Tag Archives: mẹ

Mẹ có thương con không?

Đó là một trường hợp khiến tôi không thể quên trong suốt quãng thời gian đi làm của mình. Công việc của tôi được tiếp xúc với rất nhiều bạn nhỏ, và bên cạnh đó tôi cũng biết được vài câu chuyện khiến tôi không thể ngừng suy nghĩ.

Bé yêu ngây thơ
Bé yêu ngây thơ – Ảnh minh hoạ

Câu hỏi “mẹ có thương con không vậy cô?” có lẽ là câu hỏi mà tôi không bao giờ có thể quên trong cuộc đời mình. Tôi giật nảy mình khi có một cô bé tầm 5 tuổi rụt rè đến bên cạnh tôi và hỏi với ánh mắt ngu ngơ sau giờ tan học. Tôi đành hỏi lại “sao con lại hỏi cô như thế?”. Bé nói rằng “nếu thương con sao hồi đó mẹ con bỏ đi vậy cô, giờ mẹ lại quay lại muốn con về ở với mẹ”.

Câu chuyện được hé mở dần khi tôi được tiếp xúc với bà của bé. Bà nhìn đôn hậu và hiền lành, gặp tôi bà nhờ vả với khuôn mặt hết sức khổ sở “cô ơi, tôi nhờ cô việc này nhé, sau này, nếu tôi bận việc đến đón cháu trễ thì cô giữ cháu ngồi chơi với cô không cho người lạ đón bé nhé”.

Qua lời kể của bà là ba bé không may bị tai nạn qua đời, cuộc sống mưu sinh khá vất vả nên mẹ bé dứt áo ra đi. Giờ bé lớn rồi muốn quay lại đón bé về. Dù tôi chả hiểu nguyên nhân còn điều chi uẩn khuất mà cũng không mấy muốn tìm hiểu vấn đề riêng của gia đình người khác, nhưng tôi chỉ nghĩ một đứa trẻ 5 tuổi mà thốt ra được những lời nói đau lòng và khiến người khác suy nghĩ nhiều thế phải chăng nó vượt quá số tuổi của em rồi?

Thật tâm tôi luôn nghĩ ngoài cha mẹ thì con cái mới là núm ruột của mình. Dù vì lý do nào đó tôi vẫn không thể hiểu tại sao những người làm cha mẹ có thể bỏ rơi con mình như vậy. Tuổi thơ rất quan trọng trong quá trình hình thành nhân cách. Ông bà dù thương cháu cỡ nào cũng làm sao bằng cha bằng mẹ. Rồi lại quay về giành giật làm tổn thương tình cảm của bé…

Tôi biết tôi không có tư cách để trách ai trong câu chuyện này, nhưng câu hỏi và ánh mắt của bé vẫn mãi ám ảnh tôi. Liệu rồi tuổi thơ em có được yên bình? Liệu rồi tương lai em có thể quên đi được những nỗi đau trong quá khứ? Tôi chỉ tự nhủ nếu sau này có con, nhất định thiếu thốn bất cứ gì nhưng tôi không để con mình thiếu thốn tình cảm. Tôi sẽ cố gắng mang những gì tốt đẹp nhất đến cho con cái của mình. Tôi chỉ mong ước những điều tốt nhất sẽ được đến với những đứa trẻ, bởi chúng ta là người quyết định mang chúng đến cuộc sống này thì hãy dành cho chúng những tình cảm yêu thương chân thành nhất. Đừng vì vài phút ích kỉ của bản thân mà để lại cho con trẻ những vết thương không bao giờ lành.

Người mẹ tuyệt vời, người vợ đảm đang!!!

