Category Archives: Tâm sự hôn nhân

Ngã lòng trước em trai chồng sắp cưới

Ánh mắt, lời nói của anh làm tôi cứ run và cái cảm giác có cảm tình bắt đầu len lỏi trong tôi. Tôi nghĩ đến anh nhiều hơn chồng sắp cưới, khát khao yêu đương nguội lạnh ở người yêu ít dần nên tôi như kẻ ngu dại.

Tôi năm nay 25 tuổi, đang công tác tại một ngân hàng lớn. Công việc, thu nhập tương đối ổn định và tôi chuẩn bị kết hôn. Chồng tương lai của tôi hơn 3 tuổi. Anh với tôi quen nhau được 4 năm, và 4 năm ấy tất nhiên cũng như bao đôi tình nhân trẻ khác, yêu thương rồi giận hờn, nhưng tất cả chỉ là vu vơ, chúng tôi chẳng ai giận nhau lâu cả.

Anh là người dễ tính, sống hòa đồng, có lẽ thế mà ai cũng quý mến anh, cho rằng tôi với anh hợp nhau như thế thì cuộc sống hôn nhân sau này sẽ tốt hơn. Nhưng anh hiện tại 28 tuổi, không nghề nghiệp, không tiến thủ, và sở thích là chơi game. Tôi cũng như gia đình khuyên nhủ anh rất nhiều nhưng mọi thứ đâu lại vào đấy, anh bảo tôi cứ chăm chỉ làm kiếm tiền nuôi anh là ổn. Tôi với anh vì thế mà xa cách nhau hơn, ít tâm sự, tình yêu thiếu lửa.

Cứ thế, trong tôi lâu lâu lại nhen nhóm một suy nghĩ sẽ chẳng thể đến với anh. Môi trường làm việc của tôi có rất nhiều người đàn ông tốt, thành đạt và trẻ tuổi như tôi, nhưng tôi không tìm thấy sự đồng cảm và quan trọng là cảm xúc yêu đương trong họ. Tôi yêu anh, thực sự mà nói là như vậy, tôi nghĩ mình chấp nhận được điều như thế. Nhưng mọi thứ ở trên đời này không như tôi nghĩ.

Cũng trong thời gian quen anh, tôi thường xuyên về nhà anh chơi, mối quan hệ với gia đình anh rất tốt, bố mẹ anh rất quý tôi, anh có một chị gái và một người em trai. Tất cả đều hòa hợp, nhưng trớ trêu, người em trai ấy lại có tình cảm với tôi, tôi không hiểu là anh ấy mến tôi vì điểm gì, đó cũng là một người thanh niên trẻ, thành đạt và đã có gia đình. Anh ấy có tất cả, vợ đẹp, con xinh, vật chất đầy đủ, là niềm mơ ước của nhiều người.

Có lẽ vì tôi cũng luôn khát khao người chồng mình cố gắng hoàn thiện bản thân như anh ấy nên đã thần tượng quá thì phải. Ban đầu, tôi tuyệt đối tránh gặp anh, nhưng sau vì nhiều lý do khách quan mà chúng tôi thường chạm mặt nhau. Ánh mắt, lời nói của anh làm tôi cứ run và cái cảm giác có cảm tình bắt đầu len lỏi trong tôi. Tôi nghĩ đến anh nhiều hơn chồng sắp cưới, khát khao yêu đương nguội lạnh ở người yêu ít dần nên tôi như kẻ ngu dại.

Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có tình cảm với người có gia đình, ở đây lại là em trai chồng sắp cưới, thế mà lý trí của tôi đã lu mờ, tôi ngã vào lòng anh ấy một cách tự nguyện nhất. Sau lần ấy, tôi bứt rứt, cảm giác tội lỗi luôn đè lên tâm trí. Đối diện với chồng sắp cưới, đối diện với chính mình mà tôi thấy mình thật đê tiện. Tôi tự sỉ vả mình rất nhiều, nhưng tại sao trong con người tôi cứ hiện hữu hai con người ấy, một người tôi yêu, và một người cho tôi cảm giác được yêu. Mọi thứ cứ như thế diễn ra.

Bây giờ, tôi cũng không sẵn sàng, nhưng gia đình anh muốn chúng tôi kết hôn, sớm ổn định, có gia đình thì anh mới lo tu chí làm ăn. Tôi yêu anh, nhưng tội lỗi cứ đè nặng khiến tôi không biết phải làm sao. Tôi tự hỏi mãi, với những gì mình có, tại sao một phút chốc tôi lại yếu lòng và đánh mất mình như thế .

Các anh chị đi trước hãy thẳng thắn đưa ra lời khuyên giúp tôi nên giải quyết thế nào. Tôi cũng có ý nghĩ không tổ chức đám cưới này và lặng lẽ ra đi, nhưng quyết tâm và sự tiếc nuối còn níu giữ tôi lại. Cảm ơn mọi người đã nghe tâm sự của tôi.

Linh

 

Chồng đưa tôi đi tân trang vùng kín làm mới cuộc yêu!

Hòa hợp chuyện gối chăn là điều vô cùng quan trọng. Lúc mới cưới, điều này được coi là niềm sung sướng hiển nhiên, chỉ số ít gia đình gặp trục trặc; nhưng sau cả chục năm con ong đã tỏ đường đi lối về, tân trang lại là điều cần thiết…

 

Chồng đưa mình đi tân trang vùng kín, thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn. Ảnh minh họa
Chồng đưa mình đi tân trang vùng kín, thuận vợ thuận chồng tát biển đông cũng cạn. Ảnh minh họa

Có lẽ các cặp vợ chồng trẻ sẽ không thể hiểu được cảm giác của mình, khi mong muốn được yêu mãnh liệt mà không được đáp ứng. Lý do không phải vì sức khỏe, mà vì sự xuống cấp của cơ thể.

Sinh hai đứa con với những vết khâu chằng chịt, có lẽ vì thế mà chồng mình luôn tắt điện mỗi khi hành sự. Mình cũng tự ti về bản thân rất nhiều, để chồng nhìn thấy là mất hết cả tự tin, mất hết cả sĩ diện.

Nhưng bề ngoài đã là một chuyện, nội dung bên trong mới là vấn đề thực sự. Cả đêm vợ chồng gắng sức, mệt nhoài người, mà chả đi đến đâu!

