Tag Archives: người thứ ba

Chồng thừa nhận yêu bồ thật lòng

Những buổi đánh ghen, cãi cọ nảy lửa đã làm cả 3 mệt mỏi nhưng mọi thứ lại đâu vào đấy. Sao cô ta lại cứ dính vào chồng tôi làm gì chứ?
Chồng yêu bồ
Chồng yêu bồ – ảnh minh họa

 

Vợ chồng tôi yêu và cưới nhau khi tuổi đời còn khá trẻ, mỗi người cũng trải qua vài mối tình trước đó. Tôi và chồng đều khá thành công trong công việc nên kinh tế gia đình ổn định và dư dả. Chồng tôi chín chắn, khá nghiêm túc, chúng tôi có 3 đứa con gái xinh xắn và học giỏi, cuộc sống tưởng rất hạnh phúc khi tuổi tác cũng đã lớn và tôi tin tưởng ở anh. Thỉnh thoảng cũng có vài tin nhắn lạ nhưng chồng đều giải thích rất phù hợp rằng có vài cô cứ để ý và chủ động (tại các thời điểm khác nhau).

Cách đây một năm tôi phát hiện ra chuyện tày đình và nổi điên lên, chồng ngoại tình với đồng nghiệp rất lâu rồi. Tôi tự hỏi tại sao giờ mình mới biết. Tôi khổ sở vật vã, từ ghen tuông đến căm hận tột độ. Đau đớn ở chỗ, 2 con người vi phạm đạo đức đó còn dám phô bày ra với mọi người trong cơ quan, bạn bè của anh. Chồng tôi cũng thừa nhận yêu cô ta thật lòng và giờ họ vẫn công khai qua lại với nhau.

Anh nói sẽ không bỏ rơi mẹ con tôi và luôn có trách nhiệm quan tâm, yêu thương gia đình. Tôi nhiều lần gặp riêng cô ta chửi rủa và mỗi lần đó tôi lại biết thêm sự thật về mối quan hệ của họ, càng đau đớn hơn. Cô ta có vẻ yêu chồng tôi và không vụ lợi nên khá thanh thản, nói nhiều lần muốn chồng quay về với tôi nhưng 2 người sâu nặng quá nên lại quay lại với nhau. Giờ họ còn tính sẽ có con với nhau nữa. Ngày nào tôi cũng phải sống trong căng thẳng, mệt mỏi.

Tôi không thể tự giải thoát cho mình bởi các con đang trong tuổi lớn, sợ sẽ không nuôi dạy chúng được tốt và thời gian này chúng sẽ dễ bị sa ngã nếu bố mẹ bỏ nhau. Rồi danh dự của 2 gia đình, họ hàng nữa, mọi người đều rất ngưỡng mộ gia đình tôi. Tôi tuổi tác đã lớn, sợ phải sống một mình nuôi con, thấy mình rất yếu đuối nên cố gắng chịu đựng cuộc sống chung đụng.

Tôi biết hàng ngày 2 người họ làm gì, đi đâu. Chồng vẫn đối nhân xử thế rất đúng mực với tôi, gia đình và họ hàng, tôi cũng liên tục ra tâm thư cảnh cáo chồng để anh sẽ nghĩ lại và cô nhân tình sớm có cuộc sống khác vì cô ta còn trẻ, chưa lập gia đình và nhiều người theo đuổi. Sao cô ta lại cứ dính vào chồng tôi làm gì chứ? Những buổi đánh ghen, cãi cọ nảy lửa đã làm cả 3 mệt mỏi nhưng mọi thứ lại đâu vào đấy. Tôi bế tắc, tạm quên đi thực tế này, làm đẹp và chăm sóc 3 con yêu quý, được một thời gian lại thấy chẳng thể tiếp tục như thế, trong lòng đầy hận thù, chỉ muốn cô ta không còn trên cõi đời này nữa. Xin hãy chia sẻ cùng tôi.

Tâm sự của Thủy 

Vợ sếp ghen với tôi

Thời gian trước, tôi và sếp có đi công tác, tôi chạy sang phòng sếp để ngủ cùng, phòng có sếp và anh trợ lý. Anh này ngại nên sang phòng tôi, sếp cũng vậy. Chỉ vì tự nhiên tôi sợ ma quá nên chạy sang phòng sếp định ngủ cho đỡ sợ.

Tôi có chồng và một con, ngoại hình bình thường, rất năng nổ trong công việc. Tôi có duyên gặp sếp từ khi đang là đối tác, vẻ ngoài hiền lành, điềm đạm khiến tôi về làm việc cho anh. Trong thời gian mang bầu cũng gặp trục trặc với chồng nên tâm trạng không được tốt, tôi có tâm sự với sếp, được anh chia sẻ và động viên tôi lại càng quý mến và tôn trọng anh nhiều hơn.

Về công việc, tôi làm luôn hết lòng vì công ty, cố gắng kiếm hợp đồng, một mặt cho công ty và một mặt cố gắng kiếm tiền cho con, chồng lương cũng không dư dả gì. Trong sâu thẳm tôi vẫn thầm đố kỵ với vợ anh, chị ta luôn tỏ ra tự tin, kiểu như ta là vợ sếp thì phải như bề trên, mọi người trong công ty yêu quý chỉ vì chị ta khéo nói chứ thực ra có giúp gì được chồng trong công việc đâu. Ví dụ chị ta cảm ơn tôi kiểu: Chị và cháu rất biết ơn vì sự nhiệt tình và tài giỏi của em, anh nhà chị tìm được một người giúp việc và trợ lý như em thật là tốt.

Thực ra sếp cũng có những mối quan hệ ngoài luồng nhưng chị vợ lại luôn tỏ ra cho cả thế giới biết chồng rất yêu gia đình. Tôi nghĩ chị ta biết những chuyện như thế mà vẫn tỏ ra như không có gì thì không phải người chân thành. Những chuyến công tác được đi cùng sếp trong lòng tôi thấy thật bình yên và vô tư hết mình vì công việc, mặc dù có những lúc con sốt, thậm chí những ngày đầu khi con chưa đầy năm tôi vẫn lặn lội đi công tác xa cả tuần cho công ty.

Trong một lần công tác cùng anh, chị ta gọi điện nói chuyển máy gặp tôi, sau mấy câu xã giao chị ta nói: Em đi công tác với chồng chị nên giữ ý, đừng có thể hiện tình cảm vô tư quá đà không hay. Chị ta nói mấy tuần trước có nghe anh trợ lý nói. Thời gian trước, tôi và sếp có đi công tác, tôi chạy sang phòng sếp để ngủ cùng, trong phòng có sếp và anh trợ lý. Anh này ngại nên sang phòng tôi, sếp cũng vậy. Chuyện chẳng có gì chỉ vì tự nhiên tôi sợ ma quá nên chạy sang phòng sếp định ngủ cho đỡ sợ. Thế mà chị ta gọi điện nói rằng: Chị rất xấu hổ khi nghe được chuyện như vậy, em có thể ngủ với chồng chị ở đâu thì chị không biết nhưng làm như vậy có người biết nói lại chẳng ra gì.