– Bác thấy nặng ngực và khó thở bao lâu rồi?
– Hình như là rất lâu rồi, tôi cũng không nhớ nữa.
– Thường thì phụ nữ trên 50 tuổi phải đi khám định kì mỗi sáu tháng, cớ sao bác không đi?
– Tôi bận rộn suốt, bác sĩ ơi. Tôi phải chăm 4 đứa cháu nội và ngoại, cho ba mẹ chúng đi làm.
– Thế bác trai đâu?
– Ổng là đàn ông mà, đâu biết chăm cháu. Với lại ổng có bạn bè, có câu lạc bộ hưu trí, câu lạc bộ đạp xe đạp nên cũng ít ở nhà.
– Bác kể cho cháu nghe xem một ngày của bác như thế nào?
– Sáu giờ sáng tôi dậy pha cà phê cho cả nhà. Sáu giờ ba mươi đón hai đứa cháu ngoại, đứa 5 tuổi, đứa 3 tuổi. Tám giờ mua đồ ăn từ mấy chị bán dạo, nấu ăn … Nói chung quần quật cả ngày à. Đến 11 giờ đêm thì mệt lã, ngủ.
– Rồi sáng mai lại điệp khúc cũ?
– Tôi chỉ có thể thảnh thơi ngày thứ bảy hay chủ nhật, nhưng chỉ có vài tiếng à, cũng phải nấu cơm dọn nhà xem tivi.
– Những đứa con của bác có nói gì bác không?
– Có, chúng nó nói tôi là bà mẹ tuyệt vời, chu toàn tất cả việc nhà. Ông chồng tôi cũng hay cám ơn tôi vì đã có một người vợ đảm đang.
– Có bao giờ bác suy nghĩ cái gì đó khác ngoài gia đình của mình? Ví dụ như bác có sở thích gì? Như đi du lịch 5 châu 4 biển? Như đi mua sắm hàng hiệu? Như tham gia câu lạc bộ khiêu vũ, vẽ tranh mỗi tối … Hay đại loại là sống cho chính bản thân bác?
– Bác sĩ hỏi gì kì lạ vậy? Là phụ nữ thì phải sống cho chồng cho con chứ. Ủa, mà bác sĩ khám bệnh cũng lạ nữa, hỏi lung tung chuyện nhà chuyện cửa của tôi.
– Dạ, tại con … à … tại phòng khám hôm nay vắng bệnh con muốn hỏi bác một vài điều thôi. Bây giờ bác nhìn đây, phổi của bác có một đám mờ ngay bóng trắng này đây, người ta gọi là bóng tim, đám mờ này đồng nhất, bờ rõ lắm. Cháu nghĩ bác có thể bị … Cháu nói là CÓ THỂ bị, chứ không phải chắc chắn đâu nhé, bác bị u phổi.
Một khoãng im lặng kéo dài.
Đôi mắt rạng ngời niềm hạnh phúc khi nói về chồng con lúc nãy bây giờ rưng rưng đôi dòng lệ.
– Bác sĩ, đừng nói gì với chồng con tôi nhé. Tôi không muốn họ lo lắng đâu…
Bệnh nhân nữ 70 tuổi của tôi vừa nói vừa cúi xuống lau nước mắt.
– Tôi nghi tôi bị bệnh lâu lắm rồi nhưng không có thời gian đi khám bệnh … Tôi thấy nằng nặng khó thở …
– …
– Tôi biết ai rồi cũng bệnh cũng chết … nhưng bỏ lại gia đình ấy tôi không đành.
– Bác bình tĩnh nghe cháu nói. Đây có thể là u lành hay u lao. Còn rất nhiều xét nghiệm chụp MRI, sinh thiết mới có thể khẳng định mà.
– Tôi …. Con tôi, chồng tôi sẽ ra sao khi biết tôi bị bệnh đây? Tôi là trụ cột của gia đình mà? Tôi là thần tượng của chúng, tôi là bà mẹ tuyệt vời của chúng…. Bác sĩ ơi ….
….
– Bác nên về nhà nói với gia đình, thu xếp nhập viện nhé.
Nhìn bệnh nhân bước ra khỏi cửa phòng mà lòng mình đau nhói. Trái tim người mẹ, trái tim người vợ bao giờ cũng thế, đong đầy tình thương và trách nhiệm, đến nỗi quên sống cho chính mình.
Mình chợt nhận ra hình như không ai có thể làm chủ được cuộc đời. Chúng ta cứ sống cho cái nhìn cho miệng lưỡi người khác. Chúng ta cứ sống cho tập tục văn hoá nơi chúng ta được sinh ra, sống cho giáo điều tôn giáo chúng ta đang theo mà chưa bao giờ thắc mắc tại sao phải tin như vậy … cho đến một ngày chúng ta thảng thốt … nuối tiếc. Không muốn buông cũng phải buông….

