Category Archives: Góc phụ nữ

NGƯỜI ĐÀN BÀ CÂM

Người đàn bà câm

🍀 Chị bị câm, theo như lời người ta kể thì lúc lên sáu, chị vẫn ríu rít nói cười. Rồi một ngày, trời mưa nặng hạt, sấm chớp giật đùng đùng. Ba chị kịp dắt con bò về chuồng nhưng bò vừa vô đến cổng, một tia chớp sáng rực, ông bị thiên lôi gọi tên. Chị chứng kiến, sợ hãi, mặt cắt không ra giọt máu nhưng không khóc. Rồi từ đó đến nay, chị không một lời.

Trớ trêu thay! Người biết nói rành rõi lại không thích hoặc không thể giao tiếp với người câm. Dù chị có được học ngôn ngữ của người câm bao giờ, cách nói của chị cũng chỉ là bản năng. Rồi xung quanh chị, cái xóm núi nghèo nàn lạc hậu, người ta càng lạ với ngôn ngữ cử chỉ. Khổ nỗi, như bị trời đày, chị lại thích nói. Người ta khó lòng đứng lại trò chuyện với chị dăm phút, cuộc sống gấp gáp, cái ăn cái mặc làm người ta hối hả, tất bật. Chị vẫn không nản, vẫn kiên trì muốn “nói chuyện”, hầu như chị độc thoại, gặp ai chị cũng chỉ chỏ, ra hiệu không ngừng, miệng ứ ư liên tục. Ai nhìn chị cũng thương, những người vô tâm hơn cũng chỉ biết cười thầm. Có người thấy bất nhẫn quá thì cũng nán lại vài giây, giả bộ dùng cử chỉ ngôn ngữ, cũng ứ ư rồi khua chân múa tay. Chị cười vì được chia sẻ.

Người lớn thương cảnh ngộ của chị, dù không rảnh trò chuyện nhưng họ nhìn bằng ánh mắt thông cảm, đôi khi cả thương hại. Trẻ con trong xóm thì nghịch ranh. Chị vô tình trở thành đề tài của những trò nghịch như quỷ của chúng. Mỗi lần thấy chị, chúng chạy ào lại, tay múa lia lịa, rồi mấy đứa đứng sau lưng bụm miệng cười. Nếu cãi nhau, cãi không lại, tức quá thì rủa bạn mình câm như chị cho người khác nhờ.

Đã qua tuổi 25 nhưng chị vẫn một mình. Nói cho cùng, cuộc sống đầy rẫy những cô gái đẹp, có tri thức, ăn nói có duyên, ai lại đi lấy chị, một người đàn bà nhan sắc tầm tầm, lại câm.

Chị không có bạn, sống âm thầm bằng nghề đan lát. Kể cũng lạ, cái tật đi trước cái tài theo sau. Chị có đôi tay tài hoa, chị đan rất khéo và cũng giàu óc sáng tạo. Những món đồ thủ công của chị vừa đẹp vừa lạ, giá lại mềm. Tụi nhỏ hay vô cái cửa hàng mà mẹ chị làm cho để mua đồ tặng bạn bè. Chị cũng kiếm được đồng vào đồng ra.

Mẹ chị già lắm rồi, cũng không thể sống đời với chị mãi được. Rồi một ngày, bà qua đời. Chị lại côi cút, nhìn chị cũng không đoán được đang vui buồn hay hờn giận gì. Khuôn mặt chị, sức biểu cảm là trung dung, khó nắm bắt.

Anh hàng xóm bị bệnh, bệnh triền miên, dai dẳng. Lúc trẻ trai, khi còn sung mãn, anh làm lở núi lở non, chăm lo cho gia đình đầy đủ. Bây giờ tự dưng cơ thể trở chứng, bệnh hoạn hoài. Anh là trụ cột gia đình, giờ lăn đùng ra bệnh, tình cảnh rõ cơ cực. Các con nheo nhóc, chúng cứ như cỏ dại ven rừng, cằn cỗi nhưng vẫn sống. Đã vậy, lúc còn khỏe, anh không cho vợ đụng tay đụng chân, việc đồng áng anh lo tất, vợ chỉ cơm nước, giặt giũ. Bây giờ ra nông nỗi này, cái bệnh, cái nghèo đeo bám. Quả thật “họa vô đơn chí”, mấy hôm nay tự dưng chị vợ vắng nhà, đứa con nhỏ theo mẹ, đứa lớn ngồi cửa ngóng, anh nằm đợi, đợi mãi rồi không thấy vợ về.

Hai cha con, nhà không có đàn bà, rơi vào cảnh bi đát. Anh bệnh tật không ai chăm sóc, cơm cháo, giặt giũ, thuốc thang… Đứa con còn nhỏ, tự lo cho bản thân là giỏi rồi, cơm nước bữa khê bữa khét. Tuy câm nhưng chị rất giàu tình cảm. Chị thấy tội nghiệp, qua lại chăm lo chu đáo – cứ như hai cha con anh với chị là chỗ thân tình. “Giao tiếp” riết, thằng nhỏ bắt đầu hiểu được “ngôn ngữ” của chị. Và chị thích nghi, hòa hợp được với họ, những người biết nói.

Chị vợ bặt vô âm tín cả năm. Có người xa quê tình cờ gặp, nghe phong thanh chị ta đã theo một người đàn ông khá giả, sang trọng và được đổi đời. Anh không buồn, không oán giận, chỉ bảo hết duyên. Từ đó, anh với chị càng thân tình hơn, hai mảnh đời rách rưới đùm bọc, nương tựa lẫn nhau mà sống. Vậy là chị có chồng.

Cuộc sống của đôi vợ chồng êm ấm. Không phải vì chị câm nên không mồm mép, không thể càu nhàu như người vợ trước mà bởi lẽ chị rất ngoan hiền. Chị không nói được nhưng tâm hồn “biết nói”, hiền lành và thương chồng, yêu con. Chị chăm lo tận tâm, anh dần bình phục như có phép màu. Cái tiệm hớt tóc trước cửa nhà khách ra vô đều đặn, thêm mấy sào ruộng đưa người ta thuê, nói chung, không dư giả nhưng đủ rau cháo qua ngày. À, trước đó, khi chính thức về nhà anh, chị hoàn toàn tin tưởng nên không ngần ngại bán đi cửa hàng làm đồ thủ công. Chị bây giờ chỉ làm bà nội trợ. Cũng buồn đôi tay nhưng chị hạnh phúc. Sống đạm bạc nhưng êm đềm, nghèo tiền bạc nhưng tình thương dư giả.

Rồi một ngày, anh lại ngã bệnh. Càng ngày càng tiều tụy, gầy gò đến độ da bọc xương, da dẻ vàng chạch. Chủ quan vì nghĩ bệnh cũ tái phát nên anh cứ lần lựa. Chị lo lắng khi thấy sức khỏe chồng sa sút, muốn khuyên nhủ anh nhưng quả là quá khó. Rồi một ngày, khi bệnh càng trầm kha thì đi viện. Bác sĩ bảo ung thư gan giai đoạn cuối, đã di căn. Và anh đi. Anh bỏ chị một mình.

Anh mất, chị đau đớn, còn gì đau khổ bằng muốn khóc mà không khóc được. Khóc không ra tiếng, cứ nấc lên quằn quại, ruột gan càng đau đớn. Chị lủi thủi ra vào trong ngôi nhà quạnh vắng. Cuộc sống từng ngày trôi qua trong im lặng, trống trơn.

Người vợ năm xưa bỗng dưng xuất hiện. Chị ta ra mồ thắp cho anh nén nhang và về đuổi người đàn bà câm ra khỏi nhà. Bị câm nhưng chị vẫn hiểu khi người ta giao tiếp bằng tay chân. Thấy người vợ trước hung dữ nhặt đồ mình vứt hết ra ngoài đường là chị hiểu, mình không có quyền gì để ở trong ngôi nhà này. Ngôi nhà mà chị là “người dưng” còn người đàn bà đang sục sạo và quăng đồ đạc chị ra đường kia mới là vợ trên giấy tờ.

Chị lặng lẽ ra đi. Theo sự mách bảo của một số người trong thôn, chị theo xe vào thành phố bán vé số, lay lắt qua ngày. Bán vé số là một công việc không bỏ vốn nhưng vẫn có lời, người bán chỉ cần bỏ sức và dẻo mồm mời khách. Oái ăm thay, chị lại không biết nói. Gặp ai chị cũng giơ tập vé số ra, ánh mắt thiết tha. Một số người thấy tội nghiệp mua cho vài tờ, chị mừng húm. Gật đầu cảm tạ lia lịa.

Hôm đó vô quán nhậu, lũ trẻ choai choai tụm năm tụm bảy, đầu xanh, đầu bạch kim, hai lai… Chị giơ tập vé mời, một cậu trong bàn bất ngờ giựt hết cả tập, chạy vù khỏi quán. Chị chạy theo cậu nhỏ, miệng muốn la kêu mọi người chặn đòi tập vé số giúp nhưng không được. Chị kiên trì chạy theo cậu nhỏ một quãng. Bất lực, chị ngồi bệt xuống đường, buồn bã.

Một người đàn ông đứng trước mặt chị. Người này to cao, vạm vỡ, anh không đứng một mình mà tay dắt cậu bé lúc nãy đến xin lỗi chị. Chị vui mừng chụp tập vé số, nụ cười đang nở bỗng tắt ngấm. Chị buồn hiu hắt, đã hết giờ để trả lại vé cho đại lí rồi. Người đàn ông như hiểu được cảnh ngộ của chị, anh ta đưa tiền, mua hết tập vé số, rồi anh ta bỏ ngược lại tập vé số vào chiếc túi của chị và nhanh chân sải bước…

Chị về đại lý, mọi người thấy chị xác xơ nhưng vẻ mặt lộ rõ niềm vui. Mỗi người một dự đoán, chị biết điều thắc mắc đó nhưng tiếc là không thể chia sẻ được câu chuyện buổi chiều cho mọi người.

