All posts by admin

Điên đầu vì bị chồng chơi xỏ

Công nợ tôi vay để vợ chồng kinh doanh anh đổ hết lên đầu tôi và nói tôi tự xoay sở. Anh còn nói vợ chồng mà suôn sẻ thì anh cùng tôi đòi nợ để trang trải, nếu không thì anh mặc kệ. Rồi còn can thiệp để họ chậm trả tiền tôi, vì anh biết tôi chậm thu nợ ngày nào thì phải chịu lãi cao ngày đó.

Khi tôi đang đau khổ vì chia tay mối tình đầu thì anh đến. Anh chăm sóc và chia sẻ buồn vui với tôi. Tôi đồng ý nhận lời yêu anh trong vòng 3 tháng quen nhau. Sau đó một năm, chúng tôi chính thức là vợ chồng. Những tưởng hạnh phúc đã mỉm cười với tôi nhưng ngược lại 8 năm sống bên anh tôi đã phải trải qua những thăng trầm tưởng chừng như không thể vượt qua nổi.

Sau đám cưới một tháng, tôi tình cờ phát hiện ra anh đã có con riêng, đau khổ và thất vọng vô cùng, nhưng vì thương đứa con trong bụng và cũng vì anh đã xin lỗi, cầu xin nên tôi đã nén nỗi đau của mình mà không dám chia sẻ với ai. Tưởng chừng chỉ có vậy nhưng sóng gió bắt đầu nổi lên trong cuộc sống của chúng tôi.

Khi tôi mang thai đến tháng thứ 6, anh bị bắt vì gây rối trật tự nơi công cộng. Bụng mang dạ chửa vượt mặt, tôi lặn lội đi chạy để lo cho anh được tại ngoại. Hai năm sau tôi sinh tiếp bé thứ 2, do đó kinh tế bắt đầu khó khăn, lương tôi không đủ để trang trải. Vì gia đình chồng vốn có nghề kinh doanh, anh làm cho bố chồng tôi, nhưng vốn bố con không hợp nhau, cùng với sự bất đồng trong kinh doanh nên vợ chồng tôi xin phép ra làm riêng. Tôi đã đứng tên vay toàn bộ số tiền để đầu tư kinh doanh, tin tưởng anh sẽ cố gắng vì vợ vì con mà làm ăn, trước đây anh là kẻ ăn chơi trác táng – theo lời của bố mẹ chồng tôi, nhưng tôi đã nhầm.

Anh suốt ngày cắm đầu vào game online mặc kệ tôi với bộn bề công việc. Tôi thân gái nhưng suốt ngày bươn trải, ngày ngày rong ruổi hết tỉnh nọ tỉnh kia mưu sinh nhưng anh vẫn mặc kệ tôi với công việc và vẫn ngày đêm cày game. Anh lấy tiền hàng để mua đồ ảo trong game để thể hiện đẳng cấp của mình. Thị trường ngày càng có sự cạnh tranh, tôi loay hoay xoay sở một mình. Anh làm việc theo cảm hứng, khi nào thích thì anh làm, hoặc chỉ đạo đưa ra ý tưởng và kế hoạch còn người thực hiện là tôi.

Bố mẹ đẻ và anh chị vì thương tôi đã cho mượn sổ đỏ của gia đình để vay ngân hang, để có vốn kinh doanh. Nhưng tình hình kinh tế khó khăn, thị trường cạnh tranh từng tí một. Hàng bán ra không thu được tiền về trong khi đó tiền hàng tôi phải thanh toán với chủ, vì vậy tôi đã phải gánh những khoản lãi vay ngoài tương đối cao. Nhưng anh không vì đó mà quan tâm đến công việc. Anh vẫn vậy, vẫn rút tiền tiêu pha, vẫn tự đi thu tiền của khách hàng giấu tôi để tiêu. Khi tôi đòi họ thì mới té ngửa ra là anh đã lấy và tiêu hết rồi.

Tôi đã nói chuyện và khuyên anh nhiều lần, anh hứa sẽ thay đổi nhưng chỉ được một thời gian, đâu lại vào đấy. Không chỉ có vậy, kinh tế khó khăn, gia đình chồng cũng không tránh khỏi vòng xoáy đó. Bố chồng nhờ tôi vay một khoản tiền, một lần nữa tôi lại mượn sổ đỏ nhà chị gái để vay tiền cho ông. Nhưng sau đó ông lại bắt tôi phải chịu khoản vay đó vì bảo chồng tôi đã lấy tiền của ông tiêu nên bây giờ tôi phải có trách nhiệm trả.

Tôi buồn chán vô cùng, suy nghĩ nhiều quá nên dẫn đến bị rối loạn lo âu trầm cảm, tôi như người sắp chết, mệt mỏi, căng thẳng nhưng vẫn phải gánh gồng công việc. Nhờ gặp thầy gặp thuốc tôi đã đỡ hơn. Tôi không phủ nhận chồng yêu mẹ con tôi, nhưng là yêu bằng lời nói, còn mọi sự chăm sóc con cái đều do tôi đảm nhận. Mẹ đẻ thương tôi nên đã đón con trai lớn của tôi về chăm sóc từ 2 tuổi đến giờ. Có lẽ tôi vẫn tiếp tục chịu đựng nếu không có việc xảy ra là bố mẹ chồng tôi khó khăn trong kinh doanh đã vay 500 triệu và đề nghị vợ chồng tôi đứng tên.

Tôi đã từ chối vì bản thân đang đeo một đống nợ trên đầu. Chồng tôi đứng ở phe trung lập, trước mặt tôi thì tỏ ra phản đối nhưng thực ra không phải vậy. Tôi chán nản vô cùng và sinh ra cáu gắt, vợ chồng thường xuyên cãi nhau. Đến khi tôi bỏ về nhà bố mẹ thì anh rêu rao với mọi người là tôi bỏ anh lúc khó khăn. Công nợ tôi vay để vợ chồng kinh doanh anh đổ hết lên đầu tôi và nói tôi tự xoay sở. Anh còn nói với các nhân viên là vợ chồng mà suôn sẻ thì anh cùng tôi đòi nợ để trang trải, nếu không thì anh mặc kệ mà còn can thiệp để họ chậm trả tiền tôi, vì anh biết tôi chậm thu nợ ngày nào thì mất tiền ngày đấy vì tôi phải vay lãi cao bên ngoài.

Thực sự anh đã giết chết tình yêu của tôi, tôi cảm giác sợ khi nghĩ đến anh. Tôi buồn và suy nghĩ rất nhiều nên bệnh cũ có triệu chứng tái phát. Sau một thời gian suy nghĩ tôi đã nghĩ đến việc ly hôn vì nếu tiếp tục thế này chắc tôi sẽ phát điên, lúc đó con tôi sẽ ra sao. Bố mẹ và anh tôi chấp nhận gánh nợ cùng để tôi thoát khỏi con người vô trách nhiệm. Tôi đang rất rối bời không biết mình phải làm như thế nào vì nghĩ đến 2 con. Các bạn cho tôi một lời khuyên với.

Hằng

Mất chồng vì lỡ ngoại tình

Không có gì quan trọng hơn tình yêu của anh với người đó, kể cả gia đình hay con cái. Anh cặp bồ rất công khai, không một chút e dè hay giấu giếm. Thậm chí chửi tôi không tiếc lời trước mặt người đàn bà đó.

Tôi năm nay 33 tuổi, lấy chồng được 10 năm. Tôi từng có một gia đình hạnh phúc, chồng tôi là người tốt, tôi có 2 con trai, các con rất khôi ngô ngoan ngoãn, cuộc sống của tôi cả về vật chất lẫn tinh thần đều ổn. Tôi là người phụ nữ không xấu, cũng không phải quá đẹp nhưng sống hòa đồng, thân thiện, hiền lành và tốt bụng, có nhiều bạn và cũng có rất nhiều người yêu quý. Tôi từng là mẫu người phụ nữ rất chung thủy, mà hiện tại khi chưa có ai biết chuyện của tôi họ vẫn nghĩ tôi là người như vậy.

Nhưng sự thật không phải thế các bạn ạ, tôi đang trong tình trạng đau khổ đến tận cùng bởi chính lỗi lầm đã gây ra. 7 tháng trước, tôi có mối quan hệ với một người đàn ông khác, anh ta là bạn cũ từ rất lâu của tôi, chơi thân với anh ta. Cuộc sống của anh ta trong hạnh phúc hôn nhân gặp rất nhiều ngang trái, trắc trở và buồn, anh ta luôn thổ lộ, tâm sự với tôi. Ban đầu tôi chỉ quý anh ta như một người bạn và luôn chia sẻ, lâu dần cho tới một ngày anh ta nói đã yêu tôi nhiều và từ lâu lắm.

