Category Archives: Tâm sự hôn nhân

Những trận đánh thừa sống thiếu chết của chồng

Nếu có một lời phàn nàn nào về việc anh ta ăn chơi thì ngay lập tức toàn thân tím bầm lại chỉ trừ phần bụng ra, vì tôi mang thai mà. Anh ta đã giải thích với mọi người: Cháu đánh nó không chết được đâu, chỉ đánh vào tay vào chân, và mặt, có ảnh hưởng gì tới bụng đâu.

Có không cái gọi là chung thủy trong tình yêu? Khi viết ra những dòng này tôi không hiểu mình đang trong trạng thái cảm xúc gì nữa. Đau đớn? Có cả những cảm giác đau đớn về thể xác, vết chân bầm tím, khuôn mặt sưng húp vì ăn nguyên cả một cái bát tô inox, còn tâm hồn? Bây giờ tôi không hiểu nó có còn là của tôi không hay là của một kẻ cam chịu ê chề, nhục nhã. Ê chề nhục nhã không phải vì tôi đã làm cái gì đó có lỗi. Ngoại tình? Lúc này là chưa xảy ra nhưng ai đoán biết được sau đó nó sẽ không xảy ra trong tương lai?

Tôi là một phụ nữ không trẻ cũng chẳng phải là già. Tôi năm nay 27 tuổi, đã kết hôn được 5 năm và có hai con trai xinh xắn, tôi làm kế toán trong một đơn vị hành chính sự nghiệp. Chồng tôi, nhìn hình thức rất bắt mắt, anh ta mở một tiệm sửa chữa nhỏ ở nhà và cũng được đánh giá là có tài. Chúng tôi đến với nhau bằng tình yêu, có hẳn 4 năm tìm hiểu và yêu nhau.

Khi yêu nhau ai cũng mong chờ một tương lai tốt đẹp ở phía trước nhưng có phải tất cả chúng ta đều được như vậy? Bi kịch của tôi bắt đầu từ 4 năm về trước, khi sinh con trai đầu lòng được năm tháng thì phát hiện điện thoại của chồng có tin nhắn: “Anh à, chúng ta chia tay đi, em không muốn phá vỡ cuộc sống gia đình của anh. Em cảm thấy thật có lỗi khi đánh cắp hạnh phúc từ một người khác”.

Tôi đã rất hoài nghi, hỏi anh về tin nhắn đó của ai? Tại sao lại nhắn cho anh như vậy, anh kiên quyết chối cãi và nói rằng nó không phải là của anh, anh cho mượn máy. Nhưng sau này tôi phát hiện ra đó là của một cô gái rất trẻ, họ đã yêu nhau. Ngày tôi biết được bí mật đó cũng là quãng thời gian tôi chìm trong đau khổ cả về thể xác lẫn tâm hồn. Chỉ một câu hỏi nhỏ em gái là ai? Anh chửi bới lăng mạ tôi bằng những lời lẽ vô văn hóa, khốn nạn, anh ta lăng mạ cả gia đình tôi, bố mẹ tôi, những người hàng ngày bế con cho anh ta.

Không dừng ở đó, anh tiến thẳng tới tôi tát tới tấp: Mày đừng có xen vào cuộc sống của tao. Trong khi tôi đang bế con nhỏ, anh ta lao thẳng vào tôi mà đánh, mà đấm, như thể tôi là một dụng cụ tập đấm của các võ sỹ quyền anh. Con trai tôi khóc thét lên vì hoảng sợ, nó đã sợ hãi rất lâu. Tôi bỏ về nhà mẹ đẻ, anh ta đến đòi con trai. Bố mẹ tôi hỏi vì sao lại đánh tôi, anh ta chuyển sang lý do tôi ghen tuông vô lý.

Bố mẹ tôi nói làm sao mà anh lôi họ ra mà chửi bới, hai bên lời qua tiếng lại và có mâu thuẫn từ đó. Anh ta nói không cần họ phải dậy bảo, vậy là 2 ngày sau anh ta dồn đủ số tiền bố mẹ tôi cho mượn một nửa mảnh đất. Từ đó trở đi anh ta không bao giờ vào nhà tôi dù là ngày lễ, ngày tết, có giỗ chạp anh ta cũng chẳng cần để ý, chẳng cần quan tâm nhà vợ có chuyện gì bất kể là to hay nhỏ.

Đối với anh ta chỉ có tôi là tồn tại và tôi không có gia đình và không được có gia đình. Sau đó chúng tôi vẫn về sống với nhau, vì tôi nghĩ tôi còn có con trai và hơn hết tôi vẫn rất yêu anh ta, tôi vẫn luôn an ủi bản thân mình: Tình yêu của tôi và con trai xinh đẹp sẽ giúp cho những người tôi yêu sát lại bên nhau. Tôi đã hy vọng và sống trong ảo tưởng, một giấc mơ màu hồng.

Tôi mang bầu cháu thứ 2, vì nghĩ rằng có thêm một thành viên nữa anh ta sẽ có cách nghĩ khác hơn. Nhưng anh ta lại bắt đầu lao đầu vào cờ bạc, lô đề, những chuỗi ngày đi suốt đêm lặp đi lặp lại. Ban ngày anh ta cũng thuê luôn 2 người làm để tiện hơn cho việc ăn chơi của mình, còn tôi nếu có một lời phàn nàn nào về anh ta thì ngay lập tức toàn thân tím bầm lại chỉ trừ phần bụng ra, vì tôi mang thai mà.

Anh ta đã giải thích với mọi người: Cháu đánh nó không chết được đâu, chỉ đánh vào tay vào chân, và mặt, có ảnh hưởng gì tới bụng đâu. Tôi vẫn phải chịu đựng vì tôi sống ở quê, sợ bị mang tiếng và sợ những đứa con của tôi không có được một mái ấm có cả cha và mẹ. Sau những chuỗi ngày ăn chơi chắc hẳn mọi người cũng biết kết cục như thế nào. Nợ nần chồng chất, lúc này anh ta mới bắt tay làm lại khi xuất phát điểm còn thấp hơn cả số 0.

Tôi bắt đầu bị anh ta soi mói, nào là đi làm về muộn, ngày lễ mọi người ở cơ quan tôi ăn cơm trưa ở đó, vừa ngồi vào bàn ăn cơm giọng anh ta vang lên trong điện thoại: “Mày không về nấu cơm cho tao à”?, đủ để cho đồng nghiệp của tôi nghe thấy. Hàng ngày tôi vẫn nấu cơm dọn dẹp nhà cửa, con cái là trách nhiệm của tôi và đi chợ bằng lương của mình và bị đối xử thậm tệ.

Đọc những diễn đàn trên mạng, chị em phụ nữ khi mang thai và sinh con thì có thời gian kiêng cữ sao tôi thấy điều đó thật hoang tưởng đối với mình, tôi không thuộc về thế giới đó. Thời gian trôi qua tôi cũng đã quen với những trận đòn vô cớ, quen với những đống lửa đốt bùng quần áo, giầy dép, tài liệu, những cái điện thoại chưa đến một tháng vì lúc bực tức của chồng. Tôi vẫn sống cam chịu như thế cho đến một ngày gặp anh, một người đã có gia đình.

Anh cho tôi có cảm giác mình là một con người, một phụ nữ. Chúng tôi chỉ có những tin nhắn điện thoại, những câu chuyện vu vơ qua tin nhắn. Tôi kể hết cho anh nghe những bi kịch của tôi, tôi nhận được sự cảm thông chia sẻ từ anh, tôi thấy lòng mình ấm lại. Tôi vẫn còn trẻ, nếu theo sự nhận xét của những người xung quanh không ai tin nổi tôi đã có 2 con, nhưng tôi chắc rằng mình sẽ không tồi tệ đến mức phá vỡ hạnh phúc của người khác. Song tôi không biết mình có nên sống với người chồng như vậy không?

Và nếu tiếp tục sống với anh ta cuộc đời tôi sẽ như thế nào, những đứa con của tôi sẽ học được gì từ anh ta? Mẹ tôi, cô giáo của anh ta còn bị gọi bằng “con”. Bố tôi một đảng viên 40 năm tuổi Đảng bị gọi bằng “thằng”. Còn tôi sẽ bị ăn đòn bất cứ lúc nào, kể cả ở cơ quan vì anh ta làm từng làm thế khi tôi mải làm hồ sơ thẩm định tài chính không về nhà nấu cơm trưa?

Hôm nay khi viết ra những dòng này tôi thấy lòng mình thật thanh thản, tôi sẽ đấu tranh cho chính bản thân. Tôi phải tìm lại tôi, tôi phải lấy lại danh dự, lấy lại nhân quyền của mình và cuộc đời tôi sẽ do tôi quyết định chứ không phải là anh ta. Và chưa chắc tôi sẽ dành sự thủy chung, cống hiến hết mình cả về tình cảm lẫn vật chất của mình cho một người như thế.

Trang

Nhập viện vì bị hủy hôn trước ngày cưới

Anh nói cần có tương lai, cần có vợ, tôi không phải là tương lai của anh. Tôi như người vừa rớt từ trên cao xuống, khoảng thời gian đó tôi như người điên, không ăn không ngủ và cuối cùng phải nhập viện vì chứng trầm cảm nặng.

Khi viết nên những dòng tâm sự này tôi đã trải qua những tháng ngày điều trị tâm lý ở bệnh viện, thời gian cũng gần năm rồi mà nỗi đau như mới ngày hôm qua. Tôi năm nay 28 tuổi. Anh và tôi là đồng nghiệp của nhau, cả hai cùng công tác trong một trường THCS, anh về trường công tác trước tôi vài năm.

