Tag Archives: ly hôn

Tôi vướng nợ nần, mẹ chồng yêu cầu ly hôn

Công việc làm ăn của tôi gặp thất bại nên nợ nần nhiều người và họ đến nhà đòi nợ, la lối, nói năng mất lịch sự khiến ba mẹ chồng rất thất vọng. Bà gặp riêng và yêu cầu tôi chia tay chồng sau khi đã yêu cầu chồng tôi trước nhưng anh không đồng ý.

Tôi là một phụ nữ đã 34 tuổi, cuộc sống không được êm đềm như mọi phụ nữ khác. 18 tuổi, qua mai mối tôi lấy chồng hơn mình 16 tuổi vì mong muốn có thể giúp đỡ được gia đình chút ít về kinh tế. Tôi là người chị cả trong gia đình có 4 chị em, hơn nữa gia đinh tôi lúc đó đang vô cùng khó khăn về kinh tế.

Lấy chồng được 2 năm và cũng là thời gian tôi sinh liền 2 bé trai kháu khỉnh. Những tưởng cuộc sống sẽ êm đềm như vậy trôi qua, nhưng qua thời gian chung sống, chồng tôi ghen kinh khủng, ghen cả với bạn gái của tôi và là người vô cùng chi li về tiền bạc. Anh quản lý toàn bộ chi tiêu, ngay cả việc đi chợ anh cũng tự đi.

Không chịu nổi cuộc sống quá phụ thuộc, hơn nữa anh luôn chì chiết tôi về những khoản tiền anh đã giúp đỡ cho gia đình tôi trước đó nên tôi đã đơn phương ly hôn và ra đi với 2 bàn tay trắng. Tôi mang theo 2 đứa con trai một đứa 2 tuổi và một đứa 1 tuổi. Năm đó tôi mới 20, thời gian cứ thế trôi qua, tôi cặm cụi làm việc, nuôi con một mình mà không có sự trợ giúp nào từ phía gia đình chồng.

Tôi tự nhủ sẽ sống như vậy suốt đời để nuôi con khôn lớn. Rồi số phận lại một lần nữa trêu ngươi, để tôi gặp và yêu anh sau 10 năm đơn độc. Anh là người đàn ông tuyệt vời với tôi, là con trai trong một gia đình gia giáo nên mẹ anh không tán thành cho anh yêu tôi. Nhưng chúng tôi quá yêu nhau và bất chấp tất cả, sau một năm tự ý chung sống, chúng tôi có với nhau một bé gái rất dễ thương.

Khi biết chúng tôi có con, mẹ anh đã qua nói chuyện với gia đình tôi về việc cưới hỏi nhưng với điều kiện đám cưới ngoài bố mẹ tôi, sẽ không mời bất kỳ bạn bè hay người quen nào bên nhà gái, vì bà sợ lộ chuyện tôi đã có chồng con trước đây. Vì thế khách mời chỉ có nhà trai và ngay cả con gái của chúng tôi cũng phải nói là con của chị gái anh gửi nuôi vì chị của anh sống ở Mỹ.

Tôi rất biết ơn ba mẹ chồng vì đã chấp nhận tôi về làm dâu. Tôi đã cố gắng sống thật tốt để tỏ rõ sự yêu kính đối với ba mẹ chồng. Thế nhưng mọi việc không như ý, 2 năm vừa qua, công việc làm ăn của tôi gặp thất bại nên nợ nần nhiều người và họ đã đến nhà đòi nợ, la lối, nói năng mất lịch sự khiến ba mẹ chồng rất thất vọng về tôi, vì ông bà nghĩ rằng mọi việc là do tôi gây nên. Rồi bà đã gặp riêng và yêu cầu tôi chia tay với chồng sau khi đã yêu cầu chồng tôi trước nhưng anh không đồng ý.

Hiện tại tôi rất rối trí, gia đình cũng đang sống rất ngột ngạt. Tôi không biết nên xử sự sao cho đúng. Tôi rất yêu chồng nên không muốn chồng khó xử vì anh ấy là một người con rất có hiếu. Hơn nữa mẹ chồng lại có bệnh trong người, nếu buồn bực quá độ sẽ nguy hiểm đến sức khỏe. Mong các bạn hãy giúp tôi một lời khuyên nên làm sao cho đúng.

Tôi xin chân thành cảm ơn chuyên mục Tâm sự đã giúp tôi trút được những day dứt trong lòng và mong nhận được những lời khuyên hữu ích từ phía các bạn, các anh chị. Xin chân thành cảm ơn mọi người.

Hoàng Thùy

Bà xã bắt tôi cưới vợ hai để trả thù

Nàng chủ động hẹn em và cùng tôi đến đình thần làng đốt hương, vọng chuông thề sẽ thương yêu bảo vệ em. Nàng đồng ý cùng em một chồng là tôi, bắt tôi và em phải thề cùng.

