Category Archives: Tâm sự tình yêu

Điên thọai viên

Tôi là một tổng đài viên khá lâu rồi, không rõ các bạn nghĩ về nghề nghiệp này như thế nào nhưng riêng tôi rất thích nghề này. Vì sao? Cái nghề toàn nghe khách mắng mỏ, còn đối mặt với căn bệnh nghề nghiệp là giãn thanh quản và viêm màng tai, còn chưa tính đến gặp khách quấy rối.

Nhưng bên cạnh đó tôi vui vì luôn làm khách hài lòng, nhất là sau khi giải đáp được thắc mắc của họ tôi thấy rất tự hào rất vui.
Tôi gặp 1 khách hàng đã lớn tuổi gọi đến bác bảo tôi :”Cháu xem giùm điện thọai bác có hỏng không sao bác không nhận được cuộc gọi?”. Tôi vẫn hỗ trợ bác như công việc hàng ngày, điên thọai bác vẫn hoạt động rất tốt. Sau đó, bác nói 1 câu mà tôi luôn nhớ trong lòng :”Điện thọai không hỏng vậy sao bác không nhận được điên thọai con trai gọi về đã nửa năm rồi cháu? “. Thú thật ngay lúc nghe câu đó tôi đã khóc, nhưng vẫn phải cố giữ giọng bình thường để an ủi bác. Sau khi ngắt máy tôi vội chạy khỏi vị trí núp vào góc vừa khóc vừa gọi bố tôi, tôi xa nhà đã 3 năm rồi.

Hôm trước, lại có chị gái nghe giọng hơi đứng tuổi hỏi tôi sao số điện thọai chị lúc nào cũng không có tiền? Tôi thấy chị đã đăng ký rất nhiều dịch vụ khác nhau nên đã nói cho chị nghe. Chị khóc nói :”em ơi, chị đi làm hồ nạp tiền gọi chồng đi xuất khẩu lao động, mà trừ thế này làm chị không biết chồng chị bên đó sống chết làm sao. Em giúp chị hủy đi em”. Thế là tôi lại thắt lòng lần nữa.

Đó là khách hàng bình thường. Còn đa phần tôi nhận cuộc gọi hơn 60% chửi mắng khó nghe hoặc giận cá chém thớt.

Mới vừa qua có anh nghe giọgn chắc trẻ anh gọi đến nhờ tôi cắt mấy tin nhắn lung tung, thú thật 1 ngày làm rất mệt mà anh ấy cứ chửi bới nói chúng tôi lừa đảo các thứ, tôi hỏi xin thông tin thì anh ấy không nói rõ cứ nói mình bị lừa rút tiền. Tôi quá nóng nên lỡ lời nói anh ta nói sai, chỉ vậy thôi mà anh ta làm ầm lên rằng tôi dám nói anh ta sai, ngay sau đó tôi liên tục xin lỗi anh ta lại càng nói khó nghe hơn. Trong khi anh chủ cần bình tĩnh lại nói anh ta muốn gì, nhưng không. Cuối cùng tôi phải chịu cái lỗi là dám nói khách sai trừ mất 1 ngày lương.

Đây chủ là vài chuyện trong cả ngàn vạn câu chuyện khi tôi làm việc. Có những bạn vô cùng rãnh rỗi gọi đến cho chúng tôi trong khi không hề cần đến chúng tôi hỗ trợ. Chỉ đơn giản vì vui và làm cản trở công việc của người khác.

Vui có buồn có, đau lòng có nhưng trên hết tôi rất tôn trọng nghề nghiệp tôi đang làm. 1 ngày lương này giúp tôi nhớ được vị trí của mình là gì. Tôi không nói ra để mọi người đồng tình hay gì nhưng chỉ mong mọi người hay tôn trọng người điện thọai viên đang hỗ trợ mọi người. Các bạn hỏi chúng tôi trả lời và giải quyết nhưng nếu các bạn không để chúng tôi hiểu thì vấn đề của bạn ai sẽ giải quyết?

Co_De_Quen

CHIA TAY KHÔNG PHẢI CHẤM DỨT, MÀ ĐỂ HAI TA SỐNG CUỘC ĐỜI KHÁC, TỐT ĐẸP HƠN

Bây giờ đã là cuối mùa thu , cũng là hơn một năm chúng ta hò hẹn. Và cũng bằng ấy thời gian, ngoài Vietnam Idol Kids, cái tên Văn Mai Hương gần như vắng lặng trên thị trường âm nhạc – nơi lẽ ra phải thuộc về mình, và mình phải bừng sáng như mình từng mơ ước. Tôi không hề hối tiếc vì hơn 400 ngày qua đã chọn anh chứ không phải âm nhạc, chọn yêu một thanh tra xây dựng chứ không phải một soái ca ngôn tình. Album đã thu xong tôi ngừng ra mắt, MV đã xong concept tôi bỏ lại phía sau, những hợp đồng lưu diễn nước ngoài tôi đành xin lỗi đối tác… Khi yêu thì làm gì nghĩ sâu xa rằng mình sẽ được nhiều hay sẽ mất? Mình chỉ biết mình nhìn thấy người đàn ông này, ấm áp trong vòng tay người này, và người phụ nữ nào rồi thì cũng cần một gia đình ấm áp…🙂

