Category Archives: Tâm sự hôn nhân

Ngày chia tay

Em vốn không phải là người an phận và ngoan ngoãn, nhưng về làm vợ anh rồi, em đã trở thành một người như vậy. Có phải vì con của chúng mình đã biết thắc mắc và biết sợ mỗi khi ba mẹ cãi nhau khiến em phải nhượng bộ?

Mẹ con ra đi
Mẹ con ra đi

Có phải vì em đã trưởng thành hơn để hiểu đời sống gia đình nhiều khi là chấp nhận để được bình an? Có phải vì đôi khi anh vẫn khiến em còn biết xúc động? Em tự hỏi và cố tìm lý do vì sao mình chịu an phận và ngoan ngoãn đến thế. Là hạnh phúc? Ừ, có thể hạnh phúc.

 

Cho đến khi cuộc phân chia thừa kế ngôi nhà cha mẹ anh để lại. Nghe anh nói ý định và cách để sở hữu ngôi nhà đó với giá rẻ hơn thị trường rất nhiều, em không tin các em của anh đồng ý. Nhưng, anh đã thành công. Các em của anh không thể làm gì khác ngoài việc chấp nhận. Xong. Có vẻ như rất sòng phẳng. Ngôi nhà ba tầng nằm giữa phố thuộc về anh. Bán căn nhà nhỏ mình đang ở, vay thêm tiền ngân hàng để chia phần cho mọi người, em lo lắng vì nợ nần, nhưng quả là anh tính toán rất giỏi. Vừa trở thành chủ nhân, anh cho thuê nhà nguyên căn trong năm năm, tiền thuê lấy trước một cục, món nợ ngân hàng được trả ngay tức thời.

 

Vợ chồng mình tạm thời ở nhà trọ, tâm trạng thật thanh thản vì đã có ngôi nhà ba tầng mặt phố là tài sản ổn định cho tương lai. Nhưng, sự thanh thản quá ngắn ngủi. Ngày giỗ ba của anh, không một anh chị em nào đến cả. Ngày giỗ mẹ của anh, cũng thế! Nguyên do, em hiểu, chỉ từ chuyện chia nhà. Anh đã ép mọi người bằng cách tuyên bố nhất định không bán ngôi nhà của cha mẹ cho người ngoài, mà các em của anh thì ai cũng nghèo, thiếu thốn.

 

Là vợ anh, lẽ ra em phải can ngăn cuộc chia chác chà đạp tình nghĩa đó nhưng em đã im lặng. Vì từ lâu em đã chấp nhận mọi việc anh làm? Hay vì em cũng tham lam quá? Bao nhiêu lần nghe bi kịch chia chác thừa kế của người khác, em đâu ngờ có ngày chính mình cũng lún vào.

 

Nếu anh biết hôm đó, em và con hào hứng đi chợ, bàn nhau mình sẽ nấu món này, món kia… Mẹ con vào bếp rất vui vẻ. Vừa nấu nướng em vừa dạy con ý nghĩa của ngày giỗ là dịp sum họp quây quần, dịp họ hàng được gặp gỡ nhau… Để rồi vắng tanh. Không ai đến cả! Không một ai! Những mâm thức ăn lặng lẽ chờ đợi, có những món chính tay con sắp xếp thành hình bông hoa rất kỳ công, chờ đợi để được các cô chú khen ngợi. Con ngỡ ngàng và hụt hẫng hỏi em “Sao vậy mẹ?”. Em hổ thẹn, chẳng biết phải giải thích thế nào.

 

Con của chúng mình còn nhỏ mà đã phải chứng kiến những thực tế khác hẳn những lời người lớn dạy dỗ. Càng tệ hại hơn, con còn nhìn thấy anh đưa cô gái ấy về khi em vắng nhà.

 

Ly hôn, rạch ròi anh nói, tài sản nào của em thì em có quyền mang đi. Em có gì trong ngôi nhà này nhỉ? Không có gì cả! Hơn mười năm sống cùng anh, tiền lương của em là để chợ búa và chăm sóc việc học cho con. Tiền của anh là để mua sắm tiện nghi trong nhà và sửa sang nhà cửa. Em rùng mình nhận ra… Có phải anh đã lường trước ngày hôm nay nên nghĩ ra kiểu phân chia tiêu xài như thế, để em nếu ra khỏi đời anh thì chỉ có trắng tay?

 

Em tuyệt vọng. Ở tuổi này, em quá hiểu không có tiền thì người ta như thế nào. Em hình dung mình bắt đầu lại bằng việc tìm thuê một căn phòng nhỏ… Em thấy mình căm giận và thậm chí kinh sợ anh.

 

Em cũng thấy mình sợ hãi muốn lùi lại, nhân danh sự tha thứ, để con có mẹ có cha. Em đã trải qua những ngày giằng xé giữa căm giận và sợ hãi, tuyệt vọng, có cả tính toán trả đũa. Em nung nấu ý định tìm cách để anh phải đau xót. Điều duy nhất có thể làm cho anh đau xót là làm sao lấy được tiền của anh.

 

May mà em đã không thực hiện cái ý định tối tăm trong lúc căm giận đó. Thật là may! Để con của chúng mình còn có được lòng tin là người lớn không phải ai cũng giống nhau, nhất là khi những người lớn đó từng gắn bó bên nhau, từng thề thốt yêu thương và sinh ra con giữa cuộc đời này.

 

Với con, anh cũng thẳng thừng, nếu chọn sống với ba thì sẽ được đầy đủ sung sướng, chọn ra đi với mẹ thì không được trách ba tại sao để con phải thiếu thốn. Lạnh lùng. Tàn nhẫn. Đặt con của mình vào tình thế chọn lựa giữa có và không một cách hàng hóa như thế mà anh không cảm thấy mình rất gỗ đá sao?

 

Con đã chọn ra đi cùng em. Sự chọn lựa đó khiến em bật khóc. Em muốn nói cám ơn con đã tiếp thêm cho mẹ sức mạnh trong thời khắc vô cùng cay đắng này, cảm ơn con đã cho mẹ niềm hy vọng là hãy sống hết lòng rồi ngày mai trời lại sáng.

 

Chia tay anh, em nói với con, dù hiện tại rất tồi tệ nhưng con được sinh ra bởi tình yêu. Em muốn con biết rõ điều đó để có thể xoa dịu bớt vết thương. Chia tay mà muốn giữ cho con được có mẹ có cha là không dễ chút nào. Và em biết mình phải cố gắng nhiều lắm!

 

Theo PNO

Chồng cặp bồ khi tôi đang bệnh tật

Anh gửi tin nhắn cho cô ấy, rất tình cảm và mùi mẫn, thứ mà anh chưa bao giờ dành cho tôi. Từ lúc gặp cô ấy, anh trở nên buồn và đa cảm hơn. Anh vẫn là anh của trước kia, nhưng tâm hồn không còn thuộc về tôi nữa.

Tôi và anh lấy nhau được hơn 15 năm, trải qua không ít sóng gió, khó khăn. Cả hai đều lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, anh dãi nắng dầm mưa làm hết việc này đến việc khác, lo lắng cho gia đình được no đủ. Còn tôi do sức khỏe yếu nên chỉ có thể làm tạp vụ tại một công ty nhỏ, chắt chiu dành dụm cùng anh lo cho 2 đứa con: một trai một gái xinh đẹp và ngoan ngoãn. Gia đình không sung túc nhưng trong mắt nhiều người, có thể nói là đầm ấm, hạnh phúc.

Tôi rất kính nể chồng, bởi anh là người chồng, người cha rất có trách nhiệm và thương con. Trên hết, tôi tin tưởng anh sẽ không bao giờ phản bội, bởi tính anh xưa nay không hề để ý đến phụ nữ. Anh không có mối quan tâm nào khác ngoài gia đình và các con. Anh lại không quan tâm gì đến vẻ ngoài của mình, không trau chuốt, không màu mè, ngược lại, anh đối với mọi người bằng cả tấm chân tình của mình mặc cho mọi người có thể coi thường anh bởi vẻ bề ngoài thô kệch, xấu xí. Tôi yêu anh bởi tâm hồn đáng quý, không xa hoa kiểu cách. Cuộc sống tình dục giữa chúng tôi cũng khá hòa hợp.

