All posts by Goc Tam Su

GocTamSu.com - Tâm sự chia sẻ nhỏ to mọi góc cạnh của cuộc sống, tình yêu, công việc, gia đình, con cái ...

Sợ làm vợ giỏi

Không hiểu sao thời gian chừng nửa năm trở lại đây, mỗi lần nghe chồng khen “vợ tôi giỏi quá” là tôi… run cầm cập. Bởi liền sau đó sẽ là một việc anh nhờ ngoài tầm tay nhưng tôi khó lòng từ chối.

Nói đi còn nói lại, hồi mới cưới, cứ nghe anh khen “vợ anh giỏi quá” là mũi tôi như sắp nổ tung vì vui sướng. Mà việc giỏi của tôi hồi lúc đó, so với bây giờ thật đơn giản làm sao. Giỏi vì tôi nấu món anh thích khá ngon. Giỏi vì tôi lau nhà một lần là sạch chứ không như anh đánh vật cả mấy tiếng đồng hồ mà căn phòng hai mươi mét vuông vẫn long tong nước, nhớp nháp lông của con Kiki. Giỏi vì tôi ủi áo quần cho anh những đường li xếp bén đến suýt đứt tay chứ không như anh chỉ qua loa đại khái phần lưng áo, còn phần dưới thì “bỏ vào quần rồi ai thấy gì đâu”. Nhờ bao nhiêu lời có cánh của anh nên ngày từng ngày tôi trui rèn cái sự giỏi lên cấp độ càng cao, sao cho xứng tầm với bao lời khen ấy.

Sợ vợ giỏi
Sợ vợ giỏi – Ảnh minh hoạ

Để bây giờ…

Anh kêu thằng bạn thân “sa cơ lỡ vận” cần giúp đỡ một việc làm mà với cương vị công việc của tôi, tìm giúp bạn anh không mấy khó. Lái xe- công việc anh bạn này cần, tôi “hê” lên một tiếng sẽ có người nhận lời giúp đỡ. Nhưng tôi muốn biết, vì sao anh ta “sa cơ” khi trước kia công việc ổn định, nhà cửa thênh thang, vợ đẹp con ngoan? Anh gãi đầu, xoay tay một lúc mới ngắc ngứ nói “Là vì… vì… nó có bồ nhí!”. Tôi tức sôi gan nhưng vẫn giả vờ thông cảm ừ… à rằng chuyện say nắng say mưa thời buổi này không hiếm, nhưng để đến nổi mất việc làm là sao?

Thấy vợ không “chằn lửa” như tưởng tượng nên anh hồ hởi kể chuyện, y như rằng đó là “chiến công oanh liệt” lắm của bạn mình vậy! Rằng cô bồ nhí rất đẹp, một lần bạn anh lái xe đưa sếp đi ăn tiệc thì gặp cô chủ nhóm nấu ăn. Quen nhau hơn tháng, vài món “tủ” của anh này cô ấy đều chế biến rất “ngọt”. Vậy là “cảm” nhau. Cô không chồng, nuôi một thằng con đang tuổi ăn tuổi học nên vốn liếng chỉ đắp đổi qua ngày. Muốn nhận thầu mấy tiệc lớn đều không thể. Cô ước… phải chi có năm bảy chục triệu làm vốn. Bạn anh ra tay cho mượn ngay. Cũng chẳng dư dả gì, mượn tiền trừ quỹ lương thôi, nhưng nói là mượn cho bà xã làm ăn. “Cô bạn” ban đầu hứa ngon hứa ngọt sau một năm sẽ hoàn lại.

Hết một năm, nợ cũ chưa thấy trả mà gặp nhau thường xuyên hơn, “con đường đi đến tình yêu phải qua cái bao tử” càng nhiều. Món nào cũng ngon lành nóng sốt mà mặt mũi người nấu cứ long lanh xinh xinh vì sức nóng của bếp, chứ không nhăn nhúm càu nhàu chém to kho mặn như vợ nhà. Vậy là anh bạn mượn bên trái, mượn bên phải cho cô bồ “mượn” thêm hai trăm triệu nữa để “phát triển công việc”.

 

Vợ giỏi ...
Vợ giỏi …

 

Lương tháng anh ấy bây giờ còn không đủ xăng xe bản thân. Và chuyện gì đến đã đến. Cô bồ ra mặt “xù” nợ, bảo anh ‘Bắc thang lên hỏi ông trời…”. Buồn tình, anh ấy nghỉ việc, nợ cơ quan một mớ dài nhằng vợ phải đứng ra hẹn trả. Vậy là ly thân. Bây giờ anh ấy không tiền bạc, không công việc, chồng tôi muốn “cứu” bạn, vợ anh giỏi mà, giúp tụi anh nhé!

Một doanh nghiệp vận tải qua lời nhờ của tôi đã nhận bạn anh vào. Xem như tôi “giỏi” lần nữa. Nhưng khi nghe chủ doanh nghiệp bảo phải nộp chục triệu gọi là “cổ phần” thì bạn anh chạy té khói. Còn nói người ta “bắt chẹt” kẻ khó, rằng nếu phải nộp ngần ấy tiền thì tội gì xin vô doanh nghiệp này, nhiều chỗ khác đang trải thảm mời anh ta kìa…Tôi nghe mà nóng mặt, bảo chồng rằng tôi không thể giúp gì được nữa nhưng chồng tôi cứ nằn nì, câu cửa miệng luôn là “vợ của anh giỏi mà”.

Rồi hôm trước, em trai út của anh bỗng dưng điện thoại khóc bù lu bù loa nói rằng không có anh “cứu” phen này chắc chắn chú sẽ chết ngay lập tức (!). Rằng cái công ty mới thành lập chưa đầy bốn năm của chú và hai người bạn đang đứng trước nguy cơ giải thể. Mặt hàng “nhận thu mua thanh lý nhà xưởng, phế liệu” bây giờ ế ẩm quá. Bao nhiêu công trình, nhà xưởng công ty chú đặt mua tự dưng trở chứng không thanh lý nữa. Tiền cọc xem như đóng băng, phế liệu nằm tại công ty thì bán ve chai chẳng mấy đồng. Mà tiền nhân công, tiền mặt bằng… thì ngày nào cũng tốn. Vậy nên chú “xin” anh trai khoảng vài trăm triệu để “chữa cháy”. Chồng tôi xót em, lại khen “vợ anh giỏi mà” và bảo vợ có thể giúp chú ấy “vài trăm chai” không? Tôi suýt… đứng hình, hỏi chồng nhà mình làm sao dư đến vài trăm triệu để giúp chú ấy? Mà là “xin” luôn cơ đấy! Nhưng thật sự thì chú ấy cũng đâu quá khó khăn, vẫn còn chiếc Morning chạy tà tà cà phê mỗi sáng? Chồng tôi cau mặt: giúp được thì giúp, không thì thôi chứ chị dâu gì mà xeo nạy tài sản riêng của em chồng? Muốn gì đây? Tôi… á khẩu.

Chồng dịu giọng bảo, không có tiền nhà thì em mượn đâu đó, bè bạn, cơ quan, đối tác… Giỏi như vợ anh, uy tín như vợ anh, mà không có vài trăm triệu giúp em chồng sao? Rồi chồng lại kêu, uổng công có con vợ giỏi mà đụng việc nhà chồng là có thái độ không mấy thân thiện. Thế thì làm sao sống bền với nhau được? Xong chồng đi tới khuya mới về, người nồng nặc mùi men.

Chồng ơi! Tôi muốn gào lên. Sao không nghĩ giùm vợ một chút. Mượn nợ thì em có thể mượn được, nhưng phương pháp trả thì thế nào? Nhà mình bốn con người, tháng không đau không bệnh, ít đám tiệc thì còn dư chút ít. Chồng bảo vợ không “thân thiện” với việc nhà chồng, chắc là khó sống bền với nhau. Vậy chồng có thử đổi lại, nếu đó là việc của nhà vợ, chồng sẽ “thân thiện” được mấy phần?

Không phải là vợ không có cách giải quyết nợ giúp chú Út, nhưng nếu bảo rằng “giúp” luôn phần nợ đó thì vợ không làm được. Nó sẽ là tiền đề cho chú ấy không biết trách nhiệm với bản thân mình về sau đấy, chồng có biết không?

Và bây giờ, tôi không muốn là vợ giỏi nữa!

Không mặn mà với chồng vì thấy anh ‘thiếu lửa’

Tôi có nhu cầu mạnh nữa nhưng thường thấy hụt hẫng với chồng vì anh luôn khởi động rất qua loa dù tôi đã to nhỏ rất nhiều. Dần dà tôi thấy không mặn mà gì chuyện chăn gối với chồng nữa dù ham muốn vẫn có.

