Category Archives: Tâm sự hôn nhân

Vợ mê facebook, ngại “yêu” chồng

Chỉ vì facebook mà vợ tôi quên luôn cả trách nhiệm làm vợ với chồng. Mỗi khi tôi động vào người là cô ấy kêu mệt…

Vợ mê facebook quên chồng
Chỉ vì facebook mà vợ tôi quên luôn cả trách nhiệm làm vợ với chồng. Mỗi khi tôi động vào người là cô ấy kêu mệt…

Tôi chưa bao giờ tâm sự chuyện riêng của mình lên báo chí hay các trang mạng xã hội. Nhưng thời gian gần đây tôi cảm thấy buồn và bức xúc quá, tôi quyết định viết lên đây những dòng này để xin ý kiến độc giả.

 

Vợ chồng tôi cưới nhau được 3 năm, có con 2 tuổi. Từ sau khi làm đám cưới, chuyện “vợ chồng” của chúng tôi đều diễn ra rất đều đặn, vợ tôi cũng không mấy khi từ chối đề nghị “yêu” của tôi, nhìn chung tôi cảm thấy hài lòng về khả năng tình dục của cô ấy.

Nhưng thời gian gần đây vợ tôi bắt đầu thay đổi, khoảng 1 tháng nay cô ấy đi làm về muộn. Về đền nhà thì lại chúi đầu vào chiếc điện thoại chơi facebook. Nói như mọi người bây giờ là vợ tôi ăn facebook, ngủ facebook.
Đi làm về, là cô ấy bật facebook trên Iphone rồi chat với bạn bè. Ăn cơm xong, cô ấy không dành thời gian xem ti vi hay chơi với bố con tôi như mọi khi mà giao con cho ô sin và bà ngoại, chạy ngay vào giường nằm mở facebook ra và cười một mình. Cô ấy cứ như vậy cho đến 11-12 giờ đêm, có hôm đến 1 giờ sáng mới đi ngủ. Thế mà sáng dậy, cô ấy đã lại mở facebook trên điện thoại để xem.
Ừ thì thôi, đi làm cả ngày đây cũng là cách để vợ giải trí, thư giãn, nên tôi cũng chưa có ý kiến gì. Chỉ có điều, vì facebook mà cô ấy quên luôn cả trách nhiệm làm vợ với chồng. Mỗi khi tôi động vào người vợ thì cô ấy càu nhàu, kêu là cô ấy vừa mới đi ngủ, để yên cho cô ấy ngủ để mai còn đi làm. Tính tôi thì hay tự ái, và cũng không muốn cưỡng ép vợ, nên thôi luôn. Nhưng nói thật là tôi rất bức xúc, vì nếu cô ấy thức muộn do công việc đã đành, đằng này thức muộn để chơi facebook.
Tình trạng này đã kéo dài cả tháng nay làm tôi cảm thấy mệt mỏi và ức chế vô cùng. Tôi đã nhắc nhở cô ấy nhiều lần, nhưng vợ tôi chỉ nghe rồi bỏ đấy, không thực hiện. To tiếng cãi vã thì ngại với mẹ vợ, vì mẹ vợ tôi đang ở với vợ chồng tôi để phụ ô sin chăm cháu, mà im lặng thì không chịu nổi.
Bây giờ tôi không biết phải làm cách nào để vợ quên facebook và quay lại chăm sóc chồng con nữa.
Dương

Tôi bị chồng phát hiện “tân trang” lại trinh tiết

Tôi đã sai khi đã yêu hết mình với mối tình đầu tiên, dể bây giờ tôi phải trả giá bằng chính cuộc hôn nhân của mình.

Chồng khinh khi biết tôi không còn trinh tiết
Tôi đã sai khi đã yêu hết mình với mối tình đầu tiên, dể bây giờ tôi phải trả giá bằng chính cuộc hôn nhân của mình.

Tôi và chồng cưới nhau năm tôi 25 tuổi, lúc ấy tôi là một cô gái đã không còn nguyên vẹn, cũng chỉ tại tôi nghĩ về hôn nhân và tình yêu khá đơn giản. Tôi cứ nghĩ trong tình yêu thì không nên ích kỷ, cứ yêu, cứ sống hết mình trong tình yêu thì sẽ được đền đáp. Nhưng chẳng phải như vậy.

Đàn ông không hề đơn giản như tôi nghĩ, khi yêu, họ muốn người con gái yêu họ phải hết mình, nhưng họ lại không đủ can đảm để cưới người con gái ấy làm vợ. Dù họ thừa biết rằng, cô gái ấy chỉ “hết mình” với riêng họ thôi.

Người đàn ông đầu tiên của tôi cũng vậy, anh ta không đủ can đảm cưới tôi làm vợ dù tôi đã trao cho anh tất cả những gì ngọt ngào nhất của tình yêu, và chẳng tiếc anh ta bất cứ thứ gì.