Năm đầu khi mới về trường thật lòng tôi không hề có chút tình cảm nào với anh cả vì nhìn chung anh chẳng có nét gì đặc biệt, lại lớn tuổi hơn tôi. Nhưng qua vài lần đi café cùng những đồng nghiệp, mọi người cũng muốn vun vén cho tôi và anh. Lúc đó tôi chỉ im lặng và cười rồi thỉnh thoảng anh có đưa tôi về vài lần vì trời tối. Sau đó chúng tôi hay liên lạc và quan tâm nhau hơn.

Thời gian sau tôi và một người bạn mở tiệm nhỏ để mua bán mỹ phẩm, khoảng thời gian đó cũng là dịp hè nên thỉnh thoảng anh ghé tiệm chơi nhưng tình cảm của tôi cũng chỉ xem anh như một người bạn hơn bình thường. Trong một lần trường tổ chức đi tham quan hè anh đã chủ động đến nhà chở tôi đến trường. Kết thúc chuyến tham quan, do hành lý nhiều nên anh phải ghé nhà để bỏ lại, tôi cũng rất ngỡ ngàng trước sự việc như vậy.

Sau lần đó anh thỉnh thoảng chở tôi về nhà và trong một lần mẹ anh đã đề nghị chúng tôi cưới. Tôi thật bất ngờ trước sự việc và tôi đã từ chối với lý do còn đi học nâng cao, chưa thể cưới. Tôi sợ mình không làm tròn bổn phận của con dâu khi phải vừa đi làm vừa đi học và cũng chưa chuẩn bị tâm lý để làm mẹ. Nhưng ba mẹ anh đã trấn an tôi là không cần làm dâu con gì cả, cứ cưới đi rồi về ở đâu thì ở và cũng không có con liền đâu mà sợ.

Cứ như thế tôi chỉ im lặng và mẹ anh đã đến nhà tôi xin hỏi cưới. Ba mẹ và các anh trong nhà tôi mọi người cũng hối thúc vì nhìn thấy anh hiền lành, sau này về không bay bướm lăng nhăng vì dù sao anh cũng là giáo viên, gia đình sợ tôi kén chọn sau này sẽ gặp người không đàng hoàng.

Rồi lễ dạm ngõ cũng được tiến hành, thời gian quen nhau tôi rất buồn và cũng góp ý nhiều lần vì tính thờ ơ và vô tâm của anh. Anh không hề quan tâm đến tôi, xem tôi muốn gì và cần gì, tôi trách móc thì anh bảo: anh nói với em anh không biết quan tâm đến phụ nữ, anh rất dở việc đó. Từ lúc quen nhau cho đến ngày đính hôn anh chỉ tặng tôi duy nhất món quà nhân dịp sinh nhật, món quà đó là do cô bạn đồng nghiệp nhắn tin rủ anh tổ chức sinh nhật cho tôi. Tình cờ tôi biết được do cô đồng nghiệp đó gửi nhầm tin nhắn, thay vì phải gửi cho anh thì cô đó lại gửi cho tôi.

Tôi cũng không trách hay hờn giận vì anh không tặng quà cáp hay ga lăng. Lúc đó tôi cứ nghĩ rằng thôi anh ấy đã nói vậy thì mình cũng không buồn làm gì, vì như vậy chắc là anh ta sẽ chẳng biết ga lăng với phụ nữ nào ngoài tôi. Nhưng cuộc đời đâu suôn sẻ như mình muốn, trong khoảng thời gian đó tôi và anh luôn cãi vã, nhiều lúc tôi muốn đem trả rượu nhưng vì sĩ diện, tôi sợ mọi người bàn tán, sợ dư luận.

Dù đã làm lễ đính hôn với tôi nhưng anh vẫn đi uống rượu với những cô gái khác và để cho những người con gái đó dùng điện thoại của anh để gọi cho tôi khiêu khích. Sự việc đó ba mẹ anh cũng biết vì chính mẹ anh đã nghe điện thoại của những cô gái đó. Cô gái đó liên tuc gọi điện quấy rối, cô ta còn bảo với mẹ của anh rằng bây giờ anh nhậu say và đang ở nhà cô ta ngủ.

Mẹ anh bảo tôi chở bà đến địa chỉ nhà đó để tìm anh nhưng trên đường đi thì gặp anh đang đi về. Sau lần đó tôi muốn dứt khoát thì anh năn nỉ hứa sẽ không bao giờ làm cho tôi buồn nữa, nhưng sự việc chỉ được một tháng rồi đâu lại vào đấy. Tôi lại tiếp tục nhận được những tin nhắn và lời nói xúc phạm từ học trò phổ cập của anh.

Thời gian đó chúng tôi thường xuyên có những trận cãi nhau, anh đã nói với tôi nhà em chưa chắc giàu bằng nhà anh, em cũng đâu có đẹp gì đâu. Những lời nói đó như xoáy vào tim tôi, tôi rất buồn, khi đó gia đình lại có chuyên, ngoại tôi bị bênh nan y, cả nhà đang rất buồn, mẹ tôi cũng cảm nhận được tâm trạng của tôi và hỏi. Tôi đã kể lại những lời anh đã nói, ba mẹ tôi rất buồn vì người con rể tương lai không tôn trọng gia đình mình.

Ba mẹ tôi muốn tôi đem trả sinh lễ và hủy bỏ cuộc hôn nhân này vì sống với người lăng nhăng và không tôn trọng gia đình mình như vậy sẽ không có hạnh phúc. Khoảng thời gian đó bên nhà anh cũng tổ chức lễ cưới cho em trai của anh, anh gặp tôi ở trường và nói sắp đám cưới em trai anh, em có đi không? Mặc dù đang rất buồn nhưng tôi nghĩ người em kia và mình đâu mâu thuẫn gì, chẳng lẽ mình không đi thì khó coi, dù gì chúng tôi cũng làm lễ hỏi rồi.

Mẹ anh đã đến gia đình tôi để mời đám cưới, bà nói: Bữa đó có ai mời anh chị không, nếu có tôi rút thiệp lại. Ba mẹ tôi lúc đó rất buồn vì những lời nói như vậy. Mẹ anh nói với ba mẹ tôi là tôi xem thường nhà bên đó hay sao mà không thấy ghé chơi, ở lại buổi trưa ở trường cũng không thấy vào nhà để nghỉ ngơi.

Thật sự lúc đó tôi vừa phải đi làm, thứ bảy và chủ nhật còn đi học. Chỉ thỉnh thoảng tôi mới qua chơi, nếu có dịp đi đâu tôi vẫn mua quà cáp về biếu gia đình anh. Còn anh thì ngược lại, chưa bao giờ anh mua biếu ba mẹ tôi bất cứ thứ gì, nếu có tổ chức đi ăn uống thì ba mẹ tôi là người trả tiền. Những gì tôi góp ý với anh, anh về nói lại với mẹ anh cả, tôi trách anh không quan tâm đến tôi thì mẹ anh nói: chứ nó muốn mày quan tâm sao nữa?

Tôi và anh dạy chung trường nhưng buổi trưa tôi ở lại còn anh đi về nhà vì nhà anh gần trường hơn nhà tôi, anh cứ vô tâm đi về, chẳng hề mời tôi về nhà hay hỏi han tôi ăn gì. Trước đám cưới của em anh, nhà tôi có tổ chức giỗ nhỏ cho nội vậy mà anh cũng chẳng qua hay có lời nói xin lỗi nào với ba mẹ tôi. Hôm sau mặc dù rất buồn và giận nhưng tôi vẫn đi đám cưới, tôi có bàn với anh nên đi mừng đám cưới em bằng tiền hay sao? Anh bảo tùy tôi, suy nghĩ mãi tôi quyết định mua nữ trang để làm quà cưới.

Khi tôi đi đám cưới về ba mẹ bắt tôi phải nhanh chóng mang lễ vật trả lại vì không muốn dính líu tới gia đình đó. Lúc đó ngoại tôi đã rất yếu rồi, ba mẹ tôi không muốn khi ngoại mất gia đình đó sẽ đi cúng viếng vì làm như vậy chúng tôi sẽ còn ràng buộc nhau. Tôi đã cố năn nỉ và xin lỗi ba mẹ bỏ qua vì tôi sợ sự đổ vỡ. Tôi qua nhà anh muốn trình bày hết với ba mẹ anh nhưng tôi không thể nói thành lời được, tôi đã năn nỉ anh hãy qua xin lỗi ba mẹ tôi một tiếng vì đã có những lời xúc phạm tới gia đình nhưng anh vẫn im lặng.

Trước hai ngày ngoại tôi mất, tôi nhập viện vì có khối u phải mổ, ngày tôi nhập viện cũng là ngày nghỉ chuyên môn của anh nên tôi nhờ anh chở đi. Xuống đến bệnh viện anh bỏ tôi ở cổng rồi đi chích ngừa viêm gan, một mình tôi ở bệnh viện với đủ thứ thủ tục và làm các xét nghiệm trước khi lên ca mổ. Anh chích ngừa xong chạy về nhà ở gần đó (nhà anh có hai ngôi ở hai nơi), khi làm xong các thủ tục để nhập viện thì mới gọi cho anh. Anh đến đón nhưng chẳng có lời hỏi thăm gì đến tôi.

Hôm sau tôi lên bàn mổ thì anh vẫn đi dạy bình thường, mẹ anh muốn đi cùng tôi và mẹ tôi đến bệnh viện nhưng thực sự là để gặp mặt mẹ tôi trách móc vì ba mẹ tôi không đi dự đám cưới. Khi ngoại tôi mất gia đình anh đến chia buồn nhưng sau đó cũng được đem ra kể công, nào là đã đi đến bệnh viện khi tôi mổ, nào là gia đình có hữu sự…

Sau đám tang của ngoại, tôi thường xuyên vào nhà anh vào buổi trưa hơn vì trước đó đã có góp ý, tôi cũng cố gắng khắc phục nhưng càng ngày mẹ anh càng quá quắt hơn. Bà bảo tôi sao không về góp ý với ba tôi vì ba tôi khó khăn và kỳ cục, bà còn bảo nếu biết trước vậy đã không đi hỏi cưới tôi cho anh. Thật sự khi nghe những lời nói đó nước mắt tôi cứ muốn trào ra, không ngờ mình đã cố gắng làm bổn phận của một người sắp làm dâu nhưng sao quá khó khăn.