Tôi cảm thấy bị xúc phạm và bức xúc với cách nói kẻ cả của chị ta, tôi nói tại sao chị không gọi thẳng cho tôi mà phải gọi cho anh? Chị ta nói không lưu số. Tôi nói khi đi công tác xong sẽ gặp chị để nói chuyện về cách cư xử hồ đồ đó. Ngay việc đi công tác thường xuyên cũng khiến cho chồng tôi suy nghĩ và luôn ghen tuông vì anh tự ti rằng mình nhỏ con và xấu, còn sếp thì quá đẹp. Bây giờ gặp thêm chuyện này, tôi mệt mỏi và muốn xin nghỉ việc tại công ty, nhưng không đành lòng vì anh và công ty đang gặp khó khăn. Tôi phải nói gì với chị vợ kia và có nên thôi việc ở công ty để gia đình được vui vẻ không? Xin chân thành cảm ơn mọi người.

Hoa / Vnexpress

 

Nhà to nhất khu vẫn thường vay tiền hàng xóm đi chợ

Tôi thi thoảng sang nhà hàng xóm mua chịu rồi xin chồng trả sau. Mẹ tôi cũng luôn phải đi mua chịu mắm muối. Nhà mình to nhất khu, chồng đi xe đẹp, tiền làm ra nhiều mà mẹ và vợ luôn phải chịu cảnh cùng cực như thế.

Nhà giàu có nhưng ki bo với mẹ và vợ
Nhà giàu có nhưng ki bo với mẹ và vợ – Ảnh Minh Họa

Tôi 36 tuổi, từng học đại học Sư phạm, khi lấy chồng anh không cho tôi đi dạy học. Anh làm kinh doanh nên muốn tôi ở nhà làm cùng. Tôi sống với chồng, mẹ chồng và hai con riêng của anh, sau này sinh thêm một bé trai. Thật may mắn vì tôi được sống với các cháu từ nhỏ nên mối quan hệ với các con riêng khá tốt.

Chồng tôi là một người gia trưởng, luôn bắt vợ phải làm theo những gì anh muốn, từ lúc về sống với gia đình anh, tôi luôn là người thụ động, kinh tế anh quản lý, hàng ngày đưa tiền cho mẹ đi chợ. Nhiều khi anh cũng không đưa tiền, mẹ tôi cũng không dám hỏi, tôi lại càng không, tôi muốn làm gì đều phải hỏi xin anh. Tôi thấy ái ngại, không xin mặc dù có nhiều thứ người phụ nữ cần đến trong cuộc sống hàng ngày.

Gia đình tôi không quá giàu có nhưng khá giả so với mọi người, vậy mà cuộc sống lúc nào cũng bị hạn hẹp một cách tuyệt đối. Mẹ chồng và tôi không dám xin tiền của chồng, mỗi khi xin tiền đều bị chồng mắng chửi thậm tệ dù đó là tiền để chi tiêu cho cuộc sống hàng ngày. Mẹ chồng lương được hơn triệu mỗi tháng, bà phải dùng số tiền đó để chi tiêu hàng ngày cho gia đình, anh thường xuyên không về nhà ăn cơm nên bữa cơm gia đình của mẹ con, bà cháu lúc nào cũng đạm bạc với đồng lương ít ỏi của bà.

Tôi làm cùng chồng nhưng hàng tháng anh không đưa cho tôi tiêu, con nhỏ muốn mua sữa phải xin rất nhiều lần chồng mới cho, hoặc tôi lại sang nhà hàng xóm mua chịu về rồi xin chồng trả sau. Mẹ tôi ở nhà cũng vậy, luôn phải đi mua chịu mắm muối. Tôi thấy thật xấu hổ vì nhà mình to nhất khu, chồng đi xe đẹp, tiền làm ra nhiều mà mẹ và vợ luôn phải chịu cảnh cùng cực như thế.

Khi tôi sinh cháu cũng là lúc tôi rơi vào cảnh cùng cực. Anh không muốn tôi sinh thêm cháu mà chỉ muốn tôi nuôi hai con của anh thôi, anh không chu cấp tiền cho gia đình, luôn đi ra ngoài và không về nhà ngủ. Khi con được 3 tháng cũng là lúc tôi biết tin chồng ngoại tình với cô kế toán công ty nhà mình. Tôi đau khổ đến cùng cực, chồng đuổi không cho tôi đi làm ở công ty nữa, kiên quyết giữ lại cô kế toán đó bên mình.

Tôi đã phải nhờ đến sự can thiệp của mẹ chồng và các anh chị em chồng nhưng cuối cùng nhận được sự đánh đập và chửi rủa không thương tiếc khi dám nói chuyện ngoại tình. Khi mẹ chồng và anh chị em khuyên can được chồng cho cô kế toán ấy nghỉ ở công ty cũng là lúc anh không còn nghĩ đến tình nghĩa gì với tôi và đứa con chung nữa. Tôi vẫn sống với mẹ chồng và 3 đứa con nhưng chồng không quan tâm, cũng không hỏi han con cái, cứ đi biền biệt.

Tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi con và sống cùng mẹ chồng cho đến ngày hôm nay. Con tôi đã 9 tuổi, cháu chuẩn bị vào lớp 4, hai cháu con riêng đã lớn, tôi vẫn sống lầm lũi, nhẫn nhục như thế. Chồng không cho tôi ra ngoài, không giao du bạn bè với ai, thậm chí cả hàng xóm chồng cũng không cho tôi ngồi chơi cùng, tôi cứ như con rùa lầm lũi như thế.

Cho đến hôm nay, tôi nhận được tin chồng vẫn qua lại với cô kế toán đó. Sau khi nghỉ làm ở công ty nhà, anh đã xin việc cho cô ấy ở một công ty khác cách đó không xa. Cô ấy cũng có một đứa con nhưng không biết người bố là ai, hiện nay đang thuê nhà ở gần công ty nhà tôi. Chính những người bạn mà anh luôn đi cùng trong những cuộc chơi bời, du lịch đó đã nói hết về chồng tôi và cô kế toán, tôi không thể tin vào tai mình nữa.

Chồng tôi là người đã lo cho cô ấy suốt những năm qua, luôn đi cùng cô ấy trong tất cả những chuyến du lịch với bạn bè hay công tác ở đâu đó. Căn nhà cô ấy đang ở cũng là chồng tôi thuê cho hai mẹ con cô ấy. Tôi như chết đứng, không còn một cảm xúc nào, không thể khóc được nhiều hơn thế, cuộc sống của tôi đã tối lại càng thêm tối tăm.

Tôi nghĩ lại những gì mình đã trải qua bấy nhiêu năm trời, đi làm cùng chồng, mang lại cho chồng những hợp đồng và những mối quan hệ khách hàng vì chồng tôi xuất thân là một công nhân nên giao tiếp và hiểu biết xã hội rất kém. Căn nhà anh xây được, xe anh là do công sức của hai vợ chồng làm nên với những mảnh đất trong quá trình kinh doanh.

