Vợ tôi chỉ biết công việc

[Góc Tâm Sự] – Cô ấy phải làm việc như một cái máy vậy, khi đau ốm nặng lắm phải đi bệnh viện thì mới dừng lại. Còn nếu chỉ đau cảm cúm hay mệt lả thì vẫn phải làm việc. Ngày qua ngày, tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Có gia đình rồi mà tôi có cảm giác mình vẫn còn độc thân. (Hoàng)

From: Hoàng
Sent: Tuesday, February 23, 2010 6:50 PM

Chúng tôi mới cưới nhau được 3 tháng. Mọi thứ sau khi cưới thật là tồi tệ.

Vợ tôi là con của một doanh nhân, ông ấy làm chủ một doanh nghiệp của gia đình. Và ông ấy cũng là chủ của gia đình. Chính vậy, ông ấy là một người gia trưởng. Vợ con đều phải dưới quyền ông ấy.

Vợ tôi, con gái ông ấy, cũng là một nhân viên trong guồng quay của doanh nghiệp đó. Và cũng là một nhân viên cốt cán. Vì vậy mà khối lượng công việc của cô ấy mỗi ngày rất nhiều. Cô ấy phải làm việc cả ngày, từ sáng sớm đến tận chiều tối. Sáng sớm nghĩa là phải từ 5h30 sáng cho đến 7h tối hằng ngày, kể cả những ngày lễ, ngày nghỉ và chủ nhật hằng tuần. Và dĩ nhiên, thu nhập của cô ấy cũng khá nhiều.

Tôi, là chồng cô ấy. Chỉ là một người làm công việc bình thường. Công việc thiết kế quảng cáo của tôi khác biệt với ngành nghề mà vợ và gia đình vợ làm. Nghề của tôi không phải kinh doanh. Chính vì thế mà tôi không thể giúp được gì cho gia đình vợ tôi, và cũng vì vậy mà tôi không bao giờ động vào công việc của gia đình cô ấy. Thu nhập tôi thì thấp hơn vợ tôi nhiều lần và không ổn định.

Trước khi cưới, chúng tôi đã thỏa thuận với nhau rằng: “Sau khi cưới, em sẽ không được làm việc từ sáng sớm tới chiều tối như thế này được nữa, mà phải dành thời gian cho gia đình. Chủ nhật phải nghỉ ở nhà để lo cho gia đình hoặc để chúng ta thư giãn sau một tuần làm việc mệt mỏi”. Vợ tôi hứa với tôi rất rành rọt và rõ ràng vậy.

Nhưng, sau khi chúng tôi đi tuần trăng mật về, cô ấy lao ngay vào công việc. Và mọi thứ vẫn như cũ. Ngày nào cô ấy cũng làm việc. Và chiều tối mới về đến nhà. Doanh nghiệp của bố cô ấy cách nhà chúng tôi ở 30 km. Nên cô ấy phải dậy sớm đón xe bus đi làm. Và chiều đón xe bus về.

Khi về tới nhà thì cũng là tới giờ cơm tối rồi. Cho nên vợ chồng chúng tôi ăn cơm chung với ba mẹ tôi. Nhưng vợ tôi ăn không vừa miệng, nên chúng tôi quyết định ăn riêng, nghĩa là tự đi chợ về nấu ăn cho riêng chúng tôi. Và dĩ nhiên, tôi là người đi chợ và nấu ăn rồi. Vì chiều tối cô ấy mới về tới nhà thì làm sao mà nấu ăn được.

Tôi cũng phải làm việc cả ngày. Và công việc của tôi đòi hỏi tinh thần luôn vui vẻ, bình yên. Đó là tính chất của nghề thiết kế. Nếu ai làm nghề này sẽ hiểu chi tiết hơn.

Buổi trưa tôi ăn quán. Buổi chiều tôi đi chợ về nhà nấu. Chờ vợ tôi về thì cả 2 cùng ăn. Nhưng tôi cũng có công việc, và không thể đi chợ và nấu ăn mãi được. Thế là tôi và vợ đi ăn ở quán những lúc tôi không có thời gian đi chợ. Tôi có bàn với vợ tôi rằng: “Em làm ít thôi, chủ nhật ở nhà nấu ăn chung cho vui.”

Nhưng cũng chỉ được một vài chủ nhật vợ tôi ở nhà, dọn dẹp căn phòng 18 m2. Rồi giặt đồ. Giặt bằng máy. Rồi vợ tôi cũng phải đi làm trở lại như trước. Tôi hỏi cô ấy: “Sao em phải làm việc cực như vậy chứ? Đó đâu phải là doanh nghiệp của em? Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi. Hoặc nghỉ vài ngày cho khỏe rồi làm tiếp. Các công ty lớn họ còn có chế độ nghỉ phép, sao em làm cả năm mà không được nghỉ?”.

