Tôi vẫn còn nhớ như in lời anh nói “Anh chọn em vì em mạnh mẽ hơn. Lỡ vô tình anh có tổn thương em thì em cũng không tổn thương nhiều”.
Nhưng… bởi vì em muốn, nên em đã chẳng làm được. Những điều chúng ta càng hy vọng, chúng ta càng tạo áp lực, khiến nó dễ dàng nổ tung và nhanh chóng tan vỡ.
Tình yêu – em cứ ngỡ, em biết giữ gìn. Nhưng dường như sự gìn giữ ấy, chỉ khiến cho nó vỡ tan sớm hơn bao giờ hết…
Vậy nên, anh à, cho dù thời gian trôi qua. Mối quan hệ của chúng ta vẫn cứ mãi là không ràng buộc. Em vẫn mong rằng nó chỉ thế thôi. Chúng ta – chẳng là gì của nhau cả. Cho dễ thở. Được không?
Đừng đặt tên cho mối quan hệ của chúng ta. Để nó có thể trôi qua nhẹ nhàng, không áp lực.
Mặc dù, bây giờ, em rất sợ, mất anh. Em sợ rằng, sẽ có một cô gái khác, yêu anh và, được anh yêu lại.
Mặc dù, bây giờ, em rất sợ, mất anh. Em sợ rằng, vì chúng ta, không là gì, của nhau, cả. Anh sẽ chả có lý do gì, để phải, chung thủy, với em. Ngay cả khi, người ta là gì của nhau, người ta, vẫn có thể phản bội nhau… huống hồ….
Haiz, thở dài, em lại thở dài. Cái điệp khúc thở dài trong em chẳng bao giờ ngừng cả…
Nhưng, mặc cho tất cả những “mặc dù” đó… em vẫn chưa muốn có… người yêu lúc này
Không phải bởi vì em sợ những gánh nặng trong mối quan hệ ấy. Không phải bởi vì em sợ bị ràng buộc bởi ai. Không phải bởi vì em sợ hãi những khó khăn của cả hai, trong hôm nay hoặc ngày mai.
Mà đơn giản bởi em sợ… sợ em khi yêu, bên cạnh yêu chiều… em sẽ như… yêu quái…
Sẽ ghen tuông, sẽ dỗi hờn, sẽ nhõng nhẽo, sẽ hay giận, sẽ chi ly, sẽ tiểu tiết, sẽ chú ý tới anh và…. chăm sóc anh thái quá.
Thà cứ như bây giờ, em chẳng là gì của anh cả… Để mà em thậm chí còn chả quá quyền … ghen khi anh đang bên người khác… Còn hơn, ta “là gì” của nhau, để em phải “ghen” suốt ngày…
Cho đến khi nào, em học được cách, yêu không ràng buộc. Chúng ta sẽ bắt đầu… Có lẽ không lâu đâu… mà là… lâu lắm đó.
Cho đến khi nào, em học được cách, yêu không ghen. Chúng ta sẽ bắt đầu… Có lẽ không lâu đâu… mà là sẽ rất lâu anh ạ.
Cho đến khi nào, em học được cách, không yêu anh nhiều quá, yêu anh quá nhiều đến mức quên cả yêu chính em… Chúng ta sẽ bắt đầu… Có lẽ sẽ không lâu đâu… Mà là điều đó là … không bao giờ xảy ra cả.
Chả biết thế nào. Anh biết đó. Khi em viết ra điều này, có nghĩa là, em đang rất ghen… Trong khi, chúng ta, vẫn, không là gì của nhau cả.
Em vẫn chưa học được… cách yêu một người… mà… cho người đó… có đủ tự do.
Em thật là tệ. Anh nhỉ?
Thậm chí, em vẫn cứ giả vờ, để em biết chắc rằng, anh đọc, cũng không thể biết được rằng. Em đang ghen. Vớ vẩn
Tâm sự tình yêu – Đang mơ màng ngủ, chuông điện thoại di động đổ dồn. Theo thói quen, em chụp lấy cái điện thoại, nhìn ngấu nghiến màn hình. Một số lạ tiếp thị chăm sóc da. Em trả lời ậm ừ, tắt máy, đặt điện thoại xuống mà lòng buồn tênh.
