All posts by Goc Tam Su

GocTamSu.com - Tâm sự chia sẻ nhỏ to mọi góc cạnh của cuộc sống, tình yêu, công việc, gia đình, con cái ...

Từ ngày có bầu

Từ ngày mang thai, đi đâu ta cũng được gọi bằng một cái tên mới: “Bầu”. Cái tên nghe sao mà thân thương quá. Lên cơ quan, các chị hỏi: “Mấy tháng rồi Bầu?”, “Thèm ăn gì hả Bầu?”. Ra chợ, bà bán cá mời mọc: “Mua cá chép đi Bầu!”, cô bán thịt đon đả: “Mua cho chị ít thịt nạc Bầu ơi!”… Ta cười hạnh phúc vì mọi người đều biết và gọi ta bằng cái tên mới. Bỗng dưng, ta cố gắng bước đi khệ nệ hơn, chậm chạp hơn, tay âu yếm đặt trên bụng bầu như muốn khoe với mọi người rằng: ta sắp được làm mẹ.

Bầu được quan tâm chăm sóc yêu thương hơn
Bầu được quan tâm chăm sóc yêu thương hơn

Từ ngày có bầu… Ta lục lọi mọi thông tin để chăm sóc sinh linh bé nhỏ. Những thực phẩm được liệt vào loại “cấm”, những thói quen gây hại bị ta “triệt tiêu” tận gốc. Ta mang giày bệt, quàng khăn, bước đi thong thả, qua đường từ tốn, dù đã biết sắp muộn giờ làm. Ta chăm nghe nhạc cổ điển, đọc truyện và thậm chí là chăm chỉ ngắm ảnh những baby xinh xắn trên mạng… Ta viết nhật ký, chịu khó học từng mũi đan để móc mũ áo cho con yêu. Ta biết, cuộc sống ngoài này chẳng dễ chịu chút nào, nhưng ta tin con sẽ được đủ đầy, sẽ luôn vui vẻ và yêu mến cuộc đời này như ta.

Từ ngày có bầu… Ta đợi gần hai mươi tuần mới bắt đầu cảm nhận những cử động rất khẽ của con yêu. Khỏi phải nói ta vui mừng đến thế nào. Con đã là một phần trong cơ thể ta. Làm sao mẹ con ta có thể rời xa nhau được?

Ta cảm nhận được hạnh phúc gia đình, từ ngày ta có bầu. Trước đây, khi yêu nhau, ta và “ông ấy” cũng thề non hẹn biển sớm tối có nhau, hứa sẽ đắp xây một mái ấm gia đình. Nhưng có lẽ điều đó mới chỉ dừng lại như một “khái niệm” mơ hồ, vì chưa trải qua. Rồi ta cưới “ông ấy”, tức là được xem như đã lập gia đình.

Ấy thế mà vẫn thấy thiếu điều gì đó. Chỉ từ khi có con, biết con sắp chào đời, ta mới hiểu hơn về hai chữ thiêng liêng là “gia đình” ấy. Hằng đêm, cái “ông” ngày xưa giờ là chồng cứ áp tai lên bụng ta, hỏi nhỏ: “Con thương ba hơn hay mẹ hơn?”. Bất ngờ, “ổng” bị con đạp một cái thật đau vào má, cả nhà cười vang.

Từ ngày có bầu, ta nhận được nhiều sự quan tâm từ người thân. Cứ mỗi lần có người từ quê vào là hai bên nội ngoại gửi rất nhiều quà. Từ trứng gà, trứng ngỗng cho đến chuối, bưởi, thậm chí cả rau muống, rau khoai… Ta biết, dù ở xa nhưng mọi người vẫn nghĩ cho ta, thương ta.

Kể cũng lạ, không hiểu sao từ ngày có bầu, ta lại hay suy nghĩ, nhạy cảm và dễ tủi hờn. Xem một đoạn phim buồn, mắt ta rơm rớm. Đặc biệt, người hay làm ta tủi nhất là cái người hàng ngày vẫn cùng ta “đầu ấp tay gối”. Chồng đi làm về muộn, ta lại nghĩ hay “ổng” chán nhìn thấy cái mặt tai tái, cái má nổi mấy cục mụn của mình?

Thi thoảng ta đi làm về sớm, thấy mắt chồng vẫn cắm cúi vào máy tính, ta lại “đá thúng đụng nia”. Chồng ngạc nhiên: “Sao thế em?”. “Ai bảo không thèm hỏi thăm tui lấy một tiếng?”, ta nén giận. “Trời ơi, mới gặp nhau lúc nãy mà. Có phải xa xôi cách trở gì đâu!”, chồng lắc đầu không hiểu nổi.

Đêm đêm, khi chồng đã yên giấc thì ta trở mình liên tục. Ta hồi hộp nghĩ đến ngày lâm bồn. Rồi ta thương, thương kiếp đàn bà sao mà khổ. Dù ta biết, khổ nhưng cũng được hạnh phúc đến tột cùng. Đã mấy tháng nay, đêm nào ta cũng suy nghĩ để chọn cho con một cái tên thật hay giữa hàng trăm, hàng ngàn cái tên lướt qua trong đầu.

Có nhiều lúc tưởng đã chọn được tên ưng ý, ai ngờ mấy hôm sau lại đổi. Ta biết, cái tên sẽ theo con đi đến hết cuộc đời, thậm chí gắn với vận mệnh của con, thế nên làm sao ta có thể hờ hững được?

Chín tháng mười ngày… Ta mang trong mình thiên thần bé nhỏ. Những ngày ốm nghén dữ dội, những lúc đau đến cứng cả lưng, những đêm mất ngủ, những cử động càng lúc càng chậm chạp, mệt nhọc và sau này là giây phút hạnh phúc được đánh đổi bằng vô vàn đau đớn khi con chào đời… Chợt thấy thương và hiểu mẹ ta hơn bao giờ hết.

“Từ tuần này con sẽ thấy đau nhức xương đấy. Nhớ giữ ấm, tuyệt đối không chủ quan nhé! Ngoài này ba mẹ đã chuẩn bị “ổ” cho con xong xuôi rồi!”, giọng mẹ bông đùa trong điện thoại, nghe ấm lòng đến lạ. Rồi ta nhìn xuống cái bụng đang càng ngày càng lớn và nở một nụ cười viên mãn.

