Dạo này thời tiết giao mùa nên sức đề kháng không khoẻ rất dễ bệnh nhất là vời người già và trẻ em. Mình chia sẻ với các mẹ những cách mình chăm con còi lúc giao mùa nhé. Vì những bạn lần đầu làm mẹ chắc sẽ rất bối rối mỗi khi bé bệnh.
Kinh nghiệm chăm sóc bé con – Ảnh minh hoạ
– Lòng bàn chân bé chứa nhiều dây thần kinh quan trọng nên cần được giữ ấm không kém phần ngực mà các mẹ rất hay bỏ quên nè. Buổi tối trước khi ngủ nhớ xoa ít dầu khuynh diệp và mang tất chân cho con nhé. Các mẹ nên mua áo tay dài và vạt dài vì trẻ con thường ít có thói quen đắp chăn.
– Cho con ăn nhiều trái cây và uống nhiều nước. Nước cam là một lựa chọn lý tưởng cho bé để bổ sung nhiều vitamin C.
– Đối với bé dưới 1 tuổi mẹ có thể làm món quất chưng đường phèn cho bé dùng. Không phải ho mới cần uống nha, món này có tác dụng giúp phòng bệnh nhiều hơn chữa bệnh luôn, các mẹ chỉ cần cho bé chép miệng vài giọt cũng đủ rồi, nhớ pha nước ấm cho dễ uống nhé. Đối với bé trên 1 tuổi thì có thể dùng mật ong nhưng nhớ thử cho bé dùng 1 ít xem có dị ứng không đã nhé. Bé nhà mình thì thích món cam pha mật ong lắm. Nhưng các mẹ lưu ý mật ong dùng nhiều cũng nóng lắm đấy!
– Quần áo cho bé cần lựa chọn loại dễ thấm mồ hôi và cổ hơi kín một chút. Với những bé đã đi học hoặc ba mẹ muốn đưa bé đi chơi thì nên mang theo quần áo “đủ mùa” nhé, nghĩa là quần áo mát có và giữ ấm có để khi thời tiết thay đổi mình có thể thay ngay cho bé.
– Dạo này về đêm thường lạnh, nên các mẹ cho con nằm quạt hay điều hoà lưu ý có thể chọn chế độ tự tắt nên sơ mình ngủ quên nhé.
– Mình thì mỗi ngày đều nhỏ mũi con một lần trước khi ngủ. Còn nếu bé có triệu chứng sụt sịt thì nhỏ mũi cho bé nhiều lần hơn. Nếu không đỡ các mẹ nên rửa mũi và hút mũi cho con luôn.
Các mẹ còn có thêm bí quyết nào thì chia sẻ cùng mình với nhé 🙂
Tôi mới quen anh được vài ba tháng. Chúng tôi đang trong giai đoạn hẹn hò tìm hiểu ban đầu, tình cảm hai người rất tốt đẹp, luôn muốn được gặp nhau, vừa xa đã thấy nhớ.
Anh là người lãng mạn, dịu dàng. Đi chơi với anh lúc nào tôi cũng có cảm giác hạnh phúc vì được quan tâm, chiều chuộng. Bù lại, tôi cũng cố gắng hết sức để mỗi lúc bên tôi với anh đều là khoảng thời gian thú vị.Giữa tôi và anh hầu như không có khoảng cách, chúng tôi có thể nói cười thoải mái, chuyện trò đủ thứ trên đời. Nhưng mới đây tôi nhận ra một cửa ải thật khó vượt qua, đó là khi anh đưa tôi ra mắt những người bạn thân thiết của anh.
Không ưa bạn của người yêu – Ảnh minh hoạ
Ngay ấn tượng ban đầu của tôi đối với họ đã không mấy tốt đẹp. Nhìn thấy tôi từ xa tiến lại họ đã nhấm nháy, thậm thụt, nói gì đó với nhau. Tôi không biết họ nói gì nhưng biết chắc là nói về tôi, có lẽ không được tốt đẹp nên khi tôi vừa đến trước mặt thì họ không nói nữa và cũng thôi cười khúc khích.
Trong câu chuyện với bạn bè anh tôi gần như một người thừa, cho dù tôi rất cố gắng tham gia. Đám bạn gái của anh hay gợi mở những chủ đề chỉ họ mới hiểu với nhau. Tôi bắt đầu nhận ra mình không nên cố gắng nói thêm lời nào nữa bởi cứ mở miệng là tôi chỉ hỏi được những câu có lẽ với họ là rất ngớ ngẩn.
Tôi không muốn tỏ ra là người ưa phán xét nhưng ngay cả những người bạn là đàn ông của anh cũng làm tôi thiếu thoải mái. Tôi ghét cách họ nhìn tôi, chòng chọc, càng không thích kiểu đùa thô tục rồi cười hô hố của họ với nhau. Để xem nào, tất nhiên bình thường giữa những người bạn thân thiết thì điều đó vẫn có thể xảy ra, nhưng hôm nay tôi là người mới tới, là bạn gái của một người trong số họ, tôi nghĩ vẫn nên có lối cư xử lịch thiệp hơn cho lần đầu gặp nhau.
Người yêu tôi có rủ tôi đi cùng bạn của anh ấy thêm đôi ba lần nữa, nhưng trong lòng tôi cảm thấy không có gì tiến triển. Một trong số các cô bạn gái của anh còn nhìn tôi với ánh mắt thiếu thiện cảm, cô ấy thích mỉa mai tôi. Sau tôi biết cô ấy thích anh nhưng không tới được. Mới đây tôi chủ động từ chối đi chơi cùng bạn bè của anh, tôi thực sự mệt mỏi dù chỉ mới nghĩ thoáng qua việc lại phải chịu đựng khoảng thời gian bên họ.
Tôi đang rất si mê người bạn trai này nhưng cũng cảm nhận rõ là mình sẽ không thể có quan hệ tốt với bạn bè anh ấy. Một mặt tôi muốn kệ cho đến đâu thì đến, mặt khác tôi có chút hoang mang. Người ta vẫn nói bạn bè cũng có thể xem là một cửa ải. Liệu chuyện tôi và anh có thành được không nếu bạn bè anh không thiện cảm với tôi?
Đây là lần không biết bao nhiêu tôi nghe bạn bè nói với mình như vậy. “Nó xấu nhưng nó có tiền”- nó chính là Quế Chi, cô gái đã đem lòng yêu tôi hơn 1 năm qua.
Thật sự là tôi đang đứng trước ngã ba đường. Ba mẹ Quế Chi nói rằng tuổi chúng tôi năm nay cưới mới hạp, nếu để sang năm thì không tốt. Tôi hết sức lúng túng khi nghe được yêu cầu này bởi thật lòng, tôi không yêu Quế Chi đến mức muốn chung sống trọn đời với nàng.Sau cuộc hôn nhân lần đầu đổ vỡ, tôi thề với lòng sẽ cố gắng làm việc để kiếm thật nhiều tiền, nhiều đến nỗi các cô gái phải chen lấn chung quanh để được tôi để mắt tới. Thế nhưng người tính không bằng trời tính. Tôi đương đầu hết thất bại này đến thất bại khác dù lần nào tôi lao vào công việc cũng với quyết tâm sẽ kiếm thật nhiều tiền. Vận đen cứ theo đuổi tôi đến tận bây giờ. Cho đến lúc tôi trắng tay, thất nghiệp thì bệnh tật lại ập đến.
Tôi đã gặp Quế Chi đúng lúc này. Nàng đã lo lắng, chăm sóc tôi hết lòng. Mới đầu nàng nói rằng do thấy tội nghiệp tôi nên mới làm như vậy. Dần dần, nàng thấy tôi cũng hiền lành, biết điều nên đem lòng yêu mến. Nàng chủ động nói với tôi điều đó trong tiệc sinh nhật lần thứ 34 mà nàng tổ chức cho tôi cách đây 8 tháng. Tôi không bị bất ngờ nhưng không có câu trả lời dứt khoát.
