Từ ngày có bầu

Từ ngày mang thai, đi đâu ta cũng được gọi bằng một cái tên mới: “Bầu”. Cái tên nghe sao mà thân thương quá. Lên cơ quan, các chị hỏi: “Mấy tháng rồi Bầu?”, “Thèm ăn gì hả Bầu?”. Ra chợ, bà bán cá mời mọc: “Mua cá chép đi Bầu!”, cô bán thịt đon đả: “Mua cho chị ít thịt nạc Bầu ơi!”… Ta cười hạnh phúc vì mọi người đều biết và gọi ta bằng cái tên mới. Bỗng dưng, ta cố gắng bước đi khệ nệ hơn, chậm chạp hơn, tay âu yếm đặt trên bụng bầu như muốn khoe với mọi người rằng: ta sắp được làm mẹ.

Bầu được quan tâm chăm sóc yêu thương hơn
Bầu được quan tâm chăm sóc yêu thương hơn

Từ ngày có bầu… Ta lục lọi mọi thông tin để chăm sóc sinh linh bé nhỏ. Những thực phẩm được liệt vào loại “cấm”, những thói quen gây hại bị ta “triệt tiêu” tận gốc. Ta mang giày bệt, quàng khăn, bước đi thong thả, qua đường từ tốn, dù đã biết sắp muộn giờ làm. Ta chăm nghe nhạc cổ điển, đọc truyện và thậm chí là chăm chỉ ngắm ảnh những baby xinh xắn trên mạng… Ta viết nhật ký, chịu khó học từng mũi đan để móc mũ áo cho con yêu. Ta biết, cuộc sống ngoài này chẳng dễ chịu chút nào, nhưng ta tin con sẽ được đủ đầy, sẽ luôn vui vẻ và yêu mến cuộc đời này như ta.

Từ ngày có bầu… Ta đợi gần hai mươi tuần mới bắt đầu cảm nhận những cử động rất khẽ của con yêu. Khỏi phải nói ta vui mừng đến thế nào. Con đã là một phần trong cơ thể ta. Làm sao mẹ con ta có thể rời xa nhau được?

Ta cảm nhận được hạnh phúc gia đình, từ ngày ta có bầu. Trước đây, khi yêu nhau, ta và “ông ấy” cũng thề non hẹn biển sớm tối có nhau, hứa sẽ đắp xây một mái ấm gia đình. Nhưng có lẽ điều đó mới chỉ dừng lại như một “khái niệm” mơ hồ, vì chưa trải qua. Rồi ta cưới “ông ấy”, tức là được xem như đã lập gia đình.

Ấy thế mà vẫn thấy thiếu điều gì đó. Chỉ từ khi có con, biết con sắp chào đời, ta mới hiểu hơn về hai chữ thiêng liêng là “gia đình” ấy. Hằng đêm, cái “ông” ngày xưa giờ là chồng cứ áp tai lên bụng ta, hỏi nhỏ: “Con thương ba hơn hay mẹ hơn?”. Bất ngờ, “ổng” bị con đạp một cái thật đau vào má, cả nhà cười vang.

Từ ngày có bầu, ta nhận được nhiều sự quan tâm từ người thân. Cứ mỗi lần có người từ quê vào là hai bên nội ngoại gửi rất nhiều quà. Từ trứng gà, trứng ngỗng cho đến chuối, bưởi, thậm chí cả rau muống, rau khoai… Ta biết, dù ở xa nhưng mọi người vẫn nghĩ cho ta, thương ta.

Kể cũng lạ, không hiểu sao từ ngày có bầu, ta lại hay suy nghĩ, nhạy cảm và dễ tủi hờn. Xem một đoạn phim buồn, mắt ta rơm rớm. Đặc biệt, người hay làm ta tủi nhất là cái người hàng ngày vẫn cùng ta “đầu ấp tay gối”. Chồng đi làm về muộn, ta lại nghĩ hay “ổng” chán nhìn thấy cái mặt tai tái, cái má nổi mấy cục mụn của mình?

Thi thoảng ta đi làm về sớm, thấy mắt chồng vẫn cắm cúi vào máy tính, ta lại “đá thúng đụng nia”. Chồng ngạc nhiên: “Sao thế em?”. “Ai bảo không thèm hỏi thăm tui lấy một tiếng?”, ta nén giận. “Trời ơi, mới gặp nhau lúc nãy mà. Có phải xa xôi cách trở gì đâu!”, chồng lắc đầu không hiểu nổi.

Đêm đêm, khi chồng đã yên giấc thì ta trở mình liên tục. Ta hồi hộp nghĩ đến ngày lâm bồn. Rồi ta thương, thương kiếp đàn bà sao mà khổ. Dù ta biết, khổ nhưng cũng được hạnh phúc đến tột cùng. Đã mấy tháng nay, đêm nào ta cũng suy nghĩ để chọn cho con một cái tên thật hay giữa hàng trăm, hàng ngàn cái tên lướt qua trong đầu.

Có nhiều lúc tưởng đã chọn được tên ưng ý, ai ngờ mấy hôm sau lại đổi. Ta biết, cái tên sẽ theo con đi đến hết cuộc đời, thậm chí gắn với vận mệnh của con, thế nên làm sao ta có thể hờ hững được?

Chín tháng mười ngày… Ta mang trong mình thiên thần bé nhỏ. Những ngày ốm nghén dữ dội, những lúc đau đến cứng cả lưng, những đêm mất ngủ, những cử động càng lúc càng chậm chạp, mệt nhọc và sau này là giây phút hạnh phúc được đánh đổi bằng vô vàn đau đớn khi con chào đời… Chợt thấy thương và hiểu mẹ ta hơn bao giờ hết.

“Từ tuần này con sẽ thấy đau nhức xương đấy. Nhớ giữ ấm, tuyệt đối không chủ quan nhé! Ngoài này ba mẹ đã chuẩn bị “ổ” cho con xong xuôi rồi!”, giọng mẹ bông đùa trong điện thoại, nghe ấm lòng đến lạ. Rồi ta nhìn xuống cái bụng đang càng ngày càng lớn và nở một nụ cười viên mãn.

