Category Archives: Tâm sự hôn nhân

Vết thương không lành

Gia đình chị tôi ở quê, nghèo khó. Tôi đưa con gái lớn của chị lên Sài Gòn cho học nghề. Chồng tôi cũng rất thương cháu, hai dượng cháu vẫn thường trò chuyện vui vẻ.

Vết thương không lành - Ảnh minh họa
Vết thương không lành

Một bữa, tôi đi công tác xa. Nửa đêm, chồng tôi gọi điện giọng hốt hoảng: “Cháu bị đau bụng, đang nằm viện, em về ngay đi”. Đang ở miền Tây, tôi thuê xe đi suốt đêm mới về đến Sài Gòn. Ở phòng cấp cứu, người ta bảo đã chuyển cháu qua khoa sản. Tôi hoang mang, cháu bị đau bụng, sao lại nằm ở khoa sản. Thấy tôi ngơ ngác, cô y tá giải thích: “Cháu chị bị hiếp dâm, rách vùng cùng đồ. Cháu khai thủ phạm là chồng của chị”. Tôi nghe như sét đánh bên tai.

Suốt mấy ngày tôi không đủ can đảm đối diện với cháu. Nó khóc suốt và hoảng loạn. Nghe tiếng cháu khóc, nước mắt tôi cũng tuôn theo. Chồng tôi không phải là hạng trăng hoa, tôi không ngờ xảy ra cớ sự này. Khi về nhà, chồng quỳ sụp xuống xin tôi tha thứ. Anh bảo tại hôm đó uống say quá, mất hết lý trí. Giờ tôi xử lý thế nào anh cũng chấp nhận. Thậm chí tôi đuổi, anh sẽ ra đi. Tôi câm lặng ngồi sững trên ghế, đau đớn đến mức không còn nước mắt và lời lẽ để khóc lóc và trút giận. Anh gây ra cớ sự này, người gánh chịu là tôi, giải quyết hậu quả cũng là tôi. Lại còn đứa cháu, phải làm sao để cháu có thể sống bình yên như trước. Với chị tôi và ba má, tôi phải nói sao với họ… Trong lòng tôi lúc đó, như có tảng đá ngàn cân đang đè xuống, nghiến dần từng thớ thịt…

 

Kể từ đó, nhà tôi tắt hẳn tiếng cười. Đi làm về, tôi lầm lũi chăm sóc hai con rồi vào phòng đóng chặt cửa. Chồng tôi không chịu nổi, dọn đến ngủ ở cơ quan. Mấy tháng sau, anh quay về cầu xin tôi tha thứ.

Sau một thời gian, cháu tôi bình tâm trở lại. Tôi gom hết vốn liếng mở cửa hàng quần áo cho cháu bán. Tôi biết, tôi làm bao nhiêu chuyện cũng không thể bù đắp được những tổn thất mà cháu đã gánh chịu.

Hơn một năm sau, chồng tôi mới dám vào phòng. Những lúc vợ chồng gần gũi, trong đầu tôi bỗng hiện khuôn mặt đẫm nước mắt của cháu. Trong vô thức, tôi điên cuồng cào cấu chồng, xô bật ra. Anh gục xuống, bờ vai run bần bật. Đôi khi chính anh cũng không vượt qua được ám ảnh cũ. Đang ôm tôi, anh chợt dừng lại, tắt lịm mọi cảm xúc…

Hiện tại, cuộc hôn nhân của chúng tôi chỉ còn cái vỏ, còn tương lai, không thể nói trước điều gì. Tôi ao ước: giá như điều tồi tệ này chỉ là cơn ác mộng, và nó sẽ tan biến khi tôi thức giấc.

 NGUYỄN YẾN PHƯỢNG

Theo PhuNuOnline.vn

Bên bờ chia cắt

Nghe điện thoại xong, chị ngồi phịch xuống, thở dài: “Sướng quá hóa rồ!”.

Từ khi Dung, em gái chị, nghỉ việc ở nhà sinh con, hai vợ chồng dăm bữa lại có một trận cãi vã. Năm lần bảy lượt, cô vợ xách đồ đến nhà chị ở lì, ông chồng bỏ việc đến năn nỉ.

Vợ chồng cãi nhau càng to, chị chỉ càng thấy thương cho em rể. Đạt vốn chiều vợ, từ khi có con thì càng cưng chiều hơn. Hết giờ làm, anh chạy thẳng về nhà, phụ vợ cơm nước, giữ con. Tối qua anh phá lệ, theo đồng nghiệp đi nhậu đến khuya mới về. Anh vừa bước vào nhà đã thấy Dung bồng con ngồi bên mâm cơm còn nguyên, trân trối nhìn anh, nước mắt lã chã. Đạt “đứng hình” mấy giây. Dung đay nghiến: “Sao anh không đi luôn đi?”. Anh chạy lại đưa tay ôm con, Dung đứng phắt dậy làm đứa bé đang ngủ giật mình, khóc thét lên. Sự tình càng thêm thống thiết. Dung làm ngơ trước mọi dỗ dành của chồng, ôm con bỏ vào phòng, thay cho lời tuyên bố “tuyệt thực”. Tối đó Đạt ngủ không yên, sáng sớm, anh vừa mở lời: “Anh có ra ngoài nhậu nhẹt giao tiếp với người ta cũng vì công việc, vì mẹ con em thôi!”, chỉ chờ có vậy, Dung chẳng nói chẳng rằng, đùng đùng lôi cái valy trên đầu tủ xuống, tuyên bố: “Từ nay anh không cần cực khổ vì mẹ con tôi nữa!”. Dung lại lôi con dậy, bỏ về nhà ngoại. Thấy vợ bốc đồng, con thì khóc thét, anh giận quá, chẳng buồn phản ứng.

Chị nghe điện thoại em rể xong, chưa kịp “tiêu hóa”, thì em gái gọi, báo tin sấm: “Em thảo đơn ly hôn rồi, không việc gì phải dựa vào người ta rồi cứ luồn cúi mãi”. Em còn khoe, từ mai sẽ đem Xuka gửi trẻ rồi đi làm. Lúc chưa chồng, em có thể tự nuôi mình sung túc, lại còn dư dả. Nay đem phần dư dả đó nuôi con, chả cần dựa vào ai. Em nói như chơi! Chị biết nói gì lúc này cũng bằng nước đổ lá môn, đành thôi, ráng chờ mai mốt. Chị còn lạ gì mấy cái kiểu “nóng lửa rơm” này!

