Tag Archives: phụ nữ

Tâm sự phụ nữ xứ mình thiệt thòi lắm

“Phụ nữ mình, nhất là phụ nữ cái xứ mình, thiệt thòi lắm các mẹ ạ, khi số phận, cuộc đời vẫn cứ phải phụ thuộc vào hai chữ hên xui khi lấy chồng. Ơ, việc “””đ”” gì phải thế nhỉ, tại sao lại phải trao quyền quyết định hạnh phúc của mình vào tay một thằng đàn ông không phải máu mủ ruột già gì của mình. Trong khi đó, khi lấy mình, nó đúng là một vốn bốn lời, thằng nào nhọ thì vớ phải một em đỏng đảnh cưa cẩm nó nhọc nhằn tý, thằng nào son thì cưa roẹt cái xong. Lấy vợ rồi là xong, khóa sổ, từ đây, tha hồ xài, đời cứ thế mà phát, mà thăng, còn phụ nữ thì, lúc cưa cẩm dù cành cao tít hay cành thấp tịt, lấy chồng rồi số phận cũng na ná nhau cả.

Phụ nữ xứ mình thiệt khổ
Phụ nữ xứ mình thiệt khổ

Nói đùa thế thôi, nhưng như các mẹ thấy, tiếng là bình đẳng giới, là thời đại giờ tân tiến lắm rồi, nhưng những rào cản định kiến vô hình vẫn cứ tồn tại và trùm lên vai người phụ nữ, khiến mình luôn mang theo những nỗi sợ vô hình, phải gồng mình lên cố gắng sống một cuộc sống mà người ta cho là đúng, được xã hội / số đông chấp nhận, dù cuộc sống đó không mang lại niềm vui, hạnh phúc cho mình, thậm chí đôi khi khiến mình nghẹt thở.

Sống cuộc sống của mình, nhưng cũng cứ phải nghĩ đến quá nhiều người, bứt ra sống theo cách mình mong sống của mình thì không dám, mà tiếp tục thì áp lực cứ đè nặng mãi không thôi.

Các mẹ cứ ngẫm mà xem, phụ nữ mình liêng biêng một tý, đã bị gán ngay cho cái tội lẳng lơ, vô đạo, còn đàn ông có phang chịch bét nhè, thậm chí bồ bịch lòng thòng vợ con, nhưng có khi chỉ cần tỏ thái độ hối lỗi, quay đầu về bờ là lại được coi là vẫn còn tốt, còn tử tế, còn đạo đức. Ô, ở đâu ra cái quy định, không có cái xấu tức là một cái tốt thế, không có nhược điểm lại là một ưu điểm thế. Anh ấy có ưu điểm là không rượu chè trai gái cờ bạc, ô, thế tại sao chúng tôi lại không được Cô ấy có ưu điểm là không trai gái cờ bạc rượu chè

Cái viễn cảnh vợ xinh đẹp, thơm tho, kiều diễm, sáng dậy sớm làm bữa sáng cho chồng, đánh thức con dậy sửa soạn cho con đi học, chồng dậy sơ mi cà vạt phẳng phiu, tóc mượt mà ngồi ăn bánh mì ốp la, uống cà phê, vợ quay ra nhìn chồng mỉm cười hạnh phúc. Chiều chồng tóc mượt mà, sơ mi cà vạt phẳng phiu trở về nhà, vợ đang xinh đẹp diễm kiều nấu cơm trong bếp, nhạc bật dìu dặt, nhà cửa gọn gàng sạch sẽ như showroom nội thất, vợ dịu dàng “Anh đi tắm thay quần áo đi rồi ăn cơm!”, đèn tắt, vợ thơm tho nóng bỏng trên giường như Mario Ozawa – cái viễn cảnh đó, nó chỉ có trong phim Mỹ thôi. Mà kể cả phim Mỹ, đấy chuẩn như anh Richard Gere rồi mà vợ vẫn léng phéng kìa.

Còn thực tế hả, tất cả đã được lập trình như một cái máy: sáng vùng dậy đánh răng rửa mặt, gọi con dậy đi học, đứa nào ngoan thì nó dậy cho ngay, gặp thằng đang tuổi dở thì riêng chuyện gọi nó dậy ít nhất 15 phút. Dậy rồi có phải bê nguyên cục bông đó đi học đâu: lau mặt mũi, rửa đít rửa đoi, ngậm một thìa mật ong chanh đào trừ ho, nhỏ nước mũi trừ ngạt (cả 2 thứ đều phải làm ấm vừa đủ), may thì thằng con nó hợp tác cho nhỏ mũi, cho ngậm, hâm lên thì nó không chịu, không cho ăn, không nhỏ mũi thì sợ con ốm, thế là mẹ con lại nịnh nọt, oánh cãi nhau, mất 15 phút nữa. Rồi mặc quần áo cho chàng, may thì chàng hợp tác, nhọ thì chàng không chịu mặc áo nọ quần kia, không chịu đi tất đeo khăn quàng cổ đeo khẩu trang, lại thêm 15 phút nữa. 5 phút nữa không ra khỏi nhà thì muộn ô tô, tranh thủ quẹt cái mặt được tý, lao ra khỏi nhà, thấy miệng con còn lem nhem, hò chồng Lấy hộ em cái khăn em lau cho con cái, chồng càu nhàu đi ra dúi vào tay cho cái khăn khô rom – thế có muốn vứt mẹ nó cái khăn vào mặt không. Ở đấy mà mềm mại, dịu dàng.

Tối về cũng nguyên một chu trình: về phát thay quần áo, lấy hộp sữa chua / váng sữa ra cho bớt lạnh để tý con còn ăn, cắm cơm, chuẩn bị thức ăn, lùa con đi tắm, tắm xong nấu cơm, xong cho con ăn trước, xong đến mình ăn, may thì con nó phối hợp ăn uống tử tế, nhọ thì cả tiếng không xong nửa bát, nịnh nọt, quát tháo, không ép ăn thì sợ con đói, mà ép thì mệt mình mà cũng thương con. Trong quãng thời gian đó là: Mẹ ơi con tè, Mẹ ơi mẹ bế, Mẹ ơi lau tay cho con, Mẹ ơi lấy cái này / cái kia hộ con, Mẹ ơi mẹ giúp con, Mẹ ơi cái này cái gì, Mẹ ơi sao mẹ không chơi với con vv…vv Cơm xong lùa con đi chơi hoặc chơi gì đó với con, 9h lùa đi đánh răng, đi ngủ, có phải nằm cái ngủ ngay đâu, còn đóng bỉm, nhỏ mũi, xoa dầu vào gan bàn chân giữ ấm, kể chuyện, hát hò, xoa đầu xoa lưng. Chồng lững thững cầu lông, tennis, chạy bộ về tắm mát nằm dài chờ cơm, thấy hai mẹ con oánh nhau phán những câu cúng cụ kiểu Nó không ăn thì thôi, Em nấu thế anh cũng chẳng ăn được, xong đến khi ai đó phán câu hờ hững Thằng này dạo này nhìn gầy đi nhỉ thì lại Vợ không để ý chế độ ăn của con, thấy vợ kể chuyện hay hát cho con thì phán Truyện chả có ý nghĩa gì / Bài hát chả ăn nhập gì vv..vv. Thế có muốn choảng nhau không?

