Khổ sở vì có con ngay sau khi cưới….

Em lấy chồng năm 24 tuổi. Đám cưới sau đám hỏi 5 tháng. Em có bầu trước cưới một tháng. Cưới xong nhà chồng ra tối hậu thư không được có con sớm, lo làm ăn trước. Trước đó em hỏi chồng giờ muốn bỏ hay muốn giữ, nếu muốn bỏ thì em đi nơi khác sống, nuôi con một mình, không phiền ai. Nếu muốn giữ thì theo đúng kế hoạch ban đầu, tháng sau cưới. Chồng nói con hắn hắn không bỏ.

 

Sinh con ngay sau khi cưới 5 tháng
Sinh con ngay sau khi cưới 5 tháng – Ảnh minh hoạ

Trước khi cưới, mỗi lần về nhà chồng em đều được tiếp đón nồng nhiệt. Cưới xong phát là em được quì nghe thuyết giáo ngay tắp lự. Ức, nhưng cố kiềm chế. Thời gian ở chung với nhà chồng em không biết tới đồng lương của chồng méo hay tròn, toàn bộ đưa hết cho mẹ chồng. Lương em thì đóng góp 2 triệu tiền ăn chung với cả nhà. Còn dư lại 3 triệu thì biếu bố chồng 500k/tháng. Sáng trưa tối em đều ko ăn cơm ở nhà, do chỗ làm cách nhà 20km.

Sang tháng thứ ba thì em yếu quá, do nghén ko ăn được mà đi làm về vẫn phải phụ việc ở nhà chồng. Mang thai ba tháng e sút 4kg, cấp cứu hai lần. Sau lần cấp cứu thứ hai, nhà chồng em biết em có thai. Từ đó ngoài đuổi ra thì em còn nhận thêm vô vàn lời “hoa mỹ”, có hôm tới 2h sáng. Rồi em bị trầm cảm, bác sĩ gọi riêng cho chồng em nói chuyện. Hôm đó hai vợ chồng quyết định đi tìm nhà trọ, cũng bàn nhau nếu tối mà bị bố chồng đuổi nữa thì đi luôn. Trong túi em lúc đó còn đúng 1,5 triệu.  Đặt cọc nhà hết 500k. Tối đó gần 10h đêm, bố chồng lại chửi, đuổi. Chồng em gom hết quần áo, đồ đạc lôi em đi. Trước khi đi, em có quì gối xin lỗi bố chồng. Ra nhà trọ với vỏn vẹn 800k, không có bất cứ thứ gì trong phòng ngoài quần áo. Mẹ chồng cũng không đưa cho đồng nào trong khi ba tháng lương của chồng em trước đó đều đưa hết cho bà, tiền cưới vàng cưới cũng giữ hết. Mẹ đẻ cho em hai triệu, một tuần sau e đi nhận tiền nghỉ việc và bảo hiểm được 6 triệu (mừng hú vía luôn ạ).

Đến tháng thứ 8, vì hàng xóm dị nghị, nên bố mẹ chồng ép vợ chồng em phải về sống chung. Em ra điều kiện với chồng hoặc là thay đổi, không chửi bới nữa, hoặc là em sẽ đi luôn. Chồng em về nói chuyện, bố chồng phang ngay câu: “mày là thứ núp váy vợ….” Về đâu được tầm mười ngày thì ngựa quen đường cũ, mọi thứ y như ngày trước, thai em lúc bảy tháng đi siêu âm là 2,5kg. Vậy mà về nhà chồng ởhai tháng tới khi đi đẻ, con em được 2,8kg. Ơ nhà chồng em thèm ăn đủ thứ mà không dám ăn. Mua về ăn thì bị chửi phung phí, ra ngoài ăn thì bị chửi là tham ăn một mình. Em gom góp dành dụm được 11 triệu để chờ sinh. Mẹ chồng phán phải đưa tiền để mẹ lo. Lương chồng tháng đó cũng hơn 11 triệu, cũng đưa mẹ lo. Vậy mà bữa ăn sáng của em là cái bánh tiêu, bánh cam hoặc bánh mì không. Có bữa em thèm cháo lòng quá, chồng chở đi ăn, bị bố chồng phát hiện, hai vợ chồng nghe chửi từ buổi sáng tới khuya. Đêm đi sinh,em ăn được gói mì tôm, trong túi còn vỏn vẹn 128k. Sinh xong em ngất luôn vì mất sức.

Mấy ngày nằm viện chỉ có bà ngoại chăm, ông bà nội dạo xuống rồi đi. Đã thế ông nội còn “mạnh tay” với cháu, bảo là không giống bố nó. Mẹ em tự ái, nói thẳng là con của em, không giống ai hết, chỉ giống em, để mẹ em nuôi. Ông ấy nghe thế định sừng sộ lên thì mẹ chồng em kéo ông ấy về. Cả phòng sanh ai cũng ngán ngẩm cho em. Mẹ chăm em được hai tháng là hai tháng con em tăng cân đều. Mới 2 tháng mà cu nhóc được 6,5kg.

Qua tháng thứ ba, mẹ bận việc không chăm được, em được mẹ chồng chăm với mì tôm và bánh mì. Con em đứng yên, không tăng cân thì họ nói do sữa em nóng. Ông bà nuôi bò sữa, dọn chuồng xong người dính đầy phân cũng vào chơi với cháu, con em bị nhiễm trùng đường ruột, họ chửi em không biết chăm con. Trôm vía thằng bé ngoan, không quấy đêm, không chắc không biết làm sao. Có hôm nó thức khuya, hóng hớt tí mà bố chồng chửi um lên rồi cúp cầu dao điện. Chịu đựng tới khi con năm tháng thì bọn em ra riêng. Khổ nỗi mua nhà cũng gần nhà ông bà, cách khoảng 3 km. Nên buồn buồn lại xuống chửi, đuổi. Con chín tháng thì có bác chồng vào chăm con cho em đi làm, khổ nỗi bác chồng lại hay săm soi. Để ý đến việc em mặc cái gì đi làm, em ăn cái gì, đi về có ăn cơm không….. Và bắt đầu to nhỏ với chồng em. Sau khi có bác chồng, chồng em thay đổi hẳn, không đưa tiền cho vợ, luôn khó chịu khi vợ đi làm,quát tháo,….

Con em thì hồi 9 tháng đã được gần 10kg, vậy mà bà chăm được 2,5 tháng thì còn 7 kg. Thằng nhóc bị nhiễm trùng hô hấp liên tục. Một hôm em đi làm về sớm thì phát hiện bà cho con em ăn rồi lấy miếng giẻ lau chân để lau miệng cho thằng nhỏ. Em giận lắm nhưng ráng kiềm chế và bàn với chồng em nghỉ làm ở nhà chăm con. Sau đó em nói chuyện với bác chồng là em làm lương ít, chắc xin nghỉ ở nhà, để em tìm việc khác cho bà. Vậy mà bà nhảy dựng lên nói với mẹ chồng là em láo. Nửa đêm 11h, gọi cả mẹ em lên rồi mắng vốn. Em điên tiết lên nói chồng thì mẹ chồng chỉ vào mặt em mà chửi mày là đồ con đĩ. Trước sau em vẫn không cãi lại, đến khi họ nói mẹ em, em tức quá em cãi lại: “mẹ con chẳng tội vạ gì mà phải nửa đêm nửa hôm hành hạ mẹ con như thế”. Bác chồng em chửi bảo là “mẹ mày đẻ ra mày mà ko dạy được”. Em phang luôn: “thế bác dạy con bác được ko ạ? bác dạy anh ấy vào tù ạ???”. Xong em đưa mẹ em về.

Sáng hôm sau em hỏi chồng em là anh chở em về ngoại hay em tự về??? Hắn lui cui chở em về ngoại. Vừa về tới thì mẹ chồng gọi điện bảo chồng em nó có chân cho nó đi, đi luôn, việc gì phải chở. Họ biết nhà em phức tạp, em không về nhà được. Sau đó em nói chồng em chở em vô chùa và nhất quyết không về nhà. Chẳng hiểu họ nghĩ sao, chiều hôm đó lại vào chùa ngọt nhạt với em, năn nỉ em về. Từ dạo ấy, hễ mẹ chồng nói gì không đúng là em nói lại luôn, không nhịn như trước nữa. Bà ấy không hài lòng thì lại gọi chồng em lên để chửi. Chồng em lo làm ăn, không chơi bời, nhưng rất nghe lời mẹ. Không biết thông cảm cho vợ, muốn vợ ở nhà chăm con, muốn nhà cửa sạch sẽ, còn muốn em kiếm ra tiền. Mẹ chồng thì rêu rao khắp làng xóm là em ở nhà ôm con ăn bám chồng (trong khi em vẫn buôn bán). Mẹ em ốm, nằm viện nửa tháng trời, chồng ko thèm hỏi thăm nửa lời. Em phải lấy tiền riêng của em đưa cho hắn, hắn mới lên thăm và biếu mẹ em. Mẹ kẹt tiền, vay hắn 4 triệu lo viện phí, được ba ngày hắn hỏi em chừng nào bà ngoại trả tiền??? Hỏi miết tới lúc em phải chạy tiền trả cho hắn mới thôi. Em bảo hắn bao giờ mẹ mổ thì em xuống chăm bà. Hắn hỏi lại: mẹ nuôi em đâu? Dì em đâu??? em trớt quớt luôn.