Sau khi lửa rơm bùng cháy, mình ngồi bên đống tro tàn, ngây người ra thì cũng đã muộn. Hàng xóm của chị, có một cô tên Trang, đã thôi chồng mà cứ về ngôi nhà cũ, sang hàng xóm hỏi tin chồng, rồi thở than. Trang xinh đẹp, thông minh, lại lấy chồng doanh nhân, có cái nhà to đùng sát vách nhà chị. Vừa cưới nhau về, Trang đòi chồng đưa cho cô giữ sổ tiết kiệm. Nghĩ đã là vợ chồng, bao nhiêu tiền dành dụm trước ngày kết hôn, anh đưa hết cho vợ. Chẳng ngờ Trang còn đòi chồng đưa cả thẻ ATM, để cô… quản lý chi tiêu của anh. Anh chồng sốc trước nguy cơ trở thành người làm công ăn lương của vợ, nhất định giữ lại cái “thẻ danh dự” ấy. Trang “đình công”, làm việc xong thì về nhà mẹ đẻ ăn uống rồi mới về nhà, mặc cái bếp nguội ngắt, mặc chồng phải vác cái bụng rỗng không đi ăn tiệm mỗi ngày. Chiêu “vườn không nhà trống” bất thành, chồng ăn tiệm mà vẫn phây phây, không hề lung lay, một hôm, Trang chìa ra cái “tối hậu thư”, đề nghị chồng ký vào. Anh chồng sửng sốt. Trang lại bảo, “xem em với cái thẻ, anh quý ai hơn”. Anh chồng nhất quyết không thỏa hiệp, cất tờ đơn ly hôn vào ngăn bàn, đề nghị vợ suy nghĩ thêm vài ngày. Mấy ngày ấy, Trang cứ sang nhà chị để… tìm đồng minh. Cô lăm lăm cái lý lẽ rằng, đã làm vợ, phải lo liệu việc nhà, rồi sẽ phải một tay sinh con, chăm con, vậy mà không nắm tài chính trong tay, thì khác nào Ôsin! Rồi bị chính cái lý lẽ ấy tung hỏa mù, cô nhất quyết chia tay, vì “mới cưới đã vậy, mai này anh ta keo kiệt chịu sao thấu?”.

Bờ vực
Bờ vực – Ảnh minh họa

Chị chỉ lẳng lặng thở dài, chắc người ta “thức thời” nên nghĩ vậy. Còn chị, chị chịu cái lý lẽ ấy!

Hôn nhân của chị cũng đâu hoàn hảo gì, nhưng chị tin, mình đã không tự tay khơi sâu vào cái chỗ bất toàn ấy. Anh vốn là người chồng tuyệt vời. Bỗng dưng gần đây, anh sinh tật cờ bạc. Nhà có hai chiếc xe máy, chị phải tự tay bán đi để trả nợ cho chồng. Quay về từ sai lầm, anh thành tâm hối lỗi, nhưng mỗi khi “tái phát”, bệnh càng thêm nặng. Xót con, ba mẹ hết lời khuyên chị chia tay, trút bớt gánh khổ. Nhiều khi muốn dứt để yên ổn nuôi con, nhưng thấy anh thất thểu trở về, chị lại dặn lòng, có đánh thì đánh kẻ chạy đi…

Anh hối lỗi, hai vợ chồng lại cùng nhau cố gắng kiếm tiền trả nợ, những lúc ấy, lòng chị tràn đầy tin tưởng. Nhưng anh lại sa chân, lần này, món nợ quá lớn, không còn mặt mũi nào nhìn chị, anh không về. Anh đi, tối nào con gái cũng nhắc: “Đừng khóa cửa mẹ ơi! Để cửa cho ba về!”. Chị rớt nước mắt. Còn thương nhau, thương con thế, bỏ sao đặng? Anh chưa bao giờ lớn tiếng với vợ. Ăn gì ngon, thấy người ta có thứ gì cũng muốn mua về cho vợ con. Những gì khiến chị yêu thương mà đến với anh, giờ vẫn còn đấy, làm sao dứt bỏ? Mỗi lần anh gây nợ, người ta lại giục chị ly hôn, kẻo mai mốt nguôi ngoai, khó dứt. Nhưng đến bây giờ, chị vẫn thấy biết ơn những lần nguôi ngoai, đã cho chị những khoảng lặng để lắng nghe lòng mình.

Chuyện mình vậy, chị chẳng biết nói gì để khuyên em. Phải chi em có thể bước ra khỏi cơn giận mà bình tâm suy nghĩ, đừng để nó thay mình định đoạt. Vợ chồng sống với nhau cả đời, tiếc làm gì vài ngày dừng lại, để nghe mình, nghe nhau? Hơn thế, tiếng khóc của Xuka, và sự hồn nhiên mong ngóng của con gái, cứ làm chị thấy xót xa nhớ đến bài thơ của Vương Trọng mà chùng lòng, “Những bố mẹ bên bờ chia cắt/Phút giây thôi, hãy nghe tiếng con mình”.

Minh Trâm

Vờ ham tiền để chữa tính hoang phí của chồng sắp cưới

Chúng em yêu nhau hơn một năm. Anh là người Mỹ, từng đề nghị em qua đó học lên cao học nhưng em không đồng ý. Anh đã bỏ công việc 5.000 USD một tháng qua Việt Nam cưới em.

Anh rất yêu em, chu đáo từng chút một. Trước kia, anh đề nghị làm đám cưới ở Việt Nam rồi qua Mỹ sống, ở đó em có thể học lên cao học, nếu em không thích thì cả hai sẽ quay lại Việt Nam. Em không đồng ý vì nghĩ mình chưa đủ khả năng xoay sở nơi đất khách quê người. Thương em, anh đành bỏ công việc với mức lương 5.000 USD một tháng, rời Mỹ để sang đây bắt đầu cuộc sống hoàn toàn mới.

Qua đây được 5 tháng nhưng anh vẫn chưa tìm được việc. Tính anh rất thật thà, đi phỏng vấn nhiều chỗ cho những chức vụ quản lý cấp cao. Chỗ nhận thì anh không làm vì cảm nhận được sự rắc rối giữa giám đốc điều hành và phó giám đốc công ty. Những chỗ khác thì chỉ muốn lợi dụng để nhận ý tưởng từ anh, họ kêu anh suy nghĩ cách tổ chức lại công ty theo mô hình nước ngoài, các chiến lược marketing… Anh đều nói với họ tất cả dù chưa ký hợp đồng, rồi họ biệt tăm tích.

Em yêu anh nhiều và cảm thấy có lỗi. Em bảo anh không phù hợp với kinh doanh nên đi dạy tiếng Anh ở các trung tâm. Anh nghe em, qua Thái Lan để thi lấy chứng chỉ dạy vì ở Thái chi phí rẻ hơn ở Việt Nam.

Chúng em định tìm thuê một căn nhà để ở và kinh doanh. Anh vừa dạy ở trung tâm và có thể dạy ở nhà. Tháng 7 này chúng em dự định đính hôn, bao nhiêu việc phải làm, nhưng anh không hề lo lắng gì cả. Anh vẫn vui vẻ đi Thái nửa tháng mặc dù chỉ mất 4 ngày để lấy bằng. Tính anh vốn hào phóng, thích nhộn nhịp. Anh thường đi quận 1, TP HCM để ăn uống, vui chơi.

