Category Archives: Góc phụ nữ

Bạn trai giữ con để làm tiền

Xin chào GocTamSu.com mình tên Thanh, hiện mình có một gút thắt gỡ không được xin cho mình lời khuyên …!!

Lúc còn trẻ mình đã 1 thời bồng bột suy nghĩ thiếu chín chắn nên quen và có với bạn trai mình một đứa con, sau khi sinh vì mình chưa đủ tuổi nên không thể làm khai sinh cho bé thay vào đó là chị của bạn trai mình đứng ra làm giấy là mẹ ruột của bé vì gia đình bạn trai minh cũng muốn bé được lấy Họ cha nên đã nhờ chị của bạn trai minh, lúc ấy vì mình cũng giấu gia đình việc có bé nên không ai biết vấn đề này….

Ảnh baby - Hình minh họa
Ảnh baby – Hình minh họa

Sau một thời gian bạn trai mình nghe lời bạn bè rủ rê nên phải trả cái giá bằng 2 năm tù , cũng từ đó mình cảm thấy hụt hẫng không nơi nương tựa, con mình lúc đó chỉ vừa tròn 3 tuổi. Mình vừa làm công nhân vừa chăm con đưa rước bé … Bà Nội thì ở riêng ..

Trong thời gian đó cô của bạn trai bảo mình dọn về nhà cô cho có người nhìn ngó bé mình cũng tiện đi làm, nhưng khi về ở chung với cô gia đình cô tỏ vẻ khinh mình ra mặt, cô bắt mình và bé dọn lên lầu 3 ngủ chung phong với Ba của bạn trai minh …

Nhiều thứ bất tiện minh đã cố sắp sếp cho đỡ tránh gặp sự cố nhung những gìmình lo lắng đã xảy ra, Ba của bạn trai mình làm chuyện đó với mình nhưng trời thương mình thoát kịp…

Mình có nói với cô nhưng không ai tin mình ,bảo mình này kia , rồi sau đó mình cũng im lặng và quyết định thuê chổ ở và dọn đi, chưa dừng lại sáng hôm sau Ba bạn trai minh vào tận công ty mình làm nói mình mê trai khi chồng ở tù rồi bảo đừng ai giúp minh…

Sau đó ông ta nói riêng với mình đừng nói chuyện đó ra với bạn trai minh khi đi thăm tù và cũng đừng dọn đi, ông ta sẽ cho mình những gì mình thích…

Mình đã ra khỏi cái nhà đó, cái nơi đầy ký ức đáng sợ…

Tay không ra đi khi con mình bệnh không thể dắt con theo vì mình biết chỉ làm khổ bé buộc lòng để bé ở lại…

Ba tháng sau mình về dắt con đi theo, mặc cho nhà bạn trai mình đánh, mình chịu tất cả…

Những tưởng sóng gió đã qua khi ngày bạn trai mình mãn hạn tù..

Anh ấy thay đổi tất cả, mình lại một lần nữa hụt hẫng, cũng từ đó mình quyết định làm lại cuộc đời .. Mình giao con cho anh ấy ..

Vì sự bất đắc dĩ nhưng mỗi tháng mình cung cấp tiền đầy đủ, nhưng anh ta không làm như những gì đã nói, mà sài tất cả số tiên đó..

Giờ mình muốn con mình được sống sống đầy đủ và có lẫn tình thương của mẹ, hy vọng trở thành thất vọng khi anh ấy không đồng ý mà giữ bé với mục đích đòi hỏi tiền ở mình.

Giúp mình với giờ mình thật sự nhớ con và hy vọng bé được về với mình…

Rất mong thư từ GocTamSu

Cảm ơn rất nhiều vì đã lắng nghe những gì mình tâm sự.

Muốn giải tỏa nhu cầu vì xa bạn trai quá lâu

Nhiều đêm, tôi nhớ anh đến cồn cào, thèm được cảm giác âu yếm, yêu thương. Xa anh lâu quá, tôi muốn làm người thứ ba để thỏa mãn nhu cầu của bản thân. Tôi cảm thấy có lỗi với người yêu, xấu hổ với bản thân.