Em tính lo cho mẹ mổ xong sẽ lo thủ tục li hôn cho mẹ, thời gian đó mà hắn không sửa đổi thì em cũng li dị luôn chứ chịu không nổi rồi. Nhưng nói thật là em còn thương hắn nhiều…hic hic…với lại hắn cũng thương con….hic…mọi người cho em ý kiến với ạ!!

Thỏ Đá

Tình cảm thay đổi khi em vào năm cuối đại học

Thời gian nhanh thật đã thấm thoát ba năm rồi, ba năm mà tôi quen và yêu một người con gái. Người con gái mà tôi đã nguyện yêu em đến hết cả cuộc đời này. Vậy mà cuộc sống tình cảm nó đag dần đổi thay kể từ khi chúng tôi bắt đầu bước sang năm thứ tư.

 

Tình yêu sinh viên
Tình yêu sinh viên – Ảnh minh họa

Tôi đã làm quen với e thật sự rất tình cờ qua một người bạn cùng học chung cấp ba với tôi. Tôi đã làm quen và nói chuyện với em 3 tháng đó cũg là khoảng thời gian chúng tôi chưa nhìn thấy mặt nhau. và cũng là 3 tháng tôi nghỉ hè cuối lớp 11.

Ba tháng đó tôi đã nói chuyện nhắn tin với em như một người bạn. ngày ngày nói chuyện vui vẻ dẫu chúng tôi vẫn chưa gặp mặt nhau nhưng cũng không biết sao tôi lại thấy mình có một thứ gì đó một thứ tình cảm gì đó với em. 3 tháng chúng tôi nhắn tin nói chuyện với nhau.hai kẻ xa lạ mà ngỡ như gần. để rồi ngày tôi bắt đầu bước vào lớp 12 cũng là cuối cấp cũng là ngày tôi gặp em người con gái mà tôi nói chuyện ba tháng qua.

Chúng tôi gặp nhau trong buổi sáng tập trung toàn trường .e người kon gái bắt đầu bước vào trường còn ngượng ngùng bỡ ngỡ.tôi đã lấy hết can đảm gặp e trong buổi tựu trường đó, gặp nhau chúng tôi chẳng nói gì. Nhìn ánh mắt e ngại ngùng rồi em bỏ ra về .tôi biết lần đầu mà nên cũng chẳng gì là ngạc nhiên. và rồi chúng tôi vẫn nhắn tin nói chuyện như mọi ngày. ngày 2-9 cũng là ngày em nhận lời yêu kể từ đó 2 đứa quấn quýt bên nhau thông cảm cho nhau. vui buồn có nhau. em cũng mới lớn tôi cũg chẳng hơn em là bao. Vẫn trẻ con.chúng tôi yêu thương quan tâm nhau ngày nào cũng vậy vẫn những dòng tin nhắn không thay đổi ấy vậy mà chẳng thấy nhàm chán cứ như mới vậy. nói chuyện với em thật sự là rất thích bởi em đồng cảm cho tôi. vì tôi cũng là thằng con trai cũng chẳng đẹp chẳng ga lăng chẳng có gì.

Nhà lại nghèo nữa,mẹ chỉ có tôi,và tôi cũng chỉ có mẹ từ khi sinh ra, mẹ đã chắt chiu từng đồng cho tôi ăn học nhưng tôi học cũng chẳng giỏi gì cũng chỉ thuộc loại chung bình trong lớp .bởi vậy tôi cũng biết thân phận nên cũng chẳng biết chơi bời gì. ấy vậy em yêu tôi chẳng chút suy nghĩ đắn đo em nói em hiểu tôi em noí không suy nghĩ về gia cảnh tôi.

Chúng tôi cứ yêu nhau nv tình cảm ngày càng đậm sâu. tôi ra trường cũng là lúc tôi bắt đầu cuộc sống mới cho mình. Vì hoàn cảnh nên tôi không được như chúng bạn cùng lứa không được học lên cao, không được với tới ước mơ của mình. Tôi cũng làm hồ sơ dự thi các trường tôi thich nhưng về nhà hỏi mẹ mẹ nói không thi. Tôi cũg buồn lắm nhưng tôi biết nếu tôi đi học mẹ sẽ không biết xoay sở tiền cho tôi học thế nào nữa. Khi đó tôi cũng buồn lắm nhưng bên cạnh tôi khi đó có em người động viên tôi người mà tôi yêu thương luôn bên cạnh tôi.

Vẫn yêu vẫn thương nhau như mới yêu vẫn đến bên cạnh tôi mỗi khi như vậy. và thời gian cũng thấm thoát thêm 2 năm e cũng học 12 .

Chúng tôi bắt đầu có những dự định cho tương lai cho cuộc sống,em cũg từng hứa với tôi rất nhiều điều về tương lai và cuộc sống. Ngày e thi tốt nghiệp rồi đại học chúng tôi nhắn tin và nói chuyện với nhau ít em cũng nói với tôi em ôn thi rồi song mình nói chuyện nhắn tin thoải mái.tôi đồng ý cuối ngày chúng tôi cũng vẫn nhắn tin nói chuyện với nhau nhưng một chút ít rồi đi ngủ và cứ vậy tới khi em thi xong.

Nhưng cũng bắt đầu đó là cũng dần thật sự ít như vậy. và thi xong cũng là lúc chúng tôi bắt đầu cãi vã nhau. Em bát đầu nói chuyện với tôi ít dần và nói những lời nói ngắn gọn với tôi. bắt đầu em chê bai tôi dần, mọi chuyện bắt đầu lạ dần lạ dần mà tôi thì chẳng hiểu mình làm sai điều gì.và gặp nhau cũg ít hơn. Nói chuyện với e mà e cứ hờ hững với tôi.
Em trách móc tôi nhiều hơn.
E cho tôi cảm giác gọi chờ đợi trong vô vọg bắt đầu suất hiện.

Tôi ngóng chờ em.

Nói chuyện với nhau tôi xin em nói chuyện với tôi dù 15′ thôi nhưng hãy bình thường Như ngày trước vậy mà đâu cũng vào đấy. rồi một ngày một ngày em làm tôi thật buồn, chuyện buồn này sẽ chẳng một người đàn ông nào có thể chịu đựng được. Nhưng rồi tôi cũng đã nén nhịn chịu đựng rồi bỏ qua cho e. nhưng mọi chuyện nó ngày càng phức tạp hơn với tôi và e. e chán chẳng muốn nói chuyện tôi nữa có khi chúng tôi nói chuyện vài ba câu e nói e buồn ngủ hoặc những hôm nói chuyện e không thíc vậy là tôi cứ chờ đợi tin nhắn em hoài mà chẳng chả lời lại. thật sự giờ đây tôi buồn mà chẳng thể nào nói sao để em hiểu bởi tôi yêu em quá nhiều .3 năm khoảng thời gian yêu nhau lâu vậy cũng khoảng thời gian dài để tôi và e hiểu nhau. vậy mà bây giờ em như vậy. tôi không hiểu do e lớn dần lên suy nghĩ khác về tôi. Về tương lai sau này hay là một chuyện gì đó khác nữa, tôi không biết là 3 năm rồi mà e lại có thể đối sử với tôi như vậy .

Hay vì em chán hay chuyện gì khác nữa, sao e lại thay đổi nhanh như vậy nữa một người nết na đâu? một tình yêu hạnh phúc đâu nữa. e thay đổi nhiều qá. còn tôi thì chẳng ngĩ được gì bây giờ. yêu em mà cứ thấy dần trong tuyệt vọng. tôi không biết giờ em còn nghĩ đến tình cảm của tôi khi này không nữa .

Tôi không biết tình cảm này nó sẽ như thế nào nếu thiếu em nữa. tôi mong sao như lúc xưa để được lại cái tình cảm xưa đó. bây giờ thật nghĩ tới mà buồn ngĩ ngợi ghê ghớm chắc em không bao giờ hiểu được vì tình cảm em đang dần lạnh và không còn quan tâm tới tôi nữa rồi.

Bây giờ tôi phải làm sao đây? phải như thế nào mà tôi còn yêu em nhiều quá tôi không muốn mình có thêm một mối tình nào khác ngoài em. tôi phải làm sao đây???