Và tối đó, chị dù không trúng tờ số nào nhưng nhớ tới cái cách người đàn ông lạ tặng chị xấp vé, chị ngồi cười đỏ mặt …

🍁🍁🍁
NGUYỄN THỊ BÍCH NHÀN
VuLe Bt (Bài & Ảnh )

RANH GIỚI MONG MANH

Ranh giới mong manh

Cô là dân marketing, lanh lắm, lại tươi tắn xinh đẹp nên công việc cũng thuận buồm xuôi gió.

Chồng cô là dân design, đẹp trai, lãng tử, để tóc dài bụi bụi, mặt thanh cằm nhọn lún phún râu. Mấy em nhìn phải nói là mê tít.

Hai đứa có với nhau hai cậu con trai khoẻ mạnh. Hai vợ chồng đều lương cao nên gia đình thường xuyên đi chơi xa khi có dịp.
Nhìn ảnh cô khoe, ai cũng ganh tị cô có một gia đình hạnh phúc.

Rồi một ngày đẹp trời, anh chồng kêu cô ra bàn chuyện nghiêm túc.

Anh nói : Công việc của anh cần nhiều cảm xúc, anh cần bay bổng, anh cần sáng tạo…mà giờ ở bên em anh mất cảm giác rồi, vậy sao anh làm việc được. Thôi thì mình chia tay nhau, anh để lại nhà cửa hết cho em, mỗi tháng chu cấp để em nuôi con, anh xách vali
quần áo ra đi là xong.

Cô ngồi nghe, sửng sốt, chết lặng, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh và bất cần: Ok, vậy cũng tốt thôi. Lâu lâu ghé qua thăm hai thằng nhỏ là được rồi.

Chả trách dạo này mỗi lần hai người thân mật, anh hay lấy khăn đắp lên bụng cô che đi những vết rạn da do hai lần sinh nở. Chả trách dạo này anh hay ra ban công hút thuốc tận nữa đêm. Chả trách…

Sau đó anh bỏ nhà ra ngoài thuê nhà khác ở với một cô bồ cùng Cty.

Hiện tại đã là cô bồ thứ ba rồi.

Thỉnh thoảng cuối tuần anh sẽ đưa xe đến đón hai con đi chơi xa cùng với cô bồ nào đó mà anh đang ở chung.

Nhiều lúc cô thấy mình như một kẻ dư thừa bị đá khỏi cuộc chơi . Hai đứa con mỗi lần đi chơi về cũng tíu tít kể chuyện về cô bồ nào đó của ba có vẻ rất thân thiết.

Cô đổ gục một thời gian, bỏ cả việc làm, bị trầm cảm, rồi bị béo phì.

Cô hay ra sân nhìn vào khoảng không im lặng. Hoặc có lúc cô giận dữ chẳng vì một lý do gì cả. Cô mất ngủ và phải uống rất nhiều thuốc.

Có một ranh giới rất mong manh giữa bình tĩnh và bất ổn. Nhiều lần bạn vượt ranh rồi quay đầu lại. Nhiều lần như vậy, rồi sẽ có lần bạn sẽ vượt ranh mà không còn quay về được nữa. Người ta nói đó là bệnh tâm thần. Lúc đó bạn sẽ không còn người thân nữa, và không còn ai chịu đựng nổi bạn, họ chỉ muốn tống bạn vào bệnh viện cho rãnh nợ thôi.

Anh thì vẫn vậy, đẹp trai, phong độ, thay tình nhân như thay áo.

Rồi một ngày, trong phút giây tỉnh táo, cô nhìn vào gương và thảng thốt: Ôi chao! Ta đã làm chi đời ta vậy ?

Và cô sực tỉnh khỏi cơn mê.

Cô gửi con cho anh chồng giờ không còn là chồng cô nữa, đóng cửa, xách ba lô khăn gói lên đường. Cô chỉ đi mà không biết đâu là nơi đến. Trái tim cô mách bảo muốn sống sót thì phải ra đi.

Đã từ lâu cô không kết nối với trái tim mình. Trái tim cô như bị ghim chặt giữa những cuộn thép gai bởi đã bị thương tổn quá nhiều. Có một khoảng lặng chết chóc nơi trái tim cô. Và nội tâm cô giống như một vùng đất hoang vắng, đầy tàn tro và xám ngắt. Cô chỉ muốn đóng sầm tất cả mọi người ở bên ngoài. Nhưng kết cuộc là cô đã tự khoá mình ở bên trong, đơn độc và bất lực.

Lần này thì trái tim cô cất tiếng: hãy ra đi, ra đi, ra khỏi chốn giam cầm tăm tối, ngoài kia là trời đất bao la…

Cô ra đi, ngửi thấy hương thơm cây cỏ, ngửi thấy mùi nắng ấm áp, mùi hương mát lạnh của trăng thanh…Và cô cũng tìm thấy một vùng đất để dừng chân.

Cô làm bạn với dòng suối, với cánh rừng, với ngọn núi, với thiên nhiên hùng vĩ… Và Mẹ Thiên nhiên đã nuôi dưỡng cô sống lại một lần nữa.
Cô đã mang một gánh nặng, một vết thương và nhiều vấn đề chưa được giải quyết. Và khi cô buông thả mình với thiên nhiên ở chốn này, cô cảm thấy cô đang dần tìm thấy chính mình.

Ngày mới đặt chân đến đây, cô đã bị vỡ tan thành hàng triệu mảnh nhỏ. Cô đã sụp đổ.

Người ta nói khi bạn sụp đổ là lúc bạn mạnh mẽ nhất vì bạn đã có những vết nứt. Huyền thoại Leonard Cohen nói rằng đó là khi ánh sáng có thể tràn vào. Và ánh sáng ấy đã tràn vào cô, xua tan bóng đêm, xua tan giá rét. Và trái tim cô dần mềm mại lại. Và cô một lần nữa quay lại với nụ cười.

Ngày nào cô cũng leo núi, lên rừng hái nấm, xuống suối giặt đồ.. cơ thể săn chắc gọn gàng, da thịt hồng hào khoẻ mạnh. Bỏ lại phía sau những muộn phiền đau khổ, trái tim cô một lần nữa nở hoa, gương mặt cô một lần nữa sáng đẹp như hoa.

Rồi cô quay về nhà cũ của mình.

Thăm dò thị trường một thời gian, cô mạnh dạn tự mở xưởng may chăn drap gối bằng nguyên liệu vải cao cấp nhập về từ Hàn quốc. Đã vài năm trôi qua, nhãn hàng của cô cũng được đông đảo người ưa thích, dần có chổ đứng trên thị trường. Công việc đã đi vào quỹ đạo, cô chuyển dần cho nhân viên quản lý nên cũng không còn mất quá nhiều thời gian . Cô quay về mảnh rửng xưa mua mảnh đất làm trang trại, trồng rau nuôi cá. Đa phần thời gian cô cắm rễ chốn này, thỉnh thoảng về Cty xem sổ sách, kiểm tra sản phẩm, rồi lại đi.

Các con cô đã đi du học nước ngoài. Nhà tận dụng làm văn phòng Cty, chỉ chừa một phòng nhỏ trên lầu để mỗi khi cô về có chổ nghỉ ngơi.

Nhiều lần anh ghé thăm cô, xin ở lại ăn cơm, xin uống bia, rồi xin ngủ lại. Cô từ chối, cô nói bây giờ mình chỉ đơn thuần là những người bạn mà thôi. Vậy đi cho lòng an yên.

Thật là điên rồ khi để bị sa ngã bởi một thứ gì đó. Thứ mà ngày hôm nay làm nhưng rồi ngày mai lại khiến mình trông như kẻ ngốc trước chính mình.

Anh nói : em đã khác xưa, em không còn yêu anh nữa.

Có những con người sống vô cùng ích kỷ, không phải nói là độc ác. Họ gây ra nổi đau cho người khác, rồi dửng dưng nhìn người ta vật vã, luôn nuôi ảo tưởng rằng mình mãi mãi là một vị thần, khi họ cần, họ gọi thì người ta chờ ở đó sẵn sàng và cun cút tới mà phục vụ.

Tất cả những gì chúng ta gọi là cuộc sống chỉ là bề mặt của những rung động. Ai đã từng nếm trải vị ngọt của sự tĩnh lặng sẽ biết được cái gì là chân thật và cái gì chỉ là ảo ảnh.

Những ảo ảnh về anh cô đã bỏ qua cùng với tình yêu ngỡ đã dìm cô mãi mãi vào vực sâu không có ngày quay lại. Giờ này đây anh lại nhắc nhớ cô, về cái tình mong manh hư vô đó, về cái tâm phù phiếm dễ đổi thay đó, về đoạn đường đầy hố sâu vực thẳm mà cô đã một mình ngoi ngóp vượt qua đó.

Cô nói: Anh cứ như vậy thì tình bạn của em với anh cũng không còn.

Và anh ta mang vẻ mặt đau khổ như bị tình phụ. Cô chỉ cảm thấy tội nghiệp anh ta, sao lại trở thành nô lệ cho cảm xúc cả đời như vậy chứ.

Từ dạo anh hay qua thăm quấy rối, cô cũng thưa về nhà. Cô ở luôn trên trang trại.

Cả năm nay bị hạn hán, phần lớn cây cối đã bị chết. Tuần trước đây đã có những cơn mưa đầu tiên. Và cô nhận ra, ở một kẽ nứt, những chiếc lá xanh bắt đầu xuất hiện. Khả năng hồi phục của những loài thực vật này đã dạy cô biết rằng nội lực trong bạn có thể sẽ không bao giờ thực sự mất đi. Nó chỉ nằm yên đó, chờ sự tỉnh thức lên tiếng gọi và vươn mình nở rộ.

Khi bị con người hay cuộc đời làm đau đớn, người ta sẽ có hai con đường lựa chọn. Một là tiếp tục giam mình trong đau đớn đó, dễ bị tổn thương hoặc đi tổn thương người khác. Hai là học được bài học nào đó, tự chữa lành rồi bước đi tiếp và khôn ngoan hơn.