Quế chi hiền lành, tốt bụng, có việc làm ổn định lại là con một trong gia đình khá giả. Ba nàng có cổ phần trong nhiều công ty. Nàng cũng vậy. Nếu lấy nàng, tôi chắc chắn rằng mình sẽ không phải lo lắng về chuyện kinh tế. Lấy nàng tôi sẽ tự nhiên có nhiều thứ mà bao nhiêu năm qua, tôi đã cày cục nhưng không đạt được.
Thế nhưng cản trở lớn nhất để tôi đến với Quế Chi là nàng… quá xấu. Tôi không biết Thị Nở thật sự xấu thế nào, chứ cô gái đang ở cạnh tôi thì nhan sắc quá kém. Tôi chẳng hiểu sao nàng là con gái nhà giàu mà nước da đen đúa, tay chân thô kệch. Nàng có cái mũi to, đôi môi thâm thâm chứ không tươi hồng như bao nhiêu cô gái khác. Nàng cũng không có làn da mịn màng, thay vào đó là làn da sần sùi, có nhiều nốt ruồi và cả mụn cóc. Gọng nói của nàng không trong trẻo mà lại khàn khàn. Điều duy nhất khiến tôi hài lòng nơi Quế chi là nàng có mái tóc đen dày, mượt mà, lúc nào cũng thoảng thoảng mùi hương hết sức quyến rũ.
Thật sự là từ khi Quế Chi nói yêu tôi đến giờ, tôi chưa bao giờ chủ động đưa nàng đi chơi, đi họp mặt bạn bè, dự đám cưới, sinh nhật. Đơn giản là vì tôi mặc cảm với bạn bè. Không có ai trong số bạn bè tôi lại có vợ hoặc người yêu xấu tệ như vậy.
Thi thoảng nàng đòi đi mua sắm, đi ăn uống thì tôi miễn cưỡng đưa nàng đi chứ thật ra trong lòng chẳng thấy vui. nàng mua cho tôi nhiều thứ, thứ nào cũng đẹp, cũng đắt tiền. Tôi thầm khen óc thẩm mỹ và gu xài đồ của nàng. Thế nhưng tôi chỉ vui khi ngồi một mình ngắm những món quà chứ nếu mà ngồi chung với nàng thì tôi thấy sự hứng khởi vơi đi quá nửa…
Rất nhiều lần tôi cân, đong, đo đếm Quế Chi với một vài bạn gái khác và nhắm mắt tự nhủ: “Thôi kệ, xấu đẹp gì, miễn là không nghèo đói là được. Cuộc sống bây giờ khó khăn quá. Ngày nào cũng thấy báo chí đưa tin người ta vì nghèo mà tự tử, vì nghèo mà chém giết nhau, vì nghèo mà trộm cướp… Như vậy nghèo là căn nguyên của bất hạnh. Thôi, nhắm mắt ừ đại cho xong. Nếu ở với nhau một thời gian mà thấy không hợp thì chia tay mình cũng đâu có lỗ lã gì?”.
Nghĩ là nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng chưa có quyết định dứt khoát. Mẹ tôi bảo: “Không thương người ta thì thôi chớ đừng có tham tiền, cưới về không hạnh phúc thì khổ đời con gái người ta, thất đức lắm”. Em gái tôi cũng nói: “Anh nghĩ cho kỹ. Nếu thấy cưới nhau mà yên phận, vui vẻ thì cưới; còn tính toán này kia thì em xin can”.
Tôi chẳng hiểu tại sao những người trong gia đình tôi lại có suy nghĩ khác với bạn bè như vậy? Trong số bạn bè thân, sơ của tôi, 10 người thì cả 10 đều khuyên nên tiến tới. Họ bảo tôi sa vô hủ nếp, cứ nằm khễnh mà ăn. Người ta giàu có rồi, cũng không bắt mình phải làm lụng vất vả…
“Nó xấu nhưng nó có tiền”, có tiền thì sẽ có tất cả. Hơn nữa ngày nay khoa học tiến bộ, muốn sửa sắc đẹp thì có gì khó đâu? Ở Hàn Quốc có cả công nghệ làm đẹp, con trai, con gái đều sửa tất. Chỉ là không muốn, chứ muốn thì có điều gì làm không được?
Mấy bữa trước, Quế Chi lại nhắc tôi: “Ba nói mời anh qua ăn cơm để tính chuyện của mình”. Tôi khó nghĩ quá nên hẹn lần hẹn lữa. Ừ, đúng là có tiền thì không phải bận tâm chuyện cơm áo, vợ chồng đỡ hục hặc, sinh con ra nó cũng sung sướng hơn con nhà nghèo, mình còn có thể phụ giúp gia đình…
Thế nhưng trong đầu tôi vẫn chưa chấp nhận việc phải ăn đời, ở kiếp với một cô gái quá xấu. Phải chị Quế chi xấu vừa vừa cũng được; đàng này nàng lại quá xấu, xấu “banh bồ lúa” như mấy cô bạn đồng nghiệp của tôi vẫn ví von.
Tôi sợ dù tính tình nàng có tốt đến đâu thì vẫn không thể nào bù lại cho cái nhan sắc kém cõi ấy. Tôi thật sự thấy rất đau đầu. Hay là cứ nhắm mắt chiều theo số phận. Mặc kệ, vợ xấu nhưng có tiền thì cũng vẫn hơn là đẹp mà nghèo, bởi người ta đâu thể nhìn ngắm sắc đẹp để quên đi cái bụng đang sôi sùng sục và những túng quẫn đang bủa vây?
Mặc dù nhiều lần bị anh tát nhưng lần này tôi sốc vô cùng, suy nghĩ rất nhiều và bị trầm cảm sau sinh một thời gian dài. Mãi sau, tôi lại được nghe từ miệng mẹ chồng nói bà không ra lúc tôi sinh vì gặp gái đẻ đen đủi, bà kiêng.
Chồng vũ phu – Ảnh minh hoạ
Chồng hơn tôi năm tuổi, là kỹ sư xây dựng, yêu nhau từ khi tôi là sinh viên năm hai, cưới nhau sau bốn năm, hiện con trai tôi sắp hai tuổi. Gia đình tôi ở ngoại thành Hà Nội, có quyền thế và địa vị tầm cỡ; gia đình chồng ở miền Trung, rất nghèo, mọi công to việc lớn từ cưới xin, thủ tục, kinh tế, công việc đều một tay gia đình tôi lo liệu, gia đình chồng gần như bỏ mặc. Tôi sinh con, mẹ chồng lấy lý do bố chồng ốm nên không ra thăm cháu, cũng không được một lời gọi điện hỏi thăm con dâu và cháu. Chính vì điều này nên hai vợ chồng lời qua tiếng lại và chồng đã tát tôi ngay khi tôi còn trên giường mổ.
Mặc dù nhiều lần bị anh tát nhưng lần này tôi sốc vô cùng, suy nghĩ rất nhiều và bị trầm cảm sau sinh một thời gian dài. Mãi sau, tôi lại được nghe từ miệng mẹ chồng nói bà không ra lúc tôi đẻ vì gặp gái đẻ đen đủi, bà kiêng. Mẹ chồng tôi bề ngoài mới tiếp xúc thì thấy hiền lành, chân chất, qua thời gian thấy bà không đơn giản, có phần không thật, đơm đặt; bà hay để ý, thì thầm to nhỏ với con trai về cả hai con dâu (tôi là con dâu thứ).
