All posts by Goc Tam Su

GocTamSu.com - Tâm sự chia sẻ nhỏ to mọi góc cạnh của cuộc sống, tình yêu, công việc, gia đình, con cái ...

Những mùa hạ cũ

Mùa hạ đang bước khẽ khàng, thả những tia nắng đủ trong đủ vàng lên con đường dài ngun ngút. Cơn gió Lào mang hình hài quen thuộc, quét bỏng rát xào xạc trên những tàng cây.

 

Mùa hạ
Mùa hạ – Ảnh minh hoạ

 

Có lẽ, mình là người luôn hoài niệm, khi quay về nhìn lại tháng năm thấy cái gì đã thành xưa cũ cũng đẹp đẽ và đáng nhớ, nên cứ thao thức nhắc hoài nhắc mãi đến cả trong mơ. Và những mùa hạ, bao giờ cũng là một miền ký ức riêng tư, đủ làm trái tim rung lên mỗi lúc nhớ về.

Là mùa hạ năm mình mười tuổi, những trưa nắng gắt thường trốn ngủ, mình và cậu em trai ra đường nhặt đá chơi ô ăn quan, chơi hoài chơi mãi đến hết những trưa mùa hạ mà không chán. Sau này, lớn lên một chút, chị em thường dấm dẳng với nhau mỗi khi tranh luận về vấn đề nào đó. Mẹ hay bảo chắc bởi tình tính khác nhau, một đứa thực tế, một đứa mơ mộng lấy đâu ra điểm chung mà tâm đầu ý hợp. Đến khi em đi học xa, niềm thương nỗi nhớ trở nên ngượng ngập, mình chỉ biết bâng quơ nhắc em giữ gìn sức khỏe nơi đất khách quê người…

Có một mùa hạ theo chân dì ra đồng, xách ấm nước chè đá mát rượi đứng trên bờ ruộng nhìn xuống, thấy bóng của cậu, bóng những người nông còm cõi nhỏ nhoi cúi lưng phơi mình dưới nắng. Mồ hôi thi nhau chảy, mình ngỡ giọt vừa chạm đất đã nghe sôi sùng sục vì nắng nóng quá chừng. Những bàn tay thô ráp, nứt nẻ, vàng khè đỡ lấy ly nước rồi uống thật nhanh cho tan đi cơn nóng khắc nghiệt của miền Trung. Nghĩ, làm nông, chẳng bao giờ được gọi là sung sướng, vậy mà năm nào mùa về, lúa đầy sân đã thấy dì cười, dì bảo chỉ cần thế thôi là đủ.

Có mùa hạ cũ cùng tình yêu đã cũ, khi lòng chộn rộn trong những buổi cùng người ấy đạp xe ngang qua bao con đường phượng bay. Tiếng ve râm ran tạo thêm thanh âm cho khoảnh khắc hai đứa ngại ngùng. Ngẫm lại đã mười năm mà cái cảm xúc ấy như chỉ mới thổn thức đâu từ hôm qua. Những ngập ngừng, e thẹn ngày ấy dễ thương, hồn nhiên quá đỗi khiến mình nhiều khi ao ước được chạm lại vào giây phút ấy dẫu chỉ một lần.

Những mùa hạ còn đi học luôn gấp gáp lo toan trong bao mùa thi. Cùng hẹn nhau thức khuya, hẹn nhau dậy sớm ôn bài. Đứa nào cũng mang trong mình những mơ ước thật lớn để bây giờ vẫn đang miệt mài góp nhặt và xây đắp dần dần. Dẫu sao, ta cũng chỉ vừa đi vài bước trong đời, chỉ vừa tới đâu đó ở một phần ba của đời người còn dài dai dẳng nên hãy cố gắng đến cùng.

Có điều, mùa hạ nào đứng trên quê mình cũng mênh mông vị ngai ngái của lúa trổ đòng, của gió Lào khen khét thổi nghiêng những hàng cây. Mùi mồ hôi phả ra từ người ba sau những trưa muộn về nhà, mệt quá chẳng thể nào nuốt nổi miếng cơm mà uống tù tì mấy ly nước. Mùa hạ có khách lỡ đường dừng chân, bưng ly nước chè uống một hơi rồi tha thiết cảm ơn mẹ. Những ngày hè oi ả, cả nhà bưng chiếc giường tre ra giữa sân nằm nói chuyện, nghe cô em nhỏ hát bi bô vui cười. Và những chiều, chị em chạy te tái về nhà bởi cơn mưa giông hù dọa.

Phía trước vẫn còn nhiều lắm những mùa hạ rộn ràng. Mùa hạ này rồi cũng sẽ cũ, cũng thành một phần ký ức để xếp theo lớp năm tháng đã đi qua đời mình. Mưa nắng nào cũng đến hồi phai nhạt đổi quanh, để mình gấp gáp mà thành kỷ niệm, chẳng hay đến lúc đó còn nhớ, còn ghi như bây giờ…

Diệu Ái

Không đủ…

Ngày ấy, anh không đủ dũng khí để đến bên em cùng một lời yêu, một nụ hồng, hay chỉ là một bài thơ nhỏ. Ánh mắt trìu mến lặng thầm dõi theo của anh không đủ cho em mơ điều gì rõ rệt hơn. Biết anh nhiều lần đội cơn mưa chiều chỉ để nhìn tà áo em tung bay vào giờ tan học, kín đáo theo sau em rồi lủi thủi quay về, nhưng tuổi mười sáu ngây ngô, em không đủ kiên nhẫn để đợi chờ. Mình lạc mất nhau, khi cánh cổng trường phổ thông còn chưa vội khép…

 

Ngày ấy
Ngày ấy – Ảnh minh hoạ

 

Bao năm xa quê, cứ nghe đến tên anh là tim em hẫng đi một nhịp. Đôi lần trên phố, giật mình ngỡ như trông thấy người quen khiến em vội vã đuổi theo. Đôi lần nói cười trong những buổi họp lớp huyên náo, bất chợt lặng đi vì trống một chỗ ngồi. Đôi lần giữa đêm nước mắt tràn mi vì thấy mình vuột tay nhau trong những giấc mơ khắc khoải… Tất cả, vẫn không đủ nhiều, đủ sâu để em chủ động tìm gặp khi biết tin anh không may vấp ngã trong cuộc sống… Mình cứ vờ như chẳng dõi theo nhau, cho đến mười lăm năm sau, nhờ những kết nối diệu kỳ của internet.