Sau sinh, cổ tử cung của mình mở rộng đến mức khi lâm trận ông xã chưa đi đã vội tới đích, không còn thời gian để khám phá gì hết nữa.

Đang ở cái tuổi mà khao khát trào dâng thế này, chuyện ấy không được đáp ứng khiến vợ chồng mình cảm thấy bức xúc vô cùng.

Vì thế, chồng mình đã chủ động đề nghị vợ đi tân trang lại chỗ ấy, làm mới và thu hẹp tầng sinh môn lại như thời con gái.

 

Chúng mình đã tìm hiểu kĩ về kĩ thuật làm, kinh nghiệm của những bạn bè đã làm và những cơ sở thực hiện uy tín.

Theo lời một bác sĩ phụ trách phẫu thuật thẩm mĩ vốn là bạn của chồng mình thì thực hiện phẫu thuật cho vùng kín là phẫu thuật khá đơn giản nhưng chị em cũng cần lưu ý lựa chọn những cơ sở có điều kiện vô khuẩn tốt, bác sĩ tay nghề cao, nếu không có thể dẫn đến các nguy cơ nhiễm khuẩn, tổn thương trực tràng hay âm đạo. Và đây là vùng nhạy cảm nên có thể tiềm ẩn nhiều nguy cơ đáng tiếc.

Chính vì vậy mà vợ chồng mình tìm đến một trong những nơi mà cơ sở vật chất tốt nhất và bác sĩ có chuyên môn rất cao để thực hiện tiểu phẫu này.

Kết quả ngoài cả mong đợi các mẹ ạ, đúng là thuận vợ thuận chồng tát biển động cũng cạn, trong thời gian hậu phẫu, ông xã kiêng khem đúng lịch và chăm sóc yêu thương vợ nhất mực.

Đêm đầu tiên sau phẫu thuật, vợ chồng mình hồi hộp như đêm tân hôn vậy. Cả hai cùng nóng lòng, cái cảm giác vẹn nguyên như thời con gái ùa về khiến mình hết sức sung sướng, ông xã cùng ôm riết lấy vợ.

Mình thấy báo chí vẫn hay đưa tin tai nạn này tai nạn kia khi tân trang vùng ấy, sự thật không đáng sợ đến thế đâu các mẹ ạ.

Quan trọng là tìm hiểu kĩ và được sự nhất trí của ông xã thôi. Như vợ chồng mình, chuyện yêu đương giờ đây đúng là tuyệt vời như ở thiên đường luôn.

Chúc gia đình các mẹ luôn hạnh phúc nhé!

Thanh Trà (Uông Bí, Quảng Ninh)

Người tình có thể bù đắp cho tôi những đêm nồng nhiệt

Tôi không tự hào khi khoe khoang tôi có bồ nhí, tôi có người tình này nọ… Nhưng, tôi không thể chối cãi một sự thật là người tình bù đắp được cho tôi những điều tuyệt vời mà vợ không có.

Thế nên tôi tìm đến người tình, người có thể cho tôi những đêm mặn nồng, những phút thăng hoa, những khi tôi say đắm như thời trai trẻ và có cảm giác mình là một người đàn ông thực thụ. Ảnh minh họa
Thế nên tôi tìm đến người tình, người có thể cho tôi những đêm mặn nồng, những phút thăng hoa, những khi tôi say đắm như thời trai trẻ và có cảm giác mình là một người đàn ông thực thụ. Ảnh minh họa

 

Không thể phủ nhận được sự hi sinh và tầm quan trọng của món cơm – hay người vợ trong gia đình, món ăn giúp người ta tồn tại, no lâu, chắc dạ, giúp các ông xã có sức khỏe làm việc suốt cả ngày, giúp đàn ông chúng tôi bước chân về đã có cửa nhà sạch sẽ, quần áo vứt ra đã có máy giặt là phẳng phiu.

 

Nhưng cũng không thể kể hết được sự bất tiện của món cơm, nấu nướng lích kích phải kèm thứ này thứ nọ, không kể là cơm nguội, vừa ăn vừa ngán ngẩm. Muốn ăn cơm, phải vo gạo, phải đong nước, rồi chờ cơm sôi, chờ cơm chín dẻo… Muốn vợ chiều mình, phải đưa lương lậu cho nàng cả, phải đáp ứng hạch sách thế này, thế kia.

Chưa kể đến đoạn cơm ngon mấy thì càng ăn cũng càng thấy chán. Như vợ tôi, càng ngày càng mập lên, mùa hè nhìn vào đã thấy nóng bức. Hơn nữa, cái cảm giác quan hệ bao nhiêu năm vẫn vậy, đều đều nhàm chán, khiến tôi thực sự không mấy hứng thú.

Đôi khi nhìn vào bức ảnh cưới đen trắng ngày xưa, tôi vẫn hỏi các con tôi, ai đứng cạnh bố đây, không có nét gì giống người đàn bà đang cạnh tôi cả!

 

Thế nên tôi tìm đến người tình, người có thể cho tôi những đêm mặn nồng, những phút thăng hoa, những khi tôi say đắm như thời trai trẻ và có cảm giác mình là một người đàn ông thực thụ.

Có trách thì phải trách thời gian, thời gian đã khiến vợ tôi thay đổi quá nhiều. Không còn nhỏ nhắn nằm trong vòng tay tôi, không còn rên rỉ theo nhịp yêu cùng chồng, không còn những đêm tuyệt vời như xưa.

Và cái gì mất đi thì cần phải có người khác bù đắp. Khoảng trống tình cảm trong tôi đã được khỏa lấp…

Thế đấy, tôi biết ranh giới giữa vợ và người tình, vợ là số 1, vợ là điểm dựa tinh thần của tôi. Nhưng mặt khác vợ không còn chiều được tôi nữa, người khác thay chỗ là hợp lí.

Đừng vội nói tôi là người đàn ông đểu cáng, là người sống không trước không sau, nhất là các bạn trẻ. Sau này, khi ở tuổi tôi bạn sẽ hiểu sự nhức nhối của những khao khát, ham muốn. Những nhu cầu không được giải tỏa sẽ chỉ ngày càng trở nên bí bách hơn bao giờ hết.

Và người tình bù đắp trong khoản ấy, chỉ có thể dùng hai chữ, tuyệt vời!

