Category Archives: Tâm sự hôn nhân

Chồng nhu nhược vì lấy phải vợ ghê gớm

Và hậu quả bây giờ là Tính luôn phải “chào thua” vợ trong mọi trận chiến. Trong mắt thiên hạ, anh trở thành người chồng nhu nhược dưới “ách thống trị” của cô vợ ghê gớm.

Chồng nhu nhược - Ảnh minh họa
Chồng nhu nhược – Ảnh minh họa

Còn nhớ, trước khi cưới, không ít lần bố mẹ ra sức ngăn cản Tính đến với Trang. Đơn giản vì tính tình Trang đanh đá, hễ có gì không ưa là làm “loạn” cả nhà.

Chưa cưới nhau mà mỗi lần qua nhà Tính, cô chỉ đạo mọi việc từ A-Z, ngay cả mẹ chồng cũng bị “nạt” dù lúc ấy cô mới là dâu hờ. Điều đó khiến mẹ Tính sống chết bắt Tính phải bỏ Trang. Nhưng nghĩ, Trang chỉ “khẩu xà tâm Phật”, thẳng tính nên dễ mất lòng người khác. Vì vậy, dù bị phản đối, Tính vẫn “rước nàng về dinh”.

Và hậu quả bây giờ là Tính luôn phải “chào thua” vợ trong mọi trận chiến. Trong mắt thiên hạ, anh trở thành người chồng nhu nhược dưới “ách thống trị” của cô vợ ghê gớm.

Hai vợ chồng bàn bạc xây nhà, có vợ giúp thì cũng tốt, nhưng giúp như Trang chắc không có bà vợ thứ 2 nào làm được. Từ mọi việc cơm nước cho thợ, trông coi tiến trình xây dựng đến vay mượn để làm thêm đều do một mình Trang quyết hết.

Chưa dừng ở đó, mặc dù Tính đã thuê người về thiết kế cho ngôi nhà, nhưng Trang vẫn không ưng ý. Cô yêu cầu phải sửa nhà bếp theo ý cô, bể nước phải ở chỗ này. Rồi cô liên tục chê thiết kế dở ngay trước mặt thợ làm Tính nhiều phen mất mặt mà đành im lặng.

Nhà xây xong, đến màu sơn, rèm cửa, kê giường tủ ở đâu… Trang cũng quyết định toàn bộ. Hễ Tính muốn làm chỗ này, Trang lại ngay lập tức chuyển đồ đi chỗ khác với hàng ngàn lí do biện luận hùng hồn. Dù đúng hay sai Tính cũng phải theo ý cô.

Xây nhà là một chuyện, sinh con năm nào, tuổi gì cũng phải do cô lựa chọn khiến Tính vô cùng chán nản.

 

Để sinh được con trai, Trang nhờ bác sỹ tư vấn nào là canh trứng, canh ngày, canh giờ… Cô bắt Tính nghiêm túc thực hiện mệnh lệnh của mình, thành ra đến lúc “lâm trận” Tính chẳng còn hứng thú gì. Aanh đáp ứng vợ như một cái máy mà trong đầu toàn nghĩ chuyện đâu đâu.

Mỗi lần anh mở miệng định góp ý, giải thích, ngay lập tức Trang đã “chặn họng”: “Em biết anh định nói gì rồi, không bàn nữa, em đã quyết thì cứ thế mà làm” hay “Anh xem, có việc gì anh làm là hợp lý đâu, lần nào em cũng phải sửa”. Sau nhiều lần như vậy, anh ít chia sẻ với vợ hơn.

Cho đến một lần, công ty Tính làm ăn khó khăn, Tính bị cho nghỉ trong đợt giảm biên chế. Trong khi đó, công việc kinh doanh của Trang lên như diều gặp gió. Cô từ nhân viên được tiến cử lên trưởng phòng và đang được đề xuất lên chiếc ghế phó giám đốc còn trống.

Nhân việc này, Trang dứt khoát: “Nhà mình một tay em cũng kiếm đủ nuôi 2 bố con anh. Anh ở nhà chăm sóc cu Bin, chăm lo cơm nước cho em là được rồi”. Nói là làm, hôm sau Trang liệt kê hàng dài danh sách ăn gì, mua ở đâu, chăm con thế nào… và đưa cho Tính lo, còn cô chỉ tập trung lo toan kinh tế.

Tìm việc 2 tháng mà không thấy hy vọng, Tính đành ngậm ngùi ở nhà và mọi việc diễn ra đúng ý sắp đặt của Trang. Tính vốn ít nói giờ lại càng ít nói hơn. Anh chép miệng, thôi thì vợ lo kiếm tiền, mình lo chăm con, âu cũng là lẽ thường tình!

Nhưng cũng từ ngày đó, hễ bực tức ở công ty Trang lại về nhà “đá thúng đụng nia”, liếc xéo rồi chửi khéo Tính khi anh chưa kịp nấu xong bữa cơm, khi con khóc, con quấy, khi mấy cái áo chưa kịp giặt…

Hàng trăm thứ chuyện lặt vặt nhỏ tí cũng khiến Trang tức giận. Vậy mà Tính cũng không nói gì. Nếu Trang có hỏi thì anh chỉ buông vài lời quen thuộc: “Em làm gì cũng được” hay “Mọi việc đều do em quyết”, khiến máu nóng trong người Trang càng được đà sôi lên. Cô giận dữ: “Vậy tôi ly hôn cũng được phải không?” mà Tính vẫn im lặng.

Một hôm, mẹ chồng lên chơi, thấy Tính đang lúi húi lau nhà, xót con bà nạt: “Cái Trang đâu không làm mà lại để thằng Tính làm thế này. Đàn ông con trai lo việc lớn chứ sao lại lúi húi ở nhà như đàn bà thế…”.

Chưa kịp nói hết câu, Trang khó chịu ra mặt: “Tiền nhà này một tay con lo, anh ấy có mỗi việc ở nhà làm mấy việc đó thôi, có gì ghê gớm đâu. Con còn nhiều khách hàng, hợp đồng đang chờ, không rảnh để làm mấy việc đó”.

Mẹ Tính tức sôi máu mà không nói được câu nào. Bà tức giận quay sang trách con trai: “Từ mai đi tìm việc ngay, mày định làm chồng hay làm vợ?” rồi sa sầm mặt mày bỏ về. Trang cũng bỏ vào phòng nhưng vẫn không quên cằn nhằn: “Anh làm nhanh lên, được ngày nghỉ mà cũng không yên thân”.

Tính định nói gì đó, song anh lại thôi. Nếu anh không quá nhu nhược có lẽ vợ anh đã không trở nên ghê gớm đến vậy. Ngay ngày mai, anh sẽ đi tìm việc thôi. “Nhất định là phải đi làm” – Tính nghĩ thầm.

Cảm giác bất lực ùa về, anh thấy mình thật đúng như lời vợ nói: “Anh là người chồng nhu nhược!”.

 

Lam Phong – Theo Trí Thức Trẻ

Cho ngày xênh xang

Tôi lấy chồng không được sự đồng ý của cha mẹ. Cưới nhau, chồng tôi vẫn đang xin việc làm, còn tôi là cô giáo tiểu học ở trường huyện.

Làm vợ anh trong thời điểm đó, tôi tự hào đã yêu anh không tính toán, dù cha mẹ hăm dọa “gạch tên khỏi danh sách thừa kế”.

Chúng tôi ra thị xã thuê phòng trọ để anh dễ có cơ hội xin việc làm. Hàng ngày tôi chạy xe từ thị xã về huyện hơn 20 cây số để dạy học và ngược lại. Mùa khô gió hanh rát mặt, mùa mưa ướt lạnh, nhưng về đến nhà có sẵn cơm canh chồng nấu, thấy đời vui lắm dù nửa cuối tháng, mâm cơm chỉ có món rau xào suông. Thỉnh thoảng em gái tôi đến thăm, trước khi ra về em gái thường hỏi “Anh chị cần tiền không?”. Câu hỏi khiến nung nấu trong lòng tôi ý nghĩ, một ngày nào đó vợ chồng tôi sẽ quay về chào cha mẹ trong tư thế thật xênh xang.

Sau một năm hai đứa sống bằng tiền lương của tôi thì anh xin được việc ở Đắk Nông, một tỉnh mới tách ra từ Đắk Lắk. Nhân sự chưa ổn định, hàng tuần cán bộ công nhân viên chức từ tỉnh Đắk Lắk về Đắk Nông làm việc cho đến cuối tuần thì họ quay về với gia đình, còn anh là nhân viên tép riu mới toanh, có nhiều cuối tuần phải ở lại để kiêm luôn công việc bảo vệ cơ quan.