Nhưng mọi thứ đã thay đổi rồi anh ạ, em cảm nhận rõ điều đó khi nhỏ bé đứng cạnh người đàn ông bệ vệ, ăn mặc sang trọng, bước xuống từ chiếc xe hơi bóng loáng. Cảm nhận rõ hơn khi anh tự tin mỉm cười và siết lấy tay em đang rụt rè giấu sau ly cà phê hội ngộ. Phút giây mừng tủi trôi qua nhanh chóng, thật khó hình dung anh chính là chàng trai ngày ấy từng lén bỏ vào giỏ xe em một nhành phượng hái trộm ở sân trường.

Thế mà những ngày sau đó, em cứ như trôi bềnh bồng trên đám mây ngũ sắc của tuổi hồn nhiên. Anh có thừa bản lĩnh để hiểu người phụ nữ gặp trúc trắc trong hôn nhân như em đang thiếu gì, cần gì. Mình hối hả kể nhau nghe những thăng trầm trong quãng đời mình xa vắng nhau, mới thấy không đủ gần gũi để sẻ chia, không đủ thân thương để đừng trách hờn nhau đã vô tâm, hờ hững lâu đến thế!

Cà phê tâm sự
Cà phê tâm sự

Em không đủ ngây thơ để hạnh phúc ngập tràn trước những lời anh dịu ngọt. Em không đủ vụng dại để anh cầm tay đưa vào một nơi hẹn hò “kín đáo” hơn. Cũng không đủ trơ lì trước những xầm xì của bạn bè. Càng không đủ nhẫn tâm để làm ngơ dáng lầm lũi của “người phụ nữ của anh” khi tình cờ thấy chị đưa hai con đi học…. Em tự buông tay rơi khỏi đám mây êm đềm mà em đã vẽ ra. Cảm giác hụt hẫng không hề dễ chịu! Nhưng biết làm sao được, khi anh và em, từ ngày ấy đến mãi bây giờ, không đủ duyên lẫn nợ để cùng nhau…

ĐỖ AN

Có nhiều khoảnh khắc trong cuộc sống của bạn có thể ở lại mãi trong trái tim và trong trí nhớ của bạn: Một ánh nhìn, một nụ cười, một cái nắm tay… để rồi “Đời phải mở ra một cuộc tình” với kết thúc có hậu, nhưng cũng có thể rồi mọi thứ sẽ đi qua, bước tiếp, mãi mãi rời xa bạn.

Dù gì chăng nữa, khoảnh khắc ấy cũng làm cuộc sống của bạn đẹp hơn, phong phú hơn và hơn thế, nó làm bạn tin tưởng vào điều kỳ diệu của tình yêu. Mời các bạn chia sẻ cùng PNO những lần rung động vì những cảm xúc thoáng qua đẹp đẽ nào đó từng có trong cuộc đời mình.

Tuổi thơ trong tôi là…..

Chiều nay có việc đi ngang trường cũ, hơi ngỡ ngàng và hụt hẫng vì ngôi trường gắn với bao kỉ niệm thời thơ ấu của mình nay không còn nữa. Chỉ còn là đống gạch hoang tàn. Ngôi trường mình giờ được xây lại ở chỗ mới khang trang, tráng lệ, theo tiêu chuẩn quốc gia nhưng sao nhìn vào thấy xa lạ quá. Cũng là kết cấu của một ngôi trường như bình thường, cũng sân trường thênh thang, những dãy lớp học vừa cao vừa rộng mới tinh tươm nhưng không có sự thân quen nào.

Ngôi trường ngày xưa của mình cũ lắm, những tán phượng già đến mùa hè nở dường như là chỗ “treo dép” của bọn mình. Nhớ lắm, cả nhóm cùng lấy dép quăng lên cho hoa phượng rụng xuống rồi đem về ghép thành hình con bướm trao đổi với nhau. À, còn có cả mấy cây bàng nữa, mình thì ghét cây bàng ấy lắm, vì mỗi khi làm sai cô đều phạt đi quét lá bàng, mà cây bàng già ấy sao nó cứ rụng nhiều lá thế, nhưng cái vị của trái bàng thì chắc không ai quên được. Mấy bạn trẻ bây giờ chắc không còn được cảm giác đi cà nhắc về nhà vì chỉ còn mỗi chiếc dép đâu nhỉ?

canh phuong hong

Những cánh phượng hồng được ép khô để tặng nhau ngày chia tay. Ảnh: sưu tầm

Mình còn nhớ ngày bé được mẹ đưa đi học mỗi ngày, ngày nào mẹ cũng dấm díu cho vài ba đồng mua bánh ăn, mà mình thì cực ghét cái căn tin của trường, nó vừa xa lại vừa cũ, đồ ăn thì chả ngon bằng mấy hàng bánh trước cổng, nhưng một lần bị ngộ độc thực phẩm mình mới hiểu vì sao nhà trường hay phạt chúng mình mỗi khi mua quà bánh ngoài trường, lần ấy ói đến mật xanh mật vàng nên đến bây giờ mình cũng không dám mua đồ ngoài hàng ấy thêm lần nào nữa.