Thực ra thì tôi nghĩ, phụ nữ mình dễ ấy mà, không phải ai cũng muốn yếu lòng đâu, ai chẳng muốn được duy trì một tình yêu cuối cùng với người mình đã chọn. Mình có đòi hỏi gì nhiều đâu, chỉ cần chồng một điều duy nhất, là chỗ dựa cho mình, là cả vật chất lẫn tinh thần thì tốt, còn nếu buộc phải chọn một trong hai, thì hãy là chỗ dựa tinh thần. Mình đâu có cần chồng mình phải đội mưa đội gió tìm cho mình đúng loại hoa yêu thích vào ngày 8/3 đâu, phải tắt đèn thắp nến quỳ xuống chân tặng mình 100 bông hồng đâu, mình chỉ cần: chồng nghe vợ thở dài một cái biết đường quay ra hỏi: Sao thế em, biết ra vỗ vai vợ một cái khi thấy vợ quá tải với công việc nhà (tốt hơn nữa thì là Để anh làm cho!), mình chỉ cần khi mình vui hay buồn, dù là tin xấu hay tin dữ, người mình bấm gọi điện thoại để thông báo, để kể cho nghe đầu tiên sẽ là chồng, chứ không phải bất kỳ một người nào khác, dù là đàn ông hay đàn bà.

Chỉ cần thế thôi, mình sẵn sàng ngày đi làm, chiều tối về làm ô sin, đêm đến làm “”cave”” miễn phí cho chồng ngay.

DKNVT

Đàn bà!

Chúng ta vẫn thường được nghe những câu như “hôn nhân là nấm mồ tình yêu”, “thân gái mười hai bến nước…”, nhưng hiểu rõ những câu ấy hơn chỉ khi chúng ta thực sự lâm vào hoàn cảnh đó.

 

Đàn bà - Ảnh minh họa Ruthie Dean
Đàn bà – Ảnh minh họa Ruthie Dean
Bản thân tôi ngày trước chưa kết hôn cũng từng suy nghĩ về vấn đề này và vẽ vời rất nhiều về viễn cảnh ấy. Tôi luôn nghĩ rằng đàn ông ngoại tình không hẳn do họ lăng nhăng mà do họ quá quen nên chán vợ. Tôi luôn tự nhủ rằng sau này nếu kết hôn mình phải thật hoàn hảo vừa xinh đẹp trong mắt chồng mà phải vừa vun vén tốt mọi chuyện. Nhưng đó chỉ là một nửa của vấn đề.
Từ ngày còn độc thân tôi được tiếp xúc nhiều với người có gia đình và nghe họ tâm sự rất nhiều điều, nhưng chung quy lại “đàn bà phải chịu sự bất công đó như một lẽ dĩ nhiên”. Đến khi kết hôn rồi tôi mới lại càng vỡ lẽ là cuộc sống của một người đàn bà có gia đình có rất nhiều lẽ dĩ nhiên”.
Chồng ngoại tình thì ngoài việc nhận được những ánh mắt thương cảm của nhà chồng và những bạn bè chứng kiến thì chung quy lại sẽ có những câu như sau “đàn ông mà, kệ nó đi lo chăm con thui con ạ, chán rồi nó lại quay đầu về”, “có lẽ nó chỉ đam mê nhất thời, chứ nó cũng thương con lắm, điển hình là nó có bỏ con đâu”, “thôi đi mày ạ, còn con còn cái ba mẹ bỏ nhau chúng nó khổ chứ ai”…
Khi bị bạo hành vì ghen tuông hay nghiện rượu thì chúng ta lại nhận được câu “èo, nó thương nó mới ghen, nó đánh mày là sai nhưng nhìn lại thì cũng chỉ vì nó thương mày”, “nó nhậu thì mày cứ mặc nó ai bảo mày cằn nhằn chi cho nó đánh”….
Khi chồng vô tư, vô trách nhiệm thì lại được nguỵ biện bởi “ôi, đấy là việc đàn bà”, “nó đi làm cả ngày mệt thì phải cho nó nghỉ”, “ôi trời, bọn đàn ông coi vậy chứ nó còn trẻ con lắm, không được chín chắn như con gái bọn mình đâu, ráng đi biết đâu vài năm nó khác”….
Còn hàng tá, hàng tỷ vấn đề mà đây là ba chủ đề chính thường xuyên xảy ra. Nhưng xin thưa, vì hai tiếng “đàn bà”, vì con mà phải chịu lép mình cả đời sao? Muốn dạy con tốt thì phải cho nó môi trường phát triển tốt, cứ nín nhịn tâm lý không thoải mái thì làm sao mà làm tốt được.
Đàn bà ạ! Đàn ông đi làm, phụ nữ thì không chắc? Trong thời đại “bão giá” như hiện nay đa phần phụ nữ đều phải đi làm thì mới đáp ứng đủ nhu cầu sinh hoạt thì sau khi hoàn tất công việc ở công ty họ còn có một công việc “không lương” gọi là “việc nhà” mà phải làm không công lại còn phải xem đó là nghĩa vụ thì có đúng không?
Đàn bà ạ! Đàn ông ngoại tình là chuyện hiển nhiên, phụ nữ ngoại tình là chuyện động trời… Vậy nếu đứng trên cương vị là người vợ bị ngoại tình đó, đàn bà có mạnh miệng thế không?
Đàn bà ạ! Khi có vũ lực xuất hiện phụ nữ luôn là người thiệt thòi nhất, nhưng đáp lại những chuyện như thế bao giờ cũng là câu nói “bỏ qua đi, nó nóng quá nên thế….” sau một tràng bla bla lý do sẽ là “tại mày …. nên nó thế? Nhưng đàn bà ạ, sẽ ra sao nếu ngày mai người phụ nữ bị bạo hành ấy là con gái của đàn bà?
ĐÀN ÔNG ạ, kết hôn rồi phụ nữ gánh chồng trên cái trách nhiệm mưu sinh là trách nhiệm là dâu, làm vợ, làm mẹ. Hàng tỷ tỷ việc cần làm, cần nhớ. Họ cũng chỉ có một đầu, hai tay và hai chân thôi “đàn ông” ạ.
Đàn ông ạ! Ai cũng muốn xinh đẹp và tươi mới – đó là bản chất, bản năng của phụ nữ rồi, nhưng tại sao lấy anh về họ lại xuề xoà, họ luộm thuộm không có thời gian chăm sóc bản thân thì phải chăng đàn ông nên xem lại chính mình trước khi trách vợ trông phát chán.
Đàn ông ạ! Phụ nữ khi kết hôn rồi thì đàn ông chính là ông trời, là mái nhà của họ. Họ sống hy sinh tất cả cho gia đình thì đàn ông hãy cư xử sao cho xứng đáng với điều đó. Một cô gái đẹp giúp đàn ông thoả mãn trong việc “rung rinh bốn cái chân giường” dễ tìm lắm nhưng một người vợ biết vun vén gia đình thì không so sánh được đâu. Đàn ông bảo đàn ông “yêu” tình mới vì họ hiểu, họ chiều đàn ông, nhưng đàn ông không nghĩ lại ngày xưa trước khi lấy nhau hai người không có điều đó sao. Đàn bà kết hôn rồi phải yêu cha mẹ mình, cha mẹ chồng, con cái mình thì làm sao dành hết tình cảm trọn vẹn cho đàn ông được. Đàn ông có bao giờ tự hỏi là mình có còn yêu, còn hiểu, còn chiều vợ mình như ngày xưa không? Liệu cô ấy có cảm giác như mình lúc này không?
Đàn ông mỗi khi sai chuyện gì thì lại abc xyz nguỵ biện rằng mình là trụ cột gia đình nên có quyền làm thế. Nhưng đàn ông biết không trụ côt gia đình nghĩa là đàn ông phải gánh vác hầu hết tất cả những việc trong gia đình, có như vậy đàn ông mới có quyền áp đặt phụ nữ. Còn đàn ông mà chỉ biết mỗi tháng đưa cho vợ vài đồng làm vợ mình phải vắt trán suy nghĩ cân đối chi tiêu mà cứ vô tư hò hét vào mặt vợ thì chỉ là ĐÀN ÔNG THỐI.
Chợt buồn, không chỉ buồn vì mình có con gái, không chỉ vì cách đàn ông đối xử với đàn bà mà còn buồn vì cách đàn bà đối xử với đàn bà. Đàn bà với đàn bà mà còn đối với nhau như thế thì nói sao đàn ông không đối xử tệ với đàn bà.
Mỹ Châu