Thời Đệ nhị thế chiến, ở đất Do thái, có một gia đình, đang đêm bị quân Đức lùa vào trại tập trung. Cậu em mới năm tuổi, mếu máo khóc và quên mang giày. Trên xe lửa, cô chị xót ruột tát vào đầu và mắng cậu tới tấp, em thật là ngu ngốc, chúng ta đã có quá nhiều rắc rối rồi, vậy mà em còn quên mang giày. Thời đó, vào mùa đông, không mang giày đi trên đường đồng nghĩa với cắt bỏ đôi chân. Cả gia đình sau đó bị chia cắt mỗi người mỗi ngả. Sau chiến tranh, cô chị còn sống, tìm các thành viên trong gia đình, nhưng họ đã hoàn toàn mất tích không một dấu vết. Cô nhớ cậu em trai bé bỏng của mình, nhớ đến những lời sau cùng cô đã nói với em trai mình. Lòng cô đau như dao cắt. Kể từ giây phút đó cô nguyện với lòng, những gì cô nói ra sẽ chỉ là những lời tốt đẹp, như những lời sau cùng cho lần gặp gỡ sau cùng, với bất kỳ ai. Cô đã chọn lựa sống khôn ngoan hơn.

Trên vùng cao nguyên này tiện nghi thiếu thốn, có trường nhưng không có giáo viên. Dạo trước cũng có một vài người đến ở nhưng chẳng trụ được bao lâu. Cô xin phép chính quyền địa phương tu bổ lại ngôi trường cũ, rồi gom lũ trẻ xung quanh làng về trường và mở lớp.

Nếu bây giờ có phải ước mơ một điều cho nhân loại thì cô ước tất cả mọi người có thể mở rộng trái tim mình. Mở ra, như một bông hoa.

Trái tim của ta hãy mở ra như một bông hoa, và hãy thơm ngát như một bông hoa.

Nếu bông hoa ấy có gai, thì ta hãy nhổ bỏ cái gai chết tiệt ấy đi!

Nhừng gì không cần thiết và không hữu dụng, hãy bỏ hết đi, ta chỉ cần mang bên mình những gì hữu ích.

“Cô giáo vô rừng hái nấm à?”
Cô ngẩng đầu lên cười xinh đẹp: Dạ.

Anh là thầy thuốc ở làng đã mấy mươi năm. Vườn thuốc của anh trồng sát rừng, mỗi lần đi ngang đây hương thơm lãng đãng dịu nhẹ. Anh mời cô vào uống tách trà.

Nghề của anh là cha truyền con nối. Cha anh cao tuổi mất đã vài năm. Cô hỏi sao anh lớn tuỏi vầy mà không lấy vợ. Anh nói chưa gặp được người vừa ý, chờ hoài gần hết đời mới gặp.

Hai người nói chuyện về những đứa học trò trong lớp học nghèo, về những người già yếu không con cái, nói về cây thuốc quý mới bứng được trong rừng về, nói về những chồi non mới mọc lên từ những kẽ đá trên vách núi, nói về buổi tối hôm qua trăng sáng đẹp quá chừng…

Anh đưa tay nhặt cánh hoa rơi trên tóc cô, hương hoa cùng với hương thơm cây thuốc trên tay áo anh phảng phất trong gió.

Buổi sáng an lành…

Saigon 03/04/2022

yenkim

Dứt khoát là em không lấy anh, kể cả trên đời này em ế nó mốc lên!

Anh này là người Việt sinh sống ở California (San Jose), người gốc Đà Nẵng, hồi đó sau khi ‘giải phóng’, cuộc sống sung túc quá, chịu không nổi nên “ôm phản lao ra biển” theo người ta, cuối cùng được qua Mỹ.

Hồi đầu những năm 2000 anh ấy về VN tìm vợ, cũng tán tỉnh nhiều cô lắm nhưng mà cái tính bủn xỉn, keo kiệt nên họ chạy hết (cái này hồi sau mới rõ).

Tới lượt mình, mặc dù được cảnh báo trước nhưng cũng không nghĩ tới mức như vậy, một phần thấy anh này cũng yêu mình nên cũng xúc động, cái gì chứ cứ ai yêu mình nhiều là xúc động ngay.

Lúc đó mình cũng hơn 30 rồi, mẹ giục dữ lắm “học cho lắm vào, lo mà lấy chồng đi”.

Anh này cũng không còn trẻ nữa nên thấy mình ưng là vội vàng dẫn về nhà, cha mẹ mất hết rồi chỉ còn các chị thôi.

Ra Đà Nẵng, ông ấy hỏi “em thích ăn cua không, mình đi chợ mua cua”.

Ừ thì đi. Lúc ra chợ. Cái chợ gì ở quận Cẩm Lệ ấy họ bán hàng rất trật tự. Họ ngồi một hàng từ đầu chợ tới cuối chợ.

Đầu chợ là những cái gì ngon và mắc tiền, cuối chợ là giá giảm dần.

Nhìn thấy con cua to lắm, mình nói “anh ơi, mua con này này” (chắc khoảng 1 kg/con).

Không, em, lại đây nè.

Mình qua hàng kế tiếp, cua nhỏ hơn, khoảng 800 gram 1 con.

Anh ơi, mua con này đi.

Không, xuống dứoi này đi em, ông ấy đi trước còn mình thì đi sau.

Mình lại vào hàng 1kg khoảng 2 con, “anh ơi, mua mấy con này đi”.

Không, em, xuống đây nè.

Lúc này mình thấy câu sấm truyền của bà chị ứng nghiệm rồi “thằng B nó hà tiện lắm đó em, mấy cô trước không ai chịu nổi”. MÌnh dừng lại, câm mồm, không nói gì nữa, cứ lẽo đẽo theo sau xuống mãi tận cuối chợ có hàng không phải cua mà là … ghẹ, con ghẹ bé tý mà chết ngắc rồi. Ổng ôm xô hết cả rổ đếm đươc 24 con. Ổng nói “ăn cái này nè em, 1 rổ này có mà ăn đã luôn”.

Về, lúc đó khoảng 7-8 giờ tối, mình chán lắm rồi, muốn bỏ về nhưng mà trong đầu lý trí bảo rằng không bỏ được, ít gì thì phải dắt về quê cho mẹ yên tâm cái đã rồi mình tính sau.

Ổng luộc 1 rổ ghẹ lên thấy toàn tay chân, không thấy thân mình con ghẹ đâu. Ổng giục mình “ăn đi em, ăn đi, ăn đi cho nóng”

Không, em không ăn. Muốn ăn thì ăn cho đàng hoàng, ăn cái kiểu năm Ất Dậu là em không ăn. Xong, ổng với mấy đứa cháu ngồi ăn. Ra tới bờ biển mà đi ăn ghẹ chết thì có mà điên. Tại sao phải ăn? “Mặc dù lương em thấp nhưng em ăn là đàng hoàng chứ kiểu 1 quả trứng luộc cắt đôi làm 2 bữa là em không ăn”.

Đáng lẽ mình không bực nhưng mà ông ấy khoe khoang quá. Lúc nào cũng nói là buôn bất động sản nhiều tiền, mới về hồi sáng, trưa dắt mình đi ngân hàng rút nửa tải tiền về quăng ở góc nhà. (chắc để thử lòng mình).

Tối dắt mình đi mua giày với mua cái “ăn đờ goe”, mình mua 2 đôi giày và tất nhiên là mình tự trả tiền. Về nhà khoe với bà em dâu liền “anh mới dắt cổ đi chợ nè, mua được 2 đôi giày, đẹp không, đẹp không?”

Đẹp cái đầu ông ấy, nói vậy người ta lại tưởng tôi lợi dụng ông.

Xong, đi mua cái “ăn đờ goe” thì ông ấy bảo “em mua cái ít tiền thôi, mặc ở trong ai mà thấy?”

Lúc này nóng máu rồi, cái thứ đàn ông gì mà miệng như đít vịt, nói nhiều mồm không kịp mọc da non.

Mình bảo “anh có im cái miệng đi không, em mua, em mặc, tiền của em, em muốn mua cái gì là quyền của em, mắc gì anh góp ý này nọ?”

Tại vì hồi đó mình làm kinh lắm, 80 giờ 1 tuần nên không có thời gian đi đâu cả, cho nên mới tranh thủ đi mua đồ lúc ra đó chơi.

Sau này còn dài nữa mà thôi, lúc khác kể.

Đại khái dẫn về nhà xong mẹ nói “mày định lấy thằng này hả, mẹ không thấy được, đàn ông đàn ang gì mà cái miệng y như đít vịt”

Dạ, không, con đâu có định lấy, tại mẹ giục quá nên con đưa đại về. Mẹ không thích thì thôi nhé, từ bây giờ kệ con, lúc này con muốn lấy thì con lấy, mẹ mà giục nữa con lại đưa thêm một cái đít vịt nữa về ra mắt đó”.

Xong, xuống Hà Nội. Ổng mua cho mình cái vé tàu nằm giường tầng 3 sát mái.

Ối cha mẹ ơi, nó nóng thấy mẹ luôn. Có hai mẹ con chị kia ở tầng 2 và tầng 1, chị con gái nói “em cá với chị, nếu vào SG mà chị không bỏ ông này em đi đầu xuống đất”.

Sau đó mình vào SG một mình còn ổng đi Mỹ luôn.

Mình email nói thôi là hết em đi đường em, kỷ niệm chúng mình chỉ có bấy nhiêu thôi.

Ổng xin lỗi, thôi anh biết rồi, em không lấy anh thì em lấy ai?

Không, dứt khoát là em không lấy anh, kể cả trên đời này em ế nó mốc lên y như nấm mốc ấy thì em cũng không lấy anh, để nhện nó giăng tơ chơi vậy đó.

Bây giờ anh cho em biết, làm sao để em thanh toán lại cho anh 2 cái vé tàu, số tiền mà anh đã bỏ ra để mua vé cho em. Các bữa mình đi ăn ở biển ấy, anh cưa đôi sòng phẳng đi, mặc dù em không uống bia rượu gì nhưng anh cứ cưa đôi đi cho dễ.

Ổng không dám cưa và cuối cùng là coi như mình còn nợ ông ấy 2 cái vé tàu giá của 20 năm về trước.

