All posts by admin

Yêu lắm quê mình

[Góc Tâm Sự] – Chiếc áo bà ba mỏng manh mà huyền bí của những cô gái quê mùa, rồi những chiếc ghe xuồng chất đầy chôm chôm đỏ rực, những quài chuối xanh mướt xuôi ngược trên dòng sông lấp lánh ánh trăng. Đêm nay, quê nó như hóa thành một nàng tiên dịu hiền và giản dị.

Quê hương Chợ nổi Cái Bè

Một đêm thật vui và tự hào với người dân Cái Bè, một đêm lễ hội đậm chất sông nước miệt vườn.

Đã từ lâu rồi nó mới nghe lại được câu hò, đã từ lâu hình ảnh cái chợ nổi bồng bềnh trên sông của miền kí ức xa xưa thuở nào mới chợt về trong nó.

Những chiếc áo bà ba mỏng manh mà huyền bí của những cô gái quê mùa rồi những chiếc ghe xuồng chất đầy hàng hóa là những chùm chôm chôm đỏ rực, những quài chuối xanh mướt xuôi ngược trên dòng sông lấp lánh ánh trăng. Đêm nay, quê nó như hóa thành một nàng tiên dịu hiền và giản dị. Đêm nay, cô gái quê bỗng lấp lánh tỏa sức hút say đắm lòng người !

Những cây sào treo lủng lẳng bao cây ngọt trái lành, những chiếc xuồng tấp nập bán buôn, tiếng con sóng nước vỗ nhẹ mạn xuồng, tiếng người mời gọi, tiếng mái chèo khua nhẹ con nước, rồi sự mộc mạc nghĩa tình được tái hiện trên một vùng sông nước lung linh trăng sao … càng làm nó yêu hơn vẻ giản dị thanh bình của miền đất chôn rau cắt rốn quê mình.

Nhiều thế hệ, nó vào bao người đồng lứa đã sinh ra và lớn lên trên mảnh đất này. Có bao giờ thấy được cái lung linh như thế, có bao giờ cảm nhận cái chân giá trị như thế. Bao con người ở đây cứ cần mẫn với sông nước, ruộng vườn. Cuộc sống thật giản đơn và bình dị ở vùng mênh mông sông nước này.

Như những cánh chim, thế hệ của nó lớn lên rồi bươn chải xứ người, cứ lao đi tìm một vùng đất mới, đeo đuổi những khát vọng của chính mình, và có đôi lúc người ta đã quên đi cái giá trị ấy, cái hồn quê ấy. Chợt một ngày khi những chú chim non giờ đã già, sau bao va đập sóng gió cuộc đời, chợt thấy mỏi cánh và nhận ra quê hương là tất cả, là những gì thân thuộc đến bình thường!

Xin cám ơn Festival Trái Cây lần thứ I, xin cám ơn những người đã tổ chức sự kiện này, vì cho nó một ngày nhận ra chân giá trị của hồn quê, và nó thêm vững bước tự tin hơn khi trở về trên mảnh đất quê nhà

Chúc cho quê nó cất cánh hóa rồng và nếu có ai hỏi nó quê ở đâu, nó sẽ không ngần ngại mà hét to quê tôi ở Chợ nổi Cái Bè

GocTamSu.com theo Lê Giang Hoàng Phi Hải / Vnexpress

Sự thật khi lái xe cố tình cán chết người

[Góc Tâm Sự] – Sự thật là cánh tài xế vẫn bảo nhau rằng: “Thà nó chết hẳn còn hơn bị thương. Mất mấy chục triệu một lúc còn hơn phải nuôi nó cả đời ! Đi tù cùng lắm chỉ vài năm, có ai “đóng hộp” hết án đâu. Nó sống thì mình chết !”. “Nó” ở đây chính là nạn nhân của bánh xe.

Sự thật là việc cố tình cán chết nạn nhân quá kinh khủng, đây là tâm lý có sẵn của không ít lái xe chứ không phải là “một phút bồng bột”. Cho dù tại nguyên do nào thì hành động ác nhân này cũng không chấp nhận được. Rõ ràng là giết người có chủ ý, bằng hành vi côn đồ, dã man chẳng khác nào dùng các vũ khí khác. Hơn nữa là nạn nhân lúc này đang bị kẹt trong đau đớn, không có khả năng kháng cự. Trước đó họ không thù không oán với nhau, hoàn toàn có thể cứu mạng nhau trong những tình huống khác. Vậy mà…

Sự thật là những vụ việc kiểu này đã có từ rất lâu, như một ung nhọt nhức nhối chưa giải quyết được. Phải chăng cánh lái xe không hiểu hết pháp luật đã được cấp bằng cho chạy rầm rập ngoài đường ? Phải chăng pháp luật có điều gì thiếu sót hay do việc phổ biến chưa đến nơi đến chốn? Để cho người lái xe luôn nơm nớp lo sợ cảnh nuôi hết đời người bị nạn, sợ cái nỗi khổ khi “cán mà người ta không chết”, sợ bị ăn vạ đến sạt nghiệp. Và bao nhiêu cảnh thương tâm đã xảy ra. Tôi run cả tay khi gõ những dòng chữ này, nhưng đó là sự thật.

Sự thật là có những nạn nhân bị thương đã hành cho gia đình tài xế “sống chẳng bằng chết”. Kiếm được bao nhiêu tiền phải nuôi người ta bằng hết. Nào thuốc men, nào viện phí, nào bồi dưỡng sức khỏe… đằng đẵng hàng chục năm trời. Tài xế ấy có khá khẩm gì đâu, cha mẹ già yếu, vợ con nheo nhóc, trông cậy cả vào đồng lương lái xe. Vậy mà gia đình nạn nhân dùng đủ mọi biện pháp từ “đỏ” đến “đen” để hạch tiền. Nhiều khoản họ cố tình vẽ ra và đổ lỗi cho vụ tai nạn để bắt chi tiền. Cái nước ấy, anh tài xế nghĩ, thà “nó” chết mình chỉ đền “một phát” là xong, còn rẻ chán, sướng chán!