 VŨ HOÀI

Muốn tìm tình cũ tâm sự chuyện vợ chồng mâu thuẫn

Nếu có mâu thuẫn, nếu có vui buồn, người đầu tiên bạn cần trò chuyện và trò chuyện hết một cách chân thành, cởi mở và ước mong được lắng nghe, được chia sẻ phải là chồng bạn, chứ không phải là người đàn ông nào khác.
Em đã có chồng được 3 năm và có 1 đứa con gái thật dễ thương. Gần đây, đôi khi vợ chồng em cãi nhau em lại nghĩ đến người bạn trai cũ và quyết định tìm cách xin lại số điện thọa của người đó để tâm sự chuyện vui buồn giữa em và chồng em. Em không làm gì quá giới hạn và như vậy khi giấu chồng đi caphe cùng người cũ thì có sao không chị? Em quyết định có chồng cũng vì biết anh ấy có vợ nhưng lại thương em và em biết mình không có kết quả. Đôi khi vợ chồng cãi nhau em lai nghĩ đến người cũ.
LA

Tìm tình cũ khi vợ chồng mâu thuẫn
Tìm người tình cũ tâm sự khi vợ chồng mâu thuẫn

Chào bạn,
Khi bạn làm điều gì đó mà phải giấu diếm thì có nghĩa là điều đó không đúng không tốt rồi đó bạn. Vì sao buồn vui của vợ chồng mình bạn lại muốn chia sẻ với một người đàn ông mà không phải là chị mình, em mình, mẹ mình hay bạn gái của mình? Phải chăng bạn có một ý đồ gì trong đó nên cần giấu diếm? Có phải là bạn muốn than vãn, muốn nói mình không hạnh phúc để khơi gợi tình cảm thương yêu, thương tiếc của người đàn ông đó với bạn, khơi gợi lại mạch tình cảm đã đứt đoạn khi xưa, để người đàn ông đó hiểu rằng trong lòng bạn có một chỗ trống đang cần lấp đầy? Bạn có đủ dũng cảm để xem xét xem những giả thuyết Hạnh Dung đưa ra, có phần nào đúng hay không?

Hình như bạn đang lấy chuyện mình lấy chồng không phải vì tình yêu, chỉ để khỏa lấp một mối tình vô vọng mà bào chữa cho việc ý định “làm một việc cần giấu diếm chồng”. Lý do đó thật ra không làm bạn bớt lỗi với chồng mà chỉ làm tăng thêm mà thôi. Bạn đã quá ích kỷ khi biến anh ấy thành một người thế chân, một cái bình phong che lấp những điều không như ý. Nay lại thêm một lần ích kỷ thứ 2 khi muốn làm một việc có thể nói là hết sức xúc phạm đến chồng mình, xúc phạm đến tình cảm gia đình mình: tìm người tình cũ để kể xấu về mối quan hệ vợ chồng của mình.

Nếu có mâu thuẫn, nếu có vui buồn, người đầu tiên bạn cần trò chuyện và trò chuyện hết một cách chân thành, cởi mở và ước mong được lắng nghe, được chia sẻ phải là chồng bạn, chứ không phải là người đàn ông nào khác. Bạn có làm được điều đó hay không? Có thử làm hay chưa hay trong đầu lúc ấy chỉ nghĩ đến người tình cũ? Vậy thì bạn còn trái tim nào, lý trí nào dành cho việc khai thong một con đường nối đến với chồng mình?

Hạnh Dung hiểu rằng đôi khi người ta rất cần ai đó để trò chuyện, để trút hết những nỗi buồn vui chưa thể giải tòa được trong lòng và đôi khi người đó không phải là chồng. nhưng nhất định không phải là người tình cũ như bạn đang dự định thế này. Nếu tự dưng bị tìm đến, bị nghe than thở về người đàn ông đang là chồng của bạn, không biết anh ta sẽ nghĩ thế nào? Bạn có lường trước được hay không? Bạn mong muốn anh ta có thái độ thế nào?

Mà dù anh ta có thế nào, Hạnh Dung vẫn nghĩ rằng, nếu bạn còn yêu thương gia đình của mình (Hạnh Dung không dám nói đến yêu thương chồng của mình) thì bạn hãy từ bỏ ngay ý định đó. Hãy toàn tâm toàn ý giải quyết những xung đột của hai vợ chồng bằng những trò chuyện chia sẻ của hai vợ chồng. Còn nếu không yêu thương gia đình mình nữa và chỉ còn nghĩ đến người đàn ông khác, nhưng người đó cũng có gia đình, vợ con thì bạn cũng đừng nghĩ đến chuyện tìm người ta để than thở. Hãy để cho người ta được sống yên với những vui buồn của chính gia đình người ta. Còn bạn thì giữ được lòng kiêu hãnh, tự trọng của chính mình!

HẠNH DUNG

Dung hòa mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu

Nhiều người cho rằng, mối quan hệ giữa mẹ chồng – nàng dâu là đề tài không có hồi kết, và rất khó dung hòa. Tuy nhiên, theo chuyên gia tâm lý giới tính – bác sĩ Lan Hải, nếu cả hai phía cùng nỗ lực, không khó để cải thiện mối quan hệ này.

Dung hoà mẹ chồng nàng dâu
Dung hòa mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu

MẸ CHỒNG ĐỘ LƯỢNG, NÀNG DÂU NHƯỜNG NHỊN

Khi hai người phụ nữ thuộc hai thế hệ cùng quan tâm đến “người đàn ông” của mình, rất dễ phát sinh mâu thuẫn. Mẹ chồng cậy quyền, đánh mất sự độ lượng, đẩy nàng dâu vào thế khó: im lặng, cam chịu, rồi than thân trách phận. Thật ra trong gia đình, ngay cả chị em ruột, mẹ con vẫn xảy ra mâu thuẫn. Vì vậy, đừng quá ”sốc” khi bất đồng quan điểm với mẹ chồng.

Nàng dâu phải biết khéo léo xử sự sao cho vẹn tình. Không phải cứ im lặng là tốt. Mẹ chồng – nàng dâu có quyền nhận xét về nhau, vấn đề là ý kiến có tính chất xây dựng, và lành mạnh hay không còn thể hiện bản lĩnh của người trong cuộc.

