Tag Archives: tình yêu

Liễu

Tôi và Liễu ở gần nhà, học chung từ thời tiểu học. Tốt nghiệp trung học phổ thông, tôi không đủ sức đi tiếp con đường học vấn; Liễu vì hoàn cảnh gia đình cũng đành từ giã giấc mơ đại học.

Liễu - Tình cảm thời học sinh
Liễu – Tình cảm thời học sinh

Tôi biết Liễu thích mình từ cuối năm lớp 9. Chiều nào đi rẫy về, Liễu đều ghé ngang ngõ kêu bé út – em gái tôi – ra, gửi vài ba trái bắp, bảo luộc cho… tôi ăn. Những lần má sai tôi với Út đi hái rau trai về cho heo, thể nào dăm phút sau cũng thấy Liễu lò dò vác thúng đi theo. Nhưng, tôi không thích Liễu. Trục cảm xúc của tôi phải là những cô gái trắng trẻo, trẻ đẹp; đằng này Liễu trông già hơn tuổi, lại đen nhẻm, dáng dấp cục mịch.

Phần ở quê thất nghiệp, phần… ghét nghe ba má ghép đôi, thúc giục quen Liễu, tôi theo đám bạn vào Sài Gòn làm công nhân. Biết địa chỉ tôi ở trọ, Liễu gửi thư vào, khi thăm hỏi, lúc khoe thường được má tôi kêu sang trò chuyện. Tôi đâm ra… thực dụng, chỉ gửi lại Liễu một lá thư duy nhất nhưng đầy mệnh lệnh. Tôi dặn Liễu thường xuyên sang chơi với má cho vui, chỉ Út học bài, nhà cửa có chuyện gì thì phụ một tay quán xuyến. Út cũng gửi thư vào, bảo ba má coi Liễu như con cái trong nhà, “người gì đâu mà tốt, qua nhà chơi thấy cái chén dơ là đi rửa, phụ má hái rau rồi cho heo ăn, ba má nhờ chuyện gì, chị đều vui vẻ giúp đỡ” – thư út viết vậy. Mùa mưa năm 1997, má tôi trượt chân té khi leo chuồng heo lợp lại mái tôn. Suốt nửa tháng má nằm viện, chẳng những phụ Út coi ngó chuyện gia đình mà Liễu còn không ngại đường xa, ngày nào cũng đạp xe gần 20 cây số lên huyện, mang cơm và thuốc lá sắc cho má tôi. Mang ơn Liễu, nhưng tôi vẫn không thấy trái tim mình… rung động. Hai cái Tết về thăm quê, tôi đều tránh gặp Liễu.

Năm 1999, tôi bệnh thủy đậu. Được ba má cho hay, Liễu âm thầm bắt xe vào thành phố thăm tôi. Những ngày gần gũi, Liễu không ngần ngại dâng hiến đời con gái cho tôi. Rồi em có thai. Không xác định sẽ cưới Liễu làm vợ, tôi im lặng trước bao cánh thư em khoe những triệu chứng thai nghén, khoe cả việc bị gia đình la mắng, xóm làng chê cười, đàm tiếu nhưng em vẫn vui với quyết tâm giữ lại giọt máu này. Liễu khẳng định, nếu tôi không muốn, em sẽ không cho ai biết tôi là “tác giả” của đứa bé em đang mang trong bụng. Tết ấy tôi không về, cũng không buồn bận tâm hỏi han tình hình của Liễu. Nửa năm sau tôi lấy vợ, hai đứa con gái lần lượt ra đời. Hai lần vào thành phố chăm con dâu nằm cữ, má cứ bỏ nhỏ tai tôi rằng thằng con của Liễu trông… giống tôi như tạc. Má còn bảo, dù tôi có vợ nhưng ở quê, Liễu vẫn thường sang nhà tôi chơi, vẫn nhiệt tình giúp đỡ gia đình tôi mọi chuyện. Tôi ậm ờ cho qua.

Bốn năm sau ngày vợ tôi sinh tiếp đứa con gái thứ ba, có những bất hòa không thể hóa giải, chúng tôi ly hôn. Mái ấm chia đôi, tôi được tòa xử cho trực tiếp nuôi con gái đầu. Buồn cuộc hôn nhân đổ vỡ, tôi đưa con gái về quê sống, mở một cửa hàng buôn bán vật liệu. Thỉnh thoảng, Liễu lại sai con trai mang khi thì bát canh nóng, lúc dăm ba củ mì luộc, ít trái cây sang biếu ba má tôi. Tôi vờ ngạc nhiên, má cho biết: “Không phải đợi mày về con Liễu mới như vậy. Không có mày, nó vẫn sang đây thường xuyên, phụ tao không biết bao nhiêu là việc. Thằng con nó, từ nhỏ đến giờ đã theo ba mày quấn tay quấn chân, ổng thương nó lắm!”. Không yêu thương Liễu, nhưng hình ảnh đứa con trai 12 tuổi của em lại làm tôi xúc động. Bản năng người cha khiến tôi muốn nhận con. Tôi tin mình sẽ dễ dàng được Liễu cho phép nhận lại cốt nhục.

Nhưng, Liễu quyết liệt phản đối, không muốn tôi là cha của đứa trẻ. Em bảo, không phải vì buồn hay giận gì tôi, mà đơn giản là mọi thứ đang êm đẹp, không muốn bị xáo trộn. Dẫu vậy, Liễu không ngăn con trai “qua lại” với chúng tôi. Suốt hai năm kể từ ngày tôi ly hôn, thi thoảng tôi đưa con gái vào thành phố thăm mẹ, thăm các em; lần nào đi, Liễu cũng kêu con trai mang sang ít cá mực, rau củ để tôi mang làm quà. Tấm lòng ấy khiến tôi dần có cảm tình với em hơn. Ba má tôi một lần nữa ghép đôi tôi với Liễu. Cách đây hai tháng, trong lúc tôi cùng con gái vào thành phố thì ở nhà, ba tôi lên cơn tai biến. Cấp tốc trở về, gặp Liễu ngồi cạnh ba bón từng muỗng cháo, còn Quy – con trai em đang bóp chân cho ba khiến tôi rưng rưng. Miệng không nói được nhưng rất chậm rãi, ba nắm tay tôi đặt trên tay của Liễu, rồi ông vuốt tóc Quy. Liễu bất ngờ quay sang Quy, nghèn nghẹn: “Gọi ông nội đi con!”. Tôi thảng thốt nhìn Liễu, bật khóc thành tiếng. Một tuần nằm trên giường cho đến lúc mất, ba hết nắm tay Liễu đến ôm Quy vào lòng, miệng cười mà nước mắt lưng tròng. Cảm ơn Liễu, em đã cho chúng tôi giây phút hạnh phúc vô biên này, để ba tôi có niềm vui trước lúc đi xa.

