Tag Archives: cặp bồ

Chồng thừa nhận yêu bồ thật lòng

Những buổi đánh ghen, cãi cọ nảy lửa đã làm cả 3 mệt mỏi nhưng mọi thứ lại đâu vào đấy. Sao cô ta lại cứ dính vào chồng tôi làm gì chứ?
Chồng yêu bồ
Chồng yêu bồ – ảnh minh họa

 

Vợ chồng tôi yêu và cưới nhau khi tuổi đời còn khá trẻ, mỗi người cũng trải qua vài mối tình trước đó. Tôi và chồng đều khá thành công trong công việc nên kinh tế gia đình ổn định và dư dả. Chồng tôi chín chắn, khá nghiêm túc, chúng tôi có 3 đứa con gái xinh xắn và học giỏi, cuộc sống tưởng rất hạnh phúc khi tuổi tác cũng đã lớn và tôi tin tưởng ở anh. Thỉnh thoảng cũng có vài tin nhắn lạ nhưng chồng đều giải thích rất phù hợp rằng có vài cô cứ để ý và chủ động (tại các thời điểm khác nhau).

Cách đây một năm tôi phát hiện ra chuyện tày đình và nổi điên lên, chồng ngoại tình với đồng nghiệp rất lâu rồi. Tôi tự hỏi tại sao giờ mình mới biết. Tôi khổ sở vật vã, từ ghen tuông đến căm hận tột độ. Đau đớn ở chỗ, 2 con người vi phạm đạo đức đó còn dám phô bày ra với mọi người trong cơ quan, bạn bè của anh. Chồng tôi cũng thừa nhận yêu cô ta thật lòng và giờ họ vẫn công khai qua lại với nhau.

Anh nói sẽ không bỏ rơi mẹ con tôi và luôn có trách nhiệm quan tâm, yêu thương gia đình. Tôi nhiều lần gặp riêng cô ta chửi rủa và mỗi lần đó tôi lại biết thêm sự thật về mối quan hệ của họ, càng đau đớn hơn. Cô ta có vẻ yêu chồng tôi và không vụ lợi nên khá thanh thản, nói nhiều lần muốn chồng quay về với tôi nhưng 2 người sâu nặng quá nên lại quay lại với nhau. Giờ họ còn tính sẽ có con với nhau nữa. Ngày nào tôi cũng phải sống trong căng thẳng, mệt mỏi.

Tôi không thể tự giải thoát cho mình bởi các con đang trong tuổi lớn, sợ sẽ không nuôi dạy chúng được tốt và thời gian này chúng sẽ dễ bị sa ngã nếu bố mẹ bỏ nhau. Rồi danh dự của 2 gia đình, họ hàng nữa, mọi người đều rất ngưỡng mộ gia đình tôi. Tôi tuổi tác đã lớn, sợ phải sống một mình nuôi con, thấy mình rất yếu đuối nên cố gắng chịu đựng cuộc sống chung đụng.

Tôi biết hàng ngày 2 người họ làm gì, đi đâu. Chồng vẫn đối nhân xử thế rất đúng mực với tôi, gia đình và họ hàng, tôi cũng liên tục ra tâm thư cảnh cáo chồng để anh sẽ nghĩ lại và cô nhân tình sớm có cuộc sống khác vì cô ta còn trẻ, chưa lập gia đình và nhiều người theo đuổi. Sao cô ta lại cứ dính vào chồng tôi làm gì chứ? Những buổi đánh ghen, cãi cọ nảy lửa đã làm cả 3 mệt mỏi nhưng mọi thứ lại đâu vào đấy. Tôi bế tắc, tạm quên đi thực tế này, làm đẹp và chăm sóc 3 con yêu quý, được một thời gian lại thấy chẳng thể tiếp tục như thế, trong lòng đầy hận thù, chỉ muốn cô ta không còn trên cõi đời này nữa. Xin hãy chia sẻ cùng tôi.

Tâm sự của Thủy 

Tôi có lấy dây cột lại được đâu?

Anh em, bạn bè ai cũng bảo tôi ngu, có chồng mà không biết giữ. Trời ơi, tôi giữ bằng cách nào? Tôi có lấy dây cột lại được đâu?

 

– Anh phang cây vợt bay vút ngang đầu tôi. Nếu tôi không né kịp thì có lẽ đã bể đầu. Thằng Quân la lên: “Ba không được đánh mẹ”. Vừa nói nó vừa nhào tới đứng chắn trước mặt tôi. Luân hậm hực nhìn nó: “Tao đập luôn mày bây giờ”…

… Chẳng biết tại sao trong rất nhiều chuyện mà Luân đã gây ra, tôi nhớ nhất chuyện này. Hôm đó, tôi nói chuyện với anh về Thiên Nga, cô bồ của anh. Tôi yêu cầu anh phải rời xa cô ta vì tôi không chấp nhận cảnh chồng chung với bất cứ người phụ nữ nào. Mới đầu anh còn chống chế: “Nghe ai nói bậy vậy?”. Tôi bảo chính mắt tôi thấy chứ chẳng cần nghe ai. Chuyện anh làm, ai cũng biết, trong khi tôi là người sau cùng phát hiện.

Hôm đó tôi bảo anh: “Không ngờ cái thứ đẹp đẽ như vậy mà lại đi giật chồng người ta. Nếu anh không chấm dứt thì đừng có trách em”. Tôi nói đến đó, Luân trừng mắt: “Dọa à? Tôi thách cô đấy. Cô mà đụng tới cô ấy, tôi giết cô”.

Vừa nói mắt anh vừa gườm gườm nhìn tôi. Bỗng dưng tôi thấy một cục tức dồn lên. Tôi nhìn thẳng vào anh: “Đừng có thách tôi. Cả anh nữa, liệu hồn. Tôi nhịn mấy người bấy nhiêu đó là đủ rồi…”. Tôi còn định nói thêm thì anh đã chộp lấy cây vợt phang “vèo” ngang đầu tôi.

Đêm đó, tôi không ngủ được. Tôi và Luân yêu nhau 6 năm mới cưới. Cứ tưởng tình yêu có thời gian lâu dài như thế đã đủ cho tôi thấy hết những tốt xấu của người mình yêu để đi đến quyết định chung sống trọn đời. Thế mà tôi vẫn lầm.

Lầm chồng
Lầm chồng

Ở với nhau được 2 năm thì tôi bắt đầu nghe râm ran chồng mình cặp bồ với một em đồng nghiệp. Lần đó tôi chỉ biết khóc. Cuối cùng rồi Luân cũng chán mà tự động bỏ em kia.

Lần thứ hai, Luân quen một cô gái ở tận ngoài Đà Nẵng. Tôi tình cờ phát hiện khi anh đi công tác về mà trong va li quần áo có một chiếc quần lót lạ. Tôi không tra hỏi mà để ý theo dõi. Cuối cùng tôi cũng biết chủ nhân của cái quần lót kia là trưởng chi nhánh của công ty ngoài Đà Nẵng. Đó là một cô gái trẻ, chưa chồng. Mối tình này chỉ kết thúc khi tôi dọa thưa mọi chuyện cho ban giám đốc công ty xử lý cả hai người. Lần đó chính chủ tịch Công đoàn của công ty phải đứng giải quyết.

Anh ôm hận, từ đó không gần gũi tôi nữa. Tôi lại nhờ mẹ chồng phân xử. Tất nhiên là bà bênh vực tôi vì lỗi lầm của con bà đã rành rành ra đó. Tuy nhiên bà cũng nói nhỏ với tôi: “Con cũng phải khôn khéo chớ đừng hỡ ra chuyện gì cũng làm ầm ĩ như vậy. Xấu chàng hổ thiếp…”.

Tôi nghe lời mẹ chồng, xuống nước với anh, nghĩ bụng thôi thì đời người con gái trong nhờ đục chịu. Mình đã vô phúc gặp bến nước đục thì cố gắng đánh phèn mà xài.

Nhưng sức người có hạn. Kìm nén quá tôi không chịu nổi nên tìm vào phòng anh. Tôi ôm anh mà khóc: “Nếu em có gì không đúng thì em sẽ sửa. Anh bỏ qua cho em đi, vợ chồng mình làm lại từ đầu…”. Có lẽ anh cũng cân nhắc thiệt hơn nên đồng ý. Vợ chồng lại vui vẻ như xưa. Lần đó tôi có bầu bé Lan.

Nhưng thời kỳ hòa hoãn kéo dài không lâu. Tôi sinh bé thứ hai được mấy tháng thì lại nghe tin anh có bồ. Anh em, bạn bè ai cũng bảo tôi ngu, có chồng mà không biết giữ. Trời ơi, tôi giữ bằng cách nào? Tôi có lấy dây cột lại được đâu? Sau này, mỗi lần tôi nói điều gì anh nghe trái tai thì lại dùng lời lẽ thô lỗ đáp lại; tôi im thì không sao chứ trả treo là ăn đòn. Nhưng con giun xéo lắm cũng oằn, tôi quyết định phản kháng.

Kết quả là anh đòi ly hôn. Tôi mất ngủ mấy đêm trời, cuối cùng đồng ý ký đơn. Tôi biết từ nay mình sẽ phải một mình chống chọi, bươn chải trong cuộc sống. Nhưng tôi thà như vậy chứ không thể chịu đựng mãi một người chồng đã không còn yêu thương mình nữa.

Phải 6 tháng sau tòa mới xử cho thuận tình ly hôn. Anh bảo tôi phải trả cho anh số tiền tương đương giá trị một nửa ngôi nhà. Trời ơi, tôi lấy đâu ra tiền để trả cho anh? Anh bảo tôi phải bán nhà chia đôi. Được rồi, thì bán. Nhưng tôi treo bảng mãi mà chẳng có ai mua. Cuối cùng đành phải ngăn đôi căn nhà. Mẹ con tôi ở một bên, anh ở một bên. Thôi, vậy cũng xong.