Lời nhận xét về nhau cần phải chân thành, không có ý bêu riếu, mỉa mai, lôi kéo người khác đứng về phía mình. Mâu thuẫn giữa mẹ chồng – nàng dâu ở mức độ nào tùy thuộc vào sự độ lượng của mẹ chồng và cách sống của nàng dâu. Nàng dâu nên kính nhường mẹ chồng, sẽ nhận lại sự ưu ái. Duy trì mối quan hệ ấy thật tốt, nàng dâu sẽ thu được nhiều mặt lợi, ngược lại, sẽ mất nhiều niềm tin, niềm vui, uy tín. Mẹ chồng cũng vậy, độ lượng với con dâu là thu về một “nội tướng” giỏi.

DÂU LÀ CON

Ông bà ta xưa nay vẫn quan niệm, dâu là con gái. Người làm dâu là làm nhiệm vụ gánh vác giang san, thu vén trong ngoài sao cho vẹn toàn. Trách nhiệm ấy không kém phần nặng nề, nếu không có sự hỗ trợ của những người thân phía gia đình nhà chồng, nhất là mẹ chồng. Người làm dâu phải khéo léo thể hiện, xem mình là con gái trong nhà.

Nếu chưa được lòng mẹ chồng, hãy chịu khó gần gũi, tìm hiểu, học cách kìm nén cảm xúc. Không nên giải tỏa cảm xúc bằng thái độ bất cần, thách thức với bạn bè, láng giềng, hay trên các trang mạng xã hội. Nên nhìn nhận mọi việc theo hướng tích cực, kiểu “mẹ sinh anh để bây giờ cho em”.

Mẹ chồng nếu bất đồng với con dâu, cũng nên giãi bày, giống như cách chỉ dạy cho con gái, đừng quá xét nét, hồ đồ, cũng không cậy quyền, dễ tạo mâu thuẫn, khoảng cách. Xác định “dâu là con”, con dâu sẽ thấy mình phải có trách nhiệm với gia đình nhà chồng, không câu nệ, trách móc, dễ bỏ qua mọi điều mà mình cho là “khó ở”, bởi bây giờ mình đã trở thành “con gái” trong nhà, phải biết lắng nghe cha mẹ chỉ dạy.

Xác định “dâu là con”, mẹ chồng sẽ dễ thông cảm, không chấp nhặt, hay nặng nề với dâu. Từ đó, sự chia sẻ việc nhà, chuyện tình cảm cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Khoảng cách mẹ chồng – nàng dâu sẽ được rút ngắn lại, dần đồng điệu, nhịp nhàng, cởi mở hơn trong mối quan hệ vốn được xem là nhạy cảm.

HÃY VÌ “NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA MÌNH”

Hãy thành thật với mẹ chồng bằng cách lấy “vũ khí” từ ông xã. Thông qua chồng, nàng dâu sẽ hiểu hơn về mẹ chồng, thậm chí nhờ chồng hiến kế cách dung hòa. Người chồng nào cũng mong vợ biết quan tâm, nhún nhường, an ủi, đỡ đần, yêu thương mẹ. Một nàng dâu thông minh còn phải biết ơn người sinh ra chồng mình, đã nuôi lớn, dạy dỗ, yêu thương, để rồi người đàn ông ấy… về tay mình, mà ăn ở phải phép. Khi ấy nàng sẽ được lòng cả hai.

Mẹ chồng cũng nên nghĩ rằng, mình cưới vợ là cưới cho con trai. Con trai ăn đời ở kiếp với vợ, chứ không phải với mẹ chồng, nên việc rộng lượng với con dâu sẽ khiến con trai hạnh phúc. Mẹ chồng phải biết tin vào sự lựa chọn của con trai, vào cách giáo dục của gia đình với con trai, và ngầm hiểu rằng, gia đình có thêm người con gái chứ không phải người ấy đã “cướp” đi con trai của mình.

Hiểu như vậy sẽ là bí quyết để hai bên tôn trọng, thành thật với nhau. Hãy gieo hạt giống của lòng chân thật, sự hiểu biết, tình yêu thương vào mái ấm gia đình, để nhận lấy mọi điều tốt đẹp.

Khi hai người phụ nữ cùng quan tâm đến “người đàn ông của mình” theo một cách riêng, sẽ dễ xảy ra bất đồng. Hãy nên tìm tiếng nói chung, chớ đẩy người đàn ông ấy vào giữa “hai làn đạn”.

 SONG NGUYÊN (ghi)

Hãy cứ là tình nhân…

Đàn ông nói chán vợ đôi khi là nói thật. Cô bạn thân của tôi đã gặp gã đàn ông li dị vợ hơn 2 năm nay. Anh giành quyền nuôi con. Anh đẹp trai, thành đạt, có địa vị trong xã hội, có thừa điều kiện để các cô gái trẻ mơ ước chọn làm chồng. Nhưng có một điều lạ là anh chỉ cặp kè với phụ nữ chứ không bao giờ có ý định cưới họ.

Hãy cứ là tình nhân
Hãy cứ là tình nhân – Ảnh minh hoạ

Anh hiện đang làm Giám đốc kinh doanh của một công ty Trang trí nội thất, lương cao ngất ngưởng. Có nhà riêng, xe hơi, thuộc top đàn ông giàu có nên quanh anh không bao giờ thiếu phụ nữ. Trước khi gặp cô bạn thân của tôi, anh và vợ đang hục hặc và li thân. Sau đó một năm thì mâu thuẫn vợ chồng ngày càng tăng và họ ra tòa li dị.

“Bồ đã tìm hiểu kỹ nguyên nhân vì sao anh li dị vợ chưa?”, tôi lo lắng hỏi cô bạn khi nghe tin bạn nhận lời yêu anh chàng giàu có này. Bạn tôi tâm sự: “Anh nói vợ anh hỗn hào, coi thường chồng lại thêm tật ghen tuông vô lối khiến anh mệt mỏi”. Anh là dân kiến trúc, có máu nghệ sĩ nên thích cuộc sống tự do. Sau giờ làm, anh thích bù khú với bạn bè, có khi hứng lên lại theo nhóm bạn phượt vài ngày đến một tuần. Nhưng chị vợ lại là người sống nguyên tắc đến cứng nhắc.