Thế mà anh đã bắt tôi ký vào giấy xác nhận đó là tài sản riêng của anh, không liên quan gì đến tôi. Xin nói một điều khi tôi lấy anh, anh tay trắng, ở nhờ nhà của mẹ anh. Tôi đã nhờ gia đình, bạn bè và người thân khuyên bảo anh nhưng bất lực. Anh em trong gia đình khuyên tôi nên chấp nhận cuộc sống như thế, đó là bản chất không thể thay đổi của anh.

Tôi không biết nói gì hơn, với tôi lúc này gần một người mẹ đơn thân, không có công ăn việc làm, không tiền bạc, tôi phải làm sao đây? Tôi là một người phụ nữ hiền lành, sống nội tâm, tôi thấy sức chịu đựng của mình đã đi quá giới hạn. Hãy cho tôi một lời khuyên chân thành nhất.

Lan

Anh không bỏ vợ nhưng em sẽ là vợ hai của anh

Anh hơn tôi 20 tuổi, quen nhau qua yahoo. Mới đầu nói chuyện bình thường, anh không giấu đã có vợ và 2 con gái. Tôi cũng không giấu anh chuyện mới bị người yêu đá, đang rất đau khổ.

Anh đang làm giám đốc một công ty, vợ anh quản lý chi nhánh của công ty ở nước ngoài. Mới đầu chúng tôi cũng nói chuyện rất tự nhiên, chia sẻ những vấn đề hàng ngày. Công ty anh đang lâm vào tình thế nguy nan, thất bại trong làm ăn khiến anh rất mệt mỏi và chán nản. Tôi động viên, dành thời gian nói chuyện với anh, coi như bù vào khoảng thời gian bị tổn thương trong tình yêu của mình. Qua khoảng thời gian nói chuyện, tôi cảm nhận anh là người đàn ông đứng đắn, có trách nhiệm. Tôi từng lấy một cái nick khác tán tỉnh anh, liền bị anh mắng chửi và dạy dỗ.

Càng ngày anh càng quan tâm tới tôi hơn. Anh cho tôi số điện thoại và tôi cũng vậy. Anh gọi điện thường xuyên cho tôi, chỉ 1-2 ngày điện thoại của tôi đã có đến 100 cuộc gọi. Có những tối cuối tuần, anh vẫn muốn nói chuyện, chúng tôi nói có khi đến 2-3h sáng, tắt máy tính đi anh lại gọi điện nói không thể rời xa tôi được.

Trong những lần nói chuyện, anh kể cho tôi nghe về gia đình, công việc, tôi cũng dần cảm nhận được tình cảm anh dành cho tôi và có ý né tránh. Rồi một ngày anh nói yêu tôi, anh bảo lúc nào cũng nghĩ tới tôi, dù biết có vợ con nhưng anh không thể kìm nén được tình cảm của mình. Anh hứa sẽ lấy tôi và đây là một tình cảm nghiêm túc.

Tôi khuyên anh rất nhiều rằng anh còn có vợ con, gia đình, công việc. Tôi cũng không muốn trở thành kẻ thứ ba làm tan nát gia đình đang hạnh phúc của anh. D9iều quan trọng hơn, chúng tôi chỉ mới nói chuyện với nhau qua mạng làm sao có tình cảm được. Chúng tôi nói qua nói lại, anh dùng những lời lẽ rất thiết tha, có lúc còn cầu xin, khóc nữa.

Tôi vừa bị tổn thương trong tình yêu nên khi nhận được sự quan tâm của anh cũng có đôi chút tình cảm. Anh không ép tôi phải đến với anh ngay, chỉ xin cho anh được dành tình cảm cho tôi. Tôi đã đồng ý như vậy dù biết rằng hành động của mình thật ngu ngốc và có thể nó sẽ làm ảnh hưởng đến gia đình anh.

May sao trong khoảng thời gian tiếp theo anh càng ngày có vẻ càng tốt lên. Tôi hay nhắc anh đưa hai đứa con đi chơi, hay gọi điện cho vợ anh ở xa, chuyện của công ty cũng bớt căng thẳng. Những lúc mệt mỏi anh lại nói tôi “anh không buông xuôi đâu, anh phải cố gắng để còn nuôi em và con nữa chứ, anh không thể để cho vợ anh khổ được”.

Thú thật, nhiều lúc tôi cũng dằn vặt mình đang là người thứ 3 nhưng rồi lại tặc lưỡi là dù có mình thì gia đình anh vẫn hạnh phúc và tâm lý của anh lại ổn hơn nên lại kệ. Tôi cũng nghĩ là đến khi nào vợ anh trở về thì tôi sẽ rời xa anh.

Rồi một ngày, anh đi công tác gần chỗ tôi, anh gặp tôi lần đầu tiên. Dù gặp lần đầu nhưng chúng tôi đã như đôi tình nhân yêu nhau lâu ngày, anh dành cho tôi rất nhiều lời nói và cử chỉ ngọt ngào. Trước đó tôi tưởng như tình cảm của mình dành cho anh chỉ là tình cảm thoáng qua nhưng giờ tôi mới biết đó thực sự là một tình yêu. Dù hạnh phúc nhưng tôi vẫn lo sợ cho tương lai.

Anh nói: “Em là vợ anh, anh sẽ bảo vệ em, không để ai làm tổn thương. Anh không bỏ vợ nhưng sẽ cưới em làm vợ hai, em phải có danh có phận chứ không chỉ là người tình núp sau anh. Anh biết em sẽ thiệt thòi nhưng hãy hy sinh vì tình cảm của chúng ta nhé vợ ”. Dù khó nghĩ nhưng tôi cũng gật đầu để anh vui lòng vì tôi biết anh đang mang bệnh liên quan đến não, nếu căng thẳng nhiều thì bệnh sẽ nặng hơn.

Có thể chuyện gặp nhau 1-2 lần thì cũng chưa hẳn nói lên điều gì. Chuyện quan trọng nhất là mấy hôm trước anh ấy gọi điện bảo tôi làm hồ sơ chuyển chỗ làm của tôi về công ty anh. Anh ấy nói nếu tôi không về công ty anh ấy làm việc thì đừng bao giờ gọi điện cho anh ấy nữa, chúng tôi sẽ chia tay.

Giờ tôi đang phân vân không biết nên làm như thế nào cho đúng nữa.

Ánh

Chồng ngoại tình với em dâu

Em trai bắt gặp tin nhắn yêu đương của chồng tôi gửi cho vợ cậu ấy nên nói chuyện để tôi biết. Trong 100 tin ở máy điện thoại em dâu, có đến 70 tin là của chồng tôi nhắn.