 NHÂN QUÝ / Phụ Nữ Online

Không phải bạn chẳng phải yêu là người dưng nhớ nhau trọn đời

Tôi và anh đều xác định chúng tôi không có happy ending. Chúng tôi quen nhau cũng rất tình cờ do bạn bè giới thiệu. Nói yêu thì nó quá sâu sắc nhưng nếu nói là bạn thì nó hơn rất nhiều. Mà chúng tôi cũng lười định nghĩa nó vì thời gian bên nhau rất ngắn ngủi.

 

Tình yêu chôn dấu
Tình yêu chôn dấu
Anh là một sinh viên du học về thăm nhà, tình cờ uống nước với bạn chúng tôi biết nhau. Khi đó chúng tôi đều mang cho mình một vết thương lòng. Bạn trai của tôi rất lăng nhăng, dù yêu anh rất nhiều nhưng lòng tự trọng tôi không cho phép mình trở thành sự lựa chọn. Anh yêu một người con gái từ thưở con đi học cấp ba nhưng người đó không yêu anh. Anh cũng không tỏ tình, chẳng theo đuổi, bình lặng đi song song bên cuộc đời người đó vì anh biết có cố gắng cũng chẳng đi đến đâu. Là con trai duy nhất trong gia đình, gánh trên vai trách nhiệm nặng nề làm vinh quang dòng họ anh không có sự lựa chọn của mình. Chúng tôi gặp nhau như chỉ để chấp vá vết thương cho nhau.
Đi bên nhau nhưng chúng tôi luôn kể cho nhau nghe về đối tượng của mình. Rồi chẳng biết từ lúc nào mà cứ quấn quýt nhau như vậy. Anh làm tất cả những điều có thể cho tôi như chở tôi đi đâu tuỳ thích, chở tôi đi ăn món tôi thích, đưa đón tôi đi làm mỗi ngày khoảng thời gian anh còn ở Việt Nam.
Tôi làm ở trung tâm Anh Ngữ, thường xuyên trực ca tối nên Hai, Tư, Sáu anh đi chọn đi học ở trung tâm để gặp tôi dù anh vào học cũng như giải trí, Ba, Năm, Bảy anh ghé đón tôi đi chơi. Chủ Nhật là ngày của gia đình nên chúng tôi không gặp nhau. Anh kể cho tôi nghe cuộc sống ở nước ngoài không đẹp như mơ như những gì chúng ta ở đây tưởng tượng, Dù được gia đình chu cấp nhưng anh vẫn đi làm thêm. Phải học cách cư xử và thích nghi với cuộc sống ở một nơi xa lạ không cùng ngôn ngữ, có lúc làm anh nhớ nhà quay quắt. Những cám dỗ làm anh vài lần suýt sa ngã khi không có ai níu giữ, nhưng cũng có những trải nghiệm mà những người bạn cùng tuổi anh không có được. Bỗng chốc tôi cảm thấy mình bé nhỏ. Tôi hỏi “bên cạnh hai người bạn của anh là những cô gái đẹp và teen sao anh lại làm quen với em?” Anh bảo rằng “Vì em không hỏi anh xài điện thoại gì, vì lần đầu tiên chúng mình gặp nhau, em sòng phẳng bảo tiền nước chia đều, vì anh muốn giữ em lại, không muốn buông bản thân mình nữa, anh nhìn thấy anh trong em…”.
Tuy vậy nhưng chúng tôi thống nhất với nhau là sẽ không yêu nhau, chúng tôi cũng không hề tặng quà cho nhau, không cho nhau chút kỉ niệm nào vì chúng tôi biết rằng anh sẽ lại phải đi du học tiếp, và anh không thể trái sự sắp xếp của gia đình. Có lần anh đón tôi trễ, khi gặp nhau anh tỏ vẻ rất bực, sau đó anh mới kể anh vừa ở nhà của người mà ba anh sắp xếp sẽ làm vợ anh sau này. Anh và cô ta không ưa nhau, nhưng ba bảo đến đón nên không thể từ chối. nhưng sau đó anh lại tìm cách về ngay để đến găp tôi. Lúc đó quả thật tôi có chút buồn và tủi thân nhưng thương anh hơn vì anh không có sự lựa chọn, trái ý ba anh thì mẹ anh sẽ là người buồn nhất.
Chi tay - Đừng quay lại
Chi tay – Đừng quay lại hãy cứ sống tốt anh nhé
Chuyện gì đến thì cũng đến, chúng tôi rời xa nhau, mà chính xác là anh rời xa tôi không một lời nói từ biệt. Một tuần trước khi anh đi, anh biến mất khỏi cuộc đời tôi, như khói không tung tích.
Nhưng sau này mới biết anh vẫn theo sau tôi mỗi tối khi tôi về. Có người quen của anh phát hiện anh chở tôi, anh sợ ba mẹ anh biết sẽ gây khó dễ cho tôi. Giữa chúng tôi chỉ còn 2 tháng ngắn ngủi bên nhau, không kỉ niệm, không chụp ảnh chung, không biết gì về nhau ngoài hai số điện thoại, không sex, không đòi hỏi…chỉ có những cái tựa đầu, những cái ôm siết khi tôi khóc, những cái nắm tay động viên khi tôi buồn… nhưng sự quan tâm, sự lo lắng anh dành cho tôi có lẽ sau này chồng tôi cũng không thể làm được. Chợt nhận ra mình có làm được gì cho anh đâu.
Ngày anh đi, anh cũng không để tôi biết. Tôi cứ trách anh mãi chắc anh tìm được người khác rồi nên không cần tôi nữa. Nhưng những gì tôi biết được là anh nhờ môt người bạn của anh ở thời điểm đó làm quen tôi, chăm sóc tôi, mà phải rất lâu rất lâu sau đó tôi mới được biết. Giờ thì anh có hạnh phúc không? Có người con gái nào mang sự ấm áp đến cho anh chưa? Cảm ơn vì anh đã đến, cho em khoảng thời gian quý giá nhất của cuộc đời… người dưng ạ.
Vĩnh Nguyên

Tình yêu

Tôi và anh ấy quen nhau hơn 2 năm rồi, nhưng khi tôi nhận ra mình nhận được sự hạnh phúc là lúc tôi biết anh ấy ngoài tôi ra còn có nhiều cô gái khác, cảm thấy tình yêu của mình không xứng đáng, nhưng sao vẫn yêu, một điều khó nói đúng không,..