Với chị đàn ông có gia đình hết giờ làm phải xách cặp về nhà, phụ vợ cơm nước, con cái. Chỉ quanh đi quẩn lại chuyện này mà hai vợ chồng thường xuyên cơm không lành canh chẳng ngọt. Đỉnh điểm của mâu thuẫn là một lần anh đi nhậu với đám bạn, mải mê tăng 2-3 đến tận sáng hôm sau mới về. Sau một trận cãi vã kịch liệt, anh bạt tai vợ, kết thúc luôn cuộc tình 5 năm bằng lá đơn li dị.

“Anh có hối hận vì chia tay vợ không?”. Khi bạn tôi hỏi điều này, anh lắc đầu không chút đắn đo. Anh bảo thực sự từ khi cưới về, anh đã thấy vợ không “hợp” với mình về mọi mặt. Chị quá bảo thủ, nguyên tắc khô khan, lại luôn thích làm theo ý mình, coi chồng dưới dép….Anh không cần một người vợ học hành cao mà chỉ cần người biết nghe lời, tôn trọng chồng. Bạn tôi thở phào vì cô ấy đáp ứng mọi điều mà anh mong muốn.

Nhưng từ khi ngỏ lời yêu đến nay đã hơn 2 năm nhưng chưa bao giờ nghe anh bàn đến chuyện cưới xin. “Con gái thường yếu lòng…”, bạn tôi buồn bã khi kể lại chuyện đã để anh sống chung như vợ chồng gần một năm nay. Anh vẫn quan tâm, săn sóc, chiều chuộng nhưng chỉ có điều mỗi lần cô bạn tôi xa gần chuyện cưới thì anh đánh trống lảng.

Dù bận bịu với công việc, yêu đương nhưng anh vẫn dành thời gian chăm lo cho cô con gái riêng với vợ cũ. Đi đâu, làm gì, anh cũng gọi điện thoại về nhà hỏi thăm con gái dù ở nhà đã có ông bà nội và mấy cô chăm sóc cho bé. “Em rất yêu trẻ con. Em nghĩ làm mẹ kế không khó…”. Một lần cô bạn thân tôi mạnh dạn nói với anh chuyện cô ấy chấp nhận tâm lý làm mẹ kế nhưng anh gạt ngang.

Anh nói bạn tôi sao phải thích kết hôn, ràng buộc nhau làm gì, là tình nhân không thoải mái, hạnh phúc hơn sao? Anh không biết hay giả vờ không hiểu khi bạn tôi đã ngấp nghé tuổi băm và khát khao có một mái ấm gia đình, được làm vợ, làm mẹ. Anh luôn miệng nói: “Anh có một đời vợ nên hiểu rõ hôn nhân, nó là nấm mồ chôn tình yêu…”.

Lửng lơ
Lửng lơ – Ảnh minh hoạ

Tôi khuyên cô bạn thân nên dứt khoát với mối quan hệ phức tạp, lửng lơ con cá vàng này. Nhưng bạn tôi đã trót yêu anh nên cứ âm thầm hi vọng một ngày nào đó anh sẽ chán cuộc sống độc thân mà ngỏ lời cưới bạn. Nhưng ngày ấy có lẽ mãi không xảy ra. Cách đây một tuần, cô bạn điện thoại cho tôi, khóc thút thít. “Anh ấy phản bội mình, thì ra anh ta có rất nhiều bồ…”, bạn vừa khóc, vừa kể. Anh có vài số điện thoại và luôn cài pass nên không dễ gì bạn có cơ hội lục lọi “đời tư” của anh.

Anh cũng luôn gần xa, bóng gió chuyện không ưa vợ cũ vì cái tật hay lục mail, điện thoại và nghi ngờ, ghen tuông vô cớ. Bạn sợ là “bản sao” của vợ cũ anh nên không dám hỏi han những mối quan hệ bên ngoài của anh. Nhưng bạn đâu biết rằng sau những lần qua lại vui vẻ bên bạn, anh cũng đầu tư tiền bạc, mua sắm, chu cấp cho hàng tá cô chân dài chỉ để họ phục vụ chăn gối cho anh. “Anh ta là thằng đàn ông ích kỷ, chỉ muốn hưởng thụ cho riêng mình…”, bạn tôi cay đắng nhận ra bản chất của gã đàn ông “chán vợ” ấy. Có lẽ anh ta không yêu người phụ nữ nào ngoài bản thân mình. Anh ta sợ cưới vợ vì sợ sự ràng buộc, kiểm soát. Anh ta chỉ thích cặp kè để có chỗ giải quyết nhu cầu sinh lý mà vẫn đảm bảo cuộc sống tự do.

“Đừng là vợ là chồng
Rồi nhìn nhau chán ngán
Hãy cứ là tình nhân
Để tình ta mênh mông”

Tôi nhớ tới ca khúc một bài hát “Hãy cứ là tình nhân” mà chua xót cho bạn tôi. Đời con gái của bạn, tình yêu, lòng tự trọng và sự tổn thương, tất cả sẽ dày vò, đeo bám theo bạn rất lâu khi bạn kết thúc cuộc tình này.

 

HƯƠNG GIANG

 

Hai lần đò…chìm

Tôi lấy chồng lúc 24 tuổi, sau cưới hai tháng thì anh mất do tai nạn lao động. Tôi với cái thai mới tượng hình cùng nhau đi qua gian khổ. Đến năm 42 tuổi, tôi lập gia đình lần hai vào năm 2012 với người hơn mình đúng… 20 tuổi. Tôi nghĩ anh có tuổi như thế, chắc sẽ chín chắn để cùng nương tựa vào nhau đến cuối đời.

 

Sau khi kết hôn 1 năm tôi quyết định cất lại nhà, mẹ tôi cho tôi một số đất vườn thì anh… xin đứng tên chung. Nghĩ vợ chồng là trăm năm nên tôi không từ chối. Con gái tôi thiếu tình thương cha từ nhỏ nên nó rất quý anh, ngọt ngào gọi “ba”, xưng “con”.

Ba người chúng tôi sống khá hạnh phúc nên từ một căn nhà nhỏ của mẹ con tôi, chúng tôi đã có một căn nhà khang trang. Tôi đã lấy giấy tờ nhà thế chấp ngân hàng vay 90 triệu đồng. Căn nhà trị giá hơn 200 triệu đồng thì ngoài số tiền vay ngân hàng, bản thân anh, tôi và con gái tôi cũng góp vào mỗi người một ít. Anh làm thợ hồ, tôi phụ bếp ở một dịch vụ nấu đám cưới, con gái tôi đi may gia công.