(Nguồn : Vô Thường )

Tâm thư của một người mẹ viết cho mẹ

“Có con rồi mới biết lòng cha mẹ”.

Ngày xưa mỗi khi mẹ bắt đầu điệp khúc này là mình tìm cách trốn ngay. Giờ có con rồi biết, trong mắt mẹ bao giờ con cũng là trẻ con.

Tâm sự về mẹ
Tâm sự về mẹ – Ảnh minh họa bản quyền hình ảnh thuộc về tác giả

Lâu rồi mới viết về mẹ. Tôi và mẹ vốn là hai tuổi xung, tôi tuổi Tỵ còn mẹ tuổi Thân nên hai mẹ con chưa bao giờ nói chuyện lâu với nhau. Cuộc đời của mẹ vốn số khổ long đong lân đận, tuy không thuộc tuýp người lệ thuộc vào chồng nhưng mẹ lại sợ bơ vơ nếu rời xa nên cứ chịu đựng ba. Ba tôi là người khá gia trưởng, khắt khe, có phần độc đoán lại ích kỉ. Có lẽ các bạn cho rằng tôi đang nói xấu ba mình… nhưng quả thật từ lúc biết đánh giá con người và sự việc tôi chưa bao giờ đứng về phía ba.

Kể về gia đình tôi thì hơi phức tạp, Ba mẹ đều lầm lỡ mới đến được với nhau nên nhà người ta hai dòng con là đủ chuyện phức tạp, nhà tôi đến ba dòng con, May mắn tôi là con chung nên luôn được ưu ái hơn.

Hồi bé ba giữ tiền nên đưa tiền đi chợ cho mẹ ít lắm. Mẹ vốn tính rộng rãi lại muốn mua đủ thứ đồ cho tôi và anh hai nên hay lén “rút” tiền ba lắm. Rồi ba phát hiện cãi nhau chửi mẹ một trận tơi bời, lúc đó tôi còn ngu lắm cơ, mẹ lấy tiền mua đồ cho mình mà tôi lại toàn đi méc ba.

Khoảng thời gian học cấp 1 là quãng thời gian đẹp nhất với tôi.Ba thương tôi lắm, mẹ hay dấm dúi cho tui vài đồng mỗi bữa đi học. Đến cấp hai kinh tế khó khăn vì chỉ có ba là lao động chính nên mẹ tôi quyết định đi học nghề nấu ăn đãi đám tiệc kiếm thêm thu nhập. Một thời gian sau vì vốn có khiếu tay nghề mẹ thành thạo mẹ ra nấu riêng nên ba và mẹ có hai nguồn thu chi độc lập. Ba vẫn muốn mẹ đưa tiền ba giữ nhưng mẹ lại muốn giữ để tiện xài không phải hỏi ý ba. Thế là mâu thuẫn hàng loạt xảy ra chung quanh việc ai giữ tiền.

Đỉnh điểm nhất là khi tốt nghiêp cấp ba tôi không đạt vào trường ba mẹ kì vọng, suốt ngày sống trong sự so sánh từ bé đến lớn, lại thêm chì chiết và chỉ trích, lần đầu tiên trong đời tôi quyết định bỏ nhà ra đi. Mà cái suy nghĩ bỏ nhà ra đi của tôi ngày xưa trẻ con lắm. Cầm theo 500k lúc ấy lớn lắm í, tôi đi lên Sài Gòn học đi xe buýt, nghĩa là học người ta mua vé leo lên mấy chiếc xe bus chạy quanh Sài Gòn rồi quay về bến xe rồi đi tiếp, rồi đi Đầm Sen… chiều về gặp đứa bạn bảo ba mẹ mày tìm mãi mấy ngày rồi mẹ mày lo lắm. Cũng đi về với tâm trạng đắc thắng lắm nhưng khi thấy hai tay của ba đen sạm phân màu rõ rêt chỗ tay áo ngắn với phần cánh tay, lòng tôi se lại. Mẹ thì tóc bạc hơn hẳn, mắt sưng húp vì khóc tự dưng tôi cảm thấy lúc đó như “núi đè Tôn Ngộ Không”. Thương mẹ lắm cơ biết mình có lỗi nhưng đến tận bây giờ chưa nói đươc câu xin lỗi nào cùng mẹ.