Pháp luật đã quy định từ lâu về việc “ai sai người ấy chịu”. Vậy kẽ hở nào khiến cho lái xe nói rằng “người chết không mệt bằng bị thương”? Kẽ hở nào khiến cho người bị thương trở thành một gánh nặng sợ hãi của lái xe? Có lần tôi còn thấy một bà bán phở vỉa hè nói với tài xế chiếc xe máy suýt đâm vào hàng bà rằng: “May cho mày đấy, cái nồi nước sôi này mà đổ vào tao thì mày phải nuôi tao, nuôi cả nhà tao hết đời là cái chắc!”. Bà ấy không đùa tí nào. Tất nhiên gây ra thì phải đền thích đáng, nhưng vấn đề rõ ràng là người chết “nhẹ gánh” hơn nhiều so với người bị thương. Đây là nguyên nhân mà lái xe coi rẻ sinh mạng con người. Nếu “cứu người là cứu mình” hay “giết người là giết mình” và “thương tích đền bù thỏa đáng có giới hạn và thời hạn nhất định” thì tài xế có nhẫn tâm như thế không?

Sự thật là những năm tù của tài xế, dù 8 năm, 15 năm, 20 năm hay nhiều hơn thế cũng chẳng trả hết cái nợ này. Quy luật Nghiệp – Quả sẽ theo tài xế sang tận đời con, đời cháu, thậm chí cả kiếp sau. Cuộc đời tài xế cũng coi như khép lại sau 8 năm “đóng hộp”. Chưa kể việc day dứt lương tâm về tội lỗi đã gây ra thì sau này ra tù cũng khó kiếm được một công việc làm ăn tử tế. Vạ lây sang cha mẹ, anh em, vợ con phải sống trong sự khinh rẻ, xa lánh của xã hội. Cái Quả phải trả tuy đến sau nhưng bao giờ cũng lớn hơn cái Nghiệp gây ra trước đó. Đã có không ít anh Tài sau đó phải thốt lên rằng: “Trời ơi, chỉ vì lo sợ trách nhiệm với một người tàn tật mà ra nông nỗi này, giá như mình chết đi còn hơn !”.

Tôi quen một cựu lái xe như vậy, gần hai chục năm nay bác ấy chưa có một giấc ngủ ngon. Mặc dù cũng đi tù, cũng đền tiền nhưng không thể lấy lại cuộc sống như trước. Hình ảnh người phụ nữ chết quằn quại đau đớn trong gầm xe không làm bác ấy ám ảnh bằng khuôn mặt gia đình cô ấy, trong phiên tòa đầy tiếng gào khóc của người mẹ, người chồng và đứa trẻ ba tháng đang khát sữa. Con cái bác cựu lái này hiện nay rất nghèo hèn và gặp toàn rủi ro trong cuộc sống. Bà vợ liệt gần chục năm chỉ nằm một chỗ. Anh con cả, trong một lần đi làm ca đêm trên đường cao tốc đã bị một chiếc xe tải cán phải rồi bỏ chạy. Bây giờ cứ thấy anh lăn xe đi xin ở các chợ hay đền chùa trong vùng người ta lại bảo: “thằng cha ăn mặn, thằng con khát nước đấy mà !”. Nhiều lần bác muốn tự tử nhưng lại không dám vì còn gánh nặng trĩu vai, bác vẫn phải lo kinh tế trong nhà bằng đồng tiền nhặt nhạnh phế liệu và gánh nước thuê.

Sự thật là mỗi khi xảy ra tai nạn giao thông thì cả tài xế và nạn nhân cùng lâm vào tình cảnh bi đát. Cả hai con người, hai gia đình cùng bất hạnh. Và bất hạnh này chỉ có thể thay đổi khi tất cả cùng vì đức hiếu sinh, vì lòng nhân nghĩa, đạo đức để đừng làm khổ lẫn nhau và làm khổ chính mình. Và dù là bất cứ điều gì, việc cố tình lùi xe để giết người là quá côn đồ, dã man, mất hết nhân tính. Xót xa cho người chết oan ức – một sinh mạng vô tội. Và cũng đau lòng cho lái xe – một cuộc đời khổ ải.

Sự thật là không còn đau đớn nào hơn nhìn người thân của mình bị giết chết một cách tức tưởi, oan nghiệt không đáng có. Tôi không dám nghĩ đến hình ảnh cha mẹ em Hoa sau cái chết của con gái. Họ sẽ sống ra sao những năm tháng còn lại của đời người ? Nỗi đắng cay, xót xa, uất hận của họ biết lấy cái gì bù đắp nổi, nguôi ngoai nổi ? Tiền bạc ư ? Những năm đi tù hay cả mạng sống của lái xe ? Khốn khổ là đều không thể được ! Tài xế không chỉ giết chết một sinh mạng mà còn gieo nhân đau thương cho những thân nhân người ta, đâu kém gì cái chết. Xin chân thành chia sẻ mất mát đau thương với gia đình em Hoa, cầu cho linh hồn em được siêu thoát.

Không biết đến bao giờ thì lái xe hết mình cứu mạng sống nạn nhân? Bao giờ thì nạn nhân không lợi dụng thương tích để bắt vạ lái xe? Bao giờ những sự thật trên biến mất khỏi cuộc sống này? Câu trả lời trông cậy trước hết vào những người soạn thảo và phổ biến luật pháp, sau đó là những đơn vị cấp bằng lái xe, tiếp theo mới đến những vấn đề khác.

GocTamSu.com theo nguồn Xuyến Chi VD / Vnexpress

Hương vị quê nhà

(Góc Tâm Hồn) Cuối tuần, khi công việc đã xong xuôi, tôi thường bắt chuyến xe đò cuối cùng về quê để chạy trốn cái không khí ngột ngạt, đông đúc của thị thành và giải tỏa những ngày vùi đầu vào công việc.

Xuống chuyến xe đò cà tàng là đến bờ sông, bên kia là làng tôi, ngôi làng nhỏ bé có nhiều luỹ tre bao quanh. Ngồi đợi khoảng vài phút, có khi cả tiếng đồng hồ mới có đò ngang qua sông, dòng sông trong xanh, mát mẻ kỳ lạ. Ngắm dòng sông để thư giãn còn khoái hơn những đêm đắm mình trong tiếng nhạc của quán bar nơi thành phố. Chú chèo đò là người quen, mỗi lần gặp tôi qua sông chú lại hỏi: “Cháu lại về à, ở thành phố chán hay sao mà hay về thế ?”.Tôi cười: “Về để ăn khế chú ạ”.

Cây khế được nội trồng đã rất lâu, nghe nội kể nó năm lần bảy lượt bị gãy bởi bão và đạn bom của quân Mỹ. Thế mà cây khế vẫn nảy mầm rồi cao lớn, cho nhiều trái như chẳng có chuyện gì.