Dang Long

Thương…và nhớ

Trời không mưa, không nắng mà những chiếc lá vẫn cứ úa màu phai. Em không vui, không buồn mà cứ ở lưng chừng nỗi nhớ. Có khi nhớ quay quắt, có khi miên man gọi về miền ký ức không màu, nhẹ hẫng.

Thương nhớ
Thương nhớ – Ảnh minh họa

Sợ mùa mưa sẽ trở thành mùa nhớ, nên đôi khi bỗng thấy cần một chút nắng nhàn nhạt lúc chiều tàn. Để nhuộm tím nỗi buồn và đôi chút cô quạnh. Thấy đời mình cũng như ly café đắng chảy tràn trong cơn mưa lạc mùa. Cô liêu đến hoang tàn, nhàu nhĩ một bờ vai và một cái xiết tay vội vã, rồi buông, ơ hờ trong hoang hoải mùa mưa. Thương… và nhớ.

 

Người ta vẫn thường nói: xa thương gần thường. Em không cố phân biệt đúng sai, đôi khi, chẳng biết vô tình hay hữu ý, ta cứ nhớ nhau quay quắt, cứ lục tung những kỷ niệm cũ mèm để hong ấm lòng mình, để khỏa lấp khoảng trống cứ ngày càng rỗng rễnh phía không anh, và không em. Vậy mà… khi ta gần nhau lắm, khi ta cố với bàn tay mình trong gió, sẽ chạm vào bàn tay kia, lại cứ thấy xa vời, lại cứ thấy khoảng cách giữa hai đứa càng rộng dài thêm nữa. Có lẽ, em sợ nhìn vào ánh mắt anh, sợ chạm vào những khắc khoải trong chiều đông ủ dột. Em sợ chạm vào đồi dã quỳ vàng thẫm trong nắng sớm cao nguyên. Sợ không thoát ra được rẫy cà phê chín bói, thi thoảng lại đỏ lên những khoảng lặng như màu máu tim đau. Có lẽ, anh sợ chạm vào mong manh trước cơn gió cuối mùa. Sợ chạm vào giọt nước mắt rớt xuống đời còn ấm nóng. Có lẽ, ta… sợ chạm vào nhau.

Tình yêu… như trò cút bắt. Càng gần thì càng xa, càng xa lại càng gần. Càng cố nắm bắt thì càng thấy mơ hồ. Càng cố thoát khỏi lại càng bị trói chặt như vô thức. Thi thoảng, em vẫn ngược về miền nhớ, tìm trong đó đôi chút bình yên đã đi qua, cũng chẳng biết để làm gì. Có lẽ, để thấy lòng ấm lại khi Sài Gòn đã vào mùa mưa, lạnh, và trống trải. Thi thoảng, em vẫn một mình lên cây cầu không tên – nơi ngày xưa anh đã đứng đó, cười với em nụ cười chao chát nắng Tây Nguyên. Em thả rơi lòng mình trong gió. Gió nhiều lắm. Gió của những ngày chớm thu. Gió của chút heo hắt đông về. Gió thổi tóc em bay theo những vụn vỡ trong lòng.

Ngày xưa, ta đã đứng đây, ngay chỗ em đang đặt bàn chân mình lên những kỷ niệm. Ngày xưa, em đã giấu đi giọt nước mắt yếu mềm vào màn đêm đặc quánh, và… lặng im. Em đã không òa lên rằng tim em đang ồn ào, đang mệt mỏi, đang ngổn ngang lắm. Em đã không bật khóc thành lời để nhạt nhòa gọi anh ôm em đi, ôm chặt thêm chút nữa. Em dựa vào vai anh và nhắm mắt, để mặc bao cảm xúc cứ hằn lên những vệt xước trong lòng. Em đã gạt đi tất cả, để lòng mình rỗng lặng, để nghe hơi thở mềm của anh đang chảy nhẹ vào đêm. Em chẳng đan tay mình vào tay anh để khỏa lấp khoảng trống đang dần đầy lên, chỉ lặng nhìn anh đánh rơi đáy mắt ở phía xa xa chân trời, nơi đó, có vì sao nhỏ nhoi và cô độc, như anh, và như em khi quay quắt tìm hoài phía không nhau…

 

Nhớ thương
Nhớ thương – Ảnh minh họa

 

 

Những chiếc lá tiễn mùa đã nhạt phai đời mình một nửa. Chẳng còn xanh nổi đêm nay khi những cơn gió đã gọi mùa mới đến, và… mùa cũ đi qua. Em ngồi đây, lặng nghe lòng mình trống vắng. Nhặt sợi tóc vô ý rơi trên áo, bỗng thấy thương vai mình gầy. Đừng xa nhau nữa được không? Đừng tự dối lòng mình để nỗi đau lại vỡ òa tiếng khóc. Người ta vẫn thường nói “Có những sai lầm sẽ mãi là sai lầm và ta đau khổ khi nhận ra mình sai lầm, nhưng nhờ có nó ta bỗng giật mình: điều sai lầm duy nhất của ta là phủ nhận những gì trái tim ta thật sự cảm nhận…”. Đừng phủ nhận những rung động của con tim, ở đâu đó quanh đây, em vẫn nhìn thấy nụ cười anh lấp nắng, như những chiếc lá đang nắm tay nhau tiễn mùa đi.

Thương, và nhớ….

 

NGÔ THÚY NGA

Bồ của chồng chỉ bằng tuổi con trai tôi

Anh bảo người con gái này đeo đuổi anh suốt, tình nguyện làm người không danh phận của anh, không cần sinh con đẻ cái, chỉ cần được anh yêu.

 

Chồng có bồ bằng tuổi con trai
Chồng có bồ bằng tuổi con trai – Ảnh minh họa

Tôi lấy chồng khi còn rất trẻ, anh hơn tôi 10 tuổi và đã trải qua nhiều mối tình. Tôi nghĩ việc lấy anh là do cái duyên ông trời sắp đặt bởi anh khá hào hoa, ăn nói khéo với người ngoài nhưng trong gia đình lại nóng tính, gia trưởng. Tôi hình thức không đẹp nhưng bù lại biết cách sống, cả gia đình và bạn bè ai cũng yêu quý, luôn tìm đến tôi dù có bất kỳ chuyện buồn vui nào. Mọi người nói chỉ có tôi mới chịu được tính khí nóng nảy của anh. Tôi có hai người con, một trai một gái, một cháu đang học năm cuối đại học, cháu út đang học năm đầu. Các con tôi ngoan ngoãn, thương mẹ hết mực và học rất giỏi.

Ai cũng nói tôi số sướng vì hình thức không có, nghề nghiệp chỉ là tiểu thương bình thường mà lại có chồng quyền cao chức trọng, con cái học giỏi, có ở trong nhà mới biết những cay đắng tôi đã trải qua. Chồng khi lấy tôi đã có chút sự nghiệp ở trong cơ quan nhà nước, sau đó anh đi học lên dần dần và chấp nhận đi lên miền biên giới xa xôi, nắm giữ một vị trí rất quan trọng (tôi xin phép không tiết lộ thêm). Kể từ khi lấy anh đến giờ, tôi nuôi con một mình, một tay nuôi dạy chúng nên người. Tiền tôi kiếm ra để trang trải cho ba mẹ con; còn anh lo tiền để mua đất, xây nhà, sắm sửa mọi thứ.

Cũng nói thêm, do tính anh gia trưởng và không gần gũi con nên các con rất xa cách bố. Một năm anh về một, hai lần chỉ có quát tháo, nạt nộ chứ chưa bao giờ gọi điện tâm tình với con. Khi con lớn học đại học thì anh nuôi, còn tôi nuôi đứa út và bản thân. Về kinh tế, tôi làm ra ít hơn anh nhiều nhưng không phụ thuộc.

Công việc của anh do ở miền xa nên lương rất cao, do tính sĩ diện nên tiền anh chi tiêu phần lớn vào những cuộc vui và ai biết cách nịnh thì anh chi cho họ không tiếc tay. Với gia đình, khoảng 18 năm đầu hôn nhân, anh cũng lo được đất đai ở một vị trí đẹp và xây nhà cao cửa rộng, năm năm trở lại đây anh thay đổi hoàn toàn con người. Trước đó, anh đã phản bội tôi ít nhất ba lần (có thể nhiều hơn nhưng do ở xa nên tôi không kiểm soát được hết). Những lần đó đều là các mối tình tại nơi anh công tác, tôi nghĩ do xa vợ nên nhiều lần quyết tâm chia tay rồi anh lại thuyết phục tôi quay về. 18 năm đầu đó, dù có những sóng gió, anh vẫn là người biết lo cho gia đình, trân trọng vợ con hơn bây giờ.