Tôi đã rất nghiêm túc từ chối nhiều lần vì hơn ai hết tôi từng có suy nghĩ không tốt về chuyện ngoại tình, nhất là phụ nữ, nhưng không hiểu vì lý do gì mọi chuyện lại đến với tôi tự nhiên như thế. Tôi đã thích anh ta và đã ngoại tình, gặp nhau rất ít nhưng khi có thời gian chúng tôi thường liên lạc qua hòm thư điện tử.

Vào cái ngày định mệnh ấy trong tháng 3 ấy, tôi cũng không hiểu tại sao chồng biết chuyện. Anh đã rất tức giận và đau khổ, tra hỏi và đưa ra bằng chứng là một tập ảnh chụp lại những dòng chữ trong nội dung trò chuyện trên địa chỉ email của tôi. Tôi rất sợ và yếu đuối nhưng dám làm dám chịu, tôi đã thừa nhận tất cả mọi chuyện với chồng và quỳ lạy van xin sự bao dung của anh. Xưa nay tôi chưa từng nói dối chồng bất kỳ điều gì, nên tôi nghĩ chỉ có sự thành khẩn mới mong giảm nhẹ được tội cho mình.

Kể từ lúc đó tôi bỗng như người tỉnh mộng, tôi nhận ra anh và gia đình quan trọng với tôi đến nhường nào. Tôi đau đớn lắm, hận bản thân mình ghê gớm và cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi, tủi nhục, ê chề lắm. Chẳng phải tôi đau vì bản thân mà vì nhìn người chồng thân yêu đã bao lâu nay hết lòng vì tôi và gia đình giờ đây chịu đau đớn khổ sở vì mình.

Anh từng nói với tôi rất nhiều lần rằng anh không thể tha thứ cho phụ nữ như tôi, sớm muộn gì anh cũng rời xa tôi, sẽ cưới vợ mới. Câu chuyện đau lòng của tôi giờ đây như mới thật sự bắt đầu: Sau một tháng, anh đã chủ động làm quen với những người phụ nữ khác trên mạng. Rất nhanh chóng anh đã tìm được người tâm đầu ý hợp, vì chồng tôi rất đẹp, phong độ, lại thành đạt.

Hàng ngày anh chát, gọi điện, nhắn tin cho cô ấy và không bao lâu sau họ đã là của nhau rất nhanh và còn rất say đắm nữa. Tôi biết rõ mọi chuyện nhưng vì là người gây ra lỗi nên với anh, tôi cũng không dám biểu hiện gì, chỉ biết rằng con tim đang tan nát từng ngày, từng giờ vì những gì đang diễn ra. Tôi đáng phải chịu như vậy, cho dù anh có như thế nào đi nữa tôi cũng không thể ngăn cản hoặc can thiệp được.

Nhưng tôi thật sự rất đau đớn, khi bị chồng phát hiện cũng là khi tôi thật sự nhận ra rằng, người tôi yêu và cần nhất là anh. Tôi đã mù quáng chạy theo những lời nói ngọt ngào, những cử chỉ âu yếm và cái cảm giác thật sự được “yêu” của người đàn ông kia mà ngộ nhận đó là tình yêu. Tôi đã sai, đã quá ngu muội để rồi giờ đây cái hậu quả tôi phải chịu nó ngang trái, đau đớn đến thế này.

Nỗi đau mà với tôi không thể nói ra bằng lời được và tôi cũng chưa từng nghĩ tới. Khi chồng có mối quan hệ với người đàn bà khác, cô này từng bỏ chồng và hiện sống một mình nuôi con, tôi không biết viết làm sao để miêu tả nỗi đau này vì tôi yêu rất yêu chồng. Chưa bao giờ tôi thấy sợ mất anh như bây giờ.

Anh đã nói với tôi, tạm thời hãy chấp nhận sống trên danh nghĩa để nuôi dạy con cái, mọi mối quan hệ của anh tôi không được phép can thiệp hay để ý, kể cả việc nếu anh ấy có con riêng với người đàn bà kia. Tôi biết thân phận mình nên không dám nói hay đòi hỏi gì ở anh, chỉ thấy lo lắng cho anh mà thôi. Tôi sợ lắm khi nhìn anh đau khổ, chán nản hay không vui vì tất cả cảm giác đó như đang xảy ra trực tiếp với tôi vậy.

Đến nay đã 6 tháng trôi qua rồi, mối quan hệ của anh với người đàn bà kia cũng rất sâu đậm. Tôi bây giờ sống mà như đã chết trong từng ấy ngày, tôi chưa một lần được ăn ngon, ngủ yên, phần vì lương tâm cắn rứt bởi lỗi lầm mình gây ra. Nhưng đau hơn cả là vì hàng ngày trước mặt tôi phải chứng kiến việc chia sẻ chồng mình với người đàn bà khác.

Khi về nhà anh nói với tôi “cô hãy tự lo cho bản thân, hãy đi tìm một người để đến với người đó đi. Cuộc sống của tôi với cô không còn tiếp tục hy vọng gì nữa”, đến chết anh cũng không chịu tha thứ cho tôi. Tôi đau lắm, biết chẳng có quyền gì mà ghen tuông hay trách móc anh cả vì tôi đáng tội. Nhưng bản thân anh cũng biết rằng tôi chỉ bị “tai nạn”, tôi ngu muội chứ có thật lòng yêu đương gì người đàn ông kia, và anh cũng biết rõ tôi yêu anh đến nhường nào. Nhưng không một lời quan tâm, chia sẻ, chỉ cho tôi những lời cay nghiệt làm bản thân tôi gục ngã.

Chuyện của tôi ngoài chồng ra vẫn chưa có một ai biết, nhưng mọi chuyện đúng là không thể giấu mãi được, cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Gần đây gia đình tôi nói nhiều vì chồng không chịu làm ăn gì cả, chỉ lo chơi bời hết ngày này qua ngày khác. Khi gia đình nói nhiều quá không chịu được, anh ấy nói có nỗi khổ riêng và đã nói ra tất cả mọi chuyện.

Ngày anh nói ra với bố mẹ cũng là ngày tôi quyết định thú nhận tất cả với gia đình, tôi biết chỉ có nói ra lương tâm tôi mới được thanh thản và nhẹ nhõm. Vậy là cả gia đình chồng đã biết, tôi luôn tưởng rằng khi gia đình chồng biết chuyện mọi người sẽ khinh rẻ, coi thường tôi. Nhưng không, giống như tôi đã nghĩ, gia đình có trách móc tôi nhiều nhưng cũng thương tôi không ít vì 10 năm sống cùng, tôi chưa từng có một điều tiếng gì và tôi thầm cảm ơn gia đình mình nhiều lắm.

Hiện tại chồng tôi vẫn sống như thế, không có gì quan trọng hơn tình yêu của anh, kể cả gia đình hay con cái, anh cặp bồ rất công khai, không một chút e dè hay giấu giếm. Bố mẹ chồng và cả gia đình tôi luôn góp ý, khuyên nhủ, thậm chí còn lên án gay gắt quyết liệt chuyện chồng quan hệ với người đàn bà kia, vì gia đình tôi không muốn vợ chồng tôi tan vỡ, vì con cái chồng tôi có thể quay đầu lại. Nhưng tất cả sự quan tâm đó chồng tôi không hề để ý, nó không thể tác động một chút nào đến suy nghĩ của anh.

Nhà tôi cách nhà người đàn bà kia gần 30 km nhưng chồng tôi không quản nắng mưa, thường xuyên đều đặn sang gặp người đàn bà đó. Ngang trái hơn là anh có thể kể mọi chuyện nhỏ nhất từ những lời nói của gia đình tôi, những cử chỉ hành động của tôi cho người đàn bà đó nghe.

Ngay cả việc tôi quỳ lạy van xin bố mẹ chồng và gia đình chồng tha thứ cho tôi như thế nào anh cũng kể tỉ mỉ cho người đó biết. Gần đây, khi bị tác động nhiều đến chuyện quan hệ yêu đương, anh ấy càng tỏ ra khó chịu, khinh ghét, ghẻ lạnh tôi, thậm chí chửi tôi không tiếc lời trước mặt người đàn bà đó. Còn tôi chỉ biết lặng im mà tâm can tan nát.

Không biết bạn đọc có ai từng chịu hoàn cảnh như tôi không, hãy giúp tôi, hãy cho tôi lời khuyên chân thành, tôi không biết mình phải làm gì bây giờ. Ngày nào, đêm nào cũng vậy, tôi chỉ biết oán hận bản thân mình trong sự dằn vặt, đau đớn, tôi suy sụp hoàn toàn, không còn đủ sức để nhìn về tương lai của mình nữa.