Nhìn anh tiêu tiền mà em xót, em nhỏ nhẹ khuyên anh rằng mình có nhiều việc phải làm bây giờ, mọi thứ đều phải tốn tiền cả. Anh nói anh biết, nhưng rồi cũng bỏ ngoài tai lời em nói.

Từ lúc anh qua đây, em chưa bao giờ đòi anh mua cho em bất cứ thứ gì, anh đưa tiền em không nhận, mua những món đồ đắt tiền cho em, em lại tỏ ra bất cần. Nói thật, em hạnh phúc khi nhận quà từ anh, nhưng em không thích anh tiêu tiền quá nhiều.

Em chỉ cần anh yêu em, lo lắng cho tương lai của cả hai mà phấn đấu cố gắng để cả hai có cuộc sống ổn định và biết tiết kiệm. Em đã nói điều đó với anh nhiều lần, nhưng anh vẫn không từ bỏ tính phung phí tiền. Tức quá, em với anh đã cãi nhau. Anh bảo đó là tiền của anh, anh dùng để thưởng thức cuộc sống, có gì sai. Em biết đó không phải là tiền của em, không có quyền xen vào. Nhưng em nghĩ chỉ còn một tháng nữa là cả 2 đính hôn, nếu em không nói, anh ấy sẽ cứ tiêu thoải mái.

Không thể ngọt ngào nữa, em đã nghĩ ra cách tạo áp lực về tài chính để anh cố gắng hơn. Em nói với anh đính hôn trên 2.000 USD và tổ chức ở nhà hàng lớn. Sau cưới phải có nhà, xe mới… Em tỏ ra ham vật chất để anh cảm thấy áp lực về tài chính vì trước kia, em luôn tiết kiệm, không đòi hỏi nên anh chẳng lo gì. Nhưng em không biết mình đúng hay sai? Mong anh chị có thể góp ý cho em, em cảm ơn.

Minh Nguyệt

Vợ khỏe hay chồng yếu ?

Nhiều khi, tôi thấy thất vọng và mất hết cảm giác vì gia đình tôi thực sự rơi vào bế tắc và những chuyện bế tắc này thật khó có thể chia sẻ.

 

Chồng yếu hay vợ khỏe
Chồng yếu hay vợ khỏe

Tôi đã đọc rất nhiều bài viết nhưng chưa đủ can đảm để viết về câu chuyện của chính mình. Nhưng đến bây giờ, tôi thực sự bế tắc và cảm thấy lo lắng cho hạnh phúc gia đình.

Tôi lấy chồng đã được gần 1 năm nhưng đời sống vợ chồng không mang lại cho tôi ấn tượng cũng như hạnh phúc nhiều lắm.

Chồng tôi chỉ hơn tôi 1 tuổi, anh cũng là người đàn ông có hình thể lý tưởng, cao 1,74m, nặng 68 kg nhưng tôi không hiểu vì sao chồng tôi lại kém trong “chuyện ấy” hay tại tôi có ham muốn quá cao.

Thời gian chúng tôi quen nhau đến lúc cưới chỉ có 5 tháng, lúc yêu nhau chúng tôi đều ở xa nhau, tôi sống chung nhà trọ với bạn, còn anh sống trong nhà tập thể của cơ quan nên những lúc gặp nhau dù cả hai đều khao khát làm chuyện vợ chồng nhưng điều kiện không cho phép và chúng tôi đành “nhịn” chuyện đó.

Ngay trong đêm tân hôn, tôi hồi hộp chờ đợi bao nhiêu thì lại thất vọng bấy nhiêu. Anh ôm chặt tôi, trong lúc tôi đang hưng phấn mong đợi nhất thì anh chỉ ôm và nói rằng “không được rồi em, chắc vì anh hồi hộp quá nên chúng nó ào ra rồi. Thôi em nghỉ đi, mai hết mệt mình bắt đầu lại”.

Tôi buồn thiu, vội vàng mặc quần áo vào và cả đêm đó tôi không ngủ được vì có cảm giác lo lắng điều gì đó.

Và những đêm về sau, hai vợ chồng làm chuyện ấy chỉ được 2-3 phút là anh đã đầu hàng. Trong khi đó, tôi còn chưa cảm nhận được cảm giác tình ái là gì thì đã bị mất. Tôi biết anh còn bí mật giấu tôi uống thuốc trợ dương nhưng cũng chẳng được bao nhiêu và thực sự tôi chưa bao giờ cảm thấy khoái cảm là gì.

Cứ như thế, chúng tôi cưới nhau được hơn 9 tháng, mặc dù không có kế hoạch gì nhưng không có dấu hiệu mang thai. Nhiều đêm nằm bên chồng, anh chỉ ngáy khò khò còn tôi thì chìm ngập trong khao khát được yêu.

Nếu tôi vô tình ôm anh hoặc chạm vào “chỗ ấy” của anh là anh cáu lên “để anh ngủ, anh mệt lắm”, trong khi buổi tối chúng tôi không hề làm gì.

Tôi cảm thấy như người đói trong chuyện ấy. Tôi lên mạng tìm hiểu và dần lo lắng không biết chồng tôi có bị chứng yếu sinh lý hay không? Tôi mua đồ ăn về bồi bổ cho anh nhưng anh vẫn ngáy khò khò mà không có động thái muốn yêu thương.

Mặc dù, cả hai vợ chồng đang ở độ tuổi son sắc nhưng chúng tôi chỉ làm “chuyện ấy” hai tuần/lần và mỗi lần không quá 5 phút.

Anh làm tình không có những giây phút khúc dạo đầu gì mà chỉ hùng hục vài nhịp cho xong rồi lại thôi. Nhiều lúc muốn chồng làm tiếp nhưng anh đã nằm vật ra giường. Đã có biết bao đêm, tôi bực dọc cào cấu chồng và lấy chân đập mạnh xuống giường nhưng hình như anh không biết điều đó.

Nhiều lần tôi định nói thẳng với chồng, rồi lại sợ anh tự ái vì đàn ông sĩ diện rất cao. Tôi không muốn chia tay chồng hay phá vỡ hạnh phúc gia đình mình nhưng trong sâu thẳm của tôi, tôi vẫn cần chuyện ấy lắm.

Gần đây, tôi thường bảo chồng “hai vợ chồng mình đi kiểm tra sức khỏe xem thế nào vì đến bây giờ sao vẫn chưa thấy gì”. Nhưng thực chất, tôi chỉ muốn bác sĩ kiểm tra vấn đề sinh lý của hai vợ chồng xem chúng tôi có vấn đề gì không?

Nếu anh có sức khỏe bình thường thì tôi sẽ phải điều khiển ham muốn của mình cho hợp với chồng. Vừa nghe vợ nói, anh đã đỏ mặt gắt lên không đồng ý “con cái của trời cho, có phải em muốn mà có được ngay đâu”.

Tôi phải làm gì bây giờ, biết thuyết phục chồng như nào để anh đồng ý đi khám bệnh?