Năm năm trở lại đây, anh thay đổi hoàn toàn, trước hết là về những cuộc điện thoại không ngừng nghỉ ngày đêm. Một năm anh về nhà một, hai lần nhưng lúc nào cũng có điện thoại liên miên, nửa đêm đang ngủ anh cũng giật mình vì tiếng tin nhắn. Anh bảo đó chỉ là bạn bè tri kỷ, đừng quan tâm làm gì nhưng tôi nghĩ không bạn bè nào gọi cho nhau ngày ba bốn lần, mỗi lần nói chuyện cả tiếng đồng hồ và nhắn tin suốt. Điện thoại anh luôn cài mật khẩu, không cho ai đụng vào. Con gái út có lần định lấy máy bố chơi điện tử, anh quát tháo và đập phá nhiều đồ đạc trong nhà.

Về kinh tế, trước đây lương anh cũng cao, chi tiêu thoáng tay nhưng dù sao mỗi lần về anh vẫn giữ được khoảng một nửa số tiền kiếm được để gom góp mua đất xây nhà. Gần đây, sáu tháng anh không gửi tiền, chỉ mang về được khoảng ¼ số tiền lương. Anh nói số còn lại tiêu cho các mối quan hệ công việc hết rồi. Anh đưa tiền về ít ỏi nhưng lại tổ chức ăn uống suốt ngày, số còn lại không còn được bao nhiêu, sau đó anh cũng xách đi nốt nói là lo công việc. Anh bảo giờ lo cho đứa lớn vậy là được rồi, còn tôi đừng quan tâm đến số tiền của anh vì anh còn nhiều việc lớn phải làm, tôi không hiểu được đâu.

Điểm mấu chốt là tôi phát hiện ra những lá thư, những dòng nhật ký anh viết cho cùng lúc hai người con gái. Những cái này anh luôn mang theo vali trong người, đi đâu cũng mang theo. Một người tôi biết là quan hệ với nhau đã ba năm rồi, giờ vẫn còn yêu; còn một người trẻ chỉ bằng tuổi con trai tôi. Anh bảo người con gái này đeo đuổi anh suốt, tình nguyện xin làm người không danh phận của anh, không cần sinh con đẻ cái, chỉ cần được anh yêu.

Tôi không tin chuyện đó vì anh và cô bé này ở rất xa nhau, cô bé đó gặp anh khi lên miền núi làm tình nguyện rồi sau về thành phố học, tôi thấy nhiều giấy chuyển tiền anh gửi cho cô này chưa kịp vứt, số tiền rất lớn. Chắc chắn cô ta chỉ lợi dụng anh vì có mất gì đâu ngoài việc nhắn tin với nhau. Anh kể với tôi về cô bé đó rất nhiều và bảo xem như anh em kết nghĩa, nói tôi hãy chấp nhận. Quan trọng nhất là giờ anh không công khai ngoại tình nhưng tỏ rõ quan điểm là sống với anh phải chấp nhận con người anh vậy, nếu không chấp nhận thì anh cũng không cần.

Tôi không phải người yếu đuổi, nếu chỉ giữa vợ chồng với nhau thì tôi đã chia tay cách đây ba năm. Tôi không bi lụy tình cảm nam nữ nhưng với các con lại yếu mềm. Hai đứa con tôi quá tuyệt vời, chúng mới thật đáng yêu biết bao. Khi tôi biết anh như vậy đã ngọt nhạt, gay gắt, làm căng thẳng cũng có, đôi lúc còn xin anh hãy gác những niềm vui cá nhân sang một bên để con trai tốt nghiệp năm nay, con gái ổn định năm thứ nhất, sau đó sẽ giải phóng cho anh đi tìm hạnh phúc.

Anh không muốn như vậy, không muốn mất gia đình cũng không chịu mất những người kia. Tôi bỏ nhà khang trang gia đình đang sống, đưa con đến ở ngôi nhà cũ dưới làng, khi về anh cũng theo chúng tôi xuống ở đó như không có chuyện gì. Anh bảo vợ con là tài sản quý giá, anh chẳng bao giờ chấp nhận mất cả. Anh nói có đi đâu thì tôi và con cũng là của anh. Tôi muốn chia tay anh không đồng ý; nếu đưa đơn ra tòa, tòa giải quyết thì mẹ con tôi ở đâu anh cũng đi theo đó mà thôi.

Các con tôi những lần như vậy chỉ nghĩ là do bố quá gia trưởng nên mẹ không chịu được chứ chúng không biết về những chuyện kinh khủng khác về anh. Con trai cả của tôi bề ngoài mạnh mẽ sống nội tâm, nếu chúng tôi ra tòa không biết cháu sẽ suy sụp như thế nào. Con gái út vẫn còn nhìn cuộc sống màu hồng lắm. Cháu không yêu bố nhưng ít nhất cũng tự hào vì bố được xã hội trọng vọng. Tôi không muốn đánh mất những điều tốt đẹp đó trong tâm hồn con mình.

Các bạn đừng nghĩ tôi cần kinh tế vì tôi đã dám từ bỏ nhà cao cửa rộng để ra đi nghĩa là không cần gì cả, chỉ nghĩ cho con và bố mẹ tôi. Tôi sợ bố mẹ không ngẩng mặt nhìn xóm giềng được nếu tôi bỏ chồng. Gia đình chồng cũng yêu quý tôi lắm, mẹ anh luôn xem tôi là con dâu tốt nhất. Các anh chị và các cháu cũng luôn bảo vệ, nói tôi còn hơn cả tình máu mủ, nếu có việc gì giữa chúng tôi thì họ vẫn đứng về phía tôi. Tất nhiên không ai biết chuyện bồ bịch của anh, vì như tôi nói muốn giữ cho tâm hồn các con được bình yên.

Giờ đây khi đối diện với những ngày anh về nhà mà nghĩ đến người khác, rồi công khai bất cần gia đình, tôi muốn tung hê tất cả. Tôi không biết mình có nên nói thật với các con để tìm con đường giải thoát cho mình hay không. Sau bao nhiêu năm gìn giữ danh dự cho gia đình và con cái, có phải đến lúc tôi nên sống cho chính mình? Mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên để biết con đường đi đúng đắn nhất. Chân thành cảm ơn.

Nga

Vợ thú nhận sống bên tôi nhưng chỉ nghĩ về tình đầu

Một ngày nọ vợ hỏi nếu em hết tình cảm thì anh nghĩ sao? Tôi hỏi có thật không, vợ trả lời có và nói sống bên tôi nhưng toàn nhớ đến người tình đầu.

 

Tình đầu chưa nguôi
Tình đầu chưa nguôi – Ảnh minh họa

 

Tôi 36 tuổi, vợ 30, chúng tôi lấy nhau đã 11 năm, có hai cháu, đứa lớn 10 tuổi học lớp năm, đứa bé 18 tháng, cuộc sống vô cùng hạnh phúc cho đến khi tôi thất nghiệp cách nay khoảng bốn tháng. Ba tháng gần đây vợ tôi đi làm nhân viên phòng trong một khu du lịch gần nhà, tôi cảm nhận tình cảm gia đình bắt đầu có vấn đề. Sinh hoạt vợ chồng không được thường xuyên, vợ tôi luôn cho rằng đi làm về mệt và không thích quan hệ, tôi cũng chấp nhận và không ép buộc. Rồi tôi về làm ở cơ sở làm ăn của anh trai, khoảng vài ngày lại về thăm vợ con.

Một ngày nọ, vợ chồng tôi vừa ân ái được khoảng 30 phút, vợ hỏi nếu em hết tình cảm thì anh nghĩ sao? Tôi hoàn toàn bỡ ngỡ, ngơ ngác hỏi lại vợ nói có thật không? Vợ trả lời có và nói sống bên tôi nhưng toàn nhớ đến người tình đầu thôi. Vợ bảo phải nói ra để anh không đau lòng và bản thân không dằn vặt lương tâm. Tôi đem điều này ra hỏi chị gái và những người bạn thân để nghe lời khuyên, không ngờ vợ lại trách ngược tôi là hành động hồ đồ, bêu xấu cô ấy.

Các chị gái tôi cho rằng có hai nguyên nhân: Thứ nhất tình cảm của vợ tôi và người kia đã vượt quá giới hạn lúc yêu nhau trước khi cô ấy đến với tôi; thứ hai là sau khi đi làm vợ tôi có người tình mới. Tôi đem điều này hỏi vợ, vợ cho rằng tôi đánh giá thấp, bêu xấu cô ấy với mọi người xung quanh, thậm chí vợ còn đưa số điện thoại tôi cho người ấy gọi cho tôi, nói là tôi đang hiểu lầm vợ, rằng vợ tôi là người hoàn hảo. Tôi hỏi hai người giữ liên lạc với nhau lâu chưa thì biết được rằng họ vẫn giữ liên lạc từ khi cô ấy lấy tôi. Người ấy còn nói ngày xưa vì lý do bận đi làm ăn xa nên mới mất cô ấy. Trong lòng anh ấy luôn có tình cảm với vợ tôi nhưng lý trí không cho phép anh quay lại, nếu tôi bỏ rơi vợ vì ghen tuông thì anh ấy sẽ cưu mang vợ tôi đến suốt đời cho dù trái đất có nổ tung.