Cách đây 3 năm, tôi mắc bệnh sỏi thận khá nặng. Kể từ đó, mỗi lần quan hệ vợ chồng thì tôi rất đau, anh cũng biết thế nên chưa bao giờ bắt hoặc ép buộc tôi phải chiều anh. Thương chồng, tôi vẫn làm bộ ham muốn để có thể chiều anh được phần nào, nhưng thời gian cũng không được lâu. Thời gian gần đây, bệnh tôi nặng hơn, nên hoàn toàn tôi không có khả năng làm chuyện đó được nữa. Anh biết thế, anh nói có thể điều chỉnh ham muốn được, nên tôi cũng không lo lắng chuyện anh ngoại tình. Sự thật là như vậy.

Mọi việc đến với tôi khá bất ngờ. Tôi biết chuyện anh ngoại tình, lừa dối tôi đã hơn một năm. Cô gái đó trẻ, xinh đẹp, có học thức và công việc ổn định. Có thể nói cô ấy đủ điều kiện để gặp một người đàn ông trẻ, có điều kiện kinh tế và vị trí xã hội xứng tầm. Nhưng sao cô ấy lại chọn chồng tôi? Mà không, là chồng tôi chọn cô ấy mới đúng.

Anh không thuộc tuýp người dễ dàng săn đón phụ nữ, kể cả phụ nữ đẹp, trừ khi cô ấy đặc biệt với anh. Tôi biết được chuyện này bởi vô tình đọc được tin nhắn anh gửi cho cô ấy, rất tình cảm và mùi mẫn, thứ mà anh chưa bao giờ dành cho tôi. Hai người đó vẫn gặp nhau hàng ngày, đưa nhau đi chơi, vui vẻ hạnh phúc như bao cặp đang yêu khác. Tôi thấy ở anh sự giận hờn, buồn bã. Tôi tận mắt thấy anh ngồi lặng lẽ ở quán café hàng giờ, hoặc đi lang thang đâu đó bất định. Từ lúc gặp cô ấy, anh trở nên buồn và đa cảm hơn. Anh vẫn là anh của trước kia, nhưng tâm hồn không còn thuộc về tôi nữa.

Gia đình tôi không thuộc loại sang giàu gì để có thể nói cô ấy đến với anh vì tiền. Tiền bạc đều do tôi nắm giữ, anh vẫn đều đặn đưa lương tháng cho tôi, chỉ giữ lại một ít để café và đổ xăng. Anh tuyệt nhiên không bao giờ qua đêm ở ngoài, vẫn về ăn tối, dạy bài cho các con, đưa vợ con đi ăn, đủ biết trong anh gia đình vẫn còn quan trọng nhường nào.

Anh sẽ không bao giờ từ bỏ gia đình để đến với cô ấy, nhưng tôi phải làm gì lúc này đây? Tôi sợ mình nói ra, ắt hẳn gia đình tôi sẽ không còn như xưa nữa. Tôi muốn các con vẫn tôn trọng bố, bởi chúng thần tượng anh. Nhưng đến cả chuyện gối chăn tôi cũng không làm được, tôi có quyền gì để cản anh đến với cô ấy? Hay tôi cứ tiếp tục im lặng, để anh có thể thỏa mãn với cô ấy, nhưng vẫn là người của gia đình? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên trong lúc này.

Mây

Hạnh phúc không phụ thuộc vào giỏi hay dở “chuyện ấy”

Cưới nhau được sáu năm, chồng tôi luôn yêu thương vợ hết lòng. Nhiều người xuýt xoa, tôi có bí quyết gì mà khiến chồng mê dữ vậy, có phải do tôi giỏi… “chuyện ấy”?

Hạnh phúc gia đình
Hạnh phúc gia đình

Thực tế, tôi cũng như bao phụ nữ Việt Nam khác, bản tính vốn e ngại, rụt rè nên trong chuyện chăn gối chồng vẫn là người chủ động. Phải khẳng định, tôi chưa bao giờ giỏi chuyện ấy cả, dù cũng chẳng biết thế nào là giỏi – dở.

 

Biết tình dục góp phần làm thăng hoa cảm xúc đời sống lứa đôi nên vợ chồng tôi luôn tạo cảm giác thoải mái, hài lòng cho nhau. Chúng tôi xây dựng một “thời khóa biểu” hợp lý cho chuyện chăn gối dựa trên sức khỏe và thời gian cho phép của cả hai. Và, chúng tôi luôn tôn trọng lẫn nhau.

Có những hôm chồng “muốn” mà vợ mệt thì anh cũng đồng ý “hoãn binh” trong vui vẻ chứ không chèo kéo hoặc ép uổng. Ngược lại, thi thoảng tôi muốn tạo bất ngờ nên chủ động gợi ý và anh tỏ ra vô cùng thích thú. Lại có những hôm vợ chồng hưng phấn quá thế là “phá lịch” để có được lần yêu ra trò. Nhờ thế mà tôi và anh luôn cảm thấy thỏa mãn, hài lòng.

Tuy nhiên, tôi vẫn nghĩ gia đình có hạnh phúc hay không hoàn toàn không phụ thuộc vào việc người vợ giỏi hay dở “chuyện ấy”. Quan trọng nhất là tình yêu thương vợ chồng dành cho nhau. Đó chính là cái cốt lõi để cứu vãn mọi gia đình. Có tình yêu thương, chồng sẽ muốn làm cho vợ vui, vợ cũng muốn chồng được hạnh phúc.

Đồng thời, các ông chồng cũng nên nhớ, giá trị của một người vợ không hề được đo bằng việc cô ấy giỏi hay dở chuyện tình dục. Bởi lẽ, nếu đo như thế thì tôi dám cá, chẳng ai qua được… gái điếm. Một người vợ tốt, trước hết là phải thực sự yêu thương chồng con, biết lo toan cho gia đình. Liệu các ông muốn giữ người vợ đoan chính, đảm đang hay muốn giữ một người chỉ được mỗi “chuyện ấy”?

 

Thừa nhận tình dục là yếu tố quan trọng trong đời sống hôn nhân, là gia vị không thể thiếu trong bữa tiệc hạnh phúc nên tôi nghĩ các bà vợ đừng xem nhẹ nó, mà hãy cải thiện để đời sống tình dục tốt hơn. Nhưng, các ông chồng cũng nên quan tâm đến vợ, đừng lúc nào cũng chỉ mong vợ phải đáp ứng đủ. Hãy yêu thương và chia sẻ chân tình cùng vợ!

NGUYÊN CHI / Theo PhuNuOnline

Anh “hai mái”

Ba mươi tuổi, dang dở vài mối tình, tôi chán đời, muốn đi tu. Cả nhà xúm lại can ngăn. Mấy đứa em khuyên, hay là xin nghỉ việc đi chơi vài ba tháng, chừng nào thấy hết buồn thì đi tìm việc làm khác. Tôi xách giỏ lên đường về quê ngoại.

 

Anh hai mái - Ảnh minh họa
Anh hai mái – Ảnh minh họa

Tiếng là ở quê, nhưng nhà ngoại buôn bán tạp hóa tại chợ thị trấn, sát mặt đường, người ra kẻ vô tấp nập suốt ngày. Sau một tuần nghỉ ngơi, đi thăm hỏi bà con, tôi bắt đầu phụ ngoại và cậu mợ buôn bán. Công việc không nặng nhọc, không mệt óc, nhưng lắt nhắt từ sáng đến chiều cũng khiến tôi vơi đi nỗi buồn.