Anh ta bảo, anh hiểu tình yêu của tôi dành cho anh là có thật, nhưng cái thứ tình yêu “chẳng còn lại gì” ấy chỉ hợp để yêu, không phải để cưới. Anh quyết tâm chia tay với tôi cho dù tôi quỳ xuống van xin anh nghĩ lại, trước khi ra đi, anh tặng tôi một lời khuyên, anh bảo: “Nếu em muốn một người đàn ông cưới em làm vợ, thì khi yêu hãy giữ lại chút gì đó cho riêng mình”.
Tôi nhớ mãi câu nói hôm đó của anh, và suy nghĩ rất nhiều về nó. Có thể anh đúng, tôi đã sai lầm trong tình yêu nên đã yêu hết mình với mối tình đầu tiên và bây giờ phải trả giá. Thế mới biết, sự “nhiệt tình” của phụ nữ trong tình yêu đôi khi lại mang đến những phiền toái cho chính họ, bởi sự ích kỷ của người đàn ông họ yêu.
Cuộc tình đầu nguôi ngoai hơn khi người yêu tôi đi lấy vợ, vì lúc đó tôi biết tất cả đã chấm dứt, anh sẽ không bao giờ thuộc về tôi nữa. Tôi cũng bắt đầu mở lòng mình ra đón nhận tình yêu, nhưng rút kinh nghiệm tình yêu đầu, tôi kín đáo hơn và chín chắn hơn trong tình yêu. Tôi quyết nói không với sex trước hôn nhân, và cũng không dành sự nhớ nhung cho người yêu quá nhiều, vì tôi sợ anh sẽ lại bỏ tôi đi vì nghĩ tôi là người con gái dễ dãi, tôi sợ cho nhiều rồi lại mất đi nhiều.
Rồi tôi cũng “trói” được người đàn ông ấy. Để giữ được anh suốt cuộc đời mình, tôi đã phải đi “tân trang” lại trinh tiết. Nhưng mọi chuyện thật tồi tệ, khi đêm tân hôn anh phát hiện ra tôi là một cô gái chẳng còn trong trắng, anh bảo anh đã “qua tay” nhiều gái trinh, nên ai còn, ai mất anh biết hết, đồ giả, đồ thật anh biết hết. Nếu không khai thật với anh, anh sẽ đưa tôi trả về với bố mẹ sau đêm tân hôn.
Chẳng còn cách nào khác, tôi phải thú nhận với anh tất cả mọi chuyện. Anh đồng ý không trả tôi về với bố mẹ, nhưng từ đó luôn tỏ thái độ xem thường tôi. Anh bảo, cái loại con gái ngủ với trai trước khi cưới thì còn có giá trị gì?.
Tôi biết mình sai, biết mình có lỗi với anh nên cố gắng chịu đựng, tôi chỉ mong có đứa con là sợi dây gắn kết tình cảm vợ chồng thì chồng tôi sẽ thay đổi tính nết.
Nhưng có con rồi, mà chồng tôi vẫn chẳng buông tha tôi, mỗi khi cáu, khi giận, khi công việc không diễn ra theo đúng ý của anh là anh lại chửi bới tôi và coi thường tôi.
Nhiều lần quá mệt mỏi, tôi đề nghị anh hãy tôn trọng mình, nhưng anh bảo, con gái chưa chồng đã ngủ với đàn ông thì còn giá trị gì đâu mà đòi hỏi. Lẽ nào giá trị người con gái lại nằm ở màng trinh hay sao hả các anh?
Dịu

Chồng khen cave “chuyên nghiệp” hơn vợ

Anh đi cả đêm rồi sáng ra trở về trong bộ dạng thất thểu, tôi hỏi anh đi đâu, anh bảo anh đi ngủ với cave.

Anh đi cả đêm rồi sáng ra trở về trong bộ dạng thất thểu, tôi hỏi anh đi đâu, anh bảo anh đi ngủ với cave.
Anh đi cả đêm rồi sáng ra trở về trong bộ dạng thất thểu, tôi hỏi anh đi đâu, anh bảo anh đi ngủ với cave.

Tôi và chồng cưới nhau được hơn một năm thì sinh con, hiện con tôi mới được gần 1 tháng tuổi. Chồng tôi là người đàn ông có nhu cầu cao trong chuyện chăn gối, vì thế “chuyện ấy” của vợ chồng tôi diễn ra rất đều đặn.

Nhưng thời gian gần đây, do có thai, sợ ảnh hưởng đến sức khỏe hai mẹ con nên tôi thường xuyên phải từ chối chồng, khiến anh ấy không hài lòng.

Sau thời gian bầu bí lại là thời gian tôi ở cữ do sinh em bé, tôi mới sinh được chưa đầy một tháng, các vết khâu vẫn chưa liền, vì vậy không thể đáp ứng được nhu cầu của chồng. Tôi cũng nói để chồng thông cảm và đợi thêm một thời gian nữa cho các vết khâu lành lại, nhưng chồng tôi tỏ thái độ rất bực dọc.

Có lần, bị vợ từ chối, anh cho rằng tôi không còn yêu anh, tôi coi thường anh nên lặng lẽ bỏ đi trong đêm. Cả đêm hôm đó anh không trở về nhà làm tôi không sao chợp mắt được. Sáng ra, anh mới lò dò về trong bộ dạng thất thểu, tôi hỏi anh đi đâu, anh bảo anh đi ngủ với cave. Anh còn bảo, công nhận nó “chuyên nghiệp” thật, đáng để em học tập.
Tôi nghĩ chồng chỉ đùa tôi cho bõ tức, anh lại đang giận nên cũng chẳng để ý làm gì, nhưng thời gian gần đây anh hay bỏ đi qua đêm không về, thu nhập cũng không đưa đủ cho tôi như trước nữa. Anh cũng không đòi hỏi chuyện chăn gối với tôi, nghi ngờ chồng, thi thoảng tôi hay lén kiểm tra túi quần, túi áo của anh thì phát hiện vỏ bao cao su đã sử dụng.
Tôi làm ầm lên và bảo anh giải thích về chuyện này, anh bảo có gì mà phải ầm ĩ, vợ không chiều thì anh đi “bóc bánh” bên ngoài. Khi nào em hết thời gian ở cữ, các vết khâu lành lại anh sẽ chấm dứt chuyện “bóc bánh”. Tôi biết đây không phải là lời nói đùa, sự thật là chồng tôi đã “bóc bánh trả tiền”.

Khoảng trống

Khác với những lần trước, nhận được điện thoại hẹn gặp của Quân là cô tắt máy tính, hớn hở dắt xe rời công ty phóng nhanh đến đó. Lần này, cô uể oải dắt xe ra, chậm rãi nổ máy. Suốt chặng đường, cô cứ ước gì quãng cách xa hơn để cô có thêm chút thời gian suy nghĩ chuyện có đến hay không?

Khoảng trống
Khoảng trống – Ảnh minh họa

Cô cố xua tan cảm giác tội lỗi khi nhớ đến Tình – chồng cô. Bất giác, cô ứa nước mắt rồi rồ ga vọt lên khi nghĩ đến tin nhắn chiều nay cô gửi cho Tình, hỏi anh đang ở nhà hay ở đâu, Tình đáp: “Đi với bạn rồi. Cứ cơm nước trước đi”. Con gái đã về quê nghỉ hè, quyết định đến với Quân, là do cô sợ nỗi trống vắng nếu phải mở cánh cửa bước vào nhà lúc này.

Cô gặp Quân trong một chuyến từ thiện do hai công ty phối hợp tổ chức. Từ những chia sẻ ban đầu, lâu dần cô cho phép Quân bước vào cuộc sống của mình như một sự bù lấp, nhất là vào những buổi chiều tan sở, cô không biết làm gì để giết thời gian. Cô đã cố gắng “hâm nóng” cuộc hôn nhân, tìm cách kéo chồng về với gia đình, trở lại là người đàn ông cô say đắm trước kia nhưng đành bất lực. Cô làm sao có thể thành công được khi Tình không chịu “hợp tác”. Nhiều lần nghĩ đến chuyện ly hôn, cô sợ làm tổn thương con gái. Thế là, cô đành đến với Quân, tìm kiếm một thứ hạnh phúc phù du, thấp thỏm, tội lỗi, nhưng lại có sức mạnh nâng đỡ tinh thần giúp cô tiếp tục chịu đựng cuộc hôn nhân không hạnh phúc.