Tôi và nàng kết hôn gần 30 năm rồi, từ 2 bàn tay trắng, qua bao thăng trầm của cuộc sống, tôi bươn chải vật lộn, tiền làm được bao nhiêu tôi đều đưa hết cho nàng giữ. Bây giờ với tổng cộng 2 căn nhà, cửa hàng và 1 nhà nghỉ ở thị trấn nên cũng tạm gọi là có chút tiếng tăm, địa vị trong xã hội.

Tôi thú nhận cũng có tính trăng hoa, những khi vợ biết chuyện thì tôi chủ động cắt đứt để giữ mái ấm, gia đình là trên hết. Cho đến năm 2005, tôi quen một cô gái, gia đình cũng nghèo, trong một lần nghe lời bạn rủ đi làm tiếp viên nhà hàng ở Vũng Tàu, sang tháng thứ 2, sau khi lãnh lương xong, em gửi về nhà cho gia đình thì bị chủ quán bắt buộc phải ra ngồi bàn tiếp khách.

Em không chịu, chủ quán nhốt em lại, hoặc phải đền tiền, số tiền trời ơi từ đâu em không biết; hoặc phải tiếp khách thời hạn là 3 ngày. Tứ cố vô thân, điện về nhà thì ở nhà nghèo không có cách gì để lo số tiền đó, em chợt nhớ đến tôi trong một lần uống cafe ở quán em trước đó. Em biết số của tôi và em đã gọi điện cầu cứu. Tôi đã cho người ra tận Vũng Tàu cấp thời, đến quán đó thương lượng cứu em ra và đưa về nhà.

Từ đó em đến với tôi tự nguyện, tôi cho em học nghề tóc, em không chịu sự giúp đỡ của tôi mà tự lực đi học bằng cách vừa giúp việc nhà vừa học nghề. Năm 2008, có việt kiều Mỹ về xin cưới em, tôi đã khuyên em nên quên tôi để cùng chàng Việt kiều Mỹ xây đắp hạnh phúc và lo cho đình em.

Nhưng vợ tôi biết chuyện, nàng chủ động liên lạc với em, những lần điện thoại với nhau dài mấy giờ. Cuối cùng nàng tuyên bố chấp nhận em, khuyên em không nên lấy Việt kiều mà hãy về sống chung cùng vợ chồng tôi. Tôi không đồng ý, nàng chủ động hẹn em và cùng tôi đến đình thần làng đốt hương, vọng chuông thề sẽ thương yêu bảo vệ em, đồng ý cùng nhau một chồng là tôi, bắt tôi và em phải thề cùng.

Thời gian đầu, tôi chủ động xa lánh để em quay về nhà em còn kịp. Nàng đã tổ chức những buổi tiệc nhỏ chỉ có tôi, nàng và em tham dự và chuốc say tôi để tôi gần em. Nàng đã sang tận nhà em hứa hẹn với gia đình em sẽ bảo bọc, chăm lo cuộc đời em. Với tôi, nàng bảo: sau bao năm cùng cực, bây giờ anh hãy an hưởng đi.

Thế là mọi chuyện làm ăn, buôn bán tiền bạc nàng tiếp quản hết, chỉ mỗi ngày nàng cho tôi vài chục để uống cafe. Từ từ nàng bảo làm ăn khó khăn mà em thì cũng làm móng thuê đã có tiền rồi, nàng bảo: thôi anh hãy bảo nó đưa tiền cho anh xài. Tám tháng trời tôi không tiền trong túi, không dám đi uống cafe, chỉ khi nào em thấy tôi không đi, hỏi và biết tôi không tiền thì em đưa tiền cho tôi đi uống.

Tôi cầm thì không đành lòng, không thì nàng giận. Thương em, mới ra mua bán nên không lãi được bao nhiêu, trung bình tôi chỉ dám xài mỗi ngày một bao thuốc 4 nghìn đồng và ly cafe 4 nghìn thôi.

Mọi việc khi tôi có ý kiến gì nàng cũng bảo: bây giờ anh có vợ nhỏ rồi, anh nói con không nghe đâu, hay là anh hãy làm giấy để tài sản lại cho con hết đi, nó mới tin. Kẻo bây giờ nó sợ anh cho vợ nhỏ anh hết. Em cũng bảo tôi như thế: “em thương anh là thương con người anh, chứ em không thương tài sản của anh đâu. Thôi anh hãy làm giấy cho con anh hết đi, em không màng đâu, chỉ được sống gần anh như thế này là đủ cho em rồi”.

