Tag Archives: tình yêu

Hãy đứng lên và bước tiếp anh à!

Chiều nay mưa giông ảm đạm ngồi trực một mình, dạo này công việc bận rộn và áp lực nhưng mình không mệt lắm, chắc do bọn trẻ đáng yêu quá…

Mình cứ nghe thường xuyên cái chuyện người ta bàn về lòng người, nhưng cuộc sống này vốn là vậy, bạn không thể đòi hỏi khi cho đi một là sẽ nhận lại một… đôi khi cho đi mười mà nhận được một đã là quá lớn rồi… khi bị lừa dối đừng chỉ trách người ta, là do bản thân mình mù quáng, ngốc nghếch hoặc do mắt mình quá kém không giỏi nhìn người thôi….

 

Nhìn mưa nhớ tình yêu buồn
Nhìn mưa nhớ tình yêu buồn – Ảnh minh họa

 

Tình cảm là một thứ thiêng liêng không thể đem ra đong đếm dưới bất cứ hình thức nào, và cũng chẳng có đơn vị đo nào là chính xác, nó không đong đếm bằng thời gian, càng không phải là vật chất hay thể xác, nó không phải là thứ ta có thể trao đổi mà phải dùng trái tim…

Nếu đối phương không thể cảm nhận được thì hoặc là do cách làm chưa đúng hoặc là do đó ko phải là một nửa của mình… trách cứ để tìm được sự cảm thông của người khác hoặc dằn vặt bản thân để tìm sự tội nghiệp của người ta hay muốn người ta cảm thấy bứt rứt????

Xin lỗi phải nói với anh một câu đó là vô nghĩa. Đấy lại chẳng phải là lần đầu anh biết yêu, anh đừng than sao bản thân đen đủi, đơn giản tình yêu đôi khi anh phải mắt nhắm mắt mở để nó còn biết tìm đường về, anh cứ siết chặt rồi gây áp lực cho nó bằng cách anh đòi hỏi sự chung thuỷ tuyệt đối ở cô ta, đó là điều ko thể… anh đã gần 30 nhưng xin thưa ng anh chọn vừa ngoài 20 thì việc a ngăn cấm cô ta tiếp xúc nhiều mối quan hệ ở cái tuổi đẹp nhất của cô ta có vô lí quá ko, nếu anh là 1 người yêu tốt lẽ ra anh nên cho cô ta thấy anh là sự lựa chọn tốt nhất chứ k phải ép buộc.

Anh bảo em không hiểu tình yêu vì em còn trẻ… tình yêu dạy ta lớn lên vì yêu một người chứ không vì thế mà trở nên nhỏ nhen ích kỉ, hàng ngàn lần rồi em bảo anh đừng tìm lí do vì sao anh thua cuộc… anh yêu cô ấy hay anh cố chấp không chấp nhận mình thua… em bảo anh hàng trăm hàng ngàn lần rồi, bản thân a không thoát ra thì chẳng ai giúp anh được cả, anh cứ ngồi đó trách móc, dằn vặt. Đổi lại chỉ được sự ê chề thôi…

Em đã yêu, yêu đến mức giả mù, tim đau đến mức ngừng thở khi cứ phải giả vờ ko biết, không nghe, không thấy nhưng đến việc ăn vụng mà chả cần quẹt mỏ thì em phải từ bỏ, phòng em từng tràn ngập mùi bia, rượu, thậm chí thuốc lá… em từng đau đến mức muốn thấy máu…. e tìm thú vui bằng việc tìm cho mình tattoo, e từng giật mình từng đêm và gối mình ướt đẫm…. thì sao??? nếu đã quyết thì phải làm, ko thể quay lại thì phải bước tiếp…

Lần này e nói là lần cuối, em mệt mỏi khi lần nào gặp anh cũng chỉ với 1 câu chuyện về một đứa mà nếu nó đúng theo lời anh nói hoàn toàn thì nó chả đáng xuất hiện trong cuộc nói chuyện của em, bẩn miệng… a suy nghĩ đi rồi quyết định cuộc sống của anh… em làm hết khả năng của 1 người bạn, 1 người em, nhưng đừng bắt em ướt át như phim Hàn, em qua cái tuổi đó rồi

Em của hiện tại, nếu anh ta đáng thì em yêu, không đáng thì e cứ click chuột 1 phát anh ta cũng vào recycle bin thôi… không phải em yêu không đủ nhiều, mà nếu tình yêu đó là do năn nỉ lòng thương hại thì nó cũng cực kì đáng khinh bỉ….

 

Mai Thoa

Hãy buông nhau ra, anh nhé!

Anh à, bây giờ em cũng chẳng biết phải nói như thế nào nữa. Em thích anh, em yêu anh mất rồi đấy.

 

Tình yêu gia đình số phận
Tình yêu gia đình số phận – Ảnh minh họa

 

Anh lúc nào cũng nói muốn nghe em nói 2 câu nói đó, rằng anh đã mong chờ được nghe em nói câu ấy từ khi gặp em.

Đúng là em chưa từng nói với anh như vậy nhưng em đã nghĩ thế và tự nhủ với mình như thế.

Em không dám nói với anh những điều đó là vì em sợ. Em sợ sau câu nói ấy, chúng ta sẽ đều đi quá giới hạn. Dù sao thì em vẫn đang có 1 gia đình cần em vun vén, chăm sóc. Và anh cũng sắp đón thêm 2 em bé xinh xắn đáng yêu nữa.

Lúc nào anh cũng trêu em: bọn đàn ông xung quanh em nhiều thế kia, làm sao anh chống chọi được? Nhưng anh không thấy sao, anh chỉ cần là anh, ngồi bên cạnh em và lắng nghe em nói bằng tất cả sự chân thành của anh, vậy là anh đã tự loại tất cả những đối thủ kia khỏi cuộc đua rồi…

Em đã khóc khi anh nói anh thấy mình bồi hồi, luống cuống khi ở bên cạnh em, được hẹn hò với em.

Khi chúng ta mới quen nhau anh đã nói nếu đến một lúc nào đó anh thực sự có tình cảm với em, anh sẽ tự điều chỉnh lại bản thân mình ngay. Thì anh ạ, đã đến lúc rồi đấy. Em nghĩ ngay từ bản thân em ra, em khuyên anh đừng nên chơi sổ xố với hạnh phúc gia đình.