Lớn lên biết đi chơi hay về tối lúc nào cũng nghe tra hỏi “đi đâu”, “với ai”… ngán tận cổ. Giờ có con rồi nằm đêm suy nghĩ giờ con còn nhỏ đeo mẹ, nhưng nhỡ lớn lên ham bạn bè bỏ mình thì sao? Bất giác nằm khóc.. nhớ lại ngày xưa sao mẹ lúc nào cũng coi mình là con nít. Xin đi du lịch với trường cũng không cho. Giờ đọc báo thấy nhiều vụ học sinh đi với trường chết đuối bla bla mới hiểu.

Dù ba có lỗi với mẹ nhiều, nội chẳng bao giờ thương mẹ, vì mẹ từng lầm lỡ, có lần nghe kể lại lúc sinh mình nhà nghèo lắm nhưng nội nấu cơm lại giấu ở gầm giường chẳng cho mẹ ăn, mình tức anh ách, nhưng mẹ vẫn dạy phải sống đúng với nghĩa vụ của con của cháu. Mẹ bảo người đó sai thì sẽ có quả báo nên bản thân mình phải sống đúng.

Con sai quấy mẹ buồn mẹ khóc
Con sai quấy mẹ buồn mẹ khóc – Ảnh minh họa, bản quyền ảnh thuộc về người vẽ

Mẹ không là người tâm lý lại càng không biết thể hiện tình cảm nên từ bé đến giờ chưa được ôm mẹ lần nào. “Mẹ ơi, con thương mẹ lắm” Câu nói đơn giản lắm nhưng chưa lần nào thốt ra khỏi miệng, chưa lần nào dám ôm mẹ một cách tình cảm Chiều nay ngồi chơi với mẹ và con gái, tự dưng nhìn lên thấy mẹ già đi nhiều. Chẳng biêt mẹ có đợi nổi đến ngày minh báo hiếu không? Tự dưng nước mắt lăn dài. Minh già rồi hay sao lại suy nghĩ lắm chuyện. Đêm đêm nằm chỉ cầu mong cho cha mẹ sống đời với con.

Mẹ ơi, lắm lúc con làm mẹ buồn nhưng chỉ có mẹ là yêu thương con vô điều kiện, không đòi hỏi. Mẹ ơi, ngày xưa sống trong vòng tay mẹ, con chỉ ao ước mau lớn lên để được tự quyết định mọi thứ, giờ khi đã làm mẹ, làm vợ, làm dâu, con lại chỉ ao ước cho mình được bé lại để được mẹ la rầy. Cuộc sống này với bao trách nhiệm và nghĩa vụ khiến con mệt mỏi quá mẹ à!

Kim Oanh

Chén cơm thừa còn lại

Tôi về đến nhà đã hơn 7h tối, Mẹ và em đang ăn cơm. Thấy tôi, Mẹ liền hỏi:
– Sao con về tối thế ?
– Dạ , hôm nay học 5 tiết.
Rồi không biết tôi đã ăn gì chưa Mẹ liền lấy chén đũa bảo tôi ngồi vào mâm. Bữa ăn thật đạm bạc, chỉ vài con cá nhỏ và một đĩa rau luộc. Như thế cũng là quý lắm rồi. Gia đình đanh lúc khó khăn bữa ăn làm sao sung túc được.


Lúc trưa vì sợ trễ học nên tôi không ăn cơm, chỉ lót bụng bằng một ổ bánh mỳ.Chính vì thế mà giờ này tôi ăn một cách ngon lành, cảm thấy ngon miệng hơn bao giờ hết.


Tôi vùi đầu vào mâm cơm mà không hay Mẹ tôi đã đứng lên tự lúc nào, rồi lại mang lên một đĩa trứng chiên.


– Con và em cứ ăn cho no đi.


– Mẹ ăn thêm cơm, Tôi nói!


– Khi chiều Mẹ có ăn mấy củ khoai luộc ở nhà cô Hai nên vẫn còn no.