Gia đình đã cấm cản khi biết cô yêu Tình, một chàng trai ham chơi, lười biếng. Cô bất chấp mọi khuyên can, tin chắc mình đủ sức cảm hóa Tình, giúp anh sống có trách nhiệm hơn. Cô tin, tình yêu và những ràng buộc hôn nhân sẽ giúp Tình thay đổi. Anh thay đổi thật. Không còn tụ tập bạn bè ăn nhậu, cờ bạc trắng đêm, Tình lao vào công việc để chứng minh mình chơi thì chơi nhưng khi làm là luôn hết mình. Quan trọng hơn, anh không để cô buồn, muốn cô tự hào, nở mặt vì đã lựa chọn đúng đắn. Tình giỏi, cô yêu anh cũng vì lẽ đó. Đứng ra nhận thầu xây dựng cùng lúc mấy công trình, chỉ trong vòng bốn năm, Tình đã mua được nhà, lo cho vợ con đầy đủ. Cô sống trong hạnh phúc, sự bảo bọc, khiến nhiều người ghen tỵ. Đến một ngày, cô nghi chồng ngoại tình khi phát hiện chiếc áo anh thơm mùi nước hoa nữ. Cô hỏi, chồng giải thích là do bữa tiệc ăn mừng công trình hoàn thành của mấy anh em ở quán có tiếp viên. Cô tin. Thêm lần khác, nhìn lưng áo anh vương mấy sợi tóc dài mà cô dù cố tình đo ngửa đo nghiêng, vẫn thấy tóc mình ngắn hơn. Cô làm dữ, anh thừa nhận đang yêu một cô gái, hứa chấm dứt.

 

Cô dành nhiều thời gian hơn cho chồng, cho gia đình, mong kéo chồng quay về nhưng vô ích. Tình bắt đầu mượn cớ công việc, theo những chuyến công tác biền biệt. Nếu có về, anh cũng say bí tỉ. Năm con gái vào lớp 2, một hôm, Tình quỳ sụp xuống chân xin cô đồng ý bán căn nhà đền bù cho công trình thua lỗ. Tình hứa sẽ gầy dựng lại, đền cho cô căn nhà khang trang hơn, hứa là một người chồng, người cha tốt, không để cô đau buồn nữa. Tìm hiểu, cô ngỡ ngàng biết không phải do công trình thất bại, mà vì Tình đổ nợ từ những canh bạc lớn. Cô vẫn đồng ý cho anh thêm cơ hội nhưng lời hứa gió bay. Từ ngày chuyển sang sống cảnh nhà thuê, Tình không còn muốn làm ăn. Anh quan niệm té đâu, đứng dậy đó nên tiếp tục cờ bạc để gỡ gạc. Cuối cùng, vẫn là cô nài lưng làm việc để trả nợ cho chồng.

Tình thất nghiệp, quay lại cảnh sống hoang đàng lúc trước. Thời gian biểu của anh là ngày ngủ, đêm tụ tập đánh bài, ăn nhậu khiến cô chán nản, không khí gia đình nặng trĩu. Vợ chồng không còn dành cho nhau những lời dịu ngọt, tiếng “anh – em” trìu mến. Tình trở nên cộc cằn, thô lỗ. Đến với Quân là cách cô cứu rỗi tâm hồn mình, xóa nỗi buồn và khỏa lấp sự cô đơn, thiếu hạnh phúc khi sống bên chồng. Tất nhiên, lương tâm cô cắn rứt, cảm giác rất hối hận sau mỗi lần rời điểm hẹn quen thuộc. Nhưng, cô đã quyết, cuộc gặp với Quân chiều nay sẽ là lần cuối. Cô muốn chia tay, không để mình cũng trở thành người góp phần phá tan chính mái ấm của mình. Cô sẽ tìm một phép giải cho cuộc hôn nhân, vực nó dậy.

Dừng xe trước nhà, cô mừng thầm khi trong nhà sáng điện. Tình đã về. Cô nghĩ đến bữa cơm muộn màng sẽ nấu cho cả hai. Nhưng, bước vào nhà, cô khựng lại. Trước mắt cô, Tình và đám chiến hữu đang “sát phạt” nhau. Thấy cô, Tình giả lả: “Tụi anh kẹt quá nên mới kéo về đây, em thông cảm nhé”. Cô sững người, chảy nước mắt. Cô quay đi, những bước chân rất nhanh như muốn trốn chạy. Cô dắt xe ra khỏi cổng, quờ quạng gửi đi một tin nhắn: “Em cô đơn quá!”.

 TUYẾT DÂN

Yêu chân thành?

Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái, tim bà nhói lên. Cô xinh đẹp và trong trẻo như một trang giấy trắng.

Người yêu chân thành
Người yêu chân thành

“Cô người yêu cũ nói với cháu là anh ấy nghiện ma túy nhưng cháu không tin”, cô thổ lộ với bà bằng ánh mắt tin cậy.

Bà nín lặng, giằng xé không biết có nên nói thật với cô hay không. Ngay cả trong mơ, bà cũng không dám mơ có được đứa con dâu như thế này. Dậy lên trong bà niềm hy vọng về một tình yêu tốt đẹp sẽ cứu vãn đứa con trai hư hỏng của bà, cứu gia đình bà khỏi vũng lầy của hổ thẹn. Có lần, con trai bà đã đưa về một cô gái cùng hội cùng thuyền. Trước sự phản đối kịch liệt của bà, cô gái cười khẩy: “Cháu với con trai bác xứng đôi vừa lứa mà”.

Từ đó, bà triền miên trong nỗi lo con trai mình nhất định đòi cưới cô gái “xứng đôi vừa lứa” đó. Vậy mà, giờ lại là cô gái trong sáng này đây. Chắc là ông trời đã thấu lời cầu nguyện của bà. “Mình nên nói thật không hả ông?”, bà hỏi chồng. Chồng bà nín lặng thật lâu: “Tùy mình!”.

