Tag Archives: Tâm sự công việc

30 điều bạn nên trải qua trước tuổi 30

Đi du lịch một mình, tắm tiên hay ngồi xem mưa sao băng… là những điều thú vị mà bạn nên trải qua trước tuổi 30.

Trang Business Insider vừa đưa ra 30 điều mà bạn cần trải nghiệm trước khi bước vào tuổi 30:
1. Tham gia cuộc thi chạy marathon (chỉ cần 1/2 đoạn đường) và bạn có thể đi bột một chút nếu quá mệt.
2. Đi du lịch đến bất kỳ một nơi nào đó, nhất là những nơi mà bạn xem như là điểm tận cùng của trái đất.
3. Tham dự hết mình vào một lễ hội âm nhạc.
4. ‘Tắm tiên’ tại một dòng sông, hồ nước hay một bãi biển hoang sơ nào đó.
5. Thử một lần đứng hát trước đám đông, ngay cả khi bạn không phải là một người hay hát.
6. Tự tay chuẩn bị một bữa tiệc để đãi bạn bè.
7. Lái thử chiếc xe mơ ước của mình.

 

Nên đi du lịch tuổi 30
Nên đi du lịch tuổi 30

 

8. Thưởng thức một bữa ăn ngon miệng tại một trong những nhà hàng sang trọng nhất thế giới.
9. Tham gia bữa tiệc tại một trong những thành phố lớn của thế giới như: London (Anh); Tokyo (Nhật Bản) hay Los Angeles (Mỹ).
10. Xem mưa sao băng.
11. Tổ chức cho mình một bữa tiệc sinh nhật thật lớn.
12. Thử cảm giác mạnh với các trò chơi mạo hiểm như nhảy bungee hoặc nhảy dù.
13. Leo lên đỉnh một ngọn núi cao (không nhất thiết là đỉnh Everest).
14. Học một khóa ngắn ngày về pha chế.
15. Đi lặn biển ngắm san hô.
16. Đi du lịch bất kỳ nơi đâu một mình, bạn sẽ khám phá ra rất nhiều điều thú vị.

 

30 tuổi nên đi du lịch
30 tuổi nên đi du lịch

 

17. Ăn một món ăn đáng sợ như các món về côn trùng, thịt chuột hay rắn…
18. Bạn phải biết thêm một ngôn ngữ khác ngoài tiếng mẹ đẻ.
19. Cắm trại một đêm ngoài dưới bầu trời ngàn sao.
20. Tham gia và một nhóm tập thể thao ngay cả khi bản thân bạn không phải là một vận động viên điền kinh.
21. Lựa chọn tiệm may quần áo thay vì đi mua sắm bên ngoài.
22. Trở thành một người cố vấn hoặc dành thời gian cho các hoạt động từ thiện.
23. Chèo xuồng trên các dòng sông hay các ngọn thác nhỏ.
24. Tìm một công việc đúng với sở thích và ước mơ của bạn.

 

30 tuổi nên thể hiện ước mơ
30 tuổi nên thể hiện ước mơ

 

25. Có một chuyến đi xuyên quốc gia.
26. Tham dự một sự kiện thể thao lớn như World Cup; Olympic…
27. Bạn có thể nghỉ hè trên các bãi biển, các khu trượt tuyết…
28. Tham gia một lớp học ngắn ngày như kỹ thuật làm đồ gồm, làm bánh kem…
29. Trải nghiệm cuộc sống của người dân địa phương ở nơi mà bạn đi du lịch đến.
30. Có những ngày nghỉ ngơi nếu như cơ thể của bạn thấy cần thiết để có thể nạp lại năng lượng.
Hu Pa

Vẫn thất nghiệp dù luôn kiếm được công việc thu nhập cao

Vẫn thất nghiệp dù luôn kiếm được công việc thu nhập cao.

 

Đây là một câu chuyện có thật dành cho các bạn sinh viên sắp và mới ra trường.
Tôi có một người bạn tốt nghiệp ngành sư phạm. Vì mới ra trường nên được chỉ định về huyện dạy.  Ngôi trường mới ấy có hai trụ sở và hai khu nhà tập thể cho giáo viên. Một là nằm hơi xa khu đường chính, một là xa tít tò te và vẫn chưa có điện. Lương khởi điểm cũng tương đối nhưng buồn vì bốn bề sông nước.

Cuộc sống cứ y như trên đảo hoang.

Không ti vi, không wifi…

Bạn tôi may mắn được ở khu có điện.

Cuộc sống không mấy dễ chịu nhưng không quá khó khăn nếu như không bị một lần chìm đò. Lúc đó là ca nô và đò đâm nhau. Người lái ca nô là tài xế xe của phó chủ tịch huyện. Lần đầu tiên ca nô đâm ngang vào đò làm đò lật úp. Mãi mới tìm được chỗ bơi ra thì bị một phụ nữ níu chân. Cứ tưởng sẽ chết thì may mắn người ấy buông tay ra và bạn tôi được vớt lên bờ. Vì có lỗi nên chiếc ca nô quyết định đưa bạn tôi đến trường nốt quãng đường còn lại. Dọc đường nó lại đâm vào một xuồng khác rồi cứ như phim hoạt hình cô bạn tôi bay cái vèo xuống nước. Lần này lại giữa sông cái nhưng vẫn may mắn vì lúc đào tạo sư phạm người ta quy định một khóa học bơi nên không bị chết đuối. Bị như vậy liên tiếp hai lần trong một ngày nên bạn tôi rất ám ảnh mỗi khi đi sông và thấy nước.

Được một tuần, cô ấy đành xin nghỉ.

Thành công nhờ đam mê công việc
Bạn sẽ thành công nhờ đam mê công việc – Ảnh minh họa

Sau khi xin nghỉ cô tìm được một công việc mới ở một trường quốc tế lương gấp đôi nhưng cực kì áp lực. Lúc nào cũng có camera và thành tích học sinh cũng là thước đo của năng lực cô.

Sau 2 tháng cố gắng bạn tôi lại bỏ cuộc.

Lần này không dễ tìm việc như lần trước. Thất nghiệp rồi ở nhà bạn tôi hay suy nghĩ vớ vẫn và hay cáu gắt lắm. Cô ấy vẫn đi xin việc đại khái như bán hàng cũng được miễn được gần nhà. Nhưng may mắn không mỉm cười vì những việc như thế luôn đòi hỏi ngoại hình.

Rồi bạn tôi lại nảy ý định hay mở một quán ăn vặt nhỏ nhưng được một hôm cô ấy lại chán vì không bán được nhiều. Cô ấy cũng mở một xe bánh mì nhưng kết quả cũng y chang như vậy.

Sau hai năm đằng đẵng như vậy cuối cùng cô cũng được giới thiệu một công việc đúng chuyên môn là dạy kèm. Lương khá cao vì trừ đi các khoảng chi phí đi xe mỗi tháng cô dư tầm 4 đến 5 triệu. Mà mỗi tuần chỉ đi 4 ngày. Dù mỗi ngày phải đi gần 2 tiếng xe buýt.