van-mai-huong
Ảnh chụp từ FB ca sĩ Văn Mai Hương

Nhưng rồi, sau ngần ấy ngày tháng, sau rất nhiều biến đổi, cả trong lòng chúng ta cũng đổi thay những suy nghĩ về nhau, tôi chợt nhận ra con người tôi đang có không giống như con người mà anh muốn tôi thuộc về. Âm nhạc là máu đang chảy trong huyết quản tôi, không có chúng , tôi trở thành cô gái ngốc nghếch và tẻ nhạt.
Anh không thích tôi xuất hiện trước đám đông, không thích tôi chạy show tất bật, anh cũng sợ cả những người đàn ông lấp lánh cùng ánh đèn flash có thể kéo cô gái của mình đi mất. Sau mỗi lần đi show về là mỗi lần mình nhìn nhau bằng những ánh mắt không mấy trìu mến , những cuộc cãi vã dai dẳng mà chưa bao giờ giải quyết được vấn đề.
Nhưng, sau hơn hết, khi tôi ngốc nghếch và tẻ nhạt trong gian bếp, chính là hình ảnh mà anh chẳng bao giờ muốn nhìn. Tôi biết làm gì, khi âm nhạc là tất cả những gì có thể làm tôi tươi trở lại, khuôn mặt mới hơn hôm qua, và trái tim cũng rộn ràng không ủ ê sầu não?
Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, tựa vịn vào những bài hát để trưởng thành từng ngày. Khi tôi tách rời khỏi chúng, tôi thấy mình chẳng còn chút năng lượng gì để tiếp tục. Tôi vẫn còn trẻ, tôi còn cả thanh xuân trước mặt, mặc nhiên không thể chôn vùi…
Sai lầm lớn nhất của tôi là xách vali mang theo Coco và Kiwi ra Hà Nội 🙂
Và giờ đây tôi chọn ra đi, ra đi trong im lặng … một cách mà có lẽ chỉ những người vui chơi qua đường họ mới dùng … 🙂
Có thể anh sẽ không bao giờ biết, bữa tôi hát event ở Vincom, má anh đã đến. Má ôm bó hoa lớn, đứng nhìn tôi hát, lặng lẽ khóc. Xa anh có thể tôi không khóc, nhưng nhìn vào tình yêu thương của ba má , anh chị và các cháu anh dành cho tôi, một cô gái vốn từ xa lạ trở thành thân thuộc với gia đình, tôi đã không bình tĩnh được.
Lúc mới biết chuyện má anh có khóc và nói rằng: “Con hãy cho cả 2 một cơ hội , cho nó thêm 1 cơ hội để trưởng thành được ko con. Thực lòng chưa bao giờ má yêu quý và mong muốn ai làm dâu trong gia đình như con!”
Tôi buồn lắm nhưng cũng bình tĩnh nói: “Con nghĩ rằng con xứng đáng, nhưng tình yêu không phải là câu chuyện của sự công bằng, và ai xứng đáng hơn ai. Chúng con đã không còn đủ cảm xúc để nuôi dưỡng một cuộc tình, và con cũng không thể nào bỏ quên âm nhạc được. Nếu như có thể, cho con xin kiếp sau được làm dâu con trong gia đình”.
Và, nếu có nuối tiếc, thì tôi nuối tiếc sự nhã nhặn và nền nếp trong gia đình anh, một gia đình có gia phong đủ tốt để bất cứ ai nhìn thấy cũng muốn được tựa nhờ, mà không mảy may trong lòng gợn lên vẩn đục.
Chúng ta đã chia tay nhau rồi. Tôi lặng lẽ chấp nhận và suy nghĩ nhiều ngày, trong bóng đêm một mình ngồi trên ban công nhìn ra phố đầy hoa sữa, trong căn phòng còn đầy mùi sơn mới mà tôi một mình dọn đến ở Sài Gòn, trên đường phố đầy những gương mặt xa lạ ở Tokyo, và cả những buổi tối náo nhiệt ở Bangkok… Anh biết không, người con gái khi yêu thường không giữ gì cho mình, nên khi đánh mất một cuộc tình, họ cần thời gian để hồi sức, để khâu vá lại những vết xước mà dù muốn dù không thì cuộc chia tay kia cũng cào xé đến tổn thương…
Ai cũng nói, tình yêu đẹp thế, chia tay đủ rồi, giờ nối lại cùng nhau đi. Tôi không phải không có lúc chạnh lòng nghĩ tới. Nhưng tất cả mọi điều, tôi đều đã không làm, tôi phải đi theo tiếng gọi của trái tim tôi thôi, anh à. Nếu có kiếp sau, biết đâu là duyên phận, thì may mắn ta làm lại từ đầu…
Và cũng có những vị nào đó xấu tính đồn thổi tôi bỏ nghề để chuẩn bị cưới , chăm lo cho gia đình nên gọi quản lý nói giờ k ai mời show nó nữa đâu ! Đấy chua chát lắm 😅
Ngày mai, anh sẽ thấy tôi trở lại, trên sân khấu, trong những bài hát mới, chứ không chỉ là những bài hát cũ của tôi anh để trong playlist trên xe hơi.
Ngày mai, anh sẽ thấy tôi vui tươi, dù không còn cánh tay mạnh mẽ của anh đỡ nâng, nhưng tôi đã lựa chọn ca hát, thì tôi phải tận cùng hạnh phúc. Vì đó là con đường mà tôi đã chọn.
Ngày mai, rồi ai trong chúng ta cũng sẽ có một tình yêu mới, thì hãy tin là tôi sẽ luôn dành cho tình yêu ấy của anh một nụ cười. Tôi không giận anh, không hận anh, chỉ là năm tháng thanh xuân còn rất xanh, và tôi đang đi tìm mùa quả chín. Chia tay không phải là chấm dứt, mà để chúng ta bước vào một cuộc đời khác, đẹp đẽ hơn…
Nhớ nhé! Tìm người nào đó để anh có thể tự tin vào công việc của người đó nhé! Đừng như anh đã từng nói với tôi : “ Anh tự hào về con người em chứ ko tự hào về công việc của em !” 😄
Chào anh, người đàn ông mà tôi đã yêu như yêu giấc mơ của chính mình…

Theo FB Ca Sĩ Văn Mai Hương

Lỡ yêu người nhỏ tuổi hơn và bị từ chối

Thưa cô cháu năm nay 27t chưa có gia đình, hiện tại cháu đang có cảm tình với 1 anh nhỏ tuổi hơn cháu. Anh ấy là quản lý bán hàng còn cháu là khách hàng.
Nhưng qua tiếp xúc nhiều lần cháu đã có cảm tình với anh ấy, những dòng tin nhắn gửi qua hỏi thăm, anh trả lời rất ít và hời hợt, anh nói công việc mệt mỏi nên không nhắn nhiều, có đôi lần anh tâm sự bị người yêu chia tay anh rất buồn và vẫn yêu người ấy, cháu thấy đồng cảm và rất thích anh ấy.
Có đôi lần anh cũng hay đùa với cháu này kia nên cháu lầm tưởng anh ấy cũng thích cháu, nên cháu làm liều. sau 1 tháng quen biết và nói chuyện với anh.cháu muốn bày tỏ tình cảm nhưng không biết làm sao.đôi khi cháu nhắn mà a chỉ đọc mà ko trả lời.nên cháu mới nhắn là.từ mai sẽ ko phiền và không nhắn tin cho anh nữa.vì sợ làm phiền đến anh.và sẳn tiện cháu cũng bày tỏ tình cảm với anh ấy.để coi anh ấy thế nào.nhưng đáp lại là 2 chữ ĐÃ XEM.chứ anh không trả lời câu nào.rồi tới khi đi với bạn ra cửa hàng mua đồ.cháu gặp anh ở cửa hàng.cháu rất bối rối và rất ngại.lẫn xấu hổ.nhưng anh vẫn bình thường.mở cửa cho cháu khi cháu ra về.cháu đợi tối anh về.và chờ sẳn .nhưng anh cũng không trả lời câu nào.cháu ngượng quá nên viết lại 1 câu chữa cháy là do cháu đi chơi bị bạn ép uống.cháu say nên viết lung tung.mong anh đừng giận.rồi cuối cùng anh cũng trả lời là .
Cảm ơn e nhé

Ít gì mình vẫn còn có giá
A ko suy nghĩ j hết..mà vui lắm đó
Hơi bùn là a không xứng…
Thời điểm hiện tại a lo tập trung sự nghiệp trước đã.
 Sau câu trả lời đó cháu bùn lắm và hỏi anh 1 câu là :
anh có thể làm bạn vs em không ? Thì anh trả lời là
Không làm bạn được em nhé.
Trên tình bạn và dưới tình yêu 1 chút thôi.

Nếu có duyên thì làm bạn.không duyên thì yêu nè.

Câu trả lời của anh thật sự cháu không biết phải làm sao luôn.cháu có mua 1 món quà và đã gửi cho anh ấy.nhưng cháu giấu tên.không cho biết người gửi.cháu không biết là anh biết là cháu hay không.nhưng anh im ru à.sau ngày anh trả lời.có khi cháu nhắn tin thì anh đọc và trả lời.bảo em ăn cơm đi.đừng ăn muộn không tốt.nhưng có lúc anh ấy lại cho cháu 2 chữ ĐÃ XEM.cháu ko biết anh có tình cảm với cháu không nữa.hay chỉ sợ cháu bị tổn thương mà trả lời như thế.cô ơi vậy cháu có hi vọng không cô ? Hay chỉ là thất vọng ạ ? Mong cô giúp cháu ạ.

Cháu chân thành cảm ơn cô ạ.
Cháu gái đau khổ TT

Anh đến với em khi em đang tan vỡ và giờ em vỡ tan vì anh.

Anh đến với em khi em đang tan vỡ..và rồi bây giờ em lại đang tan vỡ trong chính cuộc tình của mình, tan nát trái tim vì anh…

Gần 2 năm chúng mình quen nhau, em còn nhớ ngày ấy, một ngày mưa to và rất to, em đang tan vỡ vì cuộc tình dang dở. Anh đã đến an ủi, động viên và nói chuyện với em. Tình cảm cứ theo đó lớn dần, mình nói chuyện qua Facebook, Zalo.. Mình gặp nhau, mình hẹn hò và mình yêu nhau…và có những cái ôm, cái hôn ngọt ngào. Cuộc tình ấy cứ thế như mơ vậy.

Tình yêu của em
Tình yêu của em – Anh đến với em khi em đang tan vỡ và giờ em tan vỡ vì anh.

