Tag Archives: tình cảm

Muốn ly hôn chồng vì tình cảm với sếp

Khi gặp gỡ, báo cáo công việc trực tiếp cho ông, cách đối xử ưu tiên và thân thiện hơn khiến tôi e ngại. Dần dần tôi thấy mến tính cách khảng khái và đã đón nhận không lẩn tránh những ánh nhìn cảm xúc của ông.
Boss tôi thích Sếp
Boss tôi thích Sếp – Hình minh họa

Tôi và chồng kết hôn 3 năm, có một đứa con trai, cả hai đều có công việc tốt và ổn định. Cuộc sống yên ổn đến tĩnh lặng, nhiều lúc gần như chẳng có gì để nói với nhau. Đề tài nói chuyện chung của cả hai sao quá ít ỏi, nhiều lúc vợ chồng cũng muốn hâm nóng gì đó như người ta hay nói bằng cách rủ nhau đi uống cà phê nhưng ra đến nơi chồng cầm tờ báo đọc. Tôi cũng nhận vài cuộc điện thoại của bạn, vợ chồng nói vài câu rồi về, thấy trong lòng trống rỗng và vô duyên lạ.

Gần đây chuyện trở nên xáo trộn với tôi. Số là trong công ty bỗng nhiên có chính sách cắt giảm nhân sự ở những vị trí chủ lực. Nghe nói việc giảm này để đưa vào nhân viên mới, vốn là thành phần gia đình những cổ đông của công ty, nằm trong số cắt giảm này có tôi. Làm ở công ty gần 4 năm, việc ra đi cũng khiến người ta lưu luyến, nhất là khi phía nhân sự tỏ ra có lỗi và mong muốn sự thông cảm từ chúng tôi là họ làm theo chính sách. Vào ngày cuối cùng tôi ở lại trễ, khi đang xếp lại vật dụng đồ đạc cá nhân thì có mấy người lạ đi vào, trước đó tôi đã khóc vì chia tay và vẫn đang vậy, trong lúc họ đi tiếp vào phòng trong thì một người quay lại chỗ tôi và hỏi chuyện. Trao đổi một đoạn và khi tôi trả lời là chính sách công ty thì ông ta bảo “Chị có thể ở lại”.

Tôi đã tìm được vị trí ở công ty khác trong thời gian nhận thông báo nên nghĩ mình đâu cần người khác phải ban cho việc đi hay ở. Cái câu “Chị có thể ở lại” từ một người lạ hoắc khiến tôi tự ái thật sự, không nghĩ là ở lại nhưng tôi vẫn xin hỏi ông ấy là ai thì nhận được câu trả lời: Là người có thể quyết định trong công ty. Có lẽ là lãnh đạo mới nhưng nghe đến đó tôi đã có ác cảm với quyết sách kiểu độc đoán không công bằng vừa rồi. Được dịp, tôi cảm ơn và nói thay luôn những người khác: Tôi sợ đột nhiên lại phải nhận thông báo có thể ra đi, như người ta có thể xé đi một tờ giấy lộn vào bất kỳ lúc nào nếu muốn.

Có điều gì đó khiến ông ta yên lặng mà sau này ông bảo đó là cảm giác xúc phạm nên không thể để chúng tôi nghĩ vậy. Sau đó tôi biết trong số những người nằm trong quyết định thì một số người sẽ được ở lại, trong đó có tôi. Những người kia ở lại bình thường vì họ không trải qua cuộc gặp như tôi, còn tôi vì tự ái nên đã từ chối. Ông ta có số điện thoại của tôi và muốn nói chuyện một cách thẳng thắn rằng ông không biết việc thay đổi nhân sự này. Khi một người lãnh đạo đã trực tiếp nói chuyện với mình thì âu cũng là sự hân hạnh, tôi rất tôn trọng cách xử lý của ông ta, cũng cảm thấy muốn quay trở lại công việc hơn là môi trường mới vì công việc đang tốt đẹp.

Công việc của tôi dường như trở nên tốt đẹp hơn hẳn, nhiều việc quan trọng hơn, lương cũng cao hơn. Khi gặp gỡ, báo cáo công việc trực tiếp cho ông, cách đối xử ưu tiên và thân thiện hơn khiến tôi e ngại. Dần dần tôi thấy mến tính cách khảng khái và đã đón nhận không lẩn tránh những ánh nhìn cảm xúc của ông.

