Tag Archives: nhớ mẹ

CẠO GIÓ 

Hồi mẹ còn sống, mỗi khi trái gió trở trời là người mẹ lại đau nhức. Mỗi lần vậy là hắn hay bị dựng dậy nữa đêm để cạo gió cho mẹ. Trong cơn ngáp ngủ hắn vẫn thường cằn nhằn và hổng hiểu tại sao việc trời chuyển mưa thì nó lại liên quan gì tới cơ thể của mẹ. Giờ hắn cũng vậy, cứ mỗi khi trời chuyển mưa là cái cổ hắn lại đau nhức, cứ mỗi khi trời chuyển mưa là hắn lại nhớ về những kỷ niệm với mẹ nhiều hơn.

cao-gio
Góc chợ làm hắn nhớ đến mẹ khi cạo gió

Hắn nhớ những ngày mưa tầm tã, hắn với mẹ cũng cố hết sức đẩy cái xe chất đầy nhưng bó rau lang xuống cái chợ quê rồi đứng bán trong cái lạnh tê buốt. Bữa nào mưa lớn quá không đi bán được thì cả nhà lại ba buổi ăn món đọt rau lang luộc chấm với nồi mắm ruốc kho lỏng bỏng vậy mà lúc nào cũng cảm thấy nồi cơm của mẹ thật ít. Nhưng cơn mưa của núi rừng nó kéo dài tới mấy ngày lận, bọn trẻ như hắn thì lúc nào cũng thích mưa, bởi lúc mưa thì hắn có không phải đi làm rẫy, hắn có thể đi cắm câu, đi bắt nhái bắt ếch, những hôm mưa dầm kết hợp với cái lạnh thì sáng hắn bật dậy thật sớm để đi tìm nấm mối…nhưng càng lớn lên hắn càng nhận ra nỗi lo của mẹ, của ba càng lớn hơn khi cơn mưa càng nặng hạt. Cái ngày mà hạt muối còn phải đi mượn hàng xóm thì mỗi khi những cơn đau nhứt, cảm cúm hành hạ cơ thể thì chỉ có cạo gió. Có những đêm mưa gió bão bùng, cơn đau lại ập đến mà đến một xíu dầu lửa để cạo gió cũng không còn. Tiếng mưa, tiếng gió, tiếng thở dài của mẹ cứ như vẫn vọng tới bây giờ.

Giờ đây, mỗi khi có dịp về thăm nhà, hắn lại vào nằm lên chiếc giường nơi mẹ hắn bao năm đã nằm. Nơi đó hắn đã từng rút đầu vào lòng mẹ để cho mẹ “mò chí”, để nghe những câu vè mẹ vẫn hay đọc cho hắn nghe, những câu chuyện về làng quê của mẹ nơi mà hắn vẫn muốn một lần cùng mẹ về thăm mà chưa làm được, và nơi đó hắn đã phải nhìn mẹ hắn chịu đựng nỗi đau mà căng bệnh quái ác hành hạ mẹ mà hắn không thể cạo gió, không thể làm gì để chia sẽ nỗi đau của mẹ. Nơi đó, trong vòng tay của gia đình, mẹ hắn đã ra đi vĩnh viễn.

Nỗi đau nào rồi cũng sẽ nguôi ngoai, hắn biết thế. Nhưng mỗi khi trời mưa, hắn lại ước mình được cạo gió cho mẹ một lần nữa !

Nguyễn Phúc Hưng

GÀ XÉ PHAY

Chiều về sớm lục đục luộc nửa con gà để xé phay. Vừa làm hắn lại vừa nhớ mẹ. Món gà xé phay thật đơn giản nhưng không phải ai cũng biết thưởng thức. Đi ăn quán nhiều khi gọi món gà xé phay thì họ mang ra một dĩa gỏi đúng nghĩa với rau càng cua, bắp chuối…. Gà xé phay phải là con gà ta thả vườn thịt thơm, ngọt và không mủn mủn như gà công nghiệp. Về khoản này mẹ hắn là số một, nhìn qua cái chân là mẹ biết gà nào là gà ta, gà nào là gà tam hoàng mà lái buôn mua về thả ra vườn vài bữa rồi bán giá gà ta. Sau khi luộc gà chín, để nguội rồi dùng tay xé ra từng miếng vừa ăn, rau răm vò vò cho nó dập dâp, thêm tí muối, tí bột ngọt và hạt tiêu xay nhỏ vào trộn điều cho ngấm gia vị rồi bày ra đĩa là có món gà xé phay cực ngon, nhiều người thường bỏ thêm củ hành tây nhưng không nên vì hành tây sẽ làm cho thịt gà mềm không ngon lắm, mẹ hắn vẫn hay dặn thế.