Nhà tôi có 3 chị em đều có vợ có chồng. Em gái lấy chồng xa, tôi lấy chồng cách nhà ngoại 5 km, em trai lấy vợ ở chung với bố mẹ tôi. Em trai lấy vợ năm 2007, gần một năm sau đi Đài Loan, cuối năm 2012 đã về. Nhà ở mặt đường, bố mẹ lại không làm ăn buôn bán gì nên hết sức tạo điều kiện cho chồng tôi mượn để buôn bán đồ nội thất. Vợ chồng tôi nhờ bố mẹ được 3 năm. Không ngờ trong khoảng thời gian chồng tôi lên đấy làm việc, cách đây hơn 1 năm, đã có quan hệ yêu đương với em dâu.

Chồng ngoại tình với em dâu
Chồng ngoại tình với em dâu

Tôi không biết gì, bố mẹ trên đấy cũng không biết. Nhiều lúc tôi lên đấy chơi thấy mẹ cũng nói “Hình như cái Dư (em dâu tôi), không biết có trai gái gì không mà dạo này thấy nó làm dáng rồi ăn mặc đẹp lắm. Có hôm trời mưa to mà nó mặc quần trắng bốp, xách cái túi bé tí đi làm”. Tôi còn át đi “Mẹ toàn để ý cái linh tinh vớ vẩn, nó ăn mặc đẹp đi làm thì làm sao”.

Mẹ tôi với em dâu không hợp nhau, hay cãi vã, tôi nghĩ mẹ không ưa thì hay để ý vậy thôi. Chồng tôi có cách nhìn nhận và thái độ quay 180 độ với em dâu. Lúc đầu mới làm trên đó hay nói em láo, toàn cãi mẹ chồng, rất bênh mẹ tôi. Một năm trở lại, anh chỉ lên đấy bán hàng chứ không phải vừa bán vừa làm như trước, thì lại hay bênh, thỉnh thoảng đi giao hàng còn về cho cháu tôi (con em trai tôi) tiền.
Thấy vậy tôi lại mừng vì biết tính chồng rất căn cơ, chắc chắn, thế mà lại cho cháu tiền, sống thoáng hơn. Tôi nghĩ chắc do chồng ở trên đấy ai cũng quý, nhất là mẹ, nên anh “biết đều” hơn là lẽ đương nhiên. Tôi không nghi ngờ gì cho đến khi gần sinh con thứ 2.

Hôm đó cầm điện thoại của chồng vì anh mới mua điện thoại, chứ bình thường tôi chẳng bao giờ sờ đến. Tôi đã đọc được tin nhắn của em dâu nhắn cho anh, nhưng nội dung cũng chỉ là tâm sự bình thường thôi. Lúc đó tôi chỉ hỏi “Sao cái Dư lại nhắn tin cho anh thế này, anh đừng có mà vớ vẩn đấy”. Chồng tôi bảo không có gì. Nói xong lúc đó là tôi thôi chứ không nghĩ gì cả.

Có lần tôi và chồng cãi nhau vì chuyện nhắn tin, tôi vừa nói chuyện điện thoại với em dâu xong, một lúc sau máy của chồng có tin nhắn. Tự dưng tôi thấy lạ vì chồng không bao giờ nhắn tin chỉ gọi thôi. Tôi hỏi chồng ai nhắn thì chồng tôi bảo không có gì, tôi bảo đưa máy xem, anh nhất định không đưa. Tôi bảo “Có phải cái Dư không?” Chồng tôi không nói gì, cầm máy đi xuống dưới nhà.

Tôi và chồng ngủ mỗi người một giường, vì có bầu nên phải làm thêm một phòng nữa cho đỡ chật, 2 phòng đối diện nhau ở trên tầng. Tối đó chồng biết tôi giận nên lúc ngủ đã sang phòng tôi làm lành. Anh có nhận là Dư nhắn tin để hỏi số điện thoại của chồng nó (lúc đó em trai tôi chưa về) và bảo với anh đừng nói cho tôi biết. Tôi bảo số của chồng nó vẫn số cũ mà không biết thì ai biết mà hỏi, nếu mất số thì hỏi tôi cũng được sao phải giấu.

Lúc đó tôi nghĩ, chắc vợ chồng nó lại giận nhau, dù ở xa đứa cũng không hòa hợp được, hay giận dỗi, tức giận chắc lại xóa số của chồng, giờ xin lại. Tôi hỏi chồng tin nhắn đâu, anh nói xóa rồi. Tôi tức nhưng cũng cho qua dù có cảm giác không bình thường. Đến ngày đầy cữ con, không vào ngày nghỉ, anh bảo em dâu nghỉ để lên nhà tôi làm cơm, bảo tôi gọi điện nói em dâu nữa, tôi cũng gọi.

Hôm đó em dâu nghỉ làm, chồng tôi rất vui vẻ. Tôi ở trong phòng, lúc mọi người ăn uống gần xong, Dư có lên phòng tôi khoe “Ở dưới kia anh Minh (tên chồng tôi) cứ bắt đi pha nước nên kệ, đi lên đây chơi” với thái độ rất gần gũi. Tôi hơi ngạc nhiên vì dù ở nhà, anh cũng không dễ dàng sai ai như thế, nếu có sai cũng chỉ là cô em gái, thế mà lại sai em dâu.

Tôi nghĩ vậy, chỉ cười, không nói gì rồi tự trấn an chắc anh em thân thiết thôi, không có chuyện gì được. Còn một vài chuyện nữa làm tôi nghi ngờ, không bao giờ có thể nghĩ chuyện đó xảy ra. Tôi tin chồng hoàn toàn vì tính anh rất khô khan, thực tế, suy nghĩ rất chín chắn nên chuyện đó không thể nào có được. Hết tháng 1 âm năm nay, chồng đi Lào làm vì cửa hàng phải trả cho em trai.

Tôi chuẩn bị hết các thứ cho chồng đi, động viên anh sang đó chịu khó làm còn nuôi 2 con. Từ trước tới giờ chuyện làm ăn của anh tôi không hỏi đến, tiền nong anh giữ két, tôi không biết chồng làm được nhiều không, có bao nhiêu tiền. Mặt khác tính anh rất chi ly, tôi đi làm công ty một tháng có mấy triệu, cứ tiêu hết tôi bảo anh đưa thêm. Tôi không liên quan đến công việc của chồng, mỗi khi đưa tiền cho tôi mà anh còn kêu tiêu ít tiêu nhiều.

Tính anh chắc chắn thế, tôi nghĩ để anh giữ tiền còn chắc hơn. Với lại, vợ con còn tính toán thế thì làm gì có chuyện vớ vẩn kia. Giờ tôi mới biết hoàn toàn không thể tin được khi em trai tôi lên nhà nói chuyện. Nó nói đã biết lâu rồi, đã tha thứ cho vợ 1, 2 lần khi bắt gặp tin nhắn chồng tôi gửi cho. Em trai tôi đã hỏi, nói chuyện trực tiếp với chồng tôi, anh không nhận, nói là nhắn tin nhầm.