 

Muốn bỏ chồng sau nửa tháng đám cưới

Hôm qua khi xem điện thoại của anh, em thấy người con gái kia lại gọi đến. Anh nói người ta muốn phá hoại hạnh phúc gia đình mình và sẽ không liên lạc với người đó nữa. Em hoang mang, mất lòng tin vào chồng, không biết làm sao để bảo vệ hạnh phúc gia đình.

Em năm nay 24 tuổi, chồng bằng tuổi, kết hôn được nửa tháng. Bọn em yêu nhau hơn 4 năm, có rất nhiều sóng gió. Cuối năm 2011 lại chia tay, sau gần một năm rồi quay lại. Em không hề biết trong thời gian chia tay anh ấy có bạn gái mới. Chỉ khi người con gái đó tìm cách nói chuyện với em, em mới hiểu rằng dù đã quay lại anh vẫn chưa dứt khoát với người yêu cũ, bạn ấy vẫn còn yêu anh rất nhiều.

Sau một thời gian nói chuyện, em và người bạn gái ấy đều yêu cầu anh dứt khoát, anh thì không. Quá mệt mỏi, cuối cùng em quyết định im lặng, rút khỏi cuộc tình tay 3 đó. Nửa tháng sau, anh làm mọi cách để tìm em, đứng mưa hàng giờ, ngày nào cũng có mặt ở cổng công ty em làm để nhìn thấy em về… Những hành động đó làm em mủi lòng, với lại vẫn còn tình cảm nên em đồng ý quay lại.

Anh dẫn em về nhà ra mắt, mọi người trong gia đình rất quý em. Mẹ anh đi xem tuổi và nói tháng 3 hai đứa em cưới là đẹp nhất. Bất ngờ về việc tổ chức cưới, em và anh đều đồng ý. 9 ngày trước lễ cưới, em phát hiện anh và bạn gái kia liên lạc lại với nhau. Em hỏi anh nói bạn đó chủ động nhắn tin chúc mừng hạnh phúc, mới nhắn tin 2 buổi tối. Em không tin đó là thành ý vì chẳng có ai chúc mừng hạnh phúc vào lúc nửa đêm và lại hết ngày này qua ngày khác như thế.

Em rất buồn, không muốn cưới nữa, nhưng còn 2 bên gia đình, còn khách mời đã xong? Bạn bè anh nói người kia rất tốt, anh ấy không muốn tuyệt tình. Em chẳng tin, vì nghĩ cho 2 bên gia đình nên tạm thời bỏ qua và tiếp tục chuẩn bị cho đám cưới.

Tưởng chừng mọi việc yên ổn, hôm qua khi xem điện thoại của anh, em thấy người con gái kia lại gọi đến. Em hỏi anh nói không biết, chỉ khi em lấy máy anh gọi trực tiếp vào số đó, xác định đúng người anh mới giải thích người ta có gọi nhưng anh không nghe. Anh nói người ta muốn phá hoại hạnh phúc gia đình mình và sẽ không liên lạc với người đó nữa.

Em hoang mang, mất lòng tin vào chồng, không biết phải làm thế nào để bảo vệ hạnh phúc gia đình mình. Mong nhận được sự góp ý từ mọi người để em có thể giải quyết nhanh chóng mọi việc. Em mới kết hôn được nửa tháng, chưa có em bé, có nên ly hôn không?

Huyền

Chồng bạc đãi vợ nhưng hết lòng với bạn

Vợ là người đắp chăn cho khi hắn lạnh, nấu cơm, rửa bát, chăm con… nhưng hắn sẵn sàng đạp, đánh, chửi, thậm chí đuổi vợ đi.

 

Là một người vợ nhưng tôi cũng không biết chồng mình đang làm gì, đồng nghiệp có những ai và chồng tôi đang cảm thấy thế nào. Hắn chẳng bao giờ nói với tôi cả. Hắn có thể đi chơi với bạn bè cả ngày nhưng không thể chơi với con 30 phút.

Tôi cũng chẳng bao giờ biết chuyện gì từ chồng, người ngoài còn biết rõ về hắn rõ hơn tôi. Hắn sẵn sàng lấy tiền ăn của cả nhà cho thằng bạn, còn mặc kệ không cần biết vợ con có bị đói hay không? Nhưng tôi chẳng thấy thằng bạn nào tốt với hắn cả.

Chồng đối xử tệ bạc với vợ - Ảnh minh họa
Chồng đối xử tệ bạc với vợ – Ảnh minh họa

Tôi cảm thấy tôi và hắn chỉ là vợ chồng vì cái giấy đăng ký kết hôn. Tôi thậm chí không bằng người ngoài. Hầu như chuyện gì tôi biết về hắn cũng nghe từ người ngoài kể lại. Tôi cũng không hiểu gia đình này rồi sẽ đi đến đâu nữa. Tôi nói hắn, hắn mặc kệ không cần biết. Hắn cần gì phải vun vén cho gia đình này? Hạnh phúc đối với hắn là những giây phút thả phanh bên những thằng bạn tồi tệ, là những giờ ngồi dài chơi AOE, là những buổi nhậu đến tận 1h đêm?

Sau đó, khi về đến nhà, vợ là người đắp chăn cho khi hắn lạnh, nấu cơm, rửa bát, giặt quần áo và chăm con và giúp hắn mỗi khi khó khăn. Nhưng hắn sẵn sàng đạp, đánh, chửi, thâm chí đuổi vợ đi. Mọi tội lỗi trong nhà đều do vợ gây ra hết, vì ở nhà đấy chỉ có mỗi vợ hắn là người ngoài. Vợ hắn giờ đây chẳng biết phải làm gì nữa, cứ buông xuôi cho cuộc sống đến đâu thì đến.

Béo xinh

Khốn đốn như phải “chiều vợ” có nhu cầu chăn gối cao

Một tuần 7 ngày thì cả 7 đêm những quý ông này bị vợ khe khẽ khều. Họ phải nghĩ đủ trò để kìm hãm ham muốn chăn gối của vợ, nhưng bất lực và phải cố “chiều vợ”.

Chiều vợ
hiều cuối tuần, Hùng không đi chơi đâu được. Cứ định bước chân ra ngoài, Hằng trong váy áo sexy chặn trước cửa từ bao giờ và ôm Hùng bảo: “Cuối tuần mà anh…”.

Đó là chân dung những ông chồng đang phải khốn đốn với tần suất đòi hỏi “chuyện ấy” của các bà vợ.