Còn dài nữa mà tóm tắt vậy thôi. Kể nữa xấu mặt đàn ông rồi nhiều người lại tự ái, hehe.

Tác giả: Lê Nhàn

TÌNH MỘT ĐÊM

(Câu chuyện dành cho những ai đã và sắp là vợ chồng)

Gã đàn ông râu quai nón cố dùng ánh mắt đong đưa đầy tình ý nhìn chằm chằm vào mắt nàng và lia ánh nhìn xuống bên dưới, nơi có khe hở, lấp ló sự mượt mà bồng bềnh dưới chiếc áo cổ sâu nàng đang mặc. Gã cầm ly bia cụng cụng vào ly của nàng rồi ngưởng cổ uống sạch một hơi. Nàng cũng thế, nàng ngửa cổ tu sạch ly bia đắng ngắt. Đã rất lâu rồi nàng mới uống bia, cũng đã quá lâu rồi nàng mới tụ tập nơi quán xá đông nghẹt người, nghe tiếng ồn ào và sự tấp nập để biết rằng mình chẳng cần gì vội vàng để về nhà, nàng đã được tự do, cái tự do mà nàng khắc khoải mãi mới có được.

Con bạn thân lôi nàng đi nhậu với vài ba người bạn mới quen của nó, nàng mơ màng gật đầu bởi trí óc và trái tim nàng trĩu nặng nỗi buồn phiền, nàng muốn buông xả, nàng rất muốn khóc mà nước mắt cạn khô không rơi ra được nữa. Và thế là đi uống, chỉ cần nốc vài ly bia thì nàng đã muốn khóc, thật kỳ lạ…Kỳ cục hơn nữa là nàng muốn cởi mở và lả lơi mơn trớn ánh mắt của gã trai. Đó là lần đầu nàng biết đến cảm giác thích thú lờn vờn đôi mắt của đàn ông, và cảm giác da gà nổi theo tia nhìn soi mói vào giữa khe ngực phập phồng, ánh mắt thèm khát của gã có râu quai nón…

Rồi nàng say rũ rượi, gã trai xung phong chở nàng về…chẳng đợi nàng đồng ý gã đưa nàng vào thẳng khách sạn. Đêm đó nàng như lột xác, trong cơn say nàng để cơ thể bộc lộ hoàn toàn theo bản năng mà trời ban cho phận đàn bà. Nàng cuồng nhiệt và man dại trên thân thể một gã trai xa lạ. Nàng không có cảm giác ngại ngùng, không xấu hổ, không thẹn thùng lừng khừng như mỗi lần ân ái với chồng mình. Nàng trở thành một nàng bướm xinh đẹp như vừa thoát ra khỏi cái kén xấu xí, rũ bỏ hoàn toàn lớp áo một người vợ đoan trang để trở thành một người tình nóng bỏng…

Gã râu quai nón không quên được nàng, gã mê mẩn nàng sau cái đêm “trời ban” ấy. Gã chán những cô trẻ đẹp chân dài, những người tình sành điệu quen thuộc của gã… Gã nhớ như điên dại phút giây người phụ nữ vừa bỏ chồng ve vuốt miên man, say sưa trên thân thể gã. Người đàn bà “tầm thường” ấy đã cho gã một đêm hoan lạc quá ấn tượng, ấn tượng đến mức khiến gã không thể nào ngừng mong đợi được gặp nàng lần nữa…

Vậy mà nàng lại trốn và hất hủi gã. Có lẽ nàng đã trở thành bươm bướm thật sự, vì vậy nàng chẳng cần thêm một đêm xúc tác để biến đổi cơ thể nàng nữa. Mặc cho gã râu quai nón bảnh trai tìm mọi cách ve vãn cầu xin thì nàng vẫn lạnh băng như mặt nước hồ thu. Nàng đã hiểu chính nàng, nàng đã hiểu vì sao chồng nàng lại ngang nhiên ngoại tình, bỏ rơi nàng sau những năm tháng đồng cam cộng khổ. Nàng không trách chồng, nàng chỉ buồn và trách nàng ngơ ngơ dại dại và đần đần trong chuyện giường chiếu… Mỗi khi gần gũi chồng, nàng cứ cứng đơ, im lặng và chờ đợi chồng lên đỉnh như một khúc gỗ. Nàng không thể hiểu nổi tại sao nàng lại có những quan niệm “lệch lạc” trong quan hệ vợ chồng như thế. Sự thinh lặng không hồ hởi, không đòi hỏi và chỉ đơn giản là đáp ứng đã khiến cuộc hôn nhân của nàng kết thúc thật đáng tiếc!

Vô tình gặp lại tôi sau vài năm mất liên lạc, tôi ngỡ ngàng không nhận ra nàng. Nàng đã trở thành người phụ nữ duyên dáng và quyến rũ thật sự. Nàng vẫn chưa lập gia đình lần nữa, hỏi nàng vì sao nàng chỉ bảo để cho đàn ông thèm chơi rồi phá ra cười nắc nẻ… Tôi nhận ra sự khác biệt trong nhận thức và tư duy của nàng, khác rất nhiều so với ngày tôi hỏi nàng về đời sống hôn nhân sau đám cưới. Nàng nói với tôi nàng thật khờ dại và có lẽ hàng ngàn, hàng triệu người phụ nữ đang và sắp làm vợ cũng có thể dại dột như nàng.

Nàng bảo những cảm xúc dấu kín không bộc lộ trên giường là những cảm xúc vừa ngu vừa dại. Tại sao không trao ban cho người đầu ấp tay gối với mình sự hoan hỉ và nhiệt tình của kẻ đang được thưởng thức một món ngon tuyệt diệu. Tại sao cứ phải nằm thừ ra đấy, chờ đợi và lặng câm như một kẻ vô ơn không biết tán dương tài nấu của đầu bếp. Hãy đặt trường hợp bạn là đàn ông, bạn vồ vập và cuồng nhiệt chỉ để mong đối tác xuýt xoa và thưởng thức mê say cảm giác bạn trao ban cho họ, nhưng cái bạn nhận được chỉ là sự ơ hờ, thinh lặng như một đứa vừa câm vừa điếc thì bạn “tuột hứng” và xấu hổ biết chừng nào? Hãy thử một lần mở toang cảm xúc của bạn, bạn sẽ thấy mọi chuyện thật dễ dàng và giống như một dàn hợp xướng, sự phối hợp nhịp nhàng giữa các nhạc công sẽ tấu lên một ca khúc tuyệt vời và bạn sẽ khiến đối tác phải thầm cảm ơn, quyến luyến và không thể nào quên được sự ân cần của bạn…

Nàng “giáo huấn” tôi xong thì tạm biệt ra về và để lại tôi ngẩn ngơ với câu chuyện tình một đêm thăng hoa của nàng, và những bài học rất thực tế trong đời sống vợ chồng. Tôi chép lại câu chuyện này, vô phép xin được dành riêng cho các bà vợ và nhất là các bạn trẻ sắp bước vào đời sống hôn nhân. Tôi không nghĩ rằng nó quá thừa thãi bởi sách vở, báo chí và phim ảnh đã đề cập đến vấn đề này quá nhiều, nhưng điều quan trọng tôi muốn nhắn gửi với các bạn rằng: đừng bao giờ nghĩ rằng mình chỉ đơn thuần là một người vợ với đầy đủ những đức tính tốt đẹp thế là đủ. Khi trên giường với chồng, bạn hãy thật sự là một người tình và xin hãy mãi là tình nhân của nhau trong suốt cuộc hôn nhân của đời bạn.

Bạch Cúc Homestay

Tâm sự phụ nữ xứ mình thiệt thòi lắm

“Phụ nữ mình, nhất là phụ nữ cái xứ mình, thiệt thòi lắm các mẹ ạ, khi số phận, cuộc đời vẫn cứ phải phụ thuộc vào hai chữ hên xui khi lấy chồng. Ơ, việc “””đ”” gì phải thế nhỉ, tại sao lại phải trao quyền quyết định hạnh phúc của mình vào tay một thằng đàn ông không phải máu mủ ruột già gì của mình. Trong khi đó, khi lấy mình, nó đúng là một vốn bốn lời, thằng nào nhọ thì vớ phải một em đỏng đảnh cưa cẩm nó nhọc nhằn tý, thằng nào son thì cưa roẹt cái xong. Lấy vợ rồi là xong, khóa sổ, từ đây, tha hồ xài, đời cứ thế mà phát, mà thăng, còn phụ nữ thì, lúc cưa cẩm dù cành cao tít hay cành thấp tịt, lấy chồng rồi số phận cũng na ná nhau cả.

Phụ nữ xứ mình thiệt khổ
Phụ nữ xứ mình thiệt khổ

Nói đùa thế thôi, nhưng như các mẹ thấy, tiếng là bình đẳng giới, là thời đại giờ tân tiến lắm rồi, nhưng những rào cản định kiến vô hình vẫn cứ tồn tại và trùm lên vai người phụ nữ, khiến mình luôn mang theo những nỗi sợ vô hình, phải gồng mình lên cố gắng sống một cuộc sống mà người ta cho là đúng, được xã hội / số đông chấp nhận, dù cuộc sống đó không mang lại niềm vui, hạnh phúc cho mình, thậm chí đôi khi khiến mình nghẹt thở.

Sống cuộc sống của mình, nhưng cũng cứ phải nghĩ đến quá nhiều người, bứt ra sống theo cách mình mong sống của mình thì không dám, mà tiếp tục thì áp lực cứ đè nặng mãi không thôi.

