Xin lỗi, anh không thể quên được cô ấy

Tôi cũng đã thử quen người yêu mới với hy vọng rằng cô ấy sẽ giúp tôi quên được hình bóng em. Nhưng không, những buổi đi dạo phố, ngồi tâm sự, ôm ấp chỉ làm cho tôi càng nhớ về em hơn và tôi quyết định không tiếp tục mối quan hệ này nữa bởi tôi không muốn dẫm đạp lên trái tim cô ấy.

From: L.T.T.
Sent: Tuesday, March 09, 2010 5:29 PM

Những ngày cuối tuần này, cũng như những cuối tuần đã qua, và cũng như những ngày bình thường đối với tôi bởi lẽ nếu không có “độ” với những người bạn thân, hầu như cái laptop là người bạn thân nhất với tôi.

Nói như vậy không phải tôi là người không có bạn bè, không có “đối tượng” để đi chơi vào những ngày cuối tuần hay ngày lễ mà thật ra, tôi không thể quên được em. Tính đến thời điểm chia tay, tình yêu của chúng tôi cũng đã “sống” được hơn 4 năm.

Sau khi tốt nghiệp ra trường, tôi được nhận làm việc ở Phòng Đào tạo của một trường đại học nơi tôi từng học, một nơi mà các bạn cùng lớp mơ ước sau khi ra trường bởi lẽ đây là cơ hội tốt để chúng tôi có thể học lên thạc sĩ trong tương lai.

Vào thời điểm tốt nghiệp ra trường, năm 2004, mức lương của chúng tôi rất thấp. Hàng tháng, chúng tôi nhận được khoảng 1.200.000 đồng. Để trang trải cuộc sống, tôi cùng đồng nghiệp của mình mạnh dạn đấu thầu nhà giữ xe của trường và may mắn trúng thầu. Ngày ấy, chúng tôi rất hăng hái trong công việc “ngoài lề” của mình. Mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, tôi thường trực tiếp soát vé và ghi vé cho sinh viên. Vô tình tôi gặp em, đàn em sau tôi năm khóa học.

Em có khuông mặt “ưa nhìn”, vóc dáng cao ráo, làn da trắng trẻo và nụ cười mà chỉ bắt gặp lần đầu đã khắc sâu trong đầu tôi. Tuy nhiên tôi cũng không nghĩ rằng em sẽ là người yêu của tôi sau này bởi khi ấy tôi cũng đã có người yêu, một đồng nghiệp trong trường.

Rồi tôi và người yêu chia tay, cô ấy lên Sài Gòn làm việc, bỏ tôi một mình tiếp tục theo đuổi ước mơ học cao học của mình. Tôi thầm nhủ với lòng sẽ không yêu ai nữa mà chỉ tập trung vào việc ôn luyện chuyên môn để chuẩn bị cho việc thi cử sau này.

Như một định mệnh sắp đặt sẵn, tôi được phân công trợ giảng thực hành cho lớp học của em. Em như liều thuốc hồi sinh làm sống dậy tình yêu trong tôi ngay trong buổi học đầu tiên. Và thế là… chúng tôi yêu nhau.

Công việc của tôi rất nhiều và phải thường xuyên làm thêm giờ, có khi phải làm đến 2 giờ sáng mỗi khi kỳ thi đến. Tuy bận rộn nhưng chúng tôi vẫn dành cho nhau những khoảnh khắc rất ngọt ngào. Tôi và em cùng quê, cả hai đều ở trọ. Mỗi khi hết giờ làm, tôi đều ghé sang em chơi và không quên “vội” ra về khi đồng hồ chỉ đúng 10 giờ bởi nếu không tôi phải “ngủ bụi” vì nhà trọ đóng cửa.

Và rồi tôi nhận được học bổng của tỉnh nhà đưa ra nước ngoài đào tạo thạc sĩ, niềm vui nhân đôi khi em tốt nghiệp ra trường và chúng tôi cùng nhau mơ ước một ngày cả hai sẽ về công tác ở tỉnh nhà. Tôi cũng đã mua một mảnh đất nhỏ trong nội ô thành phố để sau khi chúng tôi kết hôn sẽ có nơi ở bởi có “an cư” thì mới “lạc nghiệp”.

