Category Archives: Góc đàn ông

Điều anh không nghĩ…

Trước đây, nếu ai đó nói rằng tình yêu có giới hạn thì anh sẽ không bao giờ tin. Đối với anh, tình yêu là vô cùng. Chính em đã cho anh thấy điều đó. Em yêu anh vô điều kiện và vô hạn.

Điều anh không nghĩ...
Điều anh không nghĩ… – Ảnh Minh Họa
Em có thể đội mưa đến tìm anh chỉ để trao cho anh một hộp xôi nóng và một nụ hôn. “Anh ăn đi cho có sức làm việc” – em cười và vội quay đi.
Lúc đó, anh không nhận ra đôi má em rất lạnh. Bàn tay em cũng lạnh. Lẽ ra anh phải bảo em vào nhà, lau khô đầu tóc, ủ ấm cho em trước khi để em về. Thế nhưng, anh không nghĩ đến điều đó mà chỉ sung sướng tận hưởng cảm giác, có một người yêu mình thật nhiều thì rất tốt.Có những đêm, đang làm việc, anh đói bụng và nhắn vu vơ cho em: “Đói bụng quá”. Vậy là chỉ lát sau đã thấy em xuất hiện với hộp cháo nóng hổi trên tay. Khi em quay đi, anh không hề nghĩ đến quãng đường rất vắng, mà em thì chỉ có một mình. Lúc đó anh bận xì xụp với tô cháo nóng hổi, thơm lừng…

 

Rồi lại có những lần không thấy em đến thăm, anh lại lo lắng nhìn đống quần áo đã mấy ngày không có người giặt giũ. Anh thầm trách móc em bận mấy thì cũng phải ghé qua xem anh có cần gì không chứ! Lúc đó, anh không hề nghĩ, em cũng có thể ngã bệnh như bao nhiêu người khác sau khi đã hứng trọn cơn mưa…

 

Anh đúng là một kẻ ngốc nghếch trong tình yêu. Thế mới biết, không phải học nhiều chữ, đọc nhiều sách thánh hiền mà có thể khai sáng được con tim. Nhưng anh chỉ nhận ra điều đó khi còn lại một mình trong căn phòng lạnh lẽo. Ngoài kia trời đang mưa. Ngồi trong nhà mà anh còn thấy lạnh. Thế mà ngày xưa, anh cứ vô tư để một người con gái đội mưa vì mình mà không hề biết rằng em đang buốt giá…

 

Giờ đây, anh ước có thể làm điều ngược lại với em nhưng đã quá muộn màng…

 

Theo Nhật Trung
NLĐ

Teen… quá quy định!

Anh đi làm về trễ, em dọn vội mâm cơm. Ngồi chưa nóng chỗ, mới và vài đũa, em đã bỏ chén xuống: “Em no rồi, anh ăn một mình nha. Cứ để mâm cơm đó chút em dọn”. Nói xong, em lật đật chạy vào phòng mở ti vi. Khỏi cần xem đồng hồ, anh cũng biết đã 18g30, ti vi chuẩn bị chiếu bộ phim… hoạt hình em yêu thích. Thấy cảnh này, ai dám nói vợ anh đã 30 tuổi.

Teen qua quy dinh
Teen qua quy dinh

Hồi mới gặp nhau, anh bị thu hút bởi vẻ ngây thơ, hồn nhiên và trong sáng của em. Anh yêu em vì đôi môi lúc nào cũng cười chúm chím, đôi mắt lúc nào cũng lóng lánh niềm vui. Nhìn cứ như một đứa trẻ. Bên em, anh cũng thấy mình trẻ lại, quên hết muộn phiền. Rồi hai đứa thành vợ, thành chồng. Thời gian qua mau, 5 năm, 10 năm, anh dần chững chạc hơn xưa nhưng em thì ngược lại, dẫu đã “hàng băm” mà vẫn “teen” như thuở nào; thậm chí còn “teen quá quy định”, khiến cuộc sống vợ chồng nhiều khi lâm cảnh dở khóc, dở cười …

 

Sáng, em đi làm. Giờ nghỉ trưa, sống chết gì em cũng phải tạt về nhà một tí, bởi: “Tội nghiệp mấy đứa tụi nó không ai lo”. Nghe vậy, người không biết tưởng vợ chồng mình đông con lắm. Thật ra “mấy đứa tụi nó” là hai con chó, hai con chuột hamster và cả đống cá cảnh. “Mấy đứa tụi nó” làm em tất bật cả ngày với đủ thứ việc không tên: cho ăn, thay nước hồ cá, tắm chó và chuột… Nhiều năm qua, em chẳng đi đâu xa được, về quê cũng không, du lịch cũng không, bởi “không ai giữ giùm mấy đứa tụi nó”.

Ai cũng nói, chỉ cần lên chức mẹ em sẽ hết “teen”, nhưng vợ chồng mình hiếm muộn, chạy chữa mãi cũng chưa có con. Công việc của em cũng nhàn nhã, lại không vướng bận con cái, nên tính nhí nhảnh của em càng có cơ hội bộc lộ. “Teen” ở nhà còn chấp nhận được, đằng này ra đường em vẫn… “teen”. Tuổi đã 30 mà quần áo, trang sức, giày dép, kiểu tóc của em như mấy bé 16, 17. Đã vậy, em toàn đòi anh dắt đi ăn kem, đi xem phim hoạt hình, đọc truyện. Anh hơn em 10 tuổi, đã xấp xỉ 40, nhìn em “teen” như vậy, nhiều người cứ tưởng anh… dắt bồ nhí đi chơi.

Cái tính nhí nhảnh, vô tư của em nhiều khi cũng làm anh buồn. Hình như cuộc sống với em đơn giản lắm: đi làm, về nhà, chơi với “mấy đứa tụi nó”, cơm nước cho chồng, vậy là xong. Lương em một tháng chỉ có ba triệu, đủ tiền mua đồ ăn cho “mấy đứa tụi nó” và mua vé xem phim hoạt hình. Mọi gánh nặng cuộc sống đổ vào công việc kinh doanh của anh. Làm ăn không phải lúc nào cũng suôn sẻ, khi bị cạnh tranh giành khách, khi bị đối tác quỵt nợ… những lúc ấy, anh cần một người vợ chững chạc để chia sẻ, để nương tựa tinh thần. Nhưng nhiều lần, ôm một bầu tâm sự nặng trĩu tìm em, lại thấy cảnh em ngồi trước ti vi ôm bụng cười ngặt nghẽo cùng Tom và Jerry, hay đang tất bật “tắm cho bé chuột”, anh lại thôi.

Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, anh cũng không nỡ phá đi cái nét “teen” của em. Thôi thì, đành xem đó như một phần của cuộc sống mình, vui cùng cái sự “teen” của em, vui cùng Tom và Jerry, cùng chó, chuột và cá…

Lê Thiên

Tôi quyết định lấy gái bán hoa về làm vợ

Ngày còn thanh niên, tôi quyết tâm chỉ yêu và lấy gái trinh. Tôi đã làm như vậy, và đã bị chính cô gái trinh tiết của mình đẩy đời mình xuống vực thẳm. Thế rồi, tôi đã được một cô gái làng chơi không trinh tiết cứu vớt. Cuộc hôn nhân đầu tiên, tôi”lấy vợ về làm đĩ”. Cuộc hôn nhân thứ hai, tôi lấy đĩ về làm vợ.

Tôi đã từng qua một chuyến đò. Vợ cũ của tôi còn zin trăm phần trăm khi chúng tôi đến với nhau. Đêm tân hôn, nhìn giọt máu đỏ thấm trên ga giường trắng, tôi hạnh phúc vì mình đã lấy được người vợ trinh tiết, ngoan hiền đúng như ước nguyện.

