Category Archives: Tâm sự hôn nhân

Hoặc là làm chuyện nhà, hoặc là “nghỉ chơi” luôn!

“Thôi con à, nó vậy rồi, mẹ cũng không biết phải làm sao. Con nghĩ cho mẹ thì đừng để tâm làm chi nữa. Mẹ nghe riết rồi cũng muốn tăng-xông…”. Có lần, mẹ chồng tôi vừa vuốt vai tôi, vừa nói như vậy.

So với nhiều người, tôi thật có phúc vì được mẹ chồng thương yêu hết lòng. Thậm chí có lần mẹ bệnh, tôi nuôi mẹ ở bệnh viện, mọi người cứ lầm tưởng tôi là con ruột, còn Tuấn là con rể vì thỉnh thoảng anh mới vô thăm mẹ, vô ngồi một chút lại về “vì không chịu nổi mùi của bệnh viện”.

Chồng tôi là con út trong gia đình có đến 5 chị em gái. Chỉ điều đó thôi cũng khiến anh trở thành vàng ngọc không chỉ của ba mẹ mà còn của các chị. Từ bé, Tuấn đã quen được cưng thương, chiều chuộng hết mực dù khi đó nhà chồng tôi cũng không khá giả gì. Trong nhà có thứ gì ngon ngọt, đẹp đẽ, mọi người đều nhường phần cho út. Cứ thế chồng tôi lớn lên như một ông trời con trong sự bảo bọc của ba mẹ và các chị.

Khi chúng tôi mới quen nhau, anh có đề cập chuyện đó nhưng tôi không để ý lắm. Bởi tôi cũng được cưng thương, chiều chuộng nhưng ba mẹ tôi cũng dạy dỗ đàng hoàng, chuyện gì cũng tập làm cho quen chứ không được ngồi chỉ tay 5 ngón, sai người này, khiến người kia. Tôi nghĩ Tuấn cũng thế. Hơn nữa, anh là con trai một, chắc chắn phải được nuôi dạy để sau này thành trụ cột trong gia đình.

Tôi đâu biết đến năm cuối đại học, mẹ và chị vẫn phải bưng đồ ăn sáng vào tận phòng, quần áo thì có người giặt ủi sẵn; thậm chí Tuấn đi xe hết xăng cũng có người đổ cho, xe dơ có người mang đi rửa, thay nhớt; giày dép cởi ra có người lấy xếp lên kệ; ăn cơm xong có người rót nước để ngay trước mặt, tối ngủ có người mắc mùng…

Đáng nói hơn là việc ăn uống trong nhà tất cả đều phụ thuộc vào khẩu vị, sở thích của “cậu út”. Út thích ăn gì thì cả nhà phải ăn thứ đó; có khi cả tuần lễ út chỉ thích ăn thịt bò xào, thế là ba mẹ và các chị cũng chỉ được ăn duy nhất món ấy trong 7 ngày!

Làm việc nhà hay nghỉ chơi luôn
Tâm sự của người vợ lấy phải chồng được cưng chiều từ nhỏ đến lớn

Những chuyện như vậy, khi mới quen Tuấn, nghe mấy chị kể, tôi không tin, cứ nghĩ mấy chị cường điệu để thử lòng tôi. Chỉ đến khi về ở chung với anh, khi đó mấy chị đã đi lấy chồng, chỉ còn ba mẹ và tôi; đến lúc đó tôi mới té ngửa: Đó chỉ mới là một phần trong những gì mà “cậu út” biểu hiện. Lần đầu tiên thấy Tuấn ngồi lì trong phòng không chịu xuống ăn sáng, tôi chạy lên kêu thì mẹ chồng tôi bảo: “Con cứ ăn đi, để mẹ mang lên cho nó”. Tất nhiên tôi không thể nào để mẹ làm chuyện đó. Tôi bưng lên cho anh và nói: “Anh xuống ăn với ba mẹ và em cho vui chứ, nhà có mấy người mà mạnh ai nấy ăn thì coi sao được?”. Nghe vậy, chồng tôi cười: “Từ từ rồi em sẽ quen thôi mà”.

Nhưng tôi không thể nào quen được. Một tuần lễ, một tháng, một năm rồi ba năm… Sáng sớm tôi thức dậy thì mẹ chồng đã làm đồ ăn sáng với lý do: “Con cứ ngủ cho khỏe, mẹ nấu nướng quen khẩu vị cha con nó rồi”. Tôi không chịu nhưng không có cách gì giành lấy công việc yêu thích này của mẹ chồng. Bữa trưa thì tôi ăn cơm ở công ty, anh về nhà ăn với ba mẹ nhưng thường là ăn một mình vì mẹ nấu riêng cho anh một mâm. Buổi tối, tôi về sớm nhưng cũng chỉ được là chân phụ bếp vì mẹ lại giành phần cơm nước vì “có gì đâu mà mệt? Mẹ làm lặt vặt trong nhà thì cũng coi như tập thể dục thôi mà”. Tôi bất lực nhìn mẹ chồng: “Mẹ ơi, cứ như vầy, mai mốt không có mẹ, tụi con biết làm sao?”. Mẹ chồng tôi cười thật hiền: “Mẹ phải sống một trăm tuổi để ẳm cháu nội chớ không chết sớm đâu mà con lo”.

Tôi cũng cầu như vậy nhưng ông trời không chiều lòng người. Mẹ chồng tôi bị tai biến, sau đó không qua khỏi. Tôi thật sự bị sốc sau biến cố này. Khi đó tôi vừa có thai cháu đầu lòng được 4 tháng. Đối với tôi, mẹ tuy không phải là mẹ ruột, tôi cũng không được sống với mẹ lâu nhưng tình cảm mẹ để lại trong tôi thật khó phai nhòa.

Hơn nữa, mẹ còn là người lo lắng, chia sẻ với tôi mọi gánh nặng trong gia đình. Không có mẹ, tôi phải làm tất cả, trong đó có việc “hầu hạ ông vua con” là chồng tôi. “Anh à, anh để giày lên kệ dùm em đi”- tôi nhẹ nhàng nhắc khi chồng tôi cởi giày vứt mỗi nơi một chiếc. Anh lấy chân đá cho 2 chiếc giày xích lại gần nhau rồi bỏ vào nhà. “Anh dọn cơm cho ba dùm để em cho con ăn…”- tôi kéo anh khỏi trận bóng đá trên tivi. Anh lấy remode bật tivi to hết cỡ để “dưới bếp cũng nghe được”. Tôi nhờ anh ghé tiệm tạp hóa cạnh nhà mua dùm tuýp kem đánh răng, anh bảo bà chủ tiệm mang qua nhà chứ không chịu cầm về. Có lần tôi bệnh nằm liệt giường, anh xách cặp lồng ra quán mua cơm cho tôi và ba, còn anh thì đi ăn phở. Tôi nhờ anh đưa rước con đi nhà trẻ mấy hôm mình bị bệnh thì anh mang nó qua gởi nhà chị hai…

“Nè anh, để em sắm cho anh cái ngai vàng rồi anh leo lên đó ngồi làm vua luôn nghen!”. Có lần bực mình quá, tôi nói với anh như vậy. Anh nhăn mặt: “Sao càng ngày em càng lắm lời như vậy? Hồi mới yêu nhau, em đâu có thế?”. “Nhưng chuyện nhà cửa là chuyện của hai người chớ đâu phải chuyện của riêng em? Em cũng phải đi làm mà?”- tôi bực mình. “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm; phân công rồi, cứ vậy mà làm”- anh đứng dậy bỏ đi.