Chọn gia đình hay sự nghiệp?

Trong xã hội ngày nay, người phụ nữ đôi khi phải đứng trước sự chọn lựa: gia đình hay sự nghiệp. Và sự chọn lựa nào cũng có cái giá phải trả dù nhiều hay ít.

1. Trước kia vì hoàn cảnh gia đình, chị Bích Ngọc học hết cấp 3 rồi phải đi làm để phụ giúp gia đình. Anh Minh, chồng chị làm công nhân trong xưởng mộc, văn hoá chỉ tới cấp 2. Ðược cơ quan khuyến khích, chị thi vào đại học khi đứa con thứ ba tròn 5 tuổi.

Trong thời gian vừa học vừa làm, chị được sự giúp đỡ nhiệt tình của chồng vì theo anh “con cái ngày càng lớn, cha mẹ cần phải có văn hoá kha khá mới dạy được con”. Tưởng như thế là đã đủ cho một gia đình hạnh phúc, thế nhưng một năm sau ngày tốt nghiệp đại học, chị quyết định ra nước ngoài học lấy bằng cao hơn để “cống hiến được nhiều hơn cho xã hội”. Ngày tiễn vợ lên đường, anh Minh thở dài ngao ngán. Không phải anh là người ích kỷ nhưng theo anh, người phụ nữ dù giỏi giang đến đâu, dù có làm bà này bà nọ ngoài xã hội vẫn phải xem gia đình là trọng khi hai đứa con đang tuổi mới lớn rất cần bàn tay chăm sóc giáo dục của người mẹ.

Vì cha mẹ hai bên đều còn ở quê, thế nên anh vừa phải đi làm kiếm tiền vừa kiêm luôn việc dạy dỗ ba đứa trẻ. Anh nói: “Cực khổ vì mưu sinh tôi không ngại nhưng để dạy bọn trẻ nên người, theo tôi đó mới là chuyện “đại sự”. Tôi học ít, lo quần quật kiếm tiền, thời gian đâu có nhiều để theo sát mấy đứa nhỏ, nhất là hai đứa con gái đầu lòng. Ở tuổi này chuyện riêng tư gì nó đâu có nói với tôi”.

Hơn hai năm xa gia đình, ngày trở về cũng là ngày chị biết một sự thật đau lòng: hai đứa con gái bỏ học theo đám bạn ăn chơi lêu lổng, thằng con trai thì cứ hai năm một lớp. Chị trách móc anh không biết dạy dỗ con cái nên người, anh bảo hậu quả này do chị gây ra bởi chị chỉ nghĩ đến sự thành đạt của mình mà lơ là trách nhiệm làm mẹ. Không ai chịu ai, hai vợ chồng cãi nhau suốt ngày. Cuối cùng anh đành khăn gói ra đi bởi không “đấu lại trình độ lý luận sắc bén của vợ”, điều này đồng nghĩa với chuyện con cái không ra gì là tại anh.

2. Chị Thu Ba là người không nhanh nhẹn cũng không thông minh, nhưng cái cần mẫn, chăm chỉ đã giúp chị vượt qua 4 năm đại học một cách dễ dàng.

Trở về nhiệm sở cũ công tác thêm hai năm, chị được cơ quan ưu ái cho cái học bổng ở Thái Lan. Nhiều người trong cơ quan bàn tán, đa phần là phản đối. Không phải vì họ ghen tỵ mà vì chị “không có năng lực, học làm chi cho tốn tiền, phí thời gian” và “hai vợ chồng đang lục đục, chị cần ở nhà để củng cố tình cảm chứ đi vài năm e mất chồng”… Với mong muốn bằng chị bằng em, Thu Ba gạt bỏ mọi trở ngại quyết tâm lên đường du học.

Ðối với người ta, thời gian học hành ở xứ người cực một, còn chị phải cực tới… hai lần. Bởi vốn liếng tiếng Anh không khá, lên giảng đường nghe tiếng được tiếng mất. Ðể khắc phục, chị phải thu băng tất cả lời giảng của giáo viên, tối rã băng nghe lại, phải tra tự điển từng từ, ráp nối câu cú. Dù cố gắng cách mấy thì cũng câu được câu mất. Ðã thế lớp học không có người Việt nào cả, vì thế việc trao đổi thông tin bài vở với nhau cũng hạn chế. Ðêm nào cũng vậy chị thức đến 3 – 4 giờ sáng, kể cả ngày thứ bảy, chủ nhật. Ðầu óc chị lúc nào cũng chỉ có một chữ học. Nó ám ảnh đến nỗi năm học thứ nhất vừa chấm dứt thì chị mắc luôn chứng bệnh tâm thần nhẹ cần được nghỉ ngơi hoàn toàn trong 6 tháng.

Tiếc công “gieo hạt gần tới ngày gặt hái”, chị vẫn tiếp tục học bất chấp lời khuyên của bác sĩ. Lần này còn dữ dội hơn bởi phải hoàn thành bài luận văn tốt nghiệp bằng tiếng Anh. Căng thẳng quá, thế là chị “bứt” luôn, trở nên người ngớ ngẩn phải bỏ ngang việc học về nước. Ở nhà, chồng chị đã có người phụ nữ khác. Mất chồng, việc làm cũng chẳng còn, chị phải về sống nương tựa vào ba má và mấy đứa em.