Mọi chuyện sẽ êm xuôi nếu như không có những quyết định kỳ lạ của em. Sau khi tốt nghiệp, em không đồng ý làm ở tỉnh nhà với lý do là muốn “đi đây đi đó để học hỏi kinh nghiệm”. Mãi say này tôi mới biết được em không làm ở tỉnh nhà chỉ vì ở đấy có nhiều bạn bè của tôi ở đó nên làm cho em không “thoải mái”.

Mọi chuyện cũng bắt đầu xảy ra từ khi em đi làm, tôi biết em rất được nhiều người theo đuổi và cũng chính vì lý do ấy mà em luôn khắt khe, tìm cách hạch sách tôi đủ điều. Ngày ấy, tôi phải học Anh văn liên tục trong một năm để chuẩn bị cho việc du học. Em thì làm xa tỉnh với tôi nên chúng tôi thống nhất ngoài việc nhắn tin, điện thoại cho nhau, hằng đêm chúng tôi “nhá máy” cho nhau để biết rằng luôn nhớ đến nhau. Em thường hay cáu gắt, giận hờn tôi với lý do “không chủ động nhá máy trước, nhắn tin trước…” mặc dù chỉ thỉnh thoảng tôi mới “vi phạm” do việc học của tôi rất căng thẳng.

Và rồi tôi cũng biết được trong thời gian đó, em quen với con cấp trên của em. Em không nói lời chia tay với tôi mà chỉ thông báo với tôi rằng hai người dự định làm đám hỏi. Mọi thứ như sụp đổ dưới chân tôi khi nghe tin ấy. Tuy nhiên, tôi không hề níu kéo bởi tôi nghĩ rằng những thứ thuộc về mình thì sẽ về mình, huống hồ sau này tôi phải đi học và xa em những hai năm trời.

Tôi đã cho em một tuần để suy nghĩ và không được liên lạc với tôi trong thời gian này, tôi sẽ không trả lời điện thoại nếu như em liên lạc. Suốt một tuần ấy, trong lòng tôi lúc nào cũng thấp thỏm, lo lắng về quyết định cuối cùng của em. Và rồi em chọn tôi, với lý do tại sao tôi không níu kéo em lại, tại sao tôi không giống như những người đàn ông khác có những hành động gì đấy khi bị người yêu bỏ.

Em xin nghỉ việc và tìm việc mới cùng nơi học của tôi và chúng tôi nối lại tình cảm xưa dù cho trong lòng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mất em trước đó. Bởi mọi chuyện hầu như bắt đầu từ em.

Trong thời gian làm hồ sơ du học, tôi tranh thủ làm thêm cho một công ty chăm sóc khách hàng, nơi mà phái nữ luôn “chiếm ưu thế”. Tôi không phải là một người đàn ông đẹp nhưng cũng không đến nỗi xấu trai, năng nổ trong công việc, luôn giúp đỡ đồng nghiệp và cấp dưới. Với tính cách hoạt bát sẵn có cộng thêm những kỹ năng trong nghiệp vụ chăm sóc khách hàng cùng những kiến thức Anh văn hiện có, tôi đã trở thành “thần tượng” của không ít cô gái trong và ngoài công ty.

Cũng chính vì vậy mà khoảng cách giữa tôi và em càng ngày càng xa bởi em luôn nghĩ tôi có nhiều người khác trong công ty. Tôi chưa bao giờ động lòng trước những người con gái khác, trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ đến việc hoàn thành khóa du học, trở về quê, làm đám cưới với em, thực hiện ước mơ mà tôi ấp ủ bấy lâu. Những suy nghĩ của em luôn làm cho tôi căng thẳng và cảm thấy mình bị xúc phạm, tôi càng ngày không muốn gặp em nữa cho dù chúng tôi ở rất gần nhau. Mỗi lần gặp em tôi đều bị stress bởi những suy nghĩ “cũ rích” vô văn cứ của em.

Rồi em chủ động chia tay tôi “lần hai” bởi em nói rằng không thể chịu nổi tính “thoải mái” của tôi trước những cô gái khác. Xin nói thêm rằng, trong công việc cũng như bên ngoài đời sống, tôi sống rất hòa đồng với mọi người bởi tôi luôn nghĩ rằng chỉ cần trong lòng mình trong sáng, tôi không sợ những lời dị nghị của người khác.