Vợ tôi trả lời: “Em nghỉ cũng được, không ai bắt em làm hết. Nhưng nghỉ ở nhà, ba em làm việc thay em tội nghiệp lắm. Mà em không đi làm là ông nhăn nhó mệt lắm. Em không thích vậy”. Tôi nói rằng, “tại sao Ba em lại không bỏ tiền ra thuê thêm nhân viên? Tại sao lại để con gái ruột của mình làm việc liên tục như vậy?”.

Nhưng đó cũng chỉ là câu hỏi của tôi mà thôi, còn câu trả lời thì không có ai trả lời cho tôi cả.

Vợ tôi đi làm hằng ngày, công việc không căng thẳng nhưng nhiều, mỗi ngày đi hằng 30 km đi và 30 km về, thì quả là mệt nhọc. Về nhà, vợ tôi từ nhỏ đến lớn đã không biết nấu nướng bữa cơm cho gia đình. Vì trong gia đình cô ấy là con gái duy nhất và là con út nên được ba mẹ cưng chiều. Tất cả việc nấu nướng đều do người làm và mẹ cô ấy làm.

Tôi có khuyên cô ấy là nên dành thời gian tìm hiểu việc nấu nướng để nấu bữa ăn gia đình. Không biết thì anh sẽ hướng dẫn cho. Sau này còn có cái để mà bày với con cái sau này nữa. Chứ em mà không biết gì, sau này con cái nó sẽ như thế nào đây?

Nhưng, vợ tôi vẫn làm việc mỗi ngày. Như một cái máy vậy. Khi đau ốm nặng lắm phải đi bệnh viện thì mới dừng công việc lại. Còn nếu chỉ đau cảm cúm hay mệt lả người, thì vẫn phải làm việc và làm việc.

Một ngày tôi vào đón cô ấy về. Hẹn 5h chiều về, để còn về nhà nấu cơm ăn, vì về đến nhà cũng đã 6h chiều rồi. Thế nhưng, vì công việc mà đến tận 7h tôi mới chở cô ấy về nhà được. Một lần sau cũng vậy, tôi bực quá nên đã mắng cô ấy không được làm việc như thế và phải đi về ngay. Nhưng cô ấy không chịu, vì sợ ba cô ấy nhăn nhó khó chịu. Tôi đã lớn tiếng để cố ý cho ba mẹ cô ấy nghe. Thái độ tôi rất khó chịu, chính vậy mà bố cô ấy đã bảo cô ấy về. Nhưng bạn à, hôm sau lại vẫn thế.

Ngày qua ngày, tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Có gia đình rồi mà tôi có cảm giác mình vẫn còn độc thân. Nếu muốn ăn bữa ăn gia đình thì hiển nhiên tôi phải tự đi chợ và vào bếp nấu cơm rồi. Là một người đàn ông như vậy thì có buồn không nhỉ?

Mỗi ngày tôi thức dậy, vợ tôi đã đi làm rồi. Căn phòng trống rỗng, cuộc sống trống rỗng mỗi ngày, và kéo dài tới 7 giờ tối hằng ngày. Buồn quá, tôi cũng làm việc và tìm bạn bè là chỗ để có niềm vui trong cuộc sống.

Tết này đây, cô ấy vẫn làm việc. 30 Tết vẫn làm. Mùng 1 cũng làm. Mùng 2 cũng làm và mùng 3 dĩ nhiên là làm rồi. Vì đối với họ mùng 3 là hết Tết rồi.

Tôi chán, chẳng muốn đi đâu chơi nữa. Vợ tôi hỏi anh có muốn đi chơi không? Lúc đó cảm giác của tôi không còn hứng thú nữa. Cái Tết thật là chán. Tôi đi thăm anh em chú bác họ hàng, cũng phải nói rằng vợ tôi bận làm, nên không đi được vì công việc căng lắm, không bỏ được. Không hiểu họ có nghĩ ngợi gì không. Chắc là nhà tôi phải giàu lắm vì phải làm việc suốt cả năm như vậy.

Một ngày tôi bị thiếu máu não và phải vào bệnh viện cấp cứu. Mẹ tôi cùng cô ấy đi taxi đến bệnh viện. Lúc đó không hiểu sao, tôi thì mệt kinh khủng và đi không nổi vì chóng mặt. Còn cô ấy lại cảm thấy vui vẻ lạ kỳ. Vợ tôi tung tăng trong bệnh viện và cười đùa trước cửa phòng cấp cứu. Lúc hỏi cô y tá, cô ấy cũng cười giỡn, khiến nhân viên ở đó cũng cảm thấy rất khó chịu. Và dĩ nhiên mẹ tôi cũng khó chịu và rất ngạc nhiên vì chưa thấy ai như vậy bao giờ. Bởi tối hôm đó cả nhà tôi, gồm anh chị em trong nhà đều chạy đến xem tôi thế nào, vì cũng khá nguy hiểm đến tính mạng của tôi.