Các mẹ cứ ngẫm mà xem, phụ nữ mình liêng biêng một tý, đã bị gán ngay cho cái tội lẳng lơ, vô đạo, còn đàn ông có phang chịch bét nhè, thậm chí bồ bịch lòng thòng vợ con, nhưng có khi chỉ cần tỏ thái độ hối lỗi, quay đầu về bờ là lại được coi là vẫn còn tốt, còn tử tế, còn đạo đức. Ô, ở đâu ra cái quy định, không có cái xấu tức là một cái tốt thế, không có nhược điểm lại là một ưu điểm thế. Anh ấy có ưu điểm là không rượu chè trai gái cờ bạc, ô, thế tại sao chúng tôi lại không được Cô ấy có ưu điểm là không trai gái cờ bạc rượu chè

Cái viễn cảnh vợ xinh đẹp, thơm tho, kiều diễm, sáng dậy sớm làm bữa sáng cho chồng, đánh thức con dậy sửa soạn cho con đi học, chồng dậy sơ mi cà vạt phẳng phiu, tóc mượt mà ngồi ăn bánh mì ốp la, uống cà phê, vợ quay ra nhìn chồng mỉm cười hạnh phúc. Chiều chồng tóc mượt mà, sơ mi cà vạt phẳng phiu trở về nhà, vợ đang xinh đẹp diễm kiều nấu cơm trong bếp, nhạc bật dìu dặt, nhà cửa gọn gàng sạch sẽ như showroom nội thất, vợ dịu dàng “Anh đi tắm thay quần áo đi rồi ăn cơm!”, đèn tắt, vợ thơm tho nóng bỏng trên giường như Mario Ozawa – cái viễn cảnh đó, nó chỉ có trong phim Mỹ thôi. Mà kể cả phim Mỹ, đấy chuẩn như anh Richard Gere rồi mà vợ vẫn léng phéng kìa.

Còn thực tế hả, tất cả đã được lập trình như một cái máy: sáng vùng dậy đánh răng rửa mặt, gọi con dậy đi học, đứa nào ngoan thì nó dậy cho ngay, gặp thằng đang tuổi dở thì riêng chuyện gọi nó dậy ít nhất 15 phút. Dậy rồi có phải bê nguyên cục bông đó đi học đâu: lau mặt mũi, rửa đít rửa đoi, ngậm một thìa mật ong chanh đào trừ ho, nhỏ nước mũi trừ ngạt (cả 2 thứ đều phải làm ấm vừa đủ), may thì thằng con nó hợp tác cho nhỏ mũi, cho ngậm, hâm lên thì nó không chịu, không cho ăn, không nhỏ mũi thì sợ con ốm, thế là mẹ con lại nịnh nọt, oánh cãi nhau, mất 15 phút nữa. Rồi mặc quần áo cho chàng, may thì chàng hợp tác, nhọ thì chàng không chịu mặc áo nọ quần kia, không chịu đi tất đeo khăn quàng cổ đeo khẩu trang, lại thêm 15 phút nữa. 5 phút nữa không ra khỏi nhà thì muộn ô tô, tranh thủ quẹt cái mặt được tý, lao ra khỏi nhà, thấy miệng con còn lem nhem, hò chồng Lấy hộ em cái khăn em lau cho con cái, chồng càu nhàu đi ra dúi vào tay cho cái khăn khô rom – thế có muốn vứt mẹ nó cái khăn vào mặt không. Ở đấy mà mềm mại, dịu dàng.

Tối về cũng nguyên một chu trình: về phát thay quần áo, lấy hộp sữa chua / váng sữa ra cho bớt lạnh để tý con còn ăn, cắm cơm, chuẩn bị thức ăn, lùa con đi tắm, tắm xong nấu cơm, xong cho con ăn trước, xong đến mình ăn, may thì con nó phối hợp ăn uống tử tế, nhọ thì cả tiếng không xong nửa bát, nịnh nọt, quát tháo, không ép ăn thì sợ con đói, mà ép thì mệt mình mà cũng thương con. Trong quãng thời gian đó là: Mẹ ơi con tè, Mẹ ơi mẹ bế, Mẹ ơi lau tay cho con, Mẹ ơi lấy cái này / cái kia hộ con, Mẹ ơi mẹ giúp con, Mẹ ơi cái này cái gì, Mẹ ơi sao mẹ không chơi với con vv…vv Cơm xong lùa con đi chơi hoặc chơi gì đó với con, 9h lùa đi đánh răng, đi ngủ, có phải nằm cái ngủ ngay đâu, còn đóng bỉm, nhỏ mũi, xoa dầu vào gan bàn chân giữ ấm, kể chuyện, hát hò, xoa đầu xoa lưng. Chồng lững thững cầu lông, tennis, chạy bộ về tắm mát nằm dài chờ cơm, thấy hai mẹ con oánh nhau phán những câu cúng cụ kiểu Nó không ăn thì thôi, Em nấu thế anh cũng chẳng ăn được, xong đến khi ai đó phán câu hờ hững Thằng này dạo này nhìn gầy đi nhỉ thì lại Vợ không để ý chế độ ăn của con, thấy vợ kể chuyện hay hát cho con thì phán Truyện chả có ý nghĩa gì / Bài hát chả ăn nhập gì vv..vv. Thế có muốn choảng nhau không?

Thực ra thì tôi nghĩ, phụ nữ mình dễ ấy mà, không phải ai cũng muốn yếu lòng đâu, ai chẳng muốn được duy trì một tình yêu cuối cùng với người mình đã chọn. Mình có đòi hỏi gì nhiều đâu, chỉ cần chồng một điều duy nhất, là chỗ dựa cho mình, là cả vật chất lẫn tinh thần thì tốt, còn nếu buộc phải chọn một trong hai, thì hãy là chỗ dựa tinh thần. Mình đâu có cần chồng mình phải đội mưa đội gió tìm cho mình đúng loại hoa yêu thích vào ngày 8/3 đâu, phải tắt đèn thắp nến quỳ xuống chân tặng mình 100 bông hồng đâu, mình chỉ cần: chồng nghe vợ thở dài một cái biết đường quay ra hỏi: Sao thế em, biết ra vỗ vai vợ một cái khi thấy vợ quá tải với công việc nhà (tốt hơn nữa thì là Để anh làm cho!), mình chỉ cần khi mình vui hay buồn, dù là tin xấu hay tin dữ, người mình bấm gọi điện thoại để thông báo, để kể cho nghe đầu tiên sẽ là chồng, chứ không phải bất kỳ một người nào khác, dù là đàn ông hay đàn bà.

Chỉ cần thế thôi, mình sẵn sàng ngày đi làm, chiều tối về làm ô sin, đêm đến làm “”cave”” miễn phí cho chồng ngay.

DKNVT

Với tôi ngày 8 tháng 3 mãi là một kỷ niệm đẹp

Ngày ấy tôi và anh là những sinh viên học cùng lớp, tôi ngưỡng mộ vì tài học giỏi, anh luôn giữ vững thành tích học của mình với thứ hạng nhất nhì trường. Còn tôi thì học hành chẳng ra gì, không phải vì tôi không thông minh mà tôi muốn chống đối lại với bố mẹ mình vì ông bà đã ép tôi học ngành kế toán cho dễ xin việc nhà nước, trong khi đó sở thích của tôi là điện ảnh. Anh một người học giỏi nhất lớp được thầy chủ nhiệm chỉ định phải dạy dỗ thế nào cải thiện tình hình học hành của tôi.

8 tháng 3
8 tháng 3

Tuy đã học đến năm 2 nhưng tôi với hắn chưa hề nói chuyện với nhau vì hai chúng tôi là hai thế giới khác biệt hoàn toàn. Tôi chẳng nhìn thấy hắn có điểm gì thú vị mà sao bọn con gái trong trường trong lớp cứ nhốn nháo lên mỗi lần hắn đi ngang qua. Mỗi lần chạm mặt hắn là tôi lại hất cằm quay ngoắt đi cho bõ ghét còn hắn thì như biết được tôi không thích nên cũng không muốn lại gần tôi. Và điểm khác biệt nữa khiến tôi và hắn không thể nói chuyện được với nhau, đó là tôi luôn chơi với nhóm bạn sống theo phong cách của tiểu thư con nhà giàu có còn hắn thì chơi thân với mấy người bạn tỉnh lẻ.

Khi nghe thầy giáo chủ nhiệm yêu cầu hắn phải dạy dỗ tôi thế nào đó sao cho kết quả kỳ học này các môn học của tôi tối thiểu mỗi môn cũng phải trên 5 điểm, chứ không thể 9/10 môn phải thi lại như mấy kỳ trước nữa. Hắn phá lên cười nói với thầy trước cả lớp: “thầy ơi tha cho em, kiểu người dốt lâu khó đào tạo đó em xin đầu hàng, ai đời con gái gì mà thi toàn trứng với gậy mà không xấu hổ”. Nghe tức lộn ruột tôi đứng phắc dậy: “thưa thầy em không cần gia sư gì hết em tự biết mình phải học thế nào”. Thầy gạt phắt những lời nói trẻ con của chúng tôi mà vẫn giữ vững lập trường của thầy. Bị gượng ép học chung nên tôi và hắn chẳng vui vẻ gì chỉ liếc mắt nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống nhau.

Lần đầu tiên hắn đến nhà tôi câu đầu tiên hắn chào tôi là: “nhìn nhà bạn giàu có thế này thảo nào bạn học hành tệ hại vậy”. Nể hắn làm lớp trưởng nếu không tôi tống cổ hắn ra ngoài ngay lập tức rồi. Từ khi là sinh viên đến nay thì đây là lần đầu tiên tôi ngồi vào bàn học ở nhà chứ từ trước đến giờ tôi chỉ học trên lớp được chữ nào thì sài chữ đấy thôi. Hắn dạy nghiêm túc như một người thầy vậy, làm tôi không muốn học cũng phải căng óc ra mà suy nghĩ không hắn lại coi thường nói xấu việc tôi học dốt nữa thì thật ghét.

Ngày nào hắn cũng đến dậy bảo tôi tận tình khiến bố mẹ tôi rất quý và tin tưởng hắn, bố mẹ tôi khen hắn lễ phép hiền lành, còn tôi thì cũng dần dần có thiện cảm với hắn vì hắn học giỏi thật bài nào hắn cũng giải quyết thật nhẹ nhàng trong khi đó tôi dằn vặt suy nghĩ mấy ngày cũng chẳng ra.