Chăn gối - Ảnh minh hoạ
Chăn gối – Ảnh minh hoạ

Tôi 31 tuổi, chồng hơn bốn tuổi, chúng tôi kết hôn được bốn năm và có hai con một trai một gái rất đáng yêu. Tôi không xinh nhưng là người phụ nữ của gia đình, thích vun vén nhà cửa, chăm sóc chồng con, cũng có trình độ và thu nhập tạm ổn. Chồng tôi tầm thước, khá điển trai, là mẫu người tình cảm, yêu gia đình, chỉ có điều hơi khó tính và gia trưởng. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà anh đều muốn tôi phải làm theo, nếu phật lòng là anh giận, không buồn nói chuyện.

Tôi vốn thẳng tính, muốn chuyện gì vợ chồng cũng nên bàn luận chứ không phải nhất nhất nghe lời vì tôi cũng có suy nghĩ, chính kiến, nhất là chuyện chăm sóc con cái vốn là bản năng của phụ nữ. Vậy mà hễ tôi lên tiếng anh lại cho là không biết tiếp thu, vì thế vợ chồng hay tranh cãi rồi giận hờn, tuy nhiên chỉ là những chuyện nho nhỏ nên cũng mau chóng làm hoà, căng thẳng lắm cũng vài ba ngày. Tôi tập nhún nhường, chiều theo ý anh để gia đình vui vẻ nhưng nhiều khi khó làm cho mọi thứ hoàn toàn đâu vào đó như anh muốn. Anh hay trách móc nên nhiều khi tôi cũng thấy nản, không muốn nói chuyện nhiều, cứ tập trung chăm sóc nhà cửa con cái, không suy nghĩ nhiều nữa.

Không biết phải vì thế không mà tôi với chồng ngày càng xa cách, quan hệ vợ chồng hầu như không còn. Thời gian đầu sống với nhau anh tỏ ra rất ham muốn nhưng rồi chuyện đó thưa dần. Một lần anh bảo có vấn đề về tâm lý, hễ có chuyện suy nghĩ là anh hầu như không nhớ tới chuyện chăn gối (trong gia đình những chuyện lặt vặt sao tránh khỏi), tuy vậy nếu tôi chủ động thì anh vẫn ổn. Phần tôi không ngại chuyện đó, thậm chí có nhu cầu mạnh nữa nhưng thường thấy hụt hẫng với chồng vì anh luôn khởi động rất qua loa dù tôi đã to nhỏ rất nhiều. Dần dà tôi thấy không mặn mà gì chuyện chăn gối với chồng nữa dù ham muốn vẫn rất nhiều.

Từ khi sinh bé thứ hai (nay cháu đã gần một tuổi), do hai con còn nhỏ rất quấn mẹ nên tối mỗi đứa nằm một bên, chồng tôi nằm bên ngoài kế đứa lớn; anh cứ để vậy chẳng ý kiến gì. Có một hôm tôi bế cháu vào góc nằm cạnh anh, anh mới bảo vợ chồng nằm như vậy sẽ xa cách lắm, khó nói chuyện rồi phát sinh nhiều thứ, anh nói muốn tôi sau này dù vợ chồng cãi nhau cũng muốn tôi nằm cạnh như thế. Tôi cảm thấy vui vì ít ra anh cũng không bàng quan về quan hệ vợ chồng như mình nghĩ, từ đó tối nào cũng đợi con ngủ say (thường đã khuya) tôi lại ẵm bé nằm vào góc, khá bất tiện và nhiều khi nửa đêm cháu sờ không thấy mẹ lại khóc nữa. Vậy mà rồi lại thấy anh chẳng quan tâm gì, cứ có chút chuyện không hài lòng về tôi anh lại bỏ ra ngủ phòng khách. Tôi vốn đã nản nên cũng mặc, để cháu nằm giữa như vậy khá lâu rồi và anh cũng chẳng động tĩnh gì.

Tôi biết vợ chồng cứ vậy sẽ không ổn, biết anh cũng thấy vậy, anh chẳng bao giờ chủ động làm gì cả, tôi có muốn gì thì làm. Tôi hiểu phụ nữ nên là người giữ hơi ấm gia đình nhưng phụ nữ cũng cần một người đàn ông mạnh mẽ, đi bước trước và chiều chuộng một chút để họ thấy mình được cần đến. Tôi không biết phải làm gì để nhóm lửa cho quan hệ vợ chồng khi bản thân cũng thấy mình đang “mất lửa”.

Thân gái đục trong

Chị em nó ít giao du chơi bời, suốt ngày ru rú ở nhà với bố mẹ. Bạn bè thường cười trêu, đúng là “hội chứng gà công nghiệp”.

Thân gái đục trong - Ảnh minh hoạ
Thân gái đục trong – Ảnh minh hoạ

Xa nhà, xa bố mẹ, đi học đại học, chị nó ở nhà bác ruột nên bạn bè xã hội của chị không mở rộng hơn là mấy. Chị vẫn sống rất nhút nhát, kín kẽ, với cả người nhà cũng ít khi chia sẻ, chị em gái chẳng mấy lúc chuyện trò.

Tới tuổi đi làm chị ra ngoài ở trọ. Bên ngoài thì ít giao lưu, hết giờ làm chị chỉ lướt mạng, cuối tuần nào cũng phóng xe về với bố mẹ, chưa thấy chị nói yêu ai bao giờ, có vẻ như quan hệ với đồng nghiệp cũng không được tốt.

Chị nó vẫn cứ vậy, cho đến một ngày con trai bà chủ nhà chị trọ vốn làm ở xa giờ thất nghiệp, về gần tìm việc, thấy chị nó hiền khô, bao năm chẳng yêu ai, công việc ổn định, gia đình cũng tương đối thì tấn công. Vào đúng thời điểm bố mẹ nó giục như hò đò, thậm chí là nhiếc chị việc hai tám rồi mà chưa chịu đi lấy chồng, thế là chị gật.

Nhưng không hiểu sao anh chị lấy nhau mãi chẳng có con, ai cũng buồn não nề. Đã thế hàng xóm còn ác ý cho rằng chị sống buông thả hồi xa nhà học đại học, nạo phá lắm vào giờ mới “tịt”. Tin đồn đến tai bố mẹ chồng chị, khiến mối quan hệ của chị với nhà chồng vốn đã trục trặc nay càng chẳng ra gì. Chị muốn ly hôn nhưng mẹ đẻ chị dọa sẽ từ mặt, sẽ đập đầu vào tường mà chết…

Dạo này ngôi nhà nhỏ càng trở nên u ám hơn. Bố mẹ nó chẳng còn thiết nhắc nhở, giục giã nó lấy chồng.

An Miên

Phát điên vì vợ cũ của… chồng

Cuộc hôn nhân của tôi đang rơi vào ngõ cụt khi vợ cũ của anh ngày nào cũng hiện diện trong gia đình tôi. Anh thì không quan tâm tới cảm giác bức bối của tôi, ba chúng tôi tồn tại như để hành hạ nhau trên cõi trần gian này.

 

Yêu người có Vợ - Ảnh minh hoạ
Yêu người có Vợ – Ảnh minh hoạ

 

Đã hơn một năm nay, tức là gần 500 ngày, tôi sống trong cảnh “chung chạ” một người đàn ông với vợ cũ của chồng. Tôi không hiểu sao anh lại cho phép điều đó diễn ra trong căn nhà này.

Bao nhiêu nỗ lực để vượt qua một quả núi, tôi mới đến được với anh. Thế nhưng đổi lại những gì mình nhận được ở cuộc hôn nhân bão tố này là hai từ: Thất bại! Trống rỗng!

Tôi yêu người đàn ông bị vợ “cắm sừng”

Lần đầu tiên tôi gặp anh khi là một cô sinh viên mới ra trường đi xin việc. Nhờ sự thông minh nhanh nhẹn, tôi được anh nhận vào công ty làm việc. Ấn tượng đầu tiên về người đàn ông này chỉ là một ông sếp giỏi, quyết liệt trong công việc. Thế rồi vị trợ lí giám đốc giúp tôi hiểu và biết thêm nhiều những bí mật đằng sau con người giỏi giang này.

Anh thành công trong thương trường bao nhiêu thì lại thất bại trong hôn nhân bấy nhiêu. Có lẽ với một người đàn ông không còn gì tồi tệ hơn là bị vợ “cắm sừng”. Trong khi anh mải mê với công việc thì vợ tìm niềm vui với người đàn ông khác.