Ôm em vào lòng, tôi thì thầm:”Cảm ơn em đã giữ gìn đến tận giờ phút này cho anh!”. Cuộc sống hôn nhân lúc đầu rất đầm ấm, vui vẻ. Buổi sáng tôi đèo em đi làm. Buổi trưa, cơ quan cách xa nhà không về được, em gọi điện hỏi tôi ăn gì chưa, dặn dò tôi không được bỏ bữa, nhớ ăn uống đủ. Chiều về hai đứa lại đèo nhau ra chợ, rồi cùng về nhà nấu nướng. Ngày ấy, cuộc sống của chúng tôi tuy đơn sơ, mộc mạc mà hạnh phúc biết chừng nào!

Giông bão xảy ra khi một ngày, tôi phải đi công tác xa nhà, lại đúng vào sinh nhật đầu tiên của vợ từ ngày chúng tôi lấy nhau. 12 giờ đúng ngày sinh nhật em, tôi gọi về chúc mừng. Nghe em thút thít nói nhớ tôi mà tôi nghẹn lòng. Sáng sớm hôm sau, tôi gọi điện nhờ thằng bạn thân ở nhà mua giùm tôi một bó hoa lớn đến tặng em để an ủi em đôi chút.

Chuyến công tác ấy tôi hoàn thành nhiệm vụ trước một tuần so với kế hoạch. Vì muốn vợ bất ngờ, tôi không chờ đến sáng để về xe cơ quan mà bắt chuyến tàu đêm chỉ để về bên em sớm hơn vài tiếng. 5 giờ sáng, tôi về đến nhà và bất ngờ khi xe máy của bạn tôi đang dựng trước cửa. Tôi nhẹ nhàng mở cổng và đi lên phòng hai vợ chồng. Tôi chết đứng khi thấy vợ tôi và bạn thân của tôi đang lõa lồ quấn lấy nhau ngủ say như chết. Tôi phát điên lên, nhảy vào dựng thằng bạn dậy và xông đến đấm nó. Vợ tôi lao vào can ngăn. Em quỳ xuống níu tay tôi khóc… Tất cả là do cái ngu của tôi đã nhờ bạn tôi đến tặng hoa và an ủi em hôm sinh nhật. Ngày hôm ấy, vợ tôi quá cô đơn và tủi thân, và hai người đã không cưỡng lại được.

Tôi đau đớn vô cùng vì bị hai người thân yêu nhất của mình phản bội. Đau khổ hơn nữa, cô ấy còn là mối tình đầu của tôi. Tôi đã đặt biết bao tin yêu vào tình cảm ấy, vậy mà… Tôi tìm quên trong cờ bạc,chìm sâu trong men rượu. Cuối cùng, vợ tôi không thể chịu được nữa và đưa đơn ly dị. Cuộc hôn nhân đầu tiên kết thúc khi tôi chỉ mới 27 tuổi, chỉ sau vài tháng chúng tôi kết hôn. Tôi càng thêm hận đời, chẳng quan tâm làm việc mà càng ngày càng đổ đốn. Ngày nào tôi cũng lang thang ở các quán bar chơi bời đến sáng.Một thời gian, tôi còn tìm quên đau khổ trong ma túy. Cha mẹ rồi bạn bè khuyên bảo nhưng tôi không đoái hoài, chẳng thèm để vào tai. Cuộc sống của tôi cứ chìm trong màn đêm như vậy…

Cho đến một ngày, tôi gặp L. Khi ấy, em đang bị một đám du côn đánh ở bên đường. Máu yêng hùng nổi lên, tôi lao vào cứu em. Sau đấy, tôi cũng bị một trận đòn thừa sống thiếu chết. L đưa tôi đang mê man vì trận đòn về nhà chăm sóc. Bàn tay em mềm mại vuốt nhẹ trên trán tôi. Đã lâu lẳm rồi tôi mới nhận được sự quan tâm của một người phụ nữ. Khi tỉnh dậy, câu chuyện của L làm cho tôi cảm động.

Em sinh ra trong một gia đình nghèo khó, lại đông con. Là chị cả, không được học hành tử tế, em phải ra thành phố làm việc giúp gia đình từ khi mới 15 tuổi. Cuộc đời xô đẩy em vào con đường nghiệt ngã, em trở thành gái làng chơi. Sau này, em gặp được một người khách nhân hậu giúp em thoát khỏi chốn nhền nhện, các em của L. cũng đã lớn, có thể tự lo cho bản thân. L bỏ nghề, làm công nhân cho một nhà máy ở vùng ven đô. Tuy cuộc sống có khó khăn nhưng trong sạch. Tối ấy, lũ du côn theo đuổi đánh em là do vợ của một khách cũ nghĩ em vẫn còn qua lại với chồng mình thuê để dọa em.

Đêm ấy, trong vòng tay của L, tôi tâm sự hết với em chuyện đời mình. Tôi khóc nức nở như một đứa trẻ, tâm hồn tôi cuối cùng cũng được xoa dịu. Tôi khâm phục L vì em đã dũng cảm bước ra từ bóng tối để sống tiếp. Nhìn lại mình, tôi thấy mình thật hèn hạ khi cứ mãi chìm trong đau khổ, tự mình chôn vùi cuộc đời. Những ngày tháng sau đó, tôi quyết tâm làm lại đời mình. L luôn bên cạnh tôi những lúc khó khăn ấy. Có những khi tôi lên cơn thèm thuốc, L ôm chặt lấy tôi khóc và luôn miệng an ủi. Đôi khi, em đưa bàn tay cho tôi cắn toét máu, cho đến khi tôi dứt cơn nghiện. Sau khi cai thành công, tôi và L dốc hết vốn liếng của hai đứa mở một quán cà phê nho nhỏ. Trời còn thương hai chúng tôi, quán ngày càng đông khách, cuộc sống cũng khấm khá dần. Hai đứa càng có động lực để cố gắng.

Tuy đã sống chung như vợ chồng từ lâu nhưng chúng tôi vẫn chưa kết hôn chính thức. Với L, tôi nảy sinh một tình cảm sâu đậm, vừa là yêu, vừa là thương, vừa là biết ơn, đồng cảm. Tôi quyết định cho em một danh phận, không muốn người ngoài dè bỉu chúng tôi cặp kè, bồ bịch. Ngày tôi dẫn em về nhà, mẹ tôi sau khi nghe câu chuyện của L đã thẳng thừng đuổi em ra khỏi cửa.

Mẹ tôi gào khóc chửi tôi ngu, rước”cave”về nhà. Tôi quyết tâm thuyết phục mẹ. Có những lúc rất căng thẳng, mẹ tôi nói sẵn sàng từ mặt tôi nếu tôi lấy L. Dù L nói em không cần danh phận gì, chỉ cần ở bên tôi cả đời, tôi vẫn không muốn để em bị thiệt thòi. Cho đến một ngày, tôi … cùn. Tôi nói với mẹ tôi:”Xin mẹ hãy xem lại con trai mẹ! Con đã từng cờ bạc, rượu chè, thậm chí hít ma túy! Mẹ nghĩ rằng con có thể lấy được những cô gái”trong sạch”như mẹ muốn ư? Có người chịu giúp con, bên con cả đời như L là con đã may mắn lắm rồi. Vả lại, L chính là người đã cứu vớt đời con. Con đã quyết rồi, mong mẹ đồng ý nhận L là con dâu”. Nói rồi, tôi dẫn L đi đăng kí kết hôn dù cho mẹ tôi vẫn còn phản đối kịch liệt. Hôn lễ của chúng tôi đơn giản, chỉ có vài người bạn đến chung vui nhưng thật sự rất hạnh phúc.