Em trai bắt gặp tin nhắn yêu đương của chồng tôi gửi cho vợ cậu ấy nên đã nói chuyện để tôi biết. Từ hôm em trai tôi nhận được tin nhắn đó đã giữ điện thoại của vợ, nhưng không thiếu gì cách liên lạc. Trong điện thoại của em dâu còn xem được nhật ký liên lạc, trong 100 tin nhắn thì có đến 70 tin là của chồng tôi nhắn. Em dâu giải thích chỉ là anh em tâm sự, còn cái tin nhắn em trai tôi đọc được là do nhờ chồng tôi nhắn như thể để thử xem em trai tôi còn yêu vợ không. Rồi cứ chối quanh, có lúc lại nói “anh Minh thích em thì thích chứ em không thích, em vẫn yêu anh”. Vậy là trong lời nói đã thấy mâu thuẫn rồi nhưng em dâu tôi vẫn nhất định không nhận.

Chồng làm ăn nhờ trên nhà tôi mấy năm, khi đi sang Lào cũng chưa 1 lần gọi về hỏi thăm bố mẹ tôi thế nào. Em dâu tôi đều biết chuyện, lưu cả 2 số điện thoại Việt Nam và số nước Lào của anh. Toàn bộ tin nhắn và các cuộc gọi đều trong giờ làm việc của em dâu. Chắc các bạn nghĩ tôi ngu ngốc lắm đúng không? Tôi ân hận vì mình quá ngu ngốc và dễ dãi. Tôi đã gọi điện, nhắn tin cho chồng về nhưng anh không về, nói dối tôi phải còn xin hộ chiếu mới về được, thực chất là để có thời gian liên lạc với em dâu đối phó, quyết chối chứ không nhận.

Tôi nhắn tin cho chồng là “Tôi không ngờ anh lại là người như thế. Giờ tôi không biết nói thế nào với anh nữa. Tôi nói vậy chắc anh biết. Anh về đi rồi giải quyết”. Tôi không nói rõ chuyện gì, nếu thực sự chồng không có gì thì phải gọi ngay để hỏi chứ không thể lặng im không hỏi cũng không nhắn lại gì cả. Tôi gọi điện đến lần thứ 5 mới nghe. Nếu tôi nói từng chi tiết để chắc chắn rằng 2 người đó có quan hệ thì rất dài, nói vậy chắc mọi người đều biết như thế nào rồi.

Giờ tôi lo lắng nhất là khi cả 3 gia đình biết chuyện sẽ đón nhận thế nào, bố mẹ tôi sẽ ra sao. Tôi khổ tâm, thương 2 đứa con nhỏ của mình nữa vì chắc chắn tôi sẽ ly hôn rồi. Tôi thực sự đau đớn và mệt mỏi, dù trước mặt mọi người vẫn phải tươi cười.

Hường

Mất anh là điều hối hận nhất cuộc đời em

Em sẽ không làm người thứ ba, sẽ không để con của anh sống không có bố bên cạnh, không muốn bạn thân sẽ hận em, không muốn bố mẹ em phải buồn. Em đã nghĩ cho rất nhiều người để không làm gì có lỗi với ai.

Phải chi ngày xưa em không quá ham mê học hành, tham vọng quá lớn về sự nghiệp thì hôm nay em không phải tiếc nuối cho những ngày tháng đã qua. Khi đã có mọi thứ như mong muốn, tất cả trở nên vô nghĩa. Em- cô bé ngày xưa ngây thơ của anh đã không còn nữa. 6 năm trôi qua em trở thành người phụ nữ tạm gọi là thành đạt, có địa vị trong xã hội; anh vẫn là một anh nông dân thật thà.

Chúng ta ở hai vị trí khác nhau mà người ta nhìn vào sẽ thấy không khớp được nhưng em không nghĩ thế. Anh giờ là cha của một bé trai và chồng của bạn thân em. Mọi thứ thật trớ trêu, cay đắng và nghiệt ngã. Khi em xác định được tình cảm, biết mình cần gì thì tất cả đã quá muộn.

Em là người có lòng tự trọng rất lớn, em sẽ không làm người thứ ba, sẽ không để con của anh sống không có bố bên cạnh, không muốn bạn thân sẽ hận em, không muốn bố mẹ em phải buồn. Em đã nghĩ cho rất nhiều người để không làm gì có lỗi với ai. Em biết anh rất yêu thương em, biết anh không yêu vợ vì hai người không hợp nhau, dù cố gắng cũng không được.

Ngày em đi, anh đã khóc rất nhiều, em cũng vậy. Ngày nói chia tay em không khóc nhưng anh khóc, bạn đã kể cho em nghe tất cả rằng em đã làm đau khổ anh rất nhiều. Nhưng lúc đó một cô bé như em không hiểu hết, 18 tuổi đã lớn nhưng vẫn ngây ngô. Từ ngày đó tới nay em vẫn không ngừng suy nghĩ, đi trên quãng đường dài 6 năm nay em mới biết anh là người em yêu nhiều như thế nào.

Ngày mình gặp lại nhau, mọi cảm xúc dâng trào, đã lâu quá mình không gặp nhau. Ngày đó mình chưa bao giờ cãi nhau, lần cãi nhau đầu tiên và duy nhất là ngày mình chia tay nhau mãi mãi. Vì vậy mọi thứ vẫn còn rất tốt đẹp trong trái tim.

Nhưng ngày hôm nay, tất cả đều trở nên vô nghĩa. Hạnh phúc của em nhưng em lại tự tay đánh mất, khi biết đã quá muộn rồi. Em hận bản thân, để ngày hôm nay nhìn thấy nhau nhưng không dám nói. Anh của em ngày xưa giờ là của người khác mất rồi.

Nếu có kiếp sau em sẽ ở bên anh mãi mãi, sẽ không đánh mất anh trong cuộc đời. Em sẽ là người bên lề cuộc đời anh, mong cho anh được sống hạnh phúc vì em yêu anh rất nhiều. Anh hãy sống hạnh phúc nhé. Em sẽ chờ anh ở kiếp sau để mình được sống thật với những mơ ước.

Giang

Nỗi Oan Người Thứ Ba

Tôi quen anh từ khi tôi còn là 1 đứa trẻ con 13 tuổi. Anh là con bạn thân của bố tôi. Hai gia đình thường xuyên có những chuyến đi chơi, nghỉ mát với nhau nên tôi và anh nhanh chóng trở nên thân thiết hơn. Ban đầu tôi bị anh cuốn hút cũng chỉ vì vẻ bề ngoài đẹp trai của anh mà thôi chứ với 1 con bé chưa lớn thì…

Nỗi oan người thứ 3
Nỗi oan người thứ 3

Nhưng dần dần, lớn thêm vài ba tuổi nữa, hiểu biết hơn nhiều vấn đề tôi nhận ra mình đã thực sự thích anh và dường như anh cũng vậy. Anh rất biết quan tâm, chăm sóc đến tôi khác hẳn những cậu bạn trai xung quanh tôi. Tôi luôn coi anh là mối tình đầu của mình. Nhưng mối quan hệ của chúng tôi rất mơ hồ, chẳng ai có thể mở lời nói rõ tình cảm với nhau, tỏ tình với nhau hay là gì gì đấy đại loại thế.