 

Làm ở vị trí gần gũi với sếp, tôi gần như chứng kiến hết những hỉ nộ ái ố của anh và vợ cũ. Và cũng chẳng biết vì tình yêu hay tình thương nhưng tôi thấy muốn ở bên người đàn ông này. Tôi toàn tâm toàn ý với công ty của anh như chính công ty của mình. Tôi bắt đầu quan tâm hơn tới những sinh hoạt cá nhân của anh. Tôi chăm chút anh từng bữa ăn, bộ quần áo. Những thứ đó vừa giống một phần công việc, vừa vì tôi thấy vui khi được chăm sóc anh.

Cuộc hôn nhân đó của anh cứ chủng chẳng cho tới 3 năm sau mới li hôn. Họ đã có ba đứa con với nhau nên thật khó khăn để đi tới quyết định đường ai nấy đi. Và khi bị phát hiện ngoại tình, vợ cũ của anh lại hối hận muốn anh tha thứ. Sự dùng dằng kéo dài khiến mọi người trở nên mệt mỏi, cả tôi cũng mệt mỏi với sự chờ đợi ngày anh được “tự do”.

Anh giành quyền nuôi cả ba đứa con. Vợ cũ cũng gật đầu đồng ý để có thể rảnh rang bắt đầu mối quan hệ mới với người đàn ông khác.

Anh ly hôn được một năm thì chúng tôi bắt đầu công khai quan hệ chính thức. Anh cần tôi không chỉ là người trợ lí mà còn là người chăm lo đời sống tinh thần, tình cảm sau khi ly hôn. Lũ trẻ cũng quý mến vì nghĩ tôi là người bạn tốt của bố chúng.

Bao nhiêu người can ngăn tôi khi chúng tôi công khai cuộc tình này. Cha mẹ tôi lắc đầu đau đớn khi thấy con gái mình xinh đẹp, giỏi giang mà lại đâm đầu vào một người đàn ông đã từng một đời vợ và nuôi ba con riêng. Bạn bè tôi cũng choáng váng khi biết sự lựa chọn của tôi.

Đến với anh, tôi sẽ chẳng thiếu gì về vật chất nhưng họ lo cho tôi có đủ sức tồn tại trong căn nhà có tới ba đứa con riêng của chồng. Tôi vật vã sau 3 năm kể từ khi anh ly hôn mới dám tiến tới một đám cưới. Ngày cưới, mẹ gạt nước mắt dẹp hết mọi người đứng gần cửa cổng khi rước dâu. Mẹ mong con gái sẽ không gặp bất cứ chướng ngại vật gì khi trở thành “vợ hai”. Con gái mẹ luôn giỏi giang, sáng suốt trong mọi việc trừ việc chọn chồng.

Vượt qua mọi cảm xúc lẫn lộn, tôi vẫn ngẩng cao đầu trong bộ váy cô dâu bước về nhà chồng. Tôi tin rằng mình cũng sẽ đủ thông minh và giỏi giang thu vén mọi chuyện như ở công ty anh.

Đâm đầu vào bụi rậm

Thế nhưng sự tự tin của tôi không kéo dài nổi ba tháng. Lũ trẻ từ chỗ yêu quý tôi chuyển qua căm thù. Chúng chỉ yêu quý tôi khi tôi còn là người bạn của bố chúng. Khi tôi biến thành mẹ kế của chúng thì thế giới đảo cực. Tôi đã rất nỗ lực để yêu thương và phục thiện chúng nhưng ở cái tuổi ẩm ương, tới bố đẻ chúng còn không thể bảo được nói gì kẻ khác máu như tôi. Ngôi nhà thực sự biến thành chiến trường mẹ kế – con chồng dù tôi có nhiều mưu vẫn không đủ sức “đấu” với ba đứa.

 

Đối mặt với vợ cũ của anh - Ảnh minh hoạ
Đối mặt với vợ cũ của anh – Ảnh minh hoạ

 

Mẹ chồng dù yêu quý tôi từ trước khi diễn ra đám cưới nhưng bà cũng bất lực trước những đứa cháu đang tuổi dậy thì. Và bao nhiêu cơ sự hiểu lầm chỉ vì lũ trẻ ghét tôi khiến khoảng cách mẹ chồng nàng dâu ngày càng xa.

Rồi tôi có bầu, tôi tin rằng đứa bé này sẽ gắn kết những thành viên mỗi người một phách của gia đình này hơn. Tôi đã vượt qua 9 tháng trong sự chịu đựng, dồn nén cảm xúc lắm khi tới mức đỉnh điểm.

Một bé gái xinh xắn ra đời, con gái bé bỏng như một vị cứu tinh giúp tôi có chút gì gắn kết với đại gia đình này hơn. Tôi có một năm dễ thở hơn một chút. Còn anh vẫn giữ “phong độ” say mê với công việc. Khi tôi đã trở thành vợ anh, mẹ của con anh thì anh dường như quên mất tôi. Anh chỉ biết có công việc và công việc. Tới một bữa cà phê với chồng với tôi cũng là quá xa xỉ. Giờ khi trở thành vợ anh, tôi bắt đầu hiểu hơn việc tại sao vợ cũ anh lại ngoại tình.

Và cuộc đời khó biết được chữ ngờ. Vợ anh sau khi chạy theo mối tình riêng đã bị phụ bạc bởi một cô gái trẻ trung, xinh đẹp hơn. Chị cuống cuồng khi thấy mình chẳng còn gì. Ba đứa con chồng nuôi cả, chị quá già để sinh nở. Ngồi trong ngôi nhà được chia sau cuộc ly hôn đánh đổi cả ba đứa con, chị thẫn thờ như kẻ mất hồn.

Một buổi sáng xấu trời, chị khóc xin anh quay lại nhưng chuyện đó là không tưởng. Chị bắt đầu kế hoạch tìm lại những gì mình từng sở hữu. Chị bất chấp mọi người quay trở về ngôi nhà cũ. Đã hơn một năm nay, ngày nào chị cũng có mặt ở nhà chúng tôi vào lúc 7h sáng và chỉ trở về nhà mình lúc 11h đêm.

Sáng chị vào bếp lo bữa sáng cho lũ trẻ, chuẩn bị quần áo cho chúng đi học. Tối chị tắm rửa cho chúng, cho chúng ăn, dậy chúng học bài… Chị tự nhiên như đây là nhà chị. Chị phớt lờ sự xua đuổi của mẹ chồng tôi. Chị phớt lờ tôi, phớt lờ những cơn điên đang kìm nén trong tôi chỉ chờ ngày bùng phát vì sự hiện diện của chị 24/7 ở ngôi nhà này.

Anh mặc chị làm gì thì làm chỉ cần các con của anh vui vẻ, được chăm lo. Anh chẳng có gì phải lăn tăn khi các con của mình được chăm sóc chu đáo, được dạy học hành mỗi ngày. Anh đâu cần biết tôi thì đang phát rồ vì vợ cũ anh. Chị chẳng tỏ thái độ gì với tôi, chị coi tôi không tồn tại. Việc chị, chị làm.

Đã cả chục lần tôi gào lên với anh rằng không thể chịu nổi cảnh vợ cũ gần như sống ở nhà mình như chốn không người nhưng anh chỉ có mỗi điệp khúc: “Em ích kỉ vừa thôi. Em không chăm lo được cho bọn trẻ thì để mẹ đẻ làm có sao?”. Anh đâu cần quan tâm cảm giác của tôi thế nào khi ngày ngày ăn chung bàn, gần như sống chung nhà với vợ cũ.

Ngày nào cũng như ngày nào hơn một năm qua, tôi không thể ngủ nổi với chồng vì cứ 11h đêm vợ cũ anh mới ra về. Hình ảnh vợ cũ của anh ám ảnh, len lỏi ngay cả trên chiếc giường của vợ chồng tôi.

Đã có lần tôi đòi ở riêng vì không thể chịu nổi cảnh này nhưng tất nhiên câu trả lời nhận được là “Nếu thích em cứ ra ở riêng, anh không thể bỏ ba đứa con để chiều theo ý em. Còn nếu em không chịu nổi thì ly hôn”.

Ly hôn ư? Tôi không thể để bi kịch thiếu bố hoặc thiếu mẹ lặp lại với con gái tôi được. Nhìn ba đứa con riêng của chồng đang phải vật lộn với mớ bùng nhùng của người lớn mỗi ngày khiến tôi không muốn bi kịch cũ lập lại với con gái bé bỏng của mình. Và tôi đã hứa với mẹ mình sẽ sống hạnh phúc để chứng minh rằng việc mọi người ngăn cản tôi tới với anh là sai.

