Tag Archives: nhan sắc

Nhan sắc và tình yêu

Tôi đã chụp bức ảnh này cách đây vài năm … bây giờ xem lại tôi vẫn không kềm được cảm xúc !!! và muốn chia sẻ cùng các bạn .
Tôi được gặp và được trò chuyện với Bà Cụ trong lần đến viếng thăm một trại Dưỡng Lão … Tôi vẫn còn nhớ như in cái không khí trầm lắng khi bước vào căn phòng của Bà Cụ , trong phòng có khoảng 8 chiếc giường được đặt song song với nhau chừa một lối đi nhỏ chưa đầy một mét … ở giữa mỗi giường có một cái lỗ được che lại bằng một miếng gỗ tròn lớn hơn một chút đó là chỗ đi vệ sinh của các cụ (sau đó có người sẽ đến và đem đi…)

Tuổi già - Lê Thị Diễm Phúc
Tuổi già – Ảnh minh hoạ: Photo Lê Thị Diễm Phúc

Như thường lệ tôi đến từng giường thăm hỏi và trò chuyện với các Cụ trong phòng , bước vào chừng vài bước tôi giật mình … vì có một Bà Cụ huơ tay nắm chặt tôi và luôn miệng nói :”đừng đi con ơi ! đừng đi con ơi ! đừng bỏ Bà con ơi !!!” Tôi nghe mà nghẹn ở cổ họng ! nghẹn cả cõi lòng ! tôi vôi ngồi xuống bên Cụ và nói :”Dạ! dạ con không đi , Bà cần con giúp gì không?” (vì Bà Cụ không còn nhìn thấy gì nên mọi sinh hoạt của Bà cần có người giúp…) tôi nghĩ vậy nên lại nói :”Bà cần con giúp gì ạ? Không, không cần ! không cần …ngồi với Bà, ngồi chơi với Bà thôi !” tôi chợt hiểu …

Úp lòng bàn tay tôi vào tay Bà tôi xoa nhè nhẹ …nắn nhè nhẹ …và vuốt nhè nhẹ .

Đôi mắt vẫn nhắm nghiền nhưng hai hàng lệ thì lăn dài … trên đôi má nhăn nheo gầy guộc ấy như chứa cả một nỗi niềm không biết chia sẻ cùng ai ???
“…Ngày xưa Bà là người đẹp nhất vùng , các chàng trai trẻ ngày ấy tranh nhau để được một lần đón đưa Bà ra chợ , về làng . Còn các cô bạn cùng thời thì ganh tị với những gì Bà có được … Vậy mà , bao nhiêu chàng trai đàng hoàng Bà không yêu , lại yêu một người đàn ông đã có vợ … Cha Mẹ can ngăn ! bạn bè khuyên bảo , Bà vẫn yêu say yêu đắm yêu dại yêu dột !!! yêu điên yêu cuồng !!!!!!
Bỏ nhà trốn đi với người mình yêu và TIN vào người ấy không chút mảy may nghi ngờ, không chút mảy may hối tiếc ! năm tháng dần trôi … con người ấy dần dần đổi thay, dần dần lạnh nhạt và thô bạo với Bà . Nhưng , mọi việc đã quá muộn màng !!!

…. Bà có một đứa con , nhưng vì không nuôi nổi nên đã cho người ta … sống lây lất với nghề làm thuê làm mướn , cực khổ là vậy ! tủi nhục là vậy ! đau đớn là vậy !!!nhưng Bà nhất quyết không một lần trở về lại làng xưa !!! ……. Thời gian cứ thế… cứ thế … cho đến ngày vào đây !!!

Tôi ôm Bà thật chặt trước khi bước ra khỏi phòng … vào nhà vệ sinh rửa mặt , sau đó trở lại Tôi đã chụp bức ảnh này !

Lê Thi Diễm Phúc

Nay người mai ta

Anh chị từng một thời yêu đương đắm đuối trước và sau cưới. Không sở hữu vẻ đẹp lộng lẫy hay sự quyến rũ chết người, nhưng chị có một nhan sắc đằm thắm theo kiểu “tứ đức”, vừa lòng cả đại gia đình chồng. Ngoài giờ đi làm là chị về dọn dẹp, nấu nướng, trò chuyện cùng mẹ anh… Ai cũng nói, anh tốt số mới có được người vợ hiền lành, hiếu thuận như thế.