Chồng bảo lúc này em có chuyện gì buồn và lo nghĩ sao, tôi chỉ có thể nói vì công việc. Hơn 34 tuổi mà tôi vẫn thấy rung động lạ lùng, như chưa từng có trước đây vậy. Chưa có bất kỳ điều gì xảy ra nhưng tôi đang cảm thấy thật bất lực với cảm xúc của chính mình, nhìn gia đình yên ổn của mình chợt thấy lòng sao lo sợ. Tôi đã nghĩ đến việc không mong sự tha thứ, có thể ly hôn, có thể đánh đổi. Ranh giới thật mong manh, lý trí tôi cũng tỉnh táo để có thể nói lên được điều này và vẫn mong ràng buộc gia đình mạnh hơn để xua tan những cảm xúc nhất thời đang tiếp diễn.

Hòa AN

Cho đến khi nào em học được cách yêu không ràng buộc……

Khi bắt đầu một mối quan hệ mới, em chẳng bao giờ mong nó sớm kết thúc. Lúc nào, em cũng muốn tình yêu của chúng ta, sẽ kéo dài mãi, dài mãi, ngày hôm nay, ngày mai và về sau…

 

Yêu
Yêu

 

Nhưng… bởi vì em muốn, nên em đã chẳng làm được. Những điều chúng ta càng hy vọng, chúng ta càng tạo áp lực, khiến nó dễ dàng nổ tung và nhanh chóng tan vỡ.

Tình yêu – em cứ ngỡ, em biết giữ gìn. Nhưng dường như sự gìn giữ ấy, chỉ khiến cho nó vỡ tan sớm hơn bao giờ hết…

Vậy nên, anh à, cho dù thời gian trôi qua. Mối quan hệ của chúng ta vẫn cứ mãi là không ràng buộc. Em vẫn mong rằng nó chỉ thế thôi. Chúng ta – chẳng là gì của nhau cả. Cho dễ thở. Được không?

Đừng đặt tên cho mối quan hệ của chúng ta. Để nó có thể trôi qua nhẹ nhàng, không áp lực.

Mặc dù, bây giờ, em rất sợ, mất anh. Em sợ rằng, sẽ có một cô gái khác, yêu anh và, được anh yêu lại.

Mặc dù, bây giờ, em rất sợ, mất anh. Em sợ rằng, vì chúng ta, không là gì, của nhau, cả. Anh sẽ chả có lý do gì, để phải, chung thủy, với em. Ngay cả khi, người ta là gì của nhau, người ta, vẫn có thể phản bội nhau… huống hồ….

Haiz, thở dài, em lại thở dài. Cái điệp khúc thở dài trong em chẳng bao giờ ngừng cả…

Nhưng, mặc cho tất cả những “mặc dù” đó… em vẫn chưa muốn có… người yêu lúc này

Không phải bởi vì em sợ những gánh nặng trong mối quan hệ ấy. Không phải bởi vì em sợ bị ràng buộc bởi ai. Không phải bởi vì em sợ hãi những khó khăn của cả hai, trong hôm nay hoặc ngày mai.

Mà đơn giản bởi em sợ… sợ em khi yêu, bên cạnh yêu chiều… em sẽ như… yêu quái…

Sẽ ghen tuông, sẽ dỗi hờn, sẽ nhõng nhẽo, sẽ hay giận, sẽ chi ly, sẽ tiểu tiết, sẽ chú ý tới anh và…. chăm sóc anh thái quá.

Thà cứ như bây giờ, em chẳng là gì của anh cả… Để mà em thậm chí còn chả quá quyền … ghen khi anh đang bên người khác… Còn hơn, ta “là gì” của nhau, để em phải “ghen” suốt ngày…

Cho đến khi nào, em học được cách, yêu không ràng buộc. Chúng ta sẽ bắt đầu… Có lẽ không lâu đâu… mà là… lâu lắm đó.

Cho đến khi nào, em học được cách, yêu không ghen. Chúng ta sẽ bắt đầu… Có lẽ không lâu đâu… mà là sẽ rất lâu anh ạ.