Em thèm lắm cảm giác mỗi sáng mai thức dậy, có ai đó nhắn một cái tin nhỏ chúc ngày mới tốt lành. Hay những đêm dài sâu hun hút, khi ngủ gà gật bên máy tính, có ai đó nhắc nhở: “Ngủ sớm đi em”. Dường như đã rất lâu, em không nhận được những lời hỏi han, quan tâm của anh. Người mà từng một thủa, em tưởng là mối tình đầu và cũng là tình cuối của em.
Ở tuổi 29, không còn trẻ để đón nhận những tình yêu vồ vập, vội vã, lãng mạn như ngày đôi mươi. Em chờ đợi một bờ vai vững chãi, một người đàn ông đủ điềm tĩnh để bên em những khi em cô đơn, trống vắng, khi em quay quắt trong những mớ bòng bong rắc rối của cuộc đời. Và em đã gặp anh vào một ngày em đang thấy trống trải, cô đơn và buồn nhất.
Lần đầu tiên chúng ta trò chuyện, anh nhìn sâu vào mắt em, hỏi dò: “Mối tình đầu của em thế nào?”. Em bối rối, im lặng vài dây, cố lật lại ký ức để tìm xem mối tình đầu của mình ở đâu. Nhưng dàn trải trong trí nhớ rơi rớt ấy chỉ là những rung động thoáng qua của một thời vụng dại, xa vắng đã đi qua cuộc đời, tuổi xuân em từ rất lâu. Và em nhận ra mình chưa từng yêu ai thật sự. Anh đặt vào môi em một chiếc hôn nhẹ, thay cho một lời an ủi. Em cười buồn: “Thành phố giấu anh kỹ quá. Em tìm mãi không ra”. Anh bảo mình có trốn đâu, chỉ đi loanh quanh gần em. Em nghĩ đến những ngày cuối tuần sẽ không phải ngồi hàng giờ liền bên máy tình, gặm nhấm từng con chữ như loài dơi gặm nhấm đêm thâu. Em sẽ bước ra bên ngoài bằng những nụ cười hạnh phúc. Vì em tin có một người đàn ông đang lặng lẽ chờ em trước cửa nhà, đón em bằng những nụ cười dịu dàng.
Nhưng chính em để sự tưởng tượng nhấn mình xuống tận cùng nỗi cô đơn. Em nghe lòng thổn thức khi những chiều thứ bảy trôi qua trong cô quạnh. Điện thoại chẳng mấy khi đổ chuông, trừ những cuộc gọi hỏi thăm của ba mẹ và chị gái. Em chờ…trong một niềm tin mơ hồ.
Vì sao anh không nhắn tin, không điện thoại cho em? Em tự hỏi và dằn vặt mình bằng những câu hỏi ngốc nghếch và chợt nhận ra trong lòng mình cũng đang nhạt dần gương mặt anh. Nụ hôn hững hờ ngày nào đã loãng dần trong trí nhớ của em. Vì sao em luôn tự hỏi, anh không đến gặp em? Nhưng em không nhận ra từ rất lâu, thẳm sâu trong trái tim mình, em cũng không hề mong muốn gặp anh. Cảm giác cô đơn, trống vắng khiến em nghĩ đến việc phải trò chuyện với một ai đó nhiều hơn là việc để trái tim kiểm chứng nỗi nhớ ai đó. Một người bạn thân từng nói với em: “Đừng nhận lời yêu ai đó chỉ vì mình đang cô đơn”. Có khi nào buổi chiều mưa, khi anh đặt lên môi em nụ hôn nhẹ nhàng, lòng anh cũng đang khóc trong cô đơn. Và chính bây giờ anh nhận ra mình không còn cô đơn nữa nên tình yêu cũng đã tan theo nỗi buồn và sự trống vắng của anh.