Nhớ lắm mấy đứa bạn thời ngô nghê, đến dịp lễ hay tết là mua thiệp viết tặng nhau, mình còn cả một bộ sưu tập thiệp luôn đấy. Haizz, đến giờ nhớ lại cứ gần đến lễ lại để dành tiền mua thiệp rồi lên danh sách mấy đứa mình thích, rồi suy nghĩ sao cho lời chúc của mình thật lạ, thật hay. Trẻ con bây giờ còn bao nhiêu đứa thích trò đó nữa nhỉ?

choi-dua-vo-tu-1

Tuổi thơ tôi gắn liền với những trò chơi dân gian. Ảnh: sưu tầm

Oài, nói đến thiệp là lại nhớ đến tranh ảnh. Ta nói chứ ngày xưa mình cũng thuộc dạng fan cuồng không kém mấy bạn mê Kpop bây giờ đâu, có điều ngày đó mình cuồng Hoàn Châu Cách Cách, sáng nào cũng nhịn ăn mua ảnh của mấy cô chú diễn viên về dán khắp nhà, còn bị mẹ đánh cho một trận vì làm cái nhà giống cải lương. Còn nữa nhé, mình thần tượng anh Bo đẹp trai nữa cơ nhưng làm gì đủ tiền mà mua vé xem hát, mãi đến lần đầu tiên được đi xem hát là đêm giao thừa đứng mỏi cả chân, mà anh Bo chả để ý tâm tư mình đâu, đi chạy show mãi ở đâu mà mãi đến 12h mới về đến, làm đứng muốn rụng chân và nghĩ chơi anh Bo từ đó luôn.

 

Còn một kỉ niệm đáng nhớ không kém là mình được các bạn ngưỡng mộ là có cái áo dài đẹp – độc – lạ. Mà cái nguồn gốc lịch sử để có cái áo dài huyền thoại đó là do sự lười biếng của mình. Số là mẹ bắt giặt áo dài phải giặt bằng máy, cơ mà mình lười nên lén mẹ quẳng ngay vào cái máy giặt. Mà ta nói cái máy giặt cũ thời xa xưa á, nó cuốn luôn cái tà áo dài mình vào luôn, nên kết quả là phải tháo ốc vít ra mới lấy được cái áo ra. Khỏi nói là sau cái đòn “sư tử rống” của mẹ, mình khóc như mưa không phải vì bị mẹ mắng mà vì không có áo dài đi học, mẹ phải đi chợ mua bông về kết vào để giấu những lỗ rách ấy, mà ta nói mẹ mình khéo ta dã man con ngan nên cái áo còn đẹp hơn lúc chưa rách. Nên vì thế mà mình được chúng bạn ngưỡng mộ khen nức mũi.

Ta nói chứ còn có thằng bạn có lòng từ bi bác ái lắm cơ. Cứ gặp chuyện bất bình là ra tay nghĩa hiệp, nên có một lần phải khóc vì suýt bi ăn đấm. Chuyện là hắn đi học ngang qua cái hồ cá người ta nuôi. Động lòng trắc ẩn nghĩ “cá thỉ phải được tự do bơi lội dưới sông, chứ ai lại nuôi trong hồ thế kia”. Chàng ta đem “nàng” thả xuống sông, kết quả là ba mẹ chàng phải đền cho bác chủ nhà vài triệu để “chuộc thân” cho “nàng” cá ấy.

Tự nhiên ngồi nhớ lại tuổi thơ mình cũng tinh ranh quá chừng, nhớ mấy đứa bạn “nhất quỷ, nhì ba” chả biết bao giờ có cơ hội gặp lại. Giờ mà gặp lại chắc mình lại điên đầu vì cái lũ con cái “nhì ma, nhất quỷ” của chúng mình mất thôi. Mơ ước mình không lớn, mình mong cho con cái chúng mình sẽ có được tuổi thơ bình dị và đẹp đẽ đó chứ không phải là những chiếc Iphone, Ipad vô tri, vô giác kia.

 

Khả Lạc

“Chân đi”

Sau khi cưới, em dự định trì hoãn sinh con để hoàn thành việc học lên cao học. Thấy anh luôn đi sớm về muộn, em nhắc nhở thì anh chống chế: “Nếu có đứa con, anh sẽ ở nhà”. Nghĩ có con sẽ giúp chồng có trách nhiệm hơn với gia đình, em quyết định tạm dừng việc học. Em đã sai lầm khi nghĩ đứa con có thể “trói” anh ở nhà.

Chân đi
Chân đi – Ảnh minh hoạ

Khi hay tin em có thai, những tháng đầu anh còn vui vẻ hỏi han, quan tâm vợ. Nhưng chỉ được một thời gian, anh lại ngựa quen đường cũ. Ban ngày đi làm, tối về nghe bạn bè “hú” một tiếng là anh xách xe phóng đi ngay. Em nghén, nhìn thấy cơm là sợ nên nhắn tin nhờ chồng mua giúp tô phở bò. Đến tận 11 giờ đêm, chồng mới về nhưng lại lắc đầu, cười: “Anh quên mua phở… hay ăn đỡ mì gói đi em”. Nghe chồng nói tỉnh bơ, em chỉ biết nuốt giận vào trong.

Hai bên nội ngoại đều ở xa. Ngày sinh con, bà ngoại ở quê chưa lên kịp, mọi việc em chỉ biết trông cậy vào chồng. Không ngờ, ba ngày ở trong bệnh viện chăm vợ sinh là thời gian chồng nghỉ dưỡng tuyệt đối. Hết chơi game trên điện thoại, anh lại lăn kềnh ra ngủ. Vợ sinh mổ, vết thương mới may, đi lại khó khăn, con khát sữa khóc ngằn ngặt. Ngoài hành lang, anh trải chiếu, ngáy o o.

Thời gian đầu, em ở cữ, có mẹ chăm sóc. Anh liền bỏ hết mọi việc cho bà ngoại. Khi ba em bệnh, mẹ phải về quê chăm sóc, em nhờ anh việc gì cũng không xong. Em càng căng thẳng hơn, đôi khi gần như trầm cảm. Cả ngày ở nhà với bốn bức tường, con lại khóc quấy, bắt ẵm bồng cả ngày, em chỉ chờ đến tối chồng về phụ giúp, nhưng anh cằn nhằn: “Đi làm cả ngày đã mệt, về còn không được nghỉ ngơi. Ở nhà chăm có mỗi đứa con mà cũng không xong”. Lương văn phòng của chồng chẳng thấm vào đâu nên khi anh đề nghị thuê người giúp việc, em phản đối, anh lại bảo em tự rước khổ vào thân.

