All posts by admin

Phát ngán vì chồng chỉ nhắm tịt mắt khi “yêu”

Vợ chồng tôi lấy nhau đã 5 năm. Thời gian chung sống tuy chưa nhiều nhặn gì, nhưng tôi đã bắt đầu thấy ngán ngẩm. Nỗi ngán ngẩm ấy xuất phát từ những bất hòa trong chuyện “chăn gối”. Nói ra thật hổ thẹn, nhưng suốt 5 năm kề môi sát má, tôi chưa 1 lần cảm nhận được đủ đầy và trọn vẹn ý nghĩa của 2 từ “cực khoái”.

Phát ngán vì chồng nhắm tịt mắt khi yêu
Phát ngán vì chồng nhắm tịt mắt khi yêu
Trước khi kết hôn, tôi và anh ấy đã có hơn 2 năm tìm hiểu. Chúng tôi thuộc thế hệ đầu tiên của 8X, nên vẫn rất nâng niu, gìn giữ cái ngàn vàng trước hôn nhân. Hồi ấy, tôi và anh yêu nhau chân thành, mộc mạc và rất đỗi trong sáng. Ngoài những lần tình tứ ôm hôn, “chuyện ấy” chưa từng xảy ra. Tôi cứ nghĩ bo bo giữ gìn là điều đáng quý và đáng tự hào trong quan hệ nam nữ. Giờ nghĩ lại mới thấy mình dại. Giá như cứ thử nếm trải 1 vài lần, có lẽ tôi sẽ sớm phát hiện ra thói xấu ấy của chồng mà chỉnh sửa cho anh hoặc là dứt khoát chia tay cho đỡ khốn khổ như bây giờ.

Ông xã tôi đang giảng dạy môn Vật lý bậc học phổ thông. Có lẽ môi trường công tác đã ảnh hưởng phần nhiều tới tính cách khô khan, nguyên tắc của anh ấy. Sự khô khan không chỉ thể hiện trong cách ứng xử hằng ngày mà còn len lỏi vào tận phòng ngủ.
Ngay đêm tân hôn, tôi đã có cảm giác hụt hẫng mất vui vì cách thể hiện của chồng mình. Anh ấy lóng ngóng, vụng về như kẻ ngốc. Thậm chí, màn dạo đầu chẳng có chút thi vị gì ngoài những nụ hôn. Chính tôi là kẻ phải dẫn dắt chồng từ đầu chí cuối. Dẫu biết rằng, khi “yêu” các cặp đôi có thể mở hoặc nhắm mắt tùy theo ý thích và thói quen của mình, nhưng cứ nhắm tịt mắt như chồng tôi chắc là “hàng hiếm”. Tôi rất muốn trao gửi tình cảm qua ánh mắt với anh, muốn thăm dò để cảm nhận được trạng thái hưng phấn của anh qua đôi mắt, dù chỉ là mở hé. Nhưng mọi hy vọng của tôi chỉ là con số không. Đôi khi, sex với người chỉ nhắm tịt mắt như anh khiến tôi thấy mình thật thảm hại, nói đúng hơn là thấy mình quá nhẫn tâm như đang cưỡng hiếp, bắt nạt chồng.
Suốt từ ấy đến nay, ông xã tôi vẫn không từ bỏ tật xấu của mình. Phải chăng tôi quá lấn át lúc “lên giường” nên vô tình đẩy chồng vào thế bị động. Lâu dần, anh ấy đâm lười nhác, đâm uể oải và có tâm lý nhắm mắt làm cho xong chuyện. Hay là do anh ấy không hứng thú với chuyện này, nên biểu hiện tiêu cực như thế?… Có quá nhiều câu hỏi dằn vặt tôi suốt từng ấy năm trời. Nhưng tôi chưa 1 lần nói chuyện rõ ràng với chồng về điều ấy. Chỉ lúc nào cực bức xúc, tôi mới vặn hỏi vài câu, nhưng đáp lại, anh ấy chỉ trả lời qua chuyện bằng những lý do thật “chuối mắn”, nào là: “Anh thích thế!”, hay: “Mở mắt thao láo thật vô duyên!”…
Cuộc sống chăn gối của chúng tôi dần nhạt nhẽo, vô vị. Có tuần, tôi chả thèm hứng thú với “chuyện ấy”, vác gối sang phòng khác để ngủ. Mẹ chồng lên thăm, thấy cảnh vợ chồng tôi hờ hững như vậy, cụ rất phiền lòng. Nhưng tôi không thể giải thích và không biết giải thích thế nào cho cụ hiểu. Vin vào chuyện ấy, mẹ chồng liền suy diễn ra: “Cái thứ con dâu không ra đàn bà nên tới giờ bụng vẫn lép kẹp”.  Tôi đã quá quen với những lời sỉ vả kiểu ấy, nên không mấy bận lòng. Chỉ có điều sức chịu đựng của con người có hạn, tới lúc không nhẫn nhịn được nữa, tôi sẽ nổ tung cho “ba năm rõ mười”.
Nhưng có 1 sự thực đau lòng mà tôi không lý giải nổi là chồng mình biểu hiện nhạt nhẽo, vô vị lúc “lên giường”, nhưng hễ trông thấy cô gái trẻ trung, xinh đẹp nào ngoài đường là mắt lại sáng tưng, tỏ ý thèm thuồng hèn mạt. Nếu học sinh của anh ta trông thấy cảnh ấy, chắc chẳng thể yêu quý, kính trọng nổi thầy giáo mình.
Đã nhiều lần, tôi đọc được thông tin, rằng cuộc sống vợ chồng sẽ mặn nồng và bền lâu nhờ sự hòa hợp trong chuyện “gối chăn”. Quan niệm ấy thật đúng với hoàn cảnh của tôi khi này. Nếu không tính tới nỗi bức xúc lúc ân ái với chồng, có lẽ tôi vẫn yêu anh nồng nhiệt như thời xưa. Nhưng chỉ cần nghĩ đến cảm giác chán chường ấy, tôi lại muốn buông xuôi mọi chuyện. Thời gian này, tôi sống hờ hững vô cùng – không ham mê công việc, không buồn để tâm tới chồng, không thu vén nhà cửa. Nỗi quạnh hiu vì chưa con cái lẫn cảm giác tủi hổ, bức xúc lúc “lên giường” khiến tôi muốn nói lời chia tay với ông xã mình.

Lời bàn
Nhiều quý ông có tâm lý ham hố cái mới. Dù đã kết hôn và có cuộc sống gia đình khá hạnh phúc, nhưng hễ trông thấy những cô gái xinh đẹp ngoài đường hay bạn gái của người khác là trong họ lại rạo rực 1 cảm giác mới mẻ, muốn chinh phục. Nếu lấy phải những anh chàng “có mới nới cũ” như vậy, tốt nhất người vợ nên tự làm mới hình ảnh của mình 1 cách hợp lý để đem lại cảm giác thú vị, tránh nhàm chán cho đối phương.
Riêng nỗi ấm ức trong chuyện “giường chiếu” cũng không quá nghiêm trọng như bạn vẫn nghĩ. Thói quen nhắm tịt mắt khi “yêu” của ông xã bạn thực ra chỉ là 1 thói quen như anh ta đã bộc bạch. Nếu chưa tin lý do ấy, bạn hãy mạnh dạn trò chuyện với chồng và chia sẻ mọi nỗi bức xúc bấy lâu của mình. Trò chuyện sẽ giúp 2 người hiểu rõ về nhau và cùng tìm ra giải pháp hợp lý để thắp lửa phòng the.
Bạn nên chủ động tìm hiểu thông tin qua sách báo để khai thông tư tưởng cho chồng, dẫn dụ anh ấy vào cuộc “yêu” sao cho thật thoải mái và tự nhiên. Nếu chồng bạn bằng lòng và tự nguyện sửa đổi thói quen ấy, bạn nên hỗ trợ tích cực cho ông xã bằng chính tình cảm chân thành và sự nhiệt tình của mình.
Lấy nhau đã 5 năm chưa có con cũng là 1 vấn đề khá nghiêm trọng, khiến cuộc sống lứa đôi kém lửa. Nhân lúc này, bạn hãy tích cực vận động chồng cùng đi khám sức khỏe tiền sinh sản để tìm ra nguyên nhân. Đương nhiên, chữa trị về sinh lý chỉ là 1 phần, quan trọng nhất, tâm lý của cả 2 phải thực sự thoải mái và hòa hợp. Có vậy, nỗi bức xúc bấy lâu trong bạn sẽ được giải tỏa.