Em không biết phải định nghĩa tình cảm giữa anh và em như thế nào, chỉ biết rằng nếu chúng ta cứ tán tỉnh nhau như thế này, em sẽ không vượt qua được đâu…Vì em đã yêu anh, yêu anh rất nhiều rồi!

Anh à, em muốn lắm một lần được anh ôm vào lòng, được nhắm mắt dù chỉ là 1 phút thôi trong vòng tay ấm áp và yên bình ấy. Nhưng lúc nào em cũng cố gắng để không thể hiện cảm xúc trước anh, để anh không biết rằng em yêu anh.

Em đã nghĩ rất nhiều, mình có yêu nhau bao nhiêu đi nữa thì cũng không thể được ở bên nhau, không thể công khai hạnh phúc của mình, đúng không anh?

Anh có nhớ hôm buổi trưa chúng mình vào ăn ở Lê Duẩn không? Chị chủ cửa hàng đã hỏi em: hai vợ chồng ăn gì? Câu hỏi ấy khiến em ngượng nhưng cũng đau lòng quá anh ạ! Không lẽ người ngoài thấy mình đẹp đôi thật vậy sao?

Có chăng, em sẽ cứ cố mạn phép được gọi anh là tình nhân, tình nhân yêu dấu của em trong những ngày tưởng chừng như em sắp bị cuộc sống quật ngã. Chỉ thế thôi là đủ anh nhỉ?!

…Em ước gì mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc, và em chưa thuộc về ai… Nhưng số phận này đã an bài cho anh và em những cuộc đời riêng. Thôi thì, hãy buông tay nhau và xoá mọi kí ức về nhau anh nhé!

Em xin lỗi…

Em có còn đọc được không………

Hôm nay là một ngày rất may mắn với anh, vì vừa có một cô gái đến bảo em nhắn với anh rằng “em rất nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm, một ngày không gặp anh em chẳng làm được gì cả” Woa…anh thật là hạnh phúc quá đi, cô ấy tốt với anh quá nhỉ????

 

Thư dành cho em
Thư dành cho em – ảnh minh họa

 

Anh biết không??? Cô ấy nói với em rằng

– Cả ngày hôm qua không gặp anh mà cô ấy ko làm được gì cả đấy….

– Cô ấy nói rằng trái tim anh đang tổn thương nên cô ấy đang cố gắng làm lành nó, không để anh quên người kia nhưng chỉ ở cạnh để anh biết rằng Anh Không Cô Đơn….

– Cô ấy nói với em rằng anh được rất nhiều cô gái để tâm nên cô ấy chỉ dám ở cạnh anh, nhưng nếu có cô nào có ý định làm gì anh thì cô ấy sẽ…. năn nỉ cô gái kia hoặc…. hù doạ cô gái kia rằng ” nè, tôi sẽ nhốt cô vào cái phòng không có cái gương nào đấy…”

– Anh biết không??? Cô ấy nói với em rằng tối qua cô ấy chờ tin nhắn của anh vì anh bảo rằng khi nào lên tới anh sẽ nhắn tin cho cô ấy, đến tối cô ấy điện thoại cho anh để biết rằng anh đang ngủ – Bình An – cô ấy đã nói dối anh rằng cô ko chờ anh mà đang ngủ giật mình dậy…. Giận đấy biết không ngốc…..

– Anh biết không??? Kể cả khi cô ấy không yêu anh, tự bảo bản thân không yêu anh, và cô ấy cũng biết anh Không yêu cô ấy, nhưng cô ấy vẫn ghen khi người ngồi sau xe anh không phải cô ấy…..

– Anh biết không??? Khi 2 người quá lý trí ở cạnh nhau thực sự không có gì đáng lo hay bận tâm nhưng đôi lúc cũng là một thiệt thòi anh nhỉ…..

Khi anh đọc những dòng này, đừng suy nghĩ 2 câu “cảm ơn” và “xin lỗi” nhé…. anh chỉ cần mỉm cười thôi, cô ấy sẽ cảm nhận được hết, cô ấy chỉ cần có thế, cô ấy muốn làm được điều đó…….

Và đừng nghĩ rằng em đang vắt óc ra viết những dòng này vì anh đấy, chỉ vì em rảnh quá, dở dở hâm hâm nên viết xằng viết bậy thôi…..

Hiihihi, anh biết không cô ấy là người đang cọc cạch lên ngồi đánh máy những dòng chữ vớ vẩn này để làm anh vui đấy…. Đoán được ai không???

Biết sao em thích ngồi sau lưng anh không??? Vì khi đó em và anh đều nhìn về một hướng, em sẽ biết anh làm gì, không cần đoán anh nghĩ gì, nhẹ nhàng ôm anh, ngửi mùi cơ thể của anh, vùi đầu vào lưng anh, hoặc có khóc…. anh cũng chẳng biết đựơc…. Em không muốn anh lo cho em, cuộc sống quá nhiều thứ cần anh lo rồi, em chỉ muốn là chỗ dựa yên bình cho anh thôi…. À, mà tính ra em lợi quá còn gì, ngồi sau lưng em làm được hàng tá việc

Chở em đi ăn kem tối nay nhé. Hạnh phúc của em là đựoc ngồi sau lưng anh và cạp cạp cạp, măm măm măm

P/s: à, anh có quyền đọc, có quyền ko đọc, có quyền reply, cũng có quyền không reply, nhưng khi reply hãy lưu ý từng mục nhỏ như Chủ đề, bởi ko phải người nào cũng thờ ơ với cái mail mình nhận được, ko phải người nào cũng vô tâm khi mở mail và cho vào mục đã đọc và chẳng quan tâm, có những người coi trọng từng thứ nhỏ nhặt nhẩt dù chi là dấu chấm hay phẩy, có lẽ em cũng chỉ là 1 người đang lướt qua cuộc đời và làm nó sinh động, có nghĩa, sau đó em cũng được đưa vào mục Bị Quên Lãng, thì dù là vậy anh cũng hãy trân trọng nó, dù sao này nó chỉ là 1 miền kí ức, nhưng em hứa với anh rằng, em chưa bao giờ mang đến kí ức tồi tệ cho anh.