Tôi năm nay 27 tuổi, công việc tương đối ổn định, đang có người yêu. Tình cảm tôi và anh rất tốt đẹp, duy chỉ có việc anh công tác quá xa, chúng tôi thường xuyên không gặp gỡ, thời gian bên nhau quá ít ỏi. Có khi anh công tác liên tục 2 tháng liền mới về gặp tôi khoảng một tuần. Mọi chuyện cũng do tôi không thể kiềm chế được bản thân, chúng tôi đã quan hệ với nhau. Nên khi xa anh, cảm giác thiếu thốn chuyện đó với tôi quá kinh khủng. Tôi cũng biết anh đi là vì công việc để lo cho tương lai của cả hai, nhưng có lẽ phần bản năng trong tôi quá cao.

Tôi thật sự xấu hổ, có lúc tôi nghĩ tìm một người đàn ông để giải quyết nhu cầu, chuyện đó sẽ không có bất kỳ ràng buộc nào. Dù đó chỉ là suy nghĩ nhưng tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nhiều đêm, tôi nhớ anh đến cồn cào, thèm được cảm giác âu yếm, yêu thương. Xa anh lâu quá, tôi muốn làm người thứ ba để thỏa mãn nhu cầu của bản thân. Hiện tại, tôi còn chút suy nghĩ để không buông thả như vậy. Tôi chỉ nghĩ như thế thôi, những suy nghĩ đen tối, xấu xa và đầy nhục dục.

Tôi cảm thấy có lỗi với người yêu, xấu hổ với bản thân. Tôi cố gắng làm nhiều việc để quên đi chuyện đó nhưng không thể, bản năng của tôi quá cao. Tôi không biết mình sẽ chung thủy được bao lâu, thật sự yêu anh nhưng xa quá nhiều sợ mình bị cám dỗ. Tôi đang cố gắng để giữ lấy sự chung thủy nhưng mà đầu tôi cứ nghĩ vơ vẩn lung tung. Tôi có xấu xa quá không, có đáng bị khinh không?

Nỗi đau âm ỉ khi bị xâm hại tình dục năm 10 tuổi

Đêm về, để chìm vào giấc ngủ đối với tôi là điều không dễ dàng, sáng thức dậy gối ướt, mắt sưng là chuyện bình thường. Đến bao giờ tôi quên được nỗi dằn vặt hàng đêm khi nghĩ đến thân xác mình bị xâm hại bởi gã đàn ông hung bạo?

Tôi năm nay 24 tuổi, có bạn trai gần 5 năm, gia đình tôi không được hạnh phúc vì luôn gặp khó khăn trong vấn đề tài chính, sự khó khăn đó đã bắt nguồn từ nhiều năm trước. Gia đình rời quê hương vào Tây Nguyên lập nghiệp khi tôi vừa bi bô tập nói, cả nhà phải ở nhờ, làm thuê cho một người bà con của ba. Cuộc sống vất vả nhưng tôi thấy vui vì được ở một vùng đất mới, không lũ lụt như ở quê nhà.

8 tuổi, người cô trong họ hàng ba bán cho mảnh đất giá 25 triệu nhưng không làm giấy tờ với lý do cho trả góp khi nào trả hết nợ làm giấy tờ sau. Nhà tôi tin cô như chính chị ruột của mình, cũng vì nhà cô là gia đình cách mạng được nhiều người biết và tôn trọng, đặc biệt là ba. Chưa bao giờ ba có ý định thúc giục cô phải làm giấy tờ. Suốt 4 năm trời ba mẹ tôi làm không công cho gia đình cô một cách phụ thuộc và trả ơn, nào gặt lúa, làm rẫy hay bất cứ công việc trong vườn nhà đều một tay ba mẹ làm vì vợ chồng cô cũng lớn tuổi.