Anh cưới tôi, lại hứa cưới cả người yêu cũ

Khi chuẩn bị cưới tôi anh nói chia tay nhưng người đó đòi tự tử nên anh đã nắm chặt tay người đó và nói rằng hãy tin anh, năm 2014 anh sẽ làm đám cưới với người đó, rồi sau đó họ quan hệ với nhau. Đau đớn nhất là những chuyện như vậy xảy ra khi chưa đoạn tang hài nhi của chúng tôi.

Tôi lập gia đình đã gần một năm, nhìn chung khi đến với chồng tôi cũng là người phụ nữ đã thành đạt dù còn khá trẻ, nhan sắc của tôi cũng thuộc loại khá khi từng là hoa khôi. Chồng tôi là một người đàn ông lịch lãm và có tài. Tôi yêu anh khi đã trải qua nhiều đắng cay trong tình yêu lẫn cuộc sống, vì vậy mà khi gặp anh tôi cứ nghĩ mình đã tìm được một tình yêu nhẹ nhàng, bình yên và nhân văn đúng nghĩa.

Tôi chưa bao giờ biết vào bếp nấu ăn, vậy mà khi đó vào mỗi buổi chiều tôi có thể lặn lội gần mấy chục cây số từ sở làm về nhà hầm vội nồi canh bổ hoặc làm những món bánh bổ dưỡng để mang ngược lại công ty anh cho anh tẩm bổ vì tôi biết anh đi làm xa nhà, ăn toàn cơm đường cháo chợ.

Có thể nói khi đó tôi nâng niu và hãnh diện về tình yêu của mình và anh biết mấy. Anh cũng kể cho tôi nhiều về mối tình cũ đã chia tay trước khi gặp tôi vì nhiều lý do. Tôi tin và càng yêu anh hơn khi biết anh là người sống tình cảm. Rồi tình yêu của chúng tôi mỗi lúc một ngọt ngào hơn, chúng tôi bắt đầu nghĩ đến chuyện kết hôn.

Thật không may trong một lần đi công tác đến xứ khác vào mùa đông, tôi bị ngã xuống hồ bơi khi nhiệt độ ngoài trời đang xuống âm độ. Khi được đưa vào bệnh viện trong cơn đau khủng khiếp, tôi mới biết mình bị sẩy thai, cái thai vừa được 4 tuần tuổi. Vì không biết mình mang thai nên tôi đã không cẩn thận.

Trở về trong vòng tay anh, đón tôi ở sân bay mà đôi mắt anh toàn nước, anh thương tôi chịu vất vả khi không có anh bên cạnh, thương đứa con của anh chưa kịp ra đời đã chịu cảnh ly tan. Dù đau khổ nhưng được sống trong sự chăm chút và cưng chiều của anh, tôi cũng dần nguôi ngoai. Anh cầu hôn tôi và chúng tôi quyết định ra tết năm đó sẽ chọn ngày lành tháng tốt tổ chức đám cưới.

Mọi việc cứ thuận buồm xuôi gió như thế cho đến khi qua tết, chúng tôi đăng ký kết hôn trước rồi đám cưới sẽ diễn ra sau đó khoảng nửa năm cho đúng ngày tốt. Nhưng sau khi đăng ký, tôi tình cờ khám phá ra được bí mật của anh. Rằng anh và người yêu cũ (người mà anh nói đã chia tay trước khi gặp tôi) vẫn qua lại yêu đương với nhau bình thường trong khi anh yêu tôi.

Tôi lờ mờ nhớ lại những tin nhắn của anh dặn tôi đừng vội ghen khi thấy anh tay trong tay với người khác. Hoặc có lần tôi đã bắt gặp anh chở người khác đi ngoài đường trong khi anh nói đi công tác nhưng sau đó lại giải thích với tôi người đó là em gái họ của anh. Khi chúng tôi chuẩn bị kết hôn, anh lật đật chuyển nhà, rồi đôi lần anh nói chuyện điện thoại đều ra ngoài hoặc dùng tay che lại, bỏ điện thoạt xuống dưới bàn nhắn tin.

Khi tôi nói chuyển nhà về ở gần anh thì anh tỏ ý không được hoan hỷ, thái độ mà lẽ ra phải có ở một người đang yêu nghe người yêu của mình chuyển về ở gần mình, thì ra nhà anh và cô gái đó ở gần nhau. Đầu óc tôi như choáng váng, bởi tôi ngu quá không chịu nhìn nhận và tìm hiểu kỹ càng.

Càng đau đớn hơn khi người phụ nữ đó kể cho tôi nghe họ đã từng lên giường với nhau thế nào, rằng khi chuẩn bị cưới tôi anh nói chia tay nhưng người đó đòi tự tử nên anh đã nắm chặt tay người đó và nói rằng hãy tin anh, năm 2014 anh sẽ làm đám cưới với người đó, rồi sau đó họ quan hệ với nhau. Đau đớn nhất là những chuyện như vậy xảy ra khi chưa đoạn tang hài nhi của chúng tôi.

Rồi tôi biết được gia đình anh từng được anh mời vào để gặp gia đình của cô gái đó khi bị bố cô ấy ép buộc nhưng cuối cùng họ không gặp nhau vì phút cuối cô ấy đổi ý. Tết năm đó, khi chúng tôi chuẩn bị chuyện trăm năm thì trước khi về quê thưa chuyện với gia đình mình chồng tôi vẫn đến nhà cô gái đó thăm và biếu quà tết. Họ vẫn đi ăn trái cây cùng nhau trong khi tôi nằm ở nhà vẫn chưa nguôi đớn đau về thể xác lẫn tinh thần.

Khi tôi biết được những sự thật đó, khi tôi nhìn thấy cô gái đó cố gắng xoáy vào tim tôi và bày cách cho người khác làm hại anh, làm anh mất khả năng tình dục, tài chính, phương tiện đi lại để chúng tôi chia tay. Lòng tôi như chết lặng.

Lúc đó anh đang có dự án ở xa, thay vì trốn tránh tôi chọn phương án đối mặt. Tôi bay ra đó gặp anh và nói chuyện. Tôi tuyệt nhiên không khóc, không nhỏ một giọt nước mắt nào kể từ khi biết sự thật đó. Anh giải thích rất nhiều, cái nào nghe cũng có lý. Nhưng là một người tâm lý tôi hiểu tất cả cũng chỉ là để ngụy biện, che lấp. Tôi nói sẽ sang Mỹ với bố nuôi vài năm để nguôi ngoai rồi sau này còn yêu sẽ tính tiếp chuyện hôn nhân.

Tôi không thể bỏ anh vì khi đó chúng tôi đã đăng ký kết hôn, tôi không muốn mang tiếng một đời chồng. Anh nghe vậy thì đã tự mình rạch nhiều nhát lên tay và nói tôi đi một ngày anh sẽ rạch một nhát bởi vì anh đã làm tôi đau, anh phải tự trừng phạt bản thân mình.

Tôi mềm yếu trước nước mắt của anh, khi anh quỳ xuống chân tôi. Và tôi đau đớn khi nhớ lại những gì người con gái kia nói, anh cũng khóc và quỳ xuống chân cô gái đó như vậy khi hứa hẹn sẽ cưới cô ấy vào năm 2014, mong cô ấy hãy tin anh.

Cô gái đó lên mặt với tôi rằng sự chia tay của họ khiến gia đình anh rất đau khổ, tôi được biết khi chia tay cô ấy gọi điện cho mẹ anh khóc lóc và nói đã quan hệ với nhau ra sao. Mẹ chồng tôi phân trần với tôi rằng vì bà thương người nên mới mủi lòng khóc theo.

Tôi bao dung, tôi viết email cho cô gái kia bằng nỗi đau của sự cao thượng. Tôi muốn giữ thể diện cho anh và tôi muốn cuộc hôn nhân của tôi nếu không phải là tôi hoặc anh tự rời bỏ thì sẽ không có người nào có thể phá hoại được nó cả.

Chuyện đã hơn một năm vậy mà cho đến bây giờ vết thương lòng của tôi vẫn còn đau, đau lắm. Nỗi đau âm ỉ dày vò tôi từng ngày từng đêm. Tôi ám ảnh, không thoát ra được. Tôi phải làm sao đây? Một năm trước đã mạnh mẽ bảo vệ cuộc hôn nhân này chẳng lẽ một năm sau lai yếu đuối buông xuôi?