 

3. Khi con trai Minh Nhật được 6 tháng tuổi, hai vợ chồng chị Ánh Hồng gửi con cho ông bà nội để lên đường du học, anh học tại Mỹ còn chị làm nghiên cứu sinh ở Pháp. Bốn năm ở nước ngoài, hai lần về phép thăm gia đình vỏn vẹn 30 ngày. Ra trường, chồng chị trở về nước nhận công tác còn chị nhận lời mời cộng tác với một công ty tầm cỡ quốc tế bên đó ba năm. Thời gian xa cách đủ để chồng chị có vợ khác. Ðứa con trai sau bao nhiêu năm thiếu thốn tình mẫu tử nay được bù đắp từ bà mẹ kế.

Vì vậy khi chị trở về, đứa bé không gọi chị bằng mẹ, mà cái từ thiêng liêng này nó dành cho bà mẹ kế, người đã thương yêu chăm sóc nó trong những năm qua. Rất đau khổ nhưng chị không nỡ tách con mình ra khỏi cái nôi hạnh phúc mà nó đang hưởng.

4. Bạn tôi tháng trước nhận được học bổng nghiên cứu sinh ở Mỹ, chị đã mạnh dạn từ chối. Bởi theo chị, kiến thức có thể đến bằng nhiều con đường một khi mình có chí cầu tiến. Vả lại chị đang có hai cô con gái đang tuổi mới lớn cần có mẹ ở kế bên chăm sóc dạy dỗ. Không chút băn khoăn tiếc nuối về quyết định này, chị cho biết: “Mặc dù vị trí của người phụ nữ ngày càng được nâng cao trong xã hội, nhưng vai trò “nội tướng” vẫn được coi là nghĩa vụ quan trọng nhất của người phụ nữ. Vì vậy một khi mình thấy không thể chu toàn cả công việc xã hội lẫn gia đình một cách tốt nhất, là người phụ nữ, mình chấp nhận hy sinh cho gia đình.

Quyết định trên của chị bạn tôi chưa chắc đúng nhưng cũng có thể giúp bạn tham khảo, cân nhắc trước khi chọn lựa: sự nghiệp hay gia đình?

Ý HẢO

(*) Tên các nhân vật trong bài đã được đổi

Phụ nữ “không phải là giẻ lau nhà”

Thằng bạn tôi từng tuyên bố chắc nịch thế này: “Quan hệ với phụ nữ có chồng giống như là dùng giẻ lau vậy. Lúc nào cần thì lôi ra quệt quệt vài cái, khi không cần thì vứt vào một xó”.

Thương thầm - Hình minh họa
Thương thầm – Hình minh họa
Nghe đến đoạn đấy nó nói, tôi bỗng tưởng tượng đến những người phụ nữ từng trải, rắn rỏi, nhưng đằng sau đó là sự khát tình đến cháy bỏng. Rồi tôi tưởng tượng mình là một trong những loại mồi mà những phụ nữ này thích: “Trai tơ”.Cái lý thuyết có vẻ trải đời của thằng bạn tôi đã từng là một mệnh đề toán học mà tôi tin tưởng vào cái thời trẻ tuổi, nông nổi. Nói đến mệnh đề nghĩa là những cái lý thuyết đéo cần phải chứng minh, đơn giản là nó đúng mẹ nó rồi.

Cho đến ngày tôi gặp chị Liên, người phụ nữ bước qua tuổi 28 với một đứa con 5 tuổi rưỡi.

Chị là sếp trực tiếp của tôi trong những ngày tôi bắt đầu làm công việc marketing online. Nếu dùng diều gì đó để miêu tả về chị thì chắc tôi chỉ cần dùng đúng một câu: ” người đàn bà nóng bỏng”. Chưa bao giờ tôi gặp chị mà thấy khuôn mặt chị không dùng đồ trang điểm. Chị có một nét đẹp á đông thuần khiết và phủ lên nó là di chứng của thời gian. Nhưng cái di chứng này chỉ khiến cho chị thêm mặn mà đằm thắm và quyến rũ hơn mà thôi.

Những ngày đầu làm việc với chị, cái câu so sánh về giẻ lau của thằng bạn tôi cứ hiện lên trong đầu liên tục và có lẽ vấn đề gì đó giữa tôi và chị xảy ra với nhau sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Bởi lẽ con mồi và người đi săn gần như không có khoảng cách về không gian và thời gian.

Thế nhưng, sự thực là… Phụ nữ một đời chồng lại khác hẳn những gì mà thằng bạn tôi từng nói. Họ không phải giẻ lau khi bạn cần mà thực sự họ khiến cho những thằng đàn ông non nớt như tôi trở nên bé nhỏ dưới đôi chân họ. Họ toát ra sự lạnh lùng, kiêu căng và ngạo mạn đến không ngờ. Có lẽ vì họ không biết sợ ai, không biết sợ cái gì. Họ là những pháo đài bất khuất, bất khả chiến bại. Họ chẳng dễ dàng siêu lòng, hay đối xử với một anh chàng nào đó đặc biệt hơn chỉ vì anh ý đẹp zai hoặc quá nhiều tiền. Thậm chí, con người họ còn từng trải với những kiến thức về cuộc sống phong phú hơn bất kỳ ông anh nào đó mà bạn biết trên đời…..

Điều khiến chị trở thành một người đặc biệt đối với tôi là vào đêm 20 tháng 10 năm ấy. Công ty tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho nhân viên trong công ty. Trớ trêu thay, cả công ty có mỗi mình tôi độc thân nên tôi trở thành người đàn ông duy nhất vào đêm đó, bởi những ái lang khác đang đi chuẩn bị quà cho người yêu, bạn gái và vợ mình. Để rồi đến cuối bữa tiệc, tôi phải dìu chị về nhà trong tình trạng say lướt khướt.

Bắt cái taxi và đưa chị về một trung cư ở Trung Hòa Nhân Chính có 10 phút mà tôi đã nghĩ ra không biết bao nhiêu cảnh tượng đen tối. Dám cá với bạn rằng 10 thằng đàn ông đã từng tiếp xúc với chị có lẽ cả mười thằng đều chả bao giờ dám từ chối một người đàn bà hấp dẫn đến như vậy. Chị say khướt với đô má ửng đỏ, hơi ấm do rượu từ người chị khẽ làm tôi xao xuyến. Chưa để đến cái áo sẽ ngực sâu, lộ ra làn da trắng phập phồng trong đó…….