Thế nhưng sự bất hòa đã bắt đầu từ giữa năm 2014. Anh nhậu nhẹt rồi về chửi bới, đánh đập vợ. Rất nhiều lần tôi đã bỏ qua vì cho rằng “rượu nói, rượu làm”. Ai ngờ anh càng nhậu và quậy nhiều hơn, không những anh chửi tôi mà chửi cả con gái tôi bằng những lời thô bỉ.

2 Lần Đò - Ảnh minh hoạ
2 Lần Đò – Ảnh minh hoạ

Chửi vợ xong, thấy tôi giận, anh về nhờ mẹ ruột anh sang… năn nỉ tôi để gia đình sum họp. Mẹ anh mất, con gái anh đi năn nỉ tôi tha lỗi cho ba nó cái tật nhậu vô là đánh chửi vợ con. Tôi cứ nghĩ, đời mình 2 lần đò mà cũng đã vào tuổi xế chiều, thôi thì cứ im lặng cho vẹn tròn một mái gia đình. Nhưng anh chửi quá, con gái tôi đã dọn ra nhà trọ. Tôi đắng lòng nhìn con gái xách gói ra khỏi căn nhà hai mươi năm êm ấm của mẹ con mà không biết nói lời nào…

Nhà còn lại hai vợ chồng, những tưởng anh sẽ được thoải mái. Nhưng anh bắt đầu “hành” vợ bằng những “chiêu” từ internet. Tôi không làm được như thế thì anh mắng: “Mày con thua mấy con đĩ nữa! Tao bảo sao thì tụi nó làm theo vậy, còn mày là vợ sao không biết nghe lời chồng gì hết!”. Đau đớn, tủi nhục tôi bỏ ra nhà trọ sống với con gái. Bây giờ tôi là người có nhà như không, đi làm cũng không dám vì ra đường sợ anh bắt gặp.

Tôi muốn ly hôn. Cuộc sống hôn nhân đã làm tôi đau đớn từ tinh thần đến thể xác. Nhưng nghĩ tới việc phải chia số tài sản mà trót để anh đứng tên chung thì thấy sao mà cay đắng quá! Mấy năm sống chung, ngoài số tiền anh góp với mẹ con tôi lúc sửa nhà thì anh không hề góp một khoản nào khác. Các khoản sinh hoạt phí của anh đều do mẹ con tôi “bao” hết. Vậy mà anh vẫn còn chưa hài lòng hay sao mà cứ khuấy động mái gia đình?

Muốn ly hôn nhưng nghĩ cảnh đứng trước tòa trả lời vì sao phải chia tay khi ai cũng đã bước vào cuối dốc của cuộc đời khiến tôi buồn thê thảm…

KIM CÚC

Em ghét anh!

Có lần, hình như trong một cơn say, em đã nói: “Thực ra em ghét anh, ghét kinh khủng”. Người ta có lẽ quá bất ngờ, nên bàng hoàng hỏi lại: “Anh đã làm gì…?”.

Em ghét anh
Em ghét anh

Ừ nhỉ, em bỗng giật mình nhìn lại, len lén nhận ra một sự thật, công bằng mà nói, kẻ đáng ghét là mình mới phải! Anh luôn đối đãi với em lịch sự, nhẹ nhàng, có phần chịu đựng đứa con gái ẩm ương, trái tính. Đôi khi chỉ vì một lời nhắc nhở hơi “nhấn mạnh” của anh cũng đủ khiến em bật khóc, leo xuống xe đóng cửa cái rầm. Khi anh bảo, em nên tập lùi xe nhẹ nhàng, đừng vội vàng như vậy, em ngang ngạnh cãi, em quen rồi, từ bé đến giờ không làm được cái gì chậm chạp hết.

Anh nín lặng ngó ra ngoài, dường như… hết chịu nổi. Khi anh buông một câu “gộp” rằng, nhắc em bao nhiêu lần là đừng quên cài số tay, nguy hiểm lắm em biết không, em đã hùng hổ bắt bẻ: “Bao nhiêu lần là… mấy lần, sao anh chỉ giỏi nói năng tổng hợp kiểu như vậy nhỉ?”. Lần đó, anh cũng tảng lờ, nhường nhịn…

Mình dường như chẳng ưa nhau từ cái nhìn đầu tiên lúc “thầy trò” nhận mặt, nhận xe. Người còn trẻ mà đăm đăm khó tính như ông cụ, đó là cảm giác đầu tiên không dễ ưa của em về anh. Rồi sẵn lòng đầy “thành kiến”, nên em lúc nào cũng nhăm nhăm chực chờ gây sự. Lớp học bốn người, chỉ mình em là nữ. Bọn trai “trẻ trâu” kia luôn hào hứng nhìn em tuyên chiến với… anh thầy thực hành có bề ngoài đạo mạo.

Em tận dụng ưu thế phái yếu của mình mọi nơi mọi lúc, từ lấn đường ưu tiên cho tới đá lông nheo với cánh tài xế ngoài đường để giành chút thuận lợi. Đôi khi em lả lơi ngọt ngào với thiên hạ chẳng phải thử coi bản thân có còn “bén” hay không, mà thâm tâm cứ muốn tìm hiểu xem, có ai bên cạnh mình… bực bội gì không.

Nhưng hình như em lầm và ảo tưởng. Ngồi bên em suốt hành trình, chắc anh luôn nơm nớp lo đạp thắng phụ, đề phòng đứa con gái có thể tùy hứng vù ga bất tử; anh luôn giữ thái độ thản nhiên lạnh lùng đến mức đáng ghét. Có lần em thả dốc cao, anh đưa tay phụ em giữ vô-lăng, bàn tay anh chạm vào tay em, nóng rẫy.

Xe vừa kịp lướt xuống, em đã lầm bầm “bỏ tay ra!” trong tiếng cười hăng hắc của bọn con trai thực hành chung nhóm. Anh lúng túng phân bua là sợ em chưa quen, dễ lạc mất lái. Em cười nhạt “trả treo” ngay: “Dễ gì, anh chỉ khéo lo!”. Làm sao anh biết, bàn tay ấy chạm vào khiến em còn run đến nhường nào.