Ngọc

Xin mẹ hãy đối xử với con dâu bằng chân tình

Con từng nghe câu này “thứ nhất là tu tại gia, thứ nhì tu chợ, thứ ba tu chùa”. Vậy thì trước tiên mẹ hãy thực hiện điều thứ nhất. Sống chân thành với chính bản thân, và thực thà với con cháu. Chỉ cần mẹ làm được như thế là đã tích đức cho chúng con rồi mẹ ạ.

Con vẫn nhớ lần đầu gặp mẹ khi con trai mẹ đưa con về ra mắt. Gặp bố mẹ và các chị ai cũng vui vẻ, ân cần. Mẹ còn chỉ vào chị dâu bảo con “Chị được tiếng là đẹp người đẹp nết, có ăn có học, gia đình gia giáo, sau này con cứ theo gương chị mà học tập”. Lúc đó con thấy mình hạnh phúc khôn tả. Thật hiếm có mẹ chồng nào tình cảm và khen ngợi con dâu đến vậy. Con nghĩ mình thật hạnh phúc nếu được làm con dâu mẹ.

Hôm cưới con, vì đường xa quá con say xe đến mật xanh mật vàng. Tối đó sau khi dọn dẹp xong con chỉ mong được nằm nghỉ cho hết cơn chếnh choáng của cảm giác trên xe. Vừa đóng cửa phòng con đã nghe tiếng mẹ gọi “chúng mày chưa được ngủ ngay đâu nhé, con phải sang ngồi chơi với chị đã, bao giờ chị ngủ thì hãy về”. Con nghĩ, vì chị mất chồng nên mẹ sợ chị sẽ tủi thân, buồn chán. Mẹ thật tâm lý.

Thời gian sau, khi chúng con đã ra ngoài chỗ làm ở, thình thoảng mẹ lại nhắc nhở phải gọi điện về cho chị động viên chị. Mẹ còn không quên nhắc nhở “chúng mày phải năng hỏi han nó, kẻo nó quên đi nó đi lấy chồng mất thì sao?”. Lúc đó con đã thấy ngờ ngợ. Chẳng lẽ sự quan tâm mà mẹ dành cho chị hóa ra là vì mục đích này sao? Con bảo chồng “Chị T sẽ chẳng bao giờ quên được anh H đâu, vì ngày nào chẳng có người nhắc, chưa kịp quên đã có người nhắc để nhớ rồi”.

Thế rồi, con nhớ lại thái độ của chị với bố mẹ và mọi người thật là lạnh nhạt. Từ ngày biết chị chưa bao giờ thấy chị sang nhà mẹ chơi, chưa bao giờ thấy chị chủ động chào hỏi vui đùa với mọi người. Phải chăng chị cũng nhận ra ý đồ của mẹ? Có lần mẹ điện ra bảo chị chửi bố ghê lắm sau đó chị không cho phép thằng cháu đích tôn của mẹ, tức là con chị được tiếp xúc nói chuyện với ông bà.

Mẹ bảo chồng con gọi cho chị xin chị thông cảm, đừng chửi bố nữa và cho bà được gặp cháu. Mẹ ơi, vì đâu ra nông nỗi này hả mẹ? Chẳng phải bố mẹ vẫn rất yêu quý chiều chuộng chị sao? Chẳng phải mẹ và mọi người vẫn thường bảo con phải nhìn vào tấm gương của chị mà học tập đấy sao?

Hôm nọ con về, nghe chị và mọi người nói lại thì nguyên nhân của việc cãi vã chửi bới đó là do chị muốn bố mẹ sang tên cho chị căn nhà mà chị đang ở, nhưng bố mẹ chưa đồng ý. Lý do là căn nhà đó xây trên đất của ông cha, tiền xây nhà thì do bố mẹ và chồng chị góp vào tạo dựng lên, nên bố mẹ không muốn sang tên cho chị, sợ là chị sẽ bán đi mà đi lấy chồng thì thằng cháu đích tôn của ông bà sẽ phải ra đường.

Con không đồng ý với suy nghĩ của bố mẹ, con đã nói chuyện với chị và các chị gái về quan điểm của con về việc này. Theo con thì của chồng công vợ, nhà đó dù cho có là của bố mẹ cho tiền xây nên, nhưng đã cho vợ chồng chị rồi thì nó là của vợ chồng chị. Giờ anh mất thì nó là của mẹ con chị thì nên để cho chị đứng tên, vì ông bà già rồi lỡ mà có chuyện không hay xảy ra, nhà cửa vẫn mang tên ông bà đến lúc ấy có xảy ra tranh chấp thì khổ cho mẹ con chị.

Chị là người mẹ đời nào lại để con mình đứng đường. Nếu chị có bán ngôi nhà đó thì chẳng qua cũng vì mâu thuẫn quá làm chị không còn muốn ở đó mà bán đi để mua chỗ khác chứ không đời nào chị bán nhà đi mà đuổi con chị ra đường. Trước mặt chị ấy, các chị nhà mình đều đồng ý với quan điểm của con. Nhưng con thật bất ngờ, khi không có chị ấy các chị đã không ngần ngại chửi vợ chồng con là ngu, không hiểu biết gì.

“Cái nhà đáng 500 mà nó bán 200 thì đầy thằng nhẩy vào mua”. Con nghe mà thấy chua chát. Con thấy chua chát cho chị ấy mẹ ạ. Giá như mọi người đừng tỏ ra quá tốt khi ở trước mặt chị ấy thì chị đã được sống với con người thật của mọi người, để mẹ con chị còn hiểu được mọi người mà đối ứng, đằng này…

Trước đây con từng rất giận mẹ và các chị gái khi mọi người đối xử quá bất công với con. Con từng rất giận chị ấy vì chị đối xử với mẹ con con chẳng ra gì. Nhưng bây giờ thì khác. Con thật sự thấy thương chị ấy và con lại nghĩ đến mình. Chị là người thiệt thòi, vậy mà mọi người còn đối xử bằng 2 bộ mặt với chị như thế, thử hỏi với con thì sao? Những tình cảm, lời nói của mọi người thể hiện trước mặt con có còn là sự thật?

Giờ đây con đang có chồng bên cạnh, con có việc làm, con có thể kiếm được chút tiền để biếu mẹ chi tiêu, giả sử nếu sau này có 1 lúc nào đó kinh tế sa sút, con không còn biếu xén mẹ được như bây giờ thì mẹ có khác với con? Con nhớ lại lời chị dâu lúc nói về mẹ “bà thì chỉ có tiền thôi, bà giả vờ tử tế với con cháu nhưng thực chất chỉ nghĩ đến tiền, bà ra vẻ tốt với tôi chẳng qua cũng chỉ vì muốn chiếm cái nhà này chứ đâu phải thật lòng”. Mẹ ơi! Chị nói đúng không hả mẹ?

Con còn nhớ lúc con mới cưới xong, mẹ bảo “ngày trước mẹ buôn bán cũng dành dụm được ít tiền, nhưng rồi anh (ý nói chồng của chị) lấy vợ mẹ lo làm nhà cho anh ấy, rồi còn ít tiền đưa nốt để nó làm vốn. Ngày trước các cụ vẫn suy nghĩ rằng có bao nhiêu trâu bò điền sản thì phải để cho con trưởng, để sau này về già sống với con trưởng và chết đi thì con trưởng còn cúng giỗ, mẹ cũng nghĩ vậy nên chẳng giữ lại gì. Nhưng giờ không may anh mất rồi, mẹ thì chẳng còn gì cả nên đành nhờ cậy ở các con thôi”.

Con thấy những điều mẹ nói là rất chân thực và con sẵn sàng với trách nhiệm của đứa con dâu út (mà chồng con giờ là chỗ dựa duy nhất của mẹ). Nhưng rồi bây giờ con nghe bố mẹ kể lể rằng đã giúp đỡ vợ chồng con này kia, rồi bố nói với mọi người rằng chẳng nhờ vả gì vợ chồng con cả. Trong khi tiền con vẫn đưa đều, đồ đạc con vẫn sắm, nhà cửa con vẫn sửa sang cho bố mẹ còn vợ chồng con thì vẫn phải thuê nhà ở, con con phải gửi bà ngoại trông hộ còn bố mẹ chồng thì con đã nhờ được gì đâu.

Mẹ vẫn thường đi lễ phật, và mẹ rất tín. Bằng chứng là mẹ đã lập cả điện thờ tại gia để thờ các quan. Con nghĩ mẹ đã quyết tâm tu để được về với Phật. Còn con vẫn còn là 1 cô gái trẻ nên việc lễ bái con chưa tham gia nhiều. Nhưng con cũng biết 1 câu rằng “Phật ở trong tâm”. Con người ta muốn “tu” thì trước tiên tấm lòng phải hướng thiện, và luôn sống thật thà.