 

Một buổi trưa, đang ngồi nghe nhạc trông quán cho cả nhà nghỉ ngơi, thì có một người trạc ba mươi tuổi bước vào, đưa cho tôi một tờ giấy dặn mua đường đậu… nói chung là toàn bộ những thứ để nấu một nồi chè đậu xanh. Thấy tôi cân đong còn lạng quạng, anh ấy tỏ ý phụ giúp rồi thoăn thoắt xúc mỗi loại vào một túi ni lông để tôi cân cho nhanh. Đến bữa cơm chiều, khi nghe tôi kể lại, mấy đứa em họ cùng ồ lên: Anh “hai mái”. Tôi thắc mắc, các em giải thích: “Tại ảnh chẻ tóc hai mái”. Ngoại nói thằng đó hiền lành, dễ thương nhứt xứ. Làm thầy giáo mà trưa nào cũng đi mua đường đậu về cho má nấu chè bán. Mấy đứa em lại hát lên: “Bà Tư bán chè có bốn người con”. Chỉ có vài chi tiết vậy mà sao tôi nhớ dai, hỏi thăm anh mỗi ngày vài câu, lâu dần thành quen biết, chuyện trò cũng rôm rả lắm. Ngoại thấy vậy, đốc vô. Mấy đứa em lại xúi ra. Ngoại kể, ba anh ấy mất sớm, má anh bệnh triền miên, một mình anh vừa lo má vừa chăm ba đứa em ốm o quặt quẹo, nên chuyện bếp núc, chợ búa anh rành rẽ. Chuyện nhà anh khiến tôi tò mò, tôi tìm đến ăn chè và học cách nấu… Sau đó chúng tôi hẹn hò. Lần đầu tiên anh nắm tay, tôi khai thiệt: “Em thiếu nữ tính. Anh có chê thì chê sớm sớm…”. Anh thiệt thà: “Còn anh thì hơi nhiều nữ tính, nên bị mấy cô nghi… mới ở vậy tới giờ”.

 

Tôi quyết định trụ lại ở quê, lấy chồng, làm ăn. Cả nhà phản đối… chàng rể, với lý do duy nhất: mềm yếu quá.

 

Mười lăm năm chung sống, có với nhau hai đứa con trai, hôn nhân chúng tôi không sóng gió gì lớn. Năm đầu cũng có chệch choạc, do tôi vốn vụng về, còn anh lại khéo tay quá… Sau đó thì tất cả đi vào nền nếp, thường thì anh làm bếp chính, tôi làm bếp phụ. Anh đi chợ, nấu cơm, tôi dọn dẹp nhà cửa, rửa chén, tưới cây. Anh chăm sóc bữa ăn, quần áo, bài vở cho con, còn tôi đưa đón chúng. Dạy con thì tôi đóng “vai ác”, anh đóng “vai hiền”. Khi có chuyện gì cần quyết định chung của cả nhà, sau khi “định hướng” kỹ lưỡng, cho tôi chọn lựa, anh thường nói: “Ý em sao, ý anh vậy”. Rồi hai thằng con: “Ý ba má sao, ý tụi con vậy” khiến tôi ngất ngây hạnh phúc.

 

Theo PNO

Mật ngọt trên lưỡi dao

Cơ thể Thảo như rời ra từng bộ phận, khi nghe chồng gọi điện thông báo: “Anh vừa lấy kết quả ở bệnh viện. Người đầu tiên anh muốn gọi chính là em. Xin lỗi em! Anh đã sai rồi”.

Chị hốt hoảng hỏi lại: “Tại sao phải xin lỗi em? Anh đã sai ở chỗ nào? Sao có bệnh lại không nói với em?”. Giọng Khoa như đứt quãng: “Anh xin lỗi vì đã để lại em và các con bơ vơ giữa cuộc đời …”.

Mật ngọt trên lưỡi dao - Ảnh minh họa
Mật ngọt trên lưỡi dao – Ảnh minh họa

Chị quay xe rồ ga lao như đuổi cướp về phía bệnh viện, gửi xe còn suýt quên lấy vé rồi hốt hoảng chạy đi tìm chồng. Chỉ mình Khoa đang ngồi thẫn thờ trên ghế đá ngoài khuôn viên bệnh viện, trên tay cầm tờ kết quả. Thảo lao đến ôm chầm lấy chồng, tay sờ nắn khắp nơi, miệng hỏi dồn dập: “Anh thấy trong người có chỗ nào không khỏe, sao không nói để em đưa anh đi khám. Anh nói đi, đừng im lặng thế làm em sợ”. Khoa ôm chặt lấy vợ miệng chỉ nói một câu duy nhất: “Xin lỗi em! Xin lỗi em! Anh xin lỗi!”. Chị đọc kết quả trong tờ giấy vô tri kia mà cứ ngỡ mình đang bị ai hù dọa. Chị nghĩ bệnh nhân có tên trong đó chắc chắn không phải chồng mình, vì anh đang khỏe mạnh sao có thể kết luận anh đang bị ung thư gan giai đoạn cuối. Tuy phải thường xuyên tiếp khách nhưng anh là người đàn ông chững chạc, rất có chừng mực.

 

Gần 20 năm vợ chồng, chị chưa bao giờ thấy chồng say xỉn hay có những hành vi không đàng hoàng. Vả lại Khoa cũng đã là người học hàm, học vị đầy đủ, có tiếng tăm trong giới làm khoa học, được đề bạt lên tới chức Viện phó và thường xuyên được các trường mời đến giảng dạy. Ở nhà, anh là một người cha mẫu mực cho 2 “công chúa” soi gương. Cứ nói đàn ông thành đạt không mấy người biết chia sẻ việc gia đình với vợ, nhưng đằng này, ngày nghỉ cuối tuần anh đều tự tay vào bếp. Lúc vợ mệt anh sẵn sàng rửa bát, quét nhà, lau dọn bàn ghế… để 2 con có thời gian học tập. Chị cứ mải mê tận hưởng cái cảm giác ngọt ngào mà không biết trong lòng anh bấy lâu nay luôn canh cánh một gánh nặng mang tên “trưởng tộc”. Thấy anh không bao giờ đề cập đến chuyện con trai con gái, lại chiều chuộng 2 cô con gái hơn bất kì ông bố nào, nên chị cứ tưởng anh không quan tâm tới vấn đề đó. Mặt khác, cả hai anh chị đều là đảng viên lại có chức có quyền, nên cái sĩ diện lớn hơn hẳn người bình thường. Trong hành động anh không dám mạo hiểm bỏ tàu lớn để dong buồm ra khơi “đánh bắt xa bờ”. Nhưng trong suy nghĩ, chưa bao giờ anh từ bỏ ý nghĩ phải có con trai để mỗi lần về quê không phải ngồi ăn cỗ ở “chiếu dưới” với phụ nữ.

 

Hoa hồng đẹp đến mấy cũng phải cần có lá xanh phụ họa. Bao nhiêu năm hôn nhân là bấy nhiêu ngày Thảo ngỡ mình nắm trọn trong tay hạnh phúc, bởi Khoa là người đàn ông quá chuẩn mực. Chị không ngờ sự chuẩn mực của chồng mình đã khiến biết bao sinh viên trẻ đẹp “phách lạc hồn xiêu”, trong số đó có người đã trở thành tình địch chưa lộ diện. Nhìn chồng ngồi trầm ngâm trước bàn ăn, cằm chống trên đũa mắt lơ đãng, Thảo không dằn nổi lòng mình, chị vỗ về: “Bác sĩ nói anh còn lại bao nhiêu thời gian? Anh có điều gì muốn mà chưa kịp làm không?”. Nước mắt đàn ông tuy hiếm hoi nhưng nó đã kịp rơi trước lời khẩn thiết: “Xin lỗi em! Xin lỗi vì đã làm tổn thương em”.

 

Chưa bao giờ Thảo thấy chồng mình lòng vòng quanh quẩn mãi mà vẫn chưa vào được vấn đề. Chị sốt ruột phát cáu: “Bao nhiêu năm nay chỉ một mình em nói, giờ bảo anh nói thì nói!”. Bấy lâu nay Thảo luôn tỏ ra mình là người cứng cỏi, sắc sảo, nhưng thực ra trong lòng rất yếu đuối và dễ bị tổn thương. Nghe chồng vòng quanh một hồi thì trong lòng Thảo đã có linh cảm không tốt. Đến khi anh buột miệng thốt ra: “Anh có con trai rồi! anh mong em hãy đón nhận nó như một món quà ông Trời ban tặng”. “Anh bảo sao, đón nhận con riêng của chồng như một món quà tặng của Trời ư! Việc đó em không làm nổi” – Thảo tê cứng cả họng, thốt mãi mới ra lời.