Không biết có phải do điều kiện gia đình nhà tôi khá hơn không mà bà xử sự với con tôi và cháu trai cả của bà khác hẳn. Mọi quan tâm bà dành hết cho cháu nhà anh trai chồng, còn con tôi bà bỏ mặc. Dịp đầy tháng, sinh nhật con, tôi mời bà ra cho biết chỗ ăn chỗ ở của con cái và gặp gỡ gia đình thông gia nhưng bà chưa lần nào ra. Bất kể sinh nở, đầy tháng, đầy năm, ốm đau đi viện bà cũng kệ. Tôi gọi điện về thì gọi, còn bà chưa gọi cho tôi lấy một lần, nhiều khi tôi gọi bà cũng chả buồn nghe. Chồng luôn nghe theo và bênh mẹ, bất kể bà đúng hay sai.
Bà chính là nguyên nhân trong những lần vợ chồng tôi mâu thuẫn, đánh chửi. Tôi là người sống thẳng thắn, biết điều, ngoại hình xinh xắn, có trình độ học vấn, công việc được xã hội trọng vọng. Trước đây, quanh tôi có nhiều người thành đạt, hơn hẳn anh về mọi mặt nhưng tôi gạt tất cả để đến với anh. Bản thân chúng tôi cưới nhau vì tình yêu dành cho nhau quá lớn. Bố mẹ tôi cũng đồng cảm và ủng hộ cho hai đứa rất nhiều, vì lẽ ấy nên hoàn cảnh nhà anh cũng không làm tôi nhụt chí mà càng thương và yêu anh hơn.
Phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng, tôi lấy chồng lại rơi xuống đáy mà chẳng hơn được ai. Sau khi cưới, chồng tôi trở nên hoàn toàn khác, lộ rõ là người hay chấp vặt, để bụng, thù dai và giả tạo. Chồng chửi tôi ngay khi vừa ngồi lên xe hoa, đánh tôi nhiều lần tại nhà riêng, giữa đường, thậm chí ở ngay tại nhà bố mẹ tôi. Mâu thuẫn vợ chồng âm ỉ bắt đầu từ khi tôi mang thai ở những tháng đầu, câu nói đầu tiên chồng dành cho tôi khi mang bầu mà đến chết không thể quên là “Bỏ nó đi”. Thai yếu, có nguy cơ bị sảy cũng phần lớn do tôi bị yếu tố tâm lý từ mẹ chồng và chồng gây ra.
Tôi mang bầu nhưng cứ nói gì đến chuyện gia đình nhà chồng là anh thẳng tay tát, giúi cổ. Tôi bất mãn, stress liên tục và tiêu cực mỗi khi bế tắc; cắt tay, thuốc ngủ đủ cả nhưng số tôi dai dẳng, chưa thể giải thoát được. Tôi lấy chồng vì tình cảm sâu đậm, hết mực yêu thương chồng nên sau mỗi lần tôi như thế anh lại khóc lóc van xin hứa thay đổi, tôi nguôi ngoai và cho qua.
Mọi chuyện xảy ra tôi đều giấu kín, gia đình bạn bè người thân không hề biết được bản chất chồng tôi thế nào. Vợ chồng tôi trước kia sống riêng nhưng vừa rồi anh đã chuyển công tác nên vợ chồng về nhà tôi sống. Từ đây, mọi chuyện mới vỡ lở. Công việc, sự nghiệp của anh đều do gia đình tôi tạo dựng. Cơ hội kiếm tiền rất nhiều, nếu tu chí lo làm ăn, vợ chồng yêu thương nhau thì cuộc sống sung túc đủ đầy. Đằng này, mỗi khi vợ chồng to tiếng anh lại không nói không rằng, phớt hết vợ con, qua mặt gia đình tôi, đùng đùng bỏ nhà, bỏ việc đi. Từ đầu năm đến giờ không dưới bốn lần anh bỏ đi như thế.
Cách đây hơn một tháng, tại nhà bố mẹ tôi, vì một chuyện nhỏ nhặt giữa vợ chồng con cái, chồng xưng mày tao, chửi tôi là mất dạy và sấn sổ tát tôi nảy đom đóm mắt. Tai tôi ù đi, nước mắt giàn giụa, mọi uất ức lâu nay như được dịp trào ra, bùng nổ. Tôi nấc nghẹn lên mà hét vào mặt chồng “Xưa nay tôi có tiếng ăn học tử tế, từ khi về nhà chồng mới phải chịu tiếng ác là đứa mất dạy. Anh có dạy mà tồi tệ thế à”.
Lúc sau trước mặt bố mẹ tôi, anh vẫn giả tạo như không có chuyện gì (phòng bố mẹ tôi ngay đó nhưng ông bà vướng khách không biết chuyện). Kể từ giây phút đó, tình cảm vợ chồng trong tôi như đã chết. Chồng tôi sau đấy vẫn đi làm bình thường được mấy hôm thì bỏ. Nhà tôi cũng không rõ anh đi đâu vì anh không nói, khi biết cách anh hành xử với tôi gia đình tôi rất giận, cũng không muốn biết anh đi đâu. Sau này, tôi mới biết chồng về nhà bố mẹ đẻ.
Tôi có gọi nói qua với mẹ chồng nhưng thái độ bà bàng quan, dửng dưng. Vợ chồng tôi từ hôm đấy đến giờ không liên lạc gì. Cuộc hôn nhân tồi tệ, tất cả những cú va chạm đã làm tôi cùn và chai lỳ đi quá nhiều. Trước đây, tôi hết lòng vì chồng, huỷ hoại bản thân quá nhiều mà quên mất sống cho mình. Thật sự đến giờ tôi muốn rũ bỏ dứt khoát, tôi căm ghét và không còn cần gì người chồng này nữa. Vấn đề trước mắt nếu ly hôn, bố mẹ tôi sẽ khổ tâm nhiều bởi gia đình nhà tôi vẫn muốn hàn gắn lại vì nhiều lý do. Vì nặng lòng với bố mẹ mà lúc này ly hôn hay hàn gắn tôi vẫn chưa đưa ra được quyết định cuối cùng cho mình. Xin nhận được những lời chia sẻ.
Họ đến với nhau không có đám cưới rình rang, chỉ có mâm cơm đạm bạc ra mắt hai gia đình. Để làm được cái lễ nho nhỏ ấy, họ đã mất rất nhiều thời gian để năn nỉ, thuyết phục và cuối cùng là dùng “khổ nhục kế”. Kể ra, tình yêu của họ có lỗi gì đâu, có điều cái áp lực dư luận quá lớn đủ sức đè bẹp tất cả. Gia đình không cho họ đến với nhau, xã hội vùi dập nhân cách họ, cũng chỉ bởi hai người từng là cô giáo và học trò…
Vòng tay học trò – Tình yêu cô trò đẹp
Năm đầu tiên cô đứng trên bục giảng thì cậu học sinh mới bước vào lớp mười. Ba năm làm chủ nhiệm, tình cảm của cô giáo trẻ và cậu lớp trưởng sôi nổi nhiệt tình vẫn giữ đúng mực. Đó chỉ là những buổi dã ngoại cùng tập thể lớp hay tụ tập ở nhà cô làm vài món vừa ăn vừa chơi. Trong mắt cô, cậu học trò như một người em trai nhỏ của mình nhưng đối với cậu, cô đã trở thành thần tượng. Trong tâm trí của người con trai mới lớn, cô hội tụ tất cả những gì chuẩn mực nhất: dạy giỏi, dễ thương, nhẹ nhàng, tâm lý…
Để rồi, sau khi tốt nghiệp cấp ba và theo học trung cấp công an, cậu vẫn đều đặn quay về thăm cô. Dù có điều kiện tiếp xúc với nhiều người con gái nhưng hình ảnh cô giáo không thể thay thế được trong tâm trí cậu. Trong hai năm cậu đi học, cô giáo vẫn miệt mài trên bục giảng, chưa có ý định đến với ai bởi dấu ấn mối tình thời sinh viên còn sâu đậm. Sau khi tốt nghiệp trung cấp và được phân công về công tác ngay tại thị trấn quê hương, cậu có nhiều thời gian gần gũi cô giáo.
