Tag Archives: chia tay

Tôi vướng nợ nần, mẹ chồng yêu cầu ly hôn

Công việc làm ăn của tôi gặp thất bại nên nợ nần nhiều người và họ đến nhà đòi nợ, la lối, nói năng mất lịch sự khiến ba mẹ chồng rất thất vọng. Bà gặp riêng và yêu cầu tôi chia tay chồng sau khi đã yêu cầu chồng tôi trước nhưng anh không đồng ý.

Tôi là một phụ nữ đã 34 tuổi, cuộc sống không được êm đềm như mọi phụ nữ khác. 18 tuổi, qua mai mối tôi lấy chồng hơn mình 16 tuổi vì mong muốn có thể giúp đỡ được gia đình chút ít về kinh tế. Tôi là người chị cả trong gia đình có 4 chị em, hơn nữa gia đinh tôi lúc đó đang vô cùng khó khăn về kinh tế.

Lấy chồng được 2 năm và cũng là thời gian tôi sinh liền 2 bé trai kháu khỉnh. Những tưởng cuộc sống sẽ êm đềm như vậy trôi qua, nhưng qua thời gian chung sống, chồng tôi ghen kinh khủng, ghen cả với bạn gái của tôi và là người vô cùng chi li về tiền bạc. Anh quản lý toàn bộ chi tiêu, ngay cả việc đi chợ anh cũng tự đi.

Không chịu nổi cuộc sống quá phụ thuộc, hơn nữa anh luôn chì chiết tôi về những khoản tiền anh đã giúp đỡ cho gia đình tôi trước đó nên tôi đã đơn phương ly hôn và ra đi với 2 bàn tay trắng. Tôi mang theo 2 đứa con trai một đứa 2 tuổi và một đứa 1 tuổi. Năm đó tôi mới 20, thời gian cứ thế trôi qua, tôi cặm cụi làm việc, nuôi con một mình mà không có sự trợ giúp nào từ phía gia đình chồng.

Tôi tự nhủ sẽ sống như vậy suốt đời để nuôi con khôn lớn. Rồi số phận lại một lần nữa trêu ngươi, để tôi gặp và yêu anh sau 10 năm đơn độc. Anh là người đàn ông tuyệt vời với tôi, là con trai trong một gia đình gia giáo nên mẹ anh không tán thành cho anh yêu tôi. Nhưng chúng tôi quá yêu nhau và bất chấp tất cả, sau một năm tự ý chung sống, chúng tôi có với nhau một bé gái rất dễ thương.

Khi biết chúng tôi có con, mẹ anh đã qua nói chuyện với gia đình tôi về việc cưới hỏi nhưng với điều kiện đám cưới ngoài bố mẹ tôi, sẽ không mời bất kỳ bạn bè hay người quen nào bên nhà gái, vì bà sợ lộ chuyện tôi đã có chồng con trước đây. Vì thế khách mời chỉ có nhà trai và ngay cả con gái của chúng tôi cũng phải nói là con của chị gái anh gửi nuôi vì chị của anh sống ở Mỹ.

Tôi rất biết ơn ba mẹ chồng vì đã chấp nhận tôi về làm dâu. Tôi đã cố gắng sống thật tốt để tỏ rõ sự yêu kính đối với ba mẹ chồng. Thế nhưng mọi việc không như ý, 2 năm vừa qua, công việc làm ăn của tôi gặp thất bại nên nợ nần nhiều người và họ đã đến nhà đòi nợ, la lối, nói năng mất lịch sự khiến ba mẹ chồng rất thất vọng về tôi, vì ông bà nghĩ rằng mọi việc là do tôi gây nên. Rồi bà đã gặp riêng và yêu cầu tôi chia tay với chồng sau khi đã yêu cầu chồng tôi trước nhưng anh không đồng ý.

Hiện tại tôi rất rối trí, gia đình cũng đang sống rất ngột ngạt. Tôi không biết nên xử sự sao cho đúng. Tôi rất yêu chồng nên không muốn chồng khó xử vì anh ấy là một người con rất có hiếu. Hơn nữa mẹ chồng lại có bệnh trong người, nếu buồn bực quá độ sẽ nguy hiểm đến sức khỏe. Mong các bạn hãy giúp tôi một lời khuyên nên làm sao cho đúng.

Tôi xin chân thành cảm ơn chuyên mục Tâm sự đã giúp tôi trút được những day dứt trong lòng và mong nhận được những lời khuyên hữu ích từ phía các bạn, các anh chị. Xin chân thành cảm ơn mọi người.

Hoàng Thùy

Thường xuyên phá đám chồng cũ

4 năm qua, ấm ức chuyện xưa nên tôi hay tìm đến những người mà cậu ta định kết hôn để tố cáo. 3 cô gái đó biết chuyện đều chia tay với cậu ta.

Tôi là sinh viên ở quê lên TP HCM học, khi vừa tốt nghiệp tôi kết hôn với một người đàn ông hơn 16 tuổi. Do tuổi tác chênh lệch và những hiểu lầm không được giải thích, chồng tôi đã chủ động ly thân. Trong 5 năm đau khổ, tôi thường giận dỗi bỏ xuống nằm dưới nền nhà và hậu quả là tôi bị thổ huyết vì lao phổi. Những ngày trong bệnh viện chồng cũng không vào thăm và nói “nếu anh bị lây bệnh thì ai lo cho con trai”. Tôi buồn và tủi thân vì sự ghẻ lạnh đó của chồng nên đã nộp đơn xin ly hôn. Tòa án đã chấp nhận cho chúng tôi ly hôn và con trai theo mẹ vì cháu còn nhỏ.

Một mình nuôi con và điều hành 2 công ty về truyền thông do tôi làm chủ, tôi cố gắng quên đi đau buồn để làm việc và lo cho con. Thế rồi cuộc sống của tôi một lần nữa lại rơi vào tận cùng sự đau khổ khi đồng ý lấy cậu nhân viên thua mình 4 tuổi. Nhà cậu ta ở Tuyên Quang và cùng quê với tôi. Trước đó 2 năm cậu ta được một người bạn là cổ đông của công ty tôi giới thiệu vào làm việc tại phòng kinh doanh, cậu ta trình độ học vấn 12/12.