Tôi đi làm. Thằng Quân mới 12 tuổi đã biết phụ mẹ đưa đón em, nấu cơm, dọn dẹp nhà cửa. Nhiều đêm 3 mẹ con ôm nhau ngủ, tôi nhìn con mà lòng quặn đau. Tôi tự nhủ lòng phải cố gắng… cố gắng…

Luân đem tình nhân về ở chung. Thỉnh thoảng chúng tôi đụng mặt nhau. Được chừng 3 tháng thì lại thấy một cô khác. Tôi nghĩ bụng, anh xài bồ cũng hao quá, cứ thay đổi hoài. Chả trách cưới nhau chưa bao lâu anh đã ngoại tình, muốn thay luôn cả vợ.

Suy nghĩ ly hôn
Suy nghĩ ly hôn

Được hơn 1 năm thì bữa nọ, tôi đi làm về đã thấy Luân đang ngồi chơi với 2 đứa nhỏ. Thằng Quân khoe: “Hôm nay ba nấu cơm đó mẹ”. Tôi làm thinh. Đến lúc dọn cơm lên, thấy anh nấn ná, tôi bảo: “Anh cứ ăn cơm với hai đứa nhỏ”. Tôi bỏ vào phòng.

Mấy hôm sau, thằng Quân thỏ thẻ: “Ba bị bồ đá hết rồi mẹ. Ba nói là ba đang bệnh rất nặng…”. Hừ, bệnh gì đâu, tôi thấy mặt anh vẫn phởn phơ đó mà. Không biết anh lại âm mưu gì nữa đây!

Đúng là anh có mâm mưu thật. Một tối nọ, tôi đang ngồi xem tivi thì anh gọi cửa. Tôi chưa kịp mở thì bé út đã chạy ra. Tôi không muốn gặp mặt anh nên đứng dậy bỏ vô phòng nhưng anh đã gọi lại: “Anh có chuyện này muốn nói với em”.

Anh nói rằng anh đã mỏi gối, chồn chân, muốn dừng bước giang hồ, muốn chúng tôi làm lại từ đầu… Tôi nghe anh nói mà muốn nổi điên: “Anh đừng có mơ. Tôi không ngu dại một lần nữa đâu. Nếu anh còn lẳng nhẳng thì tôi cấm cửa đừng có trách”.

Tôi đuổi thẳng thừng nên mấy hôm sau anh không dám qua. Được chừng một tuần lễ thì tôi lại thấy trong bếp có mấy món ăn lạ. Thằng Quân không dám giấu, phải thú thật: “Của ba đem qua đó mẹ”. Tôi trừng mắt nhìn con: “Đem qua bên đó trả lại”.

Thằng bé líu ríu làm theo nhưng lát sau nó quay về, mặt thất thần: “Ba bệnh rồi mẹ ơi, đang trùm mền rên hừ hừ nhưng con sờ thì thấy nóng hổi”. Tôi chần chừ. Cuối cùng tôi cũng chạy qua xem anh thế nào. Đúng là anh bệnh thật. Tôi đưa anh vào bệnh viện.

May mắn là anh chỉ bị sốt siêu vi chứ chẳng phải bệnh nan y như thằng Quân nói. Tôi nói với Luân: “Cô bồ nào chí cốt với anh nhất, đưa số điện thoại đây tôi gọi vô chăm sóc anh”. Luân lắc đầu: “Làm gì có”.

Suốt mấy ngày anh nằm viện, chẳng có cô gái nào gọi điện hỏi thăm hay tới thăm. Tôi nghĩ không lẽ anh rửa tay gác kiếm thật?

Từ trận bệnh đó tới nay đã gần 1 năm, anh vẫn chỉ có một mình. Tôi để ý thấy anh đi làm và về rất đúng giờ, không la cà nhậu nhẹt như trước; cũng chẳng thấy gái gú đến rồi đi nườm nượp như trước… Anh không dám qua khi tôi có mặt ở nhà nhưng vắng tôi thì anh lại sang làm đủ mọi chuyện từ sửa cái vòi nước, thay cái bóng đèn, gắn lại cái cửa tủ chén, sơn lại mấy thứ linh tinh trong nhà…

Tôi không hiểu trong đầu anh đang nghĩ gì. Chẳng lẽ anh ăn năn hối lỗi, cải tà quy chánh thiệt rồi sao? Không lẽ anh muốn hàn gắn gia đình thật sự hay sao? Thật ra thì bây giờ lòng tôi đã nguội lạnh. Nói đếnđàn ông là tôi rất sợ. Tôi sợ không thể dò được lòng người. Tôi và Luân yêu nhau đến thế mà anh còn phụ tôi, huống hồ gì…

 

Thúy Loan

Đi thăm chồng ốm, thấy anh đang chăm bồ đẻ

Đến giờ tôi vẫn nhớ như in ánh mắt hốt hoảng của anh lúc đó. Anh đứng như trời trồng, miệng há hốc. Tôi cũng vậy.

Tôi nhớ cái ngày vét hết tất cả những thứ có giá trị trong nhà, kể cả cặp nhẫn cưới đem bán lấy tiền cho anh đi thành phố làm ăn, anh ôm tôi rất lâu: “Em ở nhà ráng lo cho mẹ, anh sẽ cố gắng làm kiếm thật nhiều tiền rồi rước em lên”.

Tôi nói rằng tôi không mơ giàu có mà chỉ muốn anh được thỏa chí bay nhảy và cuộc sống gia đình đỡ chật vật hơn. “Còn cái chuyện lên thành phố thì sau này tính vì em quen sống ở đây rồi, trên đó ồn ào lắm”. Tôi nói để anh đỡ lo chớ thật ra ai cũng bảo tôi chồng đâu thì vợ đó mới chắc ăn vì ở thành phố mọi thứ không đơn giản, nhất là đàn ông, không có vợ con bên cạnh, họ rất dễ sa ngã. “Nhớ là không được lo lắng bậy bạ nghe chưa. Anh chỉ có một mình em thôi”- anh ôm hôn tôi trước khi đi.

Anh lên thành phố hùn hạp với bạn bè mua bán phế liệu; được hơn 2 thành thì lập cơ sở gia công cơ khí. Có lẽ ông trời thương tình, cộng với tính tình chăm chỉ của anh nên chỉ 5 năm sau anh đã kiếm được 5 cây vàng mua miếng đất ở Bình Chánh cất căn nhà nhỏ. Khi nghe anh nói tôi rất mừng vì có nhà rồi, anh sẽ đỡ vất vả; hơn nữa có nhà rồi thì ngày vợ chồng sum hợp cũng không còn xa nữa.

Có lần mẹ chồng tôi bảo: “Hay là con dọn lên ở với nó, để mẹ về Cà Mau với con út chớ vợ một nơi, chồng một ngã như vầy, mẹ thấy không được”. Ý mẹ tôi nói chuyện con cái vì cưới nhau như vậy là đã được hơn 8 năm mà tôi vẫn chưa sinh cho mẹ thằng cháu nội. Đâu phải tôi không muốn có con mà vì thời gian đầu mới cưới còn nghèo quá nên vợ chồng kiêng cữ; còn kể từ khi anh đi Sài Gòn thì mỗi tháng anh về một lần rồi đi, tôi cũng van vái trời phật phù hộ cho tôi có một đứa con để hủ hỉ cho vui cửa, vui nhà nhưng mãi vẫn không thấy.

Cho đến một lần cách đây chưa lâu, anh gọi điện nói rằng anh bị bệnh nên không về được. Anh bảo tôi đừng lo, tiền chi tiêu trong tháng của hai mẹ con, anh đã bỏ vô thẻ cho tôi đầy đủ. Tự dưng tôi muốn khóc. Cái mà tôi cần là hơi ấm của một người chồng chứ đâu phải những đồng tiền vô tri mà tháng tháng anh gởi vào tài khoản cho tôi? Anh đâu biết rằng, tôi không hề đụng đến những đồng tiền đó. Lương giáo viên của tôi cộng với thu nhập từ tiệm tạp hóa của mẹ, hai mẹ con chi xài tằn tiện thì cũng đã đủ.

“Tháng này thằng Tuấn không về hả con?”- tối thứ bảy, mẹ tôi đột ngột hỏi. Tôi cứ tưởng mẹ quên, ra là mẹ vẫn nhớ. “Dạ, ảnh bệnh rồi mẹ”- tôi nói để bà đừng trông. Không ngờ bà bảo tôi: “Vậy thì con phải lên coi nó bị làm sao”. Bà giục tôi đi Sài Gòn. Thú thật nghe nói là tôi đã sợ. Tôi xem tivi thấy trên đó đủ thứ phức tạp thì rất sợ. Hơn nữa đường đi nước bước tôi đâu có biết, lỡ mà đi lạc thì không biết làm sao? “Đường đi trong miệng mình, cứ hỏi người ta thì ra hết”- mẹ tôi gắt.

Tôi biết bà nóng ruột con trai nên mới như vậy chớ trước nay lúc nào bà cũng nhẹ nhàng với tôi. “Dạ, để con đi thăm ảnh, mẹ đừng lo, mẹ ngủ đi”. Tôi trấn an bà trong khi cả đêm tôi gần như không ngủ được. Tôi cũng không dám gọi cho Tuấn vì biết tính anh, một khi anh đã nói không được làm thì không được cãi lời.