Dù nhà có con nhỏ nhưng mỗi khi bạn bè hay người quen có công việc, anh đều xông xáo phụ giúp từ đám cưới đến đám ma, đám giỗ… Vậy mà mỗi lần em nhắc anh ở nhà phụ giúp vợ, anh luôn viện ra đủ lý do để thoái thác.

Tổ ấm nhỏ của vợ chồng mình ngày càng xa lạ với anh. Em có cảm giác như anh luôn sợ ở nhà với hai mẹ con em. Anh có bao giờ nghĩ đến việc cả ngày lẫn đêm, em phải đối diện với căn nhà trọ lạnh lẽo, cùng những cơn khóc quấy của con. Sao anh chỉ biết nghĩ đến bản thân mà không bao giờ nghĩ cho vợ con?

 Thanh Hoàng (Q.Bình Tân)

Mẹ có thương con không?

Đó là một trường hợp khiến tôi không thể quên trong suốt quãng thời gian đi làm của mình. Công việc của tôi được tiếp xúc với rất nhiều bạn nhỏ, và bên cạnh đó tôi cũng biết được vài câu chuyện khiến tôi không thể ngừng suy nghĩ.

Bé yêu ngây thơ
Bé yêu ngây thơ – Ảnh minh hoạ

Câu hỏi “mẹ có thương con không vậy cô?” có lẽ là câu hỏi mà tôi không bao giờ có thể quên trong cuộc đời mình. Tôi giật nảy mình khi có một cô bé tầm 5 tuổi rụt rè đến bên cạnh tôi và hỏi với ánh mắt ngu ngơ sau giờ tan học. Tôi đành hỏi lại “sao con lại hỏi cô như thế?”. Bé nói rằng “nếu thương con sao hồi đó mẹ con bỏ đi vậy cô, giờ mẹ lại quay lại muốn con về ở với mẹ”.

Câu chuyện được hé mở dần khi tôi được tiếp xúc với bà của bé. Bà nhìn đôn hậu và hiền lành, gặp tôi bà nhờ vả với khuôn mặt hết sức khổ sở “cô ơi, tôi nhờ cô việc này nhé, sau này, nếu tôi bận việc đến đón cháu trễ thì cô giữ cháu ngồi chơi với cô không cho người lạ đón bé nhé”.

Qua lời kể của bà là ba bé không may bị tai nạn qua đời, cuộc sống mưu sinh khá vất vả nên mẹ bé dứt áo ra đi. Giờ bé lớn rồi muốn quay lại đón bé về. Dù tôi chả hiểu nguyên nhân còn điều chi uẩn khuất mà cũng không mấy muốn tìm hiểu vấn đề riêng của gia đình người khác, nhưng tôi chỉ nghĩ một đứa trẻ 5 tuổi mà thốt ra được những lời nói đau lòng và khiến người khác suy nghĩ nhiều thế phải chăng nó vượt quá số tuổi của em rồi?

Thật tâm tôi luôn nghĩ ngoài cha mẹ thì con cái mới là núm ruột của mình. Dù vì lý do nào đó tôi vẫn không thể hiểu tại sao những người làm cha mẹ có thể bỏ rơi con mình như vậy. Tuổi thơ rất quan trọng trong quá trình hình thành nhân cách. Ông bà dù thương cháu cỡ nào cũng làm sao bằng cha bằng mẹ. Rồi lại quay về giành giật làm tổn thương tình cảm của bé…

Tôi biết tôi không có tư cách để trách ai trong câu chuyện này, nhưng câu hỏi và ánh mắt của bé vẫn mãi ám ảnh tôi. Liệu rồi tuổi thơ em có được yên bình? Liệu rồi tương lai em có thể quên đi được những nỗi đau trong quá khứ? Tôi chỉ tự nhủ nếu sau này có con, nhất định thiếu thốn bất cứ gì nhưng tôi không để con mình thiếu thốn tình cảm. Tôi sẽ cố gắng mang những gì tốt đẹp nhất đến cho con cái của mình. Tôi chỉ mong ước những điều tốt nhất sẽ được đến với những đứa trẻ, bởi chúng ta là người quyết định mang chúng đến cuộc sống này thì hãy dành cho chúng những tình cảm yêu thương chân thành nhất. Đừng vì vài phút ích kỉ của bản thân mà để lại cho con trẻ những vết thương không bao giờ lành.

Chăm sóc bé lúc giao mùa

Dạo này thời tiết giao mùa nên sức đề kháng không khoẻ rất dễ bệnh nhất là vời người già và trẻ em. Mình chia sẻ với các mẹ những cách mình chăm con còi lúc giao mùa nhé. Vì những bạn lần đầu làm mẹ chắc sẽ rất bối rối mỗi khi bé bệnh.

Kinh nghiệm chăm sóc bé con
Kinh nghiệm chăm sóc bé con – Ảnh minh hoạ

– Lòng bàn chân bé chứa nhiều dây thần kinh quan trọng nên cần được giữ ấm không kém phần ngực mà các mẹ rất hay bỏ quên nè. Buổi tối trước khi ngủ nhớ xoa ít dầu khuynh diệp và mang tất chân cho con nhé. Các mẹ nên mua áo tay dài và vạt dài vì trẻ con thường ít có thói quen đắp chăn.

– Cho con ăn nhiều trái cây và uống nhiều nước. Nước cam là một lựa chọn lý tưởng cho bé để bổ sung nhiều vitamin C.

– Đối với bé dưới 1 tuổi mẹ có thể làm món quất chưng đường phèn cho bé dùng. Không phải ho mới cần uống nha, món này có tác dụng giúp phòng bệnh nhiều hơn chữa bệnh luôn, các mẹ chỉ cần cho bé chép miệng vài giọt cũng đủ rồi, nhớ pha nước ấm cho dễ uống nhé. Đối với bé trên 1 tuổi thì có thể dùng mật ong nhưng nhớ thử cho bé dùng 1 ít xem có dị ứng không đã nhé. Bé nhà mình thì thích món cam pha mật ong lắm. Nhưng các mẹ lưu ý mật ong dùng nhiều cũng nóng lắm đấy!