Một năm sau, L sinh cho tôi một bé trai kháu khỉnh. Mẹ tôi có thể từ mặt con trai, con dâu bà nhưng lại không thể nhẫn tâm từ mặt đứa cháu đích tôn. Bà chấp nhận hòa hoãn với vợ chồng tôi để được gặp cháu. Dần dần, sự tảo tần, hiếu thảo, biết cư xử của L đã lấy được cảm tình của mẹ tôi. Gia đình tôi cuối cùng cũng đã được trọn vẹn. Đến nay, nhiều năm qua đi, tôi đã làm bố của hai đứa trẻ. Cuộc sống của tôi tuy không dư dả nhưng đầm ấm. Quá khứ xa xưa của cả tôi và vợ đều đã lùi xa vào dĩ vãng…

Ngày còn thanh niên, tôi quyết tâm chỉ yêu và lấy gái trinh. Tôi đã làm như vậy, và đã bị chính cô gái trinh tiết của mình đẩy đời mình xuống vực thẳm. Thế rồi, tôi đã được một cô gái làng chơi không trinh tiết cứu vớt. Cuộc hôn nhân đầu tiên, tôi”lấy vợ về làm đĩ”. Cuộc hôn nhân thứ hai, tôi”lấy đĩ về làm vợ”. Và tôi đã hạnh phúc. Tôi nhận ra một điều rằng, khi còn trẻ, tôi đã quá ích kỉ khi nhất quyết phải lấy gái trinh. Bến đỗ của đời tôi đâu phải là cái màng mỏng manh ấy mà là một người chung thủy biết yêu thương, chăm sóc chồng con. Đó mới là điều mà một người đàn ông cần tìm kiếm!

Chị sui

Anh không tin vào mắt mình. Đúng là em rồi! Dẫu mái tóc huyền giờ đã ngả màu muối tiêu, dẫu cái đuôi mắt biết cười giờ đã hằn vết chân chim…, nhưng anh vẫn nhận ra cái thần, cái nét của cô nữ sinh ngày xưa. Đã 35 năm rồi, chúng mình không gặp nhau. Anh cứ ngỡ như mình đang mơ…

Hoa hồng - Ảnh minh họa
Hoa hồng – Ảnh minh họa

Em là mối tình đầu của anh, mối tình ngây ngô, hồn nhiên như bao mối tình tuổi mới lớn khác. Một chàng trai thầm mến cô bạn xinh xắn lớp bên, rồi thư bỏ ngăn bàn, rồi lẽo đẽo theo sau những chiều tan học. Anh vẫn còn nhớ như in cảm giác hạnh phúc khi lần đầu tiên em gật đầu đồng ý cho anh chở về nhà. Anh còn “ăn gian”, cố gắng đạp xe thật chậm, lòng cứ mong đường về nhà em xa mãi. Rồi những buổi hẹn hò, những chiều lang thang… dẫu đã 35 năm, nhưng anh chợt thấy như mới ngày hôm qua.

 

Nhưng tình đầu thường chẳng bao giờ có hậu. Gia đình em đột ngột ra nước ngoài định cư. Sau đó, gia đình anh cũng chuyển đi nơi khác sinh sống. Chúng mình bặt tin nhau. Nhớ em khắc khoải, anh thỉnh thoảng lại chạy về nơi cũ, dò hỏi người quen, chỉ mong được đôi chút thông tin về em… Nhưng tất cả chỉ hoài công. Rồi nhiều năm sau, anh cũng lập gia đình, sinh con đẻ cái. Dẫu lang bạt nhiều nơi, dẫu dòng đời xô đẩy, tim anh vẫn dành một phần chất chứa hình ảnh của em – mối tình đầu ngây thơ của anh.

Và giờ đây, sau 35 năm, chúng mình ngồi đối diện nhau, sững sờ vì gặp lại trong một hoàn cảnh oái ăm. Con trai em đang yêu con gái anh, và đây là buổi gặp gỡ đầu tiên của hai gia đình để bàn chuyện đám hỏi. Chẳng biết tạo hóa muốn trêu ghẹo hay muốn đền bù cho chúng mình? Nhưng thôi, anh kìm lòng khoan ôn lại chuyện cũ, mà mở miệng gọi em một tiếng: “Chị sui!”.

Nguyễn Minh

Những…nửa tấm hình

Hôm nay, tình cờ khi lục tìm một số giấy tờ cũ, một loạt những… nửa tấm hình ngày xưa của tôi rơi ra. Chỉ nửa tấm thôi, là hình một mình tôi, từng chụp chung với Hân thuở ấy, lúc hai đứa còn bên nhau dưới mái trường đại học.

Những nữa tấm hình
Những nữa tấm hình – Ảnh minh họa

Thời đó, để có một tấm hình chẳng dễ dàng gì. Mỗi lần muốn chụp hình phải mượn máy, hoặc nhờ máy của bạn bè, ké 1 – 2 pô, rồi hồi hộp chờ hình rửa ra… xem đẹp hay xấu, nhắm mắt hay mở mắt, rõ hay mờ. Hân tin là nếu tấm hình bị mờ hay nhắm mắt là xui lắm, phải xé bỏ, chỉ giữ lại tấm nào đẹp, rõ ràng, mở đủ hai con mắt… cho hên! Khi chụp chung với bạn bè, thỉnh thoảng chúng tôi cũng bạo gan nắm tay nhau chụp riêng cho hai đứa một tấm. Mỗi lần có được tấm hình riêng như vậy, tôi quý lắm, cẩn thận nâng niu, cất giữ. Hân cũng quý những tấm hình đó nhưng cứ mỗi lần có chuyện giận nhau là Hân lại… cắt đôi nó ra, trả lại cho tôi nửa tấm, là phần hình của tôi. Chưa đủ, Hân còn bắt tôi phải cắt đôi tấm hình tôi đang giữ, trả lại cho Hân nửa tấm, phần của Hân.

Tình yêu thời sinh viên tuy đẹp như thơ, nhưng cũng lắm chuyện giận hờn. Cứ nhìn mớ hình nửa tấm này, cũng đủ thấy chúng tôi đã giận nhau không biết bao nhiêu lần. Giận thì cắt đôi, hết giận lại chụp hình chung “hàn gắn”, rồi giận, rồi lại “hàn gắn”… Giờ tôi chẳng thể nhớ nổi chúng tôi đã giận nhau vì những chuyện gì, chỉ biết sau mỗi lần giận hờn, hai đứa như hiểu nhau, cảm thông và yêu nhau nhiều hơn. Và dĩ nhiên, những tấm hình chụp sau đó cũng tình tứ hơn.

Nhưng một lần, chúng tôi đã giận hờn không sao hàn gắn được! Khi đó, cả hai đã cùng ra trường. Tôi loay hoay xin việc, chỉ nhận được những lời hứa hẹn suông, đành đi phụ nhà hàng tiệc cưới, bưng bê, dọn dẹp… chờ thời. Hân thì được một người anh kết nghĩa giúp tìm việc làm ở chi nhánh công ty do anh ta làm giám đốc, ngay khi Hân chưa chính thức nhận bằng tốt nghiệp. Thời gian đầu chưa thạo việc, sau giờ làm là Hân chạy ngay đến nhà anh ta nhờ chỉ vẽ, cho ý kiến. Những lúc gặp rắc rối là Hân đều tìm đến anh ta. Thời điểm đó, những điều này đối với tôi là một sự xúc phạm, làm tổn thương lòng tự trọng vô cùng. Tôi ra tối hậu thư cho Hân: Nếu còn yêu tôi thì phải bỏ việc do anh ta giới thiệu, để khỏi phải nhờ vả và gặp gỡ anh ta; nếu tiếp tục “kết nghĩa” với anh ta thì chấm dứt với tôi!

 

Hân đã khóc và giải thích rất nhiều nhưng tôi khăng khăng bỏ ngoài tai. Cuối cùng thì một xấp… nửa tấm hình của tôi được gởi đến theo đường bưu điện. Tôi đau điếng, nhưng cũng đầy sĩ diện, gom ngay mớ hình chụp chung với Hân còn lại đem cắt đôi, gởi trả lại phần hình của Hân, cũng theo đường bưu điện.