Có thể em là 1 người bình thường với anh, nhưng anh là 1 người đặc biệt với em, vì thế đừng đối xử với em như 1 người tầm thường….. hạnh phúc đến với em ko phải từ những điều lớn lao như anh yêu em, anh nhớ em, nó nhỏ nhoi lắm nên đôi lúc người ta ko nhận ra hoặc đang quên đi mất…. 1 cái mail anh reply thể hiện anh quan tâm cái mail đó, 1 tin nhắn anh trả lời thể hiện anh cần người đó, hay đơn giản nhường đối phương cúp máy trước thể hiện anh ko muốn họ phải nghe tiếng tút tút khô khan, một lời nói có sức mạnh vực dậy một người và giết chết một người…. anh ko phải là người khô khan, anh rất đa cảm nên đừng nói với em rằng anh ko quan tâm mà chỉ là anh quên thôi

Em đó, dở dở hâm hâm nhưng không biết sao anh cứ không quên em được. Còn nhớ anh không, người đi ngang đời em? Em hạnh phúc không? Em có lạnh lắm không ở nơi đó? Anh vẫn giữ lời hứa chờ em ở nơi ấy hàng năm nhưng giờ chỉ còn mình anh chờ đợi. Em đi rồi, em nhẫn tâm rời bỏ anh. Anh vô tâm, anh đợi mất em rồi anh mới biết. Ngày ấy có em, anh không giữ. Giờ đây mất em, anh tiếc nuối. Anh không giỏi viết như em, chỉ có thể đọc lại những lá thư em viết cho anh. Ở nơi ấy, em bình an nhé. Rồi sẽ có ngày anh tìm đến bên em.

Mọi thứ xảy đến quá vội vàng khiến anh và em chưa kịp nói lời tạm biệt đã phải xa nhau mãi mãi. Chúng ta đều đã bỏ phí quá nhiều thời gian để có thể ở bên cạnh nhau. Anh cứ nghĩ em sẽ mãi bên anh nên chẳng hề chăm sóc em chu đáo. Giờ đây anh hối hận lắm em ạ. Nếu có thể quay lại anh chỉ muốn được bên cạnh em, nghe em nói cười. Với anh đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất. Em yên nghỉ nhé, enh sẽ mãi nhớ về em, ngốc ạ!

Đóa hoa không tàn

Anh – chàng trai Quảng Bình 22 tuổi – được phân công làm việc tại một trạm điện ở Bình Định thuộc mạng lưới điện cao thế miền Trung. Em – con gái của cô chủ một quán nước nhỏ người gần chỗ anh thực tập.

 

Hoa tình yêu
Hoa tình yêu – Ảnh minh họa

 

Lần đầu đặt chân đến mảnh đất võ, cũng là lần đầu ghé lại quán nước nhà em, không biết thế nào khi anh ra về lại vẫy tay chào em và vô tình em cũng đáp lại bằng nụ cười tươi rói mặc dù cả hai chưa nói chuyện với nhau câu nào. Em đã không biết rằng khoảnh khắc ấy lại trở thành một thời khắc đặc biệt đối với cả hai sau này.

Lúc đó em mới là cô gái tuổi trăng tròn chẳng biết thế nào là yêu đương. Anh lại dành tình cảm cho em chính vì sự ngây thơ đó. Anh tìm đủ cách để được em chú ý nhưng chẳng có tác dụng gì. Em né tránh anh bằng mọi cách. Gần ba tháng sau, vào ngày sinh nhật em, anh đã nhờ bạn em đưa cho em một bó hoa hồng cùng tấm thiệp với những lời tỏ tình mà theo em lúc đó là “sến súa” không thể tả. Đáp lại, hôm sau khi anh vừa xuống nhà em thì em đã trả bó hoa lại cho anh và bảo nếu yêu em thì làm 999 bông hồng giấy tặng em đi, em sẽ suy nghĩ lại. Em chỉ nói đùa chơi, thế mà anh làm thiệt.

Một năm trôi qua nhanh chóng. Những bông hoa giấy anh làm được cắm trong cái bình thuỷ tinh khá to đặt ở quầy tiếp tân. Mỗi ngày trôi qua bình hoa một “xôm” hơn, đủ thứ màu sắc xanh, đỏ, tím vàng. Nhiều lần có mấy anh khách hỏi mua để tặng bạn gái hay chỉ là mua chơi em cũng không thắc mắc mà bán ngay. Em còn nhớ em đã bán với giá 2000 đồng mỗi bông và bỏ ống heo. Anh giận em vì điều đó thì phải? Em đã nghĩ bụng như thế và thầm xỏ xiên anh “Thế mà kêu là yêu, chưa gì đã nản, chả có chút kiên trì”. Suốt một tháng sau đó anh không liên lạc gì với em nữa, không xuống nhà em ngồi hàng giờ, không tặng hoa cho em mỗi ngày.

Mọi thứ sẽ trôi vào lãng quên nếu không có ngày bạn cùng công ty anh đem đến cho em một bó hoa hồng giấy cùng lời nhắn tạm biệt. Anh ấy bảo em: “Mẹ nó nghe chuyện nó mê một con nhỏ Bình Định nên bắt nó về quê làm việc, lấy vợ Quảng Bình. Cái thằng nhìn cứng rắn thế mà luỵ tình quá, mấy ngày liền như mất số gạo làm anh phát chán, nó đã khóc vì em đấy”. Lặng người đi, em không suy nghĩ được gì, chỉ ậm ừ và lí nhí cảm ơn anh ấy.

Năm năm trôi qua chưa lần gặp lại. Thỉnh thoảng nhìn bó hoa cũ kỹ anh gửi lại một cảm xúc khó tả cứ dâng trào, nghèn nghẹn nơi cuống họng. Em cũng không biết mình có tình cảm với anh hay không nhưng em vẫn cảm ơn anh khoảng thời gian đẹp của một thời vụng dại.

TRẦN THỊ THANH HOÀI

Lý trí chẳng thế thắng nổi nhục dục

Tôi 34 tuổi, sinh ra và lớn lên trong gia đình khá giả, làm kinh doanh, đã có khoảng thời gian đi du học Anh. Trước khi làm riêng tôi có đi làm văn phòng một thời gian để trải nghiệm và thấy sợ những người phụ nữ xung quanh mình. Không vơ đũa cả nắm nhưng họ bất chấp và toan tính đến mức tôi cảm thấy không đáng. Khi họ chưa biết tôi là người như thế nào, nghĩ là một tên nhân viên quèn mới vô nên hết sai vặt, lợi dụng lại coi thường, tôi cũng để yên như một cách hưởng thụ cuộc sống, kể cả là nó không tốt.