Vì ở trong công ty nên cậu ta biết được việc gia đình tôi, cậu ấy luôn ở bên cạnh an ủi và động viên, chăm sóc con trai tôi như một người bố. Tôi một lần nữa lại xiêu lòng và đồng ý lấy người đàn ông này. Nhà cậu ta rất nghèo, được ông bà ngoại cho mảnh đất gần 1000 m2 tại thị xã Tuyên Quang, nhưng nghèo quá không có tiền xây nên vẫn ở ngôi nhà tre vách đất. Bố mẹ chồng tôi ly thân với nhau, tôi thương chồng thì phải thương luôn gia đình chồng nên đã xây cho mẹ chồng căn nhà khang trang trên nền đất cũ.

Mẹ chồng được nhà đẹp mà bố chồng không được gì vì hai cụ ly thân 25 năm rồi nên nhà ai nấy ở, vì thế bố ghét chồng tôi và chửi chồng tôi rằng “trai tân lấy gái nạ dòng, như nước mắm thối chấm lòng lợn thiu. Mỗi lần mày ngủ với nó thì mày gọi chị ơi lên ngủ với em”. Tôi buồn lắm nhưng cũng không bằng những gì chồng đã đối xử với tôi.

6 năm chung sống mà tôi bị cậu ta đánh 43 trận, lần nào tôi cũng đi cấp cứu bệnh viện, vì cậu ta là huấn luyện viên thể hình và thầy dạy võ nên đánh tôi rất dã man. Tôi không dám tố cáo vì sợ cậu ta mất mặt và sẽ đánh tôi nhiều hơn nữa. Lý do tôi bị đánh thì đủ kiểu, tội là tôi kêu cậu ta làm việc, tội là kêu cậu ta đi học nghề để quản lý công ty vì cậu ta nói tôi hỗn dám chỉ đạo chồng. Và lý do đánh để uốn nắn tôi ra đường phải giới thiệu cậu ta là chủ tịch công ty.

6 năm chung sống, cậu ta không chịu làm việc gì hết, cứ ăn rồi đi tập thể hình vì cậu ta lúc nào cũng trau chuốt cho vẻ ngoài của mình thật đẹp. Rồi cậu ta lấy xe hơi đi chơi và tán tỉnh các cô gái trẻ, hết tiền thì lấy búa đập két sắt của tôi. Rảnh rỗi không việc gì làm cậu ta ở công ty bắt đầu giở trò quấy rối tình dục nhân viên tiếp tân.

3 lần tôi ly hôn và kết hôn lại với cậu ta vì tôi thương 2 đứa con gái của mình với cậu ta sẽ ra sao nếu không cha và cuộc đời sẽ rất tội nghiệp khi trưởng thành vì quá khứ của mẹ 2 đời chồng và 3 đứa con. Thế là tôi phải chịu đựng. Tiền của công ty cứ dần thâm hụt vì tôi xây nhà cho mẹ chồng và mở 3 cơ sở làm ăn mới. Tôi lúc đầu mở 3 cơ sở là CLB Bi Da và Cử tạ thể hình để cậu ta quản lý, nhưng cậu ta lại sang nhượng một cơ sở lại cho người bạn để lấy tiền tiêu xài nên tôi không để cậu ta đứng tên nữa mà một mình quản lý.

Vào thời điểm 2006, khủng hoảng kinh tế toàn cầu, các doanh nghiệp cũng gặp khó khăn theo. Công ty tôi cũng gặp khó khăn và chồng tôi đã tính chuyện ly hôn, chiếm tài sản. Một lần trong dịp mở thêm một câu lạc bộ cử tạ thể hình, tôi đã kêu thợ lắp một tivi treo tường và dàn âm thanh tốt hơn cho CLB, thế là cậu ta đã đánh chửi tôi vì tội vượt quyền.

Tôi cãi lại và bị đánh, cậu ta đuổi 3 mẹ con tôi ra khỏi nhà. 3 mẹ con không một đồng trong người rời nhà đi mà phải mượn hàng xóm 6 nghìn đồng để đi xe buýt. Tôi dẫn các con về công ty ở tạm, hôm sau tôi về 3 cơ sở thu tiền như thường lệ thì nhân viên quản lý nói cậu ta dặn là không cho thu. Bất mãn tôi đã nhờ chính quyền can thiệp thì bị cậu ta đánh đập tàn bạo hơn.

Tôi gửi đơn ra tòa thì cậu ta đón đường đánh tôi cùng bố mẹ và chị gái tôi phải đi bệnh viện, bố tôi thì tay chân bê bết máu. Cậu ta bị công an bắt tạm giam. Suy sụp, đau khổ, bất mãn, tôi nộp đơn ly hôn và bỏ hết tài sản không tranh chấp nữa.

Gần 4 năm qua tôi vẫn ấm ức chuyện xưa nên hay tìm đến những người mà cậu ta định kết hôn để tố cáo. 3 cô gái đó biết chuyện đều chia tay với cậu ta. Cậu ta biết sẽ không lấy ai được nếu như ở TP HCM, thế là sang nhượng 3 cơ sở tại TP HCM để ra Hải Phòng. Nghe đâu lần này cậu ta đang quen và muốn cưới một cô gái ở Hải Phòng, cô này hiện đang làm tại một ngân hàng.

Tôi có nên nói cho cô gái ấy biết chuyện này không? Vì tôi có người quen ngoài Hải Phòng sẽ cho tôi số điện thoại của cô gái này. Nếu nói bây giờ mà họ kết hôn rồi thì cô gái đó sẽ đau khổ, tôi phải làm sao, xin hãy cho tôi lời khuyên.

Thủy

Trả giá đắt vì quá tin tưởng nhà chồng

Tôi nhờ bố mẹ đẻ cắm nhà vay hộ bà gần 2 tỷ đồng. Sau đó bố mẹ chồng bán tài sản được gần 20 tỷ đồng nhưng giấu tôi, trả cho người khác mà không hề trả cho bố mẹ đẻ tôi đồng nào.

Tôi là độc giả trung thành của mục Tâm sự trong suốt 3 năm qua, tôi đã viết vài bài nhưng rồi lại xóa đi không gửi. Từ khi lấy chồng, bi kịch nối tiếp bi kịch khiến tôi không còn bình thường nữa, từ cô gái hiền lành tôi trở nên cáu gắt và sắn sàng đập đầu chết bất cứ lúc nào. Tôi sợ chính bản thân mình. Mong các anh chị em hãy giúp tôi tìm đường đi cho cuộc đời mình.

Tôi 33 tuổi, có con trai 6 tuổi, tôi là giáo viên còn chồng là kỹ sư xây dựng. Chúng tôi đến với nhau tự nguyện từ sự cảm mến và ngưỡng mộ nhau. Tôi là con nhà gia giáo, xinh đẹp, nề nếp. Anh đẹp trai, lịch sự, con trai thành phố nhưng không ăn chơi mà rất giản dị.