Hơn bao giờ hết, lúc đó tôi cần anh để động viên, chia sẻ nhưng không, anh bảo tôi rằng ba mẹ, anh em, bạn bè là trên hết, tôi chẳng là gì. Ba mẹ có chửi mắng sai anh vẫn cho là ba mẹ đúng em không có quyền nói lại. Tôi có nói với anh mình cưới nhau một thời gian rồi anh xin ba mẹ cho mình ra ở riêng dù ở nhà tranh vách đất hay che tạm để ở cũng được. Em không muốn vì em mà anh khó xử nhưng anh đã bảo không bao giờ ra ở riêng, nếu anh cưới em về mà em không ở chung thì dù có con đi nữa anh cũng bỏ.

Chuyên gì tới cũng tới, ba mẹ anh qua nhà tôi để nói với ba mẹ tôi bây giờ cưới thì về ở chung còn không thì trả nữ trang lại đây. Trước đó tôi và anh đã cãi nhau kịch liệt và tôi để anh chọn, anh chọn như thế nào tôi cũng chấp nhận, cuối cùng anh chọn chia tay. Anh nói với tôi anh cũng cần có tương lai, cần có vợ, em không phải là tương lai của anh, cưới vợ về mà không muốn làm vợ lại muốn làm mẹ.

Tôi như người vừa bị rớt từ trên cao xuống, khoảng thời gian đó tôi như người điên không ăn cũng không ngủ và cuối cùng tôi phải nhập viện vì chứng trầm cảm nặng. Tôi gọi cho anh thì anh bảo em phải cám ơn gia đình em vì nhờ gia đình em mà em được như vậy đó. Em không hề yêu anh, em lấy anh vì cái khác. Chia tay xong là anh quen ngay cô đồng nghiệp mới về trường và họ cảm thấy hãnh diện như thế. Tôi vẫn ngày ngày gặp mặt họ vì công việc của tôi nơi đó tôi thấy thuận lợi nên không muốn chuyển công tác.

Đối với tôi bây giờ không còn tình yêu chân thật nữa, cũng may mắn là tôi và anh chưa đăng ký kết hôn và cũng chưa vượt quá giới hạn nhưng nỗi đau ngày nào vẫn còn âm ỉ.

Tôi gửi những dòng tâm sự này đến những bạn còn lưỡng lự trong hôn nhân: hãy thân trọng tìm hiểu đối phương thật kỹ trước khi đi đến hôn nhân. Trong bất cứ ngành nghề nào cũng có người tốt và kẻ Sở Khanh, ngày trước tôi cứ nghĩ lấy người cùng nghề để dễ chia sẻ và cảm thông nhưng hoàn toàn không phải vậy.
Gửi đến những người mẹ chồng tương lai: xin hãy cảm thông và yêu thương những nàng dâu. Hãy chỉ bảo họ nếu họ làm sai như những đứa con mình sinh ra vì họ cũng rất muốn làm vừa lòng và yêu thương kính trọng các mẹ.

A

Chồng cũ đòi nuôi con vì muốn tôi tìm hạnh phúc mới

Sau một năm, giờ anh về đòi đứa con mà trước kia anh vứt bỏ. Anh viện lý do con ở với tôi, tôi sẽ khổ, vất vả. Anh nói tôi xinh đẹp, bảo tôi coi như không có con để bắt đầu cuộc sống mới.

Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình nề nếp, văn hóa và kinh tế thuộc hàng khá giả. Bố mẹ là nhân viên công chức nhà nước, chị gái và tôi được bố mẹ cưng chiều nhưng cũng được bố tôi “huấn luyện” ra trò từ học vấn đến cách ứng xử rồi nội trợ. Mọi người vẫn khen nhà tôi không có con trai nhưng lúc nào cũng đầy tiếng cười.

Từ nhỏ tôi đã là niềm tự hào của gia đình, đi học luôn nằm trong top 3 của lớp, luôn được thầy cô bạn bè khen. Có lẽ mọi thứ sẽ trôi phẳng lặng như thế nếu như ngày đó tôi không gặp anh. Anh hơn tôi 7 tuổi và bắt đầu để ý từ khi tôi vào lớp 10, tôi không biết gì cho đến khi chuẩn bị thi đại học, anh chủ động nhắn tin cho tôi. Chúng tôi bắt đầu gặp nhau, nói chuyện và nhắn tin nhiều hơn.

Tôi lúc đó là một cô gái ngây thơ, không chút toan tính và luôn tin những gì tôi được kể. Anh đã nói với tôi rất nhiều, anh nói tốt nghiệp đại học Bách Khoa với tấm bằng ưu và đang làm ở công ty hóa chất tại Hải Phòng, gia đình anh khá giả này kia nhưng tất cả chỉ là dối trá. Anh nói đã mua đất ở Hải Phòng để sau này chúng tôi lấy nhau sẽ xây nhà ở đấy.

Tôi chưa bao giờ hỏi anh chuyện gì, tất cả đều là anh tự nói, tôi tin anh nên cũng chưa bao giờ nói anh đưa tôi về nhà chơi. Tôi tin anh tuyệt đối, anh biết tôi không ham của cải nhưng sau này anh lại nói vì gia đình tôi cao quá, anh sợ không nói thế tôi sẽ không yêu anh. Thật trớ trêu, hóa ra tình yêu tôi dành cho anh được tính toán như vậy sao.

Gia đình, bạn bè biết tôi yêu anh ra sức ngăn cản, bố mẹ nói tôi đang bị lợi dụng. Tôi không nghe, bạn bè khuyên tôi cũng bỏ ngoài tai, duy nhất chỉ có người bạn thân của tôi nói anh ấy hợp với tôi và nói tốt về anh rất nhiều. Chính những câu nói đó khiến tôi càng tin anh hơn. Nhưng đâu ai ngờ được bạn thân và người yêu tôi lại bắt tay đưa tôi vào tròng. 12 năm đi học tôi không bao giờ được phép đi chơi sau 19h, vì vậy tôi và anh chỉ có thể gặp nhau ban ngày nếu tôi không có giờ học. Trong một lần, anh và bạn thân lại đánh thuốc mê rồi đưa tôi vào nhà nghỉ. Vậy mà tôi vẫn tin anh sẽ chịu trách nhiệm và bao bọc tôi.

Bẵng đi một tháng tôi đi thi đại học, chúng tôi không gặp nhau cho đến ngày nhận được 2 giấy báo nhập trường cũng là lúc tôi biết mình đang có thai. Tôi hoang mang, lo sợ tột cùng, không dám nói với ai, anh biết nhưng không tin vì có một lần làm sao đã có thể. Thế rồi tôi cũng nhập học theo trường mà tôi thích, ngày ngày tôi đi xe bus 10km đến trường học cùng với đứa con ngày một lớn. Tôi giấu cho đến khi đứa bé được 6 tháng mọi chuyện mới vỡ lở, chúng tôi làm đám cưới trong sự tiếc nuối của thầy cô và bạn bè. Lúc này tôi mới biết những gì anh nói là dối trá, nhưng tôi không hề trách, không cảm thấy tủi thân vì tôi thương anh.

Bảo lưu 6 tháng sinh con, tôi tiếp tục học tiếp, vừa học vừa chăm con, lo công việc gia đình tại đất Hà Thành đắt đỏ. Nhưng rồi chuyện gì đến cũng đến, anh mượn chuyện làm ăn thường xuyên cần tiền, tôi lại mượn ông bà ngoại cho anh làm ăn. Lỗ vốn anh về trách mắng đánh đập tôi, mẹ chồng luôn bênh con trai, mọi trách cứ tôi gánh hết, thương con tôi cam chịu.

Tôi ngậm đắng nuốt cay đem con về nhà bố mẹ đẻ vì chúng tôi không thể sống với nhau khi anh có người khác. Không một ai biết, tất cả trách tôi không làm tròn bổn phận. Hàng ngày, dậy từ 5h sáng đi chợ lo ăn sáng cho gia đình, rồi lên lớp học, trưa về lo cho con, cho gia đình, tôi không có một chút thời gian cho bản thân.

Cuối cùng chúng tôi vẫn ly hôn, tôi được quyền nuôi con và không yêu cầu anh trợ cấp. Tôi để con ở nhà tiếp tục lên Hà Nội học và đi làm thêm. Tốt nghiệp bằng giỏi, tôi có một công việc với mức lương khá ổn, mọi thứ bắt đầu cân bằng thì anh xuất hiện với giấy triệu tập của tòa án, anh đòi quyền nuôi con. Đến lúc này tôi mới biết anh lập gia đình và đã có con chỉ trong một năm, giờ anh về đòi đứa con mà trước kia anh vứt bỏ. Anh chuẩn bị rất kỹ lưỡng, anh biết lợi thế thuộc về mình vì anh có gia đình đầy đủ và anh muốn đưa con sang Trung Quốc cùng anh.

Tôi chết lặng, anh đâm tôi chết một lần, giờ anh lại đâm lần nữa. Anh viện lý do con ở với tôi, tôi sẽ khổ vất vả. Anh nói tôi xinh đẹp, đúng là trong mắt bạn bè tôi luôn là bông hoa nở rộ rực rỡ, nhưng ai biết được đằng sau nó là một trái tim luôn rỉ máu vì anh.

Tôi không thể chấp nhận ai vì biết không ai có thể đủ bao dung để tha thứ cho tôi và bao bọc mẹ con tôi. Anh biết điều đó, còn anh lại có gia đình, anh hoàn toàn có thể cho con chúng ta một gia đình hoàn chỉnh, nhưng tôi không cam tâm. Cả đời không gặp lại con tôi sẽ không thể yên tâm được. Anh có cần phải chia cắt mẹ con tôi thế không, tôi nuốt nước mắt bao năm nay vì con, giờ anh lại bảo tôi coi như không có để bắt đầu cuộc sống mới.