Tôi nhìn kỹ Mẹ, những nếp nhăn lại hằng sâu hơn và tóc Mẹ cũng bạc nhiều hơn. Mẹ ngồi nhìn hai anh em tôi ăn, đôi mắt người ánh lên niềm sung sướng.

Chén cơm thừa lại
Chén cơm thừa lại – Ảnh minh họa


Thì ra một hạnh phúc nữa của Mẹ là được nhìn thấy những đứa con ăn uống ngon miệng. Hạnh phúc của người Mẹ sao mà đơn giản và nhỏ bé.

Cơm nước xong tôi dạo bước ra trước hiên nhà thì gặp thằng bạn.


– Về lúc nào đó?


– Mới về


– Có ca nhạc ở nhà văn hoá. Đi xem với mình nhé!


Tôi vào nhà thay áo quần rồi xuống bếp xin Mẹ đi xem ca nhạc.


Tôi sững sốt khi nhìn thấy Mẹ đang ăn chén cơm thừa còn lại hồi nãy cùng với một chút rau.

Tôi đứng như trời trồng, cổ họng ngẹn lại không nói nên lời..!

Sưu tầm

 

Tôi choáng váng khi thấy mẹ “trong vòng tay“ chồng mình

Đầu óc tôi muốn nổ tung. Tôi phải làm sao đây để đối diện với người mẹ, người chồng mà tôi luôn yêu thương nay lại phản bội tôi?. Bỏ chồng ư?. Hay bỏ người mẹ đã sinh ra và nuôi nấng mình?. Hay tôi chấp nhận sống tay ba với cuộc tình đầy ngang trái này?.

Mẹ và con rể`
Mẹ và con rể

Bố bỏ mẹ con tôi trong một vụ tai nạn xe máy. Lúc đó, tôi đang học ở trường. Khi cô giáo báo tin, tôi bỏ sách vở, vừa chạy bộ tới bệnh viện vừa khóc. Còn mẹ tôi thì ngất lịm khi nghe hung tin. Đám tang của bố vào một ngày trời giông bão khiến cho không khí càng thêm não nề, buồn thảm. Sau đám tang, mẹ ốm bẹp giường còn tôi và bà ngoại thay nhau chăm sóc. Phải mất một tháng sau, mẹ tôi mới đỡ buồn và bắt đầu đương đầu với cuộc sống mẹ góa con côi đầy khó khăn.

Trước đây, kinh tế gia đình đều phụ thuộc vào bố tôi. Bố tôi làm tại công ty dược phẩm nên lương bổng có thể dư sức nuôi ba miệng ăn. Mẹ ở nhà chuyên tâm vào việc nội trợ, chăm sóc con cái. Nhưng khi bố ra đi, gia đình tôi thiếu thốn tình cảm và kinh tế khó khăn trông thấy. Chẳng còn ai gánh vác việc thu nhập ngoài mẹ.
Không xin được việc ở nhà nước hay công ty, mẹ tôi đành lên chợ hoa quả Long Biên lấy hàng về bán ở ngay đầu ngõ. Mưa nắng, đắt ế thất thường nên thu nhập của mẹ tôi chẳng đáng là bao. Tôi thương mẹ vô cùng nên không bao giờ dám đòi hỏi quần áo đẹp hay những bộ đồ chơi đắt tiền.
Nhìn thấy mẹ lam lũ vất vả mà thu nhập lại eo hẹp, tôi thầm hứa lòng mình sẽ học thật giỏi, thi đỗ vào trường Đại học, sau này dễ xin việc làm ở cơ quan nhà nước. Dường như quá vất vả với việc sinh nhai, nên mẹ tôi quên bẵng tuổi xuân của mình, lặng lẽ nuôi tôi thành người.
Rồi tôi cũng đỗ vào trường sư phạm. Vừa đi học, vừa đi làm gia sư nên đôi vai mẹ bớt nặng.  Sau 4 năm đại học, tôi được giữ lại trường làm trợ giảng rồi thành giảng viên. Thấy con nghề nghiệp ổn định, mẹ tôi giục tôi lập gia đình. Lúc ấy, có một anh hơn tôi 12 tuổi, (kém mẹ tôi 7 tuổi) ngỏ lời yêu tôi. Phân vân vì tuổi tác khá chênh lệch, tôi đưa anh về nhà giới thiệu, và xin ý kiến mẹ.