Cho đến khi nào, em học được cách, không yêu anh nhiều quá, yêu anh quá nhiều đến mức quên cả yêu chính em… Chúng ta sẽ bắt đầu… Có lẽ sẽ không lâu đâu… Mà là điều đó là … không bao giờ xảy ra cả.

 

Chả biết thế nào. Anh biết đó. Khi em viết ra điều này,  có nghĩa là, em đang rất ghen… Trong khi, chúng ta, vẫn, không là gì của nhau cả.

Em vẫn chưa học được… cách yêu một người… mà… cho người đó… có đủ tự do.

Em thật là tệ. Anh nhỉ?

Thậm chí, em vẫn cứ giả vờ, để em biết chắc rằng, anh đọc, cũng không thể biết được rằng. Em đang ghen. Vớ vẩn

Vật chất và tình cảm

Đàn ông dù có giàu có đến đâu, thành đạt tới cỡ nào, ăn chơi ra sao, đã từng đổ đốn và qua đêm với bao nhiêu người phụ nữ, thì cũng nên chọn cho mình một người đàn bà vì yêu thương mà ở lại bên cạnh lúc khó khăn. Bởi vì đời thì nhiều thứ phù du, hôm nay thành đạt đó, hôm nay giàu có đó, bạn bè đó, tình nhân đó, nhưng ngày mai lỡ 2 bàn tay trắng, thì còn lại được gì? Đời, chẳng ai học được chữ ngờ đâu.

 

Suy ngẫm vật chất và tình cảm
Suy ngẫm vật chất và tình cảm

 

Khi bạn có tiền, bạn có thể mua được tất cả. Mua được bạn bè, mua được những mối quan hệ, mua được một người đàn bà đẹp đẽ đi bên cạnh mình. Nhưng bạn chẳng thể mua nổi một người phụ nữ vì yêu thương mà hy sinh cả cuộc đời bên bạn, an ủi bạn lúc khó khăn, mỗi chiều chờ bạn về bên mâm cơm nóng. Con người ta, cần nhất trong cuộc đời là một người có thể nắm tay và đi đến cuối con đường, dù con đường đó gập ghềnh và lắm sỏi đá gian nan.

Đàn bà dù bao người đón đưa, bao người cung phụng. Nhưng nửa đêm gà gáy nếu bệnh hoạn nhấc điện thoại lên và gọi, ai chạy đến đầu tiên, thì nên gửi gắm cả đời cho người đó. Đàn ông bên bạn có thể giàu có, có thể phong lưu, có thể mua cho bạn những thứ hàng hiệu xa xỉ. Nhưng được gì khi đằng sau đó là sự cô đơn khi trái gió trở trời, không người bên cạnh.

 

Vật chất và tinh cảm
Vật chất và tinh cảm – Em lấy anh nhé

 

Vật chất vừa đủ thôi, vì tiền thì có thể làm ra, chứ người thật lòng yêu thương bạn thì có tiền cũng không mua được. Vật chất mà làm gì khi đêm về mình bạn cô đơn tủi thân rồi khóc rưng rức? Chỉ cần 1 người luôn đi bên cạnh, yêu thương và lo lắng, như vậy đủ rồi. Phụ nữ có mạnh mẽ tới đâu, đến cuối cùng vẫn là phụ nữ. Như những ngày đầu tạo hóa sinh ra, mong manh và yếu đuối. Vì vậy, họ vẫn cần đến 1 người đàn ông, để mỗi đêm về đưa cánh tay cho họ gối và ôm họ vào lòng.

 

Vật chất tình cảm
Tình yêu đáng giá bao nhiêu tiền?

 

Đàn ông nhiều, đàn bà cũng nhiều. Những người đến bên đời bạn cũng nhiều, nhưng được mấy người là yêu thương thật sự? Vì vậy trong rất nhiều người, chỉ nên chọn 1 người. Người thật sự tốt với bạn, yêu thương bạn.

 

Vật chất tình cảm
Anh không có lương nhưng anh trả lương cho người khác

 

Cuộc sống càng ngày càng có nhiều thứ làm tình yêu chao đảo, ừ đồng tiền, nó có sức mạnh rất lớn. Nhưng cuối cùng, nên trả tình yêu về với đúng ý nghĩa của nó.