Tôi không muốn mất chồng, rất sợ mất anh ấy. Tôi từng nghĩ sẽ cam chịu tất cả ngay cả việc chồng không còn tình cảm gì với mình và bắt buộc mình phải sống chung chồng với người đàn bà khác. Tôi chấp nhận tất cả chỉ để được ở gần anh ấy và quan trọng hơn là các con của tôi không phải chịu cảnh bố mẹ chia lìa. Xin hãy giúp tôi. Cảm ơn các anh chị rất nhiều và mong được nhận những lời khuyên chân thành.

Ngọc

104 người đàn ông đi qua đời tôi

24 tuổi, tôi không bao giờ hài lòng với thứ tôi có, tôi vẫn muốn một thứ gì đó mới hơn. Tôi chơi đùa với tình yêu lẫn vật chất của những người đã qua đời tôi một cách táo tợn và tồi tệ.

24 tuổi
24 tuổi – Ảnh minh họa

Ký ức về một tuổi thơ không đẹp từng đẩy tôi vào một lối sống gian dối, tư lợi, xảo trá mà chính tôi đã sợ nó trong một thời gian dài. Và một con số may mắn đã đến cho tôi trở lại là chính tôi. Từ một con số 0 giờ tôi đã có được 104 người bạn thật sự, sống trên một đất nước văn minh và tôi biết thế nào là sự trân trọng nhiều thứ dù tôi có được nó hay không.

Tuổi thơ tôi là nắng, gió và sự lẻ loi, khi đến tuổi trưởng thành, được rời xa nó tôi cố gắng để không còn muốn nhớ đến nữa. Nhưng giờ này tôi lại thèm nghe lời gọi đánh thức vào mỗi buổi sáng của mẹ mà cách đây 24 năm tôi rất sợ. Bây giờ văng vẳng bên tai tôi như là một tiếng gọi thức tỉnh, khi tôi đang bước vào hố sâu của tội lỗi.

”Con gái ơi, 4h sáng rồi, dậy học bài rồi phải cho em ăn sáng, giữ em cho ba mẹ đi làm”. Tuổi thơ tôi chưa từng có một ngày nào được ngủ đến 6h sáng và được chơi đùa như các bạn cùng trang lứa. Cuộc sống nghèo khó đã làm cho ba mẹ tôi ít có thời gian cho gia đình, vì thế từ nhỏ cho đến tuổi trưởng thành tôi thiếu thốn từ vật chất lẫn sự chăm sóc.

Điều may mắn mà tôi có được đó là tri thức, ba mẹ tuy nghèo nhưng không quên cho tôi được đến trường vì thế tôi vẫn luôn thầm cảm ơn họ vì điều đó. Tôi không có gì hơn ngoài tri thức, không sắc, không tiền. Vì tuổi thơ tôi sống lặng lẽ, không bạn bè không có thời gian để mơ ước và vì thế tôi chỉ cố gắng làm sao để kiếm được nhiều tiền. Đối với tôi không phân biệt giữa ngày và đêm.

Đến lúc quay lại nhìn gia đình và những người cùng trang lứa thì ai cũng có một gia đình hạnh phúc với những đứa con xinh, và bản năng của một người phụ nữ cũng trỗi dậy trong tôi. Tuy có được tri thức nhưng tôi không phân biệt thế nào là tình yêu và tình dục. Tôi lao vào tìm kiếm một thứ mà tôi chưa từng có, tôi lầm tưởng ai âu yếm vuốt ve tôi là họ đã yêu tôi.

Lần lượt 104 lần tìm kiếm thứ mà tôi cho là tình yêu đã đi qua đời tôi và tôi chắc chắn là hơn một nửa con số này từng khóc vì tôi và thật sự yêu tôi nhưng tôi đã đánh mất nó. Bởi vì tôi không bao giờ hài lòng với thứ tôi có, tôi vẫn muốn một thứ gì đó mới hơn. Tôi chơi đùa với tình yêu lẫn vật chất của những người đã qua đời tôi một cách táo tợn và tồi tệ. Vì những người đi qua đời tôi chỉ là người nước ngoài nên trinh tiết đối với họ không quan trọng.

Tôi thấy mình dâm đãng và là thứ đã bỏ đi vì quanh tôi chỉ là sự nhơ nhuốc của giường chiếu và lừa dối, đó là một cuộc chơi do tôi bày ra và không biết ai là người thua cuộc. Những người đi qua đời tôi biết rõ đó chỉ là cuộc chơi và họ là người phải bỏ ra nhiều vật chất mà không có gì từ cuộc chơi này ngoài cái thứ gọi là tình một đêm.

Nhưng họ không bỏ rơi tôi, vẫn bên cạnh khi tôi cần, vẫn lắng nghe khi tôi muốn tâm sự. Họ vẫn sẵn sàng trở thành những người bạn thật sự bên tôi khi tôi thú thật với họ sự dối gian của mình. Người thứ 105 là người của tôi bây giờ. 105 đã làm cho tôi dừng bước và cho tôi thấy đời còn nhiều tốt đẹp ở phía trước, cho tôi biết được thế nào là yêu và thế nào là những giọt nước mắt chân thật. Tôi đã tìm lại tuổi thơ và gia đình dù nơi đó đã trải qua những chuỗi ngày cơ cực.

Một lời nói tôi đã nợ cần nói và nên viết lên: Cảm ơn và xin lỗi những người đã đi qua đời tôi.

Sao

Anh đột nhiên bỏ tôi vì không thể quên tình cũ

Đang vui vẻ, bình yên, anh bỗng dưng chia tay. Anh nói trái tim không còn từ khi bị người cũ bỏ rơi, anh mất hết cảm giác yêu ai khác và cố gắng yêu tôi nhưng không được. Chia tay tôi, anh bắt đầu liên lạc với người cũ và gặp nhau. Nghe người cũ nói sắp lấy chồng thì tim anh đau nhói.

Những tưởng hạnh phúc sẽ theo tôi đến suốt cuộc đời khi được quen anh và yêu anh. Thế nhưng tình yêu ấy chưa đơm hoa thì đã sớm vội tàn. Cả tôi và anh không phải là mối tình đầu của nhau, trước khi đến với tôi anh đã yêu một người, tình cảm anh dành cho người ấy rất sâu đậm nhưng cô gái bỏ rơi anh vì chê anh nghèo. Tôi và anh là người có đạo Tin Lành nên biết nhau từ thuở nhỏ nhưng không ai để ý đến ai.

Cùng quê, cùng đi nhà thờ nên ít nhiều chúng tôi cũng biết về hoàn cảnh nhau, yêu ai quen ai thì chúng tôi đều biết hết. Từ khi quen anh tôi mới biết yêu, biết hạnh phúc và biết chờ đợi, anh nói cố gắng chờ anh năm sau cất nhà xong sẽ cưới tôi làm vợ. Anh nói rất nhiều điều về tương lai của hai đứa, qua những hành động và lời nói tôi tin anh yêu tôi. Hai bên gia đình đều biết chúng tôi quen nhau và mẹ anh đã nói sẽ cưới tôi cho anh, vậy mà anh lại ra đi.

Những lúc tôi đau bệnh anh nhẹ nhàng chăm sóc, mua thuốc, lo lắng cả đêm không ngủ vì tôi, điều đó lại càng làm cho tình yêu tôi dành cho anh sâu đậm thêm. Tôi không cần vật chất chỉ cần anh yêu tôi, luôn bên cạnh tôi là đủ lắm rồi. Vì công việc nên anh phải ở trọ, mỗi khi thăm anh tôi như muốn thời gian ngừng lại, bên anh tôi quên hết ưu phiền trong gia đình, công việc.

Đang vui vẻ, bình yên, anh bỗng dưng chia tay, anh đưa ra rất nhiều lý do. Anh nói trái tim không còn từ khi bị người cũ bỏ rơi, anh mất hết cảm giác yêu ai khác và cố gắng yêu tôi nhưng không được. Anh nói về hoàn cảnh gia đình không hạnh phúc, công việc thì lương thấp, anh và tôi không hợp nhau vì tính anh khó khăn, tự ái cao lại sống nội tâm. Tôi như kẻ mất hồn không biết lý do anh muốn chia tay thật sự là gì.

Từ khi anh chia tay, trái tim tôi đau nhói, đau đến mức ăn uống không vô, công việc lại bị ảnh hưởng bởi tôi không có tâm trí để làm. Anh nói “anh không cho em được vui, hạnh phúc được đâu. Rồi sẽ có người khác cho em hạnh phúc và yêu em hơn anh, hãy quên anh đi”. Bạn bè thân thiết của anh thì nói anh rất thương tôi, thương tôi mà anh lại bỏ rơi tôi sao?