Nhà cô có một người con trai, tôi nhớ lúc ấy anh ta hơn 20 tuổi. Mọi chuyện có lẽ đã suôn sẻ nếu như không có chuyện đó. Chuyện xảy ra khi ba mẹ đi tưới cà phê trong rẫy phải ở lại qua đêm, tôi ở nhà một mình, đó là hè chuẩn bị tôi vào lớp 5. Anh con trai cô sang chơi, cũng như bình thường tôi ngồi học bài và ngủ thiếp đi trên bàn. Cảm giác có người bế mình đặt lên giường, tôi vẫn ngủ mê man, khi bị sàm sỡ, tôi bừng tỉnh giấc, hắn ngay lập tức bịt miệng tôi lại “Mày mà la tao đòi lại nhà, đuổi nhà mày ra đường hết”. Tôi im lặng, một sự im lặng trong đau đớn. Hắn ta ra về không quên đưa ánh mắt đầy đe dọa, tôi vội vã ra sau nhà rửa mà không dám bật điện.

Sáng hôm sau mẹ về, tôi đã ôm chầm lấy mẹ khóc, tôi có nên nói không? Ba mẹ làm cực khổ không công chỉ ao ước có căn nhà để ở, dù là nhà ván có những đêm gió mưa xen qua những kẽ hở, mẹ phải lấy thau đặt mấy góc nhà. Tôi đã chọn cách im lặng vì sợ gia đình bị đuổi đi, bởi nhà cô chỉ có một đứa con duy nhất, lẽ nào cô không bênh vực mà đuổi nhà tôi đi thật?

Cứ như thế, bao nhiêu lần ba mẹ vắng nhà qua đêm là bấy nhiêu lần tôi bị đè ra trên chiếc giường của gia đình để làm chuyện đó. Tôi đau đớn, tủi thân, chỉ biết vùi khóc. Tôi còn nhớ có lần hắn dùng hai tay bóp mạnh miệng tôi, không quên đe dọa “Mày mà nói là ra đồng mà ở nha”. Tôi gật đầu không dám nhúc nhích.

Đỉnh điểm của câu chuyện là năm tôi chuẩn bị lên lớp 8, đêm đó ba đi đám cưới họ hàng xa nhà không về, hai mẹ con ôm nhau ngủ ngon lành, tôi bỗng nghe tiếng mẹ chửi ai đó là đồ mất dạy, tôi nhận ra hắn qua ánh đèn ngủ mờ mờ, mẹ gọi tôi dậy, nhưng sự sợ hãi đã khiến tôi giả vờ ngủ trong cơn mơ. Đến sáng hôm sau khi ba về, mẹ nói “Đêm qua thằng Minh mò sang nhà mình, lột đồ tôi, may mà tôi tỉnh dậy kịp, trói tay nó mà nghĩ tình họ hàng cho nó về, đợi ông về qua gặp chị nói chuyện”.

Ba mẹ tôi qua nhà cô, không rõ đã nói chuyện gì nhưng gia đình cô sau đó nói gia đình tôi là thứ vong ơn bội nghĩa, không biết phép tắc xử sự, dám bịa đặt chuyện đứa con trai có ăn có học làm chuyện không hay. Tôi đã thấy mẹ khóc rất nhiều, có lẽ nỗi đau trong mẹ còn lớn hơn nỗi đau của tôi những năm qua đã chịu đựng.

Gia đình tôi bị đuổi đi thật, không tiền, không nhà, ba mẹ rơi vào cảnh sáng cãi nhau, chiều đánh lộn. Tôi nhiều lần muốn nói ra sự thật để ba mẹ dỗ dành, nhưng nói ra để được gì khi sự thật trong mắt nhiều người chúng tôi cũng chỉ là kẻ bội ơn? Ba mẹ vay tiền mua được căn nhà nhỏ trong hẻm, tôi cảm giác từ nay mình sẽ quên hết, không còn chịu đựng hay nhớ đến những nỗi đau dằn vặt ấy nữa.