Công việc khá ổn gần một năm thì cô lại được giới thiệu đi làm ở một công ty thời trang. Lương thử việc đã bằng lương cô đi làm hiện tại nhưng có điều trái chuyên môn và gặp khó khăn vì nhiều người ganh tỵ.

Cứ thế khi có khó khăn là bạn tôi sẵn sàng nản và bỏ cuộc ngay. Dù năm nay cô ấy đã gần 30 tuổi.

Điều tôi muốn nhắn nhủ với các bạn là trường học luôn dạy ta chuyên môn tốt nhưng không ai dạy ta kinh nghiệm sống, cách nhìn nhận, đối diện và giải quyết vấn đề. Dù bạn làm ở bất kì môi trường nào cũng sẽ phát sinh mâu thuẫn nhưng điều quan trọng là đối mặt và giải quyết nó, chứ không phải trốn tránh.

Hãy tích lũy kinh nghiệm cho mình khi còn đang trên ghế nhà trường. Đừng tự vẽ cho mình một con đường đầy hoa hồng vì bạn nên nhớ hoa hồng sẽ có gai. Vạn sự khởi đầu nan.

Năng lực của bạn sẽ được đánh giá qua quá trình làm việc của bạn chứ không phải cái bằng của bạn. “Bạn chỉ có thể trở thành trưởng phòng khi bạn làm thành thạo được hết công việc của mọi người trong phòng ấy”.

Chúc các bạn luôn thành công trong cuộc sống!

Tâm sự công việc của bạn Hải Linh

 

Tâm sự đẫm nước mắt từ công ty đa cấp Unicity

Làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn? Hay làm cho cuộc sống đau khổ hơn? Tôi mong các bạn nhận được qua bài viết này, và tìm hiểu thật kỹ trên báo chí. Báo chí, tivi đã đưa hết lên rồi, đừng sai lầm mà bước vào vòng luẩn quẩn này nữa.

Chia sẻ của thành viên Blackyhanoi trên diễn đàn VnEcon
Chia sẻ của thành viên Blackyhanoi trên diễn đàn VnEcon

Xin chào các bạn, mình muốn viết một bài về bản thân và tâm trạng rối ren của mình. Thật sự rất đau khổ khi gặp dự án HLP (Happy Life Project của đa cấp Unicity).

Mình biết dự án HPL của công ty Unicity này cách đây 7 tháng. Ban đầu mình nghe 1 người bạn của mình nói và khuyên mình nên làm vì nó thay đổi được số phận. 1 tháng có thể thu nhập lên đến vài ngàn đô, và chỉ từ 3-5 năm là kết thúc cuộc đời làm kinh tế.

Thực ra mình không tin và không muốn nghe, vì xưa giờ đã cấp đã quá nổi tiếng là lừa đảo.

Những lúc mình nói vậy, bạn mình bảo, nếu nói đa cấp lừa đảo, vậy chúng mình đi. Đó là câu hỏi rất thông minh của unicity khi đào tạo NPP của họ. Ai cũng vậy, vì họ biết chúng ta không thể nói theo cách của chúng ta để chứng minh được.

Và rồi 2 tháng sau, người bạn đó quay lại, mặc đồ vest, mang giày bóng loáng và đưa những tấm hình đi Thái Lan về, chụp hình với những siêu xe Lamboghini. Bạn ấy nói 2 tháng nữa bạn ấy được đi Tây Ban Nha, do công ty tài trợ. Thu nhập của bạn ấy bgio khoảng hơn 18tr/tháng.

Mình quá kinh ngạc, cũng bắt đầu tin vì nhìn bạn ấy bây giờ rất bảnh, ăn nói lưu loát, bề ngoài thì rất bóng loáng. Mình bắt đầu tìm hiểu, lần đầu tiên ở 1 buổi hội thảo tại ks Gold1 , lúc đó bạn ấy cảm thấy chưa đủ thuyết phục với mình. Bạn ấy nói mình thu xếp đi Sài Gòn thì tham dự 1 buổi lớn hơn, quy mô hơn là supper OPP. Mình cũng đi, vì mình nghĩ nếu là cơ hội, mình ko muốn bỏ lỡ nó. mình tiếp tục thấy rung động.

Khi vào hội trường, mình được nghe nào là bác sỹ lên chia sẻ (mà sau này nghe kỹ mới nghĩ họ chỉ nói bác sỹ chứ khống nói ở bệnh viện nào). Rồi đủ thứ hết, mọi người ngồi dưới nghe nói Yes cũng Yes thêm ầm ầm. Mà lúc đó chắc họ cũng chưa thực sự hiểu gì. nhưng mình cảm giác lúc đó mình bị thôi miên theo những gì họ nói, lòng mình rạo rực muốn thăm gia ngay và không còn nghi ngờ gì nữa.

Trên đường về DL, trên xe là buổi nói chuyện, chia sẻ về những gì nhận được. Mình thấy mọi người đa số là đi lần đầu tiên. Họ khóc có, cười có. Họ như một tín đồ của Unicity và coi những người upline dẫn họ đi như là cha mẹ, ông nội… gì gì đó. Họ thấy biết ơn.

Về đến DL, hai hôm sau mình tiếp tục được bạn mình gọi ra quán cafe nói chuyện. Với tâm trạng rất hưng phấn, bạn ấy nói hùng hồn là chắc chắn mình sẽ làm được. Có muốn thành công không?

Đi để tận mắt chứng kiến và về làm sẽ nhanh thành công hơn. mình nghe cũng có lý, và đăng kí đi ngay. mình nhớ lúc ấy mình chẳng biết gì, chỉ nghe bạn ấy nói là đặt cọc tiền vé máy bay và tiến về tham dự UPS ở Thái Lan tổng cộng là 5,5 triệu.

Còn phải chuẩn bị thêm tiền để qua đó lo chi phí ăn ở. mình quyết định làm liều, đi vay mượn được 8tr và đặt cọc ngay. Nửa tháng sau, mình đi Thái.

Qua đó, còn ngạc nhiên hơn nữa với những người lần đầu đi nước ngoài như mình. Hội trường phải đến gần 5.000 người đến từ đủ thứ nước, vì mình thấy rất nhiều là cờ của nhiều nước. Ở phía trước là 2 dãy xe lamborghini và mescedess …

Ngoài ra những âm thanh UNICYTY- UNIPOWER được mọi người Vn mình hét ầm ầm, mình nghĩ, nếu là lừa đảo, không lẽ tất cả mọi người ở đây đều bị lừa, và tất cả họ đều ngu như tôi?

Vậy là tôi tin… và từ đây, bắt đầu những tháng ngày đau khổ của tôi, tôi xin kể để mọi người có thể hiểu.