– Quần áo cho bé cần lựa chọn loại dễ thấm mồ hôi và cổ hơi kín một chút. Với những bé đã đi học hoặc ba mẹ muốn đưa bé đi chơi thì nên mang theo quần áo “đủ mùa” nhé, nghĩa là quần áo mát có và giữ ấm có để khi thời tiết thay đổi mình có thể thay ngay cho bé.

– Dạo này về đêm thường lạnh, nên các mẹ cho con nằm quạt hay điều hoà lưu ý có thể chọn chế độ tự tắt nên sơ mình ngủ quên nhé.

– Mình thì mỗi ngày đều nhỏ mũi con một lần trước khi ngủ. Còn nếu bé có triệu chứng sụt sịt thì nhỏ mũi cho bé nhiều lần hơn. Nếu không đỡ các mẹ nên rửa mũi và hút mũi cho con luôn.

Các mẹ còn có thêm bí quyết nào thì chia sẻ cùng mình với nhé 🙂

Không ưa bạn của người yêu

Tôi mới quen anh được vài ba tháng. Chúng tôi đang trong giai đoạn hẹn hò tìm hiểu ban đầu, tình cảm hai người rất tốt đẹp, luôn muốn được gặp nhau, vừa xa đã thấy nhớ.

Anh là người lãng mạn, dịu dàng. Đi chơi với anh lúc nào tôi cũng có cảm giác hạnh phúc vì được quan tâm, chiều chuộng. Bù lại, tôi cũng cố gắng hết sức để mỗi lúc bên tôi với anh đều là khoảng thời gian thú vị.Giữa tôi và anh hầu như không có khoảng cách, chúng tôi có thể nói cười thoải mái, chuyện trò đủ thứ trên đời. Nhưng mới đây tôi nhận ra một cửa ải thật khó vượt qua, đó là khi anh đưa tôi ra mắt những người bạn thân thiết của anh. 

Không ưa bạn của người yêu
Không ưa bạn của người yêu – Ảnh minh hoạ

Ngay ấn tượng ban đầu của tôi đối với họ đã không mấy tốt đẹp. Nhìn thấy tôi từ xa tiến lại họ đã nhấm nháy, thậm thụt, nói gì đó với nhau. Tôi không biết họ nói gì nhưng biết chắc là nói về tôi, có lẽ không được tốt đẹp nên khi tôi vừa đến trước mặt thì họ không nói nữa và cũng thôi cười khúc khích.

Trong câu chuyện với bạn bè anh tôi gần như một người thừa, cho dù tôi rất cố gắng tham gia. Đám bạn gái của anh hay gợi mở những chủ đề chỉ họ mới hiểu với nhau. Tôi bắt đầu nhận ra mình không nên cố gắng nói thêm lời nào nữa bởi cứ mở miệng là tôi chỉ hỏi được những câu có lẽ với họ là rất ngớ ngẩn.

Tôi không muốn tỏ ra là người ưa phán xét nhưng ngay cả những người bạn là đàn ông của anh cũng làm tôi thiếu thoải mái. Tôi ghét cách họ nhìn tôi, chòng chọc, càng không thích kiểu đùa thô tục rồi cười hô hố của họ với nhau. Để xem nào, tất nhiên bình thường giữa những người bạn thân thiết thì điều đó vẫn có thể xảy ra, nhưng hôm nay tôi là người mới tới, là bạn gái của một người trong số họ, tôi nghĩ vẫn nên có lối cư xử lịch thiệp hơn cho lần đầu gặp nhau.

Người yêu tôi có rủ tôi đi cùng bạn của anh ấy thêm đôi ba lần nữa, nhưng trong lòng tôi cảm thấy không có gì tiến triển. Một trong số các cô bạn gái của anh còn nhìn tôi với ánh mắt thiếu thiện cảm, cô ấy thích mỉa mai tôi. Sau tôi biết cô ấy thích anh nhưng không tới được. Mới đây tôi chủ động từ chối đi chơi cùng bạn bè của anh, tôi thực sự mệt mỏi dù chỉ mới nghĩ thoáng qua việc lại phải chịu đựng khoảng thời gian bên họ.

Tôi đang rất si mê người bạn trai này nhưng cũng cảm nhận rõ là mình sẽ không thể có quan hệ tốt với bạn bè anh ấy. Một mặt tôi muốn kệ cho đến đâu thì đến, mặt khác tôi có chút hoang mang. Người ta vẫn nói bạn bè cũng có thể xem là một cửa ải. Liệu chuyện tôi và anh có thành được không nếu bạn bè anh không thiện cảm với tôi?

Haly@…

“Nó xấu nhưng nó có tiền”

Đây là lần không biết bao nhiêu tôi nghe bạn bè nói với mình như vậy. “Nó xấu nhưng nó có tiền”- nó chính là Quế Chi, cô gái đã đem lòng yêu tôi hơn 1 năm qua.

Thật sự là tôi đang đứng trước ngã ba đường. Ba mẹ Quế Chi nói rằng tuổi chúng tôi năm nay cưới mới hạp, nếu để sang năm thì không tốt. Tôi hết sức lúng túng khi nghe được yêu cầu này bởi thật lòng, tôi không yêu Quế Chi đến mức muốn chung sống trọn đời với nàng.Sau cuộc hôn nhân lần đầu đổ vỡ, tôi thề với lòng sẽ cố gắng làm việc để kiếm thật nhiều tiền, nhiều đến nỗi các cô gái phải chen lấn chung quanh để được tôi để mắt tới. Thế nhưng người tính không bằng trời tính. Tôi đương đầu hết thất bại này đến thất bại khác dù lần nào tôi lao vào công việc cũng với quyết tâm sẽ kiếm thật nhiều tiền. Vận đen cứ theo đuổi tôi đến tận bây giờ. Cho đến lúc tôi trắng tay, thất nghiệp thì bệnh tật lại ập đến.