Tôi trả phòng trọ ở thị xã dọn về huyện cho gần trường. Dù ở một mình nhưng thỉnh thoảng có chồng về nên tôi không thể tiết kiệm bằng cách ở chung với bạn bè mà phải thuê riêng một phòng. Một cảnh hai quê, đi đi lại lại thăm nhau, rồi thì cơm hàng cháo chợ rất tốn kém…

Tôi có thai. Ốm nghén nôn mửa oặt ẹo mà không có chồng bên cạnh, thật buồn. Buồn hơn nữa là những cú điện thoại anh gọi về nói nhớ em bằng giọng lè nhè. Vậy, khi thất nghiệp thì không rượu chè không thuốc lá, có được việc làm thì sinh tật và đổ thừa tại buồn. Khuyên can không được, tôi dọa ly hôn, chồng thách “tùy em”.

Chụp cây bút viết đơn ngay, nhưng… ly hôn là thừa nhận cha mẹ mình đúng khiến tôi sĩ diện với gia đình mà ngừng lại. Lời xin lỗi của chồng không lấp được cái hố tràn ngập chua xót trong tôi.

Tôi vừa mong vừa sợ em gái đến thăm. Mỗi khi em gái đến, tôi nấu nướng linh đình và mua hoa về cắm khắp nơi, mở nhạc tưng bừng… tôi không muốn em chứng kiến tôi cô độc và buồn, không muốn lời em kể về mình là hình ảnh tội nghiệp, muốn ba mẹ hiểu tôi đầy đủ và hạnh phúc, để rồi khi nhìn thấy tia thương hại trong mắt em gái, tôi gồng mình để không òa khóc. Sợ mình khóc thì con sinh ra bị sầu muộn, tôi lại gượng cười đùa…

Tổ ấm - Cho ngày xênh xang
Tổ ấm – Cho ngày xênh xang

Mấy lần chồng về thăm chứng kiến tôi khóc khóc cười cười như vậy, anh sợ, hứa bỏ rượu và tiết kiệm dành dụm. Sự tình có vẻ tươi sáng hơn một chút thì nhà trường đưa ra quy định chuẩn hóa giáo viên, ai cũng phải có bằng đại học. Tôi khệ nệ bụng bầu chạy xe ra thị xã để ôn thi, bạn bè cười: “Bà xin chuyển làm văn thư là vừa, có thi đậu đi nữa thì ai giữ con cho mà đi học?”.

Bụng tôi được tám tháng thì em gái đến: “Mẹ nói khi sinh chị về nhà để mẹ chăm sóc cho”, tôi chưa kịp vui được mẹ thông cảm thì em gái tiếp: “Nhưng chồng chị không được lui tới”. Tôi gượng cười: “Tụi chị tính rồi, chồng chị xin nghỉ phép và nghỉ không lương thêm tháng nữa. Cũng ổn”.

Nhưng vào thời điểm đó, sếp quan tâm đến chồng tôi và thường yêu cầu anh cùng tiếp khách, vị trí trợ lý là trong tầm tay. Nếu anh nghỉ việc dài ngày sợ tuột mất cơ hội. “Anh coi chức trợ lý hơn em và con à?”, tôi gào lên uất ức rồi xé lá đơn xin nghỉ phép anh viết. Công danh sự nghiệp của anh cũng là của tôi, của con tôi, của cái ngày xênh xang quay về chào ba mẹ để chứng tỏ chọn lựa của mình không mù quáng.

Nuốt tủi cực vào lòng, tôi chuẩn bị tự chăm sóc mình và con, chuẩn bị đối diện với bao điều hay dở có thể tưởng tượng được… Duy nhất một điều tôi không hề nghĩ tới là mẹ chồng có mặt vào ngày con tôi chào đời.

Sự xuất hiện của bà khiến tôi mừng đến chảy nước mắt, là tôi muốn mọi người thấy tôi được nhà chồng quan tâm trân trọng biết bao.

Bà lặng lẽ chăm sóc tôi tận tình và hơn vậy nữa, bà đến chào cha mẹ tôi. Hình dung bà khép nép trước mặt cha mẹ tôi vẻ nhận lỗi vì con trai mình làm buồn lòng người khác, tôi ứa nước mắt muốn nói lời cảm ơn mà không thể thốt thành lời.

Tôi và em bé được ba tháng mười ngày thì mẹ chồng trở về quê. Tôi bận bịu vất vả hơn, nhưng nỗi buồn dịu đi nhiều lắm, vợ chồng tôi đầm ấm hơn dù vẫn một cảnh hai quê. Có lẽ đến lúc đó tôi mới thật sự cảm nhận yêu là như thế nào và người ta có thể làm được gì cho người mình yêu thương.

Con được bốn tháng thì bắt đầu học kỳ đầu tiên của chương trình đại học, lớp học tập trung ở thành phố cách nơi tôi ở 40 cây số, mỗi kỳ học kéo dài hai tháng rưỡi. Chồng tôi hỏi “Em tính sao?”. Nghĩ đến ngày mình cầm tấm bằng đại học trong tay về chào cha mẹ, ồ, đẹp hơn những hình ảnh xênh xang nhất mà tôi có thể tưởng tượng được. Nhưng mà ngay cả khi chồng hy sinh chịu ở nhà bế con thì tôi cũng không muốn cho bé bú sữa ngoài.

Đành vậy, tôi nhìn bạn bè lên đường ra phố học và xếp cất tờ giấy báo thi đậu của mình vào hộc bàn, để làm kỷ niệm thôi. Quyết định vậy nhưng tay tôi cứ bấm phím điện thoại hỏi thăm bạn bè học hành ra sao, mới nhận ra trong lòng mình nôn nao luyến tiếc.

Một lần nữa, chồng tôi lại cầu cứu mẹ. Đến lúc đó tôi mới biết là khi mẹ vào với vợ chồng tôi thì bố chồng ngoài việc nương rẫy còn phải đảm đương thêm việc của vợ ở vườn rau, các em chồng đi học về phải thay nhau nấu nướng và lo cho đàn heo, bầy vịt, vì thêm việc cho nên phải thức rất khuya mới kịp học bài.

Nhập học trễ nên tôi phải học bù rất nhiều, may mà có mẹ chồng giữ con và nấu nướng giặt giũ cho, tôi chỉ làm một việc là cho con bú. Bà chủ nhà trọ nói kiếp trước tôi làm gì mà kiếp này có phước vậy.

Tấm lòng của mẹ chồng khiến tôi uốn nắn được chính mình, tôi không nghĩ tới ngày xênh xang như một cuộc đáp trả nữa. Tôi vẫn mong có ngày đó và cố gắng cho ngày đó, để cha mẹ tôi yên lòng thấy tôi được hạnh phúc, và để nói với con tôi “Mẹ cảm ơn ông bà nội và các cô chú của con nhiều lắm”.

Nguyên Hương

Ngoại Tình Vì Chồng Bất Lực

Tôi và bạn trai của mình yêu nhau được hơn 3 năm. Có thể tôi nói các bạn chẳng tin, nhưng đúng là chúng tôi giữ gìn cho nhau thật. Hai đứa cũng làm với nhau đủ mọi trò của những đôi yêu nhau, trừ mỗi… “chuyện ấy”.

Ngoại tình vì chồng bất lực
Ngoại tình vì chồng bất lực – Ảnh minh họa

Cứ khi cả hai chúng tôi đều thấy nóng người lên thì người yêu tôi lại dừng lại. Anh bảo rằng anh nghĩ cho tôi. Vì tôi đã bảo anh tôi muốn giữ gìn đến lức cưới nên anh tôn trọng điều đó. Tôi biết đó là quyết định rất đúng, nhưng thực lòng tôi cũng rất lo lắng, vì bạn bè tôi bảo: Yêu nhau mà không thử trước rất dễ có thể sau này không hòa hợp. Mà chuyện sex làm một phần vô cùng quan trọng trong hôn nhân… Thế là sau khi cùng nhau ký vào đơn đăng ký kết hôn, tôi “bật đèn xanh” để cùng anh vượt qua ranh giới mà chúng tôi đã cố gắng kìm lại bấy lâu nay.

[sam id=”2″ codes=”true”]

Lần đầu tiên của tôi vô cùng tệ hại. Có lẽ vì tôi căng thẳng quá, hay do anh đã chịu giữ quá lâu mà tôi hụt hẫng đến độ chẳng cảm thấy gì cả. Anh thì không nhận ra điều đó. Anh nghĩ rằng thế là tốt với tôi rồi. Tôi tự nhủ, lần sau sẽ ổn hơn. Nhưng những lần sau đó vẫn chung một kịch bản, và kết quả còn tệ hại hơn: Quá chóng vánh và quá vụng về! Tôi bắt đầu hoảng khi ngày cưới cận kề. Tôi đi tìm thông tin về căn bệnh “chưa tới chợ đã tiêu hết tiền” của cánh đàn ông để cố gắng khắc phục. Nhưng mọi thứ như phản lại tôi vậy, tôi càng cố gắng chủ động, dùng mọi cách để kìm hãm sự hưng phấn của anh, bồi bổ cho anh đủ thứ, nhưng đâu vẫn hoàn đó. Điều khổ sở nhất là tôi không thể nói với ông chồng sắp cưới của tôi rằng anh bất ổn, vì anh vốn là người rất hiền lành, ít giao thiệp, với tôi cũng là lần đầu tiên của anh.