Nhà tôi liêu xiêu sau cánh cổng được uốn vòng cung từ cây râm bụt. Từ ngõ đi vào là hai hàng trúc được cắt vuông vức, đẹp đẽ. Tôi thường về nhà khi đã xế chiều, tiếng mẹ thổi lửa, tiếng “ru ru” của bà khi cho vịt ăn đã nằm trong tiềm thức của tôi.

Về đến nhà tôi thường nói “Vịt lớn nhanh bà nhỉ?”, và bà lại bảo: “Cái miệng thằng này, đừng nhắc mà nó ốm”.

Quê tôi mỗi lần khen thứ gì thường phải cẩn thận không thôi bị nạt. Vì người ta bảo khen không tốt cho sự phát triển mà nên nói điều ngược lại là chê, để không bị “thần linh” nhắc nhở, quở trách. Vì thế, mỗi lần con bé chị gái tôi hay bồng đi quanh xóm chơi, bà lại quẹt vào trán nó một vệt nhọ nồi!

Được hòa mình vào dòng sông trước nhà mỗi lúc hoàng hôn thì không gì sướng bằng. Lúc đó sự tĩnh lặng của ngày bắt đầu ập xuống, tôi ngụp lặn xuống sông để cuốn đi cái náo nhiệt, bụi bặm của thành phố.

Tôi thích buổi sáng dậy sớm, đi men theo con đê làng nhìn mạng nhện giăng trên những nhành nè, những giọt sương ngái ngủ từ đêm qua tròn xoe như đôi mắt nhìn bầu trời trong xanh. Tôi thích đu mình hái những quả mọng đầy nước thả xuống cho lũ trẻ đứng dưới chờ đợi. Cây khế là nơi lũ trẻ thường lui tới. Quả nhiều không ăn hết, có khi mẹ phải đưa ra chợ bán đổi gạo. Đến mùa kết trái, hoa theo gió rải thảm tim tím trên sân. Tôi thường đi trên thảm hoa ấy khẽ khàng vì sợ bàn chân mình dẫm nát một loài hoa của quê hương.

Tuổi thơ rong chơi trên cánh đồng, thả mình trên dòng sông trước nhà và ăn những trái khế ngọt lịm của bà tạo nên ở tôi một tính cách rất “nông dân”, dù có sống ở thành thị với những tiện nghi sang trọng cũng không phôi pha cái chất phác, quê mùa của hương đồng gió nội.

Theo Yên Mã Sơn / DanTri

Từ bồ cưng thành “hàng công sở”

[Góc Tâm Sự] – Thực ra cô cũng đâu còn tự trọng nữa. Đầu óc cô quay cuồng, ngây dại và ngồi phịch xuống giường, tự tay cởi bỏ quần áo để anh ta mặc nhiên hưởng thụ.

Cô quen Sơn trong lần đến công ty của anh làm việc. “Gái một con trông mòn con mắt”, cô đẹp rực rỡ nên đã lọt ngay vào mắt Sơn từ cái nhìn đầu tiên. Cuối buổi làm việc hôm ấy đã có cuộc gặp gỡ xã giao của anh giám đốc và cô kiểm toán viên.

Buổi tiếp khách tối đó thanh lịch và lãng mạn ở nhà hàng sang trọng. Không phải tiệc tùng mà chỉ có hai cốc cà phê và những bản nhạc du dương, họ không bàn công việc mà chỉ là những câu chuyện tâm sự gia đình.

Cô chạnh lòng khi nghe Sơn kể về người vợ cục mịch của anh. Vì cái nghĩa của gia đình cô với gia đình anh mà bố mẹ Sơn bắt anh phải cưới cô, người vợ mà anh không thể tâm sự, chia sẻ niềm vui nỗi buồn… Sơn bảo: “Anh không được hạnh phúc như em…”. Đôi mắt buồn của Sơn như đốt cháy lòng cô.

Đêm ấy, câu chuyện của Sơn, hình bóng Sơn và đôi mắt buồn ấy cứ chập chờn khiến cô trằn trọc suốt đêm, không ngủ được. Từ sau hôm ấy, hai người hay gọi điện, hẹn hò đi uống nước. Họ trở nên thân thiết. Trái tim cô như muốn vỡ òa khi vào ngày Tình nhân, Sơn tặng cô một bó hồng nhung rực rỡ với lời tỏ tình ngọt ngào. Cô ngât ngây trong hạnh phúc mà quên mất rằng mình đã có chồng, con. Cô đắm chìm trong men say của những lời tán tỉnh ngọt ngào, trái tim cô loạn nhịp trước những cử chỉ gần gũi âu yếm, rồi không kìm chế được lòng mình, cô đã để Sơn đưa vào khách sạn. Hôm ấy cô không biết mình đã bước một chân ra khỏi gia đình.

Sau lần ấy, mối quan hệ giữa Sơn và cô không đơn giản chỉ là tâm sự những lúc trống vắng, cô đơn nữa. Tình yêu vụng trộm như ma lực kinh hồn, họ tìm đến nhau bất kể là trưa hay tối.

Nhờ có người tình, sếp cô lại là bạn thân của Sơn nên với sự quan tâm của anh ta, chưa đầy một năm, cô đã được lên chức Trưởng phòng, vượt qua bao ứng cử viên sáng giá kỳ cựu khác. Không ít lời bàn tán, xì xầm nhưng cô tỉnh bơ. Cô biết sếp cũng mê cô lắm, nhưng vì những mối làm ăn với Sơn mà anh ta đành kìm nén.

Công việc bận rộn, lại thêm những buổi hẹn hò bất tận với người tình, cô chẳng còn thời gian dành cho gia đình. Hôm nào cũng 9, 10 giờ mới về nhà. Hai bố con đợi được thì đợi, không đợi được thì ăn cơm trước, tùy thích.

Nhiều lần chồng cô chờ cơm vợ nhưng khi cô về lại không ăn, cứ thế nên rồi anh cũng chán, đành ăn cơm trước với con. Chuyện quan hệ chăn gối càng tệ hơn. Cô lấy cớ mệt mỏi vì công việc nên tránh né. Những lúc âu yếm vợ, chồng cô cảm nhận sự chịu đựng, sự ban ơn của vợ. Cảm giác phải nhận sự bố thí tình yêu khiến anh tự ái. Dần dần, hai vợ chồng sống ly thân mà không hề biết.

Hồi hai người mới yêu nhau, nhiều người đã bóng gió xa xôi khuyên anh cẩn thận vì cô vợ đẹp khó giữ, hơn thế trông cô lại lẳng lơ và đa tình quá. Nhưng anh ngây dại, điên đảo trước sắc đẹp của cô, anh như con thiêu thân lao vào lửa.