Nhìn bên ngoài, cuộc sống chung của cặp vợ chồng 30 tuổi Hằng – Hùng (Minh Khai, HN) rất hòa hợp. Nhưng bên trong, chẳng ai biết Hùng – chồng Hằng luôn cảm thấy mệt mỏi và khốn đốn vì tần suất đòi hỏi “chuyện ấy” ấy càng nhiều của vợ mình.
Trước khi cưới, cặp đôi cùng tuổi này đã có 4 năm ở bên nhau. Và tất nhiên, những lần “yêu” vụng trộm của họ trong nhà nghỉ diễn ra rất tuyệt vời và hòa hợp. Một năm đầu sau khi lấy nhau, sự hòa hợp ấy vẫn khiến họ rất nồng nàn trong phòng ngủ.
Nhưng từ khi Hằng mang thai và nhất là khi có con nhỏ, Hằng bỗng dưng “đòi hỏi” nhiều hơn. Điều này khiến Hùng không khỏi khốn đốn mỗi khi phải cố sức “chiều vợ”.
Mỗi đêm trước khi đi ngủ, Hằng đều lấy chân khe khẽ khều chồng đòi “trả bài”. Thế là, dù buồn ngủ díu cả mắt, Hùng lại phải hùng hục phục vụ vợ nếu không muốn bị mất ngủ cả đêm vì bị vợ giận.
Thậm chí, cuối tuần, Hùng muốn trốn và tranh thủ đi chơi cũng bị vợ kéo lại gạ gẫm. Thành ra, nhiều cuối tuần, Hùng không đi chơi đâu được. Cứ định bước chân ra ngoài, Hằng trong váy áo sexy chặn trước cửa từ bao giờ và ôm Hùng bảo: “Cuối tuần mà anh…”.
Để hạn chế bớt tuần suất đòi hỏi chuyện ấy của vợ, nhiều lần Hùng đã nghĩ ra vài chiêu ứng phó. Song dường như tất cả những cách kiềm chế của Hùng đều không mấy hiệu nghiệm.
Có lần, Hùng chợt nghĩ, cách tốt nhất để kiềm chế bớt nhu cầu của Hằng là nịnh vợ đi làm thêm buổi tối. May mắn thay Hằng cũng nghe lời chồng không chút hoài nghi. Nhưng dù cả ngày làm ở công sở, tối lại đi làm thêm quần quật, về nhà còn con nhỏ, Hùng cứ nghĩ, khi vợ mệt mỏi thân xác, mệt đầu óc thì sẽ “tắt điện toàn thành phố”. Nào ngờ, Hằng càng làm công việc càng stress thì nhu cầu “yêu” để xả stress của vợ càng tăng lên mới lạ.
Nhiều lần, Hùng lại nhờ cậy đến thuốc đông y trợ giúp nhưng cũng phải bó tay bất lực. Thậm chí sau bao ngại ngần, Hùng cũng trao đổi thẳng thắn với Hằng vì lo ngại ảnh hưởng đến sức khỏe và tinh thần của 2 vợ chồng. Những lời Hùng nói, Hằng đều vâng dạ nhưng cũng nhanh chóng cho qua như gió thoảng.

Nói về nhu cầu ham muốn quá cao của vợ, Hùng than thở: “Mấy năm trước hay đợt mới cưới vì còn thanh niên nên vẫn khỏe mạnh. Tuần có thể chiến 7-8 lần cũng vẫn khỏe re. Nhưng giờ, thực sự mình đã thấy đuối sức. Cả ngày đi làm về cũng đủ mệt rồi thế mà vẫn bị vợ khều”.
Hơn 2 năm chiều vợ và sau bao nỗ lực kìm hãm ham muốn của vợ không thành, giờ đây Hùng cũng phải ngầm xác định: “Thôi, gắng chiều không vợ ra ngoài ăn vụng thì mọi chuyện càng tệ hơn. Trước mắt cố gắng phục vụ vợ được ngày nào tốt ngày ấy”.
Kết hôn đã 5 năm nay, Quang Khải (Hoàng Hoa Thám, HN) cũng phải khổ sở vì vợ có nhu cầu ham muốn quá cao. Tuần 5 lần, người đàn ông 34 tuổi này luôn phải yêu vợ mà vợ vẫn chẳng tha.
Ngoài sự khó chịu vì phải chiều vợ nhiều lần, Khải còn không ngày nào được yên thân vì vợ Khải có thói quen hay thẩm du trên người chồng. Mất ngủ vì vợ thẩm du, Khải có góp ý thì vợ cười hí hí bảo:“Nhiều lúc em chẳng muốn thế đâu nhưng nó như kiểu phản xạ tự nhiên ấy”.
Chả thế mà 5 năm kết hôn, vợ chồng Khải đã đẻ sòn sòn 2 con. Là người đàn ông và trụ cột gia đình, Khải phải ngày đêm nai lưng ra kiếm tiền nuôi con. Đã thế, Khải lại phải giật mình thon thót vì chiều vợ “khoản ấy” mỗi tuần.
Nhiều lần, Khải tính dại mua cao trăn về nấu cháo cho “bạn vợ” uống hoặc tích cực cho vợ ăn rau răm nhiều như mọi người rỉ tai. Nhưng rồi ông bố 2 con này lại không dám áp dụng vì sợ sau này nhỡ có chuyện gì vợ lại khổ.
Hết cách, Khải mạnh dạn đưa ý kiến rút bớt tần suất từ 5 còn 2-3 lần/tuần. Nhưng vợ Khải cứ một mực bảo thanh niên trai tráng thì tần suất từng ấy đã là bao. Khổ nỗi, Khải cũng không có chuẩn mực nào mà dựa vào đó so sánh để thuyết phục vợ được.
Khải lại quay ra đánh vào điểm yếu nhất của đàn bà. Anh dọa vợ rằng, nếu ham hố sex nhiều thì nhan sắc sẽ xuống cấp nhanh chóng. Nhưng vợ Khải bỏ ngoài tai lời dọa dẫm này vì thực tế đó không đúng với vợ  Khải tí nào. Ngược lại, vợ Khải chẳng những không tiều tụy đi mà còn càng ngày càng phơi phới.

Thế là, Khải phải thực hiện âm mưu: “Hôm nào chiều được vợ thì chiều. Còn những hôm thấy không cố được, mình kiếm cớ trốn sang hàng xóm chơi, vợ ngủ lăn lóc mới mò về. Nói chung, yếu rồi nên phải dùng mưu”.
Tuy nhiên, tự thấy cách trốn tránh ấy không bền và không ổn nên mới đây, Khải phải chăm chỉ đi tập Gym, bơi lội và ăn uống hợp lý nhằm cải thiện chuyện ấy với vợ.
Khải tâm sự chuyện kín: “Bản thân mình nghĩ đây là cách duy nhất. Do đó, thời giannày, mình bảo vợ chú ý tẩm bổ cho và đi tập thể hình. Vợ mình thấy vậy phấn khởi ra mặt.
Mình còn tranh thủ thủ thỉ với vợ: ‘Anh còn có công việc. Mà công việc thì nhiều stress và sẽ yếu không như vợ được. Vì thế vợ tính xem giảm giảm ham muốn lại để hai đứa cùng hòa nhịp mới vui’. Vợ mình xem ra đã hiểu vấn đề và thương chồng hơn rồi. Cô ấy đã hứa sẽ giảm tần suất. Mình vui lắm vì đang lo nếu cứ như trước, không biết một vài năm nữa ‘hết vốn’, mình phải tính sao?!”.