Tôi đã gặp Quế Chi đúng lúc này. Nàng đã lo lắng, chăm sóc tôi hết lòng. Mới đầu nàng nói rằng do thấy tội nghiệp tôi nên mới làm như vậy. Dần dần, nàng thấy tôi cũng hiền lành, biết điều nên đem lòng yêu mến. Nàng chủ động nói với tôi điều đó trong tiệc sinh nhật lần thứ 34 mà nàng tổ chức cho tôi cách đây 8 tháng. Tôi không bị bất ngờ nhưng không có câu trả lời dứt khoát.

Quế chi hiền lành, tốt bụng, có việc làm ổn định lại là con một trong gia đình khá giả. Ba nàng có cổ phần trong nhiều công ty. Nàng cũng vậy. Nếu lấy nàng, tôi chắc chắn rằng mình sẽ không phải lo lắng về chuyện kinh tế. Lấy nàng tôi sẽ tự nhiên có nhiều thứ mà bao nhiêu năm qua, tôi đã cày cục nhưng không đạt được.

Thế nhưng cản trở lớn nhất để tôi đến với Quế Chi là nàng… quá xấu. Tôi không biết Thị Nở thật sự xấu thế nào, chứ cô gái đang ở cạnh tôi thì nhan sắc quá kém. Tôi chẳng hiểu sao nàng là con gái nhà giàu mà nước da đen đúa, tay chân thô kệch. Nàng có cái mũi to, đôi môi thâm thâm chứ không tươi hồng như bao nhiêu cô gái khác. Nàng cũng không có làn da mịn màng, thay vào đó là làn da sần sùi, có nhiều nốt ruồi và cả mụn cóc. Gọng nói của nàng không trong trẻo mà lại khàn khàn. Điều duy nhất khiến tôi hài lòng nơi Quế chi là nàng có mái tóc đen dày, mượt mà, lúc nào cũng thoảng thoảng mùi hương hết sức quyến rũ.

Thật sự là từ khi Quế Chi nói yêu tôi đến giờ, tôi chưa bao giờ chủ động đưa nàng đi chơi, đi họp mặt bạn bè, dự đám cưới, sinh nhật. Đơn giản là vì tôi mặc cảm với bạn bè. Không có ai trong số bạn bè tôi lại có vợ hoặc người yêu xấu tệ như vậy.

Thi thoảng nàng đòi đi mua sắm, đi ăn uống thì tôi miễn cưỡng đưa nàng đi chứ thật ra trong lòng chẳng thấy vui. nàng mua cho tôi nhiều thứ, thứ nào cũng đẹp, cũng đắt tiền. Tôi thầm khen óc thẩm mỹ và gu xài đồ của nàng. Thế nhưng tôi chỉ vui khi ngồi một mình ngắm những món quà chứ nếu mà ngồi chung với nàng thì tôi thấy sự hứng khởi vơi đi quá nửa…

Rất nhiều lần tôi cân, đong, đo đếm Quế Chi với một vài bạn gái khác và nhắm mắt tự nhủ: “Thôi kệ, xấu đẹp gì, miễn là không nghèo đói là được. Cuộc sống bây giờ khó khăn quá. Ngày nào cũng thấy báo chí đưa tin người ta vì nghèo mà tự tử, vì nghèo mà chém giết nhau, vì nghèo mà trộm cướp… Như vậy nghèo là căn nguyên của bất hạnh. Thôi, nhắm mắt ừ đại cho xong. Nếu ở với nhau một thời gian mà thấy không hợp thì chia tay mình cũng đâu có lỗ lã gì?”.

Nghĩ là nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng chưa có quyết định dứt khoát. Mẹ tôi bảo: “Không thương người ta thì thôi chớ đừng có tham tiền, cưới về không hạnh phúc thì khổ đời con gái người ta, thất đức lắm”. Em gái tôi cũng nói: “Anh nghĩ cho kỹ. Nếu thấy cưới nhau mà yên phận, vui vẻ thì cưới; còn tính toán này kia thì em xin can”.

Tôi chẳng hiểu tại sao những người trong gia đình tôi lại có suy nghĩ khác với bạn bè như vậy? Trong số bạn bè thân, sơ của tôi, 10 người thì cả 10 đều khuyên nên tiến tới. Họ bảo tôi sa vô hủ nếp, cứ nằm khễnh mà ăn. Người ta giàu có rồi, cũng không bắt mình phải làm lụng vất vả…

“Nó xấu nhưng nó có tiền”, có tiền thì sẽ có tất cả. Hơn nữa ngày nay khoa học tiến bộ, muốn sửa sắc đẹp thì có gì khó đâu? Ở Hàn Quốc có cả công nghệ làm đẹp, con trai, con gái đều sửa tất. Chỉ là không muốn, chứ muốn thì có điều gì làm không được?

Mấy bữa trước, Quế Chi lại nhắc tôi: “Ba nói mời anh qua ăn cơm để tính chuyện của mình”. Tôi khó nghĩ quá nên hẹn lần hẹn lữa. Ừ, đúng là có tiền thì không phải bận tâm chuyện cơm áo, vợ chồng đỡ hục hặc, sinh con ra nó cũng sung sướng hơn con nhà nghèo, mình còn có thể phụ giúp gia đình…

Thế nhưng trong đầu tôi vẫn chưa chấp nhận việc phải ăn đời, ở kiếp với một cô gái quá xấu. Phải chị Quế chi xấu vừa vừa cũng được; đàng này nàng lại quá xấu, xấu “banh bồ lúa” như mấy cô bạn đồng nghiệp của tôi vẫn ví von.

Tôi sợ dù tính tình nàng có tốt đến đâu thì vẫn không thể nào bù lại cho cái nhan sắc kém cõi ấy. Tôi thật sự thấy rất đau đầu. Hay là cứ nhắm mắt chiều theo số phận. Mặc kệ, vợ xấu nhưng có tiền thì cũng vẫn hơn là đẹp mà nghèo, bởi người ta đâu thể nhìn ngắm sắc đẹp để quên đi cái bụng đang sôi sùng sục và những túng quẫn đang bủa vây?

Theo Trần Thời
Người Lao Động

Bị chồng đánh ngay trên giường mổ đẻ

Mặc dù nhiều lần bị anh tát nhưng lần này tôi sốc vô cùng, suy nghĩ rất nhiều và bị trầm cảm sau sinh một thời gian dài. Mãi sau, tôi lại được nghe từ miệng mẹ chồng nói bà không ra lúc tôi sinh vì gặp gái đẻ đen đủi, bà kiêng.