Trời ơi, tôi bó tay thật rồi. Anh cho rằng cái nhà chúng tôi đang ở là của cha mẹ để lại cho anh, vậy là anh đã hoàn thành nhiệm vụ “xây nhà” rồi; mọi thứ còn lại tôi phải làm, phải lo. Nếu cứ như vầy, tôi sẽ tức mà chết! Tôi hết chịu nổi nên cầu cứu các chị. Ngay lập tức mấy chị chạy qua. Nhưng thay vì rầy la em trai mình, họ lại… xuống nước năn nỉ tôi. Nào là “cậu út quen được cưng chiều từ nhỏ”, nào là “nhà chỉ có một mình nó con trai, mấy chị quen nhường nhịn nó rồi…”, nào là “em thương ba, thương mấy chị thì ráng chịu khó một chút”, nào là “em cần gì, mấy chị sẽ làm cho em chớ đừng bắt cậu út làm, tội nghiệp nó, đàn ông con trai mà…”…

Tôi bó thay thật rồi. Tưởng cầu cứu mấy chị sẽ được việc, ai ngờ mấy chị cũng xót em trai nên chỉ nói giúp vào, còn tôi thì ngày ngày vẫn ngập đầu với một núi công việc có tên và không tên. Thật lòng, nếu không có ba chồng tôi thì có lẽ tôi đã bỏ về nhà ba mẹ tôi mà ở cho sướng tấm thân.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải “tự cứu” bằng cách “cấm vận” với lý do mệt mỏi, không có hứng thú. Phải công nhận là chồng tôi chuyện gì cũng tệ, chỉ có mỗi chuyện vợ chồng là giỏi giang. Chính vì vậy, khi bị cấm vận, anh bứt rứt, khó chịu; xuống nước năn nỉ ỉ ôi. Nhưng tôi nhất quyết không cho.

Ba hôm trước, tôi ra tối hậu thư: Hoặc là làm chuyện nhà giúp tôi, hoặc là “nghỉ chơi” luôn! Anh xấu hổ đỏ mặt: “Quá đáng! Làm như người ta cần lắm vậy. Cứ thử đi rồi biết ai thiệt thòi. Mai mốt người ta làm gì bên ngoài thì đừng có trách”. Nói rồi anh ngoe nguẩy ôm mền gối xuống đất ngủ.

Tôi nhìn anh nằm chèo queo dưới đất, vừa thấy tội nghiệp, vừa thấy tức cười. Gã đàn ông hay mè nheo, nhỏng nhẽo, lười nhác của tôi năm nay đã 33 tuổi. Thế mà anh vẫn như một đứa con nít. Không lẽ tôi phải sống suốt đời, suốt kiếp với một đứa trẻ lên 3 như vậy sao? Không lẽ chẳng có cách gì để “cải tạo” đứa bé ấy trở thành một người đàn ông thực sự hay sao?

Tâm sự Thúy Hằng / Nguồn: nld.com.vn

Mẹ chồng đòi ngủ chung với vợ chồng tôi

Cứ lúc vợ chồng chuẩn bị ngủ, bà bảo anh dịch vào để bà nằm. Không hiểu bà ghen tuông hay không biết ý mà cư xử thế trước mặt con dâu.

Tôi 25 tuổi, lập gia đình được một năm, đang mang bầu 9 tháng. Tôi sắc sảo, ham kiếm tiền, cuộc sống gia đình vốn khó khăn từ nhỏ, bố đi bước nữa với mẹ khi đã có hai con riêng. Thời thơ ấu theo trí nhớ của tôi là những cuộc cãi vã, tranh giành tài sản, nhà cửa, đánh đập đe dọa của bố với mẹ, có lẽ ít nhiều bản tính tôi cũng bị ảnh hưởng bởi hoàn cảnh sống.

Học xong cấp 3, tôi lấy bằng cao đẳng và đi làm thêm để trang trải học phí, đỡ đần mẹ chi tiêu trong gia đình. Tôi không là đứa con gái ngoan, trước khi lấy chồng cũng yêu thương sâu sắc với 2 người nhưng đều không thể đi đến hôn nhân. Rồi gặp anh, chồng tôi hiện giờ, anh bằng tuổi, là nhân viên bán điện thoại giống tôi. Ban đầu 2 đứa chỉ là bạn bè, đôi lúc chia sẻ về những cuộc tình, những vấn đề trong cuộc sống. Một năm sau yêu nhau và 6 tháng sau đám cưới diễn ra nhanh chóng vì tôi lỡ có bầu. Không may cái thai được 8 tuần bị chết lưu, vợ chồng động viên nhau còn trẻ, không nên quá đau buồn.

Nhà chồng mặt đường, cho thuê 12 triệu đồng một tháng tầng một, cả gia đình 3 người: mẹ chồng, chồng, em chồng sinh hoạt 15 m2 tầng 2. Trước lúc cưới mẹ bảo anh nói với tôi rằng mẹ không cho của hồi môn, tiền phải dồn vào để làm đám cưới. Thú thật là gái Hà Nội, lại xinh xắn, ưa nhìn, tháo vát, bạn bè thấy ai đi lấy chồng cũng được mẹ chồng trao quà, tôi cũng không khỏi tủi thân. Chồng tương lai bảo đi vay tiền để mua kiềng, tôi thương lắm, lại nghĩ về rồi bán, tôi bảo anh không cần. Ngày cưới diễn ra suôn sẻ hạnh phúc, mẹ đẻ trao của hồi môn cho tôi và tặng cho con rể một chiếc nhẫn.

Sau ngày cưới, mẹ chồng bảo đẹp nhất là một trai một gái, không thì hai giai chứ hai gái vứt đi. Vài ngày bà lại hỏi không chửa đi à? Đi khám xem có sao không? Trong khi tôi vừa bỏ đứa con bị chết lưu được 2 tháng, bác sĩ dặn nên 6 tháng sau mới có lại. Công ty cắt giảm nhân sự, tôi thất nghiệp, hai tháng ở nhà ăn bám chồng, bị mẹ chồng đi ra đi vào tra hỏi. Vậy là chấp nhận lương thấp, tôi lại đi bán điện thoại cho một cửa hàng mới mở với mức lương 2 đến 3 triệu đồng.

Là con dâu mới về, tôi giặt giũ, lau dọn nhà cửa vì bà góa chồng, ở vậy 7 năm nay, nhà cửa bừa bộn, quần áo cũ mới lẫn lộn không bao giờ thèm để ý. Cứ lúc vợ chồng chuẩn bị nằm ngủ, bà bảo anh nằm dịch vào bà nằm. Tôi không hiểu bà ghen tuông hay không biết ý mà lại cư xử như vậy trước mặt con dâu. Con trai bà đã có vợ, đâu còn bé bỏng để bà tự nhiên đến mức thô như thế.

Rồi nhà xây xong, chúng tôi có phòng riêng, một tháng sau tôi có tin vui. Chồng yêu vợ nhưng nông nổi, trẻ con vô cùng, một lần tôi không muốn anh đi chùa Hương với bạn mà anh đánh tôi thủng màng nhĩ. Chửa 3 tháng tôi cầm điện thoại đọc tin nhắn của anh, anh cầm điều khiển đánh vào mặt tôi, chửi thô tục, đuổi tôi về nhà ngoại không biết bao lần.

Hôm nay, tôi đếm từng ngày để lên bàn đẻ mà vẫn không khỏi tủi hờn. Mua đồ cho con trai trong bụng tôi phải xin mẹ đẻ, đi làm xét nghiệm cũng vậy. Còn 6 triệu để dành đi đẻ, tôi nói chồng hỏi vay bà nội vài triệu nhỡ phải mổ, anh hét vào mặt tôi: “Tiền đâu mà đưa cho mày, mày rút tiết kiệm về mà đẻ rồi nuôi”. Tôi ê chề tự nói chuyện với mẹ chồng, bà bảo làm gì có, khó khăn lắm rồi bảo tôi đẻ xong về mẹ đẻ 3 tháng, khi nào cứng cáp lại về.

Tôi nhiều lần nhìn lại bản thân, không khéo ăn khéo nói nhưng công việc nhà nội đều có trách nhiệm đầy đủ. Tuy không quý, nhưng tôi không bao giờ dám láo hay vô lễ với bất kể ai bên họ nhà chồng, sợ họ lên mặt nói mẹ tôi không biết dạy con. Mong các anh chị từng trải trong hôn nhân cho tôi những lời khuyên chân thành nhất để gỡ được khúc mắc trong lòng!

Theo tâm sự của bạn My

 

Xin lỗi…em không chủ động ngoại tình

Giờ đây giữa chồng và ảnh tôi không biết giải quyết sao cho êm dịu, dĩ nhiên con tôi cần có cha nhưng tình cảm tôi dành cho ảnh là có thật. Tôi đã hứa với con tim mình nên dứt khoát trước khi chồng tôi phát hiện.