Ngày ấy cũng đã khối lần anh bứt rứt, trái tim anh đau đớn, khó chịu mỗi khi thấy cô đong đưa, cười cợt với những anh chàng tán tỉnh buông lời ong bướm với cô. Giờ đây, cái tính lẳng lơ đó đã ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống gia đình, đến hạnh phúc vợ chồng anh. Anh khuyên vợ giành thời gian cho gia đình và quan tâm đến con cái, nhưng cô vênh mặt lên: “Anh có giỏi thì ra ngoài kia kiếm thật nhiều tiền như người ta, mang về đây nuôi vợ nuôi con. Tôi sẽ ngồi ở nhà cả ngày chăm con”. Và rồi cô vẫn đi. Cô say tình như con thiêu thân say ánh lửa.

Hôm ấy, Sơn và cô hẹn nhau ở căn hộ hạnh phúc của hai người. Cô chuẩn bị một bữa tiệc nho nhỏ, đốt nến chờ Sơn. Trong ánh nến mờ ảo, cô chỉ nghĩ tới những giây phút hạnh phúc sắp tới mà không đoái hoài tới chồng con đang làm gì ở nhà, cô cũng không mảy may nghĩ đến tương lai.

Trong si mê điên dại, cô cũng cảm nhận thân phận của một cô bồ. Dù được nghe bao lời ngọt ngào âu yếm, dù được chiều chuộng nâng niu, thì cô vẫn chỉ đứng một góc nhỏ trong trái tim Sơn. Anh chỉ dành cho cô khoảng thời gian mà những người thân của anh không cần đến.

Hơn 10 giờ tối cô mới nghe tiếng xe rồi tiếng mở khóa. Cô vui mừng lao ra đón, nhưng thật ngạc nhiên, người vừa tới không phải là Sơn mà là sếp của cô. Không đợi cô phải hỏi, anh ta lật bài ngửa luôn: “Thằng Sơn nó không nói với em hả? Nó gán em cho anh vì hợp đồng mới giữa anh và nó. Bây giờ anh để em tự quyết định. Nếu em chịu là bồ của anh thì ở lại, còn không thì đi về và cũng đừng xuất hiện ở công ty nữa”.

Cô chết trân, nhục nhã, đau đớn tột độ, cô không ngờ mình lại trở thành món hàng cá cược của Sơn.

Đi hay ở? Đi là mất công việc tốt. Ở là mất lòng tự trọng. Thực ra cô cũng đâu còn tự trọng nữa. Đầu óc cô quay cuồng, ngây dại và ngồi phịch xuống giường, tự tay cởi bỏ quần áo để anh ta mặc nhiên hưởng thụ.

Theo Eva.vn

Xin lỗi, anh không thể quên được cô ấy

Tôi cũng đã thử quen người yêu mới với hy vọng rằng cô ấy sẽ giúp tôi quên được hình bóng em. Nhưng không, những buổi đi dạo phố, ngồi tâm sự, ôm ấp chỉ làm cho tôi càng nhớ về em hơn và tôi quyết định không tiếp tục mối quan hệ này nữa bởi tôi không muốn dẫm đạp lên trái tim cô ấy.

From: L.T.T.
Sent: Tuesday, March 09, 2010 5:29 PM

Những ngày cuối tuần này, cũng như những cuối tuần đã qua, và cũng như những ngày bình thường đối với tôi bởi lẽ nếu không có “độ” với những người bạn thân, hầu như cái laptop là người bạn thân nhất với tôi.

Nói như vậy không phải tôi là người không có bạn bè, không có “đối tượng” để đi chơi vào những ngày cuối tuần hay ngày lễ mà thật ra, tôi không thể quên được em. Tính đến thời điểm chia tay, tình yêu của chúng tôi cũng đã “sống” được hơn 4 năm.

Sau khi tốt nghiệp ra trường, tôi được nhận làm việc ở Phòng Đào tạo của một trường đại học nơi tôi từng học, một nơi mà các bạn cùng lớp mơ ước sau khi ra trường bởi lẽ đây là cơ hội tốt để chúng tôi có thể học lên thạc sĩ trong tương lai.

Vào thời điểm tốt nghiệp ra trường, năm 2004, mức lương của chúng tôi rất thấp. Hàng tháng, chúng tôi nhận được khoảng 1.200.000 đồng. Để trang trải cuộc sống, tôi cùng đồng nghiệp của mình mạnh dạn đấu thầu nhà giữ xe của trường và may mắn trúng thầu. Ngày ấy, chúng tôi rất hăng hái trong công việc “ngoài lề” của mình. Mỗi khi có thời gian rảnh rỗi, tôi thường trực tiếp soát vé và ghi vé cho sinh viên. Vô tình tôi gặp em, đàn em sau tôi năm khóa học.

Em có khuông mặt “ưa nhìn”, vóc dáng cao ráo, làn da trắng trẻo và nụ cười mà chỉ bắt gặp lần đầu đã khắc sâu trong đầu tôi. Tuy nhiên tôi cũng không nghĩ rằng em sẽ là người yêu của tôi sau này bởi khi ấy tôi cũng đã có người yêu, một đồng nghiệp trong trường.

Rồi tôi và người yêu chia tay, cô ấy lên Sài Gòn làm việc, bỏ tôi một mình tiếp tục theo đuổi ước mơ học cao học của mình. Tôi thầm nhủ với lòng sẽ không yêu ai nữa mà chỉ tập trung vào việc ôn luyện chuyên môn để chuẩn bị cho việc thi cử sau này.

Như một định mệnh sắp đặt sẵn, tôi được phân công trợ giảng thực hành cho lớp học của em. Em như liều thuốc hồi sinh làm sống dậy tình yêu trong tôi ngay trong buổi học đầu tiên. Và thế là… chúng tôi yêu nhau.

Công việc của tôi rất nhiều và phải thường xuyên làm thêm giờ, có khi phải làm đến 2 giờ sáng mỗi khi kỳ thi đến. Tuy bận rộn nhưng chúng tôi vẫn dành cho nhau những khoảnh khắc rất ngọt ngào. Tôi và em cùng quê, cả hai đều ở trọ. Mỗi khi hết giờ làm, tôi đều ghé sang em chơi và không quên “vội” ra về khi đồng hồ chỉ đúng 10 giờ bởi nếu không tôi phải “ngủ bụi” vì nhà trọ đóng cửa.