Và vợ tôi đưa cho tôi tờ giấy mà nàng đã nhờ người làm sẵn, khi nào tôi chết thì tất cả tài sản đều thuộc về 2 đứa con tôi, và tôi đã ký. Sau khi công chứng một tuần thì nàng bỗng kiếm chuyện, đòi tôi phải ký đơn ly dị. Gia đình om sòm lên nàng chửi, nàng rủa em, không khí căng thẳng vô cùng. Em buồn quá bỏ về gia đình, tất cả tiền bạc em để lại hết, khi đến em như thế nào thì khi đi em như thế đấy.

Tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với em, vì vô cùng thương tôi mà em đã đánh mất đời người con gái, thương tôi mà em lỡ chuyến đò cuộc đời. Chàng Việt kiều nọ đã cưới một cô gái khác ở xóm em rồi. Tôi hối hận trong khi vợ cương quyết đòi ly dị, thậm chí nàng còn buông những câu vô cùng xúc phạm: “mày ly dị với tao, tao cho mày ra đường mình không, cho mày chết cũng không có đất chôn”. Vô cùng tức giận tôi đã đâm đơn ra tòa ly dị. Sau những cuộc hòa giải, tôi nhất quyết ly dị, gia đình, họ hàng khuyên giải, nàng đã khóc lóc van xin tôi, hứa sẽ sửa đổi tính tình và tôi đã chấp nhận không ly dị nữa.

Ba tháng sau nàng lại rước em về sống chung, trang bị cho em một sạp bán tạp hóa ở trung tâm thương mại. Em vẫn hàng ngày sáng ra chợ mua bán sạp tạp hóa, chiều về phục dịch tôi và nàng. Nàng và em vẫn vui vẻ hòa thuận, nàng vẫn chở em đi mua sắm, ai thấy cũng khen.

Một hôm nàng bảo: con trai lớn đã có vợ, có con, căn nhà cửa hàng mua bán hàng gỗ nội thất nó đang ở, anh hãy sang tên cho nó, để nó chuyên tâm làm ăn, không chơi bời cờ bạc nữa mà lo cho con nó. Hợp lý quá! Mình tạo dựng được thì cũng vì con, trong lòng tôi cũng tính sẵn như thế nên đặt bút ký luôn, và còn cho thêm vốn liếng để làm ăn.

Còn thằng út mới 14 tuổi, tôi cũng cho luôn cơ ngơi nhà nghỉ đúc sẵn, nền đất luôn rộng gần 1000 m2. Hai tháng sau, khi giấy tờ nhà đất đã chính thức mang tên chủ mới, nàng lần nữa lộ bộ mặt thật ra. Tôi đi uống cafe về cũng bị mang tổ tiên ông bà ra chửi. Nàng lại đòi ly dị, em thấy gia đình căng thẳng thì cứ khuyên tôi hãy nhịn chị đi, và đến phiên em bị những trận đòn vô cớ.

Gia đình em bị những lời mắng chửi không đâu, những đám xã hội đen hành hung cha mẹ em mà điện thoại báo, thưa gửi chẳng ai xử, không đủ chứng cớ. Mặc dù nhà cửa bị phá tan hoang, cha em bị đánh chảy máu, nàng cứ chối trách nhiệm. Một lần nữa em buồn quá nên về nhà cha mẹ sống, ra đi chẳng mang theo gì cả, chỉ xin nàng 300 nghìn đồng làm lộ phí.

Thời gian sau, con lớn muốn làm căn nhà cho bằng mọi người, xin tiền nhưng tiền bạc của cải đã cho hết, chỉ còn một căn cửa hàng nên tôi buộc phải cho ngân hàng mướn 10 năm để lấy tiền cho nó. Số còn lại thì gửi lại ngân hàng lấy lãi. Nhưng khi ký hợp đồng với ngân hàng xong, rút trước một phần để cho con sửa nhà thì vợ tôi đòi phải cho con tôi đứng tên số tiền còn lại. Tôi không chịu, bây giờ tôi chẳng còn gì thì phải đứng tên một phần tiền đó để lấy phần lãi ra xài.

Thế là tôi bị cấm vận, đúng nghĩa cấm vận về mọi mặt, hàng ngày vợ cho tôi 50 nghìn để xài thì nay bị cắt. Tôi đi làm thuê để có tiền xài thì về ăn cơm bị chửi, vừa ăn cơm vừa chan bằng nước mắt, thấy chửi mà tôi vẫn cố lỳ ăn, nàng phán một câu xanh rờn: Bây giờ mày có tiền rồi, tự sinh tự diệt đi. Mày bây giờ không còn nhà nào để ở nữa, tao như mày tao tự tử chết cho rồi”.

Con lớn thì nghe mẹ nó điện bảo vào, không cần biết đầu đuôi ra sau, đau lòng quá, hùa với mẹ nó chửi rồi xông vào đánh tôi. Tôi vẫn lặng im không phản kháng, trong lòng ngao ngán cho thế thái nhân tình. Tôi điện thoại báo công an thị trấn nhờ can thiệp thì vợ lại bao che và chửi tôi.