Hàng ngày, tôi vẫn đi làm, vẫn rạng rỡ trước mặt mọi người, không ai biết được tôi đang lo lắng tột độ. Tôi từ chối tất cả những người muốn gần, vì tôi luôn tự ti với hoàn cảnh của mình, tôi sợ khi họ biết được sẽ coi thường tôi. Tôi vẫn luôn khao khát được che chở, được yêu thương, được như bao cô gái tuổi 22 khác. Tôi nên làm gì, để con mình ra đi và bắt đầu cuộc sống mới hay gắng đến cùng để giữ con ở lại? Dù biết nếu đi với anh con có lẽ sẽ hạnh phúc hơn. Làm sao để tôi tiếp nhận tình yêu mới và thoát khỏi quá khứ. Xin hãy giúp tôi.

Thanh

 

Chồng lừa tôi để về quê cưới vợ khác

Ngày em gái anh xuống đưa tôi đi bỏ cái thai chính là ngày anh cưới. Không giải thích, anh lạnh lùng tuyên bố: “tôi kết hôn với người khác, đó là mong muốn của gia đình tôi, mẹ tôi đã mất quá nhiều nước mắt vì tôi. Hơn nữa tôi không còn tình cảm với cô, nên tôi lấy người ta”.

Chúng tôi đến với nhau thật tình cờ, qua người bạn tôi và anh quen nhau từ năm 2006. Sau nhiều lần nhắn tin, gọi điện anh đã hẹn gặp. Tuy nhiên, lần đầu gặp nhau anh không để lại ấn tượng gì trong tôi mặc dù sau đó anh cũng nhiều lần nhắn tin, hẹn hò đi chơi nhưng đều bị tôi từ chối. Đơn giản vì ngày ấy một cô gái mới 22 tuổi như tôi đang còn rất nhiều dự định và mơ ước. Rồi tôi thay số điện thoại vì nhiều nguyên nhân.

Bẵng đi 3 năm, cũng vẫn là người bạn đã giới thiệu anh cho tôi ngày ấy tình cờ gặp lại tôi và đã chủ động liên lạc hẹn anh đi uống nước nhân sự kiện cả 3 hiện đang ở Hà Nội. Gặp lại tôi, mặc dù không nói ra nhưng tôi cũng cảm nhận được anh rất vui mừng vì khi biết tôi vẫn còn độc thân. Bạn bè lâu ngày mới gặp, hàn huyên nhiều chuyện, đủ các chủ đề trên trời dưới biển và đương nhiên cả chuyện trách móc nhau vì đã thay số điện thoại nhưng không cho bạn bè biết.

Cuộc sống bộn bề phải lo cơ áo gạo tiền giữa nơi không người thân thích khiến tôi cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều về anh. Ngược lại, từ khi có lại được số điện thoại của tôi, anh thường xuyên nhắn tin, gọi điện hẹn hò mặc dù tôi đã cương quyết và có khá nhiều lý do để từ chối. Bởi tôi luôn nghĩ rằng cuộc đời của mình sẽ phẳng lặng trôi đi sau sự kiện năm 2007, khi anh “người yêu”, thầy giáo của một trường cao đẳng, nơi tôi theo học rũ bỏ trách nhiệm của một ông bố và xỉ nhục tôi bằng những lời lẽ của một người họ “sở”.

Ngậm đắng nuốt cay, dở dang việc học hành, tôi đã chạy trốn tất cả với cái thai đang tượng hình ngày một lớn dần trong khi trong túi không có nổi 200 ngàn đồng cùng một chỉ vàng, tiền bán mảnh đất, của hồi môn của mẹ tôi để phòng thân khi đi học xa nhà. Giữa Hà Nội, nơi tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sinh sống ở đó, bởi nơi đất khách quê người, không người quen, không một sự giúp đỡ. Tôi dường như tuyệt vọng và mất hết niềm tin khi vừa bước chân xuống Hà Nội đã bị một trung tâm giới thiệu việc làm ở đường Nguyễn Trãi lừa một cú ngoạn mục.

Nộp tiền đặt cọc một triệu, lúc đó tôi đã phải bán một chỉ vàng của mẹ đưa để có một công việc: tuyển dụng nhân sự cho một văn phòng giới thiệu việc làm, tức là tôi lại tiếp tục làm công việc như cô nhân viên kia đang áp dụng với tôi và không biết hề biết mặt giám đốc là ai với chế độ thử việc 7 ngày phải tuyển được 3 nhân sự ký hợp đồng thử việc. Sau 2 ngày chứng kiến các giao dịch ở đây, tôi thấy nghi ngờ có dấu hiệu lừa đảo nên đã trình báo công an và kết quả tôi mất toi một triệu bạc, lương thì chẳng thấy đâu.

Tôi lại tiếp tục hành trình xin việc mới, một công việc phụ quán phở với mức lương 300 ngàn đồng/ tháng. Tôi phải dậy từ 3h sáng và làm việc luôn chân luôn tay cho tới 8h tối với mức giá rẻ mạt đó. Nhiều khi nghĩ thấy tủi thân và thất vọng vô cùng nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng tôi lại cố vượt qua. Rồi ngày sinh cũng sắp đến, tôi phải nghỉ việc để chuẩn bị chờ đón đứa trẻ ra đời.

Vì hoàn cảnh và cũng là lần đầu mang thai, tôi chẳng có chút kinh nghiệm gì. Cũng chẳng ai chia sẻ bởi trong mắt họ tôi là một cô gái hư hỏng nên mới chửa hoang và phải đi làm như vậy. 9 tháng trời mang thai tôi chỉ đi siêu âm 2 lần duy nhất và tiêm một mũi phòng uốn ván, nơi tôi đến sinh là xã vùng cao của một tỉnh nghèo, giao thông không thuận tiện, trạm y tế xã nằm riêng ở một góc rừng, cách nhà dân khá xa, điện cũng chẳng có. Bây giờ nghĩ lại thấy mình quá liều lĩnh.

Tôi sinh được bé trai kháu khỉnh nặng gần 4 kg, lúc đó tôi vui mừng lắm mặc dù chẳng có ai là người thân thích hỗ trợ. Giữa núi rừng hiu quạnh, nhìn con mà thấy đau thắt lòng. Tự thấy giận bản thân mình vì đã làm khổ một đứa trẻ và dặn lòng càng phải cố gắng hơn để vượt qua. Tôi hạnh phúc, vui vẻ bên con được trọn vẹn một tháng bởi lúc đó số tiền tiết kiệm đã hết, tôi buộc phải tìm công việc gì đó để làm, nuôi sống 2 mẹ con.

Việc đầu tiên là tôi tìm chỗ gửi con. Mặc dù con mới một tháng tuổi nhưng tôi phải nói dối là được 3 tháng rồi thì người ta mới trông giùm với giá 800 nghìn đồng/tháng. Nhưng đúng là chẳng ai biết trước được chữ ngờ. Gửi con, tôi đi làm được 2 tuần, như thường lệ, buổi trưa về cho con ăn, chủ nhà nhờ tôi chở cô con gái 19 hay 20 tuổi ra bến xe đi làm ở đâu đó tôi cũng không biết, nhưng cô ta đi tới 3, 4 ngày không về, gia đình không liên lạc được và người ta khép tôi vào tội “buôn người”, đúng là làm ơn mắc oán.

Rồi họ trình báo công an, tôi bị mời lên đồn cảnh sát phục vụ công tác điều tra và họ nhốt luôn tôi một đêm ở đồn. Trời thì rét, áo ấm không có, sau hôm đó về tôi bị ốm một trận thừa sống thiếu chết. Vừa bị đòi tiền nhà, tiền trông con rồi lại mẹ ốm, con ốm, chẳng hiểu kiếp trước tôi ăn ở thế nào mà kiếp này lại rơi vào hoàn cảnh như thế. Không có tiền mua thuốc cho con, thương con, khóc nhiều quá thế là đôi mắt của tôi cũng dở chứng sưng đau, giảm thị lực, chẳng còn nhìn thấy gì.

Điều gì đến cũng phải đến, tôi đã vĩnh viễn mất đi đứa con trong sự ân hận vô cùng. Tôi dường như ngã gục, ngỡ rằng sẽ không vượt qua nổi. Tôi đã giận bản thân, oán trách số phận, căm hờn những kẻ đã gián tiếp cướp đi của tôi tất cả. Cuộc sống trở nên mất cân bằng, tôi như kẻ điên dại, tâm hồn hư không, tôi không biết mình là ai. Nếu ai từng mất đi một đứa con trong sự oan uổng có lẽ sẽ hiểu được tâm trạng của tôi lúc đó.

Rồi một năm trôi qua, tôi đã dần lấy lại được sự cân bằng. Sau nhiều lần anh hỏi, tôi đã tâm sự một phần với anh về lý do tôi thay số điện thoại, lý do tôi sống ẩn nấp 3 năm qua và cả lý do tôi không muốn đến với ai nữa, cũng chỉ mong anh không phải mất thời gian theo đuổi tôi. Nhưng mọi chuyện lại không như tôi mong muốn. Khi biết sự thật về quá khứ, về suy nghĩ của tôi, anh lại nói rằng càng thương yêu tôi hơn, bằng sự quan tâm và những hành động của anh đã làm tôi thay đổi. Lý trí không làm chủ được con tin, tôi đã yêu anh lúc nào không biết và cuộc đời tôi lại chồng chất thêm những thương đau.