 VŨ HOÀI

Dung hòa mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu

Nhiều người cho rằng, mối quan hệ giữa mẹ chồng – nàng dâu là đề tài không có hồi kết, và rất khó dung hòa. Tuy nhiên, theo chuyên gia tâm lý giới tính – bác sĩ Lan Hải, nếu cả hai phía cùng nỗ lực, không khó để cải thiện mối quan hệ này.

Dung hoà mẹ chồng nàng dâu
Dung hòa mối quan hệ mẹ chồng – nàng dâu

MẸ CHỒNG ĐỘ LƯỢNG, NÀNG DÂU NHƯỜNG NHỊN

Khi hai người phụ nữ thuộc hai thế hệ cùng quan tâm đến “người đàn ông” của mình, rất dễ phát sinh mâu thuẫn. Mẹ chồng cậy quyền, đánh mất sự độ lượng, đẩy nàng dâu vào thế khó: im lặng, cam chịu, rồi than thân trách phận. Thật ra trong gia đình, ngay cả chị em ruột, mẹ con vẫn xảy ra mâu thuẫn. Vì vậy, đừng quá ”sốc” khi bất đồng quan điểm với mẹ chồng.

Nàng dâu phải biết khéo léo xử sự sao cho vẹn tình. Không phải cứ im lặng là tốt. Mẹ chồng – nàng dâu có quyền nhận xét về nhau, vấn đề là ý kiến có tính chất xây dựng, và lành mạnh hay không còn thể hiện bản lĩnh của người trong cuộc.

Lời nhận xét về nhau cần phải chân thành, không có ý bêu riếu, mỉa mai, lôi kéo người khác đứng về phía mình. Mâu thuẫn giữa mẹ chồng – nàng dâu ở mức độ nào tùy thuộc vào sự độ lượng của mẹ chồng và cách sống của nàng dâu. Nàng dâu nên kính nhường mẹ chồng, sẽ nhận lại sự ưu ái. Duy trì mối quan hệ ấy thật tốt, nàng dâu sẽ thu được nhiều mặt lợi, ngược lại, sẽ mất nhiều niềm tin, niềm vui, uy tín. Mẹ chồng cũng vậy, độ lượng với con dâu là thu về một “nội tướng” giỏi.

DÂU LÀ CON

Ông bà ta xưa nay vẫn quan niệm, dâu là con gái. Người làm dâu là làm nhiệm vụ gánh vác giang san, thu vén trong ngoài sao cho vẹn toàn. Trách nhiệm ấy không kém phần nặng nề, nếu không có sự hỗ trợ của những người thân phía gia đình nhà chồng, nhất là mẹ chồng. Người làm dâu phải khéo léo thể hiện, xem mình là con gái trong nhà.

Nếu chưa được lòng mẹ chồng, hãy chịu khó gần gũi, tìm hiểu, học cách kìm nén cảm xúc. Không nên giải tỏa cảm xúc bằng thái độ bất cần, thách thức với bạn bè, láng giềng, hay trên các trang mạng xã hội. Nên nhìn nhận mọi việc theo hướng tích cực, kiểu “mẹ sinh anh để bây giờ cho em”.

Mẹ chồng nếu bất đồng với con dâu, cũng nên giãi bày, giống như cách chỉ dạy cho con gái, đừng quá xét nét, hồ đồ, cũng không cậy quyền, dễ tạo mâu thuẫn, khoảng cách. Xác định “dâu là con”, con dâu sẽ thấy mình phải có trách nhiệm với gia đình nhà chồng, không câu nệ, trách móc, dễ bỏ qua mọi điều mà mình cho là “khó ở”, bởi bây giờ mình đã trở thành “con gái” trong nhà, phải biết lắng nghe cha mẹ chỉ dạy.

Xác định “dâu là con”, mẹ chồng sẽ dễ thông cảm, không chấp nhặt, hay nặng nề với dâu. Từ đó, sự chia sẻ việc nhà, chuyện tình cảm cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Khoảng cách mẹ chồng – nàng dâu sẽ được rút ngắn lại, dần đồng điệu, nhịp nhàng, cởi mở hơn trong mối quan hệ vốn được xem là nhạy cảm.

HÃY VÌ “NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA MÌNH”

Hãy thành thật với mẹ chồng bằng cách lấy “vũ khí” từ ông xã. Thông qua chồng, nàng dâu sẽ hiểu hơn về mẹ chồng, thậm chí nhờ chồng hiến kế cách dung hòa. Người chồng nào cũng mong vợ biết quan tâm, nhún nhường, an ủi, đỡ đần, yêu thương mẹ. Một nàng dâu thông minh còn phải biết ơn người sinh ra chồng mình, đã nuôi lớn, dạy dỗ, yêu thương, để rồi người đàn ông ấy… về tay mình, mà ăn ở phải phép. Khi ấy nàng sẽ được lòng cả hai.

Mẹ chồng cũng nên nghĩ rằng, mình cưới vợ là cưới cho con trai. Con trai ăn đời ở kiếp với vợ, chứ không phải với mẹ chồng, nên việc rộng lượng với con dâu sẽ khiến con trai hạnh phúc. Mẹ chồng phải biết tin vào sự lựa chọn của con trai, vào cách giáo dục của gia đình với con trai, và ngầm hiểu rằng, gia đình có thêm người con gái chứ không phải người ấy đã “cướp” đi con trai của mình.

Hiểu như vậy sẽ là bí quyết để hai bên tôn trọng, thành thật với nhau. Hãy gieo hạt giống của lòng chân thật, sự hiểu biết, tình yêu thương vào mái ấm gia đình, để nhận lấy mọi điều tốt đẹp.

Khi hai người phụ nữ cùng quan tâm đến “người đàn ông của mình” theo một cách riêng, sẽ dễ xảy ra bất đồng. Hãy nên tìm tiếng nói chung, chớ đẩy người đàn ông ấy vào giữa “hai làn đạn”.

 SONG NGUYÊN (ghi)

Cho ngày 8 tháng 3

Ở trên đời này, điều hạnh phúc nhất không phải là có nhiều của cải, địa vị, mà là có được một người mẹ tuyệt vời. Người mẹ tuyệt vời là một người phụ nữ không chỉ yêu con hơn hết mọi thứ mà còn là người phụ nữ hiểu biết, nhạy cảm và sâu sắc; một người mẹ dịu dàng nhưng cũng thật mạnh mẽ khi cần thiết. Có được một người mẹ như thế thì hầu như đảm bảo được đứa con sẽ là một người hiểu lí lẽ, mạnh mẽ và giàu tình cảm. Thật đáng ghen tỵ với những ai được sinh ra từ người mẹ như thế.