Yêu anh, tôi cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc chu đáo, với tôi như thế là đủ. Chúng tôi hạnh phúc sau một năm cưới nhau. Sau khi tôi sinh con đầu lòng một tháng thì chồng bắt đầu đổ đốn và bắt đầu chuỗi bi kịch của đời tôi. Anh lăng nhăng với cô đồng nghiệp khi vợ đang ở cữ, tôi phát hiện đưa đơn ly dị và anh hứa sẽ chừa. Tôi tạm tin tưởng và tha thứ vì con.

Anh không chỉ dừng ở đấy mà cả ngày bia rượu triền miên, về nhà say xỉn tìm cớ để hành hạ đánh đập vợ mặc dù tôi không có tội tình gì. Tôi là người phụ nữ truyền thống, luôn được mọi người khen ngợi, tôi luôn lo toan chu đáo việc nhà và rất mực lễ phép, tôn trọng nhà chồng. Đây cũng là tiền đề cho bi kịch tiếp theo của tôi.

Bố mẹ chồng làm kinh doanh buôn bán, khi kinh tế khó khăn, bà đã cầu khẩn tôi giúp bà vay tiền để thoát khỏi khó khăn. Nghĩ thương mẹ chồng, tôi đã đi vay bạn bè và nhờ cả bố mẹ đẻ của tôi cắm nhà vay hộ cho bà với số tiền lên đến 2 tỷ đồng. Bố mẹ chồng luôn đối xử tốt với tôi và bà hứa sống chết dù có phá sản thì bà sẽ trả nhà tôi đầu tiên, tôi tin bà như tin mẹ đẻ mình.

Bố mẹ chồng bán các kho hàng và tài sản cố định được gần 20 tỷ đồng nhưng giấu giếm tôi, trả cho người khác mà không hề trả cho bố mẹ đẻ tôi đồng nào. Tất nhiên bà vẫn nợ và có thể phải đối diện với đơn từ kiện cáo của người khác. Vợ chồng tôi lang thang đi thuê nhà với 2 bàn tay trắng, vì tôi có bao nhiêu tiền cũng thật thà bị bà khéo léo lấy sạch.

Tôi không thấy khổ vì lam lũ từ bé quen rồi, tôi có thể ăn cơm muối trắng cả tháng cũng không sao, chỉ thương con quá nhỏ. Có thể lòng tốt của tôi đặt nhầm chỗ, có thể tôi bị lợi dụng. Tôi chỉ ân hận và đau đớn khi nghĩ đến cảnh bố mẹ đẻ ở quê phải gồng gánh nợ nần khi tuổi cao sức yếu, đến cái nhà tổ tiên cũng không giữ được. Lòng tin của tôi đặt nhầm chỗ đã phải trả giá quá đắt.

Tôi suy sụp một thời gian, bây giờ đã bình tĩnh lại, tự an ủi mình để có sức khỏe làm việc và trả nợ. Điều tôi buồn nhất là chồng không bao giờ san sẻ với tôi bất cứ việc gì từ khi lấy anh. Anh được nuông chiều theo kiểu công tử bột nên quen rồi, vợ phải là ô sin, làm tất cả, có lúc tôi đã ngất đi vì quá mệt mỏi, tôi gầy đi trông thấy.

Cuộc sống khó khăn nhưng anh vẫn giữ lối sống sung sướng trước đây khiến tôi khổ sở vô cùng, nói thì anh thẳng tay không thương tiếc. Tất cả mọi chi phí trong nhà tôi đều lo, còn anh có đồng nào thì đổ vào quán nhậu, mặc cho vợ nhai cơm nguội đi làm còn anh thì phải ăn phở, ăn đồ ngon. Anh như một đứa trẻ không bao giờ chịu lớn, liên tục rượu về là hành hạ tôi, sáng ra lại xin lỗi. Điệp khúc ấy lặp đi lặp lại suốt 4 năm nay.

Tôi mệt mỏi, chán nản, không đủ sức chịu đựng những cơn cuồng ngộ của chồng nữa, anh sẵn sàng đánh, lôi tôi ra khỏi nhà một cách vô lý, bịa đặt để chửi tôi. Tôi tha thiết xin mọi người hãy giúp tôi. Xin chân thành cảm ơn.

 

Chia tay tình yêu vì làm không làm ra tiền

Góc tâm sự thân mến.
Năm nay em 22 tuổi, em đã quen ban trai được gần 1 năm, em và anh ấy rất vui vẻ, rất hạnh phúc cho dù nghèo khổ cả hai đều sống vui vẻ có gì ăn nấy, không đi chơi đâu hết. Chỉ gặp mặt nhau ngồi bên nhau cười nói vui vẻ.
Tình yêu và tiền
Tình yêu và tiền – Ảnh minh họa
Rồi một hôm anh ấy đi làm cho một công ty nhỏ với đồng lương không được bao nhiêu hết, em cảm thấy anh ấy rất buồn và tuyệt vọng vì không có tiền, dần dần anh ấy không còn gặp em thường xuyên như trước nữa.
Em có hỏi lý do tại sao như vậy, thì anh ấy nói “Anh không có tiền, không lo cho em được cuộc sống an nhàn, tiền đổ xăng anh còn không có nữa thì làm sao anh gặp em, chở em đi chơi, đưa em đi ăn uống như mọi người được chứ”.
Và đến giờ phút này anh ấy đã đưa ra quyết định “Chia tay” với em chỉ vì lý do anh ấy không có tiền, anh ấy muốn em có cuộc sống hạnh phúc tốt đẹp hơn, không phải sống một cuộc sống nghèo khổ cùng anh ấy.
Bây giờ e không biết làm sao hết, em rất đau khổ, em không biết làm gì bây giờ.
Xin góc tâm sự cho e vài lời khuyên
Cảm ơn góc tâm sự
T. Nguyên

Mất chồng vì lỡ ngoại tình

Không có gì quan trọng hơn tình yêu của anh với người đó, kể cả gia đình hay con cái. Anh cặp bồ rất công khai, không một chút e dè hay giấu giếm. Thậm chí chửi tôi không tiếc lời trước mặt người đàn bà đó.