Đưa lên đến tầng 12 của tòa nhà, phải mất đến gần chục phút tôi mới tìm được cái chìa khóa để mở cửa. Và đằng sau cái cánh cửa đó là một bé gái, là con chị…. Mắt nó rơm rớm nước mắt:

– Mẹ ơi, sao mẹ về muộn thế

Con bé òa khóc, hình như là do nó nhớ mẹ, lo cho mẹ nó vì quá 11h mà mẹ nó vẫn chưa về nhà. Đưa chị vào phòng ngủ, tháo đôi giày cao gót ra, xong tôi quay ra hỏi con bé:

– Sao cháu chưa ngủ đi.
– Cháu nhớ mẹ, với cả cháu sợ ma.

Nhìn xung quanh đèn điện sáng choang, không có cái đèn nào tắt tôi mới buồn cười và nhớ đến thời mình là trẻ con.

– Thế giờ mẹ Liên đang mệt, cháu vào ngủ với mẹ đi, chú thức ở ngoài này canh ma cho cháu nhé.

Có vẻ như con bé cũng đã buồn ngủ đến díp cả mắt, nên nức nở một hồi nó vào phong chị Liên ngủ, còn tôi, quay ra xem tủ lạnh có gì uống để bớt cơn khát cổ do rượu gây ra không… Chiếc tủ lạnh nhà chị đầy ắp thức ăn, thức uống cứ như thể một kho tàng vậy, gần như chả thiếu gì cả, vội vàng uống hộp nước ép trái cây trong tủ lạnh, tôi trèo lên sofa ngủ một giấc thật đã do đã quá mệt.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị thức bởi tiếng phụ nữ làm bếp, cảm giác giống như đang ở nhà vậy, sáng nào tỉnh dậy cũng là lúc mẹ tôi đang chuẩn bị thức ăn cho bữa sáng. Chị bước từ bếp ra, với khuôn mặt vẫn phấn phấn son son, cho dù đây là buổi sáng chủ nhật. Nhìn liếc qua tôi, chị vẫn lạnh lùng, không tỏ thái độ cám ơn hay thân thiện hơn so với hàng ngày tôi và chị đi làm.

Bê ra một đĩa bít tết cùng cái bánh mỳ, chị nói kiểu trách móc:

” Hôm qua, em vào nhà cũng chẳng chịu khóa cửa lại gì cả, sáng nay kiểm tra cửa không hề khóa, chẳng may trộm nó vào thì sao? Lần sau phải chú ý nhé”

Tôi khá tự ái vì việc tôi giúp chị đã chẳng được cảm ơn mà lại còn bị trách móc nữa. Nếu lần sau cũng như thế này thì thôi, kệ chị, chị tự đi mà về.

Nói rồi, chị đưa tôi một cái bàn chải mới toanh, và bảo tôi:

” Em vào đánh răng tắm rửa qua đi, từ hôm qua đến giờ không tắm, lại lăn lóc ở bộ sofa nhà chị, mồ hôi dầu bốc mùi lên cả rồi”

Quả thực là quá nóng và kèm theo cái thói quen đi ngủ toàn vén áo quá rốn của tôi mà cái sofa nhà chị cũng dinh dính và mùi mồ hôi của tôi bốc lên thật ngột ngạt. Xấu hổ quá, tôi cầm bàn chải và đi vào nhà vệ sinh, tắm rửa, đánh răng.

Lúc xong xuôi, ngồi vào bàn ăn sáng, tôi mới để ý thấy chị làm đồ ăn rất khéo, miếng bít tết dậy mùi, kèm những miếng sa lát và cà chua trang trí rất đẹp mắt và cầu kỳ. Thực sự chị rất khéo tay.

Cũng chính bữa ăn sáng này mà cảm giác lạnh lùng của chị dành cho tôi bắt đầu bị phá bỏ, còn những cái khó chịu của tôi về chị cũng dần mất đi. Chúng tôi nói rất nhiều chuyện, nào là tôi khuyên chị thay vì dùng ăng ten chảo thì chuyển qua dùng cáp truyền hình vì sau này nhớ mất sóng hoặc đi chỉnh hướng rất khó cho phụ nữ, Nào là cái điều hòa phòng khách bị hết gas, hôm nào nên gọi người vào bảo dưỡng và thay gas chứ không sẽ tốn điện và không hiệu quả. Rồi tranh thủ lúc ăn xong, tôi vào lắp nốt cái chắn sáng của chiếc đèn tròn trong nhà tắm, không ánh sáng của nó rất chói mắt.

Nhưng đề tài chị thích nói nhất là về con chị, chị khoe con chị rất tự giác, sáng dậy biết gập chăn màn, biết chuẩn bị sách vở đi học. Chiều tối bà ngoại sang trông cháu, đến 7h bà phải về nấu cơm cho ông thì cháu cắm cơm đợi mẹ v…v…. Chị kể nhiều lắm, qua lời kể tôi thấy chị thương con chị rất nhiều.

Những ngày sau đó, mối quan hệ của tôi và chị có vẻ tốt hơn nhiều, chị rất tin tưởng tôi, thi thoảng có việc đột xuất chị lại nhờ qua đón con bé tan trường về nhà. Thỉnh thoảng rỗi, chị rủ tôi lên mấy quán cafe sách, tôi lúi húi lấy máy tính chơi điện tử, còn chị thì mải miết đọc những quyển sách mà chị thích.

Tôi bắt đầu chuyển từ thái độ tò mò, sang ngưỡng mộ và dần tôi thích chị từ lúc nào đó không hay. Mỗi ngày được đi làm, được thấy chị, được ở cạnh chị là một ngày hạnh phúc của tôi. Có bất chợt hôm nào đó, chị đi gặp khách hàng hay bận chăm con bé ốm, tự dưng cả ngày hôm đó tôi cảm thấy nhớ nhung và hơi buồn trong lòng……

Thoắt một cái, đến cuối năm, do chỉ tiêu hoàn thành tốt, cả công ty được thưởng đi nghỉ mát ở Móng Cái, riêng về phần tôi do được chị nói đỡ nên dù là cộng tác viên, nhưng tôi hoàn toàn được miễn phí tham gia cùng mọi người.

Buổi tối đầu năm dương đó, chúng tôi khởi hành đi đến một trong những khu vực xa nhất của tỉnh Quảng Ninh. Do chị bị say xe nên đành phải ngồi đầu xe, trong khi con bé cũng bị say xe, nhưng lại thích ngồi gần cửa sổ ở cuối xe để chơi với mấy cô bạn đồng nghiệp tôi trong công ty.

Tôi nhớ nhất là khoảng thời gian đi xe ấy, chị dặn dò tôi rất cẩn thận khi tôi ngồi cuối xe với con bé. Vì sợ nó say xe, chị đưa tôi một vỉ thuốc chống say xe, một gói ô mai mơ, một bịch ny lon. Nghe chị kể mà tôi cũng lo cho con bé. Và thế là suốt cả 6 tiếng đồng hồ trên chuyến xe đó, kể cả khi mọi người đã ngủ hết vì mệt thì tôi vẫn ngồi chơi đồ hàng, đóng giả siêu nhân để lam con bé vui, quên đi cái chuyện say xe. Gần 6 tiếng đồng hồ trên xe, có những lúc buồn ngủ díp cả mắt, nhưng tôi vẫn cứ cố tỉnh táo để chơi với con bé.

