Chị em nó ít giao du chơi bời, suốt ngày ru rú ở nhà với bố mẹ. Bạn bè thường cười trêu, đúng là “hội chứng gà công nghiệp”.
Xa nhà, xa bố mẹ, đi học đại học, chị nó ở nhà bác ruột nên bạn bè xã hội của chị không mở rộng hơn là mấy. Chị vẫn sống rất nhút nhát, kín kẽ, với cả người nhà cũng ít khi chia sẻ, chị em gái chẳng mấy lúc chuyện trò.
Tới tuổi đi làm chị ra ngoài ở trọ. Bên ngoài thì ít giao lưu, hết giờ làm chị chỉ lướt mạng, cuối tuần nào cũng phóng xe về với bố mẹ, chưa thấy chị nói yêu ai bao giờ, có vẻ như quan hệ với đồng nghiệp cũng không được tốt.
Chị nó vẫn cứ vậy, cho đến một ngày con trai bà chủ nhà chị trọ vốn làm ở xa giờ thất nghiệp, về gần tìm việc, thấy chị nó hiền khô, bao năm chẳng yêu ai, công việc ổn định, gia đình cũng tương đối thì tấn công. Vào đúng thời điểm bố mẹ nó giục như hò đò, thậm chí là nhiếc chị việc hai tám rồi mà chưa chịu đi lấy chồng, thế là chị gật.
Nhưng không hiểu sao anh chị lấy nhau mãi chẳng có con, ai cũng buồn não nề. Đã thế hàng xóm còn ác ý cho rằng chị sống buông thả hồi xa nhà học đại học, nạo phá lắm vào giờ mới “tịt”. Tin đồn đến tai bố mẹ chồng chị, khiến mối quan hệ của chị với nhà chồng vốn đã trục trặc nay càng chẳng ra gì. Chị muốn ly hôn nhưng mẹ đẻ chị dọa sẽ từ mặt, sẽ đập đầu vào tường mà chết…
Dạo này ngôi nhà nhỏ càng trở nên u ám hơn. Bố mẹ nó chẳng còn thiết nhắc nhở, giục giã nó lấy chồng.
Là sớm sớm thức giấc thấy có người nằm bên cạnh, dù là ngáy to váng nhà và mặt mũi xấu xí tèm lem nhưng đó là gương mặt thật nhất của người mình thương, để đưa những ngón tay vuốt mái tóc dày và thì thầm “mình ơi sáng rồi”, rồi gỡ cánh tay đang choàng qua người để vào bếp chuẩn bị bữa sáng.
Là nướng bánh mì bơ mứt và pha cho anh ly cafe thơm nồng, rồi pha luôn vào hương ban mai ấy những câu chuyện ngày mới, hỏi han nhau về kế hoạch trong ngày và không quên hẹn hò giờ quay về ngôi nhà nhỏ yêu thương.
Là ngắm nghía anh trong bộ đồ tinh tươm mà chính tay mình giặt ủi, không quên mang đến cho anh gel vuốt tóc và dầu thơm, cũng không quên hôn nhau ngọt ngào khi tiễn anh ra cửa.
Là dù có bận bịu cách mấy cũng dành vài giây trong ngày để gọi điện nhắn tin, đôi khi là dời một cuộc họp để cùng nhau ăn trưa trong chuỗi ngày bận rộn tíu tít. Người ta vẫn nói, không bao giờ là không có thời gian với những điều bạn muốn làm.
Là căn nhà dù nhỏ đến mấy cũng ráng vác về cái ghế gội đầu, và học đâu đó cách massage để gội cho anh sau một ngày mệt nhọc. Là học cách pha nước ấm ngâm chân với gừng và tinh dầu, rồi có cả một spa nho nhỏ tại nhà với đầy đủ dịch vụ từ a đến z
Là huyên thuyên không ngừng về những việc trong ngày, những người đã gặp, những chuyện đã trải qua. Chia sẻ luôn là điều tuyệt diệu nhất của tình yêu, bởi sẽ nhàm chán biết bao khi bên nhau mà không nói gì, và khi mọi thứ đã đi qua từ sức khoẻ, sắc đẹp, tuổi trẻ, đam mê, chỉ còn lại sẻ chia là điều duy nhất giữ được hạnh phúc.
Là tối muộn, cuộn trong nhau cùng xem một bộ phim hay, nghe một bản nhạc xưa, hát khẽ, rồi chìm vào trong yêu thương.
Đương nhiên, cuộc đời có là màu hồng bao giờ, có chồng, là trăm ngàn nỗi khổ. Cuộc sống gia đình vạn nỗi lo và gánh vác, không chỉ với nhau và với tất cả những mối quan hệ có liên quan. Và cả những vấn đề mâu thuẫn muôn thuở của một cuộc hôn nhân vốn từ hai phía rất khác nhau cả về sinh học lẫn tâm lý. Nhưng, những người đi qua mất mát đau thương, luôn trân trọng chắt chiu những gì mình có, thì chắc hẳn rằng luôn biết cách để yêu thương người không hoàn hảo một cách hoàn hảo và luôn biết cách làm cho những ngày còn lại trong cuộc đời – sau những mất mát và khổ đau – được sáng tươi và rạng rỡ trong từng phút giây.
Tôi gần như chết đứng ở giây phút đó, tôi thực sự không biết phải làm sao? Đứa bé trong bụng người phụ nữ kia sẽ có kết cục thế nào? Đứa trẻ trong bụng tôi rồi tương lai sẽ ra sao?
Quen nhau gần 10 năm mới tiến đến hôn nhân. Anh là mối tình đầu của tôi, khi tôi thi rớt đại học buồn chán lang thang trên mạng thì gặp anh. Anh an ủi và động viên tôi thi lại, cuối cùng tôi cũng đậu. Mọi chuyện vẫn tiến triển tốt cho đến khi công việc anh gặp trục trặc, anh quyết định bỏ Sài Gòn về công tác ở tỉnh. Tôi không đồng ý với ý kiến này lắm nhưng vì anh kiên quyết nên tôi cũng mặc anh làm gì làm. Tôi có xuống thăm anh vài lần nhưng quả thật với thành kiến trước đó nên tôi chẳng vui vẻ gì với bạn bè đồng nghiệp của anh.
Gia đình anh rất quý mến và luôn coi tôi là con dâu nhưng anh xuất thân cũng từ một vùng quê nghèo và tôi không thể chịu được cái tư tưởng gia trưởng của anh. Không phải tôi phân biệt giai cấp nhưng cuôc sống của tôi từ nhỏ đã lớn lên ở Sài Gòn nhộn nhip, tôi không hình dung nổi cái ngày mình về làm dâu tỉnh lẻ, lương ba cọc ba đồng, suốt ngày xoay quanh bếp nút, con cái, cuộc sống không ánh sáng như vậy.