Đi làm mướn thì bị vợ tôi điện thoại hăm dọa nên bị cho nghỉ, đi uống cafe hay đến nhà ai chơi cùng cho giải khuây đến lần thứ 3 là bị điện thoại dọa nên chẳng ai dám gần. Đến nhà em ruột chơi thì em mình bị điện thoại dọa cả gia đình với nặc mùi xã hội đen. Tôi hoàn toàn bị cách ly với thế giới bên ngoài, chỉ được quyền tiếp xúc với những người ăn tiền nịnh theo vợ tôi mà khuyên tôi nên chết đi bây giờ cho rồi.

Tình cảnh của tôi bây giờ là vậy đó, suốt ngày cô độc, chỉ biết nói chuyện một mình. Với mọi người, nàng rêu rao là rất thương tôi, lo cho tôi từ miếng ăn giấc ngủ. Tôi tự ly thân suốt 8 tháng rồi nhưng về nhà gặp mặt là chửi xiên chửi xéo.

Bây giờ tôi rối lắm, chẳng biết nên làm gì cả, ly dị thì tôi chẳng sợ đói vì mình có bằng lái xe khách và nhiều tài lẻ cũng sống được. Nhưng chỉ có một câu hỏi mà mình tìm mãi mà chưa có câu trả lời: Tại sao vợ mình lại làm thế? Luật sư đã hiến kế cho nàng có nghĩ rằng gia đình này vậy là đã tan nát hết rồi? Vắng mình, nàng có trụ gia đình nổi không hay là sự nghiệp mình bỏ xương máu ra gây dựng cho con bỗng chốc tiêu tan, rồi đây con mình sẽ khổ.

Văn

Chồng chỉ gần tôi mỗi khi có ‘nhu cầu’

Mỗi lần đi ra ngoài, anh ta luôn đi trước, cách xa cả mấy chục mét, như thể chạy trốn khỏi tôi, cứ như tôi là con quái vật, không xứng đi cùng anh ta. Chúng tôi ở riêng phòng, chỉ khi có nhu cầu thì anh lên phòng tôi để được đáp ứng, xong lại trở về chốn riêng.

Hai đứa con đáng yêu là động lực duy nhất còn níu giữ tôi ở lại thay vì đi tìm sự bình an thanh thản trong chùa. Lâu nay, mong ước được quy y, nương nhờ cửa Phật thỉnh thoảng cứ ẩn ẩn hiện hiện trong đầu tôi, nhưng rồi, con trai và con gái còn quá bé nhỏ đã đẩy những ước muốn kia đi qua nhanh.

Lấy chồng gần 4 năm, nay tôi không cảm nhận được chồng là chồng, không cảm nhận được một gia đình như tôi hình dung và mong ước. Tôi không mong ước cao sang gì, chỉ là một gia đình hòa thuận và vui vẻ, đầm ấm. Chồng không yêu tôi, nên mặc dù đối xử với tôi không tệ bạc, không vũ phu, nhưng cũng thường cau có, khó chịu. Hơn thế nữa, anh ta khá ích kỷ và không có lòng bao dung độ lượng.

Có những lần anh ta xì mặt ra mà tôi không biết vì lý do gì, và khi giận nhau thường kéo dài vài ba tuần, hoặc hơn một tháng. Mỗi lần đi ra ngoài thì anh ta luôn đi trước, cách xa cả mấy chục mét, như thể chạy trốn khỏi tôi, cứ như tôi là con quái vật, không xứng đi cùng anh ta. Vì vậy tôi tự nhủ sẽ không bao giờ đi chung với anh ta nữa. Phía tôi, tôi có thể yêu thương, chăm sóc chồng nếu anh ta tử tế, nhưng vì không tử tế với tôi, nên tôi cũng cảm thấy chán ghét.

Thực sự bây giờ tôi hối hận vô cùng vì đã lấy anh. Tôi từng muốn ly dị nhưng anh ta không chịu, và khi đó thì làm ra vẻ yêu thương này nọ. Thật mệt mỏi! Tôi tự cho rằng mình bị quả báo khi trước đây đã từ chối một người mà tôi tự thấy rất hợp với mình, lại rất chân thành chỉ vì anh ấy quá thấp, và học vấn cũng không được như tôi mong đợi.