Tôi năm nay 33 tuổi, lấy chồng được 10 năm. Tôi từng có một gia đình hạnh phúc, chồng tôi là người tốt, tôi có 2 con trai, các con rất khôi ngô ngoan ngoãn, cuộc sống của tôi cả về vật chất lẫn tinh thần đều ổn. Tôi là người phụ nữ không xấu, cũng không phải quá đẹp nhưng sống hòa đồng, thân thiện, hiền lành và tốt bụng, có nhiều bạn và cũng có rất nhiều người yêu quý. Tôi từng là mẫu người phụ nữ rất chung thủy, mà hiện tại khi chưa có ai biết chuyện của tôi họ vẫn nghĩ tôi là người như vậy.

Nhưng sự thật không phải thế các bạn ạ, tôi đang trong tình trạng đau khổ đến tận cùng bởi chính lỗi lầm đã gây ra. 7 tháng trước, tôi có mối quan hệ với một người đàn ông khác, anh ta là bạn cũ từ rất lâu của tôi, chơi thân với anh ta. Cuộc sống của anh ta trong hạnh phúc hôn nhân gặp rất nhiều ngang trái, trắc trở và buồn, anh ta luôn thổ lộ, tâm sự với tôi. Ban đầu tôi chỉ quý anh ta như một người bạn và luôn chia sẻ, lâu dần cho tới một ngày anh ta nói đã yêu tôi nhiều và từ lâu lắm.

Tôi đã rất nghiêm túc từ chối nhiều lần vì hơn ai hết tôi từng có suy nghĩ không tốt về chuyện ngoại tình, nhất là phụ nữ, nhưng không hiểu vì lý do gì mọi chuyện lại đến với tôi tự nhiên như thế. Tôi đã thích anh ta và đã ngoại tình, gặp nhau rất ít nhưng khi có thời gian chúng tôi thường liên lạc qua hòm thư điện tử.

Vào cái ngày định mệnh ấy trong tháng 3 ấy, tôi cũng không hiểu tại sao chồng biết chuyện. Anh đã rất tức giận và đau khổ, tra hỏi và đưa ra bằng chứng là một tập ảnh chụp lại những dòng chữ trong nội dung trò chuyện trên địa chỉ email của tôi. Tôi rất sợ và yếu đuối nhưng dám làm dám chịu, tôi đã thừa nhận tất cả mọi chuyện với chồng và quỳ lạy van xin sự bao dung của anh. Xưa nay tôi chưa từng nói dối chồng bất kỳ điều gì, nên tôi nghĩ chỉ có sự thành khẩn mới mong giảm nhẹ được tội cho mình.

Kể từ lúc đó tôi bỗng như người tỉnh mộng, tôi nhận ra anh và gia đình quan trọng với tôi đến nhường nào. Tôi đau đớn lắm, hận bản thân mình ghê gớm và cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi, tủi nhục, ê chề lắm. Chẳng phải tôi đau vì bản thân mà vì nhìn người chồng thân yêu đã bao lâu nay hết lòng vì tôi và gia đình giờ đây chịu đau đớn khổ sở vì mình.

Anh từng nói với tôi rất nhiều lần rằng anh không thể tha thứ cho phụ nữ như tôi, sớm muộn gì anh cũng rời xa tôi, sẽ cưới vợ mới. Câu chuyện đau lòng của tôi giờ đây như mới thật sự bắt đầu: Sau một tháng, anh đã chủ động làm quen với những người phụ nữ khác trên mạng. Rất nhanh chóng anh đã tìm được người tâm đầu ý hợp, vì chồng tôi rất đẹp, phong độ, lại thành đạt.

Hàng ngày anh chát, gọi điện, nhắn tin cho cô ấy và không bao lâu sau họ đã là của nhau rất nhanh và còn rất say đắm nữa. Tôi biết rõ mọi chuyện nhưng vì là người gây ra lỗi nên với anh, tôi cũng không dám biểu hiện gì, chỉ biết rằng con tim đang tan nát từng ngày, từng giờ vì những gì đang diễn ra. Tôi đáng phải chịu như vậy, cho dù anh có như thế nào đi nữa tôi cũng không thể ngăn cản hoặc can thiệp được.

Nhưng tôi thật sự rất đau đớn, khi bị chồng phát hiện cũng là khi tôi thật sự nhận ra rằng, người tôi yêu và cần nhất là anh. Tôi đã mù quáng chạy theo những lời nói ngọt ngào, những cử chỉ âu yếm và cái cảm giác thật sự được “yêu” của người đàn ông kia mà ngộ nhận đó là tình yêu. Tôi đã sai, đã quá ngu muội để rồi giờ đây cái hậu quả tôi phải chịu nó ngang trái, đau đớn đến thế này.

Nỗi đau mà với tôi không thể nói ra bằng lời được và tôi cũng chưa từng nghĩ tới. Khi chồng có mối quan hệ với người đàn bà khác, cô này từng bỏ chồng và hiện sống một mình nuôi con, tôi không biết viết làm sao để miêu tả nỗi đau này vì tôi yêu rất yêu chồng. Chưa bao giờ tôi thấy sợ mất anh như bây giờ.

Anh đã nói với tôi, tạm thời hãy chấp nhận sống trên danh nghĩa để nuôi dạy con cái, mọi mối quan hệ của anh tôi không được phép can thiệp hay để ý, kể cả việc nếu anh ấy có con riêng với người đàn bà kia. Tôi biết thân phận mình nên không dám nói hay đòi hỏi gì ở anh, chỉ thấy lo lắng cho anh mà thôi. Tôi sợ lắm khi nhìn anh đau khổ, chán nản hay không vui vì tất cả cảm giác đó như đang xảy ra trực tiếp với tôi vậy.

Đến nay đã 6 tháng trôi qua rồi, mối quan hệ của anh với người đàn bà kia cũng rất sâu đậm. Tôi bây giờ sống mà như đã chết trong từng ấy ngày, tôi chưa một lần được ăn ngon, ngủ yên, phần vì lương tâm cắn rứt bởi lỗi lầm mình gây ra. Nhưng đau hơn cả là vì hàng ngày trước mặt tôi phải chứng kiến việc chia sẻ chồng mình với người đàn bà khác.

Khi về nhà anh nói với tôi “cô hãy tự lo cho bản thân, hãy đi tìm một người để đến với người đó đi. Cuộc sống của tôi với cô không còn tiếp tục hy vọng gì nữa”, đến chết anh cũng không chịu tha thứ cho tôi. Tôi đau lắm, biết chẳng có quyền gì mà ghen tuông hay trách móc anh cả vì tôi đáng tội. Nhưng bản thân anh cũng biết rằng tôi chỉ bị “tai nạn”, tôi ngu muội chứ có thật lòng yêu đương gì người đàn ông kia, và anh cũng biết rõ tôi yêu anh đến nhường nào. Nhưng không một lời quan tâm, chia sẻ, chỉ cho tôi những lời cay nghiệt làm bản thân tôi gục ngã.