Nhiều lần cãi vã và chia tay nhưng rồi anh đều năn nỉ quay lại. Nhiều lần tôi muốn dứt tình với anh nhưng có lẽ do cái duyên cái phận cứ ràng buộc hai chúng tôi. Chúng tôi kết hôn và anh quyết định theo tôi về Sài Gòn. Nhưng gần đây tôi phát hiện anh từng có mối quan hệ không rõ ràng với một cô đồng nghiệp khi còn làm việc ở tỉnh, mà cô gái ấy lại đang có chồng. Cô gái đó còn trẻ. có lẽ lấy chồng lúc chưa nhận thức được vấn đề và dẫu sao tôi vẫn không phải cô ấy nên cũng không dám phán đoán nhiều.
Dĩ nhiên tôi biết lỗi lầm đều thuộc về cả hai người ho hoặc cả bốn chúng tôi, nhưng điều tôi không chấp nhận được là họ làm điều đó khi cô ấy đã có gia đình và anh đang yêu tôi. Việc này xảy ra gần như công khai vì sau này theo tôi đươc biết toàn bộ công ty anh ấy đều biết.
Nhưng chưa dừng lại ở đó, một tối khi chồng tôi đi ngủ nhưng chưa shut down máy, tôi chỉ định tắt dùm anh nhưng vô tình những dòng tin nhắn cô ấy và chồng tôi lại hiện ra mồn một trước mắt. Nội dung chủ yếu là cô ấy đang mang thai nhưng không thể xác định được là con của chồng cô ấy hay chồng tôi. Rằng chồng tôi mới là người cô ấy thật sự…. Còn chồng tôi thì ngoài cách khuyên giả lả rằng cô ấy cứ bình tĩnh nếu không yên tâm thì cô ấy nên bỏ cái thai ấy đi. Rằng anh ấy vẫn yêu cô ấy nhưng còn trách nhiệm với tôi…. Một loạt những nguyên nhân được anh ấy nguỵ biện hết sức hoàn hảo.
Tôi gần như chết đứng ở giây phút đó, tôi thực sự không biết phải làm sao? Có lẽ nào người đàn ông tôi yêu thương bấy lâu nay lại là người ích kỉ, vô trách nhiệm và tham lam đến thế? Tôi phải làm sao để đối diện với gia đình vì cuộc hôn nhân này mới bắt đầu? Và nhất là có một hình hài nhỏ đang hình thành trong cơ thể tôi và lớn lên từng ngày, liệu tôi có nên cho nó có một người cha tàn nhẫn và bỉ ổi như thế không?
Mấy ngày qua tôi đều ăn không ngon, ngủ không yên. Đứa bé trong bụng người phụ nữ kia sẽ có kết cục thế nào? Đứa trẻ trong bụng tôi rồi tương lai sẽ ra sao? Tôi bắt đầu thấy ghê tởm anh, liệu tôi có nên cho anh biết về sự tồn tại của đứa con này không?
Chồng à, sao anh hay phải đi công cán thế, một năm đi những hai lần, mỗi lần toàn hai đến ba ngày, thậm chí có đợt mất hẳn năm ngày em chẳng được ôm anh.
Anh thừa biết em luôn lo lắng, buồn bã như thế nào mỗi khi chiều về chẳng thấy dáng anh quanh em, cho nhà cửa ấm áp, cho em thêm khí thế còn nấu ăn cho mấy bố con, để ăn uống xong xuôi thì cả nhà dắt nhau đi dạo bộ, tạt vào đâu đó uống nước, thư giãn. Em kể anh nghe những câu chuyện mà em thấy thú vị, em kể cũng truyền cảm, hấp dẫn hay sao mà chồng lúc nào cũng thích nghe, có khi lại trách “Sao hay thế mà giờ mới kể”.
Ở nhà vắng chồng em cứ loanh quanh mãi mới hết việc, thu dọn xong, cho con ngủ em chẳng còn việc gì để làm, lại lên giường ôm cái áo còn vương mồ hôi của anh dù cũng chả ngủ ngay nổi.
Vì vẫn nhớ cảm giác đang nằm lại “ra lệnh” cho chồng quay mặt đi, vài lần đầu chồng còn kháng cự yếu ớt kêu mỏi, nhưng sau vợ chỉ cần chẹp miệng một cái, chồng chẹp cái thứ hai là lại xoay người sang bên, tự giác vén áo lên phó mặc số phận, chấp nhận để vợ “tra tấn” bằng cách áp cái bụng bầu bỏng rãy vào phản lưng anh cho mát, anh làm bộ rú lên một tiếng thảm thiết rồi lại ngủ ngon lành. Nghe đâu thiếu cái bụng nóng như than hồng ấy chồng đâm khó ngủ.
Rồi em nhớ có những sáng chồng ra vẻ nghiêm khắc gọi “Dậy đi, không còn sớm nữa đâu” rồi nói như quát con: “Lớn bằng cái bồ rồi mà cứ để phải gọi mới dậy”, thấy vợ vẫn nằm im thì xông vào thơm cho tỉnh ngủ mới tót xuống dưới nhà.
Hôm qua tự nhủ thèm món cơm rang, em nấu nhiều cơm mà quên mất là anh đi công tác, vậy là thừa cơm rồi, ai sẽ rang cho mẹ con em ăn đây. Đó là món tủ của anh, lúc đầu anh còn giấu nghề không bày em biết, sau thì anh có hướng dẫn kỹ càng như thế nào thì em cũng không tài gì rang ngon được như anh.
Sau đó em nhớ cái vẻ mặt chồng thẳng băng khi vợ nói “Em yêu anh”, chỉ khách sáo đáp lại “Cảm ơn” và vợ thì cũng lạnh nhạt không kém trả lời “Không có gì” thế rồi hai đứa hâm cười phá lên.
Lại nhớ lần khi toàn bộ mọi người có mặt ở quảng trường đều nghểnh cổ xem bắn pháo hoa, thì đằng này hai đứa lãng mạn dở hơi tranh thủ thơm nhau chíu chít, dưới nền trời rực rỡ màu pháo đang bung ra lộng lẫy.
Bệnh “sến” tưởng theo thời gian sẽ thuyên giảm dần vậy mà càng ngày em càng thấy mình bi lụy hơn trong tình cảm, chồng đi vắng một cái là ủ dột, nẫu hết cả ruột.
Em tưởng chỉ có gái son mới nhớ chồng nhiều, trong khi em hai con rồi mà vẫn quay quắt mỗi khi anh xa nhà là sao?
7 năm cưới nhau, anh chưa một lần nói đến vấn đề đó. Công việc của anh rất tốt, mọi khoản thu nhập anh đều đưa tôi hết. Anh rất quan tâm và chiều chuộng tôi, đưa tôi đi xem phim, đi ăn những món ăn vặt.
Tôi là người hạnh phúc, chồng rất yêu thương và trân trọng tôi, anh ấy yêu hai con vô cùng, về đến nhà là hai con lại quấn lấy bố, tôi ngồi nhìn mà trong lòng rất hạnh phúc. Đọc những mục tâm sự trên báo, tôi so sánh và thấy mình rất may mắn, hạnh phúc.