Về Vn lại 2 ngày, tôi lại nhận được đt của bạn tôi hẹn ra quán cafe. Bạn tôi hỏi sao rồi? Tin chưa? Tôi trả lời rất chắc chắn là tôi rất tin, và mong muốn được làm sớm. Lúc này bạn tôi mới nói, bây giờ bắt đầu, thì có 3 gói để bạn lựa chọn, thứ nhất là gọi 100pv (tương đương 4 triệu). thứ 2 là gói 200pv ( tương đương 8 triệu) va goi VIP 500pv (20 trieu). Và hỏi tôi muốn tham gia gói nào?

Khi tôi hỏi kỹ từng gói, bạn tôi nói, gọi 100pv, và 200 pv chỉ là khách hàng thông minh sử dụng sản phẩm thôi, chứ ko kiếm được tiền, tức là ko có lương. chỉ có gói 500pv thì tôi mới cơ hội nhận được lương mỗi tháng vài ngàn đô. bạn ấy nói tôi hãy chọn đi, trong này ko bắt ép ai hết. …

=> Nói là không bắt ép, nhưng tôi vẫn bị phải vào gói 500pv. Tôi tìm đến Unicity là để làm, chứ đâu phải mua hàng sử dụng?

Trong đầu tôi bắt đầu có 1 sự nghi ngờ, và dường như bạn tôi nhận ra điều đó, nên nói qua chuyện khác, nào là trong này có anh Công chuối. Chỉ là đi chở chuối thôi, khổ lắm. Mà bây giờ thu nhập gần 100 triệu. Không lẽ bỏ ra 20 triệu thôi để thay đổi tương lại cũng không muốn sao??

Rồi nói tới tư duy kém hơn ông xe ôm, xe ôm muốn chạy xe họ phải đầu tư mười mấy triệu để mua xe chạy. Và hàng tháng thu lại được có vài triệu, trong khi mình bỏ ra chừng đó, thu lại gấp bội lần, tại sao không?

Tôi nghe cũng có lý, dường như tôi bị cuốn theo những gì người ấy nói, và không còn là tôi nữatoi không nhận định được nữa.. Nhưng về đến nhà, tôi lại suy nghĩ, sao ban đầu bạn tôi nói để làm dự án này, không cần vốn? ko cần kinh nghiệm, và không có rủi ro? nếu tôi bỏ ra 20tr mà không làm được sẽ thế nào?

Tôi gọi điện thoại ngay cho bạn ấy để hỏi, bạn ấy cười to và nói với tôi: đó không phải là đầu tư!!! Đó là mình bỏ ra để mua sản phẩm về sử dụng cho riêng mình, có buôn bán gì đâu mà đầu tư? Vả lại ai cũng làm được, tại sao nói bản thân mình không làm được, tự tin lên?

Trong lúc tôi vậy, ai cũng bảo tôi coi chừng bị lừa, ba mẹ tôi thì la măng, noi sẽ bị lừa cho mà xem.. Nhưng tôi mặc kệ, tôi cũng đưa ra vài lý luận mà tôi học được ở unicity. Rồi tôi bắt đầu công việc nhanh chóng, tôi hẹn những người mà tôi quen biết ra cafe để nói chuyện, và dĩ nhiên gần 2 tuần cafe, tôi phải tự trả, số tiến cafe đã lên đến tiền triệu mà vẫn không ai đồng ý làm. Vì họ nói lừa đảo, tôi buồn lắm.

Lại liên hệ với upline của mình, bạn tôi nói, từ từ, cái gì cũng ko vội vã được. Tôi chỉ cần tìm 5 người tham gia, vậy là giàu rồi. Nên 100 người tới hẹn, chắc chắn sẽ có 5 người đồng ý.

Tôi nghe lại thấy bùi tai. Những tháng ngày đó tôi rất khổ sở, vì tiền chi phí đã không còn. Nhưng bạn tôi lại nói, phải cố gắng đi, vay mượn 1 ít, rồi từ từ mình trả, mình sắp giầu rồi.

Bạn tôi nói tôi phải đầu tư vào ăn mặc, điện thoại, tóc tai để thật ra dáng. Vì mình làm dự án 4.000$ ma, phải thể hiện cho người ta tin, không lùi xùi được.

Tôi nghe thấy có lý. Vậy là về nhà, tôi lại vay mẹ một ít tiền đi mua sắm ít quần áo. Đổi một chiếc lumia nhìn cho ra dáng.

Tôi cứ quyết tâm làm. Ngày nào cũng hẹn, cũng gặp. Nhưng chỉ vài người tham gia đi opp xong, về họ lại từ bỏ. Tôi bắt đầu thấy lo lắng. Vì số tiền tôi vay để đi Thái, để vào gói 500pv, để cafe hẹn gặp,… đã lên đến con số gần 30 triệu. Tôi biết làm gì để trả nợ đây?

Đang lo lắng thì bạn tôi lại hẹn gặp, nói bây giờ đã qua tháng mới, tháng này chắc chắn sẽ tuyển được người, và sẽ có thu nhập. Nhưng nếu muốn có thu nhập, phải tham gia vào gói duy trì 200pv mỗi tháng, tương đương 8 triệu nữa. Trời ơi, sao bây giờ bạn mới nói cho tôi biết? Tiền đâu ra để tôi tiếp tục đây?

Bạn tôi nói, ráng đi, đây là quy định rồi. Chỉ 1 thời gian ngắn nữa, chỉ cần 3 người tham gia, là tôi sẽ có thu nhập rồi. Và bạn tôi khoe lương tháng này của nó là được 24tr…

Tôi nghĩ bây giờ phóng lao phải theo lao thôi. Ban đêm nằm nghỉ.. có lẽ tôi đã bị lừa, ban đầu nói là ko cần vốn. Sau đó dùng 1 phát thông báo nộp 20t. Nói là chỉ tham gia 1 lần trong đời làm kinh doanh thôi, bgio lại mọc đầu 8 triệu nữa. Tôi biết kiếm ở đâu?..

Tôi trằn trọc, nhưng tự dối lòng là ko đâu, ko bị lừa đâu. Vì mọi người người ta làm được vậy cơ mà.

Mỗi lần đi OPP là mỗi lần về hưng phấn. Sau này tôi mới nghĩ opp hay nói chuyện với upline như là bị thôi miên, là phải làm theo ý họ… Có lẽ là vậy. Bắt buộc phải đi nếu muốn nhanh thành công và có tiền trả nợ.

Một lần nữa tôi bị cuốn theo chiều gió, tôi về tiếp tục vay mượn, thêm 8tr nữa để thu xếp đi Thái lan lớp đào tạo. Mà bạn tôi nói là không phải ai cũng đi được, phải xét, và bạn tôi xin mãi mới được 1 xuất cho tôi đi. Giá vé tham gia là 7 triệu , cộng với tiền máy bay nữa là 10 tr..

Lạy trời, tôi quyết định chai mặt đi vay tiền. Lúc đó gặp các bạn trong nhóm upline, ai cũng nói hồi đó họ cũng khó khăn y như vậy. Có người phải cầm xe, bán hết những gì họ có để tham gia, và bây giờ họ đã có tất cả. Tôi lại tin… Và tiếp tục mắc sai lầm.