Chúng tôi lao vào nhau như chưa từng được yêu, và dường như không gì có thể tách rời. Cứ thế cho đến một ngày, vào đúng sinh nhật tôi, cũng là ngày chúng tôi biết được đã có thành viên mới đang hình thành trong bụng. Tôi vui mừng, anh còn vui mừng hơn tôi. Anh suýt xoa, sung sướng và nói, lần đầu tiên anh được làm bố, lần đầu tiên anh có được cảm giác vui như thế này. Đây là nghìn cây vàng của anh, là cục cưng của anh, anh yêu em mãi mãi, anh yêu em vô cùng. Khi nào con lon ton chúng ta tổ chức đám cưới nhé, lúc đó anh sẽ đưa 2 mẹ con về vì năm nay chúng ta không được tuổi.

Đã một lần lỡ dở nên tôi không đồng ý như thế, tôi cương quyết nếu không đến với nhau, tôi sẽ bỏ cái thai đó và làm lại từ đầu. Nhưng tôi đã mềm lòng trước anh khi anh nói: anh cầu xin em, gần 40 tuổi đầu mới được làm bố, em đừng tước đi quyền làm bố của anh. Là người đàn ông anh không đòi bỏ, tại sao em là phụ nữ mà em lại muốn bỏ con đi, con có tội tình gì đâu. Em đừng lo lắng gì cả, anh luôn ở bên em, chúng ta cùng chăm sóc con.

Một đám cưới do 2 đứa tự tổ chức cũng đã diễn ra với sự chúc mừng của những người bạn. Chúng tôi chuyển về ở hẳn với nhau, một gia đình cũng tương đối hạnh phúc. Lần sinh này có lẽ khác trước, trong quá trình mang thai tôi bị đau bụng triền miên, cái thai bước sang tháng thứ 8 cũng có dấu hiệu bị suy yếu hơn. Tôi phải nhập viện trong tình trạng cấp cứu, chỉ có thể cứu được mẹ hoặc con, bác sĩ khẳng định như vậy.

Tuy nhiên, ca mổ cấp cứu được tiến hành ngay sau đó, may mắn thay ca sinh mổ của tôi “mẹ tròn con vuông” trong sự vui mừng hân hoan của cả gia đình mà vui nhất là bố cháu. Nhưng con gái tôi chỉ nặng có 2 kg, nhìn rất yếu ớt, con nhỏ xíu trông thật tội nghiệp. Anh gọi điện báo tin với đồng nghiệp “vợ sinh rồi, một bé gái”. Anh chăm con từng chút, từng chút một, tôi cũng cảm thấy yên lòng. Duy chỉ có điều, để làm khai sinh cho con, tôi đã giục anh nhiều lần đi đăng ký nhưng lần nào anh cũng có lý do là chưa lấy được giấy tờ và CMT.

Cuộc sống cứ thế trôi đi, khi con gái tôi được một tuổi, anh thường xuyên về quê hơn và nói với tôi rằng, về thăm bố mẹ và gia đình. Tôi cũng khá ủng hộ anh về vấn đề này vì thực ra từ bé tôi đã phải sống trong sự thiếu thốn đủ đường, từ vật chất đến tình cảm nên tôi thèm lắm cái cảm giác một gia đình êm ấm hạnh phúc, nơi có những tiếng cười trẻ thơ.

Tuyệt nhiên tôi cũng quên mất chuyện nhắc nhở anh rằng chúng tôi chưa đăng ký, còn anh thì cũng chẳng bao giờ nhắc đến. Tôi lại có thai lần nữa, nhưng lần này thì tôi không biết vì sau khi sinh tôi vẫn chưa “bi” lại. Đến khi bụng đau râm ran, đi khám bác sĩ nói đã được khoảng 3 tháng. Vì con còn nhỏ, cuộc sống cũng khá chật vật lại sinh mổ nên tôi muốn bỏ, còn anh cứ một mực đòi để vì năm sau là năm Nhâm Thìn, nhưng với sự phân tích của tôi anh cũng đồng ý.

Dịp đó, anh hay đi công tác, tôi thì cứ đau bụng triền miên, con thì quấy đòi bố về nhà. Để đi bỏ cái thai anh đã nhờ em gái từ quê xuống đi cùng tôi, còn anh nói rằng đang đi công tác trong Gia Lai một tuần, và cái ngày tôi bỏ đứa con đi là ngày lễ giáng sinh, bác sĩ nói rằng đó là một bé trai, tôi cũng hơi tiếc nhưng hoàn cảnh phải chấp nhận. Sự thay đổi và khác biệt ở con người anh tôi không hề cảm nhận được.

Một tuần sau không thấy anh về, chỉ gọi điện nói với 2 mẹ con là anh đã ra và đang ở nhà ông bà. Nhân dịp được nghỉ tết dương lịch nên tôi đã đón taxi từ Hà Nội về nhà anh. Trong lòng biết bao dự định nhưng một sự thật bẽ bàng tôi không thể tin nổi. Tôi chết lặng người trong sự ngỡ ngàng và đau đớn. Anh đã lừa dối mẹ con tôi là đi công tác để về quê cưới người phụ nữ khác.

Ngày em gái anh xuống đưa tôi đi bỏ cái thai chính là ngày cưới của anh. Không một lời giải thích, anh lạnh lùng tuyên bố: “tôi kết hôn với người khác, đó là mong muốn của gia đình tôi, mẹ tôi đã mất quá nhiều nước mắt vì tôi. Hơn nữa tôi không còn tình cảm với cô, nên tôi lấy người ta”. Tôi không còn biết nói gì được nữa. Một kịch bản hoàn hảo đã được anh xây dựng từ chi tiết nhỏ nhất, lên kế hoạch và triển khai thực hiện từ bao giờ tôi không hề hay biết. Tôi tin anh một cách tuyệt đối và mù quáng.

Tôi đã cầu xin cô gái kia hãy vì tương lai của con tôi mà rời xa anh ấy, trả anh ấy về cho con tôi nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa. Đối với anh bây giờ mẹ con tôi chẳng là gì cả. Anh xúc phạm tôi, chửi mắng mẹ con tôi để bảo vệ cô gái kia. Anh cho rằng: “cả thế gian này không ai bằng cô ấy”. Rồi anh lại tiếp tục dày vò tôi rằng: “Hồn bà ngoại tôi nói rằng, cậu con riêng của cô vẫn còn sống, con gái tôi đây nhưng không phải là con của tôi, cái thai cô mới bỏ đi kia là do cô ngủ với người khác nên cô mới nhất quyết phải bỏ nó đi. Tất cả tội lỗi là do cô, cô mà làm gì ảnh hưởng đến vợ tôi thì cô đừng trách”.

Thực sự tôi không thể tin nổi sự thay đổi trong con người anh sao mà nhanh chóng đến vậy. Cách đấy khoảng 10 ngày thôi vẫn còn ôm ấp yêu thương 2 mẹ con, rồi trước đó khoảng 24 h thôi vẫn còn ngọt ngào: ba thương con, ba yêu con. Vậy mà, những lời lẽ đó lại thốt ra từ chính miệng anh.

Một năm nữa lại trôi qua kể từ ngày tôi chính thức biết anh bỏ mẹ con tôi đi lấy người khác, cũng chính cái ngày ấy tôi biết rõ bộ mặt thật của con người anh. Tôi thương con nhiều nhưng cũng thấy mình may mắn, không hiểu sao ngày ấy mình lại đưa con về quê, nếu không, không biết mình sẽ tiếp tục bị lừa dối và sống trong sự ảo vọng đến bao giờ. Ngẫm lại mà thấy đúng, đời người tuy dài nhưng cũng thật ngắn, có bao lâu đâu, 2 lần lầm lỡ, 2 lần nhẹ dạ cả tin đã chấm dứt mọi mơ ước của tôi.

Phượng

Tôi chọn gái quê đẹp lạ…

Qua bài viết này, tôi chỉ muốn gửi lời nhắn nhủ “Vợ chồng đồng lòng, đừng lo nghèo khó!” 

 

Gái quê đẹp lạ
Gái quê đẹp lạ

Tôi thường xuyên xem các bài viết tham dự chuyên mục “Hôn nhân và tham vọng tiền tài, địa vị”. Tôi thấy ở đó có nhiều bạn đọc chia sẻ những câu chuyện với tham vọng rất lớn trong hôn nhân. Tôi đã do dự nhiều lần, hôm nay nhân tiện vợ đi vắng, tôi quyết định viết câu chuyện của mình với đôi lời chia sẻ.

Lần đầu tiên tôi gặp Nhung – vợ tôi bây giờ, khi cô ấy bị hỏng xe máy và lẽo đẽo dắt trên đường cao tốc. Cô ấy cố lê những bước chân nặng nhọc để dắt xe vì đoạn đường nắng gió… Thấy cô ấy dắt xe vất vả, tôi ngỏ ý giúp. Tôi hỏi han, cô ấy ngẩng lên, tôi giật mình vì đó là một cô gái đẹp lạ lùng. Sau đó, cô ấy ra lái xe Wave của tôi, còn tôi cắm cúi dắt chiếc xe Wave của cô ấy đi vá. Vá xong rồi chúng tôi làm quen với nhau, hóa ra hai người cùng quê. Chúng tôi quen biết nhau rất tự nhiên như thế.

Thời điểm quen biết cô ấy, tôi là một cậu con trai có với nhiều lựa chọn. Tuy tôi sinh ra ở quê nhưng tôi là một người khá ổn về hình thức, học vấn nên có nhiều cô gái thành thị mê đắm. Nói thật là có người có bố mẹ làm quan chức rất to và rất có điều kiện sẵn sàng. Thế nhưng, nhìn lại tất cả, tôi chỉ thích Nhung. Bởi cô ấy có vẻ đẹp riêng, lại là người không đòi hỏi nhiều, biết yêu thương.

Quen rồi, chúng tôi yêu rất nhanh. Năm đó tôi 29 tuổi còn Nhung 25 tuổi. Chúng tôi làm đám cưới sau 4 tháng quen biết. Nhiều bạn bè tôi cứ bảo, tiếc cho tôi… Tôi chỉ cười bảo mình đã chọn “gái quê” rồi.