Thiệp chúc mừng 6 Tháng 3 ngày Quốc tế Phụ Nữ
Thiệp chúc mừng 6 Tháng 3 ngày Quốc tế Phụ Nữ

Điều này cũng không có nghĩa là xem nhẹ vai trò của người bố. Nhưng hãy nhìn vào các gia đình mà xem, những khoảng cách và rạn nứt trong các mối quan hệ đều chịu sự tác động mạnh mẽ từ người phụ nữ. Không khí gia đình là do người phụ nữ tạo ra. Sự gắn kết hay chia rẽ cũng là do người phụ nữ khéo léo xoay sở. Thậm chí ngay cả khi bố mẹ chia tay hay gia đình lâm vào cảnh khốn cùng, nếu bạn có một người mẹ tuyệt vời thì bạn là người may mắn và hạnh phúc, ngay cả trong những lúc như thế, bạn cũng là một con người hạnh phúc hơn bao nhiêu người khác. Xin nhấn mạnh điều này. Bởi trong cuộc sống còn có những người mẹ yếu đuối và nhu nhược, những người mẹ sống ích kỷ và độc đoán. Những người đã để lại rất nhiều vết thương tâm hồn cho con mình mà không hề hay biết hoặc thậm chí không thể nào hiểu được. Những người mẹ đó thật đáng thương, bởi họ không bao giờ có được trọn vẹn tình cảm thiêng liêng từ đứa con mình đã sinh ra.


Những phụ nữ trẻ, người đã, đang và sẽ làm mẹ, hãy là những người mẹ hiểu biết, dịu dàng và mạnh mẽ nhé. Hãy nghĩ đến những điều mình muốn và không muốn- khi- còn- bé. Bởi vì chỉ có người phụ nữ mới làm nên được những điều kỳ diệu.


Ngay cả những người đàn ông tuyệt vời nhất, ai ảnh hưởng đến họ nhiều nhất nếu không phải là những người mẹ?

Vy

Rơi!!!

Lại viết khi tâm trạng không ổn định nhưng gần đây tôi rất hay nghĩ về việc tự tử, tôi còn thường xuyên cáu gắt với tất cả mọi người, suy nghĩ vấn đề luôn rất bi quan. Mệt mỏi, thật sự mệt mỏi lắm.

Lấy chồng, ừ thì ai cũng lấy chồng, chồng do mình chọn chứ chả ai ép nên chả trách ai được, ừ thì trách mình…. Chồng không lăng nhăng, chồng chỉ ham chơi, chồng quá vô tư. Khi người phụ nữ lấy chồng, bản thân họ chẳng mong được chồng nuôi mà chỉ mong chồng nuôi được chính bản thân chồng và phụ giúp vợ nuôi con cái. Nhưng khi cái việc là đáng lẽ ra người đàn ông trụ cột phải đứng ra đảm nhiệm và suy nghĩ thì lại được đặt lên vai mình.

Con bé tý, nội ngoại chẳng ai giữ dùm đã đành, tiền giữ cháu thì cao ngất trời gần 2/3 tiền lương mình có thể đi làm nhưng cũng chả yên tâm được. Đã thế người thân thương trong nhà còn chẳng yêu thương nhau, tỵ nạnh nhau từng thứ mà những thứ ấy đươc thể hiện từ nhà chồng có lẽ mình cũng ít tủi thân. Nhà chồng thì còn vô cùng hồn nhiên và vô tư với suy nghĩ cưới vợ về thì tự tụi nó tính. Ừ thì mình cũng cố tính, nhưng tính cho lắm cũng chỉ được 2 mẹ con, nào tính được thêm cho chồng. Mà xin về nhà mẹ đẻ thì mẹ chồng chẳng vui, mẹ chồng chẳng vui chứ cũng 5,7 tháng phụ được 1 triệu gọi là có phụ tiền sữa cho cháu. Ăn uống thì bắt phải mua đồ tươi, ngon, bổ, nhưng không hề phụ một đồng nào. Ừ thì con mình, mình phải tự gánh vác chứ, nhưng con mình lại còn chẳng được nuôi theo ý mình khi làm gì thì nhà chồng cũng không vừa ý.

roi
Con là động lực mỗi khi tôi gục ngã

Con cái ngày lớn càng biết mè nheo mẹ, đeo mẹ suốt ngày, mẹ làm đã ít tiền còn quần cho mẹ mệt không có sức làm việc, nản, lắm lúc muốn xách ba lô lên và đi. Bỏ mặc mọi thứ, ích kỉ chỉ nghĩ đến bản thân như xưa. Rồi không làm được, lại cáu gắt với bản thân, với chồng, với gia đình, với con gái. Cái vòng lẩn quẩn chẳng bao giờ dứt được.

Uất ức, uất ức đến không thở được, đến mức nước mắt muốn chảy ngược cả vào trong. Phải chi chồng không có sức lao động mình cũng chấp nhận sự thật là một vai cáng đáng không lời than trách, nhưng sức dài vai rộng đi làm bao năm chả để dành được gì mà còn mơ tưởng thích làm chủ, chẳng thích làm thuê. Nản, nản cả cái gia đình chồng chiều chuộng đến hư chồng rồi trách mình không khuyên giải. Giờ cứ sợ đi ra đường bị hỏi “chồng làm gì?” “gia đình chồng có phụ không?” Đôi lúc cười trừ cho qua chuyện rồi lại tự hỏi bản thân sống sao mà để bị đối xử như thế?

Cũng chẳng thể than được, có than người ta cũng chẳng giúp đươc mà lại còn cười cho. Bế tắc không lối thoát, có khi nào mình cũng nghĩ quẩn không? Sống trong chăn mới biết chăn có rận. Ngày xưa đọc báo thấy người ta tự tử thì mắng sa sả vào mặt giờ bế tắc rồi mới hiểu cảm giác bị chửi là ích kỉ là thế nào. Âu cũng đáng lắm chứ!

Hãy mạnh mẽ lên cô gái!

Cô không đẹp và cô biết điều đó. Ngày còn độc thân mỗi khi đi chơi với hai đứa bạn thân cô thường buồn tủi vì những người đàn ông dù là bạn bè vẫn thường thích tâm sự với hai người bạn kia của cô hơn – đơn giản vì họ đẹp. Cô lại nhủ: “Đành chịu vậy, vì mình xấu!”