Sáng sớm, tôi đón xe đi Sài Gòn. Lên tới Bến xe miền Tây thì đã 11 trưa. Tôi đưa địa chỉ cho một anh xe ôm nhờ anh chở đi. Anh ta săm soi tờ giấy rồi lắc đầu: “Ghi vầy ông nội tui tìm cũng hỏng ra nói chi tui”. Nhưng có lẽ thấy vẻ mặt thất vọng của tôi, anh ta tội nghiệp nên lại nói: “Thôi thì để tôi chở cô đi tìm nhưng nói trước là tôi coi đồng hồ để tính tiền đó nghen”.

Đúng là cái địa chỉ mà Tuấn nói và tôi ghi lại chẳng tồn tại trên đời này. Nó là một khu nhà xây dựng trái phép, chẳng có số nhà, cũng không có tên đường. Tôi nói với anh xe ôm: “Thôi, anh để tôi đi hỏi từng nhà, thế nào cũng kiếm được”. Anh xe ôm có vẻ ái ngại cho tôi: “Lỡ cô kiếm không ra thì sao?”. Tôi bảo anh đừng lo, kiếm không được tôi sẽ đón xe ra bến xe để về quê. Anh chỉ lấy 50 ngàn tiền xe dù phải mất cả buổi trưa chở tôi đi vòng vòng.

Cuối cùng rồi tôi cũng tìm được nơi cần tìm. Đó là nhờ tôi nhanh trí, kiếm nhà tổ trưởng dân phố để hỏi. Nhưng bà tổ trưởng cũng nghĩ nát nước mới nhớ ra: “À, nhớ rồi, hai vợ chồng ông này ở tuốt luốt trong hẻm. Nghe đâu vợ mới đẻ. Cháu là em ổng hả? Dưới quê mới lên hả?”. Tôi nghe vậy thì tin chắc rằng bà tổ trưởng đã nhầm lẫn, thế nhưng đã lỡ nhờ người ta dắt đi tìm, thôi thì cứ đến rồi cảm ơn và đi chỗ khác cũng không sao.

Thế nhưng bà tổ trưởng không lầm, chỉ có tôi lầm. Nhà đó đúng là có một người tên Tuấn, đúng là họ có hai vợ chồng và đúng là vợ anh ta vừa đẻ… Đến giờ tôi vẫn nhớ như in ánh mắt hốt hoảng của anh lúc đó. Anh đứng như trời trồng, miệng há hốc. Tôi cũng vậy. Nhưng rồi chính tôi lại người giải vây cho anh. Tôi cố nén để đừng khóc: “Anh hai, mẹ nghe nói anh bệnh nên bảo em lên coi anh sao rồi”.

Bà tổ trưởng tươi cười: “Thôi, ở chơi với anh chị nghen, dì về đây”.

Khóc thâm trong nhà tắm khi chồng có vợ và con
Vào phòng tắm. Dường như sức chịu đựng của tôi chỉ đến đó. Tôi ngồi sụp xuống, ôm mặt bật khóc

Tôi chết sững nhìn chồng mình. Ra lý do anh không về là đây. Tôi nhìn vào buồng, nơi có tiếng con nít khóc oe oe rồi lại nhìn anh. “Ra là vậy!”. Tôi chỉ nói được có bấy nhiêu rồi quay lưng bỏ chạy. Anh đuổi theo kéo tôi lại: “Nghe anh nói, chuyện dài dòng lắm, không phải như em nghĩ đâu”. Tôi hất tay anh ra: “Tôi không muốn nghe”.

Tôi chạy như bị ma đuổi khỏi ngôi nhà không số, không có tên đường ấy. Đất trời như đổ sụp dưới chân. Đầu óc tôi quay cuồng.

Hôm đó tôi về tới nhà đã 11 giờ đêm. Mẹ chồng tôi vẫn còn thức chờ. Nghe tiếng kêu cửa, bà lật đật chạy ra: “Nó sao rồi con? Vô tắm rửa rồi ăn cơm. Để mẹ hâm đồ ăn”. Thấy mẹ luýnh quýnh, tôi thương bà đến nghẹn lời: “Ảnh chỉ bị cảm sơ sơ thôi mẹ”. Rồi tôi vào phòng tắm. Dường như sức chịu đựng của tôi chỉ đến đó. Tôi ngồi sụp xuống, ôm mặt bật khóc.

Giờ thì mẹ tôi đã biết. Bà nằm vùi mấy ngày. Bà khóc và xin lỗi tôi vì “con dại cái mang” nhưng trong chuyện này, tôi làm sao có thể trách mẹ? Nếu có trách là trách chồng tôi, anh đã không giữ được lòng mình, không giữ vẹn chữ thủy chung như đã từng thề thốt. Anh gọi điện về nói rằng, anh không dám về để gặp tôi, gặp mẹ. Anh nói do hoàn cảnh đưa đẩy chứ anh vẫn một dạ với tôi…

Thế nhưng giờ đây niềm tin trong tôi đã sụp đổ. Những tháng ngày trước mặt, tôi không biết phải làm sao với cuộc hôn nhân đã rạn vỡ của mình. Tôi phải buông bỏ để anh đi với người đàn bà kia hay là giành giật, níu kéo một con người đã không còn trọn vẹn thuộc về mình?

(Theo NLĐ)

Nhà to nhất khu vẫn thường vay tiền hàng xóm đi chợ

Tôi thi thoảng sang nhà hàng xóm mua chịu rồi xin chồng trả sau. Mẹ tôi cũng luôn phải đi mua chịu mắm muối. Nhà mình to nhất khu, chồng đi xe đẹp, tiền làm ra nhiều mà mẹ và vợ luôn phải chịu cảnh cùng cực như thế.

Nhà giàu có nhưng ki bo với mẹ và vợ
Nhà giàu có nhưng ki bo với mẹ và vợ – Ảnh Minh Họa

Tôi 36 tuổi, từng học đại học Sư phạm, khi lấy chồng anh không cho tôi đi dạy học. Anh làm kinh doanh nên muốn tôi ở nhà làm cùng. Tôi sống với chồng, mẹ chồng và hai con riêng của anh, sau này sinh thêm một bé trai. Thật may mắn vì tôi được sống với các cháu từ nhỏ nên mối quan hệ với các con riêng khá tốt.

Chồng tôi là một người gia trưởng, luôn bắt vợ phải làm theo những gì anh muốn, từ lúc về sống với gia đình anh, tôi luôn là người thụ động, kinh tế anh quản lý, hàng ngày đưa tiền cho mẹ đi chợ. Nhiều khi anh cũng không đưa tiền, mẹ tôi cũng không dám hỏi, tôi lại càng không, tôi muốn làm gì đều phải hỏi xin anh. Tôi thấy ái ngại, không xin mặc dù có nhiều thứ người phụ nữ cần đến trong cuộc sống hàng ngày.

Gia đình tôi không quá giàu có nhưng khá giả so với mọi người, vậy mà cuộc sống lúc nào cũng bị hạn hẹp một cách tuyệt đối. Mẹ chồng và tôi không dám xin tiền của chồng, mỗi khi xin tiền đều bị chồng mắng chửi thậm tệ dù đó là tiền để chi tiêu cho cuộc sống hàng ngày. Mẹ chồng lương được hơn triệu mỗi tháng, bà phải dùng số tiền đó để chi tiêu hàng ngày cho gia đình, anh thường xuyên không về nhà ăn cơm nên bữa cơm gia đình của mẹ con, bà cháu lúc nào cũng đạm bạc với đồng lương ít ỏi của bà.

Tôi làm cùng chồng nhưng hàng tháng anh không đưa cho tôi tiêu, con nhỏ muốn mua sữa phải xin rất nhiều lần chồng mới cho, hoặc tôi lại sang nhà hàng xóm mua chịu về rồi xin chồng trả sau. Mẹ tôi ở nhà cũng vậy, luôn phải đi mua chịu mắm muối. Tôi thấy thật xấu hổ vì nhà mình to nhất khu, chồng đi xe đẹp, tiền làm ra nhiều mà mẹ và vợ luôn phải chịu cảnh cùng cực như thế.

Khi tôi sinh cháu cũng là lúc tôi rơi vào cảnh cùng cực. Anh không muốn tôi sinh thêm cháu mà chỉ muốn tôi nuôi hai con của anh thôi, anh không chu cấp tiền cho gia đình, luôn đi ra ngoài và không về nhà ngủ. Khi con được 3 tháng cũng là lúc tôi biết tin chồng ngoại tình với cô kế toán công ty nhà mình. Tôi đau khổ đến cùng cực, chồng đuổi không cho tôi đi làm ở công ty nữa, kiên quyết giữ lại cô kế toán đó bên mình.

Tôi đã phải nhờ đến sự can thiệp của mẹ chồng và các anh chị em chồng nhưng cuối cùng nhận được sự đánh đập và chửi rủa không thương tiếc khi dám nói chuyện ngoại tình. Khi mẹ chồng và anh chị em khuyên can được chồng cho cô kế toán ấy nghỉ ở công ty cũng là lúc anh không còn nghĩ đến tình nghĩa gì với tôi và đứa con chung nữa. Tôi vẫn sống với mẹ chồng và 3 đứa con nhưng chồng không quan tâm, cũng không hỏi han con cái, cứ đi biền biệt.

Tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi con và sống cùng mẹ chồng cho đến ngày hôm nay. Con tôi đã 9 tuổi, cháu chuẩn bị vào lớp 4, hai cháu con riêng đã lớn, tôi vẫn sống lầm lũi, nhẫn nhục như thế. Chồng không cho tôi ra ngoài, không giao du bạn bè với ai, thậm chí cả hàng xóm chồng cũng không cho tôi ngồi chơi cùng, tôi cứ như con rùa lầm lũi như thế.