Ngủ với em… anh nhé!

“Anh à! Em mệt lắm! Anh ra đây ngủ với em nhé!” – Tôi thực sự bàng hoàng khi vô tình đọc được tin nhắn của cô ta gửi cho chồng mình.

Ngủ với anh
Ngủ với anh

Tôi lấy chồng đã hơn ba năm và có một đứa con gái. Từ hồi cưới nhau đến giờ, tôi cảm thấy cuộc sống gia đình mình rất tù túng và hai vợ chồng thường xuyên xảy ra xích mích, cãi vã nhau…

Vì là người ở quê lên Sài Gòn lập nghiệp nên anh phải sống chung cùng gia đình bên nhà vợ. Lúc mới cưới nhau,  ba mẹ tôi có cho hai vợ chồng mượn một số tiền để làm ăn… và cho tới bây giờ, chúng tôi vẫn chưa thể trả hết được số nợ ấy cho bố mẹ mình!

Cách đây hai năm, tôi  mang bầu nhưng vẫn phải ra tiệm buôn bán với chồng bình thường cho đến ngày sinh con. Khi tôi sinh em bé, chồng tôi bảo vợ phải ở nhà để chăm sóc con cái, còn anh sẽ tìm một người phụ bán hàng, chứ đàn ông bán hàng không thể bằng phụ nữ được. Và mọi chuyện liên quan tới cửa hàng, buôn bán hay mướn người giúp việc đều do chồng tôi một mình quyết định!

Anh đã thuê một người bạn gái cùng quê với anh để phụ bán hàng. Vì hoàn cảnh gia đình và không ai trông con giùm nên tôi ít khi ra ngoài tiệm để xem chồng làm ăn, buôn bán như thế nào… Và có những lúc tôi muốn ra thăm chồng thì anh ấy cứ bảo“Em cứ ở nhà chăm sóc con cái. Việc ở cửa hàng đã có anh và cô giúp việc lo”.  Cứ ngỡ chồng quan tâm đến mình nên tôi cũng nghe lời và ở nhà chăm sóc con cái chu đáo… Nhưng nào ngờ…

 

Có một lần, tôi đã bắt gặp tin nhắn của người phụ bán gửi cho chồng mình với những lời lẽ rất tình cảm “Anh à! Em mệt lắm! Anh ra đây ngủ với em nhé!”. Tôi thực sự rất sốc trước cái tin nhắn ấy… Và tôi hỏi chồng mình thì anh ấy nói “Đấy chỉ là tin nhắn nhảm nhí. Anh và nó trêu nhau cho vui thôi… chứ ai lại làm cái chuyện bậy bạ ấy ở trong chỗ làm ăn của mình chứ?”. Tôi cho anh cơ hội giải thích và yêu cầu anh cho cô ấy nghỉ làm… nhưng anh vẫn im lặng và không có ý kiến gì! Đến khi tôi gọi điện cho cô ta và hỏi về cái tin nhắn hôm nọ thì cô ấy cũng giải thích chẳng khác gì chồng tôi cả! Phải chăng, chồng tôi đã nói cho cô ấy biết tôi đọc được tin nhắn ấy và muốn cho cô ta nghỉ việc?

Nghỉ Tết xong, tôi đã gọi điện thoại cho cô ta để thông báo cho cô ấy nghỉ làm. Nhưng thật bất ngờ khi cô ấy to tiếng “Cô đúng là con người không đàng hoàng. Tại sao cô lại cho tôi nghỉ làm khi công việc tôi làm rất tốt. Hơn nữa, tôi cũng không làm gì sai trái với gia đình chị cả?”. Tôi chỉ nhẹ nhàng giải thích với cô ta: “Bây giờ con tôi đã lớn. Tôi sẽ ra cửa hàng để tiếp tục công việc của mình và không cần đến người phụ việc nữa. Chẳng nhẽ, tôi không có quyền cho cô nghỉ việc sao?”…

Tôi cho cô ấy nghỉ việc cũng một phần là vì tôi không muốn chồng mình “qua lại” với cô ấy nữa! Bây giờ, con tôi đã đi nhà trẻ và hằng ngày, tôi vẫn chăm sóc con rất chu đáo… Vậy mà chồng tôi suốt ngày cằn nhằn vợ “Cô bỏ bê con cái như vậy, ra tiệm chỉ để phá chuyện buôn bán đang suôn sẻ của tôi thôi sao?”. Anh cho rằng, tôi không biết tính toán, làm ăn và không nhanh nhẹn, thông minh như “người khác”. Tôi hiểu được cái từ “người khác” của anh là ai, cũng hiểu được anh cảm giác khó chịu như thế nào khi tôi cho cô ta nghỉ việc…

 

Cũng từ hồi cô ta nghỉ việc đến giờ, vợ chồng tôi suốt ngày gây gổ, cãi vã… mà nguyên nhân cũng chỉ vì tôi quay lại tiệm để làm ăn cùng anh ấy, không lo ở nhà chăm sóc con cái. Tôi thật sự không hiểu chuyện này nên giải quyết như thế nào nữa? Chẳng nhẽ tôi đuổi việc cô ta là sai sao? Chẳng nhẽ tôi gửi con để ra làm ăn, buôn bán cùng chồng mình cũng sai ư?

Bây giờ tôi phải làm gì đây? Chẳng nhẽ, tôi chỉ biết ở nhà chăm sóc con cái cho anh… và lại tiếp tục gọi cô ta lên phụ giúp chồng mình sao? Nếu cứ tiếp tục để cho cô ta lên bán hàng cùng chồng thì liệu gia đình chúng tôi có bị tan vỡ vì người thứ ba hay không?

Tôi không ngờ cuộc sống của vợ chồng lại xảy ra nhiều xung đột như thế này? Biết làm sao để lấy lại niềm tin và tình yêu thương của chồng đây? Tôi không thể xoa dịu được những những nghi ngờ, ghen tuông mỗi khi nghĩ đến hình ảnh chồng mình gần gũi người phụ nữ ấy?…

Biết làm sao để cuộc sống vợ chồng không còn là địa ngục?

Chồng thay đổi từ khi thất nghiệp

Ngày xưa anh yêu và quan tâm tôi biết bao, giờ không còn nữa. Anh không còn quan tâm tôi vui hay buồn, áp lực cuộc sống tôi không biết chia sẻ cùng ai. Lúc tâm trạng buồn bực, anh dồn hết lên đầu 2 con.