Sau lần chia tay, tôi và em không liên lạc nhau cho dù nhìn thấy nick yahoo sáng cũng không chào hỏi. Mặc dù trong lòng tôi rất nhớ em, rất muốn gặp em, nhưng tôi không làm điều này bởi tôi không muốn van xin tình cảm của người khác.

Em chuyển công tác về quê nhà, trước ngày về quê em hẹn tôi ra quán café cho em gặp mặt. Tôi đấu tranh tư tưởng rất nhiều rằng có nên gặp em hay không và rồi tôi cũng gặp em.

Tôi không dám nhìn thẳng vào mặt em bởi nếu làm như vậy chắc chắn tôi sẽ khóc. Bao nhiêu nhớ thương dồn nén lòng tôi như trỗi dậy, tôi không muốn mình trở thành tâm điểm của những người xung quanh. Sau khi về nhà, em nhắn tin cho tôi bảo rằng em thấy tôi vẫn còn thương em và đề nghị nối lại tình cảm… và tôi lại chấp nhận trong niềm hạnh phúc ngập tràn.

Tôi lại tiếp tục công việc của tôi, em lại bắt đầu công việc mới và cũng cùng lĩnh vực với tôi. Hằng đêm chúng tôi nhắn tin, gọi điện thoại kể cho nhau những buồn vui trong công việc. Tôi tự nhủ với lòng, kế hoạch cho tương lai đã hoàn thành một nửa vì em cuối cùng đã về quê làm, chỉ đến khi tôi học về thì tôi có thể hoàn thành ước mơ.

Nhưng chuyện đời không như mình nghĩ, tôi lại phát hiện ra em lại đang quen với một người đàn ông khác. Lần này thì tôi không còn cảm giác ghen tuông hay oán trách bởi tôi nghĩ đây là tính cách của em, tính cách mà có lần cô ấy nói với tôi “em không phải là mẫu người chung thủy”, tôi nghĩ em chỉ nói đùa!

Tôi không nói gì, chỉ vọn vẹn một tin nhắn “một khi em lừa gạt anh rồi thì đừng bao giờ liên lạc với anh nữa”. Từ đó đến nay đã hơn 7 tháng, tôi cũng không trông mong gì về những lời đề nghị như trước đây của em nữa.

Tim tôi dường như chai đá bởi chịu quá nhiều lần tổn thương, nếu như ngày đầu gặp em, tim tôi rung động bấy nhiêu thì ngày nay cũng chết lặng ngần ấy. Mọi người trong công ty hay trêu chọc tôi là “ông già sắt đá”! Tôi không buồn vì những lời lẽ ấy bởi tôi biết được hiện nay tôi làm gì.

Tôi cũng đã thử quen người yêu mới với hy vọng rằng cô ấy sẽ giúp tôi quên được hình bóng em. Nhưng không, những buổi đi dạo phố, ngồi tâm sự, ôm ấp chỉ làm cho tôi càng nhớ về em hơn và tôi quyết định không tiếp tục mối quan hệ này nữa bởi tôi không muốn dẫm đạp lên trái tim cô ấy như em từng làm đối với tôi.

Tôi viết ra những dòng tâm sự này mong sao xoa dịu vết thương của những người đang thương yêu tôi, đang đau khổ trước những thái độ thờ ơ, vô cảm của tôi. Tôi mong sao ngày đi du học của tôi sẽ đến thật nhanh mặc dù không còn lâu nữa, đời sống tình cảm của tôi sẽ sang một trang mới, một trang tình cảm không có hình bóng em trong ấy.

L.T.T.

Bế tắc vì yêu người kém 5 tuổi

[Góc Tâm Sự] – Ngày người ta nói câu “em thích chị, chị cho em cơ hội” tôi không sao tin được. Nhưng người ta rất thực lòng khi nói ra câu đó và bằng chứng là gần một năm nay luôn bên tôi, cùng tôi chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống và hết lòng chiều theo ý thích của tôi. (Thi)

From: Thi
Sent: Saturday, March 13, 2010 9:25 AM

Tôi là một cô gái bướng bỉnh và có một người yêu tôi “bị động”. Tôi đã làm cho người ấy của tôi bao phen điêu đứng và buồn nhiều vì thái độ và hành động của tôi, nhưng người đó vẫn rất yêu và chiều chuộng tôi.