Tình yêu
Tình yêu – Ảnh minh họa

Chiều thứ bảy, lang thang trên phố, điện thoại reo, một số điện thoại quen thuộc “Tối nay mình gặp nhau nhé”, lòng vui, nụ cười trên môi. Mình đã chia tay rồi mà anh? Hơn 10h đêm, vẫn không thấy người ấy liên lạc lại, một tin nhắn không thấy trả lời, một lần điện thoại chẳng ai nghe, mình chia tay rồi mà, tự dưng khóe mắt cay cay. Điện thoại lại reo “Anh ngoài cửa nè”, chỉ biết vội lau nước mắt, một gương mặt ai đó quen thuộc nhưng nụ cười và giọng nói không còn như xưa nữa, trông ngượng nghịu, vô tình.

Ký túc xá đêm về lặng lẽ, bước bên anh không hiểu tại sao cảm giác xa lạ, xa rất xa, vòng tay anh dành cho tôi không còn như xưa nữa, chẳng chút ấm áp, bước bên anh nhưng vô hồn, lạc lõng. Mình quen bao lâu rồi anh nhỉ, hơn 2 năm, nhưng thời gian đó có bao giờ anh thật sự yêu em chưa? Tôi từng hỏi như thế! Đối với anh, tôi chỉ là trò chơi thôi sao.

Mình chia tay nhưng vẫn hẹn hò, để làm gì nhỉ? Tôi không níu kéo dù tình yêu dành cho anh chưa từng thay đổi. Chiều nay, chủ nhật buồn, một người con gái đã kể cho tôi nghe câu chuyện về một người bạn của cô ấy: “Có cô gái đã yêu một chàng trai hơn 3 năm rồi, giữa 2 người có nhiều hứa hẹn nhưng không biết tại sao trong khoảng thời gian gần đây cô gái rất buồn. Có lẽ người con trai ấy không còn dành hết tình cảm cho cô, người ta còn bận bịu nhiều cô gái khác”. Bật cười hay bật khóc khi người con trai ấy chính là anh, người tôi từng yêu, vẫn còn yêu?

Sự thật không phải vô hình mãi, tôi chưa từng nghĩ anh là người như thế nhưng giờ đã thế, dừng lại hay đi tiếp? Nhiều người bảo tôi đã yêu lầm kẻ Sở Khanh, một người không đáng mặt đàn ông. Yêu người như thế thì yêu làm gì cho phí tuổi xuân. Ai cũng bảo một cánh cửa khép lại sẽ có những cánh cửa khác mở ra nhưng họ đâu biết khi yêu thật một ai đó khó để quên, cho dù họ người đó có tồi tệ như thế nào. Anh im lặng khi tôi hỏi đến những người con gái ấy. Tôi đã yêu lầm người yêu của người khác, lặng lẽ ra đi, không một lời oán trách.

“Mình chia tay rồi mà anh, em chia tay vì để anh trọn vẹn tình cảm với người ấy, để thoát khỏi cảm giác bị bỏ rơi. Em ghét và chán lắm rồi sự lạnh lùng, vô tâm từ anh. Chúng ta không có con đường chung thì quên nhau anh nhé cho dù em vẫn yêu anh. Trên con đường anh đi, một ngày nào đó giả sử không còn ai bên cạnh, hãy về lại bên em. Thà rằng đóng kín mình yêu lầm một người còn hơn mở lòng mình để lại yêu lầm lần nữa”.

Trang KMCT

Điều giản dị của tình yêu

Ngày xửa ngày xưa, có một người đàn ông rất nghèo sống với vợ. Một ngày nọ, vợ ông, người có mái tóc rất dài hỏi chồng về chuyện mua một chiếc lược mới hơn để dùng.

Điều giản dị của tình yêu
Điều giản dị của tình yêu – Ảnh minh họa

 

Người đàn ông cảm thấy rất buồn vì không mua nổi cho vợ một cái gì đó. Ông không đủ tiền để mua được cho vợ một chiếc lược mới bởi sồ tiền kiếm được chỉ đủ để lo cho miếng cơm hàng ngày. Thậm chí, ông cũng không dám mang chiếc đồng cũ đã đứt dây đi sửa. Người vợ biết vậy nên bà không bao giờ gặng hỏi chồng mình một lần nào.

 

Một hôm, khi đang trên đường đi làm về ngang qua cửa hàng đồng hồ, ông quyết định bán nó. Với số tiền ít ỏi có được người chồng mua một chiếc lược mới cho vợ.

 

Ông trở về nhà vào buổi tối và mang tặng cho vợ món quà nhỏ bé này. Tuy vậy, ông đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy người vợ thân yêu với mái tóc ngắn. Bà đã bán tóc của mình và mua tặng cho ông một chiếc đồng hồ mới.

 

Nước mắt lăn dài trên gò má của hai vợ chồng, họ ôm nhau khóc trong hạnh phúc. Tuy cuộc sống hiện tại khá khó khăn, nhưng bù lại họ đã có được tình yêu và sự sẻ chia trong cuộc sống. Đó là món quà quý giá nhất mà hai vợ chồng ông nhận được từ thượng đế.

 

Yêu và được yêu là một điều mà bất kỳ ai khi sinh ra đều mong muốn. Có thể bạn sẽ mất nhiều thời gian và công sức để kiếm tìm cho mình một nửa đích thực, thậm chí có những người phải đến nửa cuộc đời mới tìm được tri kỷ. Nhưng bạn tôi ơi, có thể bạn đang theo đuổi một bóng hình mà chỉ có trong mơ. Hãy quay về với thực tại, với cuộc sống và những niềm vui, nỗi buồn hàng ngày. Hạnh phúc và tình yêu đôi khi chỉ xuất phát từ những điều đơn giản và nhỏ nhoi nhất trong cuộc sống, thậm chí ngay cả trong những lúc khó khăn. Hãy trân trọng hiện tại và làm theo những gì con tim mình mách bảo.

 

Hãy quay về với thực tại với cuộc sống và những niềm vui nhỏ nhoi hàng ngày.