Thế nhưng ngày nào cũng nhìn thấy vợ cũ anh trong ngôi nhà này khiến tôi sắp phát điên. Liệu vợ cũ anh sẽ tiếp tục dày vò tôi tới khi nào đây?

Có một phút nào đó tôi cũng chạnh lòng cho người đàn bà đã ngoài 40 hoàn toàn cô đơn vì một sai lầm khó tha thứ. Ngày chị quyết định bỏ chồng, bỏ con cũng là ngày chị “trắng tay”. Sự vô tâm của anh đã biến chúng tôi thành kẻ thù của nhau dù sâu thẳm trong thâm tâm tôi phần nào hiểu vì sao vợ cũ của anh lại chạy theo người đàn ông khác.

(Theo M.Lam/Pháp luật VN)

Lấy vợ ở quê, nó khờ dễ dạy!

Ông bác tôi nói vậy khi thuyết phục tôi về quê cưới Hương. Tôi đâu có ham “lấy vợ ở quê, nó khờ dễ dạy” như lời bác nhưng vì từ khi ba tôi mất, mọi chuyện trong nhà đều do bác quyết định nên tôi phải nghe lời.

 

Lấy vợ miền Tây - Ảnh minh hoạ
Lấy vợ miền Tây – Ảnh minh hoạ

Nói “nghe lời” tức là theo bác về quê chớ không phải là đồng ý lấy vợ bởi tôi đã có Mai rồi. Bạn gái tôi là dân thành phố chính hiệu, con nhà giàu có, được ăn học đàng hoàng, tôi không cần phải dạy dỗ gì cả. Nếu yêu Mai, tôi còn có lợi thế nàng là con một nên chắc chắn sẽ chẳng phải lo lắng gì cho cuộc sống tương lai của hai đứa.

Tôi nói “nếu yêu” nghĩa là bây giờ tôi với Mai chỉ là bạn thân. Ở công ty mọi người gán ghép nhưng chúng tôi chưa chính thức thừa nhận yêu nhau. Tôi nghĩ, đây chỉ là vấn đề thời gian chứ thật ra trong thâm tâm tôi đã chấm Mai.

Vậy mà giờ bác cứ khăng khăng bắt tôi lấy vợ ở quê. Khi tôi cằn nhằn thì mẹ tôi lại bênh bác: “Con không được cãi. Cứ nghe lời bác về dưới xem sao chớ chưa biết mặt mũi người ta mà khen chê là không được”. Thật hết hiểu nổi người lớn. Thời này là thời nào rồi mà còn muốn ép uổng con cái chuyện hôn nhân? Chẳng lẽ cái thằng tôi 27 tuổi đầu mà chưa đủ khôn ngoan để chọn lựa cho mình một người con gái hay sao?

Tuy không vui nhưng tôi vẫn theo bác về quê, xem như một chuyến dã ngoại bởi cũng lâu rồi tôi không về dưới ấy. Cô gái tên Hương tôi chưa từng biết mặt, biết tên. Nghe đâu không phải gốc gác ở đó mà từ nơi khác chuyển về và là con một người bạn nối khố của bác tôi.

“Bác hai ơi, con nói trước, xấu quá là con không có chịu đâu nghen”- ngồi trên xe, tôi nói với bác. “Xấu vỏ, đỏ lòng còn hơn con à. Bây thấy con gái thời nay không? Đứa nào cũng ăn diện, đua đòi, nhìn bề ngoài đẹp đẽ nhưng trong ruột thúi hoắc”. Nghe bác nói tôi không nhịn được cười.

Tuy vậy bác đã chọn thì có lẽ Hương cũng có một vài ưu điểm nào đó. Nghe bác bảo Hương làm vườn rất giỏi. Trồng bưởi, trồng cam, chôm chôm, sầu riêng… thứ gì cũng sai trái. Theo bác, điều đó có nghĩa sau này Hương sẽ… mắn đẻ, sinh cho tôi con đàn cháu đống chứ không phải chỉ “thoi loi một mống” như ba mẹ tôi.

Về đến nhà bác đã trưa. Ăn cơm xong, tôi ngả lưng trên bộ ván bên chái nhà. Công nhận ở quê thích thật. Gió mát rười rượi. Cây lá xạc xào. Tôi đánh một giấc tới xế chiều rồi thức dậy bảo thằng cháu dẫn đi chơi loanh quanh. Thằng nhóc 12 tuổi, không biết có ai dặn trước hay không mà nó dẫn tôi tới vườn trái cây ở giáp ranh với đất nhà bác. Không để tôi kịp hỏi, nó nói ngay: “Trang trại của cô Hương đó chú”.

Tôi giật mình. Khu vườn trước mặt xanh um, mát rượi. Từng chùm chôm chôm xanh đỏ sà xuống, phải lấy nạng chống đỡ. Chung quanh vườn là những hàng dừa thấp lè tè nhưng trái chi chít. Tôi giật mình bởi nếu cô gái ấy là chủ trang trại thì có lẽ không quá khờ để mình muốn “nặn tròn, nặn méo ra sao cũng được” như lời bác nói.

“Cô Hương ơi, có khách tới thăm cô nè”- thằng cháu hét to. Tôi ngó dáo dác: “Có thấy ai đâu mà mày kêu um sùm vậy?”. Thằng nhỏ cười: “Thì con la lên vậy để người ta không tưởng mình là ăn trộm. Thôi chú ở chơi, con dìa đây. Chắc cô Hương ở trong chòi đó…”. Dứt lời, nó đã nhảy chân sáo biến mất.

Tôi ngó quanh. Giờ tôi mới thấy một căn chòi nhỏ ở góc vườn. Tôi ngập ngừng bước tới. Trong chòi, có một người bước ra. Tuy còn xa nhưng tôi biết chắc đó là một cô gái và cô gái đó chính là Hương.

Tôi đã đoán đúng. Cô gái trùm chiếc khăn rằn kín mặt, chỉ ló ra đôi mắt. Đến gần tôi, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên. Sau này tôi mới biết không có ai báo cho Hương biết về sự có mặt của tôi nên em cứ tưởng tôi là chủ vựa trên thành phố xuống mua trái cây. Em hỏi: “Anh muốn lấy chôm chôm hay sầu riêng? Chôm chôm thì em có nhiều nhưng sầu riêng thì chắc chỉ được vài trăm ký”.

Vừa nói, Hương vừa gỡ cái khăn trùm đầu, lau lau mồ hôi trên má. Tôi vẫn đứng như trời trồng. Hương sốt ruột và có lẽ cũng lấy làm lạ nên hỏi lại: “Anh sao vậy?”. Đến lúc đó tôi mới khai thiệt mình là ai. Hương bối rối: “Em không biết. Mời anh vô nhà nghỉ chân”.

Hương đi trước, tôi lúc cúc theo sao. Quái quỷ, dân làm vườn mà sao đẹp dữ vậy? Mắt đen thui, nước da trắng trẻo, môi đỏ mộng… Hỏng lẽ đi làm vườn mà cũng đánh phấn, thoa son? Vậy là cô này xí xọn lắm đây. Nhưng nếu xí xọn thì làm sao mà làm vườn giỏi như lời bác nói? Trời, mình bị trúng gió hay sao mà ngầy ngật vầy?

Tôi mãi suy nghĩ mà không biết là đã tới sân chòi. Hương vô trong xách ra cái ghế bảo tôi: “Anh ngồi chơi, em lấy nước anh uống”. Tôi không ngồi mà theo Hương vô nhà. Trong nhà có mấy quài dừa. Hương cầm dao, chặt nhẹ một cái là trái dừa rơi ra, thêm hai nhát nữa là trái dừa đã được vạt xong. Em bưng hai tay mời tôi: “Anh uống đi, dừa này là dừa dứa…”.

Tôi ngửa cổ uống một hơi cái thứ nước vừa ngọt, vừa thơm đến kỳ lạ ấy. “Ngon quá!”- tôi chỉ nói được như vậy. Hồi tôi còn ở dưới này, chưa có thứ dừa ấy nên tôi không biết. Trên Sài Gòn thỉnh thoảng tôi thấy người ta có bán nhưng chưa bao giờ mua về uống thử. Chờ tôi uống xong, Hương bổ trái dừa làm đôi rồi lấy miếng vỏ dừa vạt mỏng đưa cho tôi. Tôi nạo từng miếng cơm dừa mềm mại cho vào miệng nhai chầm chậm để thưởng thức cái vị bùi bùi, béo béo, ngọt lịm và thơm phức ấy.