Em không chủ động ngoại tình - Ảnh minh họa
Em không chủ động ngoại tình – Ảnh minh họa

Ông ăn trả bà ăn nem dường như trở thành quy luật tất yếu khi lí giải cho chuyện ngoại tình. Tôi tin chắc trong tâm mọi người không ai có ý nghĩ như thế nhưng ý nghĩ là một chuyện còn những biến cố, những sự đưa đẩy của cuộc sống làm sao tránh khỏi, nó là chất xúc tác khiến ta theo con đường tội lỗi.

Anh và tôi cũng thế. Chúng tôi đến với nhau một thời gian nói ngắn cũng không quá ngắn mà dài cũng chưa phải dài, 5 năm cho một chuyện tình đẹp, nhưng tới khi cả hai đều có công việc ổn định cũng là lúc chúng tôi thấy mình không còn là của nhau.

Anh- một người làm kỹ sư xây dựng với vẻ ngoài bảnh bao khá hào hoa, tôi- một cô giáo trẻ trung hiểu chuyện, cả hai chúng tôi hòa quyện vào nhau tình cờ tại bữa tiệc cưới của nhỏ bạn, đập vào mắt tôi là vẻ ngoài hào nhoáng của anh không biết đã làm siêu lòng biết bao cô gái.

Chúng tôi có với nhau 1 đứa con trai, lên 4, kháu khỉnh đáng yêu, lanh lợi. Tưởng chừng như cuộc sống không còn ai hạnh phúc hơn gia đình tôi ,vậy mà chuyện không ai tin được đã xảy ra. Dạo này chồng tôi hay đi theo công trình, ở ngoài nhiều hơn lúc trước, có những chuông điện thoại bí hiểm mà tôi không sao lí giải được. Lúc xưa anh không bao giờ khư khư giữ điện thoại của mình, vậy mà giờ đây anh cất nó một cách lén lút, khi tôi vừa đụng tới là anh chạy lại giằng lấy, nói tôi không tôn trọng quyền riêng tư.

Tôi kinh ngạc tự hỏi đã là vợ chồng rồi cũng cần có khoảng không riêng nữa hả? Tôi khó chịu quay về phòng với nhiều dấu chấm hỏi. Là một người chưa chịu thua ai bao giờ tôi tự mình tìm hiểu vì tôi biết anh đã không còn là anh, là người của 5 năm về trước.

Tôi bắt đầu tìm hiểu kĩ về công việc của anh, dò hỏi qua bạn bè anh về ngày phải đi, mối quan hệ bạn bè khác, cuối cùng ánh mắt tôi dừng lại trước một cô gái tên Nhi trên màn hình face mà bạn ảnh gửi cho tôi. Tôi clik vào nick nem đó, một dãy những sattus ngọt ngào mà cô ấy gửi cho người yêu, không hiểu sao lòng tôi rối bời có chút nghi ngờ, tôi không biết người con trai trong tấm hình chụp quay lưng kia là ai, có phải chồng tôi không, tôi không dám chắc, tôi chỉ biết một điều giờ đây trong lòng tôi một nỗi lo không tên ngày càng nhiều.

Tôi quyết định tìm gặp cô ấy, tôi gọi điện thoại cho cô ấy không liên lạc được, gọi cho chồng tôi cũng lại không,  tôi toan bước đi nhưng lại khựng lại, tôi không đủ can đảm để đối diện, lỡ như người đó là chồng tôi thật thì tôi phải làm sao không lẽ lao vào đánh cô ấy, còn lỡ như tôi lầm thì tôi mang tội nghi oan cho chồng, tôi thở dài quay vào giường nằm.

Nhưng ở đời sóng muốn lặng mà gió chẳng đừng, cô ấy chủ động tìm tôi, cuộc gặp gỡ giữa hai người đàn bà đã nói lên tất cả, tôi hoang mang khi biết hai người qua lại với nhau 1 năm, cô ấy là đối tác của anh khi anh nhận dự án gần đây.

Tôi lững thững trở về như người vô hồn, tiếng còi xe bên tai tôi không nghe rõ, tôi chỉ biết giờ đây trong tôi lòng đã chết.Tôi khựng lại trước cổng nhà, nhìn vào trong tôi thấy màn đêm ập xuống nhanh quá, tôi muốn tìm ánh sáng cho cuộc đời, tôi bước đi tiếp trên con đường hằng ngày đi nhưng hôm nay  nó dài và hoang vu quá.

Điện thoại rung, anh gọi cho tôi, tôi cười khảy cho cuộc đời, tôi tiếp tục bước đi. Tôi biết mình quay về sẽ là lúc anh thú nhận với tôi tất cả, tôi không đủ nghị lực khi chính tôi chưa chuẩn bị tinh thần cho đơn li dị. Ngồi một mình nơi ghế đá công viên, tôi rùng mình nhìn sang cặp bên cạnh đang tâm sự vui vẻ, sao giống hình ảnh khi xưa của tôi như thế. Trời về khuya càng trở lạnh, chỉ còn mình tôi ở đó, bỗng từ xa nhóm thanh niên chạy tới chêu đùa tôi chặn đường tôi, tôi sợ hãi chống cự bỏ chạy nhưng bất lực, đúng lúc tôi tưởng chừng như mình không còn lối thoát thì anh ấy xuất hiện , một mình anh đánh với 3 người thanh niên, anh kéo tôi chạy đi. Khi dừng lại tôi thấy mệt nhưng chuyện đau khổ của tôi dường như không còn. Tôi không muốn về nhà, ảnh dẫn tôi đi nhậu.

Tôi như người vô hồn uống say lúc nào không hay và rồi chuyện không muốn cũng xảy ra, chúng tôi là vợ chồng bất đắc dĩ một đêm. Sáng hôm sau bàng hoàng tỉnh dậy tôi thấy mình mắc sai lầm, tôi nói chấm dứt với anh và cho đó là tình một đêm, anh im lặng nhìn tôi bước đi. Trở về nhà chồng tôi ngồi nơi đó, ngoài sức tưởng tượng của tôi, anh chạy lại níu tay tôi và xin tôi tha thứ. Tôi hất tay anh, trở về phòng.

Ngồi một mình trong căn phòng vợ chồng, tôi thở dài chán nản, tôi đã khóc như chưa từng được khóc, tôi đứng giữa sự đấu tranh giằng xé, một là danh dự lòng tự cao của bản thân, hai là gia đình có đủ ba mẹ cho con tôi.

Bước sang phòng con trai, ngắm nhìn con ngủ, nét mặt gây thơ vô tội tôi không nỡ khiến con buồn, tôi trở xuống dưới nhà nói chuyện với anh. Tôi bỏ qua mọi chuyện và làm lại từ đầu.

Có khi nào quyết định đó trong tôi là hoàn toàn sai lầm. Sau đêm định mệnh ấy tôi luôn bị ám ảnh, rồi cho tới một ngày kia ảnh tìm tới trường học, chờ tôi cả một buổi trời, tôi bất ngờ pha chút xuyến sao khi nhận ra anh, chúng tôi tìm nơi nói chuyện.

Ảnh nói ảnh yêu tôi, ảnh nhớ mùi hương từ cơ thể tôi, tôi xin ảnh buông tha cho mình nhưng nhìn vào mắt ảnh tôi thấy lòng mình muốn sai phạm, phải chăng giờ đây tôi mới hiểu cảm giác của người mới là thế nào. Tôi quay về mà tâm trí đặt nơi đâu. Tôi không muốn mình phạm sai lầm giống chồng , tôi không muốn trở thành bà vợ không chung thủy nhưng con tim tôi đã đẩy tôi sa lầy, mỗi khi buồn tôi lại tìm đến ảnh, dần dà tôi thương ảnh khi nào không hay, tôi thương ảnh vì ảnh chưa có vợ mà lại lỡ thương nhầm người như tôi. Giờ đây giữa chồng và ảnh tôi không biết giải quyết sao cho êm dịu, dĩ nhiên con tôi cần có cha nhưng tình cảm tôi dành cho ảnh là có thật. Tôi đã hứa với con tim mình nên dứt khoát trước khi chồng tôi phát hiện.