Hiện nay, chúng tôi ở mỗi người một phòng riêng biệt, chỉ khi anh ta có nhu cầu thì lên phòng tôi để được đáp ứng, xong lại trở về chốn riêng. Thực sự thì tôi cũng thấy thoải mái khi ở riêng vì chúng tôi có thời gian biểu sinh hoạt khác nhau, tôi thức khuya còn anh ngủ sớm, nên việc ở riêng trở thành giải pháp hữu hiệu do tôi không còn gây phiền hà cho anh nữa. Tôi không tự tin về việc chung sống lâu dài với chồng hiện giờ, mặc dù hiện tại tôi không yêu ai khác, và tôi cũng đã xác định rõ ràng sau khi lấy chồng thì không còn nghĩ đến người khác. Nhưng thực sự tôi chán nản với chồng mình.

Thực sự tôi rất muốn đi tu, nhưng như vậy thì vô trách nhiệm với con quá.

TH

Thường xuyên phá đám chồng cũ

4 năm qua, ấm ức chuyện xưa nên tôi hay tìm đến những người mà cậu ta định kết hôn để tố cáo. 3 cô gái đó biết chuyện đều chia tay với cậu ta.

Tôi là sinh viên ở quê lên TP HCM học, khi vừa tốt nghiệp tôi kết hôn với một người đàn ông hơn 16 tuổi. Do tuổi tác chênh lệch và những hiểu lầm không được giải thích, chồng tôi đã chủ động ly thân. Trong 5 năm đau khổ, tôi thường giận dỗi bỏ xuống nằm dưới nền nhà và hậu quả là tôi bị thổ huyết vì lao phổi. Những ngày trong bệnh viện chồng cũng không vào thăm và nói “nếu anh bị lây bệnh thì ai lo cho con trai”. Tôi buồn và tủi thân vì sự ghẻ lạnh đó của chồng nên đã nộp đơn xin ly hôn. Tòa án đã chấp nhận cho chúng tôi ly hôn và con trai theo mẹ vì cháu còn nhỏ.

Một mình nuôi con và điều hành 2 công ty về truyền thông do tôi làm chủ, tôi cố gắng quên đi đau buồn để làm việc và lo cho con. Thế rồi cuộc sống của tôi một lần nữa lại rơi vào tận cùng sự đau khổ khi đồng ý lấy cậu nhân viên thua mình 4 tuổi. Nhà cậu ta ở Tuyên Quang và cùng quê với tôi. Trước đó 2 năm cậu ta được một người bạn là cổ đông của công ty tôi giới thiệu vào làm việc tại phòng kinh doanh, cậu ta trình độ học vấn 12/12.

Vì ở trong công ty nên cậu ta biết được việc gia đình tôi, cậu ấy luôn ở bên cạnh an ủi và động viên, chăm sóc con trai tôi như một người bố. Tôi một lần nữa lại xiêu lòng và đồng ý lấy người đàn ông này. Nhà cậu ta rất nghèo, được ông bà ngoại cho mảnh đất gần 1000 m2 tại thị xã Tuyên Quang, nhưng nghèo quá không có tiền xây nên vẫn ở ngôi nhà tre vách đất. Bố mẹ chồng tôi ly thân với nhau, tôi thương chồng thì phải thương luôn gia đình chồng nên đã xây cho mẹ chồng căn nhà khang trang trên nền đất cũ.

Mẹ chồng được nhà đẹp mà bố chồng không được gì vì hai cụ ly thân 25 năm rồi nên nhà ai nấy ở, vì thế bố ghét chồng tôi và chửi chồng tôi rằng “trai tân lấy gái nạ dòng, như nước mắm thối chấm lòng lợn thiu. Mỗi lần mày ngủ với nó thì mày gọi chị ơi lên ngủ với em”. Tôi buồn lắm nhưng cũng không bằng những gì chồng đã đối xử với tôi.

6 năm chung sống mà tôi bị cậu ta đánh 43 trận, lần nào tôi cũng đi cấp cứu bệnh viện, vì cậu ta là huấn luyện viên thể hình và thầy dạy võ nên đánh tôi rất dã man. Tôi không dám tố cáo vì sợ cậu ta mất mặt và sẽ đánh tôi nhiều hơn nữa. Lý do tôi bị đánh thì đủ kiểu, tội là tôi kêu cậu ta làm việc, tội là kêu cậu ta đi học nghề để quản lý công ty vì cậu ta nói tôi hỗn dám chỉ đạo chồng. Và lý do đánh để uốn nắn tôi ra đường phải giới thiệu cậu ta là chủ tịch công ty.

6 năm chung sống, cậu ta không chịu làm việc gì hết, cứ ăn rồi đi tập thể hình vì cậu ta lúc nào cũng trau chuốt cho vẻ ngoài của mình thật đẹp. Rồi cậu ta lấy xe hơi đi chơi và tán tỉnh các cô gái trẻ, hết tiền thì lấy búa đập két sắt của tôi. Rảnh rỗi không việc gì làm cậu ta ở công ty bắt đầu giở trò quấy rối tình dục nhân viên tiếp tân.