 

Lý trí không thể thắng nhục dục
Lý trí không thể thắng nhục dục

 

Sau khi biết gia đình tôi, họ chuyển qua tán tỉnh, tính toán như những nước cờ. Rồi tôi chẳng thể yêu ai vì suy cho cùng họ đến với tôi vì những ảo tưởng, tôi có thể cho họ tình một đêm nếu họ thích, mua cho họ cái này cái kia và một lần duy nhất rồi thôi nhưng họ sẽ không bao giờ trở thành người phụ nữ của cuộc đời tôi được.
Trước đây tôi trải qua 5 mối tình, chưa thực sự yêu ai sâu đậm vì nếu sâu đậm đã không quen nhiều như vậy. 5 cô gái 5 cá tính khác nhau nhưng không ai có được thứ tôi cần, đó là biết chia sẻ. Chia sẻ ở đây không chỉ đơn thuần là những câu hỏi thăm cho có, hỏi han qua loa cho tròn trách nhiệm, mà là cùng tôi tâm sự, nghe tôi giải tỏa về những khó khăn. Cô ấy phải là người tinh tế, nhạy cảm, giúp tôi đưa ra hướng giải quyết theo cái nhìn thấu đáo của phụ nữ.
Tôi gặp em như một định mệnh, em thông minh xinh đẹp, sắc sảo nhưng không thủ đoạn. Nhiều khi tôi hay hỏi cái này cái kia, em nói không biết nhờ tôi chỉ, nhờ tôi giúp nhưng tôi biết em biết hết, biết tất. Hoặc là em muốn nâng tôi lên, hoặc là em muốn tôi cùng gánh vác công việc để cả hai đều phải có trách nhiệm không ỷ lại, dù là gì đi nữa thì em ứng xử rất thông minh trong mối quan hệ. Cuộc đời chỉ cần em là đủ.
Tôi sợ mất em thật sự vì em là người tôi tìm kiếm bấy lâu, khôn ngoan không thực dụng và thủ đoạn. Ba mẹ tôi cũng rất hài lòng và muốn chúng tôi tiến xa hơn. Tôi đã chuẩn bị để làm em bất ngờ nhưng thật không may, hay do tính của tôi thương người nên vậy. Hôm đó người yêu cũ nhắn tin cho tôi nói ăn trúng cái gì bị đau bụng, muốn đi cấp cứu nhưng không có ai ở nhà. Tôi vừa lo vừa nghi ngờ, thấy nhiều điểm quá vô lý nhưng vẫn đến xem thế nào để đưa cô ấy đi bệnh viện. Gọi cửa mãi không được, sau cô ấy mới mở cửa trong tình trạng say khướt, nói lung tung, quần áo thì hớ hênh như cố tình.
Lý trí chẳng thể thắng nổi nhục dục, tôi nghĩ chuyện này chỉ có mình và bạn gái cũ biết, không ai nói thì người tôi ao ước được lấy làm vợ kia làm sao biết được. Mà có biết thì tôi nghĩ một người cảm thông như em sẽ tha thứ cho tôi, trong lòng tôi chỉ yêu em, còn đây chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra, tự nhiên bạn gái cũ kết bạn trên Facebook với em, sau đó đăng tải một tấm hình cô ta đang quấn khăn, cầm ly rượu, ở góc tấm hình không quên lấy thêm bàn chân của tôi (cổ chân tôi có xăm hình).
Không chỉ dừng lại, cô ta còn viết thêm dòng chú thích không thể chấp nhận được và bức hình được đăng tải vào 3h sáng. Tôi hoang mang thật sự, biết là mọi chuyện bung bét cả rồi nên chạy đến chỗ em ngay lập tức nhận lỗi may còn kịp. Đến chỗ em, tôi thấy em đang mải miết làm món rau câu lá dứa tôi thích ăn, mặt tràn đầy hạnh phúc, còn chạy ra ôm và hôn tôi. Nghĩ trong đầu chắc em chưa biết chuyện gì xảy ra, tôi tìm cách lấy điện thoại của em để vào chặn friend bạn gái cũ. Thật may làm sao mà cũng thật ngốc, tôi phải biết rằng em là người rất sắc sảo chứ. Em nói với tôi: “Anh thay đồ đi rồi khi nào xong tiện lấy cho em cái điện thoại trong toilet ra nhé, vừa rồi em quên”.
Mừng hơn vớ được vàng, tôi vội vội vàng vàng làm mọi cách xóa, chặn Facebook bạn gái cũ trên máy em. Xong xuôi ra với em, ôm lấy em rồi một nụ hôn ngọt ngào. Em quay lại hỏi tôi em có hấp dẫn không? Tôi nói em là nhất. Em nói một mình em đã là đủ cho cuộc đời tôi chưa? Tôi nói em còn hơn thế. Em nói cho anh một lần cuối thú nhận tất tần tật em sẽ tha thứ hết, nhưng cái mặt lúc đó của em chẳng có gì nghiêm trọng mà giỡn giỡn, tôi nghi em gạ hỏi vậy thôi chứ chẳng biết gì nên chối phăng: “Anh mà làm gì có lỗi với em anh sẽ bị nhân quả báo ứng”.
Em cười và kể cho tôi nghe về câu chuyện xài chung đồ, hồi trước em có chiếc váy rất đẹp nhưng hết người này mượn mặc đến người kia mượn mặc, thậm chí có người tính mượn luôn không trả, tuy rất yêu quý nó nhưng em vẫn quyết định gấp và vứt vào xó tủ. Tôi thấy sợ thật sự, cảm giác lạnh sống lưng như mình sắp bị bỏ rơi, sắp bị em cho vào quá khứ. Đêm đó về nhà đang làm việc, nhận được tin nhắn của em với nội dung: “Là đàn ông tự làm tự chịu, đừng đổ thừa cho ai. Em yêu kỷ niệm nhưng em không yêu con người anh, thiếu cả lý trí và bản lĩnh”.
Nhục nhã và đau đớn làm sao. Tôi không tin mình mất em vô lý như vậy. Đã 3 tuần rồi tôi không được gặp em, phát điên lên mất. Tôi phải làm gì để người con gái đó quay lại? Tại sao em không cho tôi một cơ hội? Nếu em có đọc được bài này hãy quay lại với anh, anh sẽ không bao giờ làm chuyện có lỗi với em nữa. Anh đang rất dày vò và hối hận.