Có những khi học nhiều tôi lại rủ hắn đi chơi cho vui tôi dẫn hắn đến những quán ăn vặt còn hắn dẫn tôi đến chỗ công viên hay đại loại chỗ nào không tốn tiền. Nhưng chuyện tiền nong không quan trọng mà quan trọng chúng tôi có những ngày thoải mái. Những lúc ngồi bên nhau nói chuyện tôi hiểu về hắn nhiều hơn, bố hắn là chủ tịch huyện còn mẹ hắn làm hiệu trưởng của một trường tư thục vậy mà sao hắn luôn thể hiện khiêm tốn tiết kiệm thế trong khi tôi lại hênh hoang tự mãn quá. Có lẽ hắn đã dậy cho tôi về bài học đầu đời về học làm người khiêm nhường.

Có lần tôi tò mò hỏi hắn có người yêu chưa thì hắn có vẻ do dự không muốn nói: “uhm, uhm có rồi”. Không cần hỏi người hắn yêu là ai tôi cũng đoán được đó là đứa con gái nhỏ tuổi hơn hắn suốt ngày hắn trở đi trở về nghe mọi người nói là hai người sống chung với nhau nữa chứ. Thế mà tôi lại càng ngày càng nhớ hắn, mỗi ngày hắn không đến dậy là tôi lại đứng ngồi không yên vừa muốn gọi điện thoại vừa muốn giữ thể diện của người con gái bất cần hắn.

Có người yêu rồi mà sao hắn vẫn nhìn tôi một cách tình tứ khác thường, đôi lúc bất chợt như linh cảm được hắn đang nhìn tôi thì liếc mắt sang hắn thì tự nhiên trái tim tôi đập thình thịch khi bắt gặp ánh mắt của hắn đang đắm đuối nhìn tôi không ngớt. Cách cư xử lạ lùng của hắn khiến tôi nghĩ hắn là kẻ đang muốn bắt cá hai tay, tôi sẽ không dễ mắc lừa hắn đâu. Dù trái tim tôi đang rất yêu hắn nhưng tôi vẫn phải cố kìm nén tạo khoảng cách để không bị trở thành người thừa trong cuộc tình tay ba của hắn.

Những lúc ngồi học bài chung hắn học rất nghiêm túc khiến tôi cảm thấy rất căng thẳng vậy mà sao dạo này nhìn hắn có vẻ thân thiện gần gũi lại hay trọc ghẹo tôi nữa. Có tiếp xúc nhiều với hắn tôi mới cảm nhận được hắn quả là một người đàn ông đáng để lấy làm chồng, hắn không bảo thủ cứng nhắc nhưng lại rất quả quyết khi hắn đúng, hắn dạy tôi cách nấu ăn khuyên tôi nên phát huy sở thích của mình chứ đừng cố gắng học cho bố mẹ mà lãng phí mất cuộc đời….Nhưng có lẽ hắn mãi mãi chẳng bao giờ thuộc về tôi.

Hôm ấy là ngày 8/3 dưới sự chỉ huy của hắn lớp tôi có một ngày đón chào ngày của chị em thật hoành tráng. Mỗi chị em phụ nữ một bông hoa hồng rất đẹp, nhiều bạn gái còn ôm mấy bó hoa nữa và tôi cũng có mấy bó hoa của mấy bạn trai trong lớp tặng riêng. Nhưng bó hoa tôi mong đợi nhất từ tay hắn thì vẫn mất hút, tôi tự nhủ thôi mình là gì của hắn mà hắn phải tặng chứ. Cả lớp đi ăn rất linh đình lại còn đi hát karaoke đến tận 22h đêm.

Suốt buổi tối hắn chẳng thèm quan tâm đến tôi mà chỉ lo lắng cho mọi người vậy mà đến giờ về hắn mới ngỏ ý đưa tôi về, tôi giận dỗi nói: “thôi bạn về với người yêu của mình luôn đi tớ có cuộc hẹn với người khác rồi”. Nói rồi tôi chẳng để hắn thanh minh giải thích phóng một mạch về đến nhà. Đang đứng đợi cổng chờ chị giúp việc mở cổng thì hắn cũng dừng xe ở bên cạnh. Hắn hớn hở cười toe toét: “nói hẹn với ai lại về nhà thế à? Thôi còn sớm đi theo tớ có chuyện cần nói”. Chưa kịp phản ứng gì hắn đã dắt xe tôi vào nhà và bảo tôi lên xe hắn chở đi. Tôi như cún con răm rắp làm theo sự chỉ huy của hắn vậy.

Hắn dẫn tôi đến công viên quen thuộc của hai đứa thường lui tới sau buổi học. Hai đứa ngồi im lặng như chờ nhau nói trước, không chịu được sự im lặng lẫn giận dỗi trong lòng tôi tung ra một chàng: “buổi tối nay cậu bận rộn nhỉ đúng là lớp trưởng gương mẫu nó khác, mà sao bạn không về với người yêu đi chứ ngày quan trọng thế này để người ta ở nhà một mình thật tội mà tớ không bao giờ yêu người đàn ông lăng nhăng đâu. Thôi bạn về đi mình vẫn ổn”.

Hắn chẳng nói chẳng rằng gì mà ôm chặt lấy tôi và đặt môi lên môi tôi khiến tôi không hiểu nổi hắn muốn gì nữa, cố giẫy giụa ra nhưng hắn khỏe quá khiến tôi phải ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của hắn. Hắn buông tôi ra: “em đã nói xong chưa? Là lớp trưởng anh phải có trách nhiệm với cả lớp chứ, người anh hay trở mỗi ngày và sống chung đấy là em gái của anh đấy, em đừng có nghĩ lung tung mà tan nát trái tim anh. Em đồng ý làm vợ của anh nhé”. Niềm vui trong tôi như vỡ òa ra, tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết, vậy mà bấy lâu nay tôi cứ nghi ngờ hắn thật tội nghiệp hắn quá.

Hai con đã 10 tuổi rồi nhưng anh và tôi vẫn không thể quên được ngày 8/3 năm ấy, để kỷ niệm ngày đẹp năm đó, năm nào vào ngày này chúng tôi cũng đến công viên ngày ấy để ôn lại một thời giận dỗi nghi ngờ thăm dò nhau nhưng lại rất ngọt ngào da diết.

Hồng

 

Cảm giác của sự chia ly

Đó là một đêm cuối năm cô độc, thời khắc bước qua tuổi 26 một cách khó nhọc, bởi bao xung quanh nó là bầu không khí nặng nề, lần lượt từng người thân yêu của nó ra đi.
Nó cũng thường nghĩ nhiều đến sự chia ly, nó biết ai rồi thì cũng trở về cùng đất mẹ, nó hiểu mỗi giây phút trong cuộc đời này đều vô cùng quý giá. Nhưng nó không ngờ nhanh đến vậy, nó chưa kịp nói một lời tạm biệt thì họ đã đi, gác lại hết những lời hứa hẹn, những câu chuyện còn dang dở chưa nói hết cùng nhau. Nó bỗng nhiên thấy sợ, sợ thời gian, sợ mất mát, sợ trái tim nó cứ nứt mẻ hoài theo năm tháng dần trôi.
Tối nay sau giờ làm nó ngồi cùng nhóm anh chị bạn, những người con xa xứ lẻ loi ở đất Sài Gòn, lâu lâu họ tụ họp lại để kể nhau nghe chuyện đời, chuyện người, chuyện quá khứ, chuyện tương lai…và cả những mất mát như gió vừa thoáng qua khe cửa.
Ngồi nghịch điện thoại nó thấy tim mình thắt lại, nước mắt muốn chực trào khi đọc trên new feed con em gái tin cậu ruột mình bị tai nạn. Nó cầu trời không phải là sự thật, gọi về cho ba chỉ mong là chuyện gì đó nhẹ nhàng thôi, gãy chân hay tay gì thôi nhưng mà đời chẳng bao giờ là mơ, cậu bị nặng đang nằm mổ, lũ em ở xa đang trên xe về với cậu, chưa biết sống chết ra sao. Còn mẹ chị gái cậu thì khóc ngất lên ngất xuống từ chiều. Nó thấy chênh vênh!
Nhà cậu nó nghèo lắm, mấy em còn nhỏ lắm, thân cậu còn lo cho ông bà ngoại gần đất xa trời…Và cậu còn trẻ quá. Nó nhớ cậu, nó nhớ ngày nhỏ cậu hay cõng nó, chọc nó, cậu thương nó lắm. Nó nhớ món canh chua cá bông lau cậu thích, mà phải là cá nhiều mỡ, canh nấu với mẻ cơ, Cậu lên nhà nó lần nào mẹ cũng nấu cậu ăn. Nó nhớ cậu thương ba nó lắm, cậu nhậu sỉn bằng mấy thì cũng về ngủ nếu có ba nó ở nhà, ba nói gì cậu cũng nghe, ba khuyên gì cậu cũng làm. Cậu là tuổi thơ, là người thân, là gia đình của nó.
Rồi nó lo, nếu cậu có mệnh hệ gì, ông bà Ngoại, tụi em nó sống ra sao? Nó cảm thấy mình vô tâm, bôn ba chốn Sài thành này lần nào cậu gọi nó cũng ừ hử cho qua chuyện, bởi nó không đang làm cái này thì cũng làm cái khác. Cái gì cuốn nó đi vậy?????? Bao lâu rồi cậu cháu không nói chuyện cùng nhau??? – Nó vô tâm, vô tình và có lẽ là vô nghĩa.
Ngồi cùng mấy anh chị bạn mà lòng nó nặng nề, càng lớn nó càng kiềm nén cảm xúc của mình quá tốt. Mấy anh chị nói chuyện về cuộc đời, về con người và mất mát. Nó mới cảm nhận được tuổi 26 bắt đầu nếm trải những sự chia ly….Nó mệt, nó sợ, nó đau!
Nó cầm máy gọi cho anh, người nó tin tưởng, thương yêu….đáp lại là những tiếng tút dài vô tận. Thật ra nó sống 1 mình quen rồi, nếm trải mọi buồn vui cũng quen rồi, nhưng nó muốn có 1 người lắng nghe nó nói, chỉ cần im lặng và nghe thôi, cho nó cảm giác “ à thì ra trong thành phố hơn 10tr con người này, còn có 1 người dành cho nó”. Và rồi nó hiểu ở thành phố này chỉ có nó dựa vào nó thôi!
Nó sợ
Đường về nhà nước mắt nó lăn dài….Nó mệt!
“Because I’m too lonely lonely, girl Xung quanh đông vui nhưng anh vẫn thấy sao mình thật cô đơn Bao nhiêu suy tư hoang mang cứ dồn vào lòng Chỉ riêng anh thôi Nên đôi khi anh muốn tâm sự cùng người lạ”
Bài hát đang nghe….và chỉ muốn viết ra để nhẹ lòng….
Nguyễn Hương Thuỳ

Quen và yêu nhau nhưng mẹ người yêu không cưới

Tôi và anh quen biết nhau cũng đuoc 2 năm trong 1 nhóm hội bạn. Nhưng suốt thời gian đó chúng tôi chỉ là bạn . Anh năm nay 31 tuổi còn tôi 27 tuổi . Sau thời gian anh và tôi có người yêu nhưng rồi một thời gian cả 2 chia tay người yêu, tôi chia tay trước.