3 lần tôi ly hôn và kết hôn lại với cậu ta vì tôi thương 2 đứa con gái của mình với cậu ta sẽ ra sao nếu không cha và cuộc đời sẽ rất tội nghiệp khi trưởng thành vì quá khứ của mẹ 2 đời chồng và 3 đứa con. Thế là tôi phải chịu đựng. Tiền của công ty cứ dần thâm hụt vì tôi xây nhà cho mẹ chồng và mở 3 cơ sở làm ăn mới. Tôi lúc đầu mở 3 cơ sở là CLB Bi Da và Cử tạ thể hình để cậu ta quản lý, nhưng cậu ta lại sang nhượng một cơ sở lại cho người bạn để lấy tiền tiêu xài nên tôi không để cậu ta đứng tên nữa mà một mình quản lý.

Vào thời điểm 2006, khủng hoảng kinh tế toàn cầu, các doanh nghiệp cũng gặp khó khăn theo. Công ty tôi cũng gặp khó khăn và chồng tôi đã tính chuyện ly hôn, chiếm tài sản. Một lần trong dịp mở thêm một câu lạc bộ cử tạ thể hình, tôi đã kêu thợ lắp một tivi treo tường và dàn âm thanh tốt hơn cho CLB, thế là cậu ta đã đánh chửi tôi vì tội vượt quyền.

Tôi cãi lại và bị đánh, cậu ta đuổi 3 mẹ con tôi ra khỏi nhà. 3 mẹ con không một đồng trong người rời nhà đi mà phải mượn hàng xóm 6 nghìn đồng để đi xe buýt. Tôi dẫn các con về công ty ở tạm, hôm sau tôi về 3 cơ sở thu tiền như thường lệ thì nhân viên quản lý nói cậu ta dặn là không cho thu. Bất mãn tôi đã nhờ chính quyền can thiệp thì bị cậu ta đánh đập tàn bạo hơn.

Tôi gửi đơn ra tòa thì cậu ta đón đường đánh tôi cùng bố mẹ và chị gái tôi phải đi bệnh viện, bố tôi thì tay chân bê bết máu. Cậu ta bị công an bắt tạm giam. Suy sụp, đau khổ, bất mãn, tôi nộp đơn ly hôn và bỏ hết tài sản không tranh chấp nữa.

Gần 4 năm qua tôi vẫn ấm ức chuyện xưa nên hay tìm đến những người mà cậu ta định kết hôn để tố cáo. 3 cô gái đó biết chuyện đều chia tay với cậu ta. Cậu ta biết sẽ không lấy ai được nếu như ở TP HCM, thế là sang nhượng 3 cơ sở tại TP HCM để ra Hải Phòng. Nghe đâu lần này cậu ta đang quen và muốn cưới một cô gái ở Hải Phòng, cô này hiện đang làm tại một ngân hàng.

Tôi có nên nói cho cô gái ấy biết chuyện này không? Vì tôi có người quen ngoài Hải Phòng sẽ cho tôi số điện thoại của cô gái này. Nếu nói bây giờ mà họ kết hôn rồi thì cô gái đó sẽ đau khổ, tôi phải làm sao, xin hãy cho tôi lời khuyên.

Thủy

Trả giá đắt vì quá tin tưởng nhà chồng

Tôi nhờ bố mẹ đẻ cắm nhà vay hộ bà gần 2 tỷ đồng. Sau đó bố mẹ chồng bán tài sản được gần 20 tỷ đồng nhưng giấu tôi, trả cho người khác mà không hề trả cho bố mẹ đẻ tôi đồng nào.

Tôi là độc giả trung thành của mục Tâm sự trong suốt 3 năm qua, tôi đã viết vài bài nhưng rồi lại xóa đi không gửi. Từ khi lấy chồng, bi kịch nối tiếp bi kịch khiến tôi không còn bình thường nữa, từ cô gái hiền lành tôi trở nên cáu gắt và sắn sàng đập đầu chết bất cứ lúc nào. Tôi sợ chính bản thân mình. Mong các anh chị em hãy giúp tôi tìm đường đi cho cuộc đời mình.

Tôi 33 tuổi, có con trai 6 tuổi, tôi là giáo viên còn chồng là kỹ sư xây dựng. Chúng tôi đến với nhau tự nguyện từ sự cảm mến và ngưỡng mộ nhau. Tôi là con nhà gia giáo, xinh đẹp, nề nếp. Anh đẹp trai, lịch sự, con trai thành phố nhưng không ăn chơi mà rất giản dị.

Yêu anh, tôi cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc chu đáo, với tôi như thế là đủ. Chúng tôi hạnh phúc sau một năm cưới nhau. Sau khi tôi sinh con đầu lòng một tháng thì chồng bắt đầu đổ đốn và bắt đầu chuỗi bi kịch của đời tôi. Anh lăng nhăng với cô đồng nghiệp khi vợ đang ở cữ, tôi phát hiện đưa đơn ly dị và anh hứa sẽ chừa. Tôi tạm tin tưởng và tha thứ vì con.