Tôi giận lên, muốn ly dị với vợ nhưng mấy ngày nay mất ăn mất ngủ và nhận ra mình không thể sống thiếu cô ấy và gia đình đang có. Liệu tôi có quá yếu đuối không? Tình cảm tôi dành cho vợ luôn chan chứa nhưng liệu sự việc này có cản trở cuộc sống chúng tôi sau này nếu muốn hàn gắn lại với nhau không? Xin lời khuyên của các bạn.

Luân

Hãy để em ra đi!

Xin cứ để em ra đi 1 lần … chỉ 1 lần thôi !!! Em thề sẽ không đau đớn , không níu kéo bất cứ 1 thứ gì nữa !

– Sẽ có 1 tình yêu không bao giờ phai tàn , em sẽ yêu mãi , yêu anh mãi cho dù sau này trời đất có hoang tàn mưa nắng !!!

Nước mắt của em không có đủ tác dụng để em làm mình vơi bớt những nỗi buồn hình như đã quá quen thuộc ! Em không biết đến bao giờ lòng em mới nhẹ nhàng như cái ngày mà em chưa gặp anh !

 

Xin hãy để em ra đi
Xin hãy để em ra đi – Ảnh minh họa

 

Yêu anh là 1 quyết định khó khăn , và chia tay anh đó là 1 nỗi đau nặng nề ! Hình như tứ lúc yêu đến lúc chia tay là suốt 1 quá trình em cảm thấy mình hụt hẫng và sai lầm ! Em không biết phải trách cứ ai , số phận hay cuộc đời … hay là em phải trách chính mình đã không đủ nghị lực để yêu anh và không đủ mạnh mẽ để thoát khỏi cảm giác này !!!?!

Em ghét cái cảm giác này ! Ghét thật sự , vì em đã dối lòng mình , rằng em không buồn đâu ! Chia tay là hết ! Thời gian cũng hết ! Kỉ niệm cũng thế ! Nỗi đau cũng thế ! Rồi sẽ hết ! Chỉ 1 chút thôi … cần 1 chút nữa thôi … cố gắng 1 chút nữa thôi … rồi sẽ hết … mọi thứ sẽ hết …

Thế sao giờ em lại nhớ quay quắt lòng … , lòng cứ mãi nghẹn ngào vì những kỉ niệm đã cũ , xót xa cho những lần em dại khờ vì tin vào tình yêu ấy ! Quá vụng dại và khờ khạo ,em hụt hẫng quá nhiều , mất mát quá nhiều … mất hết luôn lòng tin 1 con người …

… đã thế thì em xin … xin anh hãy để cho em rời xa … , vì chắc thế thì lòng anh sẽ quên được em nhẹ nhàng , và em đây còn chút tự tôn của người con gái !!! Chút tiếc nuối của người rồi cũng sẽ qua … sẽ chẳng còn nhiều nhung nhớ đâu anh , đớn đau thì cũng thế … , anh chỉ phải chấp nhận 1 nỗi đau khi chia tay , còn em … em đã phải chấp nhận nhiều thứ … nó không đơn giản chỉ là nỗi đau … hay là 1 sự thiệt thòi … ,nó là cả 1 quá trình em yêu anh theo kiểu cô độc !!!

1 mình em quan tâm …

… 1 mình em biết … , 1 mình em buồn … , rồi cũng chỉ 1 mình em hạnh phúc …. , tự 1 mình em …

Em không dùng ” lẻ loi ” để diễn tả nó , em sẽ dùng từ 1 mình … vì 1 mình em , em sẽ cô độc hơn nhiều … không cần anh đâu , cũng chẳng cần nữa anh nhắc nhở , chẳng cẩn nữa anh ân cần … chẳng cần nữa anh yêu thương !!! Một mình em cũng đã quá đủ đau đớn em tự gây ra cho mình , chẳng cần thêm anh chà xát cho nó thêm phần xót xa đâu anh !!! Em biết phải làm đau mình thế nào để cảm thấy vừa đủ cho em và vừa đủ cho anh ! !

Chỉ cần 1 điều nơi anh , 1 điều nhỏ bé … chỉ xin anh đừng như thế … đừng níu kéo như thế … đừng van xin như thế … đừng yêu em như thế nữa … , thì chắc rằng em sẽ bớt đau hơn … ! Em đã tự dối lòng mình rằng , anh chỉ yêu 1 mình em , chỉ em , riêng em … mãi mãi … Nhưng không , và chắc chắn là không , cho dù trước kia , bây giờ hay sau này … Nhưng em vẫn thế , em không biết điều gì đã làm cho tình yêu của em không hề thay đổi … vẫn 1 cảm giác ấy … ! Em đã tha thứ quá nhiều , che lấp quá nhiều … thậm chí em đã giả dối chính anh và chính em , em không biết em làm điều đó vì điều gì … vì anh , vì em … hay vì tình yêu này ! Nhưng mọi cố gắng của em dường như là vô nghĩa … , đến tận bây giờ , em ko biết mình đã cố gắng tất cả vì những điều gì … , vì yêu anh … hay vì em sợ em mất anh ?!

Nhiều lần em cố nhìn … trong mắt anh , trong em hờn ghen dấu kín ! Em chẳng biết vì sao mình yếu đuối như thế ! Đôi lúc em gục ngã , gục ngã thật sự , muốn  buông xuôi …buông xuôi tất cả …

… nhưng không , em không làm được , em cứ níu kéo , cứ tự van nài mình … chẳng hiểu vì sao , chẳng hiểu vì cái gì … chỉ biết em như 1 con ngốc , đem nỗi đau dấu kín đến tận lòng … , chẳng ai biết , chính em cũng chưa từng biết là mình đã đau như thế !

Lúc này đây … em chỉ cần anh , cần anh 1 chút thôi …

Cần anh quan tâm

Cần anh ân cần

Cần anh hò hẹn

Cần anh lãng mạn

Cần anh nhớ nhung

Cần anh chăm sóc

Cần anh đợi chờ

Cần anh mong mỏi

Cần anh tìm kiếm

Cần anh khao khát

Cần anh yêu thương

Cần anh nhẹ nhàng

Cần anh ngọt ngào

chỉ cần … chỉ cần anh 1 chút , 1 chút thôi , để em thôi hờn ghen với những tình yêu khác … , chỉ cần anh 1 lần như thế !!! Nhưng giờ thì hết rồi , ko cần nữa , chẳng cần nữa … mọi thứ là vô nghĩa , cho dù anh có hơn thế 1000 lần , thì anh vẫn là anh , vì em đã ko còn yêu anh trong tình yêu này nữa ! Bây giờ em sẽ yêu anh ở 1 tình yêu khác , tình yêu này chỉ 1 mình em thôi … , em sẽ không hận anh đâu , thề đấy ! Chỉ nhớ anh thôi , những nỗi nhớ nhung này sẽ nhẹ nhàng theo năm tháng … , lòng em rồi sẽ nhẹ nhàng hơn ! Chỉ cần em biết cố gắng , 1 chút thôi , cố gắng thêm 1 chút nữa … 1 chút nữa thôi …

… để rồi thật sự em cũng chẳng biết mình đang phải cố gắng vì những gì ! Em không còn cảm giác rõ ràng nữa rồi ! Biêt đến bao giờ em quên … , biết đến bao giờ em mới thôi nhung nhớ …

Quanh đây , vẫn còn đâu đó những kỉ niệm của những ngày ta yêu nhau … , em ra đi , thế mà nỗi nhung nhớ cứ trào dâng , nước mắt cứ tràn mi … , rồi em cũng chẳng biết mình phải làm gì nữa để thôi xót xa …

Trưa nay phố xa đầy nắng , riêng em với con đường vắng !

Em không hiểu vì sao ngày xưa em yêu câu hát này đến thế ! Chắc có lẽ vì ngày đó em còn 1 mình … , bây giờ thì khác  …

bây giờ thì em biết … biết rằng anh chỉ là những lời hứa ! Lời hứa , ừ thì cũng chỉ là lời nói được thốt ra …

… biết thế …

vẫn biết thế … , vẫn biết mây trời bay là bay đi mãi , vẫn biết anh chẳng như … lời anh đã hứa …

Thế mà em đã nhiều lần ngu ngốc , tin đến dại khờ ! Chắc anh sẽ chẳng thấy được nỗi đau cứ nhói lên mỗi ngày trong tim này …

Dặn lòng sẽ không khóc , hứa nhé !

một cái gì rớt xuống tay lạnh buốt .