Tôi “ngạt thở” với sự nghi ngờ của anh

Tôi vẫn còn nhớ như in lời anh nói “Anh chọn em vì em mạnh mẽ hơn. Lỡ vô tình anh có tổn thương em thì em cũng không tổn thương nhiều”.

 

Nghi ngờ tình yêu
Nghi ngờ tình yêu – Ảnh minh họa
Anh và tôi biết nhau do duyên bạn bè nhưng quen nhau do duyên phận tình cờ. Chúng tôi biết nhau trong một quán cà phê do bạn bè giới thiệu, nhưng nói thật tôi không ấn tượng lắm với anh. Sau đó chúng tôi gặp nhau một lần ở một quán cà phê khác, sở thích của tôi tự mình nhâm nhi cà phê và đọc sách, chả quan tâm bên ngoài ra sao nên đến lúc về anh kêu tên tôi thì mới biết nãy giờ ngồi cạnh nhau.
Gặp nhau cũng không mấy ấn tượng nhưng sau đó anh hẹn tôi cà phê vài lần nữa và trải lòng về cuộc đời anh. Tôi cũng không biết mình thương yêu hay thương hại vì cuộc sống anh lắm éo le. Mẹ anh phản bội cha anh từ bé, bỏ mặc hai anh em anh cho cha chăm sóc nên em mất niềm tin vào phụ nữ lắm. Sau này dù cha anh tha thứ và mẹ anh quay về nhưng sâu tận trong tim anh dường như vết thương ấy chưa phai ngày nào. Mối tình đầu của anh cũng không mấy êm đẹp theo lời anh kể. Mà thực sự với tôi thì chuyện gì không nghe từ hai bên tôi không quan tâm lắm với lại đó lại là quá khứ.
Tôi bắt đầu chăm sóc anh nhiều hơn, tôi thương và sợ anh tổn thương nhiều. Tính anh ít nói, hay nói đúng hơn anh nói không khéo lắm. Anh cũng ít cười, thật sự mỗi lần gặp nhau nụ cười anh đếm trên đầu ngón tay, mà mỗi lần tôi làm anh cười được thì xem như mình bắt được vàng ấy. Anh hiền, theo tôi biết ngoài mối quan hệ với đồng nghiệp thì anh không có hay rất hiếm có mối quan hệ với phụ nữ.
Có lần tôi hỏi anh “sao hồi anh em thấy anh là bạn cái P, cứ tưởng anh yêu cô ấy, sao lại theo đuổi em?” Anh bảo “anh cũng có cảm tình tốt với P, nhưng P yếu đuối quá, anh sợ nếu vô tình hay lỡ ý anh làm tổn thương cô ấy thì tội. Còn em, em mạnh mẽ hơn, nếu có lúc nào anh làm tổn thương em, em chỉ cần cầm dao đâm anh là được, như vậy anh đỡ áy náy hơn”. Tự dưng phút chốc tôi cảm thấy mình bị xúc phạm. Có lẽ đó là câu hỏi ngu nhất đời tôi, và đó cũng là câu trả lời tôi nhớ nhất đời tôi.
Hoá ra anh yêu tôi vì tôi không biết đau, không biết tổn thương sao? Bắt đầu từ lúc đó, tôi cảm thấy tình yêu giữa chúng tôi tắt ngấm, mà thực sự tôi cũng không xác định được đó có phải là tình yêu không? Anh không tin vào phụ nữ nên dù tôi có yêu anh thế nào cũng chỉ nhận được sự đa nghi từ anh. Hàng ngày tôi đi đâu làm gì anh cũng nhắn tin hỏi. Đỉnh điểm trong ngày là nếu ngày đó không gặp nhau thì ngay lập tức anh đi làm về tắm rửa xong sẽ điện thoại tôi hàng giờ liền. Lúc mơi quen anh ít nói bao nhiêu thì sau khi quen anh nói nhiều bấy nhiêu mà nhầy nhất là lúc sau khi đi nhậu với đồng nghiệp về. Nếu hôm nào đó vì lý do cá nhân tôi không gặp anh, không ở nhà thì tối về thể nào cũng nghe những câu như “hôm nay em đi đâu?” “em đi với ai?” “bao nhiêu người?” “mấy giờ về?” Tôi mệt mỏi vì tôi chưa bao giờ có ý định phản bội anh và cũng chưa từng làm gì mất lòng tin ở anh. Nhưng thật sự càng ngày tôi càng chịu không nổi. Ba mẹ tôi còn chưa quản lý tôi đến mức ấy. Biết rằng đó là yêu nhưng tôi cảm thấy nghẹt thở với tình yêu anh dành cho tôi. Đó là sự trói buộc.
Tôi quyết định chia tay vì cảm giác bị nghi ngờ ro ràng không thoải mái chút nào, nhất là khi mình chưa làm gì đánh mất lòng tin. Tôi biết anh lại đau nhưng tôi không còn cách nào khác, tôi chỉ cầu mong anh thay đổi đừng đối xử với người sau như cách anh đối xử với tôi.
Tiểu Thư Tóc Duỗi

Gửi mối tình đầu thơ dại!

Mùa mưa đến hay làm cho người ta nhiều cảm xúc đến lạ. Tự dưng chiều nay ngồi ngắm mưa thơ thẩn thế nào lại nhớ đến mỗi tình đầu thời học sinh. Chẳng biết người ta có gia đình chưa, nhưng hy vọng hắn cũng được hạnh phúc.