Lần đầu tiên chúng ta trò chuyện, anh nhìn sâu vào mắt em, hỏi dò: “Mối tình đầu của em thế nào?”. Em bối rối, im lặng vài dây, cố lật lại ký ức để tìm xem mối tình đầu của mình ở đâu. Nhưng dàn trải trong trí nhớ rơi rớt ấy chỉ là những rung động thoáng qua của một thời vụng dại, xa vắng đã đi qua cuộc đời, tuổi xuân em từ rất lâu. Và em nhận ra mình chưa từng yêu ai thật sự. Anh đặt vào môi em một chiếc hôn nhẹ, thay cho một lời an ủi. Em cười buồn: “Thành phố giấu anh kỹ quá. Em tìm mãi không ra”. Anh bảo mình có trốn đâu, chỉ đi loanh quanh gần em. Em nghĩ đến những ngày cuối tuần sẽ không phải ngồi hàng giờ liền bên máy tình, gặm nhấm từng con chữ như loài dơi gặm nhấm đêm thâu. Em sẽ bước ra bên ngoài bằng những nụ cười hạnh phúc. Vì em tin có một người đàn ông đang lặng lẽ chờ em trước cửa nhà, đón em bằng những nụ cười dịu dàng.
Nhưng chính em để sự tưởng tượng nhấn mình xuống tận cùng nỗi cô đơn. Em nghe lòng thổn thức khi những chiều thứ bảy trôi qua trong cô quạnh. Điện thoại chẳng mấy khi đổ chuông, trừ những cuộc gọi hỏi thăm của ba mẹ và chị gái. Em chờ…trong một niềm tin mơ hồ.
Vì sao anh không nhắn tin, không điện thoại cho em? Em tự hỏi và dằn vặt mình bằng những câu hỏi ngốc nghếch và chợt nhận ra trong lòng mình cũng đang nhạt dần gương mặt anh. Nụ hôn hững hờ ngày nào đã loãng dần trong trí nhớ của em. Vì sao em luôn tự hỏi, anh không đến gặp em? Nhưng em không nhận ra từ rất lâu, thẳm sâu trong trái tim mình, em cũng không hề mong muốn gặp anh. Cảm giác cô đơn, trống vắng khiến em nghĩ đến việc phải trò chuyện với một ai đó nhiều hơn là việc để trái tim kiểm chứng nỗi nhớ ai đó. Một người bạn thân từng nói với em: “Đừng nhận lời yêu ai đó chỉ vì mình đang cô đơn”. Có khi nào buổi chiều mưa, khi anh đặt lên môi em nụ hôn nhẹ nhàng, lòng anh cũng đang khóc trong cô đơn. Và chính bây giờ anh nhận ra mình không còn cô đơn nữa nên tình yêu cũng đã tan theo nỗi buồn và sự trống vắng của anh.
Chiều nay, trời nắng hầm hập. Chậu hồng tỉ muội vặn mình ngoài cửa sổ đón nắng. Những bông hoa đã rũ xuống, cánh mềm nhũn nhẵn. Đất trong chậu khô rang, nứt xé. Đã lâu rồi, em không tưới nước cho chậu hoa. Khi đã trồng cây thì phải chăm sóc cây mới phát triển được. Màn hình điện thoại sáng lên. Không còn cảnh vội vã vồ lấy điện thoại như người câu cá nhanh tay giật cần khi thấy chiếc phao chìm đáy, em lắng nghe tiếng chuông đổ thật dài cho đến khi tắt hẳn. “Em đang làm gì vậy?”. Hai tuần rồi, em mới nghe giọng nói từng làm em chộn rộn, khát khao. “Lâu rồi, em không chăm sóc chậu hoa hồng. Nó chết rồi anh à! Từ ngày em trồng chậu hoa ấy, nó không lớn được chút nào. Vậy mà nay lại chết”, em buông giọng buồn bã. Ở đầu dây bên kia là một chuỗi im lặng kéo dai. Và đó cũng là lần cuối cùng, em nói chuyện với anh.