Bà cám ơn trời, đổ thừa tại ông trời đã đưa đường dẫn lối cho cô quen với con trai mình. Ừ, thì vợ chồng bà im lặng chứ không lừa dối. Mà biết đâu… Bao lần bà tự trấn an mình như vậy khi thấy con trai mình cố gắng sống đàng hoàng hơn.

Nhưng, sức mạnh tình yêu không bằng sức mạnh của nàng tiên nâu. Không lâu sau ngày cưới, con trai bà quay lại đường cũ. Biết mình lấy phải người chồng nghiện, con dâu của bà không thốt lời oán trách chồng và nhà chồng lừa dối, chỉ lặng câm mà héo úa dần.

Đứa cháu nội sinh ra ốm yếu gầy gò bỗng trở thành vị cứu tinh. Con trai bà long trọng hứa “sẽ là người cha tốt để con không phải hổ thẹn”. Không khí gia đình bà đang vui vẻ hơn, ấm áp hơn thì con trai bà đột ngột bị hốt vào trại cai nghiện. “Sao lại vậy hả con?”. Câu trả lời “Con chỉ định hút lần cuối cùng”. Bà nghe câu này quá nhiều lần rồi.

Mỗi tháng một lần bà và con dâu vào trại thăm nuôi. Vẻ cam chịu của con dâu khiến bà thấy mình có lỗi. Bà chăm sóc cháu nội và con dâu hết lòng như để bù đắp. Nhưng, chẳng thể nào bù đắp lại tuổi xuân và niềm tin bị đánh cắp. Con dâu bà tìm niềm tin nơi khác. Bà cắn răng nhìn con dâu đi bên cạnh người đàn ông lạ, làm ra vẻ như không thấy con dâu dạo này chăm chút áo quần hơn, có nhiều lý do hơn để ra ngoài vào buổi tối.

Đến một ngày, con dâu bà lí nhí: “Thưa ba mẹ… con xin lỗi…”. Chồng bà thở hắt ra, quay mặt đi. Bà nuốt nước mắt cười: “Ừ, ba mẹ hiểu mà, con còn trẻ, đời còn dài… Con trai của mẹ vô phúc nên… Ba mẹ mong con được hạnh phúc”.

Yêu chân thành
Yêu chân thành

Người đàn ông đó đón con dâu bà đi vào một ngày cuối mùa mưa. Ông ta cũng tử tế khi đã đợi con dâu bà cho em bé bú được đủ hai năm, theo lời khuyên của bác sĩ. Thật ra là bà lấy cớ cho bé bú hai năm để kéo dài thêm thời gian, biết đâu con dâu nghĩ lại… Bà biết hy vọng đó là ích kỷ nhưng không thể không bám víu. Mai này vào trại thăm nuôi, không thấy vợ đi cùng mẹ, con trai bà sẽ ra sao? Rồi còn đứa cháu nội nhỏ xíu này nữa… Bà kiếm cớ kéo dài thời gian cũng là vì con dâu. Bà thương con dâu, thương phận đàn bà. Đau khổ nhiều thì phải bớt dại dột đi chứ. Nếm mùi giông bão rồi thì phải tìm bến bình yên chứ. Vấp ngã rồi thì phải thật cẩn thận. Nếu người ta thật lòng yêu mình thì họ đã thương luôn con của mình, sao chia cắt mẹ con mà nói là yêu chân thành?

Khi con dâu lau nước mắt xách túi áo quần bước ra cửa, bà bế thằng bé con đi theo một đoạn. Chồng bà trốn trong phòng. Đàn ông không đủ sức chào tạm biệt trong tình huống này. Thằng bé tưởng mẹ đi chợ như mọi ngày, nhoẻn miệng cười, vẫy vẫy những ngón tay bé xíu…

 Nguyên Hương

Chú chưa kịp kéo khóa quần kìa!

Anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn xoáy sâu vào khuôn mặt xinh đẹp và quen thuộc nhưng giờ đang lảng tránh anh của vợ rồi quay sang chậm rãi nói từng từ với cậu thanh niên kia: “Chú chưa kịp kéo khóa quần kìa!”.

Khóa quần của chú chưa kịp kép kìa
Cái ngày anh bắt tận tay chị và bồ hú hí tại nhà riêng của chàng “phi công” kia, thế giới trong anh như sụp đổ (Ảnh minh họa).

Vậy là chị ngoại tình thật. Chị đã cắm lên đầu anh một chiếc sừng to tướng. Điều mà anh dù có nằm mơ cũng không bao giờ có thể nghĩ tới. Chị ngoan hiền, xinh đẹp và giỏi giang, anh tin vợ đến mức độ gần đây đã quên đi việc refesh lại tình cảm của hai người. Vậy là chị ngoại tình với một cậu thanh niên kém chị đến vài tuổi, người luôn quan tâm, săn đón và cho chị những phút giây hạnh phúc ngất ngây.

Cái ngày anh bắt tận tay chị và bồ hú hí tại nhà riêng của chàng “phi công” kia, thế giới trong anh như sụp đổ. Anh chàng kia ra mở cửa mà áo quần còn xộc xệch. Chị ở trong nhà, đầu tóc chưa kịp chải lại.

Chỉ cần liếc qua anh đã thấy chiếc khóa quần của cậu thanh niên kia chưa kịp kéo lên. Anh chẳng nói chẳng rằng, chỉ nhìn xoáy sâu vào khuôn mặt xinh đẹp và quen thuộc nhưng giờ đang lảng tránh anh của vợ rồi quay sang chậm rãi nói từng từ với cậu thanh niên kia: “Chú chưa kịp kéo khóa quần kìa!”.

Rồi anh bỏ về, thản nhiên và bình tĩnh. Nhưng đó chỉ là anh cố tỏ ra cho hai người đó thấy. Khuất khỏi tầm mắt họ, anh không tự chủ được nữa. Cả người run bần bật, tưởng chừng không thể đứng vững. Có ai biết, lúc ấy anh muốn lao đến đấm nát mặt kẻ đã lên giường với vợ mình, muốn gào lên với vợ câu hỏi đang làm anh cồn cào: “Tại sao? Tại sao?….”.

Trong anh sôi sục ý muốn trả thù những kẻ đã phản bội và làm anh đau đớn dường này. Anh muốn phá đi tất cả để xây lại từ đầu. Bình thường anh là một người điềm đạm nhưng anh tin giờ anh khó có thể làm được những điều đó. Bởi con người ta lúc bị dồn vào đường cùng có thể trở nên rất nguy hiểm.