Ngày ảnh ra đi mỉm cười chúc tôi hạnh phúc là ngày tôi thấy mình chết hoàn toàn, tôi trở về nhà với cái xác không hồn, nhưng tôi sẽ cố gắng sống vì ảnh, vì tôi và cả con tôi.Tôi chỉ biết cầu mong nơi phương xa mọi điều tốt đẹp nhất sẽ dành cho ảnh-  người con trai tôi thương.

Kim Hòa

 

Nhiều lúc muốn ‘phá rào’ vì chồng quá lạnh nhạt

5 năm tôi nỗ lực rất nhiều nhưng tình vợ chồng không hề cải thiện, thậm chí tệ hơn khi nhiều lần chồng nói thẳng không còn tình cảm với tôi. Tôi muốn phá rào, mong một cử chỉ âu yếm, chăm sóc, chia sẻ chân thành của một người đàn ông.

Tôi lấy chồng 6 năm, có lẽ chỉ được sống đúng nghĩa cuộc sống vợ chồng trong 3 tháng đầu tiên. Khi tôi sinh, lấy cớ vợ mới sinh phải ở phòng riêng, chồng hoàn toàn không muốn gần gũi, dù tôi cố gắng chăm sóc bản thân tươm tất, nhiều lần tâm sự thẳng thắn với chồng, mua thuốc tăng cường sức khỏe cho anh, vậy mà chỉ một cái ôm, cầm tay âu yếm cũng không có. Với tình cảm tẻ nhạt như vậy, dễ hiểu khi chẳng bao giờ anh quan tâm, hỏi han, chăm sóc gì vợ. Tôi ốm nằm một chỗ chồng đi ngang qua phòng cũng không ghé vào hỏi thăm.

Tôi rất yêu chồng, lo lắng chăm sóc anh từng chút một, kể từ những lần ốm đau vặt vãnh ngày thường cho đến công chuyện lớn của đời anh. Vậy mà, chồng nghiễm nhiên coi đấy là chuyện đương nhiên tôi phải làm, không một thái độ coi trọng.

Tình cảnh như vậy của vợ chồng kéo dài gần 5 năm, dù tôi nỗ lực rất nhiều nhưng không hề cải thiện, thậm chí tệ hơn khi nhiều lần chồng nói thẳng không còn tình cảm gì với tôi nữa. Chưa kể thỉnh thoảng có chuyện không vừa lòng, nhất là những lần mẹ chồng khó chịu với con dâu, anh sẵn sàng vung tay tát, mạt sát tôi nặng nề.

Dần dần tôi cạn dần tình cảm nhưng vẫn không muốn ly hôn vì con nhỏ. Chồng tôi mỗi ngày chỉ tiếp xúc với hai mẹ con không quá 15 phút, dù sao tôi vẫn muốn con có đủ bố mẹ. Hiện giờ cháu vẫn nhận được tình cảm và chăm sóc tốt của ông bà nội, nên bản thân đủ khả năng một mình nuôi con tôi vẫn chấp nhận cuộc sống này. Con rất yêu bố, yêu ông bà nội nên không thể đem con ra đi.

Tôi nghĩ mình nên sống, hy sinh vì con dù phải sống mãi trong cô đơn, lạnh lẽo thế này, nhưng không biết có chịu đựng được mãi không. Nhiều lúc tôi muốn phá rào, mong một cử chỉ âu yếm, chăm sóc, chia sẻ chân thành của một người đàn ông, liệu có quá tội lỗi khi bước chân vào thế giới gần giống với ngoại tình như thế này? Mong các bạn chia sẻ.

Ngân / Theo VnE

 

Chồng Đòi “Yêu” Liên Tục Vì Ghen

Không biết ai ác ý, đã thổi bùng trong anh cơn ghen ngùn ngụt, đêm về nhà đã mỏi, anh còn đòi hỏi mình suốt hơn hai tiếng.

Chồng Đòi "Yêu" Liên Tục Vì Ghen
Chồng Đòi “Yêu” Liên Tục Vì Ghen

Giờ đây tôi thấm thía đòn bạo hành tình dục của chồng, có người bị chồng bạo hành bằng cách bỏ đói, còn tôi lại bị bội thực vì ăn quá no.

Tâm trạng tôi đang rất giằng xé và chán nản khi viết những dòng này. Bởi lẽ, tôi không ngờ người chồng thân yêu của mình lại có những hành động đáng sợ đến vậy.

Chúng tôi lấy nhau bằng tình yêu sét đánh, nhưng cũng kéo dài 1 năm trước khi cưới. Anh có một doanh nghiệp kinh doanh vật liệu xây dựng nhỏ, kinh tế khá vững vàng.

Giờ đây tôi thấm thía đòn bạo hành tình dục của chồng, có người bị chồng bạo hành bằng cách bỏ đói,
còn tôi lại bị bội thực vì ăn quá no…

Khác với những ông chủ khác, coi thương trường như là chiến trường, vì thế mà ganh đua, giành giật, ai cũng gớm ghê… Chồng mình vẫn giữ đức tính hiền lành, ăn ở đầu cuối có trước có sau, đối tác, bạn hàng ai cũng quí mến.

Bố mẹ mình cũng vậy. Ngay khi gặp mặt anh, bố mẹ mình quí anh hơn cả con trai. Nhà chỉ có hai cô con gái, vậy mà bố mẹ chê mình không thương tiếc, nào nũng nịu, không biết làm ăn… còn anh thì nào giỏi giang, nào tử tế.

Đúng là cuộc đời, không ai biết được chữ ngờ…

Cưới nhau rồi, vợ chồng ở riêng một nhà, kinh tế có, cứ nghĩ mình được sống cuộc đời sung sướng. Không thể ngờ được mình lại phải chịu sự đau khổ đến cùng cực này.

Trước đây chuyện gối chăn của chúng mình hết sức êm ấm, anh hiền lành ngay cả trên giường, thậm chí hơi khù khờ, nhưng nhờ tình yêu, mọi việc đều rất tuyệt vời.

Nhưng không biết nghe ai khích bác mà anh trở nên điên cuồng đến vậy?

Ở công ty, vốn nhờ thân hình cao ráo, cách ăn mặc có gu và sự linh hoạt trong giao tiếp mà mình luôn được giao cho nhiệm vụ đối ngoại. Vì vậy, đôi khi mình tiếp khách đến khuya mới về.

Không biết ai ác ý, đã thổi bùng trong anh cơn ghen ngùn ngụt, đêm về nhà đã mỏi, anh còn đòi hỏi mình suốt hơn hai tiếng.

Mình rã rời, nhưng không ngờ những ngày sau, chồng vẫn không dừng lại. Thậm chí, anh tìm đọc những sách báo và hùng hục làm theo.

Với đôi tay thô thiển, sự bắt chước nửa vời của anh, mình thấy buồn lòng vô cùng. Thấy vợ chán nản và không hào hứng, anh lại sáng tạo ra chiêu trò mới.

Nhiều hôm mình đang ở công ty cũng bị anh gọi về tra hỏi. Công việc của anh có thể thoải mái thời gian, chứ bắt mình thỉnh thoảng lại xin nghỉ việc, đúng là điều khó chịu.

Vợ về, anh cởi phăng quần áo mình, hít hà khắp vùng ấy xem vợ có lăng nhăng, có mùi lạ nào không… rồi hùng hục lao vào cuộc. Anh cư xử lúc ấy như một thằng điên, một người bấn loạn.

Để rồi, sau đó anh lại ôm ấp, lại xin lỗi, lại xoa dịu… và lại đòi hòi, lại đòi yêu mà không quan tâm gì đến tâm trạng của mình.

Mình buồn lắm, mình yêu anh và chẳng hề có ý nghĩ nào phản bội anh cả. Mình cũng biết anh rất yêu mình, nhưng anh lại đòi hòi mình đáp ứng để chứng minh sự chung thủy.

Mọi người giúp mình với!

 

Độc giả:  Bảo Nguyệt

Chẳng thích chồng đi công tác

Chồng à, sao anh hay phải đi công cán thế, một năm đi những hai lần, mỗi lần toàn hai đến ba ngày, thậm chí có đợt mất hẳn năm ngày em chẳng được ôm anh.