Một lần vui vui, anh kể bâng quơ là cũng nhiều học viên dễ thương lắm, chẳng… quát nạt người hướng dẫn bao giờ. Em hơi chột dạ, nghĩ ngợi rằng, có khi nào anh xiên xỏ mình không nhỉ? Mà xét tới xét lui, giọng em cũng nhẹ nhàng dễ nghe, chưa tới mức bị coi là ăn hiếp người mình phải gọi bằng “anh thầy” đó chứ! Suy diễn thêm, nếu học viên nào cũng “thứ dữ” như em, chắc là anh bỏ nghề thì phải! Đã lỡ mang tiếng xấu như vậy rồi, em đâu cần khách sáo gì thêm nữa, đúng không anh?

Em ghét anh! Đó chẳng phải là câu dỗi dằn kiểu “nói không là có” của một cô bé mới lớn. Vì cả em và anh đã quá cái tuổi ô mai giả đò ấy khá lâu rồi. Mà nếu nói, mình ghét bỏ nhau theo kiểu ân oán thù hằn thì chắc cũng không phải… Em tự bào chữa cho bản thân như thế, sau vài lần “giở quẻ” khiến anh ít nhiều xiểng liểng. Em vốn ngang ngược. Dở hơi. Mưa nắng. Khó bảo. Luôn thích làm chuyện khác thường, trêu ngươi những người nghiêm túc, cẩn thận, bài bản như… anh.

Để một ngày, em bỗng thấy mình hoang mang. Phải chăng, có duyên mới gặp, có nợ mới… ghét nhau nhiều? Gặp gỡ một người, chia xa một người là định mệnh hay chỉ ngẫu nhiên? Khi khóa học kéo dài gần nửa năm rồi cũng đến ngày kết thúc, ngoài một dãy số điện thoại và một mớ kỷ niệm có vẻ “khó nhằn”, “khó nuốt” ra, em còn lại gì để nắm níu một khoảng thời gian chẳng dễ để quên trong đời?

Chưa kịp xa mà em đã thấy mình cuồng điên vì nhớ. Em càng nôn nóng muốn chứng minh là em “ghét” anh.

 HOÀNG MY

Yêu nàng thông minh – chỉ có thể là chàng cực kỳ phong độ

Nàng thông minh có thể kéo dài cuộc trò chuyện đến vài giờ mà đàn ông vẫn muốn nghe. Nàng đi nhiều, hiểu lắm, đọc nhiều sách, trải nghiệm vô kể, nên câu chuyện của nàng không dừng lại ở căn nhà, cái bếp.

Đàn ông có thể tìm được người “chém gió” từ các chính sách của Obama, đến chiến sự biển Đông, từ chuyện đá bóng đến chơi tennis, từ ngôi sao Holywood đến The Voice Việt Nam. Bên cạnh nàng, đàn ông được chia sẻ, được mở mang kiến thức mỗi ngày, thấy như nói chuyện với thằng bạn thân trong hình hài của một phụ nữ thanh lịch.

Nhưng khổ cho chàng, bởi để sống với nàng dài lâu thì câu chuyện cứ phải thú vị mãi. Mà vốn tích lũy trong từ điển kiến thức của chàng thì có giới hạn, nhiều khi mới nói với nhau vài ba lần, chàng đã ngậm tăm chẳng còn biết phản biện thế nào trước hàng loạt câu hỏi và những thông tin cứ liên tục “update” của nàng.

Nàng thông minh tài giỏi
Nàng thông minh tài giỏi

Anh bạn tôi lấy một nàng thông minh đã tâm sự rằng: “Nàng giống Facebook, update thông tin mới liên tục. Nhưng khổ nỗi, nếu Facebook người ta chỉ cần comment hay like cái gì mình biết, thì với Facebook sống này, bạn phải like và comment tất tật. Ấy là chưa kể đến việc các comment của tớ còn phải trí tuệ, hóm hỉnh, nếu không muốn nàng cười khẩy sau lưng”.

Đàn bà thông minh thú vị bởi nàng chẳng bao giờ đặt áp lực tài chính lên đàn ông. Nàng kiếm được tiền, tự mua được tài sản, tự sắm sửa những thứ yêu thích cho bản thân. Nàng cũng chẳng bao giờ đòi hỏi chàng phải là đại gia, phải mua cho nàng L.V hay Gucci, chẳng đòi nhà cũng chẳng nhắc việc mua xe, không mảy may vặn vẹo chuyện lương bổng hay lục lụi túi áo chỉ để “vét” vài đồng bạc lẻ chưa “cống nộp”.

Sống như thế, đàn ông đáng ra phải rất thoải mái. Cớ sao họ lại than phiền cảm thấy áp lực? Đơn giản vì đàn ông tự cảm thấy phải khiêm nhượng và không thể “nổ, chém gió, chặt bão” trước nàng, trước hàng loạt những đàn ông khác vây quanh cuộc sống của nàng.

Cái hay của nàng thông minh là nàng luôn bảo “Chỉ cần tình yêu thôi”, nhưng không đàn ông nào ở bên cạnh nàng chỉ trao tặng tình yêu, tất cả đều ép mình vươn lên để trở thành người đàn ông đẳng cấp nhất, đủ khả năng dành cho nàng những thứ xa xỉ nhất. Vậy thì sự mệt mỏi này, áp lực này là lỗi của đàn ông, nàng vô can!

Nàng xinh đẹp quyến rũ
Nàng xinh đẹp quyến rũ

Đàn bà thông minh hấp dẫn bởi nàng không van xin tình yêu. Nàng không quỵ lụy hay chèo kéo khi cuộc tình chấm dứt. Nàng cũng không dùng nước mắt, không đem pháp lý hay trách nhiệm ra làm cái thòng lọng giữ đàn ông ở lại. Như thế thì nhẹ nhõm cho đàn ông quá còn gì? Nhưng bước ra khỏi cánh cửa của nàng thông minh, đàn ông lại thường tức tối tìm cách quay trở lại.

Bởi chàng không chịu nổi thực tế phũ phàng, rằng con mồi “ngon lành” kia nhanh chóng hẹn hò với hàng tá thợ săn khác mà không mảy may đau khổ! Nàng thông minh nên nàng biết cách không làm mình mất giá khi chia tay, thậm chí “giá” của nàng còn cao hơn trước. Thế nên đàn ông rời bỏ nàng thường có cảm giác đau đớn, như thể trót bán vàng lúc giá 22 mà giờ đây nó đã lên thẳng 47.