Mưa ư !?

-Không phải !

Là nước !

Ừ thì nó là nước đó !

– Sao nó mằn mặn vậy em ?!

Không … không … không thể nào , người đã từng nói cảm xúc trong em đã chai sạn rồi mà … sao lạ vậy ?!… Em cũng ko biết nữa , nhưng có 1 cái gì đó len vào tim làm em rơi nước mắt , em thề là em ko muốn khóc …

có giọt nước mắt nào mà ko như vậy …

Nếu em buồn ?!?!

Chẳng biết , mỗi khi buồn em sẽ khóc … em sẽ soi gương mình trong trái tim … lắng nghe em … lắng nghe những gì em suy nghĩ … vì em biết đâu ai hiểu em được như chính em …

Rồi em sẽ tự mình xót thuơng cho nỗi buồn của em , an ủi nó … khóc cho nó hay cho em ???

-Cho em

Vì em biết nỗi buồn có cho đi thì cũng chẳng ai dám nhận ! Thôi thì gói lại thật đẹp rồi thả giữa đời cho gió cuốn đi .

Rồi em sẽ tự mình xót thuơng cho nỗi buồn của em , an ủi nó … khóc cho nó hay cho em ???

Nếu em buồn ?!?!

rồi thời gian sẽ cuốn trôi đi tất cả , như con sóng cuốn đi những dấu chân đã in hằng trên cát , như cơn gió sẽ lấy đi chiếc là vàng tàn úa của mùa thu để lại cho cây 1 sự đơn độc vô bờ bến …

… phai nhòa ….

… thì tất nhiên thời gian sẽ làm mẩt đi trong em những gì ngọt ngào , những gì đau đớn … đã từng có trong em … dù cho mai đây ai đi bên anh đến cuối cuộc đời … dù cho anh … anh đang tâm xé … xé nát tim em … Dù có ước … có ước ngàn lời , có trách 1 đời … cũng đã muộn rồi … Tình ơi ! Dù sao đi nữa … xin vẫn yêu anh …

… và dù sao đi nữa thì em cũng đã …

Nhưng anh ơi ! Em xin anh …

… cho em níu kéo lại bàn tay anh …

… 1 chút thôi … để rồi người sẽ bỏ em đi … mãi mãi … rồi tất cả cũng sẽ rời xa em , bạn bè , những kỉ niệm … , anh … tình yêu cũ … và cả em nữa … chính em … sẽ bỏ ta đi như nhưng dòng sông nhỏ , ôi những dòng sông nhỏ … lời hẹn thề là những cơn mưa …

Nhớ không anh , những lần ta bên nhau dưới những cơn mưa nồng nàn , giờ thì phố ấy , góc ấy … mình em … chỉ mình em …

Thôi thì anh về đi … , em sẽ  ko ra phố nữa … lòng này đã tan hoang như ô cửa gió lùa …

… Thôi trả lại anh … trả lại hết những yêu thương của ngày xưa … trả lại cho anh chút luyến tiếc cho những phút đắm say vội vàng … trả hết … trả hết cho người … trả luôn mắt môi nụ cười … trả lại anh những nỗi đau đã từng cào xé em trong lồng ngực … trả lại luôn những ngỡ ngàng của những ngày đầu tiên ..

vì em ngỡ …

Ngỡ …

… ngỡ răng ta đến với nhau chỉ vui chơi qua đường … thế thôi !

… ngỡ những lúc quá muộn sầu tìm nhau cho quên nỗi đau … ngỡ rằng những phút đắm đuối vụng dại rồi ta cũng sẽ quên mau … nhưng anh ơi đến bây giờ em mới biết …

… Biết rằng rồi bắt đầu từ đây với em là những chuỗi ngày dài chờ đợi nỗi đau qua mau … biết đến lúc chỉ còn mỗi 1 mình … trong đêm … thức trắng .. rồi nước mắt em rơi … vì em biết … em … đã trót yêu rồi !

Không lẽ …. ko ! MÀ em biết tất cả chỉ thế thôi … thôi em xin trả lại anh … trả lại anh tình yêu cuối cùng đã tan vỡ … trả lại … trả lại anh tình này !

Bị chồng chán vì học quá nhiều

Khi phát hiện con người đàng hoàng như anh cũng có bồ, tôi càng sốc. Tôi đã hỏi anh lý do, anh nói: “Tiến sĩ thì có làm chồng sung sướng được không”.

 

Phụ nữ học cao dễ bị chồng chán
Phụ nữ học cao dễ bị chồng chán!!!???? – Ảnh minh họa

 

Tôi 30 tuổi, có học thức, công ăn việc làm ổn định, lương cao nhưng giờ đây chỉ muốn sống độc thân dù đã có chồng. Từ khi đi học tôi đã có những mục tiêu nhất định, những hoài bão lớn, vì vậy mà thành tích học tập và làm việc rất cao. Tôi đã học xong thạc sĩ, đang trên con đường học tiến sĩ gian nan nhưng đầy kỳ vọng, vậy mà giờ muốn buông xuôi việc học và chán ghét đàn ông đến cùng cực. Phụ nữ suy cho cùng cũng cần một bờ vai nương tựa, hơi ấm của người đàn ông, nhưng chồng tôi không như vậy, mọi việc anh để tôi làm, ngay cả một câu hỏi han âu yếm vợ cũng không có. Lúc nào anh cũng nói câu: “Em giỏi thì làm đi, anh làm việc của anh”. Tôi không thể chịu nổi.

Chồng tôi cũng là người có học thức, gia đình khá giả. Ngay từ nhỏ tôi đã nghĩ chỉ cần học giỏi thì cuộc sống sau này sẽ hạnh phúc, giờ chỉ thấy mình đang sống trong vô vàn ám ảnh, áp lực. Ở công ty tôi giỏi nhưng cũng không được trọng dụng bằng các em chân dài, tôi dư thừa khả năng để thăng chức nhưng may mắn đó luôn rơi vào những người khéo ăn khéo nói khác. Về phía chồng, khi phát hiện con người đàng hoàng như anh cũng đi bồ tôi càng sốc.

Tôi đã hỏi anh lý do, anh nói: “Tiến sĩ thì có làm chồng sung sướng được không”. Anh thật ấu trĩ khi đụng chạm vào việc học của tôi như vậy, không sung sướng được nhưng anh cũng nên nhớ nhờ tôi mà anh có cơ ngơi ngày hôm nay, vì mọi việc trong nhà đều do tôi quyết, anh toàn ỷ lại. Tôi cũng đã gặp cô bồ của anh, cô ta thua kém tôi rất nhiều và tôi thực sự không hiểu tại sao đàn ông lại cặp kè với một người thua vợ mình nhiều như vậy. Cô ấy chỉ tốt nghiệp lớp 12, làm lễ tân trong một spa ở TP HCM, chiều cao bằng tôi nhưng chỉ nhìn bàn tay thôi là tôi thấy cô ấy lười lao động, ăn bám, bàn tay sơn đỏ, không chút chai sần vất vả gì.

Tôi không can tâm khi chồng lấy tiền ở nhà đi bao gái ngoài đường như vậy nên nói chồng ly hôn hoặc phải bỏ cô ấy. Anh nhẫn tâm đến mức nói với tôi việc bỏ bồ là không thể, cô ấy cho anh cảm giác mà tôi chưa bao giờ làm được. Tôi hỏi đó là cảm giác gì, chồng trả lời là sự đòi hỏi, nũng nịu. Tôi chỉ biết cười trừ, thời gian tôi đi làm, đi học, nghiên cứu để làm gì? Để sống một cuộc sống không phải suy nghĩ về vật chất cùng với anh, thời gian ngủ còn không có thì lấy đâu mà đòi hỏi, nũng nịu.

Anh muốn tôi đòi hỏi, nũng nịu cái gì, chẳng nhẽ lại “Anh ơi, mua cho em cái này, cái kia chăng”. Mua thì cũng lấy tiền trong nhà mua thôi, tôi ngày đêm tiết kiệm, còn anh chỉ nghĩ đến việc chiều chuộng người phụ nữ khác. Ly hôn anh không chịu, anh nói giờ ly hôn phức tạp, cứ sống vậy với nhau, em ốm anh chăm nhưng khi anh nhớ cô ấy thì có quyền đến, còn em có thể quen ai tùy ý. Cái gia đình gì vậy? Đây gọi là gia đình sao, chỉ cần nghĩ đến cảnh chồng mình chung chăn gối với người khác là tôi đã thấy kinh khủng rồi, cảm giác không muốn chạm vào người anh, như thể trên đó đang dính hàng loạt thứ bệnh tật, virus khiến tôi vô cùng dị ứng và kỳ thị.