Con từng nghe câu này “thứ nhất là tu tại gia, thứ nhì tu chợ, thứ ba tu chùa”. Vậy thì trước tiên mẹ hãy thực hiện điều thứ nhất đi đã. Sống chân thành với chính bản thân, và thực thà với con cháu. Chỉ cần mẹ làm được như thế là đã tích đức cho chúng con rồi mẹ ạ.

Ngân

Em bên tôi nhưng trái tim dành cho người khác

Họ hơn em 8 tuổi, rất trưởng thành có công việc ổn định, ngoại hình, khả năng tài chính và những mặt khác đều hơn tôi. Em đã thật sự bị chinh phục bởi chính những điều đó: sự điềm đạm, chín chắn và quan trọng hơn là tình cảm họ dành cho em.

Tôi năm nay 26 tuổi, là một chàng trai từ quê lên Hà Nội học tập và hiện làm việc tại đây. Cùng học tập ở Hà Nội, qua bạn bè, chúng tôi gặp nhau và yêu nhau khi tôi học năm thứ 4, còn khi đó em là sinh viên năm thứ 2, em kém tôi 2 tuổi.

Gia đình em có phản đối, đến bây giờ đã hơn 4 năm cũng không phải quá dài nhưng tình yêu của chúng tôi đã rất sâu đậm và đi quá giới hạn. Em là người con gái thông minh xinh đẹp, có lối sống lành mạnh, ngoan ngoãn, dịu dàng và biết hy sinh, rất đảm đang và khéo léo. Em rất yêu thương và chăm sóc tôi, chính những phẩm chất đó của em cùng với tình yêu của mình dành cho em tôi luôn tự nhủ phải luôn cố gắng để gìn giữ và phát triển mối quan hệ này.

Em cũng luôn giúp đỡ và động viên tôi để tạo dựng một tương lai tốt đẹp sau này. Tôi đã ra trường và đi làm hơn 2 năm nhưng thực sư chưa được ổn định, còn em công tác tại một cơ quan nhà nước đã hơn một năm. Xung quanh em có nhiều người theo đuổi nhưng em chỉ coi họ là những người bạn.

Em không thể giấu nổi cảm xúc của mình khi ở bên tôi rằng em có cảm tình với một người đàn ông khác, em nhận ra tình cảm đó cũng là từ khi em cho người ta biết rằng em đã có người yêu. Họ hơn em 8 tuổi, rất trưởng thành có công việc ổn định, ngoại hình, khả năng tài chính và những mặt khác đều hơn tôi. Em đã thật sự bị chinh phục bởi chính những điều đó: sự điềm đạm, chín chắn và quan trọng hơn là tình cảm của họ dành cho em. Sau này tôi mới biết đã có một thời gian dài em nhắn tin qua lại và có những buổi đi chơi với người đó.

Tôi đã vô cùng đau khổ khi nhận ra sự thật này, phải kìm nén rất nhiều, tôi vẫn bình tĩnh để hành động đúng mực và bảo vệ tình yêu. Rất đau đớn, tôi đã gặp người đó để nói chuyện rõ ràng, thậm chí đi tìm em trong vô vọng để rồi gặp một cái ôm rất chặt của 2 người, nhưng đó cũng lần cuối khi em quyết định chấm dứt với người ta. Tôi rất giận nhưng trong sâu thẳm tôi vẫn rất yêu em và mong muốn lấy em làm vợ.

Tôi thấy mình chưa đủ chín chắn, chưa đủ sự kiên trì, chưa có điều kiện để mang lại cho em một cuộc sống đầy đủ, ngoài ra tôi cũng có một vài nhược điểm trong thói quen làm em thất vọng. Em đã không muốn đặt niềm tin vào tôi, hơn nữa xung quanh em có nhiều sự lựa chọn thử hỏi làm sao em không lung lay được. Tôi cố gắng hoàn thiện bản thân hơn nữa, quan tâm và chăm sóc em nhiều hơn.

Sự việc xảy ra đã 3 tháng, tình cảm của chúng tôi đã bị rạn nứt, nhiều lần em muốn chia tay nhưng không nỡ và không chủ động được. Nhiều lúc tôi cảm thấy mệt mỏi, rất cố gắng nhưng tôi cũng không thể biến mình thành một người lớn hơn 30 tuổi được, tôi cần thêm sự trải nghiệm. Mặc dù ở bên tôi em vẫn có cảm giác bình yên và an toàn nhưng vẫn không thôi suy nghĩ về hình ảnh người kia: điềm đạm, chín chắn, làm cho em nhỏ bé trước họ, một chỗ dựa vững chắc và tương xứng với em.

Em kém tôi 2 tuổi, nhưng trong suy nghĩ khá trưởng thành và thực dụng. Có lần tôi chủ động không liên lạc với em, muốn rời xa để em tìm hạnh phúc cho mình nhưng tôi đã không làm được. Tôi biết, nếu thực sự buông tay tôi sẽ mất em, rất khó để sau này tôi tìm được một người con gái như em. Em vẫn thương và lo cho tôi, nhưng tình cảm dành cho người kia đã lớn lên. Tôi biết em cũng đang rất đau khổ và dằn vặt.

Tôi đã rất phấn đấu cho sự nghiệp nhưng chưa đúng cách và chưa thành, vẫn tự hứa với bản thân sẽ mang lại cuộc sống tốt nhất cho em nhưng giờ tôi chưa có gì trong tay cả. Cho dù có ở bên ai, tôi cũng rất muốn em được hạnh phúc. Tôi sẽ rất đau khổ nếu như phải chủ động rời xa em, rất tiếc vì không thể lấy một người mình yêu, một người con gái có phẩm chất như em. Xin hãy cho tôi lời khuyên.

Tuấn

Chồng say nắng đồng nghiệp

Lúc mình bệnh nằm bệt, con không ai lo, anh vẫn đủ tinh thần và gan dạ để điện thoại tâm sự cùng cô ấy suốt đêm. Và thật đau đớn, ê chề khi chính cô ấy điện thoại nói với mình trước ngày cưới rằng “chị hãy từ bỏ anh, để anh có cuộc sống mới”.

Anh làm nghề xây dựng, vốn một nghề không mấy tiếng được xem là chung thủy với gia đình, nhưng 12 năm yêu và cưới nhau tôi tin và rất tin anh là người đàng hoàng biết lo cho gia đình. Nhưng cuộc sống không ai biết được chữ ngờ, nhất là trong cuộc sống gia đình. Bởi tôi đã quá tin vào anh và quá tự tin nghĩ rằng anh là một người đàn ông chung thủy, để bây giờ đứng trước sự thật phũ phàng này, tôi không biết mình phải làm gì và làm như thế nào.

Anh đã và đang say nắng với người khác, người đó lại là một cô gái làm chung công ty với anh và chuẩn bị có chồng. Trước đây, khi có công việc bận, thỉnh thoảng anh vẫn về muộn nhưng bây giờ thường xuyên về lúc mình đã cho con đi ngủ, và vẫn với bài nói quen thuộc rằng việc công ty nhiều quá. Bữa cơm với gia đình ít dần. Mình đã nghi ngờ theo dõi và sự thật đã rõ, anh đã lừa dối mình để có những cuộc điện thoại sáng, trưa, chiều, tối với cô ấy, cả tháng 30 ngày không sót một ngày.

Anh đã dối mình và trốn tránh trách nhiệm khi con đau bệnh để có những cuộc đi riêng café với cô ấy và còn nhiều nhiều hành động dối lừa nữa. Thậm chí lúc mình bệnh nằm bệt, con không ai lo, anh vẫn đủ tinh thần và gan dạ để điện thoại tâm sự cùng cô ấy suốt đêm. Và thật đau đớn, ê chề khi chính cô ấy điện thoại nói với mình trước ngày cưới rằng “chị hãy từ bỏ anh, để anh có cuộc sống mới”.

Bằng sự bình tĩnh, mình đã gặp cô ấy nói chuyện rất từ tốn và lịch sự, rằng coi em như em gái, hãy thành thật kể lại chuyện giữa em và anh ấy. Mình bảo cô ấy hãy sáng suốt mà cư xử đúng mực, vì em cũng chuẩn bị đám cưới, hành động của em như vậy để mục đích gì. Làm như vậy người thiệt thòi vẫn chính là em, bởi đàn ông thì thường tham lắm, chỉ muốn thêm mà không muốn bớt đâu. Cô ấy nói lại với mình rằng “em và anh ấy quý mến nhau, đã có lúc em rất muốn dừng lại, nhưng em không hiểu sao em lại có những hành động như vậy”.