Nếu có người yêu bạn thật sự, bạn nên trân trọng. Đừng vội buông bỏ, vì biết đâu trên đường sau này, bạn sẽ chẳng tìm được ai đó tốt hơn.

#SuyNgẫm

GócTâmSự sưu tầm

Khổ vì chồng ghen

Tôi là gái tỉnh lẻ lên thành phố, sống cùng nhà bà con. Gọi là bà con cho sang chứ thực ra chỉ là họ hàng xa, chị con bác chủ nhà sinh em bé nên hai bác nhờ tôi lên ở chung, đỡ đần chị.

 

Chồng ghen
Chồng ghen – ảnh minh họa

Hàng tháng hai bác gửi biếu bố mẹ tôi dưới quê ít tiền, tôi biết đấy coi như là tiền công tôi đi giúp việc, nhưng hai bác không nói thế. Tôi cũng biết ơn vì thái độ này. Hai bác có bảo, tôi cứ ở lại nhà với hai bác và anh chị, đến tuổi bác gả chồng cho. Tôi ít chữ, học hành không đến nơi đến chốn, cho nên được như thế cũng là ấm tấm thân, bố mẹ tôi rất yên tâm khi gửi tôi lên thành phố.

Ở đây tuy công việc luôn chân luôn tay, nhà có trẻ sơ sinh nên lắm việc vặt, nhưng vẫn còn sướng hơn ở quê khối. Không nắng gió, không lấm bùn, tôi thay da đổi thịt từng ngày. Có người mới gặp tôi ở nhà bác lần đầu, vài tháng sau đã ngỡ ngàng nói trông tôi rất khác. Tôi cũng cảm nhận là như vậy. 20 tuổi, da tôi trắng, môi tôi hồng, dáng người thanh cao khỏe mạnh.

Có nhà người bạn của hai bác tôi, họ có anh con trai, 40 tuổi rồi nhưng chưa vợ. Anh ấy diện mạo không đến nỗi nào, phải cái chân thọt, đi cà nhắc. Nghe nói anh ấy bị tai nạn giao thông từ cách đây rất lâu nên chân bị tật. Bù lại, anh ấy giỏi giang buôn bán, là người biết kiếm tiền và kiếm được nhiều tiền. Gia đình anh ấy có ý xin tôi về làm dâu. Lúc ấy tôi cũng đã 22, ở với nhà bác họ được mấy năm rồi. Con của chị họ tôi cũng đã lớn, nên hai bác hỏi ý tôi thế nào. Thân gái quê, chưa yêu ai bao giờ, nay lại có mối thành phố để ý muốn cưới nên tôi cũng ưng. Bố mẹ tôi ở quê mừng hết biết.

Thế là tôi đi làm dâu, làm vợ. Tôi không gặp nhiều khó khăn trong việc hòa đồng với cách sinh hoạt của nhà chồng, bởi dù sao tôi cũng quen với thành phố được mấy năm. Gia đình nhà chồng đều làm ăn buôn bán. Cho nên khi tôi về cũng phải đỡ đần họ. Tính tôi nhanh nhẹn, cởi mở, dễ bắt chuyện nên được cho ra trông cửa hàng. Khách ra khách vào cũng vui. Tiền hàng tôi đưa chồng hết, anh là người quản lý. Một năm sau tôi sinh con đầu lòng. Sau ấy hai năm lại sinh đứa nữa. Nhìn ngoài thấy gia đình tôi rất hạnh phúc. Tôi cũng nghĩ số mình thế là sướng rồi. Chỉ mỗi một điều, chồng tôi vì yêu vợ quá nên rất hay ghen.