 

P/s: truyện ngắn đọc xong thấy hay thì ấn like page nhé, cùng chia sẻ về wall của mình nữa…

Sung sướng “ngất trời” khi mình may mắn lấy chồng giàu

Nói chắc nhiều người không tin chứ lấy chồng giàu, mình thèm chè Thái là có thể bay sang Thái Lan thưởng thức, muốn mua áo quần thì cuối tuần đặt vé sang Singapore luôn, muốn tránh trời nóng nực thì qua Paris, Maldives. Đi nhiều đến nỗi, mình có luôn thẻ hạng bạch kim của các hãng hàng không lớn.

Trước khi bước vào hôn nhân, ở cái tuổi 26, mình không còn mơ mộng hão huyền nữa. Khác với những cô bạn mình cứ cho rằng, chỉ cần yêu là đủ, không cần biết người đó giàu nghèo, cha mẹ ủng hộ hay không, mình thì thấy yêu nhau thôi chưa đủ. Do đó, mình cứ ngầm chọn lọc những người đàn ông nào hình thức trung bình cũng được nhưng phải ổn định kinh tế, nhà có điều kiện nữa thì càng tốt.

Và may mắn thay, mình đã gặp được người đàn ông có điều kiện ấy. Chúng mình cũng hợp duyên hợp số nên kết hôn với nhau nhanh chóng. Từ khi cưới nhau đến giờ tròn 5 năm, mình càng thấy quyết định của mình là chín chắn và đúng đắn.

Lấy chồng giàu có
Với riêng mình, không gì sướng bằng việc lấy chồng có điều kiện. Bởi cuộc sống của mình mấy năm qua, khổ đâu không thấy, chỉ thấy những ngày hạnh phúc bất tận (Ảnh minh họa)

Với riêng mình, không gì sướng bằng việc lấy chồng có điều kiện. Bởi cuộc sống của mình mấy năm qua chỉ thấy những ngày hạnh phúc bất tận. Nhân một ngày phấn khích vì được chồng tặng xe mới nên mình xin chia sẻ niềm vui với mọi người.

Chồng mình không phải là giám đốc gì, song được cái việc làm khôn lanh, biết đầu tư đúng chỗ nên thu nhập cứ phải gọi là không thể đếm bằng tiền mặt. Nhờ đó mà đời mình được hưởng phúc an nhàn, sung sướng, mình đi làm cho vui, về đến nhà hết nằm khoèo ăn ngon mặc đẹp lại dậy đi mua sắm. Nói chung cuộc sống này của mình không khác gì thiên đường.

Nhà mình đang ở hiện tại thuộc cụm chung cư cao cấp của toàn sao xịn ở. Đỡ phải khản cổ gào hét lên thần tượng trong khi chỉ được thấy trên ti vi, mình gặp nhiều ca sĩ, diễn viên, người mẫu hàng ngày.

Đến họ còn phải chủ động chào và thầm ngưỡng mộ mình, người thu nhập cao chưa chắc đã được ở đây, phải là siêu siêu cao mới đủ đẳng cấp. Lên mạng đọc tin thấy sao này sao kia hết khoe nhà đến nội thất, mình thấy khinh khinh thế nào, đồ dùng trong nhà mình nói thật còn “luxury” hơn cả họ ấy mà chưa thèm khoe đây.

Có tiền sướng hơn tiên, bgày trước mình chưa lấy chồng, tuy cũng khá giả nhưng đến bây giờ mới thực sự là “thượng đế”. Đi shopping, chỉ cần thấy xe mình là nhân viên đã đón từ ngoài đường rồi. Đi ăn, đi coffee cũng thế, bất cứ nơi đâu mình xuất hiện, mọi người đều thể hiện sự tôn trọng và phục tùng tuyệt đối. Chính anh đã mang thiên đường đến với mình.

Nhiều người hỏi mình về kế hoạch chi tiêu trong gia đình. Không hẳn là mình vụng về nhưng thật sự là mình không có kế hoạch. Thường thì thích gì tiêu đấy, chẳng tích cóp hay tiết kiệm, thế mà tiền vẫn đầy ra.

Với khả năng của chồng, túi tiền của vợ chồng mình như túi Thạch Sanh, vơi lại đầy rất nhanh. Tiền lương trong thẻ ATM của mình đến 9 tháng rồi vẫn chưa rút vì không cần dùng đến. Chồng mình thường trêu “vợ cứ việc tiêu, kiếm tiền để mình chồng lo”, sướng kinh người.

Nhờ thế mà vợ chồng êm ấm, gia đình hai bên nội ngoại cũng không mấy khi hục hặc mâu thuẫn. Cơ bản mọi xích mích đều xuất phát từ tiền, nên có tiền mọi thứ đều được giải quyết.

Nói chắc nhiều người không tin chứ mình thèm chè Thái là có thể bay sang Thái Lan thưởng thức, muốn mua áo quần thì cuối tuần đặt vé sang Singapore luôn, muốn tránh trời nóng nực thì qua Paris, Maldives vài tuần rồi về. Đi nhiều đến nỗi, mình có luôn thẻ hạng bạch kim của các hãng hàng không lớn. Mà đâu chỉ đi riêng hai vợ chồng, hứng thì mình mời thêm bạn bè, bố mẹ và tất nhiên là bao ăn ở sắm sửa từ a đến z.

Chị gái mình làm văn phòng, nay muốn tập tành mở shop áo quần qua mạng tăng thu nhập. Mình sợ chị thất bại rồi gia đình lục đục nên bảo thôi, để từ nay mỗi tháng cho chị thêm vài triệu để nuôi cháu. Số tiền ấy mình chỉ cần mè nheo xin thêm tiền tiêu vặt từ chồng là được.

Đi đón cháu ở trường mẫu giáo, thấy mặt cháu bị xước không hiểu vì sao, lúc ngồi trên xe thì nôn ra toàn bún, rõ là chế độ nuôi dạy và ăn uống ở trường rất kém. Mình xót quá nên xin chồng chuyển cho cháu đến trường quốc tế, học phí gấp 5 -6 lần nhưng được cái an toàn và đẳng cấp. Lại một lần nữa mới biết sự sung sướng vô biên của lấy chồng giàu. Mình chẳng cần phép màu nào xa xôi, chỉ cần chồng có điều kiện là có được tất cả mọi thứ.

Có chồng giàu đi nước ngoài mua sắm ăn uống du lịch thoải mái
Có chồng giàu đi nước ngoài mua sắm ăn uống du lịch thoải mái – Ảnh minh họa

Chồng mình tuy rất giàu có nhưng cũng không lắm tài nhiều tật như người ta. Anh thật sự đam mê kinh doanh và yêu vợ con nên chỉ lấy công việc và gia đình làm niềm vui. Anh tận tụy trong công việc thế nào thì về nhà yêu chiều vợ con như thế ấy. Mình được chăm bẵm không chỉ về vật chất và còn về cả tinh thần.