Gà đá - Ảnh minh họa
Gà đá – Ảnh minh họa

Tôi năm nay 31 tuổi, đang sống và làm việc tại Bình Dương, chồng 37 tuổi. Chúng tôi kết hôn được 8 năm, giờ có 2 con trai dễ thương và ngoan. Sau khi tìm hiểu nhau 3 năm mới cưới, biết bao sóng gió khổ đau mới đến được với nhau vì gia đình tôi cấm cản, sợ tôi phải khổ khi thấy gia cảnh anh nghèo mà lại có 8 anh em. Gia đình anh làm nông, gia đình tôi khá giả, ba mẹ thương yêu tôi hết mực vì là gái một trong gia đình. Từ bé đến lớn tôi chỉ biết ăn, học và tốt nghiệp xong đi kế toán trong doanh nghiệp nước ngoài với mức thu nhập khá, anh làm trưởng phòng marketing công ty nước ngoài.

Tôi và anh đã thuyết phục được ba mẹ, ngày hạnh phúc nhất đời cuối cùng cũng đến. Anh luôn thể hiện là người cầu tiến, yêu thương tôi hết lòng, cưới nhau xong tôi và anh phải thuê nhà để sống vì tính anh sĩ diện, không thích nhờ vả bên vợ, gia đình anh ở quê. Bao nhọc nhằn tôi và chồng đã trải qua trong cuộc sống chung, rồi 2 đứa con lần lượt ra đời. Những nỗi lo toan vất vả thường nhật, những đồng tiền mồ hôi nước mắt, lo toan bên nội bên ngoại, tất cả chúng tôi đều trải qua và chắt chiu dành dụm cho cuộc sống. Giờ chúng tôi đã có nhà riêng.

Những tưởng vợ chồng đã trải qua bao niềm vui nỗi buồn sẽ gắn bó, yêu thương nhau suốt đời, nào ngờ giờ tính tình anh đã thay đổi, tôi đau khổ và thất vọng vô cùng. Ngày xưa anh yêu và quan tâm tôi biết bao, giờ không còn nữa. Anh không còn quan tâm tôi vui hay buồn, áp lực cuộc sống tôi không biết chia sẻ cùng ai. Lúc tâm trạng buồn bực, anh dồn hết lên đầu 2 con. Bọn trẻ lại phải sống trong không khí gia đình ảm đạm với sự lạnh lùng của chồng. Tôi đâu làm gì sai mà anh lại đối xử với tôi như thế? Tôi là người phụ nữ đam đang, rất hòa đồng, biết điều, sống bên gia đình chồng, chưa bao giờ phải mất lòng ai. Ba mẹ, mấy đứa em chồng yêu thương và nể trọng tôi lắm.

Tính anh thay đổi cũng từ khi bị mất việc 2 năm nay vì công ty phá sản, giờ kinh doanh ở nhà nên thời gian rất rảnh, có đơn hàng thì giao, không anh ngồi lướt web, nuôi gà cảnh. Tôi phải vệ sinh nhà nhiều, lau chùi và dùng chổi lùa chúng ra. Anh vô tình thấy, nghĩ tôi đang đánh chúng nên nổi điên với tôi. Tôi có giải thích anh cũng không nghe. Chúng tôi cãi nhau mấy câu, anh ra tay đánh tôi. Tính anh gia trưởng và nóng, luôn cho mình đúng, không nghe lời khuyên của ai. Vì mấy con gà mà anh hành động như vậy tôi thật sự rất buồn. Chúng tôi không thể nói chuyện quá 5 câu với nhau, tình yêu tôi dành cho anh đã hết, từ lâu giờ chỉ sống vì con.

Tôi cũng điều tra có phải anh đang ngoại tình nhưng không tìm được bằng chứng gì cả. Giờ tôi phải làm sao, ly hôn hay tiếp tục chịu đựng vì con? Liệu con tôi có phát triển tâm lý bình thường như bao đứa trẻ khác không khi phải sống trong hoàn cảnh này? Hãy cho tôi lời khuyên chân thành, xin cảm ơn các bạn.

Hòa

Chồng ngoại tình với em dâu

Em trai bắt gặp tin nhắn yêu đương của chồng tôi gửi cho vợ cậu ấy nên nói chuyện để tôi biết. Trong 100 tin ở máy điện thoại em dâu, có đến 70 tin là của chồng tôi nhắn.

Nhà tôi có 3 chị em đều có vợ có chồng. Em gái lấy chồng xa, tôi lấy chồng cách nhà ngoại 5 km, em trai lấy vợ ở chung với bố mẹ tôi. Em trai lấy vợ năm 2007, gần một năm sau đi Đài Loan, cuối năm 2012 đã về. Nhà ở mặt đường, bố mẹ lại không làm ăn buôn bán gì nên hết sức tạo điều kiện cho chồng tôi mượn để buôn bán đồ nội thất. Vợ chồng tôi nhờ bố mẹ được 3 năm. Không ngờ trong khoảng thời gian chồng tôi lên đấy làm việc, cách đây hơn 1 năm, đã có quan hệ yêu đương với em dâu.

Chồng ngoại tình với em dâu
Chồng ngoại tình với em dâu

Tôi không biết gì, bố mẹ trên đấy cũng không biết. Nhiều lúc tôi lên đấy chơi thấy mẹ cũng nói “Hình như cái Dư (em dâu tôi), không biết có trai gái gì không mà dạo này thấy nó làm dáng rồi ăn mặc đẹp lắm. Có hôm trời mưa to mà nó mặc quần trắng bốp, xách cái túi bé tí đi làm”. Tôi còn át đi “Mẹ toàn để ý cái linh tinh vớ vẩn, nó ăn mặc đẹp đi làm thì làm sao”.

Mẹ tôi với em dâu không hợp nhau, hay cãi vã, tôi nghĩ mẹ không ưa thì hay để ý vậy thôi. Chồng tôi có cách nhìn nhận và thái độ quay 180 độ với em dâu. Lúc đầu mới làm trên đó hay nói em láo, toàn cãi mẹ chồng, rất bênh mẹ tôi. Một năm trở lại, anh chỉ lên đấy bán hàng chứ không phải vừa bán vừa làm như trước, thì lại hay bênh, thỉnh thoảng đi giao hàng còn về cho cháu tôi (con em trai tôi) tiền.
Thấy vậy tôi lại mừng vì biết tính chồng rất căn cơ, chắc chắn, thế mà lại cho cháu tiền, sống thoáng hơn. Tôi nghĩ chắc do chồng ở trên đấy ai cũng quý, nhất là mẹ, nên anh “biết đều” hơn là lẽ đương nhiên. Tôi không nghi ngờ gì cho đến khi gần sinh con thứ 2.

Hôm đó cầm điện thoại của chồng vì anh mới mua điện thoại, chứ bình thường tôi chẳng bao giờ sờ đến. Tôi đã đọc được tin nhắn của em dâu nhắn cho anh, nhưng nội dung cũng chỉ là tâm sự bình thường thôi. Lúc đó tôi chỉ hỏi “Sao cái Dư lại nhắn tin cho anh thế này, anh đừng có mà vớ vẩn đấy”. Chồng tôi bảo không có gì. Nói xong lúc đó là tôi thôi chứ không nghĩ gì cả.