Sau khi lấy nhau, chúng tôi cùng sống và làm việc ở Hà Nội. Ban đầu chúng tôi rất khó khăn, khi ấy lương của tôi 4 triệu, còn của Nhung chỉ được 2,5 triệu. Thế mà hai vợ chồng ki cóp 1 thời gian được 15 triệu, chúng tôi tự bảo ban nhau tiết kiệm dành dụm để sinh con.

Lấy nhau được 2 năm thì chúng tôi sinh con đầu tiên. Sau thời gian đó, tôi tìm công việc mới với mức lương khởi điểm là 10 triệu. May mắn cứ ùn ùn kéo đến cộng thêm một người vợ biết ki cóp, chúng tôi dần có quyển sổ tiết kiệm đầu tiên với số tiền là 70 triệu.

Năm nay là năm thứ 5 tôi ở Hà Nội, tôi đã có 4 quyển sổ tiết kiệm khác với một số tiền không nhỏ… Chúng tôi đã sẵn sàng để có thể mua được nhà chung cư và những tài sản có giá trị khác.

Thực ra lấy vợ hay chồng nghèo khó thì ban đầu không phải không có những khó khăn. Năm đầu tiên lấy nhau, chúng tôi chưa có vật chất gì và có những khó khăn không hề nhỏ. Tôi nhớ khi ấy, vợ có bầu thèm ăn những đồ ăn lạ mà lại đắt tiền… Khi ấy tôi thương vợ lắm nhưng vẫn phải cân nhắc túi tiền của mình rất kĩ. Tôi nói nửa đùa nửa thật là “2 ngày đi làm anh mới mua cho mình được suất ăn ấy đấy”. Có lẽ được nhắc nhở, lại hiểu hoàn cảnh của mình, cô ấy lại tự can ngăn tôi, không đi mua món ăn đắt tiền ấy nữa. Cô ấy hay nói hóm hỉnh “Nho vẫn còn xanh lắm”.

Lúc khốn khó, vợ chồng biết bảo ban nhau nên vợ chồng tôi có cuộc sống khá hạnh phúc. Về vật chất, dành dụm thì của cải sẽ sinh ra của cải. Các cụ ngày xưa có nói “thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn” là không sai.

Tôi lấy vợ đã hơn 5 năm rồi và tôi chưa bao giờ ân hận mình lựa chọn một người vợ nghèo, một cô gái đến từ nông thôn. Có thể một hai năm nữa chúng tôi mới rút hết tiền tiết kiệm để mua nhà chung cư… Nhưng lúc nào tôi cũng thấy mình đã được sống thật đầy đủ về cả vật chất lẫn tinh thần.

Minh Quân
 (Bắc Ninh)

Bi kịch ngày cưới là ngày đưa tang

Cô dâu là tôi không áo cưới, không phấn son, không bạn bè, thế nhưng tôi vẫn bước đi cạnh anh, đầy tự tin và hạnh phúc.

 

Bi kịch ngày cưới
Bi kịch ngày cưới

Năm năm trước, tôi là một cô gái hồn nhiên, ngây thơ trong sáng, sống trong sự hạnh phúc bên gia đình nhỏ của tôi. Rồi định mệnh đã khiến tôi gặp anh. Anh điển trai, ăn nói nhẹ nhàng, lại ga lăng và rất cưng chiều tôi.

Thế nhưng, gia đình tôi lại ra sức ngăn cấm. Lí do vì anh hơn tôi 10 tuổi, còn tôi mới chỉ 19 tuổi, quá nhỏ tuổi để có thể kết hôn.

Với tôi khi ấy, không có gì sánh được với tình yêu của chúng tôi. Tôi bỏ mặc gia đình và tất cả mọi thứ để theo anh, ước mơ xây dựng hạnh phúc riêng của mình.

Tôi và anh thật sự hạnh phúc, ngỡ hạnh phúc sẽ mãi mãi bên tôi. Vậy mà…

Trước ngày cưới của tôi 2 ngày, anh trai tôi bị tai nạn qua đời ngay trong đêm. Ngày cưới của tôi thành ngày đưa tang anh trai tôi. Không khí đau buồn tràn ngập căn nhà bé nhỏ của gia đình và bước ngoặt cuộc đời tôi cũng bắt đầu từ đây.

Tôi đi làm dâu trong niềm thương đau. Cô dâu là tôi không áo cưới, không phấn son, không bạn bè, thế nhưng tôi vẫn bước đi cạnh anh, đầy tự tin và hạnh phúc.

Tôi lau nước mắt để sống bên anh, cố vun đắp gia đình bé nhỏ của mình. Nhưng những tháng ngày bình yên chẳng được bao lâu…Chồng tôi bị tai nạn, nghe tin đó tim tôi như ngừng đập.

Mọi việc trong gia đình sau đó đều do mình tôi gánh vác. Làm thế nào để vừa lòng mẹ chồng, làm thế nào để lo kinh tế gia đình?…

Thế nhưng, vì yêu anh, tôi đã cố gắng và đã vượt qua. Sau hai tháng điều trị, anh cũng được ra viện, chúng tôi lại cố gắng, dự tính kế hoạch 2 năm để lo kinh tế rồi sẽ sinh em bé.

Cuộc sống đô thành vất vả khó nhọc nhưng cứ nghĩ đến anh, tôi lại vững tin. Hạnh phúc như vỡ òa khi tôi biết mình đang mang bầu. Tôi nghĩ chắc anh sẽ hạnh phúc lắm. Thế nhưng, một lần nữa, tôi chết lặng…

Chồng tôi có người khác? Lúc đầu tôi không tin nhưng một lần chính em trai anh đã điện cho tôi. Hôm đó tôi đã tìm đến nơi anh đang “nặm nồng” với người đàn bà khác.

Tôi đau lắm không biết có nên nói lời chia tay trong lúc này hay không?

Bạn đọc giấu tên

Bi kịch trai ham giàu

Tôi muốn li hôn kết thúc cuộc sống nhiều tiền mà tình dần cạn, mong rằng đó là một cách có thể tự sửa sai.Nhưng vì cô ấy mà tôi có tất cả, thì khi ra đi tôi cũng sẽ mất hết những gì tôi đã từng tham vọng.

Tôi đã từng nghĩ rằng, đối với một người đàn ông, tiền tài, địa vị là quan trọng nhất. Khi có được hai thứ ấy, thì chắc chắn sẽ có được hạnh phúc bên người đàn bà mình chọn. Vậy mà khi đạt được ham muốn, tôi mới nhận ra bi kịch chính mình phải gánh chịu cho một sự lựa chọn mù quáng.

Tôi có một thời sinh viên bên mối tình đẹp, ấm áp với cô gái nghèo cùng huyện, ở cách nhà tôi không xa, lại cùng nhau học Đại học dưới Hà Nội. Chúng tôi đã cùng vượt qua những tháng ngày khó khăn nhất nơi đô thị bon chen. Khi ra trường, không có ai thân quen tạo cơ hội bám trụ ở thành phố, cả hai trở về quê hương lập nghiệp. Cô ấy nhanh chóng được nhận vào vị trí kế toán của một công ty nhỏ, tuy ổn định nhưng lương không cao. Còn ngành tôi học khá khó có được công việc với mức lương đủ trang trải. Bố mẹ ngày càng già yếu, ốm đau làm đứa con duy nhất như tôi càng trở nên lo lắng, vừa tìm việc, vừa tranh thủ làm thêm trong suốt thời gian dài.

 

Trai ham giàu - Ảnh minh họa
Trai ham giàu – Ảnh minh họa

Thế rồi, thật may mắn khi một công ty nhà nước tuyển viên chức, tôi như mở cờ trong bụng. Đây là cơ hội vàng, dù rất nhiều đối thủ giỏi, thậm chí có “ô” che chở, nhưng có lẽ sự quyết tâm đã giúp vượt qua kỳ tuyển dụng xuất sắc, có được một vị trí mà không mất đồng tiền nào. Ở đây, tôi quen một cô gái xinh đẹp, giỏi giang là con gái một cán bộ cốt cán. Cô ấy đã cho tôi biết một sự thật buồn: Khi không có người nâng đỡ, dù vào được cơ quan, thì tôi mãi là nhân viên quèn với mức lương khiêm tốn, không thể tiếp tục lên cao. Tôi không dám tin vào điều ấy. Nếu vậy thì sao tôi có thể đổi đời, lo cho bố mẹ già luôn mong mỏi con thành đạt? Tôi lại khôn khéo dựa vào sự thân thiết với cô gái trẻ ấy để quen biết nhiều hơn và tạo cơ hội lên vị trí mới.

Cô ấy rất quý con người tôi. Đó là lý do để tôi muốn tiến xa hơn, ngỏ lời yêu và để thực hiện được những ước mơ mang đầy tham vọng. Có cô ấy, tôi sẽ có tiền bạc và địa vị được nâng cao. Nhưng người con gái tôi yêu vẫn đang chờ đợi đến ngày hạnh phúc. Đứng giữa hai dòng nước, tôi càng ngày càng hoang mang, không biết lựa chọn con đường nào cho cuộc đời mình? Tôi suy nghĩ thật nhiều, có người yêu trong cái nghèo đeo bám, hay chọn sự giàu sang với người mình chỉ hơi xao lòng? Nhưng cơ hội chỉ có một lần, không thể chần chừ để tuột mất, người như cô ấy biết bao chàng trai theo đuổi. Vậy là tôi quyết định chia tay với người yêu trong đớn đau với lý do không hợp nhau, không còn yêu mà không dám thêm một lời giải thích. Giấc mộng gia đình bất chợt tan vỡ, cô ấy đã khóc hàng tuần liền, không ra ngoài gặp ai. Các anh chị cô ấy đã mắng chửi tôi rất nhiều, và luôn canh chừng cô em để không làm điều gì dại dột. Tôi chỉ biết âm thầm dõi theo tất cả cho đến khi mọi chuyện yên bình trở lại.