Yêu anh, tôi bây giờ không còn gì nữa, làm sao tự tin đến với người khác khi tôi không còn gì quý giá. Anh nói tôi đang đi trên con đường lúc trước anh đã đi, con đường đau buồn khi anh bị người yêu bỏ.

Chia tay tôi, anh bắt đầu liên lạc với người cũ và gặp nhau, khi nghe người cũ nói sắp lấy chồng thì tim anh đau nhói. Anh nói với tôi bây giờ anh không cần gì hết, anh muốn mất tất cả, không cần hạnh phúc cũng không cần ai quan tâm. Đọc tin nhắn của anh mà tim tôi quặn đau, đau đến mức tôi không khóc được.

Đôi lúc tôi ganh tị với người cũ của anh, tình cảm tôi dành cho anh bấy lâu nay cùng với sự quan tâm chẳng thể làm anh quên được. Anh hiểu tôi yêu anh thế nào, cũng như hiểu được tôi rất đau. Anh nói bây giờ tôi đau thì sau này tôi sẽ được sung sướng.
Tôi nói sẽ chờ đợi anh quay về, vì tôi biết suốt đời này tôi không thể quên được anh, đi đâu làm gì tôi đều nhớ anh. Anh cũng không kêu tôi là đừng chờ đợi anh gì hết, nên tôi nghĩ mình yêu và cần anh thì tôi sẽ mãi đợi.

Muốn gặp anh nhưng tôi lại không dám, tôi sợ phải đối diện với sự thật mất anh. Tôi đau buồn muốn tìm một nơi thật bình yên, nhưng nghĩ đến ba mẹ đành phải làm tròn chữ hiếu. Xin bạn đọc cho tôi lời khuyên, tôi có nên đợi chờ anh không?

Ngọc

Vợ Chồng Mỗi Người Một Nơi Tôi Phải Làm Sao

Tôi phải làm gì để có 1 gia đình hạnh phúc mà không gặp cảnh mỗi người một nơi như hiện giờ? Tôi năm nay 28 tuổi, chồng tôi cũng 28 tuổi, tôi lấy chồng đã được 1 năm rưỡi và có 1 con trai được 9 tháng tuổi. Tôi và chồng tôi tình cờ gặp nhau trong 1 lần tôi vào bến xe, anh làm ở đó, quen nhau được 6 tháng chúng tôi quyết định đi đến hôn nhân, anh đã nghỉ làm ở bến xe vì chỗ làm quá xa lương lại thấp.

Tôi biết phải làm sao khi chồng mình mãi không ổn định được công việc và chín chắn hơn?
Tôi biết phải làm sao khi chồng mình mãi không ổn định được công việc và chín chắn hơn?

Khi chúng tôi cưới nhau bố mẹ tôi có cho 1 mảnh đất gần nhà bố mẹ tôi để chúng tôi làm nhà, chúng tôi lấy tiền mà 2 bên gia đình cho và tiền dành dụm của tôi, tôi nói với anh là tiền đi mượn (tôi nghĩ nếu nói là tiền của tôi dành dụm được sau bao năm thì anh lại dựa vào đó không chịu lo làm ăn thì lại khổ nên tôi đành nói dối) để làm 1 căn nhà nhỏ vợ chồng tôi ở và 1 miếng đất ở xa để anh ở nhà làm vườn.

Tôi đã có công việc ổn định gần nhà, còn anh lúc rảnh ở nhà canh con, có việc thì lại gửi ông bà ngoại trông cháu rồi anh đi làm. Nhưng vì mặc cảm gia đình anh không khá giả bằng gia đình tôi, lúc nào anh cũng nghĩ anh không làm được gì ra tiền phải để vợ đi làm nuôi anh và nuôi con, anh phải ăn bám vào vợ, mặc dù vậy tôi cũng không bao giờ nghĩ hay nói những gì làm anh phải mặc cảm.Tôi cũng thường hay động viên anh giờ vợ chồng mình chưa khá giả cùng nhau làm để có chi tiêu trong nhà, sau này vườn tược có thu nhập thì vợ chồng mình cũng đỡ được phần nào. Rồi anh cũng cố gắng làm và làm rất chăm chỉ, tôi thấy vậy cũng mừng, nhưng rồi chẳng hiểu tại sao anh lại đổi ý đòi về quê Bình Định nhà anh sống ở đó và nuôi con nhưng tôi và gia đình anh cùng gia đình tôi cũng đã khuyên bảo anh về đó sẽ cực khổ hơn ở nơi tôi đang sống.
Dần anh cũng nguôi ngoai, tôi cứ nghĩ thế là đã ổn giờ chỉ lo làm ăn nuôi con, nhưng cứ mỗi lần vợ chồng xích mích là anh lại đòi về quê ở không thì lại nói không biết làm vườn đòi bán mảnh vườn đi không làm nữa. Sau nhiều lần như vậy tôi đã bán mảnh vườn ấy đi và nói lấy tiền đi trả nợ, anh nói muốn đi Sài Gòn làm, tôi cũng đành cho anh đi làm. Ban đầu anh nói về quê làm hồ sơ rồi đi thẳng vào Sài Gòn làm nhưng về quê thì ba chồng tôi và chồng tôi lại mâu thuẫn anh giận nên đã đi Kon Tum kiếm việc làm, tôi hỏi anh làm ở đâu thì anh lại nói anh qua bên Lào làm 5 năm mới về.

Tôi đã can anh đừng đi, tôi nói vào Sài Gòn làm cho gần nhà dễ thăm con, anh nói vòng vo đủ thứ lý do, cuối cùng anh cũng không đi. Nhưng rồi sự việc không như tôi nghĩ anh đã không đi Sài Gòn làm, mà anh lại tìm công việc tại 1 công ty ở Kon Tum và làm ở đó. Hàng ngày anh vẫn điện thoại về hỏi thăm tôi và con, đôi lúc lại nói những điều làm tôi đau lòng, giống như muốn tôi ở nhà quên anh đi và tìm chồng mới mà lấy, sau này tôi phân tích nhiều lần tôi nói với anh, anh đi làm có gọi điện về thăm, động viên mẹ con tôi thì được chứ đừng mỗi ngày gọi điện mà nói đủ điều làm tôi đau lòng thêm thì từ nay đừng gọi điện cho tôi nữa và tôi cúp máy. Từ đó anh cũng không nói gì làm tôi đau lòng nữa và tôi cũng có đề nghị với anh là kiếm việc làm bên đó cho tôi cùng qua làm cho có vợ có chồng cùng làm cùng nuôi dạy con khôn lớn. Anh lại bảo công việc của anh chưa ổn định anh chưa quyết định, vả lại công việc bên này làm cực khổ lắm em không làm nổi đâu, em ở đó công việc ổn định mà còn nhàn nữa cố gắng nuôi con, giống như anh đùn đẩy trách nhiệm nuôi con cho tôi thì phải. Rồi tôi nói với anh là tết này anh về nhà vợ chồng mình bàn bạc, anh lại nói với tôi xe đi về nhà không thuận tiện hay hai me con về quê ăn tết rồi anh sẽ về sau.

Tôi đã nhiều lần quyết định dù con tôi vẫn còn nhỏ nhưng tôi cũng cố gắng đi về quê để cho anh được gặp con cho đỡ nhớ, rồi vài hôm sau anh lại nói anh không về được. Trong lòng tôi rất buồn, tôi nói anh muốn ở đâu thì ở đừng có nói nữa tôi mệt mỏi lắm rồi, anh lúc thế này lúc thế nọ đổi ý liên tục tôi không biết anh nghĩ gì nữa. Theo tôi thấy chồng tôi lập trường không kiên định, 1 phần tuổi còn trẻ nên cũng chưa suy nghĩ chín chắn lúc quyết định thế này, mai lại quyết định thế kia, lúc thì nói mẹ con về quê ăn tết rồi anh về đó cho tiện, lúc thì nói con còn nhỏ mẹ con ở nhà ăn tết với ông bà ngoại. Tôi không thể hiểu nổi anh nghĩ gì nữa, hiện tại ý của tôi là sẽ qua bên đó làm cực khổ tôi cũng chịu để con tôi có 1 gia đình hạnh phúc và hoàn chỉnh, lúc đó tôi cũng có người chia sẻ mọi tâm sự. Mọi gánh vác trong gia đình cũng không thể thiếu người đàn ông, nhưng gia đình tôi thì lại khuyên tôi không nên đi theo chồng, đến giờ tôi cũng không biết tôi quyết định vậy có đúng không? Hiện tại công việc của tôi ổn định mà tôi còn đang theo học lớp Đại học tại chức 1 năm rưỡi nữa mới ra trường. Tôi rất phân vân, giờ bỏ hết tất cả để theo chồng lập nghiệp hay là ở lại gần bên ông bà ngoại làm ăn và nuôi con 1 mình các bạn cho tôi 1 lời khuyên để tôi có thể đưa ra quyết định đúng đắn nhất.
Cảm ơn các bạn nhiều.