Chồng mình đã xác nhận có chuyện đó nhưng lại nói rằng không làm gì quá cả, biết được giới hạn và vẫn dừng đúng lúc. Giờ mình như người sống giữa cái chết, mình thật sự cảm thấy xấu hổ, tủi nhục và đau đớn khi biết rằng bấy lâu nay mình vẫn hy sinh tất cả vì anh, mình đã một mực tin tưởng anh và yêu anh hết mực.

Giờ đây, thực sự là mình không thể tin chồng nữa, mình cảm thấy sợ sống trong sự dối trá của anh đã dành cho mình, bởi rõ ràng anh đã sai mà vẫn còn ngụy biện. Không tin chồng và luôn bị dằn vặt bởi những hành động đó, nhưng mình nghĩ đến chia tay thì lại rất thương con, con mình vô tội và sẽ thiệt thòi rất nhiều nếu bố mẹ chúng chia tay. Mình không biết phải làm gì bây giờ?

Minh Hiếu

Những trận đánh thừa sống thiếu chết của chồng

Nếu có một lời phàn nàn nào về việc anh ta ăn chơi thì ngay lập tức toàn thân tím bầm lại chỉ trừ phần bụng ra, vì tôi mang thai mà. Anh ta đã giải thích với mọi người: Cháu đánh nó không chết được đâu, chỉ đánh vào tay vào chân, và mặt, có ảnh hưởng gì tới bụng đâu.

Có không cái gọi là chung thủy trong tình yêu? Khi viết ra những dòng này tôi không hiểu mình đang trong trạng thái cảm xúc gì nữa. Đau đớn? Có cả những cảm giác đau đớn về thể xác, vết chân bầm tím, khuôn mặt sưng húp vì ăn nguyên cả một cái bát tô inox, còn tâm hồn? Bây giờ tôi không hiểu nó có còn là của tôi không hay là của một kẻ cam chịu ê chề, nhục nhã. Ê chề nhục nhã không phải vì tôi đã làm cái gì đó có lỗi. Ngoại tình? Lúc này là chưa xảy ra nhưng ai đoán biết được sau đó nó sẽ không xảy ra trong tương lai?

Tôi là một phụ nữ không trẻ cũng chẳng phải là già. Tôi năm nay 27 tuổi, đã kết hôn được 5 năm và có hai con trai xinh xắn, tôi làm kế toán trong một đơn vị hành chính sự nghiệp. Chồng tôi, nhìn hình thức rất bắt mắt, anh ta mở một tiệm sửa chữa nhỏ ở nhà và cũng được đánh giá là có tài. Chúng tôi đến với nhau bằng tình yêu, có hẳn 4 năm tìm hiểu và yêu nhau.

Khi yêu nhau ai cũng mong chờ một tương lai tốt đẹp ở phía trước nhưng có phải tất cả chúng ta đều được như vậy? Bi kịch của tôi bắt đầu từ 4 năm về trước, khi sinh con trai đầu lòng được năm tháng thì phát hiện điện thoại của chồng có tin nhắn: “Anh à, chúng ta chia tay đi, em không muốn phá vỡ cuộc sống gia đình của anh. Em cảm thấy thật có lỗi khi đánh cắp hạnh phúc từ một người khác”.

Tôi đã rất hoài nghi, hỏi anh về tin nhắn đó của ai? Tại sao lại nhắn cho anh như vậy, anh kiên quyết chối cãi và nói rằng nó không phải là của anh, anh cho mượn máy. Nhưng sau này tôi phát hiện ra đó là của một cô gái rất trẻ, họ đã yêu nhau. Ngày tôi biết được bí mật đó cũng là quãng thời gian tôi chìm trong đau khổ cả về thể xác lẫn tâm hồn. Chỉ một câu hỏi nhỏ em gái là ai? Anh chửi bới lăng mạ tôi bằng những lời lẽ vô văn hóa, khốn nạn, anh ta lăng mạ cả gia đình tôi, bố mẹ tôi, những người hàng ngày bế con cho anh ta.

Không dừng ở đó, anh tiến thẳng tới tôi tát tới tấp: Mày đừng có xen vào cuộc sống của tao. Trong khi tôi đang bế con nhỏ, anh ta lao thẳng vào tôi mà đánh, mà đấm, như thể tôi là một dụng cụ tập đấm của các võ sỹ quyền anh. Con trai tôi khóc thét lên vì hoảng sợ, nó đã sợ hãi rất lâu. Tôi bỏ về nhà mẹ đẻ, anh ta đến đòi con trai. Bố mẹ tôi hỏi vì sao lại đánh tôi, anh ta chuyển sang lý do tôi ghen tuông vô lý.

Bố mẹ tôi nói làm sao mà anh lôi họ ra mà chửi bới, hai bên lời qua tiếng lại và có mâu thuẫn từ đó. Anh ta nói không cần họ phải dậy bảo, vậy là 2 ngày sau anh ta dồn đủ số tiền bố mẹ tôi cho mượn một nửa mảnh đất. Từ đó trở đi anh ta không bao giờ vào nhà tôi dù là ngày lễ, ngày tết, có giỗ chạp anh ta cũng chẳng cần để ý, chẳng cần quan tâm nhà vợ có chuyện gì bất kể là to hay nhỏ.

Đối với anh ta chỉ có tôi là tồn tại và tôi không có gia đình và không được có gia đình. Sau đó chúng tôi vẫn về sống với nhau, vì tôi nghĩ tôi còn có con trai và hơn hết tôi vẫn rất yêu anh ta, tôi vẫn luôn an ủi bản thân mình: Tình yêu của tôi và con trai xinh đẹp sẽ giúp cho những người tôi yêu sát lại bên nhau. Tôi đã hy vọng và sống trong ảo tưởng, một giấc mơ màu hồng.

Tôi mang bầu cháu thứ 2, vì nghĩ rằng có thêm một thành viên nữa anh ta sẽ có cách nghĩ khác hơn. Nhưng anh ta lại bắt đầu lao đầu vào cờ bạc, lô đề, những chuỗi ngày đi suốt đêm lặp đi lặp lại. Ban ngày anh ta cũng thuê luôn 2 người làm để tiện hơn cho việc ăn chơi của mình, còn tôi nếu có một lời phàn nàn nào về anh ta thì ngay lập tức toàn thân tím bầm lại chỉ trừ phần bụng ra, vì tôi mang thai mà.

Anh ta đã giải thích với mọi người: Cháu đánh nó không chết được đâu, chỉ đánh vào tay vào chân, và mặt, có ảnh hưởng gì tới bụng đâu. Tôi vẫn phải chịu đựng vì tôi sống ở quê, sợ bị mang tiếng và sợ những đứa con của tôi không có được một mái ấm có cả cha và mẹ. Sau những chuỗi ngày ăn chơi chắc hẳn mọi người cũng biết kết cục như thế nào. Nợ nần chồng chất, lúc này anh ta mới bắt tay làm lại khi xuất phát điểm còn thấp hơn cả số 0.

Tôi bắt đầu bị anh ta soi mói, nào là đi làm về muộn, ngày lễ mọi người ở cơ quan tôi ăn cơm trưa ở đó, vừa ngồi vào bàn ăn cơm giọng anh ta vang lên trong điện thoại: “Mày không về nấu cơm cho tao à”?, đủ để cho đồng nghiệp của tôi nghe thấy. Hàng ngày tôi vẫn nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, con cái là trách nhiệm của tôi và đi chợ bằng lương của mình và bị đối xử thậm tệ.

Đọc những diễn đàn trên mạng, chị em phụ nữ khi mang thai và sinh con thì có thời gian kiêng cữ sao tôi thấy điều đó thật hoang tưởng đối với mình, tôi không thuộc về thế giới đó. Thời gian trôi qua tôi cũng đã quen với những trận đòn vô cớ, quen với những đống lửa đốt bùng quần áo, giầy dép, tài liệu, những cái điện thoại chưa đến một tháng vì lúc bực tức của chồng. Tôi vẫn sống cam chịu như thế cho đến một ngày gặp anh, một người đã có gia đình.