Mối tình đầu kéo dài trong 6 năm, tình yêu sinh viên cũng rất trong sáng nhưng đến khi ra trường, trong một lần tranh luận với người yêu, anh ấy nói tôi là thực dụng. Tôi bàng hoàng trước câu nói đó, không thể chịu đựng được sự xúc phạm như thế, tôi chia tay anh ngay tối hôm đó.
Hàng đêm tôi nằm trong phòng trọ một mình, khóc thật nhiều, tôi thực dụng mà đi yêu một người như anh? Gia đình anh rất nghèo khó, chính vì cái nghèo khó đó mà anh phải quyết tâm thi vào trường quân đội để không phải mất chi phí học hành. Tôi còn nhớ, mỗi cuối tuần gặp nhau một lần, những lần đó hai đứa đi ăn, đều là do tôi trả tiền. Mỗi lần anh về tôi lại khéo léo để vào túi anh 20 nghìn đồng để có tiền đi xe buýt. Trong khi đó ở lớp học đại học của tôi, có những bạn người Hà Nội cũng rất quý mến nhưng tôi không hề có ý nghĩ yêu ai khác ngoài anh.
Tình yêu trong tôi thật trong sáng. Chúng tôi yêu nhau và cùng nhau mơ ước về một tương lai tốt đẹp, hạnh phúc. Đến năm thứ 3 đại học, tôi đã trao anh sự trinh trắng của mình. Lúc đó, hạnh phúc thì tôi chẳng thấy gì mà chỉ luôn nghĩ mình thật xấu xa, thật mạo hiểm. Anh động viên và nói đằng nào mình cũng cưới nhau, đừng suy nghĩ nhiều. Với những người con gái khác, khi đã trao sự trinh tiết cho người yêu thì không hề muốn chủ động chia tay, nhưng tôi khác.
Chia tay anh tôi rất buồn. Sau đó tôi yêu một người cùng làm nhưng chúng tôi chia tay nhau do không đồng quan điểm nhiều thứ trong cuộc sống. Còn chồng tôi, chúng tôi đã quen nhau từ khi còn là sinh viên năm nhất, nhưng lúc đó cả hai đều có người yêu nên chẳng ai để ý cả. Đến năm 2006 chúng tôi gặp nhau, sau thời gian tìm hiểu đã yêu nhau.
Tôi cũng thẳng thắn chia sẻ về việc tôi không còn trong trắng nữa. Anh nói anh không phải người cổ hủ. Điều tôi lo sợ nhất khi yêu người khác là sẽ bị người ta khinh bỉ, ruồng bỏ như những gì đọc được trên báo chí. Sau 7 năm cưới nhau, anh chưa một lần nói đến vấn đề đó. Công việc của anh rất tốt, mọi khoản thu nhập anh đều đưa tôi hết.
Anh rất quan tâm và chiều chuộng tôi, đưa tôi đi xem phim, đi ăn những món ăn vặt. Mọi người ai cũng khen tôi may mắn, hạnh phúc. Tôi muốn tâm sự lên đây để các bạn gái hiểu rằng, khi mình không còn trong trắng không có nghĩa là mình không tìm được hạnh phúc. Trên đời này vẫn có những người đàn ông rất cao thượng, họ hiểu rằng không còn trong trắng không có nghĩa là hư hỏng, mà khi yêu, khi kết hôn sống cùng nhau họ sẽ hiểu được con người của nhau.
Lúc mình bệnh nằm bệt, con không ai lo, anh vẫn đủ tinh thần và gan dạ để điện thoại tâm sự cùng cô ấy suốt đêm. Và thật đau đớn, ê chề khi chính cô ấy điện thoại nói với mình trước ngày cưới rằng “chị hãy từ bỏ anh, để anh có cuộc sống mới”.
Anh làm nghề xây dựng, vốn một nghề không mấy tiếng được xem là chung thủy với gia đình, nhưng 12 năm yêu và cưới nhau tôi tin và rất tin anh là người đàng hoàng biết lo cho gia đình. Nhưng cuộc sống không ai biết được chữ ngờ, nhất là trong cuộc sống gia đình. Bởi tôi đã quá tin vào anh và quá tự tin nghĩ rằng anh là một người đàn ông chung thủy, để bây giờ đứng trước sự thật phũ phàng này, tôi không biết mình phải làm gì và làm như thế nào.
Anh đã và đang say nắng với người khác, người đó lại là một cô gái làm chung công ty với anh và chuẩn bị có chồng. Trước đây, khi có công việc bận, thỉnh thoảng anh vẫn về muộn nhưng bây giờ thường xuyên về lúc mình đã cho con đi ngủ, và vẫn với bài nói quen thuộc rằng việc công ty nhiều quá. Bữa cơm với gia đình ít dần. Mình đã nghi ngờ theo dõi và sự thật đã rõ, anh đã lừa dối mình để có những cuộc điện thoại sáng, trưa, chiều, tối với cô ấy, cả tháng 30 ngày không sót một ngày.
Anh đã dối mình và trốn tránh trách nhiệm khi con đau bệnh để có những cuộc đi riêng café với cô ấy và còn nhiều nhiều hành động dối lừa nữa. Thậm chí lúc mình bệnh nằm bệt, con không ai lo, anh vẫn đủ tinh thần và gan dạ để điện thoại tâm sự cùng cô ấy suốt đêm. Và thật đau đớn, ê chề khi chính cô ấy điện thoại nói với mình trước ngày cưới rằng “chị hãy từ bỏ anh, để anh có cuộc sống mới”.
Bằng sự bình tĩnh, mình đã gặp cô ấy nói chuyện rất từ tốn và lịch sự, rằng coi em như em gái, hãy thành thật kể lại chuyện giữa em và anh ấy. Mình bảo cô ấy hãy sáng suốt mà cư xử đúng mực, vì em cũng chuẩn bị đám cưới, hành động của em như vậy để mục đích gì. Làm như vậy người thiệt thòi vẫn chính là em, bởi đàn ông thì thường tham lắm, chỉ muốn thêm mà không muốn bớt đâu. Cô ấy nói lại với mình rằng “em và anh ấy quý mến nhau, đã có lúc em rất muốn dừng lại, nhưng em không hiểu sao em lại có những hành động như vậy”.
Chồng mình đã xác nhận có chuyện đó nhưng lại nói rằng không làm gì quá cả, biết được giới hạn và vẫn dừng đúng lúc. Giờ mình như người sống giữa cái chết, mình thật sự cảm thấy xấu hổ, tủi nhục và đau đớn khi biết rằng bấy lâu nay mình vẫn hy sinh tất cả vì anh, mình đã một mực tin tưởng anh và yêu anh hết mực.
Giờ đây, thực sự là mình không thể tin chồng nữa, mình cảm thấy sợ sống trong sự dối trá của anh đã dành cho mình, bởi rõ ràng anh đã sai mà vẫn còn ngụy biện. Không tin chồng và luôn bị dằn vặt bởi những hành động đó, nhưng mình nghĩ đến chia tay thì lại rất thương con, con mình vô tội và sẽ thiệt thòi rất nhiều nếu bố mẹ chúng chia tay. Mình không biết phải làm gì bây giờ?