Chuyện của tôi ngoài chồng ra vẫn chưa có một ai biết, nhưng mọi chuyện đúng là không thể giấu mãi được, cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Gần đây gia đình tôi nói nhiều vì chồng không chịu làm ăn gì cả, chỉ lo chơi bời hết ngày này qua ngày khác. Khi gia đình nói nhiều quá không chịu được, anh ấy nói có nỗi khổ riêng và đã nói ra tất cả mọi chuyện.

Ngày anh nói ra với bố mẹ cũng là ngày tôi quyết định thú nhận tất cả với gia đình, tôi biết chỉ có nói ra lương tâm tôi mới được thanh thản và nhẹ nhõm. Vậy là cả gia đình chồng đã biết, tôi luôn tưởng rằng khi gia đình chồng biết chuyện mọi người sẽ khinh rẻ, coi thường tôi. Nhưng không, giống như tôi đã nghĩ, gia đình có trách móc tôi nhiều nhưng cũng thương tôi không ít vì 10 năm sống cùng, tôi chưa từng có một điều tiếng gì và tôi thầm cảm ơn gia đình mình nhiều lắm.

Hiện tại chồng tôi vẫn sống như thế, không có gì quan trọng hơn tình yêu của anh, kể cả gia đình hay con cái, anh cặp bồ rất công khai, không một chút e dè hay giấu giếm. Bố mẹ chồng và cả gia đình tôi luôn góp ý, khuyên nhủ, thậm chí còn lên án gay gắt quyết liệt chuyện chồng quan hệ với người đàn bà kia, vì gia đình tôi không muốn vợ chồng tôi tan vỡ, vì con cái chồng tôi có thể quay đầu lại. Nhưng tất cả sự quan tâm đó chồng tôi không hề để ý, nó không thể tác động một chút nào đến suy nghĩ của anh.

Nhà tôi cách nhà người đàn bà kia gần 30 km nhưng chồng tôi không quản nắng mưa, thường xuyên đều đặn sang gặp người đàn bà đó. Ngang trái hơn là anh có thể kể mọi chuyện nhỏ nhất từ những lời nói của gia đình tôi, những cử chỉ hành động của tôi cho người đàn bà đó nghe.

Ngay cả việc tôi quỳ lạy van xin bố mẹ chồng và gia đình chồng tha thứ cho tôi như thế nào anh cũng kể tỉ mỉ cho người đó biết. Gần đây, khi bị tác động nhiều đến chuyện quan hệ yêu đương, anh ấy càng tỏ ra khó chịu, khinh ghét, ghẻ lạnh tôi, thậm chí chửi tôi không tiếc lời trước mặt người đàn bà đó. Còn tôi chỉ biết lặng im mà tâm can tan nát.

Không biết bạn đọc có ai từng chịu hoàn cảnh như tôi không, hãy giúp tôi, hãy cho tôi lời khuyên chân thành, tôi không biết mình phải làm gì bây giờ. Ngày nào, đêm nào cũng vậy, tôi chỉ biết oán hận bản thân mình trong sự dằn vặt, đau đớn, tôi suy sụp hoàn toàn, không còn đủ sức để nhìn về tương lai của mình nữa.

Tôi không muốn mất chồng, rất sợ mất anh ấy. Tôi từng nghĩ sẽ cam chịu tất cả ngay cả việc chồng không còn tình cảm gì với mình và bắt buộc mình phải sống chung chồng với người đàn bà khác. Tôi chấp nhận tất cả chỉ để được ở gần anh ấy và quan trọng hơn là các con của tôi không phải chịu cảnh bố mẹ chia lìa. Xin hãy giúp tôi. Cảm ơn các anh chị rất nhiều và mong được nhận những lời khuyên chân thành.

Ngọc

Tạm biệt em, người con gái cuối cùng anh thương

Anh từng có một giấc mơ đẹp cùng em, nhưng dẫu sao giấc mơ nó chỉ mãi là giấc mơ thôi. Có lẽ yêu em cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi. Bên cạnh em có biết bao người tốt hơn anh nhiều mà.

Anh đã hứa với bản thân là không bao giờ để một người phụ nữ nào khóc, ít nhất là khóc vì anh. Bây giờ em sẽ không phải buồn, mệt mỏi vì anh nữa. Vậy là cuối cùng chúng mình cũng xa nhau em nhỉ! Giờ anh chỉ biết ở đây viết những dòng tâm sự này chúc em hạnh phúc, mặc dù anh biết sẽ chẳng bao giờ em đọc được những lời tâm sự này của anh.

Em nói: “không muốn làm bất kỳ ai tổn thương và nhất là anh”. Anh thấy mệt mỏi và bị tổn thương nhiều lắm rồi. Em đã hứa sẽ mãi ở bên anh, sẽ luôn ở bên mỗi lúc anh cần, sẽ mãi là người con gái làm cho anh cười. Vậy mà chỉ sau vài tin nhắn em đã quyết định rời xa anh, chỉ trong có mấy phút thôi em nhỉ! Vậy có nhanh quá không em? Có lẽ với em là không, nhưng với anh nó quá đột ngột. Bỗng dưng anh thấy mọi chuyện, cuộc đời thật khó hiểu.

Ngày còn bên nhau mới hứa hẹn đủ điều, em hứa sẽ chờ anh lập nghiệp, em bảo sẽ chờ ngày trăng mật nơi ấy, vậy mà…! Mỗi việc anh buồn vì một vài chuyện đáng buồn thôi mà em. Đời ai có thể tránh được những nỗi buồn xảy đến đâu chứ. Có thể với em là ủy mị, bi quan; nhưng với anh đó là nỗi buồn khi mất đi một người từng cứu sống chính sinh mạng của anh.

Anh cứ tưởng nhìn thấy chính mình trong con người em, anh tưởng anh hiểu em lắm, và anh cũng tưởng em phải hiểu anh lắm chứ. Hóa ra chỉ là anh nghĩ vậy mà thôi. Có lẽ anh sẽ không mất em nếu bố mẹ anh không làm nông, nếu anh bắt đầu sự nghiệp sớm hơn. Giá như, giá như, muôn vàn cái giá như em nhỉ, nhưng muôn vàn thứ ấy nó vẫn chỉ là chính nó, là thứ sinh ra đã thế rồi làm sao còn có cái giá như nữa hả em?