Oan Ức Vì Bị Gia Đình Chồng Vu Khống

Trong thâm tâm tôi, anh là người tốt, có trách nhiệm nhưng mỗi khi nhớ đến chuyện gia đình anh gây ra cho mẹ con tôi, thật sự tôi không sao quên được, nhiều lần tôi cũng tự kiềm chế nhưng sao khó quá. Tôi cũng tự an ủi bản thân rất nhiều chứ đâu dám chia sẻ cùng ai.

Oan Ức Vì Bị Gia Đình Chồng Vu Khống
Oan Ức Vì Bị Gia Đình Chồng Vu Khống

Nhìn bề ngoài ai cũng bảo rằng tôi có phước mới lấy được anh, vừa hiền lành, chiều vợ, thương con. Có lẽ đó là sự bù đắp mà anh dành cho mẹ con tôi. Ngày đó tình cờ vì một tin nhắn thôi mà ông trời xui khiến đưa tôi đến bên anh. Anh biết bao cô gái quây quanh với tài ăn nói, có duyên, đậm nét lãng tử ở đất Sài thành, trong đó có tôi.

Không hiếu sao anh lại chấm tôi làm người yêu, lúc đó tôi nghĩ thôi kệ tìm hiểu thử xem mấy anh chàng hào hoa có máu nghệ sĩ này ra sao? Thời gian đầu anh toàn dẫn tôi đi chơi, thú thật lúc đó tôi vui lắm, chỉ biết trước mắt chứ không nghĩ lâu dài. Trong khoảng thời gian một năm thôi, biết bao biến cố xảy ra không phải từ nơi anh, mà chính gia đình, người thân của anh liên tục vu khống tôi đủ điều.

Tôi thật sự buồn, tại sao họ lại đặt điều để chia cắt chúng tôi? Nói tôi chỉ lợi dụng anh, tiền bạc, tình cảm. Họ vu khống những chuyện không hề có, tôi thật sự bị sốc nhưng nhờ có anh an ủi động viên tôi mới đứng vững bên anh ba năm liền.

Chuyện gì đến cũng đến, vào một buổi sáng tôi phát hiện mình đã mang giọt máu của anh. Tôi hồi hộp vui mừng báo tin cho anh, anh cũng như tôi, vừa hạnh phúc vừa lo sợ vì chuyện tình cảm hai đứa tôi không được người thân chấp nhận.

Lúc đó tôi cũng suy nghĩ lung tung như bao bạn trẻ khác nhưng thiên chức làm mẹ trỗi dậy trong tôi. Tôi vạch kế hoạch cho tương lai của đứa con yêu nhưng niềm vui đó cũng vụt tắt. Tôi thấy anh luôn suy nghĩ, lo lắng không biết nói sao với gia đình. Anh và tôi căng thẳng mấy ngày liền. Anh đưa tôi đi khám thai, mua thức ăn ngon bồi bổ cho tôi, trong thâm tâm tôi biết anh rất yêu mẹ con tôi.

Vày ngày sau đó chúng tôi chuẩn bị tinh thần báo cho gia đình biết tin vui này. Các bạn biết không, người thân của anh phản ứng rất mạnh vì trước kia đã nhiều lần vu khống, xúc phạm tôi, giờ có cơ hội nên hại mẹ con tôi. Họ bao chưa chắc gì cái thai này là của anh. Tôi bị sốc rất nặng và những lời lẽ sau đó các bạn đã biết rồi. Cuộc đời là vậy mà!

Ba mẹ anh không dòm ngó đến dù chỉ một lần. Bù lại ba mẹ tôi rất thương tôi nên khi hay tin liền đứng ra thu xếp cho tôi một đám cưới thật linh đình không có gia đình anh tham dự. Chuỗi ngày chờ đón sinh linh bé bỏng chào đời là quãng thời gian tôi buồn khổ nhớ lại những chuyện cũ. Tôi vừa giận người đã gây ra cho tôi biết bao sóng gió khiến tôi không được gia đình chồng chấp nhận.

Nói thật thời gian đó có anh bên cạnh nên tôi bớt buồn tủi. Anh cũng bị gia đình từ bỏ từ khi làm đám cưới với tôi vì cái tội “áo mặc sao qua khỏi đầu”, nhiều khi tôi cũng bực bội vô cớ, trút lên người anh. Anh cũng cố chịu đựng cho đến khi tôi mang thai tháng thứ năm, bác sĩ báo sức khỏe tôi không tốt, có thể xảy thai bất cứ lúc nào. Tin sét đánh bên tai, tôi tự trách bán thân mình không tốt nên ảnh hưởng đến con. Đầu óc tôi trống rỗng, tôi khóc thật nhiều.

Nghe tin dữ, anh và gia đình động viên, chăm sóc tôi thật chu đáo. Tuy rằng không có sự quan tâm từ gia đình anh nhưng tôi không dám giận, bù lại tôi càng thương anh vì mẹ con tôi mà trở thành đứa con bất hiếu. Có lẽ số phận đã an bài chúng tôi là một gia đình. Mọi sóng gió tôi từng gánh chịu nên được ông trời thương xót giữ đứa con lại bên tôi.

Ngày tôi đi sinh ông bà nội có đến hỏi thăm sức khỏe mẹ con tôi. Đó cũng là điều anh và tôi hằng mơ ước, còn những người khác hại tôi không được chắc tức lắm. Tôi cũng vui tươi trở lại, dành sức khỏe lo cho con cưng. Tôi tự dặn lòng mình phải biết chịu đựng, hy sinh mới có được gia đình như hôm nay. Kết cục của tôi cũng khá êm đẹp nhưng còn sau này thế nào thì cũng chưa nói trước được.

Tôi đã không thể nào thoát khỏi hình ảnh vợ mình ân ái với những gã đàn ông khác

Tôi đã đọc hàng ngàn bài tâm sự của độc giả trên chuyên mục Tâm Sự và rất thông cảm với hoàn cảnh của họ… nhưng tôi lại chưa bao giờ nghĩ rằng, đến một ngày nào đó, mình lại rơi vào hoàn cảnh tréo ngoe này!

 

Trước khi đến với tôi, cô ấy đã có một mối tình rất sâu sắc (Ảnh minh họa)
Trước khi đến với tôi, cô ấy đã có một mối tình rất sâu sắc (Ảnh minh họa)

Có lẽ câu chuyện của tôi cũng không có gì là mới hay ngoại lệ với cuộc sống xã hội hiện nay. Nhưng các bạn ạ! Tôi thật sự không thể thoát khỏi hoàn cảnh oái oăm này…

Tôi quen cô ấy từ hồi còn học đại học. Hai chúng tôi học cùng trường nhưng khác khoa và tôi hơn cô ấy một khóa. Trong một buổi liên hoan tốt nghiệp của anh bạn thân thì chúng tôi đã gặp nhau và bắt đầu quen nhau từ đó.

Sau một thời gian làm quen, cùng chia sẻ với nhau biết bao thăng trầm, khó khăn của cuộc sống, chúng tôi cũng đã tạo dựng được một tình yêu theo đúng nghĩa của nó. Nhưng sau một thời gian tìm hiểu thì tôi mới biết được, trước khi đến với tôi, cô ấy đã có một mối tình rất sâu sắc.

Mặc dù rất buồn khi biết được sự thật đó, tôi vẫn chưa một lần hỏi cô ấy về chuyện quá khứ của mình. Tôi nghĩ rằng, có lẽ mình đã yêu thương cô ấy nhiều đến mức sẵn sàng bỏ qua tất cả mọi chuyện quá khứ đó, dù quá khứ ấy có ê chề đến thế nào đi chăng nữa.

Sau một thời gian yêu đương thì chúng tôi đã quan hệ với nhau. Cô ấy thú nhận điều mà tôi đã biết từ khá lâu: “Trước khi đến với anh, em đã từng yêu một người”. Tôi cười buồn và động viên cô ấy: “Không sao hết. Tất cả chỉ là quá khứ thôi, miễn sao bây giờ em chỉ yêu mình anh là được”.