Khoảng cách tuổi tác giữa chúng tôi chính là cái rào cản khiến cả hai e ngại (anh hơn tôi 6 tuổi). 6 tuổi bây giờ là chuyện bình thường nhưng lúc đó… như thể một đứa trẻ con yêu một người lớn vậy. Với mối quan hệ chẳng thể gọi tên đó, chúng tôi cứ ở bên nhau, đi chơi và tâm sự đủ điều vui có buồn có.

 

Thậm chí tôi còn kể hết cho anh về những mối tình học trò với những cậu bạn trạc tuổi tôi cho anh. Anh chỉ cười. Lúc đó tôi cảm thấy mình thật may mắn và hạnh phúc khi có một người như anh ở bên cạnh. Trong suy nghĩ của tôi chỉ cần tôi lớn thêm vài tuổi nữa thôi, 2 đứa sẽ chính thức là người yêu của nhau vì đã có lúc anh nói vu vơ với tôi rằng “Anh còn phải chờ mấy năm nữa nhỉ?”.

Nhưng rồi đến năm tôi 15 tuổi, anh đi Nhật du học. Tôi đã buồn và khóc rất nhiều. Lần đầu tiên trong đời tôi hiểu thế nào là cảm giác mất mát. Anh đi, không một lời hứa hẹn hay nói tôi chờ đợi và trong đầu tôi cũng chẳng có ý định là sẽ chờ anh mà thay vào đó là mình phải quên anh, phải coi anh như một người bạn, một người anh trai.

Thời gian trôi đi, anh và tôi vẫn giữ liên lạc qua email, chat chit. Anh vẫn vậy. Vẫn vô cùng quan tâm đến tôi, vẫn là nơi mà tôi có thể chia sẻ mọi điều trong cuộc sống, vẫn thường gửi quà về cho tôi bất cứ ngày lễ nào. Anh quả thực đã trở thành một người chiếm vị trí rất quan trong trong lòng tôi. Sau 7 năm quen nhau, giờ tôi coi anh là người bạn tâm giao duy nhất của mình.

Điều gì đến cũng phải đến. Anh có người yêu và cưới. Chóng vánh đến không ngờ. Yêu nhau hơn nửa năm thì họ cưới. Người con gái anh lấy làm vợ cũng là một du học sinh, bằng tuổi và học cùng lớp với anh. Hai người kết hôn và có ý định định cư ở Nhật luôn. Chị ấy đã mang trong mình dòng máu của anh.

 

Ngày họ về Việt Nam làm đám cưới, tôi cũng đến chúc mừng. Mặc dù khi biết tin tôi vẫn cảm thấy có cái gì đó nhói lòng nhưng khi nhìn thấy 2 người xứng đôi vừa lứa bên nhau, tôi thật lòng chúc phúc cho họ. Hôm đó, tôi cảm nhận được rằng chị ấy không mấy thân thiện lắm với mình nhưng chắc tại đám cưới bận rộn vả lại cũng chưa quen biết lắm nên chị không để ý. Nào ngờ…

3 tháng sau đám cưới, anh xuất hiện trước mắt tôi, nồng nặc mùi rượu. Lần đầu tiên tôi thấy những giọt nước mắt của anh. Qua những lời tâm sự của anh, tôi được biết rằng vợ anh đã sảy thai. Dù anh có cố gắng động viên, an ủi thế nào đi chăng nữa chị ấy vẫn không thể vượt qua cơn sốc đó. Anh cảm thấy bế tắc nên về nước ít bữa để nghỉ ngơi cho thanh thản. Không làm gì được cho anh tôi chỉ biết khuyên nhủ anh nên mạnh mẽ và quay về bên vợ vì với một người phụ nữ không gì đau khổ bằng mất đi đứa con của mình. Không có chồng bên cạnh ngộ nhỡ chị ấy xảy ra chuyện gì…

Nhưng qua bạn anh tôi biết được một sự thật khiến tôi choáng váng. Từ khi còn yêu nhau, người vợ của anh luôn dò hỏi xét nét về mối quan hệ giữa tôi và anh. Có thể nói rằng chị ấy vô cùng ghét cái sự tồn tại của tôi. Từ hồi chị ấy mất đi cái thai, chị như mất luôn lý trí. Luôn cho rằng chồng mình không thương yêu mình như trước nữa, nghi ngờ đủ thứ chuyện rồi tức giận vô cớ với anh. Chị ấy còn lôi cả chuyện về tôi ra mà dằn vặt anh nữa. Thực sự nghe xong chuyện mà tôi cứ đờ đẫn cả ra. Vì tôi? Sự tồn tại của tôi đã “đóng góp” cho sự đau khổ của anh ư?

Vợ của anh sau đó tìm đến tôi. Lần thứ 2 tôi gặp chị và chị đã khiến cho tôi không còn chút cảm giác xót thương nào với chị nữa. Chị chụp mũ cho tôi cái tội phá hoại gia đình chị, lôi kéo chồng chị về nước. Hóa ra mấy ngày nay chị ta đã rình rập chồng mình và nhìn thấy chúng tôi gặp nhau. Tôi đã cố gắng giải thích cho chị hiểu rằng giữa tôi và anh không có gì cả. Anh chỉ là một người bạn đang cần sự giúp đỡ của tôi mà thôi. Nhưng càng nói chị càng cố tình không hiểu và mất bình tĩnh nói nhiều câu bất lịch sự hơn với tôi.

Những ngày sau chị còn liên tục gọi điện, nhắn tin hăm dọa tôi đủ điều. Đọc nhiều tin nhắn cảm tưởng như chị là người mất trí vậy. Chặn số này thì chị lại dùng số khác tiếp tục. Anh cũng đã nghe theo lời khuyên của tôi, cố gắng hòa giải với vợ để chị không làm phiền tôi nữa nhưng vô ích. Với chồng thì chị làm như là mình sẽ nghe theo anh nhưng với tôi, chị cứ vẫn gửi cho tôi những tin nhắn có nội dung chẳng có gì là tốt đẹp và cấm tôi không được có bất cứ mối liên hệ gì với anh nữa.

Không chịu đựng nổi sự vô lý của vợ mình anh tức giận và quyết định ly hôn. Đương nhiên lý do cho việc ly hôn của 2 người chị lại đổ lên đầu tôi. Mấy ngày hôm nay chị liên tục dọa dẫm tôi rằng sẽ đến tận nhà tôi để làm ầm lên cho bố mẹ tôi, cho mọi người xung quanh biết rằng: “1 con ranh con như tôi, tý tuổi đầu mà đã biết cướp chồng người khác”.