Cuộc sống dường như không buông tha cho gia đình tôi, họ hàng có những người ác miệng không rõ sự tình, chỉ muốn lấy lòng nhà cô để được nhờ vả. Dượng, chồng cô quen biết người có chức quyền, có lẽ tiếng nói sẽ có giá trị hơn ba mẹ tôi, những người phơi nắng dầm mưa. Kinh tế gia đình tôi cứ trượt dài như xuống dốc, mua được chiếc máy cày cho ba chở hàng thuê thì nay hư, mai sửa, cà phê khi thu được thì mất giá, lúc được giá lại mất mùa.

Ba lại một lần nữa tin lời người ta, vay 100 triệu mà không bàn với mẹ để mua xe tải nhỏ, những tưởng sẽ thay đổi cuộc sống khá hơn. Chạy được 3 tháng thì phát hiện ra dưới lớp sơn bóng bẩy phụ tùng đã rã rời, bán lại tính cả tiền sửa chữa, gia đình tôi mang khoản nợ gần 200 triệu. Từ đó trở đi, suốt những năm tôi vào Sài Gòn học, mỗi lần gọi điện thoại về nhà là giọng mẹ nức nở, khóc cho số phận, khóc cho những chiều người ta kéo đến nhà đòi nợ. Có năm tết đến, tối 30 còn có người đến nhà đòi tiền, tết năm đó đầy nước mắt.

Học năm 2, tôi có bạn trai, gia đình tôi cũng biết, những tưởng nỗi đau trong quá khứ đã qua. Tình yêu qua hơn 2 năm thử thách, tình cảm chúng tôi càng gắn bó thêm, chuyện quan hệ tình dục là điều không tránh khỏi, cả hai đều tự nguyện. Sau đêm đó, trên tấm ga trải giường màu trắng đã không có vết màu đỏ, tôi đã khóc nức nở, nhìn bạn trai mình sợ hãi, anh sẽ nghĩ gì về tôi, có cho tôi là loại con gái hư đốn không?

Tôi đã thành thật kể cho bạn trai nghe, đúng như tôi mong đợi, anh không chửi bới hay ghê sợ, ôm tôi vào lòng và bảo “Chỉ 10 tuổi mà em nghĩ đến gia đình, sợ bị đuổi đi mà em im lặng cho đến bây giờ. Anh thương em không hết sao trách em được, kẻ đáng trách là thằng cha kia, mình sẽ quên đi chuyện này nha em”. Sau chuyện đó, tôi càng yêu anh bao nhiêu thì càng tự trách mình bấy nhiêu, có những đêm cầm con dao đặt lên mạch máu muốn cắt cho chết đi, nhục nhã, nhưng chết đi rồi ai sẽ làm để trả nợ phụ ba mẹ, chính điều đó đã động viên tôi đi tiếp.

Sau những năm vừa học vừa làm thêm buổi tối, tôi đã có công việc ổn định, thu nhập mỗi tháng được hơn 5 triệu, gửi tiền về phụ gia đình 3 triệu nhưng lãi mẹ đẻ lãi con, mẹ bảo không biết đến khi nào gia đình mới hết nợ. Ba tôi tối nào cũng tìm đến men rượu để mong ngủ được mà quên đi chuyện nợ nần, mẹ hay cằn nhằn và xung đột cứ xảy ra kéo gia đình tôi xa dần cái gọi là hạnh phúc. Thỉnh thoảng về quê, lại nghe người trong họ hàng nói chuyện gia đình tôi, những trận đòn ba đánh mẹ, những lời trách móc mẹ dành cho ba, tôi chỉ biết lặng im nghe mà lòng thắt lại.