 

Thế rồi cô gặp anh cũng là một người bạn trong số những người đàn ông đang cưa cẩm hai cô bạn của cô. Khi đó cô học năm cuối cao đẳng ở tỉnh.

Thời gian đầu khi yêu nhau cuộc sống khá hạnh phúc. Anh chăm sóc và vẽ về một tương lai tươi sáng với cô. Cô mơ mộng về giấc mơ hão huyền đó và vô cùng tin tưởng anh. Thế nhưng đôi lúc cô nhói tim khi nghe anh nói “bạn bè anh bảo nếu anh không yêu em chắc chẳng ai yêu em. Nên em hãy biết quý vì điều đó”. Nuốt nước mắt vào tim vì quá yêu anh cô lại tự nhủ: ” đành chịu vậy ai bảo mình xấu!”

Tốt nghiệp bắt đầu tìm kiếm công việc cô mới nhận ra cuộc sống không như là mơ. Rằng để xin được một công việc ở tỉnh với người không có ngoại hình và ” gốc gác” như cô là điều không tưởng. Bất giác cô cảm thấy hụt hẫng. Cô lại nhủ: “Đành chịu vậy, vì mình xấu!

 

manh-me-len-nao-co-gai
Hãy luôn mạnh mẽ và tự tin bởi bạn là một và duy nhất

Anh mở một quán cà phê và có đề nghị cô làm quản lý với mức lương không quá cao nhưng hời với những sinh viên mới ra trường và thất nghiệp như cô. Cô hăng say làm việc từ sáng đến tối… Cô luôn đến sớm nhất và về trễ nhất. Cô cố gắng bằng tất cả sức lực bởi cô nghĩ rằng đây là tương lai của cô và anh… và cô phải phấn đấu. Một tháng rồi hai tháng trôi qua lấy lý do quán mới còn nhiều khó khăn cô không được nhận lương. Đành chịu vậy!

 

Vài tháng sau đó cô chợt thấy bản thân có nhiều thay đổi và việc gì đến sẽ đến: hai vạch. Một đám cưới chớp nhoáng diễn ra… Bụng cô to hơn quần áo cũ không còn mặc vừa… đành lấy quần áo cũ của chồng ra mặc. Chồng đi chơi khuya cũng không sao. Cô sẽ là hậu phương vững chắc cho chồng bằng cách làm việc không công. Cô có thể hy sinh tất cả chỉ cần anh nói “anh yêu em nhất trên đời”. Cô lại nhủ: “Đành chịu vậy, ai bảo mình xấu!”

 

Rồi con trai chào đời. Chưa được ba tháng mẹ chồng đã bắt lên. Vừa chăm con, vừa lo việc nhà, lại phải ra quán phụ. Không biết ông bà nội xem đâu ra cái đĩa bảo ăn kiểu nhật thì có chiến tranh nó vẫn sống tốt rồi bắt thằng nhỏ hàng ngày uống nước từ 5 loại hạt xay… ăn cơm gạo lức muối mè lúc vừa 6 tháng tuổi… dĩ nhiêb không cần nói thằng bé suy dinh dưỡng đến tội. Xót con nhưng không muốn buồn lòng ba mẹ chồng cô chỉ biết ôm con khóc thầm. Đành chịu vậy!

 

Quán buôn bán không tốt cô muốn đi làm để có thu nhập. Bạn bè giới thiệu cô đi làm nhưng khi hỏi ý kiến chồng thì chồng im lặng. Cô lại bảo thôi lần sau tìm việc khác khá hơn không làm mất mặt chồng. Cô lại nhủ: ” đành chịu vậy, ai bảo mình xấu”.

 

Cô gái ạ! Kết thúc câu chuyện này tôi chỉ muốn nói với em hãy mạnh mẽ lên. Em xứng đáng được nhiều hơn thế. Em chỉ đẹp khi em biết trân trọng chính em. Đã qua rồi cái thời phụ nữ là phải nhẫn nhịn vì hạnh phúc gia đình. Hạnh phúc chỉ có khi cả hai cùng cố gắng vun đắp. Em cần làm chủ chính em, làm chủ tài chính của em. Em phải sống có tự tin rằng “ai cũng có quyền hạnh phúc” thì khi đó em mới có hạnh phúc trọn vẹn.

 

Tâm thư gửi em gái Mai Lan

Vết rạn và thịt thừa!

Ngày ấy, anh và cô yêu nhau tuy chớp nhoáng nhưng nồng nàn và chân thật. Họ gặp nhau một cách tình cờ, yêu nhau một cách chớp nhoáng và quyết định cưới nhau một thời gian cực ngắn sau đó. Đã từng có lúc cô muốn dừng lại vì những vết thương lòng trong quá khứ nhắc nhở cô “không gì là mãi mãi”. Những lúc ấy anh an ủi cô “Không sao đâu, anh biết mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến em choáng nhưng anh biết cách làm người khác hạnh phúc, em yên tâm nhé.”

Rạn da sau khi sinh con
Rạn da sau khi sinh con – Ảnh minh hoạ

Yêu anh, cô quyết định đánh cược hạnh phúc cả đời vào anh. Rồi họ có con như bao cặp vợ chồng khác. Cô từng hình dung được cuộc sống bận rộn sau khi có con nhưng cô không hình dung được những vết rạn và những mớ thịt thừa. Bởi, cô nghĩ đơn giản lắm, sinh con rồi mọi thứ sẽ khác nhưng đó lại là một chuỗi những sự cố gắng trong chặng đường tìm lại mình của quá khứ huy hoàng.

Ngày xưa cô thon thả, đẹp và cực teen trong mắt mọi người. Có lẽ ai cũng quen với hình ảnh đó nên nhìn lại sau khi cô sinh con ai cũng cảm thấy ngạc nhiên. Người vui tính, kẻ xấu miệng nhưng đâu ai biết rằng dẫu đó chỉ là những lời nói đùa thì tim cô cũng đau như cắt. Hơn ai hết, cô luôn muốn mình xinh đẹp. Từ nhỏ, cô thà bị chửi ngu ngốc chứ không bao giờ nói chuyện lần 2 với kẻ chê mình xấu xí. Bây giờ, cô bất lực nhìn đống quần áo cũ của mình chẳng xỏ chân vào được. Quần áo big size thì xấu xa xấu xí khiến cô cũng chả muốn đi mua sắm.