Và rồi tôi nhận được học bổng của tỉnh nhà đưa ra nước ngoài đào tạo thạc sĩ, niềm vui nhân đôi khi em tốt nghiệp ra trường và chúng tôi cùng nhau mơ ước một ngày cả hai sẽ về công tác ở tỉnh nhà. Tôi cũng đã mua một mảnh đất nhỏ trong nội ô thành phố để sau khi chúng tôi kết hôn sẽ có nơi ở bởi có “an cư” thì mới “lạc nghiệp”.

Mọi chuyện sẽ êm xuôi nếu như không có những quyết định kỳ lạ của em. Sau khi tốt nghiệp, em không đồng ý làm ở tỉnh nhà với lý do là muốn “đi đây đi đó để học hỏi kinh nghiệm”. Mãi say này tôi mới biết được em không làm ở tỉnh nhà chỉ vì ở đấy có nhiều bạn bè của tôi ở đó nên làm cho em không “thoải mái”.

Mọi chuyện cũng bắt đầu xảy ra từ khi em đi làm, tôi biết em rất được nhiều người theo đuổi và cũng chính vì lý do ấy mà em luôn khắt khe, tìm cách hạch sách tôi đủ điều. Ngày ấy, tôi phải học Anh văn liên tục trong một năm để chuẩn bị cho việc du học. Em thì làm xa tỉnh với tôi nên chúng tôi thống nhất ngoài việc nhắn tin, điện thoại cho nhau, hằng đêm chúng tôi “nhá máy” cho nhau để biết rằng luôn nhớ đến nhau. Em thường hay cáu gắt, giận hờn tôi với lý do “không chủ động nhá máy trước, nhắn tin trước…” mặc dù chỉ thỉnh thoảng tôi mới “vi phạm” do việc học của tôi rất căng thẳng.

Và rồi tôi cũng biết được trong thời gian đó, em quen với con cấp trên của em. Em không nói lời chia tay với tôi mà chỉ thông báo với tôi rằng hai người dự định làm đám hỏi. Mọi thứ như sụp đổ dưới chân tôi khi nghe tin ấy. Tuy nhiên, tôi không hề níu kéo bởi tôi nghĩ rằng những thứ thuộc về mình thì sẽ về mình, huống hồ sau này tôi phải đi học và xa em những hai năm trời.

Tôi đã cho em một tuần để suy nghĩ và không được liên lạc với tôi trong thời gian này, tôi sẽ không trả lời điện thoại nếu như em liên lạc. Suốt một tuần ấy, trong lòng tôi lúc nào cũng thấp thỏm, lo lắng về quyết định cuối cùng của em. Và rồi em chọn tôi, với lý do tại sao tôi không níu kéo em lại, tại sao tôi không giống như những người đàn ông khác có những hành động gì đấy khi bị người yêu bỏ.

Em xin nghỉ việc và tìm việc mới cùng nơi học của tôi và chúng tôi nối lại tình cảm xưa dù cho trong lòng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc mất em trước đó. Bởi mọi chuyện hầu như bắt đầu từ em.

Trong thời gian làm hồ sơ du học, tôi tranh thủ làm thêm cho một công ty chăm sóc khách hàng, nơi mà phái nữ luôn “chiếm ưu thế”. Tôi không phải là một người đàn ông đẹp nhưng cũng không đến nỗi xấu trai, năng nổ trong công việc, luôn giúp đỡ đồng nghiệp và cấp dưới. Với tính cách hoạt bát sẵn có cộng thêm những kỹ năng trong nghiệp vụ chăm sóc khách hàng cùng những kiến thức Anh văn hiện có, tôi đã trở thành “thần tượng” của không ít cô gái trong và ngoài công ty.

Cũng chính vì vậy mà khoảng cách giữa tôi và em càng ngày càng xa bởi em luôn nghĩ tôi có nhiều người khác trong công ty. Tôi chưa bao giờ động lòng trước những người con gái khác, trong đầu tôi lúc nào cũng nghĩ đến việc hoàn thành khóa du học, trở về quê, làm đám cưới với em, thực hiện ước mơ mà tôi ấp ủ bấy lâu. Những suy nghĩ của em luôn làm cho tôi căng thẳng và cảm thấy mình bị xúc phạm, tôi càng ngày không muốn gặp em nữa cho dù chúng tôi ở rất gần nhau. Mỗi lần gặp em tôi đều bị stress bởi những suy nghĩ “cũ rích” vô văn cứ của em.

Rồi em chủ động chia tay tôi “lần hai” bởi em nói rằng không thể chịu nổi tính “thoải mái” của tôi trước những cô gái khác. Xin nói thêm rằng, trong công việc cũng như bên ngoài đời sống, tôi sống rất hòa đồng với mọi người bởi tôi luôn nghĩ rằng chỉ cần trong lòng mình trong sáng, tôi không sợ những lời dị nghị của người khác.

Sau lần chia tay, tôi và em không liên lạc nhau cho dù nhìn thấy nick yahoo sáng cũng không chào hỏi. Mặc dù trong lòng tôi rất nhớ em, rất muốn gặp em, nhưng tôi không làm điều này bởi tôi không muốn van xin tình cảm của người khác.

Em chuyển công tác về quê nhà, trước ngày về quê em hẹn tôi ra quán café cho em gặp mặt. Tôi đấu tranh tư tưởng rất nhiều rằng có nên gặp em hay không và rồi tôi cũng gặp em.

Tôi không dám nhìn thẳng vào mặt em bởi nếu làm như vậy chắc chắn tôi sẽ khóc. Bao nhiêu nhớ thương dồn nén lòng tôi như trỗi dậy, tôi không muốn mình trở thành tâm điểm của những người xung quanh. Sau khi về nhà, em nhắn tin cho tôi bảo rằng em thấy tôi vẫn còn thương em và đề nghị nối lại tình cảm… và tôi lại chấp nhận trong niềm hạnh phúc ngập tràn.

Tôi lại tiếp tục công việc của tôi, em lại bắt đầu công việc mới và cũng cùng lĩnh vực với tôi. Hằng đêm chúng tôi nhắn tin, gọi điện thoại kể cho nhau những buồn vui trong công việc. Tôi tự nhủ với lòng, kế hoạch cho tương lai đã hoàn thành một nửa vì em cuối cùng đã về quê làm, chỉ đến khi tôi học về thì tôi có thể hoàn thành ước mơ.

Nhưng chuyện đời không như mình nghĩ, tôi lại phát hiện ra em lại đang quen với một người đàn ông khác. Lần này thì tôi không còn cảm giác ghen tuông hay oán trách bởi tôi nghĩ đây là tính cách của em, tính cách mà có lần cô ấy nói với tôi “em không phải là mẫu người chung thủy”, tôi nghĩ em chỉ nói đùa!