Đi thái lan về được 1 nửa tháng, tôi lại bị upline hối thúc hoàn thành gói duy trì 200pv, phải thật nhanh trước ngày 12 của tháng thì mới được học lớp làm thủ lĩnh…

Đối với tôi, thời gian khi tôi tham gia vào unicity quay vòng đến chóng mặt. Lúc này đã có 2 bạn tham gia vào gói 500pv của tôi, tôi mừng lắm, nhưng lại xoay tiền để duy trì, cafe, và những khoản khác. Tôi lại phải cầm cố chiếc xe của mình lấy 10tr.

Lúc này tôi nghĩ tôi đã đánh đổi cả cuộc đời tôi, vì nếu thất bại, gia đình, bạn bè sẽ cười tôi. Và tôi không còn tiền để trả nợ.

Vậy là số tiền tôi đầu tư vào unicity đã lên gần 60 triệu. Tôi ko nghĩ nó nhiều đến vậy, tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm ra con số ây.

Rồi một ngày, tôi đến một quán cafe để hẹn một người mới. Trong lúc ngồi chờ đợi, tôi nghe sau lưng một câu chuyện, một câu chuyện làm tôi khóc. Tôi bừng tỉnh, nhưng đã quá trễ.

Một người phụ nữ trông rất sành điệu (theo kiểu cao bồi thôn), tay sục sục một chai nước màu xanh, mà tôi biết đó là diệp lục, là người cùng công ty unicity. Chị ta gọi điện thoại cho một người:

“Chị có muốn thành công không? Có muốn có tiền trả nợ không? Có muốn con chị được đi học Đại học không? Nếu có thì hãy nhanh lên. Thu xếp đưa em 20 triệu để em lấy hàng. Và đăng ký thành viên VIP cho chị. Và chị tuyển được 5 người, là lúc đó thu nhập của chị không dưới 20 triệu đâu.

Tin em đi, không lẽ em mà lại đi lừa chị sao? Không tin em sao? Mình cùng nhau làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn mà chị.”

Bên máy bên kia ầm ừ gì đó, rồi chị này tắt mày cười ha hả lên, nói với 1 chị ngồi bên cạnh: “Em lừa được bà Oanh rồi chị ah, thế là thêm 1 con nhạn đã bị lừa. Thôi thì thông cảm nhé, vì cuộc sống cả thôi, chị ráng mà đi lừa lại người khác để kiếm cơm

Nói xong chị ta lại cười ha hả. Lòng mình bắt đầu nóng rực lên, nước mắt ừng ực rồi ra. Nhắn tin cho con bé hẹn gặp là ko gặp nữa, để ngồi nghe tiếp câu chuyện. Nghe chị ta kể về thành tích mới 6 ngày lên được chức director. Mình nghe quen quen, quay lại nhìn… Thì ra đó là chị Trần Thị Chung, người hôm OPP đã lên chia sẻ thành công.

Nói trong nghẹn ngào, và làm mình khóc một trận… “Không ngờ bây giờ lại trở thành cáo đến vậy”.

Nghe ngóng tiếp câu chuyện, mình nghe chị ta bảo chuẩn bị đi Thái Lan tham gia UPS, nhưng em không tốn đồng nào đâu nhé. Thế chị kia mới hỏi sao đi nước ngoài lại không tốn?

Bà Chung này mới kể: “chị biết không, vé tham dự chỉ tầm 1,7. hay 1,8tr thôi, nhưng e cứ hô lên là 2.5tr thế là chúng nó nộp cho em. Chúng nó có biết mẹ gì về tiền về đầu, chỉ có upline tui e là biết đích thực về bao nhiêu thôi.

Vì qua đây, chỉ phát cho cái thẻ over sea để vào. Chứ có ghi tiền bạc gì đâu. Tthế là upnline chúng em qua đó chỉ cần dắt theo tầm chục đứa là có tiền ăn xài thả ga, ăn sang nhé. Tiền của chúng nó cả, vậy mà đứa nào cũng tấm tắc: upline sài sang thế này chắc lương cao lắm. Em chỉ cười, mà trong bụng cười đến tung cả ruột. lũ ngu!!!”

Trời đất, nghe đến đây, tim tôi như đập muốn tung lồng ngực.. Ngày đó tôi cũng nộp tiền đi thái lan là 2,5tr.. Là tiền tôi đi vay, đi mượn.. Vậy mà người ta nỡ làm vậy.

Tôi bắt đầu ôm mặt khóc. Khóc vì mình ngu, mình đã bị lừa.

Ráng chịu đựng, ngồi nghe tiếp bà Chừng ấy sẽ nói gì nữa. Bà ấy tiếp tục…

“Người này lừa người kia, người đi trước lừa người đi sau. Khi họ đã tham gia là ko dứt ra được, vì phải cố mà đi lừa để có tiền mà trả nợ. Ai vào đây cũng nợ nần thôi, lấy tiền đâu ra?”

Tôi nước mắt ngắn, nước mắt dài ra về. Trời Đà Lạt lại mưa, Tôi mặc kệ cho mưa. Tôi vừa đi vừa khóc, nhận ra một giá trị ở Unicity là “lừa đảo mới tồn tại được”.

Còn nhớ 1 câu mà 1 người upline nói “họ cười tôi, vì tôi không giống họ. Tôi cười họ, vì họ quá giống nhau” … Đúng, tôi đã bị cười là những người như tôi quá ngu, để họ ăn tiền của chúng tôi và còn cười vào mặt chúng tôi. Vì chúng tôi qua ngu giống nhau.

Về đến nhà, một đêm tôi không ngủ được. Tôi suy nghĩ có nên dừng lại hay tiếp tục?

Dừng lại, tiền đâu tôi sẽ trả nợ?

Tiếp tục, thì tôi lại phải đi lừa người khác? Để họ sẽ khốn đốn như tôi bây giờ?

Sau một đêm, tôi quyết định dừng lại. Tôi không thể nhẫn tâm đi lừa những người người tội nghiệp kia được. Họ đều là những người có hoàn cảnh khó khăn. Nếu họ không lừa ai được, thì tiền đâu mà họ trả nợ?

Và liệu tôi lừa được họ vào hệ thống, tôi có ăn ngon, ngủ yên với đồng tiền khốn khó của họ không?

Dừng lại thôi! tôi bắt đầu không tham gia opp, không liên lạc với ai nữa. Rồi xin 1 công việc đi làm, hẹn những người cho tôi vay là tôi sẽ cố gắng làm và trả nợ cho họ. Tôi thú nhận “tôi đã bị lừa”. Hên là mọi người đều là người thân, họ thông cảm và cho tôi khất nợ.

Bây giờ gần Tết rồi, tiền bạc tôi không còn 1 đồng, xe cộ thì cầm cố, hàng tháng phải đóng tiền lời. Tôi đau khổ lắm.

Tôi mong những người chuẩn bị bước vào unicity hay đã bước lỡ rồi, thì hãy suy nghĩ thật kỹ. Người đầu tiên mà unicity hướng dẫn bạn đầu tiên nên tuyển dụng là những người thân quen nhất… Đừng làm vậy với người thân, bạn bè của mình, tàn nhẫn lắm.