Em quyết định ra đi. Anh tôn trọng em và tôn trọng cả quyết định của em. Nếu như em rõ ràng từ lúc ấy chắc anh bây giờ chẳng thế này. Anh từng có một giấc mơ đẹp cùng em, nhưng dẫu sao giấc mơ nó chỉ mãi là giấc mơ thôi em nhỉ? Có lẽ yêu em cũng chỉ là một giấc mơ mà thôi. Bên cạnh em có biết bao người tốt hơn anh nhiều mà.

Vì yêu em anh sẵn sàng làm tất cả, và giấc mơ của anh, anh dám tin rằng sẽ thực hiện nó. Nếu lúc đó có được một lời động viên khích lệ từ phía em thì giờ chắc không như bây giờ. Có thể anh yêu em nhiều hơn nên em đã cho mình được cái quyền làm như vậy, nói ra đi những lúc em thích, em có biết những lúc đó anh thế nào không? Có bao giờ em đặt em vào hoàn cảnh của anh không, chắc là không phải không em?

Tuổi thơ của anh không hạnh phúc như các bạn, không như những người cùng trang lứa, anh đã phải chứng kiến quá nhiều nỗi đau, quá nhiều nước mắt. Anh đã học được cách để gạt đi nó mà không bao giờ rơi nước mắt, có lẽ cũng vì thế mà từ hồi còn rất nhỏ anh đã không bao giờ khóc.

Em chọn cách ra đi nếu đó là cách để em được hạnh phúc. Anh từng hứa sẽ không để cho bất kỳ ai phải buồn, ít nhất là buồn vì anh. Chỉ còn mấy tháng nữa thôi anh sẽ rời xa nơi này, rời xa nơi đã có quá nhiều điều để anh lưu luyến, rời xa nơi từng đưa anh gặp em. Tạm biệt em người con gái cuối cùng anh yêu thương.

Nhật

Nếu một ngày em biến mất

Chúng ta bên nhau thì những hạnh phúc cũng chẳng thể lấp đầy những khoảng trống trong nhau được. Em và anh mãi vẫn chỉ là người dưng, hờ hững đi qua nhau.

Anh vẫn thường hay nói rằng “nơi đâu anh cũng nhìn thấy em” nhưng đó chỉ là hình ảnh của em, những hình ảnh ấy ngập tràn trên blog, facebook, có thể có trong laptop hay điện thoại của anh, nhưng đó cũng chỉ là hình ảnh chứ đâu phải con người em. Và nếu một ngày em bỗng dưng biến mất, anh vẫn sẽ nhìn thấy những hình ảnh quen thuộc đâu đó hoặc vô tình bất chợt anh nhìn thấy một vóc dáng vụt qua có vẻ giống em lắm. Cuộc đời có hàng ngàn câu có thể như vậy nhưng có những khoảnh khắc, những điều duy nhất mà thôi.

Giây phút này đây hay giây phút đầu anh gặp em của ngày hôm qua, cảm xúc đó chỉ có thể có một. Cuộc sống hàng ngày chúng ta có quá nhiều tâm trạng, cung bậc yêu thương giận hờn nhưng điều đó cũng chỉ xảy ra một lần vào một thời điểm. Vậy nên em hiểu rằng có những khoảnh khắc nếu ta buông tay là vĩnh viễn. Phải chăng em sợ mình hối tiếc? Dường như là vậy, cuộc đời em đến hôm nay chưa phải là lúc kết thúc nhưng em không muốn mình phải nuối tiếc một điều gì, có chăng chỉ là vì đã để nó qua đi.

Em không hối tiếc khi mình đã yêu anh nhưng em không tìm được sự bình yên bên anh. Bao ngày bên nhau là bấy nhiêu ngày em bất an và suy nghĩ miên man, ngày mai sẽ thế nào, đi đến đâu? Cuộc tình này dù ngay từ đầu em chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ xảy ra nhưng em đã bước và sống một cách chân thực nhất, đó là sự lựa chọn của em. Cuộc đời đâu ai biết trước ngày sau thế nào nên đừng suy nghĩ nhiều mà hãy sống trọn vẹn hôm nay trước đã, nhưng với anh và em, hai chữ “trọn vẹn” ta phải sống thế nào đây?

Anh từng nói với em rằng có lúc anh đã muốn sẽ biến mất khỏi cuộc đời em, không bao giờ gặp lại nữa, mặc kệ phải sống đau khổ thế nào nhưng anh không làm được. Em cũng vậy, với những khoảnh khắc tuyệt vọng em chỉ biết giữ lại cho riêng mình. Với những giọt nước mắt rơi hàng đêm, với khuôn mặt rạng rỡ hạnh phúc dù đã cố diễn em vẫn không thể giấu được nỗi buồn qua ánh mắt; cả những điều tổn thương vô tình anh mang đến, đáng lẽ em phải đủ lý trí đủ mạnh mẽ để có thể lìa xa anh. Vì vậy, em chỉ biết trách mình yếu đuối không thể làm được điều đó, em chỉ biết ước rằng em chưa từng gặp anh. Thử hỏi cuộc sống này nếu ta ước gì được nấy thì còn đâu những đau khổ, còn đâu những hạnh phúc vỡ òa, nên giờ em chỉ sống với cuộc sống không ngày mai với cuộc tình này.

Nếu em chỉ có thể nghĩ đến đây thì mọi chuyện sẽ cứ êm đềm trôi, ngày vẫn qua ngày, mặc kệ ra sao ngày sau cũng được. Nhưng em không thể sống được vậy, chúng ta bên nhau thì những hạnh phúc cũng chẳng thể lấp đầy những khoảng trống trong nhau được. Em và anh mãi vẫn chỉ là người dưng, hờ hững đi qua nhau. Chúng ta nếu có đi qua nhau thì chẳng thể hững hờ nữa rồi nên em sẽ phải chọn, chọn một ngày em bỗng dưng biến mất.

Nếu có một ngày như vậy, anh sẽ đau buồn lắm, sẽ xót thương như những người thân và bạn bè quý mến em. Em biết anh sẽ buồn hơn họ nhưng có lẽ sau đó anh sẽ bình yên hơn với cuộc sống của mình. Và một nơi nào đó em cũng có riêng cho mình một cuộc sống mới, hoàn cảnh mới. Phải chăng em và anh vẫn không thể xa nhau chỉ vì chúng ta luôn hiện diện trong cuộc sống của nhau?