Mà đau lòng nhất có lẽ là lời nói đùa thốt ra từ miệng anh “Em à, sao em lại xăm cả cái quả địa cầu lên bụng thế kia. Giờ em còn mặc cả quần áo của mẹ cơ đấy!” Tim cô như vỡ vụn, anh đâu biết thế giới bên ngoài dù họ có cười cợt cô thế nào cũng không bằng lời nói đùa của anh lúc này. Nó như giết chết tình yêu cô dành cho anh sau bao nhiêu năm mặn nồng ấy. Cô bảo cô muốn ngủ riêng vì em bé khó ngủ. Vì cô cũng chẳng còn tự tin để ở cạnh anh nữa.

Anh chẳng thể hiểu được những vết rạn đó do đâu mà có, những mớ thịt thừa gớm ghiếc ấy do đâu mà thành. Nước mắt cô lăn dài, nhìn đứa con bé nhỏ đang ngủ, lắm lúc, cô ích kỉ muốn nhét nó trở lại vào bụng. Ngày yêu nhau, anh tinh tế biết bao nhiêu, thì giờ đây anh trở tâm bấy nhiêu. Bao nhiêu gánh nặng anh đều đổ cho vợ, bản thân anh, đi làm về rồi nghỉ ngơi, rồi họp mặt bạn bè. Cuộc sống anh không thay đổi so với hồi còn độc thân, nhưng cuộc sống cô thay đổi ngay từ khi cô lấy anh làm chồng. Những thay đối đến quá bất ngờ và quá nhiều khiến cô choáng ngợp. Cô lạc lõng trong chính mái ấm của mình.

Cứ thế, mỗi ngày cô càng đẩy mối quan hệ ấy ra xa hơn. Cho đến bây giờ, cô lại ngu ngốc mơ ước rằng “giá như anh ngoại tình, để cố kết thúc cuộc hôn nhân này một cách nhẹ nhàng hơn”

Hôm nay, nhận được tin một người bạn cũ sắp lấy vợ, cô chỉ viết vài dòng chúc mừng hạnh phúc như thường lệ kèm theo vài lời nhắn

“Chúc anh hạnh phúc trăm năm nhé. Hãy luôn yêu thương vợ mình anh nhé! Trân trọng cô ấy nhiều vào.

À mà lúc vợ mang thai, anh nhớ bên cạnh an ủi nhé. Cô ấy có cáu cũng hãy cảm thông anh nhé. vợ sinh con rồi thì anh nhớ phụ vợ chăm con. Công viêc bên ngoài dù bận đến đâu, về nhà hãy giúp vợ thay tã hoặc tắm cho con cũng được, miễn là phụ cô ấy. Đừng bỏ cô ấy lẻ loi và đơn độc trong cuộc hôn nhân và mái ấm của chính mình….”

Rồi nước mắt cô lăn dài, chẳng hiểu vì sao cô khóc. Ngày xưa anh cũng cật lực theo đuổi cô. Anh dịu dàng, anh quan tâm, anh chăm sóc cô từ ly từ tý. Vậy mà, có lâu lắm đâu, 2 năm thôi, sao 2 người cách xa nhau đến thế. Tiếng con thức giấc o e làm cô dừng những suy nghĩ linh tinh lại…..

Làm sao thoát khỏi người đàn bà ghê gớm ấy?

Thanh Tâm đe dọa: “Tôi không có được anh thì không ai có được”. Tôi không biết phải làm sao để thoát khỏi người đàn bà ghê gớm ấy…

 

Đầu tiên Thanh Tâm nói với tôi nàng là trưởng phòng của một tập đoàn bất động sản còn chồng thì làm giám đốc một công ty tư nhân. Nàng có hai con, một trai, một gái rất ngoan ngoãn, xinh đẹp.

Tôi để ý thấy từ sau khi quen tôi, nàng hay đưa lên facebook hình ảnh gia đình, chồng con và những chuyến đi công tác xa. Tôi đã một lần đổ vỡ, chuẩn bị viết tiếp “tập hai” nên thấy cảnh gia đình hạnh phúc, tôi rất ái mộ.

Đặc biệt, Thanh Tâm rất biết dẫn dắt câu chuyện. Bao giờ nàng cũng biết tôi muốn nói gì và luôn kéo tôi vào câu chuyện của mình. Biết tôi có ý tìm mua vài lô đất để đầu tư kinh doanh, nàng sốt sắng chỉ dẫn. Nghe tôi nói cần tặng quà cưới cho một người bạn thân, nàng tư vấn ngay món quà mà tôi hết sức ưng ý. Tôi vừa nói mình chuẩn bị đi du lịch nước ngoài, nàng liệt kê một danh sách những thứ cần mang theo… Nàng chu đáo hơn cả vợ sắp cưới của tôi.

Nói chung, trong suy nghĩ của tôi, đó là một người phụ nữ hoàn hảo. Chồng nàng hẳn là rất hạnh phúc khi có một người vợ như vậy. Các con nàng hẳn rất tự hào khi có một người mẹ như vậy. Và tôi cũng lấy làm hãnh diện được làm bạn với nàng.

Cho đến một ngày, nàng hớt hãi gọi điện cho tôi bảo có việc gấp cần gặp. Giọng nàng rung rung trong điện thoại khiến tôi cũng hết sức lo lắng. Tôi quẳng hết công việc sang một bên, đặt vé máy bay, vào ngay với nàng.

Người đàn bà ghê gớm
Người đàn bà ghê gớm – Ảnh minh hoạ

Hôm đó nàng khóc nức nở và gục vào lòng tôi. Nàng cho biết mình đã bị phản bội. Chồng nàng đã có người phụ nữ khác. Tôi bàng hoàng thảng thốt chẳng kém gì nàng. Tôi ôm nàng vào lòng vỗ về, an ủi. Tôi hứa sẽ chăm sóc nàng chu đáo dù bất cứ điều gì xảy ra.

Đúng một tuần lễ sau, nàng lại gọi điện thoại bảo cần gặp tôi. Lập tức, tôi bay vào. Hôm đó, khi gặp nhau ở quán cà phê, nàng nói yêu tôi và mong tôi hãy làm chỗ dựa cho nàng. Thoạt đầu, tôi sững sờ nhưng sau đó tôi thấy lòng trào dâng một niềm thương cảm.

Tôi lại ôm nàng vào lòng, an ủi và nói rằng tôi rất sẵn lòng được bảo bọc nàng nhưng tôi bảo muốn gặp chồng nàng để hỏi cho ra chuyện, tại sao anh ta lại nỡ ruồng rẫy một người phụ nữ tuyệt vời như vậy? Thế nhưng Thanh Tâm lắc đầu: “Em không muốn anh bận tâm. Chuyện của chúng em cứ để em lo liệu”.