Nàng thông minh biết rõ, thói đời, người ta thường không nhớ những gì mình đã có, mà lại đau vì những khoản lãi chưa hình thành bị mất đi, nên nàng có cách hành hạ đàn ông rất riêng, chứ không dại dột như đám gái trẻ dại, vội vã khóc than hay rủa xả đàn ông từ Facebook đến blog, chỉ xấu thiếp hổ chàng.

Sống với nàng thông minh tuyệt vời không? Tôi vẫn tin đàn bà thông minh tuyệt vời lắm. Chỉ là món quà này không dành cho những anh chàng yếu tim hay nhút nhát. Bởi đàn bà thông minh vốn là chiếc cúp vàng im lặng đầy thử thách, mà đương nhiên rồi: cúp vàng thì chỉ ngoan ngoãn nằm trong tay của các nhà vô địch

Từ FB của PHU NHƠN

Cho ngày 8 tháng 3

Ở trên đời này, điều hạnh phúc nhất không phải là có nhiều của cải, địa vị, mà là có được một người mẹ tuyệt vời. Người mẹ tuyệt vời là một người phụ nữ không chỉ yêu con hơn hết mọi thứ mà còn là người phụ nữ hiểu biết, nhạy cảm và sâu sắc; một người mẹ dịu dàng nhưng cũng thật mạnh mẽ khi cần thiết. Có được một người mẹ như thế thì hầu như đảm bảo được đứa con sẽ là một người hiểu lí lẽ, mạnh mẽ và giàu tình cảm. Thật đáng ghen tỵ với những ai được sinh ra từ người mẹ như thế.

Thiệp chúc mừng 6 Tháng 3 ngày Quốc tế Phụ Nữ
Thiệp chúc mừng 6 Tháng 3 ngày Quốc tế Phụ Nữ

Điều này cũng không có nghĩa là xem nhẹ vai trò của người bố. Nhưng hãy nhìn vào các gia đình mà xem, những khoảng cách và rạn nứt trong các mối quan hệ đều chịu sự tác động mạnh mẽ từ người phụ nữ. Không khí gia đình là do người phụ nữ tạo ra. Sự gắn kết hay chia rẽ cũng là do người phụ nữ khéo léo xoay sở. Thậm chí ngay cả khi bố mẹ chia tay hay gia đình lâm vào cảnh khốn cùng, nếu bạn có một người mẹ tuyệt vời thì bạn là người may mắn và hạnh phúc, ngay cả trong những lúc như thế, bạn cũng là một con người hạnh phúc hơn bao nhiêu người khác. Xin nhấn mạnh điều này. Bởi trong cuộc sống còn có những người mẹ yếu đuối và nhu nhược, những người mẹ sống ích kỷ và độc đoán. Những người đã để lại rất nhiều vết thương tâm hồn cho con mình mà không hề hay biết hoặc thậm chí không thể nào hiểu được. Những người mẹ đó thật đáng thương, bởi họ không bao giờ có được trọn vẹn tình cảm thiêng liêng từ đứa con mình đã sinh ra.


Những phụ nữ trẻ, người đã, đang và sẽ làm mẹ, hãy là những người mẹ hiểu biết, dịu dàng và mạnh mẽ nhé. Hãy nghĩ đến những điều mình muốn và không muốn- khi- còn- bé. Bởi vì chỉ có người phụ nữ mới làm nên được những điều kỳ diệu.


Ngay cả những người đàn ông tuyệt vời nhất, ai ảnh hưởng đến họ nhiều nhất nếu không phải là những người mẹ?

Vy

Rơi!!!

Lại viết khi tâm trạng không ổn định nhưng gần đây tôi rất hay nghĩ về việc tự tử, tôi còn thường xuyên cáu gắt với tất cả mọi người, suy nghĩ vấn đề luôn rất bi quan. Mệt mỏi, thật sự mệt mỏi lắm.

Lấy chồng, ừ thì ai cũng lấy chồng, chồng do mình chọn chứ chả ai ép nên chả trách ai được, ừ thì trách mình…. Chồng không lăng nhăng, chồng chỉ ham chơi, chồng quá vô tư. Khi người phụ nữ lấy chồng, bản thân họ chẳng mong được chồng nuôi mà chỉ mong chồng nuôi được chính bản thân chồng và phụ giúp vợ nuôi con cái. Nhưng khi cái việc là đáng lẽ ra người đàn ông trụ cột phải đứng ra đảm nhiệm và suy nghĩ thì lại được đặt lên vai mình.

Con bé tý, nội ngoại chẳng ai giữ dùm đã đành, tiền giữ cháu thì cao ngất trời gần 2/3 tiền lương mình có thể đi làm nhưng cũng chả yên tâm được. Đã thế người thân thương trong nhà còn chẳng yêu thương nhau, tỵ nạnh nhau từng thứ mà những thứ ấy đươc thể hiện từ nhà chồng có lẽ mình cũng ít tủi thân. Nhà chồng thì còn vô cùng hồn nhiên và vô tư với suy nghĩ cưới vợ về thì tự tụi nó tính. Ừ thì mình cũng cố tính, nhưng tính cho lắm cũng chỉ được 2 mẹ con, nào tính được thêm cho chồng. Mà xin về nhà mẹ đẻ thì mẹ chồng chẳng vui, mẹ chồng chẳng vui chứ cũng 5,7 tháng phụ được 1 triệu gọi là có phụ tiền sữa cho cháu. Ăn uống thì bắt phải mua đồ tươi, ngon, bổ, nhưng không hề phụ một đồng nào. Ừ thì con mình, mình phải tự gánh vác chứ, nhưng con mình lại còn chẳng được nuôi theo ý mình khi làm gì thì nhà chồng cũng không vừa ý.

roi
Con là động lực mỗi khi tôi gục ngã

Con cái ngày lớn càng biết mè nheo mẹ, đeo mẹ suốt ngày, mẹ làm đã ít tiền còn quần cho mẹ mệt không có sức làm việc, nản, lắm lúc muốn xách ba lô lên và đi. Bỏ mặc mọi thứ, ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân như xưa. Rồi không làm được, lại cáu gắt với bản thân, với chồng, với gia đình, với con gái. Cái vòng lẩn quẩn chẳng bao giờ dứt được.