Trời quả không cho ai tròn vẹn cái gì. Lâu rồi, anh chị vẫn chưa có tin vui. Cả nhà anh ngóng cháu. Mẹ chồng vẫn thương chị, nhưng lại hay len lén thở dài. Tất nhiên, đàn bà thời buổi này không hẳn luôn là người có lỗi khi đường con cái có vấn đề. Sau vài lần đi kiểm tra và nhận về cái kết luận cả hai đều bình thường, anh đâm chán “hợp tác” để chữa trị. Sau vài năm chung sống, anh bỗng thấy chị… hơi nhạt, nhất là thái độ cúc cung phục vụ, ít khi chăm chút bản thân của chị. Từ khi anh bỏ việc nhà nước, bung ra ngoài đi theo công trình, những độ nhậu tiếp khách tăng lên theo số tiền kiếm được, tỷ lệ nghịch với thời gian và tình cảm dành cho gia đình. Anh thầm nhận xét, vợ mình sao mà xuề xòa quá, trong khi ngoài kia, các cô gái ăn diện ngút trời, váy áo hấp dẫn, nước hoa sực nức. Anh tự nhủ, đàn ông mà, vui chơi chút đỉnh cũng chẳng sao, đâu đã có con cái gì mà phải lo ảnh hưởng!

Chị mãi không quên buổi khuya hôm ấy anh về, bên cạnh vẻ bề ngoài bèo nhèo như mọi lần, từ trên người anh còn rớt ra một món “phụ tùng” nho nhỏ của đàn bà. Tuy ngà say, anh vẫn đủ sức để chống chế rằng, bạn bè đứa nào nó nghịch phá, nên mới cố tình nhét vào lưng quần anh như vậy, chứ nếu ăn vụng, thì ai chả biết chùi mép! Nếu chị vin vào đó để kiếm chuyện thì cứ việc, anh cũng chẳng tha thiết gì đâu!

Chính những lời của anh, chứ không phải cái vật bằng vải hình tam giác màu đen gợi cảm kia làm lòng chị đau đớn. Hóa ra, chừng ấy thời gian gắn bó, mối quan hệ vợ chồng đối với anh đâu có nghĩa lý gì… Bị cả nhà xúm vào la mắng, anh lại cho rằng chị “kích động” mọi người chống lại mình, nên càng tỏ ra khó chịu với vợ. Anh bắt đầu tự cho mình quyền đi ngang về tắt, bất cứ lúc nào cũng có thể kiếm chuyện gây sự. Chị bảo, vợ chồng son mà sao buồn quá, ngày càng thấy tình cảm lợt lạt, thì anh gạt đi. Chị nuốt nước mắt vào lòng, bởi thương chồng, hy vọng đó chỉ là thái độ nhất thời của một người đàn ông đang vất vả bươn chải bên ngoài…

Đó là câu chuyện của một năm về trước, tính từ thời điểm cô gái ấy chủ động hẹn gặp chị. Cô gái không quá trẻ, nhưng mặn mà, khêu gợi với chiếc eo thon, bờ mông cong vút, chiếc áo hở cổ khoe vòng 1 trễ nải. Cô thản nhiên thông báo: chồng chị mê em lâu rồi, nhưng không dám ly hôn vợ. Em phải để đồ lót vào lưng quần ảnh, nhằm làm chị tức giận mà bỏ ảnh, ai dè chị sợ chồng quá vậy! Lỗi là của chị đó, làm vợ gì mà hiền quá, nên ảnh mới hư. Thôi, nói gì thì cũng muộn rồi, chị nhường hẳn ảnh cho em đi!

Chị bình thản hỏi anh về người phụ nữ đã đến tìm mình. Anh không chối, chỉ trả lời đơn giản và lạc đề là, chúng ta sống với nhau có vẻ không hợp. Hay là mình chia tay, để em còn tìm người khác…

 

Tâm sự hôn nhân
Tâm sự hôn nhân

 

Cô gái ấy thay vào vị trí của chị, nhưng không hành xử như chị đã từng. Cô lồng lộn lên khi chồng về trễ, hít ngửi kiểm tra từng chi tiết trên người chồng mỗi ngày. Người ta bảo, sự trả thù ngọt ngào và kinh khủng nhất đối với hai kẻ ngoại tình, là bắt hai người đó lấy nhau. Nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng đời diễn ra đúng “kịch bản” đến không ngờ được. Anh bắt đầu thấy tiếc. Những chăm sóc ngày xưa không còn nữa. Những êm ấm trong nhà cũng bay biến. Mọi thứ rối tung lên, anh về đến cửa là mẹ chồng, chị chồng, em chồng, nàng dâu kể tội lẫn nhau, nghe muốn phát điên; phải phân xử, giải trình, dỗ dành này nọ, đủ cả… Công việc của anh không còn thuận lợi như trước, tiền bạc bắt đầu eo hẹp dần. Tiếng chì tiếng bấc trong nhà leo thang… Tình hình càng bi đát hơn khi vợ anh có thai. Bao lâu nay, chờ tin một đứa con, giờ nó đã thành sự thật, sao anh lại thấy không vui…