Gà xé phay
Khi làm món Gà xé phay hắn lại nhớ đến mẹ

Cái thủa nhà chạy ăn từng bữa. Nuôi được con gà nào cũng để dành bán lấy tiền mua mắm muối, thuốc men. Mà đâu phải đơn giản để nuôi được con gà đâu. Nào là những con chồn đèn tinh ranh luôn chờ cơ hội vồ lấy, nào là những kẻ trộm đang di cư vào ồ ạt mà họ gần như là trộm tất cả những thứ có thể cho họ cũng như heo gà lợn vịt của họ ăn được. Nhiều khi đàn gà đang mơn mởn cùng với niềm hy vọng về tấm áo mới của hắn thì bỗng nhiên lăn đùng ra chết hết do bệnh. Ngày đó thì chết do gì không biết những cũng thịt rồi ăn tuốt, đôi khi còn phải chôn bớt vì chúng nó chết đồng loạt, đến giờ nghĩ lại hắn còn nghe tiếng thở dài của mẹ.

Ngày đó mỗi khi nhà có khách là mẹ hắn vừa mừng vừa lo. Mừng vì có người thân ở xa tới thăm vì gia đình ở một nơi xa bà con lắm mà phương tiện thường chỉ có xe đạp hoặc đi bộ. Lo thì lo làm sao có bữa cơm coi cho được, lo vì phải chạy qua hàng xóm mượn vài chục ngàn gửi cho khách đi đường. Nhưng lúc đó hắn thì mừng lắm vì sẽ được ăn ngon hơn mọi ngày dù sau đó có thể ăn cá khô cả tuần. Nếu hôm đó nhà có làm gà thì thế nào hắn cũng được mẹ cho riêng một cái đùi ăn trước, thế mà lên buổi cơm nhìn dĩa thịt gà hắn vẫn còn chảy nước dãi nhưng phải giả lơ vì mẹ hắn luôn bảo “ăn xem nồi, ngồi xem hướng” nhất là khi nhà có khách. Cuộc sống dần cũng khá hơn dù hắn vẫn phải tha phương. Mỗi khi có dịp nghỉ gì đó là hắn chỉ về nhà với mẹ. Để được ăn món gà xé phay hay những món mắm mít. chốt môn, bánh bột lọc hay đơn giản là tô canh lá chua mà ngon lạ thường và không thể tìm ở đâu khác hương vị đó.

Giờ đây mẹ đã không còn nữa, có dịp về nhà là anh em hắn lại làm món gà xé phay đầu tiên. Dù cũng làm theo tất cả lời mẹ đã dạy nhưng vẫn không tìm thấy cảm giác của ngày xưa nữa. Dù cố gắng không đau buồn để dành thời gian nghĩ tới những ký ức về mẹ nhưng trong lòng hắn vẫn thấy trống trãi và thiếu đi rất nhiều, rất nhiều thứ.

Nguyễn Phúc Hưng

Con hạnh phúc vì tình yêu thương vô bờ bến của mẹ

Mẹ hy sinh cả tuổi trẻ, sức lực tâm huyết cho người mẹ gọi là chồng, là con. Mẹ mình làm tất cả những gì có thể để lo cho gia đình, từ công việc bán ve chai, đồng áng, đồng nát nhưng mẹ mình hiền từ, chưa bao giờ mình thấy mẹ đành hanh với ai bao giờ.>Hạnh phúc vì được là con của mẹ Continue reading Con hạnh phúc vì tình yêu thương vô bờ bến của mẹ