Anh cho tôi có cảm giác mình là một con người, một phụ nữ. Chúng tôi chỉ có những tin nhắn điện thoại, những câu chuyện vu vơ qua tin nhắn. Tôi kể hết cho anh nghe những bi kịch của tôi, tôi nhận được sự cảm thông chia sẻ từ anh, tôi thấy lòng mình ấm lại. Tôi vẫn còn trẻ, nếu theo sự nhận xét của những người xung quanh không ai tin nổi tôi đã có 2 con, nhưng tôi chắc rằng mình sẽ không tồi tệ đến mức phá vỡ hạnh phúc của người khác. Song tôi không biết mình có nên sống với người chồng như vậy không?

Và nếu tiếp tục sống với anh ta cuộc đời tôi sẽ như thế nào, những đứa con của tôi sẽ học được gì từ anh ta? Mẹ tôi, cô giáo của anh ta còn bị gọi bằng “con”. Bố tôi một đảng viên 40 năm tuổi Đảng bị gọi bằng “thằng”. Còn tôi sẽ bị ăn đòn bất cứ lúc nào, kể cả ở cơ quan vì anh ta làm từng làm thế khi tôi mải làm hồ sơ thẩm định tài chính không về nhà nấu cơm trưa?

Hôm nay khi viết ra những dòng này tôi thấy lòng mình thật thanh thản, tôi sẽ đấu tranh cho chính bản thân. Tôi phải tìm lại tôi, tôi phải lấy lại danh dự, lấy lại nhân quyền của mình và cuộc đời tôi sẽ do tôi quyết định chứ không phải là anh ta. Và chưa chắc tôi sẽ dành sự thủy chung, cống hiến hết mình cả về tình cảm lẫn vật chất của mình cho một người như thế.

Trang

“Mất mặt” chồng

Hôm đó, anh mời đồng nghiệp về nhà mình chơi nhân dịp được lên chức. Với em, đây là một dịp trọng đại nên vừa mừng, vừa lo, lại vừa bị áp lực khi lần đầu “ra mắt” đồng nghiệp của chồng.

Chuẩn bị cho “sự kiện” này, em đã nghiên cứu và tham khảo kỹ bạn bè xem nên làm những món gì đãi khách để vừa lạ lại vừa hấp dẫn, ngon miệng. Sợ một mình sẽ không chu đáo, em nhờ chị bạn thân đến chơi cho thêm phần xôm tụ, vui vẻ, lại có thể hỗ trợ em phần nào.
Mất mặt chồng
Mất mặt chồng
Bạn bè anh đến, mọi sự đều diễn ra tốt đẹp. Không khí vui vẻ, thân tình, ấm cúng… Em đọc được sự mãn nguyện trong ánh mắt, tiếng cười của anh, khi bạn bè khen bà xã anh khéo léo, nấu ăn ngon lại rất chu đáo. Dù liên tục chạy lên chạy xuống lấy thêm món này, bổ sung món kia, rồi quan sát bàn tiệc xem thiếu đủ thế nào em vẫn có thể biết bạn anh nói gì. Em cảm thấy phần nào yên tâm, bớt dần đi những áp lực… May mà có cả bạn em giúp nên mọi sự thật suôn sẻ.

Đang loay hoay chuẩn bị thêm món mới, bỗng anh gọi em. Đưa ly bia đầy, anh nói em và chị bạn phải cùng uống cho hết mới được. Em vốn không quen cái “khoản” này, nhất là những “quy tắc” ứng xử khi uống bia, em cũng ít khi nào để ý. Vì vậy, nghe anh bảo uống, lại đang dở dang dưới bếp, em cầm lấy ly bia uống một hơi hết luôn nửa ly rồi… “hồn nhiên” đưa sang chị bạn! Nhìn chị ấy nhẹ nhàng đón lấy ly bia, trang trọng cụng ly từng người, rồi mới xin phép uống là em đã nhận ra sự “vô duyên”, thất thố của mình.

Khi mọi người về hết, anh trách móc em đủ điều, rằng em thiếu lịch sự, em vụng về, quê mùa đã làm “mất mặt” chồng… Anh còn nói rằng em cũng đi làm việc, cũng từng dự tiệc, sao không biết học hỏi người ta? Cho dù anh không “kết tội” thì em đã cảm thấy rất xấu hổ và áy náy vì sự vụng về của mình. Em đã tự trách mình, đã rất buồn và tự nhủ sẽ không bao giờ để xảy ra việc tương tự. Nhưng hình như anh cũng chưa vừa lòng. Điều đáng nói là từ đó anh tránh đi cùng em trong những cuộc vui chung với bạn bè. Những dịp đưa vợ con đi chơi đây đó như trước cũng trở nên thưa thớt dần bởi muôn vàn lý do…

Em buồn lắm, dù là lỗi của em nhưng xét cho cùng nào phải em muốn vậy. Chị bạn em, người được anh khen có cách ứng xử “sành điệu” đó, động viên em rằng, đâu có ai sinh ra trên đời là có thể biết hết mọi chuyện. Chị ấy cũng từng phải học mới biết. Chị bảo, chị luôn có chồng bên cạnh, trong mọi nỗi lo toan và trong cả những niềm vui, nỗi buồn… Đi đâu họ cũng có nhau. Chính điều đó đã cho chị ấy sự tự tin vào chính mình. Còn em? Em vừa đi làm, vừa thay anh gánh vác, quán xuyến hết thảy mọi chuyện trong ngoài để anh được yên tâm với sự nghiệp của mình. Hết giờ làm việc là em chỉ biết về nhà ngay để lo cho các con với đủ mọi điều lo toanđời thường…

Em luôn tâm niệm, làm sao cho các con luôn khỏe mạnh, ngoan ngoãn, học giỏi, làm sao cho gia đình mình luôn vui vẻ, hạnh phúc mà không hề để ý đến điều gì khác. Em đã bỏ qua những cơ hội giao lưu, những dịp vui vẻ cùng bạn bè, đồng nghiệp để về với các con khi anh luôn đi vắng. Riết rồi em dở tệ trong giao tiếp, trong ứng xử. Đó cũng chính là khiếm khuyết, là nỗi thiệt thòi củariêng em.

Theo PNO

Khi tôi sắp chết mẹ chồng vẫn thờ ơ

Xin giới thiệu sơ qua về bản thân. Tôi công tác tại một cơ quan của Bộ. Về hình thức, tôi khá xinh xắn, nhẹ nhàng và khéo léo. Rất nhiều người đã nhận xét về tôi như vậy từ hồi tôi còn đi học cho đến đến đồng nghiệp hiện tại.

Tôi còn biết nấu ăn, biết ăn mặc nữa. Chồng tôi cũng khá đẹp trai, công việc ổn định, nhưng mắc tật trăng hoa, hết người này tới người khác.

Mẹ chồng con dâu
Mẹ chồng con dâu

Thời gian đầu có vẻ ổn, bố mẹ chồng tôi đi đâu cũng khen con dâu. Mỗi khi tôi về đều dẫn tôi đi thăm hỏi họ hàng, bạn bè và giới thiệu con dâu.

Bố mẹ chồng tôi thì đều là công chức. Mẹ chồng tôi hơi yếu nên từ khi lấy bố chồng tôi, ngoại trừ việc sinh được chồng tôi và em gái chồng thì mọi việc trong nhà đều đến tay bà nội chồng và bố chồng tôi.

Trước khi lấy chồng, bố tôi có dặn tôi rằng: “Bố mẹ không cần con phải quan tâm tới bố mẹ. Con hãy quan tâm và đối xử tốt với bố mẹ chồng con và gia đình chồng con là bố mẹ vui rồi. Dù họ có đối xử không tốt thì con hãy cứ cư xử đúng theo lương tâm của mình để không có điều gì phải day dứt”. Tôi mang theo điều Bố dặn đi làm dâu và tự hứa sẽ hết sức yêu thương, coi gia đình chồng như gia đình mình.

Dù không ở chung nhưng lễ, Tết nào tôi cũng sửa soạn quà cáp chu đáo. Tôi gửi cả về cô dì chú bác, các cháu nhỏ ở quê chồng. Tôi cũng thường xuyên gọi điện hỏi thăm bố mẹ chồng, mua quà biếu.

Khi bố mẹ chồng đến chơi, tôi cũng hồ hởi đi chợ, nấu nướng tiếp đón. Tôi cũng quan tâm chu đáo tới em gái anh, cho xe máy, cho tiền, mua tặng đồ… Thời gian đầu có vẻ ổn, bố mẹ chồng tôi đi đâu cũng khen con dâu. Mỗi khi tôi về đều dẫn tôi đi thăm hỏi họ hàng, bạn bè và giới thiệu con dâu.