Cho đến hôm nay, tôi nhận được tin chồng vẫn qua lại với cô kế toán đó. Sau khi nghỉ làm ở công ty nhà, anh đã xin việc cho cô ấy ở một công ty khác cách đó không xa. Cô ấy cũng có một đứa con nhưng không biết người bố là ai, hiện nay đang thuê nhà ở gần công ty nhà tôi. Chính những người bạn mà anh luôn đi cùng trong những cuộc chơi bời, du lịch đó đã nói hết về chồng tôi và cô kế toán, tôi không thể tin vào tai mình nữa.

Chồng tôi là người đã lo cho cô ấy suốt những năm qua, luôn đi cùng cô ấy trong tất cả những chuyến du lịch với bạn bè hay công tác ở đâu đó. Căn nhà cô ấy đang ở cũng là chồng tôi thuê cho hai mẹ con cô ấy. Tôi như chết đứng, không còn một cảm xúc nào, không thể khóc được nhiều hơn thế, cuộc sống của tôi đã tối lại càng thêm tối tăm.

Tôi nghĩ lại những gì mình đã trải qua bấy nhiêu năm trời, đi làm cùng chồng, mang lại cho chồng những hợp đồng và những mối quan hệ khách hàng vì chồng tôi xuất thân là một công nhân nên giao tiếp và hiểu biết xã hội rất kém. Căn nhà anh xây được, xe anh là do công sức của hai vợ chồng làm nên với những mảnh đất trong quá trình kinh doanh.

Thế mà anh đã bắt tôi ký vào giấy xác nhận đó là tài sản riêng của anh, không liên quan gì đến tôi. Xin nói một điều khi tôi lấy anh, anh tay trắng, ở nhờ nhà của mẹ anh. Tôi đã nhờ gia đình, bạn bè và người thân khuyên bảo anh nhưng bất lực. Anh em trong gia đình khuyên tôi nên chấp nhận cuộc sống như thế, đó là bản chất không thể thay đổi của anh.

Tôi không biết nói gì hơn, với tôi lúc này gần một người mẹ đơn thân, không có công ăn việc làm, không tiền bạc, tôi phải làm sao đây? Tôi là một người phụ nữ hiền lành, sống nội tâm, tôi thấy sức chịu đựng của mình đã đi quá giới hạn. Hãy cho tôi một lời khuyên chân thành nhất.

Lan

Muốn bỏ chồng sau nửa tháng đám cưới

Hôm qua khi xem điện thoại của anh, em thấy người con gái kia lại gọi đến. Anh nói người ta muốn phá hoại hạnh phúc gia đình mình và sẽ không liên lạc với người đó nữa. Em hoang mang, mất lòng tin vào chồng, không biết làm sao để bảo vệ hạnh phúc gia đình.

Em năm nay 24 tuổi, chồng bằng tuổi, kết hôn được nửa tháng. Bọn em yêu nhau hơn 4 năm, có rất nhiều sóng gió. Cuối năm 2011 lại chia tay, sau gần một năm rồi quay lại. Em không hề biết trong thời gian chia tay anh ấy có bạn gái mới. Chỉ khi người con gái đó tìm cách nói chuyện với em, em mới hiểu rằng dù đã quay lại anh vẫn chưa dứt khoát với người yêu cũ, bạn ấy vẫn còn yêu anh rất nhiều.

Sau một thời gian nói chuyện, em và người bạn gái ấy đều yêu cầu anh dứt khoát, anh thì không. Quá mệt mỏi, cuối cùng em quyết định im lặng, rút khỏi cuộc tình tay 3 đó. Nửa tháng sau, anh làm mọi cách để tìm em, đứng mưa hàng giờ, ngày nào cũng có mặt ở cổng công ty em làm để nhìn thấy em về… Những hành động đó làm em mủi lòng, với lại vẫn còn tình cảm nên em đồng ý quay lại.

Anh dẫn em về nhà ra mắt, mọi người trong gia đình rất quý em. Mẹ anh đi xem tuổi và nói tháng 3 hai đứa em cưới là đẹp nhất. Bất ngờ về việc tổ chức cưới, em và anh đều đồng ý. 9 ngày trước lễ cưới, em phát hiện anh và bạn gái kia liên lạc lại với nhau. Em hỏi anh nói bạn đó chủ động nhắn tin chúc mừng hạnh phúc, mới nhắn tin 2 buổi tối. Em không tin đó là thành ý vì chẳng có ai chúc mừng hạnh phúc vào lúc nửa đêm và lại hết ngày này qua ngày khác như thế.

Em rất buồn, không muốn cưới nữa, nhưng còn 2 bên gia đình, còn khách mời đã xong? Bạn bè anh nói người kia rất tốt, anh ấy không muốn tuyệt tình. Em chẳng tin, vì nghĩ cho 2 bên gia đình nên tạm thời bỏ qua và tiếp tục chuẩn bị cho đám cưới.

Tưởng chừng mọi việc yên ổn, hôm qua khi xem điện thoại của anh, em thấy người con gái kia lại gọi đến. Em hỏi anh nói không biết, chỉ khi em lấy máy anh gọi trực tiếp vào số đó, xác định đúng người anh mới giải thích người ta có gọi nhưng anh không nghe. Anh nói người ta muốn phá hoại hạnh phúc gia đình mình và sẽ không liên lạc với người đó nữa.

Em hoang mang, mất lòng tin vào chồng, không biết phải làm thế nào để bảo vệ hạnh phúc gia đình mình. Mong nhận được sự góp ý từ mọi người để em có thể giải quyết nhanh chóng mọi việc. Em mới kết hôn được nửa tháng, chưa có em bé, có nên ly hôn không?

Huyền

Chồng ngoại tình với em dâu

Em trai bắt gặp tin nhắn yêu đương của chồng tôi gửi cho vợ cậu ấy nên nói chuyện để tôi biết. Trong 100 tin ở máy điện thoại em dâu, có đến 70 tin là của chồng tôi nhắn.

Nhà tôi có 3 chị em đều có vợ có chồng. Em gái lấy chồng xa, tôi lấy chồng cách nhà ngoại 5 km, em trai lấy vợ ở chung với bố mẹ tôi. Em trai lấy vợ năm 2007, gần một năm sau đi Đài Loan, cuối năm 2012 đã về. Nhà ở mặt đường, bố mẹ lại không làm ăn buôn bán gì nên hết sức tạo điều kiện cho chồng tôi mượn để buôn bán đồ nội thất. Vợ chồng tôi nhờ bố mẹ được 3 năm. Không ngờ trong khoảng thời gian chồng tôi lên đấy làm việc, cách đây hơn 1 năm, đã có quan hệ yêu đương với em dâu.

Chồng ngoại tình với em dâu
Chồng ngoại tình với em dâu

Tôi không biết gì, bố mẹ trên đấy cũng không biết. Nhiều lúc tôi lên đấy chơi thấy mẹ cũng nói “Hình như cái Dư (em dâu tôi), không biết có trai gái gì không mà dạo này thấy nó làm dáng rồi ăn mặc đẹp lắm. Có hôm trời mưa to mà nó mặc quần trắng bốp, xách cái túi bé tí đi làm”. Tôi còn át đi “Mẹ toàn để ý cái linh tinh vớ vẩn, nó ăn mặc đẹp đi làm thì làm sao”.

Mẹ tôi với em dâu không hợp nhau, hay cãi vã, tôi nghĩ mẹ không ưa thì hay để ý vậy thôi. Chồng tôi có cách nhìn nhận và thái độ quay 180 độ với em dâu. Lúc đầu mới làm trên đó hay nói em láo, toàn cãi mẹ chồng, rất bênh mẹ tôi. Một năm trở lại, anh chỉ lên đấy bán hàng chứ không phải vừa bán vừa làm như trước, thì lại hay bênh, thỉnh thoảng đi giao hàng còn về cho cháu tôi (con em trai tôi) tiền.
Thấy vậy tôi lại mừng vì biết tính chồng rất căn cơ, chắc chắn, thế mà lại cho cháu tiền, sống thoáng hơn. Tôi nghĩ chắc do chồng ở trên đấy ai cũng quý, nhất là mẹ, nên anh “biết đều” hơn là lẽ đương nhiên. Tôi không nghi ngờ gì cho đến khi gần sinh con thứ 2.

Hôm đó cầm điện thoại của chồng vì anh mới mua điện thoại, chứ bình thường tôi chẳng bao giờ sờ đến. Tôi đã đọc được tin nhắn của em dâu nhắn cho anh, nhưng nội dung cũng chỉ là tâm sự bình thường thôi. Lúc đó tôi chỉ hỏi “Sao cái Dư lại nhắn tin cho anh thế này, anh đừng có mà vớ vẩn đấy”. Chồng tôi bảo không có gì. Nói xong lúc đó là tôi thôi chứ không nghĩ gì cả.

Có lần tôi và chồng cãi nhau vì chuyện nhắn tin, tôi vừa nói chuyện điện thoại với em dâu xong, một lúc sau máy của chồng có tin nhắn. Tự dưng tôi thấy lạ vì chồng không bao giờ nhắn tin chỉ gọi thôi. Tôi hỏi chồng ai nhắn thì chồng tôi bảo không có gì, tôi bảo đưa máy xem, anh nhất định không đưa. Tôi bảo “Có phải cái Dư không?” Chồng tôi không nói gì, cầm máy đi xuống dưới nhà.

Tôi và chồng ngủ mỗi người một giường, vì có bầu nên phải làm thêm một phòng nữa cho đỡ chật, 2 phòng đối diện nhau ở trên tầng. Tối đó chồng biết tôi giận nên lúc ngủ đã sang phòng tôi làm lành. Anh có nhận là Dư nhắn tin để hỏi số điện thoại của chồng nó (lúc đó em trai tôi chưa về) và bảo với anh đừng nói cho tôi biết. Tôi bảo số của chồng nó vẫn số cũ mà không biết thì ai biết mà hỏi, nếu mất số thì hỏi tôi cũng được sao phải giấu.