Tôi không nói gì, chỉ vọn vẹn một tin nhắn “một khi em lừa gạt anh rồi thì đừng bao giờ liên lạc với anh nữa”. Từ đó đến nay đã hơn 7 tháng, tôi cũng không trông mong gì về những lời đề nghị như trước đây của em nữa.

Tim tôi dường như chai đá bởi chịu quá nhiều lần tổn thương, nếu như ngày đầu gặp em, tim tôi rung động bấy nhiêu thì ngày nay cũng chết lặng ngần ấy. Mọi người trong công ty hay trêu chọc tôi là “ông già sắt đá”! Tôi không buồn vì những lời lẽ ấy bởi tôi biết được hiện nay tôi làm gì.

Tôi cũng đã thử quen người yêu mới với hy vọng rằng cô ấy sẽ giúp tôi quên được hình bóng em. Nhưng không, những buổi đi dạo phố, ngồi tâm sự, ôm ấp chỉ làm cho tôi càng nhớ về em hơn và tôi quyết định không tiếp tục mối quan hệ này nữa bởi tôi không muốn dẫm đạp lên trái tim cô ấy như em từng làm đối với tôi.

Tôi viết ra những dòng tâm sự này mong sao xoa dịu vết thương của những người đang thương yêu tôi, đang đau khổ trước những thái độ thờ ơ, vô cảm của tôi. Tôi mong sao ngày đi du học của tôi sẽ đến thật nhanh mặc dù không còn lâu nữa, đời sống tình cảm của tôi sẽ sang một trang mới, một trang tình cảm không có hình bóng em trong ấy.

L.T.T.

Bế tắc vì yêu người kém 5 tuổi

[Góc Tâm Sự] – Ngày người ta nói câu “em thích chị, chị cho em cơ hội” tôi không sao tin được. Nhưng người ta rất thực lòng khi nói ra câu đó và bằng chứng là gần một năm nay luôn bên tôi, cùng tôi chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống và hết lòng chiều theo ý thích của tôi. (Thi)

From: Thi
Sent: Saturday, March 13, 2010 9:25 AM

Tôi là một cô gái bướng bỉnh và có một người yêu tôi “bị động”. Tôi đã làm cho người ấy của tôi bao phen điêu đứng và buồn nhiều vì thái độ và hành động của tôi, nhưng người đó vẫn rất yêu và chiều chuộng tôi.

Tình cảm của tôi và người đó không giống như mọi người mà đó là tình “chị em”. Tôi hơn người đó đến 5 tuổi, làm cùng công ty. Ngày người ta nói câu “em thích chị, chị cho em cơ hội” tôi không sao tin được và cũng không ngờ tới đó là sự thật và còn cho là nói đùa. Nhưng người ta rất thực lòng khi nói ra câu đó và bằng chứng là gần một năm nay luôn bên tôi, cùng tôi chia sẻ những vui buồn trong cuộc sống và hết lòng chiều theo ý thích của tôi, mặc dù đôi lúc tôi thấy mình cũng hơi quá đáng khi đòi hỏi như thế.

Cũng đã bao lần tôi nói câu “chia tay”, nói với người ta rằng chuyện này là không thể vì khoảng cách tuổi quá xa và chính tôi không đủ can đảm vượt qua dư luận để cùng người ta đi hết con đường. Mỗi lần có ai đề cập đến chuyện “tình chị em” thì tôi lại thụt lùi và phán câu “chia tay” dù cho người ta có đau đớn thế nào.

Rồi phân tích, dỗ dành, năn nỉ… vân vân và vân vân và tôi lại xuôi, lại tiếp tục với ý nghĩ không thể làm khác nếu không sẽ bóp chết một cuộc sống đang cố gắng hết sức để có thể làm cho chuyện rất khó thực hiện trở thành sự thật là 2 người có cách biệt về tuổi tác, nhưng nếu yêu nhau thực sự thì vẫn có thể bên nhau hạnh phúc.

Tôi không biết phải làm sao, có tình cảm với người đó không? Thực tình mà nói là có. Tôi vui và cảm thấy hạnh phúc khi được yêu thương và chăm sóc, khi nhận những tình cảm người ta dành cho mình và chứng kiến những việc người ta làm vì mình. Nhưng tôi vẫn không thể vượt qua được dư luận.

Sinh trước người ta 5 năm nhưng những điều tôi biết, tôi nghĩ lại như nhỏ hơn người ta đến 5 năm. Người ta nói nhìn tôi, thái độ, hành động của tôi như con nít và người ta có cảm giác phải che chở, bao bọc. Tôi cứ cho rằng mình mạnh mẽ nhưng bên người ta tôi lại thấy mình nhỏ bé và yếu đuối.
Đến bây giờ thì chúng tôi vẫn giấu mọi người về mối quan hệ này, nhưng có lẽ mọi người ai cũng biết mà không nói ra. Tôi không biết chuyện này rồi sẽ đi về đâu, nhưng thực sự tôi cảm thấy bế tắc. Ngay cả đứa bạn thân nhất tôi cũng không dám kể mặc dù trước đây chuyện gì chúng tôi cũng nói được với nhau.

Cứ để chuyện này xảy ra như thế tôi biết sau này sẽ đau khổ cho cả hai và cho cả những người xung quanh nữa, nhưng tôi thực sự không biết phải làm sao.

Thi

Vợ tôi chỉ biết công việc

[Góc Tâm Sự] – Cô ấy phải làm việc như một cái máy vậy, khi đau ốm nặng lắm phải đi bệnh viện thì mới dừng lại. Còn nếu chỉ đau cảm cúm hay mệt lả thì vẫn phải làm việc. Ngày qua ngày, tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Có gia đình rồi mà tôi có cảm giác mình vẫn còn độc thân. (Hoàng)

From: Hoàng
Sent: Tuesday, February 23, 2010 6:50 PM

Chúng tôi mới cưới nhau được 3 tháng. Mọi thứ sau khi cưới thật là tồi tệ.

Vợ tôi là con của một doanh nhân, ông ấy làm chủ một doanh nghiệp của gia đình. Và ông ấy cũng là chủ của gia đình. Chính vậy, ông ấy là một người gia trưởng. Vợ con đều phải dưới quyền ông ấy.