Đầu óc tôi muốn nổ tung. Tôi phải làm sao đây để đối diện với người mẹ, người chồng mà tôi luôn yêu thương nay lại phản bội tôi?. Bỏ chồng ư?. Hay bỏ người mẹ đã sinh ra và nuôi nấng mình?. Hay tôi chấp nhận sống tay ba với cuộc tình đầy ngang trái này?.
Bố bỏ mẹ con tôi trong một vụ tai nạn xe máy. Lúc đó, tôi đang học ở trường. Khi cô giáo báo tin, tôi bỏ sách vở, vừa chạy bộ tới bệnh viện vừa khóc. Còn mẹ tôi thì ngất lịm khi nghe hung tin. Đám tang của bố vào một ngày trời giông bão khiến cho không khí càng thêm não nề, buồn thảm. Sau đám tang, mẹ ốm bẹp giường còn tôi và bà ngoại thay nhau chăm sóc. Phải mất một tháng sau, mẹ tôi mới đỡ buồn và bắt đầu đương đầu với cuộc sống mẹ góa con côi đầy khó khăn.
Trước đây, kinh tế gia đình đều phụ thuộc vào bố tôi. Bố tôi làm tại công ty dược phẩm nên lương bổng có thể dư sức nuôi ba miệng ăn. Mẹ ở nhà chuyên tâm vào việc nội trợ, chăm sóc con cái. Nhưng khi bố ra đi, gia đình tôi thiếu thốn tình cảm và kinh tế khó khăn trông thấy. Chẳng còn ai gánh vác việc thu nhập ngoài mẹ.
Không xin được việc ở nhà nước hay công ty, mẹ tôi đành lên chợ hoa quả Long Biên lấy hàng về bán ở ngay đầu ngõ. Mưa nắng, đắt ế thất thường nên thu nhập của mẹ tôi chẳng đáng là bao. Tôi thương mẹ vô cùng nên không bao giờ dám đòi hỏi quần áo đẹp hay những bộ đồ chơi đắt tiền.
Nhìn thấy mẹ lam lũ vất vả mà thu nhập lại eo hẹp, tôi thầm hứa lòng mình sẽ học thật giỏi, thi đỗ vào trường Đại học, sau này dễ xin việc làm ở cơ quan nhà nước. Dường như quá vất vả với việc sinh nhai, nên mẹ tôi quên bẵng tuổi xuân của mình, lặng lẽ nuôi tôi thành người.
Rồi tôi cũng đỗ vào trường sư phạm. Vừa đi học, vừa đi làm gia sư nên đôi vai mẹ bớt nặng. Sau 4 năm đại học, tôi được giữ lại trường làm trợ giảng rồi thành giảng viên. Thấy con nghề nghiệp ổn định, mẹ tôi giục tôi lập gia đình. Lúc ấy, có một anh hơn tôi 12 tuổi, (kém mẹ tôi 7 tuổi) ngỏ lời yêu tôi. Phân vân vì tuổi tác khá chênh lệch, tôi đưa anh về nhà giới thiệu, và xin ý kiến mẹ.
Vừa mới nhìn thấy anh, mẹ tôi có vẻ ưng ngay bởi dáng người cao to, khỏe mạnh, ăn nói điềm đạm và khuôn mặt khá điển trai phong trần. Mẹ tôi bảo, chồng hơn vợ 12 tuổi thì có gì mà nhiều nhặn. Chồng hơn nhiều tuổi, con càng được chiều. Ngoài tuổi tác, điều mà tôi phân vân nữa là anh lại là lái xe nay đây mai đó không hợp với tính cách thích bình yên, xum vầy của tôi.
Mẹ tôi lại khuyên, đàn ông phải đi đâu đi đó mới có cái nhìn phóng khoáng, chứ ru rú từ cơ quan tới về nhà thì chán chết. Thấy mẹ tôi nhiệt tình vun vào, tôi đã nhận lời cầu hôn của anh.
Vì là con một, sợ mẹ buồn không người chăm sóc khi tôi đi lấy chồng, tôi ra điều kiện anh phải ở rể, coi là người đàn ông gánh vác việc gia đình mình. Vì yêu tôi, anh gật đầu đồng ý.
Tôi lấy chồng mà vẫn ở bên mẹ, ngày cưới mẹ tôi hoan hỉ lắm. Sau khi cưới, mẹ tôi vui ra mặt vì dường như mẹ không phải gồng mình làm chủ gia đình nữa mà đã có chồng tôi gánh vác những việc lớn nhỏ trong gia đình như sửa nhà, chữa điện hỏng, hay đi về quê bố tôi cách vài trăm cây số lo việc hiếu hỉ thay mẹ.
Rồi chúng tôi sinh bé trai khiến gia đình thêm ấm cúng. Tôi nghỉ ở cữ 4 tháng. Lúc đấy, nghe nói đi buôn hoa quả lãi hơn bán lẻ, mẹ muốn kiếm thêm thu nhập đã bàn với chồng tôi cùng đi Lạng Sơn nhập hoa quả rồi về tiêu thụ ở một số đại lý (vì chồng tôi là lái xe đường dài).
Chồng tôi đồng ý. Và sau khi gom tiền, mẹ và chồng tôi bắt đầu đi Lạng Sơn nhập hàng. Sau chuyến đi đầu, hàng hóa tiêu thụ hết veo, trừ tiền ăn ở, đi lại, xăng dầu, vồn liếng, lãi thu về gấp nhiều lần bán lẻ khiến mẹ và chồng tôi phấn khởi vô cùng. Mới đầu một tuần mẹ và chồng tôi đi 1-2 ngày, nhưng rồi, lịch đi ngày càng dày đặc.
Những chuyến đường dài làm cho tình cảm mẹ và chồng tôi ngày càng khăng khít. Về tới nhà là họ nói chuyện phòng ngoài với nhau cả buổi để tôi một mình trong phòng chăm con. Mải chăm con nhỏ và nghĩ tới việc gia đình tăng thu nhập, tôi không hề nghĩ ngợi gì.
Cho tới khi, một lần, tôi đi chợ, một bà hàng xóm ghé tai tôi nói, con trai bà ấy đã nhìn thấy mẹ và chồng tôi vào một nhà nghỉ và ở chung một phòng. Tôi nghe câu nói đó định mắng té tát vào bà hàng xóm đó vì tội xúc phạm mẹ và chồng nhưng vì chốn đông người, tôi đành nuốt cơn bực, bỏ về.
Về đến nhà, nỗi bực tức của tôi ngày càng dâng cao cùng với đó là sự nghi ngờ bắt đầu xâm lấn trí óc tôi. Bất giác tôi chợt nhớ lại, đã từ lâu, vợ chồng chúng tôi không quan hệ và tình cảm bắt đầu nguội lạnh. Còn mẹ tôi dạo này đổi khác. Có kinh tế, mẹ không còn lam lũ ngày nào, thay vào đó là những chiếc váy hợp mốt và kiểu tóc bồng bềnh trông trẻ ra đến dăm tuổi. Tôi rùng mình với ý nghĩ của mình khi so sánh mẹ và anh trông cũng khá đẹp đôi. Nhưng rồi, tôi vội xua đuổi suy nghĩ xúc phạm tới mẹ và chồng. Tôi cố gắng kìm chế và trở lại với cuộc sống bình thường.