Lúc đó tôi nghĩ, chắc vợ chồng nó lại giận nhau, dù ở xa đứa cũng không hòa hợp được, hay giận dỗi, tức giận chắc lại xóa số của chồng, giờ xin lại. Tôi hỏi chồng tin nhắn đâu, anh nói xóa rồi. Tôi tức nhưng cũng cho qua dù có cảm giác không bình thường. Đến ngày đầy cữ con, không vào ngày nghỉ, anh bảo em dâu nghỉ để lên nhà tôi làm cơm, bảo tôi gọi điện nói em dâu nữa, tôi cũng gọi.

Hôm đó em dâu nghỉ làm, chồng tôi rất vui vẻ. Tôi ở trong phòng, lúc mọi người ăn uống gần xong, Dư có lên phòng tôi khoe “Ở dưới kia anh Minh (tên chồng tôi) cứ bắt đi pha nước nên kệ, đi lên đây chơi” với thái độ rất gần gũi. Tôi hơi ngạc nhiên vì dù ở nhà, anh cũng không dễ dàng sai ai như thế, nếu có sai cũng chỉ là cô em gái, thế mà lại sai em dâu.

Tôi nghĩ vậy, chỉ cười, không nói gì rồi tự trấn an chắc anh em thân thiết thôi, không có chuyện gì được. Còn một vài chuyện nữa làm tôi nghi ngờ, không bao giờ có thể nghĩ chuyện đó xảy ra. Tôi tin chồng hoàn toàn vì tính anh rất khô khan, thực tế, suy nghĩ rất chín chắn nên chuyện đó không thể nào có được. Hết tháng 1 âm năm nay, chồng đi Lào làm vì cửa hàng phải trả cho em trai.

Tôi chuẩn bị hết các thứ cho chồng đi, động viên anh sang đó chịu khó làm còn nuôi 2 con. Từ trước tới giờ chuyện làm ăn của anh tôi không hỏi đến, tiền nong anh giữ két, tôi không biết chồng làm được nhiều không, có bao nhiêu tiền. Mặt khác tính anh rất chi ly, tôi đi làm công ty một tháng có mấy triệu, cứ tiêu hết tôi bảo anh đưa thêm. Tôi không liên quan đến công việc của chồng, mỗi khi đưa tiền cho tôi mà anh còn kêu tiêu ít tiêu nhiều.

Tính anh chắc chắn thế, tôi nghĩ để anh giữ tiền còn chắc hơn. Với lại, vợ con còn tính toán thế thì làm gì có chuyện vớ vẩn kia. Giờ tôi mới biết hoàn toàn không thể tin được khi em trai tôi lên nhà nói chuyện. Nó nói đã biết lâu rồi, đã tha thứ cho vợ 1, 2 lần khi bắt gặp tin nhắn chồng tôi gửi cho. Em trai tôi đã hỏi, nói chuyện trực tiếp với chồng tôi, anh không nhận, nói là nhắn tin nhầm.

Em trai bắt gặp tin nhắn yêu đương của chồng tôi gửi cho vợ cậu ấy nên đã nói chuyện để tôi biết. Từ hôm em trai tôi nhận được tin nhắn đó đã giữ điện thoại của vợ, nhưng không thiếu gì cách liên lạc. Trong điện thoại của em dâu còn xem được nhật ký liên lạc, trong 100 tin nhắn thì có đến 70 tin là của chồng tôi nhắn. Em dâu giải thích chỉ là anh em tâm sự, còn cái tin nhắn em trai tôi đọc được là do nhờ chồng tôi nhắn như thể để thử xem em trai tôi còn yêu vợ không. Rồi cứ chối quanh, có lúc lại nói “anh Minh thích em thì thích chứ em không thích, em vẫn yêu anh”. Vậy là trong lời nói đã thấy mâu thuẫn rồi nhưng em dâu tôi vẫn nhất định không nhận.

Chồng làm ăn nhờ trên nhà tôi mấy năm, khi đi sang Lào cũng chưa 1 lần gọi về hỏi thăm bố mẹ tôi thế nào. Em dâu tôi đều biết chuyện, lưu cả 2 số điện thoại Việt Nam và số nước Lào của anh. Toàn bộ tin nhắn và các cuộc gọi đều trong giờ làm việc của em dâu. Chắc các bạn nghĩ tôi ngu ngốc lắm đúng không? Tôi ân hận vì mình quá ngu ngốc và dễ dãi. Tôi đã gọi điện, nhắn tin cho chồng về nhưng anh không về, nói dối tôi phải còn xin hộ chiếu mới về được, thực chất là để có thời gian liên lạc với em dâu đối phó, quyết chối chứ không nhận.

Tôi nhắn tin cho chồng là “Tôi không ngờ anh lại là người như thế. Giờ tôi không biết nói thế nào với anh nữa. Tôi nói vậy chắc anh biết. Anh về đi rồi giải quyết”. Tôi không nói rõ chuyện gì, nếu thực sự chồng không có gì thì phải gọi ngay để hỏi chứ không thể lặng im không hỏi cũng không nhắn lại gì cả. Tôi gọi điện đến lần thứ 5 mới nghe. Nếu tôi nói từng chi tiết để chắc chắn rằng 2 người đó có quan hệ thì rất dài, nói vậy chắc mọi người đều biết như thế nào rồi.

Giờ tôi lo lắng nhất là khi cả 3 gia đình biết chuyện sẽ đón nhận thế nào, bố mẹ tôi sẽ ra sao. Tôi khổ tâm, thương 2 đứa con nhỏ của mình nữa vì chắc chắn tôi sẽ ly hôn rồi. Tôi thực sự đau đớn và mệt mỏi, dù trước mặt mọi người vẫn phải tươi cười.

Hường

Mối tình bí mật với thư ký sexy

Trợ lý mới khác em rất nhiều, cô ấy thường xuyên ăn mặc rất sexy và trang điểm quyến rũ, còn em của tôi lúc nào cũng giản dị trong áo sơ mi và quần đen. Cô ấy chu đáo trong công việc và muốn tôi cho một cơ hội.

Tôi là người đàn ông Hà Nội có thể nói khá thành đạt, ở tuổi 31 tôi đã có trong tay chuỗi các cửa hàng và nhiều công ty con, công việc làm ăn thuận lợi. Tôi có thể tự hào vì những cố gắng mình bỏ ra khi trẻ đến bây giờ đã có kết quả. Vậy nhưng chuyện tình cảm của tôi lại không được suôn sẻ như vậy. Trước đây khi còn đi du học, tôi có quen một cô gái nhưng chuyện tình du học sinh chẳng đến đâu. Chúng tôi chia tay trong nước mắt, em ở lại còn tôi lựa chọn con đường về nước lập nghiệp. Trở về quê hương tôi gặp em – người con gái định mệnh của đời tôi.

Em sinh ra ở vùng núi cao, nhờ sự miệt mài chịu khó cùng ý chí nỗ lực nên đã đậu vào trường đại học nổi tiếng nhất Hà Nội, hàng ngày em đi làm thêm để trang trải sinh hoạt phí. Một ngày em đến xin việc làm thêm tại cửa hàng của tôi. Ban đầu em chỉ xin làm ở vị trí nhân viên bình thường, nhưng nhận thấy khả năng của em, tôi đã giao chức trợ lý, hỗ trợ cho mình những công việc liên quan đến chuyên ngành em học. Phải nói thêm rằng em học ngoại ngữ rất giỏi.

Hàng ngày tiếp xúc với em, cô gái miền sơn cước hồn nhiên ấy, tôi thấy mình như trẻ lại, những kỷ niệm buồn về mối tình cũ không còn ùa đến với tôi vào mỗi đêm nữa. Ở em toát ra một nghị lực phi thường, nhưng cô bé đó rất hồn nhiên và ngây thơ. Từ một giám đốc được các nhân viên phàn nàn là tham công tiếc việc, suốt ngày bù đầu vào công việc, tôi trở nên vui vẻ, hay cười hơn hẳn. Ngày nào tôi cũng muốn đến công ty thật nhanh để sớm gặp em. Mọi người bàn tán: “Có lẽ sếp đã tìm được tình yêu mới”.

Trong một lần không kìm được lòng mình, tôi đã tỏ tình với em. Em sợ hãi nghĩ rằng tôi chỉ trêu đùa, rằng một chàng trai Hà Nội thành đạt đi du học về không bao giờ có chuyện chọn em – cô gái vùng núi cao quê mùa ấy. Nhưng bằng sự chân thành, tôi đã chứng minh cho em thấy tình cảm với em là thật sự chứ không phải chỉ qua đường. Ngày em nhận lời yêu, tôi sung sướng đến nỗi không ngủ được, chỉ mong trời nhanh sáng để lại gặp em.

Thế nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, em ra trường và xin việc vào một tập đoàn lớn có trụ sở tại nhiều quốc gia. Tôi muốn giữ em bên mình nên đề nghị em vẫn làm trợ lý cho tôi với mức lương hấp dẫn nhưng em nói muốn tự lực, không muốn mãi mãi dựa dẫm vào tôi. Biết tính em nên tôi đồng ý, cũng mong em sẽ thăng tiến thật nhanh vì em là người có năng lực.

