Ngày ấy, anh và cô yêu nhau tuy chớp nhoáng nhưng nồng nàn và chân thật. Họ gặp nhau một cách tình cờ, yêu nhau một cách chớp nhoáng và quyết định cưới nhau một thời gian cực ngắn sau đó. Đã từng có lúc cô muốn dừng lại vì những vết thương lòng trong quá khứ nhắc nhở cô “không gì là mãi mãi”. Những lúc ấy anh an ủi cô “Không sao đâu, anh biết mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến em choáng nhưng anh biết cách làm người khác hạnh phúc, em yên tâm nhé.”
Yêu anh, cô quyết định đánh cược hạnh phúc cả đời vào anh. Rồi họ có con như bao cặp vợ chồng khác. Cô từng hình dung được cuộc sống bận rộn sau khi có con nhưng cô không hình dung được những vết rạn và những mớ thịt thừa. Bởi, cô nghĩ đơn giản lắm, sinh con rồi mọi thứ sẽ khác nhưng đó lại là một chuỗi những sự cố gắng trong chặng đường tìm lại mình của quá khứ huy hoàng.
Ngày xưa cô thon thả, đẹp và cực teen trong mắt mọi người. Có lẽ ai cũng quen với hình ảnh đó nên nhìn lại sau khi cô sinh con ai cũng cảm thấy ngạc nhiên. Người vui tính, kẻ xấu miệng nhưng đâu ai biết rằng dẫu đó chỉ là những lời nói đùa thì tim cô cũng đau như cắt. Hơn ai hết, cô luôn muốn mình xinh đẹp. Từ nhỏ, cô thà bị chửi ngu ngốc chứ không bao giờ nói chuyện lần 2 với kẻ chê mình xấu xí. Bây giờ, cô bất lực nhìn đống quần áo cũ của mình chẳng xỏ chân vào được. Quần áo big size thì xấu xa xấu xí khiến cô cũng chả muốn đi mua sắm.
Mà đau lòng nhất có lẽ là lời nói đùa thốt ra từ miệng anh “Em à, sao em lại xăm cả cái quả địa cầu lên bụng thế kia. Giờ em còn mặc cả quần áo của mẹ cơ đấy!” Tim cô như vỡ vụn, anh đâu biết thế giới bên ngoài dù họ có cười cợt cô thế nào cũng không bằng lời nói đùa của anh lúc này. Nó như giết chết tình yêu cô dành cho anh sau bao nhiêu năm mặn nồng ấy. Cô bảo cô muốn ngủ riêng vì em bé khó ngủ. Vì cô cũng chẳng còn tự tin để ở cạnh anh nữa.
Anh chẳng thể hiểu được những vết rạn đó do đâu mà có, những mớ thịt thừa gớm ghiếc ấy do đâu mà thành. Nước mắt cô lăn dài, nhìn đứa con bé nhỏ đang ngủ, lắm lúc, cô ích kỉ muốn nhét nó trở lại vào bụng. Ngày yêu nhau, anh tinh tế biết bao nhiêu, thì giờ đây anh trở tâm bấy nhiêu. Bao nhiêu gánh nặng anh đều đổ cho vợ, bản thân anh, đi làm về rồi nghỉ ngơi, rồi họp mặt bạn bè. Cuộc sống anh không thay đổi so với hồi còn độc thân, nhưng cuộc sống cô thay đổi ngay từ khi cô lấy anh làm chồng. Những thay đối đến quá bất ngờ và quá nhiều khiến cô choáng ngợp. Cô lạc lõng trong chính mái ấm của mình.
Cứ thế, mỗi ngày cô càng đẩy mối quan hệ ấy ra xa hơn. Cho đến bây giờ, cô lại ngu ngốc mơ ước rằng “giá như anh ngoại tình, để cố kết thúc cuộc hôn nhân này một cách nhẹ nhàng hơn”
Hôm nay, nhận được tin một người bạn cũ sắp lấy vợ, cô chỉ viết vài dòng chúc mừng hạnh phúc như thường lệ kèm theo vài lời nhắn
“Chúc anh hạnh phúc trăm năm nhé. Hãy luôn yêu thương vợ mình anh nhé! Trân trọng cô ấy nhiều vào.
À mà lúc vợ mang thai, anh nhớ bên cạnh an ủi nhé. Cô ấy có cáu cũng hãy cảm thông anh nhé. vợ sinh con rồi thì anh nhớ phụ vợ chăm con. Công viêc bên ngoài dù bận đến đâu, về nhà hãy giúp vợ thay tã hoặc tắm cho con cũng được, miễn là phụ cô ấy. Đừng bỏ cô ấy lẻ loi và đơn độc trong cuộc hôn nhân và mái ấm của chính mình….”
Rồi nước mắt cô lăn dài, chẳng hiểu vì sao cô khóc. Ngày xưa anh cũng cật lực theo đuổi cô. Anh dịu dàng, anh quan tâm, anh chăm sóc cô từ ly từ tý. Vậy mà, có lâu lắm đâu, 2 năm thôi, sao 2 người cách xa nhau đến thế. Tiếng con thức giấc o e làm cô dừng những suy nghĩ linh tinh lại…..