Một lần, trường tôi tổ chức tập huấn nâng cao trình độ giảng dạy, tôi xin đi một tuần. Xa con, xa nhà vài ngày mà tôi nhớ quay quắt. Vì con mọn nên tôi xin phép về sớm một ngày so với dự kiến. Nỗi nghi ngờ vưởng vất khiến tôi buồn chán nên cũng chẳng muốn thông báo gì.
Khi tôi về nhà là 8 giờ tối. Trời chưa khuya mà nhà tôi lại tắt điện đi ngủ sớm. Linh cảm chuyện chẳng lành, tôi lấy chùm chìa khóa riêng ra mở cửa. Cánh cửa bật mở, cảnh tượng đập vào mắt tôi là mẹ và chồng tôi đang quấn lấy nhau, người không một mảnh vải.
Tôi cũng chẳng biết mình đã tỉnh lại khi nào. Cho tới tận hôm nay, tôi vẫn không thể tin những gì mình đã nhìn thấy là sự thật. Tôi luôn như người mộng du trong chính cuộc sống thật của mình. Tôi có bất hiếu không khi có ý định bỏ đi thật xa để xóa bỏ quá khứ về một ngôi nhà như thế, một người mẹ như thế?.
Một tối, chồng tôi dắt một cô gái trẻ đẹp về nhà đòi ngủ chung. Anh mạnh miệng tuyên bố: “Cho cô biết thế nào là sự thèm khát của đàn bà”.
Phụ nữ không thể hoàn toàn dựa dẫm vào chồng, càng không nên để chồng dắt mũi trong mọi chuyện. Nhưng tôi lại sống vô nghĩa như vậy. Mọi việc tôi làm dù có hoàn hảo cỡ nào, tôi cũng vẫn bị chồng “bới bèo ra bọ”, bởi có một chân lý khó đổi dời, dù bị đối xử tệ bạc thì tôi cũng không thể rời xa anh. Bạn bè khuyên nhủ, tôi đều không nghe, thậm chí có người mách nước: “Sống không vui vẻ thì ly hôn”, tôi cũng bỏ ngoài tai. Tôi luôn phải nghe lời ong tiếng ve về chuyện chồng mình hay lui tới các quán bar nhậu nhẹt, “trêu hoa ghẹo nguyệt” bên ngoài, nhưng vẫn cố nín lòng, chăm lo nội trợ như một kẻ ngốc.
Chồng tôi là tổng giám đốc một doanh nghiệp nhà nước, nên thường xuyên bận rộn. Lâu dần, anh tự cho mình cái quyền độc tôn trong gia đình, không ai dám nói đụng. Thói trăng hoa của anh thậm chí nức tiếng trong giới kinh doanh. Anh đi tới đâu là vương tình tới đó.
Năm ngoái, trong chuyến công tác tại Quảng Châu, anh “lằng nhằng” với một bà chủ quán bar hơn mình cả chục tuổi. Một tháng sau khi trở về, người phụ nữ ấy còn bạo gan gọi điện tới thông báo đã mang trong mình “kết tinh tình yêu” của hai người. Tôi giận sôi lòng, nhưng đáp lại là thái độ thủng thẳng của chồng: “Cô tức nỗi gì, thứ tôi cần cô có đáp ứng được không?”.
Quả thực, trong chuyện chăn gối, tôi là kẻ thất bại. Vài năm trước, khi việc kinh doanh của chồng phát đạt, anh thường xuyên bận rộn bên ngoài. Khi về nhà, anh luôn có trạng thái uể oải, mệt mỏi. Lâu dần, cuộc sống sinh hoạt vợ chồng trở nên nhạt nhẽo, thưa thớt. Tôi trở nên lãnh cảm, không còn hứng thú với chuyện chăn gối.
Khi sự nghiệp đã ổn định, anh về nhà sớm hơn và lại có nhu cầu quan hệ vợ chồng. Nhưng tôi không đáp ứng nổi. Chỉ sau vài lần, lòng tự trọng của anh bị tổn thương. Có thể anh nghĩ tôi đã “vô dụng” nên từ đó không thèm đoái hoài. Có lần, tôi thực sự ham muốn chuyện quan hệ, thì anh lại gạt phăng từ chối. Cứ thế, cuộc sống của chúng tôi trở nên bất hòa.
Có lẽ đó là lý do lớn nhất mà anh thường xuyên tìm kiếm thú vui bên ngoài. Tôi hiểu nguyên nhân đầu tiên bởi tại mình, nên dễ dàng tha thứ cho anh. Một cuốn sách y học mà tôi từng đọc cũng chỉ rõ, sự thỏa mãn trong tình dục sẽ rất có lợi cho sức khỏe nam giới. Vì vậy, tôi không dám can thiệp vào chuyện “ngoài lề” của chồng. Đó cũng là nguyên nhân khiến bạn bè luôn chê tôi là khờ khạo.
Suốt những năm qua, tôi cắn răng chịu đựng, nhưng anh càng lấn tới. Một tối, anh về nhà khi đã rất khuya, theo sau là một cô gái trẻ trạc tuổi 23, trông rất gợi cảm. Thấy khách tới nhà, tôi vội thu dọn đồ đạc. Ai ngờ, chồng oang oang tuyên bố: “Không cần dọn nữa, để cô ấy ngủ trong phòng chúng ta”.
Tôi chết lặng khi nghe những lời sống sượng ấy, chân tay đờ đẫn. Anh lại bồi thêm câu: “Cô nghe rõ chưa? Dọn giường đi, rồi lấy thêm một cái chăn nữa”. Tôi lạc giọng hỏi: “Vậy em ngủ ở đâu?”.
“Ngủ trên giường! Chả nhẽ ngủ dưới đất?”, chồng tôi gằn giọng.
“Cả ba người ngủ chung một giường?”, tôi vặn hỏi.
“Vì tôi muốn cho cô biết thế nào là sự thèm khát của phụ nữ. Cô đúng là loại đàn bà biến thái”, anh ta đáp lời.
“Anh mới là loại biến thái!”, tôi hét lên rồi thẳng tay tát vào mặt chồng.