 

Đứng trước một người đang cầm trong tay bản án tử hình, chị không nỡ từ chối một lời giải thích. Anh ngập ngừng mãi mới dám mở miệng: “Cô ấy là nghiên cứu sinh ở viện anh, tình yêu cô ấy dành cho anh quá lớn nên đã khiến cho anh lỡ bước. Cô ấy thích anh từ khi còn là sinh viên, rồi cao học, và giờ là tiến sĩ. Cô ấy cố theo đuổi việc học hành là vì muốn được gần anh …”. Thảo cắt ngang: “Mấy đứa?”. Khoa ấp úng: “Đứa lớn vào lớp 1, còn đứa bé mới sinh”. Thảo gào lên: “Thì ra anh sắp đặt màn kịch đẫm nước mắt này để ra mắt con hoang vợ lậu. Vì tôi không thể đường hoàng sinh cho anh một quý tử nên anh mượn gió căng buồm. Anh giỏi lắm! Giờ anh định thế nào?”. Khoa cố nài nỉ vợ: “Cho anh nhận 2 đứa làm con nuôi”. Thảo gằn giọng: “Thế còn mẹ chúng?”. Anh nói tránh mũi nhọn của vợ: “Anh sẽ cố bù đắp cho em và các con”. Chị nhắc lại: “Đề nghị anh trả lời thẳng vào câu hỏi! Tôi có biết cô ta không?”. Giờ anh mới nói thật: “Cô ấy là người em rất quý mến, chính vì thế nên cô ấy lại càng cảm thấy có lỗi với em. Cô ấy không dám đòi hỏi gì và tự nguyện sinh con cho anh. Giờ anh đã mua cho mẹ con cô ấy một căn hộ chung cư coi như bù đắp phần nào”. Bấy giờ Thoa mới khóc: “Thế còn tôi, anh định bù đắp thế nào đây. Bấy lâu nay tôi ngỡ mình là sói, nhưng thực tế lại chỉ là một con dê ngu ngốc nhất trong đàn. Còn cô sinh viên hiền lành của anh và đã từng làm bạn tốt của tôi, cứ ngỡ là con dê non ngoan ngoãn, ai dè chỉ mượn áo của dê. Còn anh đúng là loại sói không ra sói mà dê cũng chẳng ra dê”.

 

Trong thoáng chốc Thảo nhận ra giông tố sắp nổi lên và chị không biết phải đối diện như thế nào với hiện thực phũ phàng ấy. Thì ra, chút ngọt ngào trong hôn nhân giống như mật quết trên lưỡi dao.

 

Theo PNVN

Mất chồng vì lỡ ngoại tình

Không có gì quan trọng hơn tình yêu của anh với người đó, kể cả gia đình hay con cái. Anh cặp bồ rất công khai, không một chút e dè hay giấu giếm. Thậm chí chửi tôi không tiếc lời trước mặt người đàn bà đó.

Tôi năm nay 33 tuổi, lấy chồng được 10 năm. Tôi từng có một gia đình hạnh phúc, chồng tôi là người tốt, tôi có 2 con trai, các con rất khôi ngô ngoan ngoãn, cuộc sống của tôi cả về vật chất lẫn tinh thần đều ổn. Tôi là người phụ nữ không xấu, cũng không phải quá đẹp nhưng sống hòa đồng, thân thiện, hiền lành và tốt bụng, có nhiều bạn và cũng có rất nhiều người yêu quý. Tôi từng là mẫu người phụ nữ rất chung thủy, mà hiện tại khi chưa có ai biết chuyện của tôi họ vẫn nghĩ tôi là người như vậy.

Nhưng sự thật không phải thế các bạn ạ, tôi đang trong tình trạng đau khổ đến tận cùng bởi chính lỗi lầm đã gây ra. 7 tháng trước, tôi có mối quan hệ với một người đàn ông khác, anh ta là bạn cũ từ rất lâu của tôi, chơi thân với anh ta. Cuộc sống của anh ta trong hạnh phúc hôn nhân gặp rất nhiều ngang trái, trắc trở và buồn, anh ta luôn thổ lộ, tâm sự với tôi. Ban đầu tôi chỉ quý anh ta như một người bạn và luôn chia sẻ, lâu dần cho tới một ngày anh ta nói đã yêu tôi nhiều và từ lâu lắm.

Tôi đã rất nghiêm túc từ chối nhiều lần vì hơn ai hết tôi từng có suy nghĩ không tốt về chuyện ngoại tình, nhất là phụ nữ, nhưng không hiểu vì lý do gì mọi chuyện lại đến với tôi tự nhiên như thế. Tôi đã thích anh ta và đã ngoại tình, gặp nhau rất ít nhưng khi có thời gian chúng tôi thường liên lạc qua hòm thư điện tử.

Vào cái ngày định mệnh ấy trong tháng 3 ấy, tôi cũng không hiểu tại sao chồng biết chuyện. Anh đã rất tức giận và đau khổ, tra hỏi và đưa ra bằng chứng là một tập ảnh chụp lại những dòng chữ trong nội dung trò chuyện trên địa chỉ email của tôi. Tôi rất sợ và yếu đuối nhưng dám làm dám chịu, tôi đã thừa nhận tất cả mọi chuyện với chồng và quỳ lạy van xin sự bao dung của anh. Xưa nay tôi chưa từng nói dối chồng bất kỳ điều gì, nên tôi nghĩ chỉ có sự thành khẩn mới mong giảm nhẹ được tội cho mình.

Kể từ lúc đó tôi bỗng như người tỉnh mộng, tôi nhận ra anh và gia đình quan trọng với tôi đến nhường nào. Tôi đau đớn lắm, hận bản thân mình ghê gớm và cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi, tủi nhục, ê chề lắm. Chẳng phải tôi đau vì bản thân mà vì nhìn người chồng thân yêu đã bao lâu nay hết lòng vì tôi và gia đình giờ đây chịu đau đớn khổ sở vì mình.

Anh từng nói với tôi rất nhiều lần rằng anh không thể tha thứ cho phụ nữ như tôi, sớm muộn gì anh cũng rời xa tôi, sẽ cưới vợ mới. Câu chuyện đau lòng của tôi giờ đây như mới thật sự bắt đầu: Sau một tháng, anh đã chủ động làm quen với những người phụ nữ khác trên mạng. Rất nhanh chóng anh đã tìm được người tâm đầu ý hợp, vì chồng tôi rất đẹp, phong độ, lại thành đạt.

Hàng ngày anh chát, gọi điện, nhắn tin cho cô ấy và không bao lâu sau họ đã là của nhau rất nhanh và còn rất say đắm nữa. Tôi biết rõ mọi chuyện nhưng vì là người gây ra lỗi nên với anh, tôi cũng không dám biểu hiện gì, chỉ biết rằng con tim đang tan nát từng ngày, từng giờ vì những gì đang diễn ra. Tôi đáng phải chịu như vậy, cho dù anh có như thế nào đi nữa tôi cũng không thể ngăn cản hoặc can thiệp được.

Nhưng tôi thật sự rất đau đớn, khi bị chồng phát hiện cũng là khi tôi thật sự nhận ra rằng, người tôi yêu và cần nhất là anh. Tôi đã mù quáng chạy theo những lời nói ngọt ngào, những cử chỉ âu yếm và cái cảm giác thật sự được “yêu” của người đàn ông kia mà ngộ nhận đó là tình yêu. Tôi đã sai, đã quá ngu muội để rồi giờ đây cái hậu quả tôi phải chịu nó ngang trái, đau đớn đến thế này.

Nỗi đau mà với tôi không thể nói ra bằng lời được và tôi cũng chưa từng nghĩ tới. Khi chồng có mối quan hệ với người đàn bà khác, cô này từng bỏ chồng và hiện sống một mình nuôi con, tôi không biết viết làm sao để miêu tả nỗi đau này vì tôi yêu rất yêu chồng. Chưa bao giờ tôi thấy sợ mất anh như bây giờ.

Anh đã nói với tôi, tạm thời hãy chấp nhận sống trên danh nghĩa để nuôi dạy con cái, mọi mối quan hệ của anh tôi không được phép can thiệp hay để ý, kể cả việc nếu anh ấy có con riêng với người đàn bà kia. Tôi biết thân phận mình nên không dám nói hay đòi hỏi gì ở anh, chỉ thấy lo lắng cho anh mà thôi. Tôi sợ lắm khi nhìn anh đau khổ, chán nản hay không vui vì tất cả cảm giác đó như đang xảy ra trực tiếp với tôi vậy.