Tình cảm của tôi và người đó không giống như mọi người mà đó là tình “chị em”. Tôi hơn người đó đến 5 tuổi, làm cùng công ty. Ngày người ta nói câu “em thích chị, chị cho em cơ hội” tôi không sao tin được và cũng không ngờ tới đó là sự thật và còn cho là nói đùa. Nhưng người ta rất thực lòng khi nói ra câu đó và bằng chứng là gần một năm nay luôn bên tôi, cùng tôi chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống và hết lòng chiều theo ý thích của tôi, mặc dù đôi lúc tôi thấy mình cũng hơi quá đáng khi đòi hỏi như thế.

Cũng đã bao lần tôi nói câu “chia tay”, nói với người ta rằng chuyện này là không thể vì khoảng cách tuổi quá xa và chính tôi không đủ can đảm vượt qua dư luận để cùng người ta đi hết con đường. Mỗi lần có ai đề cập đến chuyện “tình chị em” thì tôi lại thụt lùi và phán câu “chia tay” dù cho người ta có đau đớn thế nào.

Rồi phân tích, dỗ dành, năn nỉ… vân vân và vân vân và tôi lại xuôi, lại tiếp tục với ý nghĩ không thể làm khác nếu không sẽ bóp chết một cuộc sống đang cố gắng hết sức để có thể làm cho chuyện rất khó thực hiện trở thành sự thật là 2 người có cách biệt về tuổi tác, nhưng nếu yêu nhau thực sự thì vẫn có thể bên nhau hạnh phúc.

Tôi không biết phải làm sao, có tình cảm với người đó không? Thực tình mà nói là có. Tôi vui và cảm thấy hạnh phúc khi được yêu thương và chăm sóc, khi nhận những tình cảm người ta dành cho mình và chứng kiến những việc người ta làm vì mình. Nhưng tôi vẫn không thể vượt qua được dư luận.

Sinh trước người ta 5 năm nhưng những điều tôi biết, tôi nghĩ lại như nhỏ hơn người ta đến 5 năm. Người ta nói nhìn tôi, thái độ, hành động của tôi như con nít và người ta có cảm giác phải che chở, bao bọc. Tôi cứ cho rằng mình mạnh mẽ nhưng bên người ta tôi lại thấy mình nhỏ bé và yếu đuối.
Đến bây giờ thì chúng tôi vẫn giấu mọi người về mối quan hệ này, nhưng có lẽ mọi người ai cũng biết mà không nói ra. Tôi không biết chuyện này rồi sẽ đi về đâu, nhưng thực sự tôi cảm thấy bế tắc. Ngay cả đứa bạn thân nhất tôi cũng không dám kể mặc dù trước đây chuyện gì chúng tôi cũng nói được với nhau.

Cứ để chuyện này xảy ra như thế tôi biết sau này sẽ đau khổ cho cả hai và cho cả những người xung quanh nữa, nhưng tôi thực sự không biết phải làm sao.

Thi

Vợ tôi chỉ biết công việc

[Góc Tâm Sự] – Cô ấy phải làm việc như một cái máy vậy, khi đau ốm nặng lắm phải đi bệnh viện thì mới dừng lại. Còn nếu chỉ đau cảm cúm hay mệt lả thì vẫn phải làm việc. Ngày qua ngày, tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Có gia đình rồi mà tôi có cảm giác mình vẫn còn độc thân. (Hoàng)

From: Hoàng
Sent: Tuesday, February 23, 2010 6:50 PM

Chúng tôi mới cưới nhau được 3 tháng. Mọi thứ sau khi cưới thật là tồi tệ.

Vợ tôi là con của một doanh nhân, ông ấy làm chủ một doanh nghiệp của gia đình. Và ông ấy cũng là chủ của gia đình. Chính vậy, ông ấy là một người gia trưởng. Vợ con đều phải dưới quyền ông ấy.

Vợ tôi, con gái ông ấy, cũng là một nhân viên trong guồng quay của doanh nghiệp đó. Và cũng là một nhân viên cốt cán. Vì vậy mà khối lượng công việc của cô ấy mỗi ngày rất nhiều. Cô ấy phải làm việc cả ngày, từ sáng sớm đến tận chiều tối. Sáng sớm nghĩa là phải từ 5h30 sáng cho đến 7h tối hằng ngày, kể cả những ngày lễ, ngày nghỉ và chủ nhật hằng tuần. Và dĩ nhiên, thu nhập của cô ấy cũng khá nhiều.