Có lần tôi và chồng cãi nhau vì chuyện nhắn tin, tôi vừa nói chuyện điện thoại với em dâu xong, một lúc sau máy của chồng có tin nhắn. Tự dưng tôi thấy lạ vì chồng không bao giờ nhắn tin chỉ gọi thôi. Tôi hỏi chồng ai nhắn thì chồng tôi bảo không có gì, tôi bảo đưa máy xem, anh nhất định không đưa. Tôi bảo “Có phải cái Dư không?” Chồng tôi không nói gì, cầm máy đi xuống dưới nhà.

Tôi và chồng ngủ mỗi người một giường, vì có bầu nên phải làm thêm một phòng nữa cho đỡ chật, 2 phòng đối diện nhau ở trên tầng. Tối đó chồng biết tôi giận nên lúc ngủ đã sang phòng tôi làm lành. Anh có nhận là Dư nhắn tin để hỏi số điện thoại của chồng nó (lúc đó em trai tôi chưa về) và bảo với anh đừng nói cho tôi biết. Tôi bảo số của chồng nó vẫn số cũ mà không biết thì ai biết mà hỏi, nếu mất số thì hỏi tôi cũng được sao phải giấu.

Lúc đó tôi nghĩ, chắc vợ chồng nó lại giận nhau, dù ở xa đứa cũng không hòa hợp được, hay giận dỗi, tức giận chắc lại xóa số của chồng, giờ xin lại. Tôi hỏi chồng tin nhắn đâu, anh nói xóa rồi. Tôi tức nhưng cũng cho qua dù có cảm giác không bình thường. Đến ngày đầy cữ con, không vào ngày nghỉ, anh bảo em dâu nghỉ để lên nhà tôi làm cơm, bảo tôi gọi điện nói em dâu nữa, tôi cũng gọi.

Hôm đó em dâu nghỉ làm, chồng tôi rất vui vẻ. Tôi ở trong phòng, lúc mọi người ăn uống gần xong, Dư có lên phòng tôi khoe “Ở dưới kia anh Minh (tên chồng tôi) cứ bắt đi pha nước nên kệ, đi lên đây chơi” với thái độ rất gần gũi. Tôi hơi ngạc nhiên vì dù ở nhà, anh cũng không dễ dàng sai ai như thế, nếu có sai cũng chỉ là cô em gái, thế mà lại sai em dâu.

Tôi nghĩ vậy, chỉ cười, không nói gì rồi tự trấn an chắc anh em thân thiết thôi, không có chuyện gì được. Còn một vài chuyện nữa làm tôi nghi ngờ, không bao giờ có thể nghĩ chuyện đó xảy ra. Tôi tin chồng hoàn toàn vì tính anh rất khô khan, thực tế, suy nghĩ rất chín chắn nên chuyện đó không thể nào có được. Hết tháng 1 âm năm nay, chồng đi Lào làm vì cửa hàng phải trả cho em trai.

Tôi chuẩn bị hết các thứ cho chồng đi, động viên anh sang đó chịu khó làm còn nuôi 2 con. Từ trước tới giờ chuyện làm ăn của anh tôi không hỏi đến, tiền nong anh giữ két, tôi không biết chồng làm được nhiều không, có bao nhiêu tiền. Mặt khác tính anh rất chi ly, tôi đi làm công ty một tháng có mấy triệu, cứ tiêu hết tôi bảo anh đưa thêm. Tôi không liên quan đến công việc của chồng, mỗi khi đưa tiền cho tôi mà anh còn kêu tiêu ít tiêu nhiều.

Tính anh chắc chắn thế, tôi nghĩ để anh giữ tiền còn chắc hơn. Với lại, vợ con còn tính toán thế thì làm gì có chuyện vớ vẩn kia. Giờ tôi mới biết hoàn toàn không thể tin được khi em trai tôi lên nhà nói chuyện. Nó nói đã biết lâu rồi, đã tha thứ cho vợ 1, 2 lần khi bắt gặp tin nhắn chồng tôi gửi cho. Em trai tôi đã hỏi, nói chuyện trực tiếp với chồng tôi, anh không nhận, nói là nhắn tin nhầm.

Em trai bắt gặp tin nhắn yêu đương của chồng tôi gửi cho vợ cậu ấy nên đã nói chuyện để tôi biết. Từ hôm em trai tôi nhận được tin nhắn đó đã giữ điện thoại của vợ, nhưng không thiếu gì cách liên lạc. Trong điện thoại của em dâu còn xem được nhật ký liên lạc, trong 100 tin nhắn thì có đến 70 tin là của chồng tôi nhắn. Em dâu giải thích chỉ là anh em tâm sự, còn cái tin nhắn em trai tôi đọc được là do nhờ chồng tôi nhắn như thể để thử xem em trai tôi còn yêu vợ không. Rồi cứ chối quanh, có lúc lại nói “anh Minh thích em thì thích chứ em không thích, em vẫn yêu anh”. Vậy là trong lời nói đã thấy mâu thuẫn rồi nhưng em dâu tôi vẫn nhất định không nhận.

Chồng làm ăn nhờ trên nhà tôi mấy năm, khi đi sang Lào cũng chưa 1 lần gọi về hỏi thăm bố mẹ tôi thế nào. Em dâu tôi đều biết chuyện, lưu cả 2 số điện thoại Việt Nam và số nước Lào của anh. Toàn bộ tin nhắn và các cuộc gọi đều trong giờ làm việc của em dâu. Chắc các bạn nghĩ tôi ngu ngốc lắm đúng không? Tôi ân hận vì mình quá ngu ngốc và dễ dãi. Tôi đã gọi điện, nhắn tin cho chồng về nhưng anh không về, nói dối tôi phải còn xin hộ chiếu mới về được, thực chất là để có thời gian liên lạc với em dâu đối phó, quyết chối chứ không nhận.

Tôi nhắn tin cho chồng là “Tôi không ngờ anh lại là người như thế. Giờ tôi không biết nói thế nào với anh nữa. Tôi nói vậy chắc anh biết. Anh về đi rồi giải quyết”. Tôi không nói rõ chuyện gì, nếu thực sự chồng không có gì thì phải gọi ngay để hỏi chứ không thể lặng im không hỏi cũng không nhắn lại gì cả. Tôi gọi điện đến lần thứ 5 mới nghe. Nếu tôi nói từng chi tiết để chắc chắn rằng 2 người đó có quan hệ thì rất dài, nói vậy chắc mọi người đều biết như thế nào rồi.

Giờ tôi lo lắng nhất là khi cả 3 gia đình biết chuyện sẽ đón nhận thế nào, bố mẹ tôi sẽ ra sao. Tôi khổ tâm, thương 2 đứa con nhỏ của mình nữa vì chắc chắn tôi sẽ ly hôn rồi. Tôi thực sự đau đớn và mệt mỏi, dù trước mặt mọi người vẫn phải tươi cười.

Hường