Unicity, làm cho cuộc sống trở nên tốt đẹp hơn? hay làm cho cuộc sống đau khổ hơn? Tôi mong các bạn nhận được qua bài viết này, và tìm hiểu thật kỹ trên báo chí. Báo chí, tivi đã đưa hết lên rồi, đừng sai lầm mà bước vào vòng luẩn quẩn này nữa.

Có thể một số bạn làm trong hệ thống Unicity kho đọc bài này sẽ chửi tôi là thất bại nên nói lung tung? Các bạn sẽ hỏi tôi đã sử dụng sản phẩm chưa? Có tin sản phẩm không?

Tôi xin trả lời luôn: Tôi đã sử dụng tất cả.

Đối với bột diệp lục, tôi uống gần 4 tháng rồi. Vẫn không thấy gì thay đổi như quảng cáo. Tới tháng tôi vẫn đau bụng kinh bình thường, mụn vẫn mọc đều đều.

Duy nhất có trà thải độc ruột là như quảng cáo nội thải độc tố ra hết. Tôi ngoài cảm thấy uống vào là đi toilet cả ngày, không biết là có thái độc gì không? Chắc là có, vì chỉ thấy ở toilet liên tục. Tôi rất ốm, uống đã hết 3 hộp lean compllet, vẫn ko thấy mập 1kg nào.

Chị gái tôi rất mập, cho uống hết 3 hộp slim hết 6,6tr, 3 hộp noni mà giảm được có 1,5kg. So với quảng cáo là giảm 5,7cm vùng bụng…

Đạm đậu nành cũng vậy, uống thì dở mà rất đắt. 1 hộp đậu nành gần cả triệu bạc. Uống được nửa tháng là hết rồi, thử hỏi nửa tháng uống đậu nành mà hết gần 1 triệu, vậy người ta uống đậu nành nguyên chất còn to hơn. Tất cả chỉ là giả dối, nói quá sự thật…

Tôi lạy Unicity, tội chúng tôi lắm… Đừng làm cho cuộc sống của chúng tôi khổ hơn nữa.

P.S. Trong khi viết tôi quá nhiều cảm xúc và mệt mỏi, nên viết sai chính tả, không dấu. Mong mọi người bỏ qua.

BLACKYHANOI (VNECON)

_____________________

Chuyện của người thu ngân

Một câu chuyện đơn giản của người thu ngân dành cho những ai đang cảm thấy chán nản và muốn từ bỏ. Thành công không dễ có, bởi thành công chỉ đến với những người có tâm.

Bạn nghĩ sao nếu tôi nói những câu chuyện thành công của những người nổi tiếng như Bill Gates, Steve Jobs đang góp phần tạo ra một thế hệ ảo tưởng. Nhiều người trẻ tuổi chỉ nhìn thấy mặt vinh quang của thành công, vội vàng cuống cuồng chạy theo thời đại, muốn nhanh chóng thể hiện mình để trở thành “ông nọ bà kia”.

Chân không tiếp đất, mơ hồ bay lên không trung, ta cứ tưởng trái thành công dễ hái, chỉ vươn tay là tới. Thế nhưng, không thành công nào không phải đánh đổi bằng mồ hôi nước mắt, bằng sự nỗ lực và kiên trì gấp 10, gấp 100 lần bình thường. Làm việc này chưa xong, ta đã vội vã tìm cho mình cơ hội đổi mới. Đến khi gặp chút trở ngại hoặc thất bại, ta chỉ biết suy sụp, mất lòng tin và bỏ cuộc. Ta oán trách mọi người sao không ai nhận ra tài năng của mình, ta đổ lỗi ông trời sao không cho ta chút may mắn…

Bản thân tôi từng nôn nóng và từng gặp nhiều thất bại. Cũng có lúc tôi đã muốn bỏ cuộc. Một lần, tôi tình cờ đọc được câu chuyện của tác giả Haruhiro Kinoshita in năm 2008, được đăng trên blog One minute impressions và nhanh chóng được cộng đồng mạng tại Nhật yêu thích. Đó là câu chuyện của môt người thu ngân, đơn giản thôi nhưng khiến tôi suy ngĩ nhiều về tình yêucông việc và sựthành công. Tôi xin chia sẻ lại với bạn câu chuyện ấy.

Chuyện người thu ngân

“Sau khi tốt nghiệp đại học, như bao sinh viên mới ra trường khác, tôi hăm hở lao đi tìm việc làm. Thành tích khá cộng thêm chút may mắn nên tôi nhanh chóng tìm được việc làm đầu tiên tại một công ty chế biến sản xuất.

Tuy nhiên, sau 3 tháng thử việc, tôi cảm thấy không thể nào hòa hợp với vị sếp ở đây. Đơn giản thôi, không thích thì nghỉ. Tôi nhanh chóng chuyển qua làm tại một công ty phân phối sản phẩm, rồi làm nghề nghiên cứu thị trường, kiểm tra thông tin… Không công việc nào phù hợp với tính cách và nguyện vọng của tôi. Biết làm sao được, phải phù hợp mới có thể gắn bó lâu dài chứ?

Cứ thế, phần thông tin kinh nghiệm làm việc trong lý lịch của tôi ngày càng kéo dài, kéo dài. Một tỷ lệ nghịch cũng không mấy ngạc nhiên là càng nhiều “kinh nghiệm làm việc”, tôi càng khó kiếm việc làm. Không còn công ty nào muốn nhận một người nhảy việc nhiều như tôi.

Vậy là tôi đành xin việc làm dạng thời vụ và cộng tác. Tuy nhiên, ngay cả dạng công việc ngắn hạn này cũng không giữ được bước chân tôi. Hễ có rắc rối hay điều gì không vừa ý, dù là nhỏ nhất, tôi cũng nghỉ ngay. Cứ vậy, danh sách công ty thời vụ trong đơn xin việc cũng ngày một dài ra.

Một ngày nọ, tôi nhận được một công việc tạm thời là thu ngân tại một siêu thị nhỏ. Hồi trước, siêu thị không dùng mã vạch như bây giờ nên thu ngân phải tự nhập hàng, nhập giá bằng máy tính. Sau vài ngày được hướng dẫn cách đánh máy tôi bắt đầu ngán đến tận cổ công việc quá sức dễ dàng và nhàm chán này.

Không thể nào, tôi không thể nào làm công việc này được!

Thế nhưng, chán công việc ấy một thì tôi cũng ngao ngán chính mình đến mười. Tôi nhận ra việc gì mình cũng làm kiểu đại khái cho qua. Tôi tự giận chính bản thân sao không đủ kiên nhẫn để theo đuổi một công việc ổn định. Tôi phải thay đổi, tôi phải cố gắng tiếp tục công việc này, bởi có lẽ đây là cơ hội cuối cùng của tôi. Tuy nhiên, thật sự là cho dù có cố gắng đến thế nào đi chẳng nữa, tôi cũng không thể tiếp tục nổi với những con số khô khan, những gương mặt không thân quen lướt qua tôi mỗi ngày. Tôi quyết định sẽ thu dọn đồ đạc và về quê. Đơn nghỉ việc tôi để sẵn trên bàn, chỉ đợi ngày gửi.