Tôi, là chồng cô ấy. Chỉ là một người làm công việc bình thường. Công việc thiết kế quảng cáo của tôi khác biệt với ngành nghề mà vợ và gia đình vợ làm. Nghề của tôi không phải kinh doanh. Chính vì thế mà tôi không thể giúp được gì cho gia đình vợ tôi, và cũng vì vậy mà tôi không bao giờ động vào công việc của gia đình cô ấy. Thu nhập tôi thì thấp hơn vợ tôi nhiều lần và không ổn định.

Trước khi cưới, chúng tôi đã thỏa thuận với nhau rằng: “Sau khi cưới, em sẽ không được làm việc từ sáng sớm tới chiều tối như thế này được nữa, mà phải dành thời gian cho gia đình. Chủ nhật phải nghỉ ở nhà để lo cho gia đình hoặc để chúng ta thư giãn sau một tuần làm việc mệt mỏi”. Vợ tôi hứa với tôi rất rành rọt và rõ ràng vậy.

Nhưng, sau khi chúng tôi đi tuần trăng mật về, cô ấy lao ngay vào công việc. Và mọi thứ vẫn như cũ. Ngày nào cô ấy cũng làm việc. Và chiều tối mới về đến nhà. Doanh nghiệp của bố cô ấy cách nhà chúng tôi ở 30 km. Nên cô ấy phải dậy sớm đón xe bus đi làm. Và chiều đón xe bus về.

Khi về tới nhà thì cũng là tới giờ cơm tối rồi. Cho nên vợ chồng chúng tôi ăn cơm chung với ba mẹ tôi. Nhưng vợ tôi ăn không vừa miệng, nên chúng tôi quyết định ăn riêng, nghĩa là tự đi chợ về nấu ăn cho riêng chúng tôi. Và dĩ nhiên, tôi là người đi chợ và nấu ăn rồi. Vì chiều tối cô ấy mới về tới nhà thì làm sao mà nấu ăn được.

Tôi cũng phải làm việc cả ngày. Và công việc của tôi đòi hỏi tinh thần luôn vui vẻ, bình yên. Đó là tính chất của nghề thiết kế. Nếu ai làm nghề này sẽ hiểu chi tiết hơn.

Buổi trưa tôi ăn quán. Buổi chiều tôi đi chợ về nhà nấu. Chờ vợ tôi về thì cả 2 cùng ăn. Nhưng tôi cũng có công việc, và không thể đi chợ và nấu ăn mãi được. Thế là tôi và vợ đi ăn ở quán những lúc tôi không có thời gian đi chợ. Tôi có bàn với vợ tôi rằng: “Em làm ít thôi, chủ nhật ở nhà nấu ăn chung cho vui.”

Nhưng cũng chỉ được một vài chủ nhật vợ tôi ở nhà, dọn dẹp căn phòng 18 m2. Rồi giặt đồ. Giặt bằng máy. Rồi vợ tôi cũng phải đi làm trở lại như trước. Tôi hỏi cô ấy: “Sao em phải làm việc cực như vậy chứ? Đó đâu phải là doanh nghiệp của em? Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi. Hoặc nghỉ vài ngày cho khỏe rồi làm tiếp. Các công ty lớn họ còn có chế độ nghỉ phép, sao em làm cả năm mà không được nghỉ?”.

Vợ tôi trả lời: “Em nghỉ cũng được, không ai bắt em làm hết. Nhưng nghỉ ở nhà, ba em làm việc thay em tội nghiệp lắm. Mà em không đi làm là ông nhăn nhó mệt lắm. Em không thích vậy”. Tôi nói rằng, “tại sao Ba em lại không bỏ tiền ra thuê thêm nhân viên? Tại sao lại để con gái ruột của mình làm việc liên tục như vậy?”.

Nhưng đó cũng chỉ là câu hỏi của tôi mà thôi, còn câu trả lời thì không có ai trả lời cho tôi cả.