Nhưng nếu một ngày em bỗng dưng biến mất, những gì xung quanh anh chỉ còn là những hình ảnh, vóc dáng, kỷ niệm nào đó chứ không phải là con người em và những gì không thật chắc chắn sẽ không tồn tại lâu. Nếu một ngày em bỗng dưng biến mất, anh sẽ chẳng bao giờ gặp lại em thêm một lần nữa dù rằng ký ức và những gì liên quan sẽ chẳng cách nào em xóa bỏ được chúng.

Nếu một ngày em bỗng dưng biến mất, em mong anh hiểu rằng, khi ta nói yêu thương ai hãy đảm bảo sống trọn vẹn với điều đó, vì khi mất đi rồi nó mãi mãi để lại một vết sẹo khắc sâu trong tim. Và nếu một ngày em bỗng dưng biến mất, mong anh hiểu rằng, khi yêu thương một ai em cũng chỉ muốn được bên cạnh, được quan tâm và chia sẻ cuộc sống cùng người đó và việc rời xa là điều hối tiếc mà em phải chọn.

Nina

Chia sẻ những vui buồn, cảm xúc cuộc sống cùng GocTamSu.com

Ngã lòng trước em trai chồng sắp cưới

Ánh mắt, lời nói của anh làm tôi cứ run và cái cảm giác có cảm tình bắt đầu len lỏi trong tôi. Tôi nghĩ đến anh nhiều hơn chồng sắp cưới, khát khao yêu đương nguội lạnh ở người yêu ít dần nên tôi như kẻ ngu dại.

Tôi năm nay 25 tuổi, đang công tác tại một ngân hàng lớn. Công việc, thu nhập tương đối ổn định và tôi chuẩn bị kết hôn. Chồng tương lai của tôi hơn 3 tuổi. Anh với tôi quen nhau được 4 năm, và 4 năm ấy tất nhiên cũng như bao đôi tình nhân trẻ khác, yêu thương rồi giận hờn, nhưng tất cả chỉ là vu vơ, chúng tôi chẳng ai giận nhau lâu cả.

Anh là người dễ tính, sống hòa đồng, có lẽ thế mà ai cũng quý mến anh, cho rằng tôi với anh hợp nhau như thế thì cuộc sống hôn nhân sau này sẽ tốt hơn. Nhưng anh hiện tại 28 tuổi, không nghề nghiệp, không tiến thủ, và sở thích là chơi game. Tôi cũng như gia đình khuyên nhủ anh rất nhiều nhưng mọi thứ đâu lại vào đấy, anh bảo tôi cứ chăm chỉ làm kiếm tiền nuôi anh là ổn. Tôi với anh vì thế mà xa cách nhau hơn, ít tâm sự, tình yêu thiếu lửa.

Cứ thế, trong tôi lâu lâu lại nhen nhóm một suy nghĩ sẽ chẳng thể đến với anh. Môi trường làm việc của tôi có rất nhiều người đàn ông tốt, thành đạt và trẻ tuổi như tôi, nhưng tôi không tìm thấy sự đồng cảm và quan trọng là cảm xúc yêu đương trong họ. Tôi yêu anh, thực sự mà nói là như vậy, tôi nghĩ mình chấp nhận được điều như thế. Nhưng mọi thứ ở trên đời này không như tôi nghĩ.

Cũng trong thời gian quen anh, tôi thường xuyên về nhà anh chơi, mối quan hệ với gia đình anh rất tốt, bố mẹ anh rất quý tôi, anh có một chị gái và một người em trai. Tất cả đều hòa hợp, nhưng trớ trêu, người em trai ấy lại có tình cảm với tôi, tôi không hiểu là anh ấy mến tôi vì điểm gì, đó cũng là một người thanh niên trẻ, thành đạt và đã có gia đình. Anh ấy có tất cả, vợ đẹp, con xinh, vật chất đầy đủ, là niềm mơ ước của nhiều người.

Có lẽ vì tôi cũng luôn khát khao người chồng mình cố gắng hoàn thiện bản thân như anh ấy nên đã thần tượng quá thì phải. Ban đầu, tôi tuyệt đối tránh gặp anh, nhưng sau vì nhiều lý do khách quan mà chúng tôi thường chạm mặt nhau. Ánh mắt, lời nói của anh làm tôi cứ run và cái cảm giác có cảm tình bắt đầu len lỏi trong tôi. Tôi nghĩ đến anh nhiều hơn chồng sắp cưới, khát khao yêu đương nguội lạnh ở người yêu ít dần nên tôi như kẻ ngu dại.

Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có tình cảm với người có gia đình, ở đây lại là em trai chồng sắp cưới, thế mà lý trí của tôi đã lu mờ, tôi ngã vào lòng anh ấy một cách tự nguyện nhất. Sau lần ấy, tôi bứt rứt, cảm giác tội lỗi luôn đè lên tâm trí. Đối diện với chồng sắp cưới, đối diện với chính mình mà tôi thấy mình thật đê tiện. Tôi tự sỉ vả mình rất nhiều, nhưng tại sao trong con người tôi cứ hiện hữu hai con người ấy, một người tôi yêu, và một người cho tôi cảm giác được yêu. Mọi thứ cứ như thế diễn ra.

Bây giờ, tôi cũng không sẵn sàng, nhưng gia đình anh muốn chúng tôi kết hôn, sớm ổn định, có gia đình thì anh mới lo tu chí làm ăn. Tôi yêu anh, nhưng tội lỗi cứ đè nặng khiến tôi không biết phải làm sao. Tôi tự hỏi mãi, với những gì mình có, tại sao một phút chốc tôi lại yếu lòng và đánh mất mình như thế .

Các anh chị đi trước hãy thẳng thắn đưa ra lời khuyên giúp tôi nên giải quyết thế nào. Tôi cũng có ý nghĩ không tổ chức đám cưới này và lặng lẽ ra đi, nhưng quyết tâm và sự tiếc nuối còn níu giữ tôi lại. Cảm ơn mọi người đã nghe tâm sự của tôi.

Linh

 

Đau vì đánh mất một tình yêu chân thành

Tôi gặp lại anh trên mạng. Anh chuẩn bị lấy vợ, tôi chúc mừng, cầu mong anh hạnh phúc. Giờ đây tôi ngồi nhớ về tất cả, nhớ về kỷ niệm của tôi và anh mà lòng đau. Tôi đau vì để mất đi một người đã yêu thương mình như vậy.