Mẹ chồng còn mua cả đồ nhóc cho tôi khi tôi sinh con xong. Tôi thấy mình lâng lâng trong hạnh phúc. Nhưng đúng là ngày vui ngắn chẳng tày gang.

Khi tôi sinh con được khoảng 1 tháng, cháu sinh non nên rất yếu, khi đó chưa có người giúp việc, mẹ đẻ tôi thì ốm nặng sau 2 tháng thức trắng chăm mẹ con tôi trong bệnh viện. Nhưng mẹ chồng bảo tôi: “Con chịu khó chăm con cho chồng con ngủ phòng bên kia, nó đi làm cả ngày mệt rồi”.

Vậy là vừa sinh song được khoảng 1 tháng, tôi tự giặt giũ, nấu nướng, chăm con. Đêm nào tôi cũng chỉ ngủ khoảng 1 tiếng vì sợ con ngưng thở bởi cháu rất yếu. Thế nhưng mẹ chồng tôi đi kể khắp nơi rằng, tôi vụng không biết chăm con, tôi không cho con bú (cháu tự dưng không bú mà chỉ ăn sữa bình).

Bà gọi điện cho mẹ đẻ tôi nói: “Vợ chồng nó ngu như con chó, cho con ăn sữa ngoài khác gì ăn cám lợn. Sau này nó ốm đau thì đừng có kêu”. Bà còn chê tôi béo, chê tôi xấu. Không ngày nào bà không gọi điện cho mẹ tôi để nói về điều đó. Bà chê tôi xấu quá, đến bà còn không mê được nữa là chồng tôi.

Viết đến đây, thực sự tôi đang rất uất ức, nhưng như vậy vẫn chưa là gì. Bà can thiệp vào việc tôi cho con ăn gì, ăn như thế nào. Bà bắt tôi đi tìm thuốc trị biếng ăn cho cháu, tôi chưa đi được thì bà gọi điện mắng: “Mẹ không tưởng tượng được lại có người mẹ như con” (tôi không thể quên được câu này).

Với tôi, bà bắt tôi đi hút mỡ bụng, bắt tôi uống thuốc giảm cân, bắt tôi ăn ít… Mỗi khi ông bà xuống chơi, bà lục hết tủ quần áo nhà tôi, lấy quần áo con trai ra kiểm tra xem có cái nào sứt chỉ, cái nào nhăn không rồi gọi tôi ra phê bình.

Bà bắt tôi khi tắm thì tranh thủ giặt quần áo của chồng bằng tay, dặn tôi rằng chồng đi làm về thì tôi phải tươi cười chạy ra đỡ lấy cặp cho chồng, pha nước chanh cho chồng, bóp vai cho chồng, hỏi chồng muốn ăn gì để nấu. Chồng cáu hay quát thì không được nói lại, phải nín nhịn hết.

Khi chúng tôi mua nhà thì bố chồng tôi lấy lý do rằng, mua nhà hay có chuyện xấu nên để ông đứng tên nhà và vợ chồng chúng tôi góp vào đấy gần 1/2 số tiền. Để rồi sau đó mỗi lần đến chơi, ông đều bảo: “Nhà này là nhà của tao, chúng mày chỉ ở nhờ trông nhà cho tao thôi”.

Thì ra, ông chưa từng coi tôi là con, thậm chí chưa từng coi là con dâu, mà chỉ đề phòng, nếu ly hôn thì tôi được chia đôi số tài sản có được do mồ hôi, công sức của vợ chồng tôi.

Mẹ chồng tôi thì bảo rằng, chồng nó có bồ mà cũng ghen. Bà nói tại tôi lúc nào mặt cũng sưng lên nên chồng nó mới chán. Mà mặt tôi không vui vì sao, vì cho cơ hội đến 4,5 lần mà chồng tôi không chấm dứt được với nhân tình. Anh về còn chửi bới, đánh đập tôi và con.

Mẹ chồng tôi lúc nào cũng: “Mẹ thương con như con gái, nhưng số con khổ, lấy phải thằng chồng như thế thì phải chịu chứ làm sao. Chồng chứ có phải cái áo đâu mà không thích thì thay”.

Bà thương tôi đến nỗi khi tôi băng huyết suýt chết, bà ở chơi 3 ngày nhưng không thèm hỏi thăm tôi 1 câu. Bà và con gái bà còn ngồi nhẩm tính xem 1 ngày mẹ con tôi uống hết bao nhiêu tiền nước yến (cái loại 6000đồng/lon ấy).

Bà còn nói với mọi người về tôi rằng: “Tôi khinh nó”. Riêng câu này thì đến chết tôi cũng không quên được. Tôi đã làm gì để bà khinh, có phải vì tôi không chấp nhận chuyện chồng tôi bồ bịch, đòi bỏ con trai vàng ngọc của bà hay không?

Con gái bà thì bảo với anh trai, tức chồng tôi rằng: “Anh làm được bao nhiêu tiền thì đưa hết cho em. Em giữ cho, cần thì em đưa”. Có lần nó đã nói hớ với tôi nên tôi mới biết vậy. Đó chỉ là những chuyện tiêu biểu thôi, còn vô số những chuyện khác nữa mà nếu kể ra thì hết nhiều lắm các chị em ạ.

Chuyện chồng bồ bịch triền miên, hết người này tới người khác, chuyện gia đình chồng như vậy, cộng với nhiều việc khác khiến tôi luôn stress nặng nề.

Giờ đây, tôi thấy rằng mình không cần phải cố gắng để làm vừa lòng họ nữa, không phải cố gắng để nghe những gì họ nói và nói những gì họ muốn nghe. Sống như thế nào, có biết điều hay không thì tôi tin bản thân họ đều hiểu và cả hàng xóm, anh em ruột thịt của họ cũng hiểu.

Mẹ chồng tôi thì bảo rằng, chồng nó có bồ mà cũng ghen. Bà nói tại tôi lúc nào mặt cũng sưng lên nên chồng nó mới chán.
Mẹ chồng tôi thì bảo rằng, chồng nó có bồ mà cũng ghen. Bà nói tại tôi lúc nào mặt cũng sưng lên nên chồng nó mới chán.

Tôi thấy mình cứ sống đúng với lương tâm mình, không lươn lẹo, không thủ đoạn, nhận khi cho và cho khi được nhận sẽ khiến chúng ta cân bằng hơn. Tôi không biết sau này khi làm mẹ chồng, mẹ vợ, tôi sẽ nghĩ và cư xử thế nào.

Nhưng tôi luôn nghĩ, bây giờ gia đình nào cũng chỉ 1-2 đứa con, nếu chỉ biết nghĩ cho bản thân mình, không thương và coi dâu, rể như con, mà lúc nào cũng sợ thiệt hơn, đề phòng với dâu, với rể thì tình cảm sẽ không thể nào bền vững.

Và trên thực tế, nhiều người đã phải trả bằng những năm tháng tuổi già bệnh tật và cô đơn. Tôi nhớ có câu như thế này: “Càng cay nghiệt lắm thì càng oan trái nhiều”. Tôi luôn tin đời có nhân có quả.

Hối hận sau khi ly hôn

Tôi nghĩ mình lo đi làm, hàng tháng đưa tiền về cho vợ là đã đầy đủ bổn phận. Ngay cả số tiền đó thiếu đủ thế nào tôi cũng ít quan tâm. Cho đến lúc này, đối mặt với cơm áo gạo tiền của chính mình, mới chợt ngỡ ngàng.

Hối hận sau khi ly hôn
Hối hận sau khi ly hôn

Trước đây tôi là người đàn ông vô tâm, hết giờ làm là bù khú bên bạn bè, vui vẻ nhậu nhẹt, tôi không quan tâm đến cảm xúc của vợ mình ra sao, dù nhiều lần vợ tôi nhắc nhở hãy dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Nhưng kỳ lạ, vợ tôi càng cấm đoán tôi lại càng muốn thoát ra, muốn chứng tỏ mình với bạn hữu rằng hôn nhân không thể ràng buộc được tôi.