Vợ tôi, con gái ông ấy, cũng là một nhân viên trong guồng quay của doanh nghiệp đó. Và cũng là một nhân viên cốt cán. Vì vậy mà khối lượng công việc của cô ấy mỗi ngày rất nhiều. Cô ấy phải làm việc cả ngày, từ sáng sớm đến tận chiều tối. Sáng sớm nghĩa là phải từ 5h30 sáng cho đến 7h tối hằng ngày, kể cả những ngày lễ, ngày nghỉ và chủ nhật hằng tuần. Và dĩ nhiên, thu nhập của cô ấy cũng khá nhiều.

Tôi, là chồng cô ấy. Chỉ là một người làm công việc bình thường. Công việc thiết kế quảng cáo của tôi khác biệt với ngành nghề mà vợ và gia đình vợ làm. Nghề của tôi không phải kinh doanh. Chính vì thế mà tôi không thể giúp được gì cho gia đình vợ tôi, và cũng vì vậy mà tôi không bao giờ động vào công việc của gia đình cô ấy. Thu nhập tôi thì thấp hơn vợ tôi nhiều lần và không ổn định.

Trước khi cưới, chúng tôi đã thỏa thuận với nhau rằng: “Sau khi cưới, em sẽ không được làm việc từ sáng sớm tới chiều tối như thế này được nữa, mà phải dành thời gian cho gia đình. Chủ nhật phải nghỉ ở nhà để lo cho gia đình hoặc để chúng ta thư giãn sau một tuần làm việc mệt mỏi”. Vợ tôi hứa với tôi rất rành rọt và rõ ràng vậy.

Nhưng, sau khi chúng tôi đi tuần trăng mật về, cô ấy lao ngay vào công việc. Và mọi thứ vẫn như cũ. Ngày nào cô ấy cũng làm việc. Và chiều tối mới về đến nhà. Doanh nghiệp của bố cô ấy cách nhà chúng tôi ở 30 km. Nên cô ấy phải dậy sớm đón xe bus đi làm. Và chiều đón xe bus về.

Khi về tới nhà thì cũng là tới giờ cơm tối rồi. Cho nên vợ chồng chúng tôi ăn cơm chung với ba mẹ tôi. Nhưng vợ tôi ăn không vừa miệng, nên chúng tôi quyết định ăn riêng, nghĩa là tự đi chợ về nấu ăn cho riêng chúng tôi. Và dĩ nhiên, tôi là người đi chợ và nấu ăn rồi. Vì chiều tối cô ấy mới về tới nhà thì làm sao mà nấu ăn được.

Tôi cũng phải làm việc cả ngày. Và công việc của tôi đòi hỏi tinh thần luôn vui vẻ, bình yên. Đó là tính chất của nghề thiết kế. Nếu ai làm nghề này sẽ hiểu chi tiết hơn.

Buổi trưa tôi ăn quán. Buổi chiều tôi đi chợ về nhà nấu. Chờ vợ tôi về thì cả 2 cùng ăn. Nhưng tôi cũng có công việc, và không thể đi chợ và nấu ăn mãi được. Thế là tôi và vợ đi ăn ở quán những lúc tôi không có thời gian đi chợ. Tôi có bàn với vợ tôi rằng: “Em làm ít thôi, chủ nhật ở nhà nấu ăn chung cho vui.”

Nhưng cũng chỉ được một vài chủ nhật vợ tôi ở nhà, dọn dẹp căn phòng 18 m2. Rồi giặt đồ. Giặt bằng máy. Rồi vợ tôi cũng phải đi làm trở lại như trước. Tôi hỏi cô ấy: “Sao em phải làm việc cực như vậy chứ? Đó đâu phải là doanh nghiệp của em? Hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi đi. Hoặc nghỉ vài ngày cho khỏe rồi làm tiếp. Các công ty lớn họ còn có chế độ nghỉ phép, sao em làm cả năm mà không được nghỉ?”.

Vợ tôi trả lời: “Em nghỉ cũng được, không ai bắt em làm hết. Nhưng nghỉ ở nhà, ba em làm việc thay em tội nghiệp lắm. Mà em không đi làm là ông nhăn nhó mệt lắm. Em không thích vậy”. Tôi nói rằng, “tại sao Ba em lại không bỏ tiền ra thuê thêm nhân viên? Tại sao lại để con gái ruột của mình làm việc liên tục như vậy?”.

Nhưng đó cũng chỉ là câu hỏi của tôi mà thôi, còn câu trả lời thì không có ai trả lời cho tôi cả.

Vợ tôi đi làm hằng ngày, công việc không căng thẳng nhưng nhiều, mỗi ngày đi hằng 30 km đi và 30 km về, thì quả là mệt nhọc. Về nhà, vợ tôi từ nhỏ đến lớn đã không biết nấu nướng bữa cơm cho gia đình. Vì trong gia đình cô ấy là con gái duy nhất và là con út nên được ba mẹ cưng chiều. Tất cả việc nấu nướng đều do người làm và mẹ cô ấy làm.

Tôi có khuyên cô ấy là nên dành thời gian tìm hiểu việc nấu nướng để nấu bữa ăn gia đình. Không biết thì anh sẽ hướng dẫn cho. Sau này còn có cái để mà bày với con cái sau này nữa. Chứ em mà không biết gì, sau này con cái nó sẽ như thế nào đây?

Nhưng, vợ tôi vẫn làm việc mỗi ngày. Như một cái máy vậy. Khi đau ốm nặng lắm phải đi bệnh viện thì mới dừng công việc lại. Còn nếu chỉ đau cảm cúm hay mệt lả người, thì vẫn phải làm việc và làm việc.

Một ngày tôi vào đón cô ấy về. Hẹn 5h chiều về, để còn về nhà nấu cơm ăn, vì về đến nhà cũng đã 6h chiều rồi. Thế nhưng, vì công việc mà đến tận 7h tôi mới chở cô ấy về nhà được. Một lần sau cũng vậy, tôi bực quá nên đã mắng cô ấy không được làm việc như thế và phải đi về ngay. Nhưng cô ấy không chịu, vì sợ ba cô ấy nhăn nhó khó chịu. Tôi đã lớn tiếng để cố ý cho ba mẹ cô ấy nghe. Thái độ tôi rất khó chịu, chính vậy mà bố cô ấy đã bảo cô ấy về. Nhưng bạn à, hôm sau lại vẫn thế.

Ngày qua ngày, tôi cảm thấy chán nản vô cùng. Có gia đình rồi mà tôi có cảm giác mình vẫn còn độc thân. Nếu muốn ăn bữa ăn gia đình thì hiển nhiên tôi phải tự đi chợ và vào bếp nấu cơm rồi. Là một người đàn ông như vậy thì có buồn không nhỉ?