Minh Khang (Tây Hồ, Hà Nội)

Chồng bạo hành bằng cách bỏ đói phòng the

Có lẽ cuộc đời là vậy, đứng núi này thì trông núi nọ. Nhìnhoàn cảnh của chị Minh Thúy mà em ao ước có được người chồng như chị. Chồng em thì dường như lãnh cảm với em vậy!

 

Đúng là dù có trải qua bao nhiêu năm yêu đương và tìm hiểu chúng ta cũng không thể biết được cuộc sống vợ chồng sẽ thế nào, chồng sẽ cư xử và yêu thương vợ ra sao.
Ngay chính bản thân em, đôi khi em muốn sống thế này thì bản năng lại bắt mình làm khác đi. Giá mà chúng ta đổi được hoàn cảnh và số phận cho nhau.

Chị Minh Thúy à, em với chị có một điểm chung đó là ông chồng ngoan hiền, lí tưởng. Và chúng em cũng đã có tới bốn năm trời để tìm hiểu, để thử thách nhau.

Hai đứa học hành tử tế, có công việc và vị trí ổn định trong xã hội mới cưới nhau, vậy mà sao hạnh phúc không mỉm cười với chúng em.

Chồng em là một người đàn ông bình thường, anh không mắc chứng bệnh nào liên quan đến chỗ ấy cả. Thế nhưng, hoàn toàn ngược lại với chồng chị, chồng em như lãnh cảm với vợ vậy.

Đêm tân hôn anh say khướt, em thấy chồng mệt thì để chồng ngủ thôi. Cũng tức và ấm ức vì bị chồng bỏ rơi trong đêm ấy lắm, nhưng vì anh luôn hiền lành nên em cũng chả nỡ giận.

Đêm sau anh hứa trả bài. Nhưng anh chỉ vào cuộc được 5 phút là đã lăn ra ngủ. Em chưng hửng, mình còn chưa kịp khởi động xong thì anh đã xong việc.

 

Nhưng anh chỉ vào cuộc được 5 phút là đã lăn ra ngủ. Em chưng hửng, mình còn chưa kịp khởi động xong thì anh đã xong việc. Ảnh minh họa
Nhưng anh chỉ vào cuộc được 5 phút là đã lăn ra ngủ. Em chưng hửng, mình còn chưa kịp khởi động xong thì anh đã xong việc. Ảnh minh họa

Nói thật, mới lấy chồng nên em cũng ngại đòi hỏi chuyện ấy, vì em sợ anh sẽ đánh giá mình là loại đàn bà này nọ, cũng thấy việc đòi anh thật là khác thường.

Nhưng sau đó, cả tháng nay thái độ và hành động của anh vẫn không thay đổi. Anh chỉ làm điều ấy mỗi khi em gợi ý, cũng chưa bao giờ làm đến nơi đến chốn.

Điều đó khiến em vô cùng đau khổ, em cũng là một người phụ nữ với biết bao mong mỏi mỗi đêm về, muốn được ôm ấp, vuốt ve, muốn yêu anh và muốn được anh yêu.

Giá mà hai ông chồng của chúng mình san sẻ cho nhau một chút chị nhỉ?!

Em cũng đang rối bời nỗi niềm giống chị. Bởi lẽ chúng em mới cưới được hơn hai tháng nay, cuộc sống gia đình bận bịu nhiều lo toan, có lẽ vì thế mà chồng không chăm chút cho em.

Em cũng cứ sợ nói chuyện này anh sẽ đánh giá tư cách của mình nữa. Nên em không biết làm cách này để cải thiện tình hình này.

Mong chị và các độc giả cho em lời khuyên với ạ!

Phạm Ngọc Tuyền (Ý Yên, Nam Định)

Cứ đặt lưng xuống là chồng lại thu thuế

Em đau đầu cả tháng nay, chán nản vô cùng. Nhưng chuyện này em cũng chẳng dám tâm sự cùng ai, có nói thì chắn mọi người sẽ nói có gan làm phải có gan chịu.

Mặc dù được ở cạnh người mình yêu, nhưng nhu cầu quá cao của chồng làm vợ mệt mỏi đến kiệt sức. Ảnh minh họa
Mặc dù được ở cạnh người mình yêu, nhưng nhu cầu quá cao của chồng làm vợ mệt mỏi đến kiệt sức. Ảnh minh họa

Chồng em hiền lành lắm, lại rất thương vợ. Hai chúng em cũng đã trải qua 6 năm yêu nhau. Cứ nghĩ rằng từng ấy thời gian giúp em hiểu rõ chồng, nhưng không. Đến khi ở cùng một nhà mới có nhiều chuyện khiến mình choáng váng.

Chồng là tình yêu đầu của em, bắt đầu từ ngày lớp 11 chúng em thích nhau, đến lớp 12 thì chính thức yêu nhau. Bố mẹ em phản đối ghê lắm, nhưng chúng em vẫn quyết tâm đến với nhau.

Em thi đỗ đại học, trường sư phạm, còn chồng thì học kém hơn, không đủ điểm sàn. Em động viên anh đi học trường trung cấp kĩ thuật của tỉnh. Vậy là suốt mấy năm đại học, chúng em luôn cố gắng học hành vì tương lai hai đứa.

Gia đình em tiếp tục phản đối ghê lắm. Vì chỉ được cái hiền lành thôi, chứ mọi mặt anh đều thua kém em, từ gia đình đến học thức. Còn riêng em, mọi người càng cấm thì mình càng cố thì phải, nhất định phải bên tình yêu của mình.

 

Cuối cùng thì ý chí của em đã vượt lên tất cả. Chúng em cưới nhau, chồng làm bên xây dựng, giám sát công trình, còn em thì ngày ngày làm công việc gõ đầu trẻ, cuộc sống an nhàn.

Ở cạnh nhau, điều làm em đau đầu vô cùng là chuyện chồng em có ham muốn quá cao. Ngày nào cũng vậy, em phải nộp thuế đều như vắt chanh, không kể em muốn hay không.

Ban ngày đi làm không nói, chứ tối về nhà, ăn cơm tắm giặt xong là anh đóng cửa phòng. Ngày mới cưới thì em còn hứng thú, chứ giờ em chỉ muốn làm qua qua cho đúng nghĩa vụ bổn phận làm vợ mà thôi.

Có hôm em bận việc, phải chấm bài cho học trò đến tận khuya, cứ nghĩ chồng đã ngủ say rồi mới rón rén đi vào. Ai dè, đặt lưng xuống là chồng lại thu thuế, em mệt lử!