 

Xe đạp thời học sinh - Ảnh  minh họa FB Amry
Xe đạp thời học sinh – Ảnh minh họa FB Amry

 

Nhớ ngày đó, thuở học sinh ngày đó ngây thơ đến tội. Mà tội ở đây là tội của mình vì “hành” người ta quá chừng. Ngày ấy mình còn chưa phân biệt được tên của từng loại xe chứ đừng nói là ngồi đó so sánh như giới trẻ bây giờ. Với mình thì xe hai bánh có hai loại: một là xe đạp, hai là xe honda. Điện thoại thì thời đó ai có được cái trắng đen là đại gia rồi. Lớp có một bạn nhà cực giàu, thuở ấy được ba mẹ mua cho cái Sony Erisson luôn nên thành người hùng của lớp. Mình ngày xưa ngu lắm cơ, chả quan tâm, có lẽ điều đó bù lại cho cái sự hung hăng, hâm hâm của mình nên người ấy yêu mình nhiều lắm.

 

Trưa nắng nhưng chỉ cần mình bảo muốn đi chơi là 15 phút sau người ta có mặt trước cổng nhà chở đi hơn 12km để lên nhà nhỏ bạn mình cho mình “tám”. Cái tính hâm hâm của mình nên “mưa nắng” thất thường lắm, người ta cứ làm cái “bao cát” nhưng chẳng bao giờ than trách.

Còn nhớ có lần mình bệnh lắm cơ, dẫn mình đi ăn kem, vào quán kem mình hỏi “bạn có bao nhiêu tiền để mình biết mình gọi món?” (vì thường ba mẹ chỉ cho mình 10k là nhiều) không ngờ bạn bảo “mình đem đến 100k lận, bạn cứ vô tư ăn đi”. Mình thì nổi đoá lên nghĩ “nó nghĩ mình là heo sao mà dắt mình đi ăn mang đến 100k cơ chứ”. Thế là giận. Còn bạn chẳng biết vì sao luôn cứ theo năn nỉ mãi.

Quen nhau nhưng hễ không vừa ý là mình đòi chia tay. Thực tế chứng mình cứ 2 tiếng mình đòi chia tay 1 lần ấy, lần nào bạn cũng dỗ dành mình mà chưa hề chán nản bảo “muốn sao thì tuỳ”. Có lần giận ba mẹ mình cũng tập tành bỏ nhà đi, chả nói cho bạn biết vì mình biết thể nào ba mẹ cũng sang kiếm bạn và vỡ kế hoach thôi. Lang thang cả ngày tối qua nhà bạn cùng lớp ngủ nhờ. Sáng đang chạy lang bang thì bạn chạy sau lưng hì hục thở “Mình chạy tìm bạn cả đêm, vừa về nhà thấy loáng thoáng dáng bạn ở đường bên kia mình vội lấy xe chạy theo ngay”. Thấy lòng ấm đến lạ.

Rồi chuyện gì đến cũng đến, gia đình cấm đoán vì còn đi học và hàng tỷ lý do khác. Mình quyết định dừng lại vì thấy kết quả học tập của cả hai đang xuống dốc trầm trọng. Bạn lại nghĩ mình có người khác, ừ thì cứ xem như mình có người khác nhưng mình cũng chỉ muốn bạn lao đầu vào học. Mình buồn nhiều vì bạn không những không cố gắng mà lại lao đầu vào một mối tình khác. Nguyên do cũng vì chẳng nói với nhau. Chuyện tình ấy mãi đến sau này mình cũng chả quên được, nhưng để quay lại thì với mình là không bao giờ. Lâu rồi không gặp nhau chẳng biết bạn có lúc thoáng nhớ mối tình xưa thơ dại? Nhưng với mình đó là những hồi ức đẹp, ở đó không hề có sự tính toán, đua đòi, ở đó rất chân thành, rất gần gũi.

Chẳng biết bạn có bao giờ đọc được những dòng này nhưng mình vẫn luôn cầu chúc cho bạn luôn hạnh phúc và cố gắng phấn đấu trong cuộc sống.

Lê Thanh Thủy

Cho đến khi nào em học được cách yêu không ràng buộc……

Khi bắt đầu một mối quan hệ mới, em chẳng bao giờ mong nó sớm kết thúc. Lúc nào, em cũng muốn tình yêu của chúng ta, sẽ kéo dài mãi, dài mãi, ngày hôm nay, ngày mai và về sau…

 

Yêu
Yêu

 

Nhưng… bởi vì em muốn, nên em đã chẳng làm được. Những điều chúng ta càng hy vọng, chúng ta càng tạo áp lực, khiến nó dễ dàng nổ tung và nhanh chóng tan vỡ.

Tình yêu – em cứ ngỡ, em biết giữ gìn. Nhưng dường như sự gìn giữ ấy, chỉ khiến cho nó vỡ tan sớm hơn bao giờ hết…

Vậy nên, anh à, cho dù thời gian trôi qua. Mối quan hệ của chúng ta vẫn cứ mãi là không ràng buộc. Em vẫn mong rằng nó chỉ thế thôi. Chúng ta – chẳng là gì của nhau cả. Cho dễ thở. Được không?

Đừng đặt tên cho mối quan hệ của chúng ta. Để nó có thể trôi qua nhẹ nhàng, không áp lực.

Mặc dù, bây giờ, em rất sợ, mất anh. Em sợ rằng, sẽ có một cô gái khác, yêu anh và, được anh yêu lại.

Mặc dù, bây giờ, em rất sợ, mất anh. Em sợ rằng, vì chúng ta, không là gì, của nhau, cả. Anh sẽ chả có lý do gì, để phải, chung thủy, với em. Ngay cả khi, người ta là gì của nhau, người ta, vẫn có thể phản bội nhau… huống hồ….

Haiz, thở dài, em lại thở dài. Cái điệp khúc thở dài trong em chẳng bao giờ ngừng cả…

Nhưng, mặc cho tất cả những “mặc dù” đó… em vẫn chưa muốn có… người yêu lúc này

Không phải bởi vì em sợ những gánh nặng trong mối quan hệ ấy. Không phải bởi vì em sợ bị ràng buộc bởi ai. Không phải bởi vì em sợ hãi những khó khăn của cả hai, trong hôm nay hoặc ngày mai.

Mà đơn giản bởi em sợ… sợ em khi yêu, bên cạnh yêu chiều… em sẽ như… yêu quái…

Sẽ ghen tuông, sẽ dỗi hờn, sẽ nhõng nhẽo, sẽ hay giận, sẽ chi ly, sẽ tiểu tiết, sẽ chú ý tới anh và…. chăm sóc anh thái quá.