Sáng cuối tuần, không ai hẹn hò cà phê, không một tin nhắn hỏi han, quan tâm. Em đến quán cà phê quen thuộc, cùng cô bạn thân nhấm nháp li cà phê. Chiều cuối tuần, em lang thang nhà sách, cặm cụi bên những cuốn tiểu thuyết trữ tình lãng mạn. Tối cuối tuần, em đạp xe loanh quanh thành phố. Một cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp lan tỏa khắp tâm hồn. Em không còn thấy nặng nề, buồn tẻ khi phải ngồi hàng giờ trong căn phòng vắng chỉ để chờ nghe những tiếng chuông điện thoại tin nhắn khô khốc. Giờ đây, em mới cảm nhận được sâu sắc điều cô bạn gái từng khuyên: “Đừng nhận lời yêu ai đó chỉ vì mình cô đơn”.
Tâm sự TIÊN VÂN
Lâu rồi mới viết về mẹ. Tôi và mẹ vốn là hai tuổi xung, tôi tuổi Tỵ còn mẹ tuổi Thân nên hai mẹ con chưa bao giờ nói chuyện lâu với nhau. Cuộc đời của mẹ vốn số khổ long đong lân đận, tuy không thuộc tuýp người lệ thuộc vào chồng nhưng mẹ lại sợ bơ vơ nếu rời xa nên cứ chịu đựng ba. Ba tôi là người khá gia trưởng, khắt khe, có phần độc đoán lại ích kỉ. Có lẽ các bạn cho rằng tôi đang nói xấu ba mình… nhưng quả thật từ lúc biết đánh giá con người và sự việc tôi chưa bao giờ đứng về phía ba.
Kể về gia đình tôi thì hơi phức tạp, Ba mẹ đều lầm lỡ mới đến được với nhau nên nhà người ta hai dòng con là đủ chuyện phức tạp, nhà tôi đến ba dòng con, May mắn tôi là con chung nên luôn được ưu ái hơn.
Hồi bé ba giữ tiền nên đưa tiền đi chợ cho mẹ ít lắm. Mẹ vốn tính rộng rãi lại muốn mua đủ thứ đồ cho tôi và anh hai nên hay lén “rút” tiền ba lắm. Rồi ba phát hiện cãi nhau chửi mẹ một trận tơi bời, lúc đó tôi còn ngu lắm cơ, mẹ lấy tiền mua đồ cho mình mà tôi lại toàn đi méc ba.
Khoảng thời gian học cấp 1 là quãng thời gian đẹp nhất với tôi.Ba thương tôi lắm, mẹ hay dấm dúi cho tui vài đồng mỗi bữa đi học. Đến cấp hai kinh tế khó khăn vì chỉ có ba là lao động chính nên mẹ tôi quyết định đi học nghề nấu ăn đãi đám tiệc kiếm thêm thu nhập. Một thời gian sau vì vốn có khiếu tay nghề mẹ thành thạo mẹ ra nấu riêng nên ba và mẹ có hai nguồn thu chi độc lập. Ba vẫn muốn mẹ đưa tiền ba giữ nhưng mẹ lại muốn giữ để tiện xài không phải hỏi ý ba. Thế là mâu thuẫn hàng loạt xảy ra chung quanh việc ai giữ tiền.
Đỉnh điểm nhất là khi tốt nghiêp cấp ba tôi không đạt vào trường ba mẹ kì vọng, suốt ngày sống trong sự so sánh từ bé đến lớn, lại thêm chì chiết và chỉ trích, lần đầu tiên trong đời tôi quyết định bỏ nhà ra đi. Mà cái suy nghĩ bỏ nhà ra đi của tôi ngày xưa trẻ con lắm. Cầm theo 500k lúc ấy lớn lắm í, tôi đi lên Sài Gòn học đi xe buýt, nghĩa là học người ta mua vé leo lên mấy chiếc xe bus chạy quanh Sài Gòn rồi quay về bến xe rồi đi tiếp, rồi đi Đầm Sen… chiều về gặp đứa bạn bảo ba mẹ mày tìm mãi mấy ngày rồi mẹ mày lo lắm. Cũng đi về với tâm trạng đắc thắng lắm nhưng khi thấy hai tay của ba đen sạm phân màu rõ rêt chỗ tay áo ngắn với phần cánh tay, lòng tôi se lại. Mẹ thì tóc bạc hơn hẳn, mắt sưng húp vì khóc tự dưng tôi cảm thấy lúc đó như “núi đè Tôn Ngộ Không”. Thương mẹ lắm cơ biết mình có lỗi nhưng đến tận bây giờ chưa nói đươc câu xin lỗi nào cùng mẹ.