 

Tình yêu cứ trôi qua trong êm đềm như thế… và đến bây giờ thì chúng tôi đã thành vợ thành chồng và có với nhau một đứa con kháu khỉnh.

Tôi yêu ngôi nhà nhỏ của mình, yêu người vợ hiền và đứa con thơ. Cuộc sống tưởng chừng như sẽ mỉm cười với gia đình tôi mãi vậy nhưng tôi nào đâu ngờ… Cách đây vài tuần, tôi có nói chuyện với một người bạn từ thuở đại học, anh ta biết rất rõ về chuyện của vợ tôi. Và một lần nữa, tôi lại được nghe quá khứ “hoành tráng” của vợ… tôi buồn cho đến hôm nay.

Sau lần nói chuyện với người bạn đó, tôi không thể nào thoát khỏi nỗi ám ảnh cảnh vợ mình đã từng lên giường với những người đàn ông khác. Tôi cố gắng lao vào công việc để không còn một chút khoảng trống nào để nghĩ đến nó… Nhưng những lúc nghỉ ngơi, những hình ảnh xấu xa đó lại hiện về. Tôi thật sự rất buồn và đau khổ… dù biết rằng, đó chỉ là “quá khứ”.

Có những lúc vợ tôi nói trong nước mắt: “Nếu anh cảm thấy em không xứng đáng với anh thì anh hãy đi ngủ với một ai đó đi. Em sẽ không bao giờ oán trách anh đâu”. Câu nói đó của vợ khiến tôi cảm thấy như cô ấy đang cố tình chích vào trái tim đang rỉ máu của tôi vậy.

Có những lúc tôi tự hỏi, phải chăng vợ mình có thể lên giường với bất kỳ ai dù cô ấy không có một chút tình cảm nào?  Còn riêng tôi, tôi không bao giờ có suy nghĩ vớ vẩn đó… vì nếu không có tình cảm với nhau thì tôi sẽ không bao giờ gần gũi được người phụ nữ khác.

Tôi thật sự cảm thấy rất thất vọng vì suy nghĩ quá “thoáng” của vợ. Tôi lo sợ sau này không biết có chuyện gì đến với tôi nữa hay không? Liệu cô ấy có bao giờ tiếp tục nói dối tôi để lên giường với người đàn ông khác?  Và nếu điều đó xảy ra thật thì có lẽ tôi cũng không còn gì để hối tiếc. Tôi sẽ cho cô ấy một lối đi khác và khi đó, tôi sẽ vứt cô ấy ra khỏi suy nghĩ của mình để được thanh thản hơn?

Tôi biết khi nhắc đến chuyện cũ, vợ tôi cũng chẳng sung sướng gì nhưng nó cứ ám ảnh tôi mãi đến tận bây giờ. Nếu người ấy là một ai xa lạ chắc tôi sẽ không đau đớn như thế này… nhưng cô ấy là vợ tôi, là người luôn kề vai sát cánh bên mình thì làm sao tôi có thể quên được những hình ảnh ghê tởm đó?

Có lẽ ai rơi vào hoàn cảnh như tôi mới có thể hiểu được cảm giác của tôi lúc này, cảm giác khi mình không phải là người đầu tiên của vợ. Nhiều khi tôi nghĩ, giá mà vợ tôi cũng không phải là người đầu tiên của mình thì có lẽ, tôi sẽ cân bằng được cảm giác hơn.

Có những lúc tôi lại tự hỏi, phải chăng vợ đến với mình để lấp đầy khoảng trống của mối tình dang dở đẹp đẽ thời trẻ chăng? Tôi đã suy nghĩ và tự tìm ra mọi nguyên nhân khiến cô ấy đến với tôi. Những suy nghĩ xấu xa về vợ cứ ám ảnh lấy tôi khiến tôi không thể nào tiếp tục đặt niềm tin vào cô ấy nữa…

Phải chăng đây là bài toán khó nhất của cuộc đời tôi… mà suốt cả đời này, tôi phải tốn công để tìm được lời giải?

Mẹ chồng ghê gớm ngay sau ngày cưới

Vừa đón dâu về, đang chụp ảnh cùng cô em chồng bà đã ‘mát mẻ’: ‘Bà cô bên chồng đấy!’. Rồi lợi dụng tôi đi thi, bà lấy hết tiền phong bì cưới.

Mẹ Chồng Ghê Gớm Ngay Sau Ngày Cưới
Mẹ Chồng Ghê Gớm Ngay Sau Ngày Cưới

Yêu nhau được hai năm, trải qua nhiều thử thách, tôi và anh cũng đến được với nhau. Ngày yêu tôi cũng đến nhà anh chơi nhiều lần, mẹ anh đều vui vẻ.

Ngày cưới tôi hạnh phúc lắm. Nhưng điều làm tôi thất vọng là khi đón dâu về, đang chụp ảnh cùng cô em chồng thì mẹ chồng tôi đã nói một câu mà tôi không hiểu: “Bà cô bên chồng đấy!”. Bà nói vậy rồi nguây nguẩy bỏ vào nhà. Câu nói đó làm tôi thấy lạnh người.

Hôm sau tôi phải đi thi (vì tôi vẫn đang học tại chức), ở nhà bà lấy hết phong bì ra đếm cùng cô em chồng, tôi không biết gì. Khi tôi về chỉ thấy bà nói với tôi: “Tiền mẹ chi phí hết, không thừa ra đồng nào”. Tôi cũng không nói gì, nhưng trong mắt tôi, tôi cảm thấy khinh người phụ nữ đó.

Số tiền đó tôi cũng không cần vì gia đình tôi có kinh tế khá, vì vậy ngay sau khi lấy chồng, mẹ đẻ tôi đã cho tiền mua máy giặt (vì mẹ tôi sợ tôi đi làm, đi học lại phải giặt quần áo cho cả nhà chồng nữa). Mẹ chồng tôi vui lắm. Bà chỉ muốn vơ vào cho mình, nếu thấy mua cái gì cho nhà chồng bà đều vui vẻ, nhưng nếu mua về cho nhà ngoại là bà hậm hực. Tôi luôn muốn hai nhà đều phải công bằng như nhau.

Mỗi lần tôi về nhà ngoại chơi, mẹ chồng tôi đều hậm hực vì bà nghĩ tôi về cho bố mẹ tiền. Lúc nào bà cũng soi xét tôi có về nhà ngoại không, có cho mẹ đẻ cái gì không… Chồng tôi là người hiền lành, tôi có nói chuyện nhưng chồng luôn im lặng. Tôi biết anh là người sồng tình cảm và rất thương mẹ, nên tôi cũng không muốn giữa tôi và mẹ chồng căng thẳng, để anh không phải suy nghĩ.

Sống với nhau được một năm nhưng tôi cảm thấy chán. Tôi vẫn rất yêu chồng nhưng mẹ anh làm nhiều việc khiến tôi khinh ghét. Tôi không biết liệu mình có thể sống như thế này với anh được bao lâu, cuộc sống thật ngột ngạt.

Vợ sinh con gái, chồng đi ngoại tình

Khi biết em mang thai con gái, chồng thuyết phục em đi phá thai.

Vợ sinh con gái, chồng đi ngoại tình
Vợ sinh con gái, chồng đi ngoại tình

Em lấy chồng khi vừa học xong thạc sĩ và làm việc tại một công ty của Nhật. Còn chồng em hiện cũng đang là trưởng phòng của một công ty xây dựng lớn.

Bố mẹ chồng em là công chức đã về hưu, trên chồng còn một chị gái là bác sĩ, đã lấy chồng. Phải nói rằng nhìn vào gia đình nhà em hết sức cơ bản, đều là những người có trình độ học vấn cao và có vị trí nhất định trong xã hội. Tuy nhiên, ở quê quán, nơi mà chồng em được sinh ra và lớn lên, ý nghĩa của dòng họ, dòng tộc rất quan trọng.

Là trưởng họ, bố mẹ chồng em luôn được mọi người trong dòng tộc kính nể, từ việc lớn đến việc nhỏ của dòng họ đều phải thông qua ý kiến của bố chồng em. Nhưng, bên cạnh đó, phần trách nhiệm trên vai cũng không hề nhỏ. Kế thừa truyền thống của cha ông đi trước, là con là cháu trong dòng họ, phải luôn hiếu thảo và xây dựng dòng họ ngày càng lớn mạnh. Ngoài ra, trưởng họ là người phải lo hương hỏa, chăm sóc cho nhà thờ họ chu đáo. Ngày lễ, ngày tết, ngày giỗ phải chuẩn bị thật là chu đáo.