Tôi còn phải giấu anh xem phim nóng để có thể biết người ta làm điều đó với nhau thế nào. Nếu chồng sắp cưới của tôi biết tôi thất vọng về anh, chắc anh sẽ khổ sở lắm mà tôi thì không muốn vậy. Càng xem phim, càng đọc trên mạng nhiều, tôi mới càng vỡ lẽ ra là chúng tôi đã quá ngờ nghệch về chuyện tình dục, hay nói đúng hơn, kiến thức về chuyện ấy của hai chúng tôi đều là con số không! Đôi lần tôi rón rén đề cập đến chuyện vợ chồng, anh mắng ngay là tôi ấu trĩ và ngốc nghếch. Anh bảo đó là chuyện hoàn toàn bản năng, phải tự nhiên mới tốt chứ đừng có hi vọng sẽ tác động được bằng những chiêu trò này kia. Anh còn cảnh cáo tôi đừng có học đòi từ những đứa bạn sexy và bệnh hoạn! Càng gần ngày cưới, tôi càng hoang mang. Mỗi lần gần anh, tôi lại cảm thấy đơn độc và tủi thân. Đến mức khi anh đã thỏa mãn rồi, tôi âm thầm trùm chăn tự ve vuốt để giúp bản thân mình. Chỉ muốn ứa nước mắt.

Tôi nhìn mấy cô gái khác lả lơi với tụi đàn ông trong bar mà thấy thèm khát. Tôi như bị thiêu đốt khi một anh chàng đồng nghiệp đẹp trai ôm riết lấy tôi, vòng tay quanh eo và trượt xuống đùi tôi. Đã quá lâu rồi, tôi không biết ôm một người đàn ông lạ, và tôi như bị kích thích tột độ khi cảm nhận thấy sự hưng phấn ở anh ta. Tôi không biết đêm đó tôi đã uống bao nhiêu, nhưng tôi say thật sự. Tất cả còn lại trong đầu tôi lúc ấy chỉ là khao khát muốn được yêu đương, muốn quên đi cảm giác tủi hổ và bất lực với người đàn ông sắp gắn bó với tôi cả cuộc đời…

Tôi tỉnh dậy trong phòng khách sạn với anh đồng nghiệp đêm qua ở bên cạnh. Tôi thấy đau đầu, thân thể rã rơi, nhưng tôi nhớ rõ mình đã có một cảm giác hưng phấn chưa từng trải qua đêm qua, chắc chắn là với người đàn ông này. Anh ấy đang nhìn tôi, cười thích thú khi thấy tôi đang ngơ ngác. Anh bảo: “Em tuyệt quá đi mất, em biết không?” Lần đầu tiên có người nói với tôi như thế. Chúng tôi nói chuyện một chút, anh lấy nước, gọi đồ ăn cho tôi. Khi tôi bình tĩnh lại, anh bảo rằng đêm qua tôi rất say, nhưng tôi đã có một đêm hết mình, đầy hứng thú. Chúng tôi đã làm chuyện ấy không chỉ một lần. Tôi thấy xấu hổ, chưa bao giờ tôi với chồng sắp cưới nói chuyện với nhau tự nhiên như vậy. Tôi cay đắng nghĩ rằng suốt 3 năm yêu nhau, chồng tôi hình như chỉ biết yêu tôi như một gái bé bỏng, dễ thương, cần được nâng niu và gìn giữ. Nước mắt tôi chảy xuống một cách không kiểm soát, và anh đồng nghiệp thì không ngần ngại hôn lên má tôi, chặn những dòng nước mắt nóng hổi. Tôi không kiềm chế được nữa, chúng tôi quấn vào nhau, hoàn toàn tỉnh táo, hoàn toàn đam mê và cuồng nhiệt. Thân thể tôi bị tung hứng đến rã rời trong vòng tay anh, tôi bị điều khiển, và thật bất ngờ là tôi đáp lại nồng nhiệt, ăn ý. Tôi nhận ra mình như được lột xác, tôi hiểu thế nào là cảm giác thăng hoa, thỏa mãn tột độ trước một người đàn ông mạnh mẽ, ham muốn như anh…

Tôi trở về nhà, như một người khác sau chuyến công tác. Tôi không đủ mạnh mẽ để chia tay với chồng sắp cưới. Chúng tôi đã cưới nhau và tôi chấp nhận cuộc sống ấy, một cuộc sống tình dục tạm bợ và hoàn toàn chỉ là “fake”. Tôi vẫn vờ lên đỉnh mỗi khi cùng chồng. Tôi vẫn khen ngợi anh và thấy an ủi phần nào khi mắt anh lấp lánh hạnh phúc. Nhưng tôi lén lút với một cuộc sống khác, những buổi gặp gỡ ban trưa với anh đồng nghiệp nóng bỏng. Với chồng, tôi từ tốn, nhu mì bao nhiêu, thì với anh đồng nghiệp, tôi đòi hỏi và bạo liệt bấy nhiêu. Nhiều đêm, tôi vẫn mất ngủ, thấy đầu óc miên man và chán nản với cuộc sống hai mặt. Tôi vừa muốn dừng lại, nhắm mắt chấp nhận cuộc hôn nhân với người chồng tử tế mà tôi đã chọn, nhưng lại không thể ngăn được những ham muốn quá mạnh mẽ len lỏi trong đầu mình. Dù hiểu rằng việc này chẳng đi đến đâu, nhưng tôi không biết phải làm sao nữa. Mong mọi người hãy giúp tôi!

 

Đau Khổ Vì Chồng Bất Lực

Thiếu thốn đời sống vợ chồng khiến tôi có nhiều suy nghĩ lệch lạc về sex. Đôi lúc, nỗi khao khát còn lớn hơn cả tình yêu. Và tôi chỉ ước mình có thể bỏ trốn để lao vào một người đàn ông khác. Anh cũng hiểu được tâm trạng đó của tôi nên ngày càng ích kỷ và ghen tuông.

 

Đau khổ vì chồng bất lực
Đau khổ vì chồng bất lực – Ảnh minh họa

Trong khi nhiều gia đình khác có lẽ đang đi chơi, đang có những ngày tụ tập bên người thân trong kỳ nghỉ dài thì tôi lại cô đơn buồn tủi trong chính ngôi nhà mình với cái thai ngày một lớn lên trong bụng.

Hai năm kết hôn, tôi luôn phải gặm nhấm một mình với một bí mật khủng khiếp về chồng tôi, về cuộc hôn nhân của chúng tôi mà chưa dám hé môi nói với ai nửa lời. Và giờ, sau chuỗi ngày bi kịch dài của mình, tôi không còn muốn là nhân vật chính trong cái bí mật ấy của chồng tôi nữa.

Nhớ lại đêm tân hôn cách đây 2 năm của mình, tôi đã cố tình diện chiếc váy ngủ quyến rũ nhất và háo hức đón chờ lần đầu tiên của cả hai vợ chồng. Nhưng sáng ra, tôi vẫn là gái còn trinh.

Tôi đã khóc vì tủi thân không được chồng chạm đến. Sự thờ ơ lãnh cảm của chồng mới cưới đêm tân hôn khiến tôi thấy mình bị xúc phạm. Chẳng lẽ tôi không đủ xinh đẹp và hấp dẫn trong mắt anh? Hay anh gay, là kẻ bất lực nên cưới tôi để che mắt thiên hạ?

Thế mà ngày còn hẹn hò, tôi cứ nghĩ anh trong sáng đàng hoàng. Nếu sinh lý có vấn đề thì tại sao anh chưa từng thổ lộ với tôi.

Nhưng anh phủ nhận tất cả những hoài nghi đó. Anh chỉ nói tạm thời đang mắc phải chút vấn đề và sẽ nhanh chóng hồi phục. Anh cũng khóc và xin tôi chờ đợi anh.

Tháng đầu sau hôn nhân, chúng tôi chung sống như bạn bè. Vẫn yêu, vẫn chăm sóc, vẫn ngủ chung giường nhưng không hề có tiếp xúc cơ thể. Điều đó khiến tôi ức chế và bí bách. Tôi thèm được chồng ân ái.

Từ bé đến lớn, tôi chỉ biết lao đầu vào học hành dưới sự thúc ép của bố mẹ. Tôi chưa từng được tự do tụ tập bạn bè, chưa từng được chọn trang phục theo ý muốn, chưa từng được theo đuổi sở thích cá nhân. Tôi chưa từng được sống cho riêng mình.

Vì thế, 2 năm sau khi học xong đại học, tôi lấy chồng. Đây cũng là cuộc hôn nhân do bố mẹ tôi sắp đặt. Song, lần đầu gặp anh, tôi cũng có rất nhiều thiện cảm. Anh đẹp trai, có một vị trí công việc tốt và đặc biệt là con trai người bạn thân của bố mẹ tôi.