Kết quả là khi xe đến Móng Cái, trong khi cả đoàn bắt đầu đi cửa khẩu mua sắm, đi tham quan xung quanh thì tôi ngủ liền một mạch từ 6 h sáng đến 9 h tối dậy. Bỏ lỡ cả một ngày trời đi chơi, tôi buồn bã bước ra bãi biển. Giá rét mùa đông làm tôi run cầm cập, nhưng do quá lười chạy về lấy thêm áo nên tôi cứ ngồi ngoài biển uống cốc cafe do mình tự pha.

Cũng lúc này, chị cũng ra biển,trên người chị khoác một chiếc chăn mỏng, tôi đoán một kiểu áo của nước ngoài, khá rộng, hơi giống một cái chăn. Chị nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi, kéo cái chăn ra phủ qua vai tôi. Cái khung cảnh đó, sự gần gũi lúc đó làm tim tôi đập rộn ràng. Chị, người phụ nữ trong mơ của tôi đang ngồi cạnh đó. Nhẹ nhàng và tình cảm làm sao.

– Bé Min đâu rồi? ( tên cúng cơm con gái chị ) Tôi kể với một giọng run run một phần do cảm xúc lúc ấy, một phần do lạnh
– Nó đang ở trong kia, chơi với chị Bống rồi ( Một đồng nghiệp khác của tôi )
Chị nói với một giọng rất nhẹ nhàng, tôi chưa bao giờ thấy chị nhẹ nhàng và tình cảm với tôi như vậy
– Khổ chú Huy, cả mấy tiếng trên xe bị cháu hành hạ, mất toi cả ngày đi chơi… Nhưng mà được cái mấy em trong công ty khen chú Huy nức nở, bảo chú sau này mà lấy vợ thì chăm con phải biết.
– Em cũng ước có sau này con em xinh như bé Min, với vợ em được một phần như chị.

Với cái cái câu nói vuột từ mồm ra theo những gì tôi mong muốn. Tôi có cảm giác ngay lúc đó, chúng tôi gần như im lặng, không nói với nhau câu gì. Hình như, chị cũng có cảm tình với tôi….

Để phá đi cái ngại ngùng đó, chị khoe với tôi về những thứ chị đi mua được ở cửa khẩu hôm nay, chị còn khoe chị mua tặng tôi một chiếc khăn quàng cổ đẹp đang để trong phòng. Cả chiếc khuyên tai trong rất cả tính.

Cái lúc ấy, chị chìa khuyên tai ra cho tôi xem, tôi nhẹ nhàng chạm vào tóc chị, nó thật mượt, mềm và toát ra mùi thơm thật nhẹ nhàng, quyến rũ. Tôi lại buột mồm khen:

– Tóc chị đẹp và mượt thật đấy.

Lại thêm một khoảnh khắc gần gũi nửa của tôi và chị. Chị lặng im không nói gì, cái cảm giác 2 người quàng chung một cái áo 2 con người ngồi sát cạnh nhau thật lãng mạng hạnh phúc. Đời tôi có lẽ đó là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc mà tôi không thể nào quên. ( mãi sau này tôi có đọc được ở đâu đó rằng: nếu phụ nữ không thích bạn, thì cô ấy sẽ không bao giờ cho bạn chạm vào tóc )

Đêm hôm ấy, một phần do đã ngủ đủ, một phần là tình cảm của tôi dành cho chị tạo thành một đống tâm sự chất chứa, khiến tôi lăn lộn mãi mà không tài nào ngủ được.
Có những lúc, tôi cứ cười một mình, vì hạnh phúc tôi đang có, vì sự gần gũi của hai chúng tôi, vì tình cảm của tôi dành cho chị tuy non nớt nhưng nó là thực sự, một tình cảm rất chân thành. Tôi thầm nghĩ đến cảnh tôi nắm tay chị dạo quanh bờ biển, cảnh tôi và chị đi chơi với nhau khi về đến Hà Nội, cảnh một gia đình hạnh phúc, trong đó có tôi, bé Min và và chị…..

Nhưng cũng chính những điều ấy lại tạo cho tôi một lo lắng. Liệu rằng, với việc tôi là nhân viên của chị, với mức lương 3 cọc 3 đồng, tôi có xứng đáng với chị không? Chị có thực sự thích tôi không, hay chị chỉ quý tôi như một đứa em? Rồi kể cả chị có thích tôi đi chăng nữa, rồi mọi ng sẽ đánh giá tôi thế nào? Một thằng lừa đảo tình cảm của một người phụ nữ đã từng tan vỡ trong hôn nhân? Cả gia đình tôi nữa liệu mọi người có chấp nhận cho tôi và chị đến với nhau khổng? Liệu một ngày nào đó tôi dẫn chị về ra mắt, mọi người sẽ ko xúc phạm chị chứ, liệu rằng sau đó cuộc sống của chúng tôi sẽ yên ổn hay đầy bão tố và sóng gió…..? Nghĩ đến đây, lòng tôi như thắt lại Tôi cố gắng gạt bỏ những vướng bận đó ra khỏi đầu, vì thực sự tôi thích chị, tôi không muôn nghĩ đến những điều khác vì nó thực sự đau khổ và mệt mỏi…. rất mệt mỏi

Trở về Hà Nội, bé Min do đã quá mệt vì những ngày nô đùa, đi bộ tham quan nên ngủ thiếp nhè nhẹ trong vòng tay tôi. Sự dễ thương của con bé, hoàn cảnh của chị tất cả tạo cho tôi một động lực mới. Tự dưng tôi cảm thấy có thêm sức mạnh có thêm động lực. Tôi sẽ chăm sóc chị, sẽ bảo vệ bé Min, Tôi sẽ cố gắng, cố gắng hết sức mình, và đây là sự lựa chọn của tôi. Tôi sẽ không bao giờ hối tiếc.
…………..

Tan làm tuần đầu sau khi nghỉ mát,chị phải ở lại công ty để viết kế hoạch đầu quý I, chị nhờ tôi đón bé Minh. Việc đầu tiên là tôi chạy ra Lương Văn Can, chọn một bộ đồ hàng rất đẹp. Bộ đồ chơi bằng nhựa màu hồng xinh xinh với những chiếc chảo, nồi và một số món ăn nhìn rất thích mắt để mua cho bé Min chơi.

Cứ nghĩ đến cảnh bé Min sẽ thích thú và yêu món đồ chơi mời này, mà tôi cảm thấy ấm lòng trong cái ngày lạnh giá đấy. Tôi nhẹ nhàng giấu món đồ chơi vào trong cặp. Và chạy qua trường đón bé Min về nhà.

Ngày hôm ấy trời lạnh như cắt da cắt thịt, như báo một điều chẳng lành.