Đến nay đã 6 tháng trôi qua rồi, mối quan hệ của anh với người đàn bà kia cũng rất sâu đậm. Tôi bây giờ sống mà như đã chết trong từng ấy ngày, tôi chưa một lần được ăn ngon, ngủ yên, phần vì lương tâm cắn rứt bởi lỗi lầm mình gây ra. Nhưng đau hơn cả là vì hàng ngày trước mặt tôi phải chứng kiến việc chia sẻ chồng mình với người đàn bà khác.

Khi về nhà anh nói với tôi “cô hãy tự lo cho bản thân, hãy đi tìm một người để đến với người đó đi. Cuộc sống của tôi với cô không còn tiếp tục hy vọng gì nữa”, đến chết anh cũng không chịu tha thứ cho tôi. Tôi đau lắm, biết chẳng có quyền gì mà ghen tuông hay trách móc anh cả vì tôi đáng tội. Nhưng bản thân anh cũng biết rằng tôi chỉ bị “tai nạn”, tôi ngu muội chứ có thật lòng yêu đương gì người đàn ông kia, và anh cũng biết rõ tôi yêu anh đến nhường nào. Nhưng không một lời quan tâm, chia sẻ, chỉ cho tôi những lời cay nghiệt làm bản thân tôi gục ngã.

Chuyện của tôi ngoài chồng ra vẫn chưa có một ai biết, nhưng mọi chuyện đúng là không thể giấu mãi được, cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Gần đây gia đình tôi nói nhiều vì chồng không chịu làm ăn gì cả, chỉ lo chơi bời hết ngày này qua ngày khác. Khi gia đình nói nhiều quá không chịu được, anh ấy nói có nỗi khổ riêng và đã nói ra tất cả mọi chuyện.

Ngày anh nói ra với bố mẹ cũng là ngày tôi quyết định thú nhận tất cả với gia đình, tôi biết chỉ có nói ra lương tâm tôi mới được thanh thản và nhẹ nhõm. Vậy là cả gia đình chồng đã biết, tôi luôn tưởng rằng khi gia đình chồng biết chuyện mọi người sẽ khinh rẻ, coi thường tôi. Nhưng không, giống như tôi đã nghĩ, gia đình có trách móc tôi nhiều nhưng cũng thương tôi không ít vì 10 năm sống cùng, tôi chưa từng có một điều tiếng gì và tôi thầm cảm ơn gia đình mình nhiều lắm.

Hiện tại chồng tôi vẫn sống như thế, không có gì quan trọng hơn tình yêu của anh, kể cả gia đình hay con cái, anh cặp bồ rất công khai, không một chút e dè hay giấu giếm. Bố mẹ chồng và cả gia đình tôi luôn góp ý, khuyên nhủ, thậm chí còn lên án gay gắt quyết liệt chuyện chồng quan hệ với người đàn bà kia, vì gia đình tôi không muốn vợ chồng tôi tan vỡ, vì con cái chồng tôi có thể quay đầu lại. Nhưng tất cả sự quan tâm đó chồng tôi không hề để ý, nó không thể tác động một chút nào đến suy nghĩ của anh.

Nhà tôi cách nhà người đàn bà kia gần 30 km nhưng chồng tôi không quản nắng mưa, thường xuyên đều đặn sang gặp người đàn bà đó. Ngang trái hơn là anh có thể kể mọi chuyện nhỏ nhất từ những lời nói của gia đình tôi, những cử chỉ hành động của tôi cho người đàn bà đó nghe.

Ngay cả việc tôi quỳ lạy van xin bố mẹ chồng và gia đình chồng tha thứ cho tôi như thế nào anh cũng kể tỉ mỉ cho người đó biết. Gần đây, khi bị tác động nhiều đến chuyện quan hệ yêu đương, anh ấy càng tỏ ra khó chịu, khinh ghét, ghẻ lạnh tôi, thậm chí chửi tôi không tiếc lời trước mặt người đàn bà đó. Còn tôi chỉ biết lặng im mà tâm can tan nát.

Không biết bạn đọc có ai từng chịu hoàn cảnh như tôi không, hãy giúp tôi, hãy cho tôi lời khuyên chân thành, tôi không biết mình phải làm gì bây giờ. Ngày nào, đêm nào cũng vậy, tôi chỉ biết oán hận bản thân mình trong sự dằn vặt, đau đớn, tôi suy sụp hoàn toàn, không còn đủ sức để nhìn về tương lai của mình nữa.

Tôi không muốn mất chồng, rất sợ mất anh ấy. Tôi từng nghĩ sẽ cam chịu tất cả ngay cả việc chồng không còn tình cảm gì với mình và bắt buộc mình phải sống chung chồng với người đàn bà khác. Tôi chấp nhận tất cả chỉ để được ở gần anh ấy và quan trọng hơn là các con của tôi không phải chịu cảnh bố mẹ chia lìa. Xin hãy giúp tôi. Cảm ơn các anh chị rất nhiều và mong được nhận những lời khuyên chân thành.

Ngọc

Mất hai người đàn ông vì những cô gái trẻ

Cả hai người đàn ông đều nói rằng tôi là người phụ nữ của gia đình và chu đáo. Nhưng họ đều chạy theo những cô gái trẻ hơn tôi, có nước da trắng ngần và cơ thể đẹp. Họ đều cho rằng những cô gái đó dịu dàng hơn tôi.

 

Tôi là vợ cũ của anh LDD trong bài viết “Mất tất cả khi chung sống với bồ”, tôi cho là như vậy vì hoàn cảnh giống hệt hoàn cảnh của gia đình tôi và cái tên cũng là tên viết các chữ cái đầu của anh. Tôi ngạc nhiên là anh cũng vào chuyên mục Tâm sự này đọc và tâm sự, cái điều mà trước đây anh cười khẩy tôi và nói rằng tôi rỗi hơi, đọc bài “lá cải”. Có thể là liên quan đến câu chuyện mà tôi đã nói với anh rằng tôi gặp người đàn ông sau này của tôi cũng từ chuyên mục này.

Khi cuộc hôn nhân tan vỡ, tôi không cho là nguyên nhân hoàn toàn do chồng. Tôi cũng có lỗi khi thường xuyên phải đi công tác dài ngày ở nước ngoài. Tôi không muốn đi ăn nhà hàng quá nhiều lần trong tháng, bởi tôi cho rằng một bữa ăn đó cho khoảng 10 người ăn có thể lên tới hơn chục triệu, và số tiền đó là một khoản tiền không nhỏ trong khi ở quê chồng tôi còn rất nhiều khó khăn.

Chúng tôi muốn xây căn nhà ở quê, gần biển để hàng năm về nghỉ dưỡng. Trước đây những gì đẹp và ngon nhất tôi dành cho chồng con, tôi có thể mua chiếc áo hàng hiệu hơn 200$ cho chồng để chồng đi tiếp khách, đồ của chồng đều do tôi mua và là đồ xịn. Còn với bản thân, mua chiếc váy giá gần một triệu là tôi nâng lên đặt xuống vì cho rằng đặc thù công việc của tôi phải mặc đồng phục và khi đứng lớp thì phải ăn mặc kín đáo.

Tôi chưa từng dám đến spa hay các cơ sở làm đẹp để tự thưởng cho mình vì không có thời gian và tiếc tiền. Trong cách ứng xử tôi rất dứt khoát, tôi yêu cầu chồng không về ăn cơm thì điện thoại cho tôi một lần, hoặc đi qua đêm thì đừng tắt máy. Trong những lần tranh luận, chồng tôi có nói “nhà này chỉ có một ý kiến” và tôi dám cãi rằng “đồng ý có một ý kiến nhưng phải là ý kiến chung cuối cùng và hợp lý chứ không phải chỉ ý kiến của anh”.