Từ đó chúng tôi mất nhau. Tôi lập gia đình, bình yên, nhưng sâu thẳm trong tim vẫn là nỗi buồn cho người cũ, khi biết tin Hân theo chồng đi xa, sống không hạnh phúc. Người đó lại không phải là ông anh kết nghĩa đã làm cho tôi ghen tuông, tức tối ngày xưa!

Em chỉ là nốt nhạc trong bản nhạc tình yêu của anh

Chia tay đi anh, sẽ không còn những phút giây ta giận hờn hay trách móc nhau nữa. Chia tay đi anh, ta chỉ còn là những người bạn của nhau lướt qua nhau để hỏi nhau vài câu, anh khỏe không? Rồi lại lướt qua nhau như hai người xa lạ. Giờ đây em không còn là gì của anh nữa, chỉ là bạn thế thôi. Nhưng cớ sao anh lại muốn quay lại để trái tim em phải đau khổ nhiều hơn.

Hạnh phúc ai cũng muốn có được hạnh phúc, nhưng đâu phải ai cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc đâu đúng không anh? Hôm nay chỉ mình em ngồi chờ anh dưới cơn mưa, cắm tai phone em nghe những bản nhạc buồn của những cuộc tình chẳng đi về đâu, giống như đôi ta, lúc gần lắm, lúc lại xa vời. Hôm nay em thấy dòng người lướt qua vội vã, em mong trong đó có anh nhưng điều đó không đến, em vẫn chờ anh và rồi cơn mưa cứ như cô gái 18 lúc mưa,lúc tạnh làm em không thể đoán được nó sẽ tiếp tục đi đến đâu nữa. Em muốn dừng lại, sao anh còn đưa ra những thử thách, những thách thức mà chúng ta không nên có. Em biết khi chia tay nhau anh sẽ còn vô vàn niềm vui từ những người khác, những tình yêu mới mà anh ấp ủ bấy lâu. Em biết anh cần một người hoàn mỹ, nhưng em không thể bởi em chỉ là một cô gái quê mùa, song hành cùng nó là một trái tim biết yêu thương anh có thể hiểu được điều đó cho em chăng?

Dưới cơn mưa nặng hạt của tiết trời Hà Nội, em muốn được nắm tay anh thật chặt, muốn được cùng anh xây đắp những bến bờ hạnh phúc, nhưng điều đó chỉ là mong muốn “love Want” để rồi quay lại thực tại thì em đã mất anh, mất người em yêu thương nhất. Có chăng chỉ là những phút giây là kỷ niệm, là quá khứ chỉ còn lại mình em với cơn mưa chiều.

Nốt nhạc tình yêu - Góc tâm sự
Nốt nhạc tình yêu – Góc tâm sự

Những cơn gió mạnh mẽ đã vô tình cướp giật đi cành cây còn đang xanh tươi, còn đang muốn ở trên thân cây thêm nữa, nhưng có lẽ không thể bởi nó còn yếu ớt quá để rồi dễ bọ quật đổ bởi gió. Gió vô tình mang đi những yêu thương để lại hậu quả mà chẳng ai muốn. Có hàng trăm, hàng ngàn người qua lại nhưng chẳng có nổi một người cảm thấy xót thương và giúp cành cây ấy nằm gọn lại một  chỗ. Nó như tình yêu của em bị anh là gió vô tình cướp đi rồi anh để em bơ vơ giữa dòng đời xuôi ngược. Tình yêu đôi ta đã từng có lúc trầm, lúc bổng, có những lúc lại ngân nga rồi hòa quyện cùng gió. Mang hương sắc một cuộc tình để rồi lại bơ vơ, lạc vào giấc nơ không có thật. Giờ đây em như khúc nhạc ngày hè biến tấu sao cho hay, cho đi vào lòng người, nhưng thực tế trong lòng em chỉ còn những phút giât ngồi một mình và lắng nghe hơi thở của con tim, lắng nghe tiếng đập rộn rã trong lòng.

Lạnh quá anh ơi, em không còn đủ sức trong lời bài hát dài đằng đẵng của anh nữa người nghệ sĩ sáng tác của em à! Có những lúc em tưởng rằng em sẽ là một bản nhạc trong bài hát mà anh sáng tác, nhưng không anh ơi! Em chỉ là một nốt nhỏ của các nốt đồ, rê, mi, pha, son…. Nào đó nhưng chỉ được xuất hiện với tần suất 1 lần trong một bài. Anh đã mang đến cho em hạnh phúc vậy vì sao anh không tiếp tục? phải chăng với anh, em chỉ là cô bé khờ dại ngày nào, có những suy nghĩ còn chưa thực sự chín chắn, những bốc đồng của tuổi trẻ.

Em lại bước đi dưới cơn mưa rập rình muốn làm em ướt áo, lúc tạnh, lúc mưa rồi kèm theo đó là cơn gió lớn. Vậy là chia tay, chia tay rồi đó đúng không anh người nghệ sĩ tài ba.Tình yêu của chúng ta phải chăng nó giống như bản nhạc  tình yêu mà anh đã viết lên đó, anh chỉ mượn tạm em trong lời bài hát mà thực tế anh đâu có hoàn toàn thích, em chỉ giúp cho bài hát ấy được hoàn hảo hơn mà thôi. Trái tim em đã nhiều lần nhỏ lệ, vậy anh cũng sẽ buông tha  cho em anh nhé! Nốt nhạc ấy giờ đã vô tác dụng rồi đúng không anh? Vậy anh hãy mạnh mẽ từ bỏ em đi, để em tiếp tục mong muốn để mình là một bản nhạc hoàn chỉnh của ai đó, chứ không phải để rồi dấu chấm lặng đã mang anh đi xa mãi và mang cả trái tim của em đi về nơi xa ấy.

Vậy anh nhé! Sau hôm nay thôi chúng ta sẽ chỉ là bạn, sự vô tâm của anh ngày hôm nay sẽ cho em nhớ, em biết em là gì trong bản nhạc ấy. Kết thúc một bài hát sẽ là một dấu chấm lặng để kết một bản nhạc trầm lắng, lúc vui, lúc buồn. Bản nhạc tình yêu này sẽ cùng em đi đến hết cuộc đời. Trái tim yếu đuối hãy mạnh mẽ lên để bước tiếp, em sẽ luôn tự nhủ điều đó với mình. Chia tay thế là chia tay.

Nguyễn Văn Tiệp

Quân tử dùng dằng…

Họ là một cặp vợ chồng đẹp đôi và có vẻ hạnh phúc. Chúng tôi quen nhau tình cờ trong một bữa tiệc cưới, dần dà thành bạn bè. Thường lui tới với vợ chồng họ, tôi nhận ra câu ông bà nói “Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh” là chẳng hề sai.

Bóng hồng - Ành Sơn Phạm
Bóng hồng – Ành Sơn Phạm

Vợ chồng họ dường như có đủ mọi thứ: nhà cửa, xe hơi, công việc thu nhập cao… nhưng hạnh phúc thì vẫn không với tới được vì đã năm năm chung sống mà không có con. Kiểm tra nhiều lần bác sĩ vẫn kết luận cả hai bình thường. Vợ chồng họ vô cùng lo lắng vì không hiểu nguyên nhân, lại vì anh là con một trong một gia đình giàu có, bên nội đang sốt ruột đợi một đứa cháu nối dõi

 

Cách đây khoảng một tuần, người vợ đột nhiên hẹn gặp tôi ở quán cà phê, những gì cô ấy nói đã khiến tôi mất ngủ mấy ngày nay. Cô ấy khóc, kể rằng gia đình chồng cho là cô ấy không hợp với chồng, yêu cầu họ chia tay, thậm chí đã tìm sẵn cho chồng cô một phụ nữ khác. Họ còn đang dự định tạo diều kiện để chồng cô ngủ với người phụ nữ kia xem có con được hay không. Cô nói, cô rất yêu chồng, không thể mất anh được. Theo cách nói của cô, cô nghi ngờ chuyện không có là do phía chồng cô, nhưng cô sẽ không bao giờ bỏ chồng vì điều đó.