Sau đó câu chuyện của chúng tôi mới bắt đầu. Thì ra Hương là kỹ sư nông nghiệp. “Hồi em thi vào ngành nông học, ai cũng cản vì bảo làm nông dân cực lắm. Chỉ có cha em là ủng hộ vì cha biết em rất mê làm vườn”. Hương kể cho tôi nghe hồi còn ở bên Phong Điền, nhà cũng có vườn trái cây nhưng không rộng như ở bên này. “Lúc bác hai rủ về đây, cha em cũng băn khoăn lắm nhưng cuối cùng cũng quyết định bán vườn đất bên kia để về mua bên này cho em thỏa chí làm vườn”- Hương vừa lau mồ hôi vừa kể với tôi y như thể chúng tôi đã quen nhau từ lâu lắm rồi.

Tối hôm đó, bác hai hỏi tôi: “Mày thấy con Hương sao?”. Tôi ngần ngừ: “Dạ, cũng chưa biết thế nào… Nhưng con thấy cổ đâu có khờ? Mà nhìn cổ chặt dừa, chỉ 2 nhát là xong trái dừa còn hơn cả dân chuyên nghiệp, con… ớn quá. Kiểu này không hi vọng gì dạy được đâu”. Bác tôi cười ha hả: “Bộ mày tưởng tao nói khờ là khờ thiệt hả? Ý tao nói là nó chân quê, chất phát, thật thà… Còn cái chuyện chặt dừa, ai ở vườn mà không chặt được như vậy?”.

Tôi còn ở chơi thêm mấy ngày, còn có dịp chứng kiến và nể phục cô gái nông dân rặt ấy. Thế nhưng bây giờ trong lòng tôi lại có một mối băn khoăn khác. Tôi thấy Hương hơn mình về nhiều mặt. Từ suy nghĩ, lời nói, cách làm việc… Hương đều chững chạc, khôn ngoan. Chưa kể Hương còn nấu ăn rất ngon, nhất là món cá lòng tong kho tiêu. Chẳng biết kho cách gì mà con cá khô cong, thơm phức, vừa ăn chứ không “chèm nhẹp, mặn chát” như cá mẹ tôi kho. Tôi thấy có vẻ như mình có phần thiên vị Hương…

Tuần rồi, tôi lại về thăm bác. Tiếng là về thăm bác nhưng suốt 3 ngày, tôi chỉ quẩn quanh bên trang trại của Hương để phụ hái chôm chôm, đốn dừa. Tôi nhìn cách Hương làm việc mà thấy nể phục bội phần. Nhưng tôi cũng rất lo vì trong số mấy tay chủ vựa xuống ăn hàng, tôi thấy có một gã cứ xoắn xuýt bên Hương. Hắn còn nhìn tôi với vẻ khó chịu. Tôi rất muốn hỏi Hương xem em đã có người yêu chưa nhưng mỗi lần mở miệng lại thấy có cái gì chặn ngang, không nói được.

Mà tôi có quyền gì hỏi Hương chuyện ấy bởi hiện tại, tôi vẫn lấn cấn với cô bạn làm chung công ty. Thật sự tôi không biết mình nên chọn ai giữa hai người con gái ấy. Mọi người đừng cho rằng tôi tính toán thiệt hơn bởi tìm một người để sống chung với mình trọn đời đâu phải dễ…

Phúc Trần

Khổ sở vì có con ngay sau khi cưới….

Em lấy chồng năm 24 tuổi. Đám cưới sau đám hỏi 5 tháng. Em có bầu trước cưới một tháng. Cưới xong nhà chồng ra tối hậu thư không được có con sớm, lo làm ăn trước. Trước đó em hỏi chồng giờ muốn bỏ hay muốn giữ, nếu muốn bỏ thì em đi nơi khác sống, nuôi con một mình, không phiền ai. Nếu muốn giữ thì theo đúng kế hoạch ban đầu, tháng sau cưới. Chồng nói con hắn hắn không bỏ.

 

Sinh con ngay sau khi cưới 5 tháng
Sinh con ngay sau khi cưới 5 tháng – Ảnh minh hoạ

Trước khi cưới, mỗi lần về nhà chồng em đều được tiếp đón nồng nhiệt. Cưới xong phát là em được quì nghe thuyết giáo ngay tắp lự. Ức, nhưng cố kiềm chế. Thời gian ở chung với nhà chồng em không biết tới đồng lương của chồng méo hay tròn, toàn bộ đưa hết cho mẹ chồng. Lương em thì đóng góp 2 triệu tiền ăn chung với cả nhà. Còn dư lại 3 triệu thì biếu bố chồng 500k/tháng. Sáng trưa tối em đều ko ăn cơm ở nhà, do chỗ làm cách nhà 20km.

Sang tháng thứ ba thì em yếu quá, do nghén ko ăn được mà đi làm về vẫn phải phụ việc ở nhà chồng. Mang thai ba tháng e sút 4kg, cấp cứu hai lần. Sau lần cấp cứu thứ hai, nhà chồng em biết em có thai. Từ đó ngoài đuổi ra thì em còn nhận thêm vô vàn lời “hoa mỹ”, có hôm tới 2h sáng. Rồi em bị trầm cảm, bác sĩ gọi riêng cho chồng em nói chuyện. Hôm đó hai vợ chồng quyết định đi tìm nhà trọ, cũng bàn nhau nếu tối mà bị bố chồng đuổi nữa thì đi luôn. Trong túi em lúc đó còn đúng 1,5 triệu.  Đặt cọc nhà hết 500k. Tối đó gần 10h đêm, bố chồng lại chửi, đuổi. Chồng em gom hết quần áo, đồ đạc lôi em đi. Trước khi đi, em có quì gối xin lỗi bố chồng. Ra nhà trọ với vỏn vẹn 800k, không có bất cứ thứ gì trong phòng ngoài quần áo. Mẹ chồng cũng không đưa cho đồng nào trong khi ba tháng lương của chồng em trước đó đều đưa hết cho bà, tiền cưới vàng cưới cũng giữ hết. Mẹ đẻ cho em hai triệu, một tuần sau e đi nhận tiền nghỉ việc và bảo hiểm được 6 triệu (mừng hú vía luôn ạ).

Đến tháng thứ 8, vì hàng xóm dị nghị, nên bố mẹ chồng ép vợ chồng em phải về sống chung. Em ra điều kiện với chồng hoặc là thay đổi, không chửi bới nữa, hoặc là em sẽ đi luôn. Chồng em về nói chuyện, bố chồng phang ngay câu: “mày là thứ núp váy vợ….” Về đâu được tầm mười ngày thì ngựa quen đường cũ, mọi thứ y như ngày trước, thai em lúc bảy tháng đi siêu âm là 2,5kg. Vậy mà về nhà chồng ởhai tháng tới khi đi đẻ, con em được 2,8kg. Ơ nhà chồng em thèm ăn đủ thứ mà không dám ăn. Mua về ăn thì bị chửi phung phí, ra ngoài ăn thì bị chửi là tham ăn một mình. Em gom góp dành dụm được 11 triệu để chờ sinh. Mẹ chồng phán phải đưa tiền để mẹ lo. Lương chồng tháng đó cũng hơn 11 triệu, cũng đưa mẹ lo. Vậy mà bữa ăn sáng của em là cái bánh tiêu, bánh cam hoặc bánh mì không. Có bữa em thèm cháo lòng quá, chồng chở đi ăn, bị bố chồng phát hiện, hai vợ chồng nghe chửi từ buổi sáng tới khuya. Đêm đi sinh,em ăn được gói mì tôm, trong túi còn vỏn vẹn 128k. Sinh xong em ngất luôn vì mất sức.

Mấy ngày nằm viện chỉ có bà ngoại chăm, ông bà nội dạo xuống rồi đi. Đã thế ông nội còn “mạnh tay” với cháu, bảo là không giống bố nó. Mẹ em tự ái, nói thẳng là con của em, không giống ai hết, chỉ giống em, để mẹ em nuôi. Ông ấy nghe thế định sừng sộ lên thì mẹ chồng em kéo ông ấy về. Cả phòng sanh ai cũng ngán ngẩm cho em. Mẹ chăm em được hai tháng là hai tháng con em tăng cân đều. Mới 2 tháng mà cu nhóc được 6,5kg.