Tôi đã thực sự mệt mỏi lắm rồi. Mấy ngày hôm nay tôi không gặp anh nữa dù anh có đến tìm. Không phải vì sợ chị mà vì tôi đã không còn tý sức lực nào mà nói chuyện với anh nữa. Tôi tự hỏi mình hàng trăm lần rằng mình đã làm gì sai mà phải chịu đựng cảnh này. Thà rằng tôi với anh có ý định gì với nhau đi đã đành…

Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế này. Một bên là một người đã từng ở bên cạnh tôi bất cứ khi nào tôi cần, một người đã từng là người quan trọng với tôi biết nhường nào, là người bạn tâm giao duy nhất trên đời này của tôi. Vì sao tôi lại phải cắt đứt quan hệ với anh chứ? Tôi không thể và cũng không muốn như thế. Nhưng một bên là một người phụ nữ đang mất hết lý trí 1 cách đáng sợ, sẽ luôn đeo bám tôi, không để tôi yên nếu như tôi không làm theo lời chị. Tôi phải làm thế nào mới vẹn cả đôi đường đây?

Mất chồng vì lỡ ngoại tình

Không có gì quan trọng hơn tình yêu của anh với người đó, kể cả gia đình hay con cái. Anh cặp bồ rất công khai, không một chút e dè hay giấu giếm. Thậm chí chửi tôi không tiếc lời trước mặt người đàn bà đó.

Tôi năm nay 33 tuổi, lấy chồng được 10 năm. Tôi từng có một gia đình hạnh phúc, chồng tôi là người tốt, tôi có 2 con trai, các con rất khôi ngô ngoan ngoãn, cuộc sống của tôi cả về vật chất lẫn tinh thần đều ổn. Tôi là người phụ nữ không xấu, cũng không phải quá đẹp nhưng sống hòa đồng, thân thiện, hiền lành và tốt bụng, có nhiều bạn và cũng có rất nhiều người yêu quý. Tôi từng là mẫu người phụ nữ rất chung thủy, mà hiện tại khi chưa có ai biết chuyện của tôi họ vẫn nghĩ tôi là người như vậy.

Nhưng sự thật không phải thế các bạn ạ, tôi đang trong tình trạng đau khổ đến tận cùng bởi chính lỗi lầm đã gây ra. 7 tháng trước, tôi có mối quan hệ với một người đàn ông khác, anh ta là bạn cũ từ rất lâu của tôi, chơi thân với anh ta. Cuộc sống của anh ta trong hạnh phúc hôn nhân gặp rất nhiều ngang trái, trắc trở và buồn, anh ta luôn thổ lộ, tâm sự với tôi. Ban đầu tôi chỉ quý anh ta như một người bạn và luôn chia sẻ, lâu dần cho tới một ngày anh ta nói đã yêu tôi nhiều và từ lâu lắm.

Tôi đã rất nghiêm túc từ chối nhiều lần vì hơn ai hết tôi từng có suy nghĩ không tốt về chuyện ngoại tình, nhất là phụ nữ, nhưng không hiểu vì lý do gì mọi chuyện lại đến với tôi tự nhiên như thế. Tôi đã thích anh ta và đã ngoại tình, gặp nhau rất ít nhưng khi có thời gian chúng tôi thường liên lạc qua hòm thư điện tử.

Vào cái ngày định mệnh ấy trong tháng 3 ấy, tôi cũng không hiểu tại sao chồng biết chuyện. Anh đã rất tức giận và đau khổ, tra hỏi và đưa ra bằng chứng là một tập ảnh chụp lại những dòng chữ trong nội dung trò chuyện trên địa chỉ email của tôi. Tôi rất sợ và yếu đuối nhưng dám làm dám chịu, tôi đã thừa nhận tất cả mọi chuyện với chồng và quỳ lạy van xin sự bao dung của anh. Xưa nay tôi chưa từng nói dối chồng bất kỳ điều gì, nên tôi nghĩ chỉ có sự thành khẩn mới mong giảm nhẹ được tội cho mình.

Kể từ lúc đó tôi bỗng như người tỉnh mộng, tôi nhận ra anh và gia đình quan trọng với tôi đến nhường nào. Tôi đau đớn lắm, hận bản thân mình ghê gớm và cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi, tủi nhục, ê chề lắm. Chẳng phải tôi đau vì bản thân mà vì nhìn người chồng thân yêu đã bao lâu nay hết lòng vì tôi và gia đình giờ đây chịu đau đớn khổ sở vì mình.

Anh từng nói với tôi rất nhiều lần rằng anh không thể tha thứ cho phụ nữ như tôi, sớm muộn gì anh cũng rời xa tôi, sẽ cưới vợ mới. Câu chuyện đau lòng của tôi giờ đây như mới thật sự bắt đầu: Sau một tháng, anh đã chủ động làm quen với những người phụ nữ khác trên mạng. Rất nhanh chóng anh đã tìm được người tâm đầu ý hợp, vì chồng tôi rất đẹp, phong độ, lại thành đạt.

Hàng ngày anh chát, gọi điện, nhắn tin cho cô ấy và không bao lâu sau họ đã là của nhau rất nhanh và còn rất say đắm nữa. Tôi biết rõ mọi chuyện nhưng vì là người gây ra lỗi nên với anh, tôi cũng không dám biểu hiện gì, chỉ biết rằng con tim đang tan nát từng ngày, từng giờ vì những gì đang diễn ra. Tôi đáng phải chịu như vậy, cho dù anh có như thế nào đi nữa tôi cũng không thể ngăn cản hoặc can thiệp được.

Nhưng tôi thật sự rất đau đớn, khi bị chồng phát hiện cũng là khi tôi thật sự nhận ra rằng, người tôi yêu và cần nhất là anh. Tôi đã mù quáng chạy theo những lời nói ngọt ngào, những cử chỉ âu yếm và cái cảm giác thật sự được “yêu” của người đàn ông kia mà ngộ nhận đó là tình yêu. Tôi đã sai, đã quá ngu muội để rồi giờ đây cái hậu quả tôi phải chịu nó ngang trái, đau đớn đến thế này.

Nỗi đau mà với tôi không thể nói ra bằng lời được và tôi cũng chưa từng nghĩ tới. Khi chồng có mối quan hệ với người đàn bà khác, cô này từng bỏ chồng và hiện sống một mình nuôi con, tôi không biết viết làm sao để miêu tả nỗi đau này vì tôi yêu rất yêu chồng. Chưa bao giờ tôi thấy sợ mất anh như bây giờ.

Anh đã nói với tôi, tạm thời hãy chấp nhận sống trên danh nghĩa để nuôi dạy con cái, mọi mối quan hệ của anh tôi không được phép can thiệp hay để ý, kể cả việc nếu anh ấy có con riêng với người đàn bà kia. Tôi biết thân phận mình nên không dám nói hay đòi hỏi gì ở anh, chỉ thấy lo lắng cho anh mà thôi. Tôi sợ lắm khi nhìn anh đau khổ, chán nản hay không vui vì tất cả cảm giác đó như đang xảy ra trực tiếp với tôi vậy.