Trong khi dọn dẹp, tôi vô tình tìm ra cuốn nhật ký thời thơ ấu đang nằm lặng lẽ trong góc của ngăn bàn. Tôi cứ tưởng đã lạc mất sau nhiều lần di chuyển, nhưng không ngờ nó vẫn còn ở đây.

Tôi bồi hồi giở ra những trang giấy còn ngô nghê nét chữ học trò: “Tôi muốn trở thành nhạc công chơi đàn dương cầm”. Đó là giấc mơ hồi trung học của tôi. Nhớ lúc đó, ngày nào tôi cũng chăm chỉ tập đàn piano. Tuy nhiên, không hiểu vì lý do gì rồi một ngày, tôi cũng bỏ ngang.

Càng nghĩ, tôi càng giận bản thân. Đâu rồi tôi của một thời đầy đam mê và mộng ước. Nhật ký của tôi bây giờ ư? Chỉ là danh sách những công ty tôi từng xin việc và nghỉ việc. Thay vì nuôi dưỡng những giấc mơ, tôi chỉ ghi lại những cố gắng nửa vời và những lần thất bại của mình.

Tôi đóng cuốn sổ nhật ký lại, gọi về nhà mà nước mắt dâng trào. Dẹp tờ đơn xin nghỉ việc sang một bên, tôi quyết định ngày mai sẽ tiếp tục đi làm. Đúng, phải tự tìm lấy cảm hứng làm việc cho dù bắt đầu cùng cái bàn phím chán ngán này.

Tôi nhắm mắt hồi tưởng lại những bài học piano ngày trước, mường tượng từng ngón tay mình đang lướt trên phím đàn. Tập piano rất khó, phải kiên trì luyện tập ngày qua ngày, sai hết lần này đến lần khác, tôi mới có thể nhớ hết các phím đàn cả tay trái lẫn tay phải và cuối cùng có thể đàn mà không cần nhìn đến bàn phím. Thế là… Tôi tự đặt ra mục tiêu: phải thuần thục bàn phím như ngày trước từng thuần thục các phím đàn.

Chuyện của người thu ngân - Ảnh minh họa
Chuyện của người thu ngân – Ảnh minh họa

Tôi tập nhớ những tổ hợp phím tắt, vị trí từng con chữ, sắp xếp làm sao để có thể đánh máy mà không cần nhìn xuống. Vài ngày sau, tôi đánh máy nhanh hơn hẳn, rồi dần dần tôi có thể hoàn toàn không cần nhìn đến bàn phím. Không cần phải cắm cúi xuống bàn phím, tôi có thời gian để quan sát thêm khách hàng của mình. Đây là quý cô Chỉ-mua-hàng-giảm-giá, kia là quý ngài Chỉ-đến-trước-giờ-đóng cửa. À, còn có cả quý bà Chỉ-mua-hàng-thượng-hạng nữa chứ?

Một lần, quý bà Mua-hàng-trước-khi-sắp-hết-hạn mang đến cho quầy tính tiền một con cá tươi ngon và khá đắt tiền. Tôi ngạc nhiên buột miệng hỏi: “Có dịp lễ đặc biệt gì hả bác?”. Bà trả lời: “Cháu tôi vừa đoạt giải thưởng bơi lội, tôi mua về ăn mừng”.

Tôi cười đáp: “Cháu bác giỏi quá ” và bỗng nhiên, tôi cảm thấy mình cũng vui lây khi nói chuyện cùng khách hàng. Sau một thời gian, tôi bắt đầu ghi nhớ từng gương mặt, tên của khách hàng và giúp họ có thể chọn mua hàng tốt nhất.

“Bà Tanaka ơi, bà có chắc là muốn mua loại chocolate này không? Còn một loại cũng ngon mà rẻ hơn ở dãy 3 đấy ạ”.

Tất cả khách hàng tính tiền ở quầy của tôi đều cảm ơn tôi vì những lời khuyên mua sắm hợp lý. Càng giao tiếp với khách hàng, tôi càng thích thú làm việc và không còn nghĩ đây chỉ là công việc thu ngân nhàm chán.

Một hôm, tôi cảm thấy quầy hàng của mình có vẻ đông hơn bình thường, nhưng bận tập trung vào công việc và trò chuyện với khách hàng nên tôi chẳng quan tâm. Tiếng người quản lý vọng lên trong loa thông báo: “Xin quý vị vui lòng chuyển sang quầy tính tiền còn trống để được phục vụ ngay”.

Lời nhắn ấy được nhắc đi nhắc lại, đến lần thứ ba, tôi mới ngẩng đầu lên nhìn. Cả 5 quầy tính tiền bên cạnh đều còn trống trong khi tất cả khách hàng tập trung chờ tính tiền tại quầy của tôi.

Vị quản lý chạy vội đến và nói với khách hàng: “Làm ơn chuyển sang quầy khác, như vậy các vị sẽ không phải đợi lâu”.

Bà Ito, vị khách chỉ mua sữa trong bình thủy tinh lên tiếng: “Lý do duy nhất tôi đến siêu thị này là để được trò chuyện với cô gái này đây. Tôi không muốn đến quầy thu ngân khác đâu”.

Tôi ngẩn người, ngân ngấn nước mắt vì xúc động.

Bà Ito tiếp lời: “Thật ra siêu thị ở đầu đường giá bán rẻ hơn ở đây, nhưng tôi đến đây để trò chuyện. Cảm ơn anh quan tâm, nhưng tôi sẽ xếp hàng đợi cô ấy ở đây”.

Đến lúc này, không nén nổi cảm xúc, tôi bật khóc. Lần đầu tiên trong được tôi mới hiểu được ý nghĩa công việc là thế nào”.

Thay lời kết

Như bao câu chuyện thành công khác với kết thúc có hậu, không lâu sau đó cô gái được đề bạt lên vị trí quản lý. Với cương vị mới, cô tiếp tục hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình hướng dẫn những thu ngân mới cách tìm niềm vui trông công việc cũng và quan tâm chăm sóc khách hàng.

Câu chuyện kể về một phụ nữ Nhật xa lạ nhưng mặt nào đó cũng rất quen thuộc với chúng ta. Trong thời đại này, ai cũng muốn có được kết quả càng nhanh càng tốt. Thế nên, đôi khi chỉ gặp một vài chướng ngại, chúng ta đã vội nản và bỏ cuộc. Chúng ta chỉ mải đi tìm đáp án ở đâu đó xung quanh, nhưng nào biết câu trả lời đã có ở đó, tận sâu trong chính ta. Khi trao trọn vẹn trái tim cho điều mình làm, chắc chắn chúng ta sẽ tìm được niềm vui và sự thành công ở đó.