Nhiều lúc ngớ ngẩn mình tự hỏi đã bao lâu rồi mình không buồn, không khóc? Hình như từ sau khi lấy chồng, tâm trạng mình luôn phấn khởi, hạnh phúc như thế. Với mình, dù một cái nhíu mày lo lắng cũng chưa hề có. Thế mới biết lấy được người như chồng mình, cuộc sống của mình hoàn toàn thay đổi. Mình phải tu ngàn kiếp mới được may mắn làm vợ anh. Giờ, nhiệm vụ của mình là chỉ cần vỗ béo để sau 5 năm, vợ chồng mình sẽ chào đón đứa con thứ 2 nữa.

Đời phụ nữ có gì hạnh phúc hơn mỹ mãn hơn là may mắn lấy chồng giàu và tốt phải không mọi người? Chẳng cần gì nhiều, chỉ cần một người chồng như thế là đủ. Mình rất muốn qua đây, những chị em có cùng hoàn cảnh hãy chia sẻ và lập hội những người lấy chồng dư dả để tiện “buôn dưa” đi. Còn các bạn gái đang yêu, hãy phấn đấu và tỉnh táo khi lựa chọn chồng lý tưởng cho mình nhé!

 

Tâm sự: Người vợ hạnh phúc – Theo Trí Thức Trẻ

Xin bớt chút thời gian cho e!

Thật sự lúc này e rất bế tắc chẳng nghĩ được gì xin chuyên gia cho e lời khuyên!

Ngày học cấp 3 e yêu 1 a hơn e 5 tuổi ngày đó anh là sinh viên còn e mới là cô học trò cấp 3, mơ mộng lắm cứ nghĩ tình yêu này sẽ đẹp như truyện, nhưng 1 ngày e phát hiện ra a có người khác.

Mọi thứ như sụp đổ khi tình yêu tin tưởng trong 2 năm, tan nát tất cả khi e biết thêm tin mình trượt đại học. E níu kéo tình yêu đó nhưng mọi chuyện đã dừng lại, e cũng chẳng đi nhập học đc vì đã hết thời hạn tuyển sinh.

E rơi vào tuyệt vọng ở nhà bố mẹ tính toán gửi e cho 1 bác mà bố mẹ chơi rất thân dưới Bắc Ninh.

Xuống đây e đc 1 người quen của bác xin vào học 1 trường cao đẳng nhưng là cao đẳng nghề.

Học đc 1 tuần biết tin CĐ nghề ko liên thông đc đại học e đã quyết định nghỉ và lại bảo bác xin cho học Trung cấp y,vì e rất thích ngành y .

Nhưng về nhà bố ko đồng ý.

Vậy là e ôn lại ngày bác cũng bảo ôn lại thì ở dưới đó ôn nhưng e vẫn muốn về.

Ngày ở dưới đó e quen 1 anh sn 83,a này là bạn của cháu bác ấy. Thỉnh thoảng gặp vài lần nhưng ngày e về thì nc điện thoại nhiều hơn.1 thời gian thì e mất liên lạc vì e mất điện thoại ,nhưng cái số e vẫn còn duyên với a này hay sao ây?1 hôm a này gọi điện thoại cho a trai nhưng nhầm sang số của bạn e,bạn bận ko nghe máy đc thế là e nghe và nhận ra giọng,e kể e đang thi lại đại học,cũng chẳng học Trung cấp y ở BN. Bỏ về nhà ko đi học ở Bn bố mẹ rất ngại với bác còn e khi về cũng làm bác ghét lắm.Thương mẹ vì mẹ chiều theo sở thích của e nên bố nói mẹ rất nhiều, có lần bố bảo mẹ và em xuống thăm bác mà 2 mẹ con ko dám gặp.

E đỗ CĐ trên HN a kia cũng học liên thông trên HN nhưng đi đi về về ko trọ,thỉnh thoảng a sang chơi mới đầu thì e thích a,sau gần nhau thấy 2 ng tính cách ko hợp,thấy sợ những lần a đi đánh bạc xong kể với e, rồi cá độ bóng, chơi xèng,nghĩ tới cảnh a chơi bời rồi bộ mẹ khổ vì a ,nên e đã dừng lại. Nhưng thỉnh thoảng a vẫn sang phòng chơi,tránh mặt ko gặp, rồi gọi điện ko nghe,bọn cùng xóm cũng biết thỉnh thoảng vẫn trêu,rồi a cung bảo đang thay đổi đã đi làm thêm ko chơi bời nên mủi lòng e lại quay lại. Nhưng cờ bạc khó bỏ,nó như ngấm vào máu ấy ,a lại quay lại đường cũ có lần e mắng, chửi a, rồi a ấy điên lên bảo bố mẹ tôi còn ko chửi tôi như cô, cô là gì mà dám chửi tôi.

Thế là e quyết tam chia tay,ngày đó e học hết năm nhất. Về nghỉ hè thỉnh thoảng e đi chơi với đứa bạn thân ,nó với mấy thằng ở xóm hay đi chơi ,nên rủ e đi cùng trong đám bạn đó e quen 1 a sn 84,con trai yêu bằng mắt con gái yêu bằng tai,a này dẻo mỏ nên 2 đứa quen nhau chẳng lâu thì yêu,nhưng cái gì đến nhanh đi cũng nhanh,biết a này chỉ hứa nhưng ko làm nên 1 thời gian ngắn e đã dừng lại.

Chia tay trong sự ngỡ ngàng của a kia,cũng chẳng dứt khoát vì a kia bảo ko có 1 lý do chính đáng. Nên tới hè năm 2 mới ko còn chia tay hẳn.Mấy tháng sau thì e quen 1 a sn 90, người mà e rất yêu,nhưng chẳng có gì thuận lợi và suôn sẻ.Cũng là người có mấy mối tình nhưng yêu a,thì e thấy a là người tốt nhất, quan tâm e từng chút một,lo lắng cho e,

Ngày mới quen a, ấn tượng nhất về a là a thông minh mà rất hóm hỉnh.Chính vì a thông minh mà chảng mấy chốc a đã biết hết quá khứ của e,còn e thì ra sức vùi lấp,giấu diếm nó.Chia tay lên chia tay xuống,khóc hết nc mắt với ty này.