Vợ tôi đi làm hằng ngày, công việc không căng thẳng nhưng nhiều, mỗi ngày đi hằng 30 km đi và 30 km về, thì quả là mệt nhọc. Về nhà, vợ tôi từ nhỏ đến lớn đã không biết nấu nướng bữa cơm cho gia đình. Vì trong gia đình cô ấy là con gái duy nhất và là con út nên được ba mẹ cưng chiều. Tất cả việc nấu nướng đều do người làm và mẹ cô ấy làm.

Tôi có khuyên cô ấy là nên dành thời gian tìm hiểu việc nấu nướng để nấu bữa ăn gia đình. Không biết thì anh sẽ hướng dẫn cho. Sau này còn có cái để mà bày với con cái sau này nữa. Chứ em mà không biết gì, sau này con cái nó sẽ như thế nào đây?

Nhưng, vợ tôi vẫn làm việc mỗi ngày. Như một cái máy vậy. Khi đau ốm nặng lắm phải đi bệnh viện thì mới dừng công việc lại. Còn nếu chỉ đau cảm cúm hay mệt lả người, thì vẫn phải làm việc và làm việc.

Một ngày tôi vào đón cô ấy về. Hẹn 5h chiều về, để còn về nhà nấu cơm ăn, vì về đến nhà cũng đã 6h chiều rồi. Thế nhưng, vì công việc mà đến tận 7h tôi mới chở cô ấy về nhà được. Một lần sau cũng vậy, tôi bực quá nên đã mắng cô ấy không được làm việc như thế và phải đi về ngay. Nhưng cô ấy không chịu, vì sợ ba cô ấy nhăn nhó khó chịu. Tôi đã lớn tiếng để cố ý cho ba mẹ cô ấy nghe. Thái độ tôi rất khó chịu, chính vậy mà bố cô ấy đã bảo cô ấy về. Nhưng bạn à, hôm sau lại vẫn thế.

Ngày qua ngày, tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Có gia đình rồi mà tôi có cảm giác mình vẫn còn độc thân. Nếu muốn ăn bữa ăn gia đình thì hiển nhiên tôi phải tự đi chợ và vào bếp nấu cơm rồi. Là một người đàn ông như vậy thì có buồn không nhỉ?

Mỗi ngày tôi thức dậy, vợ tôi đã đi làm rồi. Căn phòng trống rỗng, cuộc sống trống rỗng mỗi ngày, và kéo dài tới 7 giờ tối hằng ngày. Buồn quá, tôi cũng làm việc và tìm bạn bè là chỗ để có niềm vui trong cuộc sống.

Tết này đây, cô ấy vẫn làm việc. 30 Tết vẫn làm. Mùng 1 cũng làm. Mùng 2 cũng làm và mùng 3 dĩ nhiên là làm rồi. Vì đối với họ mùng 3 là hết Tết rồi.

Tôi chán, chẳng muốn đi đâu chơi nữa. Vợ tôi hỏi anh có muốn đi chơi không? Lúc đó cảm giác của tôi không còn hứng thú nữa. Cái Tết thật là chán. Tôi đi thăm anh em chú bác họ hàng, cũng phải nói rằng vợ tôi bận làm, nên không đi được vì công việc căng lắm, không bỏ được. Không hiểu họ có nghĩ ngợi gì không. Chắc là nhà tôi phải giàu lắm vì phải làm việc suốt cả năm như vậy.

Một ngày tôi bị thiếu máu não và phải vào bệnh viện cấp cứu. Mẹ tôi cùng cô ấy đi taxi đến bệnh viện. Lúc đó không hiểu sao, tôi thì mệt kinh khủng và đi không nổi vì chóng mặt. Còn cô ấy lại cảm thấy vui vẻ lạ kỳ. Vợ tôi tung tăng trong bệnh viện và cười đùa trước cửa phòng cấp cứu. Lúc hỏi cô y tá, cô ấy cũng cười giỡn, khiến nhân viên ở đó cũng cảm thấy rất khó chịu. Và dĩ nhiên mẹ tôi cũng khó chịu và rất ngạc nhiên vì chưa thấy ai như vậy bao giờ. Bởi tối hôm đó cả nhà tôi, gồm anh chị em trong nhà đều chạy đến xem tôi thế nào, vì cũng khá nguy hiểm đến tính mạng của tôi.