Từ tình cảm cô trò giữa hai người dần dần nảy nở tình yêu lúc nào không hay. Nhưng khoảng cách bảy tuổi và xuất phát của mối quan hệ này khiến mọi người không chấp nhận. Ở cái thị trấn nhỏ ấy, những lời đồn thổi bắt đầu lan ra bởi sự hiếu kỳ. Cô lúng túng mỗi lần lên lớp khi đồng nghiệp và học trò nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngại. Đơn vị công tác cũng đôi lần góp ý về “chuyện cá nhân” của cậu. Mặc dù, tình yêu của họ đâu có vi phạm pháp luật hay đạo đức. Nhưng sự phản đối khủng khiếp nhất đến từ hai bên gia đình. Mẹ của cậu đã gặp và xỉa xói thẳng vào cô về tư cách đạo đức nghề giáo, dù trước đây, bà rất quý cô. Bố mẹ cô gầm gừ cả ngày, nào là “mất công nuôi ăn học, giờ lại đổ đốn ra đấy” nào là “hết người để yêu hay sao mà vớ cái thằng mới nứt mắt, lau mũi chưa sạch, chỉ đáng tuổi em mình”.
Trước gió bão dư luận, họ vẫn quyết định đến với nhau dù những buổi hẹn hò như hoạt động bí mật. Nhiều lần, cậu hét tướng lên rằng: “Việc gì chúng ta phải sợ, chỉ cần biết Tuân yêu Hằng là đủ rồi” và tự động viên nhau. Cuối cùng, họ chọn cách mang thai trước để ép gia đình. Tất nhiên, hai bên đồng ý một cách miễn cưỡng, cứ thế, họ dọn về chung sống với nhau…
Giờ đây, con trai của hai người đã chập chững biết đi, chuyện cũ trôi dần vào quá khứ, mọi người thậm chí không còn nhớ câu chuyện tình của họ từng gây xôn xao một thời. Bởi người ta đã quen với cảnh đầm ấm hạnh phúc của gia đình họ trong ngôi nhà mới xây ở đầu thị trấn…
Không hiểu sao thời gian chừng nửa năm trở lại đây, mỗi lần nghe chồng khen “vợ tôi giỏi quá” là tôi… run cầm cập. Bởi liền sau đó sẽ là một việc anh nhờ ngoài tầm tay nhưng tôi khó lòng từ chối.
Nói đi còn nói lại, hồi mới cưới, cứ nghe anh khen “vợ anh giỏi quá” là mũi tôi như sắp nổ tung vì vui sướng. Mà việc giỏi của tôi hồi lúc đó, so với bây giờ thật đơn giản làm sao. Giỏi vì tôi nấu món anh thích khá ngon. Giỏi vì tôi lau nhà một lần là sạch chứ không như anh đánh vật cả mấy tiếng đồng hồ mà căn phòng hai mươi mét vuông vẫn long tong nước, nhớp nháp lông của con Kiki. Giỏi vì tôi ủi áo quần cho anh những đường li xếp bén đến suýt đứt tay chứ không như anh chỉ qua loa đại khái phần lưng áo, còn phần dưới thì “bỏ vào quần rồi ai thấy gì đâu”. Nhờ bao nhiêu lời có cánh của anh nên ngày từng ngày tôi trui rèn cái sự giỏi lên cấp độ càng cao, sao cho xứng tầm với bao lời khen ấy.
Sợ vợ giỏi – Ảnh minh hoạ
Để bây giờ…
Anh kêu thằng bạn thân “sa cơ lỡ vận” cần giúp đỡ một việc làm mà với cương vị công việc của tôi, tìm giúp bạn anh không mấy khó. Lái xe- công việc anh bạn này cần, tôi “hê” lên một tiếng sẽ có người nhận lời giúp đỡ. Nhưng tôi muốn biết, vì sao anh ta “sa cơ” khi trước kia công việc ổn định, nhà cửa thênh thang, vợ đẹp con ngoan? Anh gãi đầu, xoay tay một lúc mới ngắc ngứ nói “Là vì… vì… nó có bồ nhí!”. Tôi tức sôi gan nhưng vẫn giả vờ thông cảm ừ… à rằng chuyện say nắng say mưa thời buổi này không hiếm, nhưng để đến nổi mất việc làm là sao?
Thấy vợ không “chằn lửa” như tưởng tượng nên anh hồ hởi kể chuyện, y như rằng đó là “chiến công oanh liệt” lắm của bạn mình vậy! Rằng cô bồ nhí rất đẹp, một lần bạn anh lái xe đưa sếp đi ăn tiệc thì gặp cô chủ nhóm nấu ăn. Quen nhau hơn tháng, vài món “tủ” của anh này cô ấy đều chế biến rất “ngọt”. Vậy là “cảm” nhau. Cô không chồng, nuôi một thằng con đang tuổi ăn tuổi học nên vốn liếng chỉ đắp đổi qua ngày. Muốn nhận thầu mấy tiệc lớn đều không thể. Cô ước… phải chi có năm bảy chục triệu làm vốn. Bạn anh ra tay cho mượn ngay. Cũng chẳng dư dả gì, mượn tiền trừ quỹ lương thôi, nhưng nói là mượn cho bà xã làm ăn. “Cô bạn” ban đầu hứa ngon hứa ngọt sau một năm sẽ hoàn lại.
Hết một năm, nợ cũ chưa thấy trả mà gặp nhau thường xuyên hơn, “con đường đi đến tình yêu phải qua cái bao tử” càng nhiều. Món nào cũng ngon lành nóng sốt mà mặt mũi người nấu cứ long lanh xinh xinh vì sức nóng của bếp, chứ không nhăn nhúm càu nhàu chém to kho mặn như vợ nhà. Vậy là anh bạn mượn bên trái, mượn bên phải cho cô bồ “mượn” thêm hai trăm triệu nữa để “phát triển công việc”.
Vợ giỏi …
Lương tháng anh ấy bây giờ còn không đủ xăng xe bản thân. Và chuyện gì đến đã đến. Cô bồ ra mặt “xù” nợ, bảo anh ‘Bắc thang lên hỏi ông trời…”. Buồn tình, anh ấy nghỉ việc, nợ cơ quan một mớ dài nhằng vợ phải đứng ra hẹn trả. Vậy là ly thân. Bây giờ anh ấy không tiền bạc, không công việc, chồng tôi muốn “cứu” bạn, vợ anh giỏi mà, giúp tụi anh nhé!
Một doanh nghiệp vận tải qua lời nhờ của tôi đã nhận bạn anh vào. Xem như tôi “giỏi” lần nữa. Nhưng khi nghe chủ doanh nghiệp bảo phải nộp chục triệu gọi là “cổ phần” thì bạn anh chạy té khói. Còn nói người ta “bắt chẹt” kẻ khó, rằng nếu phải nộp ngần ấy tiền thì tội gì xin vô doanh nghiệp này, nhiều chỗ khác đang trải thảm mời anh ta kìa…Tôi nghe mà nóng mặt, bảo chồng rằng tôi không thể giúp gì được nữa nhưng chồng tôi cứ nằn nì, câu cửa miệng luôn là “vợ của anh giỏi mà”.