Và chúng e lại mới chia tay,,ngày đầu a biết e ko còn trong trắng nên rất buồn,nhưng 2 đứa chia tay 1 thời gian thì quay lại vì vẫn còn yêu nhau. Quan hệ với a,nhìn các dấu hiệu như ngực thâm a biết yêu 2 a 83.84 kia e có quan hệ,e vẫn chối bỏ nhưng những lí lẽ của a nói làm e ko còn chối cãi ngụy biện đc gì.2 đứa lại bình thường và nguôi ngoai, nhưng trong a vẫn còn ám ảnh quá khứ của e,rằng e ko còn trong trắng ko dám đối diện với sự thật.Và 1 điều quan trong khi 2 đứa quan hệ e ko oral sex,a nghĩ e với 2 ng kia đã từng thế nên giờ e sợ, 2 ng dằn vặt nhau.,e giải thích là chuyện đó ko có nhưng a ko tin vẫn muốn tìm lại quá khứ để rồi a đã biết ngày trc khi a cho e cơ hội e vẫn chưa kể hết vẫn còn giấu a sự thật.Vạy 2 đứa chia tay.

Thực sự e rất muốn níu kéo tình yêu này,e ko muốn buông tay nhưng e chẳng làm đc gì cả 2 đứa yêu nhau cũng hơn 1 năm rồi giờ chia tay thật sự e ko biết e sẽ tnao?xin cho e lời khuyên! e xin cảm ơn!

Yêu em nhưng tôi buồn quá

Mình tên là Kim Hòa. Mình đang học đại học năm cuối, 25 tuổi rồi vậy mà hiện tại vẫn đang cô đơn. Tình yêu cũng vày lần đi qua nhưng không hiểu sao đến cuối cùng, thì chỉ còn lại mình tôi. Mối tình gần đây nhất đó là vào tháng 11 năm rồi.

Cô ấy là sinh viên năm nhất, cô ấy nhỏ hơn tôi 5 tuổi, vừa mới lên thành phố học, cô ấy ở chung xóm trọ với tôi.  2 đứa tôi gặp nhau, cùng nhau nói chuyện. Ngay lần gặp đâu tiên, tôi đã biết con tim mình muốn gì, kỳ lạ, tôi đã yêu em ngay từ lần đầu gặp. Chúng tôi nói chuyện rồi đi uống cafe rất vui, những ngày tháng hạnh phúc nhất tôi từng biết, rồi cũng đến ngày noel. Tôi quyết định rủ cô ấy đi xem phim và thổ lộ tình cảm của mình, tôi nghĩ cô ấy sẽ đồng ý vì những lúc 2 đứa trải qua những giây phúc hạnh phúc vui vẻ, tôi tin vào tình cảm đó.

Tâm sự tình yêu - Góc tâm sự
Tâm sự tình yêu – Góc tâm sự

Nhưng cũng chính ngày hôm đó, tôi nhận được câu trả lời: “ xin lỗi, em đã có người yêu rồi, em không muốn người yêu em bắt gặp em đi với anh”.  Mọi thứ như sụp đổ trước mắt tôi, tôi im lặng, tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra, tôi đã làm gì sai sao, em đã có người yêu rồi sao? suốt quãng thời gian đó tôi vẫn tự hỏi tại sao? ở chung xóm trọ nhưng tôi ít gặp em hơn, chắc có lẽ em muốn tránh mặt rồi sao. Những tin nhắn của tôi em vẫn trả lời nhưng mà sao nó ngắn gọn và cay đắng quá. tôi nhớ em nhiều lắm, sau cái ngày đó tôi nhớ em ngày một nhiều hơn. Chỉ 2 tháng tìm hiểu em mà tôi đã khắc ghi hình ảnh em vào tim mình rồi.

Biết em đã yêu 1 ai khác rồi, nhưng tôi không thể quen được, tôi không thể bắt mình quên em được. ngày qua ngày tôi vẫn tim cách quan tâm chăm sóc cho em. Vì em mong manh, yếu đuối lắm. Tôi vẫn 1 mình yêu em, tết, lễ tình nhân, sinh nhật em, không 1 ngày nào tôi quen tặng những món quà tôi tự tay làm, tôi gủi yêu thương vào đó. Nhưng tôi biết tình cảm em vẫn luôn dành cho người đó. Buồn lắm khi đọc những status yêu thương của em dành cho người đó, những tấm hình của 2 người. Tôi đau lắm, tôi buồn lắm, nhưng biết làm sao vì em yêu người ta mà. Có khi tôi muốn quên em, nhưng nổi nhớ thương vẫn không khi nào tha cho tôi. Bao lần tôi quyết quên em đi, đừng cản trở tình yêu của người ta nữa. Nhưng nụ cười ánh mắt của em không khi nào nhạt đi trong tâm trí tôi. 1 tin nhắn, 1 lời chúc ngủ ngon của em vẫn luôn làm tôi thao thức. Tôi quyết tâm vẫn theo đuổi tình yêu của mình.

 

Một ngày kia, khi bước đi một mình trên con phố, đêm nay là 8/3, nhìn những đôi tình nhân tay trong tay đi trên phố, tôi nhớ em lắm, nhớ cái lần đầu tiên tôi nắm tay em, ngượng ngùng lắm. Và tôi đã thấy em tay trong tay cũng người ấy. tôi khụng lại, mọi thứ như đứng yên, có cái gì vừa vụt qua tim, tôi như người mất hồn, tôi muốn quay đầu lại chạy đi như thể em chưa thấy tôi. Nhưng rồi em cùng người ấy bước qua, một nụ cười trên môi em, tôi cũng cười, tôi cười cho cái thành phố này sao bé nhỏ quá, cười cho duyên số của mình.

 

Từ hôm đó lòng tôi tan nát, nó đau hơn rất nhiều những lần tôi biết em đang đi, đang hạnh phúc bên người ấy. Tôi không còn sức lực để làm gì nữa, bài tập càng ngày càng nhiều, nhưng tôi không thể nghĩ được gì nữa. Tôi muốn tìm cách nào đó để quen em ngay lập tức, tim tôi như chết rồi, tôi uống rượu, hút thuốc, đi du lịch, về quê. Nhưng không thể, không thể mang em ra khỏi tim tôi. Yêu em là đau khổ vậy sao, hay là tôi quá khờ dạy khi yêu em thật lòng, hay tôi không biết yêu là phải thế nào. Gần  tháng nay yêu em tôi chỉ nhận về nỗi đau khổ. Tôi phải làm gì đây?, rồi bỏ em ư?