Trước cửa nhà chị có một người đàn ông khoảng ngoài 30, ăn mặc lịch sự, cao ráo. Vừa nhìn thấy người đàn ông đó, bé Min chợt chạy đến và ôm lấy chân ông ta:

– Bố, bố về rồi, bố có mua quà cho con không.

Tự dưng tôi cảm thấy chột dạ, có gì đó linh tính mách bảo rằng có điều không ổn sẽ xảy đến.

Tôi nhẹ nhàng chào người đàn ông đó và mở cửa cho ông ấy vào nhà. Chồng cũ của chị bước vào căn nhà đó như thể nó rất quen thuộc. Ông ấy mở tủ lạnh, lấy một lon bia như thể nó đã nằm ở đó hàng năm trời chỉ để dành riêng cho ông ta mà thôi:

– Em là nhân viên của chị Liên à?
– Dạ vâng
– Chị Liên đâu?
– Hôm nay chị Liên ở lại công ty để làm kế hoạch quý I nên em đón bé Min về.
– Chắc là hai chị em quý nhau lắm, nên chị Liên mới đưa em chìa khóa nhỉ

Câu nói của người đàn ông làm tôi giật mình, uh, hình như chỉ là quý nhau như chị em thôi, hình như chỉ là ảo tưởng mà thôi

Tôi nhìn mình, rồi quay sang nhìn người đàn ông đó, Từ dáng vẻ, từ giọng nói, tất cả đều vượt trội hơn tôi. Đó chắc hẳn phải là người một người thành đạt, chín chắn còn tôi, tôi chỉ là một thằng non nớt đang học việc, với đồng lương ba cọc ba đồng.

Nối đi cũng phải nói lại, trong suốt quang thời gian thân thiết với chị, chị chưa bao giờ kể cho tôi nghe lý do vì sao chị đổ vỡ trong hôn nhân. Tôi cũng rất tôn trọng chị và chưa bao giờ có như cầu biết được lý do của lần đổ vỡ đó. Tôi sợ nó là một vết thương mà có thể chị không muốn nhớ, không muốn nhắc lại, hoặc nếu có nghĩ về nó chị sẽ rất buồn thảm và đau khổ.

Những ngày sau đó, tôi cảm giác giữa chị và tôi bắt đầu có những khoảng cách nhất định. Tôi và chị ngày một xa cách nhau hơn. Một tuần đi qua, số lượng câu nói của chúng tôi chưa vượt quá 7 câu. Đa phần còn lại chúng tôi làm việc qua mail. Kể cả khi tôi hỏi gì đó. Chị cũng trả lời một cách cho có lệ.

Tôi thực sự buồn rầu, và đau khổ. Nhưng có lẽ do tôi cũng đã xác định từ đầu rằng chúng tôi gần như sẽ ko có những kết quả tốt đẹp nên một phần nào đó trong tôi cảm thấy có gì đó thoải mái.

1 tháng rưỡi sau đó, tôi quyết định xin nghỉ việc và bắt đầu một cuộc sống mới. Biết tôi nghỉ việc, chị nhắn tin hẹn tôi đi cafe sách để tâm sự. Nhưng vì tôi không muốn biết chuyện chị và chồng chị đang tiến triển một cách tốt đẹp, tôi sợ cái cảm giác đau khổ và buồn tủi lúc đó nên tôi đã giả vờ bận việc để không gặp chị.

Nhưng kể cả sau này cũng thế, đối với tôi, một trong những cảm giác khó chịu va ray rứt nhất trong một cuộc tình là chứng kiến một người mình yêu thương từ từ rời xa mình, mà chẳng biết lý do .

Lần cuối cùng tôi liên lạc với chị là sáng mùng 4 tết, chị nhắn tin cho tôi:

– Cháu min đang hỏi chú Huy đâu, sao không sang mừng tuổi cháu này.

Tôi lôi bộ đồ chơi của bé Min ra ngắm và tiếc nuối. Sáng mùng 5 tết, tôi bọc món quà cẩn thận. Để trước cửa nhà chị, bấm chuông và lặng lẽ đi về….. Thế là một cuộc tình tưởng chừng như đẹp đẽ gữa một tâm hồn cô độc và một mảnh tình chắp vá đã không đến được với nhau.

………………

Cho đến sau này, tôi chưa bao giờ coi bất kỳ phụ nữ là một chiếc giẻ lau, dù họ có là ai ở vị trí nào đí chăng nữa. Đối với tôi mà nói, một mối quan hệ với người phụ nữ mình yêu luôn là một mối quan hệ thiêng liêng mà chúng ta phải biết trân trọng.

Và không phải có chuyện xứng đáng hay không xứng đáng mà chỉ có một chuyện, bạn có làm hết sức mình để giành được người mình thực sự yêu không

– Tác giả: Hwii Đường Tăng 

 

 

Lại chuyện “ngàn vàng”

Hiện giờ tôi là sinh viên năm thứ tư, nhưng tới cuối năm thứ ba tôi mới quen và có cảm tình với một bạn gái. Cô ấy ngoan, xuất thân từ gia đình gia giáo, nói chuyện lễ độ, dễ thương và rất hiền.

Chúng tôi yêu nhau và đã bàn bạc rất nhiều về tương lai. Tôi cũng từng đặt câu hỏi: Liệu rằng tôi có phải “người đầu tiên” của cô ấy không? (không phải ích kỷ, nhưng tôi muốn biết cô ấy có đúng như những gì cô ấy vẫn nói và theo cảm nhận của riêng tôi). Câu trả lời: “Tất nhiên, anh là người đầu tiên. Trước anh em chưa từng yêu ai cả”…

 

Lần đầu “chăn gối”, tôi không thấy cô ấy ra máu và cảm giác không giống những gì sách báo mô tả. Khi tôi nói điều đó thì cô ấy phản ứng ngay: “Em đi vệ sinh và có thấy máu”. Tôi cứ vu vơ tin rằng có thể như vậy thật. Sau đó, mỗi lần tôi hỏi về chuyện trinh tiết cô ấy lại tỏ ra cáu gắt, trách móc, tôi đành phải nịnh nọt và cầu hòa. Tôi vẫn cứ yêu và tôn thờ cô ấy, vì tôi biết thời nay yêu được một người con gái như thế khó lắm. Tôi dự tính khi ra trường sẽ cưới luôn.

Nhưng cách đây vài hôm tôi đã phát hiện ra sự thật phũ phàng: Trong thời gian yêu tôi, cô ấy vẫn nhắn tin ngọt ngào với người yêu cũ, thậm chí đã quan hệ rất nhiều lần với anh ta (từ năm lớp 12 tới giờ) và uống thuốc tránh thai liên tục. Tôi cũng không phải người thứ hai của cô ấy mà có lẽ là người thứ ba, thứ tư gì đấy. Vậy mà có lần cô ấy hỏi tôi: “Sức khỏe em không tốt, yếu đuối lắm, nếu em không thể có con thì anh có cưới không?” tôi trả lời là “có”, vì tôi yêu cô ấy và sẵn sàng chấp nhận tất cả khi cô ấy đã dâng hiến cho mình.