Cái chán lên đến tận đỉnh. Tối thứ bảy, cô ấy bảo tôi ngày mai dậy sớm đi ăn sáng, café rồi tôi chở cô ấy đi làm. Tôi bảo cô ấy “thôi, em đi làm đi, nếu rảnh anh sẽ vào công ty em chơi. Anh sẽ đi ăn sáng café với bạn”. Bởi vì tôi chán, vì bao nhiêu lần đi ăn sáng café rồi chở cô ấy vào công ty, tôi đều bị bố cô ấy mắng vốn là sao mà đi làm trễ như vậy. Hoặc lúc đang ăn, bố cô ấy cũng gọi điện thoại cho cô ấy hỏi đã đi làm chưa?

Tôi thật sự là không muốn mình phải sống không thoải mái như vậy. Một cuộc sống mà vợ tôi không thể là người thay đổi.

Tối thứ bảy đó, cô ấy mắng tôi rằng: “Được rồi, tôi không cần anh nữa, tôi tự đi làm, anh ở nhà mà chơi với bạn anh. Bạn anh toàn là lũ lợi dụng và ăn bám chứ được tích sự gì. Có tốt bằng vợ và gia đình anh không mà anh dành hết thời gian cho họ? Còn tôi anh không thể dành thời gian cho tôi dù chỉ là một chút trong tuần. Anh sướng quá rồi không biết gì cả. Anh có biết là mỗi buổi sáng sớm tôi đã phải đi làm, trong khi anh vẫn còn ngáy o o ở trên giường? Tôi đi làm kiếm tiền là kiếm tiền cho ai anh biết không? Còn anh thì như một công tử bột, mới đau ốm có một chút mà cả gia đình anh nhào vào làm như chuyện quan trọng lắm. Nhà tôi không phải cứ nhất thiết như vậy đâu”.

Nghe vậy tôi cảm thấy rất buồn. Vợ tôi lại tiếp tục: “Sống với anh tôi cảm thấy chán, với công việc mà tôi lại thấy vui hơn”. Tôi thấy buồn với lời nói đó nên đã nói lại rằng: “Vậy em vào đó mà làm việc. Em làm cả ngày, và làm cả đời em đi. Vì đó là niềm vui của em thì em hãy vào đó và sống với nó”.

Vợ tôi dùng dằng: “Anh đã nói thế thì được rồi, tôi sẽ đi, và không quay lại căn nhà này nữa. Làm việc còn vui hơn sống với anh”. Rồi sau đó cô ấy gọi taxi và bỏ về nhà giữa đêm khuya. Nhà cô ấy cũng là công ty của gia đình cô ấy, nơi cô ấy đang làm việc. Lúc đó cũng gần 12h kém, khuya rồi.

Cô ấy mở cửa đi mà không một lời xin phép ba mẹ tôi.

Vài ngày trôi qua. Ba mẹ cô ấy vẫn không điện thoại ra cho gia đình tôi để xem sự tình và ngọn nguồn câu chuyện thế nào mà con gái của họ bỏ về giữa đêm khuya như thế. Tôi nghĩ rằng, họ đã bênh vực cô ấy và cho rằng cô ấy đúng nên đã không cần điện thoại làm gì. Và chắc họ đang chờ tôi đến để xin lỗi và đón cô ấy về.

Thiết nghĩ cuộc sống của họ cũng chỉ vì vật chất, vì tiền. Và đó chính là công việc của họ. Còn họ chẳng hiểu biết gì về cuộc sống, về gia phong trên dưới của một gia đình.

Tôi chợt cảm thấy gia đình của mình bị gia đình họ coi thường. Và tôi nghĩ rằng có lẽ tôi phải dừng lại cuộc hôn nhân này. Tôi đã bị đẩy vào một cuộc sống buồn bã và cô đơn. Nhưng trước khi như vậy, tôi muốn các bạn cho tôi một lời khuyên để tôi có thể có một quyết định đúng đắn hơn. Bởi vì đã nhiều lần rồi, vợ tôi đã không thể thay đổi. Tôi đã rất buồn. Tôi cũng muốn dừng lại vì tôi và cô ấy vẫn chưa có con cái gì cả. Đó có thể là may mắn của tôi chăng?

Cảm ơn bạn đã đọc tâm sự của tôi. Hãy cho tôi lời khuyên nhé!

Hoàng

– Nhỏ to tâm sự chuyện tình cảm tình yêu hôn nhân gia đình và cuộc sống