Tôi không còn cách nào khác là phải nghe theo lời nàng. Từ đó chúng tôi qua lại với nhau thường xuyên hơn. Khoảng vài tuần, một tháng, tôi lại bay từ Đà Nẵng vào Sài Gòn để gặp Thanh Tâm. Tuy nhiên, chúng tôi vẫn giữ khoảng cách nhất định bởi chưa bao giờ nàng bật đèn xanh cho tôi làm bất cứ điều gì vượt quá giới hạn. Hơn nữa, tôi không hề giấu giếm chuyện mình đã có vợ sắp cưới ở quê.

Cho đến một buổi tối nọ, Thanh Tâm xuất hiện ở khách sạn, nơi tôi ở mỗi khi có việc từ Đà Nẵng vào Sài Gòn. Nàng vật vã khóc lóc nói rằng không thể nào tiếp tục chịu đựng khi hằng ngày phải đối diện với chồng trong một mái nhà. Trong chớp mắt, tôi quyết định mua một căn nhà ở Sài Gòn. Thêm một chớp mắt nữa, tôi quyết định để cho nàng đứng tên nhưng không nói ra.

Tôi bảo nàng cho tôi thêm ít thời gian để chuẩn bị. Tôi nghĩ đến chuyện hủy hôn ước và tính chuyện dài lâu với nàng. Tôi sẽ chờ đợi đến khi nào nàng ly hôn thì sẽ cưới nàng. Hẳn là sau này chồng nàng sẽ hối tiếc vì đã đánh mất người bạn đời nhưng âu đó cũng là số kiếp. Số kiếp sinh nàng ra là để dành cho tôi dù chúng tôi phải đi đường vòng mới có được nhau. Hôm đó nàng đã cho tôi cái mà tôi vẫn ao ước. Chúng tôi đã có một tối ngập tràn hạnh phúc bên nhau mà rất lâu sau đó tôi vẫn còn cảm giác ngọt ngào.

Ngay sau hôm đó, tôi nhờ bạn tìm mua một căn hộ chung cư. Tìm được căn nhà ưng ý, hắn bảo tôi đi làm thủ tục. Khi tôi đưa Thanh Tâm đến gặp hắn thì mặt bạn tôi biến sắc. Sau đó, hắn bảo riêng tôi: “Tôi trông mặt cô này quen lắm nhưng không biết gặp ở đâu. Ông cho tôi một thời gian để tìm hiểu…”.

Khoảng 1 tuần lễ sau, tôi đang đi công tác ngoài Hà Nội thì bạn nhắn tôi vào Sài Gòn gấp. Vào tới nơi, hắn đưa tôi đến gặp một người phụ nữ, giới thiệu là chị họ. Hắn bảo: “Chị Minh sẽ nói cho ông biết rõ về cô Thanh Tâm này”.

Qua câu chuyện của chị Minh, trước mặt tôi hiện lên một Thanh Tâm khác hẳn: Đó chính là người đàn bà đã giật chồng chị Minh, khiến chồng chị ôm hết tài sản theo cô ta và bây giờ sau một thời gian ăn chơi xả láng, cô ta đã xài hết tiền và đuổi chồng chị về với vợ con.

Tôi điếng hồn. Chưa thể khẳng định những điều chị Minh nói là sự thật nhưng tôi cũng không thể bỏ ngoài tai. Tôi lập tức gọi điện cho Thanh Tâm, nói với nàng những điều vừa nghe nhưng không cho nàng biết ai đã kể. Sau một hồi im lặng, nàng rít lên: “Tôi mà biết con nào… tôi sẽ xé xác nó ra…”.

Thanh Tâm còn nói với tôi rất nhiều nhưng lời lẽ mà nàng sử dụng, tôi không thể nói ra đây vì nó quá dơ bẩn. Thậm chí, tôi còn tưởng mình nghe nhầm vì không tin nàng có thể thốt lên những lời lẽ đó. Cuối cùng tôi bảo: “Chúng ta chấm dứt ở đây”. Thanh Tâm gào lên: “Anh đừng có mơ! Tôi không có được anh thì không ai có được. Anh lên facebook mà coi, tôi sẽ đưa tất cả hình ảnh của chúng ta lên đó, tôi sẽ gọi điện cho vợ sắp cưới của anh, tôi sẽ tới tận nhà gặp cha mẹ anh…”.

Thanh Tâm nói và làm đúng như những gì đã nói. Nàng đã có chủ ý nên buổi tối đến tìm tôi ở khách sạn, nàng đã quay phim, chụp hình lại tất cả. Nàng lập một trang facebook mới và đưa những hình ảnh đó lên mạng. Có điều tôi không hiểu là tại sao trên mạng nàng chửi mắng, nhục mạ tôi hết lời nhưng phía sau nàng lại gọi điện thoại ăn nỉ, ỉ ôi và còn dọa sẽ tự tử nếu tôi bỏ nàng. Chỉ một điều nàng chưa làm được là gặp vợ sắp cưới của tôi…

Tôi không ngờ lòng tốt của tôi đã hại tôi như vậy. Mà tôi cũng trách mình sao lại ngu si, đần độn; không nhìn ra người tốt, người xấu. Giờ tôi phải làm sao để thoát khỏi người đàn bà ghê gớm ấy bởi để lâu ngày nào, tôi càng chết ngày đó…

Đặng Đức Huy

Vực thẳm

Anh này, sao người ta vẫn hằn học nói về phản trắc, dối trá, về những táng tận lương tâm khi người ta phụ bạc nhau? Sao chưa ai nói về vực thẳm?

 

Vực thẳm
Vực thẳm – Ảnh minh hoạ

 

Anh lừa dối em lần này qua lần khác. Vực thẳm anh đào mỗi ngày một sâu. Chúng ta từng đứng cùng nhau trên một bãi đất phù sa. Những người đi ngang vẫn ngưỡng mộ đặt tên mảnh đất ấy là tình yêu. Năm tháng dài rộng, em cứ ngỡ đất sẽ nở hoa nhưng rồi giữa chúng ta mọc ra một kẽ nứt dài vô tận, kẽ nứt ngày qua ngày vẫn há miệng, giờ thì toang hoác trở thành vực sâu.