Anh lang thang vô định trên phố, bước chân đưa anh đến một quán rượu. Anh để bản thân đắm chìm trong men say, hy vọng tìm quên những nỗi đau đang dày xéo trái tim mình.

Anh chị yêu nhau từ hồi đại học, trước khi cưới đã có 4 năm yêu đương lãng mạn với bao kỉ niệm đẹp. Cưới nhau được gần 5 năm, có cô con gái nhỏ năm nay gần 4 tuổi, gia đình lúc nào cũng êm ấm. Hai vợ chồng yêu thương nhau, cùng nhau chung vai vun đắp cho tương lai.

Anh thừa nhận gần một năm nay anh mải mê làm ăn, chẳng còn quan tâm để ý đến những cảm xúc, suy nghĩ và chia sẻ với vợ. Cứ nghĩ mình chỉ cần kiếm được nhiều tiền là đủ. Điều đó làm chị cô đơn và chán nản… Lỗi một phần là do anh.

Nửa đêm, điện thoại anh đầy ắp cuộc gọi nhỡ và những tin nhắn của chị. Chị hỏi anh đang ở đâu, đang làm gì. Chị dặn anh không tha thứ cho chị cũng được nhưng mong anh đừng làm gì tổn hại đến mình!

Đọc những dòng chị nhắn, anh khóc – những giọt nước mắt hiếm hoi của người đàn ông nhưng một khi đã rơi thì cho thấy tổn thương trong lòng nặng nề và bị dồn nén. Sao vợ chồng anh lại đến nông nỗi này khi hai người vẫn còn yêu nhau nhiều như vậy?

Giờ đây anh còn yêu vợ vô cùng nhưng lại không biết cách nào để có thể quên được chuyện đang ám ảnh tâm trí mình. Có lẽ càng yêu nhiều thì càng khó tha thứ và quên?

Một phần con người trong anh đang lên tiếng thúc giục anh: “Ly hôn đi! Kiếm vợ khác! Hãy cho cô ta một bài học vì tội dám cắm sừng chồng!”. Nhưng một con người khác lại nỉ non: “Suy cho cùng thì lỗi cũng có phần tại anh mà, phải không? Cô ấy còn rất yêu anh, chỉ là một phút yếu lòng khi cô đơn thôi. Hãy tha thứ cho cô ấy một lần, hai người hãy làm lại, rồi sẽ hạnh phúc hơn xưa…”.

Đầu anh muốn nổ tung vì những day dứt, giằng xé và đấu tranh nội tâm. Hai luồng ý kiến chẳng cái nào chịu nhường cái nào, liên tục đưa ra những lí lẽ để biện luận cho quan điểm của mình. Tinh thần anh mệt mỏi rã rời, anh vẫn chẳng thể quyết định được mình phải làm thế nào mới phải. Và anh để mặc cho trái tim tự chọn lựa.

Trái tim anh muốn tha thứ cho vợ, muốn cùng chị xây dựng lại từ đầu, vì anh còn yêu chị rất nhiều. Lúc này đây anh thật sự muốn gột bỏ và quên tất cả. Anh muốn coi chuyện đó như một giấc mơ để khi tỉnh dậy chị vẫn là chị của ngày xưa và người thứ 3 ấy chưa từng tồn tại trên đời.

Hạnh phúc gia đình anh không đáng bị vứt đi một cách đơn giản như vậy. Tương lai của con gái anh, gia đình của con anh xứng đáng được cố gắng cứu vãn. Anh có thể chôn vùi lòng tự ái, ngồi nhìn nhận lại tất cả các vấn đề với chị để xây dựng lại những năm tháng đầm ấm yêu thương đã từng có khi xưa.

Không ai muốn gia đình mình tan vỡ, dù là đàn ông hay đàn bà, dù là người phản bội hay người bị phản bội. Không ai muốn con cái mình phải chịu những mất mát, những rủi ro, có cả bố lẫn mẹ sẽ mang lại cho con cái sự bình yên và bảo vệ tốt nhất. Con gái của anh chị chính là sợi dây ràng buộc vĩnh viễn giữa hai người, là cơ hội để anh và chị xây dựng lại gia đình một cách vững chắc.

Không có hạnh phúc nào mà lại không phải hy sinh và chẳng ai quyền hủy hoại cuộc sống của anh và con gái anh cả. Anh sẽ chiến đấu với những kẻ có âm mưu phá hoại gia đình anh và chiến đấu với chính bản thân mình để xây dựng lại cuộc đời anh, cuộc đời chị và vun đắp cho tương lai của con.

Qua đêm nay, sáng mai về anh sẽ nói với vợ rằng anh yêu chị không điều kiện, sẵn sàng tha thứ cho chị. Chỉ cần chị còn tha thiết với gia đình, anh sẽ nguyện quên đi tất cả, đón nhận chị trở về.

Biết rằng quên là rất khó, nhưng anh sẽ cố, cố hết sức. Cho vợ một cơ hội cũng chính là cho mình một cơ hội. Thời gian sẽ là phương thuốc mầu nhiệm mà chúng ta có thể cùng nhau sửa chữa lỗi lầm.


Dù đã tự tay xé bỏ tờ đơn ly hôn, và tha thứ cho chồng, chị Duyên – một người vợ từng bịchồng phản bội vẫn chưa thể xoá đi được những nỗi đau trong lòng.

Gánh giang sơn

Hai chị tôi đều đã lập gia đình, ra riêng. Một bữa nhà có tiệc, mọi người tụ họp đông vui. Trong bếp, má và các chị bày biện nấu thức ăn. Trên phòng khách, hai anh rể xem ti vi, bàn chuyện thời sự.

Gánh giang sơn nhà chồng - Ảnh minh họa
Gánh giang sơn nhà chồng – Ảnh minh họa

Tôi để ý, chỉ trong nửa giờ đồng hồ, anh Ba đã hai lần rời chỗ ngồi, lăng xăng chạy xuống hỏi vợ: “Phụ gì không em? Để anh giúp cho, nhặt rau hen!”. Chị Ba tôi trừng mắt: “Ông đi lên giùm, chuyện đàn bà, rớ vô chi, bầy hầy ra hết!” khiến cả nhà bật cười. Anh Hai cũng cười, một cái cười khinh khỉnh. Rồi anh chặc lưỡi: “Chuyện đàn bà, chú xía vô chi mệt vậy. Ngồi yên đây đi”. Anh Hai nói xong, tôi phát hiện nụ cười trên môi chị Hai tắt ngúm. Chợt nhớ có lần, má tôi vu vơ: “Con Ba ôm đồm, sợ chồng nhúng tay hư việc, còn con Hai ngược lại, thèm được chồng chìa tay san sẻ, giúp đỡ mà không được”.