Mỗi ngày tôi thức dậy, vợ tôi đã đi làm rồi. Căn phòng trống rỗng, cuộc sống trống rỗng mỗi ngày, và kéo dài tới 7 giờ tối hằng ngày. Buồn quá, tôi cũng làm việc và tìm bạn bè là chỗ để có niềm vui trong cuộc sống.

Tết này đây, cô ấy vẫn làm việc. 30 Tết vẫn làm. Mùng 1 cũng làm. Mùng 2 cũng làm và mùng 3 dĩ nhiên là làm rồi. Vì đối với họ mùng 3 là hết Tết rồi.

Tôi chán, chẳng muốn đi đâu chơi nữa. Vợ tôi hỏi anh có muốn đi chơi không? Lúc đó cảm giác của tôi không còn hứng thú nữa. Cái Tết thật là chán. Tôi đi thăm anh em chú bác họ hàng, cũng phải nói rằng vợ tôi bận làm, nên không đi được vì công việc căng lắm, không bỏ được. Không hiểu họ có nghĩ ngợi gì không. Chắc là nhà tôi phải giàu lắm vì phải làm việc suốt cả năm như vậy.

Một ngày tôi bị thiếu máu não và phải vào bệnh viện cấp cứu. Mẹ tôi cùng cô ấy đi taxi đến bệnh viện. Lúc đó không hiểu sao, tôi thì mệt kinh khủng và đi không nổi vì chóng mặt. Còn cô ấy lại cảm thấy vui vẻ lạ kỳ. Vợ tôi tung tăng trong bệnh viện và cười đùa trước cửa phòng cấp cứu. Lúc hỏi cô y tá, cô ấy cũng cười giỡn, khiến nhân viên ở đó cũng cảm thấy rất khó chịu. Và dĩ nhiên mẹ tôi cũng khó chịu và rất ngạc nhiên vì chưa thấy ai như vậy bao giờ. Bởi tối hôm đó cả nhà tôi, gồm anh chị em trong nhà đều chạy đến xem tôi thế nào, vì cũng khá nguy hiểm đến tính mạng của tôi.

Cái chán lên đến tận đỉnh. Tối thứ bảy, cô ấy bảo tôi ngày mai dậy sớm đi ăn sáng, café rồi tôi chở cô ấy đi làm. Tôi bảo cô ấy “thôi, em đi làm đi, nếu rảnh anh sẽ vào công ty em chơi. Anh sẽ đi ăn sáng café với bạn”. Bởi vì tôi chán, vì bao nhiêu lần đi ăn sáng café rồi chở cô ấy vào công ty, tôi đều bị bố cô ấy mắng vốn là sao mà đi làm trễ như vậy. Hoặc lúc đang ăn, bố cô ấy cũng gọi điện thoại cho cô ấy hỏi đã đi làm chưa?

Tôi thật sự là không muốn mình phải sống không thoải mái như vậy. Một cuộc sống mà vợ tôi không thể là người thay đổi.

Tối thứ bảy đó, cô ấy mắng tôi rằng: “Được rồi, tôi không cần anh nữa, tôi tự đi làm, anh ở nhà mà chơi với bạn anh. Bạn anh toàn là lũ lợi dụng và ăn bám chứ được tích sự gì. Có tốt bằng vợ và gia đình anh không mà anh dành hết thời gian cho họ? Còn tôi anh không thể dành thời gian cho tôi dù chỉ là một chút trong tuần. Anh sướng quá rồi không biết gì cả. Anh có biết là mỗi buổi sáng sớm tôi đã phải đi làm, trong khi anh vẫn còn ngáy o o ở trên giường? Tôi đi làm kiếm tiền là kiếm tiền cho ai anh biết không? Còn anh thì như một công tử bột, mới đau ốm có một chút mà cả gia đình anh nhào vào làm như chuyện quan trọng lắm. Nhà tôi không phải cứ nhất thiết như vậy đâu”.

Nghe vậy tôi cảm thấy rất buồn. Vợ tôi lại tiếp tục: “Sống với anh tôi cảm thấy chán, với công việc mà tôi lại thấy vui hơn”. Tôi thấy buồn với lời nói đó nên đã nói lại rằng: “Vậy em vào đó mà làm việc. Em làm cả ngày, và làm cả đời em đi. Vì đó là niềm vui của em thì em hãy vào đó và sống với nó”.

Vợ tôi dùng dằng: “Anh đã nói thế thì được rồi, tôi sẽ đi, và không quay lại căn nhà này nữa. Làm việc còn vui hơn sống với anh”. Rồi sau đó cô ấy gọi taxi và bỏ về nhà giữa đêm khuya. Nhà cô ấy cũng là công ty của gia đình cô ấy, nơi cô ấy đang làm việc. Lúc đó cũng gần 12h kém, khuya rồi.

Cô ấy mở cửa đi mà không một lời xin phép ba mẹ tôi.

Vài ngày trôi qua. Ba mẹ cô ấy vẫn không điện thoại ra cho gia đình tôi để xem sự tình và ngọn nguồn câu chuyện thế nào mà con gái của họ bỏ về giữa đêm khuya như thế. Tôi nghĩ rằng, họ đã bênh vực cô ấy và cho rằng cô ấy đúng nên đã không cần điện thoại làm gì. Và chắc họ đang chờ tôi đến để xin lỗi và đón cô ấy về.

Thiết nghĩ cuộc sống của họ cũng chỉ vì vật chất, vì tiền. Và đó chính là công việc của họ. Còn họ chẳng hiểu biết gì về cuộc sống, về gia phong trên dưới của một gia đình.

Tôi chợt cảm thấy gia đình của mình bị gia đình họ coi thường. Và tôi nghĩ rằng có lẽ tôi phải dừng lại cuộc hôn nhân này. Tôi đã bị đẩy vào một cuộc sống buồn bã và cô đơn. Nhưng trước khi như vậy, tôi muốn các bạn cho tôi một lời khuyên để tôi có thể có một quyết định đúng đắn hơn. Bởi vì đã nhiều lần rồi, vợ tôi đã không thể thay đổi. Tôi đã rất buồn. Tôi cũng muốn dừng lại vì tôi và cô ấy vẫn chưa có con cái gì cả. Đó có thể là may mắn của tôi chăng?

Cảm ơn bạn đã đọc tâm sự của tôi. Hãy cho tôi lời khuyên nhé!

Hoàng