Qua tháng thứ ba, mẹ bận việc không chăm được, em được mẹ chồng chăm với mì tôm và bánh mì. Con em đứng yên, không tăng cân thì họ nói do sữa em nóng. Ông bà nuôi bò sữa, dọn chuồng xong người dính đầy phân cũng vào chơi với cháu, con em bị nhiễm trùng đường ruột, họ chửi em không biết chăm con. Trôm vía thằng bé ngoan, không quấy đêm, không chắc không biết làm sao. Có hôm nó thức khuya, hóng hớt tí mà bố chồng chửi um lên rồi cúp cầu dao điện. Chịu đựng tới khi con năm tháng thì bọn em ra riêng. Khổ nỗi mua nhà cũng gần nhà ông bà, cách khoảng 3 km. Nên buồn buồn lại xuống chửi, đuổi. Con chín tháng thì có bác chồng vào chăm con cho em đi làm, khổ nỗi bác chồng lại hay săm soi. Để ý đến việc em mặc cái gì đi làm, em ăn cái gì, đi về có ăn cơm không….. Và bắt đầu to nhỏ với chồng em. Sau khi có bác chồng, chồng em thay đổi hẳn, không đưa tiền cho vợ, luôn khó chịu khi vợ đi làm,quát tháo,….

Con em thì hồi 9 tháng đã được gần 10kg, vậy mà bà chăm được 2,5 tháng thì còn 7 kg. Thằng nhóc bị nhiễm trùng hô hấp liên tục. Một hôm em đi làm về sớm thì phát hiện bà cho con em ăn rồi lấy miếng giẻ lau chân để lau miệng cho thằng nhỏ. Em giận lắm nhưng ráng kiềm chế và bàn với chồng em nghỉ làm ở nhà chăm con. Sau đó em nói chuyện với bác chồng là em làm lương ít, chắc xin nghỉ ở nhà, để em tìm việc khác cho bà. Vậy mà bà nhảy dựng lên nói với mẹ chồng là em láo. Nửa đêm 11h, gọi cả mẹ em lên rồi mắng vốn. Em điên tiết lên nói chồng thì mẹ chồng chỉ vào mặt em mà chửi mày là đồ con đĩ. Trước sau em vẫn không cãi lại, đến khi họ nói mẹ em, em tức quá em cãi lại: “mẹ con chẳng tội vạ gì mà phải nửa đêm nửa hôm hành hạ mẹ con như thế”. Bác chồng em chửi bảo là “mẹ mày đẻ ra mày mà ko dạy được”. Em phang luôn: “thế bác dạy con bác được ko ạ? bác dạy anh ấy vào tù ạ???”. Xong em đưa mẹ em về.

Sáng hôm sau em hỏi chồng em là anh chở em về ngoại hay em tự về??? Hắn lui cui chở em về ngoại. Vừa về tới thì mẹ chồng gọi điện bảo chồng em nó có chân cho nó đi, đi luôn, việc gì phải chở. Họ biết nhà em phức tạp, em không về nhà được. Sau đó em nói chồng em chở em vô chùa và nhất quyết không về nhà. Chẳng hiểu họ nghĩ sao, chiều hôm đó lại vào chùa ngọt nhạt với em, năn nỉ em về. Từ dạo ấy, hễ mẹ chồng nói gì không đúng là em nói lại luôn, không nhịn như trước nữa. Bà ấy không hài lòng thì lại gọi chồng em lên để chửi. Chồng em lo làm ăn, không chơi bời, nhưng rất nghe lời mẹ. Không biết thông cảm cho vợ, muốn vợ ở nhà chăm con, muốn nhà cửa sạch sẽ, còn muốn em kiếm ra tiền. Mẹ chồng thì rêu rao khắp làng xóm là em ở nhà ôm con ăn bám chồng (trong khi em vẫn buôn bán). Mẹ em ốm, nằm viện nửa tháng trời, chồng ko thèm hỏi thăm nửa lời. Em phải lấy tiền riêng của em đưa cho hắn, hắn mới lên thăm và biếu mẹ em. Mẹ kẹt tiền, vay hắn 4 triệu lo viện phí, được ba ngày hắn hỏi em chừng nào bà ngoại trả tiền??? Hỏi miết tới lúc em phải chạy tiền trả cho hắn mới thôi. Em bảo hắn bao giờ mẹ mổ thì em xuống chăm bà. Hắn hỏi lại: mẹ nuôi em đâu? Dì em đâu??? em trớt quớt luôn.

Em tính lo cho mẹ mổ xong sẽ lo thủ tục li hôn cho mẹ, thời gian đó mà hắn không sửa đổi thì em cũng li dị luôn chứ chịu không nổi rồi. Nhưng nói thật là em còn thương hắn nhiều…hic hic…với lại hắn cũng thương con….hic…mọi người cho em ý kiến với ạ!!

Thỏ Đá

Bị chồng chán vì học quá nhiều

Khi phát hiện con người đàng hoàng như anh cũng có bồ, tôi càng sốc. Tôi đã hỏi anh lý do, anh nói: “Tiến sĩ thì có làm chồng sung sướng được không”.

 

Phụ nữ học cao dễ bị chồng chán
Phụ nữ học cao dễ bị chồng chán!!!???? – Ảnh minh họa

 

Tôi 30 tuổi, có học thức, công ăn việc làm ổn định, lương cao nhưng giờ đây chỉ muốn sống độc thân dù đã có chồng. Từ khi đi học tôi đã có những mục tiêu nhất định, những hoài bão lớn, vì vậy mà thành tích học tập và làm việc rất cao. Tôi đã học xong thạc sĩ, đang trên con đường học tiến sĩ gian nan nhưng đầy kỳ vọng, vậy mà giờ muốn buông xuôi việc học và chán ghét đàn ông đến cùng cực. Phụ nữ suy cho cùng cũng cần một bờ vai nương tựa, hơi ấm của người đàn ông, nhưng chồng tôi không như vậy, mọi việc anh để tôi làm, ngay cả một câu hỏi han âu yếm vợ cũng không có. Lúc nào anh cũng nói câu: “Em giỏi thì làm đi, anh làm việc của anh”. Tôi không thể chịu nổi.

Chồng tôi cũng là người có học thức, gia đình khá giả. Ngay từ nhỏ tôi đã nghĩ chỉ cần học giỏi thì cuộc sống sau này sẽ hạnh phúc, giờ chỉ thấy mình đang sống trong vô vàn ám ảnh, áp lực. Ở công ty tôi giỏi nhưng cũng không được trọng dụng bằng các em chân dài, tôi dư thừa khả năng để thăng chức nhưng may mắn đó luôn rơi vào những người khéo ăn khéo nói khác. Về phía chồng, khi phát hiện con người đàng hoàng như anh cũng đi bồ tôi càng sốc.

Tôi đã hỏi anh lý do, anh nói: “Tiến sĩ thì có làm chồng sung sướng được không”. Anh thật ấu trĩ khi đụng chạm vào việc học của tôi như vậy, không sung sướng được nhưng anh cũng nên nhớ nhờ tôi mà anh có cơ ngơi ngày hôm nay, vì mọi việc trong nhà đều do tôi quyết, anh toàn ỷ lại. Tôi cũng đã gặp cô bồ của anh, cô ta thua kém tôi rất nhiều và tôi thực sự không hiểu tại sao đàn ông lại cặp kè với một người thua vợ mình nhiều như vậy. Cô ấy chỉ tốt nghiệp lớp 12, làm lễ tân trong một spa ở TP HCM, chiều cao bằng tôi nhưng chỉ nhìn bàn tay thôi là tôi thấy cô ấy lười lao động, ăn bám, bàn tay sơn đỏ, không chút chai sần vất vả gì.

Tôi không can tâm khi chồng lấy tiền ở nhà đi bao gái ngoài đường như vậy nên nói chồng ly hôn hoặc phải bỏ cô ấy. Anh nhẫn tâm đến mức nói với tôi việc bỏ bồ là không thể, cô ấy cho anh cảm giác mà tôi chưa bao giờ làm được. Tôi hỏi đó là cảm giác gì, chồng trả lời là sự đòi hỏi, nũng nịu. Tôi chỉ biết cười trừ, thời gian tôi đi làm, đi học, nghiên cứu để làm gì? Để sống một cuộc sống không phải suy nghĩ về vật chất cùng với anh, thời gian ngủ còn không có thì lấy đâu mà đòi hỏi, nũng nịu.

Anh muốn tôi đòi hỏi, nũng nịu cái gì, chẳng nhẽ lại “Anh ơi, mua cho em cái này, cái kia chăng”. Mua thì cũng lấy tiền trong nhà mua thôi, tôi ngày đêm tiết kiệm, còn anh chỉ nghĩ đến việc chiều chuộng người phụ nữ khác. Ly hôn anh không chịu, anh nói giờ ly hôn phức tạp, cứ sống vậy với nhau, em ốm anh chăm nhưng khi anh nhớ cô ấy thì có quyền đến, còn em có thể quen ai tùy ý. Cái gia đình gì vậy? Đây gọi là gia đình sao, chỉ cần nghĩ đến cảnh chồng mình chung chăn gối với người khác là tôi đã thấy kinh khủng rồi, cảm giác không muốn chạm vào người anh, như thể trên đó đang dính hàng loạt thứ bệnh tật, virus khiến tôi vô cùng dị ứng và kỳ thị.