Giờ thì tôi đã biết cô ấy sống giả tạo, lừa dối tôi một cách trắng trợn, những gì cô ấy thể hiện và nói về quá khứ không có chút nào là sự thật. Khi bị tôi phát hiện, cô ấy nói không có ý định lừa dối tôi suốt đời, định sau này sẽ nói… Nhưng nếu không bị phát hiện, liệu cô ấy và người yêu cũ có tiếp tục ngọt ngào và làm những chuyện mờ ám sau lưng tôi và sẽ vẫn giả tạo như thế, mặc cho tôi tôn thờ và yêu cô ấy biết chừng nào?…

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc tại sao phụ nữ thường nói dối về trinh tiết. Phải chăng một số phụ nữ ngày nay cho rằng “thời đại đã thay đổi” và sex trước hôn nhân là chuyện bình thường, do đó họ từ bỏ quan niệm “chữ trinh đáng giá ngàn vàng” để được sống và yêu một cách tự do, thông thoáng hơn? Nghe qua có vẻ hiện đại và hợp lý, song chính phụ nữ lại là những người dễ bị tổn thương và khủng hoảng nhất bởi quan niệm dễ dãi của mình. Vì sự thực “trinh tiết” vẫn là câu chuyện quan trọng trong xã hội Á Đông, và đàn ông nói chung vẫn khó có thể chấp nhận người phụ nữ đã từng “qua tay” nhiều người. Bởi vậy, nhiều phụ nữ có “vết đen” trong quá khứ thường phải nói dối, và lời nói dối sẽ theo họ suốt cuộc đời, bởi nếu thú nhận sự thật, biết đâu sẽ mất tất cả?

Đa số phụ nữ không hiểu hết tầm quan trọng mà đàn ông đặt vào hai chữ “trinh tiết” khi họ đi tìm một mối quan hệ nghiêm túc. Họ rất trân trọng người phụ nữ biết kiểm soát bản thân, có chuẩn mực và nguyên tắc trong vấn đề tình dục, vì điều này cho họ cảm giác yên tâm, tin tưởng vào người bạn đời và nhất là cảm thấy mình xứng đáng. Những phụ nữ chia sẻ bản thân mình với bất kỳ ai cô ấy thích mà không quá bận tâm đến giá trị của mình thường không biết rằng: càng nhiều người sử dụng chung một thứ gì đó thì nó càng mất giá trị và ít được quý trọng. Phụ nữ có thể nói: “Đàn ông có quyền tự do tình dục, sao chúng tôi lại không?”. Nếu thực sự tin như vậy thì tại sao khi đối mặt với câu hỏi “Em đã ngủ với bao nhiêu đàn ông?”, những chị em chung đụng nhiều nhất lại thường phải nói dối? Có phải vì đàn ông ích kỷ, độc đoán, hay vì chính bản thân họ cũng cảm thấy mình tồi tệ và không xứng đáng?

Với tôi, nếu trung thực, thủy chung, đáng tin cậy và có trách nhiệm trong đời sống tình dục tức là phụ nữ đã nắm trong tay thứ vũ khí mạnh nhất để chinh phục đàn ông. Ngược lại, nếu họ lạm dụng sức mạnh đó với nhiều đàn ông, nó sẽ mất hiệu lực và đem lại kết quả trái ngược.

Theo Lao Động Cuối Tuần

14 điều phụ nữ tự răn nhau!

1. Kẻ thù lớn nhất của phụ nữ là một phụ nữ hàng xóm mặc quần áo “đụng hàng”.

2. Sự ngại ngùng lớn nhất của phụ nữ là sau 1 tháng không có bộ áo váy nào mới.

3. Sự sỉ nhục lớn nhất của phụ nữ là bị chê… xấu.

4. Thất bại lớn nhất của phụ nữ là để “cây si” mà họ thích cưới cô bạn kém xinh của mình.

5. Sai lầm lớn nhất của phụ nữ là nhờ Osin trẻ chăm chồng khi vắng nhà.

6. Tài sản gây ham muốn và tò mò nhất với phụ nữ là quỹ đen của chồng.

7. Tội lỗi lớn nhất là tội lỗi được các chị em khác gán cho người phụ nữ đẹp nhất công ty.

8. Đáng khâm phục nhất ở phụ nữ là sự yên lặng.

9. Dễ dàng nhất với phụ nữ đó là khóc.

10. Tưởng tượng phong phú nhất của phụ nữ là tưởng tượng trong cơn ghen.

11. Sự kiên nhẫn lớn nhất là ngồi lắng nghe điện thoại giảng về Hạnh phúc gia đình của một phụ nữ.

12. Con mồi lâu nhất của phụ nữ là chàng trai theo đuổi họ từ hồi cấp 3.

13. Khiếm nhã lớn nhất đối với phụ nữ là hỏi họ bao nhiêu tuổi.

14. Địa điểm phụ nữ thích đến nhất là doanh trại bộ đội. Nơi hết thảy đàn ông đều yêu quý phụ nữ trong kỷ luật.

(St)

Ngoại tình chứ có phải thảm họa đâu mà lo lắng

Tôi thấy con người vẫn sống tốt khi thiếu tình yêu, lý tưởng, người thân, bạn hữu, tài sản, học vấn, tự do…Nhưng không thể sống được quá 5 phút nếu thiếu ôxy, đó là sự thật hiển nhiên. Vì vậy các bạn hãy coi tình yêu, ngoại tình… là chuyện nhỏ, ôxy mới là chuyện lớn.>Bế tắc vì đã phản bội chồng Continue reading Ngoại tình chứ có phải thảm họa đâu mà lo lắng

Bà già ‘hớp hồn’ 200 bạn trai nhờ một tấm vải

Một người phụ nữ 50 tuổi ở Malaysia tuyên bố đã “sưu tập” được 200 người bạn trai trong 5 năm, nhờ vào một mảnh vải sarong truyền thống dùng làm bùa may mắn của bà. Continue reading Bà già ‘hớp hồn’ 200 bạn trai nhờ một tấm vải

Khi bạn là người đến sau

Không phải ai cũng có diễm phúc được là mối tình đầu thiêng liêng của đối phương. Vì thế, chuyện là người đến sau chẳng có gì khiến bạn phải thấy nặng nề, khó chịu. Continue reading Khi bạn là người đến sau

Bình hãy đặt mình vào hoàn cảnh của bạn gái để quyết định

Mình thấy người con gái thường chịu rất nhiều thiệt thòi trong cuộc sống, trong tình yêu, bạn hãy dũng cảm bước theo sự lựa chọn mà theo tôi bạn đang chọn là cưới bạn gái đó. Cha mẹ bạn ban đầu có thể phản đối rất quyết liệt nhưng sau này có thể ông bà sẽ suy nghĩ khác.>Người yêu bầu 4 tháng, cha mẹ quyết không cho cưới Continue reading Bình hãy đặt mình vào hoàn cảnh của bạn gái để quyết định