Cái chán lên đến tận đỉnh. Tối thứ bảy, cô ấy bảo tôi ngày mai dậy sớm đi ăn sáng, café rồi tôi chở cô ấy đi làm. Tôi bảo cô ấy “thôi, em đi làm đi, nếu rảnh anh sẽ vào công ty em chơi. Anh sẽ đi ăn sáng café với bạn”. Bởi vì tôi chán, vì bao nhiêu lần đi ăn sáng café rồi chở cô ấy vào công ty, tôi đều bị bố cô ấy mắng vốn là sao mà đi làm trễ như vậy. Hoặc lúc đang ăn, bố cô ấy cũng gọi điện thoại cho cô ấy hỏi đã đi làm chưa?

Tôi thật sự là không muốn mình phải sống không thoải mái như vậy. Một cuộc sống mà vợ tôi không thể là người thay đổi.

Tối thứ bảy đó, cô ấy mắng tôi rằng: “Được rồi, tôi không cần anh nữa, tôi tự đi làm, anh ở nhà mà chơi với bạn anh. Bạn anh toàn là lũ lợi dụng và ăn bám chứ được tích sự gì. Có tốt bằng vợ và gia đình anh không mà anh dành hết thời gian cho họ? Còn tôi anh không thể dành thời gian cho tôi dù chỉ là một chút trong tuần. Anh sướng quá rồi không biết gì cả. Anh có biết là mỗi buổi sáng sớm tôi đã phải đi làm, trong khi anh vẫn còn ngáy o o ở trên giường? Tôi đi làm kiếm tiền là kiếm tiền cho ai anh biết không? Còn anh thì như một công tử bột, mới đau ốm có một chút mà cả gia đình anh nhào vào làm như chuyện quan trọng lắm. Nhà tôi không phải cứ nhất thiết như vậy đâu”.

Nghe vậy tôi cảm thấy rất buồn. Vợ tôi lại tiếp tục: “Sống với anh tôi cảm thấy chán, với công việc mà tôi lại thấy vui hơn”. Tôi thấy buồn với lời nói đó nên đã nói lại rằng: “Vậy em vào đó mà làm việc. Em làm cả ngày, và làm cả đời em đi. Vì đó là niềm vui của em thì em hãy vào đó và sống với nó”.

Vợ tôi dùng dằng: “Anh đã nói thế thì được rồi, tôi sẽ đi, và không quay lại căn nhà này nữa. Làm việc còn vui hơn sống với anh”. Rồi sau đó cô ấy gọi taxi và bỏ về nhà giữa đêm khuya. Nhà cô ấy cũng là công ty của gia đình cô ấy, nơi cô ấy đang làm việc. Lúc đó cũng gần 12h kém, khuya rồi.

Cô ấy mở cửa đi mà không một lời xin phép ba mẹ tôi.

Vài ngày trôi qua. Ba mẹ cô ấy vẫn không điện thoại ra cho gia đình tôi để xem sự tình và ngọn nguồn câu chuyện thế nào mà con gái của họ bỏ về giữa đêm khuya như thế. Tôi nghĩ rằng, họ đã bênh vực cô ấy và cho rằng cô ấy đúng nên đã không cần điện thoại làm gì. Và chắc họ đang chờ tôi đến để xin lỗi và đón cô ấy về.

Thiết nghĩ cuộc sống của họ cũng chỉ vì vật chất, vì tiền. Và đó chính là công việc của họ. Còn họ chẳng hiểu biết gì về cuộc sống, về gia phong trên dưới của một gia đình.

Tôi chợt cảm thấy gia đình của mình bị gia đình họ coi thường. Và tôi nghĩ rằng có lẽ tôi phải dừng lại cuộc hôn nhân này. Tôi đã bị đẩy vào một cuộc sống buồn bã và cô đơn. Nhưng trước khi như vậy, tôi muốn các bạn cho tôi một lời khuyên để tôi có thể có một quyết định đúng đắn hơn. Bởi vì đã nhiều lần rồi, vợ tôi đã không thể thay đổi. Tôi đã rất buồn. Tôi cũng muốn dừng lại vì tôi và cô ấy vẫn chưa có con cái gì cả. Đó có thể là may mắn của tôi chăng?

Cảm ơn bạn đã đọc tâm sự của tôi. Hãy cho tôi lời khuyên nhé!

Hoàng

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.