Có lần ghé chị Ba chơi, tôi thấy chị áo quần xộc xệch, vừa nấu cơm vừa giặt đồ. Chồng chị đi làm về, liền nhào xuống bếp trở con cá đang chiên. Thấy vậy, chị Ba la lên: “Để đó em, anh lên nhà đi”. Muốn giúp vợ nhưng không biết làm gì, xớ rớ một lúc, anh lấy cây chổi định quét nhà, lại bị vợ nạt tiếp: “Trời ơi, mắc công em quét lại”. Vô bữa cơm, thiếu mất đôi đũa, anh vừa đứng dậy, chị đã chạy trước ba bước: “Em lấy cho nhanh”. Tôi hỏi sao không để chồng san sẻ bớt, chị cười trừ: “Đàn bà có “giang sơn” đàn bà. Mấy ổng mà chen vô, rách việc lắm”. Cứ thế, chuyện gì mặc định là của mình chị không cầu viện sự giúp đỡ. Tính chị lại cầu toàn, tự mình làm mới thấy ưng. Một hôm anh rể đi làm về, thấy vợ ngồi chồm hổm trên mái nhà, sửa lại ống thoát nước nên bực mình mắng vợ sao giành chuyện đàn ông, chị chậm mồ hôi, kêu: “Em làm cũng được vậy, chờ anh phải đến Chủ nhật mới rảnh”. Má tôi nghe chuyện, mấy bận kéo chị về nhỏ to: “Cứ chia việc cho chồng, để nó giúp mình mới có thời gian nghỉ ngơi. Con như thế là dễ làm hư chồng lắm đó nghen!”. Chị phân trần: “Nhìn ảnh làm, con ngứa mắt lắm, không ưng”.

Anh rể tôi cứ thế dần bỏ mặc vợ. Thời gian rỗi, lẽ ra về giúp vợ dăm ba chuyện nhà anh lại bù khú bạn bè. Suy cho cùng, có về nhà, anh cũng chỉ biết cắm mặt vào laptop, xem ti vi… Trong khi chị một bên việc công ty, một bên giành gánh cả “giang sơn” của mình, đầu bù tóc rối, bận bịu đến nỗi giấc ngủ mỗi ngày chỉ tròm trèm còn năm tiếng đồng hồ. Đến một ngày, chị nghe đồn anh thường đưa một cô gái đi dạo phố, cà phê, mua sắm sau giờ làm. Chị ngất xỉu, nhập viện nằm ba ngày, bác sĩ nói do thiếu ngủ, suy nhược, rối loạn tiền đình, cần nghỉ ngơi. Chị khóc hết nước mắt, trách móc chồng: “Em có cầu toàn, giành làm mọi việc cũng chỉ mong mọi thứ được tròn trịa, vun đầy trong mắt anh”…

Cũng áo quần xộc xệch, tóc tai rối bù nhưng chị Hai trông còn… thảm hơn vì gánh giang sơn nhà mình trong nỗi tủi thân. Ghé qua thăm chị, thấy chị chênh chao đứng trên hai chiếc ghế đẩu, vói tay lau từng cánh cái quạt trần. Chị giải thích: “Ngày mai giỗ ba chồng nên phải dọn dẹp”. Chị khoe, mạng nhện đã một mình quét xong, góc vườn cũng dọn sạch, cả buổi sáng còn đi chợ mua sắm đủ thứ. Tôi hỏi anh rể không giúp gì sao, chị cười mà ứa nước mắt: “Ảnh có bao giờ động tay vô mấy chuyện này. Đưa cho cục tiền rồi thôi, hết trách nhiệm”. Tính anh rể gia trưởng, quan niệm đàn ông có “giang sơn” của mình, chỉ cần kiếm tiền; chuyện bếp núc, thu vén cửa nhà, lễ nghĩa họ hàng, làng xóm là bổn phận của đàn bà. Anh bỏ mặc vợ như thế nên có hôm, chị gọi điện hỏi tôi cách thay cái cầu chì ổ điện. Xe hư, chị hì hụi đẩy ra tiệm, trong khi chồng ngồi khểnh đọc sách. Chị Hai nói tủi: “Chị cũng khéo léo, ý nhị nhờ giúp đỡ nhưng anh ấy cứ ậm ờ, kêu để đấy. Cái “để đấy” có khi kéo dài mấy tuần chưa xong”.

Chị Hai về chơi, nhấm nhẳng với má: “Điệu này chắc ly hôn. Chồng gì mà thờ ơ, vô tình với công việc của vợ quá”. Nói xong, chị búi tóc đứng lên, xin phép về vệ sinh cái tủ lạnh, chiều hôm qua chồng bảo hôi… Chị đi rồi mà má còn bần thần. “Đàn bà mà ôm đồm, cầu toàn như con Ba cũng khổ, bị “lâm trận” kiểu con Hai càng khổ gấp bội”. Má thở dài tiếp: “Vợ chồng phải san sẻ công việc nhà với nhau. Giang sơn của ai thì cũng vì cái giang sơn chung là hạnh phúc, đầm ấm, yên ổn của gia đình. Có vậy mới yêu thương, khắng khít hơn, hôn nhân mới không mỏi mệt”.

 NGÂN DU/ Theo PhuNuOnline

Được tin chồng cũ bỏ vợ…

… Nó chẳng thấy mảy may rung động hay hả hê, chỉ thương cho đứa trẻ. Âu cô vợ hai cũng là kẻ nhìn xa trông rộng, rời bỏ gã chỉ sau có hơn một năm chung sống, còn nó thì phải nhùng nhằng mất những ba năm.

Chồng cũ bỏ vợ
Chồng cũ bỏ vợ – Ảnh minh họa

Ngày ấy giá nhà chồng được một ai đó đứng về lẽ phải thôi, nó chẳng cần họ đứng về phía nó, chỉ mong họ nghĩ cho con cháu mình, chống lại cái điều xấu xa ngày ngày vẫn hiển hiện, cố gạt bỏ đi, làm thui chột đi những giả tạo, vô học ấy, thì nó đã gắng ngậm đắng nuốt cay, nỗ lực hết mình để vực dậy gia đình nhỏ trên bờ vực thẳm.