Thế rồi sau những lần đi chơi bóng rổ cùng nhau cả 2 phát sinh tình cảm thế là chúng tôi yêu nhau hiện tại cũng mới chỉ có 4 tháng chính thức là người yêu của nhau nhưng về tính cách hay mọi thứ chúng tôi đã hiếu quá rõ về nhau trước đó. Tình yêu đẹp, rồi về nhà ra mắt họ hàng hết rồi vì xác định lấy nhau . Nhưng 1 vấn đề không tốt đó là mẹ anh không cho chúng tôi kết hôn năm nay trong khi năm nay tôi 27t , mẹ anh sợ 2 đứa với mức lương không cao lum cả 2 gộp vào cũng dc tầm 8, 9 triệu thuận lợi gia đình đã mua nhà chung cư cho anh như vậy chúng tôi không phải thuê nhà. Mẹ a nói sợ 2 đứa không lo liệu được rồi khổ, muốn đợi thời gian nữa cho anh ổn định công việc vì anh mới vào nhà nước không lâu. Còn cũng để chúng tôi tìm hiểu nhau thêm vì mới yêu mà. Gia đình tôi thì lo con gái vì tuổi lập gia đình, sang năm kim lâu không cho lấy.

Chúng tôi đang đấu tranh và cố gắng thuyết phục gia đình. Nhưng có vẻ mẹ anh rất cương quyết, anh không dám trái ý mẹ vì bit đó cưới xin cũng gần gia đình lo kinh tế mà . Mặc dù anh và mẹ anh không hợp nhau, cãi nhau suốt. Anh nói nếu không được anh qua nhà nói chuyện với mẹ tôi để mẹ tôi hiểu và xin phép cho tôi và anh năm sau lấy. 2 đứa nghĩ vấn đề này mệt mỏi suy nghĩ, tôi và anh đều yêu nhau không ai muốn buông tay nhau vì lý do như vậy, bây giờ tôi không biết làm sao nữa mong chuyên gia tư vấn giúp tôi .

Tôi cám ơn!

Minh

Nhan sắc và tình yêu

Tôi đã chụp bức ảnh này cách đây vài năm … bây giờ xem lại tôi vẫn không kềm được cảm xúc !!! và muốn chia sẻ cùng các bạn .
Tôi được gặp và được trò chuyện với Bà Cụ trong lần đến viếng thăm một trại Dưỡng Lão … Tôi vẫn còn nhớ như in cái không khí trầm lắng khi bước vào căn phòng của Bà Cụ , trong phòng có khoảng 8 chiếc giường được đặt song song với nhau chừa một lối đi nhỏ chưa đầy một mét … ở giữa mỗi giường có một cái lỗ được che lại bằng một miếng gỗ tròn lớn hơn một chút đó là chỗ đi vệ sinh của các cụ (sau đó có người sẽ đến và đem đi…)

Tuổi già - Lê Thị Diễm Phúc
Tuổi già – Ảnh minh hoạ: Photo Lê Thị Diễm Phúc

Như thường lệ tôi đến từng giường thăm hỏi và trò chuyện với các Cụ trong phòng , bước vào chừng vài bước tôi giật mình … vì có một Bà Cụ huơ tay nắm chặt tôi và luôn miệng nói :”đừng đi con ơi ! đừng đi con ơi ! đừng bỏ Bà con ơi !!!” Tôi nghe mà nghẹn ở cổ họng ! nghẹn cả cõi lòng ! tôi vôi ngồi xuống bên Cụ và nói :”Dạ! dạ con không đi , Bà cần con giúp gì không?” (vì Bà Cụ không còn nhìn thấy gì nên mọi sinh hoạt của Bà cần có người giúp…) tôi nghĩ vậy nên lại nói :”Bà cần con giúp gì ạ? Không, không cần ! không cần …ngồi với Bà, ngồi chơi với Bà thôi !” tôi chợt hiểu …

Úp lòng bàn tay tôi vào tay Bà tôi xoa nhè nhẹ …nắn nhè nhẹ …và vuốt nhè nhẹ .

Đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng hai hàng lệ thì lăn dài … trên đôi má nhăn nheo gầy guộc ấy như chứa cả một nỗi niềm không biết chia sẻ cùng ai ???
“…Ngày xưa Bà là người đẹp nhất vùng , các chàng trai trẻ ngày ấy tranh nhau để được một lần đón đưa Bà ra chợ , về làng . Còn các cô bạn cùng thời thì ganh tị với những gì Bà có được … Vậy mà , bao nhiêu chàng trai đàng hoàng Bà không yêu , lại yêu một người đàn ông đã có vợ … Cha Mẹ can ngăn ! bạn bè khuyên bảo , Bà vẫn yêu say yêu đắm yêu dại yêu dột !!! yêu điên yêu cuồng !!!!!!
Bỏ nhà trốn đi với người mình yêu và TIN vào người ấy không chút mảy may nghi ngờ, không chút mảy may hối tiếc ! năm tháng dần trôi … con người ấy dần dần đổi thay, dần dần lạnh nhạt và thô bạo với Bà . Nhưng , mọi việc đã quá muộn màng !!!

…. Bà có một đứa con , nhưng vì không nuôi nổi nên đã cho người ta … sống lây lất với nghề làm thuê làm mướn , cực khổ là vậy ! tủi nhục là vậy ! đau đớn là vậy !!!nhưng Bà nhất quyết không một lần trở về lại làng xưa !!! ……. Thời gian cứ thế… cứ thế … cho đến ngày vào đây !!!

Tôi ôm Bà thật chặt trước khi bước ra khỏi phòng … vào nhà vệ sinh rửa mặt , sau đó trở lại Tôi đã chụp bức ảnh này !

Lê Thi Diễm Phúc

Thẻ chân trắng

Ngày Tự xuống ở hẳn dưới Bãi, Nhiên mang bầu thằng Thôi được gần bảy tháng. Buổi sáng, khi dắt xe ra khỏi cửa Tự còn chần chừ: Hay là đợi em sanh xong anh mới đi? Nhiên cười: Từ đây xuống Bãi có bao xa, đàn ông đàn ang gì mà dễ mềm lòng quá!

Thấy Tự vẫn còn lần khần chưa chịu nổ máy, Nhiên đẩy nhẹ vai chồng: Đi đi cha nội, ở nhà cũng có mần ăn được gì đâu! Tự ngượng ngập, vụng về đưa bàn tay đặt lên bụng vợ hồi lâu rồi mới chịu phóng xe ra khỏi cổng.

Tôm thẻ chân trắng - Ảnh Minh Hoạ
Tôm thẻ chân trắng – Ảnh Minh Hoạ

Nghe tiếng xe quen thuộc xa dần, từ trong nhà, con Phèn rối rít chạy ra, chồm chân lên cửa rào ngoắt đuôi sủa vọng theo. Chỉ còn lại mùi khói xăng phảng phất, con Phèn thất vọng, lê cái bụng lặc lè trở vào. Nhìn bộ dạng của nó, Nhiên bật cười. Sực nhìn xuống bụng của mình, thoắt lại muốn khóc.

Cách nhà hơn hai tiếng đồng hồ ngồi cao tốc lẫn đi xe gắn máy, Bãi đang neo toàn bộ vốn liếng của vợ chồng Nhiên dành dụm được sau sáu năm cưới nhau. Ở Bãi, Tự mua lại năm ngàn mét vuông đất nuôi tôm của người khác sau đó lại thuê xe ủi, xáng cuốc san lấp, đào bới thành từng đầm để chuẩn bị nuôi tôm thẻ chân trắng. Em đừng lo, hai tháng rưỡi là thu hồi vốn. Chỉ mất một năm là vợ chồng mình thành tỷ phú, lo gì! Nghe Tự trấn an, Nhiên cũng hơi yên tâm nhưng lo thì vẫn cứ lo.

Gần tới ngày sanh nở, lại bày ra chân trắng với chân đỏ, không biết thằng Tự nó nghĩ sao! – Bà già chồng của Nhiên cằn nhằn khi hay tin, ấy là khi Tự đã xuống Bãi được mấy ngày.

Hơn hai tháng nữa con mới sanh, với lại chừng nào sanh thì điện xuống, ảnh chạy về liền!

Sanh nở mà tụi bây cứ làm như chuyện giỡn chơi, có chuyện gì thì đừng kêu tao à nghen! Bà già chồng có vẻ giận, quày quả ra về mặc cho con dâu hối hả dọn cơm lên năn nỉ “má ăn chung cho vui nhà vui cửa”. Ra đến cửa, bà già chồng bỗng sựng lại nói vọng trở vào: Chừng nào đẻ xong, nuôi không nổi thì để tao nuôi, đừng cho ai hết. Nhiên giật thót người, ngẩng đầu lên. Hóa ra bà già chồng vừa vuốt đầu con Phèn đang è ạch nằm phơi nắng ngoài sân.