Nếu sau này có con gái tôi sẽ dạy nó học vừa thôi, chăm sóc sắc đẹp vào, học cách nhõng nhẹo nhiều mới thành công trong công việc và hôn nhân được. Đừng như mẹ nó, cố gắng cả đời vì một tương lai vẽ lên hoàn hảo, cuối cùng chỉ là một bức tranh lộn xộn toàn màu đen, sự căm tức và uất ức. Đam mê của tôi là học, giờ đây tôi chỉ muốn học và làm để quên đi những đau đớn trong đời. Rồi một đêm tôi chợt nghĩ, khi lấy được bằng tiến sĩ rồi tôi sẽ làm gì, liệu chồng có bỏ cô ấy quay về với tôi? Liệu tôi có tìm được người đàn ông yêu mình thật sự hay lại quẩn quanh trong vòng tròn do mình tạo ra. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực và thiếu mục đích sống đến thế này.

Thủy

Đừng làm việc chỉ vì lương

Công ty nọ có một nhân viên đã làm việc mười năm ở đây song chưa bao giờ được tăng lương. Ngày nọ, không kìm được sự bực tức, anh ta đã đến phàn nàn trực tiếp với ông chủ. Ông chủ anh ta bảo: “Tuy đã làm việc cho công ty mười năm, nhưng kinh nghiệm làm việc của anh còn chưa bằng kinh nghiệm của người mới đi làm một năm, năng lực làm việc của anh cũng chỉ tương đương năng lực của người mới vào làm”.

 

Việc làm và lương
Việc làm và lương – Ảnh minh họa

 

Ngoài khoản tiền lương dành cho nhân viên mới vào làm trong suốt mười năm tuổi trẻ quý giá nhất của cuộc đời, người nhân viên đáng thương trên chẳng thu hoạch được thêm bất cứ điều gì. Đó chính là kết cục dành cho người chỉ làm việc vì tiền lương.

Bởi đa phần mọi người đều không hài lòng với mức lương hiện tại của bản thân nên họ đã đánh mất những thứ còn quan trọng hơn thế. Họ thường làm việc với thái độ đối phó, thà xén bớt một câu nói, một trang báo cáo, một đoạn đường, một giờ làm việc còn hơn… Họ nghĩ mình chỉ cần xứng đáng với khoản thù lao trước mắt, không hề nghĩ liệu mình có xứng đáng với mức thù lao của bản thân trong tương lai hay thậm chí tiền đồ sau này.

Đừng sợ những cố gắng, nỗ lực của bạn không được nhận ra. Hãy tin rằng đại đa số ông chủ đều khôn ngoan và sáng suốt. Những người luôn làm tròn trách nhiệm, hoàn thành tốt phận sự, chăm chỉ cầu tiến trong công việc cuối cùng sẽ được cất nhắc lên vị trí cao hơn và được nhận mức lương xứng đáng.

Nếu bạn chưa được trả công xứng đáng, bạn có thể xem xét vấn đề dưới góc độ khác. Sự cố gắng hiện giờ của bạn không phải chỉ để đổi lấy thù lao hiện tại, mà nó còn là sự đầu tư cho tương lai. Hãy hết lòng cố gắng làm việc vì bản thân, bạn đang làm việc cho chính mình. Cuộc sống không chỉ có mỗi hiện tại mà còn một tương lai lâu dài phía trước.

Công ty là một trường học khác giúp bạn trưởng thành hơn, còn công việc sẽ giúp bạn làm phong phú thêm vốn kinh nghiệm và hiểu biết của mình. So với những kỹ năng và kinh nghiệm ta học được từ công việc, khoản thù lao khiêm tốn rõ ràng thật nhỏ bé. Công ty trả công bạn bằng tiền bạc, công việc trả công bạn bằng vốn hiểu biết và khả năng hữu ích theo bạn suốt cả cuộc đời

Năng lực quan trọng hơn tiền bạc

Rất nhiều người thành công đều phải trải qua những thăng trầm trong cuộc đời, lúc vinh quang tột độ, khi thất bại ê chề, song cuối cùng họ vẫn có thể quay trở lại đỉnh cao sự nghiệp. Tại sao vậy? Bởi vì họ nắm giữ được một thứ quan trọng, đó chính là năng lực. Những năng lực họ có, dù là khả năng sáng tạo, khả năng ra quyết định hay khả năng nhận thức mẫn tiệp, không tự nhiên sinh ra, cũng không được hình thành chỉ sau một lần vấp ngã, mà là kết quả của quá trình học hỏi, tích lũy qua nhiều năm tháng miệt mài làm việc.

Rất nhiều nhân viên luôn tìm cớ biện minh cho sự biếng nhác và ngờ nghệch của bản thân. Người nói ông chủ xem thường năng lực và thành quả làm việc của anh ta, kẻ lại bảo sếp quá bủn xỉn, có cố gắng nữa cũng không nhận được khoản thù lao tương xứng.

Nếu cứ mãi băn khoăn nghĩ đến khoản thù lao mình sẽ nhận được, làm sao ta có thể nhận ra cơ hội trưởng thành ẩn giấu phía sau khoản thù lao đó? Làm sao ta có thể nhận ra ảnh hưởng to lớn của các kỹ năng cùng kinh nghiệm mình gặt hái được từ công việc đối với tương lai của bản thân? Nếu như vậy, ta sẽ chỉ trói chặt mình với chiếc phong bì đựng tiền công mà không bao giờ nhận ra điều ta thực sự cần.

Ta không thể lệnh cho ông chủ làm gì, song ta có thể yêu cầu bản thân làm việc theo cách tốt nhất; ta không thể yêu cầu ông chủ coi trọng, đối xử tốt với ta, song ta có thể yêu cầu bản thân tuân thủ nguyên tắc trong công việc. Bạn không nên ngừng cố gắng làm việc vì khuyết điểm của cấp trên để rồi làm mai một tài năng của bản thân, và cuối cùng hủy hoại tương lai của chính mình.

Trong khi đại đa số mọi người trên thế giới đều làm việc vì tiền lương, nếu bạn có thể làm việc vì sự trưởng thành của chính mình, bạn sẽ thực sự trở nên nổi bật và đặt được bước chân đầu tiên trên con đường hướng tới thành công.

ST

Vì đời còn lắm bộn bề!

Vì cuộc đời luôn có lắm bộn bề ,  vì thế nên tình yêu cũng có lắm xót xa mà ta phải nhận chịu!

 

Loving you
Loving you – Vì đời còn lắm bộn bề

 

Vẫn biết là nhiều đớn đau khi ta nhớ em , nhưng sẽ vẫn chấp nhận , vì lí do đầu tiên là đời này k còn gì đớn đau hơn nữa , và ta cũng có duy nhất 1 tình yêu là em thôi , để mà nhớ nhunng , mà xót xa , mà .. đau đớn …

Dẫu đời có nhiều cuộc tình đi qua , nhưng tình xót lại thì chỉ một ! Và em , là thứ xót lại trên tình ta nhiều đau thương và dày xéo nhất !

Có lẽ là vì lúc ta có em thì ta không yêu em nhiều như ta nghĩ , và đến khi mất em rồi , thì ta mới nhận ra là ta yêu em nhiều đến như thế nào !!!

Tình thì luôn có những nỗi dau dày xéo tâm hồn , và đời thì luôn đầy những đớn đau để chà xát những suy nghĩ !!! Vẫn có những ưu tư cho dù đời k còn tương lai và tình không còn xót lại chút dấu vết nào !!! Thế mà lòng vẫn cứ buồn hoang mang … vì cứ nghĩ tình còn vĩnh viễn và đời còn mãi mãi !

Hiện trạng của tâm hồn lúc này là đang rất buồn và vô cùng cô đơn !!!! Không có đủ can đảm để sẻ chia cùng ai , và không có đủ quan trọng với bất cứ 1 ai để ai đó bên cạnh mình lúc này ,… và tình cờ nhận ra là mình không còn đủ cảm xúc , và yếu đuối để .. khóc …

Mạnh mẽ nhỉ !!!! Hay chỉ là k còn lý do để khóc , và mọi thứ nhớ nhung , đớn đau điều đã cũ kĩ , chỉ là đôi khi vấp phải 1 thứ gì đó trên cuộc đời , nó vô tình trùng lập với những thứ ta đã từng trải qua , cũng đau đớn , xót xa … và điều quan trọng là ta phải nhận chịu , 1 mình ta nhận chịu … , nên dồn tất cả  lại và nhớ nhung cho xa xót hết luôn 1 lần !!!