Ngày yêu chồng em bây giờ, em cũng được nghe anh nói đến những điều này, nhưng khi ấy vì đang say đắm trong tình yêu, em thấy mọi chuyện đều thật đơn giản.

Qua bao nhiêu năm, không ai chê trách được bố mẹ chồng em điều gì. Ngoài ra, ông bà đã hoàn thành “xuất sắc” nhiệm vụ quan trọng nhất đó là sinh được con trai nói dõi– thế hệ tiếp theo lo hương hỏa cho cả dòng họ – và đứa cháu đích tôn ấy chính là chồng em bây giờ.

Xét về vai vế trong dòng họ, chồng em cũng có “chức” cao lắm. Mỗi lần về quê đi đâu cũng có người chào, người hỏi, ăn thì luôn được ngồi mâm trên, bàn bạc thì toàn chuyện to lớn.

Khi chúng em kết hôn, câu chúc nhiều nhất của mọi người có lẽ là sớm sinh con trai nối dõi. Khi ấy em cũng hiểu đó vừa là mong muốn của mọi người, lại cũng vừa là nhiệm vụ mà chồng em bắt buộc phải hoàn thành. Bản thân em khi ấy có hơi lo một chút nhưng vẫn tự tin rằng mình sẽ sinh được con trai.

Khi bầu bí đứa thứ nhất, em được chồng chiều chuộng lắm. Anh giành làm hết mọi việc, không cho em đụng tay vào việc gì. Khi ấy, việc quan trọng nhất mà em phải thực hiện đó là nghỉ ngơi và dưỡng thai thật tốt.

Thời gian dần trôi đi, lúc em bầu được 5 tháng, chồng bắt đầu thúc giục đi siêu âm giới tính. Dù chẳng muốn nhưng em cũng đành phải chiều chồng mà đi đến bệnh viện.

Khi bác sĩ thông báo là một cô công chúa xinh xắn, đáng yêu, mặt anh bỗng xìu ngay xuống, suốt dọc đường đi về nhà anh chẳng cười, chẳng nói lấy một câu.

Thấy anh như vậy em cũng cảm thấy buồn lắm. Dù đã động viên anh con nào thì chẳng là con nhưng anh vẫn cứ như vậy. Thấy vợ buồn, ăn không ngon miệng, ngủ không yên giấc, anh cũng thương. Anh nói với em là: “Thôi con đầu lòng là con gái cũng được, nhưng nhất định đứa thứ hai phải là con trai đấy”. 

Khi con gái tròn 2 tuổi, chồng em gợi ý sinh tiếp bé nữa. Nghĩ thương chồng, em cũng đồng ý luôn. Lần này khác với lần trước. Chúng em lên kế hoạch sinh con rất tỉ mỉ, có nhờ cả bác sĩ chuyên khoa tư vấn. Nào thì thức ăn bổ dưỡng, rồi thời điểm hoặc các tư thế quan hệ đặc biệt để giúp vợ chồng em dễ thụ thai con trai nhất.

Không khí gia đình em trở nên căng thẳng đến đáng sợ (Hình minh họa)
Không khí gia đình em trở nên căng thẳng đến đáng sợ (Hình minh họa)

Vài tháng sau em mang thai, lần này vợ chồng em giấu mọi người, chúng em đi siêu âm sớm hơn nhưng lại vẫn là con gái. Vì thai còn nhỏ nên bác sĩ cũng chưa dám khẳng định chắc chắn hoàn toàn nhưng chồng em buồn bã, chán nản ra mặt. Mấy ngày liền cứ đi làm về là anh bỏ đi uống rượu đến tận 1, 2 giờ sáng.

Một hôm, anh về nhà sớm hơn thường lệ, giúp vợ đi chợ, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Cứ nghĩ rằng anh đã thay đổi suy nghĩ nhưng thật không ngờ, tối hôm ấy, khi vợ chồng đang ngồi xem phim cùng nhau, anh bỗng đưa ra ý kiến muốn em bỏ cái thai đi. Nghe xong em rất giận, bỏ lên phòng nằm khóc một mình. Còn anh vẫn kiên trì thuyết phục em ngày này qua ngày khác, đủ mọi lý do hợp tình hợp lý được anh đưa ra. Cuối cùng lại một lần nữa em làm theo ý của anh.

Vài tháng sau khi bỏ đứa bé, chúng em bắt đầu lên kế hoạch tiếp tục có thai. Tuy nhiên lần này sức khỏe em hơi kém nên cái thai dọa sảy suốt. Bác sĩ nói rằng, em phải hết sức giữ gìn, tránh hoạt động mạnh bởi nếu lần này thai mà bị hỏng, em sẽ rất khó có con tiếp.

Thấy vậy, em kiên quyết không đi siêu âm giới tính nữa, mặc cho chồng giở mọi ‘thủ đoạn’, từ thuyết phục, năn nỉ đến dọa nạt.

Hơn 9 tháng mang thai trong nơm nớp lo sợ cuối cùng ngày lâm bồn cũng tới. Khi nghe bác sĩ thông báo tin vui rằng mẹ tròn con vuông, con gái em chào đời khỏe mạnh, và tin buồn em vĩnh viễn không thể sinh thêm con được nữa khiến nước mắt em tuôn rơi. Hạnh phúc xen lẫn xót xa. Em mừng vì con khỏe mạnh, nhưng buồn khi không biết tương lai gia đình sẽ đi về đâu.

Nghe mọi người nói lại, sau khi nghe bác sĩ thông báo là con gái, chồng em đã bỏ về nhà luôn mà không thèm vào nhìn con lấy một lần. Em tủi thân vô cùng nhưng vẫn cố gắng giấu đi giọt nước mắt.

Khi em xuất viện về nhà, chồng em thường xuyên vắng nhà và hay cáu gắt với vợ. Bọn trẻ lớn lên trong sự lạnh nhạt của bố. Chỉ cần chúng làm sai hoặc không vừa ý anh điều gì, anh sẽ chì chiết ngay “Một lũ vịt giời vô dụng”.

Nhiều lúc em cũng thương anh lắm vì phải chịu áp lực từ bố mẹ, họ hàng. Đã thế mỗi lần có giỗ chạp, lễ tết hay có việc gì đó cần phải về quê, anh thường bị khích bác, chê bôi: “Không đẻ được con trai thì ngồi mâm dưới”, “Không đẻ được con trai là kém cỏi”, hoặc xúi giục anh đi kiếm một thằng cu bên ngoài.

Đau lòng hơn nữa khi bố mẹ chồng suốt ngày than vãn và mắng vợ chồng em là bất hiếu, không biết đẻ. Ông bà bắt chúng em phải sinh bằng được thằng cháu đích tôn để ông bà nở mày nở mặt, nếu không, ông bà sẽ từ mặt vợ chồng em.

Thời gian vừa qua, vợ chồng em luôn trong tình trạng căng thẳng, bầu không khí u ám bao trùm lên khắp gia đình. Chồng em thường tụ tập bạn bè, uống rượu nhiều hơn, đã thế còn hay đi cả đêm không về.

Ngày hôm qua, lại cũng thật là tình cờ em phát hiện ra một sự thật đau lòng. Lâu nay em chẳng bao giờ để ý đến điện thoại của chồng, bỗng hôm qua anh đi tắm, để máy trên nóc tủ lạnh, em đang nấu nướng trong bếp thấy chuông báo tin nhắn đến kêu liên tục bèn tò mò mở ra xem. Đó là tin nhắn của một cô gái gửi đến với những lời lẽ hết sức tình tứ và âu yếm. Lần mò đọc những tin nhắn gửi đến và đi cũ hơn, em phát hiện ra chồng và cô ta đã qua lại với nhau được một thời gian rồi. Cô ta là sinh viên năm cuối đang thực tập tại công ty anh.

Để điện thoại vào chỗ cũ, em lặng lẽ lên phòng nằm. Anh tắm xong, vợ chồng con cái vẫn ăn cơm bình thường. Dường như anh chẳng nhận ra sự khác lạ của em mà chỉ vừa ăn vừa cắm cúi nhắn tin. Em buồn lắm, chắc có lẽ anh đang bắt đầu công cuộc tìm kiếm “thằng cu chống gậy” bên ngoài. Em phải làm sao đây? Chẳng lẽ lại nhắm mắt làm ngơ mặc cho chồng ngoại tình? Thực sự em cảm thấy bế tắc vô cùng.

*** Thư của độc giả V.T.H (TP Ninh Bình)

Chồng bạn tôi bị nhân viên giăng bẫy tình

Anh chồng bạo dạn lấy đại chìa khóa nào đó ở nhà khách rồi dắt cô lên phòng vì cô ta bảo xỉn và tối quá. Anh đưa tới phòng, mở cửa ra thì cô ta thấy phòng có 2 giường và mời anh ở lại luôn vì cũng đã qua khuya.