Vì thế, ngày cưới, tôi vui mừng vì sắp được giải phóng, được bước vào một đời sống có tình dục, có cuộc sống có tự do. Nhưng rồi thực tế lại không như ý muốn. Tôi thấy mình như đang bước từ một nhà tù này sang một nhà tù khác.

Ban ngày, anh là một người đàn ông năng động, đầy nhiệt huyết với công việc. Anh cũng luôn thể hiện yêu thương và chiều chuộng tôi trước mặt bố mẹ và bạn bè. Nhưng ban đêm, anh trốn tránh chuyện ấy với vợ bằng cách làm việc đến 2-3h sáng. Hoặc nếu có đi ngủ sớm, anh cũng trơ như một khúc gỗ.

Tôi đã khuyên anh chia sẻ với tôi để cùng nhau đi chữa bệnh nhưng anh khăng khăng từ chối và quả quyết mình đang trong quá trình điều trị. Không chỉ mang bệnh tật, anh còn không có một chút nỗ lực hay tỏ ý muốn gần gũi vợ.

Anh bảo tôi chờ đợi nhưng sự kiên nhẫn của tôi chỉ có giới hạn. Tôi không còn muốn làm tu sĩ khi nhu cầu sinh lý cứ lớn dần và áp lực sinh con từ hai bên gia đình ngày một tăng lên.

Tôi dọa nếu anh không ngủ với tôi thì tôi sẽ ngoại tình. Anh sợ mất tôi nên thề thốt sẽ cố gắng làm tròn nghĩa vụ làm chồng.

Lần đầu tiên của chúng tôi xảy ra khiến tôi mất hết ý niệm về tình dục. Chúng tôi “yêu” trong sự nhăn nhó, trách móc khổ sở của anh. Tôi hoàn toàn không cảm nhận được một chút hưng phấn nào.

Từ đầu đến cuối chỉ có mình tôi là người cầm cương, hay không muốn nói là hoàn toàn tự biên tự diễn. Tôi biết vấn đề sinh lý anh mắc phải là rất lớn. Nhưng ngặt nỗi, sĩ diện và tự trọng của anh còn lớn hơn thế. Vậy nên anh đã van xin, yêu cầu, thậm chí đe dọa tôi giữ bí mật.

Thiếu thốn đời sống vợ chồng khiến tôi có nhiều suy nghĩ lệch lạc về sex. Đôi lúc, nỗi khao khát còn lớn hơn cả tình yêu. Và tôi chỉ ước mình có thể bỏ trốn để lao vào một người đàn ông khác. Anh cũng hiểu được tâm trạng đó của tôi nên ngày càng ích kỷ và ghen tuông.

Không có sex nên tôi mắc chứng bốc hỏa như phụ nữ tiền mãn kinh. Chúng tôi thường xuyên cãi cọ. Lúc tức giận, tôi không ngần ngại gọi anh là “đồ bất lực”. Còn anh cũng không tiếc lời mắng tôi “lăng loàn”.

Cứ phải lâu lắm vợ chồng tôi mới sex một lần. 2,3 lần mỗi tháng cũng đã là quá nhiều. Lần sex nào cũng bắt đầu bằng việc trách móc, kết thúc bằng nước mắt và không hề có một chút cảm giác.

Hơn một năm sau đó, cuối cùng tôi cũng may mắn thụ thai được. Từ lúc đó tới giờ, chồng cắt mọi khoản ân ái gần gũi và để mặc tôi “tự xử”. Thoát được cảnh vợ chồng mà chồng tôi vui mừng như gỡ được một gánh nặng. Điều đó khiến tôi tủi thân vô cùng.

Đáng khinh và bi kịch hơn nữa là ngay cả anh cũng không tin vào khả năng có con của mình. Anh hoài nghi và thường xuyên dày vò chất vấn tôi vì không cho rằng tôi đang mang thai con anh.

Những ngày tháng tôi mang bầu, anh đay nghiến tôi như thể tôi là hạng đàn bà chung chạ. Nhu cầu cơ bản là được sex của tôi cũng bị anh châm biếm nguyền rủa. Anh còn khăng khăng một mực sẽ thử ADN khi con chào đời.

Có lúc, nhìn lại quãng thời gian sống cùng nhau, tôi giật mình vì chưa hề có một ngày vui trọn vẹn. Từ lúc tôi phát hiện ra chồng yếu sinh lý cũng là lúc tôi phải chịu đựng sự giam hãm, ích kỷ và bạc nhược. Tôi đã bỏ ra 1/3 cuộc đời để sống như ý muốn của bố mẹ. Nay tôi không còn muốn cam chịu thêm nữa. Tôi chỉ muốn sống cho bản thân mình.

Tôi muốn ly hôn, muốn tự do để được là chính mình. Nhưng con tôi sắp chào đời. Mà trẻ con thì phải có gia đình. Không chỉ thế, bố mẹ tôi sẽ không thể chịu đựng nổi cú sốc khi con gái mẫu mực của họ lại làm mẹ đơn thân chỉ sau 2 năm hôn nhân. Còn mối quan hệ giữa gia đình anh và gia đình tôi vẫn rất tốt đẹp vì thông gia 2 bên vốn là bạn bè thân của nhau nữa?

Đã rất nhiều ngày tôi cố đặt mình và họ lên bàn cân nhưng vẫn không thể quyết định được. Tôi không muốn tổn thương chồng và bố mẹ, không muốn con mình lớn lên trong cảnh thiếu cha. Nhưng đồng thời, tôi cũng không muốn chôn vùi mọi thứ khi bản thân chỉ ở độ tuổi 26.

Hôm nay, những suy nghĩ đó cứ lòng vòng quanh quẩn không lối thoát khiến tôi vô cùng đau khổ. Xin những người ngoài cuộc hãy cho tôi một lời khuyên. Chỉ còn hơn 1 tháng nữa là con tôi chào đời rồi. Tôi có nên bắt đầu kể cho bố mẹ chồng và bố mẹ đẻ nghe bí mật khủng khiếp 2 năm sống chung của vợ chồng tôi không? Tôi có nên tìm cách sống cho bản thân mình ngay từ bây giờ?

Chồng ‘ăn chả’, tôi cũng ‘ăn nem’

Sau đợt tập huấn trở về, chúng tôi nhắn tin hỏi han nhau, tôi thấy nhớ người đó vô cùng. Cứ thế chúng tôi lao vào nhau như điên dại, người đó cho tôi cảm giác hạnh phúc mà tôi chưa hề có được ở chồng, từ sự quan tâm dù là nhỏ nhất, chưa bao giờ làm cho tôi buồn.

Ông ăn Chả Bà ăn Nem
Ông ăn Chả Bà ăn Nem

Tôi năm nay 30 tuổi, có chồng và một con trai 8 tuổi. Cuộc sống của tôi vốn rất hạnh phúc trong 2 năm đầu, sau có những mâu thuẫn với mẹ chồng và em chồng nên tôi thường xuyên than phiền với anh. Chồng tôi rất thương và sợ mẹ nên tôi luôn phải sống trong chịu đựng. Anh chỉ khuyên tôi nên cố gắng sống chứ không có cách nào giúp tôi thoát khỏi những rắc rối đó.

Đời sống tình dục của tôi cũng không được mãn nguyện. Anh chỉ một mình hưởng hạnh phúc ấy, không cần biết cảm xúc của tôi ra sao. Có khi tôi chuẩn bị cho một buổi tối rất lãng mạn và hạnh phúc, anh lại từ chối với lý do mệt. Tôi phát hiện anh có người khác sau một lần đọc được tin nhắn từ điện thoại của anh.

Điều tra ngầm tôi biết anh và cô ấy đã đi quá giới hạn cho phép. Tôi rất đau khổ, hận anh, nghĩ sẽ trả thù anh vì tôi rất trẻ, xinh đẹp nên cũng có rất nhiều người đàn ông thích. Tôi chẳng bao giờ để ý đến họ vì chỉ yêu chồng. Nghĩ là thế nhưng thấy anh hối hận và chăm sóc mẹ con tôi nên lại quên ngay ý định đó. Sự việc diễn ra cách đây 4 năm, tôi đã quên đi quá khứ, tưởng chừng như thế là xong, ai ngờ số phận lại không buông tha tôi.

Trong một chuyến tập huấn 10 ngày, tôi ngồi cùng một người kém 3 tuổi. Chúng tôi chỉ nói chuyện xã giao, càng nói chuyện tôi và người đó càng thấy hợp về thói quen như: cùng đeo đồng hồ tay phải, cùng đọc báo từ cuối lên, cùng mặc quần áo của một hãng nổi tiếng. Khi nói chuyện người đó hay nhìn tôi rất lâu và cười, nụ cười làm tôi thấy vui.

Người đó gọi tôi bằng chị, sau đợt tập huấn trở về, chúng tôi vẫn nhắn tin hỏi han nhau, tôi thấy nhớ người đó vô cùng. Bất ngờ là người đó cũng nói rất nhớ tôi, nhớ nụ cười ánh mắt của tôi. Cứ thế chúng tôi lao vào nhau như điên dại, người đó cho tôi cảm giác hạnh phúc mà tôi chưa hề có được ở chồng, từ sự quan tâm dù là nhỏ nhất, chưa bao giờ làm cho tôi buồn. Tôi giận dỗi điều gì người ấy tìm mọi cách làm lành, lúc đầu tôi nghi ngờ tình yêu này, dần dần đã tin những lời người đó nói.