Những lúc ấy, anh thường nhớ về chị, người vợ đã bị anh phản bội, ruồng bỏ mà chẳng phản kháng gì. Cớ sao chị không cào cấu anh, tại sao chị chẳng biết ghen tuông, giành lại chồng? Hay là chị chưa từng yêu thương anh, nên nói đi là đi, buông tay cái một, không khóc lóc cầu xin, càng chẳng một lần nắm níu? Ý nghĩ ấy làm cho anh khó chịu. Chị bây giờ ra sao?

Ừ thì, chị có gầy hơn xưa chút đỉnh, nên nhìn gọn gàng, trẻ ra thấy rõ. Chị đã thay mấy áo quần màu tối bằng những bộ đồ hợp thời trang hơn, nên linh hoạt tươi tắn ra nhiều. Anh thật lòng mừng cho chị. Càng có phần xấu hổ khi chị bảo, là lỗi của chị, hồi đó, chị đã quá yêu và tin, lại cứ nghĩ, tình cảm là tự nguyện, không cần phải để mắt tới thì nó vẫn còn đó, để sau này mới nhận ra rằng, mọi thứ lơ đễnh đều phải trả giá…

Họ thi thoảng gặp nhau, ăn cơm, nói chuyện, đều là do anh chủ động mời. Nếu ngày xưa, anh về trễ vì ham vui, vì mê gái, thì nay, anh chán về nhà bởi không muốn bước chân vào chốn bề bộn, ồn ào, đầy những bực bội, cáu bẳn, trách móc ấy. Anh nhận ra vợ cũ của mình luôn dịu dàng và chừng mực, đáng trân trọng. Sao điều này, ngày xưa anh không biết quý nhỉ? Cay đắng thay, khi mất đi rồi, người ta mới bàng hoàng nhận ra là mình từng có!

Cô gái ấy, bây giờ là vợ anh, lại một lần nữa đến tìm chị. Ngay giữa bữa cơm trưa mà chị định bụng sẽ bảo anh rằng, chúng ta không nên gặp gỡ nhau thế này, mọi thứ đã kết thúc lâu rồi. Nhưng chị chưa kịp nói gì, thì đã được nhận vô số những lời khó nghe: “Này mụ kia, mụ có liêm sỉ chút nhá. Chồng của người ta mà mụ hẹn hò qua lại, là thế nào? Mụ định cướp chồng thiên hạ đấy à? Không dễ dàng thế đâu!”. Anh gạt tay vợ “của thì hiện tại” ra, gằn giọng bảo, không được xúc phạm cô ấy – tức là chị, người vợ “của thì quá khứ”. Ngay lập tức, vợ “của thì hiện tại” gào toáng lên giữa quán, rằng các người dám đối xử với tôi như vậy sao, tôi đang bụng mang dạ chửa, mà bị chồng phản bội, dan díu với người đàn bà khác, làm sao tôi chịu được hở trời? Rồi nước mắt tức tưởi thi nhau rơi xuống, trong sự xúm xít chỉ trỏ của người xung quanh đang háo hức vì được xem tấn trò đời.

Chị ân hận rời khỏi quán, sau khi buông ra một câu xin lỗi thật lòng. Lần này, vẫn là chị sai rồi. Chị cũng không đợi để chào anh một tiếng, dù biết anh đang đuổi theo phía sau.

LƯU LY

Nắng mưa phải có…

TT – Mấy chục năm trước, thi sĩ Nguyễn Bính đã thốt lên lời ghen với cô người yêu nhỏ xinh của mình: Tôi muốn môi cô chỉ mỉm cười/ Những lúc có tôi và mắt chỉ/ Nhìn tôi những lúc tôi xa xôi. Continue reading Nắng mưa phải có…

Hoa khôi sinh viên đi làm thêm

Khi sinh viên đăng quang trong các cuộc thi sắc đẹp, nhiều lối rẽ được mở ra trước mắt. Nhưng họ vẫn chọn cho mình những công việc part-time (làm thêm) chính đáng để chuẩn bị bước vào đời một cách tự tin. Continue reading Hoa khôi sinh viên đi làm thêm