Cuối cùng, cô xin tôi… cho cô một đứa con. Nói một cách thẳng thắn là cô muốn “thử” với tôi xem cô có thể có con được không. Cô nói, nếu cô có thai, chúng tôi sẽ tuyệt giao ngay và cô sẽ làm như đó là con của chồng cô. Còn nếu không thể có thai được với tôi, cô sẽ trả tự do cho chồng.
Đề nghị của cô khiến tôi vô cùng bối rối. Thật sự, tôi cũng muốn… giúp đỡ họ giữ gia đình vì nếu thành công thì quá tốt. Hơn nữa, suy nghĩ một cách đàn ông thì cô ấy cũng xinh đẹp, quyến rũ và … tự nguyện; bỏ qua … cơ hội thật tiếc.

Tuy bị cám dỗ nhưng tôi vẫn lo không biết sự việc có gây hậu quả gì không? Nếu phát hiện chuyện này, chồng cô ấy, cũng là bạn tôi, sẽ phản ứng thế nào? Vợ tôi liệu có thông cảm không nếu việc vỡ lỡ? Từ chối cũng… khó mà chấp nhận cũng không hẳn dễ dàng. Tôi cứ dùng dằng suốt mấy ngày qua…

THÀNH NAM

Phụ nữ “không phải là giẻ lau nhà”

Thằng bạn tôi từng tuyên bố chắc nịch thế này: “Quan hệ với phụ nữ có chồng giống như là dùng giẻ lau vậy. Lúc nào cần thì lôi ra quệt quệt vài cái, khi không cần thì vứt vào một xó”.

Thương thầm - Hình minh họa
Thương thầm – Hình minh họa
Nghe đến đoạn đấy nó nói, tôi bỗng tưởng tượng đến những người phụ nữ từng trải, rắn rỏi, nhưng đằng sau đó là sự khát tình đến cháy bỏng. Rồi tôi tưởng tượng mình là một trong những loại mồi mà những phụ nữ này thích: “Trai tơ”.Cái lý thuyết có vẻ trải đời của thằng bạn tôi đã từng là một mệnh đề toán học mà tôi tin tưởng vào cái thời trẻ tuổi, nông nổi. Nói đến mệnh đề nghĩa là những cái lý thuyết đéo cần phải chứng minh, đơn giản là nó đúng mẹ nó rồi.

Cho đến ngày tôi gặp chị Liên, người phụ nữ bước qua tuổi 28 với một đứa con 5 tuổi rưỡi.

Chị là sếp trực tiếp của tôi trong những ngày tôi bắt đầu làm công việc marketing online. Nếu dùng diều gì đó để miêu tả về chị thì chắc tôi chỉ cần dùng đúng một câu: ” người đàn bà nóng bỏng”. Chưa bao giờ tôi gặp chị mà thấy khuôn mặt chị không dùng đồ trang điểm. Chị có một nét đẹp á đông thuần khiết và phủ lên nó là di chứng của thời gian. Nhưng cái di chứng này chỉ khiến cho chị thêm mặn mà đằm thắm và quyến rũ hơn mà thôi.

Những ngày đầu làm việc với chị, cái câu so sánh về giẻ lau của thằng bạn tôi cứ hiện lên trong đầu liên tục và có lẽ vấn đề gì đó giữa tôi và chị xảy ra với nhau sẽ chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Bởi lẽ con mồi và người đi săn gần như không có khoảng cách về không gian và thời gian.

Thế nhưng, sự thực là… Phụ nữ một đời chồng lại khác hẳn những gì mà thằng bạn tôi từng nói. Họ không phải giẻ lau khi bạn cần mà thực sự họ khiến cho những thằng đàn ông non nớt như tôi trở nên bé nhỏ dưới đôi chân họ. Họ toát ra sự lạnh lùng, kiêu căng và ngạo mạn đến không ngờ. Có lẽ vì họ không biết sợ ai, không biết sợ cái gì. Họ là những pháo đài bất khuất, bất khả chiến bại. Họ chẳng dễ dàng siêu lòng, hay đối xử với một anh chàng nào đó đặc biệt hơn chỉ vì anh ý đẹp zai hoặc quá nhiều tiền. Thậm chí, con người họ còn từng trải với những kiến thức về cuộc sống phong phú hơn bất kỳ ông anh nào đó mà bạn biết trên đời…..

Điều khiến chị trở thành một người đặc biệt đối với tôi là vào đêm 20 tháng 10 năm ấy. Công ty tổ chức một bữa tiệc nhỏ cho nhân viên trong công ty. Trớ trêu thay, cả công ty có mỗi mình tôi độc thân nên tôi trở thành người đàn ông duy nhất vào đêm đó, bởi những ái lang khác đang đi chuẩn bị quà cho người yêu, bạn gái và vợ mình. Để rồi đến cuối bữa tiệc, tôi phải dìu chị về nhà trong tình trạng say lướt khướt.

Bắt cái taxi và đưa chị về một trung cư ở Trung Hòa Nhân Chính có 10 phút mà tôi đã nghĩ ra không biết bao nhiêu cảnh tượng đen tối. Dám cá với bạn rằng 10 thằng đàn ông đã từng tiếp xúc với chị có lẽ cả mười thằng đều chả bao giờ dám từ chối một người đàn bà hấp dẫn đến như vậy. Chị say khướt với đô má ửng đỏ, hơi ấm do rượu từ người chị khẽ làm tôi xao xuyến. Chưa để đến cái áo sẽ ngực sâu, lộ ra làn da trắng phập phồng trong đó…….

Đưa lên đến tầng 12 của tòa nhà, phải mất đến gần chục phút tôi mới tìm được cái chìa khóa để mở cửa. Và đằng sau cái cánh cửa đó là một bé gái, là con chị…. Mắt nó rơm rớm nước mắt:

– Mẹ ơi, sao mẹ về muộn thế

Con bé òa khóc, hình như là do nó nhớ mẹ, lo cho mẹ nó vì quá 11h mà mẹ nó vẫn chưa về nhà. Đưa chị vào phòng ngủ, tháo đôi giày cao gót ra, xong tôi quay ra hỏi con bé:

– Sao cháu chưa ngủ đi.
– Cháu nhớ mẹ, với cả cháu sợ ma.

Nhìn xung quanh đèn điện sáng choang, không có cái đèn nào tắt tôi mới buồn cười và nhớ đến thời mình là trẻ con.

– Thế giờ mẹ Liên đang mệt, cháu vào ngủ với mẹ đi, chú thức ở ngoài này canh ma cho cháu nhé.

Có vẻ như con bé cũng đã buồn ngủ đến díp cả mắt, nên nức nở một hồi nó vào phong chị Liên ngủ, còn tôi, quay ra xem tủ lạnh có gì uống để bớt cơn khát cổ do rượu gây ra không… Chiếc tủ lạnh nhà chị đầy ắp thức ăn, thức uống cứ như thể một kho tàng vậy, gần như chả thiếu gì cả, vội vàng uống hộp nước ép trái cây trong tủ lạnh, tôi trèo lên sofa ngủ một giấc thật đã do đã quá mệt.

Sáng sớm hôm sau, tôi bị thức bởi tiếng phụ nữ làm bếp, cảm giác giống như đang ở nhà vậy, sáng nào tỉnh dậy cũng là lúc mẹ tôi đang chuẩn bị thức ăn cho bữa sáng. Chị bước từ bếp ra, với khuôn mặt vẫn phấn phấn son son, cho dù đây là buổi sáng chủ nhật. Nhìn liếc qua tôi, chị vẫn lạnh lùng, không tỏ thái độ cám ơn hay thân thiện hơn so với hàng ngày tôi và chị đi làm.