Có những hôm người đó đi 30 km chỉ để gặp tôi 5 phút. Người đó đang có vợ sắp cưới, nhưng bảo việc cưới vợ là nghĩa vụ và trách nhiệm, còn người yêu là tôi. Ngày cưới người ta tôi như chết, tôi thay số điện thoại, nhưng mỗi khi lắp sim cũ vào lại thấy bao nhiêu tin nhắn nói vẫn yêu tôi, không thể rời xa. Tôi lại tin vào những lời nói đó.

Biết bao nhiêu lần định chia tay vì cảm thấy tội lỗi với gia đình, có lỗi với vợ người ta, nhưng người đó không chịu và chính bản thân tôi thấy việc rời xa cũng khó quá. Cho đến hôm nay, gần một tháng không gặp nhau, người đó nhắn tin và gọi điện rất nhiều nhưng tôi không trả lời. Tôi muốn dừng lại trước khi quá muộn dù vẫn rất nhớ.

Ngày nào người đó cũng nhắn khoảng 15 tin nhắn kể cả tôi không nhắn lại với những lời lẽ rất ngọt ngào, cầu xin tôi đừng như thế nữa. Tôi đang giao động, muốn dừng lại nhưng có lẽ suốt đời này không quên được. Tôi phải làm sao để giữ vững lập trường, để có thể quên đi những điều tôi đã sai lầm. Mong các bạn hãy giúp tôi, xin cảm ơn các bạn rất nhiều.

Liên

Quả báo vì ngoại tình

Tôi bị lây nhiễm bệnh tình dục từ người tình, rồi bị u nang buồng trứng, u loét dạ dày và mới đây là ung thư tử cung. Tôi thất bại trong làm ăn, của cải và tiền tỷ nhanh chóng bốc hơi. Xưa nay tôi vẫn tự hào mình trẻ đẹp, giờ đây tôi bỗng xấu, già, da nhăn nheo.

Là người không theo một tôn giáo nào, xưa nay tôi chỉ tin vào chính bản thân và khả năng mình. Tôi luôn nghĩ chẳng có thần thánh, đấng tạo hóa và chẳng có luật nhân quả gì hết. Con người và tất cả vũ trụ vạn vật được sinh ra là do ngẫu nhiên. Con người cũng không khác gì các loài động vật khác, nhờ tiến hóa nhiều mà thông minh và thành người. Tất cả đều do con người nghĩ ra, chết là hết, miễn sao mình sống không cướp của, giết người là được rồi. Sống mà hiền lành quá để người khác chơi trên đầu mình là ngu. Nhưng giờ đây tôi mới biết mình nhầm to bởi bản tính tự kiêu và tự cho mình là hay là giỏi hơn người khác.

Trước đây tôi thường xuyên đọc những bài báo về chuyện gia đình, ngoại tình trong mục Tâm sự vì tôi cũng tò mò muốn tìm hiểu hoàn cảnh gia đình những người ngoại tình sẽ diễn tiến ra sao. Tôi cũng lỡ bước chân vào con đường ngoại tình mặc dù từ xưa đến nay rất ghét những người đã có gia đình mà còn có người tình ngoài hôn nhân.

Tôi không ngụy biện cho bản thân, tôi quá tham lam và ích kỷ vì đang có một gia đình hạnh phúc, một người chồng rất tốt khó tìm, các đứa con khỏe mạnh xinh xắn và cuộc sống vật chất đầy đủ mà còn đi yêu một người đàn ông khác đã có vợ. Lúc đầu bước vào quan hệ với người đàn ông khác tôi chỉ thấy mình như bị si mê bởi vẻ trẻ trung và sự hợp gu về sở thích cũng như tính tình. Tôi chẳng bao giờ nghĩ hậu quả sẽ đi đến đâu, cũng chẳng nghĩ mình sẽ gặp quả báo hay những gì mình lén lút chẳng có ai nhìn thấy được, vì thế chẳng lo lắng và sợ hãi gì cả.

Thật sự tôi không bao giờ muốn bỏ gia đình, cũng chẳng muốn bỏ người tình, tôi muốn có cả hai, có như vậy tôi mới thấy đầy đủ. Tôi muốn sở hữu tất cả vì luôn nghĩ mình đẹp, có tài và có khả năng điều khiển được những người yêu chiều mình như chồng hoặc người tình. Tôi thật sự đã nhầm to với những gì trước đây mình tưởng, nhầm to về chính mình và điều đau đớn hơn cả là nhầm to về những hứa hẹn của người tình sẽ yêu tôi suốt kiếp.

Nửa năm sau chồng tôi tình cờ phát hiện, gia đình nội ngoại hai bên cũng biết. Chồng vì quá yêu tôi nên không đòi ly dị, cho tôi sự chọn lựa giữa gia đình và người tình. Tôi vẫn còn thương chồng nhưng cũng có tình cảm sâu nặng với người tình, anh dám ly dị vợ để đến với tôi.

Cuối cùng tôi không sao quyết định được với chính mình, tôi nói với chồng sẽ chọn anh, chọn gia đình vì tôi không thể sống thiếu anh và các con. Bên cạnh đó tôi cũng không muốn chấm dứt hẳn quan hệ với người tình, anh ta cũng chấp nhận tôi vẫn sống với gia đình và đồng ý làm một người tình, một cái bóng bên lề cuộc sống của tôi. Từ đó đến nay gần 5 năm tôi là một con người có hai cuộc sống: một cho chồng con và một cho người tình.

Chuyện chẳng có gì đáng nói nếu không có những điều xui xẻo, những chuyện buồn phiền, những tai ương cùng bệnh tật đổ đến và đau đớn nhất là cuối cùng người tình cũng phản bội tôi để theo người con gái trẻ đẹp khác. Kể từ khi ngoại tình 5 năm về trước, những tai ương, xui xẻo và bệnh tật hết cái này đến cái khác đổ ập vào người tôi.

Tôi bị lây nhiễm bệnh tình dục từ người tình, rồi bị u nang buồng trứng, u loét dạ dày và mới đây là ung thư tử cung. Tôi thất bại trong làm ăn, của cải và tiền tỷ nhanh chóng bốc hơi. Hết chuyện không may này đến chuyện rủi ro khác. Sức khỏe xuống cấp nhanh và một điều làm tôi buồn thê thảm là sắc đẹp của tôi mà nhiều cô gái khác phải ganh tỵ bỗng một sớm một chiều chỉ trong năm nay xuống dốc kinh khủng. Xưa nay tôi vẫn tự hào mình trẻ đẹp rất nhiều so với tuổi, thế mà giờ đây tôi bỗng xấu, già, da nhăn nheo.

Tôi bỗng giật mình nhớ lại bao nhiêu lời xưa nay người thân từng nói, tôi không bao giờ nghe, chỉ thầm mỉa mai trong lòng cho sự “mê tín” đạo giáo của họ: “Gieo nhân gì gặt quả đó” hay đại thể: “Quả báo thời nay ứng đời này, không cần đợi đời sau kiếp nọ” hoặc: “Làm điều gì quấy cũng có cái giá rất đắt phải trả”. Giờ đây khi nghiệm ra mọi sự thì tất cả với tôi đều đã quá trễ. Chồng muốn ly hôn, người tình bỏ theo người phụ nữ trẻ đẹp khác, con cái và hai bên gia đình khinh miệt không nhìn mặt tôi nữa, tài sản tiền của gần như mất trắng hết, sắc đẹp bỗng nhanh chóng tàn phai và nhất là bệnh tật càng ngày càng nhiều trong đó có cả bệnh ác tính nữa.

Không biết tôi còn sống được bao lâu nữa, nhưng cái giá, sự quả báo đau đớn nhất mà tôi hiện phải trả là sống không có người thương yêu mình như ngày nào. Tôi phải sống trong cô đơn, ân hận, day dứt cho những gì mình đã làm sai. Tôi vất đi tất cả những gì quý giá mà ông trời đã ban tặng cho mình chỉ vì quá tham lam và sống ích kỷ. Đã hai lần quyên sinh nhưng tôi đều được cứu sống, mà sống như thế này quả thật bị dằn vặt đau khổ còn hơn chết.

Mỹ

Sắp cưới tôi, anh vẫn sống chung nhà với vợ cũ

Ít hôm nữa anh đã chính thức là chồng tôi. Tôi vẫn chưa thể xuất hiện, mỗi tối vẫn phải tiễn anh về “căn nhà của anh và chị”. Lấy lý do chưa mua được nhà mới, con gái đang bị khủng hoảng, chị nhất định không chịu đi.