Thà cứ như bây giờ, em chẳng là gì của anh cả… Để mà em thậm chí còn chả quá quyền … ghen khi anh đang bên người khác… Còn hơn, ta “là gì” của nhau, để em phải “ghen” suốt ngày…

Cho đến khi nào, em học được cách, yêu không ràng buộc. Chúng ta sẽ bắt đầu… Có lẽ không lâu đâu… mà là… lâu lắm đó.

Cho đến khi nào, em học được cách, yêu không ghen. Chúng ta sẽ bắt đầu… Có lẽ không lâu đâu… mà là sẽ rất lâu anh ạ.

Cho đến khi nào, em học được cách, không yêu anh nhiều quá, yêu anh quá nhiều đến mức quên cả yêu chính em… Chúng ta sẽ bắt đầu… Có lẽ sẽ không lâu đâu… Mà là điều đó là … không bao giờ xảy ra cả.

 

Chả biết thế nào. Anh biết đó. Khi em viết ra điều này,  có nghĩa là, em đang rất ghen… Trong khi, chúng ta, vẫn, không là gì của nhau cả.

Em vẫn chưa học được… cách yêu một người… mà… cho người đó… có đủ tự do.

Em thật là tệ. Anh nhỉ?

Thậm chí, em vẫn cứ giả vờ, để em biết chắc rằng, anh đọc, cũng không thể biết được rằng. Em đang ghen. Vớ vẩn

Vật chất và tình cảm

Đàn ông dù có giàu có đến đâu, thành đạt tới cỡ nào, ăn chơi ra sao, đã từng đổ đốn và qua đêm với bao nhiêu người phụ nữ, thì cũng nên chọn cho mình một người đàn bà vì yêu thương mà ở lại bên cạnh lúc khó khăn. Bởi vì đời thì nhiều thứ phù du, hôm nay thành đạt đó, hôm nay giàu có đó, bạn bè đó, tình nhân đó, nhưng ngày mai lỡ 2 bàn tay trắng, thì còn lại được gì? Đời, chẳng ai học được chữ ngờ đâu.

 

Suy ngẫm vật chất và tình cảm
Suy ngẫm vật chất và tình cảm

 

Khi bạn có tiền, bạn có thể mua được tất cả. Mua được bạn bè, mua được những mối quan hệ, mua được một người đàn bà đẹp đẽ đi bên cạnh mình. Nhưng bạn chẳng thể mua nổi một người phụ nữ vì yêu thương mà hy sinh cả cuộc đời bên bạn, an ủi bạn lúc khó khăn, mỗi chiều chờ bạn về bên mâm cơm nóng. Con người ta, cần nhất trong cuộc đời là một người có thể nắm tay và đi đến cuối con đường, dù con đường đó gập ghềnh và lắm sỏi đá gian nan.

Đàn bà dù bao người đón đưa, bao người cung phụng. Nhưng nửa đêm gà gáy nếu bệnh hoạn nhấc điện thoại lên và gọi, ai chạy đến đầu tiên, thì nên gửi gắm cả đời cho người đó. Đàn ông bên bạn có thể giàu có, có thể phong lưu, có thể mua cho bạn những thứ hàng hiệu xa xỉ. Nhưng được gì khi đằng sau đó là sự cô đơn khi trái gió trở trời, không người bên cạnh.

 

Vật chất và tinh cảm
Vật chất và tinh cảm – Em lấy anh nhé

 

Vật chất vừa đủ thôi, vì tiền thì có thể làm ra, chứ người thật lòng yêu thương bạn thì có tiền cũng không mua được. Vật chất mà làm gì khi đêm về mình bạn cô đơn tủi thân rồi khóc rưng rức? Chỉ cần 1 người luôn đi bên cạnh, yêu thương và lo lắng, như vậy đủ rồi. Phụ nữ có mạnh mẽ tới đâu, đến cuối cùng vẫn là phụ nữ. Như những ngày đầu tạo hóa sinh ra, mong manh và yếu đuối. Vì vậy, họ vẫn cần đến 1 người đàn ông, để mỗi đêm về đưa cánh tay cho họ gối và ôm họ vào lòng.

 

Vật chất tình cảm
Tình yêu đáng giá bao nhiêu tiền?

 

Đàn ông nhiều, đàn bà cũng nhiều. Những người đến bên đời bạn cũng nhiều, nhưng được mấy người là yêu thương thật sự? Vì vậy trong rất nhiều người, chỉ nên chọn 1 người. Người thật sự tốt với bạn, yêu thương bạn.

 

Vật chất tình cảm
Anh không có lương nhưng anh trả lương cho người khác

 

Cuộc sống càng ngày càng có nhiều thứ làm tình yêu chao đảo, ừ đồng tiền, nó có sức mạnh rất lớn. Nhưng cuối cùng, nên trả tình yêu về với đúng ý nghĩa của nó.

Nếu có người yêu bạn thật sự, bạn nên trân trọng. Đừng vội buông bỏ, vì biết đâu trên đường sau này, bạn sẽ chẳng tìm được ai đó tốt hơn.

#SuyNgẫm

GócTâmSự sưu tầm

Có phải tôi là thằng đàn ông “lụy tình”?

Bạn bè nói tôi ngày càng “lụy tình” và có nguy cơ sau này sẽ rước về không phải một người vợ mà là một “bà” vợ!

 

Đàn ông lụy tình
Đàn ông lụy tình

 

Mẹ tôi hay nói đừng quá tin tưởng vào một điều gì bởi không có điều gì là tuyệt đối trong cuộc đời này. Ngay cả tình yêu cũng vậy. “Có thể tại thời điểm này, con thấy cô kia là phù hợp, đáng yêu nhưng vào một thời điểm khác, có thể con sẽ thấy một người con gái khác vượt trội hơn, phù hợp với mình hơn. Đó là vì cuộc sống luôn vận động, thay đổi nên chính chúng ta cũng phải thay đổi để thích nghi”- mẹ hay nói với tôi như vậy.

Thoạt đầu tôi không hiểu lắm và cũng không hoàn toàn đồng ý với mẹ. Tôi nghĩ, người đã trải qua nhiều đau khổ trong hôn nhân như mẹ tôi sẽ có cái nhìn khắc nghiệt hơn trong tình yêu. Và những điều mẹ nói chỉ là kinh nghiệm của riêng bà.