Từ ngày em đi làm, chúng tôi ít có cơ hội gặp nhau hơn. Em mải mê lao vào công việc, tôi cũng lu bu với những việc của công ty. Có những lúc chúng tôi bận đến nỗi 5 tuần liền không gặp nhau được lần nào. Phải nói thêm là trong khi em không làm trợ lý cho tôi nữa tôi đã tuyển trợ lý mới. Trợ lý mới khác em rất nhiều, cô ấy thường xuyên ăn mặc rất sexy và trang điểm quyến rũ, còn em của tôi lúc nào cũng giản dị trong áo sơ mi và quần đen. Cô ấy chu đáo trong công việc và luôn quan tâm đến tôi. Tôi cũng không nhận ra cho đến một ngày trợ lý mới nói rằng cô ấy thích tôi, muốn tôi cho cô ấy một cơ hội.

Thời gian dài không gặp em, cũng ít khi liên lạc với nhau, tôi đã không kìm lòng nổi và lao vào mối tình với trợ lý mới. Ban đầu tôi chỉ nghĩ mối quan hệ vụng trộm này sẽ sớm kết thúc, thế nhưng mọi chuyện lại không như thế. Tôi gặp em, cầu hôn em vì nghĩ đã đến tuổi lập gia đình, em không muốn vì vẫn còn trẻ và chưa có sự nghiệp gì.

Tôi đã 31 tuổi, gia đình cũng thường thúc giục chuyện lập gia đình, nhưng em thì chưa muốn bị bó buộc vào cuộc sống hôn nhân. Em nói tôi hãy chờ, nhưng tôi phải chờ em đến bao giờ đây? Rồi em lại quay cuồng trong công việc, thời gian gặp nhau ít đi, những tin nhắn cũng thưa thớt dần. Trong khi đó, những lúc tôi mệt mỏi, chán nản trong công việc, trợ lý mới luôn ở bên an ủi, nói rằng sẵn sàng làm mọi việc vì tôi. Tôi dần dần bị xúc động, lung lay.

Hiện nay, em được công ty cử ra nước ngoài 6 tháng, chẳng biết em còn định chạy theo công việc đến bao giờ. Còn tôi, hàng ngày vẫn gặp gỡ với trợ lý mới, dần dần tôi thấy gắn bó hơn. Hiện nay tôi rất day dứt, một nửa tôi muốn chờ em nhưng một nửa tôi lại nghĩ có lẽ nên lập gia đình với người quan tâm và muốn lập gia đình với mình. Tôi phải làm gì lúc này?

Minh / Theo VnExpres

Chồng muốn kết hôn với ‘gái già’ để có tiền trả nợ

Anh nói tôi hãy thông cảm cho anh, để anh phục vụ bà ta và làm tất cả những gì bà ấy yêu cầu, kể cả chuyện lên giường với bà ấy, anh cũng chấp nhận, miễn sao anh có tiền để trả nợ. Tôi như chết lặng, không nói được gì ngoài việc âm thầm chịu đựng.

Tôi năm nay 32 tuổi, sống và làm việc ở TP HCM, từng ly hôn 11 năm và có một bé trai 11 tuổi. Tôi một mình nuôi con cho đến một ngày cách đây gần 2 năm, khi tôi đi đám cưới một người bạn và quen biết anh, người hơn tôi 15 tuổi. Qua quá trình tìm hiểu tôi và anh rất hợp nhau. Sau 5 tháng hẹn hò, tình yêu đã nảy nở và chúng tôi đi đến quyết định về sống chung cùng nhau dưới một mái nhà.

Tôi thật sự cảm thấy rất hạnh phúc và cứ nghĩ rằng đã tìm thấy nửa kia của mình, nhưng thật không ngờ ông trời cứ trêu đùa tôi mãi. Qua quá trình chung sống, tôi mới phát hiện ra cách đây mấy năm, anh làm ăn thua lỗ nên bị vỡ nợ. Tôi đã hỏi anh tại sao lại giấu không cho tôi biết thì anh trả lời rằng anh sợ tôi bỏ rơi anh trong lúc khốn khó nhất, vì số nợ đó rất lớn, gần 3 tỷ đồng.

Tôi đã rất buồn và thất vọng nhưng nghĩ anh đang rất cần tôi bên cạnh nên tôi đã cố gắng động viên, cùng anh vượt qua từng bước và giúp anh lấy lại niền tin trong công việc, cuộc sống. Rồi chuyện gì đến cũng đến, vì lo công nợ anh thức trắng hàng đêm. Trong lúc buồn và thất vọng, anh đã đăng ký hồ sơ của mình lên mục kết bạn bốn phương, anh làm quen với một bà việt kiều Mỹ.

Kể từ đó hai người thường xuyên liên lạc qua mạng và qua điện thoại, anh bỏ qua những lời tôi can ngăn và vẫn tiếp tục duy trì mối quan hệ đó. Anh đã cầu xin tôi chấp nhận để anh giữ liên lạc với người đó, tôi thật sự đau đớn và thất vọng đến tột cùng nhưng vì quá yêu anh, hơn nữa tôi cũng không có đủ khả năng để giúp về mặt vật chất nên đành cắn răng chịu đựng, làm ngơ những chuyện đó.

Theo như anh kể lại cho tôi biết thì bà ấy làm nail ở Mỹ, rất giàu có, năm nay 45 tuổi, đã ly dị chồng và có một con trai đang học đại học. Bà ấy ra điều kiện với anh là kết hôn cùng thì bà ấy sẽ giúp anh trả nợ được phần nào, mặc dù bà ta biết anh đang sống cùng tôi. Còn về phần anh, anh thực sự không dám nói thật cho bà ấy biết số nợ chính xác của anh mà chỉ nói là số nợ đó khoảng 800 triệu.

Rồi điều tôi lo lắng nhất cũng xảy ra, cách đây mấy hôm anh cho tôi biết bà ta đã về nước. Bà nói với anh đợi bà ta về gặp mặt gia đình rồi sau đó sẽ gặp anh để làm thủ tục kết hôn. Vậy là hai người đã gặp nhau, anh ôm quần áo ra khách sạn ở cùng người phụ nữ đó, chỉ thỉnh thoảng mới điện thoại cho tôi.

Anh nói tôi hãy thông cảm cho anh, để anh phục vụ bà ta và làm tất cả những gì bà ấy yêu cầu, kể cả chuyện lên giường với bà ấy, anh cũng chấp nhận, miễn sao anh có tiền để trả nợ. Tôi như chết lặng, không nói được gì ngoài việc âm thầm chịu đựng. Một ngày trôi qua rồi hai ngày và giờ đã qua gần một tuần anh vẫn ở khách sạn cùng bà ấy. Tôi cũng thực sự không biết liệu bà ấy có giúp được anh như anh từng hy vọng không.

Còn tôi giờ đây lòng tin với anh đã bị sụp đổ hoàn toàn, trái tim tôi đã tan vỡ và rỉ máu thêm một lần nữa vì bị chính người mình hết mực thương yêu phản bội một cách tàn nhẫn. Tôi không biết phải làm sao trong lúc này, tôi thực sự đau khổ và dằn vặt không thể thoát ra được. Xin các anh chị cho tôi một lời khuyên, tôi phải làm gì trong lúc này, có nên chia tay anh không, làm vậy tôi có thể thanh thản không?

Liên

Chồng lừa tôi để về quê cưới vợ khác

Ngày em gái anh xuống đưa tôi đi bỏ cái thai chính là ngày anh cưới. Không giải thích, anh lạnh lùng tuyên bố: “tôi kết hôn với người khác, đó là mong muốn của gia đình tôi, mẹ tôi đã mất quá nhiều nước mắt vì tôi. Hơn nữa tôi không còn tình cảm với cô, nên tôi lấy người ta”.

Chúng tôi đến với nhau thật tình cờ, qua người bạn tôi và anh quen nhau từ năm 2006. Sau nhiều lần nhắn tin, gọi điện anh đã hẹn gặp. Tuy nhiên, lần đầu gặp nhau anh không để lại ấn tượng gì trong tôi mặc dù sau đó anh cũng nhiều lần nhắn tin, hẹn hò đi chơi nhưng đều bị tôi từ chối. Đơn giản vì ngày ấy một cô gái mới 22 tuổi như tôi đang còn rất nhiều dự định và mơ ước. Rồi tôi thay số điện thoại vì nhiều nguyên nhân.

Bẵng đi 3 năm, cũng vẫn là người bạn đã giới thiệu anh cho tôi ngày ấy tình cờ gặp lại tôi và đã chủ động liên lạc hẹn anh đi uống nước nhân sự kiện cả 3 hiện đang ở Hà Nội. Gặp lại tôi, mặc dù không nói ra nhưng tôi cũng cảm nhận được anh rất vui mừng vì khi biết tôi vẫn còn độc thân. Bạn bè lâu ngày mới gặp, hàn huyên nhiều chuyện, đủ các chủ đề trên trời dưới biển và đương nhiên cả chuyện trách móc nhau vì đã thay số điện thoại nhưng không cho bạn bè biết.

Cuộc sống bộn bề phải lo cơ áo gạo tiền giữa nơi không người thân thích khiến tôi cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều về anh. Ngược lại, từ khi có lại được số điện thoại của tôi, anh thường xuyên nhắn tin, gọi điện hẹn hò mặc dù tôi đã cương quyết và có khá nhiều lý do để từ chối. Bởi tôi luôn nghĩ rằng cuộc đời của mình sẽ phẳng lặng trôi đi sau sự kiện năm 2007, khi anh “người yêu”, thầy giáo của một trường cao đẳng, nơi tôi theo học rũ bỏ trách nhiệm của một ông bố và xỉ nhục tôi bằng những lời lẽ của một người họ “sở”.