Nếu sau này có con gái tôi sẽ dạy nó học vừa thôi, chăm sóc sắc đẹp vào, học cách nhõng nhẹo nhiều mới thành công trong công việc và hôn nhân được. Đừng như mẹ nó, cố gắng cả đời vì một tương lai vẽ lên hoàn hảo, cuối cùng chỉ là một bức tranh lộn xộn toàn màu đen, sự căm tức và uất ức. Đam mê của tôi là học, giờ đây tôi chỉ muốn học và làm để quên đi những đau đớn trong đời. Rồi một đêm tôi chợt nghĩ, khi lấy được bằng tiến sĩ rồi tôi sẽ làm gì, liệu chồng có bỏ cô ấy quay về với tôi? Liệu tôi có tìm được người đàn ông yêu mình thật sự hay lại quẩn quanh trong vòng tròn do mình tạo ra. Chưa bao giờ tôi cảm thấy bất lực và thiếu mục đích sống đến thế này.

Thủy

Nhiều lần bị sếp tán tỉnh

Sếp nhiều lần bảo tôi đi công tác cùng, tôi nghĩ cách thoái thác hoặc chấp nhận đi nhưng tìm cớ về nhà ngay sau khi xong công việc.

 

Sếp tán tỉnh
Sếp tán tỉnh – Ảnh minh họa

 

Tôi 35 tuổi, có gia đình và hai con trai kháu khỉnh, công việc và thu nhập ổn định, chồng quan tâm đến vợ con, cuộc sống khá hạnh phúc. Tôi làm việc tại một công ty nhà nước được hơn 13 năm rồi. Trong công việc, tôi được đồng nghiệp nhận xét là có trình độ, nhanh nhẹn tháo vát, có tinh thần trách nhiệm, nhìn hình thức bề ngoài cũng bình thường, không có gì nổi bật. Thỉnh thoảng có đồng nghiệp nam để ý, quan tâm, nhắn tin, mời cà phê nhưng tôi luôn từ chối. Với tôi, gia đình và chồng con là quan trọng nhất.

Cuộc sống của tôi sẽ không có gì phải suy nghĩ nếu không có những rắc rối liên quan đến cấp trên trực tiếp. Đó là một người đàn ông hơn tôi 15 tuổi, thành đạt, giàu có, có gia đình hạnh phúc với hai con trưởng thành. Cách đây khoảng 5 năm, trong một chuyến công tác, sếp đã buông lời tán tỉnh, như với những người khác tôi đã khéo léo từ chối. Sau đó, tôi vẫn làm việc bình thường, cư xử đúng mực, mọi việc trôi đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cách đây khoảng 4 tháng sếp lại buông lời tán tỉnh. Tất nhiên tôi vẫn từ chối, nói hai người đều có gia đình nên không thể làm như vậy được. Từ đó đến giờ sếp luôn tìm cách quan tâm, gọi điện, nhắn tin, bày tỏ tình cảm, có lúc không có ai còn tìm cách ôm hôn làm tôi rất khó xử. Nhiều lần sếp còn bố trí để tôi đi công tác cùng, tôi nghĩ cách thoái thác hoặc đi cùng rồi khi xong việc lấy lý do đến thăm nhà người thân ở gần đó để về trước. Trước mọi hành động hay chỉ đạo của sếp, tôi đều phải suy nghĩ xem có ý đồ gì trong đó không nên cảm thấy căng thẳng vô cùng. Tôi biết chẳng có chuyện tình yêu gì ở đây mà chỉ là thói chán cơm thèm phở của đàn ông mà thôi.

Nhiều lần tôi đã nói thẳng suy nghĩ của mình, yêu cầu sếp không được nhắn tin gọi điện nếu không có việc gì, không được có những hành động thái quá nữa nhưng sếp không chấp nhận. Phải nói thêm ngoài những hành động trên, sếp cũng là người có trình độ, tinh thần trách nhiệm trong công việc, đối xử công bằng với tất cả nhân viên, được mọi người nể phục, lãnh đạo tin tưởng, bề ngoài có đôi chút lạnh lùng.

Công việc của tôi ở công ty khá tốt, phù hợp với chuyên môn, tôi đã phấn đấu nhiều năm để có được vị thế như hôm nay nên không hề muốn phải từ bỏ công việc vì một lý do thế này. Bên cạnh đó tôi cũng sợ cứ như vậy sẽ thấy mệt mỏi, hơn nữa nếu đồng nghiệp biết được sẽ vô cùng xấu hổ, còn nếu chồng biết được gia đình sẽ bị xào xáo lên bởi chồng tôi rất ghen. Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.

Nga

Nay người mai ta

Anh chị từng một thời yêu đương đắm đuối trước và sau cưới. Không sở hữu vẻ đẹp lộng lẫy hay sự quyến rũ chết người, nhưng chị có một nhan sắc đằm thắm theo kiểu “tứ đức”, vừa lòng cả đại gia đình chồng. Ngoài giờ đi làm là chị về dọn dẹp, nấu nướng, trò chuyện cùng mẹ anh… Ai cũng nói, anh tốt số mới có được người vợ hiền lành, hiếu thuận như thế.

Trời quả không cho ai tròn vẹn cái gì. Lâu rồi, anh chị vẫn chưa có tin vui. Cả nhà anh ngóng cháu. Mẹ chồng vẫn thương chị, nhưng lại hay len lén thở dài. Tất nhiên, đàn bà thời buổi này không hẳn luôn là người có lỗi khi đường con cái có vấn đề. Sau vài lần đi kiểm tra và nhận về cái kết luận cả hai đều bình thường, anh đâm chán “hợp tác” để chữa trị. Sau vài năm chung sống, anh bỗng thấy chị… hơi nhạt, nhất là thái độ cúc cung phục vụ, ít khi chăm chút bản thân của chị. Từ khi anh bỏ việc nhà nước, bung ra ngoài đi theo công trình, những độ nhậu tiếp khách tăng lên theo số tiền kiếm được, tỷ lệ nghịch với thời gian và tình cảm dành cho gia đình. Anh thầm nhận xét, vợ mình sao mà xuề xòa quá, trong khi ngoài kia, các cô gái ăn diện ngút trời, váy áo hấp dẫn, nước hoa sực nức. Anh tự nhủ, đàn ông mà, vui chơi chút đỉnh cũng chẳng sao, đâu đã có con cái gì mà phải lo ảnh hưởng!

Chị mãi không quên buổi khuya hôm ấy anh về, bên cạnh vẻ bề ngoài bèo nhèo như mọi lần, từ trên người anh còn rớt ra một món “phụ tùng” nho nhỏ của đàn bà. Tuy ngà say, anh vẫn đủ sức để chống chế rằng, bạn bè đứa nào nó nghịch phá, nên mới cố tình nhét vào lưng quần anh như vậy, chứ nếu ăn vụng, thì ai chả biết chùi mép! Nếu chị vin vào đó để kiếm chuyện thì cứ việc, anh cũng chẳng tha thiết gì đâu!

Chính những lời của anh, chứ không phải cái vật bằng vải hình tam giác màu đen gợi cảm kia làm lòng chị đau đớn. Hóa ra, chừng ấy thời gian gắn bó, mối quan hệ vợ chồng đối với anh đâu có nghĩa lý gì… Bị cả nhà xúm vào la mắng, anh lại cho rằng chị “kích động” mọi người chống lại mình, nên càng tỏ ra khó chịu với vợ. Anh bắt đầu tự cho mình quyền đi ngang về tắt, bất cứ lúc nào cũng có thể kiếm chuyện gây sự. Chị bảo, vợ chồng son mà sao buồn quá, ngày càng thấy tình cảm lợt lạt, thì anh gạt đi. Chị nuốt nước mắt vào lòng, bởi thương chồng, hy vọng đó chỉ là thái độ nhất thời của một người đàn ông đang vất vả bươn chải bên ngoài…

Đó là câu chuyện của một năm về trước, tính từ thời điểm cô gái ấy chủ động hẹn gặp chị. Cô gái không quá trẻ, nhưng mặn mà, khêu gợi với chiếc eo thon, bờ mông cong vút, chiếc áo hở cổ khoe vòng 1 trễ nải. Cô thản nhiên thông báo: chồng chị mê em lâu rồi, nhưng không dám ly hôn vợ. Em phải để đồ lót vào lưng quần ảnh, nhằm làm chị tức giận mà bỏ ảnh, ai dè chị sợ chồng quá vậy! Lỗi là của chị đó, làm vợ gì mà hiền quá, nên ảnh mới hư. Thôi, nói gì thì cũng muộn rồi, chị nhường hẳn ảnh cho em đi!