Tôi đã không khép nép sợ chồng như người đàn bà sau này của anh. Tôi thẳng thắn chỉ rõ những điều chưa bằng lòng với anh bằng cách nói chuyện ngang hàng chứ không thỏ thẻ và anh cho đó là tôi không sợ và nể anh. Đó cũng là những nguyên nhân làm người đàn ông của tôi chán tôi. Sau này tôi có đọc bài báo, họ cho rằng đàn bà dù có thông minh đến đâu thì cũng nên giả vờ nhỏ bé và ngu hơn chồng một chút. Liệu điều này có đúng, có cần thiết cho xã hội chúng ta hiện nay hay không?

Tôi cũng là người viết bài “Chồng tôi đi karaoke ôm nhưng về nhà tỏ ra mẫu mực”và tôi đã gặp được người đàn ông sau này của tôi qua chuyên mục đó. Nhưng tôi cũng bị phản bội và họ nói dối cho dù tôi đã sống hết lòng với họ. Cả hai người đàn ông đều nói rằng tôi là người phụ nữ của gia đình và chu đáo. Nhưng họ đều chạy theo những cô gái trẻ hơn tôi, có nước da trắng ngần và cơ thể đẹp. Họ đều cho rằng những cô gái đó dịu dàng hơn tôi.

Điều đáng buồn là người đàn ông sau này của tôi lại yêu một người đang có chồng và hiện nay cô ta có bầu nhưng không biết là của chồng hay của bồ. Gia đình cô ta hãnh diện vì cô ấy “phải như thế nào thì mới được cả hai người đàn ông yêu”. Người đàn ông thì cho rằng anh ta yêu cô ta thật và chịu trách nhiệm. Có thể đó là tình yêu thật và tôi lần nữa bị thua.

Tôi đã qua giai đoạn suy sụp và hụt hẫng. Hiện nay tôi tập trung vào công việc và rất may mắn trong lĩnh vực này. Tôi đã xinh đẹp hơn, biết thương bản thân mình hơn. Tôi đã bỏ học bổng toàn phần đi Mỹ du học và chọn một nước Châu Á để có thể về với con bất cứ khi nào và có cảm giác được gần con hơn, hiện nay mẹ chồng cũ đang giúp tôi chăm cháu. Tôi vẫn được cả gia đình chồng thương yêu và coi như con gái trong nhà.

Tôi và chồng cũ vẫn giữ mối quan hệ như những người bạn. Anh vẫn đến nhà dạy con học toán, hết giờ thì về. Đôi khi cuối tuần con yêu cầu, chúng tôi vẫn cùng nhau đưa con đi ăn và chơi ở ngoài, nhưng hoàn toàn không còn cảm xúc. Tôi đã lựa lời giải thích cho con rằng bố mẹ đã chia tay và bố cần chăm sóc em. Con tôi hiểu và chấp nhận điều đó, cháu hiểu và không buồn vì trong cuộc sống của cháu vẫn hiện diện sự chăm sóc của cả hai bố mẹ và chúng tôi không hề nói xấu nhau với cháu.

Ly hôn không hẳn là phải kết thúc mối quan hệ mà chỉ là chuyển từ mối quan hệ này sang mối quan hệ khác, khi chúng ta cư xử với nhau một cách có văn hóa. Chỉ có điều nếu như đứa con sau này của anh không bị tự kỷ, nếu như tình hình bất động sản ăn nên làm ra như những năm trước, tôi cũng không dám tin rằng anh lại cần mẹ con tôi đến vậy.

Hiện nay tôi hài lòng với cuộc sống, có đứa con thông minh, nhanh nhẹn. Tôi có công việc tốt và đồng nghiệp tin cậy, bạn bè luôn bên tôi giúp đỡ. Tôi luôn gặp may mắn, chỉ trừ trong lĩnh vực tình yêu. Tôi không nghĩ rằng cuộc đời của tôi lại được đưa ra trên báo mạng thế này, hoặc hoàn cảnh của tôi là điển hình cho cuộc sống gia đình hiện nay ở Việt Nam? Hy vọng sai lầm của tôi và cuộc sống gia đình tôi có thể giúp ai đó tham khảo cách sống và làm cho cuộc sống hôn nhân tốt hơn.

Lan

Phát ngán vì quy tắc yêu lạ đời của vợ

Cứ đúng 10 giờ, chị Huyền mới cho chồng “nhập cuộc”, hơn thế trước khi anh lên giường, chị đều kiểm tra kỹ càng xem người anh có mùi bẩn không!

“Yêu” phải đúng giờ 

Vợ chồng chị Huyền vẫn được xem là hình mẫu gia đình lý tưởng, trong ấm ngoài êm. Chị là giáo viên dạy cấp ba, tính tình lại hòa nhã, niềm nở với mọi người xung quanh. Anh giảng dạy trong một trường cao đẳng. Hai vợ chồng có một bé trai tinh nghịch đang học lớp 1. Suốt bao nhiêu năm sống cùng khu phố, chưa bao giờ hàng xóm thấy hai vợ chồng to tiếng với nhau. Chỉ riêng “chuyện ấy” là họ không mấy hòa hợp. Nguyên nhân theo anh cũng chỉ vì cái tính nguyên tắc của vợ.

Lịch trình của chị ngày nào cũng đều như vắt chanh. Chị thức dậy đúng lúc tiếng chuông đồng hồ đổ hồi thứ hai, ra khỏi nhà trước 7 giờ khoảng 15 phút, trở về đúng tầm chiều khi tiếng kẻng thu rác leng keng khắp xóm… Và đến “chuyện ấy”, chị cũng đúng giờ.

Quy tắc yêu
Quy tắc yêu

Mỗi tối chị đều phải soạn bài cho giờ lên lớp hôm sau, nên dù thế nào chị cũng không “cho phép” chồng chạm vào người trước 10 giờ. Có hôm thấy vợ bài vở xong sớm, anh chồng lảng vảng sang phòng làm việc định à ơi chị lên giường sớm mà chị xua ngay vì “chưa đến giờ”.

Theo chị thì “chuyện ấy” cũng phải “điều độ mới tốt cho sức khỏe”. Anh lại tẽn tò về phòng chờ đợi. Nhiều hôm buồn ngủ rũ mắt mà “giờ hoàng đạo” vẫn chưa gõ cửa, anh cố bật hết kênh nọ, kênh kia xem cho đỡ buồn ngủ mà cuối cùng đôi mắt vẫn “bội công” anh. Đến lúc vợ vào đập đập nhắc chồng đến giờ “làm việc” thì anh mắt nhắm mắt mở xua tay ngủ tiếp.

Cùng cảnh ngộ với chồng chị Huyền, nhưng anh Tuấn Anh lại bị vợ đặt lịch “chuyện ấy” theo ngày. Hễ cứ hôm nay “yêu” là mai vợ bắt nghỉ, mà hôm nay nghỉ kiểu gì mai vợ cũng nằng nặc đòi. Dạo mới cưới nhau, vài lần trở về nhà trong bộ dạng rượu đã ngà ngà, anh “chồm” lên người vợ âu yếm nhưng vợ nhất quyết đẩy ra. Cứ ngỡ do vợ sợ men rượu, cho đến một hôm đã say khướt, định bụng về nhà sẽ làm một giấc cho đến sáng mà vợ vẫn lôi dậy đòi thuế má, anh mới thắc mắc hỏi. Thì ra, hôm qua anh chưa “trả bài” nên nay đến lượt.

Tưởng vợ đùa nhưng 5 năm qua, “chuyện ấy” vẫn phải tuân thủ đều đặn quy tắc của vợ. Anh đã tập quen với việc mỗi lần lên giường nhẩm nhẩm, nhớ nhớ xem hôm qua “rồi” hay “chưa” để biết đường “bài vở” cho đúng. Ngặt một nỗi thời gian mới cưới, anh hứng thú sau ngày bị “bỏ đói” bao nhiêu thì giờ đây anh lại thực hiện như cái lệ bởi hai vợ chồng cứ “lệch pha” nhau. Hôm anh hào hứng thì vợ nhất quyết không, hôm vợ khăng khăng đòi thì anh lại mệt lử.

Không bẩn, không kêu khi lên giường

Có lần buổi tối, hai vợ chồng Ngân đang nằm trên ghế sofa xem một bộ phim tình cảm Mỹ, đúng đến cảnh ân ái của cặp diễn viên chính, chồng cúi xuống kéo Ngân lại gần, tay không ngừng vuốt ve khắp thân thể khiến chị cũng không kiềm chế được, để mặc cho chồng “tự do”.