 

Nhưng không, lúc nào anh ta cũng được cưng chiều vì có học hơn thằng em mải chơi, có công ăn việc làm hẳn hoi nhất nhà. Khi bắt được quả tang anh ta qua lại với một người, lừa họ là vẫn “độc thân vui vẻ”, nó chỉ ra, những mong người lớn phân giải, khuyên nhủ, thì họ quát nó “làm mất mặt chồng”. Mẹ anh ta bênh con, mắng nó xối xả: “Nó có trăng hoa thật thì cũng chỉ là ong bướm qua đường, tìm thú vui và những thứ ở nhà bị thiếu, còn cô đã trọn đạo làm vợ của mình hay chưa?” những lời cay nghiệt ấy nó chẳng thể quên.

 

Bởi lúc nào anh ta cũng huênh hoang, nói rằng nỗi đau khổ lớn nhất đời là không bỏ được vợ, vì thương con, nên giờ ước nguyện chắc thỏa gấp đôi…

 

Hồi đang yên đang lành ở thành phố, anh ta bắt nó về quê với bố mẹ chồng, hàng ngày bắt xe buýt đi làm, để có người trông con, dù nó gắng phản đối. Nó về đó càng thêm cám cảnh về người chồng độc đoán, lười biếng và người thân của anh ta.

 

Cô vợ hai này thì “có chết cũng không về làm dâu”, dù ở thành phố cô ấy chẳng có việc làm, cưới về cũng chửa đến năm tháng rồi. Nó cho rằng cô nàng can đảm, cương quyết hơn nó, thế là tốt, vậy mà rốt cục vẫn chung số phận bỏ chồng.

 

Giờ nó hiểu, ở chung hay riêng không quan trọng bằng việc người chồng của mình thế nào. Bố mẹ chồng tốt hay xấu chỉ là điểm để cộng hoặc trừ thôi, không hề có ý nghĩa tiên quyết.

 

Nghe nói anh ta cũng chẳng thèm nuôi đứa con thứ hai này để còn rảnh thời gian rong chơi, cặp kè với một chị cứng tuổi cũng hai đời chồng và hai đứa con, chung chí hướng “già nhân ngãi, non vợ chồng”, đỡ lằng nhằng về pháp luật. Có lẽ anh ta đã hiểu, chỉ tờ giấy mỏng manh đâu thể giúp được hai con người khác biệt cùng chung sống.

Thủy Hường / DanTri

Không phải tại em!

Hôm qua, vợ của anh ấy gọi. Chị giận dữ kết tội mình lừa gạt, dụ dỗ, quyến rũ chồng chị. Chị đe dọa nếu mình không dừng lại, chị sẽ làm tanh bành vụ này ra, sẽ đến tận công ty để dạy cho mình một bài học, sẽ làm cho mình thân tàn ma dại…

Mình hơi bị sốc, lo lắng, nhưng tắt điện thoại rồi lại muốn bật cười thành tiếng. Ôi chao, những trò tranh giành muôn thuở của đàn bà! Đe dọa ư? Mình mà thân tàn ma dại thì chồng chị ấy cũng thân bại danh liệt chứ hơn gì!

Không phải tại em
Không phải tại em – Ảnh minh họa

Dừng lại ư? Dừng cái gì lại? Chị đâu biết, nếu mình dừng lại, thì cũng sẽ có một cô khác tiến tới thôi. Cơ bản là người đàn ông kia không chịu dừng. Anh ta đã bước ra khỏi cái vòng mà chị vẽ, có thể do cái vòng ấy quá chật hẹp, cũng có thể là do quá vớ vẩn. Chị ấy nghĩ gia đình mình lung lay, sắp sửa tan vỡ là do một kẻ thứ ba nào đó ư? Không hẳn. Những rạn vỡ đầu tiên đã xuất hiện trong chính gia đình chị, những mầm mống ấy được nuôi dưỡng lớn nhanh mỗi ngày chứ không phải từ em, không phải tại em!

 

Đã từ bao lâu rồi, anh ấy không mê những bữa cơm nhà, dù cũng đã ngán tận cổ những bữa tiệc nhà hàng ê hề rượu thịt? Lẽ ra, nên dọn những món ăn giản dị với một tâm tình đơn giản, nhẹ nhàng, chị lại nêm vào đấy thứ gia vị cằn nhằn, nặng nhẹ, bốc mùi từ cách xa cả cây số bằng bộ mặt nặng như đeo đá. Đã bao lâu rồi tiếng cười hài hước, nhẹ nhàng trong câu chuyện ở nhà bị chị thay bằng chuỗi kể lể triền miên, quanh quẩn? Đã bao lâu rồi chị nhàu nhĩ, mệt mỏi trong cơn chờ chồng, trong khi đối với em, được đợi chờ anh ấy là trông ngóng, là hạnh phúc khi gặp gỡ? Những nghĩa vụ đầy lên theo ngày tháng, biến ngôi nhà mấy tầng lầu đầy đủ tiện nghi của chị thành một ốc đảo lạnh lẽo và vắng ngắt, nơi những dấu chân của tình yêu bị lau sạch bằng nước rửa sàn nhà, nơi anh không được phép sai, không được phép lầm lỗi, không được phép bày bừa, dù bản chất con người ta ai cũng muốn đôi khi được thế. Tự hào đã xây dựng một hình ảnh gia đình hoàn chỉnh, chuẩn mực, nhưng chị đâu biết, chính sự hoàn chỉnh đó đã giết chết tình yêu, vốn mỏng manh và chỉ có thể sống bằng những gì mới mẻ. Em chẳng có gì ngoài sự mới mẻ đó, phải không? Em quyến rũ, bởi chị đã bằng lòng không mới mẻ nữa, đã bằng lòng đóng khuôn trong sự hoàn chỉnh tẻ nhạt của mình.