Anh có thấy đau? Khi ngăn cách chúng ta là vực thẳm, em vươn tay ra mãi cũng không thể nắm chặt tay anh. Em đổ xuống đó bao nhiêu tin, yêu, thương, nhớ. Giờ mất rồi, làm sao vớt lên nổi dù chỉ một mẩu nhỏ niềm tin.

Anh có thấy bình yên? Khi trước mặt anh là vực thẳm. Mỗi ngày anh đều phải bịa ra một vài điều man trá để rót vào tai em. Lúc anh mệt mỏi với những lời nói dối, lúc anh rã rời sau những cuộc rong chơi, anh biết mượn vai ai để tựa vào than thở.

Em kể anh nghe, về vực thẳm trong em. Em đẩy hồn mình rơi xuống, cô đơn, hốt hoảng, mà mãi không chạm đáy. Hóa ra là vực sâu không đáy. Em kể anh nghe, về hơi thở lạnh lùng, rùng rợn của Thần Chết khi một mình em lén lút đi phá thai. Về cánh cửa phòng anh độc ác, tối tăm khi mở ra em thấy một người con gái khác, cũng tự xưng mình là nữ chủ nhân. Về ánh mắt anh dáo dác tìm người cũ cả trong lễ cưới của chúng ta.

Trời ơi, sao em ngốc dại, dám cả gan gọi anh là tình đầu, hội ngộ rồi chia ly, rốt cuộc vẫn chọn anh là mối tình sau cuối. Để rồi hôn nhân dạy em rằng ngần ấy năm, chỉ mình em yêu đơn phương. Anh dẫu muôn lần xin lỗi, thề thốt hối cải, vẫn chưa một lần biết thật lòng yêu em.

Giờ vực sâu hoắm rồi, em muốn bước đi, quay lưng về phía anh và đi mãi. Bỏ lại một nửa đời ngơ ngác tin yêu, bỏ lại những dối trá từng gặm nhấm tim gan. Anh đừng níu kéo, đừng chạy về phía em. Vì trước mặt anh là vực thẳm, tiến một bước thôi cũng đủ hụt chân. Không còn em đứng đợi, anh rơi xuống vực sẽ chẳng ai kéo lên. Em bỏ lại cả oán trách, thù hằn, em mệt rồi chẳng muốn đèo bòng, đa mang. Giờ ngoái nhìn phía anh, em chỉ thấy đáng thương. Em rỗi sẽ xa vực thẳm, gieo lại hạt trên những bãi bồi phù sa. Anh chưa từng sống thật, đời anh mãi đứng bên bờ vực sâu.

May

 

Tâm sự của một mẹ lười

Trưa nay bận quá không nấu đồ ăn cho bé được đành đi mua cháo dinh dưỡng một lần. Đứng chờ nhân viên mang cháo ra nhìn xung quanh tiệm cháo thấy có khu vui chơi cho trẻ dành cho ba mẹ đút cháo lúc bé đang vui chơi luôn.

Chúc mừng ngày Phụ Nữ Việt Nam 20-10
Chúc mừng ngày Phụ Nữ Việt Nam 20-10

 

Con mình cũng thuộc dạng biếng ăn, kiểu như còi còi nên mình lúc nào cũng mua đồ ăn ngon cho bé nên dư chất biếng ăn chăng? An ủi như thế… Nhưng nhìn cảnh phải chạy nhảy theo con để đút thêm vài muỗng cháo rôi tự hào rằng “con tôi nó ăn hết cả bát đầy thế này” thì nói thật mình thà cho bé nhịn đói luôn. Trẻ con nó không bao giờ tự bỏ đói mình đâu, mình cưng, mình yêu, mình thương thì ráng ráng dụ cho nó ăn thoải mái chứ cứ như hành hạ cả hai mình không làm được. Biết bao lần vì vấn đề này mà mình cãi nhau với nội, ngoại của bé suốt.

Không biết mình là người mẹ tốt hay lười, chỉ có điều ăn uống là vấn đề thiết yếu để sinh tồn mà bé không tự lập được. Thì ví dụ như vì một lý do nào đó mình không còn khả năng chăm sóc bé được nữa thì ai sẽ kiên trì làm công việc ấy??? Và đây là một trong số những việc mà cha mẹ luôn khiến bé ỷ lại và “lớn chậm” hơn các bé trên các nước.

Mình không sính ngoại nhưng mình nghĩ ở mọi lứa tuổi bé đều có thể làm được những việc vừa sức với bản thân. Ví dụ bé 1 tuổi không mang nổi vật nặng thì bé vẫn làm được việc tự gom đồ chơi sau khi chơi xong chỉ cần bạn kiên trì hướng dẫn bé. Chỉ cần mình đủ kiên trì và cương quyết không phải mình và bé đều thoải mái với nhau hơn sao?

Hôm rồi lúc đi chích ngừa cho bé, mình có nói chuyện với cặp vợ chồng kế bên, họ hỏi xem con mình bao nhiêu tháng, biết đi chưa? Và rồi họ bảo con họ hơn con mình 2 tháng nhưng vẫn chưa đứng vững, lý do là nhà cứ sợ bé bị té nên ẵm mãi. Chợt nghĩ lại ngày xưa mà ba mẹ mình cứ ẵm bồng mình như thế thì có lẽ nguyên nhà sẽ “cạp đất mà ăn” mất thôi.

Vẫn biết bây giờ mỗi nhà rất ít con nên việc cưng con cưng cháu là điều bình thường nhưng kể cả như vậy thì vẫn cần để bé được tự lập, tự chủ đối với cuộc sống của mình. Gieo một thói quen ỷ lại thì kết cục vẫn là thiệt thòi cho chính con mình thôi các bố mẹ trẻ ạ!

Còn hỏi mình con mình ra sao mà lên mặt dạy đời thế, thì mình xin bảo rằng con mình chả ra sao cả. Nó bị lọt giường suốt nên khi ý thức được vấn đề cao và thấp thì nó biết ngoảnh cái đít lại tuôt xuống chứ không bay thẳng. Trong quá trình tập đi cho bé nếu không ngã quá đau mình không bao giờ đỡ bé vì bé sẽ học được cách đứng dậy. Việc ăn uống của bé thì mình cho nó ăn thứ gì nó thích kể cả thứ đó ít chất dinh dưỡng cũng được, miễn là nó biết tự cho đồ ăn vào mồm để không đói là đủ. Mình là một người mẹ lười, khá vô tâm, và ít khi biết dỗ dành con trẻ lắm. Nói tóm lại là mình ích kỉ đó mà hihihi… Mỗi người đều biết yêu thương con của mình nhưng mình chỉ hy vọng các phụ huynh sớm tìm được phương pháp yêu con và dạy con tốt nhất.