Cả tháng đầu tiên như vậy, em hết chịu nổi. Em đã nói thẳng với chồng về việc tần suất làm chuyện ấy của vợ chồng quá lớn, là một áp lực đối với em. Nhưng đáp lại, chồng buồn rầu và nghĩ hay là do cách làm của chồng chưa khiến em phấn khích.

Từ đó chồng tìm hiểu mày mò thêm nhiều cách mới, có những cách quái đản vô cùng, em chưa bao giờ nghĩ trong đời mình lại làm những chuyện như vậy!

Cứ tình trạng này chắc em sẽ chết vì kiệt sức mất. Em phải làm sao bây giờ, chả nhẽ lại phải viện cớ đi đâu đó một thời gian để trốn chồng.

Em đau đầu quá, mọi người cho em lời khuyên với ạ!

Phạm Hồng Ngọc (Từ Sơn, Bắc Ninh)

Một phút yếu lòng chị phải trả giá bằng sự im lặng đến lạnh lùng của chồng

Chỉ có điều, trở về nhà đã gần nửa năm trời nhưng lúc nào anh cũng chỉ như cái bóng, không nói năng với vợ lời nào. Suốt ngày anh chỉ đi làm rồi trở về nhà. Không chuyện trò, không trách mắng, cũng không chịu ký vào đơn ly hôn, dù chị đã viết sẵn lên bàn.

Chị sinh ra trong một miền quê nghèo ở tỉnh Thanh Hóa. Học hết cấp 3, chị xin làm công nhân cho một doanh nghiệp nhà nước. Gia đình chị không giàu có, nhưng bù lại chị khá xinh đẹp, được nhiều người con trai để ý, yêu thương.

Năm 22 tuổi lấy chồng, chồng chị là một người đàn ông sinh ra trong một gia đình khá giả và thành đạt. Anh yêu chị và chị cũng yêu anh. Sau đám cưới không lâu, chị sinh được một bé trai bụ bẫm, cuộc sống gia đình càng trở nên đầm ấm và hạnh phúc hơn. Chị cũng khá mãn nguyện với những gì mình đang có, và luôn cảm ơn số phận đã đưa anh đến với chị.

Nhưng cuộc sống thật trớ trêu, hạnh phúc tưởng như đã nằm gọn trong tay bỗng dưng lại tuột mất, tất cả cũng chỉ tại chị đã phản bội lại chồng mình.

Hồi đó, khi con chị được 2 tuổi, chồng phải đi công tác nước ngoài hơn 2 năm trời. Là một người phụ nữ đã có chồng, lại khá mãn nguyên với cuộc sống gia đình, nên chị nghĩ mình đủ bản lĩnh để đợi ngày chồng trở về. Thế nhưng, chị đã không làm được điều đó.

Sau 1 năm, lúc ấy con trai chị được hơn 3 tuổi, cơ thể chị đã dần lấy lại được vóc dáng thon gọn như hồi con gái. Lại biết chồng đi công tác xa nhà, vì thế chị được vài người cùng công ty tán tỉnh. Trong đó, có một người hay tỏ thái độ quan tâm “đặc biệt” đối với chị.

Anh ta hay mua tặng những món quà nho nhỏ vào những ngày lễ, ngày sinh nhật của chị. Trong khi đó, chồng đi công tác đã gần 2 năm, nhưng anh cũng chẳng bao giờ gửi tặng cho chị một thứ gì. Thậm chí, điện thoại cũng không nhiều, anh bảo vì anh rất bận.

Nghĩ vậy, chị cũng thấy chạnh lòng. Trong một dịp công ty tổ chức liên hoan, chị đã không giữ nổi mình mà ngã vào lòng người đàn ông đó. Sau khi sự việc xảy ra, chị đã day dứt và ân hận rất nhiều. Nhưng chẳng hiểu sao, chị không vượt qua được chính mình mà vẫn tiếp tục gặp gỡ anh ta ở nhà nghỉ.

Chuyện đến tai gia đình chồng chị. Và chồng chị biết. Anh đã trở về nhà trước thời hạn công tác 2 tháng. Chị chuẩn bị sẵn tinh thần để bước chân ra khỏi ngôi nhà này, vì chị biết anh sẽ không bao giờ tha thứ cho chị.

Chồng lạnh lùng khi vợ ngoại tình - Anh lạnh lùng sống như một cái bóng trong nhà.
Chồng lạnh lùng khi vợ ngoại tình – Anh lạnh lùng sống như một cái bóng trong nhà.

Thế nhưng khi trở về đến nhà, chồng chị lại tỏ thái độ hoàn toàn khác. Anh không mắng mỏ, không đánh đập và đay nghiến chị.

Chỉ có điều, trở về nhà đã gần nửa năm trời nhưng lúc nào anh cũng chỉ như cái bóng, không nói năng với vợ lời nào. Suốt ngày anh chỉ đi làm rồi trở về nhà. Không chuyện trò, không trách mắng, cũng không chịu ký vào đơn ly hôn, dù chị đã viết sẵn lên bàn.

Chị không hiểu nổi anh đang muốn gì. Giá như anh cứ đánh cứ mắng, cứ chửi bới và đuổi chị ra khỏi nhà, có lẽ chị lại thấy nhẹ nhàng hơn. Đằng này, anh cứ im lặng, không nói lời nào…

Sợ hãi với kiểu “yêu” vợ của chồng

Điều không ngờ nhất đã xảy ra, Nhung bị trói hai tay. Chị ú ớ kêu la, Tứ bịt mồm khẽ nói: “Em đừng sợ, một lúc nữa anh sẽ làm em sướng thôi mà”.

Nhung nhớ như in đêm tân hôn của mình. Tối muộn, khi đã tàn cuộc tiếp đãi bạn bè, Tứ, chồng chị đẩy cửa lảo đảo bước vào, chạm những cái hôn sặc mùi rượu lên mặt chị. Chị sợ, rúm ró co người lại. Không nói không rằng, anh bế thốc chị lên và ném phịch xuống giường. Những cánh hoa hồng xếp hình trái tim nát be bét, toi công cả 2 ngày trời chị chuẩn bị phòng cưới.