Sau đó, tôi có cuộc tình mới với người thứ hai, dù không môn đăng hậu đối nhưng vẫn khôn khéo vượt qua sự ngăn cấm của nhà gái. Đám cưới diễn ra một cách suôn sẻ, tôi bắt đầu một cuộc sống mới với thân phận ở rể, rồi dần được lên chức, lương, thưởng,… cũng tăng theo, báo hiếu bố mẹ và mua được nhà riêng. Đứa con gái đầu lòng ra đời làm tôi có đầy đủ tất cả những gì mọi người mong muốn: Tiền bạc, địa vị, gia đình. Người ta luôn nói tôi may mắn, “chuột sa chĩnh gạo”, nhưng họ đâu biết tôi đã phải trở thành kẻ thực dụng đến thế nào để đạt được vẻ bề ngoài hào nhoáng như thế. Đôi lúc, tôi cảm thấy day dứt lương tâm, và thầm nhủ sẽ phải dành hết tình yêu cho người vợ của mình để đền đáp.

Mặc dù tôi có sự kính trọng và nể nang của tất cả mọi người, nhưng ngoại trừ gia đình nhà vợ. Từ đầu, bố vợ đã nghi ngờ về con người tôi, giờ sự thay đổi nhanh chóng của tôi chỉ là kết quả tất yếu của việc lấy con gái họ, càng không có gì đáng khâm phục, coi trọng. Giờ đây, dù có tất cả, nhưng tôi luôn phụ thuộc quá nhiều vào vợ và bố vợ, không được tự quyết định một điều gì, mà phải nghe theo sự sắp đặt của những “bề trên” ấy. Vì người ta có địa vị và tiền bạc, lời nói sức nặng ngàn cân, và dường như cũng không quá tin tưởng tôi. Phải chăng họ đủ nhạy cảm để biết sự thực dụng của tôi, hay chỉ là đa nghi lo sợ tôi âm mưu gì đó? Tôi đã từng mơ ước là người đàn ông trụ cột gia đình, gánh vác trọng trách làm bố, làm cha. Nhưng giờ đây, tôi như một con rối bị điều khiển, mất đi chính kiến của bản thân mình. Mỗi lần tôi bày tỏ quan điểm, vợ lại nói rằng: “Em và bố chỉ muốn tốt cho anh, anh phải nghe em”, càng làm tôi chán nản.

Và mâu thuẫn được đẩy lên đến đỉnh điểm, như núi lửa phun trào vào một buổi tối vợ chồng tranh luận dẫn đến cãi vã. Men rượu vẫn còn từ buổi chiều tiếp khách như xúc tác khiến tôi nói lên tất cả những suy nghĩ của mình. Đó cũng là lần đầu tiên chính cô ấy đáp trả lại rằng: “Nếu không có tôi, anh có được như ngày hôm nay không, bố mẹ anh có được mở mày mở mặt không? Anh còn đòi hỏi gì nữa, hay muốn đè đầu cưỡi cổ tôi?”. Có lẽ đó là những lời nói thật lòng nhất mà chỉ lúc nóng giận, không kiểm soát được mình người ta mới nói. Phải chăng cô ấy cũng coi thường thân phận của tôi, hay là đã nhận ra sự giả dối của tôi mỗi khi vô tâm, hững hờ nhớ đến người yêu cũ. Tôi không thể nói được câu gì hơn, vì từ lúc đầu tôi đã không lấy cô ấy vì tình yêu thật sự, mặc dù bây giờ tôi đã thay đổi và muốn gắn bó trọn đời vì cô ấy.

Gương vỡ không thể lại lành. Những lời nói từ hôm ấy càng tạo thêm khoảng cách vợ chồng. Tôi đã có lỗi với tất cả mọi người: người tôi yêu, vợ tôi, bố mẹ tôi. Tôi muốn li hôn kết thúc cuộc sống nhiều tiền mà tình dần cạn, mong rằng đó là một cách có thể tự sửa sai. Nhưng vì cô ấy mà tôi có tất cả, thì khi ra đi tôi cũng sẽ mất hết những gì tôi đã từng tham vọng. Giờ tôi không biết phải làm sao, bố mẹ và con tôi sẽ thế nào khi gia đình tôi tan vỡ? Nhưng nếu tiếp tục cuộc sống thế này, thì không biết tôi có thể tiếp tục chịu đựng đến bao giờ.

Giờ tôi rất nhớ em, người con gái tôi yêu nhất. Lúc này, tôi chỉ muốn trở lại bên em làm lại từ đầu, dù nghèo, vẫn là người đàn ông thực sự mang trọng trách lớn lao, được làm bờ vai vững chắc như hồi sinh viên hai đứa sát cánh bên nhau. Nhưng tôi lại không dám một lần nữa cướp đi hạnh phúc của em, khi nỗi đau cũ mới nguôi và đã có người mới giúp em tìm lại niềm tin trong cuộc sống. Tôi đã rơi vào bế tắc mà không thể chia sẻ cùng ai. Phải chăng tôi sẽ phải mất cả hai người phụ nữ? Nỗi đau từ một lần lựa chọn sai lầm sẽ còn day dứt mãi không nguôi. Giờ tôi mới hiểu một điều quá đỗi giản đơn: Tiền bạc là phù du, con người và tình cảm từ trái tim mới là quan trọng nhất.

(Bài viết xin giấu tên)

“Đến khi có nhu cầu và về khi đã thỏa mãn…”

Cuộc hôn nhân của chị ấy rạn nứt vì chồng chị vừa nghèo vừa gia trưởng. Rồi chị ấy bị cuốn vào một chuyện tình cảm phức tạp khác…

Đến khi có nhu cầu và về khi đã thỏa mãn.
Đến khi có nhu cầu và về khi đã thỏa mãn.

Tôi vẫn nhớ buổi chiều hôm ấy, chị hốt hoảng gọi điện cho tôi: Em ơi đến cứu chị, người ta vây nhà (thực ra là căn hộ chung cư mà người tình thuê cho chị). Tôi lao đến, gọi công an, bảo vệ của khu chung cư đến thì đám người ấy mới chịu đi. Thế nhưng trước khi đi, họ nói đủ điều lăng mạ, xấu xa dành cho chị. Có lẽ, chị đau hơn tôi tưởng.
Chị tôi sinh năm 1976, hơn 1 năm trước chị vẫn có một gia đình nhỏ với chồng và 1 con trai. Anh làm công nhân kĩ thuật còn chị làm nhân viên văn phòng của một công ty tư nhân. Gia đình chị vốn lục đục vì anh chị sống không hợp nhau, chị thì ngang ngạnh, anh lại gia trưởng… Tiền bạc không có, lại là dân ngoại tỉnh nên anh chị vẫn thuê nhà ở khu Xuân Đỉnh (Từ Liêm, Hà Nội) để sống. Vợ chồng lục đục, tiền bạc thiếu thốn làm chị rất hay cáu gắt và tủi thân. Chị tâm sự với tôi nhiều về chuyện gia đình mình.

 Thế rồi chẳng hiểu thế nào, trong những ngày rảnh ở văn phòng chị lên mạng làm quen với bạn. Chị gặp anh – người như chị tả là rất lịch thiệp, nhỏ nhẹ và còn là một đại gia. Qua vài lần chát chít, anh mời chị đi hẹn hò, hứa hẹn hai người sẽ có một cuộc đi chơi vừa ý.

Trong người có sẵn máu chán chồng, chị liều đi theo. Thời gian đầu, chị tâm sự với tôi về mối tình này, tôi đã khuyên chị phải tỉnh táo, đừng bị những thứ như tiền bạc, lời ngon ngọt đánh lừa. Thế nhưng vì quá chán với nhiều hành xử của chồng nên chị tặc lưỡi mặc kệ. Chị và anh đại gia kia sau nhiều buổi hẹn hò thì đã hẹn nhau đi chơi xa, ở tận Ninh Bình.

Chị có kể với tôi là chị theo anh đi đánh gôn. Chị được anh chiều chuộng, ở đó cái gì cũng sung sướng, lịch sự, nhỏ nhẹ. Lần đầu tiên được đi đây, đi đó lại không tốn tiền chị rất hài lòng. Dường như chị đã quá hạnh phúc khi ấy, chị không nhớ về người chồng nghèo khó, không nhớ về đứa con khát sữa khi có tiền và vật chất đầy đủ.

Những chuyện chăn gối vì thế mà theo đến. Anh đại gia có dành tình cảm cho chị, nhưng chủ yếu để thỏa nguyện nhu cầu sex của anh ta. Anh ta nói thẳng với chị “nhu cầu của anh rất nhiều” để chị lo liệu đáp ứng. Sau một thời gian, anh ta còn gợi ý, nếu mà chị thích người khác thì anh ta sẵn sàng “chia”. Anh tiếp thị về những người bạn anh chơi cùng cho chị lựa chọn. Chị tự an ủi mình “vờ đi” như lời nói đùa để sống tiếp.

Nỗi thất vọng đến với chị tôi từ từ. Chị đau đớn nhưng từ trước đó chị đã quyết ly thân chồng để tìm đến một hạnh phúc mới. Chị đã chọn con đường đi cho mình. Chị dọn đến một căn hộ chung cư nhỏ do người tình thuê cho, sống và hầu hạ anh ta như vợ bé.

Người đàn ông ấy có những lời nói làm chị đau và chị vẫn chịu đựng bởi anh ta vẫn chu cấp cho chị đầy đủ. Anh ta đến với chị khi có nhu cầu rồi lại lật đật trở về nhà khi đã thỏa mãi nhu cầu ấy.