Nhớ chồng
Sao chồng hay đi công tác thế

Anh thừa biết em luôn lo lắng, buồn bã như thế nào mỗi khi chiều về chẳng thấy dáng anh quanh em, cho nhà cửa ấm áp, cho em thêm khí thế còn nấu ăn cho mấy bố con, để ăn uống xong xuôi thì cả nhà dắt nhau đi dạo bộ, tạt vào đâu đó uống nước, thư giãn. Em kể anh nghe những câu chuyện mà em thấy thú vị, em kể cũng truyền cảm, hấp dẫn hay sao mà chồng lúc nào cũng thích nghe, có khi lại trách “Sao hay thế mà giờ mới kể”.

Ở nhà vắng chồng em cứ loanh quanh mãi mới hết việc, thu dọn xong, cho con ngủ em chẳng còn việc gì để làm, lại lên giường ôm cái áo còn vương mồ hôi của anh dù cũng chả ngủ ngay nổi.

Vì vẫn nhớ cảm giác đang nằm lại “ra lệnh” cho chồng quay mặt đi, vài lần đầu chồng còn kháng cự yếu ớt kêu mỏi, nhưng sau vợ chỉ cần chẹp miệng một cái, chồng chẹp cái thứ hai là lại xoay người sang bên, tự giác vén áo lên phó mặc số phận, chấp nhận để vợ “tra tấn” bằng cách áp cái bụng bầu bỏng rãy vào phản lưng anh cho mát, anh làm bộ rú lên một tiếng thảm thiết rồi lại ngủ ngon lành. Nghe đâu thiếu cái bụng nóng như than hồng ấy chồng đâm khó ngủ.

Rồi em nhớ có những sáng chồng ra vẻ nghiêm khắc gọi “Dậy đi, không còn sớm nữa đâu” rồi nói như quát con: “Lớn bằng cái bồ rồi mà cứ để phải gọi mới dậy”, thấy vợ vẫn nằm im thì xông vào thơm cho tỉnh ngủ mới tót xuống dưới nhà.

Hôm qua tự nhủ thèm món cơm rang, em nấu nhiều cơm mà quên mất là anh đi công tác, vậy là thừa cơm rồi, ai sẽ rang cho mẹ con em ăn đây. Đó là món tủ của anh, lúc đầu anh còn giấu nghề không bày em biết, sau thì anh có hướng dẫn kỹ càng như thế nào thì em cũng không tài gì rang ngon được như anh.

Sau đó em nhớ cái vẻ mặt chồng thẳng băng khi vợ nói “Em yêu anh”, chỉ khách sáo đáp lại “Cảm ơn” và vợ thì cũng lạnh nhạt không kém trả lời “Không có gì” thế rồi hai đứa hâm cười phá lên.

Lại nhớ lần khi toàn bộ mọi người có mặt ở quảng trường đều nghểnh cổ xem bắn pháo hoa, thì đằng này hai đứa lãng mạn dở hơi tranh thủ thơm nhau chíu chít, dưới nền trời rực rỡ màu pháo đang bung ra lộng lẫy.

Bệnh “sến” tưởng theo thời gian sẽ thuyên giảm dần vậy mà càng ngày em càng thấy mình bi lụy hơn trong tình cảm, chồng đi vắng một cái là ủ dột, nẫu hết cả ruột.

Em tưởng chỉ có gái son mới nhớ chồng nhiều, trong khi em hai con rồi mà vẫn quay quắt mỗi khi anh xa nhà là sao?

 

TSL

Muốn ly hôn vì lấy phải chồng đần

Anh nhu nhược và yếu đuối, vụng về và lười suy nghĩ, chỉ được cái chăm đi làm từ sáng sớm đến đêm khuya, được bao nhiêu tiền đưa cả cho vợ. Anh lấy việc đưa tiền cho vợ là niềm vui, không giữ lại cho mình chút nào.

 

Sau khi kết hôn tôi rất thất vọng nhưng sợ tai tiếng, ngày ấy ly hôn là chuyện rất lớn, nhất là vừa lấy chồng xong. Tôi lại là giáo viên, xuất thân trong một gia đình tuy nghèo nhưng khá nề nếp, vả lại việc chọn chồng do mình. Không hiểu tại sao khi yêu tôi cũng nhận ra phần nào sự thiếu quyết đoán, hiểu biết hạn chế nhưng vẫn nghĩ có thể thay đổi được anh. Mặc dù sau 20 năm chung sống anh cũng thay đổi rất nhiều, không thể hơn được nữa.

Trước đây khi thấy anh nhu nhược tôi cũng chán nhưng cuộc sống quá bận rộn tôi ít có thời gian để buồn hoặc cố tìm công việc để không suy nghĩ vẩn vơ. Một phần tự an ủi có lẽ đó là số phận, nếu lấy người khác có thể cũng như anh. Cũng may bù lại tôi có hai đứa con khỏe mạnh, ngoan ngoãn, học tốt, chồng hiền lành, do đó cuộc sống không sóng gió lắm, có chăng chỉ sóng gió trong lòng thôi.

Cách đây hơn chục năm, tôi định gửi thư lên báo xin một lời khuyên, vô tình anh đọc được, như người mất hồn suốt mấy ngày liền. Đi làm thì thôi chứ về đến nhà anh như cái bóng, tôi đi đâu anh theo đấy, anh năn nỉ cho cơ hội để thay đổi, thậm chí một câu nói của anh vừa làm tôi buồn cười vừa cảm động: “Nhà anh có phúc ba đời mới lấy được em”, vừa ngô nghê vừa thật thà. Tôi lại mềm lòng, anh và các con rất cần tôi.

Nếu thiếu tôi không biết anh sẽ sống ra sao. Anh nhu nhược và yếu đuối, vụng về và lười suy nghĩ, chỉ được cái chăm đi làm từ sáng sớm đến đêm khuya, được bao nhiêu tiền đưa cả cho vợ. Anh lấy việc đưa tiền cho vợ là niềm vui, không giữ lại cho mình chút nào nên mọi việc trong nhà cũng như sắm sửa cho anh, chi tiêu cho gia đình chồng đều do tôi hết.

Việc chăm và nuôi dạy con cũng do tôi. Anh an phận, ngại thay đổi những gì đang có. Mọi thay đổi trong công việc cũng như cuộc sống của anh đều do tôi quyết định. Tuy nhiên, có những cái tôi không thể thay đổi được anh, đó là tính cẩu thả, lười giao tiếp, ăn mặc luộm thuộm. Không biết từ lúc nào tôi coi anh như một đứa con để chấp nhận, chăm sóc, lo toan cho anh.

Nói thêm một chút, trước khi lấy tôi anh là lao động bên Đức về, cũng có chút vốn liếng, hy vọng anh biết làm ăn, sau kết hôn tôi để mặc anh xoay sở, nhưng vốn liếng cứ cạn dần. Tôi là giáo viên lương chỉ đủ nuôi mình, khi có con chúng tôi rất khó khăn. Không xin được về cơ quan cũ làm, anh phải chạy xe ôm kiếm sống, thu nhập chỉ đủ chi phí hàng ngày, không dư được tí nào. Thêm một đứa nữa ra đời, kinh tế càng khó khăn hơn, tôi phải xoay sở co kéo để nuôi con.

Do cơ quan tôi cách nhà hơn chục cây số, công việc buộc phải đúng giờ giấc, một phần vì buồn anh nên tôi và đứa nhỏ ở lại trường, anh và cháu lớn ở cùng gia đình, chiều thứ bảy anh vào đón mẹ con tôi về. Vắng vợ, lại làm xe ôm nên trông anh luộm thuộm và xộc xệch. Mỗi lần anh vào đón tôi thấy xấu hổ vì vẻ bề ngoài của chồng.

Rồi tôi chuyển công tác về gần nhà, công việc cũng có vị thế, anh vẫn vậy, tôi ngại mọi người trong cơ quan biết anh, tìm mọi cách xin cho anh một công việc ổn định nhưng không được vì anh không có trình độ, giao tiếp lại kém. Cuối cùng tôi quyết định cho anh đi học lái xe. Vay mượn tiền để kiếm được cái bằng lái, lại mượn tiền đặt cọc cho anh vào một hãng taxi.