Đến nay đã 6 tháng trôi qua rồi, mối quan hệ của anh với người đàn bà kia cũng rất sâu đậm. Tôi bây giờ sống mà như đã chết trong từng ấy ngày, tôi chưa một lần được ăn ngon, ngủ yên, phần vì lương tâm cắn rứt bởi lỗi lầm mình gây ra. Nhưng đau hơn cả là vì hàng ngày trước mặt tôi phải chứng kiến việc chia sẻ chồng mình với người đàn bà khác.

Khi về nhà anh nói với tôi “cô hãy tự lo cho bản thân, hãy đi tìm một người để đến với người đó đi. Cuộc sống của tôi với cô không còn tiếp tục hy vọng gì nữa”, đến chết anh cũng không chịu tha thứ cho tôi. Tôi đau lắm, biết chẳng có quyền gì mà ghen tuông hay trách móc anh cả vì tôi đáng tội. Nhưng bản thân anh cũng biết rằng tôi chỉ bị “tai nạn”, tôi ngu muội chứ có thật lòng yêu đương gì người đàn ông kia, và anh cũng biết rõ tôi yêu anh đến nhường nào. Nhưng không một lời quan tâm, chia sẻ, chỉ cho tôi những lời cay nghiệt làm bản thân tôi gục ngã.

Chuyện của tôi ngoài chồng ra vẫn chưa có một ai biết, nhưng mọi chuyện đúng là không thể giấu mãi được, cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Gần đây gia đình tôi nói nhiều vì chồng không chịu làm ăn gì cả, chỉ lo chơi bời hết ngày này qua ngày khác. Khi gia đình nói nhiều quá không chịu được, anh ấy nói có nỗi khổ riêng và đã nói ra tất cả mọi chuyện.

Ngày anh nói ra với bố mẹ cũng là ngày tôi quyết định thú nhận tất cả với gia đình, tôi biết chỉ có nói ra lương tâm tôi mới được thanh thản và nhẹ nhõm. Vậy là cả gia đình chồng đã biết, tôi luôn tưởng rằng khi gia đình chồng biết chuyện mọi người sẽ khinh rẻ, coi thường tôi. Nhưng không, giống như tôi đã nghĩ, gia đình có trách móc tôi nhiều nhưng cũng thương tôi không ít vì 10 năm sống cùng, tôi chưa từng có một điều tiếng gì và tôi thầm cảm ơn gia đình mình nhiều lắm.

Hiện tại chồng tôi vẫn sống như thế, không có gì quan trọng hơn tình yêu của anh, kể cả gia đình hay con cái, anh cặp bồ rất công khai, không một chút e dè hay giấu giếm. Bố mẹ chồng và cả gia đình tôi luôn góp ý, khuyên nhủ, thậm chí còn lên án gay gắt quyết liệt chuyện chồng quan hệ với người đàn bà kia, vì gia đình tôi không muốn vợ chồng tôi tan vỡ, vì con cái chồng tôi có thể quay đầu lại. Nhưng tất cả sự quan tâm đó chồng tôi không hề để ý, nó không thể tác động một chút nào đến suy nghĩ của anh.

Nhà tôi cách nhà người đàn bà kia gần 30 km nhưng chồng tôi không quản nắng mưa, thường xuyên đều đặn sang gặp người đàn bà đó. Ngang trái hơn là anh có thể kể mọi chuyện nhỏ nhất từ những lời nói của gia đình tôi, những cử chỉ hành động của tôi cho người đàn bà đó nghe.

Ngay cả việc tôi quỳ lạy van xin bố mẹ chồng và gia đình chồng tha thứ cho tôi như thế nào anh cũng kể tỉ mỉ cho người đó biết. Gần đây, khi bị tác động nhiều đến chuyện quan hệ yêu đương, anh ấy càng tỏ ra khó chịu, khinh ghét, ghẻ lạnh tôi, thậm chí chửi tôi không tiếc lời trước mặt người đàn bà đó. Còn tôi chỉ biết lặng im mà tâm can tan nát.

Không biết bạn đọc có ai từng chịu hoàn cảnh như tôi không, hãy giúp tôi, hãy cho tôi lời khuyên chân thành, tôi không biết mình phải làm gì bây giờ. Ngày nào, đêm nào cũng vậy, tôi chỉ biết oán hận bản thân mình trong sự dằn vặt, đau đớn, tôi suy sụp hoàn toàn, không còn đủ sức để nhìn về tương lai của mình nữa.

Tôi không muốn mất chồng, rất sợ mất anh ấy. Tôi từng nghĩ sẽ cam chịu tất cả ngay cả việc chồng không còn tình cảm gì với mình và bắt buộc mình phải sống chung chồng với người đàn bà khác. Tôi chấp nhận tất cả chỉ để được ở gần anh ấy và quan trọng hơn là các con của tôi không phải chịu cảnh bố mẹ chia lìa. Xin hãy giúp tôi. Cảm ơn các anh chị rất nhiều và mong được nhận những lời khuyên chân thành.

Ngọc

Tôi cặp bồ vì ham muốn vô độ của đàn ông

Làm cái gì cũng phải có lý luận dẫn đường và cái lý của tôi là: anh quá mệt mỏi với gia đình rồi, một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Vợ anh chưa bao giờ hiểu anh, chưa bao giờ quan tâm đến anh, được tâm sự với em thật là thoải mái và họ đã yêu tôi thật lòng. (Long)

 

Chào các bà vợ, những người thứ ba và đơn giản chỉ là những người thích tâm sự.

Trong mục tâm sự này đàn ông có vẻ ít lời hơn, có lẽ vì ai cũng cảm thấy bị đụng chạm. Tôi đã có vợ, 2 con, tôi đang đọc, đang nghĩ về mình, nghĩ về những người đàn ông xung quanh. Tôi viết lên những dòng tâm sự này các bà vợ sẽ có dịp la lên tôi là kẻ vô đạo đức và rằng xã hội sao mà lại xuống cấp như vậy. Còn người thứ ba thì cho rằng chỉ có tôi mới như vậy thôi, còn bồ của họ thì yêu họ thật lòng.

Tôi viết lên đây không phải chỉ những gì tôi trải nghiệm mà có thể nói là đại diện của những người đàn ông, tôi nhiều tuổi rồi nên không thích đi câu nữa. Các bà (cứ gọi chung là như vậy đi) nếu hiểu được bản chất của một nửa thế giới này thì mới mong các bà giữ được hạnh phúc gia đình. Những ai không hiểu sẽ coi rẻ những người đàn ông như chúng tôi, nhưng biết làm sao được Thượng đế đã tạo những người đàn ông như thế rồi.

Continue reading Tôi cặp bồ vì ham muốn vô độ của đàn ông

Phụ nữ đàng hoàng không sống hai mặt

Ban ngày bạn và người tình lén lút ra ngoài để quan hệ thân xác, tối về nhà bạn vẫn chu đáo, thân mật, yêu thương và quan hệ thân xác với chồng bạn, vậy bạn thấy thế nào? Bạn vẫn “chu đáo và nhiệt tình” với chồng y như với người tình sao? (Nguyen)

Continue reading Phụ nữ đàng hoàng không sống hai mặt