Anh không chỉ dừng ở đấy mà cả ngày bia rượu triền miên, về nhà say xỉn tìm cớ để hành hạ đánh đập vợ mặc dù tôi không có tội tình gì. Tôi là người phụ nữ truyền thống, luôn được mọi người khen ngợi, tôi luôn lo toan chu đáo việc nhà và rất mực lễ phép, tôn trọng nhà chồng. Đây cũng là tiền đề cho bi kịch tiếp theo của tôi.

Bố mẹ chồng làm kinh doanh buôn bán, khi kinh tế khó khăn, bà đã cầu khẩn tôi giúp bà vay tiền để thoát khỏi khó khăn. Nghĩ thương mẹ chồng, tôi đã đi vay bạn bè và nhờ cả bố mẹ đẻ của tôi cắm nhà vay hộ cho bà với số tiền lên đến 2 tỷ đồng. Bố mẹ chồng luôn đối xử tốt với tôi và bà hứa sống chết dù có phá sản thì bà sẽ trả nhà tôi đầu tiên, tôi tin bà như tin mẹ đẻ mình.

Bố mẹ chồng bán các kho hàng và tài sản cố định được gần 20 tỷ đồng nhưng giấu giếm tôi, trả cho người khác mà không hề trả cho bố mẹ đẻ tôi đồng nào. Tất nhiên bà vẫn nợ và có thể phải đối diện với đơn từ kiện cáo của người khác. Vợ chồng tôi lang thang đi thuê nhà với 2 bàn tay trắng, vì tôi có bao nhiêu tiền cũng thật thà bị bà khéo léo lấy sạch.

Tôi không thấy khổ vì lam lũ từ bé quen rồi, tôi có thể ăn cơm muối trắng cả tháng cũng không sao, chỉ thương con quá nhỏ. Có thể lòng tốt của tôi đặt nhầm chỗ, có thể tôi bị lợi dụng. Tôi chỉ ân hận và đau đớn khi nghĩ đến cảnh bố mẹ đẻ ở quê phải gồng gánh nợ nần khi tuổi cao sức yếu, đến cái nhà tổ tiên cũng không giữ được. Lòng tin của tôi đặt nhầm chỗ đã phải trả giá quá đắt.

Tôi suy sụp một thời gian, bây giờ đã bình tĩnh lại, tự an ủi mình để có sức khỏe làm việc và trả nợ. Điều tôi buồn nhất là chồng không bao giờ san sẻ với tôi bất cứ việc gì từ khi lấy anh. Anh được nuông chiều theo kiểu công tử bột nên quen rồi, vợ phải là ô sin, làm tất cả, có lúc tôi đã ngất đi vì quá mệt mỏi, tôi gầy đi trông thấy.

Cuộc sống khó khăn nhưng anh vẫn giữ lối sống sung sướng trước đây khiến tôi khổ sở vô cùng, nói thì anh thẳng tay không thương tiếc. Tất cả mọi chi phí trong nhà tôi đều lo, còn anh có đồng nào thì đổ vào quán nhậu, mặc cho vợ nhai cơm nguội đi làm còn anh thì phải ăn phở, ăn đồ ngon. Anh như một đứa trẻ không bao giờ chịu lớn, liên tục rượu về là hành hạ tôi, sáng ra lại xin lỗi. Điệp khúc ấy lặp đi lặp lại suốt 4 năm nay.

Tôi mệt mỏi, chán nản, không đủ sức chịu đựng những cơn cuồng ngộ của chồng nữa, anh sẵn sàng đánh, lôi tôi ra khỏi nhà một cách vô lý, bịa đặt để chửi tôi. Tôi tha thiết xin mọi người hãy giúp tôi. Xin chân thành cảm ơn.

 

Mất tất cả khi chung sống với bồ

Vẻ đẹp bốc lửa của người tình không lấp nổi nỗi cô đơn và mất mát trong tôi. Kể từ khi ly hôn, sự nghiệp của tôi xuống dốc, các mối quan hệ một mình tôi không cáng đáng nổi, điều mà trước đây vợ cũ tôi rất giỏi.

 

Tôi cũng là người đàn ông bị vợ ly hôn vì nhậu nhẹt. Ngày ấy tôi cho rằng đó là công việc cần phải giao tiếp, không có các cuộc nhậu ấy tôi sẽ không ký được hợp đồng. Vợ tôi là người có học, là giảng viên đại học. Cô ấy là một phụ nữ thuần Việt mà tôi nghĩ khó có thể tìm được ở những cô gái trẻ hiện đại thời nay.