Vừa được vài phút, Ngân dùng hết sức lực đẩy phắt chồng ra: “Anh tắm chưa?”. Chồng Ngân ngơ ngác không hiểu vợ có chuyện gì, nghe thế chỉ kịp trả lời: “Anh chưa, vẫn còn sớm mà”. Ngân bực tức ra mặt: “Tắm ngay rồi làm gì thì làm. Thế mà cũng đòi… Tắm đi, em đợi trong phòng”.

Mặc cho chồng năn nỉ, Ngân bỏ vào phòng đóng sập cửa lại. Vốn tính anh rất sạch sẽ chứ chẳng lười tắm gội bao giờ. Chẳng qua hôm ấy trời mát mẻ, lại ngồi nhà cả ngày, một giọt mồ hôi còn không có nên anh không tắm sớm. Thế mà vợ anh vẫn nhất quyết hoãn lại “cuộc yêu” đang lúc cao trào.

Vơ vội chiếc quần, chồng Ngân lẳng lặng vào nhà tắm. Nhưng khốn nỗi, cơ thể thơm tho xong, vợ đã sẵn sàng nhập cuộc thì anh chẳng còn chút “ham hố” nào, bộ phim ướt át cũng vừa kết thúc.

Khác với Ngân, Lê (bạn thân của Ngân) lại đặt ra điều kiện rất oái oăm với chồng đó là phải tuyệt đối giữ im lặng. Số là chồng Lê ăn to nói lớn quen, đến cả khi “hành sự” cũng ồn ào. Nhà thì chật, hai phòng ngăn cách nhau cái vách nhựa mỏng, một bên là vợ chồng Lê, bên kia là cậu em chồng đang học đại học. Ngay từ ngày mới lấy nhau, Lê đã rất e ngại bởi mới 9 giờ tối, chồng đã cất tiếng oang oang: “Vợ ơi, đi ngủ thôi, đến giờ… rồi”. Thấy cậu em trai ở ngoài tủm tỉm cười, Lê nhéo chồng một cái rõ đau. Được vợ nhắc nhở, chồng cũng ý tứ hơn chút ít.

Đã thế anh còn hay nói, “làm” đến đâu anh lại nói đến đó. Hễ “nhập cuộc” mà anh nói to hay phát ra những tiếng kỳ lạ, vội vã, Lê lấy tay bịt miệng chồng lại. Riêng tiếng cót két phát ra từ chiếc giường thì Lê không thể kiểm soát nên đành chấn chỉnh chồng “tuyệt đối không được hết mình”. Đang lúc cao trào, lại liên tục bị vợ nhắc nhở “giữ trật tự”, dần dà anh cũng im lặng hẳn vì… mất hết hứng thú.

Cả Ngân và Lê đều ra những quy định khác nhau đối với “chuyện ấy” của hai vợ chồng nhưng một lần ngồi với nhau cạn hết ly lớn ly bé, chồng Ngân và chồng Lê cùng phải lắc đầu ngao ngán vì những phép tắc lạ đời của hai bà vợ.

(Theo TTVN)

 

Tình dễ tan trước ngày cưới

“Anh thật thất vọng, yêu nhau bao nhiêu năm mà em không biết anh là con người thế nào. Được, nếu em thấy anh không thể cho em một chỗ dựa thì hãy làm theo ý em: Hủy đám cưới”, Hải (27 tuổi) to tiếng với vợ sắp cưới khi hôn lễ chỉ còn một tháng nữa.

Hải và Hiền yêu nhau từ thời sinh viên. Lúc ra trường, mỗi người một công việc, tuy tính chất có khác nhau nhưng cả hai đều cố gắng dung hòa. Theo đúng dự tính, một đám cưới lãng mạn sẽ diễn ra vào cuối năm nay. Thế nhưng càng gần ngày cưới, Hải càng thấy khó chịu với tính nết “khó như bà đẻ” của Hiền.

“Không hiểu cô ấy nghe mấy cô bạn thủ thỉ gì mà dạo này bắt đầu hạnh họe, kiểm soát, ca thán tôi nhiều hơn. Đầu tiên là cách cô ấy ‘ dạy chồng’: ‘đàn ông khi yêu là thiên thần, lúc cưới là quỹ dữ’, sau này phải đưa hết tiền cho vợ, 7h phải về tới nhà, vợ nấu cơm thì chồng rửa bát… Tôi chỉ cười vì tôi vốn nghĩ lúc nào rãnh sẽ giúp. Vợ là người mình yêu thương sao có thể bắt cô ấy đầu tắt mặt tối, còn mình ngồi chơi được”, Hải chia sẻ.

Để có tiền mua váy cưới cho Hiền, Hải đã phải làm tăng ca cả tháng nay. Hôm qua, anh đi liên hoan kết thúc dự án với mấy anh em ở phòng, dù trước đó đã giải thích với Hiền song cô vẫn liên tục gọi điện, khóc lóc. Thương cảnh vợ sắp cưới ngồi chờ cơm, khi tàn cuộc Hải vẫn vòng xe qua phòng trọ của Hiền.

“Tôi vừa bước vào đã nhận được trận mắng té tát: ‘Anh đi đâu mà giờ mới về. Chắc định xả hơi trước ngày cưới chứ gì. Anh đưa điện thoại đây, đi với con nào mà không chịu bắt máy. Không cưới nữa’. Tôi nghe mà ức trong cổ họng. Từ ngày yêu Hiền, tôi chưa bao giờ tơ tưởng đến người con gái nào khác, thế mà cô ấy…”, Hải than.

Cho rằng bạn gái không tin tưởng mình, anh chàng không còn giữ được bình tĩnh quyết định giải thoát cho đôi bên. Anh không thèm dắt xe, đi bộ trong đêm về phòng. Hiền cũng không tin vào tai mình, khóc vật vã. Người bạn cùng phòng phải thức cả đêm canh chừng đề phòng cô gái làm liều.

Sắp làm cô dâu, nhưng Tiên (23 tuổi, Bắc Giang) cứ ngày một héo hon vì lo lắng. Chẳng ai còn nhận ra cô gái vui tươi thuở nào giờ biến thành bà già cáu bẳn. Ngày cưới đang dần tới mà cô thì liên tục muốn hoãn.

Như thống nhất từ trước, sau khi kết hôn Tiên sẽ về sống cùng gia đình chồng ở Xuân Đỉnh (Hà Nội). Cô dâu trẻ sợ không biết có đảm nhận được vai trò mới vừa làm vợ, làm dâu, vừa phải đi làm, lại phải chăm lo cho gia đình chồng. “Nhà mình có 4 thế hệ, chưa nói phải phục vụ cơm nước hằng ngày, rồi phải ‘đi nhẹ, nói khẽ, cười duyên’. Nhất là mình sợ quan hệ mẹ chồng – nàng dâu xích mích. Nhà còn có chị dâu, ông bà già, trẻ nhỏ nữa, biết sao để điều hòa cho hết”, Tiên cho biết.

“Dù yêu anh xã vô cùng nhưng cứ nghĩ đến cảnh làm dâu, ở nhà người khác mà thấy khó chịu ghê. 23 năm sống tự do, quen được cưng nựng, giờ đùng một cái sang nhà người lạ ở, bảo sao chịu được. Nói với anh xã thì anh ấy bảo nhà nào chẳng là nhà, có anh bên em rồi còn lo gì nữa. Thương bố mẹ, nghĩ cho thân mình, lại nhớ lời chồng mà phát bực”, Tiên nói.

Tháng 11 này, Ngọc Thảo (24 tuổi, Thanh Hóa) – nhân viên một siêu thị ở Hà Nội sẽ về làm dâu nhà chú rể Quản (Nam Định) nhưng tâm trạng cô khá rối bời. Người vốn đã gầy yếu, vì lo cho đám cưới Thảo càng sụt cân hơn. Chỉ trong 3 tháng, Thảo bị sụt từ 47 kg xuống 42 kg.