Chồng vũ phu
Chồng vũ phu – Ảnh minh hoạ

Chồng hơn tôi năm tuổi, là kỹ sư xây dựng, yêu nhau từ khi tôi là sinh viên năm hai, cưới nhau sau bốn năm, hiện con trai tôi sắp hai tuổi. Gia đình tôi ở ngoại thành Hà Nội, có quyền thế và địa vị tầm cỡ; gia đình chồng ở miền Trung, rất nghèo, mọi công to việc lớn từ cưới xin, thủ tục, kinh tế, công việc đều một tay gia đình tôi lo liệu, gia đình chồng gần như bỏ mặc. Tôi sinh con, mẹ chồng lấy lý do bố chồng ốm nên không ra thăm cháu, cũng không được một lời gọi điện hỏi thăm con dâu và cháu. Chính vì điều này nên hai vợ chồng lời qua tiếng lại và chồng đã tát tôi ngay khi tôi còn trên giường mổ.

Mặc dù nhiều lần bị anh tát nhưng lần này tôi sốc vô cùng, suy nghĩ rất nhiều và bị trầm cảm sau sinh một thời gian dài. Mãi sau, tôi lại được nghe từ miệng mẹ chồng nói bà không ra lúc tôi đẻ vì gặp gái đẻ đen đủi, bà kiêng. Mẹ chồng tôi bề ngoài mới tiếp xúc thì thấy hiền lành, chân chất, qua thời gian thấy bà không đơn giản, có phần không thật, đơm đặt; bà hay để ý, thì thầm to nhỏ với con trai về cả hai con dâu (tôi là con dâu thứ).

Không biết có phải do điều kiện gia đình nhà tôi khá hơn không mà bà xử sự với con tôi và cháu trai cả của bà khác hẳn. Mọi quan tâm bà dành hết cho cháu nhà anh trai chồng, còn con tôi bà bỏ mặc. Dịp đầy tháng, sinh nhật con, tôi mời bà ra cho biết chỗ ăn chỗ ở của con cái và gặp gỡ gia đình thông gia nhưng bà chưa lần nào ra. Bất kể sinh nở, đầy tháng, đầy năm, ốm đau đi viện bà cũng kệ. Tôi gọi điện về thì gọi, còn bà chưa gọi cho tôi lấy một lần, nhiều khi tôi gọi bà cũng chả buồn nghe. Chồng luôn nghe theo và bênh mẹ, bất kể bà đúng hay sai.

Bà chính là nguyên nhân trong những lần vợ chồng tôi mâu thuẫn, đánh chửi. Tôi là người sống thẳng thắn, biết điều, ngoại hình xinh xắn, có trình độ học vấn, công việc được xã hội trọng vọng. Trước đây, quanh tôi có nhiều người thành đạt, hơn hẳn anh về mọi mặt nhưng tôi gạt tất cả để đến với anh. Bản thân chúng tôi cưới nhau vì tình yêu dành cho nhau quá lớn. Bố mẹ tôi cũng đồng cảm và ủng hộ cho hai đứa rất nhiều, vì lẽ ấy nên hoàn cảnh nhà anh cũng không làm tôi nhụt chí mà càng thương và yêu anh hơn.

Phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng, tôi lấy chồng lại rơi xuống đáy mà chẳng hơn được ai. Sau khi cưới, chồng tôi trở nên hoàn toàn khác, lộ rõ là người hay chấp vặt, để bụng, thù dai và giả tạo. Chồng chửi tôi ngay khi vừa ngồi lên xe hoa, đánh tôi nhiều lần tại nhà riêng, giữa đường, thậm chí ở ngay tại nhà bố mẹ tôi. Mâu thuẫn vợ chồng âm ỉ bắt đầu từ khi tôi mang thai ở những tháng đầu, câu nói đầu tiên chồng dành cho tôi khi mang bầu mà đến chết không thể quên là “Bỏ nó đi”. Thai yếu, có nguy cơ bị sảy cũng phần lớn do tôi bị yếu tố tâm lý từ mẹ chồng và chồng gây ra.

Tôi mang bầu nhưng cứ nói gì đến chuyện gia đình nhà chồng là anh thẳng tay tát, giúi cổ. Tôi bất mãn, stress liên tục và tiêu cực mỗi khi bế tắc; cắt tay, thuốc ngủ đủ cả nhưng số tôi dai dẳng, chưa thể giải thoát được. Tôi lấy chồng vì tình cảm sâu đậm, hết mực yêu thương chồng nên sau mỗi lần tôi như thế anh lại khóc lóc van xin hứa thay đổi, tôi nguôi ngoai và cho qua.

Mọi chuyện xảy ra tôi đều giấu kín, gia đình bạn bè người thân không hề biết được bản chất chồng tôi thế nào. Vợ chồng tôi trước kia sống riêng nhưng vừa rồi anh đã chuyển công tác nên vợ chồng về nhà tôi sống. Từ đây, mọi chuyện mới vỡ lở. Công việc, sự nghiệp của anh đều do gia đình tôi tạo dựng. Cơ hội kiếm tiền rất nhiều, nếu tu chí lo làm ăn, vợ chồng yêu thương nhau thì cuộc sống sung túc đủ đầy. Đằng này, mỗi khi vợ chồng to tiếng anh lại không nói không rằng, phớt hết vợ con, qua mặt gia đình tôi, đùng đùng bỏ nhà, bỏ việc đi. Từ đầu năm đến giờ không dưới bốn lần anh bỏ đi như thế.

Cách đây hơn một tháng, tại nhà bố mẹ tôi, vì một chuyện nhỏ nhặt giữa vợ chồng con cái, chồng xưng mày tao, chửi tôi là mất dạy và sấn sổ tát tôi nảy đom đóm mắt. Tai tôi ù đi, nước mắt giàn giụa, mọi uất ức lâu nay như được dịp trào ra, bùng nổ. Tôi nấc nghẹn lên mà hét vào mặt chồng “Xưa nay tôi có tiếng ăn học tử tế, từ khi về nhà chồng mới phải chịu tiếng ác là đứa mất dạy. Anh có dạy mà tồi tệ thế à”.