Uất ức, uất ức đến không thở được, đến mức nước mắt muốn chảy ngược cả vào trong. Phải chi chồng không có sức lao động mình cũng chấp nhận sự thật là một vai cáng đáng không lời than trách, nhưng sức dài vai rộng đi làm bao năm chả để dành được gì mà còn mơ tưởng thích làm chủ, chẳng thích làm thuê. Nản, nản cả cái gia đình chồng chiều chuộng đến hư chồng rồi trách mình không khuyên giải. Giờ cứ sợ đi ra đường bị hỏi “chồng làm gì?” “gia đình chồng có phụ không?” Đôi lúc cười trừ cho qua chuyện rồi lại tự hỏi bản thân sống sao mà để bị đối xử như thế?

Cũng chẳng thể than được, có than người ta cũng chẳng giúp đươc mà lại còn cười cho. Bế tắc không lối thoát, có khi nào mình cũng nghĩ quẩn không? Sống trong chăn mới biết chăn có rận. Ngày xưa đọc báo thấy người ta tự tử thì mắng sa sả vào mặt giờ bế tắc rồi mới hiểu cảm giác bị chửi là ích kỉ là thế nào. Âu cũng đáng lắm chứ!

Hãy mạnh mẽ lên cô gái!

Cô không đẹp và cô biết điều đó. Ngày còn độc thân mỗi khi đi chơi với hai đứa bạn thân cô thường buồn tủi vì những người đàn ông dù là bạn bè vẫn thường thích tâm sự với hai người bạn kia của cô hơn – đơn giản vì họ đẹp. Cô lại nhủ: “Đành chịu vậy, vì mình xấu!”

 

Thế rồi cô gặp anh cũng là một người bạn trong số những người đàn ông đang cưa cẩm hai cô bạn của cô. Khi đó cô học năm cuối cao đẳng ở tỉnh.

Thời gian đầu khi yêu nhau cuộc sống khá hạnh phúc. Anh chăm sóc và vẽ về một tương lai tươi sáng với cô. Cô mơ mộng về giấc mơ hão huyền đó và vô cùng tin tưởng anh. Thế nhưng đôi lúc cô nhói tim khi nghe anh nói “bạn bè anh bảo nếu anh không yêu em chắc chẳng ai yêu em. Nên em hãy biết quý vì điều đó”. Nuốt nước mắt vào tim vì quá yêu anh cô lại tự nhủ: ” đành chịu vậy ai bảo mình xấu!”

Tốt nghiệp bắt đầu tìm kiếm công việc cô mới nhận ra cuộc sống không như là mơ. Rằng để xin được một công việc ở tỉnh với người không có ngoại hình và ” gốc gác” như cô là điều không tưởng. Bất giác cô cảm thấy hụt hẫng. Cô lại nhủ: “Đành chịu vậy, vì mình xấu!

 

manh-me-len-nao-co-gai
Hãy luôn mạnh mẽ và tự tin bởi bạn là một và duy nhất

Anh mở một quán cà phê và có đề nghị cô làm quản lý với mức lương không quá cao nhưng hời với những sinh viên mới ra trường và thất nghiệp như cô. Cô hăng say làm việc từ sáng đến tối… Cô luôn đến sớm nhất và về trễ nhất. Cô cố gắng bằng tất cả sức lực bởi cô nghĩ rằng đây là tương lai của cô và anh… và cô phải phấn đấu. Một tháng rồi hai tháng trôi qua lấy lý do quán mới còn nhiều khó khăn cô không được nhận lương. Đành chịu vậy!

 

Vài tháng sau đó cô chợt thấy bản thân có nhiều thay đổi và việc gì đến sẽ đến: hai vạch. Một đám cưới chớp nhoáng diễn ra… Bụng cô to hơn quần áo cũ không còn mặc vừa… đành lấy quần áo cũ của chồng ra mặc. Chồng đi chơi khuya cũng không sao. Cô sẽ là hậu phương vững chắc cho chồng bằng cách làm việc không công. Cô có thể hy sinh tất cả chỉ cần anh nói “anh yêu em nhất trên đời”. Cô lại nhủ: “Đành chịu vậy, ai bảo mình xấu!”

 

Rồi con trai chào đời. Chưa được ba tháng mẹ chồng đã bắt lên. Vừa chăm con, vừa lo việc nhà, lại phải ra quán phụ. Không biết ông bà nội xem đâu ra cái đĩa bảo ăn kiểu nhật thì có chiến tranh nó vẫn sống tốt rồi bắt thằng nhỏ hàng ngày uống nước từ 5 loại hạt xay… ăn cơm gạo lức muối mè lúc vừa 6 tháng tuổi… dĩ nhiêb không cần nói thằng bé suy dinh dưỡng đến tội. Xót con nhưng không muốn buồn lòng ba mẹ chồng cô chỉ biết ôm con khóc thầm. Đành chịu vậy!

 

Quán buôn bán không tốt cô muốn đi làm để có thu nhập. Bạn bè giới thiệu cô đi làm nhưng khi hỏi ý kiến chồng thì chồng im lặng. Cô lại bảo thôi lần sau tìm việc khác khá hơn không làm mất mặt chồng. Cô lại nhủ: ” đành chịu vậy, ai bảo mình xấu”.

 

Cô gái ạ! Kết thúc câu chuyện này tôi chỉ muốn nói với em hãy mạnh mẽ lên. Em xứng đáng được nhiều hơn thế. Em chỉ đẹp khi em biết trân trọng chính em. Đã qua rồi cái thời phụ nữ là phải nhẫn nhịn vì hạnh phúc gia đình. Hạnh phúc chỉ có khi cả hai cùng cố gắng vun đắp. Em cần làm chủ chính em, làm chủ tài chính của em. Em phải sống có tự tin rằng “ai cũng có quyền hạnh phúc” thì khi đó em mới có hạnh phúc trọn vẹn.

 

Tâm thư gửi em gái Mai Lan

– Nhỏ to tâm sự chuyện tình cảm tình yêu hôn nhân gia đình và cuộc sống