Bê ra một đĩa bít tết cùng cái bánh mỳ, chị nói kiểu trách móc:

” Hôm qua, em vào nhà cũng chẳng chịu khóa cửa lại gì cả, sáng nay kiểm tra cửa không hề khóa, chẳng may trộm nó vào thì sao? Lần sau phải chú ý nhé”

Tôi khá tự ái vì việc tôi giúp chị đã chẳng được cảm ơn mà lại còn bị trách móc nữa. Nếu lần sau cũng như thế này thì thôi, kệ chị, chị tự đi mà về.

Nói rồi, chị đưa tôi một cái bàn chải mới toanh, và bảo tôi:

” Em vào đánh răng tắm rửa qua đi, từ hôm qua đến giờ không tắm, lại lăn lóc ở bộ sofa nhà chị, mồ hôi dầu bốc mùi lên cả rồi”

Quả thực là quá nóng và kèm theo cái thói quen đi ngủ toàn vén áo quá rốn của tôi mà cái sofa nhà chị cũng dinh dính và mùi mồ hôi của tôi bốc lên thật ngột ngạt. Xấu hổ quá, tôi cầm bàn chải và đi vào nhà vệ sinh, tắm rửa, đánh răng.

Lúc xong xuôi, ngồi vào bàn ăn sáng, tôi mới để ý thấy chị làm đồ ăn rất khéo, miếng bít tết dậy mùi, kèm những miếng sa lát và cà chua trang trí rất đẹp mắt và cầu kỳ. Thực sự chị rất khéo tay.

Cũng chính bữa ăn sáng này mà cảm giác lạnh lùng của chị dành cho tôi bắt đầu bị phá bỏ, còn những cái khó chịu của tôi về chị cũng dần mất đi. Chúng tôi nói rất nhiều chuyện, nào là tôi khuyên chị thay vì dùng ăng ten chảo thì chuyển qua dùng cáp truyền hình vì sau này nhớ mất sóng hoặc đi chỉnh hướng rất khó cho phụ nữ, Nào là cái điều hòa phòng khách bị hết gas, hôm nào nên gọi người vào bảo dưỡng và thay gas chứ không sẽ tốn điện và không hiệu quả. Rồi tranh thủ lúc ăn xong, tôi vào lắp nốt cái chắn sáng của chiếc đèn tròn trong nhà tắm, không ánh sáng của nó rất chói mắt.

Nhưng đề tài chị thích nói nhất là về con chị, chị khoe con chị rất tự giác, sáng dậy biết gập chăn màn, biết chuẩn bị sách vở đi học. Chiều tối bà ngoại sang trông cháu, đến 7h bà phải về nấu cơm cho ông thì cháu cắm cơm đợi mẹ v…v…. Chị kể nhiều lắm, qua lời kể tôi thấy chị thương con chị rất nhiều.

Những ngày sau đó, mối quan hệ của tôi và chị có vẻ tốt hơn nhiều, chị rất tin tưởng tôi, thi thoảng có việc đột xuất chị lại nhờ qua đón con bé tan trường về nhà. Thỉnh thoảng rỗi, chị rủ tôi lên mấy quán cafe sách, tôi lúi húi lấy máy tính chơi điện tử, còn chị thì mải miết đọc những quyển sách mà chị thích.

Tôi bắt đầu chuyển từ thái độ tò mò, sang ngưỡng mộ và dần tôi thích chị từ lúc nào đó không hay. Mỗi ngày được đi làm, được thấy chị, được ở cạnh chị là một ngày hạnh phúc của tôi. Có bất chợt hôm nào đó, chị đi gặp khách hàng hay bận chăm con bé ốm, tự dưng cả ngày hôm đó tôi cảm thấy nhớ nhung và hơi buồn trong lòng……

Thoắt một cái, đến cuối năm, do chỉ tiêu hoàn thành tốt, cả công ty được thưởng đi nghỉ mát ở Móng Cái, riêng về phần tôi do được chị nói đỡ nên dù là cộng tác viên, nhưng tôi hoàn toàn được miễn phí tham gia cùng mọi người.

Buổi tối đầu năm dương đó, chúng tôi khởi hành đi đến một trong những khu vực xa nhất của tỉnh Quảng Ninh. Do chị bị say xe nên đành phải ngồi đầu xe, trong khi con bé cũng bị say xe, nhưng lại thích ngồi gần cửa sổ ở cuối xe để chơi với mấy cô bạn đồng nghiệp tôi trong công ty.

Tôi nhớ nhất là khoảng thời gian đi xe ấy, chị dặn dò tôi rất cẩn thận khi tôi ngồi cuối xe với con bé. Vì sợ nó say xe, chị đưa tôi một vỉ thuốc chống say xe, một gói ô mai mơ, một bịch ny lon. Nghe chị kể mà tôi cũng lo cho con bé. Và thế là suốt cả 6 tiếng đồng hồ trên chuyến xe đó, kể cả khi mọi người đã ngủ hết vì mệt thì tôi vẫn ngồi chơi đồ hàng, đóng giả siêu nhân để lam con bé vui, quên đi cái chuyện say xe. Gần 6 tiếng đồng hồ trên xe, có những lúc buồn ngủ díp cả mắt, nhưng tôi vẫn cứ cố tỉnh táo để chơi với con bé.

Kết quả là khi xe đến Móng Cái, trong khi cả đoàn bắt đầu đi cửa khẩu mua sắm, đi tham quan xung quanh thì tôi ngủ liền một mạch từ 6 h sáng đến 9 h tối dậy. Bỏ lỡ cả một ngày trời đi chơi, tôi buồn bã bước ra bãi biển. Giá rét mùa đông làm tôi run cầm cập, nhưng do quá lười chạy về lấy thêm áo nên tôi cứ ngồi ngoài biển uống cốc cafe do mình tự pha.

Cũng lúc này, chị cũng ra biển,trên người chị khoác một chiếc chăn mỏng, tôi đoán một kiểu áo của nước ngoài, khá rộng, hơi giống một cái chăn. Chị nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh tôi, kéo cái chăn ra phủ qua vai tôi. Cái khung cảnh đó, sự gần gũi lúc đó làm tim tôi đập rộn ràng. Chị, người phụ nữ trong mơ của tôi đang ngồi cạnh đó. Nhẹ nhàng và tình cảm làm sao.

– Bé Min đâu rồi? ( tên cúng cơm con gái chị ) Tôi kể với một giọng run run một phần do cảm xúc lúc ấy, một phần do lạnh
– Nó đang ở trong kia, chơi với chị Bống rồi ( Một đồng nghiệp khác của tôi )
Chị nói với một giọng rất nhẹ nhàng, tôi chưa bao giờ thấy chị nhẹ nhàng và tình cảm với tôi như vậy
– Khổ chú Huy, cả mấy tiếng trên xe bị cháu hành hạ, mất toi cả ngày đi chơi… Nhưng mà được cái mấy em trong công ty khen chú Huy nức nở, bảo chú sau này mà lấy vợ thì chăm con phải biết.
– Em cũng ước có sau này con em xinh như bé Min, với vợ em được một phần như chị.

Với cái cái câu nói vuột từ mồm ra theo những gì tôi mong muốn. Tôi có cảm giác ngay lúc đó, chúng tôi gần như im lặng, không nói với nhau câu gì. Hình như, chị cũng có cảm tình với tôi….

Để phá đi cái ngại ngùng đó, chị khoe với tôi về những thứ chị đi mua được ở cửa khẩu hôm nay, chị còn khoe chị mua tặng tôi một chiếc khăn quàng cổ đẹp đang để trong phòng. Cả chiếc khuyên tai trong rất cả tính.