Lớn lên biết đi chơi hay về tối lúc nào cũng nghe tra hỏi “đi đâu”, “với ai”… ngán tận cổ. Giờ có con rồi nằm đêm suy nghĩ giờ con còn nhỏ đeo mẹ, nhưng nhỡ lớn lên ham bạn bè bỏ mình thì sao? Bất giác nằm khóc.. nhớ lại ngày xưa sao mẹ lúc nào cũng coi mình là con nít. Xin đi du lịch với trường cũng không cho. Giờ đọc báo thấy nhiều vụ học sinh đi với trường chết đuối bla bla mới hiểu.
Dù ba có lỗi với mẹ nhiều, nội chẳng bao giờ thương mẹ, vì mẹ từng lầm lỡ, có lần nghe kể lại lúc sinh mình nhà nghèo lắm nhưng nội nấu cơm lại giấu ở gầm giường chẳng cho mẹ ăn, mình tức anh ách, nhưng mẹ vẫn dạy phải sống đúng với nghĩa vụ của con của cháu. Mẹ bảo người đó sai thì sẽ có quả báo nên bản thân mình phải sống đúng.
Mẹ không là người tâm lý lại càng không biết thể hiện tình cảm nên từ bé đến giờ chưa được ôm mẹ lần nào. “Mẹ ơi, con thương mẹ lắm” Câu nói đơn giản lắm nhưng chưa lần nào thốt ra khỏi miệng, chưa lần nào dám ôm mẹ một cách tình cảm Chiều nay ngồi chơi với mẹ và con gái, tự dưng nhìn lên thấy mẹ già đi nhiều. Chẳng biêt mẹ có đợi nổi đến ngày minh báo hiếu không? Tự dưng nước mắt lăn dài. Minh già rồi hay sao lại suy nghĩ lắm chuyện. Đêm đêm nằm chỉ cầu mong cho cha mẹ sống đời với con.
Mẹ ơi, lắm lúc con làm mẹ buồn nhưng chỉ có mẹ là yêu thương con vô điều kiện, không đòi hỏi. Mẹ ơi, ngày xưa sống trong vòng tay mẹ, con chỉ ao ước mau lớn lên để được tự quyết định mọi thứ, giờ khi đã làm mẹ, làm vợ, làm dâu, con lại chỉ ao ước cho mình được bé lại để được mẹ la rầy. Cuộc sống này với bao trách nhiệm và nghĩa vụ khiến con mệt mỏi quá mẹ à!
Kim Oanh
Một năm anh ạ, một năm cho một câu chuyện tình. Chúng ta đã đi với nhau trên một chuyến đò ngắn ngủi của cuộc đời. Có những lúc êm ả trôi, có những lúc cuộn trào sóng vỗ, có nụ cười và có cả những giọt nước mắt. Cám ơn anh ngày này một năm trước đã đến với em. Anh đến không mang ý nghĩa đem đến cho em một tình yêu, mà là làm lớn lên trong em một tình yêu với những cảm xúc thật lạ, biết đâu rằng em sẽ không có được lần thứ hai trong cuộc đời.
Một năm qua em luôn nhớ về anh, nhớ về hình ảnh người đưa cho em cây gậy trên núi, nhớ về cái nắm tay ấm áp suốt chặng đường dài. Nhớ lời mẹ anh kể về cậu bé chăn trâu 8 tuổi gánh lúa giúp người dưới đồng khi người ta chỉ có một mình mà trời sắp đổ cơn mưa. Nhớ về anh con trai, đi đâu xa việc đầu tiền khi trở về nhà là ôm lấy người mẹ thật chặt, xoa bóp cho mẹ khi mẹ đau, rất nhiều điều nữa mà hình ảnh anh trong tâm trí em luôn thật đẹp.
Em yêu quý gia đình anh, yêu cái cách mọi người sống với nhau thật tình cảm, em đã ước một ngày được ôm mẹ anh giống như mẹ của em, em vui khi bố anh gọi em bằng con thật ấm áp. Em đã tin rằng cuối cùng mình cũng gặp được người bạn đời là anh khi mọi người nói chúng ta giống nhau lắm.