Đôi lúc về khuya thấy vẻ mặt vợ buồn bã tôi cũng thấy xót xa, nhưng hôm sau vui vẻ bên bạn hữu và các em chân dài tôi lại quên hết mọi nỗi buồn phiền của vợ. Cho tới một hôm vợ đưa cho tôi lá đơn ly hôn, tôi rất bất ngờ, không bao giờ nghĩ rằng có ngày vợ lại dám làm như vậy, nhưng vì tự ái tôi ký luôn. Chúng tôi nhanh chóng ra tòa, sau khi ly hôn tôi mới biết tài sản của mình thực chất chẳng có gì, bao năm chung sống tôi đã chẳng lo lắng được gì, một mình vợ phải gánh vác mọi việc trong gia đình chỉ bởi vì người chồng ham chơi, thích nhậu như tôi.

Thời gian đầu sau ly hôn tôi cảm thấy rất thoải mái, tự do, muốn đi đâu thì đi, không bị ai thúc giục, quản lý. Nhưng sau rồi nhậu nhẹt bù khú mãi cũng chán, nhất là ngày lễ tết, bạn bè đều ở nhà với vợ con, chỉ còn một mình đơn độc tôi mới hiểu cảm giác cô đơn trống trải của vợ ngày xưa mỗi khi tôi đi đến đêm khuya mới về, chắc hẳn vợ từng rất buồn và cô đơn. Giờ đây ngồi một mình trong căn nhà trống trải, nhớ về những tháng ngày hạnh phúc, những tiếng cười đùa của vợ con, tôi thấy nuối tiếc vì đã không biết quý trọng gia đình. Tôi thấy thương vợ con mình hơn bao giờ hết.

Những ngày vội vã, hối hả sau ly hôn cũng qua đi. Tôi bắt đầu sống chậm lại, và chính trong những khoảng lặng nhìn lại ấy, tôi đã giật mình. Dường như trước nay mình chưa bao giờ dừng lại, để nhìn ngẫm, để suy xét. Tôi ngỡ ngàng nhận ra mình đã không hiểu nhiều về người phụ nữ bao năm sống bên cạnh. Cô ấy vui gì, buồn gì, bận rộn gì, mơ ước gì, gặp chuyện khó khăn gì… hầu như phải tự mình bươn chải. Mà phụ nữ vốn yếu đuối và đa cảm.

Tôi đã thờ ơ, như bản chất vô tâm cố hữu của mình, không hề nghĩ rằng đời người phụ nữ khi lấy chồng sinh con đã như một bông hoa dâng mật ngọt cho chính chồng con họ hết rồi. Tôi nhận ra, hình như mình chỉ biết nhận mà chẳng hề cho đi, đã tự làm nguội lạnh nơi được gọi là mái ấm.

Không phải tôi không yêu quý gia đình, nhưng hình như tôi đã quá coi nhẹ những va chạm vụn vặt, những thất vọng nhỏ nhặt, những lo toan mà gia đình nào cũng có. Tôi cứ nghĩ, mình lo đi làm, hàng tháng đưa tiền về cho vợ là đã đầy đủ bổn phận, còn gì để kêu ca, phàn nàn, đòi hỏi kia chứ. Ngay cả số tiền đó thiếu đủ thế nào tôi cũng ít quan tâm. Cho đến lúc này, đối mặt với cơm áo gạo tiền của chính mình, mới chợt ngỡ ngàng.

Bây giờ, tôi thường về nhà sớm, ngồi một mình bên cửa sổ, nơi mà trước đây thi thoảng tôi thấy vợ đã ngồi. Tôi thử tự nếm trải cảm giác cô đơn trong chính ngôi nhà mình, cô đơn ngay bên cạnh người thân, và cảm thấy thấm thía thật nhiều. Giá như tôi sớm nhận ra rằng, có những điều nhỏ nhặt nhưng sức tàn phá của nó thật ghê gớm. Giá như tôi biết, sức chịu đựng của mỗi người đều có hạn. Giá như tôi hiểu, sẽ có lúc những người thân yêu chán nản lìa xa nhau, chứ không phải hiển nhiên họ phải ở mãi bên tôi.

Tôi cũng nhận ra rằng, thành công trong sự nghiệp của bất kỳ cá nhân nào cũng không thể sánh bằng thành công của một người vượt qua chính mình trong cuộc sống, góp phần bảo vệ cho những thành viên trong gia đình mà mình đã lựa chọn và cho chính mình có được một mái ấm hạnh phúc, một cái nôi tốt để nuôi dưỡng những đứa con đang hình thành nhân cách.

Thành công đó không đong đếm, phô trương, nhưng luôn luôn kế thừa được cho con cháu dù con cháu có làm bất kỳ ngành nghề gì, sống ở đâu, trong bất kỳ hoàn cảnh khó khăn nào. Phải chăng tất cả những điều đó đã gói gọn thành một chữ “đức” mà ông bà ngày xưa mong muốn để lại cho con cháu đời sau.

Tôi thực sự kêu gọi các đức ông chồng hãy đọc để cảm nhận được tâm sự chân thành này. Mong rằng họ sẽ ý thức hơn để giữ được mái ấm của mình vì suy cho cùng thành công lớn nhất, vĩ đại nhất của một người là có một gia đình hạnh phúc đến cuối đời.

Đau ắt sẽ buông

Mẹ anh là một người yêu con đến mức cực đoan, và tôi là người có nguy cơ khiến tình yêu ấy bị đe dọa nên bà luôn tìm cơ hội để đổ lỗi cho tôi. Ngay cả việc con trai bà suốt ngày đắm chìm trong hơi men cũng là do tôi, anh ngã xe cũng vì bị tôi ám quẻ.

 

Con bà ốm cũng là tôi can tội đi chơi cùng. Bà chê trách tôi đủ điều và cho rằng tôi quá kém cỏi nên cứ phải bám víu vào con bà một cách hèn hạ.

 

Tôi thấy bẽ bàng thành ra suốt một thời gian bị căng thẳng, tuyệt vọng và lo lắng cho tình yêu đầy bất ổn của mình. Đôi lúc cũng miên man nghĩ hay mình chưa thực sự cố gắng hết sức, nhưng suy đi tính lại thì họ có coi trọng tôi cũng như những nỗ lực của tôi đâu, sao phải hạ mình mãi, nếu là tình yêu đích thực anh đã không để tôi phải một mình chèo chống vậy, tôi nản rồi.

 

Mệt mỏi quá, có ai trói buộc tôi đâu, tất cả là do tôi đấy chứ. Nhưng tôi luôn sợ mình không thể nào xa anh nổi, anh là bóng cả của đời tôi kia mà.

 

Động lực giúp tôi quyết tâm đó là trong buổi liên hoan sinh nhật anh, mẹ anh đã chính thức làm bục sỹ diện của tôi trước đông đủ mọi người, bà khiến tôi đau và thế là tôi quyết định buông, dừng lại mọi tình cảm yêu đương. Tạm xa anh một thời gian, tôi không còn phải lo nghĩ gì nữa, điều nặng đầu nhất thì tôi đã vứt bỏ rồi còn đâu. Một người nhu nhược chẳng tự quyết định nổi cho bản thân thì có đáng để tôi phải tiếc nuối. Và rồi được tin anh đang hẹn hò với người khác, tôi thở phào, quả nhiên là tình yêu ấy chẳng lớn mấy.

 

Sau đó, tôi tăng gần năm cân vì tư tưởng thoải mái, người tròn trịa trắng trẻo, sắc thái hồng hào, khỏe mạnh. Tôi thay đổi kiểu tóc, cười nhiều hơn và tụ tập đám bạn thường xuyên hơn, đồng thời kết thêm bạn mới, những người có chung quan niệm sống.

 

Mọi người ngắm nghía tôi rồi nhận xét dạo này cứ như cá gặp nước ấy. Tôi sung sướng đáp lại, cá đang dần ra biển lớn rồi…

 

Đã lâu anh không còn là mối quan tâm lớn nhất, tuy nhiên tôi cũng tò mò muốn biết xem anh đang sống ra sao, mẹ anh có hài lòng về cô bạn mới kia. Vài người bạn đã giúp tôi có được thông tin, người yêu anh đang có bầu và anh hoang mang sao lại nhanh thế được, không biết có phải của mình không.

 

Hôm ấy hình như lúc say rượu anh nhắn tin xin lỗi tôi, rồi nửa đêm lại thấy nhắn tin khác trách tôi hời hợt, không yêu anh thật lòng, lời nói của người lúc không làm chủ được cảm xúc, nên không khiến tôi động lòng. Sau đó ít lâu tôi lại vô tình giáp mặt mẹ anh, bà cúi gằm mặt rồi bước nhanh chân đi. Còn trong tôi, tất thảy đều bình yên.

Triệu H.T