 

Có thể tôi sẽ trốn tránh và chôn giấu tình yêu này mãi mãi. Nhưng trớ trêu thay, 1 lần đi uống nước với bạn bè, tôi chợt phát hiện ra cái người mà em yêu, hắn ngồi ở đằng kia, đang kể về những chiến tích của mình và hắn cũng chỉ muốn đưa em lên giường thôi. Làm sao đây, làm sao bỏ mặt em được đây, khi mà em đã yêu hắn quá nhiều như vậy. Tôi không biết phải làm sao cả ?

Chuyện tình yêu bị ngăn cản

Tôi người con gái Quang Nam 22 tuổi, anh 28 tuổi quê ở Nghệ An.

Tôi và anh yêu nhau gần 2 năm, tình yêu của chúng tôi thực sự rất đẹp. Anh là người đàn ông tốt, luôn yêu thương chăm sóc tôi tận tình.

Tôi là sinh viên năm cuối, vần còn phụ thuộc vào gia đinh. Công việc của anh cũng ổn định nhưng lương lậu hơi thấp. Nói đúng hơn chỉ có thể lo đủ cho anh. Còn nếu cưới hỏi xong để lo cho vợ con thì như thế thật sự không đủ.
Gia đình tôi vẫn còn cổ hủ, bảo tôi không được yêu ai từ Huế trờ ra. Ba mẹ tôi đều khẳng định và nói chắc chắn với tôi như thế. Ba mẹ không muốn con lấy chồng xa, và nhất là người cảnh ngoài.
Tôi yêu anh nên bất chấp gia đình, tôi giấu anh với gia đình. Nhưng giấu mãi cũng chẳng dc. Gia đình tôi biết và nói tôi nên tự mình mà lo. Ba má sẽ không chấp nhận.
Tôi thật sự hoang mang không biết phải làm như thế nào. Gia đình tôi rất khó. Trước nay tôi luôn nghe lời bô mẹ, cả việc thi đại học hay bất cứ gì tôi đều nghe theo. Gia đình có 2 con , tôi là con út nên được thương nhiều hơn. Tôi không muốn ba mẹ phiền lòng. Gia đình muốn tôi cưới một người khá giả chút, để sau này đỡ khổ. Nhưng nếu tôi ko yêu người đó liệu tôi có thật sự hạnh phúc không.
Tôi ko biết có nên chia tay a để a sớm tìm được hạnh phúc không. Nếu yêu lâu mà gia đình tôi ko chấp nhận , tôi thấy rất có lỗi với a.
Giờ tôi phải làm sao. Mong mọi người cho tôi lời khuyên
Tâm sự của Tiểu My mời mọi người cùng cho lời khuyên

Tình yêu tuổi học trò Tiếng nói của người trong cuộc

Trong khi người lớn luôn lo lắng và tìm đủ mọi cách để “ngăn chặn” tình yêu mới chớm ở tuổi học trò thì “những người trong cuộc” cũng mong muốn được góp một phần “tiếng nói” của mình. Có thể những “chuyện tình” của họ sẽ kết thúc bằng một sự sai lầm hoặc để lại kinh nghiệm “xương máu” nhưng chắc chắn sẽ giúp các bậc cha mẹ hiểu rõ con cái mình hơn.

Càng cấm càng yêu

Có thể nói, trường hợp càng cấm càng yêu khá phổ biến trong các gia đình có con ở độ tuổi bắt đầu yêu. Hồng Phương vừa mới học xong lớp 12 tiết lộ: “Năm ngoái, em có quen với một anh sinh viên trong lần đi xem ca nhạc. Tụi em thường trao đổi với nhau qua e-mail và điện thoại thỉnh thoảng có đi chơi với nhau, em nghĩ chuyện đó là bình thường”. Có lần Phương lén mẹ lên lầu gọi điện thoại cho bạn trai, đang nói chuyện, mẹ Phương đột ngột xuất hiện buộc Phương dừng ngay cuộc gọi, sau đó mẹ đánh Phương một trận. Trận đòn đó không đủ mạnh để Phương chia tay với bạn trai của mình theo như yêu cầu của mẹ mà nó còn khiến Phương oán trách gia đình nhiều hơn. Sau lần đó, thay vì anh bạn kia chủ động gọi điện thoại thì ngược lại Phương sẽ “canh” lúc không có ai ở nhà gọi cho anh ta rồi cả hai tha hồ tán gẫu, hẹn hò. Và thay vì đến lớp học thêm vào các buổi tối, Phương lén lút đi chơi với bạn trai. Phương tâm sự: “Phải chi mẹ hiểu em một chút thì tụi em đâu cần phải bỏ học lén lút hẹn hò như thế này”.

Năm học này, Minh Thành sẽ bước vào kỳ thi đại học nên bất cứ lúc nào Thành cũng bị người nhà thúc ép chuyện học hành, thi cử. Ðể bảo đảm cho cậu con trai an tâm vào chuyện học, chuyện vui chơi giải trí đều bị gạt ra khỏi thời khóa biểu. Trong một lần đi cắm trại với bạn bè (vì do nhà trường tổ chức nên gia đình phải miễn cưỡng cho đi), Thành quen được một cô bạn cùng tuổi học khác trường. Dĩ nhiên chuyện tình này của Minh bị gia đình phản đối và ngăn cấm quyết liệt. Từ đó Thành đâm ra ít nói, em tự nhốt mình trong phòng, không trò chuyện với ai. Nhưng theo Thành: “Em thấy mình không có lỗi gì trong chuyện này, có bạn gái là nhu cầu chính đáng miễn đừng lơ là chuyện học là được. Em muốn được giãi bày, được trao đổi thẳng thắn với gia đình, nhưng ba mẹ không dành cho em cơ hội”.

Bế tắc dẫn đến bỏ nhà, tự tử

Là con gái của một gia đình có tiếng trong giới kinh doanh xuất nhập khẩu, ngay từ nhỏ Hoàng Lan đã được cưng chiều hết mực. Khi Lan lên lớp 11, mẹ em đã “ôm ấp” hy vọng gả con gái mình cho người xứng đáng. Chính vì lẽ đó, Lan không được giao thiệp với những bạn trai cùng lớp mặc dù tình bạn của các em rất vô tư, trong sáng. Cuối năm 11, em kết bạn với Khánh cùng sinh hoạt trong câu lạc bộ ngoại ngữ của trường. Lúc đầu, cả hai chỉ giúp nhau trong học tập, trao đổi kinh nghiệm nhưng vì thấy Khánh thường xuyên gửi quà tặng Lan, nên mẹ em đã có những lời xúc phạm đến bạn ấy. Một phần xấu hổ với Khánh vì cách cư xử của mẹ, một phần cảm động trước sự quan tâm, chịu đựng của “người ấy” nên trong một lần bị mẹ mắng trước mặt mọi người, Lan đã bỏ nhà ra đi. Không quen biết ai ngoài mấy người bạn gái cùng lớp, Lan đã đến tìm Khánh. “May là lúc đó em được mẹ của bạn Khánh đã thông cảm và khuyên nhủ em rất chân tình đồng thời ba má em cũng sẵn sàng bỏ qua hành động nông nổi kịp thời đón em về nhà. Chứ không thì hậu quả khó lường”, Lan hú hồn mỗi khi nhớ lại chuyện cũ.