Vừa mới nhìn thấy anh, mẹ tôi có vẻ ưng ngay bởi dáng người cao to, khỏe mạnh, ăn nói điềm đạm và khuôn mặt khá điển trai phong trần. Mẹ tôi bảo, chồng hơn vợ 12 tuổi thì có gì mà nhiều nhặn. Chồng hơn nhiều tuổi, con càng được chiều. Ngoài tuổi tác, điều mà tôi phân vân nữa là anh lại là lái xe nay đây mai đó không hợp với tính cách thích bình yên, xum vầy của tôi.
Mẹ tôi lại khuyên, đàn ông phải đi đâu đi đó mới có cái nhìn phóng khoáng, chứ ru rú từ cơ quan tới về nhà thì chán chết. Thấy mẹ tôi nhiệt tình vun vào, tôi đã nhận lời cầu hôn của anh.
Vì là con một, sợ mẹ buồn không người chăm sóc khi tôi đi lấy chồng, tôi ra điều kiện anh phải ở rể, coi là người đàn ông gánh vác việc gia đình mình. Vì yêu tôi, anh gật đầu đồng ý.
Tôi lấy chồng mà vẫn ở bên mẹ, ngày cưới mẹ tôi hoan hỉ lắm. Sau khi cưới, mẹ tôi vui ra mặt vì dường như mẹ không phải gồng mình làm chủ gia đình nữa mà đã có chồng tôi gánh vác những việc lớn nhỏ trong gia đình như sửa nhà, chữa điện hỏng, hay đi về quê bố tôi cách vài trăm cây số lo việc hiếu hỉ thay mẹ.
Rồi chúng tôi sinh bé trai khiến gia đình thêm ấm cúng. Tôi nghỉ ở cữ 4 tháng. Lúc đấy, nghe nói đi buôn hoa quả lãi hơn bán lẻ, mẹ muốn kiếm thêm thu nhập đã bàn với chồng tôi cùng đi Lạng Sơn nhập hoa quả rồi về tiêu thụ ở một số đại lý (vì chồng tôi là lái xe đường dài).
Chồng tôi đồng ý. Và sau khi gom tiền, mẹ và chồng tôi bắt đầu đi Lạng Sơn nhập hàng. Sau chuyến đi đầu, hàng hóa tiêu thụ hết veo, trừ tiền ăn ở, đi lại, xăng dầu, vồn liếng, lãi thu về gấp nhiều lần bán lẻ khiến mẹ và chồng tôi phấn khởi vô cùng. Mới đầu một tuần mẹ và chồng tôi đi 1-2 ngày, nhưng rồi, lịch đi ngày càng dày đặc.
Những chuyến đường dài làm cho tình cảm mẹ và chồng tôi ngày càng khăng khít. Về tới nhà là họ nói chuyện phòng ngoài với nhau cả buổi để tôi một mình trong phòng chăm con. Mải chăm con nhỏ và nghĩ tới việc gia đình tăng thu nhập, tôi không hề nghĩ ngợi gì.
Cho tới khi, một lần, tôi đi chợ, một bà hàng xóm ghé tai tôi nói, con trai bà ấy đã nhìn thấy mẹ và chồng tôi vào một nhà nghỉ và ở chung một phòng. Tôi nghe câu nói đó định mắng té tát vào bà hàng xóm đó vì tội xúc phạm mẹ và chồng nhưng vì chốn đông người, tôi đành nuốt cơn bực, bỏ về.
Về đến nhà, nỗi bực tức của tôi ngày càng dâng cao cùng với đó là sự nghi ngờ bắt đầu xâm lấn trí óc tôi. Bất giác tôi chợt nhớ lại, đã từ lâu, vợ chồng chúng tôi không quan hệ và tình cảm bắt đầu nguội lạnh. Còn mẹ tôi dạo này đổi khác. Có kinh tế, mẹ không còn lam lũ ngày nào, thay vào đó là những chiếc váy hợp mốt và kiểu tóc bồng bềnh trông trẻ ra đến dăm tuổi. Tôi rùng mình với ý nghĩ của mình khi so sánh mẹ và anh trông cũng khá đẹp đôi. Nhưng rồi, tôi vội xua đuổi suy nghĩ xúc phạm tới mẹ và chồng. Tôi cố gắng kìm chế và trở lại với cuộc sống bình thường.
Một lần, trường tôi tổ chức tập huấn nâng cao trình độ giảng dạy, tôi xin đi một tuần. Xa con, xa nhà vài ngày mà tôi nhớ quay quắt. Vì con mọn nên tôi xin phép về sớm một ngày so với dự kiến. Nỗi nghi ngờ vưởng vất khiến tôi buồn chán nên cũng chẳng muốn thông báo gì.
Khi tôi về nhà là 8 giờ tối. Trời chưa khuya mà nhà tôi lại tắt điện đi ngủ sớm. Linh cảm chuyện chẳng lành, tôi lấy chùm chìa khóa riêng ra mở cửa. Cánh cửa bật mở, cảnh tượng đập vào mắt tôi là mẹ và chồng tôi đang quấn lấy nhau, người không một mảnh vải.
Tôi cũng chẳng biết mình đã tỉnh lại khi nào. Cho tới tận hôm nay, tôi vẫn không thể tin những gì mình đã nhìn thấy là sự thật. Tôi luôn như người mộng du trong chính cuộc sống thật của mình. Tôi có bất hiếu không khi có ý định bỏ đi thật xa để xóa bỏ quá khứ về một ngôi nhà như thế, một người mẹ như thế?.

