Tag Archives: nuối tiếc

Em có còn đọc được không………

Hôm nay là một ngày rất may mắn với anh, vì vừa có một cô gái đến bảo em nhắn với anh rằng “em rất nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm, một ngày không gặp anh em chẳng làm được gì cả” Woa…anh thật là hạnh phúc quá đi, cô ấy tốt với anh quá nhỉ????

 

Thư dành cho em
Thư dành cho em – ảnh minh họa

 

Anh biết không??? Cô ấy nói với em rằng

– Cả ngày hôm qua không gặp anh mà cô ấy ko làm được gì cả đấy….

– Cô ấy nói rằng trái tim anh đang tổn thương nên cô ấy đang cố gắng làm lành nó, không để anh quên người kia nhưng chỉ ở cạnh để anh biết rằng Anh Không Cô Đơn….

– Cô ấy nói với em rằng anh được rất nhiều cô gái để tâm nên cô ấy chỉ dám ở cạnh anh, nhưng nếu có cô nào có ý định làm gì anh thì cô ấy sẽ…. năn nỉ cô gái kia hoặc…. hù doạ cô gái kia rằng ” nè, tôi sẽ nhốt cô vào cái phòng không có cái gương nào đấy…”

– Anh biết không??? Cô ấy nói với em rằng tối qua cô ấy chờ tin nhắn của anh vì anh bảo rằng khi nào lên tới anh sẽ nhắn tin cho cô ấy, đến tối cô ấy điện thoại cho anh để biết rằng anh đang ngủ – Bình An – cô ấy đã nói dối anh rằng cô ko chờ anh mà đang ngủ giật mình dậy…. Giận đấy biết không ngốc…..

– Anh biết không??? Kể cả khi cô ấy không yêu anh, tự bảo bản thân không yêu anh, và cô ấy cũng biết anh Không yêu cô ấy, nhưng cô ấy vẫn ghen khi người ngồi sau xe anh không phải cô ấy…..

– Anh biết không??? Khi 2 người quá lý trí ở cạnh nhau thực sự không có gì đáng lo hay bận tâm nhưng đôi lúc cũng là một thiệt thòi anh nhỉ…..

Khi anh đọc những dòng này, đừng suy nghĩ 2 câu “cảm ơn” và “xin lỗi” nhé…. anh chỉ cần mỉm cười thôi, cô ấy sẽ cảm nhận được hết, cô ấy chỉ cần có thế, cô ấy muốn làm được điều đó…….

Và đừng nghĩ rằng em đang vắt óc ra viết những dòng này vì anh đấy, chỉ vì em rảnh quá, dở dở hâm hâm nên viết xằng viết bậy thôi…..

Hiihihi, anh biết không cô ấy là người đang cọc cạch lên ngồi đánh máy những dòng chữ vớ vẩn này để làm anh vui đấy…. Đoán được ai không???

Biết sao em thích ngồi sau lưng anh không??? Vì khi đó em và anh đều nhìn về một hướng, em sẽ biết anh làm gì, không cần đoán anh nghĩ gì, nhẹ nhàng ôm anh, ngửi mùi cơ thể của anh, vùi đầu vào lưng anh, hoặc có khóc…. anh cũng chẳng biết đựơc…. Em không muốn anh lo cho em, cuộc sống quá nhiều thứ cần anh lo rồi, em chỉ muốn là chỗ dựa yên bình cho anh thôi…. À, mà tính ra em lợi quá còn gì, ngồi sau lưng em làm được hàng tá việc

Chở em đi ăn kem tối nay nhé. Hạnh phúc của em là đựoc ngồi sau lưng anh và cạp cạp cạp, măm măm măm

P/s: à, anh có quyền đọc, có quyền ko đọc, có quyền reply, cũng có quyền không reply, nhưng khi reply hãy lưu ý từng mục nhỏ như Chủ đề, bởi ko phải người nào cũng thờ ơ với cái mail mình nhận được, ko phải người nào cũng vô tâm khi mở mail và cho vào mục đã đọc và chẳng quan tâm, có những người coi trọng từng thứ nhỏ nhặt nhẩt dù chi là dấu chấm hay phẩy, có lẽ em cũng chỉ là 1 người đang lướt qua cuộc đời và làm nó sinh động, có nghĩa, sau đó em cũng được đưa vào mục Bị Quên Lãng, thì dù là vậy anh cũng hãy trân trọng nó, dù sao này nó chỉ là 1 miền kí ức, nhưng em hứa với anh rằng, em chưa bao giờ mang đến kí ức tồi tệ cho anh.