Chị bình thản hỏi anh về người phụ nữ đã đến tìm mình. Anh không chối, chỉ trả lời đơn giản và lạc đề là, chúng ta sống với nhau có vẻ không hợp. Hay là mình chia tay, để em còn tìm người khác…

 

Tâm sự hôn nhân
Tâm sự hôn nhân

 

Cô gái ấy thay vào vị trí của chị, nhưng không hành xử như chị đã từng. Cô lồng lộn lên khi chồng về trễ, hít ngửi kiểm tra từng chi tiết trên người chồng mỗi ngày. Người ta bảo, sự trả thù ngọt ngào và kinh khủng nhất đối với hai kẻ ngoại tình, là bắt hai người đó lấy nhau. Nghe thì có vẻ buồn cười, nhưng đời diễn ra đúng “kịch bản” đến không ngờ được. Anh bắt đầu thấy tiếc. Những chăm sóc ngày xưa không còn nữa. Những êm ấm trong nhà cũng bay biến. Mọi thứ rối tung lên, anh về đến cửa là mẹ chồng, chị chồng, em chồng, nàng dâu kể tội lẫn nhau, nghe muốn phát điên; phải phân xử, giải trình, dỗ dành này nọ, đủ cả… Công việc của anh không còn thuận lợi như trước, tiền bạc bắt đầu eo hẹp dần. Tiếng chì tiếng bấc trong nhà leo thang… Tình hình càng bi đát hơn khi vợ anh có thai. Bao lâu nay, chờ tin một đứa con, giờ nó đã thành sự thật, sao anh lại thấy không vui…

Những lúc ấy, anh thường nhớ về chị, người vợ đã bị anh phản bội, ruồng bỏ mà chẳng phản kháng gì. Cớ sao chị không cào cấu anh, tại sao chị chẳng biết ghen tuông, giành lại chồng? Hay là chị chưa từng yêu thương anh, nên nói đi là đi, buông tay cái một, không khóc lóc cầu xin, càng chẳng một lần nắm níu? Ý nghĩ ấy làm cho anh khó chịu. Chị bây giờ ra sao?

Ừ thì, chị có gầy hơn xưa chút đỉnh, nên nhìn gọn gàng, trẻ ra thấy rõ. Chị đã thay mấy áo quần màu tối bằng những bộ đồ hợp thời trang hơn, nên linh hoạt tươi tắn ra nhiều. Anh thật lòng mừng cho chị. Càng có phần xấu hổ khi chị bảo, là lỗi của chị, hồi đó, chị đã quá yêu và tin, lại cứ nghĩ, tình cảm là tự nguyện, không cần phải để mắt tới thì nó vẫn còn đó, để sau này mới nhận ra rằng, mọi thứ lơ đễnh đều phải trả giá…

Họ thi thoảng gặp nhau, ăn cơm, nói chuyện, đều là do anh chủ động mời. Nếu ngày xưa, anh về trễ vì ham vui, vì mê gái, thì nay, anh chán về nhà bởi không muốn bước chân vào chốn bề bộn, ồn ào, đầy những bực bội, cáu bẳn, trách móc ấy. Anh nhận ra vợ cũ của mình luôn dịu dàng và chừng mực, đáng trân trọng. Sao điều này, ngày xưa anh không biết quý nhỉ? Cay đắng thay, khi mất đi rồi, người ta mới bàng hoàng nhận ra là mình từng có!

Cô gái ấy, bây giờ là vợ anh, lại một lần nữa đến tìm chị. Ngay giữa bữa cơm trưa mà chị định bụng sẽ bảo anh rằng, chúng ta không nên gặp gỡ nhau thế này, mọi thứ đã kết thúc lâu rồi. Nhưng chị chưa kịp nói gì, thì đã được nhận vô số những lời khó nghe: “Này mụ kia, mụ có liêm sỉ chút nhá. Chồng của người ta mà mụ hẹn hò qua lại, là thế nào? Mụ định cướp chồng thiên hạ đấy à? Không dễ dàng thế đâu!”. Anh gạt tay vợ “của thì hiện tại” ra, gằn giọng bảo, không được xúc phạm cô ấy – tức là chị, người vợ “của thì quá khứ”. Ngay lập tức, vợ “của thì hiện tại” gào toáng lên giữa quán, rằng các người dám đối xử với tôi như vậy sao, tôi đang bụng mang dạ chửa, mà bị chồng phản bội, dan díu với người đàn bà khác, làm sao tôi chịu được hở trời? Rồi nước mắt tức tưởi thi nhau rơi xuống, trong sự xúm xít chỉ trỏ của người xung quanh đang háo hức vì được xem tấn trò đời.

Chị ân hận rời khỏi quán, sau khi buông ra một câu xin lỗi thật lòng. Lần này, vẫn là chị sai rồi. Chị cũng không đợi để chào anh một tiếng, dù biết anh đang đuổi theo phía sau.

LƯU LY

Hiến dâng đời con gái vẫn không được anh lựa chọn

Anh nói hiện tại đã có người yêu, nếu lên giường cùng nhau thì “có thể” sẽ hàn gắn chúng tôi. Vậy mà anh đã không cho tôi được cái kết thúc trọn vẹn như mong muốn. Anh nói người con gái đó cũng thương anh như tôi, anh không nỡ bỏ.

 

Hiến dâng
Hiến dâng

 

Tôi là người hướng nội, dân ngoại ngữ nên cũng có một số suy nghĩ theo kiểu phương Tây, vẻ ngoài ưa nhìn, không ít người theo đuổi. Tôi rất thương một người lớn hơn năm tuổi, công việc ổn định, giàu có. Với tôi, để yêu thương một người con trai thì người đó phải có sự vững chãi, anh là người như vậy, mang cho tôi sự thoải mái, học hỏi được nhiều điều. Anh cũng là dân du học nên có những suy nghĩ phương Tây. Trước đây chúng tôi từng là người yêu của nhau nhưng anh giàu với lại gia đình tôi không đồng tình lắm, sợ tôi dễ bị anh bắt nạt nên tôi chia tay và quen người con trai khác. Người này đã theo đuổi tôi rất lâu, gia đình tôi cũng quý vì anh rất hiền, tâm lý, ở gần nhà tôi nên sau này sẽ dễ dàng chăm sóc ba mẹ.

Người ta nói con gái thông minh nên chọn lấy người yêu mình nhiều hơn, những tưởng tôi sẽ hạnh phúc với quyết định của bản thân nhưng không phải thế dù anh vẫn tốt, lo lắng và tạo những điều bất ngờ cho tôi. Vấn đề là nơi con tim, tôi thấy mình càng cô độc không muốn chia sẻ gì với anh. Tôi đã lẩn tránh, quyết định buông tay để trả tự do cho cả hai.

Sau một thời gian, tôi thấy mình vẫn còn yêu thương nhiều lắm người yêu cũ và ngỏ ý xin được quay về cùng anh. Anh nói hiện tại anh đã có người yêu, nếu lên giường cùng nhau thì “có thể” sẽ hàn gắn chúng tôi. Lúc đầu có chút ngỡ ngàng khi nghe anh nói nhưng vì sự kiêu hãnh và lòng tự tin, tôi đã đồng ý. Tôi tin là mình có thể níu kéo anh, cũng hiểu anh sẽ không bỏ rơi tôi.

Đời có vay có trả, anh đã không cho tôi được cái kết thúc trọn vẹn như mong muốn. Anh nói người con gái đó cũng thương anh như tôi, anh không nỡ và mong tôi hãy xem anh là một kẻ sở khanh. Tôi quằn quại trong đau đớn và mất niềm tin trong một khoảng thời gian dài, nhận ra cái giá hôm nay tôi nhận là đúng. Tôi đã biết được cảm giác bị bỏ rơi và yêu thương thật sự là gì, thấy trước kia mình cũng là người tạo ra nhiều tội lỗi. Người con gái kia không biết gì về chuyện tôi và anh, tôi tôn trọng anh cũng như kịp nhận ra nếu người con gái đó biết được chúng tôi từng như thế thì chắc cũng đau như tôi.

Có thể người ngoài khi đọc tâm sự này sẽ không cảm thông cho tôi nhưng có những nỗi đau chính người trong cuộc mới cảm nhận được. Giờ đây, khi tỉnh táo nhìn nhận vấn đề tôi cũng thấy chính mình đáng trách hơn đáng thương. Tôi và anh vẫn xem nhau như bạn, hỏi thăm và chia sẻ những điều lớn lao trong cuộc sống. Tôi cũng mong bây giờ và về sau vẫn thế, vì anh là người đã tạo ra bước ngoặt lớn của cuộc đời tôi. Vậy mà tôi vẫn sợ khi lý trí không còn kiềm nổi con tim tôi sẽ lại tìm anh hoặc một ngày người con gái đó sẽ biết được. Tôi nên làm gì đây, tự giữ lấy cảm xúc cho riêng mình hay vẫn giữ liên lạc như một người bạn?

Ngân

– Nhỏ to tâm sự chuyện tình cảm tình yêu hôn nhân gia đình và cuộc sống