Nhung cuống cuồng bò dậy, run lẩy bẩy nép mình vào góc giường. Như con sói đói, anh điên cuồng lao đến giật tung và xé tan tành bộ váy ngủ vợ đang mặc. Chị đã trở thành đàn bà như thế với những nốt cào cấu, cắn xé của chồng. “Hành” vợ xong, anh “hồn nhiên” lăn ra ngủ, ngáy vang nhà. Nhìn những mảnh áo lót rách tả tơi, chị khóc tức tưởi cùng sự hoảng loạn, đớn đau.

Nhung lịm dần vào giấc ngủ. Đang mê man trong cơn mộng mị bỗng chị giật mình mở choàng mắt, hốt hoảng nhìn lên đồng hồ đã gần 9 giờ. Anh đứng bên cạnh, ăn mặc lịch sự, nhìn chị cười tươi:

– “Em ngủ thêm đi, còn sớm mà vợ yêu”.

Chị ngạc nhiên nhìn khắp anh một lượt, rồi tự hỏi “Người đàn ông nhơ nhớp đêm qua đâu rồi? Hay mình nằm mơ?”

Vào phòng tắm thay đồ, nhìn những vết thâm tím vẫn loang lổ khắp người nhắc cho chị biết mình không mơ. Chuyện chị bị bạo dâm là có thật.

Sợ chồng yêu - Chồng bạo dâm
Sợ chồng yêu – Chồng bạo dâm

Anh chuẩn bị rất nhiều món ngon trên bàn, chu đáo gắp từng thìa thức ăn cưng nựng vợ. Hành động của anh khiến chị cảm động, bao đau đớn, phiền muộn dường như tiêu tan.

Rồi chị mông lung nghĩ về chuyện đêm qua và tự nhủ: “Chắc anh say quá không biết gì chứ một người lịch sự như vậy không thể có những hành động như thế. Mình sai khi trách oan anh!”

Đêm hôm sau, anh lại “yêu” chị. Đang đê mê với nụ hôn anh trao chị nồng cháy, bỗng anh nắm chặt vai chị, cắn vào môi khiến chị bật máu. Rồi anh ngấu nghiến cắn vào tay, cổ rồi vùng kín của vợ. Dồn hết sức, chị đẩy anh ra.

Tứ bị xô mạnh, chẳng nói chẳng rằng, lầm lũi sang phòng bên cạnh, chị tưởng anh dỗi, lồm cồm bò dậy để thở. Chưa đầy 2 phút, anh ta lừ lừ tiến vào phòng với thân hình cuồn cuộn nổi lên từng bắp thịt, tay cầm sợi dây thừng.

Điều không ngờ nhất đã xảy ra, Nhung bị trói hai tay. Chị ú ớ kêu la, Tứ bịt mồm khẽ nói: “Em đừng sợ, một lúc nữa anh sẽ làm em sướng thôi mà”.

Chị để mặc cho bàn tay thô bạo của anh thỏa sức vặn vẹo, cấu véo cơ thể màu mỡ của mình. Đau đớn, tủi nhục, mắt chị hoa lên, không còn cảm giác gì nữa chỉ thấy lùng bùng mấy âm thanh thô bạo văng vẳng bên tai. Chị bị một trận đòn nhừ tử từ chồng, anh điên cuồng vừa “yêu” vừa túm tóc, đánh đập, mắng chửi vợ thậm tệ.

Chị nằm vật vã. Anh nhìn chị lo lắng rồi đập đầu vào tường, ôm chị khóc nức nở và bảo không hiểu sao mình lại như vậy. Anh hứa với chị từ sau tuyệt đối không thế nữa.

Những lúc đó chị nghĩ Tứ không phải là con người, như thể chồng chị là người xa lạ vậy. Nghĩ đến cảnh phải “gần” chồng mà Nhung khiếp sợ.

Đừng để ‘cơm nguội’ nhà mình thành ‘rau sạch’ nhà khác

Phụ nữ rất nhạy cảm, đừng để vợ bị tổn thương mà tìm kiếm những mối quan hệ bên ngoài. Đừng để cô vợ ngoan hiền chung thủy của bạn nằm trong vòng tay gã đàn ông khác. Lúc đói, họ ăn cái gì mà chẳng thấy ngon.