Bẵng đi 1 thời gian, em ốm nặng, phải nằm viện, anh đến với em, chăm sóc, em cảm động và thấy yêu anh nhiều hơn. Sau đó không lâu anh cũng gặp nạn, và kể từ đó, chúng mình có những trục trặc nhiều hơn. Em hồi phục sức khỏe, đi làm với ngổn ngang công việc, không có nhiều thời gian bên anh và chăm sóc anh. Có lẽ điều ấy khiến anh tổn thương, vì khi anh cần nhất thì em lại không có ở bên. Anh bắt đầu thay đổi từ khi ấy….

Chúng ta không có nhiều thời gian bên nhau, anh trở nên hay cáu gắt. Em biết, em vẫn cố để chiều anh, nhưng anh khiến em cũng tổn thương quá..

Em không quên được ngày đó, cũng lại là 1 ngày, ngày mưa lạnh và rất lạnh…em chạy và chạy mà không biết mình đang ở đâu. Em bị sốc và mất bình tĩnh khi anh nói :

– Chúng ta nên dừng ở đây, anh thấy không đi đến đâu cả, anh cần tình cảm..cần hơn. Anh không còn yêu em, không còn tình cảm với em nữa, rất lâu rồi sao em còn hẹn anh làm gì. Trước khi em ốm anh vẫn yêu em, sau khi em ốm..anh chỉ thấy thương em chứ không còn tình cảm nữa.

– Em không hiểu, tại sao lại thế hả anh? Em nghĩ chúng mình chỉ giận dỗi như mọi lần thôi, sao anh nói thế này..Anh thì thấy thoải mái, còn em thì sao ? Tại sao anh không nói điều đó sớm hơn ?

– Tình không còn nhưng còn nghĩa. Anh đã rất mệt mỏi, em suốt ngày gây áp lực cho anh, từ tháng 9 rồi chứ không phải mới bây giờ. Anh đã quên và không muốn gặp em.

– Thế ra là lúc em nằm viện đấy là anh thương hại em… anh…anh..tại sao, anh có nghĩ em sẽ thế nào không?

Và em chỉ biết nghẹn đắng cổ họng, trực bật nước mắt ra, em lao nhanh ra khỏi quán cafe ấy, quán cafe chúng ta từng hẹn hò. Em lao đi bất chấp mưa, em cứ nghĩ anh sẽ đuổi theo. Nhưng không, anh chia tay thật, em đau, em đau lắm anh ah…Em đã rất nhớ anh, nhớ kinh khủng, em muốn thời gian kia là để mình suy nghĩ và cùng đưa ra hướng đi cho những chuyện nghiêm túc, chuyện cưới xin. Vậy mà anh coi đó là quãng thời gian để anh chia tay.

2 ngày sau khi anh nói chia tay, em vẫn còn hụt hẫng rất nhiều, em như người mất hồn. Cứ nghĩ đến là khóc, chúng ta đã yêu nhau nhiều, gần 2 năm rồi anh chứ đâu phải mới 2 ngày. Sao anh cố chấp và cứng nhắc vậy, em sai em sẽ sửa, chúng mình cùng nói chuyện để sửa sai. Anh không cho em cơ hội, không cho chúng ta cơ hội được nói yêu thương. Bao kỉ niệm cứ ùa về trong em anh ah, từng cái ôm ấm áp, từng nụ hôn ngọt ngào, gấp gáp.. Bất kì con đường nào, cành cây ngọn cỏ cũng gợi nhớ đặt tên.

Em không dám bước vào bất kì quán cafe nào vì ở đó là hình bóng của anh, dáng dấp của anh, chỗ gốc cây anh đứng đợi em, chỗ mình đứng xem pháo hoa, mình chụp ảnh.

Anh bảo quên anh đi, nhưng em phải làm sao đây, em không thể…em không biết phải làm thế nào, mọi thứ nó cứ ùa về.. Em cố vùi đầu vào công việc nhưng không được, tối đến em lại cô đơn trong chính căn phòng của mình. Cố nghe nhạc rock, xem phim hài, nhưng nước mắt vẫn cứ bật ra không ngừng. Em không dám bật thành tiếng vì bố mẹ sẽ không vui, bố mẹ cũng khổ vì em nhiều….

***

Buổi sáng hôm ấy, chiêc iPad mà mình lưu giữ nhiều hình ảnh, em bất chợt làm vỡ và không sửa được, rồi xe em cũng hỏng, điện thoại em cũng hỏng…Cho đến tối em hẹn anh nói chuyện, mình chia tay..

Em cố gọi cho anh vì em mất bình tĩnh không nói được gì, anh không nghe điên thoại. Anh nói những lời như nhát dao đâm thấu tim em, xúc phạm em, miệt thị em. Trời đất ơi, sao anh căm ghét đến thế hả anh ? Em nghĩ mình đâu làm gì..

– Em định phá hoại cuôc sống của anh ah? Đi về nhà đi, để anh yên. Anh không yêu em nữa, anh không còn tình cảm gì, em định để anh theo em cả đời ah? Em ốm đau như thế liệu có đảm bảo được sau này không? Anh còn bố mẹ, anh còn phải thực hiện trách nhiệm với gia đình, anh còn lập gia đình, sinh con, anh không tiếp tục với em được..

Em muốn bóp chặt trái tim mình lại, đau quá, sao anh nỡ nói thế, đúng lúc anh nói chia tay, anh nói em bệnh tật anh không muốn ở bên em nữa. Em không thở nổi, em hận không được, ghét không được, em yêu và yêu anh nhiều quá, mù quáng..

Em biết nguyên nhân của sự việc này, em không nhớ rõ em giận dỗi em nói anh chia tay như thế nào, nhưng anh ơi, chăc chắn đó không phải sự thật, sao em chia tay mà em yên được. Vậy mà anh coi đó là thật, anh im lặng và âm thầm chịu đựng. Em hiểu anh cũng đau khổ và dằn vặt khi đưa ra quyết định để mình được yên. Em hiểu, em hiểu hết, nhưng em không thể chấp nhận sự thật này. Quá nghiệt ngã, quá bất ngờ, quá sốc, em không tin vào mắt mình, vào tai mình. Người em yêu nói với em những điều như thế.

Anh ơi! Em là người con gái anh từng yêu, người con gái ấy không ngần ngại để anh bước vào trái tim, yêu anh hết lòng, giận dỗi anh vì không được bên anh thường xuyên. Không nói vì sợ anh buồn.. Anh không chỉ trong tâm trí mà còn trong tim cô ấy, trong cả cơ thể cô ấy.. Cô ấy muốn bóp nghẹt tim mình, cố mạnh mẽ mà không được. Cô ấy yêu anh thực sự, lần đầu tiền cô ấy biết tình yêu là gì ? Cô ấy không muốn chấp nhận, không muốn tin đó là sự thật, rằng: Anh không còn cảm giác, anh không yêu, không còn tình cảm, anh quên cô ấy rồi, anh quên hết kỉ niệm..anh không muốn gặp cô ấy..

***

Ai đó làm ơn cho tôi 1 liều thuốc ngọt, vì tôi thấy rất đắng, rất cay, rất kinh khủng…rất ân hận, hối tiếc…

Oanh Kieu

 

Tình yêu nào có lỗi gì?