Tình yêu là món quà đẹp nhất mà con người có thể mang đến cho nhau, em tin rằng anh từng yêu em, nhưng có thể do quá nhiều điều đến với anh, nên tình yêu đó đã dần biến mất. Chuyện gắn bó và chia ly trong tình yêu vốn là lẽ thường tình. Cớ chi vì gắn bó hay biệt ly mà những cảm xúc tốt đẹp từng có lại biến mất đi được.
Em vẫn luôn tin rằng trong tình yêu đích thực không có khoảng cách về địa lý, tuổi tác, giàu nghèo, địa vị, học vấn; chỉ có khoảng cách giữa những trái tim. Nhưng một mình em tin thì không đủ. Chỉ trách anh đã không cam đảm nói ra khi trái tim không còn có em, để em sống mãi trong ảo mộng về một tình yêu không còn tồn tại.
Ngay lúc này đây em không bắt mình phải cố gắng quên anh, anh từng nói khi chúng ta mới quen nhau rằng: “Em hãy để mọi thứ tự nhiên”. Tình cảm đã tự nhiên đến và rồi sẽ tự nhiên đi, vì vậy em vẫn cứ để cho trái tim em nghĩ về anh, vẫn nhắn tin chúc anh ngủ ngon mỗi tối trước khi đi ngủ. Nhưng chắc sau hôm nay em nên dừng lại, bởi em hiểu rằng khi anh yêu em, tình cảm và sự quan tâm của em sẽ khiến anh hạnh phúc; còn khi không còn yêu em, sự quan tâm của em chỉ trở thành gánh nặng khiến anh day dứt.
Một năm trước, anh đến, mang đến cho em và gia đình những nụ cười, chỉ cho em cách suy nghĩ mọi việc thật đơn giản, nhẹ nhàng để sống vui vẻ và lạc quan. Em thực sự thấy mình tốt hơn kể từ ngày gặp anh. Một năm sau, ngày hôm nay, khi anh chọn con đường không còn bên em nữa, em sẽ vẫn giữ món quà về sự lạc quan mà anh đã mang đến cho em. Món quà vô giá. Cám ơn anh thật nhiều. Nhưng khi em học được thì anh lại đánh mất.
Cậu bé ngày ấy giờ là chàng trai giỏi giang, hào hoa, đi trên những chiếc xe hơi sang trọng, ra vào những hộp đêm đầy ánh đèn màu, khói thuốc và tiếng nhạc; chàng trai tham vọng, ôm một giấc mơ lớn lao về làm giàu và thành đạt. Em chỉ xin giữ lại về anh hình ảnh cậu bé chăn trâu 8 tuổi tốt bụng mà em đã được nghe qua lời kể của mẹ, hình ảnh chàng trai xuống đầm hái những đóa sen giản dị tặng em, chàng trai mang trái tim ấm áp nhưng trong đó không còn có em. Một năm, anh xa em rồi, anh phải hạnh phúc nhé.
Em Béo
Ngày xưa em yêu anh nhiều lắm, có chút tôn sùng nữa cơ. Mỗi khi ai hỏi chuyện bạn trai em là y như em bắt được cứ bla bla huyên thuyên kể mãi không dứt. Anh trong mắt em rất tuyêt vời, anh không đẹp trai, anh không phải con nhà giàu nhưng anh có nghị lực và sự cố gắng. Chính vì vậy mà xung quanh anh có rất nhiều cô gái không chỉ riêng em. Dĩ nhiên anh có sự lựa chọn nhưng em lại không muốn mình là sự lựa chọn nên mỗi lần em cảm nhận được có sự xuất hiện của môt cô gái em đều lặng lẽ ra đi. Và chẳng biết vì anh yêu em hay vì lý do gì đó sau mọi chuyện bao giờ anh đều tìm về em. Em lại lăng lẽ đi bên anh….