Vợ tôi chỉ biết công việc

[Góc Tâm Sự] – Cô ấy phải làm việc như một cái máy vậy, khi đau ốm nặng lắm phải đi bệnh viện thì mới dừng lại. Còn nếu chỉ đau cảm cúm hay mệt lả thì vẫn phải làm việc. Ngày qua ngày, tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Có gia đình rồi mà tôi có cảm giác mình vẫn còn độc thân. (Hoàng)

From: Hoàng
Sent: Tuesday, February 23, 2010 6:50 PM

Chúng tôi mới cưới nhau được 3 tháng. Mọi thứ sau khi cưới thật là tồi tệ.

Vợ tôi là con của một doanh nhân, ông ấy làm chủ một doanh nghiệp của gia đình. Và ông ấy cũng là chủ của gia đình. Chính vậy, ông ấy là một người gia trưởng. Vợ con đều phải dưới quyền ông ấy.

Vợ tôi, con gái ông ấy, cũng là một nhân viên trong guồng quay của doanh nghiệp đó. Và cũng là một nhân viên cốt cán. Vì vậy mà khối lượng công việc của cô ấy mỗi ngày rất nhiều. Cô ấy phải làm việc cả ngày, từ sáng sớm đến tận chiều tối. Sáng sớm nghĩa là phải từ 5h30 sáng cho đến 7h tối hằng ngày, kể cả những ngày lễ, ngày nghỉ và chủ nhật hằng tuần. Và dĩ nhiên, thu nhập của cô ấy cũng khá nhiều.

Tôi, là chồng cô ấy. Chỉ là một người làm công việc bình thường. Công việc thiết kế quảng cáo của tôi khác biệt với ngành nghề mà vợ và gia đình vợ làm. Nghề của tôi không phải kinh doanh. Chính vì thế mà tôi không thể giúp được gì cho gia đình vợ tôi, và cũng vì vậy mà tôi không bao giờ động vào công việc của gia đình cô ấy. Thu nhập tôi thì thấp hơn vợ tôi nhiều lần và không ổn định.

Trước khi cưới, chúng tôi đã thỏa thuận với nhau rằng: “Sau khi cưới, em sẽ không được làm việc từ sáng sớm tới chiều tối như thế này được nữa, mà phải dành thời gian cho gia đình. Chủ nhật phải nghỉ ở nhà để lo cho gia đình hoặc để chúng ta thư giãn sau một tuần làm việc mệt mỏi”. Vợ tôi hứa với tôi rất rành rọt và rõ ràng vậy.

Nhưng, sau khi chúng tôi đi tuần trăng mật về, cô ấy lao ngay vào công việc. Và mọi thứ vẫn như cũ. Ngày nào cô ấy cũng làm việc. Và chiều tối mới về đến nhà. Doanh nghiệp của bố cô ấy cách nhà chúng tôi ở 30 km. Nên cô ấy phải dậy sớm đón xe bus đi làm. Và chiều đón xe bus về.

Khi về tới nhà thì cũng là tới giờ cơm tối rồi. Cho nên vợ chồng chúng tôi ăn cơm chung với ba mẹ tôi. Nhưng vợ tôi ăn không vừa miệng, nên chúng tôi quyết định ăn riêng, nghĩa là tự đi chợ về nấu ăn cho riêng chúng tôi. Và dĩ nhiên, tôi là người đi chợ và nấu ăn rồi. Vì chiều tối cô ấy mới về tới nhà thì làm sao mà nấu ăn được.

Tôi cũng phải làm việc cả ngày. Và công việc của tôi đòi hỏi tinh thần luôn vui vẻ, bình yên. Đó là tính chất của nghề thiết kế. Nếu ai làm nghề này sẽ hiểu chi tiết hơn.

Buổi trưa tôi ăn quán. Buổi chiều tôi đi chợ về nhà nấu. Chờ vợ tôi về thì cả 2 cùng ăn. Nhưng tôi cũng có công việc, và không thể đi chợ và nấu ăn mãi được. Thế là tôi và vợ đi ăn ở quán những lúc tôi không có thời gian đi chợ. Tôi có bàn với vợ tôi rằng: “Em làm ít thôi, chủ nhật ở nhà nấu ăn chung cho vui.”

Nhưng cũng chỉ được một vài chủ nhật vợ tôi ở nhà, dọn dẹp căn phòng 18 m2. Rồi giặt đồ. Giặt bằng máy. Rồi vợ tôi cũng phải đi làm trở lại như trước. Tôi hỏi cô ấy: “Sao em phải làm việc cực như vậy chứ? Đó đâu phải là doanh nghiệp của em? Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi. Hoặc nghỉ vài ngày cho khỏe rồi làm tiếp. Các công ty lớn họ còn có chế độ nghỉ phép, sao em làm cả năm mà không được nghỉ?”.

Vợ tôi trả lời: “Em nghỉ cũng được, không ai bắt em làm hết. Nhưng nghỉ ở nhà, ba em làm việc thay em tội nghiệp lắm. Mà em không đi làm là ông nhăn nhó mệt lắm. Em không thích vậy”. Tôi nói rằng, “tại sao Ba em lại không bỏ tiền ra thuê thêm nhân viên? Tại sao lại để con gái ruột của mình làm việc liên tục như vậy?”.

Nhưng đó cũng chỉ là câu hỏi của tôi mà thôi, còn câu trả lời thì không có ai trả lời cho tôi cả.

Vợ tôi đi làm hằng ngày, công việc không căng thẳng nhưng nhiều, mỗi ngày đi hằng 30 km đi và 30 km về, thì quả là mệt nhọc. Về nhà, vợ tôi từ nhỏ đến lớn đã không biết nấu nướng bữa cơm cho gia đình. Vì trong gia đình cô ấy là con gái duy nhất và là con út nên được ba mẹ cưng chiều. Tất cả việc nấu nướng đều do người làm và mẹ cô ấy làm.

Tôi có khuyên cô ấy là nên dành thời gian tìm hiểu việc nấu nướng để nấu bữa ăn gia đình. Không biết thì anh sẽ hướng dẫn cho. Sau này còn có cái để mà bày với con cái sau này nữa. Chứ em mà không biết gì, sau này con cái nó sẽ như thế nào đây?

Nhưng, vợ tôi vẫn làm việc mỗi ngày. Như một cái máy vậy. Khi đau ốm nặng lắm phải đi bệnh viện thì mới dừng công việc lại. Còn nếu chỉ đau cảm cúm hay mệt lả người, thì vẫn phải làm việc và làm việc.

Một ngày tôi vào đón cô ấy về. Hẹn 5h chiều về, để còn về nhà nấu cơm ăn, vì về đến nhà cũng đã 6h chiều rồi. Thế nhưng, vì công việc mà đến tận 7h tôi mới chở cô ấy về nhà được. Một lần sau cũng vậy, tôi bực quá nên đã mắng cô ấy không được làm việc như thế và phải đi về ngay. Nhưng cô ấy không chịu, vì sợ ba cô ấy nhăn nhó khó chịu. Tôi đã lớn tiếng để cố ý cho ba mẹ cô ấy nghe. Thái độ tôi rất khó chịu, chính vậy mà bố cô ấy đã bảo cô ấy về. Nhưng bạn à, hôm sau lại vẫn thế.