Tôi muốn kể cho các bạn nghe câu chuyện một người bạn của tôi đề các chị em đề phòng và răn đe các anh chồng trước khi sập bẫy tình. Một người đàn ông đi công tác xa làm việc trong công ty khoảng 30 người, hầu hết đều đã có gia đình hoặc cũng có người yêu 4-5 năm. Vợ anh rất an tâm vì dù gì cũng tìm hiểu kỹ về môi trường cũng như con người ở nơi đây, nên không hề để ý đến những thay đổi của chồng.

Rồi cái gì đến cũng đến, chị vợ phát hiện anh có gian tình với một nhân viên trong lúc anh mời cô ta đến nhà chơi. Cô ta xin chuyển công tác về nơi anh ở trước đây để tránh dư luận và chị thấy biểu hiện của chồng cứ thích đụng chạm với cô ta dù là cái đụng chạm nhẹ đi ra đi vào toilet. Chị gặng hỏi thì anh bảo chỉ thích, vì thường xuyên tâm sự.

Chị vợ nghe thế thì cũng nghĩ là chưa có gì thôi thì anh đừng tâm sự nữa và em sẽ tha thứ cho anh nếu anh chỉ có tâm sự với cô ấy, để lâu thì sẽ nguy hiểm hơn. Nhưng anh cũng nhiều lần làm chị suy đi nghĩ lại vì nói yêu vợ 60 %, còn vô hình 40 %. Và rồi người chồng thấy cắn rứt lương tâm vì chuyện cũng xảy ra và anh nhận anh là người có lỗi trước và chủ động.

Anh mới kể thật với vợ là đã ngủ với cô ấy trong một lần quá say, không kìm chế được vì xa vợ con. Vợ anh đã chủ động gọi đến cô gái này, lúc đầu cô ấy tưởng anh chỉ mới nói thích thôi nên cô ta đã lên giọng: em không phải là loại người như thế, chị đừng có mà nói em thế nhé. Thế nhưng chị vợ bảo chị sẽ đưa em ra ánh sáng nơi mà em đang làm để người ta biết bộ mặt thật của em.

Đến nước này thì cô ta bắt đầu sợ và quay ra năn nỉ: chị ơi chuyện cá nhân mà chị. Và rồi cô ả kể hết câu chuyện của cô ta và anh ấy. Khi thu thập các tin tức từ chồng và cô ta thì đã có một kết luận rằng: đây là cái bẫy mà cô ả tạo ra rồi cô ta tự tháo gỡ nó. Trong cái tối hôm đó là bữa tiệc liên hoan của cơ quan, nhà ả thì ở nơi đó nhưng ả bảo ả phải ở nhà trọ (chính cô ta kể với chị vợ chứ không biết có đúng hay không).

Nhậu khuya quá mà nhà trọ thì đóng cửa 10h, giờ đã gần 1h sáng, định lên nhà bạn ngủ thì nhà bạn quá xa, anh ấy thì không thể để cho lính của mình mà là con gái đi về đêm hôm nên nói để anh đưa cô về nhà bạn. Cô lại bảo là xa lắm, thôi để em thuê khách sạn nào nghỉ đỡ. Trong khi cô ấy đã có người yêu 4-5 năm gì đó, sao lại không gọi người yêu tới chở về? Tối đó anh ấy gọi mà cô chẳng thèm nghe máy. Và rồi anh chồng này lại không biết đưa cô ta đi khách sạn nào nên đã đưa vào nhá khách nơi anh mới lên đây ở với vợ.

Do quá trễ nên khi vào nhà khách, chỉ thấy chìa khóa trên bàn lễ tân còn mọi người thì đã đi ngủ hết, vì thế anh chồng bạo dạn lấy đại chìa khóa nào rồi dắt cô lên phòng vì cô ta bảo cô ta xỉn và tối quá. Anh đưa tới phòng, mở cửa ra thì cô ta thấy phòng có 2 giường và mời anh ở lại luôn vì cũng đã qua khuya, dù gì có 2 giường mà anh, không sao đâu.

Anh cũng đang mệt lả người, lại được nghe thế thì thấy cũng ok và ở lại. Chuyện gì đến cũng đến, đàn ông xa vợ lâu ngày lại nằm kế bên là cô gái trong lúc xỉn nên đã làm sai với cô ta. Có điều không ngờ là cô ta cũng nhiệt tình đón nhận mặc dù đã có người yêu. Tối đó người yêu cô gọi hoài không thấy bắt máy, sáng hôm sau có tới nhà cô thì nói cả đêm không về. Thay vì cô giấu, nói nhậu khuya nên tìm chỗ ngủ thì có ai biết, nhưng cô cố tình nói trước mặt anh chồng để anh ấy biết là cô vì anh mà bỏ người yêu luôn. Và chàng kia nghe cô ta ngủ với người đàn ông khác là chạy dài, không thèm đau buồn gì cả, mừng ra mặt.

Chắc là lâu nay chàng đã muốn chia tay rồi nhưng mà vẫn còn “dùng được” nên lại thôi, giờ cơ hội này thì quả là tuyệt. Anh chồng sau lần ấy thấy có lỗi với cô ta và đã không làm gì nữa vì vợ anh lên chơi, và anh cũng không làm gì để vợ anh biết. Vợ anh ấy có tham gia dự tiệc sinh nhật của ả kia nhưng ả không hề đả động gì tới chị ấy, không thèm chào hỏi như mấy lần trước nữa.

Sau khi chị vợ về thì bắt đầu cô ta gọi điện thoại kêu anh ấy ra và kể rằng cô ta thấy anh và chị quấn quít bên nhau nên đã tự tử vì quá yêu anh. Anh chồng nghe thế thì lại thấy tội lỗi đầy mình và từ đó đã lừa dối vợ để qua lại với cô ả. Khi bị vợ phát hiện thì anh có kêu vợ khuyên nhủ giùm cô ta vì sợ cô ta lại tự tử, chứ nếu không thì anh thà ở dậy không cưới ai hoặc cho anh có vợ nhỏ, tiền đi làm về thì đưa vợ hết, chỉ có ở bên cô ta để an ủi động viên thôi.

Chị vợ không chịu và đòi ký đơn ly dị. Lúc đầu anh cũng ký nhưng sau đó lại lén xé đi và năn nỉ vợ khuyên nhủ giùm. Chị vợ gọi điện thoại hỏi giờ hai người muốn sao, yêu nhau thì ở với nhau đi, nhưng với điều kiện là cả hai người phải nghỉ làm ở đây, chứ nếu không chị sẽ báo với cơ quan. Anh chồng lúc này đi năn nỉ vợ và mong được tha thứ, không biết là vì lý do sợ mất mặt hay đã đến lúc dừng lại, nhưng bạn tôi đã tha thứ cho anh ấy.

Anh ấy đã thực hiện đúng lời hứa của mình là không liên lạc với ả ta nữa và chấm hết. Nhưng thời điểm quay về gần đây anh ấy có vẻ ít quan tâm đến bạn tôi, trong quan hệ vợ chồng thì anh ấy lại có vẻ không như ngày xưa nữa.

Tôi cũng không biết là tha thứ cho người đàn ông ngoại tình có tốt không, nhưng chị đã gặm nhắm nỗi đau này quá nhiều, suy nghĩ quá nhiều. Vì chị hỏi thì anh nói đã hết với cô ta và không rõ đó là phải là tình yêu không? Mặt khác, chị tin anh phản bội là do cô ta gài và anh trước giờ là người tuy cộc cằn nhưng lại tử tế. Với bạn bè, ai cũng khen anh vì họ không biết được sự thật này.

Các bạn có thể thấy đây là bài học kinh nghiệm cho sự tin tưởng qua mức. Đàn ông không đáng được như thế, niềm tin của phụ nữ chỉ dành cho họ 80 % thôi nhé các bạn. Và cũng nên chú ý một số bạn gái thời nay, họ chỉ muốn vấn đề về quan hệ chứ thực chất tình yêu không phải thế, vì vẻ đẹp trai lịch lãm bề ngoài, vì chức quyền mà đánh đổi tất cả thì cũng không gọi là yêu.

Đàn ông khi đánh mất mình họ không nghĩ tới chuyện gì khác đâu ngoài việc thỏa mãn bản thân, đặc biệt là đàn ông có vợ. Tuy ở bên người tình nhưng miệng lúc nào cũng kêu nhớ vợ con, nhưng những kẻ thứ 3 cứ thích đâm đầu vào.

Ngân