Đã biết bao lần khuyên giải cha mẹ mà có được đâu, chén vỡ có dán lại bao nhiêu lần rồi cũng vỡ ra. Tôi chán nản, chuyện có vui gì để kể cho người khác, cứ ngậm ngùi đi làm, tiết kiệm hết sức để gửi tiền trả dần những khoản nợ. Lòng bảo quên nhưng không dễ gì quên được, mỗi lần ở bên bạn trai là lòng tôi đau, lại càng thù hận khi về quê vô tình gặp gia đình người từng hại tôi. Hắn ta lập gia đình, có 2 đứa con một trai một gái, vợ làm giáo viên cấp ba, từng là cô giáo tôi, chồng làm cán bộ xã, sống trong căn nhà vào bậc giàu của xã. Ba mẹ tôi đã quên đi chuyện ngày trước, thậm chí khi dượng mất, nghĩa tử là nghĩa tận, chính ba đưa linh cữu, đào huyệt xây mộ phụ gia đình cô không một lời trách móc, ra ngoài đường vô tình gặp mẹ, cô cúi đầu lảng sang hướng khác. Là nhục nhã hay vô tình?

Mỗi đêm về, để chìm vào giấc ngủ đối với tôi là điều không dễ dàng, có hôm sáng thức dậy, gối ướt, mắt sưng là chuyện đình thường. Mong ước của tôi lúc này là có khoản tiền để tiếp tục học liên thông đại học, nhưng mẹ bảo tôi đi học thì ai lo, ai phụ mẹ trả nợ? Tôi đành gác lại việc học mà thèm thuồng nhìn bạn bè bước lên bục nhận bằng cử nhân, học ngoại ngữ, học những gì mà các bạn ấy thích.

Còn tôi, đến bao giờ quên được nỗi dằn vặt mỗi đêm khi nghĩ đến thân xác mình bị xâm hại bởi gã đàn ông hung bạo? Đến bao giờ gia đình tôi sẽ trả hết nợ nần, tôi được học cho thỏa ước mơ của mình? Đến lúc nào tôi không cảm thấy tội lỗi khi ở bên người yêu thương dù anh không trách móc? Người ta thường bảo luật nhân quả không trừ một ai, vậy tại sao gia đình hắn ta vẫn ngày một giàu hơn, đất cho thuê, đất bán, đất kinh doanh, còn gia đình tôi vẫn khó khăn với từng bữa cơm, ba mẹ thay nhau đau ốm phải vào Sài Gòn chữa trị?

Tôi phải làm gì, có nên kể sự thật với ba mẹ, có nên trả thù chuyện đã cũ? Có nên gặp vợ hắn ta, cô giáo cũ của tôi để nói hết những điều đau đớn trong lòng? Mong mọi người hãy giúp để tôi sống tiếp và không ngừng hy vọng rồi cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn. Chân thành cảm ơn!

Thảo

Em là single mom đang mang thai 27 tuần mong được chia sẻ và giúp đỡ

Em hiện tại là single mom, ở TPHCM và đang mang thai baby được khoảng 27 tuần rồi ạ. Thời gian vừa qua lúc nào cũng chỉ có một mình, biết bao khó khăn và đau buồn, nhưng nghĩ đến con yêu nên em vẫn cố gắng giữ vững tinh thần từng ngày để con phát triển khỏe mạnh và vui vẻ Thời gian đầu khi phát hiện có thai em đã vật vã một thời gian dài vì áp lực từ phía gia đình em, mẹ em và cả bố của bé nữa đều bắt ép em phải bỏ thai, nhưng cho dù như thế nào em vẫn kiên quyết giữ con lại, vì em nghĩ cho dù mình có như thế nào thì con vẫn chỉ là 1 đứa trẻ không có tội gì cả, em không muốn đối xử với con mình như thế (cứ nghĩ tới là thấy đau lòng rồi ạ). Từ ngày đầu tiên có bé tới giờ, chưa 1 lần nào em được ai hỏi thăm hay hướng dẫn về cách chăm sóc mẹ và bé khi mang thai và cả những kiến thức cơ bản nhất về có thai và sinh đẻ em đều tự mình học hỏi qua mạng và sách vở. May mắn là sức khỏe của 2 mẹ con rât ổn định, em lên kí ít lắm nhưng lần nào đi khám bs cũng khen con khỏe hihi. Vượt qua gần 7 tháng nay tuy buồn nhiều hơn vui nhưng em vẫn chưa một ngày hối hận vì quyết định này.