Tôi là một người con gái út trong gia đình có 5 anh chị em. Nhưng chỉ mh tôi là học lên tới trung cấp còn anh chị thì chỉ học hết lớp 9 và đi làm công nhân cũng chính vì vậy nên cả gia đình ai cũng kỳ vọng tôi sẽ có một tương lai sáng sủa.
Năm tôi thi đại học tôi không thi đậu nhưng tôi nguyện vọng được vào ngành tài chính ngân hàng của trường ĐH Sài Gòn. Học được nửa năm tôi đã bỏ học và chuyển sang ôn thi vào trường dh y vì tôi rất thích ngành này. Tôi vừa đi làm vừa ôn thi dh nhưng vì đi làm mệt nên tôi biếng học và tất nhiên năm đó tôi đã rớt. Tôi rất buồn và rồi tôi nghĩ không đi được đường thẳng thì đi đường vòng và rồi tôi đã vào học một trường trung cấp y của quân đội. Việc học của tôi rất suôn sẻ nhờ vào sự chăm chỉ học tập tuy trong môi trường đó có chạy điểm nhưng tôi không bao giờ tham gia và tôi đã chứng tỏ bản thân bằng thực lực của con người xứ nghệ. Không uổng công chăm chỉ tôi đã đạt được bằng giỏi khi ra trường. Gia đình, anh em, bạn bè đều nghĩ tôi sẽ có tương lai tốt đẹp nhưng không tôi là một con người sống rất tình cảm và ủy mị trong tình yêu.

Năm nhất tôi vào học trung cấp y tôi có quen một anh học công nghệ thông tin trường dh quốc gia Tp HCM, phòng trọ anh đối diện phòng trọ tôi vì thế anh thấy được mái tóc dài tới khoeo chân và cặp chân trắng nón của tôi. Không biết anh để ý lúc nào không hay rồi một ngày 20/10 anh rủ tôi đi chơi và tỏ tình với tôi lúc đó tôi chưa yêu ai nên vài hôm sau tôi đồng ý. Trong mấy hôm đó tôi xem anh là người thế nào và công nhận anh ấy rất siêng hoc và tôi kết mấy người đeo kính rất thư sinh và tôi còn hỏi mấy chị trong phòng mấy chị đều nói đươc( vì anh ấy là bạn của mấy chị cũng lâu rôi) vậy là kết. Rồi chúng tôi yêu nhau và đã trao cho nhau những gì thiêng liêng nhất, anh ấy là người bắc nên rất khó tính. Kể từ lúc yêu anh tôi chỉ biết từ nhà tới trường và từ trường về nhà.

Những ngày lễ tôi là ban cán sự trong lớp nên cũng phải đi ăn nhậu, karaoke… với giáo viên và các anh trong tiểu đội ,trong sáng thôi nhưng anh mà biết thì la tôi, trách móc, càng ngày tôi càng thu mình lại kể cả nói chuyện nhắn tin với bạn bè là nam cũng không giám vì tôi rất yêu anh và tôi luôn nghĩ mình phải trở thành người phụ nữ ngoan hiên. 2 năm là quãng thời gian tôi và anh ấy yêu nhau tôi rất tin vào anh ấy vì những hành động cử chỉ quan tâm tôi và tôi rất biết ơn tình yêu ấy.

Nhưng rồi một ngày tôi sử dụng máy tính của anh, Facebook của anh không đóng, tôi mở tin nhắn ra xem thì trời ơi những dòng tin nhắn ngọt ngào quen thuộc gửi cho một người mà đó không phải là tôi. Tôi đau nhói tim thật sự tôi cảm nhận được sự đau nhói ở tim luôn các bạn ạ. Người mà tôi yêu và tin tưởng suốt 2 năm trời, có những khi anh la mắng tôi thậm tệ tôi chỉ biết nhịn cho 2 người hòa thuận, có những bữa tôi học 2 buổi anh gọi về nấu ăn tôi cũng đạp xe về giữa trời nắng gắt qua một con dốc vừa dài, anh gọi điện bảo về nấu cơm lúc đó tôi đang bệnh bảo mệt nhưng anh năn nỉ cũng phải đạp xe về…vì yêu anh tôi nhịn nhục và làm mọi thứ vì anh nhưng sao anh nỡ phụ tôi.

Qua tìm hiểu tôi biết là anh mới quen người con gái kia thôi. Tôi nói với anh chỉ chọn một trong hai không cần chọn tôi và quyết định của anh là chọn tôi. Tôi cho anh một tuần để giải quyết với người kia, tôi kiên nhẫn một tháng nín thở chờ đợi và rồi một tháng mà anh ấy cũng không dứt với cô ấy, tôi quyết định chia tay.

Tôi rất tin người, rất yêu và chung thủy nhưng không được phản bội tôi, một khi làm tôi tổn thương thì trong tôi không có việc “tha thứ”. Một tháng sau anh ra trường và hai tháng sau anh cưới cô ấy. Đã cưới người ta rồi mà anh ấy còn nt, gọi điện cho tôi thật sự tôi vẫn nghe cho phép lịch sự nhưng tim tôi nhói lắm, mỗi lần như thế tôi luôn nói câu anh có gia đình rồi đừng phiền tôi nữa nhưng anh thật trơ trẽm chẳng tha cho tôi.

Tôi phải quyết định là tìm Facebook của cô vợ để nói là bảo ông chồng đừng làm phiền tôi. Sau ngày hôm nt cho cô vợ, anh gọi cho tôi và la” vì cô mà gia đình tôi tan nát”. Một gã đàn ông như vậy tôi không tiếc nhưng mỗi tội 2 năm rất nhiều kỉ niệm và cảm xúc làm tôi không quên được.

Cuộc tình thứ 2 và hiện tại là người chồng của tôi, tôi quen anh qua Facebook vì địa lý gần nhau và lúc đó tôi mới chia tay người trước được một tuần. Mấy người bạn tôi cứ nói là tôi không yêu anh mà chỉ muốn quên đi quá khứ và bảo tôi dừng lại, tới lúc cưới mấy người bạn ấy lại ngạc nhiên không ngờ. Nhưng tôi là vậy đã quyết định quen ai là thật lòng và định hướng tương lai. Anh chồng tôi thì lại chẳng có bằng cấp gì, học lớp 7 là bỏ học rồi nhưng cũng vì thế mà kinh nghiệm cuộc sống ang ấy rất nhiều, nhiều người tiết xúc nói anh ấy “ghê lắm đó” mà tôi chẳng hiểu được hết nghĩa nhưng tôi chỉ nghĩ là thiếu gì thì bù đó vì tôi ngốc lắm( cũng có thể gọi là ngu rồi mọi người đọc hết câu chuyện sẽ biết).

Quay lại anh chồng tôi, trong mắt tôi anh là một người đàn ông thực thu anh luôn biết bảo vệ và che chở cho tôi. Lúc quen tôi được năm tháng anh dẫn về nhà dịp dỗ ông nội tại nhà anh và giới thiệu tôi với họ hàng. Anh nói với mẹ” con sẽ cưới em sau khi em ra trường”. Mẹ gật đầu. Tôi còn nửa năm nữa mới ra trường trong thời gian đó tôi hay đánh xe máy về nhà anh ấy một mình vì công việc của anh không rời khỏi công trinh được. Được cái nhà anh từ cha mẹ rồi tới người em gái đều thương tôi. Trong quãng thời gian quen anh tôi phụ cha anh xay cốm và bán cốm, mỗi lần phụ cha đều cho vài trăm để tôi chăm lo ăn uống nhà trọ. Rồi tôi ra trường tôi về sống chung với anh trong một ngôi nhà nho nhỏ, đó không phải ngôi nhà của anh mà là của người chủ cho anh ở để quản lý chỗ anh làm. Tôi ra trường thất nghiệp một tháng rồi tôi cũng xin được việc y tá trong một công ty. Sống với anh một thời gian tôi thấy anh hơi khác vì tôi ở đó mà như giấu giếm ai, anh bảo vào phòng lúc tối và đi làm sáng sớm.