Cứ thế mà dùng dằng mãi cũng 3 năm anh nhỉ? Biết bao nhiêu sóng gió, biết bao lần chia tay, em chứng kiến sự ra đi của những người phụ nữ ngang đời anh, họ có người học thức có, trẻ trung có, thành công có, xinh đẹp có…. nhưng cuối cùng anh vẫn tìm về bên em – một đứa chẳng có gì khi anh mệt mỏi để rồi lại tiếp tục cuôc hành trình chọn lựa đó khi anh khoẻ khoắn hơn.
Bạn bè có đứa chửi em ngu, có đứa bảo em khùng, có đứa ác mồm bảo em mê tiền của anh. Nhưng em chỉ cười thầm rồi quay lưng đi, Có đôi lúc em lại phải lắng nghe sự phân trần của những cô gái anh bỏ rơi, đôi lúc em tự cười chính em. Vì sao em lại yếu đuối và uỷ mị thế. Em cũng mệt mỏi lắm. Có đôi lúc em chỉ muốn sinh cho anh một đứa con và không cho anh biết. Chỉ em và con sống với nhau, em sẽ sống với hình bóng của anh trong con. Chắc anh cũng chẳng biết có quãng thời gian em tìm giấc ngủ bên nhưng chai rượu và lon bia hoặc khóc hết nước mắt đến mức mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay. Và em cũng có một hình xăm mà mãi đến giờ chắc anh cũng không biết vì sao em có nó. Buồn cười lắm cơ lúc đi xăm em còn khóc đấy, anh thợ xăm lại trêu “sợ đau thế sao lại còn đi xăm”. Em buồn bã trả lời “để nhắc mình đã từng đau thế nào”. Có những đêm em để cả căn phòng ngộp mùi thuốc lá không phải vì thích đâu, hút thuốc miệng đắng lắm, nhưng nhìn đời mờ mờ ảo ảo vậy mà vui chứ đôi lúc nó rõ ràng quá làm mình đau đến từng khúc ruột. Quãng thời gian em quyết định buông cuôc tình mình xuống khó khăn đến thế anh ạ!
Đời không như mình muốn, có lẽ em với anh có duyên không hề có nợ. Anh vẫn rong ruổi cuộc đời tự do với những lý tưởng của anh. Em tìm về bình yên với bến đỗ mới cho yên lòng mẹ cha. Không hẳn hết yêu anh, không hẳn em không yêu chồng em nhưng có lẽ như người ta nói chúng ta sẽ kết hôn với người cùng đúng thời điểm. Em biết ngày anh trách và giận em nhiều nhưng mừng vì sau bao chuyện đã qua chúng ta vẫn có thể trò chuyện như bạn bè và giúp đỡ nhau trong công việc.
Anh cũng hãy hạnh phúc cho em sáng mắt ra vì không chờ đợi đến ngày anh chọn lựa xong nhé. Cũng vui vẻ nhiều vào để em được yên lòng đặt chuyện tình này vào tận đáy sâu kín của con tim.
Qua bao nhiêu chuyện xảy ra nằm bên con giờ em lại cười chính mình khi nghĩ về ngày xưa. Anh mang đến cho em quá nhiều nỗi đau nên có lẽ vì vậy mà em biết trân trọng hạnh phúc của mình hiện tại.
Tâm sự viết riêng cho Gấu Đen
Không biết tại sao tôi cứ bị ám ảnh mãi khi nhìn thấy cảnh Tuấn ngồi gục đầu bên giường bệnh của mẹ. Không biết anh đang nghĩ gì mà không hề hay biết tôi đã đứng ở cửa phòng rất lâu…
“Nếu con không nghe lời, mẹ chết cho con coi”. Cứ tưởng câu nói ấy chỉ là một lời đe dọa suông, nào ngờ bà đã làm thật. Tôi bàng hoàng khi nhận tin báo, mẹ anh đã uống thuốc ngủ quá liều, đang cấp cứu ở bệnh viện.
Mẹ Tuấn không ghét bỏ gì tôi nhưng bà đã hứa làm sui với một người bạn thân. Bà nói là người lớn thì không thể nuốt lời. “Con Vân đã chờ thằng Tuấn bao nhiêu năm qua, không thể để lỡ làng đời con gái của người ta”- bà nói với tôi như vậy và khuyên tôi hãy quên con trai bà đi.