Nhiên xuống Bãi được một lần, đó là lần hai vợ chồng mang tiền giao cho bên bán và làm thủ tục sang tên nhận đất. Mảnh đất ấy thực ra không nằm ngay trên Bãi mà lún sâu vào giữa một khoảng rừng thưa thớt. Muốn vào đến nơi thì không còn cách nào khác là phải ngồi trên vỏ lãi, luồn lách theo một con kênh có cái tên là Trời Sanh chảy ngoằn ngoèo từ trong rừng, xẻ đôi Bãi, trước khi chảy tuột ra biển mênh mông. Cầm tiền xong, vợ chồng người chủ đất (đã trở thành chủ cũ) phóng ngay xuống vỏ nổ máy chạy thẳng một mạch mà không thèm ngoái đầu lại chào tạm biệt. Có lẽ họ mừng hết lớn vì có người tự dưng đâm đầu vô thế mạng! – Nhiên nghĩ thầm. Quay sang Tự thì thấy chồng mình không hề lo lắng gì trước cảnh heo hút trước mắt, mà trái lại, còn hưng phấn tột cùng cứ như đang đứng trước một mỏ vàng lộ thiên. Chỗ này là đầm lắng, đằng kia là mấy cái đầm nuôi. Chỗ mình đang đứng, anh sẽ cho ủi đất lên cất một cái nhà, à, còn phải kêu xáng đắp một con đê bao xung quanh ngăn nước dâng cao mỗi khi trở chướng…Tự hết chỉ bên này đến chỉ phía kia, giống như thuyết trình về một bản thiết kế thực sự đang được trải ra trước mặt. Tự quên hẳn hai vợ chồng họ vẫn đang đứng lút chân dưới bãi đầy sình lầy, xung quanh họ là lổn nhổn còng gió và cá thòi lòi đang trố mắt tò mò về hai con người bỗng dưng nhảy xuống, ý chừng muốn nhập đàn với chúng.

Nhiên tưởng tượng ra, chỉ sau vài tháng đày mình vào giữa nơi này, thì Tự có thể hiểu được lũ cá thòi lòi kia muốn gì khi chúng giương vây phùng mang đánh nhau; nói được cả tiếng của mấy con sóc đang chuyền từ nhánh đước này sang nhánh bần kia và biết đâu chừng, thêm một thời gian nữa là Tự sẽ tình nguyện lún sâu vào bãi sình. Mỗi khi Nhiên muốn gặp Tự thì chỉ có cách ngồi trên vỏ, chờ cho đến lúc nước ròng.

Chuyện Tự dám sang cả cửa hàng bán điện thoại di động ngoài thị xã để trút tiền vào mấy công đất ở Bãi, làm nhiều người thán phục. “Cái thằng còn trẻ mà táo bạo, dám nghĩ dám làm”; “con Nhiên chắc tu từ kiếp trước nên kiếp này lấy được thằng chồng xứng đáng, gặp thằng khác thì cứ đủng đỉnh làm chủ cái cửa hàng điện thoại di động cũng dư ăn”… Nhưng cũng không ít người lại ác mồm ác miệng, vu vơ: “coi chừng, tham quá thì thâm, mất cả chì lẫn chài”. Hàng xóm láng giềng cứ thỉnh thoảng lại chạy qua, hỏi thăm công việc của Tự đã được triển khai đến đâu, nhưng chủ yếu chỉ vì tò mò là chính. Nhiều lúc, Nhiên đâm hoang mang. Tự trách mình, sao không ngăn cái ý định của chồng khi nó mới hình thành hoặc không ngăn cản thì cũng nên tỏ thái độ không ủng hộ. Có khi, điều đó cũng khiến Tự suy nghĩ kỹ lưỡng hơn trước khi lao vào “canh bạc với bà cậu”. Nhưng Nhiên lại không có cái tính làm kỳ đà cản mũi chuyện làm ăn của chồng, bởi, Nhiên tin Tự. Hai vợ chồng từ hai bàn tay trắng được chút ít tài sản như bây giờ, phần lớn đều nhờ vào sự cẩn trọng của Tự. Nhiên tự nguyện lui về phía sau, làm chỗ dựa tinh thần cho chồng. Mà nào phải chỉ riêng mình Tự, cả xứ này như đang lên cơn sốt. Cơn sốt mang tên Thẻ chân trắng. Người ít đất thì nuôi một hai đầm, nhiều đất thì năm bảy đầm; người không có đất thì thuê mướn lại hoặc táo bạo như Tự, bỏ tiền ra để mua đất. Giá thẻ chân trắng vào lúc cao ngất ngưỡng đã buộc con tôm sú nhường lại mảnh đất quen thuộc và như một thứ men say dễ lây, nó đã mồi chài được nhiều người từ trước đến giờ chẳng biết chút gì về chuyên môn, kỹ thuật. Trong đó, có cả Tự.

Bây giờ, lo về điều đó cũng không có ích gì, bởi Tự đã xuống dưới Bãi, đi theo Tự còn có mấy đứa em bà con cả bên chồng lẫn bên vợ. Chưa nói đến mấy chuyện khác, nội chuyện cơm nước giặt giũ không có bàn tay đàn bà là Nhiên đã lo ngay ngáy, bởi cả bầu đoàn chỉ toàn đực rựa. Nỗi lòng của Nhiên lọt đến tai mấy đứa em gái bên chồng, bọn chúng còn ghẹo thêm: Bà lo cho ông Tự kìa, ổng ăn đúng cữ, quen mồi, chớ tụi thanh niên chưa vợ thì chắc là cũng không đến nỗi lên cơn ghiền bất tử đâu!

Nhiều ngày sau, khi Tự đi, Nhiên vẫn còn bần thần. Có khi vừa mới điện thoại cho chồng, ngắt máy xong, lại cứ mang máng hình như mình vẫn quên còn điều gì đó chưa kịp nói. Có khi mới ban sáng, Tự đã điện về hỏi thăm chuyện bầu bì thì quay đi quay lại Nhiên đã quên mất, còn trách thầm cả ngày nay, Tự vẫn chưa gọi điện về. Dù Tự mới xuống dưới Bãi có một tuần là đã quay về, chở vợ đi mua sắm đồ đạc, chuẩn bị cho ngày sanh thì khi Tự vừa vắng mặt là Nhiên lại cứ tưởng chồng đã vắng nhà cả năm trời.

Bà già chồng nói, đàn bà mang bầu thì tánh tình sẽ thay đổi, nhất là mang bầu con đầu lòng, sanh xong thì lại trở về như cũ, chuyện bình thường, không phải lo. Hồi tao mang bầu thằng Tự, hễ ổng đi nhậu khuya một chút là tao bứt rứt, đến nỗi tay chân ngứa ngáy, cứ nhè lá vách nhà mà rút. Tới sanh thằng Tự thì chỗ đó lủng một lỗ bằng cái lồng bàn.

***

Con Phèn tất tả tìm chỗ cho lũ con của nó sắp sửa ra đời. Hết gầm giường, kẹt tủ, đến dưới bếp…chỗ nào nó cũng không ưng ý, chắc vì nền gạch lạnh tanh, cứng ngắt. Cuối cùng, nó chạy ra phía sau nhà, nơi có khoảng đất nhỏ, chỗ mà khi xây nhà Nhiên đã đề nghị Tự không tráng xi măng, chừa chỗ cho liếp cải nho nhỏ, vài bụi hành, cây ớt hiểm để khi cần dùng là nhón tay hái được. Con Phèn hì hục cả ngày trời để dọn ổ. Nó bươi đất văng tung tóe để chỗ khoảng đất ấy lõm xuống thành một cái hố vừa vặn với thân hình rồi phóng xuống đó nằm khoanh lại. Nhiên lấy mấy tấm ván dựng lên thành một cái chòi kín đáo che chắn gió máy. Nằm trong căn chòi vừa được dựng lên, con vật thò đầu ra ngoài nhìn bà chủ, mắt nó ươn ướt như tỏ vẻ biết ơn.

Đêm đó, con Phèn chuyển dạ. Nó rên ư ử từ đầu hôm đến nửa khuya mới chịu sanh. Lúc con Phèn sanh, Nhiên đã mỏi mòn nên vào nhà đi ngủ, đang chập chờn thì nghe tiếng sủa thất thanh và tiếng cào cửa hối hả của nó. Mở cửa đi ra thì thấy cái bọc ối vẫn chưa chịu vỡ. Nhiên bặm môi nhắm mắt đánh liều xé bọc ối ra, trong đó chỉ có vỏn vẹn một chú chó con màu lông y hệt mẹ, đang say sưa ngủ.

Nhìn con Phèn âu yếm liếm nhớt rải trên mình con, bất giác nước mắt Nhiên chảy ròng xuống má.

***

Thằng Thôi lẫm chẫm biết đi thì Tự không về thăm nhà lần nào nữa. Đám em trai bên chồng lẫn bên vợ đều đã tự động rút khỏi Bãi sau mấy đợt trúng giá thẻ chân trắng. Ăn chia sòng phẳng theo tỷ lệ góp vốn thả con giống, vật tư… Tính của Tự trước giờ vẫn vậy. Nghe nói, sau mấy đợt trúng giá tôm thẻ, Tự đã sang thêm mấy héc-ta đất xung quanh lập trang trại gì đó và đường hoàng trở thành ông chủ, nhưng có điều bà chủ không phải là Nhiên. Tiền trợ cấp nuôi con, Tự vẫn gửi về đều đều hàng tháng, có khi còn nhiều gấp mấy lần số tiền mà hai bên đã thỏa thuận với nhau khi ra trước tòa. Số tiền đó, Nhiên không động đến một đồng mà gửi tiết kiệm để dành cho thằng Thôi sau này. Trong số tài sản của thằng Thôi, ngoài căn nhà hiện tại và số tiền ấy, còn có chiếc áo sơ mi cũ của Tự – chiếc áo mà ngày xuất viện, Nhiên đã dùng nó để quấn lấy con. Trong khi mùi mồ hôi quen thuộc của Tự ngày một phai dần thì trên chiếc áo ấy vẫn còn nồng nàn mùi nước mắt của Nhiên được tẩm mỗi đêm, từ lúc Tự chỉ mới rời khỏi nhà, như một dự cảm chẳng lành./.

Lê Minh Nhựt (Theo TC NVLA 06/2014)