Anh cứ mặc vợ lo liệu, bảo gì làm nấy, thậm chí đã vay tiền đưa anh để nộp cho công ty taxi anh cũng không nộp, để nguyên trong tủ đến khi tôi phải làm toáng lên và đưa đi nộp anh mới đi. Nhờ nghề lái xe, anh chăm chỉ nên kinh tế khấm khá dần. Tôi lại tích cóp vay mượn để mua trả góp một chiếc xe Matiz. Cứ thế, trả hết tiền xe tôi lại vay tiền đổi nhà, rồi đổi xe.

Hết lo toan việc này đến việc khác, giờ kinh tế ổn định, hai con đã vào đại học. Lúc chúng còn nhỏ tôi có chúng làm niềm vui, đi đâu cũng chỉ ba mẹ con. Giờ chúng không còn thích đi với mẹ nữa, tôi mới thực sự cảm thấy cô đơn mặc dù luôn tìm công việc để làm thêm, tránh nhàn rỗi.

Hiện nay ngoài công việc ở cơ quan tôi có một cơ sở cho mình, dù chưa có lãi nhưng công việc phù hợp và là niềm đam mê nên tôi rất thích. Cuộc sống không phải chỉ có công việc, còn quan hệ bạn bè, đồng nghiệp và hàng xóm láng giềng, anh cứ như ở một thế giới khác, chẳng quan hệ với ai, tôi có nhắc nhở anh cũng vẫn thế. Tuổi này rồi mà đi đâu tôi cứ một mình thì vô duyên quá. Những lúc mệt mỏi, khó khăn trong công việc anh không thể sẻ chia, nói anh cũng chẳng hiểu và chẳng thể tham gia góp ý được gì.

Chưa kể khi có vấn đề gì với gia đình chồng, tôi hứng chịu tất cả, anh chẳng thể bảo vệ hoặc che chở gì cho vợ. Trong mắt gia đình bên nội, chồng là người hiền lành, chăm chỉ làm ăn, chẳng có lỗi gì cả. Mà đúng thật, anh chẳng có lỗi gì ngoài cái lỗi “đần”. Mọi người xót xa vì thấy anh vất vả từ sáng sớm đến đêm khuya, họ chẳng hề biết tôi không chỉ vất vả về công việc mà còn lo toan mọi thứ. Tưởng rằng đã xác định chấp nhận số phận nhưng khi có khúc mắc với gia đình bên nội tôi chỉ muốn thoát khỏi anh, buồn không tả nổi.

Gần 50 tuổi, một lần nữa tôi lại muốn ly hôn. Hơn hai chục năm qua tôi luôn tự điều chỉnh, chưa một lần ai phải can thiệp, khuyên giải gì đến chuyện vợ chồng nhưng bây giờ tôi cần một lời khuyên. Chân thành cảm ơn.

Thùy / Theo Vnexpress

 

Chồng vô sinh, tôi rối bời khi tình cũ đề nghị có con

Anh bảo rằng muốn có con với tôi, muốn trở lại vì không thể quên. Anh đang ly thân và nuôi con. Lý trí và tình nghĩa bảo tôi không chấp nhận lời anh nhưng ham muốn mang nặng đẻ đau giọt máu của mình đã khiến tôi bối rối.

Tôi đã đọc nhiều câu chuyện của người thứ 3 và người hiếm muộn, vô sinh, mong rằng có trường hợp nào đó giống mình để được chia sẻ và suy ngẫm cuộc đời. Giờ tôi thấy bối rối vô cùng, mong quý độc giả hãy hiểu, thông cảm và giúp một lối đi thay vì “ném đá” một người xấu xa như tôi.

Cách nay hơn 5 năm, trong lần đi làm thêm, tôi biết anh – người đàn ông chững chạc hơn 9 tuổi, có vợ con, lúc ấy tôi chỉ là sinh viên năm 3. Tôi xem anh như người anh đáng kính vì đã giúp tôi rất nhiều trong công việc làm thêm, anh thường chỉ dạy và khuyên nhủ tôi nên cố gắng trong việc học và cuộc sống.

Chúng tôi thường đi ăn sáng hoặc ăn trưa rồi cà phê vào những ngày nghỉ trùng nhau. Tôi biết anh đã có vợ con và bản thân cũng tự nhủ không muốn trở thành người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình anh nên luôn giữ khoảng cách nhất định. Thời điểm đó con anh được 3 tuổi, vợ anh đi du học nước ngoài, hàng ngày anh gửi bé đi nhà trẻ hoặc nguời thân, anh đi làm chiều tối về với con.

Tình bạn, tình anh em chúng tôi thật đẹp và trong sáng. Thời gian trôi, anh trở thành một phần trong cuộc sống sinh viên của tôi và chúng tôi có tình cảm khi nào không biết. Đến khi chợt thấy anh đi rước con, tôi mới nhận ra mình đã sai và tự hỏi mình đã làm gì. Lúc đó tôi biết mình đã có thai với anh được 5 tuần, tôi nhẫn tâm tự ý bỏ nó mà không cho một ai biết kể cả anh.

Biết mình sai, tôi đã sửa. Tôi chuyển nhà trọ, đổi luôn số điện thoại, quyết không liên lạc với anh nữa vì biết anh còn có gia đình, vợ con, công việc, danh dự và vì anh không của riêng tôi. Tôi nhớ anh lắm, nhớ vô cùng nhưng không dám liên lạc.

Được khoảng một tháng tự dưng anh gọi vào số mới của tôi, tôi nhờ bạn học cùng lớp nghe hộ và nói là nhầm số. Sau này tôi mới biết anh gọi về quê gặp ba tôi để xin số điện thoại mới, anh không quên nói là người giới thiệu việc làm cho tôi khi ra trường nên ba mới cho (lúc đó tôi chuẩn bị báo cáo luận văn). Tôi cũng không hiểu nổi anh kiếm đâu ra số điện thoại của gia đình tôi ở quê.

Gọi không được, anh không dừng lại ở đó, anh mượn người rước con hộ và đứng đợi tôi ở cổng trường suốt mấy tuần, tôi đã gặp anh. Thời gian đó, tôi đang làm luận văn và chuẩn bị báo cáo nên muốn mọi việc suôn sẻ trước khi ra trường. Sau đợt “biệt tích” của tôi, anh quan tâm, lo lắng nhiều hơn. Anh còn chủ động làm hẳn một hồ sơ xin việc cho tôi một chỗ làm tốt gần trường để được ở bên anh.

Hiểu được dụng ý của anh, tôi mỉm cười chấp nhận và nguyện sẽ tự chọn cho mình một con đường riêng sau khi ra trường. Nói là làm, ngày tôi báo cáo luận văn xong anh đến chúc mừng tôi đạt điểm A và mời ăn cơm. Lần gặp đó là lần gặp cuối cùng của chúng tôi cho đến thời điểm này.

Ba tháng sau khi ra trường và xa anh, tôi đã làm đám hỏi với chồng hiện tại. Chúng tôi cùng tuổi, nhà gần nhau ở quê, trước đây tôi và chồng chỉ biết nhau qua loa thôi, sau khi ra trường về quê gặp lại, lúc đó chồng nghỉ phép về quê chơi. Vài ngày qua lại và biết tôi có ý định tìm việc nên đã mở lời với gia đình sẽ xin cho tôi công việc tốt. Trong khi đợi chờ công việc đó, tôi tự xin cho mình công việc ở thành phố bon chen, năng động và đầy cám dỗ cách xa anh 200 km, cũng là nơi chồng đang làm việc.

Gia đình chồng ban đầu thấy “chấm” tôi nên có ý muốn ràng buộc, họ không muốn có chuyện “công anh xúc tép nuôi cò” nên tôi đã đồng ý cưới. Gia đình chồng xem tôi là một cô gái ngoan, lễ phép, biết trước sau, có học thức, có gia cảnh tốt, tôi đã sống trong cái vỏ bọc hoàn hảo ấy cho đến bây giờ.