Tôi năm nay 27 tuổi, đối với người khác thì tuổi Dần lận đận tình duyên lắm nhưng với tôi không phải vậy mà là do tôi. Tôi xin kể về thời thơ ấu một chút. Ngày còn là con bé 4 tuổi thì tôi đã biết giữ em, nấu cơm giúp mẹ, vì nhà nghèo mà lại là con đầu nữa nên tôi không bao giờ biết đến làm nũng là gì. Nhà nghèo nên bữa ăn chỉ là khoai lang, buổi sáng nhịn đói.

Mẹ tôi làm việc nhiều để kiếm tiền nên bà hay chửi bới. Lớn hơn một chút công việc tôi cũng nhiều lên, Tết đến tôi háo hức mặt đồ mới nhưng chỉ được mặc một ngày mùng một thôi, ngày mùng hai là mẹ bắt tôi phải ở nhà chăn bò rồi đến mùng 3,4 là coi như không còn tết mà phải đi làm.

Có lẽ ý thức được cái nghèo của nghề nông nên tôi cố gắng học tập. Thân tôi lại ốm yếu nên càng không thể nghỉ học sớm. Lên cấp 3 tôi đi học 10 cây số nhưng không bao giờ có khái niệm ăn sáng hay có đồng tiền nào trong túi nếu xe hư. Chính vì những điều này mà hình thành trong tôi con bé bướng bỉnh, lúc nào cũng thích giàu và không biết được đâu mới là hạnh phúc.

Năm tôi là sinh viên năm 2 cũng là lúc tôi phải học thêm nhiều thứ. Tôi đi học thêm chuyên viên đồ họa vì nó tốt cho ngành tôi, ở đó tôi đã gặp anh. Nhìn anh trắng trẻo và thư sinh lắm, tôi cứ nghĩ anh con nhà giàu và không thèm để ý tới tôi, một cô bé đen quê thế này, nhưng trong lòng vẫn ước được quen anh. Rồi vô tình tôi và anh học cùng lớp đồ họa. Tôi tìm cách ngồi kề anh, hỏi bài anh và anh cũng đáp lại.

Một ngày anh mượn tập tôi, với tôi nhiêu đó là đủ rồi. Tôi vui sướng khi tới ngày đến lớp nhưng hôm đó không thấy anh đến, lại không mang tập cho tôi. Tôi buồn nhiều lắm, nghĩ là anh gạt tôi. Hôm sau anh đi học lại và trả tập cho tôi, rồi anh nghỉ học. Tôi không hiểu vì sao nên trong lòng rất buồn. Thời gian không làm tôi quên anh nhưng cũng không còn nhớ nhiều. Một hôm đi học về nhìn thấy anh ở cổng trường, anh đợi tôi ở đó, dẫn tôi đi ăn, đi dạo. Anh nói bận đi làm thêm nên không thể đi học thêm đồ họa nữa.

Giờ tôi mới biết là anh cũng để ý tôi. Anh nói mượn tập tôi chỉ là muốn biết tên tôi thôi. Sau đó biết bao nhiêu kỷ niệm anh dành cho tôi, anh đi làm mua sữa cho tôi uống, anh kiểm tra việc học của tôi. Và chúng tôi yêu nhau như thế. Nhưng rồi có những cuộc cãi nhau mà anh tự ái cao, còn tôi nào chịu nhường. Có khi anh theo tôi về đến phòng trọ mà tôi không thèm đếm xỉa tới anh bởi tôi đã quen người khác học giỏi hơn anh nhiều mà anh nào biết.

Rồi chúng tôi ra trường, anh phải về quê vì ba mẹ già; còn tôi thích ở lại thành phố này, tôi ghét về miền Trung nắng gió. Anh về quê, trong này tôi quen người khác, anh điện thoại cho tôi rất nhiều nhưng tôi không thèm trả lời vì tôi đã có người mới giàu hơn anh (đó chỉ là cái vỏ bên ngoài giàu). Rồi cuối cùng tôi cũng chia tay người ta vì không hợp, anh lại về bên tôi, lại nói tôi chờ anh rồi anh sẽ vào, nhưng tôi mong anh đừng vào vì tôi còn mải chạy theo tìm kiếm tiền.

Tôi đổi số điện thoại mà không cho anh biết, rồi một thời gian với bao cuộc tình của mình, tuy tôi quen nhiều người nhưng vẫn giữ thân mình cho chồng tương lai; tôi lại gặp lại anh trên mạng. Anh chuẩn bị lấy vợ, tôi chúc mừng, cầu mong anh hạnh phúc. Giờ đây tôi ngồi nhớ về tất cả, nhớ về kỷ niệm của tôi và anh mà lòng đau. Tôi đau vì để mất đi một người đã yêu thương mình như vậy.

Giá như tôi nhận ra sớm thì giờ chúng tôi đã hạnh phúc bên nhau, tôi không phải lo gì nhiều. Chỉ có tôi mới hiểu được tất cả những gì đã đánh mất. Tôi yêu và nhớ anh vô cùng. Hạnh phúc là bình dị, khi nhận ra giá trị của hạnh phúc thì cũng là lúc không thể nào tìm lại được.

Hạ

Anh quất ngựa truy phong khi biết em có thai

Em nói với anh ta là “chỉ cần anh giúp em nuôi con, em sẽ chấp nhận mọi điều kiện của anh, em không bắt anh phải cưới gì cả”. Nhưng em chỉ nhận được những lời nói vô cảm “em đi khám bác sĩ rồi bỏ đi, nếu chấp nhận, anh chấp nhận lâu rồi”. (Huế)

 

Em năm nay 20 tuổi, hiện là sinh viên một trường công lập danh tiếng. Em từng yêu một người đàn ông hơn mình 13 tuổi, anh ta có sự nghiệp tốt và rất thành đạt. Tuy tuổi tác có chênh nhau nhiều nhưng anh ấy trong công việc là một người quyết đoán và giỏi giang, còn khi ở nhà thì đúng là thanh niên chưa vợ, trẻ trung và sôi nổi, đó là điểm khiến em có cảm tình với anh ấy.

Hơn thế nữa, gia đình anh rất hạnh phúc, có nề nếp gia phong. Nhà có 3 anh em trai nhưng rất yêu thương và hòa thuận. Chính nền tảng gia đình của anh lại càng làm em tin tưởng và yêu anh nhiều hơn. Bởi em nghĩ rằng, cuộc đời mình lúc nhỏ đã không có một gia đình trọn vẹn thì sau này lấy chồng phải tìm được một gia đình tốt để nương thân.

Continue reading Anh quất ngựa truy phong khi biết em có thai