Tag Archives: nghịch ngợm

Tuổi thơ trong tôi là…..

Chiều nay có việc đi ngang trường cũ, hơi ngỡ ngàng và hụt hẫng vì ngôi trường gắn với bao kỉ niệm thời thơ ấu của mình nay không còn nữa. Chỉ còn là đống gạch hoang tàn. Ngôi trường mình giờ được xây lại ở chỗ mới khang trang, tráng lệ, theo tiêu chuẩn quốc gia nhưng sao nhìn vào thấy xa lạ quá. Cũng là kết cấu của một ngôi trường như bình thường, cũng sân trường thênh thang, những dãy lớp học vừa cao vừa rộng mới tinh tươm nhưng không có sự thân quen nào.

Ngôi trường ngày xưa của mình cũ lắm, những tán phượng già đến mùa hè nở dường như là chỗ “treo dép” của bọn mình. Nhớ lắm, cả nhóm cùng lấy dép quăng lên cho hoa phượng rụng xuống rồi đem về ghép thành hình con bướm trao đổi với nhau. À, còn có cả mấy cây bàng nữa, mình thì ghét cây bàng ấy lắm, vì mỗi khi làm sai cô đều phạt đi quét lá bàng, mà cây bàng già ấy sao nó cứ rụng nhiều lá thế, nhưng cái vị của trái bàng thì chắc không ai quên được. Mấy bạn trẻ bây giờ chắc không còn được cảm giác đi cà nhắc về nhà vì chỉ còn mỗi chiếc dép đâu nhỉ?

canh phuong hong

Những cánh phượng hồng được ép khô để tặng nhau ngày chia tay. Ảnh: sưu tầm

Mình còn nhớ ngày bé được mẹ đưa đi học mỗi ngày, ngày nào mẹ cũng dấm díu cho vài ba đồng mua bánh ăn, mà mình thì cực ghét cái căn tin của trường, nó vừa xa lại vừa cũ, đồ ăn thì chả ngon bằng mấy hàng bánh trước cổng, nhưng một lần bị ngộ độc thực phẩm mình mới hiểu vì sao nhà trường hay phạt chúng mình mỗi khi mua quà bánh ngoài trường, lần ấy ói đến mật xanh mật vàng nên đến bây giờ mình cũng không dám mua đồ ngoài hàng ấy thêm lần nào nữa.

Nhớ lắm mấy đứa bạn thời ngô nghê, đến dịp lễ hay tết là mua thiệp viết tặng nhau, mình còn cả một bộ sưu tập thiệp luôn đấy. Haizz, đến giờ nhớ lại cứ gần đến lễ lại để dành tiền mua thiệp rồi lên danh sách mấy đứa mình thích, rồi suy nghĩ sao cho lời chúc của mình thật lạ, thật hay. Trẻ con bây giờ còn bao nhiêu đứa thích trò đó nữa nhỉ?

choi-dua-vo-tu-1

Tuổi thơ tôi gắn liền với những trò chơi dân gian. Ảnh: sưu tầm

Oài, nói đến thiệp là lại nhớ đến tranh ảnh. Ta nói chứ ngày xưa mình cũng thuộc dạng fan cuồng không kém mấy bạn mê Kpop bây giờ đâu, có điều ngày đó mình cuồng Hoàn Châu Cách Cách, sáng nào cũng nhịn ăn mua ảnh của mấy cô chú diễn viên về dán khắp nhà, còn bị mẹ đánh cho một trận vì làm cái nhà giống cải lương. Còn nữa nhé, mình thần tượng anh Bo đẹp trai nữa cơ nhưng làm gì đủ tiền mà mua vé xem hát, mãi đến lần đầu tiên được đi xem hát là đêm giao thừa đứng mỏi cả chân, mà anh Bo chả để ý tâm tư mình đâu, đi chạy show mãi ở đâu mà mãi đến 12h mới về đến, làm đứng muốn rụng chân và nghĩ chơi anh Bo từ đó luôn.

 

Còn một kỉ niệm đáng nhớ không kém là mình được các bạn ngưỡng mộ là có cái áo dài đẹp – độc – lạ. Mà cái nguồn gốc lịch sử để có cái áo dài huyền thoại đó là do sự lười biếng của mình. Số là mẹ bắt giặt áo dài phải giặt bằng máy, cơ mà mình lười nên lén mẹ quẳng ngay vào cái máy giặt. Mà ta nói cái máy giặt cũ thời xa xưa á, nó cuốn luôn cái tà áo dài mình vào luôn, nên kết quả là phải tháo ốc vít ra mới lấy được cái áo ra. Khỏi nói là sau cái đòn “sư tử rống” của mẹ, mình khóc như mưa không phải vì bị mẹ mắng mà vì không có áo dài đi học, mẹ phải đi chợ mua bông về kết vào để giấu những lỗ rách ấy, mà ta nói mẹ mình khéo ta dã man con ngan nên cái áo còn đẹp hơn lúc chưa rách. Nên vì thế mà mình được chúng bạn ngưỡng mộ khen nức mũi.

Ta nói chứ còn có thằng bạn có lòng từ bi bác ái lắm cơ. Cứ gặp chuyện bất bình là ra tay nghĩa hiệp, nên có một lần phải khóc vì suýt bi ăn đấm. Chuyện là hắn đi học ngang qua cái hồ cá người ta nuôi. Động lòng trắc ẩn nghĩ “cá thỉ phải được tự do bơi lội dưới sông, chứ ai lại nuôi trong hồ thế kia”. Chàng ta đem “nàng” thả xuống sông, kết quả là ba mẹ chàng phải đền cho bác chủ nhà vài triệu để “chuộc thân” cho “nàng” cá ấy.

Tự nhiên ngồi nhớ lại tuổi thơ mình cũng tinh ranh quá chừng, nhớ mấy đứa bạn “nhất quỷ, nhì ba” chả biết bao giờ có cơ hội gặp lại. Giờ mà gặp lại chắc mình lại điên đầu vì cái lũ con cái “nhì ma, nhất quỷ” của chúng mình mất thôi. Mơ ước mình không lớn, mình mong cho con cái chúng mình sẽ có được tuổi thơ bình dị và đẹp đẽ đó chứ không phải là những chiếc Iphone, Ipad vô tri, vô giác kia.

 

Khả Lạc