Single Mom
Single Mom – Làm mẹ một mình – Ảnh minh họa

Chỉ có một vấn đề làm em hoang mang và lo đến mất ăn mất ngủ, vì ngay khi phát hiện có thai cũng chính là thời điểm em vừa nghỉ việc ở công ty cũ với ý định nghỉ ngơi khoảng 1 tháng và sau đó tìm 1 công việc khác tốt hơn, lúc đó lương em cũng khoảng 10tr, nhưng vì chưa có con nên còn ham hố phấn đấu quá, bây giờ thì lại ngồi hối hận và tiếc nuối kinh khủng. Lúc đó có thai rồi thì chẳng công ty nào chịu nhận nữa và em cũng không muốn giấu employer về việc mang thai của mình, nhỡ người ta nhận mình vào làm có vài tháng mình lại phải nghỉ sanh con thì cũng khó cho người ta quá. Em nghĩ thế nên 2 mẹ con em đã lăn lóc ở nhà ăn dầm ngủ dề từ cuối năm ngoái đến giờ đấy ạ. Những khoản tiền tiết kiệm của em dùng để lo mua sữa bầu và đi khám thai với mua thuốc từ từ cũng đã sắp hết rồi (em không có kinh nghiệm gì và cũng không quen bác sĩ nào nên toàn đâm đầu vào khám ở bên Phụ sản quốc tế thôi, một phần vì gần nhà, nhưng lần nào cũng hết tầm 1 triệu là ít cả tiền khám và thuốc hic hic) bây giờ nghĩ lại thấy cũng tiếc tiếc và đâm ra lo quá thôi vì sắp tới chắc là còn cần nhiều hơn thế nữa phải không ạ? Bên gia đình ông bà ngoại cũng không chịu lo giúp em 1 phần nào cả, chỉ bảo em tự làm thì em tự chịu… em cũng buồn ghê nhưng ko biết phải làm gì.. em đang hoang mang quá vì cái gì cũng tới tay mình tự lo.

Các mẹ có kinh nghiệm ơi có thể chia sẻ với em xem làm cách nào có thể tiết kiệm được tối thiểu chi phí cho những ngày sắp tới và khi đi sanh bé thì nên sanh ở đâu cho tiết kiệm ạ? Em cũng chưa dám mua sắm gì cho bé cả, vì cứ loay hoay mãi chả biết cái gì cần cái gì không cần trong khi kinh tế lại đang ko dư dả như trước nữa các mẹ nào nếu biết có thể chỉ cho em chỗ mua đồ cho con giá ok một chút không? mua sắm cho con trong khoảng 1-2 tháng đầu thì cần khoảng bao nhiêu tiền là vừa đủ các mẹ nhỉ? hoặc có mẹ nào có nhu cầu thanh lí đồ bé thì cho em biết với ạ, em 27 tuần rồi nhưng siêu âm bs vẫn ko nói là bé trai hay bé gái, lần nào cũng chỉ bảo nằm khép ko nhìn được… nhưng em nghĩ vài tháng đầu thì cũng không phân biệt đồ bé trai hay gái nhiều quá đâu các mẹ nhỉ? em cũng định bụng bé được khoảng 3 tháng thì chắc phải lăn đi làm lại thôi vì cũng ko muốn con phải sống thiếu thốn, nhưng không biết lúc đó tình hình sức khỏe mình thế nào và không biết nhờ ai chăm cho bé nữa, các mẹ có cao kiến gì không ạ?

Em mong nhận được chia sẻ và lời khuyên từ mọi người ạ. Em xin cảm ơn các mẹ lắm lắm

 

Baby Tulip