Ngày qua ngày, tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Có gia đình rồi mà tôi có cảm giác mình vẫn còn độc thân. Nếu muốn ăn bữa ăn gia đình thì hiển nhiên tôi phải tự đi chợ và vào bếp nấu cơm rồi. Là một người đàn ông như vậy thì có buồn không nhỉ?

Mỗi ngày tôi thức dậy, vợ tôi đã đi làm rồi. Căn phòng trống rỗng, cuộc sống trống rỗng mỗi ngày, và kéo dài tới 7 giờ tối hằng ngày. Buồn quá, tôi cũng làm việc và tìm bạn bè là chỗ để có niềm vui trong cuộc sống.

Tết này đây, cô ấy vẫn làm việc. 30 Tết vẫn làm. Mùng 1 cũng làm. Mùng 2 cũng làm và mùng 3 dĩ nhiên là làm rồi. Vì đối với họ mùng 3 là hết Tết rồi.

Tôi chán, chẳng muốn đi đâu chơi nữa. Vợ tôi hỏi anh có muốn đi chơi không? Lúc đó cảm giác của tôi không còn hứng thú nữa. Cái Tết thật là chán. Tôi đi thăm anh em chú bác họ hàng, cũng phải nói rằng vợ tôi bận làm, nên không đi được vì công việc căng lắm, không bỏ được. Không hiểu họ có nghĩ ngợi gì không. Chắc là nhà tôi phải giàu lắm vì phải làm việc suốt cả năm như vậy.

Một ngày tôi bị thiếu máu não và phải vào bệnh viện cấp cứu. Mẹ tôi cùng cô ấy đi taxi đến bệnh viện. Lúc đó không hiểu sao, tôi thì mệt kinh khủng và đi không nổi vì chóng mặt. Còn cô ấy lại cảm thấy vui vẻ lạ kỳ. Vợ tôi tung tăng trong bệnh viện và cười đùa trước cửa phòng cấp cứu. Lúc hỏi cô y tá, cô ấy cũng cười giỡn, khiến nhân viên ở đó cũng cảm thấy rất khó chịu. Và dĩ nhiên mẹ tôi cũng khó chịu và rất ngạc nhiên vì chưa thấy ai như vậy bao giờ. Bởi tối hôm đó cả nhà tôi, gồm anh chị em trong nhà đều chạy đến xem tôi thế nào, vì cũng khá nguy hiểm đến tính mạng của tôi.

Cái chán lên đến tận đỉnh. Tối thứ bảy, cô ấy bảo tôi ngày mai dậy sớm đi ăn sáng, café rồi tôi chở cô ấy đi làm. Tôi bảo cô ấy “thôi, em đi làm đi, nếu rảnh anh sẽ vào công ty em chơi. Anh sẽ đi ăn sáng café với bạn”. Bởi vì tôi chán, vì bao nhiêu lần đi ăn sáng café rồi chở cô ấy vào công ty, tôi đều bị bố cô ấy mắng vốn là sao mà đi làm trễ như vậy. Hoặc lúc đang ăn, bố cô ấy cũng gọi điện thoại cho cô ấy hỏi đã đi làm chưa?

Tôi thật sự là không muốn mình phải sống không thoải mái như vậy. Một cuộc sống mà vợ tôi không thể là người thay đổi.

Tối thứ bảy đó, cô ấy mắng tôi rằng: “Được rồi, tôi không cần anh nữa, tôi tự đi làm, anh ở nhà mà chơi với bạn anh. Bạn anh toàn là lũ lợi dụng và ăn bám chứ được tích sự gì. Có tốt bằng vợ và gia đình anh không mà anh dành hết thời gian cho họ? Còn tôi anh không thể dành thời gian cho tôi dù chỉ là một chút trong tuần. Anh sướng quá rồi không biết gì cả. Anh có biết là mỗi buổi sáng sớm tôi đã phải đi làm, trong khi anh vẫn còn ngáy o o ở trên giường? Tôi đi làm kiếm tiền là kiếm tiền cho ai anh biết không? Còn anh thì như một công tử bột, mới đau ốm có một chút mà cả gia đình anh nhào vào làm như chuyện quan trọng lắm. Nhà tôi không phải cứ nhất thiết như vậy đâu”.

Nghe vậy tôi cảm thấy rất buồn. Vợ tôi lại tiếp tục: “Sống với anh tôi cảm thấy chán, với công việc mà tôi lại thấy vui hơn”. Tôi thấy buồn với lời nói đó nên đã nói lại rằng: “Vậy em vào đó mà làm việc. Em làm cả ngày, và làm cả đời em đi. Vì đó là niềm vui của em thì em hãy vào đó và sống với nó”.

Vợ tôi dùng dằng: “Anh đã nói thế thì được rồi, tôi sẽ đi, và không quay lại căn nhà này nữa. Làm việc còn vui hơn sống với anh”. Rồi sau đó cô ấy gọi taxi và bỏ về nhà giữa đêm khuya. Nhà cô ấy cũng là công ty của gia đình cô ấy, nơi cô ấy đang làm việc. Lúc đó cũng gần 12h kém, khuya rồi.

Cô ấy mở cửa đi mà không một lời xin phép ba mẹ tôi.

Vài ngày trôi qua. Ba mẹ cô ấy vẫn không điện thoại ra cho gia đình tôi để xem sự tình và ngọn nguồn câu chuyện thế nào mà con gái của họ bỏ về giữa đêm khuya như thế. Tôi nghĩ rằng, họ đã bênh vực cô ấy và cho rằng cô ấy đúng nên đã không cần điện thoại làm gì. Và chắc họ đang chờ tôi đến để xin lỗi và đón cô ấy về.

Thiết nghĩ cuộc sống của họ cũng chỉ vì vật chất, vì tiền. Và đó chính là công việc của họ. Còn họ chẳng hiểu biết gì về cuộc sống, về gia phong trên dưới của một gia đình.

Tôi chợt cảm thấy gia đình của mình bị gia đình họ coi thường. Và tôi nghĩ rằng có lẽ tôi phải dừng lại cuộc hôn nhân này. Tôi đã bị đẩy vào một cuộc sống buồn bã và cô đơn. Nhưng trước khi như vậy, tôi muốn các bạn cho tôi một lời khuyên để tôi có thể có một quyết định đúng đắn hơn. Bởi vì đã nhiều lần rồi, vợ tôi đã không thể thay đổi. Tôi đã rất buồn. Tôi cũng muốn dừng lại vì tôi và cô ấy vẫn chưa có con cái gì cả. Đó có thể là may mắn của tôi chăng?

Cảm ơn bạn đã đọc tâm sự của tôi. Hãy cho tôi lời khuyên nhé!

Hoàng