Rồi hôm trước, em trai út của anh bỗng dưng điện thoại khóc bù lu bù loa nói rằng không có anh “cứu” phen này chắc chắn chú sẽ chết ngay lập tức (!). Rằng cái công ty mới thành lập chưa đầy bốn năm của chú và hai người bạn đang đứng trước nguy cơ giải thể. Mặt hàng “nhận thu mua thanh lý nhà xưởng, phế liệu” bây giờ ế ẩm quá. Bao nhiêu công trình, nhà xưởng công ty chú đặt mua tự dưng trở chứng không thanh lý nữa. Tiền cọc xem như đóng băng, phế liệu nằm tại công ty thì bán ve chai chẳng mấy đồng. Mà tiền nhân công, tiền mặt bằng… thì ngày nào cũng tốn. Vậy nên chú “xin” anh trai khoảng vài trăm triệu để “chữa cháy”. Chồng tôi xót em, lại khen “vợ anh giỏi mà” và bảo vợ có thể giúp chú ấy “vài trăm chai” không? Tôi suýt… đứng hình, hỏi chồng nhà mình làm sao dư đến vài trăm triệu để giúp chú ấy? Mà là “xin” luôn cơ đấy! Nhưng thật sự thì chú ấy cũng đâu quá khó khăn, vẫn còn chiếc Morning chạy tà tà cà phê mỗi sáng? Chồng tôi cau mặt: giúp được thì giúp, không thì thôi chứ chị dâu gì mà xeo nạy tài sản riêng của em chồng? Muốn gì đây? Tôi… á khẩu.
Chồng dịu giọng bảo, không có tiền nhà thì em mượn đâu đó, bè bạn, cơ quan, đối tác… Giỏi như vợ anh, uy tín như vợ anh, mà không có vài trăm triệu giúp em chồng sao? Rồi chồng lại kêu, uổng công có con vợ giỏi mà đụng việc nhà chồng là có thái độ không mấy thân thiện. Thế thì làm sao sống bền với nhau được? Xong chồng đi tới khuya mới về, người nồng nặc mùi men.
Chồng ơi! Tôi muốn gào lên. Sao không nghĩ giùm vợ một chút. Mượn nợ thì em có thể mượn được, nhưng phương pháp trả thì thế nào? Nhà mình bốn con người, tháng không đau không bệnh, ít đám tiệc thì còn dư chút ít. Chồng bảo vợ không “thân thiện” với việc nhà chồng, chắc là khó sống bền với nhau. Vậy chồng có thử đổi lại, nếu đó là việc của nhà vợ, chồng sẽ “thân thiện” được mấy phần?
Không phải là vợ không có cách giải quyết nợ giúp chú Út, nhưng nếu bảo rằng “giúp” luôn phần nợ đó thì vợ không làm được. Nó sẽ là tiền đề cho chú ấy không biết trách nhiệm với bản thân mình về sau đấy, chồng có biết không?
Tôi có nhu cầu mạnh nữa nhưng thường thấy hụt hẫng với chồng vì anh luôn khởi động rất qua loa dù tôi đã to nhỏ rất nhiều. Dần dà tôi thấy không mặn mà gì chuyện chăn gối với chồng nữa dù ham muốn vẫn có.
Chăn gối – Ảnh minh hoạ
Tôi 31 tuổi, chồng hơn bốn tuổi, chúng tôi kết hôn được bốn năm và có hai con một trai một gái rất đáng yêu. Tôi không xinh nhưng là người phụ nữ của gia đình, thích vun vén nhà cửa, chăm sóc chồng con, cũng có trình độ và thu nhập tạm ổn. Chồng tôi tầm thước, khá điển trai, là mẫu người tình cảm, yêu gia đình, chỉ có điều hơi khó tính và gia trưởng. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà anh đều muốn tôi phải làm theo, nếu phật lòng là anh giận, không buồn nói chuyện.
Tôi vốn thẳng tính, muốn chuyện gì vợ chồng cũng nên bàn luận chứ không phải nhất nhất nghe lời vì tôi cũng có suy nghĩ, chính kiến, nhất là chuyện chăm sóc con cái vốn là bản năng của phụ nữ. Vậy mà hễ tôi lên tiếng anh lại cho là không biết tiếp thu, vì thế vợ chồng hay tranh cãi rồi giận hờn, tuy nhiên chỉ là những chuyện nho nhỏ nên cũng mau chóng làm hoà, căng thẳng lắm cũng vài ba ngày. Tôi tập nhún nhường, chiều theo ý anh để gia đình vui vẻ nhưng nhiều khi khó làm cho mọi thứ hoàn toàn đâu vào đó như anh muốn. Anh hay trách móc nên nhiều khi tôi cũng thấy nản, không muốn nói chuyện nhiều, cứ tập trung chăm sóc nhà cửa con cái, không suy nghĩ nhiều nữa.
Không biết phải vì thế không mà tôi với chồng ngày càng xa cách, quan hệ vợ chồng hầu như không còn. Thời gian đầu sống với nhau anh tỏ ra rất ham muốn nhưng rồi chuyện đó thưa dần. Một lần anh bảo có vấn đề về tâm lý, hễ có chuyện suy nghĩ là anh hầu như không nhớ tới chuyện chăn gối (trong gia đình những chuyện lặt vặt sao tránh khỏi), tuy vậy nếu tôi chủ động thì anh vẫn ổn. Phần tôi không ngại chuyện đó, thậm chí có nhu cầu mạnh nữa nhưng thường thấy hụt hẫng với chồng vì anh luôn khởi động rất qua loa dù tôi đã to nhỏ rất nhiều. Dần dà tôi thấy không mặn mà gì chuyện chăn gối với chồng nữa dù ham muốn vẫn rất nhiều.
Từ khi sinh bé thứ hai (nay cháu đã gần một tuổi), do hai con còn nhỏ rất quấn mẹ nên tối mỗi đứa nằm một bên, chồng tôi nằm bên ngoài kế đứa lớn; anh cứ để vậy chẳng ý kiến gì. Có một hôm tôi bế cháu vào góc nằm cạnh anh, anh mới bảo vợ chồng nằm như vậy sẽ xa cách lắm, khó nói chuyện rồi phát sinh nhiều thứ, anh nói muốn tôi sau này dù vợ chồng cãi nhau cũng muốn tôi nằm cạnh như thế. Tôi cảm thấy vui vì ít ra anh cũng không bàng quan về quan hệ vợ chồng như mình nghĩ, từ đó tối nào cũng đợi con ngủ say (thường đã khuya) tôi lại ẵm bé nằm vào góc, khá bất tiện và nhiều khi nửa đêm cháu sờ không thấy mẹ lại khóc nữa. Vậy mà rồi lại thấy anh chẳng quan tâm gì, cứ có chút chuyện không hài lòng về tôi anh lại bỏ ra ngủ phòng khách. Tôi vốn đã nản nên cũng mặc, để cháu nằm giữa như vậy khá lâu rồi và anh cũng chẳng động tĩnh gì.
Tôi biết vợ chồng cứ vậy sẽ không ổn, biết anh cũng thấy vậy, anh chẳng bao giờ chủ động làm gì cả, tôi có muốn gì thì làm. Tôi hiểu phụ nữ nên là người giữ hơi ấm gia đình nhưng phụ nữ cũng cần một người đàn ông mạnh mẽ, đi bước trước và chiều chuộng một chút để họ thấy mình được cần đến. Tôi không biết phải làm gì để nhóm lửa cho quan hệ vợ chồng khi bản thân cũng thấy mình đang “mất lửa”.
Chị em nó ít giao du chơi bời, suốt ngày ru rú ở nhà với bố mẹ. Bạn bè thường cười trêu, đúng là “hội chứng gà công nghiệp”.
Thân gái đục trong – Ảnh minh hoạ
Xa nhà, xa bố mẹ, đi học đại học, chị nó ở nhà bác ruột nên bạn bè xã hội của chị không mở rộng hơn là mấy. Chị vẫn sống rất nhút nhát, kín kẽ, với cả người nhà cũng ít khi chia sẻ, chị em gái chẳng mấy lúc chuyện trò.
Tới tuổi đi làm chị ra ngoài ở trọ. Bên ngoài thì ít giao lưu, hết giờ làm chị chỉ lướt mạng, cuối tuần nào cũng phóng xe về với bố mẹ, chưa thấy chị nói yêu ai bao giờ, có vẻ như quan hệ với đồng nghiệp cũng không được tốt.