Cái ngày chị bị một đám người ngổ ngáo đến chị sợ và khóc nhiều. Có lẽ lúc này đây, dù không nói thẳng ra nhưng chị đã hiểu được sự dữ dội của tiền bạc, của lòng tham giàu… Tôi chẳng biết chị có còn con đường để quay lại với người đàn ông gia trưởng, nghèo và người con nhỏ tội nghiệp. Tôi chỉ biết rằng, tiền bạc bao giờ cũng đắng cay…

Nguyễn Thị Trang Nhung

“Lấy vợ xem tông”

Thằng Vũ tốt nghiệp đại học đã vài năm, đi làm cứng cáp rồi nhưng xem ra vẫn non tơ dại khờ lắm, hiền quá chắc chẳng biết tán gái. Bố mẹ, ông bà và cả hàng xóm cũng sốt ruột thay, thì đã mấy ai được toàn vẹn như nó đâu, nên ai cũng nóng lòng xem ông Tơ bà Nguyệt có khéo se.

Lấy vợ xem tông
Lấy vợ xem tông

Nghe mọi người chê ngố, nó đỏ mặt tuyên bố “Con cái gì cũng biết rồi đấy nhé” mà mọi người càng cười tợn, cười lăn lộn, chảy cả nước mắt… Nghe cứ như tiếng thằng oắt con thống thiết cố khẳng định mình đã cai sữa thành công vậy. Bảo con em gái nó thì con ranh dám bĩu môi: “Bạn con nó không thích kiểu công tử bột như anh Vũ đâu”. Ai lại chẳng biết uống rượu, không biết pha trò, lúc nào ăn nói cũng nhỏ nhẹ, như con gái.

 

Dầu vậy bố nó vẫn phải giữ thái độ bình thản, quát mấy bà lắm điều: “Làm gì mà cứ sồn sồn thế, có phải muốn lấy vợ là lấy ngay được đâu” nhưng rồi ông cũng ngon ngọt chuyện trò với con rằng tam thập nhi lập, con chậm chân là chỉ uống nước đục thôi, chịu khó mở rộng mối quan hệ, để bố mẹ xem bạn bè thân thích ai có con gái hiền hòa thì để con kết bạn nhé, thằng bé ngoan ngoãn gật gù vâng lời.

 

Sau đó tối hậu thư âm thầm được đưa ra, mọi người trong họ ngay lập tức rà soát lại lũ con gái nhà gần đây tuổi từ 22 đến 26, đã tốt nghiệp đại học, con nhà gia thế… Phải lấy người ở gần để mà biết tông ti họ hàng nhà nó, xem có phù hợp, không phải nhà trâm anh thế phiệt thì ít nhiều cũng phải môn đăng hộ đối.

 

Danh sách được đưa ra nhưng hành trình tìm con dâu xem chừng còn gian nan lắm, vì đứa thì tuổi ấy xung, đứa lại có ông nội từng là mõ làng… không được.

 

Rồi bỗng một cái tên lọt vào khiến mẹ Vũ mắt sáng lên bảo chồng “Này con Hồng nhà bà Hoàn được đấy, tốt nghiệp dân lập thì cũng là đại học, hôm gặp nó ngoài chợ nom xinh xinh là, lại lễ phép, thấy hàng xóm khen chỉn chu lắm, bố mẹ nó lại hiền lành là công chức về hưu”. Rồi bà tếu táo đùa khi gọi điện cho con: “Đến cả đời ông bà nó cũng chưa dẫm vào ruộng nhà ai bao giờ, lý lịch đều trong sạch. Thế ý con thế nào?”. Vũ chỉ ậm ừ, khiến lòng bà càng như lửa đốt.

 

Cái thằng nhát gái này mãi chả chịu về còn ra mắt, trong khi bà cứ phải qua lại dập dìu dấm dứ, giữ chỗ mãi. Nghe bà Hoàn khen con gái mà bà cứ thèm rỏ dãi, con nhà gia giáo được giáo dục kỹ càng phải thế chứ lị, nhà mình mà để tuột mất mối này khéo ôm hận cả đời. Bà lại ra sức thúc giục cậu con cưng mau về còn hò hẹn.

 

Đúng hôm Vũ về, chưa kịp chuẩn bị xống áo thì thấy bà Thoan cạnh nhà bà Hoàn sấp ngửa chạy đến báo tin, “Con Hồng tuần sau nữa ăn hỏi rồi cưới luôn đấy”. Ra là nó đã có thằng người yêu người miền Trung, ông bà Hoàn chê xa nhất quyết cấm cản, lôi con bé về đây và ưng đám thằng Vũ lắm, vậy mà cuối cùng chúng vẫn thậm thụt với nhau, giờ ễnh bụng ra rồi phải cưới gấp, may mà nhà trai nó còn cưới cho vì nghe đâu trước đã ra mặt chê đằng nhà ấy…

 

Bà chưa kịp ngất thì nghe giọng hớn hở của thằng Vũ lại muốn ngất hiệp hai, khi nó khoe mới quen cô bạn trọ gần nhà, quê tận Bắc Giang… “Cô ấy thật thà hiểu lễ nghĩa, con thấy nói chuyện rất hợp gu và đồng cảm”. Bà phều phào: “Đồng cảm cái con khỉ, xa xôi thế ai biết tông giống nhà nó thế nào”.

 

Ông đứng đó gắt khẽ: “Thì chúng nó cũng phải hiểu rồi hợp nhau, sau mới tính tiếp được chứ”.

TSL

Lạc lối

Dương nhận lời làm vợ Dũng với niềm tin rằng, mình sẽ không bao giờ phải chịu đựng bất kỳ nỗi đau nào và có cuộc sống yên ả bên anh chàng hiền lành, hết mực tôn thờ cô.

Kết hôn đã được hơn hai năm nhưng hai vợ chồng Dương vẫn chưa có tin vui dù họ rất mong có thêm thành viên trong gia đình. Dũng suy sụp khi bác sĩ nói anh không có khả năng mang lại niềm hạnh phúc làm mẹ cho vợ. Anh nỗ lực bù đắp cho vợ bằng những món quà vật chất, sự quan tâm, nhưng anh cũng dần mường tượng được sự xa cách ngày càng lớn giữa hai vợ chồng…

 

Nhớ tới hình ảnh chồng quỳ sụp dưới chân cầu xin cô đừng rời bỏ anh, Dương chỉ biết nén tiếng khóc nghẹn ngào. Trong sâu thẳm trái tim cô, khát khao làm mẹ chưa bao giờ nguôi ngoai. Ngắm nhìn những bức ảnh trẻ thơ trên mạng hay bất chờ hay tin cô bạn nào đó có “tin vui”, Dương chỉ biết chúc mừng người ta và âm thầm quệt nước mắt.

 

Người đàn bà đang ở tuổi xuân sắc, lúc nào cũng tràn ngập năng lượng và đam mê như Dương không còn hứng thú với những câu chuyện của chồng. Với cô, trở về nhà sau giờ làm và đối diện với Dũng trở thành một gánh nặng, nhất là khi cô ngày càng gắn bó với anh chàng trưởng phòng độc thân ở cơ quan.

 

Mọi bản năng trong con người cô như được “đánh thức” hoàn toàn khi cô ở trong vòng tay của anh chàng hóm hỉnh và điển trai vốn là mục tiêu săn đuổi của nhiều cô nàng trong công ty ấy. Đó là điều mà cô không bao giờ có thể tìm được khi ở bên chồng. Những lời đàm tiếu trong công ty rồi cũng tới tai Dương nhưng cô mê muội, lờ như không hay biết.

 

Trái với niềm hân hoan và hạnh phúc của Dương, Tùng, chàng trưởng phòng, hoàn toàn vô cảm và hờ hững khi cô thông báo về giọt máu của anh đang lớn dần trong cơ thể cô. Tùng lặng lẽ đệ đơn xin thôi việc, chuyển công ty, cắt đứt liên lạc với mọi người và không để lại cho Dương một lời từ biệt. Cái thai trong bụng của Dương ngày một to khiến cô buộc phải nói thật với chồng. Dương gửi lại Dũng tờ đơn ly dị và bức thư xin lỗi trước khi cô rời khỏi tổ ấm của hai người.

 

Dương thuê một căn phòng trọ chật hẹp để ở. Bụng mang dạ chửa, cô cố gắng lo liệu cho cuộc sống của mình bằng số tiền dành dụm trong vài năm đi làm. Đêm đến, Dương trằn trọc bởi những dòng suy nghĩ chạy dài, cô nghĩ về đứa con trong bụng, về sự chạy trốn của Tùng và tương lai của chính mình, rồi sau đó tự “xoa dịu” bằng cách mường tượng ra hình hài nhỏ xinh của đứa con sắp chào đời.

 

Đối diện với những cơn đau khi trở dạ một thân một mình, Dương chỉ biết gào thét trong đau đớn và cô đơn. Tiếng khóc của đứa con gái mới chào đời đánh thức cô tỉnh giấc sau một giấc ngủ chập chờn nhiều mộng mị. Dương gắng gượng với lấy điện thoại đang đổ chuông inh ỏi đầu giường. Trên đường vào bệnh viện, Dương đã cố nhắn cho Tùng cái tin để thông báo với anh về con gái. Cô hi vọng, đó là cuộc điện thoại của Tùng sau hơn 5 tháng bặt tin. Đầu dây bên kia mẹ cô đang khóc nấc vì đứa con gái dại khờ của bà đang một thân một mình trong bệnh viện. Dương bật khóc nức nở.

 

Trở về ngôi nhà gắn bó với tuổi thơ của mình cùng đứa con gái vài ngày tuổi đỏ hỏn trong tay, Dương thấy bình yên lạ thường. Thật sai lầm, sao cô không tìm về nơi này sớm hơn mà mòn mỏi chờ đợi sự trở về của một người đàn ông không thuộc về mình!

 

Dương Cầm