Mỗi cuộc hôn nhân, ngoài yếu tố hòa hợp về tinh thần, về tình cảm, tư tưởng, về nhận thức và văn hóa thì còn một yếu tố rất quan trọng nữa, góp phần làm tròn vẹn hạnh phúc, đó là tình dục. Đàn ông tìm kiếm những mối quan hệ ngoài luồng thông thường vì tình dục là chủ yếu, rồi mới tính đến những vấn đề khác. Phụ nữ thì ngược lại, họ thường ngoại tình để được sẻ chia, được quan tâm chăm sóc về mặt tình cảm và tinh thần trước. Tiếp theo, vì có tình cảm với người đàn ông đó, họ mới quan hệ tình dục cùng anh ta.
Chính vì vậy, không hiếm trường hợp sau khi no xôi chán chè, chàng quất ngựa truy phong, về với gia đình nhỏ, còn nàng cứ mãi nhớ nhung đau khổ, luyến tiếc, tự huyễn hoặc mình rằng “Anh ấy yêu thương mình thật lòng, chỉ vì hoàn cảnh nên mới bắt buộc phải rời xa mình”. Nhiều người đàn bà còn dại dột và ngây thơ đến mức muốn bỏ người chồng hợp pháp của mình để đến chung sống với bồ. Thế là các anh bồ sợ toát mồ hôi hột, nhanh chóng cao chạy xa bay.
Nói như vậy để thấy rằng, tình dục là một yếu tố rất quan trọng trong hôn nhân. Không có cuộc hôn nhân nào vẹn tròn hạnh phúc nếu một trong hai bên không được đáp ứng và thỏa mãn về chuyện tình dục. Mỗi khi lên giường, hai vợ chồng cứ ông chẳng bà chuộc, không hòa hợp với nhau, nằm duỗi thẳng cẳng ngủ đến sáng, hoặc quay lưng vào nhau mà ngủ, thì hôn nhân của bạn đang bước dần đến bờ vực của sự đổ vỡ, chỉ tồn tại theo kiểu duy trì mà thôi.
Gần đây, đọc những bài viết tâm sự của chị em phụ nữ, rằng “bị chồng bỏ đói “, “có khi cả tháng chồng cũng chẳng ngó ngàng”, “chồng thờ ơ”… tôi thấy hết sức thông cảm. Điều đó dẫn đến những hậu quả tiêu cực là đương nhiên. Nhu cầu sinh lý là nhu cầu sống của con người, như khi đói phải ăn, khi khát phải uống. Một người phụ nữ đã có chồng, đã được hưởng niềm hạnh phúc ái ân, rồi sau đó bị bỏ đói, khát khao và thiếu thốn sẽ dẫn người ta đến chỗ sa ngã.
Cô bạn thời phổ thông, cặp với một gã đồng nghiệp, từng nói rất thẳng thắn: “Chẳng nhẽ mình lại tìm trai gọi? Nên giải pháp là cặp bồ. Cũng chẳng yêu thương mặn nồng gì, nhưng gã ta biết cách làm tình, khi nào cần thì cả hai lại rủ nhau đi đâu đó, và thỏa thuận với nhau là không làm ảnh hưởng đến gia đình của 2 bên”. Nhu cầu được đáp ứng chuyện tình dục của phái nữ không chỉ là chuyện thỏa mãn sinh lý, mà còn là quyền lợi của họ. Nếu không, phụ nữ lấy chồng để làm gì? Chỉ sinh con thôi sao?
Nhiều phụ nữ sống quá buông thả, đặt sex lên hàng đầu, quên đi giá trị của bản thân, bỏ qua luân thường đạo lý, bất chấp tất cả chỉ để thỏa mãn nhu cầu xác thịt thì cũng đáng bị lên án và ném đá. Nhưng đàn ông cũng phải nhìn nhận lại vấn đề, bấy lâu nay họ vẫn tự cho mình cái quyền đi ăn “phở” mà bỏ quên “cơm” ở nhà, đi tìm “rau sạch” mà không hề nghĩ rằng vợ mình rồi cũng có thể sẽ trở thành rau sạch của một ai đó.
Tôi không cổ súy ngoại tình, cũng không ủng hộ chủ nghĩa tự do tình dục, lại càng không đồng tình với chuyện đàn ông đàn bà trở thành người thứ 3. Nhưng mỗi cá nhân trong cuộc cũng nên nhìn nhận lại vấn đề, xem mình đã làm đúng và làm đủ trách nhiệm, nghĩa vụ của mình hay chưa.
Nhiều người vợ hồi xuân, tìm mua đủ mọi phương thuốc, làm đủ mọi biện pháp để chồng lấy lại khả năng tình dục, nào là ngâm rượu dâm dương hoắc, rượu ong rừng, thúc giục chồng đi tập thể thao, tẩm bổ thịt chó, hải sản. Vậy các ông chồng may mắn có hiểu thông điệp của việc làm ấy là gì không? Trừ khi bị bệnh tật, trừ những trường hợp bất khả kháng, còn nếu không, nam giới nên chú ý quan tâm yêu chiều vợ. Vừa giữ hạnh phúc gia đình, vừa không góp phần làm băng hoại đạo đức xã hội.
Nếu có trục trặc gì đó về sức khỏe sinh sản, tình dục, hai vợ chồng nên trao đổi thẳng thắn với nhau để cùng tìm ra giải pháp. Lúc bên nhau cũng nên bày tỏ cho vợ/ chồng biết là mình muốn như thế nào, muốn anh ấy/ cô ấy làm ra sao để tạo được cảm xúc thăng hoa cho cả hai, làm gì và làm như thế nào để hòa hợp tối đa trong chuyện ân ái.
Dư luận ném đá những người đàn bà khát sex ngoài hôn nhân không có gì là sai, nhưng một nửa thế giới đàn ông cũng nên nhìn nhận lại quan điểm và trách nhiệm của mình về chuyện tình dục. Họ luôn là người nắm quyền chủ động, nên đừng hành xử với vợ theo kiểu ban ơn, miễn cưỡng.
Phụ nữ rất nhạy cảm, đừng để vợ bị tổn thương mà tìm kiếm những mối quan hệ bên ngoài. Đừng để cô vợ ngoan hiền chung thủy của bạn nằm trong vòng tay gã đàn ông khác. Lúc đói, họ ăn cái gì mà chẳng thấy ngon. Đừng để “cơm nguội” nhà mình thành rau sạch miễn phí của người khác.
Chanh Ngọt

Tôi vẫn không tin nổi khi tận mắt thấy chồng lên giường với em gái ruột của mình.

Cho tới giờ tôi vẫn không thể nào tin nổi đó là sự thật dù cho tôi đã tận mắt chứng kiến chồng mình lên giường với một người đàn bà khác. Nó sẽ là điều dễ tha thứ hơn nếu như người phụ nữ mà anh ta lên giường, người mà khiến anh ta phản bội tôi không phải là…em gái ruột của tôi.

 

Chồng lên giường với em vợ - Ảnh minh họa
Chồng lên giường với em vợ – Ảnh minh họa

Đọc trên báo tôi cũng thấy đâu đó có những mối tình anh rể và em vợ vụng trộm với nhau. Nhưng có nằm mơ tôi cũng không thể nào tin được rằng nó lại xảy đến với gia đình tôi.

Em gái tôi không phải là một cô gái có ngoại hình ưa nhìn. Mọi người thường nói có bao nhiêu cái khôn ngoan, giỏi giang và xinh đẹp tôi dường như được ưu ái tất cả còn em tôi thiệt thòi hơn. Nó tuy không xinh xắn nhưng bù lại vô cùng ngoan ngoãn và hiểu biết. Nhưng có lẽ vì vẻ ngoài không gây ấn tượng nên dù đã tới tuổi lập gia đình nhưng em ấy vẫn chưa có người đặt vấn đề tìm hiểu.

Khi tôi sinh đứa con đầu lòng, vì công việc quá bận rộn lại không có người đỡ đần nên tôi đã chủ động bảo em gái lên sống cùng. Từ ngày có em gái lên vợ chồng tôi được rảnh rang hơn nhiều vì em ấy rất hoạt bát và đảm đang. Có vẻ như mọi việc bận rộn trong nhà được em ấy giúp đỡ nên chồng tôi cũng bớt mệt mỏi hơn. Tôi thấy chồng có vẻ quý mến em gái mình nên cũng vui vì dẫu sao tình cảm anh chị thân thiết mọi người cũng dễ sống hơn.