“Em và anh đã lên kế hoạch sang tháng sau cưới, đã chụp hình, đặt nhà hàng, mua trang sức. Giấy mời cũng đã đâu vào đấy rồi nhưng không hiểu sao dạo này tính em rất khó. Trong đầu luôn có một nghi hoặc mơ hồ liệu sau cưới có hạnh phúc như bây giờ. Em yêu anh ấy, thậm chí hơn cả bản thân mình nên em sợ lắm”, Thảo nói.

Có lẽ chính vì thế, Thảo hay bắt bẻ, thử thách chồng sắp cưới hơn. Cô cũng đâm ra nghi hoặc, gần như ngày nào cũng soi điện thoại, facebook, mail của Quản. “Hôm qua, em hẹn anh đi gặp mấy đứa bạn thân đưa thiếp mời. Anh đến muộn chừng nửa tiếng. Em thấy mình như phát điên gọi điện ầm ĩ, chất vấn anh đủ điều. Nghĩ lại cũng thấy mình sai. Em thực sự không hiểu mình bị ma xui, quỷ khiến thế nào nữa”, Thảo sầu não.

Tai hại hơn mỗi lần giận dỗi, Thảo đều nghĩ đến chuyện sẽ hủy đám cưới, chia tay. Chỉ trong 3 tháng nay cô đã đòi hủy đám cưới 4 lần. Mỗi lần như vậy chồng sắp cưới của cô tức giận tím cả mặt, còn cô chỉ biết bưng mặt khóc.

“Những lần đòi hủy hôn anh xã toàn vùng vằng bỏ đi. Em thì lại nghĩ anh vô tâm, chỉ mình tha thiết, càng hờn giận hơn. Gần như đêm nào em cũng mơ thấy anh đang ở bên một cô gái, rồi ban ngày suy nghĩ không ăn uống được gì nên em mới sụt cân. Hôm qua bà mẹ chồng còn bảo gầy ngom thế thì đẻ đái gì, càng khiến em bực bội”, Thảo kể.

Theo nhà tâm lý Văn Thanh Sĩ – Tổng đài 1088, ông thường xuyên tư vấn cho các trường hợp cả nam, lẫn nữ muốn hủy đám cưới trước hôn nhân. “Khi yêu, cả hai đều vun vén cho tình yêu nhưng khi đã có một tờ giấy kết hôn hay ngày cưới đã định, nhiều người nhầm tưởng rằng tình yêu của họ cuối cùng có thành quả mà quên mất bồi dưỡng, vun vén. Nếu một trong hai người tỏ ra vô tâm, thờ ơ thì rất có thể sẽ đánh mất hạnh phúc chính trong thời khắc thử thách này”, chuyên gia nói.

Giai đoạn tiền hôn nhân là thời điểm nóng bỏng, quyết định hạnh phúc nhưng không ít người nhầm tưởng đây đã là đích của tình yêu mà thiếu đi sự cố gắng, dẫn đến tình cảm rạn nứt trong đúng giai đoạn này. Ảnh: Google Images.
Giai đoạn tiền hôn nhân là thời điểm nóng bỏng, quyết định hạnh phúc nhưng không ít người nhầm tưởng đây đã là đích của tình yêu mà thiếu đi sự cố gắng, dẫn đến tình cảm rạn nứt trong đúng giai đoạn này. Ảnh: Google Images.

Theo nhà tâm lý, gần bước vào lễ cưới, bao nỗi lo toan sẽ đè nặng lên những đôi trai gái. Đối với họ cuộc sống tự do trước đó và cuộc sống hôn nhân là hai thái cực hoàn toàn khác biệt, vừa háo hức lại vừa lo lắng. Tựu trung lại có 3 vấn đề lớn thường gặp phải trong giai đoạn này là do những bất đồng về tài chính, thời gian và sự nghiệp. Có thể trong giai đoạn yêu nhau, trai gái ít có thời gian cho nhau, hay sự nghiệp công việc của một trong hai không tốt…dù thế tình cảm của họ vẫn mặn nồng. Nhưng khi xác định cưới nhau rồi, ai cũng có chung tâm lý muốn người kia dành nhiều thời gian cho gia đình, liệu với mức lương như hiện tại người ta có thể lo cho hạnh phúc không. Họ dễ mất niềm tin vào nhau hơn.

Để tránh những lo lắng không đáng có này, các cặp đôi nên chuẩn bị sẵn tâm lý, kinh tế trước hôn nhân, dành nhiều thời gian cho nhau, tìm hiểu tâm sự của đối phương nhiều hơn. Hai bên gia đình thường xuyên qua lại, động viên con trẻ.

“Hơn lúc nào hết, hãy quan tâm đến đối phương nhiều hơn trong giai đoạn này. Thêm vào đó cũng phải chuẩn bị đầy đủ tư tưởng, tài chính và cả một kế hoạch trước khi quyết định đi đến kết hôn”, chuyên gia cho biết.

Phan Dương / Theo VnExpress

Ám ảnh vì chồng ‘bóc bánh trả tiền’

Mỗi lần đi cùng, thấy anh trêu những người con gái khác, tôi tủi thân và cảm giác như mình không được chồng tôn trọng. Khi gần gũi chồng, tôi lại càng thấy bị ám ảnh vì những chuyện anh đã làm.

Cách đây gần một năm, tôi vô cùng suy sụp và đau khổ khi vô tình đọc được tin nhắn của chồng hẹn hò với người con gái khác. Lúc đó tôi đang mang bầu cậu con trai thứ hai. Chồng đã van xin tôi tha thứ và nói rằng đó chỉ là trong lúc tôi mang bầu, chồng không dám gần gũi vợ vì sợ làm ảnh hưởng đến con trong bụng, nên đã mắc sai lầm bên ngoài. Chồng đã thề thốt rằng đó chỉ là “bóc bánh trả tiền” chứ không hề có chuyện tình cảm.

Lúc đó, tôi đã vô cùng đau khổ, tôi tưởng rằng mình không thể vượt qua nổi, nhưng rồi vẫn quyết định tha thứ cho chồng bởi tình yêu tôi dành cho anh quá lớn, hơn nữa tôi không thể để 2 đứa con của mình không có bố. Từ lúc lấy nhau anh cũng rất quan tâm và trách nhiệm với gia đình, rất yêu thương vợ con. Nếu như không phát hiện ra chuyện đó thì có lẽ tôi đã là người phụ nữ hạnh phúc nhất.

Mặc dù quyết định như vậy, nhưng từ đó đến nay, đã gần một năm trôi qua, giờ con trai thứ hai của tôi đã 6 tháng tuổi, mỗi lần gần anh là tôi lại cảm thấy uất nghẹn khi nghĩ đến cảnh anh ân ái với người khác.

Trước khi lấy tôi, chồng cũng là một người khá đa tình, tôi biết trước tôi anh đã yêu rất nhiều người nhưng cũng không muốn tìm hiểu chuyện cũ. Hơn nữa, chồng lại có tính hay trêu những người con gái khác ngay cả khi có sự có mặt của tôi.

Nhưng trước khi có chuyện kia xảy ra thì mỗi lần đi đâu, khi anh trêu những người con gái khác, mặc dù khó chịu lúc đó nhưng rồi tôi vẫn nghĩ đó là do tính cách của chồng chứ không có gì đặc biệt nên quên ngay. Nhưng từ khi có chuyện tôi phát hiện ra anh đã làm chuyện đó bên ngoài, mỗi lần đi cùng anh, thấy anh trêu những người con gái khác tôi thấy tủi thân và có cảm giác như mình đang không được chồng tôn trọng. Cộng với chuyện cũ làm cho lòng tin của tôi đối với anh càng ngày càng bị lung lay. Khi gần gũi chồng tôi lại càng thấy bị ám ảnh vì những chuyện anh đã làm.

Hay là vì quá yêu chồng nên tôi không thể vượt qua nỗi đau này, tôi thấy đau khổ và mệt mỏi, thường xuyên lên mục Tâm sự để tìm đọc xem có ai có hoàn cảnh như tôi, nhưng càng đọc tôi càng thấy buồn hơn. Tôi sợ rằng kéo dài tình trạng này tôi sẽ trở nên lãnh cảm. Tôi đã rất cố gắng không nghĩ đến những chuyện đau buồn ấy nhưng rồi lại không thể. Tôi luôn bị ám ảnh.

Soha