Còn tôi thì khác. Tôi yêu Thiên Lý ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đó là một cô gái thông minh, dễ thương, tài giỏi. Đặc biệt, Thiên Lý chính là hình ảnh người phụ nữ trong mơ của tôi. Nếu có được người ấy, tôi sẽ là người đàn ông hạnh phúc nhất trên trái đất này.

Tuy nhiên Thiên Lý không yêu tôi nhiều như tôi yêu cô ấy. Tôi nhận ra điều đó bởi nàng ít khi nghe theo lời tôi mà luôn có chính kiến và tôi phải phục tùng. Chẳng hạn, tôi thích màu vàng nhưng Thiên Lý lại yêu màu xanh. Và thế là, hầu hết những thứ gì thuộc về tôi từ quần áo, xe cộ đến các vật dụng khác nếu không có màu xanh thì cũng là một màu gì đó gần với màu xanh. Dần dần, tôi cũng thấy màu xanh rất đẹp, đẹp nhất là nó làm cho người yêu tôi vui thích.

Nói chung, tôi nghĩ, nhường nhịn người yêu và sau này là vợ mình một chút thì cũng… “chẳng chết thằng Tây nào”. Vì vậy, bạn bè nói tôi ngày càng “lụy tình” và có nguy cơ sau này sẽ rước về không phải một người vợ mà là một “bà” vợ! Đúng là cái bọn ganh ăn, tức ở. Có là cô hay là là bà thì cũng là vợ tôi chứ họ có liên quan gì…

Chúng tôi yêu nhau được gần 4 năm thì mẹ tôi bắt cưới. Mẹ nói: “Mẹ chỉ có một mình mày là con trai, cưới vợ đi cho mẹ yên tâm”. Khi mẹ nói điều đó, tôi nhớ ra tuổi mình đã xấp xỉ 30. Ừ, lấy vợ cũng là hợp lý. Tôi cũng đã nói với Thiên Lý nhiều lần nhưng lần nào nàng cũng từ chối với lập luận: “Em chưa chuẩn bị đầy đủ tâm lý để làm vợ, làm mẹ, làm dâu”.

Tôi có bắt nàng phải chuẩn bị gì đâu? Mọi thứ tôi và mẹ đã lo sẵn cho nàng từ một căn phòng đẹp nhất trong nhà, một bếp ăn riêng nếu nàng không muốn chung đụng… Nói chung là nếu nàng gật đầu thì sau đám cưới, điều thay đổi duy nhất là di chuyển địa điểm cư trú và tối tối không còn ngủ một mình.

Vậy nhưng Thiên Lý vẫn nhất quyết không chịu. Nàng đang nhắm đến chức trưởng phòng kinh doanh của công ty. Lý lẽ của nàng là nếu lấy chồng thì anh giám đốc sẽ không còn ưu ái nàng nữa, sẽ cất nhắc người khác… Tôi bảo Thiên Lý rằng nếu nàng thật sự có năng lực mà giám đốc không cất nhắc thì chính anh ta và công ty sẽ thiệt thòi chứ không phải ai khác. Thế nhưng người yêu tôi vẫn khăng khăng công việc là quan trọng nhất. Thì thôi, nếu người yêu tôi nghĩ vậy thì tôi cũng thấy đó là hợp lý, ít nhất là trong suy nghĩ của nàng lúc này…

Tôi cứ tưởng là mình sẽ mãi mãi là cái rờ-moọc chạy theo sau Thiên Lý cho đến lúc nào nàng dừng lại, gật đầu đồng ý theo tôi “về dinh”. Ấy vậy mà có một ngày, tôi đột ngột không muốn lủi thủi ở vị trí đó nữa. Đó là hôm tôi gặp Thùy Mai, cô bạn thân của em gái tôi.

Thật ra thì tôi biết Thùy Mai đã lâu nhưng tôi chẳng quan tâm đến em bởi trong tôi hình ảnh Thiên Lý đã choán hết chỗ. Trái tim tôi cũng phủ kín tình yêu dành cho Thiên Lý nên tôi không bận tâm đến bất kỳ một người con gái nào khác. Cho đến khi tôi tình cờ được ăn bữa cơm do Thùy Mai nấu khi em đến nhà chơi với em gái tôi.

Bữa ăn bình thường như mọi ngày mẹ tôi vẫn nấu nhưng hôm đó tôi bỗng thấy ngon cực kỳ. Canh chua cá bông lau, cá lóc đồng kho tộ do Thùy Mai và em gái tôi nấu; bữa ăn vui nhộn với những câu bông đùa của những người có mặt trên bàn ăn khiến cảm giác ngon miệng tăng lên gấp bội. Và cuối cùng, tôi giật mình khi nhận ra từ đó cho đến chiều, đến tối và những ngày sau, tôi hoàn toàn chẳng nhớ gì đến Thiên Lý. Trong tôi tràn ngập hình bóng Thùy Mai.

Chuyện đó xảy ra đã được 3 tuần. Trong 3 tuần lễ đó, tôi chỉ gặp Thiên Lý 3 lần chứ không phải 21 lần như trước. Ngược lại, tôi đã gọi, nhắn tin cho Thùy Mai với con số không thể nhớ nổi. Thùy Mai dường như cũng có cảm tình với tôi nên em trả lời rất vui vẻ, nhiệt tình và còn hứa hôm nào đến nhà đổ bánh xèo cho tôi ăn.

Tôi không biết chừng nào Thùy Mai sẽ đến để làm món bánh xèo cho tôi ăn nhưng tôi rất nôn nao chờ đến ngày đó. Còn người yêu 4 năm qua của tôi, dường như tôi chẳng còn nhớ gì đến nàng nữa. Do tôi thay đổi hay là do cái gì tôi không biết nhưng tôi luôn tự hỏi, nếu tôi không còn yêu Thiên Lý nữa thì điều đó có bình thường hay không?

Tôi có vấn đề trong tình cảm hay là do cuộc sống nó vốn dĩ luôn luôn vận động, thay đổi khiến con người ta cũng phải thay đổi cho phù hợp như lời mẹ tôi vẫn nói? Và nếu như sau này tôi yêu Thùy Mai thì chuyện đó có thể chấp nhận được không? Và tôi có thể lặp lại kịch bản “lụy tình” như với Thiên Lý trước đây hay không vì tính tôi vốn thế…

Lê Tuấn / NLD