May là lúc đó tôi mới nhận việc nên đi sớm về khuya thì có lợi chứ sao nhưng sau vài tháng công việc đã quen thì tôi cảm giác việc đi sớm về khuya thật là khó chiu. Rồi chuyện gì tới sẽ tới nửa tháng trước tết, buổi tối anh ấy ôm tôi vào lòng như thường lệ nhưng anh ấy thủ thỉ ” hay em về quê đi, sinh con lúc nào anh giàu anh sẽ lái xe du lịch rước mẹ con vào với anh”. Tôi nhìn anh và nói:” anh nói gì vậy em không thể sống thiếu anh, em quen hơi của anh rồi, cứ mỗi tối được anh ôm thì em mới ngủ đươc, em không chịu đâu”. Anh bảo nghe lời anh đi nhưng một lần nữa tôi không chịu. Rồi anh thay đổi giọng anh nói những lời cay độc, anh nói tôi là vật cản sự nghiệp nếu không yêu tôi anh ấy đã có sự nghiệp…. anh làm tôi bị tổn thương một lần nữa,anh ấy đổ lỗi cho tôi tất cả và cả lúc sau này tôi mới biết có chuyện là anh đổ lỗi cho người khác. Tôi vừa nói cho anh và tôi nghe vừa nói cho cả trời đất biết”: em sống có quá đáng gì đâu mà sao chuyện gì cũng xảy ra với em vậy trời…” anh im lặng. Trong đêm đó tôi khóc suốt và tất nhiên ngày sau đó tôi quyết định rời xa anh nhưng cha mẹ biết chuyện và bảo tôi về ở phòng cha. Tôi cũng yêu thương cha mẹ nên tôi không nghĩ gì và về ở phòng cha mong cha mẹ lay chuyển ý định của anh. Rồi trước tết mấy ngày anh bảo tôi về nhà anh ăn tết cho cha mẹ vui và hứa ra tết cưới tôi, vì vẫn còn yêu anh và monh anh thay đổi nên tôi cũng về nhưng anh lại không về chung tới mùng 2 tết thì anh về.

Tôi rất vui vì anh về và nghĩ anh sẽ dẫn đi chơi họ hàng nhưng anh về rất lạnh nhạt nhưng tối anh vẫn ngủ với tôi. Sáng sớm anh đi nguyên ngày và tôi hỏi không nói, tôi buồn thiu và quyết định ở tới mồng 4 lên. Tôi lên rồi tối đó anh gọi điện cho tôi bảo tôi đừng dính líu tới gia đình anh ấy nữa, anh ấy bảo tôi chết đi đừng báo hại anh ấy nữa. Tôi ngơ ngác rồi tới suy sụp tôi gọi điện về cho mẹ anh kể tất cả những lời anh nói và tôi cũng xin cha mẹ đừng la anh ấy và hãy ủng hộ quyết định của anh ấy.

Nhưng cha mẹ nghe xong lúc 7h tối là đánh xe từ Cần Thơ lên Bình Dương 12h đêm và nhờ người trọ kế qua trông chừng em. Cha mẹ lên thấy tôi mẹ ôm lấy tôi và khóc mẹ bảo: ” Có cha mẹ đây rồi con đừng lo”. Mẹ nói tôi anh ấy về xin cưới cháu ông chủ nhưng cha mẹ không cho cha mẹ chỉ xem con là con dâu thôi. Thế là tôi đã biết được lý do vì sao anh lại đối xử với tôi như thế nhưng tôi nghĩ anh thương tôi thật lòng còn người con gái kia thì là bàn đạp cho anh có công danh sự nghiệp thôi. Nhưng tôi vẫn đau vì tôi làm gì sai mà đối xử tôi như thế. Buổi tối đó chúng tôi chỉ chợp mắt được ít rồi trời sáng, chuyện xui nối tiếp nhau buổi trưa cha gọi tôi về đi ngủ thì chiếc xe air blade mới mua của cha tôi bị lấy mất ngay sau lưng chỉ cách 1 m và trong xe còn có 13 triệu nữa.

Tôi lại càng áy náy hơn vì là do tôi nữa rồi, tôi dằn vặt mãi thôi vì chiếc xe đó là công sức cả 1 năm cha đã làm miệt mài, lưng bị gai cột sống mà vẫn quay tay máy thật mệt. Trước khi cha mẹ về cha mẹ nói với tôi nếu tôi không phải là con dâu thì cha mẹ coi tôi là con gái, cha bảo tôi muốn học lên bác sĩ nữa thì cha sẽ nuôi cho( vì nhà tôi rất nghèo có thể nói 5 năm ở miền nam tôi chỉ sống với một ít tiền vay vốn sinh viên còn lại là tôi làm làm đủ thứ việc: công nhân, bảo vệ, nhân viên quán ăn…). Sau khi cha mẹ về tôi cũng nghĩ là sẽ từ bỏ anh ấy nhưng mọi chuyện lại sang trang mới.

Một tháng sau tết tôi vẫn đi làm bình thường nhưng về phía anh anh đã gọi điện cho tôi và nói anh đã nghỉ việc và muốn quay lại với tôi. Lúc đó tôi không chịu và tâm sự với sếp tôi, chị ấy cũng khuyên không nên quay lại. Nhưng anh năn nỉ rồi tới hăm dọa sẽ làm hại tới anh chị tôi. Tôi vừa thương anh chị vì đối với tôi việc tôi làm tôi chịu anh chị tôi rất hiền mặt khác tôi nghĩ tới nghĩa tình của cha mẹ và em gái anh vì gia đình có một người con trai. Lúc bình thường anh chính chắn còn lúc nổi giận Thì anh bất cần đời. Tôi nghĩ là cái duyên cái nợ vả lại chỉ có tôi nhu nhược mới chịu đựng nổi tính của ảnh nên tôi đành gật đầu quay lại.

Lạ một cái là anh quay lại vẫn quan tâm tôi như xưa vẫn luôn che chở tôi, anh nghỉ chỗ cũ anh làm sắt rồi làm nhôm kính một tháng anh làm tới 4 chỗ vì anh thẳng tính, đúng không chịu nhịn người quản lý nên nghỉ hoài. Biết tính vậy nên anh bảo tôi nghỉ việc đi buôn bán, Lời được lỗ chịu và làm chủ bản thân nhưng tôi không chịu vì suốt hai mấy năm tôi vùi trong sách vở chẳng biết buôn bán là gì, tôi như được bao bọc trong quả trứng tôi thấy mấy người bán hàng ghê ghớm quá mà tôi thì quá hiền chưa một lần dám chửi lộn ai. Nhưng vì ông năn nỉ rồi giận hờn tôi đành tặc lười:” được rồi em nghỉ có cơm ăn cơm có cháo ăn cháo không thì ăn xin nhưng miễn sao anh thương em là đươc”.

Và rồi tôi nghỉ việc trong sự tiếc nuối và la mắng của gia đình, bạn bè nhất là mẹ tôi. Những tháng ngày buôn bán tôi không thấy cực vì việc nặng chồng tôi làm hết còn tôi chỉ ngồi một chỗ bán hàng thôi nhưng bán hàng không phải dễ với những người như tôi tôi bán trái cây rất nhiều loại trái cây, mỗi loại phải biết cách chọn, chăm sóc và bảo quản như thế nào mà thú thực không phải người trong ngành thì chẳng biết cái gì cả mọi thứ tôi phải học và học.

Chồng tôi thì khỏi nói ông ở xứ trái cây nên biết nhiều lắm mà làm giỏi lắm tôi thì ngược lại nên ông la tôi hoài ngày ngày như cơm bữa. Buôn bán chúng tôi lỗ cả gần trăm triệu trong 6 tháng. Người ta nói đi buôn sao lỗ nhưng thật lời thì ít nhưng tiền phát sinh tiêu xài thì nhìu. Buôn bán không có dư chồng tôi lại trở nên cáu gắt thường xuyên chê tôi chẳng biết làm gì còn nói cưới tôi về để hầu tôi. Nhưng tôi chẳng biết nói lại mặc dù tôi nghĩ anh cũng làm tôi cũng đứng ngoài trời 12 tiếng chứ ít, rồi anh nói hầu anh đã giặt cho tôi bộ đồ nào chưa, anh đã nấu cho tôi bao nhiêu bữa ăn rồi. Anh khùng lên là anh chửi tôi, anh chê tôi ngu chê anh em tôi ngu mẹ tôi ngu… nhưng cái mà tôi mềm lòng là khi hết khùng hết giận lại yêu thương tôi. Rồi mấy ngày nay anh trở nên nhạt nhẽo tôi chỉ muốn rời xa anh thôi nhưng tôi còn mang cốt nhục của anh, mơ một đời anh bỏ tôi, còn 10 triệu nợ ngân hàng năm sau là hết hạn tôi đang mang bầu thì chỗ nào nó nhận nhưng cuối cùng vẫn chỉ là ông không bỏ tôi làm sao tôi có quyền đi và đi rồi thì có lỗi với cha mẹ anh lắm.