Cuối cùng không liên quan gì nhưng chúc các bạn ngày 20/10 hạnh phúc bên gia đình nhé!

Đó chẳng qua chỉ là một màn kịch…

Tôi và bà con trong tổ dân phố cuối cùng cũng biết rõ bức tranh hạnh phúc của gia đình họ thật ra chỉ là một màn kịch…

Hôn nhân là màn kịch
Hôn nhân là màn kịch

Thằng bé con nhà hàng xóm hét to rồi lao như tên bắn ra đường. Chiếc xe máy thắng kịp nhưng thằng bé cũng té đập mặt xuống đất. Cả xóm bu lại. Khi tôi gọi taxi chở nó đi cấp cứu thì ba mẹ nó vẫn chưa hay con mình bị nạn. Họ còn mãi cãi nhau.

Sau đó khoảng 1 tiếng đồng hồ, Loan, chị vợ hớt hải chạy vào bệnh viện. Trong khi chờ con trai ổn định, Loan kể cho tôi nghe sự thật phía sau “bức tranh hạnh phúc” mà bao nhiêu năm nay, các con chị và cả những người hàng xóm như tôi nhầm tưởng…

Vợ chồng nhà hàng xóm của tôi là những người có địa vị xã hội: Chồng là cán bộ trong một cơ quan nhà nước, vợ là giám đốc công ty thời trang. Họ có hai đứa con trai: Trung, đứa lớn đang học đại học; còn Nhân, đứa út đang học lớp 10. Đó là một gia đình mẫu mực.

Không bao giờ hàng xóm nghe họ to tiếng. Họ không thường đi chung với nhau nhưng mỗi khi thấy họ sóng đôi là ai cũng phải ngước nhìn. Anh khoác tay chị, mặt rạng ngời hạnh phúc. Gặp ai họ cũng xởi lởi hỏi thăm. Thỉnh thoảng không thấy anh ra vô, tôi hỏi thăm thì Loan bảo, Nguyên, chồng chị đi công tác nước ngoài. Năm mười bữa, nửa tháng Nguyên về thì tay xách nách mang lỉnh kỉnh quà cho vợ con.

Hai đứa con của họ rất lễ phép, gặp bà con lối xóm ở đâu là chào hỏi, dạ thưa. Họp tổ dân phố cách đây 2 tuần, cả tổ đã nhất trí bầu gia đình họ là “gia đình kiểu mẫu” để tuyên dương nhân dịp 20-10 sắp tới. Đây không phải là lần đầu tiên bà con bầu chọn họ. Từ khi tôi dọn về làm hàng xóm với họ cách nay 4 năm thì năm nào cũng thấy họ là gia đình tiêu biểu.

Thế nhưng sau khi xảy ra sự cố bé Nhân bị xe tông, Loan tấm tức kể hết mọi chuyện. Bên hành lang bệnh viện, câu chuyện của chị có những lúc bị ngắt quãng bởi tiếng khóc.

Đúng là họ đã có một thời gian hạnh phúc trong cuộc hôn nhân khá dài của mình. Khoảng 5 năm. “Sau khi tôi sinh bé Nhân, tình cờ một lần, tôi gặp lại người yêu cũ. Anh ấy định cư ở nước ngoài. Chúng tôi đi uống cà phê, đi ăn với nhau mấy lần trong thời gian anh ấy về nước làm việc. Chuyện bình thường thôi nhưng Nguyên biết được và khăng khăng đề quyết tôi lén lút tình tự với người yêu cũ. Sau đó là mắng chửi, đánh đập. Tôi không chịu nổi đã định tự tử mấy lần nhưng nghĩ thương con còn quá nhỏ nên cắn răng chịu đựng”- Loan vừa kể, vừa khóc.

Đó chẳng qua chỉ là một màn kịch…

Vậy là họ sắm vai hạnh phúc như người ta diễn tuồng trên sân khấu. “Sự nghiệp của tôi bị ảnh hưởng là cô sẽ biết tay tôi. Khôn ngoan thì im lặng chấp nhận”- Nguyên đe vợ. Trong mắt bà con, bạn bè và cấp trên, họ là một cặp đôi hoàn hảo. Chị là người kinh doanh giỏi nhưng cũng không vì thế mà xao nhãng bổn phận làm vợ, làm mẹ.

Cho đến một ngày, cách nay hơn 3 năm, chị phát hiện chồng mình có người đàn bà khác. Chị đòi ly hôn nhưng Nguyên dọa: “Để 2 đứa nhỏ và người ngoài biết chuyện là tôi sẽ giết cô”. Thế là lại câm nín chấp nhận.

“Cách đây một tuần, cháu Nhân về nói với tôi là bạn nó thấy ba thường xuyên chở người phụ nữ khác đi ngang nhà. Cháu không tin nên nhất quyết theo về nhà bạn để xem có đúng như vậy không? Khi cháu thấy ba nó chở người đàn bà khác đi vào khách sạn gần đó, nó bị sốc, về nhà lầm lì không nói. Tôi hỏi mãi, nó mới thú thật. Vì chuyện này mà tôi với Nguyên liên tục gây gổ ngay trước mặt các con. Cháu Trung thì bỏ nhà vô ký túc xá ở với bạn đã mấy hôm, còn cháu Nhân…”- kể đến đây Loan lại khóc.

Chồng ghen tuông
Chồng ghen tuông

Tôi và bà con trong tổ dân phố cuối cùng cũng biết rõ mọi chuyện về màn kịch hạnh phúc của họ. Bác tổ trưởng có qua nhà nói chuyện với Nguyên thì bị anh đuổi về: “Bác đừng có can dự vào chuyện gia đình tôi”. Thất vọng, bác tổ trưởng báo cáo với Hội LHPN phường để xin ý kiến về việc “tước danh hiệu” gia đình tiêu biểu, hạnh phúc.

Thế nhưng chị chủ tịch cũng lúng túng vì đã báo cáo lên trên, bằng khen đã chuẩn bị xong, chương trình lễ tuyên dương cũng đã được phê duyệt. Thấy tôi là giáo viên, họ đề nghị tôi “tư vấn” xem trong trường hợp này phải giải quyết thế nào? Tôi thật sự cũng bó tay…

Thu Lan