Cái lúc ấy, chị chìa khuyên tai ra cho tôi xem, tôi nhẹ nhàng chạm vào tóc chị, nó thật mượt, mềm và toát ra mùi thơm thật nhẹ nhàng, quyến rũ. Tôi lại buột mồm khen:

– Tóc chị đẹp và mượt thật đấy.

Lại thêm một khoảnh khắc gần gũi nửa của tôi và chị. Chị lặng im không nói gì, cái cảm giác 2 người quàng chung một cái áo 2 con người ngồi sát cạnh nhau thật lãng mạng hạnh phúc. Đời tôi có lẽ đó là một trong những khoảnh khắc hạnh phúc mà tôi không thể nào quên. ( mãi sau này tôi có đọc được ở đâu đó rằng: nếu phụ nữ không thích bạn, thì cô ấy sẽ không bao giờ cho bạn chạm vào tóc )

Đêm hôm ấy, một phần do đã ngủ đủ, một phần là tình cảm của tôi dành cho chị tạo thành một đống tâm sự chất chứa, khiến tôi lăn lộn mãi mà không tài nào ngủ được.
Có những lúc, tôi cứ cười một mình, vì hạnh phúc tôi đang có, vì sự gần gũi của hai chúng tôi, vì tình cảm của tôi dành cho chị tuy non nớt nhưng nó là thực sự, một tình cảm rất chân thành. Tôi thầm nghĩ đến cảnh tôi nắm tay chị dạo quanh bờ biển, cảnh tôi và chị đi chơi với nhau khi về đến Hà Nội, cảnh một gia đình hạnh phúc, trong đó có tôi, bé Min và và chị…..

Nhưng cũng chính những điều ấy lại tạo cho tôi một lo lắng. Liệu rằng, với việc tôi là nhân viên của chị, với mức lương 3 cọc 3 đồng, tôi có xứng đáng với chị không? Chị có thực sự thích tôi không, hay chị chỉ quý tôi như một đứa em? Rồi kể cả chị có thích tôi đi chăng nữa, rồi mọi ng sẽ đánh giá tôi thế nào? Một thằng lừa đảo tình cảm của một người phụ nữ đã từng tan vỡ trong hôn nhân? Cả gia đình tôi nữa liệu mọi người có chấp nhận cho tôi và chị đến với nhau khổng? Liệu một ngày nào đó tôi dẫn chị về ra mắt, mọi người sẽ ko xúc phạm chị chứ, liệu rằng sau đó cuộc sống của chúng tôi sẽ yên ổn hay đầy bão tố và sóng gió…..? Nghĩ đến đây, lòng tôi như thắt lại Tôi cố gắng gạt bỏ những vướng bận đó ra khỏi đầu, vì thực sự tôi thích chị, tôi không muôn nghĩ đến những điều khác vì nó thực sự đau khổ và mệt mỏi…. rất mệt mỏi

Trở về Hà Nội, bé Min do đã quá mệt vì những ngày nô đùa, đi bộ tham quan nên ngủ thiếp nhè nhẹ trong vòng tay tôi. Sự dễ thương của con bé, hoàn cảnh của chị tất cả tạo cho tôi một động lực mới. Tự dưng tôi cảm thấy có thêm sức mạnh có thêm động lực. Tôi sẽ chăm sóc chị, sẽ bảo vệ bé Min, Tôi sẽ cố gắng, cố gắng hết sức mình, và đây là sự lựa chọn của tôi. Tôi sẽ không bao giờ hối tiếc.
…………..

Tan làm tuần đầu sau khi nghỉ mát,chị phải ở lại công ty để viết kế hoạch đầu quý I, chị nhờ tôi đón bé Minh. Việc đầu tiên là tôi chạy ra Lương Văn Can, chọn một bộ đồ hàng rất đẹp. Bộ đồ chơi bằng nhựa màu hồng xinh xinh với những chiếc chảo, nồi và một số món ăn nhìn rất thích mắt để mua cho bé Min chơi.

Cứ nghĩ đến cảnh bé Min sẽ thích thú và yêu món đồ chơi mời này, mà tôi cảm thấy ấm lòng trong cái ngày lạnh giá đấy. Tôi nhẹ nhàng giấu món đồ chơi vào trong cặp. Và chạy qua trường đón bé Min về nhà.

Ngày hôm ấy trời lạnh như cắt da cắt thịt, như báo một điều chẳng lành.

Trước cửa nhà chị có một người đàn ông khoảng ngoài 30, ăn mặc lịch sự, cao ráo. Vừa nhìn thấy người đàn ông đó, bé Min chợt chạy đến và ôm lấy chân ông ta:

– Bố, bố về rồi, bố có mua quà cho con không.

Tự dưng tôi cảm thấy chột dạ, có gì đó linh tính mách bảo rằng có điều không ổn sẽ xảy đến.

Tôi nhẹ nhàng chào người đàn ông đó và mở cửa cho ông ấy vào nhà. Chồng cũ của chị bước vào căn nhà đó như thể nó rất quen thuộc. Ông ấy mở tủ lạnh, lấy một lon bia như thể nó đã nằm ở đó hàng năm trời chỉ để dành riêng cho ông ta mà thôi:

– Em là nhân viên của chị Liên à?
– Dạ vâng
– Chị Liên đâu?
– Hôm nay chị Liên ở lại công ty để làm kế hoạch quý I nên em đón bé Min về.
– Chắc là hai chị em quý nhau lắm, nên chị Liên mới đưa em chìa khóa nhỉ

Câu nói của người đàn ông làm tôi giật mình, uh, hình như chỉ là quý nhau như chị em thôi, hình như chỉ là ảo tưởng mà thôi

Tôi nhìn mình, rồi quay sang nhìn người đàn ông đó, Từ dáng vẻ, từ giọng nói, tất cả đều vượt trội hơn tôi. Đó chắc hẳn phải là người một người thành đạt, chín chắn còn tôi, tôi chỉ là một thằng non nớt đang học việc, với đồng lương ba cọc ba đồng.

Nối đi cũng phải nói lại, trong suốt quang thời gian thân thiết với chị, chị chưa bao giờ kể cho tôi nghe lý do vì sao chị đổ vỡ trong hôn nhân. Tôi cũng rất tôn trọng chị và chưa bao giờ có như cầu biết được lý do của lần đổ vỡ đó. Tôi sợ nó là một vết thương mà có thể chị không muốn nhớ, không muốn nhắc lại, hoặc nếu có nghĩ về nó chị sẽ rất buồn thảm và đau khổ.

Những ngày sau đó, tôi cảm giác giữa chị và tôi bắt đầu có những khoảng cách nhất định. Tôi và chị ngày một xa cách nhau hơn. Một tuần đi qua, số lượng câu nói của chúng tôi chưa vượt quá 7 câu. Đa phần còn lại chúng tôi làm việc qua mail. Kể cả khi tôi hỏi gì đó. Chị cũng trả lời một cách cho có lệ.

Tôi thực sự buồn rầu, và đau khổ. Nhưng có lẽ do tôi cũng đã xác định từ đầu rằng chúng tôi gần như sẽ ko có những kết quả tốt đẹp nên một phần nào đó trong tôi cảm thấy có gì đó thoải mái.

1 tháng rưỡi sau đó, tôi quyết định xin nghỉ việc và bắt đầu một cuộc sống mới. Biết tôi nghỉ việc, chị nhắn tin hẹn tôi đi cafe sách để tâm sự. Nhưng vì tôi không muốn biết chuyện chị và chồng chị đang tiến triển một cách tốt đẹp, tôi sợ cái cảm giác đau khổ và buồn tủi lúc đó nên tôi đã giả vờ bận việc để không gặp chị.