Tôi bắt đầu thấy em mình ăn mặc diện dàng hơn.Tôi chẳng nghi ngờ gì điều đó mà ngược lại tôi thấy đó là một dấu hiệu đáng mừng. Trước đây tôi đã từng nhắc nhở em mình nhiều về chuyên ăn mặc nhưng em ấy đều không bận tâm. Nó luôn ăn mặc rất đơn giản và có phần quê mùa. Từ ngày đến sống cùng vợ chồng tôi em ấy có vẻ quan tâm đến ngoại hình nhiều hơn.

Tôi bắt đầu quay trở lại với công việc khi hết kì nghỉ sinh con. Mặc dù vậy, em gái tôi vẫn quyết định ở cùng vợ chồng tôi thêm một thời gian nữa với lí do: “Giúp anh chị thêm chút nữa”. Tôi lấy làm mừng vì có người đỡ đần thêm mình. Nhưng rồi, cái câu chuyện y như những lần tôi đọc được đâu đó đã xảy ra.

Tôi trở về nhà giữa đợt công tác bất thường. Những âm thanh lạ lùng phát ra từ căn phòng của hai vợ chồng tôi khiến tôi giật mình. Linh tính mách bảo tôi điều gì đó chẳng lành nhưng niềm tin trong tôi không cho phép tôi nghĩ về một điều gì đó khó chấp nhận. Tôi rón rén lần mở cánh cửa phòng. Tất cả những gì tôi nhìn thấy là cảnh tượng quần áo vất hỗn độn dưới đất. Trên giường, người đàn ông cuồng nhiệt yêu đương là chồng tôi, còn người phụ nữ cùng anh ta làm “chuyện ấy” không ai khác là em gái tôi.

Chúng tôi ngồi đối diện với nhau trong căn phòng. Tôi chẳng thể khóc nổi. Nếu đó là một người đàn bà khác chắc chắn tôi sẽ lao vào mà cào cấu, chửi bới và nguyền rủa. Nhưng đó lại là em gái tôi. Nỗi đau đó nhiều hơn gấp bội nhưng tôi lại chẳng thể tát nổi em ấy dù chỉ một cái. Chồng tôi ngồi thu lu trên chiếc ghế sofa, anh né tránh cái nhìn của cả tôi và em gái. Tôi hận anh ta đến tận xương tủy. Giá mà anh ta làm cái trò mèo đó với một người đàn bà khác thì tôi còn có thể giải quyết mọi chuyện dứt điểm nhưng ngay cả cái chuyện như vậy cũng là điều tôi phải mong ước.

Tôi đau đớn không biết xử lí vấn đề của gia đình mình ra sao?

Chuyện giữa họ xảy ra trong khoảng thời gian tôi vừa sinh con xong. Họ cuốn vào nhau như kiểu trải nghiệm một điều mới mẻ và thú vị. Em gái tôi nói nó thần tượng anh rể. Nó thấy anh rể thật tuyệt vời, còn chồng tôi im lặng không một lời giải thích cho hành động đốn mạt của mình. Tôi nhắm mắt cho qua mọi chuyện dù tim tôi đau nhói. Nhưng tôi còn có thể làm gì hơn, lẽ nào làm ầm lên mọi chuyện để rồi cả gia đình tôi sẽ phải đối diện với sự khinh bỉ tới nhường nào.

Em tôi về quê sống cùng gia đình. Đó là cách tốt nhất để quên đi mọi chuyện. Tôi nghĩ thời gian rồi sẽ làm cho mọi chuyện rơi vào quên lãng. Nhưng rồi khi tôi nhận được cuộc điện thoại của mẹ tôi gọi lên với giọng thì thụp, tôi chết đứng người. Bà nghi em tôi có bầu vì những biểu hiện của nó như phụ nữ tới thời kì thai nghén. Tôi rơi phịch chiếc điện thoại xuống nền nhà trong trạng thái thất thần.

Tôi vội vã về quê không quên mang theo dụng cụ thử thai để bắt em tôi làm. Và kết quả như một đòn giáng mạnh vào sức chịu đựng của tôi. Em tôi có thai thật. Tất nhiên tôi biết ai là cha của đứa bé. Tôi cười phá lên như bị điên trước nghịch lí đó.

Giờ đây tôi không biết nên làm gì với đứa bé vô tội trong bụng em tôi. Cái thai đã khá lớn và chắc chắn em gái tôi sẽ gặp những nguy hiểm nếu như em ấy cố phá bỏ. Đứa bé cũng không có tội nhưng nếu nó được sinh ra đời, đó thực sự là một trở ngại lớn với cuộc sống của chúng tôi. Gia đình tôi cũng đã đoán được ai là tác giả của bào thai đó. Mọi người bắt tôi bỏ chồng vì anh ta là người không ra gì khi làm thế với em gái tôi. Bố mẹ tôi còn nói nếu tôi không bỏ chồng, sẽ từ mặt tôi.

Tôi nên làm gì lúc này với nỗi đau và bi kịch của gia đình. Mọi thứ cứ chất chồng lên tôi khiến tôi như muốn đổ gục vì kiệt sức.

 

Nguồn: Eva

Người tình giấu mặt là anh chồng.

Tôi làm sao có thể thú nhận tôi phản bội chồng với chính người anh trai của anh ấy.

 

Chồng tôi biết tôi đã ngoại tình. Anh cho tôi cơ hội được nói thật vì anh sẵn sàng bỏ qua. Nhưng liệu anh sẽ bỏ qua thế nào khi mà anh biết rằng người đàn ông khiến tôi phản bội anh chính là anh trai của anh.

Tôi nguyền rủa chính bản thân mình vì tôi là một người đàn bà đốn mạt. Tôi không chỉ phản bội lại chồng mình mà còn làm chuyện đồi bại ấy với một người mà lẽ ra không bao giờ tôi được phép: Anh trai chồng.

Chồng tôi đi xuất khẩu lao động nước ngoài 5 năm. Đó là khoảng thời gian khó khăn với tôi cả về vật chất lẫn tinh thần. Nhiều đêm dài nằm quay quắt nhớ chồng, nước mắt tôi không ngừng tuôn chảy. Tôi yêu thương chồng nhưng quả thật sự xa cách làm tôi hoảng sợ. Lúc nào tôi cũng mong ngóng chồng về cho khỏa lấp những ngày nhớ mong.