Hồi mới cưới tôi đã biết anh có tính này nhưng tình cảm vợ chồng lúc mới mẻ, còn ngọt ngào lãng mạn nên cũng dễ bỏ qua. Nhưng dần dà tôi bắt đầu thấy mệt khi cứ phải dỗ dành anh. Tôi không dỗ nữa thì anh càng tin là tôi thay lòng đổi dạ. Anh hay khó chịu, nhắc nhở thái độ tôi với khách. Tôi chỉ hơi cười nói anh đã cho rằng thiếu chính chuyên, nhưng bán hàng mà mặt đâm lê thì ai người ta mua bán với mình. Khổ cho tôi là đã hai con nhưng trông cứ hơ hớ, phây phây. Thực ra tôi cũng ý thức được rằng chồng hơn mình nhiều tuổi, trong khi anh đã xế chiều rồi thì tôi vẫn hừng hực sức xuân. Song vẻ ngoài là như vậy, chứ tôi chưa bao giờ để tâm chuyện chồng héo vợ tươi dù chỉ trong ý nghĩ. Chồng lại hay tự ti vì cái chân bị tật, nên anh cứ so bì, dù không rõ ràng, nhưng anh thường nói xéo, mỉa mai, bóng gió so sánh mình với “thằng khác” rồi kết luận rằng “thế bảo sao mà cô không thích nó”. Càng ngày thói ghen của anh càng leo thang đến độ tôi khó thở. Ở đâu làm gì tôi cũng có cảm giác đang bị anh trông chừng. Đêm đến anh hay dằn vặt, dỗi hờn tôi. Chẳng biết nghe ai nói ra nói vào mà anh nhất định rằng tôi bớt tiền hàng cho trai, siết chặt tôi về tài chính, anh trở nên chặt chẽ trong chuyện chi tiêu đến mức tôi không còn nhận ra anh. Tôi mệt óc đã đành, nhưng sợ nhất là thái độ ghen tuông của anh có thể làm hình ảnh tôi méo mó trong mắt hai đứa con đang mỗi ngày mỗi lớn.

Hôm trước không hiểu anh vô tình hay cố ý nhắc cho tôi nhớ về “gốc gác” của mình. Anh không quên nhấn mạnh rằng nhờ có anh mà tôi được đổi đời, cho nên tôi đừng “ăn cháo đá bát”. Tôi đau lòng lắm. Tôi đâu có quên mình là đứa nhà quê, đúng là khi lấy anh tôi cũng nghĩ nhiều đến chuyện đổi đời, nhưng tình nghĩa vợ chồng bao năm cùng hai đứa con đã ra đời chẳng lẽ không đủ cho chúng tôi gắn bó hơn ngoài lý do vật chất? Anh nói thế là anh coi thường tôi và tình cảm của tôi quá rồi. Chẳng lẽ tôi tỉnh lẻ, lấy chồng thành phố, ước muốn xây dựng một cuộc sống bình thường, hạnh phúc lại là sai?

T. Nhàn

Khi tình cảm bắt đầu chông chênh

Trúc là giáo viên, chồng cô là một nhà kinh doanh lớn. Hai công việc của họ hoàn toàn độc lập nhau. Chuyện ai nấy làm nên vợ chồng chưa hề có mâu thuẫn trong công việc. Nhưng có phải vì việc ai nấy làm mà chồng của Trúc lại thực hiện luôn “tiền ai nấy giữ”? Hàng tháng, anh quy định đưa Trúc một số tiền vừa đủ chi tiêu trong gia đình mà anh đã ngầm cộng luôn tiền lương của Trúc vào.

Chông chênh
Chông chênh

Ban đầu, Trúc rất buồn nhưng rồi cô cũng dần quen. Vốn giàu lòng tự trọng, lại dễ tự ái, nên Trúc chẳng buồn bàn bạc vấn đề này với chồng nữa. Có lần, trong tháng đó, cô chưa kịp lãnh lương, mà số tiền chồng đưa hàng tháng thì đã hết, cô hỏi “mượn” chồng 500.000đ. Anh ta đưa mà vẻ mặt không được vui, lại còn hạch hỏi vài câu. Trúc giận quá. Ngay hôm sau, Trúc đi mượn tiền bạn trả lại cho chồng. Ðiều Trúc hơi bất ngờ là chồng cô đã đưa tay nhận lại số tiền ấy. Nỗi buồn càng lan rộng trong lòng Trúc. Tình yêu, lòng tôn trọng chồng hình như cũng vơi đi.
Trúc tâm sự với Mai, một người bạn thân, cùng là giáo viên trong trường. Mai tỏ vẻ ngạc nhiên. Gia đình của Mai cũng gần giống như Trúc, nhưng chồng cô đưa hết tiền bạc cho cô cất giữ. Thậm chí, chồng Mai, tuy làm ra nhiều tiền, nhưng hễ cần chi tiêu những khoản lớn nào đều hỏi Mai. Việc hàng tháng chu cấp cho cha mẹ chồng, cũng có sự bàn bạc, thoả thuận của cả hai vợ chồng. Trúc chạnh nghĩ tới hoàn cảnh mình, Trúc biết chồng mình nuôi cả nhà nhưng chưa bao giờ cô được biết cụ thể chút gì. Thực ra, Trúc chưa bao giờ có ý suy tính thiệt hơn với nhà chồng, nhưng việc Trúc không hề được biết sự gì đã khiến cô tủi thân. Mai chợt hỏi: “Có khi nào ổng cất giữ tiền để nuôi bồ nhí?”. Trúc giật mình, nghe nhói trong lòng. Mai kiên quyết: “Bạn phải đưa vấn đề ra, người vợ cất giữ tiền bạc là điều hợp lý, bình thường. Trừ phi vợ hoang phí, hoặc cờ bạc thì chồng mới cất giữ tiền. Nhưng bạn đâu phải là hạng đàn bà đó. Bạn còn quá tốt nữa là đàng khác. Kiểu sống như vậy là không bình thường đó. Cần phải xem lại, điều chỉnh lại!”.