Cũng là con một trong gia đình khá giả nhưng ba mẹ của Thanh Xuân thường xuyên có những trận cãi nhau. Trong suy nghĩ của Xuân, em phải tìm cho mình một người yêu để bù đắp những trống vắng ấy. Thế rồi, qua một người bạn, Xuân bắt đầu để ý đến một anh “đẹp trai, ga lăng lại giàu có”. Vì ba mẹ Xuân lúc nào cũng mải mê kiếm tiền nên không ai quan tâm đến giờ giấc đi lại bất thường của con gái. Xuân thường đi sớm về muộn, thậm chí có hôm đi cả đêm gia đình cũng không hay biết. Hậu quả là Xuân có mang, bạn trai chối bỏ trách nhiệm, mà cũng không thể đòi hỏi gì hơn bởi cậu ta cũng chỉ mới có 16 tuổi. Cùng đường, Xuân chọn cho mình cái chết, cũng may được phát hiện và cứu chữa kịp thời. Sau cú sốc đó, Xuân sống khép kín, mặc cảm với gia đình bạn bè, “phải chi em được gia đình quan tâm nhiều hơn, thậm chí có thể “o ép” em vào kỷ luật nào đó, có lẽ quãng đời học sinh của em “bằng phẳng” ít chông gai hơn bây giờ”.

Có lẽ, chuyện tình yêu của tuổi học trò nói mãi cũng không bao giờ hết. Chỉ mong rằng, “người trong cuộc” luôn biết mình cần phải làm gì trước những rung động, biến đổi tình cảm của tuổi mới lớn để có cách ứng xử thật sáng suốt. Bên cạnh đó, “người ngoài cuộc” hãy dành thời gian cho con em của mình nhiều hơn nữa để “luôn lắng nghe và chia sẻ”…

NGUYÊN PHONG

Tình dục trước hôn nhân: Đèn xanh hay đèn đỏ?

90% các cô gái trẻ chấp nhận quan hệ tình dục với bạn trai trước hôn nhân chỉ cần… yêu nhau!

51,6 % bạn nam cho rằng người yêu và bạn đời là hai người khác nhau!

Sống trẻ xin được “khai trương” diễn đàn trao đổi về vấn đề tình dục trước hôn nhân, mong được sự tham gia hàng tuần của đông đảo bạn đọc để cùng trao đổi về vấn đề tế nhị và không kém thú vị này.

Ngoài việc được “nói… xả láng”, đảm bảo bạn còn có nhuận bút của toà soạn!

Sống trẻ chờ thư!

Khi mắt trao mắt, tay trao tay, môi trao môi và… lửa tình rần rật cháy khắp mình, thôi thúc bạn bước vào mê lộ của cảm xúc, của thăng hoa tình yêu, sự hiến dâng. Cứ coi như  bạn đang đứng trước một ngã tư có cột đèn xanh đèn đỏ. Và chọn lựa của bạn lúc bấy giờ là gì, bật đèn xanh cho những ham muốn hỏi đòi và “trao nhau”  hay bật đèn đỏ bởi vì sợ… tai nạn, nguy hiểm?

Văn hoá phương Đông coi trọng chữ trinh. Chữ trinh đáng giá ngàn vàng. Cáisự ngàn vàng ấy gắn với phẩm tiết, đức hạnh và vẹn toàn của người phụ nữ (Về khoản này, đàn ông được tạo hoá nương tay hơn, vì nếu không tự khai thì ít ai biết đến). Trong quan niệm đạo đức truyền thống, chữ trinh là một biểu hiện cho những giá trị tâm hồn trong trắng của cô gái khi về nhà chồng.

Đó là chuyện của ngày hôm qua. Thời đại internet, phim ảnh và văn hoá Tây phương đầy “thoáng mát” du nhập, tác động lên quan niệm, xu thế của người trẻ hiện đại. Nhiều rạn nứt trong quan niệm, đặc biệt là quan niệm về giới tính, lối sống và ứng xử tình dục của người trẻ hôm nay đang thực sự  là vấn đề nóng và thu hút sự quan tâm nhiều người, nhiều thế hệ. Thế hệ trước nhìn con cháu họ hôm nay và bảo, tụi nhỏ hư hỏng và dễ dãi quá trong chuyện yêu đương, cho và nhận. Người trẻ không ít người cho rằng yêu nhau, trao thân cho nhau là chuyện bình thường khi gặp đúng đối tượng có thể chia sẻ, hoà hợp được, tình yêu phải gắn với tình dục. Tình dục trước hôn nhân là chuyện cần thiết bởi trinh tiết không nằm ở đó mà ở… tâm hồn, nên sống thử với nhau trước khi đi đến kết hôn để có thể thích nghi, hoà hợp và họ tự mở đèn xanh cho mình, cho sự đòi hỏi của người yêu… Rồi cũng có những người trẻ không dám bứt khỏi quan niệm cũ, nói cách khác, họ dùng dằng, dè dặt khi nghĩ đến tương lai, đến hậu quả phải chịu và quyết định chọn… đèn đỏ dù có khi phải chấp nhận “chiến đấu tới cùng”, có khi… “mất bồ”  vì không chịu bước vào cuộc phiêu lưu đầy mê say mang tên tình dục!

Vẫn phải thừa nhận rằng, chuyện “cho hay giữ” là một trăn trở lớn trong tình yêu thời hiện đại khi quan niệm cũ còn gây ảnh hưởng nhiều và quan niệm mới, lối sống mới chỉ manh nha thể hiện. Những mâu thuẫn trong chính bản thân bạn là có thật, những mâu thuẫn giữa người này với người kia, giữa người yêu với người yêu về “chuyện ấy” ngày càng quyết liệt và sôi nổi trên những diễn đàn, website… chứng tỏ sự băn khoăn chọn lựa “đèn xanh hay đèn đỏ” đang được xới lên…

SỐNG TRẺ