Có thể em là 1 người bình thường với anh, nhưng anh là 1 người đặc biệt với em, vì thế đừng đối xử với em như 1 người tầm thường….. hạnh phúc đến với em ko phải từ những điều lớn lao như anh yêu em, anh nhớ em, nó nhỏ nhoi lắm nên đôi lúc người ta ko nhận ra hoặc đang quên đi mất…. 1 cái mail anh reply thể hiện anh quan tâm cái mail đó, 1 tin nhắn anh trả lời thể hiện anh cần người đó, hay đơn giản nhường đối phương cúp máy trước thể hiện anh ko muốn họ phải nghe tiếng tút tút khô khan, một lời nói có sức mạnh vực dậy một người và giết chết một người…. anh ko phải là người khô khan, anh rất đa cảm nên đừng nói với em rằng anh ko quan tâm mà chỉ là anh quên thôi

Em đó, dở dở hâm hâm nhưng không biết sao anh cứ không quên em được. Còn nhớ anh không, người đi ngang đời em? Em hạnh phúc không? Em có lạnh lắm không ở nơi đó? Anh vẫn giữ lời hứa chờ em ở nơi ấy hàng năm nhưng giờ chỉ còn mình anh chờ đợi. Em đi rồi, em nhẫn tâm rời bỏ anh. Anh vô tâm, anh đợi mất em rồi anh mới biết. Ngày ấy có em, anh không giữ. Giờ đây mất em, anh tiếc nuối. Anh không giỏi viết như em, chỉ có thể đọc lại những lá thư em viết cho anh. Ở nơi ấy, em bình an nhé. Rồi sẽ có ngày anh tìm đến bên em.

Mọi thứ xảy đến quá vội vàng khiến anh và em chưa kịp nói lời tạm biệt đã phải xa nhau mãi mãi. Chúng ta đều đã bỏ phí quá nhiều thời gian để có thể ở bên cạnh nhau. Anh cứ nghĩ em sẽ mãi bên anh nên chẳng hề chăm sóc em chu đáo. Giờ đây anh hối hận lắm em ạ. Nếu có thể quay lại anh chỉ muốn được bên cạnh em, nghe em nói cười. Với anh đó là khoảng thời gian hạnh phúc nhất, vui vẻ nhất. Em yên nghỉ nhé, enh sẽ mãi nhớ về em, ngốc ạ!

Đau vì đánh mất một tình yêu chân thành

Tôi gặp lại anh trên mạng. Anh chuẩn bị lấy vợ, tôi chúc mừng, cầu mong anh hạnh phúc. Giờ đây tôi ngồi nhớ về tất cả, nhớ về kỷ niệm của tôi và anh mà lòng đau. Tôi đau vì để mất đi một người đã yêu thương mình như vậy.

Tôi năm nay 27 tuổi, đối với người khác thì tuổi Dần lận đận tình duyên lắm nhưng với tôi không phải vậy mà là do tôi. Tôi xin kể về thời thơ ấu một chút. Ngày còn là con bé 4 tuổi thì tôi đã biết giữ em, nấu cơm giúp mẹ, vì nhà nghèo mà lại là con đầu nữa nên tôi không bao giờ biết đến làm nũng là gì. Nhà nghèo nên bữa ăn chỉ là khoai lang, buổi sáng nhịn đói.

Mẹ tôi làm việc nhiều để kiếm tiền nên bà hay chửi bới. Lớn hơn một chút công việc tôi cũng nhiều lên, Tết đến tôi háo hức mặt đồ mới nhưng chỉ được mặc một ngày mùng một thôi, ngày mùng hai là mẹ bắt tôi phải ở nhà chăn bò rồi đến mùng 3,4 là coi như không còn tết mà phải đi làm.