Chị nó vẫn cứ vậy, cho đến một ngày con trai bà chủ nhà chị trọ vốn làm ở xa giờ thất nghiệp, về gần tìm việc, thấy chị nó hiền khô, bao năm chẳng yêu ai, công việc ổn định, gia đình cũng tương đối thì tấn công. Vào đúng thời điểm bố mẹ nó giục như hò đò, thậm chí là nhiếc chị việc hai tám rồi mà chưa chịu đi lấy chồng, thế là chị gật.
Nhưng không hiểu sao anh chị lấy nhau mãi chẳng có con, ai cũng buồn não nề. Đã thế hàng xóm còn ác ý cho rằng chị sống buông thả hồi xa nhà học đại học, nạo phá lắm vào giờ mới “tịt”. Tin đồn đến tai bố mẹ chồng chị, khiến mối quan hệ của chị với nhà chồng vốn đã trục trặc nay càng chẳng ra gì. Chị muốn ly hôn nhưng mẹ đẻ chị dọa sẽ từ mặt, sẽ đập đầu vào tường mà chết…
Dạo này ngôi nhà nhỏ càng trở nên u ám hơn. Bố mẹ nó chẳng còn thiết nhắc nhở, giục giã nó lấy chồng.
Cuộc hôn nhân của tôi đang rơi vào ngõ cụt khi vợ cũ của anh ngày nào cũng hiện diện trong gia đình tôi. Anh thì không quan tâm tới cảm giác bức bối của tôi, ba chúng tôi tồn tại như để hành hạ nhau trên cõi trần gian này.
Yêu người có Vợ – Ảnh minh hoạ
Đã hơn một năm nay, tức là gần 500 ngày, tôi sống trong cảnh “chung chạ” một người đàn ông với vợ cũ của chồng. Tôi không hiểu sao anh lại cho phép điều đó diễn ra trong căn nhà này.
Bao nhiêu nỗ lực để vượt qua một quả núi, tôi mới đến được với anh. Thế nhưng đổi lại những gì mình nhận được ở cuộc hôn nhân bão tố này là hai từ: Thất bại! Trống rỗng!
Tôi yêu người đàn ông bị vợ “cắm sừng”
Lần đầu tiên tôi gặp anh khi là một cô sinh viên mới ra trường đi xin việc. Nhờ sự thông minh nhanh nhẹn, tôi được anh nhận vào công ty làm việc. Ấn tượng đầu tiên về người đàn ông này chỉ là một ông sếp giỏi, quyết liệt trong công việc. Thế rồi vị trợ lí giám đốc giúp tôi hiểu và biết thêm nhiều những bí mật đằng sau con người giỏi giang này.
Anh thành công trong thương trường bao nhiêu thì lại thất bại trong hôn nhân bấy nhiêu. Có lẽ với một người đàn ông không còn gì tồi tệ hơn là bị vợ “cắm sừng”. Trong khi anh mải mê với công việc thì vợ tìm niềm vui với người đàn ông khác.
Làm ở vị trí gần gũi với sếp, tôi gần như chứng kiến hết những hỉ nộ ái ố của anh và vợ cũ. Và cũng chẳng biết vì tình yêu hay tình thương nhưng tôi thấy muốn ở bên người đàn ông này. Tôi toàn tâm toàn ý với công ty của anh như chính công ty của mình. Tôi bắt đầu quan tâm hơn tới những sinh hoạt cá nhân của anh. Tôi chăm chút anh từng bữa ăn, bộ quần áo. Những thứ đó vừa giống một phần công việc, vừa vì tôi thấy vui khi được chăm sóc anh.
Cuộc hôn nhân đó của anh cứ chủng chẳng cho tới 3 năm sau mới li hôn. Họ đã có ba đứa con với nhau nên thật khó khăn để đi tới quyết định đường ai nấy đi. Và khi bị phát hiện ngoại tình, vợ cũ của anh lại hối hận muốn anh tha thứ. Sự dùng dằng kéo dài khiến mọi người trở nên mệt mỏi, cả tôi cũng mệt mỏi với sự chờ đợi ngày anh được “tự do”.
Anh giành quyền nuôi cả ba đứa con. Vợ cũ cũng gật đầu đồng ý để có thể rảnh rang bắt đầu mối quan hệ mới với người đàn ông khác.
Anh ly hôn được một năm thì chúng tôi bắt đầu công khai quan hệ chính thức. Anh cần tôi không chỉ là người trợ lí mà còn là người chăm lo đời sống tinh thần, tình cảm sau khi ly hôn. Lũ trẻ cũng quý mến vì nghĩ tôi là người bạn tốt của bố chúng.
Bao nhiêu người can ngăn tôi khi chúng tôi công khai cuộc tình này. Cha mẹ tôi lắc đầu đau đớn khi thấy con gái mình xinh đẹp, giỏi giang mà lại đâm đầu vào một người đàn ông đã từng một đời vợ và nuôi ba con riêng. Bạn bè tôi cũng choáng váng khi biết sự lựa chọn của tôi.
Đến với anh, tôi sẽ chẳng thiếu gì về vật chất nhưng họ lo cho tôi có đủ sức tồn tại trong căn nhà có tới ba đứa con riêng của chồng. Tôi vật vã sau 3 năm kể từ khi anh ly hôn mới dám tiến tới một đám cưới. Ngày cưới, mẹ gạt nước mắt dẹp hết mọi người đứng gần cửa cổng khi rước dâu. Mẹ mong con gái sẽ không gặp bất cứ chướng ngại vật gì khi trở thành “vợ hai”. Con gái mẹ luôn giỏi giang, sáng suốt trong mọi việc trừ việc chọn chồng.
Vượt qua mọi cảm xúc lẫn lộn, tôi vẫn ngẩng cao đầu trong bộ váy cô dâu bước về nhà chồng. Tôi tin rằng mình cũng sẽ đủ thông minh và giỏi giang thu vén mọi chuyện như ở công ty anh.
Đâm đầu vào bụi rậm
Thế nhưng sự tự tin của tôi không kéo dài nổi ba tháng. Lũ trẻ từ chỗ yêu quý tôi chuyển qua căm thù. Chúng chỉ yêu quý tôi khi tôi còn là người bạn của bố chúng. Khi tôi biến thành mẹ kế của chúng thì thế giới đảo cực. Tôi đã rất nỗ lực để yêu thương và phục thiện chúng nhưng ở cái tuổi ẩm ương, tới bố đẻ chúng còn không thể bảo được nói gì kẻ khác máu như tôi. Ngôi nhà thực sự biến thành chiến trường mẹ kế – con chồng dù tôi có nhiều mưu vẫn không đủ sức “đấu” với ba đứa.
Đối mặt với vợ cũ của anh – Ảnh minh hoạ
Mẹ chồng dù yêu quý tôi từ trước khi diễn ra đám cưới nhưng bà cũng bất lực trước những đứa cháu đang tuổi dậy thì. Và bao nhiêu cơ sự hiểu lầm chỉ vì lũ trẻ ghét tôi khiến khoảng cách mẹ chồng nàng dâu ngày càng xa.
Rồi tôi có bầu, tôi tin rằng đứa bé này sẽ gắn kết những thành viên mỗi người một phách của gia đình này hơn. Tôi đã vượt qua 9 tháng trong sự chịu đựng, dồn nén cảm xúc lắm khi tới mức đỉnh điểm.