Mệt lắm rồi….

Hải Anh

Câu chuyện cảm động đầy yêu thương của người vợ muốn cho chồng mắt

Tối nay mình nghe được 1 câu chuyện cảm động từ 1 chương trình những câu chuyện cảm động tình yêu trên radio, câu chuyện về tình nghĩa vợ chồng.

Câu chuyện cảm động
Câu chuyện cảm động

Cô vợ 28 tuổi, Anh chồng 31 tuổi, Anh chồng bị mù cách đây 18 năm còn cô vợ thì hoàn toàn lành lặn, họ cưới nhau cách đây 3 năm, hiện tại đã có với nhau 1 đứa con hoàn toàn khoẻ mạnh và họ đến với chương trình từ thiện này với mơ ước của người vợ được lấy 1 mắt hiến cho chồng mình.

Người vợ rất yêu thương chồng và chủ động đề nghị được hiến 1 mắt cho chồng vì Cô muốn Chồng được nhìn thấy Con, được chơi đùa cùng Con, và được nhìn thấy chính bản thân mình mặc dù lúc đó khuôn mặt mình không còn lành lặn xinh đẹp nữa.

Mình chợt cảm thấy xấu hổ vì đã có những lúc vợ chồng mình chẳng thèm nói với nhau câu nào, chẳng thèm nhìn mặt nhau vì những lý do vụn vặt, hay có những khi gào thẳng vào mặt nhau những yêu cầu, những mệnh lệnh, những ấm ức của cuộc sống cứ thế trút lên đầu nhau mà chẳng mảy may suy nghĩ đến cảm nhận của đối phương.

Nếu lỡ 1 ngày chúng ta không còn có cơ hội bên cạnh yêu thương nhau, hoặc hoạ may chúng ta gặp những bất hạnh thì liệu chúng ta có dành cho nhau những hy sinh to lớn đó không? Bản thân mình cũng chẳng dám trả lời…

Cuộc sống với nhiều lo toan với những thực tế phũ phàng, nhưng mong rằng chúng ta hãy sống chậm lại để dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, trân quý nhau nhiều hơn và để được học lại cách yêu thương nhau.

Kết thúc của câu chuyện tình cảm động về tình yêu là ca phẫu thuật mắt không được tiến hành, người vợ dù rất rất muốn hiến mắt cho chồng nhưng vẫn không được, vì 2 lý do:
– Sau khi thăm khám thì mắt của người chồng thuộc loại không thể cứu chữa hay thay ghép gì được.
– Theo tính nhân văn trong ngành y thì không được phép lấy mắt của người đang sống khoẻ mạnh để ghép cho người khác, dù là người cho tự nguyện hay không tự nguyện.

Dù sao cũng chúc cho Anh Chị luôn có nhiều sức khoẻ và tình yêu mãi đẹp như vậy, Anh tuy không nhìn thấy ánh sáng nhưng Anh lại có 1 người vợ xinh đẹp vô cùng, Anh Chị nghèo nhưng lại tràn ngập hạnh phúc đơn giản bởi vì Anh Chị biết cách yêu thương nhau!

Nhớ nhé

Người đi qua đời tôi

Tôi đã đi qua nhiều người, và nhiều người cũng đã đi qua tôi. Cái chúng tôi trao nhau có những khi nhiều hơn một ánh mắt, dài hơn một con đường, hân hoan hơn cô dâu trong một lễ cưới và đau đớn hơn cả người bộ hành ảo tưởng về một dòng sông.

Có những người ở lại, và những người ra đi, có những người lại chỉ ngang qua như gió thoảng… Cái sự đến và đi, đôi khi ngỡ ngàng hơn chúng ta thường nghĩ. Cuộc đời con người vốn có nhiều cái giật mình, và một trong số đó là cái giật mình thảng thốt khi ta đánh rơi những cái vốn tin rằng sẽ mãi mãi bên cạnh. Người đời thường nói, chỉ đến khi mất đi, ta mới biết rằng mình đã có. Có lẽ vì vậy nên có những người đã được sắp xếp đến bên cuộc đời, chỉ để ta biết rằng cái giá của nuối tiếc chỉ được đánh cược trong một giây ta hờ hững.

Người đến với tôi
Người đến với tôi

Có những người tôi chọn đứng cạnh, và những người tôi rời bỏ (bỏ rơi?). Tôi sống chưa đủ lâu, nhưng cuộc sống của những người trẻ tự cho mình quyền vấp váp tin rằng đã đủ để biết được ai là người xứng đáng để mình tin. Chọn lựa một ánh mắt trong hàng triệu ánh nhìn ta bắt gặp trên đường để đi cùng nhau chẳng phải một điều dễ, cớ gì để không học lấy cách mà nâng niu?
Nhưng cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế. Đã qua rồi cái tuổi tin rằng chỉ cần mình sống tốt, và cuộc sống sẽ cười. Cái tốt của mình, còn phải đặt trong hàng ngàn cái tốt khác nữa, có khó quá hay không?

Để một người đi qua cuộc đời, suy cho cùng vẫn luôn là một điều đáng tiếc, dù họ có mang đến cho chúng ta điều tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Một bàn chân đi qua, thì kỷ niệm vẫn còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao nhiêu…

Chỉ là nước mắt mặn thêm, niềm tin bé lại, và ánh nhìn cuộc sống chậm rãi hơn.

Có một ngày, một người quan trọng nào đó cũng sẽ rời bạn mà đi. Nếu muốn ăn năn, hãy tự nhắc đến cái nỗi vô tâm, rong chơi dài rộng của bản thân, dù là vì lý do gì đi nữa mà họ để bạn lại một mình. Cứ tự trách mình rằng sao không yêu cho đủ, sao không sống thật hết lòng…

Nhiều khi chỉ ước cái nỗi vô tâm nhỏ như hạt cát, cái sự bận tâm về những điều day dứt còn bé hơn nỗi vô tâm.

Trước sau, tôi đã khóc, đã cười, đã sống, đã ngất nhiều giữa những mối quan hệ. Và rồi tôi lớn lên.

Tôi vẫn đang và sẽ buồn, đang và sẽ vui với những cái gặp mặt mà cuộc đời sắp xếp.

Chỉ mong rằng, Người Cần Tôi, Tôi Đến, Người Tôi Cần, Đừng Đi.!!!

Trịnh Thành

Tình yêu và hoa dã quỳ

Tôi tình cờ gặp em trên vùng đất này. Một cô gái có má lúm đồng tiền, chỉ chợt cười khi có ai đó nhắc đến mình. Em xinh đẹp, đẹp hơn một loài hoa dại. Ờ… đúng rồi, loài hoa dã quỳ, loài hoa mà em thích. Em hay thường nói với tôi: em giống hoa dã quỳ lắm, đã không yêu thì thôi, mà đã yêu thì rất mãnh liệt. Em cười thật tươi đôi má lúm đồng tiền ửng hồng lên trong nắng chiều, làm ngất ngây cả trái tim của những ai gọi là giá lạnh nhất.