 
Theo Phapluatvn

Không nghe lời cha mẹ, Cảnh phải lãnh hậu quả

Người lớn bao giờ cũng đúng, từ khi gặp cô ta gia đình bạn đã phản đối mà bạn vẫn cố tình lao vào để bây giờ chuốc họa vào thân. Hoàn cảnh của bạn như vậy sống với nhau làm gì nữa, sống chỉ khổ cho bạn suốt cuộc đời này thôi. (Long)
>Vợ dọa đâm chết tôi Continue reading Không nghe lời cha mẹ, Cảnh phải lãnh hậu quả

Có con rồi con mới hiểu lòng cha mẹ

Con xin lỗi bố mẹ vì đã làm bố mẹ buồn. Con cũng muốn cảm ơn bố mẹ đã cho con cuộc sống này, cảm ơn bố mẹ vì đã cho con tự chọn lấy đường đi của riêng mình, tạo cơ hội cho con trưởng thành hơn để có thể tự bước đi trên đường đời. (Vu Ngoc Anh) Continue reading Có con rồi con mới hiểu lòng cha mẹ

Từ người mạnh mẽ, 2 năm nay tôi như thầy tu

Tại sao vậy? Tôi không quan hệ ngoại tình, không ăn chơi, không say xỉn, làm việc bình thường, ăn uống bình thường. Hồi trước, tôi từng nghĩ đến, nếu một ngày nào đó tôi không sex được thì cuộc sống thật vô nghĩa. Thế mà giờ đây gần giống như vậy đó các bạn.
>Tôi khát khao, nhưng chồng lại hờ hững Continue reading Từ người mạnh mẽ, 2 năm nay tôi như thầy tu

Chuyện tình của ba mẹ tôi

Không bao giờ ba đi chơi với bạn bè mà để mẹ phải ăn cơm một mình hay để mẹ chờ khuya, nhất định ba sẽ về sớm. Nếu bạn bè của ba có dẫn vợ đi chơi cùng thì nhất định mẹ đều tham dự. Từ cuộc sống của ba mẹ tôi như vậy nên tôi luôn muốn có được hạnh phúc như họ. (Nguyễn Tuấn) Continue reading Chuyện tình của ba mẹ tôi

Có chồng cũng giống như làm mẹ đơn thân

Chồng tôi có một công việc tự do, thường xuyên ở nhà, và thời gian biểu sẽ là sáng ngủ dậy, đi uống bia, lấy điện thoại gọi khắp lượt xem có bạn bia nào rỗi, không có buổi sáng thì uống một mình. (Trần Phương Linh)
>Vợ đau bụng quằn quại, chồng vẫn ngủ say Continue reading Có chồng cũng giống như làm mẹ đơn thân