Tôi gặp và yêu anh khi anh và vợ cũ không còn tình cảm, 2 người đã sống ly thân khá lâu. Lúc đầu đến với nhau, tôi và anh đều là 2 con tim cô đơn lạc lối, không xác định gì cả. Tôi chỉ nghĩ mình sẽ là một phần nhỏ bé trong cuộc sống của anh. Anh còn có con gái, nó là tải sản, là tình yêu lớn nhất trong đời anh, mọi thứ anh làm đều vì con gái. Nói có thể mọi người không tin, khi yêu chẳng có người phụ nữ nào không ghen, nhưng tôi khác, tôi chỉ muốn anh hạnh phúc, tôi yêu anh và yêu tất cả mọi thứ thuộc về anh, kể cả con gái anh và “chị ấy” nữa.

Dù anh kể cho tôi rất nhiều điều về chị, nguyên nhân anh chị ly thân. Cách đây 4 năm khi anh bị ung thư bàng quang, tưởng không qua khỏi nên chị muốn xa lánh anh, đã có những hành động chiếm tài sản. Thật may anh khỏi bệnh, tuy chữa khỏi nhưng nguy cơ tái phát bất kỳ lúc nào, 6 tháng anh phải đi kiểm tra một lần. Dù thế nào tôi vẫn luôn mong muốn anh và chị có thể quay lại tình cảm vợ chồng ngày xưa, mỗi lần tôi khuyên nhủ anh, anh lại trả lời câu duy nhất “Mọi thứ hết rồi em à”.

Thời gian cứ thế trôi đi, tôi càng yêu anh nhiều hơn, bắt đầu khóc thầm mỗi khi nghĩ anh đang hạnh phúc cùng gia đình. Tôi tự nhủ “Mình không được ích kỷ như vậy, mình chỉ muốn đem niềm vui đến cho anh mà thôi”. Một buổi tối, khi tôi và anh đang hạnh phúc bên nhau, anh đã hỏi: “Em có muốn làm vợ anh không?” Câu hỏi quá bất ngờ, tôi òa khóc, khóc như một đứa trẻ, tôi lắc đầu “Không, không, anh đừng bao giờ hỏi em câu hỏi đó”. Anh nói “Anh sẽ hỏi đến ngày em gật đầu đồng ý”.

Anh và chị ra tòa, chưa đầy 2 tháng sau đã có quyết định ly hôn nhưng con gái anh lại bắt đầu có dấu hiệu của bệnh trầm cảm. Anh rất lo lắng, tôi cũng vậy. Trước khi ra tòa, anh chị đã có thỏa thuận viết tay về phân chia tài sản, anh lấy lại căn nhà và tiền bạc, xe cộ để lại cho chị để chị có thể mua căn nhà khác. Lấy lý do chưa mua được nhà mới, con gái đang bị khủng hoảng, chị nhất định không chịu đi.

Vì con gái sức khỏe không tốt nên tôi chưa muốn xuất hiện, chúng tôi lại muốn đăng ký kết hôn luôn, ít hôm nữa anh đã chính thức là chồng tôi. Tôi vẫn chưa thể xuất hiện, mỗi tối vẫn phải tiễn anh về “căn nhà của anh và chị”. Vì sao trước kia tôi không có tâm trạng như thế này? Giờ tôi luôn cáu gắt với bản thân, không dám trách anh, anh đã cố gắng mọi thứ vì chúng tôi. Tôi phải làm gì khi anh ấy sắp trở thành chồng tôi mà vẫn sống bên vợ cũ. Mọi người hãy cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.

My

“Muốn yêu vợ, chồng phải dùng… ‘bao’”

Mình khinh ghét hành vi phản bội của chồng. Nhưng là người đàn bà, mình cũng có nhu cầu sinh lý nên vẫn phải “sinh hoạt”. Tuy nhiên mình yêu cầu phải dùng “bao” và cũng vì chuyện này vợ chồng mình không ít lần hục hặc.

Mình khinh ghét hành vi phản bội của chồng. Nhưng là một người đàn bà, mình cũng có nhu cầu sinh lý nên vẫn phải “sinh hoạt” vợ chồng.
Mình khinh ghét hành vi phản bội của chồng. Nhưng là một người đàn bà, mình cũng có nhu cầu sinh lý nên vẫn phải “sinh hoạt” vợ chồng.

Biết chồng đi chơi gái liên miên nhưng mình vẫn phải cay đắng chấp nhận. Chẳng phải vì mình yêu chồng đến mức chết đi sống lại mà là vì mình sợ. Mình đang phụ thuộc kinh tế vào chồng nhiều lắm, nếu có tan đàn xẻ nghé, mình sợ mình và con sẽ khổ.

Mà kể cả có bỏ chồng, chắc gì mình đã tìm được người khác tốt hơn. Đàn bà một đời chồng, một đời con khó kiếm tấm chồng tử tế. Với cả mình cũng biết, đàn ông gần như ai chẳng như ai.
Mình sợ người ta cười, sợ bị đàm tiếu, sợ bị thương hại nên chẳng dám kể với ai, chỉ âm thầm chịu đựng. Nếu có ai mách với mình là thấy chồng lai em này ngoài đường, dẫn em kia đi nhà hàng ăn, mình toàn lấp liếm “Là bạn anh ấy mà, em cũng biết rồi, anh ấy đã xin phép em dẫn nó đi chơi,…”.
Mình đã thử bình tĩnh khuyên răn chồng, làm đủ mọi cách từ nhẹ đến nặng để giúp chồng cai thú vui độc hại đó. Nhưng tất cả đều vô dụng. Và cuối cùng mình đành cay đắng, nén nỗi đau chấp nhận. Mình đành tự AQ rằng thà chồng đi gái còn hơn nuôi bồ nhí, vợ hai ở ngoài.
Mình nhớ lần đầu tiên phát hiện ra những tấm ảnh, clip quay lại cảnh chồng quan hệ với gái gọi ở điện thoại chồng, mình đã đau đớn vật vã thế nào. Rồi lần thứ hai, thứ ba,… không biết đã bao lần mình khóc cạn khô nước mắt.
Mình đã từng chán chường, mệt mỏi đến mức nhiều lúc chỉ muốn buông xuôi tất cả. Mình cũng muốn thử ngoại tình, thử đi “chơi trai” cho hòa với chồng. Nhưng mình không dám, mình không đủ liều để dấn thân vào con đường mà từ trước đến nay mình vẫn kinh tởm, ghê sợ.
Thế nhưng chồng mình vẫn càng ngày càng công khai, thản nhiên chơi gái thay vì giấu diếm và xin lỗi mỗi lần bị mình phát hiện như trước. Ở trước mặt mình, chồng vẫn nhắn tin, gọi điện hẹn các em “hàng”, rủ rê các chiến hữu đi chơi. Ngồi cạnh mình, chồng vẫn chat với bạn, khoe vừa “check” được con này, con nọ, nhận xét, bình luận hoành tráng.
Chắc mọi người sẽ nghĩ mình ngu, mình tâm thần khi để chồng nghênh ngang làm càn như vậy. Nhưng giờ mình chai lì tất cả rồi. Thà chồng cứ thể hiện bản chất trước mặt mình, mình còn đỡ đau hơn. Ít nhất để mình thấy chồng không phải là người đạo đức giả.
Cứ thế, chồng đi gái, mình không còn buồn nữa, chỉ cảm thấy mình nhục nhã và hèn mọn khi phải chịu đựng sự phản bội đấy. Mình đã vượt qua được tất cả để giữ vỏ bọc gia đình hạnh phúc, để cho con cái không bị cười nhạo, cũng là để mình có được sự hãnh diện với bạn bè về tổ ấm mình một tay chăm sóc. Mình bình thản và chấp nhận thú vui của chồng.
Điều duy nhất mình lo bây giờ là chồng bị dính bệnh từ gái làng chơi và đem về lây cho mình thì nguy. Cứ nghĩ đến những lần đã quan hệ không dùng “vệ sĩ” với chồng, mình lại thấy gai gai người. Mình cảm giác như trong người mình đang mang đầy những con vi rút đáng sợ của căn bệnh thế kỷ.
Mình giả vờ kể những câu chuyện của bạn bè bị ung thư khi còn rất trẻ và rủ chồng đi kiểm tra sức khỏe toàn diện. Thật may, chồng không bị HIV – AIDS. Nhưng không phải vì thế mà mình hết lo. Chồng chưa bị chứ không phải không có khả năng bị, nhất là khi chồng cứ gái gú đều đều như thế.
2 năm nay, mình không cho chồng “chân trần” nữa mà bắt chồng phải “bảo hộ” mỗi khi hai vợ chồng gần gũi. Từ khi đi khám về, mình ra chỉ thị luôn với chồng: “Muốn yêu vợ, chồng phải dùng ‘bao’”. Chồng mình ban đầu khó chịu lắm. Song mình bảo đây là cách bảo vệ cho mình và gia đình mình khỏi bệnh tật.
Mình khinh ghét hành vi phản bội của chồng. Nhưng là người đàn bà, mình cũng có nhu cầu sinh lý nên vẫn phải “sinh hoạt”. Tuy nhiên mình yêu cầu phải dùng bao cao su và cũng vì chuyện này mà vợ chồng mình không ít lần hục hặc.
Có những lúc, mình nghĩ thật may khi mình phát hiện sớm “thú vui” của chồng vì có thể phòng tránh lây bệnh. Mình thấy thương cho những người vợ có chồng như chồng mình mà không hay biết, vẫn đặt trọn niềm tin vào chồng. Biết đâu, trong người họ đã có mầm mống của căn bệnh thế kỷ.
Nhưng mặt khác, mình cũng cảm thấy thật khó chịu khi phải dùng “vệ sĩ” với chồng. Cảm giác không thoải mái, khó chịu, không chân thật làm mình không thể nào đi đến đỉnh điểm của khoái cảm. Mình nhớ những lần được thoải mái “yêu” cùng chồng xưa kia, vô cùng khao khát được trải qua cảm giác đó lần nữa.
Mình tự khinh bỉ mình. Đáng ra khi có chồng ngoại tình, người phụ nữ phải ghen tuông, phải tìm cách níu kéo chồng. Đằng này mình lại “thả rông” cho chồng đi gái.
Mình lấy lý do là không còn yêu nhưng muốn giữ gia đình cho con. Thực tế, mình yêu chồng nên vẫn ham muốn chồng, vẫn muốn cùng chồng chung đụng. Mình có nhu cầu, khao khát nhưng lại sợ hãi bệnh tật, những cuộc “yêu” nửa vời càng làm mình thêm khó chịu, bực bội.
Mình thấy đời mình thật bi kịch, giả dối mà tất cả là do sự thiếu quyết đoán của mình, do mình không thể tách rời được bản năng, tình cảm và lý trí. Mình ghét chồng, hận chồng và càng ghét, hận chính mình nhiều hơn…
Thời gian gần đây, chồng mình còn liên tục “đòi yêu” không có “vệ sĩ”. Chồng mình bảo dù anh có nhiều khiếm khuyết thật nhưng không vì thế phải “yêu” vợ như “yêu” một gái làng chơi như này. Đến việc “yêu” vợ mà không thoải mái, phải dùng vệ sĩ phòng ngừa thì bỏ quách vợ cho xong.
Mình rối trí lắm bởi những gì anh nói rất đúng. Song chồng đi chơi gái như thế, mình sợ nếu không kiên quyết bằng cách này, có ngày cả hai vợ chồng đều mắc bệnh. Khi ấy đời còn khốn đốn và bi kịch hơn. Mình biết làm gì bây giờ cho phải đạo “làm vợ”?