Họ đâu biết rằng tôi từng có tình cảm và qua lại với người đàn ông có vợ con, không còn trong trắng, từng phá thai. Hơn hết, vì trốn tránh mối quan hệ ấy, vì muốn có một công việc tốt sau khi ra trường, muốn có cuộc sống mới nơi thành thị, muốn làm lại từ đầu mà tôi chịu lấy con cháu họ.

Tôi thầm biết ơn vì những điều họ dành cho mình nên luôn làm tròn trách nhiệm của một người vợ đảm đang, người dâu thảo. Họ quý mến, yêu thương và tin tưởng một người không ra gì như tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy áy náy. Giờ tôi 28 tuổi, có một công việc ổn, thu nhập tương đối, nói chung cuộc sống hiện tại rất thoải mái, hạnh phúc và vui vẻ.

Sau 4 năm bên cạnh người chồng tuyệt vời, yêu thương, chúng tôi quyết định có em bé nhưng đau đớn và trớ trêu, chồng tôi không thể có con vì trước đây anh bị bệnh quai bị, sau bao lần chạy chữa kết quả đều vô vọng.

Anh buồn và sa đà nhiều, tôi thấy anh tâm trạng lắm, thường khuyên chồng đừng buồn và thất vọng vì giờ y học phát triển sẽ có hy vọng, biết đâu có kỳ tích. Trong thâm tâm tôi vẫn muốn có con nhưng thấy chồng vậy nên không muốn làm chồng buồn hơn. Tôi yêu chồng và tự trách mình, sao lại là chồng mà không là tôi?

Tôi không gặp anh 4 năm, anh cũng không biết tôi làm gì, chỉ biết tôi có cuộc sống yên bình bên chồng và sống ở TP HCM. Lâu lâu anh cũng liên lạc qua điện thoại hỏi thăm sức khỏe, gia đình, công việc qua loa, có ý gặp mặt khi đi công tác ở thành phố nhưng tôi đều từ chối và nói rõ mối quan hệ giữa mình và anh đã là quá khứ và vì lịch sự nên tôi mới nói chuyện điện thoại với anh. Anh luôn nói rằng không quên được tôi, nhưng khi nghe anh nói những chuyện liên quan đến tình cảm tôi cúp máy.

Mấy ngày trước, anh lại liên lạc, điều làm tôi bất ngờ anh bảo rằng muốn có con với tôi, muốn trở lại vì không thể quên. Anh đang ly thân và đang nuôi con. Mọi ký ức ùa về, tôi đã đắn đo suy nghĩ, so sánh thiệt hơn, chấp nhận và không chấp nhận thì tôi và những người xung quanh được gì, mất gì, nhất là chồng tôi hiện giờ, tôi yêu chồng nhiều lắm. Lý trí và tình nghĩa bảo tôi không chấp nhận lời anh nhưng lòng ham muốn thiên chức làm mẹ, ham muốn mang nặng đẻ đau giọt máu của mình đã khiến tôi bối rối.

Đồng ý anh là tôi mất đi hiện tại những gì đã cố công gây dựng, cũng đồng nghĩa với việc tôi trở thành người phụ bạc vô ơn với gia đình chồng. Tôi đang trong một vòng xoay luẩn quẩn. Hãy cho tôi một hướng đi để được bình yên. Cảm ơn mọi người!

Ngân

 

Lột xác sau khi chồng ngoại tình với bạn thân

Chúng tôi yêu nhau cách đây 3 năm, khi tôi 24 tuổi còn anh lại vừa bước sang tuổi tứ tuần. Đó là một khoảng cách xa đủ để bất kỳ bà mẹ nào cũng xót xa con gái. Chúng tôi không được gia đình ủng hộ.

 

Thay đổi bản thân sau khi chồng ngoại tình
ôi biết tôi muốn cho người đàn ông tôi đã chọn thêm một cơ hội để chúng tôi lại có thể “đi xa” cùng nhau. Ảnh minh họa: Internet

Suốt một năm, tôi phải thề thốt, van xin, cự cãi tới mức suýt từ mặt gia đình. Mừng là cuối cùng, chúng tôi được bên nhau.
Cuộc sống hôn nhân hai năm đầu tiên rất hạnh phúc. Tôi nghỉ việc công ty, chuyển sang đi dạy, dành thời gian chăm sóc gia đình. Tôi lo cho anh từng chút một, từ cái áo, lịch hẹn khách hàng, đến bữa nhậu ở nhà. Bạn bè nói tôi đừng nên cung phụng chồng như thế, dễ sinh hư. Nhưng tôi luôn thấy đó là niềm vui lớn nhất của mình.
Rồi sóng gió ập đến. À không, thực ra là nó đến âm ỉ trong căn nhà này, đến từ lúc nào đó mà tôi chẳng hay biết. Anh ngoại tình với… bạn thân của tôi… Nỗi đau lớn chẳng phải là vì bị chồng phụ bạc, mà là bị chính người mình tin tưởng nhất phá vỡ hạnh phúc gia đình. Tôi gần như suy sụp hoàn toàn trong thời gian đó.

Tôi loay hoay tìm lý do: tôi không làm việc nhiều, không xao nhãng gia đình, không bạn bè ngày đêm… Thức khuya hơn để dọn nhà, dậy sớm hơn để chuẩn bị quần áo cho chồng. Tôi tuyệt đối là tuýp người chỉ biết có gia đình, vậy tại sao anh lại chọn người con gái kia, bạn thân của tôi? Phải rồi, hẳn vì cô ấy xinh đẹp. Cô ấy luôn là người biết cách chăm sóc vẻ ngoài của mình nên luôn luôn tươi trẻ. Mà đàn ông thì ai chả thích gái đẹp? Tôi đã tự dằn vặt mình như thế.

Suốt nhiều đêm, tôi không thể ngủ. Cứ nhắm mắt, những hình ảnh của hai người họ lại xuất hiện. Im lặng và tha thứ, chờ đợi anh quay về? Hay làm ầm lên một lần và kết thúc mọi thứ để giải thoát cho cả ba? Tôi đã nghĩ đến việc ly dị vì dù sao chúng tôi cũng chưa có con, không phải là quá ràng buộc. Nhưng ràng buộc vì… tôi biết mình còn yêu anh. Tôi hiểu mình cần có cách giải quyết thay vì nằm khóc một mình mỗi đêm hai vợ chồng nằm bên nhau. Nhưng càng nghĩ, tôi càng bế tắc. Gần như tôi đã rơi vào trạng thái trầm cảm.

Tôi không dám nói với ai cả. Bạn bè? Họ cũng là bạn của cô gái kia. Gia đình? Mặt mũi nào mà kể lể nữa. Với mẹ thì càng không, bà sẽ đau lòng lắm. Tôi chỉ dám nói đôi điều bâng quơ với mấy cô sinh viên nhỏ của mình. Nghĩ rằng sự non nớt của tụi nó sẽ giúp tôi thấy mọi thứ còn màu hồng.

Nhưng tôi nhầm. Bọn trẻ giờ hiểu nhiều quá. Tôi chỉ cần nói đôi ba câu, tụi nó đã hỏi dò lại tất cả những cảm giác mà tôi đang phải trải qua. Tôi òa khóc ngay trước 4 cô sinh viên của mình vì tìm được người để giãi bày. Những uất ức mấy tháng qua đột ngột vỡ ra thành nước mắt, tôi tạm quên mất mình là một giảng viên.

 

Chúng tôi đi mua sắm. Chưa bao giờ tôi mua nhiều thứ cho mình như vậy, mua cả những thứ áo váy xưa giờ chưa từng mặc. Ảnh minh họa: Internet

Bọn trẻ kiên nhẫn nghe tôi kể, nghe tôi hỏi, nghe tôi than thở. Một hồi sau, chúng nó khuyên tôi phải thay đổi, phải biết chăm sóc cho bản thân hơn, đừng chỉ lo cho gia đình. Tôi thấy ngờ ngợ, vợ vì chồng không phải là tốt lắm sao? Nhưng trong thời điểm đó, tôi gần như không có ai bên cạnh để dựa dẫm, nên tôi theo chúng.