Lúc sau trước mặt bố mẹ tôi, anh vẫn giả tạo như không có chuyện gì (phòng bố mẹ tôi ngay đó nhưng ông bà vướng khách không biết chuyện). Kể từ giây phút đó, tình cảm vợ chồng trong tôi như đã chết. Chồng tôi sau đấy vẫn đi làm bình thường được mấy hôm thì bỏ. Nhà tôi cũng không rõ anh đi đâu vì anh không nói, khi biết cách anh hành xử với tôi gia đình tôi rất giận, cũng không muốn biết anh đi đâu. Sau này, tôi mới biết chồng về nhà bố mẹ đẻ.

Tôi có gọi nói qua với mẹ chồng nhưng thái độ bà bàng quan, dửng dưng. Vợ chồng tôi từ hôm đấy đến giờ không liên lạc gì. Cuộc hôn nhân tồi tệ, tất cả những cú va chạm đã làm tôi cùn và chai lỳ đi quá nhiều. Trước đây, tôi hết lòng vì chồng, huỷ hoại bản thân quá nhiều mà quên mất sống cho mình. Thật sự đến giờ tôi muốn rũ bỏ dứt khoát, tôi căm ghét và không còn cần gì người chồng này nữa. Vấn đề trước mắt nếu ly hôn, bố mẹ tôi sẽ khổ tâm nhiều bởi gia đình nhà tôi vẫn muốn hàn gắn lại vì nhiều lý do. Vì nặng lòng với bố mẹ mà lúc này ly hôn hay hàn gắn tôi vẫn chưa đưa ra được quyết định cuối cùng cho mình. Xin nhận được những lời chia sẻ.

Quỳnh

Vòng tay học trò

Họ đến với nhau không có đám cưới rình rang, chỉ có mâm cơm đạm bạc ra mắt hai gia đình. Để làm được cái lễ nho nhỏ ấy, họ đã mất rất nhiều thời gian để năn nỉ, thuyết phục và cuối cùng là dùng “khổ nhục kế”. Kể ra, tình yêu của họ có lỗi gì đâu, có điều cái áp lực dư luận quá lớn đủ sức đè bẹp tất cả. Gia đình không cho họ đến với nhau, xã hội vùi dập nhân cách họ, cũng chỉ bởi hai người từng là cô giáo và học trò…

 

Vòng tay học trò - Tình yêu cô trò đẹp
Vòng tay học trò – Tình yêu cô trò đẹp

Năm đầu tiên cô đứng trên bục giảng thì cậu học sinh mới bước vào lớp mười. Ba năm làm chủ nhiệm, tình cảm của cô giáo trẻ và cậu lớp trưởng sôi nổi nhiệt tình vẫn giữ đúng mực. Đó chỉ là những buổi dã ngoại cùng tập thể lớp hay tụ tập ở nhà cô làm vài món vừa ăn vừa chơi. Trong mắt cô, cậu học trò như một người em trai nhỏ của mình nhưng đối với cậu, cô đã trở thành thần tượng. Trong tâm trí của người con trai mới lớn, cô hội tụ tất cả những gì chuẩn mực nhất: dạy giỏi, dễ thương, nhẹ nhàng, tâm lý…

Để rồi, sau khi tốt nghiệp cấp ba và theo học trung cấp công an, cậu vẫn đều đặn quay về thăm cô. Dù có điều kiện tiếp xúc với nhiều người con gái nhưng hình ảnh cô giáo không thể thay thế được trong tâm trí cậu. Trong hai năm cậu đi học, cô giáo vẫn miệt mài trên bục giảng, chưa có ý định đến với ai bởi dấu ấn mối tình thời sinh viên còn sâu đậm. Sau khi tốt nghiệp trung cấp và được phân công về công tác ngay tại thị trấn quê hương, cậu có nhiều thời gian gần gũi cô giáo.

Từ tình cảm cô trò giữa hai người dần dần nảy nở tình yêu lúc nào không hay. Nhưng khoảng cách bảy tuổi và xuất phát của mối quan hệ này khiến mọi người không chấp nhận. Ở cái thị trấn nhỏ ấy, những lời đồn thổi bắt đầu lan ra bởi sự hiếu kỳ. Cô lúng túng mỗi lần lên lớp khi đồng nghiệp và học trò nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngại. Đơn vị công tác cũng đôi lần góp ý về “chuyện cá nhân” của cậu. Mặc dù, tình yêu của họ đâu có vi phạm pháp luật hay đạo đức. Nhưng sự phản đối khủng khiếp nhất đến từ hai bên gia đình. Mẹ của cậu đã gặp và xỉa xói thẳng vào cô về tư cách đạo đức nghề giáo, dù trước đây, bà rất quý cô. Bố mẹ cô gầm gừ cả ngày, nào là “mất công nuôi ăn học, giờ lại đổ đốn ra đấy” nào là “hết người để yêu hay sao mà vớ cái thằng mới nứt mắt, lau mũi chưa sạch, chỉ đáng tuổi em mình”.

Trước gió bão dư luận, họ vẫn quyết định đến với nhau dù những buổi hẹn hò như hoạt động bí mật. Nhiều lần, cậu hét tướng lên rằng: “Việc gì chúng ta phải sợ, chỉ cần biết Tuân yêu Hằng là đủ rồi” và tự động viên nhau. Cuối cùng, họ chọn cách mang thai trước để ép gia đình. Tất nhiên, hai bên đồng ý một cách miễn cưỡng, cứ thế, họ dọn về chung sống với nhau…

Giờ đây, con trai của hai người đã chập chững biết đi, chuyện cũ trôi dần vào quá khứ, mọi người thậm chí không còn nhớ câu chuyện tình của họ từng gây xôn xao một thời. Bởi người ta đã quen với cảnh đầm ấm hạnh phúc của gia đình họ trong ngôi nhà mới xây ở đầu thị trấn…