Không để anh phản ứng lại, tôi bỏ chạy ra ngoài, chạy thục mạng cho tới khi không còn sức. Tôi lặng lẽ ngồi trong vườn hoa, suy ngẫm về cuộc đời. Anh ta không thèm đi tìm vợ. Có lẽ tình cảm của chúng tôi đã cạn kiệt. Lòng tôi nguội ngắt, không còn cảm giác sục sôi như vài phút trước đây. Không thể chịu đựng thêm cảnh sống ê chề này, tôi quyết định ly hôn…
Lời bàn
Ly hôn là lựa chọn đúng đắn của người phụ nữ trong câu chuyện này. Theo nhiều nghiên cứu khoa học, cuộc sống chăn gối chính là sợi dây bền chặt gắn kết vợ chồng. Khi không còn sự hòa hợp trong chuyện này, hai người rất khó tìm được sự đồng cảm về tâm hồn. Chính người vợ trong câu chuyện cũng nhận ra những vấn đề khó cứu chữa trong cuộc sống lứa đôi. Cô phụ thuộc quá nhiều vào chồng, cô tự cho mình là kẻ “vô dụng” và cắn răng chịu đựng lời lăng mạ của người đàn ông suốt nhiều năm qua. Vậy vì sao phải cố níu giữ cuộc sống địa ngục ấy?Về phần nhân vật nam, anh ta xử xự như một người mất hết nhân cách. Chuyện vợ nguội tắt “lửa lòng”, lỗi lớn nhất thuộc về chồng. Thay vì an ủi, động viên và tìm ra biện pháp để chữa trị cho vợ, anh ta quay sang chê trách và tìm cách trả thù. Một người chồng như vậy không đáng để níu giữ.
Cho tới giờ tôi vẫn không thể nào tin nổi đó là sự thật dù cho tôi đã tận mắt chứng kiến chồng mình lên giường với một người đàn bà khác. Nó sẽ là điều dễ tha thứ hơn nếu như người phụ nữ mà anh ta lên giường, người mà khiến anh ta phản bội tôi không phải là…em gái ruột của tôi.
Đọc trên báo tôi cũng thấy đâu đó có những mối tình anh rể và em vợ vụng trộm với nhau. Nhưng có nằm mơ tôi cũng không thể nào tin được rằng nó lại xảy đến với gia đình tôi.
Em gái tôi không phải là một cô gái có ngoại hình ưa nhìn. Mọi người thường nói có bao nhiêu cái khôn ngoan, giỏi giang và xinh đẹp tôi dường như được ưu ái tất cả còn em tôi thiệt thòi hơn. Nó tuy không xinh xắn nhưng bù lại vô cùng ngoan ngoãn và hiểu biết. Nhưng có lẽ vì vẻ ngoài không gây ấn tượng nên dù đã tới tuổi lập gia đình nhưng em ấy vẫn chưa có người đặt vấn đề tìm hiểu.
Khi tôi sinh đứa con đầu lòng, vì công việc quá bận rộn lại không có người đỡ đần nên tôi đã chủ động bảo em gái lên sống cùng. Từ ngày có em gái lên vợ chồng tôi được rảnh rang hơn nhiều vì em ấy rất hoạt bát và đảm đang. Có vẻ như mọi việc bận rộn trong nhà được em ấy giúp đỡ nên chồng tôi cũng bớt mệt mỏi hơn. Tôi thấy chồng có vẻ quý mến em gái mình nên cũng vui vì dẫu sao tình cảm anh chị thân thiết mọi người cũng dễ sống hơn.
Tôi bắt đầu thấy em mình ăn mặc diện dàng hơn.Tôi chẳng nghi ngờ gì điều đó mà ngược lại tôi thấy đó là một dấu hiệu đáng mừng. Trước đây tôi đã từng nhắc nhở em mình nhiều về chuyên ăn mặc nhưng em ấy đều không bận tâm. Nó luôn ăn mặc rất đơn giản và có phần quê mùa. Từ ngày đến sống cùng vợ chồng tôi em ấy có vẻ quan tâm đến ngoại hình nhiều hơn.
Tôi bắt đầu quay trở lại với công việc khi hết kì nghỉ sinh con. Mặc dù vậy, em gái tôi vẫn quyết định ở cùng vợ chồng tôi thêm một thời gian nữa với lí do: “Giúp anh chị thêm chút nữa”. Tôi lấy làm mừng vì có người đỡ đần thêm mình. Nhưng rồi, cái câu chuyện y như những lần tôi đọc được đâu đó đã xảy ra.
Tôi trở về nhà giữa đợt công tác bất thường. Những âm thanh lạ lùng phát ra từ căn phòng của hai vợ chồng tôi khiến tôi giật mình. Linh tính mách bảo tôi điều gì đó chẳng lành nhưng niềm tin trong tôi không cho phép tôi nghĩ về một điều gì đó khó chấp nhận. Tôi rón rén lần mở cánh cửa phòng. Tất cả những gì tôi nhìn thấy là cảnh tượng quần áo vất hỗn độn dưới đất. Trên giường, người đàn ông cuồng nhiệt yêu đương là chồng tôi, còn người phụ nữ cùng anh ta làm “chuyện ấy” không ai khác là em gái tôi.
Chúng tôi ngồi đối diện với nhau trong căn phòng. Tôi chẳng thể khóc nổi. Nếu đó là một người đàn bà khác chắc chắn tôi sẽ lao vào mà cào cấu, chửi bới và nguyền rủa. Nhưng đó lại là em gái tôi. Nỗi đau đó nhiều hơn gấp bội nhưng tôi lại chẳng thể tát nổi em ấy dù chỉ một cái. Chồng tôi ngồi thu lu trên chiếc ghế sofa, anh né tránh cái nhìn của cả tôi và em gái. Tôi hận anh ta đến tận xương tủy. Giá mà anh ta làm cái trò mèo đó với một người đàn bà khác thì tôi còn có thể giải quyết mọi chuyện dứt điểm nhưng ngay cả cái chuyện như vậy cũng là điều tôi phải mong ước.
Tôi đau đớn không biết xử lí vấn đề của gia đình mình ra sao?
Chuyện giữa họ xảy ra trong khoảng thời gian tôi vừa sinh con xong. Họ cuốn vào nhau như kiểu trải nghiệm một điều mới mẻ và thú vị. Em gái tôi nói nó thần tượng anh rể. Nó thấy anh rể thật tuyệt vời, còn chồng tôi im lặng không một lời giải thích cho hành động đốn mạt của mình. Tôi nhắm mắt cho qua mọi chuyện dù tim tôi đau nhói. Nhưng tôi còn có thể làm gì hơn, lẽ nào làm ầm lên mọi chuyện để rồi cả gia đình tôi sẽ phải đối diện với sự khinh bỉ tới nhường nào.
Em tôi về quê sống cùng gia đình. Đó là cách tốt nhất để quên đi mọi chuyện. Tôi nghĩ thời gian rồi sẽ làm cho mọi chuyện rơi vào quên lãng. Nhưng rồi khi tôi nhận được cuộc điện thoại của mẹ tôi gọi lên với giọng thì thụp, tôi chết đứng người. Bà nghi em tôi có bầu vì những biểu hiện của nó như phụ nữ tới thời kì thai nghén. Tôi rơi phịch chiếc điện thoại xuống nền nhà trong trạng thái thất thần.
Tôi vội vã về quê không quên mang theo dụng cụ thử thai để bắt em tôi làm. Và kết quả như một đòn giáng mạnh vào sức chịu đựng của tôi. Em tôi có thai thật. Tất nhiên tôi biết ai là cha của đứa bé. Tôi cười phá lên như bị điên trước nghịch lí đó.