Một bé gái xinh xắn ra đời, con gái bé bỏng như một vị cứu tinh giúp tôi có chút gì gắn kết với đại gia đình này hơn. Tôi có một năm dễ thở hơn một chút. Còn anh vẫn giữ “phong độ” say mê với công việc. Khi tôi đã trở thành vợ anh, mẹ của con anh thì anh dường như quên mất tôi. Anh chỉ biết có công việc và công việc. Tới một bữa cà phê với chồng với tôi cũng là quá xa xỉ. Giờ khi trở thành vợ anh, tôi bắt đầu hiểu hơn việc tại sao vợ cũ anh lại ngoại tình.
Và cuộc đời khó biết được chữ ngờ. Vợ anh sau khi chạy theo mối tình riêng đã bị phụ bạc bởi một cô gái trẻ trung, xinh đẹp hơn. Chị cuống cuồng khi thấy mình chẳng còn gì. Ba đứa con chồng nuôi cả, chị quá già để sinh nở. Ngồi trong ngôi nhà được chia sau cuộc ly hôn đánh đổi cả ba đứa con, chị thẫn thờ như kẻ mất hồn.
Một buổi sáng xấu trời, chị khóc xin anh quay lại nhưng chuyện đó là không tưởng. Chị bắt đầu kế hoạch tìm lại những gì mình từng sở hữu. Chị bất chấp mọi người quay trở về ngôi nhà cũ. Đã hơn một năm nay, ngày nào chị cũng có mặt ở nhà chúng tôi vào lúc 7h sáng và chỉ trở về nhà mình lúc 11h đêm.
Sáng chị vào bếp lo bữa sáng cho lũ trẻ, chuẩn bị quần áo cho chúng đi học. Tối chị tắm rửa cho chúng, cho chúng ăn, dậy chúng học bài… Chị tự nhiên như đây là nhà chị. Chị phớt lờ sự xua đuổi của mẹ chồng tôi. Chị phớt lờ tôi, phớt lờ những cơn điên đang kìm nén trong tôi chỉ chờ ngày bùng phát vì sự hiện diện của chị 24/7 ở ngôi nhà này.
Anh mặc chị làm gì thì làm chỉ cần các con của anh vui vẻ, được chăm lo. Anh chẳng có gì phải lăn tăn khi các con của mình được chăm sóc chu đáo, được dạy học hành mỗi ngày. Anh đâu cần biết tôi thì đang phát rồ vì vợ cũ anh. Chị chẳng tỏ thái độ gì với tôi, chị coi tôi không tồn tại. Việc chị, chị làm.
Đã cả chục lần tôi gào lên với anh rằng không thể chịu nổi cảnh vợ cũ gần như sống ở nhà mình như chốn không người nhưng anh chỉ có mỗi điệp khúc: “Em ích kỉ vừa thôi. Em không chăm lo được cho bọn trẻ thì để mẹ đẻ làm có sao?”. Anh đâu cần quan tâm cảm giác của tôi thế nào khi ngày ngày ăn chung bàn, gần như sống chung nhà với vợ cũ.
Ngày nào cũng như ngày nào hơn một năm qua, tôi không thể ngủ nổi với chồng vì cứ 11h đêm vợ cũ anh mới ra về. Hình ảnh vợ cũ của anh ám ảnh, len lỏi ngay cả trên chiếc giường của vợ chồng tôi.
Đã có lần tôi đòi ở riêng vì không thể chịu nổi cảnh này nhưng tất nhiên câu trả lời nhận được là “Nếu thích em cứ ra ở riêng, anh không thể bỏ ba đứa con để chiều theo ý em. Còn nếu em không chịu nổi thì ly hôn”.
Ly hôn ư? Tôi không thể để bi kịch thiếu bố hoặc thiếu mẹ lặp lại với con gái tôi được. Nhìn ba đứa con riêng của chồng đang phải vật lộn với mớ bùng nhùng của người lớn mỗi ngày khiến tôi không muốn bi kịch cũ lập lại với con gái bé bỏng của mình. Và tôi đã hứa với mẹ mình sẽ sống hạnh phúc để chứng minh rằng việc mọi người ngăn cản tôi tới với anh là sai.
Thế nhưng ngày nào cũng nhìn thấy vợ cũ anh trong ngôi nhà này khiến tôi sắp phát điên. Liệu vợ cũ anh sẽ tiếp tục dày vò tôi tới khi nào đây?
Có một phút nào đó tôi cũng chạnh lòng cho người đàn bà đã ngoài 40 hoàn toàn cô đơn vì một sai lầm khó tha thứ. Ngày chị quyết định bỏ chồng, bỏ con cũng là ngày chị “trắng tay”. Sự vô tâm của anh đã biến chúng tôi thành kẻ thù của nhau dù sâu thẳm trong thâm tâm tôi phần nào hiểu vì sao vợ cũ của anh lại chạy theo người đàn ông khác.
Ông bác tôi nói vậy khi thuyết phục tôi về quê cưới Hương. Tôi đâu có ham “lấy vợ ở quê, nó khờ dễ dạy” như lời bác nhưng vì từ khi ba tôi mất, mọi chuyện trong nhà đều do bác quyết định nên tôi phải nghe lời.
Lấy vợ miền Tây – Ảnh minh hoạ
Nói “nghe lời” tức là theo bác về quê chớ không phải là đồng ý lấy vợ bởi tôi đã có Mai rồi. Bạn gái tôi là dân thành phố chính hiệu, con nhà giàu có, được ăn học đàng hoàng, tôi không cần phải dạy dỗ gì cả. Nếu yêu Mai, tôi còn có lợi thế nàng là con một nên chắc chắn sẽ chẳng phải lo lắng gì cho cuộc sống tương lai của hai đứa.
Tôi nói “nếu yêu” nghĩa là bây giờ tôi với Mai chỉ là bạn thân. Ở công ty mọi người gán ghép nhưng chúng tôi chưa chính thức thừa nhận yêu nhau. Tôi nghĩ, đây chỉ là vấn đề thời gian chứ thật ra trong thâm tâm tôi đã chấm Mai.
Vậy mà giờ bác cứ khăng khăng bắt tôi lấy vợ ở quê. Khi tôi cằn nhằn thì mẹ tôi lại bênh bác: “Con không được cãi. Cứ nghe lời bác về dưới xem sao chớ chưa biết mặt mũi người ta mà khen chê là không được”. Thật hết hiểu nổi người lớn. Thời này là thời nào rồi mà còn muốn ép uổng con cái chuyện hôn nhân? Chẳng lẽ cái thằng tôi 27 tuổi đầu mà chưa đủ khôn ngoan để chọn lựa cho mình một người con gái hay sao?
Tuy không vui nhưng tôi vẫn theo bác về quê, xem như một chuyến dã ngoại bởi cũng lâu rồi tôi không về dưới ấy. Cô gái tên Hương tôi chưa từng biết mặt, biết tên. Nghe đâu không phải gốc gác ở đó mà từ nơi khác chuyển về và là con một người bạn nối khố của bác tôi.
“Bác hai ơi, con nói trước, xấu quá là con không có chịu đâu nghen”- ngồi trên xe, tôi nói với bác. “Xấu vỏ, đỏ lòng còn hơn con à. Bây thấy con gái thời nay không? Đứa nào cũng ăn diện, đua đòi, nhìn bề ngoài đẹp đẽ nhưng trong ruột thúi hoắc”. Nghe bác nói tôi không nhịn được cười.
Tuy vậy bác đã chọn thì có lẽ Hương cũng có một vài ưu điểm nào đó. Nghe bác bảo Hương làm vườn rất giỏi. Trồng bưởi, trồng cam, chôm chôm, sầu riêng… thứ gì cũng sai trái. Theo bác, điều đó có nghĩa sau này Hương sẽ… mắn đẻ, sinh cho tôi con đàn cháu đống chứ không phải chỉ “thoi loi một mống” như ba mẹ tôi.