Trong chuỗi ngày dự báo tan vỡ, dễ nhất và cũng dễ chịu nhất là đổ lỗi cho một người thứ ba nào đó, có tên có tuổi, có mặt mũi thật thì càng hay, có nhan sắc một chút càng tốt. Đó là kẻ chịu trách nhiệm thay mình mà! Chị săm soi cố tìm bằng được một kẻ chịu trách nhiệm như thế và em lọt vào. Càng tốt hơn (và đúng là thế rồi!) khi em chưa có gia đình, có nhiều tham vọng, có nhiều cơ hội để mồi chài, quyến rũ đàn ông… Bao nhiêu phẩm chất chưa có, thì các bà các chị đổ thêm vào cho nó. Một cách vô tình, các chị làm tăng thêm nhiều lần sức mạnh của kẻ thứ ba. Em tự nghĩ mình như một cái xà beng chèn vào giữa một khe nứt, chêm thành thế đòn bẩy vào một tảng đá chông chênh, thế rồi các chị nhất mực tin rằng cái xà beng ấy thế nào cũng sẽ nạy được tảng đá ra, làm cho đổ, cho vỡ. Các chị căm thù em – cái xà beng ấy, mà quên rằng em chỉ là một cái xà beng, không thể tự mình đóng sâu vào tình thế đó. Cái đáng lo là vết nứt gãy kia, là tình thế đòn bẩy kia và nên nhẹ nhàng rút em ra khỏi đó, thay vì đập chí tử vào em để rồi mọi việc đổ bể tan tành.

Thực ra, chúng em không mạnh đến thế. Hay nói đúng hơn, trong sức mạnh của chúng em có sức mạnh của tình thế, cái tình thế ấy là do chính chị tạo ra.

Đâu phải lỗi của chúng em khi gia đình các chị đã có một vết nứt sẵn, đâu phải lỗi của chúng em khi các ông chồng thường so sánh các em với vợ mình. Em trẻ trung bởi vì chưa đủ tuổi để già. Em phải làm việc, phải lấy lòng sếp vì như thế công việc của mình mới dễ dàng hơn – một loại xúc tác tất yếu để tiến về phía trước. Em nói cười, nhõng nhẽo, thậm chí có khi hơi õng ẹo một chút vì bản tính phụ nữ là thế, thử nghĩ ngày xưa còn trẻ các chị đã cười, đã hát, đã nhõng nhẽo như thế nào. Giờ tự các chị không muốn làm thế nữa thì thôi, sao lại ngăn cấm, lên án khi bọn em làm thế?

Chị biết không, hôm nay, em sẽ phải chọn một lúc nào phù hợp nhất, để yếu ớt kể lại chuyện chị đã gọi điện mắng em, để dỗi hờn, than thở với anh ấy, rằng “không phải tại em mà, phải không anh?”. Chắc chắn anh ấy sẽ trả lời: Ừ, đúng vậy, không phải tại em đâu.

Tại ai, chị biết rồi đấy!

 Bích Hiên

Tôi chưa dám ly hôn

Những ngày này, tôi đang ngược xuôi tìm mua căn hộ dạng nhà ở xã hội – tranh thủ cùng gói kích cầu 30.000 tỷ. Tôi đã nghĩ đến chuyện chuyển trường cho con và tìm thêm việc bán thời gian để có thể lo cho cuộc sống của ba mẹ con.

Tôi chưa dám ly hôn
Tôi chưa dám ly hôn – Ảnh minh họa

Nhưng, tính toán mãi tôi vẫn chưa đủ tiền mua căn hộ dù chỉ be bé vùng ven (cả tỷ đồng), đi vay dù được ưu đãi áp lực trả vốn lẫn lãi vẫn khó kham nổi khi tôi còn phải nuôi hai con nhỏ. Nghĩ đến việc tách hai con đang sống sung túc ở trung tâm thành phố dạt ra vùng ngoại ô thiếu thốn hoặc phải sống tạm bợ trong phòng trọ chật chội, tôi thật không cam lòng. Trụ cột kinh tế trong nhà là chồng tôi, nhưng cùng với đồng tiền đem về nhiều hơn anh ngày càng gia trưởng khiến tôi bị ức chế và tủi thân vô cùng. Tôi đã phải tập trơ lì cảm xúc để chịu đựng anh nhưng đôi lúc cũng muốn phát điên. Song, nhìn hai con đi mầm non về líu lo “con có ba, con có má…”, “bố là tất cả bố ơi bố ơi” là tôi lại như mềm rũ ra. Dù đối xử với vợ ngày càng tồi tệ nhưng anh vẫn là người cha yêu thương con cái và biết lo cho gia đình.

Tôi trăn trở đến trầm uất, nếu đưa đơn ly hôn chắc chắn anh sẽ ký ngay một cách ngạo mạn và giành nuôi cả hai đứa, có đấu tranh quyết liệt lắm, có thể tôi chỉ được nuôi một đứa. Hai chị em mới 3, 4 tuổi liền nhau, biết chia đứa nào? Nhiều đêm mơ thấy cảnh các con ngơ ngác gào khóc khi không thấy mẹ mà thay vào đó là người đàn bà khác trong nhà, tôi lại trào nước mắt buông xuôi. Không đành đoạn thôi thì nín nhịn mà chờ đợi, chờ phép màu thay đổi chồng tôi hoặc chờ đến ngày con đủ khôn lớn để tôi yên tâm rũ bỏ nợ nần. Nhiều người bảo tôi yếu đuối, cứ ly hôn rồi mọi thứ dần sẽ ổn, cuộc sống hậu ly hôn có khi sáng tươi vô cùng (?!). Có người nói tôi đa đoan, con gái sống với bố cũng tốt, thiếu gì cách chăm sóc con từ xa. Tôi xin nhận hết mọi chê bai, chỉ không chịu nổi cảnh con tôi thua thiệt. Chúng không thể là chuột bạch để tôi thử nghiệm cuộc sống ly hôn nếu chưa chuẩn bị sao cho cuộc sống mới không tệ hơn cái cũ. Chúng cần được sống xứng đáng mỗi ngày.

 

Ly hôn bây giờ sẽ giải thoát cho tôi khỏi người chồng độc đoán và ích kỷ nhưng là ngõ cụt cho cả ba mẹ con. Với hai con nhỏ, tôi không thể quay lại thời độc thân đua chen công việc để khẳng định mình. Các con bị tước đi quyền được chung sống với cả bố và mẹ, bị đoạt mất sự sung túc đầm ấm chúng đang và đáng được có. Chúng còn quá bé bỏng để phải chịu đựng và biết cảm thông. Cho dù cha chúng quan niệm ra sao, nhưng là mẹ, tôi không cho phép mình lấy đi của chúng hạnh phúc tuổi thơ đó, dẫu duy trì thêm nữa cuộc hôn nhân là rất bức bối cho bản thân tôi.

Duy trì hôn nhân là sống mòn, ly hôn là trốn khỏi chông gai này nhưng lại rơi vào gút mắc khác, thật bế tắc!

TRÂN CHÂU