Giờ đây tôi không biết nên làm gì với đứa bé vô tội trong bụng em tôi. Cái thai đã khá lớn và chắc chắn em gái tôi sẽ gặp những nguy hiểm nếu như em ấy cố phá bỏ. Đứa bé cũng không có tội nhưng nếu nó được sinh ra đời, đó thực sự là một trở ngại lớn với cuộc sống của chúng tôi. Gia đình tôi cũng đã đoán được ai là tác giả của bào thai đó. Mọi người bắt tôi bỏ chồng vì anh ta là người không ra gì khi làm thế với em gái tôi. Bố mẹ tôi còn nói nếu tôi không bỏ chồng, sẽ từ mặt tôi.
Tôi nên làm gì lúc này với nỗi đau và bi kịch của gia đình. Mọi thứ cứ chất chồng lên tôi khiến tôi như muốn đổ gục vì kiệt sức.
Anh nói rằng ác cảm với con vì nếu không có nó anh đã không khổ, đã có nhiều cơ hội đến với người khác. Nếu phải nuôi con thì anh sẽ vứt nó vào trại trẻ mồ côi ngay lập tức, vì không muốn bị ảnh hưởng đến tương lai.
Tôi là người đã đọc không biết bao nhiêu câu chuyện được chia sẻ trên mục Tâm sự của các báo. Có những câu chuyện dường như khiến người đọc như tôi cảm thấy chua xót về những cuộc hôn nhân đầy nước mắt của những người trong cuộc và tôi không bao giờ nghĩ mình lại rơi vào trường hợp chua xót mà chẳng ai có thể nghĩ được cả.
Tôi từng trải qua rất nhiều cuộc tình, nhưng luôn thiệt thòi trong chuyện tình cảm, dường như số phận tôi luôn gắn liền với hai từ “dại trai”. Mối tình đầu thời sinh viên cũng khiến tôi rơi nhiều nước mắt, rồi đến mối tình thứ hai cũng vậy. Cuối cùng khi ra trường, đi làm ở một số công ty nhưng cũng chẳng gắn liền lâu dài.
Tuy có tuổi nhưng sự từng trải của tôi lại rất ít, va vấp cũng ít. Rồi cuối cùng tôi nộp đơn vào một công ty Bất động sản. Tôi đã trúng tuyển và được làm vị trí trợ lý sàn. Ở đó tôi có môi trường làm việc khá thân thiết, nhưng tính tôi hòa đồng quá, sếp của tôi lại không thích có nhân viên như vậy. Ở đây tôi đã quen anh, anh có dáng hình xấu, thấp và đen, lại gầy nữa. Rồi ông trời sắp đặt thế nào tôi và anh lại có tình cảm với nhau sau một thời gian nói chuyện. Tôi nghỉ làm ở đó, sau vài tháng chúng tôi đã đi đến kết hôn với cái thai trong bụng.
Khi đến với tôi thì anh và người yêu cũ vẫn đang trục trặc vì anh muốn chia tay cô bé. Tôi cũng khá mệt mỏi và rất muốn chúc phúc cho anh, nhưng hồi đó tôi thấy anh tha thiết yêu, anh bắt người yêu cũ của anh phá thai để đến với tôi. Lúc đó tôi gạt bỏ tất cả những định kiến bạn bè và người thân khuyên can để yêu anh. Tôi nghĩ không cần gì cả ngoài một người chồng hiền lành và chân thành yêu tôi.
Nhà anh chẳng khá giả gì cả, căn nhà cấp 4 tồi tàn và bẩn thỉu ở trong con ngõ nhỏ và chẳng có gì giá trị ngoài cái xe máy mà anh đi. Khi đó người yêu cũ nói về anh rất xấu xa nhưng tôi đã nghe lời anh nói rằng cô bé ấy chỉ muốn phá hoại tình cảm anh dành cho tôi thôi, rằng anh yêu tôi chỉ vì nghĩ nhà tôi giàu có.
Cuộc hôn nhân của tôi chỉ vỏn vẹn gần 2 năm với đứa con trai giống anh y đúc từ đầu đến chân. Thời gian đầu tôi quyết định lấy anh cũng vì nghĩ tôi muốn dành trọn anh cho tôi và tôi chỉ cần một người chồng hiền lành, chịu khó. Tôi chẳng cần anh phải giàu có gì cả nhưng mà quên mất rằng anh lấy tôi cũng chẳng phải tình yêu mà anh hy vọng rằng tôi có thể giúp anh có căn nhà và cái ô tô để đi như mong ước của mẹ anh.
Trong thời gian ở với nhau, gia đình tôi giúp đỡ gia đình anh rất nhiều về tài chính nhưng tham vọng của mẹ anh còn lớn hơn cả sự giúp đỡ từ phía nhà tôi mang lại. Trong năm đầu tiên được mẹ tôi giúp đỡ thì nhà anh rất ngọt nhạt với tôi, nhưng sau đó thì mẹ anh đã trở mặt và luôn chê bai nhà tôi nghèo. Từ đó bà hình thành ý nghĩ muốn anh bỏ tôi. Thời gian mới sinh là lúc tôi trầm cảm và mâu thuẫn với mẹ anh nên tôi thường chat với những người bạn. Khi đó anh phát hiện và rất buồn.
Tôi cảm thấy có lỗi với anh, chúng tôi cãi nhau nhiều, chia tay nhiều. Cuối cùng thì những chuyện tồi tệ đã đến. Mẹ anh nói với tôi “chị tưởng chị chống đối lại tôi thì chị có thể sống yên với chồng chị à? Tôi sẽ dùng mọi cách để phá vỡ cuộc hôn nhân này”. Mẹ anh là giáo viên cấp I của trường Chu Văn An, bà bị bố mẹ bỏ rơi từ nhỏ nên luôn ghen tỵ với cuộc sống của người khác. Bà không bao giờ cho ai cái gì hết, họ hàng cũng chẳng ai chơi với bà.
Tôi chưa từng thấy người đàn bà nào độc ác như thế. Bà để cho mẹ chồng gần 100 tuổi nằm ở ghế gỗ ngay sát khu bếp nấu ăn toàn gián và chuột, không chăn không chiếu. Tôi bảo bà lên nằm với tôi thì bà cụ sợ mẹ chồng tôi nên không dám nói gì cả. Tôi rất thương bà cụ, đó là bà nội của chồng tôi nhưng bà ăn không dám ăn, ngồi không dám ngồi. Mẹ chồng tôi bắt bà chỉ được ở ngoài ghế, bắt ăn bát riêng, uống cốc nước riêng vì bảo bà bẩn thỉu không chịu tắm rửa.
Cả nhà chồng tôi không có ai có tiếng nói gì hết. Bà cụ đẻ ra 4 người con trai, đến khi về già thì 4 người con đó chia nhau mỗi người nuôi cụ 3 tháng. Mẹ chồng tôi luôn xúi giục chồng mình là đẩy bà cụ về quê rồi mỗi tháng đóng khoảng 200 nghìn để cho chú út nuôi, nhưng vợ chú cũng không thích như thế, rồi mấy anh em bị mấy chị em dâu đùn đẩy trách nhiệm nuôi bà.