Hoa dã quỳ
Hoa dã quỳ

Tôi yêu em, yêu cái nụ cười xinh xắn lúc nào cũng nở trên môi. Nhất là… ở cái vùng đất nổi tiếng là lạnh giá và khắc nghiệt này. Em của tôi vẫn hay đi dạo vào những chiều cuối ngày. Hoàng hôn đẹp thật, từng tia nắng vàng óng ánh chiếu dọc theo những sườn đồi làm nổi bật lên màu vàng của loài hoa dã quỳ. Gió thổi lạnh lắm, tôi kéo nhẹ em vào mình cứ như thế tôi và em đi dạo dọc theo con đường mòn. Tôi cứ bước bên em như thế thật lâu. Trong chiều hoàng hôn em thật xinh đẹp, nổi bật lên như loài Hoa hoàng hậu trong mùa đông này lạnh giá. Tôi cứ như thế, lâu thật lâu. Cảm nhận được tình yêu của tôi dành cho em thật nhiều. Tôi có thể ở bên cạnh em, có thể nhìn em nhưng lại không sao cất lên được lời: “Anh yêu em”.

Thời gian trôi qua, ngày chia tay rồi cũng đã đến. Em đến tiễn tôi vào một buổi chiều lạnh giá. Ánh nắng vàng đã ngã sang màu cam chiều rọi lên những nên bông hoa dã quỳ, càng làm nổi bật lên màu vàng của loài hoa dại đẹp đến ngây người đó. Tôi đứng cạnh em lâu thật lâu mà không biết nói gì cảm nhận được sự bồi hồi quyến luyến không muốn rời xa. Từng cơn gió thổi làm tung bay những lọn tóc của em càng làm em thêm xinh đẹp bội phần trong chiều giá lạnh. Mãi một lúc sau em mới cất tiếng hỏi: Anh… Anh không có gì để nói với em sao?

Tôi im lặng.

– Anh về rồi anh sẽ lên lại đây chứ phải không anh?

Tôi vẫn im lặng.
– Vậy anh có yêu em không?
Bất ngờ, tôi nhìn em một thoáng buồn tôi buột miệng:
– Anh xin lỗi.
Ánh nắng chiều chợt tắt những cơn gió lạnh rít lên rồi bất ngờ ập đến làm mái tóc em rối tung, em mặc kệ mọi thứ ngay cả khi có tôi ở đó. Không chịu gỡ lại làn tóc rối, em từ từ quay mặt về phía tôi. Lúc đó, tôi chợt nhận ra có hai giọt mắt vô tình đọng lại trên khóe mắt em. Sau một cơn mưa đau lòng, em bật khóc. Tôi cố nén nỗi đau như ngàn mũi tên đâm vào trái tim mình. Bước lên xe trở về thành phố, vậy là tạm biệt em, tạm biệt loài hoa dã quỳ, tạm biệt vùng đất lạnh. Xe đã đi thật lâu… thật lâu, quay đầu lại bóng em bây giờ đã là một điểm nhỏ… nhỏ dần, dần xa, xa thật xa tôi chợt cảm nhận được vị mặn trên đầu môi. Từng giọt nước mắt tuôn trào nơi khóe mắt, xin lỗi em. Xin lỗi em thật nhiều. xin lỗi em vì tôi đã không dám nói yêu em nhưng chỉ có vậy em mới có thể mãi mãi là một loài hoa dại xinh đẹp ở vùng đất lạnh. Tình yêu của tôi dành cho em thật nhiều nhưng lại quá mong manh, mong manh như chính loài hoa dã quỳ. Chỉ cần một cơn gió nhẹ thoảng qua thôi, cũng có thể lay động được. Vì tôi biết rằng em mãi mãi không bao giờ thuộc về tôi, em thuộc về vùng đất lạnh đã sinh ra và nuôi dưỡng em là bông hoa của vùng đất đó. Tạm biệt em, tạm biệt loài hoa dã quỳ. Hãy sống hạnh phúc với những gì thuộc về em – em nhé!

Người yêu mới có người yêu cũ

“Đây là những dòng tâm sự mà tôi có thể viết nên lời, tôi thật sự rất đau, liệu có liều thuốc nào cho tôi để xoa dịu nỗi đau này không? – Hãy gọi tôi là Cỏ Lác Lim”

 

Cỏ lác liêm - Ảnh minh hoạ
Cỏ lác liêm – Ảnh minh hoạ

– Em à, khi nào em buông tay anh hả em?

– Khi nào em buông tay anh, em sẽ nói trước với anh một tháng anh nhé!

“Ừ khi nào em buông tay anh, hãy nói trước với anh một tháng em nha!” Mỗi lần chúng ta gặp nhau, khi đưa em về anh đều nói với em câu này, anh còn nhớ không chàng lính nhỏ.

Em nhớ lúc mình mới quen, chỉ một đêm nói chuyện thôi, sáng hôm sau anh đã quyết định đưa em đi làm, em dậy trể, làm anh phải đợi hơn 30 phút, em biết anh rất bực mình em, nhưng chỉ cái giọng nói ngáy ngủ của em,  mà anh bảo anh yêu em ngay giọng nói đó.

Ngày đầu tiên mình gặp nhau, tối hôm đó em bận làm, còn anh xuống ca trực, anh mang chiếc máy ảnh đi vòng vòng chụp ảnh, đợi em tan ca. Bến Ninh Kiều lúc nào cũng đẹp đúng không anh, mà anh và em chỉ được một lần đặt chân chung đến. Em và anh, hai con người, hai tuổi tác, hai công việc, hai hoàn cảnh, hai địa vị khác nhau, nhưng lại có điểm chung là ai cũng từng có quá khứ. Anh mới chia tay người yêu 2 tháng, còn em cũng mới chia tay bạn trai 1 tháng. Anh biết em buồn, nên đã đem những câu chuyện cuộc sống ra an ủi.

– Em à, anh ví dụ nhé, giả xử có một chiếc cầu, em đang đi trên chiếc cầu đó, nhưng vô tình chợt ngã, làm chân bị lấm, hỏi em có để đôi chân lấm mà đi tiếp, hay dừng lại rửa sạch rồi mới đi?

Lúc đó em đã nói với anh rằng:

– Em sẽ rửa sạch rồi mới dám đi tiếp, vì em sợ chiếc cầu sẽ bị dơ, làm người đi sau có thể ngã.

Anh lại hỏi em:

– Nếu sau này người yêu cũ em quay về, khi em có người yêu mới, em có bỏ người mới mà để họ quay lại với em không?

Em do dự không biết trả lời thế nào bằng câu hỏi ngược lại:

– Nếu là anh, anh có quay lại với họ ko?

– Không – Anh trả lời em một cách thẳng  thắng.

Anh biết người yêu cũ của em không tốt với em, em đừng quay lại em nhé, họ chỉ lợi dụng em thôi, rồi họ sẽ để lại cho e những nỗi đau lớn hơn. Đối với anh ấy, em không còn được trân trọng, nhưng đối với anh thì khác.

“Hiểu đời”, anh đã cho em nghe, em không ngần ngại mượn bờ vai anh, để tìm chốn bình yên, và bên anh em bình yên thật, cảm giác mà trước đây em chưa từng có. Và mình đã yêu nhau.

Anh đưa đón em đi làm mỗi ngày, trong đôi mắt của bao người em là người may mắn.

Rồi em mất việc, anh cũng đến bên em động viên an ủi.

Tròn 40 ngày yêu thương, tình cảm mặn nồng, đôi ta như thuộc về nhau tất cả, em minh bạch không dấu anh điều gì cả, cả hiện tại lẫn quá khứ, vậy mà lúc nào anh cũng tỏ vẻ nghi ngờ. Tình cảm anh dành cho em bắt đầu thay đổi, không còn quan tâm em như trước nữa, em nhắn tin anh không trả lời, gọi điện thoại thì máy bận. Em vẫn chờ, vẫn đợi, vẫn nhắn tin cho anh mỗi ngày. Em nghĩ chắc anh vì công việc, vì gia đình, vì buồn những lời nói vô tình của em nên anh mới thế. Em tự động viên mình, rồi anh sẽ về thôi mà, đừng buồn Cỏ nhé.

Rồi 1 tháng, 2 tháng trôi qua vẫn thế, anh vẫn im lặng.

