Tag Archives: có con hiểu lòng mẹ

Tâm thư của một người mẹ viết cho mẹ

“Có con rồi mới biết lòng cha mẹ”.

Ngày xưa mỗi khi mẹ bắt đầu điệp khúc này là mình tìm cách trốn ngay. Giờ có con rồi biết, trong mắt mẹ bao giờ con cũng là trẻ con.

Tâm sự về mẹ
Tâm sự về mẹ – Ảnh minh họa bản quyền hình ảnh thuộc về tác giả

Lâu rồi mới viết về mẹ. Tôi và mẹ vốn là hai tuổi xung, tôi tuổi Tỵ còn mẹ tuổi Thân nên hai mẹ con chưa bao giờ nói chuyện lâu với nhau. Cuộc đời của mẹ vốn số khổ long đong lân đận, tuy không thuộc tuýp người lệ thuộc vào chồng nhưng mẹ lại sợ bơ vơ nếu rời xa nên cứ chịu đựng ba. Ba tôi là người khá gia trưởng, khắt khe, có phần độc đoán lại ích kỉ. Có lẽ các bạn cho rằng tôi đang nói xấu ba mình… nhưng quả thật từ lúc biết đánh giá con người và sự việc tôi chưa bao giờ đứng về phía ba.

Kể về gia đình tôi thì hơi phức tạp, Ba mẹ đều lầm lỡ mới đến được với nhau nên nhà người ta hai dòng con là đủ chuyện phức tạp, nhà tôi đến ba dòng con, May mắn tôi là con chung nên luôn được ưu ái hơn.

Hồi bé ba giữ tiền nên đưa tiền đi chợ cho mẹ ít lắm. Mẹ vốn tính rộng rãi lại muốn mua đủ thứ đồ cho tôi và anh hai nên hay lén “rút” tiền ba lắm. Rồi ba phát hiện cãi nhau chửi mẹ một trận tơi bời, lúc đó tôi còn ngu lắm cơ, mẹ lấy tiền mua đồ cho mình mà tôi lại toàn đi méc ba.

Khoảng thời gian học cấp 1 là quãng thời gian đẹp nhất với tôi.Ba thương tôi lắm, mẹ hay dấm dúi cho tui vài đồng mỗi bữa đi học. Đến cấp hai kinh tế khó khăn vì chỉ có ba là lao động chính nên mẹ tôi quyết định đi học nghề nấu ăn đãi đám tiệc kiếm thêm thu nhập. Một thời gian sau vì vốn có khiếu tay nghề mẹ thành thạo mẹ ra nấu riêng nên ba và mẹ có hai nguồn thu chi độc lập. Ba vẫn muốn mẹ đưa tiền ba giữ nhưng mẹ lại muốn giữ để tiện xài không phải hỏi ý ba. Thế là mâu thuẫn hàng loạt xảy ra chung quanh việc ai giữ tiền.

Đỉnh điểm nhất là khi tốt nghiêp cấp ba tôi không đạt vào trường ba mẹ kì vọng, suốt ngày sống trong sự so sánh từ bé đến lớn, lại thêm chì chiết và chỉ trích, lần đầu tiên trong đời tôi quyết định bỏ nhà ra đi. Mà cái suy nghĩ bỏ nhà ra đi của tôi ngày xưa trẻ con lắm. Cầm theo 500k lúc ấy lớn lắm í, tôi đi lên Sài Gòn học đi xe buýt, nghĩa là học người ta mua vé leo lên mấy chiếc xe bus chạy quanh Sài Gòn rồi quay về bến xe rồi đi tiếp, rồi đi Đầm Sen… chiều về gặp đứa bạn bảo ba mẹ mày tìm mãi mấy ngày rồi mẹ mày lo lắm. Cũng đi về với tâm trạng đắc thắng lắm nhưng khi thấy hai tay của ba đen sạm phân màu rõ rêt chỗ tay áo ngắn với phần cánh tay, lòng tôi se lại. Mẹ thì tóc bạc hơn hẳn, mắt sưng húp vì khóc tự dưng tôi cảm thấy lúc đó như “núi đè Tôn Ngộ Không”. Thương mẹ lắm cơ biết mình có lỗi nhưng đến tận bây giờ chưa nói đươc câu xin lỗi nào cùng mẹ.

Lớn lên biết đi chơi hay về tối lúc nào cũng nghe tra hỏi “đi đâu”, “với ai”… ngán tận cổ. Giờ có con rồi nằm đêm suy nghĩ giờ con còn nhỏ đeo mẹ, nhưng nhỡ lớn lên ham bạn bè bỏ mình thì sao? Bất giác nằm khóc.. nhớ lại ngày xưa sao mẹ lúc nào cũng coi mình là con nít. Xin đi du lịch với trường cũng không cho. Giờ đọc báo thấy nhiều vụ học sinh đi với trường chết đuối bla bla mới hiểu.

Dù ba có lỗi với mẹ nhiều, nội chẳng bao giờ thương mẹ, vì mẹ từng lầm lỡ, có lần nghe kể lại lúc sinh mình nhà nghèo lắm nhưng nội nấu cơm lại giấu ở gầm giường chẳng cho mẹ ăn, mình tức anh ách, nhưng mẹ vẫn dạy phải sống đúng với nghĩa vụ của con của cháu. Mẹ bảo người đó sai thì sẽ có quả báo nên bản thân mình phải sống đúng.

Con sai quấy mẹ buồn mẹ khóc
Con sai quấy mẹ buồn mẹ khóc – Ảnh minh họa, bản quyền ảnh thuộc về người vẽ

Mẹ không là người tâm lý lại càng không biết thể hiện tình cảm nên từ bé đến giờ chưa được ôm mẹ lần nào. “Mẹ ơi, con thương mẹ lắm” Câu nói đơn giản lắm nhưng chưa lần nào thốt ra khỏi miệng, chưa lần nào dám ôm mẹ một cách tình cảm Chiều nay ngồi chơi với mẹ và con gái, tự dưng nhìn lên thấy mẹ già đi nhiều. Chẳng biêt mẹ có đợi nổi đến ngày minh báo hiếu không? Tự dưng nước mắt lăn dài. Minh già rồi hay sao lại suy nghĩ lắm chuyện. Đêm đêm nằm chỉ cầu mong cho cha mẹ sống đời với con.

Mẹ ơi, lắm lúc con làm mẹ buồn nhưng chỉ có mẹ là yêu thương con vô điều kiện, không đòi hỏi. Mẹ ơi, ngày xưa sống trong vòng tay mẹ, con chỉ ao ước mau lớn lên để được tự quyết định mọi thứ, giờ khi đã làm mẹ, làm vợ, làm dâu, con lại chỉ ao ước cho mình được bé lại để được mẹ la rầy. Cuộc sống này với bao trách nhiệm và nghĩa vụ khiến con mệt mỏi quá mẹ à!

Kim Oanh