Quay sang chuyện của tôi, khi toàn tâm chỉ lo cho chồng con thì lại là lúc chồng tôi đổ đốn sa ngã, suốt ngày rượu bia rồi đi lên bar với những thể loại bạn chỉ biết chơi bời gái gú, phong cách chồng tôi cũng thay đổi y hệt mấy người bạn đó. Anh ta lại còn đi cặp kè với những bà khách hàng lớn tuổi để có tiền. Từ lúc tôi cưới, chưa bao giờ anh đưa tôi đồng nào, vậy mà tôi phải lo cho anh từng cái quần, cái áo, đôi giày để khi đi làm người ta vẫn nghĩ anh có nhiều tiền.
Nhưng mẹ anh luôn nghĩ rằng vì tôi cầm hết tiền của anh rồi nên bà luôn ghét tôi vì thấy tôi cũng chẳng cho bà thêm cái gì cả. Bà luôn ao ước có một đứa con dâu có nhà lầu xe hơi dành cho con trai bà, nhưng vẫn phải biết hầu hạ, chiều chuộng bà. Chồng tôi trở nên hư hỏng và anh còn khoe quen được bà chủ của nhà hàng nổi tiếng ở Hà Nội. Anh còn kể cho tôi nghe về tiểu sử của bà chủ này thời ngày xưa làm gái bán dâm bên Hong Kong bây giờ về thành đại gia.
Anh đi đêm hôm và có lần 10h đêm nói rằng phải lên khách sạn Hanoi Tower để lấy bản hợp đồng của bà chủ này ký gửi bán căn hộ. Tôi thắc mắc rằng tại sao cả ngày không đi lấy mà lại đi lấy cái giờ đó rồi còn lên khách sạn nữa thì anh im lặng và nói giờ anh như thế đấy, giải tán đi cho anh tìm người khác. Rồi anh luôn tìm cách để chia tay, gây sự để được xa tôi, để anh ta thỏa sức đi chơi với mấy cô bồ. Tôi lên tiếng thì anh quay đi.
Rồi có lần anh đánh tôi, tôi chống lại thì bị bố anh túm chặt tay cho anh ta thỏa sức giáng những cái đấm, cái đạp thừa sống thiếu chết, trong khi mẹ anh ngồi đó nhìn và thêm phần công kích. Thật là cay đắng và nhục nhã, anh ăn bám tôi và gia đình tôi suốt thời gian qua, anh đi ô tô nhà tôi nhưng vẫn khoe với những người không biết rằng đó là xe anh tự mua.
Anh khoe khoang đến mức đồng nghiệp trên công ty luôn nói rằng tôi sướng khi lấy được anh vì nhà giàu, lại chiều vợ chiều con như vậy. Từ khi sinh con ra anh chưa biết chăm con là gì, anh ta nói rằng ác cảm với con vì nếu không có nó anh ta đã không khổ, anh đã có nhiều cơ hội đến với người khác.
Khi chúng tôi thỏa thuận ly hôn, tôi nói rằng giờ đây tôi chưa đi làm, nhà cửa chưa có, không có thu nhập liệu tòa án có để tôi nuôi con không? Thì anh trả lời rằng nếu tôi mà để cho anh ta nuôi con thì anh ta sẽ vứt nó vào trại trẻ mồ côi ngay lập tức vì anh ta không muốn bị ảnh hưởng đến tương lai của anh ta. Tôi không ngờ anh ta lại có thể dã man đến như vậy, anh ta nói nếu tôi thích nuôi con thì tự nuôi một mình, anh ta không thích phải có trách nhiệm gì hết.
Anh ta cũng là người rất thông minh và biết tính toán, anh từng nói với tôi rằng: “hãy biết chọn bạn mà chơi”. Ý ở đây là chỉ nên chọn những người nào có khả năng nhờ vả được thì hãy chơi, chứ đừng dành nhiều thời gian cho những loại bạn mà không thể giúp về điều gì trong cuộc sống. Khi đi làm anh rất thích chơi thân với lễ tân và bảo vệ của công ty vì hai người đó là người tiếp xúc với khách hàng đầu tiên và rất nhiều, rồi hai người đó sẽ chỉ định giới thiệu khách đến xem căn hộ cho anh.
Khi chồng lật bài ngửa, nói rằng ngay cả trong tình yêu, khi yêu ai cũng là một khoản đầu tư. Anh ta chấp nhận thiệt thòi và mang cái dáng vẻ yêu chiều, chịu khó đưa đón như một thằng xe ôm, nhưng trong ý thức anh ta không bao giờ cho không ai cái gì, cái anh ta cho thì anh ta phải tìm cách lấy lại nhiều hơn thế. Nếu người yêu hoặc vợ không còn giá trị có lợi về tài chính thì kể cả có con, anh ta cũng bỏ, những lời nói đó và kể cả tin nhắn về điều đó tôi vẫn lưu giữ cho đến bây giờ.
Lúc này anh ta đang quan hệ với cô gái trẻ nhưng vẫn cặp kè với bà chủ nhà hàng kia để có những khoản tiền bo mà bà ấy dành cho anh. Anh luôn ghen tỵ với những thằng con trai bằng tuổi anh nhưng có nhà lầu xe hơi, anh nói chúng nó may mắn sinh ra trong gia đình giàu có sẵn chứ nếu nói về trình độ nhận biết thì kém xa anh ta. Anh có tài, có chí, chỉ mỗi tội không có tiền thôi. Nên đồng tiền đã làm anh mất đi bản chất của một người đàn ông chân chính.
Giờ đây khi tôi và đứa con trai đang ở trong căn hộ nhỏ đi thuê thì anh ta đang bay lắc trên các quán bar. Anh ta luôn tự cho là mình có tài hơn người khác nhưng cái sự vô tâm và bạc ác của anh cũng hiếm những người đàn ông có học thức và nhận thức có thể so sánh bằng. Ngoài hình thức hiền lành, thân thiện và ít nói ra thì anh cũng đã lừa được người dễ tin như tôi. Và tôi biết có rất nhiều người không nghĩ rằng anh ta là loại coi đồng tiền hơn con cái như vậy, đi chơi với gái rồi về đánh đập vợ con, nhưng bề ngoài ai cũng nghĩ tôi đanh đá bắt nạt anh.
Giờ đây tôi coi như anh ta đã chết rồi, và đứa con tội nghiệp của tôi coi như không có bố. Tôi sẽ bù đắp tình thương gấp trăm ngàn lần cho nó dù biết một thân một mình nuôi con là rất khó khăn. Nhưng tôi cũng chẳng thích nó sống với người bố và người bà nội chỉ cần tiền mà không cần người như vậy.
Tôi chỉ khuyên những người đang yêu xin đừng vội vàng như tôi để giờ đây bị trả giá cay đắng. Yêu ai thì hãy tìm hiểu và có những thử thách thực tế về người mình yêu trước khi quyết định đi đến hôn nhân, dẫu biết rằng khi yêu thì chúng ta thường mù quáng.
Hằng / Vnexpress
– Nhỏ to tâm sự chuyện tình cảm tình yêu hôn nhân gia đình và cuộc sống