Anh này chàng lính nhỏ, anh lỗi hẹn rồi, em đau lắm. Hôm qua em vô tình vào facebook của cô ấy, người yêu cũ của anh. Em biết anh chưa từng quên cô ấy, nhưng đã vội đến bên em, rồi khi cô ấy quay về, anh chọn cách im lặng với em, để quay lại với cô ấy. Anh có biết em đau như thế nào không, và những câu chuyện cuộc sống, những lời anh nói với em

ko còn ý nghĩa nữa. Em biết phải làm sao đây, kết quả của những ngày yêu thương, những ngày đợi chờ là thế sao, anh à, em nên cười hay khóc đây, khi anh cũng như bao người khác, cũng lừa dối tình cảm em. Có giọt nước mắt đã rơi trên phím chữ rồi…

Anh à còn nhớ câu này không: “Nếu em bỏ được quá khứ của em, anh sẽ dành nữa cuộc đời còn lại để chăm sóc và yêu thương em”. Em là một đứa ngốc phải không anh!

Em biết rồi, anh ạ, người yêu mới của em. Em chỉ là Cỏ thôi, bám bụi đường, vậy mà dám đi sánh cùng Hoa trong nhà cao vườn kính, làm sao được phải không anh.

“Khi nào em buông tay anh, em sẽ nói trước với anh một tháng anh nhé”, đúng như lời nói, em buông tay anh nhé, một tháng sao mình chia tay, dù anh và em không ai nói với ai lời nào, trả anh về với Hoa của anh đấy, người yêu cũ của anh.

Sáng nay trời lại mưa, vẫn trong em một chút buồn, dư âm ngày hôm qua, ngày hôm qua em đã khóc, gần 4h sáng mà em vẫn không thể dỗ mình vào giấc ngủ, thật khó để quên anh

lắm, nhưng phải quên thôi. Với anh em chỉ là một người thay thế, một trò đùa, hay cái cảm nắng mùa hè, hè hết thì cái cảm nắng ấy cũng mất đi. Em chấp nhận tất cả, thầm chúc anh và cô ấy hạnh phúc.

“Tôi vẫn đợi giữa dòng người vội vã

Mặc chiều về tôi vẫn đứng chơ vơ

Ai trong tay cầu mong người hạnh phúc

Quay lưng rồi tôi lặng lẽ bước đi”

…..

Cỏ Lác Lim

Em ghét anh!

Có lần, hình như trong một cơn say, em đã nói: “Thực ra em ghét anh, ghét kinh khủng”. Người ta có lẽ quá bất ngờ, nên bàng hoàng hỏi lại: “Anh đã làm gì…?”.

Em ghét anh
Em ghét anh

Ừ nhỉ, em bỗng giật mình nhìn lại, len lén nhận ra một sự thật, công bằng mà nói, kẻ đáng ghét là mình mới phải! Anh luôn đối đãi với em lịch sự, nhẹ nhàng, có phần chịu đựng đứa con gái ẩm ương, trái tính. Đôi khi chỉ vì một lời nhắc nhở hơi “nhấn mạnh” của anh cũng đủ khiến em bật khóc, leo xuống xe đóng cửa cái rầm. Khi anh bảo, em nên tập lùi xe nhẹ nhàng, đừng vội vàng như vậy, em ngang ngạnh cãi, em quen rồi, từ bé đến giờ không làm được cái gì chậm chạp hết.

Anh nín lặng ngó ra ngoài, dường như… hết chịu nổi. Khi anh buông một câu “gộp” rằng, nhắc em bao nhiêu lần là đừng quên cài số tay, nguy hiểm lắm em biết không, em đã hùng hổ bắt bẻ: “Bao nhiêu lần là… mấy lần, sao anh chỉ giỏi nói năng tổng hợp kiểu như vậy nhỉ?”. Lần đó, anh cũng tảng lờ, nhường nhịn…

Mình dường như chẳng ưa nhau từ cái nhìn đầu tiên lúc “thầy trò” nhận mặt, nhận xe. Người còn trẻ mà đăm đăm khó tính như ông cụ, đó là cảm giác đầu tiên không dễ ưa của em về anh. Rồi sẵn lòng đầy “thành kiến”, nên em lúc nào cũng nhăm nhăm chực chờ gây sự. Lớp học bốn người, chỉ mình em là nữ. Bọn trai “trẻ trâu” kia luôn hào hứng nhìn em tuyên chiến với… anh thầy thực hành có bề ngoài đạo mạo.

Em tận dụng ưu thế phái yếu của mình mọi nơi mọi lúc, từ lấn đường ưu tiên cho tới đá lông nheo với cánh tài xế ngoài đường để giành chút thuận lợi. Đôi khi em lả lơi ngọt ngào với thiên hạ chẳng phải thử coi bản thân có còn “bén” hay không, mà thâm tâm cứ muốn tìm hiểu xem, có ai bên cạnh mình… bực bội gì không.

Nhưng hình như em lầm và ảo tưởng. Ngồi bên em suốt hành trình, chắc anh luôn nơm nớp lo đạp thắng phụ, đề phòng đứa con gái có thể tùy hứng vù ga bất tử; anh luôn giữ thái độ thản nhiên lạnh lùng đến mức đáng ghét. Có lần em thả dốc cao, anh đưa tay phụ em giữ vô-lăng, bàn tay anh chạm vào tay em, nóng rẫy.

Xe vừa kịp lướt xuống, em đã lầm bầm “bỏ tay ra!” trong tiếng cười hăng hắc của bọn con trai thực hành chung nhóm. Anh lúng túng phân bua là sợ em chưa quen, dễ lạc mất lái. Em cười nhạt “trả treo” ngay: “Dễ gì, anh chỉ khéo lo!”. Làm sao anh biết, bàn tay ấy chạm vào khiến em còn run đến nhường nào.

Một lần vui vui, anh kể bâng quơ là cũng nhiều học viên dễ thương lắm, chẳng… quát nạt người hướng dẫn bao giờ. Em hơi chột dạ, nghĩ ngợi rằng, có khi nào anh xiên xỏ mình không nhỉ? Mà xét tới xét lui, giọng em cũng nhẹ nhàng dễ nghe, chưa tới mức bị coi là ăn hiếp người mình phải gọi bằng “anh thầy” đó chứ! Suy diễn thêm, nếu học viên nào cũng “thứ dữ” như em, chắc là anh bỏ nghề thì phải! Đã lỡ mang tiếng xấu như vậy rồi, em đâu cần khách sáo gì thêm nữa, đúng không anh?

Em ghét anh! Đó chẳng phải là câu dỗi dằn kiểu “nói không là có” của một cô bé mới lớn. Vì cả em và anh đã quá cái tuổi ô mai giả đò ấy khá lâu rồi. Mà nếu nói, mình ghét bỏ nhau theo kiểu ân oán thù hằn thì chắc cũng không phải… Em tự bào chữa cho bản thân như thế, sau vài lần “giở quẻ” khiến anh ít nhiều xiểng liểng. Em vốn ngang ngược. Dở hơi. Mưa nắng. Khó bảo. Luôn thích làm chuyện khác thường, trêu ngươi những người nghiêm túc, cẩn thận, bài bản như… anh.

Để một ngày, em bỗng thấy mình hoang mang. Phải chăng, có duyên mới gặp, có nợ mới… ghét nhau nhiều? Gặp gỡ một người, chia xa một người là định mệnh hay chỉ ngẫu nhiên? Khi khóa học kéo dài gần nửa năm rồi cũng đến ngày kết thúc, ngoài một dãy số điện thoại và một mớ kỷ niệm có vẻ “khó nhằn”, “khó nuốt” ra, em còn lại gì để nắm níu một khoảng thời gian chẳng dễ để quên trong đời?

Chưa kịp xa mà em đã thấy mình cuồng điên vì nhớ. Em càng nôn nóng muốn chứng minh là em “ghét” anh.

 HOÀNG MY