Phương Bình – Theo Trí Thức Trẻ

Mất chồng vì không biết cách làm vợ

Lâu lắm rồi tôi không ủi cho chồng một bộ quần áo, không nấu một bữa cơm ngon bằng tình cảm của mình. Tôi vẫn làm những việc đó nhưng làm với trách nhiệm chứ không phải bằng tình yêu thương tha thiết.

Mất chồng vì không biết cách làm vợ
Mất chồng vì không biết cách làm vợ – Ảnh minh họa

Tôi và chồng yêu nhau suốt 5 năm trước khi cưới. Tình yêu bắt đầu khi cả hai đã ở tuổi khá chín chắn, tôi ra trường được 2 năm còn anh ngoài 30. Chúng tôi dính nhau như sam, không dời nhau nửa bước. Dù bị gia đình tôi phản đối vì nhiều lý do khách quan nhưng chúng tôi đã vượt qua, chứng minh cho mọi người tình yêu của chúng tôi là chân thành, sâu sắc, có thể vượt qua mọi thử thách khó khăn, khiến cho nhiều người ngưỡng mộ. Khi đó tôi công việc chưa ổn định còn anh đang vỡ nợ.

Tôi từng nghĩ sẽ không bao giờ tìm được người đàn ông thứ hai yêu chiều tôi như anh, vì vậy dù công việc của tôi phải tiếp xúc với nhiều nam giới, nhiều người để ý theo đuổi, điều kiện của họ rất tốt nhưng chưa khi nào trái tim tôi bị lung lay suy chuyển. Đáp lại tình yêu, tôi cũng rất yêu chiều anh, dành cho anh những món quà nhỏ xinh nhưng bất ngờ, những bữa cơm dẻo canh ngọt tự tay tôi nấu và làm nhiều chuyện khác để anh thấy mình được yêu thương như thế nào, để anh hạnh phúc. Chúng tôi mơ đến một gia đình nhỏ bình yên hạnh phúc, cả hai luôn động viên an ủi nhau cùng cố gắng.

Rồi vì công việc tôi thường xuyên phải đi công tác xa, là một người có chút ít năng lực, tôi đặt sự nghiệp song song với tình cảm. Cũng bởi vì anh đang khó khăn về mặt tài chính do làm ăn thua lỗ nên tôi cũng muốn cố gắng để có thể hỗ trợ anh. Những chuyến công tác kéo dài khiến chúng tôi chỉ gặp nhau vào mỗi cuối tuần, dù cách xa hàng ngàn cây số nhưng tuần nào cũng ở bên nhau để chia sẻ, ghen tuông hờn giận chỉ làm cho tình yêu thêm bùng cháy.

Một ngày, nhìn trong điện thoại của người yêu có hình ảnh người phụ nữ khác cùng anh, giống như trong một nhà hàng nào đó. Chị ta khá chững chạc, chắc ngang tuổi anh, trong lúc cao trào của ghen tuông hờn giận tôi đã nổi điên và nói những lời xúc phạm anh (chưa bao giờ tôi làm như thế trước đó). Anh ra sức giải thích, van xin tôi, nói rằng nếu tôi không tin, anh có thể dẫn đến gặp chị ta nhưng tôi không đồng ý. Tôi đã đùng đùng đi, bỏ lại sau lưng những lời lẽ cay độc chưa bao giờ nói với anh như vậy. Anh nói đã bị tôi làm tổn thương.

Ít ngày hết giận hờn, tôi đã xin lỗi anh, cảm thấy mình có lỗi ghê gớm khi anh đang quá cô đơn, khó khăn vậy mà tôi lại có thể xử sự như vậy. Chúng tôi lại làm lành nhưng sự việc không dừng lại ở đó, tôi lại phát hiện anh có quan hệ thân mật với người phụ nữ khác. Cô ta bằng tuổi tôi, đã có chồng con (khi đó tôi 30 tuổi).

Sau những phút giây điện cuồng vì ghen tuông, anh giải thích và tôi đã lại đồng ý tha thứ cho anh lần nữa. Tôi quyết định từ bỏ công việc nhiều người mơ ước, được cấp trên trọng dụng, các đồng nghiệp và đối tác yêu quý để trở về gần bên anh. Tôi nhận ra tình cảm của cả hai đã không còn nguyên vẹn như trước, ghen tuông giận hờn gặm nhấm tâm hồn tôi.

Chúng tôi cưới nhau, tôi có bầu và sinh một bé con giống anh như đúc. Trong suốt thời gian có bầu và sinh con, tôi cố giữ cho mình ở trạng thái cân bằng nhưng cũng hai ba lần vì anh mà đau đớn khi phát hiện anh vẫn qua lại với người phụ nữ kia. Họ còn kêu nhau là chồng chồng vợ vợ nữa.

Mỗi lần phát hiện, anh lại xin lỗi, tôi lại tha thứ, tình yêu thương dành cho anh dần cạn kiệt nhưng trong tôi còn lại sự hận thù. Tôi đã yêu anh như vậy, đã ở bên những lúc anh khó khăn, chia sẻ với anh cả vật chất và tinh thần, không một người phụ nữ nào ngay cả đã làm vợ có thể làm được như thế. Không chỉ quan tâm đến bản thân anh mà còn quan tâm đến bạn bè, đối tác của anh, họ hàng anh, từ vật chất đến tinh thần, chưa một lời ca thán. Tôi sẵn sàng phục vụ những bữa nhậu của bạn bè anh tại nhà với mật độ thường trực và với tinh thần vui vẻ thoải mái nhất. Bạn bè anh ai cũng yêu quý và nể phục tôi, vậy mà anh lại lừa dối, tôi không cam tâm.

Tuy ngoài mặt nói tha thứ, bỏ qua nhưng trong lòng tôi chưa khi nào thực sự bỏ qua. Tôi vẫn nói vẫn cười giả lả với anh, vẫn nấu cho anh những bữa cơm ngon nhưng mỗi khi tra vấn anh sao lại đối xử với tôi như vậy, anh lại nói bởi vì tôi đã khác rồi, đã không còn là tôi của ngày xưa nữa. Anh chỉ ước ao tôi trở lại con người tôi của ngày xưa.

Nước mắt cuối cùng cũng cạn, tôi quyết định ra tối hậu thư dành cho anh. Tôi nói không còn giận hờn, trách móc hay hận thù anh nữa, chỉ thấy thương cảm vì đã không cho anh sống với tình yêu đích thực của cuộc đời. Vì vậy tôi sẽ là người ra đi cho anh được sống thoải mái với tình yêu của anh. Tôi sẽ tôn trọng sự lựa chọn của anh.