Những lời nói của Mai làm Trúc suy nghĩ nhiều. Nhưng rồi cô chỉ biết im lặng chấp nhận sự việc. Trúc là người phụ nữ nhu mì, quen chịu đựng, sợ giông bão trong nhà. Trúc biết tính khí chồng nóng như lửa khó lòng mà có được cuộc trò chuyện ra đầu ra đũa… Hơn nữa, xưa nay, giữa vợ chồng chưa bao giờ cãi nhau về chuyện tiền bạc. Trúc vốn rất quý trọng đồng tiền, cô rất tiết kiệm trong chi tiêu, thế nhưng cô không bao giờ đặt đồng tiền lên trên tình cảm, trên giá trị con người. Cuộc sống gia đình cô vẫn tiếp tục như vậy, cô đành chấp nhận.
Có điều, tự đáy lòng, cô luôn cảm thấy buồn, cảm thấy mình không được tôn trọng, cảm thấy bất an về chồng. Và điều kinh khủng nhất là cô cảm thấy… dường như quan hệ giữa cô và chồng có cái gì đó chông chênh…

ÁI QUÊ

Khi bạn là người đến sau

Không phải ai cũng có diễm phúc được là mối tình đầu thiêng liêng của đối phương. Vì thế, chuyện là người đến sau chẳng có gì khiến bạn phải thấy nặng nề, khó chịu. Continue reading Khi bạn là người đến sau

Chốn nghỉ cuối cùng của giang hồ tứ chiếng

Trong những căn chòi lá tại cánh đồng hoang thuộc ấp 4 – xã Bình Mỹ – huyện Củ Chi, chúng tôi được dịp trò chuyện với những con người từng vào tù ra khám. Continue reading Chốn nghỉ cuối cùng của giang hồ tứ chiếng

Không thể chia tay – Kỳ 6: Em đợi anh về

Phạm Đức Sơn kể về vợ mình với chan chứa yêu thương và sự biết ơn. Anh tâm sự ngày anh mời cưới năm 1994, bà con xã Yên Lãng, huyện Đại Từ, Thái Nguyên kháo nhau: “Cái thằng Sơn nghiện lòi mà cưới được con bé Kim ngoan thế à?”. Continue reading Không thể chia tay – Kỳ 6: Em đợi anh về

Hành vi ngốc nghếch sau thất tình

Để quên đi nỗi đau, sự thất bại trong tình yêu, nhiều bạn gái đã tìm đến những hành động tiêu cực. Continue reading Hành vi ngốc nghếch sau thất tình

Emma Watson từng phải lòng diễn viên đóng Malfoy

Phải đến khi kết thúc hành trình với Harry Potter, nữ diễn viên tóc vàng xinh đẹp mới ‘bật mí’ bí mật tình yêu này. Không chỉ Emma Watson, mỗi thành viên đều bày tỏ cảm xúc khi nói lời chia tay bộ phim đình đám.> Emma Watson hẹn hò bạn diễn người Mỹ Continue reading Emma Watson từng phải lòng diễn viên đóng Malfoy