Thời gian đầu khi mới đi anh còn hay điện thoại về hỏi thăm vợ con nhưng lâu dần do bận rộn quá mà anh ít liên lạc với tôi hơn. Những cuộc điện thoại ít ỏi về của vợ chồng tôi không đủ để tôi vơi đi nỗi cô đơn, cô quạnh. Thật may khi chồng tôi đi vắng, gia đình bên chồng tôi luôn quan tâm, giúp đỡ tôi rất nhiều. Trong đó đặc biệt là anh trai cả. Lí do cũng vì anh sống khá tình cảm, hơn nữa nhà lại gần nhà vợ chồng tôi nên tiện giúp đỡ hơn. Mọi việc nặng nhọc, lớn bé trong nhà, hễ có việc cần là anh tới giúp chẳng nề hà. Tôi thực sự quý mến và tôn trọng anh, một tình cảm anh em trong nhà chứ tuyệt nhiên không có chút tà dâm nào ở đó.

 

Quan hệ bất chính - Người tình là anh chồng
Quan hệ bất chính – Người tình là anh chồng

 Sự cô đơn đã cuốn tôi và anh chồng vào mối quan hệ bất chính (Ảnh minh họa)

Nhưng rồi đúng như người ta nói, chỉ một phút yếu lòng cũng có thể khiến cả phần đời phía sau trở thành bi kịch. Đêm hôm ấy, dù đã rất khuya, tôi nghe thấy tiếng gọi giật giọng từ phía bên ngoài. Chỉ nghe giọng tôi cũng biết đó là anh chồng của mình. Quả thực trong lòng tôi lo lắng bất an, tôi sợ hàng xóm sẽ nghi ngại vì đêm hôm anh chồng lại gọi cửa em dâu khi mà em trai không có nhà. Cuống quá, tôi vội vã ra mở cửa, phần vì lo không biết có chuyện gì mà đêm hôm anh chồng tới tìm, phần vì ngại hàng xóm nhìn thấy.

Anh bước vào nhà, người thở ra một hơi nồng nặc mùi rượu. Có lẽ anh chồng tôi đã say. Vừa vào tôi nơi, anh bắt đầu câu chuyện bằng ngay một lời chắc nịch: “Con vợ anh nó ngoại tình. Nó cắm sừng lên đầu anh ngay trước mắt mà anh không biết. Giờ nó còn ngang nhiên đi với thằng đó”. Tôi nhìn thấy trong ánh mắt anh chồng mình sự tức giận không kiềm chế nổi. Tôi bình tĩnh rót cho anh ly nước để anh uống cho tỉnh rượu.

Anh tâm sự với tôi gần hết đêm đó. Tôi thực sự ngại ngần nhưng vì trước nỗi đau khổ của anh rể chẳng còn cách nào khác tôi phải tiếp chuyện anh với hi vọng anh vơi đi sự uất hận trong lòng. Đêm càng lúc càng về khuya, không hiểu vì rượu hay vì một lí do nào khác, anh chồng tôi bất ngờ lao vào ôm lấy tôi. Tôi đẩy mạnh anh ra và kháng cự nhưng vô hiệu. Sức mạnh của một người đàn ông khiến tôi không làm sao có thể vùng vẫy được. Vậy là điều gì đến cũng phải đến.

Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy khi mà anh chồng tôi đã đi rồi. Sau đó anh điện thoại để nói lời xin lỗi tôi vì những gì đã qua. Tôi khóc nấc lên. Anh càng ra sức động viên tôi và nói rằng chuyện này sẽ mãi là bí mật nếu không ai trong hai người tôi và anh nói ra. Tôi chỉ còn biết cầu vào vận may rằng nó sẽ không bao giờ bị tiết lộ.

 Liệu chồng tôi có thể tha thứ khi biết tôi quan hệ với anh trai anh ấy?

Tôi những tưởng mọi chuyện sẽ dừng lại ở đó. Nhưng rồi anh chồng tôi luôn tìm tới tôi mỗi lúc buồn. Tôi đã nói cả trăm nghìn lần là không được phép tái diễn điều đó thêm một lần nào nữa nhưng dường như sự cô đơn quá lớn trong anh và tôi đã không còn đủ để chúng tôi tỉnh táo. Giống như người ta đã trót một lần nhúng tràm thì những lần sau mọi chuyện chẳng còn gì để nói. Tôi và anh chồng còn lặp lại điều đó thêm vài lần nữa. Tôi cảm thấy được bù đắp sự cô đơn, trống vắng còn anh như khỏa lấp được sự căm hận do người vợ phản bội. Chúng tôi quan hệ với nhau trong sự xỉ vả chính bản thân mình nhưng có một cái gì đó cứ hút chúng tôi vào tội lỗi.

Anh chồng tôi và vợ ly hôn. Chị ta tình cở biết được chuyện của tôi nhưng trước khi ly hôn chị ấy có gặp riêng tôi và nói: “Chị biết em và anh ấy có chuyện. Chị chẳng muốn đánh giá làm gì vì bản thân chị cũng không tốt đẹp nhưng em nên dừng lại. cùng là phụ nữ với nhau chị khuyên em nên dừng lại vì dù sao họ cũng là anh em”.

Nghe những lời chị ấy nói tôi càng khinh bỉ chính mình. Tôi thấy mình là loại đàn bà vô liêm sỉ và nhục nhã. Sau lần đó, tôi và anh chồng quyết định chấm dứt mọi chuyện.

Chồng tôi trở về. Nhìn dáng vẻ và điệu bộ của tôi mỗi lần hai vợ chồng gần gũi anh ấy dường như đoán ra mọi việc. Anh từ tốn tới bên tôi, nói sẽ tha thứ và bỏ qua cho tôi nếu khi xa chồng tôi trót dại làm điều gì đó với người khác. Anh biết tôi cô đơn và thiệt thòi nên sẽ không chấp nhặt, chỉ cần tôi nói thật mà thôi. Trước sự bao dung của chồng, tôi càng thêm đau khổ và nhục nhã.

Giờ trong con người tôi đang có biết bao sự giằng xé nội tâm. Tôi đau khổ vô cùng, liệu tôi có nên nói ra sự thật hay không? Liệu chồng tôi có tha thứ cho tôi và anh chồng hay không? Nhưng nếu không nói, tôi sợ một ngày nào đó, khi người chị dâu của tôi nói ra sự thật, lúc đó chồng tôi còn đau đớn hơn gấp bội. Điều ấy thật quá tàn nhẫn với anh ấy. Tôi nên làm gì lúc này, xin hãy cho tôi một lời khuyên!

 

Nguồn: Eva