Nói vậy nhưng trong lòng tôi cảm thấy rất đau đớn, anh vì không muốn rời xa con trai đáng yêu nên cũng không muốn rời xa tôi. Khác với những lần trước, anh đã nói: “Anh yêu thương và cần mẹ con em, hãy tha thứ cho anh”. Những lần trước anh xin lỗi mà tôi không cảm thấy có chút hối lỗi, anh đổ lỗi tại tôi thay đổi nên anh mới hư đốn.

Tôi nói “Lần này là lần cuối cùng”, anh im lặng đồng ý. Không khí gia đình vẫn rất nặng nề, chỉ có khi bên con mọi nỗi buồn dường như cũng được xua tan, tôi cảm thấy chỉ cần có con thôi hạnh phúc như trọn vẹn đầy đủ lắm rồi. Tôi vẫn rất dịu dàng với anh (bản tính của tôi là thế, người ngoài ít khi nào biết trong lòng tôi đang nghĩ gì) nhưng không còn những nụ cười vô tư sảng khoái khi bên nhau như ngày xưa. Tôi thèm khát cảm giác yêu và được yêu như cũ, anh đi đi về về đúng giờ, chăm chút con và quan tâm tôi nhưng cũng không cảm thấy ấm áp như ngày xưa nữa. Dường như giữa chúng tôi chỉ còn là trách nhiệm với nhau, thỉnh thoảng nước mắt tôi lại chảy chẳng cần lý do.

Rồi một ngày, vợ chồng tôi được vợ chồng một người bạn anh mời đến ăn tối, anh chị ấy đều lớn tuổi hơn vợ chồng tôi, ngoài 50 cả rồi. Trong bữa cơm, người vợ chăm chút từng miếng ăn cho chồng, thỉnh thoảng lại hỏi ân cần “Anh ăn có ngon không, cơm canh hôm nay em nấu có hợp khẩu vị anh không”? Rồi “Anh ăn cố thêm bát nữa, anh dạo này gầy quá”. Bất giác tôi bị chìm trong cảm xúc của họ, nhìn lại mình hình như đã quá già rồi.

Trở về nhà tôi vào nhà vệ sinh òa khóc, khóc như thể trút hết những tức tưởi, cay đắng, hận thù. Tôi chợt nhận ra thực sự mình đã tay đổi quá nhiều rồi, chồng vẫn nói tôi thay đổi nhưng tôi không nhận ra. Lâu lắm rồi tôi không ủi cho chồng một bộ quần áo, không nấu một bữa cơm ngon bằng tình cảm của mình. Tôi vẫn làm những việc đó nhưng làm với trách nhiệm chứ không phải bằng tình yêu thương tha thiết.

Tự nhiên thấy mình thanh thản nhẹ nhõm không còn chút hận thù, thấy mình thật có lỗi khi đã đánh mất tình yêu của chính mình, bây giờ có lấy lại cũng sẽ không còn nguyên vẹn như xưa nữa. Tôi thấy thương chồng thật sự, anh ở bên cô gái kia 3 năm rồi, ngay cả khi tôi ngăn cản và thâm tâm bị mặc cảm tội lỗi vì quá nặng nợ tình nghĩa với tôi và con trai, vậy mà họ vẫn ở bên nhau. Chứng tỏ tình yêu đó thực sự lớn chứ không phải chỉ là vui vẻ qua đường như tôi nghĩ.

Tôi đã quyết định sẽ nói với chồng rằng tôi thực sự nhận ra mình đã thay đổi. Tôi hết giận, hết buồn, hết hận thù anh, thực sự tha thứ cho anh và sẵn sàng để anh vui vẻ đến với tình yêu của mình. Tôi sẽ khuyên anh hãy trân trọng tình yêu đó, đừng bao giờ để mất. Đúng là anh đã sai, nhưng tôi càng sai hơn khi đẩy anh càng ngày càng xa vòng tay mình, đến khi tôi nhận ra mình thì không thể quay trở lại được nữa.

Tôi nghĩ một người như tôi cũng xứng đáng được hưởng hạnh phúc, rồi tôi cũng sẽ tìm được một người yêu thương. Tôi sẽ không bao giờ để mất người đó giống như để mất chồng của mình. Vài lời chia sẻ cùng những người cùng cảnh ngộ, hy vọng bài viết của tôi sẽ hữu ích với ai đó.

Vân

Hạnh phúc đã mất

Mười bảy tuổi, tôi gặp và yêu anh. Nông nổi, dại khờ tôi trao thân cho anh không suy tính thiệt hơn. Kết quả, tôi có thai. Ba mẹ tôi là những bác sĩ danh tiếng trong thành phố không chấp nhận việc tôi chưa học xong phổ thông trung học đã phải tính chuyện lập gia đình.

Hạnh phúc đã mất
Hạnh phúc đã mất – Ảnh minh họa

Mẹ đưa tôi đi phá thai. Sáu năm sau, tôi tốt nghiệp đại học. Trong thời gian đó, tôi và anh vẫn lén lút gặp nhau. Sau khi tôi tốt nghiệp, anh chính thức đặt vấn đề cưới xin. Thấy anh dám nhận trách nhiệm ngày trước và vẫn yêu tôi chân thành, ba mẹ tôi đồng ý. Anh xin cho tôi về làm việc chung với anh trong một cơ quan nghiên cứu khoa học.

Thời gian đầu, cuộc sống vợ chồng tôi rất hạnh phúc, ba mẹ cho tôi một căn nhà riêng. Mấy năm sau, trước áp lực của gia đình chồng và cả ba mẹ tôi, chúng tôi phải nghĩ đến việc có con. Đáng buồn là tôi không thể làm mẹ được nữa dù đã áp dụng đủ mọi phương cách điều trị. Mẹ tôi cho là tôi bị vô sinh do hậu quả của việc phá thai năm mười bảy tuổi. Trách nhiệm này, anh xin chịu hoàn toàn và an ủi tôi là sẽ cùng tôi sống đến già, sẽ yêu thương nhau đến chết… Thế nhưng, nỗi buồn cứ đeo bám lấy tôi, phủ đám mây đen lên cuộc sống gia đình tôi, dù anh đã làm mọi cách để cứu vãn.

Việc gì đến cũng đến. Người phụ nữ ấy xuất hiện ngay trong cơ quan, bên cạnh chồng tôi hàng ngày, hàng giờ. Cô ta tấn công chồng tôi, thậm chí còn trơ tráo tuyên bố với mọi người là sẽ loại tôi ra khỏi cuộc đời anh, đem đến cho anh một đứa con. Cuối cùng anh cũng đổ. Cô ta có thai thật. Chồng tôi dù thú nhận là không yêu cô ta, nhưng do chịu không nổi thái độ vênh váo và cái bầu ngày một lớn của cô ta trong cơ quan, tôi quyết định ly hôn để tránh cho chồng tôi sự khó xử, nhận thiệt thòi về phần mình, chấm dứt mười hai năm chung sống.

Sau ly hôn, chồng tôi về sống với cô ta trong một căn hộ tập thể nhỏ. Thời gian đầu tôi không thể nào chịu nổi sự cô đơn khi phải ở trong căn nhà cũ, nhìn tất cả đồ vật đã từng chứng kiến những năm hạnh phúc của mình. Chiếc gối cũng có hơi hướm anh, chiếc bàn cũng có bóng hình anh ngồi đó, ảo giác đôi khi như có tiếng xe của anh dừng trước nhà chờ tôi ra mở cửa. Buổi chiều, sau giờ làm việc tôi chẳng biết làm gì khi trở về nhà, tôi tìm quên trong những ly rượu để ngủ nhưng chẳng hề ngủ được. Những cơn mất ngủ triền miên làm tâm thần tôi suy sụp. Đau khổ nhất là tôi vẫn phải làm việc chung cơ quan với hai người ấy, phải chứng kiến hạnh phúc của họ. Nó như những nhát dao vằm nát trái tim tôi. Sau ngày lấy vợ, anh trông già hơn và vất vả hơn vì phải lo toan nhiều thứ. Anh luôn tế nhị khi gặp tôi, còn cô ta thì ngày càng trơ tráo bởi có tâm trạng của người chiến thắng.

Sóng gió trước nổi đau
Sóng gió trước nổi đau – Ảnh minh họa

Nỗi đau của tôi kéo dài đã hai năm, tôi chẳng thể nào xin chuyển được công tác khác vì tuổi cũng đã lớn. Hàng ngày, phải gặp người mà mình không hề muốn gặp, đôi khi phải làm việc, trao đổi với họ, tôi ngày càng bế tắc và tuyệt vọng. Tuy đã không còn phải dùng đến rượu để tìm giấc ngủ, nhưng tôi chẳng còn gì hết, mọi cánh cửa dẫn đến hạnh phúc đều đã đóng lại với tôi. Có ai chia sẻ giùm tôi nỗi đau vô cùng này?

Kim Hương