Ngậm đắng nuốt cay, dở dang việc học hành, tôi đã chạy trốn tất cả với cái thai đang tượng hình ngày một lớn dần trong khi trong túi không có nổi 200 ngàn đồng cùng một chỉ vàng, tiền bán mảnh đất, của hồi môn của mẹ tôi để phòng thân khi đi học xa nhà. Giữa Hà Nội, nơi tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ sinh sống ở đó, bởi nơi đất khách quê người, không người quen, không một sự giúp đỡ. Tôi dường như tuyệt vọng và mất hết niềm tin khi vừa bước chân xuống Hà Nội đã bị một trung tâm giới thiệu việc làm ở đường Nguyễn Trãi lừa một cú ngoạn mục.

Nộp tiền đặt cọc một triệu, lúc đó tôi đã phải bán một chỉ vàng của mẹ đưa để có một công việc: tuyển dụng nhân sự cho một văn phòng giới thiệu việc làm, tức là tôi lại tiếp tục làm công việc như cô nhân viên kia đang áp dụng với tôi và không biết hề biết mặt giám đốc là ai với chế độ thử việc 7 ngày phải tuyển được 3 nhân sự ký hợp đồng thử việc. Sau 2 ngày chứng kiến các giao dịch ở đây, tôi thấy nghi ngờ có dấu hiệu lừa đảo nên đã trình báo công an và kết quả tôi mất toi một triệu bạc, lương thì chẳng thấy đâu.

Tôi lại tiếp tục hành trình xin việc mới, một công việc phụ quán phở với mức lương 300 ngàn đồng/ tháng. Tôi phải dậy từ 3h sáng và làm việc luôn chân luôn tay cho tới 8h tối với mức giá rẻ mạt đó. Nhiều khi nghĩ thấy tủi thân và thất vọng vô cùng nhưng nghĩ đến đứa con trong bụng tôi lại cố vượt qua. Rồi ngày sinh cũng sắp đến, tôi phải nghỉ việc để chuẩn bị chờ đón đứa trẻ ra đời.

Vì hoàn cảnh và cũng là lần đầu mang thai, tôi chẳng có chút kinh nghiệm gì. Cũng chẳng ai chia sẻ bởi trong mắt họ tôi là một cô gái hư hỏng nên mới chửa hoang và phải đi làm như vậy. 9 tháng trời mang thai tôi chỉ đi siêu âm 2 lần duy nhất và tiêm một mũi phòng uốn ván, nơi tôi đến sinh là xã vùng cao của một tỉnh nghèo, giao thông không thuận tiện, trạm y tế xã nằm riêng ở một góc rừng, cách nhà dân khá xa, điện cũng chẳng có. Bây giờ nghĩ lại thấy mình quá liều lĩnh.

Tôi sinh được bé trai kháu khỉnh nặng gần 4 kg, lúc đó tôi vui mừng lắm mặc dù chẳng có ai là người thân thích hỗ trợ. Giữa núi rừng hiu quạnh, nhìn con mà thấy đau thắt lòng. Tự thấy giận bản thân mình vì đã làm khổ một đứa trẻ và dặn lòng càng phải cố gắng hơn để vượt qua. Tôi hạnh phúc, vui vẻ bên con được trọn vẹn một tháng bởi lúc đó số tiền tiết kiệm đã hết, tôi buộc phải tìm công việc gì đó để làm, nuôi sống 2 mẹ con.

Việc đầu tiên là tôi tìm chỗ gửi con. Mặc dù con mới một tháng tuổi nhưng tôi phải nói dối là được 3 tháng rồi thì người ta mới trông giùm với giá 800 nghìn đồng/tháng. Nhưng đúng là chẳng ai biết trước được chữ ngờ. Gửi con, tôi đi làm được 2 tuần, như thường lệ, buổi trưa về cho con ăn, chủ nhà nhờ tôi chở cô con gái 19 hay 20 tuổi ra bến xe đi làm ở đâu đó tôi cũng không biết, nhưng cô ta đi tới 3, 4 ngày không về, gia đình không liên lạc được và người ta khép tôi vào tội “buôn người”, đúng là làm ơn mắc oán.

Rồi họ trình báo công an, tôi bị mời lên đồn cảnh sát phục vụ công tác điều tra và họ nhốt luôn tôi một đêm ở đồn. Trời thì rét, áo ấm không có, sau hôm đó về tôi bị ốm một trận thừa sống thiếu chết. Vừa bị đòi tiền nhà, tiền trông con rồi lại mẹ ốm, con ốm, chẳng hiểu kiếp trước tôi ăn ở thế nào mà kiếp này lại rơi vào hoàn cảnh như thế. Không có tiền mua thuốc cho con, thương con, khóc nhiều quá thế là đôi mắt của tôi cũng dở chứng sưng đau, giảm thị lực, chẳng còn nhìn thấy gì.

Điều gì đến cũng phải đến, tôi đã vĩnh viễn mất đi đứa con trong sự ân hận vô cùng. Tôi dường như ngã gục, ngỡ rằng sẽ không vượt qua nổi. Tôi đã giận bản thân, oán trách số phận, căm hờn những kẻ đã gián tiếp cướp đi của tôi tất cả. Cuộc sống trở nên mất cân bằng, tôi như kẻ điên dại, tâm hồn hư không, tôi không biết mình là ai. Nếu ai từng mất đi một đứa con trong sự oan uổng có lẽ sẽ hiểu được tâm trạng của tôi lúc đó.

Rồi một năm trôi qua, tôi đã dần lấy lại được sự cân bằng. Sau nhiều lần anh hỏi, tôi đã tâm sự một phần với anh về lý do tôi thay số điện thoại, lý do tôi sống ẩn nấp 3 năm qua và cả lý do tôi không muốn đến với ai nữa, cũng chỉ mong anh không phải mất thời gian theo đuổi tôi. Nhưng mọi chuyện lại không như tôi mong muốn. Khi biết sự thật về quá khứ, về suy nghĩ của tôi, anh lại nói rằng càng thương yêu tôi hơn, bằng sự quan tâm và những hành động của anh đã làm tôi thay đổi. Lý trí không làm chủ được con tin, tôi đã yêu anh lúc nào không biết và cuộc đời tôi lại chồng chất thêm những thương đau.

Chúng tôi lao vào nhau như chưa từng được yêu, và dường như không gì có thể tách rời. Cứ thế cho đến một ngày, vào đúng sinh nhật tôi, cũng là ngày chúng tôi biết được đã có thành viên mới đang hình thành trong bụng. Tôi vui mừng, anh còn vui mừng hơn tôi. Anh suýt xoa, sung sướng và nói, lần đầu tiên anh được làm bố, lần đầu tiên anh có được cảm giác vui như thế này. Đây là nghìn cây vàng của anh, là cục cưng của anh, anh yêu em mãi mãi, anh yêu em vô cùng. Khi nào con lon ton chúng ta tổ chức đám cưới nhé, lúc đó anh sẽ đưa 2 mẹ con về vì năm nay chúng ta không được tuổi.

Đã một lần lỡ dở nên tôi không đồng ý như thế, tôi cương quyết nếu không đến với nhau, tôi sẽ bỏ cái thai đó và làm lại từ đầu. Nhưng tôi đã mềm lòng trước anh khi anh nói: anh cầu xin em, gần 40 tuổi đầu mới được làm bố, em đừng tước đi quyền làm bố của anh. Là người đàn ông anh không đòi bỏ, tại sao em là phụ nữ mà em lại muốn bỏ con đi, con có tội tình gì đâu. Em đừng lo lắng gì cả, anh luôn ở bên em, chúng ta cùng chăm sóc con.

Một đám cưới do 2 đứa tự tổ chức cũng đã diễn ra với sự chúc mừng của những người bạn. Chúng tôi chuyển về ở hẳn với nhau, một gia đình cũng tương đối hạnh phúc. Lần sinh này có lẽ khác trước, trong quá trình mang thai tôi bị đau bụng triền miên, cái thai bước sang tháng thứ 8 cũng có dấu hiệu bị suy yếu hơn. Tôi phải nhập viện trong tình trạng cấp cứu, chỉ có thể cứu được mẹ hoặc con, bác sĩ khẳng định như vậy.

Tuy nhiên, ca mổ cấp cứu được tiến hành ngay sau đó, may mắn thay ca sinh mổ của tôi “mẹ tròn con vuông” trong sự vui mừng hân hoan của cả gia đình mà vui nhất là bố cháu. Nhưng con gái tôi chỉ nặng có 2 kg, nhìn rất yếu ớt, con nhỏ xíu trông thật tội nghiệp. Anh gọi điện báo tin với đồng nghiệp “vợ sinh rồi, một bé gái”. Anh chăm con từng chút, từng chút một, tôi cũng cảm thấy yên lòng. Duy chỉ có điều, để làm khai sinh cho con, tôi đã giục anh nhiều lần đi đăng ký nhưng lần nào anh cũng có lý do là chưa lấy được giấy tờ và CMT.

Cuộc sống cứ thế trôi đi, khi con gái tôi được một tuổi, anh thường xuyên về quê hơn và nói với tôi rằng, về thăm bố mẹ và gia đình. Tôi cũng khá ủng hộ anh về vấn đề này vì thực ra từ bé tôi đã phải sống trong sự thiếu thốn đủ đường, từ vật chất đến tình cảm nên tôi thèm lắm cái cảm giác một gia đình êm ấm hạnh phúc, nơi có những tiếng cười trẻ thơ.

Tuyệt nhiên tôi cũng quên mất chuyện nhắc nhở anh rằng chúng tôi chưa đăng ký, còn anh thì cũng chẳng bao giờ nhắc đến. Tôi lại có thai lần nữa, nhưng lần này thì tôi không biết vì sau khi sinh tôi vẫn chưa “bi” lại. Đến khi bụng đau râm ran, đi khám bác sĩ nói đã được khoảng 3 tháng. Vì con còn nhỏ, cuộc sống cũng khá chật vật lại sinh mổ nên tôi muốn bỏ, còn anh cứ một mực đòi để vì năm sau là năm Nhâm Thìn, nhưng với sự phân tích của tôi anh cũng đồng ý.