Về đến nhà bác đã trưa. Ăn cơm xong, tôi ngả lưng trên bộ ván bên chái nhà. Công nhận ở quê thích thật. Gió mát rười rượi. Cây lá xạc xào. Tôi đánh một giấc tới xế chiều rồi thức dậy bảo thằng cháu dẫn đi chơi loanh quanh. Thằng nhóc 12 tuổi, không biết có ai dặn trước hay không mà nó dẫn tôi tới vườn trái cây ở giáp ranh với đất nhà bác. Không để tôi kịp hỏi, nó nói ngay: “Trang trại của cô Hương đó chú”.
Tôi giật mình. Khu vườn trước mặt xanh um, mát rượi. Từng chùm chôm chôm xanh đỏ sà xuống, phải lấy nạng chống đỡ. Chung quanh vườn là những hàng dừa thấp lè tè nhưng trái chi chít. Tôi giật mình bởi nếu cô gái ấy là chủ trang trại thì có lẽ không quá khờ để mình muốn “nặn tròn, nặn méo ra sao cũng được” như lời bác nói.
“Cô Hương ơi, có khách tới thăm cô nè”- thằng cháu hét to. Tôi ngó dáo dác: “Có thấy ai đâu mà mày kêu um sùm vậy?”. Thằng nhỏ cười: “Thì con la lên vậy để người ta không tưởng mình là ăn trộm. Thôi chú ở chơi, con dìa đây. Chắc cô Hương ở trong chòi đó…”. Dứt lời, nó đã nhảy chân sáo biến mất.
Tôi ngó quanh. Giờ tôi mới thấy một căn chòi nhỏ ở góc vườn. Tôi ngập ngừng bước tới. Trong chòi, có một người bước ra. Tuy còn xa nhưng tôi biết chắc đó là một cô gái và cô gái đó chính là Hương.
Tôi đã đoán đúng. Cô gái trùm chiếc khăn rằn kín mặt, chỉ ló ra đôi mắt. Đến gần tôi, đôi mắt mở to đầy ngạc nhiên. Sau này tôi mới biết không có ai báo cho Hương biết về sự có mặt của tôi nên em cứ tưởng tôi là chủ vựa trên thành phố xuống mua trái cây. Em hỏi: “Anh muốn lấy chôm chôm hay sầu riêng? Chôm chôm thì em có nhiều nhưng sầu riêng thì chắc chỉ được vài trăm ký”.
Vừa nói, Hương vừa gỡ cái khăn trùm đầu, lau lau mồ hôi trên má. Tôi vẫn đứng như trời trồng. Hương sốt ruột và có lẽ cũng lấy làm lạ nên hỏi lại: “Anh sao vậy?”. Đến lúc đó tôi mới khai thiệt mình là ai. Hương bối rối: “Em không biết. Mời anh vô nhà nghỉ chân”.
Hương đi trước, tôi lúc cúc theo sao. Quái quỷ, dân làm vườn mà sao đẹp dữ vậy? Mắt đen thui, nước da trắng trẻo, môi đỏ mộng… Hỏng lẽ đi làm vườn mà cũng đánh phấn, thoa son? Vậy là cô này xí xọn lắm đây. Nhưng nếu xí xọn thì làm sao mà làm vườn giỏi như lời bác nói? Trời, mình bị trúng gió hay sao mà ngầy ngật vầy?
Tôi mãi suy nghĩ mà không biết là đã tới sân chòi. Hương vô trong xách ra cái ghế bảo tôi: “Anh ngồi chơi, em lấy nước anh uống”. Tôi không ngồi mà theo Hương vô nhà. Trong nhà có mấy quài dừa. Hương cầm dao, chặt nhẹ một cái là trái dừa rơi ra, thêm hai nhát nữa là trái dừa đã được vạt xong. Em bưng hai tay mời tôi: “Anh uống đi, dừa này là dừa dứa…”.
Tôi ngửa cổ uống một hơi cái thứ nước vừa ngọt, vừa thơm đến kỳ lạ ấy. “Ngon quá!”- tôi chỉ nói được như vậy. Hồi tôi còn ở dưới này, chưa có thứ dừa ấy nên tôi không biết. Trên Sài Gòn thỉnh thoảng tôi thấy người ta có bán nhưng chưa bao giờ mua về uống thử. Chờ tôi uống xong, Hương bổ trái dừa làm đôi rồi lấy miếng vỏ dừa vạt mỏng đưa cho tôi. Tôi nạo từng miếng cơm dừa mềm mại cho vào miệng nhai chầm chậm để thưởng thức cái vị bùi bùi, béo béo, ngọt lịm và thơm phức ấy.
Sau đó câu chuyện của chúng tôi mới bắt đầu. Thì ra Hương là kỹ sư nông nghiệp. “Hồi em thi vào ngành nông học, ai cũng cản vì bảo làm nông dân cực lắm. Chỉ có cha em là ủng hộ vì cha biết em rất mê làm vườn”. Hương kể cho tôi nghe hồi còn ở bên Phong Điền, nhà cũng có vườn trái cây nhưng không rộng như ở bên này. “Lúc bác hai rủ về đây, cha em cũng băn khoăn lắm nhưng cuối cùng cũng quyết định bán vườn đất bên kia để về mua bên này cho em thỏa chí làm vườn”- Hương vừa lau mồ hôi vừa kể với tôi y như thể chúng tôi đã quen nhau từ lâu lắm rồi.
Tối hôm đó, bác hai hỏi tôi: “Mày thấy con Hương sao?”. Tôi ngần ngừ: “Dạ, cũng chưa biết thế nào… Nhưng con thấy cổ đâu có khờ? Mà nhìn cổ chặt dừa, chỉ 2 nhát là xong trái dừa còn hơn cả dân chuyên nghiệp, con… ớn quá. Kiểu này không hi vọng gì dạy được đâu”. Bác tôi cười ha hả: “Bộ mày tưởng tao nói khờ là khờ thiệt hả? Ý tao nói là nó chân quê, chất phát, thật thà… Còn cái chuyện chặt dừa, ai ở vườn mà không chặt được như vậy?”.
Tôi còn ở chơi thêm mấy ngày, còn có dịp chứng kiến và nể phục cô gái nông dân rặt ấy. Thế nhưng bây giờ trong lòng tôi lại có một mối băn khoăn khác. Tôi thấy Hương hơn mình về nhiều mặt. Từ suy nghĩ, lời nói, cách làm việc… Hương đều chững chạc, khôn ngoan. Chưa kể Hương còn nấu ăn rất ngon, nhất là món cá lòng tong kho tiêu. Chẳng biết kho cách gì mà con cá khô cong, thơm phức, vừa ăn chứ không “chèm nhẹp, mặn chát” như cá mẹ tôi kho. Tôi thấy có vẻ như mình có phần thiên vị Hương…
Tuần rồi, tôi lại về thăm bác. Tiếng là về thăm bác nhưng suốt 3 ngày, tôi chỉ quẩn quanh bên trang trại của Hương để phụ hái chôm chôm, đốn dừa. Tôi nhìn cách Hương làm việc mà thấy nể phục bội phần. Nhưng tôi cũng rất lo vì trong số mấy tay chủ vựa xuống ăn hàng, tôi thấy có một gã cứ xoắn xuýt bên Hương. Hắn còn nhìn tôi với vẻ khó chịu. Tôi rất muốn hỏi Hương xem em đã có người yêu chưa nhưng mỗi lần mở miệng lại thấy có cái gì chặn ngang, không nói được.
Mà tôi có quyền gì hỏi Hương chuyện ấy bởi hiện tại, tôi vẫn lấn cấn với cô bạn làm chung công ty. Thật sự tôi không biết mình nên chọn ai giữa hai người con gái ấy. Mọi người đừng cho rằng tôi tính toán thiệt hơn bởi tìm một người để sống chung với mình trọn đời đâu phải dễ…
Phúc Trần
– Nhỏ to tâm sự chuyện tình cảm tình yêu hôn nhân gia đình và cuộc sống