Nhưng kể cả sau này cũng thế, đối với tôi, một trong những cảm giác khó chịu va ray rứt nhất trong một cuộc tình là chứng kiến một người mình yêu thương từ từ rời xa mình, mà chẳng biết lý do .

Lần cuối cùng tôi liên lạc với chị là sáng mùng 4 tết, chị nhắn tin cho tôi:

– Cháu min đang hỏi chú Huy đâu, sao không sang mừng tuổi cháu này.

Tôi lôi bộ đồ chơi của bé Min ra ngắm và tiếc nuối. Sáng mùng 5 tết, tôi bọc món quà cẩn thận. Để trước cửa nhà chị, bấm chuông và lặng lẽ đi về….. Thế là một cuộc tình tưởng chừng như đẹp đẽ gữa một tâm hồn cô độc và một mảnh tình chắp vá đã không đến được với nhau.

………………

Cho đến sau này, tôi chưa bao giờ coi bất kỳ phụ nữ là một chiếc giẻ lau, dù họ có là ai ở vị trí nào đí chăng nữa. Đối với tôi mà nói, một mối quan hệ với người phụ nữ mình yêu luôn là một mối quan hệ thiêng liêng mà chúng ta phải biết trân trọng.

Và không phải có chuyện xứng đáng hay không xứng đáng mà chỉ có một chuyện, bạn có làm hết sức mình để giành được người mình thực sự yêu không

– Tác giả: Hwii Đường Tăng 

 

 

Khi vợ “vắng” nhà…

Đã bước sang buổi chiều thứ ba, anh ngồi một mình trong căn bếp lạnh lẽo. Một quả trứng, trái cà chua, nồi cơm nấu từ sáng dành cho cả ngày. Vậy là xong bữa tối.

Chiếc bàn ăn thường ngày vốn chật chội giờ bỗng rộng thênh thang. Chén đũa dồn lại 3 ngày qua không rửa. Tất cả mọi thứ trong nhà đều phủ trùm một lớp bụi chẳng ai lau chùi. Phòng ngủ vốn là nơi gọn đẹp nhất giờ cũng bừa bộn gối chăn. Giờ anh mới biết thiếu vắng bàn tay người phụ nữ là như thế nào…
Khi vợ vắng nhà - Hình minh họa
Khi vợ vắng nhà – Hình minh họa
Anh nhớ lại mọi chuyện. Ừ, có lẽ anh sai rồi. Ai lại đi chọn bạn, chọn rượu mà bỏ vợ? Nhưng lúc đó, có cái gì giống như là lòng tự ái trào lên lấy đi mất những điều sáng suốt nơi anh. Vợ thì có thể ly dị để cưới vợ khác nhưng bạn bè chí cốt thì dễ gì tìm được trong cuộc đời này? Người ta uống rượu với bạn bè chứ có ai uống rượu với vợ đâu? Vậy thì dứt khoát phải chọn bạn để có người cụng ly đối ẩm; có người vui vẻ tăng hai, tăng ba… Vậy là anh ưỡn ngực trả lời: “Bỏ vợ chứ không bỏ bạn, bỏ rượu!”.

Lúc đó, anh thấy mình giống như một người anh hùng, còn em thì như một kẻ bại trận. Anh hả hê nhìn em gạt nước mắt, quơ vội mấy bộ quần áo rồi lên xe bỏ đi. Anh biết em về nhà mẹ. Vậy thì chẳng có gì phải lo. Về nhà mẹ thì hôm trước, hôm sau mẹ sẽ dẫn sang trả lại cho con rể quý, lo gì?

Thế nhưng, lần này mọi sự không như anh dự đoán. Mẹ không dẫn con gái đem trả lại. Hay là mẹ cũng giận? Nếu vậy thì đáng lo thật rồi. Có lẽ anh phải qua bên ấy năn nỉ thôi, bởi năn nỉ tuy có hơi… mất giá một chút nhưng còn tốt hơn là mất vợ!

Đúng là không có suy nghĩ nào thấu đáo bằng khi ta ngồi ăn cơm một mình trong bếp nhà ta với những món ăn nhạt nhẽo, chán phèo không hề có chút gia vị thương yêu nào trong đó…

Nhật Minh

Có nên theo đuổi,hay dừng lại…?

Gia đình em rất ghét tôi, bắt em phá thai khi được 5 tháng, tôi có nên tiếp tục theo đuổi hay dừng lại?

Tôi và em tình cờ quen biết nhau trên Yahoo. Năm đó em 16 tuổi và tôi 18 tuổi. Thời gian đầu chúng tôi thường nhắn tin cho nhau.

Nhưng rồi cũng dần không liên lạc được gì.

Rồi tình cờ tháng 5 năm ngoái,  tròn 2 năm chúng tôi mới liên lạc lại với nhau qua Facebook.

Em mới bắt đầu vào học 12, tôi thì đi làm ở Sài Gòn. Chúng tôi bắt đầu liên lạc lại với nhau.

Rồi ngày cưới của anh trai tôi cũng tới.

Tôi quyết định rời sài gòn về lại Quảng Trị.

Thời gian ấy là tháng 12/2012. Mới về quê được ít ngày. Tôi liền gọi em để gặp mặt. Vào tối hôm đó. Giữa tháng 12 trời mưa phùn, lạnh.

Trong lúc em đi học thêm ở trường, tôi hẹn gặp em trước cổng trường.

Ngay từ lần đầu tiên gặp nhau. Chúng tôi đã thấy cảm tình với nhau rồi. Kể từ hôm đó. Tôi và e ngày nào cũng liên lạc cho nhau.

Nhà em cách nhà tôi 16km. Nên 1 tuần chúng tôi chỉ gặp nhau được 3 lần. Cứ thế thời gian trôi đi. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén.

Tôi đòi hỏi quan hệ với em. Sau rất nhiều lần đòi hỏi em, cuối cùng em củng đồng ý. Với thằng con trai từng trải. Tôi thừa hiểu em là người như thế nào. đối với tôi trinh tiết không quan trọng. Tôi yêu em là từ tấm lòng chân thật của tôi. Tôi không trách gì em cả.

Đến một ngày. Hôm ấy là ngày 8/3/2013. Hôm ấy tôi rủ e đi chơi và sau khi uống say. Tôi đã quan hệ với em mà không biết gì.

Tới tháng sau em nói trong người em bất thường, Haiđứa đi khám thì phát hiện có thai. Tôi lo lắm.

Tôi là thằng không có gia đình. Thân lập thân. Tôi lo lắng cuộc sống sau này sẽ ra sao.. Bất ngờ em đòi phá. Tôi suy nghĩ nhiều lắm. Tôi thật sự không muốn phá.

Tôi hẹn em ngày này qua ngày khác. Rồi thai đến tháng thứ 3 tôi đã thuyết phục được em, 2 đứa vui lắm.

Lúc em đi ôn thi. Tôi cũng ở với em. Lúc e thi đại học, tôi nói với em là. E đi thi xong. 2 đứa bỏ trốn đi Sài Gòn.

Cuối cùng ngày ấy đã đến. Tôi và em quyết định đi Nam.

Tối hôm ấy.. Tôi có uống rượu ..tôi đánh liều gọi điện thoại cho gia đình e. Thật bất ngờ gia đình e chấp nhận tôi. Tôi vui lắm.

Tôi đưa e về lại nhà. Nhưng tôi k biết rằng nhà em đang lừa tôi.

Cuối cùng ngày ấy cũng đả tới. Đứa con của tôi và e đã bị chính ba mẹ của người yêu tôi bắt đi phá thai. Lúc đó được 5 tháng rồi.

Tôi đau khổ nhiều lắm.  Khóc nhiều lắm. Tôi đã mất tất cả.

Hiện giờ tôi và em vẫn liên lạc chui với nhau. E vẫn yêu tôi. Tôi cũng vậy. Nhưng gia đình e rất ghét tôi. Tôi phải làm sao?

Chung Tran