?!

Em thì chẳng còn gì để ta hối tiếc nữa !!! Vì giờ thì em cũng đã xa xôi ở 1 phương trời nào rồi , mà cho dù có mơ ước thì ta cũng chỉ chạm được đến phương ấy chứ chả còn đủ giá trị để chạm đến em nữa rồi !!! Giờ thì tình đã chết và kỉ niệm thì cũng đã cũ xì , có hoài niệm cho lắm thì đớn đau cũng tràn đầy trong những nhớ nhung ! Thôi thì ráng quên cho hết những ký ức xưa , để đớn đau thôi còn thôi thúc trong lòng ngực như những tiểu thuyết đẫm tình và nước mắt như ngày xưa và cho đến ngày nay vẫn viết .

Chỉ là buồn thôi ! Qua 1 cơn khóc ròng rã , và 1 đêm buồn vật vã … thứ còn sót lại duy nhất là 1 giấc ngủ mộng mị vì ta đã buồn quá dài , đã khóc quá nhiều cho 1 đêm say khướt vì tình và những thứ lỉnh kỉnh của cuộc đời !!! Chắc rằng sáng mai thức dậy thì chỉ còn sót lại những vệt đẫm nước vì khờ dại cho 1 tình yêu cũ kĩ và xa xôi , cho 1 cuộc đời quá nhiều mơ ước ở giữa tương lai lắm mơ mộng và chán chê những tuyệt vọng khi bước gần tới tương lai ấy !!! Cũng chỉ là những mơ hồ về tình , bộn bề của cuộc đời , lo toan về gia đình , và đầy những đau đớn cũ kĩ , đôi khi cứ muốn nhớ lại để tự dằn vặt chính mình  và cho mọi người biết là ta đã yêu 1 lần đắm say đến tràn trề ngu ngốc !!!

Cuộc đời thú vị vì ta không bao giờ biết tương lai của mình sẽ như thế nào , và ta buồn , trách than và hi vọng vì ta cũng chẳng biết tương lai của mình rồi sẽ như thế nào !!!!!!!!!!??!

Đêm cũng đã quá dài rồi , nhớ nhung cũng đã quá nhiều rồi , xót xa thì cũng đủ để xé nát tim này rồi … hi vọng thì cũng dư để làm mòn mỏi 1 tương lai rồi !!! Cũng chẳng còn gì để suy nghĩ nữa , cũng chẳng còn gì để buồn nữa , có chăng thì chỉ là nuối tiếc thôi , giá như quá khứ như thế thì tương lai sẽ như thế … , đời mà , mơ ước thì có bao lâu mà đủ , hi vọng thì có bao lâu mà hết , yêu thì có bao lâu mà tàn , tình thì có bao lâu mà chết … tất cả rồi cũng về với chán chê , cũng về với đau đớn , rồi cũng về với tuyệt vọng , sao đời này , tình này , hi vọng này … mọi thứ cũng như gió thoảng qua đời , nhẹ nhàng và mơ hồ đến độ ta chẳng thể nào nắm bắt và níu giữ được !!!

Đã lâu lắm rồi k viết lách gì nhỉ , hôm này lòng vẩn vơ quá nên lại viết được nhiều thứ bộn bề .. và có nhiều thứ chắp vá từ những lúc ta say khướt !!! Thôi , thế này nhé !!!

-Vì đời và tình là 1 chuỗi những nỗi đau tiếp nối , nên khi ta viết , khóc … hay cười đều nghe nỗi đau bật ra thành tiếng … Tuy không vang vọng xa xôi và tha thiết đớn đau như ta vẫn tưởng … nhưng lại cứ nhói lên âm ỉ , rồi thì đến lúc nó cũng sẽ rách toạc ra và xa xót hơn ta tưởng nhiều !!!

Và thôi , một bài thơ cuối để kết thúc 1 chuỗi nhớ nhung dài đằng đẳng và một nỗi đau dăng dẳng .. kể từ cái bận tình ta phân ly !!!

 

Hãy đứng lên và bước tiếp anh à!

Chiều nay mưa giông ảm đạm ngồi trực một mình, dạo này công việc bận rộn và áp lực nhưng mình không mệt lắm, chắc do bọn trẻ đáng yêu quá…

Mình cứ nghe thường xuyên cái chuyện người ta bàn về lòng người, nhưng cuộc sống này vốn là vậy, bạn không thể đòi hỏi khi cho đi một là sẽ nhận lại một… đôi khi cho đi mười mà nhận được một đã là quá lớn rồi… khi bị lừa dối đừng chỉ trách người ta, là do bản thân mình mù quáng, ngốc nghếch hoặc do mắt mình quá kém không giỏi nhìn người thôi….

 

Nhìn mưa nhớ tình yêu buồn
Nhìn mưa nhớ tình yêu buồn – Ảnh minh họa

 

Tình cảm là một thứ thiêng liêng không thể đem ra đong đếm dưới bất cứ hình thức nào, và cũng chẳng có đơn vị đo nào là chính xác, nó không đong đếm bằng thời gian, càng không phải là vật chất hay thể xác, nó không phải là thứ ta có thể trao đổi mà phải dùng trái tim…

Nếu đối phương không thể cảm nhận được thì hoặc là do cách làm chưa đúng hoặc là do đó ko phải là một nửa của mình… trách cứ để tìm được sự cảm thông của người khác hoặc dằn vặt bản thân để tìm sự tội nghiệp của người ta hay muốn người ta cảm thấy bứt rứt????

Xin lỗi phải nói với anh một câu đó là vô nghĩa. Đấy lại chẳng phải là lần đầu anh biết yêu, anh đừng than sao bản thân đen đủi, đơn giản tình yêu đôi khi anh phải mắt nhắm mắt mở để nó còn biết tìm đường về, anh cứ siết chặt rồi gây áp lực cho nó bằng cách anh đòi hỏi sự chung thuỷ tuyệt đối ở cô ta, đó là điều ko thể… anh đã gần 30 nhưng xin thưa ng anh chọn vừa ngoài 20 thì việc a ngăn cấm cô ta tiếp xúc nhiều mối quan hệ ở cái tuổi đẹp nhất của cô ta có vô lí quá ko, nếu anh là 1 người yêu tốt lẽ ra anh nên cho cô ta thấy anh là sự lựa chọn tốt nhất chứ k phải ép buộc.

Anh bảo em không hiểu tình yêu vì em còn trẻ… tình yêu dạy ta lớn lên vì yêu một người chứ không vì thế mà trở nên nhỏ nhen ích kỉ, hàng ngàn lần rồi em bảo anh đừng tìm lí do vì sao anh thua cuộc… anh yêu cô ấy hay anh cố chấp không chấp nhận mình thua… em bảo anh hàng trăm hàng ngàn lần rồi, bản thân a không thoát ra thì chẳng ai giúp anh được cả, anh cứ ngồi đó trách móc, dằn vặt. Đổi lại chỉ được sự ê chề thôi…

Em đã yêu, yêu đến mức giả mù, tim đau đến mức ngừng thở khi cứ phải giả vờ ko biết, không nghe, không thấy nhưng đến việc ăn vụng mà chả cần quẹt mỏ thì em phải từ bỏ, phòng em từng tràn ngập mùi bia, rượu, thậm chí thuốc lá… em từng đau đến mức muốn thấy máu…. e tìm thú vui bằng việc tìm cho mình tattoo, e từng giật mình từng đêm và gối mình ướt đẫm…. thì sao??? nếu đã quyết thì phải làm, ko thể quay lại thì phải bước tiếp…

Lần này e nói là lần cuối, em mệt mỏi khi lần nào gặp anh cũng chỉ với 1 câu chuyện về một đứa mà nếu nó đúng theo lời anh nói hoàn toàn thì nó chả đáng xuất hiện trong cuộc nói chuyện của em, bẩn miệng… a suy nghĩ đi rồi quyết định cuộc sống của anh… em làm hết khả năng của 1 người bạn, 1 người em, nhưng đừng bắt em ướt át như phim Hàn, em qua cái tuổi đó rồi

Em của hiện tại, nếu anh ta đáng thì em yêu, không đáng thì e cứ click chuột 1 phát anh ta cũng vào recycle bin thôi… không phải em yêu không đủ nhiều, mà nếu tình yêu đó là do năn nỉ lòng thương hại thì nó cũng cực kì đáng khinh bỉ….

 

Mai Thoa