Khi tôi nói với Tuấn điều này, anh nhăn mặt: “Anh lớn rồi chớ đâu phải con nít”. Sau lần đó, chẳng thấy Tuấn đá động gì đến chuyện ấy nữa. Tuy nhiên, anh không rủ tôi đến nhà chơi như trước. Tôi có hỏi thì anh gạt đi với câu nói quen thuộc: “Anh lớn rồi…”.
Cho đến một ngày, anh đột ngột bảo mẹ anh muốn gặp tôi. Vừa hồi hộp, vừa lo sợ, tôi đến gặp bà. Đón tôi vẫn với khuôn mặt nghiêm nghị như thường ngày, bà nói: “Bác sắp cưới vợ cho thằng Tuấn. Cháu lựa lời khuyên nó đừng có ngang ngạnh, bướng bỉnh nữa. Nó mà cãi lời, bác sẽ chết cho tụi bây coi”. Tôi điếng hồn. Tia hi vọng cuối cùng của tôi trước buổi gặp mặt đã tắt ngấm.
Tuy vậy, tôi cũng cố vớt vát: “Thật lòng là cháu không làm được chuyện đó. Bác cũng biết là chúng cháu rất yêu nhau… Cháu nghĩ, bác cũng đã từng yêu nên sẽ hiểu và thông cảm cho chúng cháu. Một cuộc hôn nhân không có tình yêu liệu có bền vững được hay không? Xin bác hãy thương chúng cháu…”.
Chỉ nói được bấy nhiêu rồi tôi bật khóc. Tôi biết Tuấn rất yêu tôi. Anh đã đưa tôi đến gặp cô gái kia và nói thẳng với cô ta rằng anh chỉ yêu duy nhất một mình tôi. Hôm đó, anh đã xin lỗi và mong Thu Vân cùng gia đình hãy quên lời hứa lúc trà dư, tửu hậu của người lớn. Anh bảo sẽ tự định đoạt tình yêu, hạnh phúc của mình chứ không để bất cứ ai xếp đặt…
Tôi cứ tưởng sau buổi gặp ấy, Thu Vân sẽ chủ động rút lui, không ngờ mọi chuyện hoàn toàn trái ngược. Cô và gia đình càng hối thúc mẹ Tuấn xúc tiến chuyện cưới xin. Kết quả là sau một trận gây gổ giữa hai mẹ con, mẹ anh đã uống thuốc ngủ tự tử…
Đắn đo mãi, cuối cùng tôi cũng quyết định vào bệnh viện thăm bà. Tuy nhiên, khi vào đến nơi, nhìn thấy cảnh bà nằm thiêm thiếp trên giường, còn anh ngồi gục đầu bên cạnh, tôi lại chạnh lòng. Họ chỉ có hai mẹ con… Nếu chẳng may bà có mệnh hệ nào thì liệu anh có thanh thản để sống với tình yêu của tôi hay không?
“Chiều nay em đã vào bệnh viện nhưng em không đủ dũng cảm để gặp mẹ. Anh hãy chăm sóc mẹ thật tốt và đừng làm điều gì khiến mẹ buồn lòng”. Tôi nhắn cho Tuấn như vậy rồi tắt máy.
Tôi quyết định sẽ rút lui để anh tròn chữ hiếu. Thế nhưng chỉ tắt điện thoại được một đêm rồi tôi lại phải mở máy vì tôi không thể chịu đựng được nỗi nhớ anh đang cào xé trong lòng. Anh nhắn lại cho tôi: “Em giữ sức khỏe, đừng nghĩ ngợi linh tinh. Mọi chuyện rồi sẽ qua. Yêu em nhiều”. Tôi cứ đọc đi đọc lại tin nhắn của anh mà chảy nước mắt.
Chúng tôi đã có 6 năm biết nhau, yêu nhau, làm sao có thể nói quên là quên được? Nhưng nếu không quên anh, tôi sẽ trở thành tội đồ chia cắt tình cảm của mẹ con anh. Tôi phải làm sao để giữ được tình yêu của mình mà không làm tổn thương những người chung quanh?
Hoài Thương