Dịp đó, anh hay đi công tác, tôi thì cứ đau bụng triền miên, con thì quấy đòi bố về nhà. Để đi bỏ cái thai anh đã nhờ em gái từ quê xuống đi cùng tôi, còn anh nói rằng đang đi công tác trong Gia Lai một tuần, và cái ngày tôi bỏ đứa con đi là ngày lễ giáng sinh, bác sĩ nói rằng đó là một bé trai, tôi cũng hơi tiếc nhưng hoàn cảnh phải chấp nhận. Sự thay đổi và khác biệt ở con người anh tôi không hề cảm nhận được.

Một tuần sau không thấy anh về, chỉ gọi điện nói với 2 mẹ con là anh đã ra và đang ở nhà ông bà. Nhân dịp được nghỉ tết dương lịch nên tôi đã đón taxi từ Hà Nội về nhà anh. Trong lòng biết bao dự định nhưng một sự thật bẽ bàng tôi không thể tin nổi. Tôi chết lặng người trong sự ngỡ ngàng và đau đớn. Anh đã lừa dối mẹ con tôi là đi công tác để về quê cưới người phụ nữ khác.

Ngày em gái anh xuống đưa tôi đi bỏ cái thai chính là ngày cưới của anh. Không một lời giải thích, anh lạnh lùng tuyên bố: “tôi kết hôn với người khác, đó là mong muốn của gia đình tôi, mẹ tôi đã mất quá nhiều nước mắt vì tôi. Hơn nữa tôi không còn tình cảm với cô, nên tôi lấy người ta”. Tôi không còn biết nói gì được nữa. Một kịch bản hoàn hảo đã được anh xây dựng từ chi tiết nhỏ nhất, lên kế hoạch và triển khai thực hiện từ bao giờ tôi không hề hay biết. Tôi tin anh một cách tuyệt đối và mù quáng.

Tôi đã cầu xin cô gái kia hãy vì tương lai của con tôi mà rời xa anh ấy, trả anh ấy về cho con tôi nhưng tất cả chỉ là vô nghĩa. Đối với anh bây giờ mẹ con tôi chẳng là gì cả. Anh xúc phạm tôi, chửi mắng mẹ con tôi để bảo vệ cô gái kia. Anh cho rằng: “cả thế gian này không ai bằng cô ấy”. Rồi anh lại tiếp tục dày vò tôi rằng: “Hồn bà ngoại tôi nói rằng, cậu con riêng của cô vẫn còn sống, con gái tôi đây nhưng không phải là con của tôi, cái thai cô mới bỏ đi kia là do cô ngủ với người khác nên cô mới nhất quyết phải bỏ nó đi. Tất cả tội lỗi là do cô, cô mà làm gì ảnh hưởng đến vợ tôi thì cô đừng trách”.

Thực sự tôi không thể tin nổi sự thay đổi trong con người anh sao mà nhanh chóng đến vậy. Cách đấy khoảng 10 ngày thôi vẫn còn ôm ấp yêu thương 2 mẹ con, rồi trước đó khoảng 24 h thôi vẫn còn ngọt ngào: ba thương con, ba yêu con. Vậy mà, những lời lẽ đó lại thốt ra từ chính miệng anh.

Một năm nữa lại trôi qua kể từ ngày tôi chính thức biết anh bỏ mẹ con tôi đi lấy người khác, cũng chính cái ngày ấy tôi biết rõ bộ mặt thật của con người anh. Tôi thương con nhiều nhưng cũng thấy mình may mắn, không hiểu sao ngày ấy mình lại đưa con về quê, nếu không, không biết mình sẽ tiếp tục bị lừa dối và sống trong sự ảo vọng đến bao giờ. Ngẫm lại mà thấy đúng, đời người tuy dài nhưng cũng thật ngắn, có bao lâu đâu, 2 lần lầm lỡ, 2 lần nhẹ dạ cả tin đã chấm dứt mọi mơ ước của tôi.

Phượng

Lòng tốt đã vô tình đẩy em họ đến gần chồng tôi

Thời gian gần đây, Hoa tỏ ra khó chịu khi vợ chồng tôi vui vẻ và thân thiết, Hoa cũng chủ động nhờ chồng tôi nhiều việc. Cuối tuần khi chúng tôi ở nhà, lúc tôi đang loay hoay với đống bát đũa thì Hoa nhờ chồng tôi lai đi siêu thị mua ít đồ.

Tôi không phải là người đòi hỏi nhiều, mọi chuyện đối với tôi như thế là quá đủ. Tôi có 1 gia đình nhỏ, một cô con gái xinh xắn lên 3 và một người chồng yêu thương vợ con. Tôi và anh học cùng đại học, cùng ra trường và làm trong một lĩnh vực. Sau 5 năm ra trường giờ anh đã là giám đốc và tôi là chuyên viên phân tích. Tôi nghĩ mình may mắn vì lấy được 1 người chồng hiểu mình và tâm lý.

Anh chịu khó, có lẽ là mẫu người khó kiếm trong xã hội này. Một người đàn ông vừa biết làm kinh tế lại vừa chịu khó làm việc nhà. Sáng sớm anh chở tôi đi làm, chiều hai vợ chồng cùng đi chợ và buổi tối chúng tôi cùng chăm sóc gia đình nhỏ của mình. Sau ngày cưới, đặc biệt là sau khi có con nhỏ, anh chăm tôi nhiều hơn. Sau một ngày làm việc mệt mỏi, buổi tối là phút giây hạnh phúc nhất đối với tôi. Chúng tôi cùng nấu cơm, dọn nhà, giặt quần áo và chơi cùng cô con gái xinh xắn. Cảm giác ấm ấp nhất của tôi là hàng tuần chồng gội đầu và sấy tóc cho vợ.

Cuộc sống đang diễn ra bình thường cho đến ngày cô em họ tôi chuyến đến ở cùng. Hoa là cô em họ xa, kém tôi 3 tuổi nhưng hai chị em chơi rất thân, có lẽ là người bạn thân nhất của tôi. Giữa hai chúng tôi không có khoảng cách, cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn, giúp đỡ nhau những lúc khó khăn. Nhiều lúc bạn bè đùa rằng 2 đứa là đồng tính nếu như tôi không có người yêu. Hoa mới ra trường được hơn 2 năm, do kinh tế khó khăn công ty em làm ăn thua lỗ nên cắt giảm nhân sự và nợ lương.

Hoa thất nghiệp vài tháng, dù học tốt, cố gắng nhưng vẫn chưa tìm được công việc ưng ý. Do thất nghiệp, gia đình kinh tế cũng không dư giả nên khó chống chịu được cuộc sống thuê nhà, sinh hoạt đắt đỏ ở đất Hà thành này. Nợ tiền nhà 2 tháng chủ nhà không đồng ý cho ở và em phải chuyển đi trong vài ngày cuối tháng.

Thấy cuộc sống của em vất vả, tôi quyết định rủ Hoa về nhà ở tạm vài tháng cho đến khi đi làm. Hoa đồng ý và chồng tôi cũng không có sự phản đối nào. Thời gian đầu cuộc sống thật vui vẻ, chúng tôi cười đùa mỗi tối, cùng xem phim và chia sẻ mọi chuyện. Tôi thấy vui khi giúp đỡ được bạn thân của mình lúc khó khăn nhất. Hoa cũng thấy thoải mái hơn khi thoát khỏi cuộc sống thiếu thốn và vất vả trước đây.

Nhưng thời gian gần đây tôi có cảm giác bất an về cuộc sống hiện tại. Tôi và Hoa không thân thiết như trước nữa, Hoa ít tâm sự và có hành động lạnh nhạt với tôi hơn. Điều đặc biệt quan trọng là thái độ Hoa với chồng tôi cũng đã khác. Cô ấy thân thiết, quan tâm đến chồng tôi hơn. Bữa ăn tối Hoa luôn ngồi cạnh chồng tôi, chỗ mà nhẽ ra là của tôi trước đây và tôi là người ngồi đối điện nhìn 2 người thân thiết. Có lúc tôi cảm thấy mình như khách chứ không phải chủ nhân của nhà này nữa.

Tôi cảm thấy chạnh lòng nhưng nghĩ chắc do mình lo lắng nhiều quá và Hoa sống vô tư mà. Thời gian gần đây, Hoa tỏ ra khó chịu khi vợ chồng tôi vui vẻ và thân thiết, Hoa cũng chủ động nhờ chồng tôi nhiều việc. Cuối tuần khi chúng tôi ở nhà, lúc tôi đang loay hoay với đống bát đũa mà cả nhà ăn uống xong bữa trưa ngày chủ nhật thì Hoa nhờ chồng tôi lai đi siêu thị mua ít đồ. Lần đầu tiên tôi thấy buồn, thấy thất vọng về chồng mình.

Bỗng nhiên tôi cảm thấy bất an về mọi chuyện, tôi đã tâm sự với chồng về những lo lắng, suy nghĩ và tâm trạng hiện tại của mình. Kết quả là vợ chồng tôi có một buổi tối cãi nhau nảy lửa. Trước đây tôi luôn trách chồng đối xử không tốt với bạn thân của vợ và giờ thì tôi lại quay ra trách chồng đã làm theo những điều trước kia tôi bắt anh làm.

Tôi là người sai nhưng tôi không biết mình sai ở chỗ nào khi nhìn thấy bạn thân vất vả muốn giúp đỡ nhưng mọi chuyện lại trở nên như thế này. Tôi và chồng chiến tranh lạnh, bạn thân thì lạnh nhạt với mình. Mọi chuyện đang rối bời và tôi rất chán nản.

Lan