Có lẽ ý thức được cái nghèo của nghề nông nên tôi cố gắng học tập. Thân tôi lại ốm yếu nên càng không thể nghỉ học sớm. Lên cấp 3 tôi đi học 10 cây số nhưng không bao giờ có khái niệm ăn sáng hay có đồng tiền nào trong túi nếu xe hư. Chính vì những điều này mà hình thành trong tôi con bé bướng bỉnh, lúc nào cũng thích giàu và không biết được đâu mới là hạnh phúc.

Năm tôi là sinh viên năm 2 cũng là lúc tôi phải học thêm nhiều thứ. Tôi đi học thêm chuyên viên đồ họa vì nó tốt cho ngành tôi, ở đó tôi đã gặp anh. Nhìn anh trắng trẻo và thư sinh lắm, tôi cứ nghĩ anh con nhà giàu và không thèm để ý tới tôi, một cô bé đen quê thế này, nhưng trong lòng vẫn ước được quen anh. Rồi vô tình tôi và anh học cùng lớp đồ họa. Tôi tìm cách ngồi kề anh, hỏi bài anh và anh cũng đáp lại.

Một ngày anh mượn tập tôi, với tôi nhiêu đó là đủ rồi. Tôi vui sướng khi tới ngày đến lớp nhưng hôm đó không thấy anh đến, lại không mang tập cho tôi. Tôi buồn nhiều lắm, nghĩ là anh gạt tôi. Hôm sau anh đi học lại và trả tập cho tôi, rồi anh nghỉ học. Tôi không hiểu vì sao nên trong lòng rất buồn. Thời gian không làm tôi quên anh nhưng cũng không còn nhớ nhiều. Một hôm đi học về nhìn thấy anh ở cổng trường, anh đợi tôi ở đó, dẫn tôi đi ăn, đi dạo. Anh nói bận đi làm thêm nên không thể đi học thêm đồ họa nữa.

Giờ tôi mới biết là anh cũng để ý tôi. Anh nói mượn tập tôi chỉ là muốn biết tên tôi thôi. Sau đó biết bao nhiêu kỷ niệm anh dành cho tôi, anh đi làm mua sữa cho tôi uống, anh kiểm tra việc học của tôi. Và chúng tôi yêu nhau như thế. Nhưng rồi có những cuộc cãi nhau mà anh tự ái cao, còn tôi nào chịu nhường. Có khi anh theo tôi về đến phòng trọ mà tôi không thèm đếm xỉa tới anh bởi tôi đã quen người khác học giỏi hơn anh nhiều mà anh nào biết.

Rồi chúng tôi ra trường, anh phải về quê vì ba mẹ già; còn tôi thích ở lại thành phố này, tôi ghét về miền Trung nắng gió. Anh về quê, trong này tôi quen người khác, anh điện thoại cho tôi rất nhiều nhưng tôi không thèm trả lời vì tôi đã có người mới giàu hơn anh (đó chỉ là cái vỏ bên ngoài giàu). Rồi cuối cùng tôi cũng chia tay người ta vì không hợp, anh lại về bên tôi, lại nói tôi chờ anh rồi anh sẽ vào, nhưng tôi mong anh đừng vào vì tôi còn mải chạy theo tìm kiếm tiền.

Tôi đổi số điện thoại mà không cho anh biết, rồi một thời gian với bao cuộc tình của mình, tuy tôi quen nhiều người nhưng vẫn giữ thân mình cho chồng tương lai; tôi lại gặp lại anh trên mạng. Anh chuẩn bị lấy vợ, tôi chúc mừng, cầu mong anh hạnh phúc. Giờ đây tôi ngồi nhớ về tất cả, nhớ về kỷ niệm của tôi và anh mà lòng đau. Tôi đau vì để mất đi một người đã yêu thương mình như vậy.

Giá như tôi nhận ra sớm thì giờ chúng tôi đã hạnh phúc bên nhau, tôi không phải lo gì nhiều. Chỉ có tôi mới hiểu được tất cả những gì đã đánh mất. Tôi yêu và nhớ anh vô cùng. Hạnh phúc là bình dị, khi nhận ra giá trị của hạnh phúc thì cũng là lúc không thể nào tìm lại được.

Hạ