Chúng tôi đi mua sắm. Chưa bao giờ tôi mua nhiều thứ cho mình như vậy, mua cả những thứ áo váy xưa giờ chưa từng mặc. Hóa ra mình có chồng rồi mình vẫn có thể xinh như thế! Rồi chúng tôi đi ăn ở hàng quán các nơi, lần đầu tiên, tôi gọi điện cho chồng và bảo anh ấy tự lo bữa tối.

Chúng tôi mặc đẹp, đi chơi phố đêm và cùng nhau làm vài dự án nhỏ. Mấy cô sinh viên còn mua cho tôi một lọ thuốc vitamin nào đó có tên Complebiol. Lúc đầu tôi nghĩ đó là loại đặc trị gì đó cho căn bệnh “suy sụp tinh thần”. Nhưng sau mới biết đó là thuốc lấy lại cân bằng dưỡng chất trong cơ thể, đồng thời giúp giữ vẻ ngoài trở nên tươi tắn hơn. Qua mấy tháng kinh hoàng vừa rồi, tôi mất ngủ, bỏ bữa đến mức da sạm đi, tóc rụng nhiều, dễ bị mệt mỏi đột ngột nên giờ tụi nó muốn tôi uống Vitamin để bổ sung.

Và… chồng tôi nghi ngờ tôi ngoại tình. Nhưng không tìm được bằng chứng, anh chuyển sang dò xét mọi việc làm của tôi. Suốt cả tuần, thay vì đi chơi với “ai đó”, anh ở nhà. Nghe tôi than chán, anh lại chở tôi đi dạo, cà phê cà pháo như hồi còn yêu nhau. Tôi bỗng nhận ra cũng lâu rồi, từ hồi trở thành vợ, tôi đã tước đi quyền được anh chiều chuộng. Có hôm vô tình gặp mấy anh bạn, họ khen tôi dạo này xinh hơn, chồng tôi xem ra tự hào lắm. Có vẻ mấy cô sinh viên của tôi “mát tay” quá. Không những quần áo mà tới thuốc thang cũng biết phải dùng loại gì cho bệnh gì.

Tôi không biết giờ chồng tôi đã dứt hẳn với cô bạn tôi chưa. Tôi cũng không có ý định hỏi dò thêm điều gì. Bởi tôi biết mọi thứ xuất phát từ đâu và làm thế nào để cải thiện tình hình. Ai cũng có những sai phạm: tôi bỏ quên chính mình để anh lãng quên gia đình. Vậy nên chúng tôi đều cần thời gian để tha thứ và tự sửa đổi. Người ta nói: “nếu muốn đi nhanh, hãy đi một mình. Còn nếu muốn đi xa, hãy đi cùng nhau”. Tôi biết tôi muốn cho người đàn ông tôi đã chọn thêm một cơ hội để chúng tôi lại có thể “đi xa” cùng nhau.

Tôi nhận ra, không phải cứ chăm lo cho chồng là tốt. Phụ nữ thông minh còn phải biết chăm sóc cho chính mình, khiến người ta dù có là chồng vẫn không mang cảm giác sở hữu, vẫn phải biết sợ mất. Vờ lơ làm việc nhà một tí cũng không sao, miễn bản thân biết mình đang làm gì và đâu là gia đình thực sự là được. Tôi không nghĩ là người đàn ông tôi đã và đang yêu sẽ từ chối cơ hội để được trở về yên bình trong căn nhà của chúng tôi, như ngày xưa… Tôi tin là vậy.

Theo Phương Lam
Eva.vn

Bị ám ảnh vì chồng ‘quấn riết’ lấy em họ

Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành, tôi vùng dậy chạy sang phòng em họ và tận mắt chứng kiến cảnh chồng mình cùng em họ nằm ngủ trên giường với nhau.

Chồng ngủ với em họ
Tôi vùng dậy chạy sang phòng em họ và tận mắt chứng kiến cảnh chồng mình cùng em họ nằm ngủ trên giường và đang quấn riết lấy nhau.

Tôi năm nay 32 tuổi, công việc của tôi cũng tương đối tốt, thu nhập có thể nuôi cả gia đình… Còn phần thu nhập của chồng tôi để dành mở sổ tiết kiệm. Nhìn bề ngoài ai cũng đánh giá chúng tôi là một gia đình hạnh phúc, một cặp trời sinh, trai tài gái sắc.

Vì đều là dân tỉnh lẻ chịu thương chịu khó từ nhỏ, lại biết cách chi tiêu hợp lý, tiết kiệm trong sinh hoạt hàng ngày. Chỉ có cái gì thực sự cần thiết cho nhu cầu cuộc sống thì tôi mới mua sắm. Còn những hàng hóa xa xỉ quá thì thôi.
Chính vì vậy mà năm ngoái vợ chồng tôi đã để dành được một ít tiền cũng tương đối, đủ để mua một căn hộ giữa chốn thị thành. Vậy là vợ chồng tôi quyết định mua một căn nhà nho nhỏ để sống cho thỏai mái, đỡ cảnh phải nay đây mai đó sống trọ lang thang.

Chuyển về đó sống một thời gian thì nhà chú ruột tôi lại có đứa em họ đỗ đại học đến ngày nhập trường, hơn nữa trường của nó cũng gần nhà tôi. Thế là bố mẹ nó nhờ vả vợ chồng tôi trông nom giúp thì gia đình mới yên tâm.
Mặc dù rất ngại nhưng vì xuất thân từ nông thôn nên cũng rất thông cảm với hoàn cảnh nhà chú ấy, mặt khác chồng tôi cũng tán thành việc đó nên tôi lại càng không thể từ chối được.
Từ ngày có em đến ở cùng gia đình cũng vui vẻ đầm ấm hơn nhiều. Con gái hơn 2 tuổi của vợ chồng tôi cũng có người trông nom để ý nhiều hơn. Nhất là những lúc bố mẹ bận lại được cô đưa đón nên cũng đỡ.
Vào đúng ngày sinh nhật con gái tôi tròn 3 tuổi, vợ chồng tôi cũng chuẩn bị bữa tươi tươi hơn mọi khi để tổ chức cho con gái. Bữa đó chúng tôi dùng một chút bia, cô em họ do lần đầu uống bia nên hơi say và về phòng đi ngủ trước.
Hôm đó tôi cũng uống hơi nhiều nên ngủ thiếp đi. Nửa đêm tỉnh giấc, quờ tay không thấy chồng đâu. Tôi linh cảm có chuyện chẳng lành, tôi vùng dậy chạy sang phòng em họ và tận mắt chứng kiến cảnh chồng mình cùng em họ nằm ngủ trên giường và đang quấn riết lấy nhau.
Tôi thực sự tức giận, định sẽ đuổi nó ra khỏi nhà ngay trong đêm. Nhưng suy nghĩ kỹ càng lại thì tôi thấy mình vẫn còn rất yêu chồng, con gái tôi cũng cần có bố. Hơn nữa làm ầm ĩ lên cũng không giải quyết được vấn đề gì, thậm chí chuyện mà đồn về quê thì chú thím sẽ từ mặt tôi mất.
Chồng tôi biết lỗi cũng cầu xin tôi tha thứ. Sáng hôm sau tôi đành lựa lời nói với em để nó ra ngoài tìm trọ chỗ khác. Cứ nghĩ tưởng chuyện rồi sẽ êm xuôi, nào ngờ suốt thời gian sau, dù không ai nhắc đến chuyện cũ, cũng chỉ coi đó như một tai nạn, vậy mà từ đáy lòng mình tôi không thể nào quên được. Mỗi lần ân ái với chồng, âu yếm bên chồng là hình ảnh anh ôm ấp cô em họ lại hiện lên.
Tôi không thể nào xóa bỏ hình ảnh này ra khỏi đầu, thậm chí càng ngày tôi càng thấy chồng mình thật bẩn thỉu, ghê tởm, cảnh tượng đó hiện về khiến tôi bấn loạn, không tài nào có thể lấy lại được cân bằng cuộc sống. Hình ảnh chồng mình không còn được tôn sùng, kính trọng như trước nữa. Tôi có nên ly hôn để giải thoát cho mình hay cứ tiếp tục sống trong ám ảnh. Nếu tiếp tục sống thì lám thế nào để tôi có thể tìm thấy cảm giác hạnh phúc bên chồng con như ngày xưa? Hãy cho tôi một lời khuyên.
  • Việt