Chúng tôi cưới nhau khi tôi hai bàn tay trắng, cô ấy đã bên tôi với lòng tin từ nghèo mà sau này ăn nên làm ra thì tôi biết quý trọng đồng tiền hơn. Tôi đã không phụ lòng tin cô ấy, sau 10 năm cưới nhau, chúng tôi đã có nhà lầu, ôtô và tôi là giám đốc của một công ty có tiếng.

Chúng tôi có đứa con chung rất thông minh mà vợ tôi đã phải hy sinh cả sự nghiệp để cho tôi có được hạnh phúc ấy. Nhưng tôi còn sai lầm nữa là đã có con riêng trong khi vợ đi tu nghiệp ở nước ngoài. Khi ấy tôi đã choáng ngợp bởi sự ngưỡng mộ của cô gái ấy, cô ấy rất dịu dàng và luôn luôn cần sự che chở của tôi, cả về kinh tế và tình cảm.

Tôi thường xuyên tặng hoa và đưa cô ấy đi ăn ở những nơi lãng mạn, cô ấy trẻ và đẹp hơn vợ tôi. Trong khi đó vợ tôi thường nấu ăn tại nhà, nhà tôi có bếp rất đẹp và phòng ăn tinh tế, sang trọng do vợ tôi bày biện. Các bạn bè tôi luôn được chào đón những khi có dịp gặp gỡ hay lễ tết. Nhưng tôi không có được cảm giác thăng hoa và thoải mái khi ra ngoài ăn trong không gian lãng mạn.

Kết thúc là vợ tôi quyết định ly hôn, tôi không đồng ý. Cô ấy nói đã tìm được hạnh phúc khác, là một nhà nghiên cứu trí thức, không nhậu nhẹt như tôi, biết yêu thương cô ấy. Tôi đành buông và chung sống với người tình.

Hậu quả là khi chung sống với người mà tôi có con sau này, tôi mới cảm nhận được sự chu đáo và đằm thắm của vợ cũ. Từ phòng ngủ đến bếp, một sự khác biệt quá lớn, sự dịu dàng cùng với vẻ đẹp bốc lửa của người tình không lấp nổi nỗi cô đơn và mất mát trong tôi. Kể từ khi ly hôn, sự nghiệp của tôi xuống dốc, các mối quan hệ một mình tôi không cáng đáng nổi, điều mà trước đây vợ cũ tôi rất giỏi. Cô ấy rất giỏi chuyên môn, có vị trí xã hội, nhưng cũng có thể đến nấu hơn 10 mâm cỗ cho đối tác của tôi ở quê.

Gần đây tôi biết vợ cũ đã bị người tình bỏ rơi vì vợ tôi phải làm nốt nghiên cứu ở nước ngoài và ở nhà anh ta đã có người khác. Nhìn vợ tôi đau đớn, tiều tụy và lặng lẽ, tôi không thể cầm lòng. Tôi muốn ôm chặt cô ấy vào lòng mà che chở, nhưng cô ấy lảng tránh tôi, có lần nói “tình yêu chết rồi, em không thể sống bên anh được nữa”. Tôi đau như bị đâm vào tim.

Bây giờ tôi thực sự ân hận và rơi nước mắt khi đọc bài “Hối hận sau ly hôn” của anh ĐG. Anh vẫn còn cơ hội vì anh chưa có bồ và con bên ngoài, vợ anh vẫn có thể tha thứ cho anh. Còn tôi, có lẽ tôi phải sống trong ân hận đến hết cuộc đời của mình. Tôi muốn nói với vợ rằng: hãy cho anh cơ hội, hãy vị tha, anh hứa sẽ làm sống lại tình yêu và lòng tin trong anh.

LDD

Tôi cặp bồ vì ham muốn vô độ của đàn ông

Làm cái gì cũng phải có lý luận dẫn đường và cái lý của tôi là: anh quá mệt mỏi với gia đình rồi, một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Vợ anh chưa bao giờ hiểu anh, chưa bao giờ quan tâm đến anh, được tâm sự với em thật là thoải mái và họ đã yêu tôi thật lòng. (Long)

 

Chào các bà vợ, những người thứ ba và đơn giản chỉ là những người thích tâm sự.

Trong mục tâm sự này đàn ông có vẻ ít lời hơn, có lẽ vì ai cũng cảm thấy bị đụng chạm. Tôi đã có vợ, 2 con, tôi đang đọc, đang nghĩ về mình, nghĩ về những người đàn ông xung quanh. Tôi viết lên những dòng tâm sự này các bà vợ sẽ có dịp la lên tôi là kẻ vô đạo đức và rằng xã hội sao mà lại xuống cấp như vậy. Còn người thứ ba thì cho rằng chỉ có tôi mới như vậy thôi, còn bồ của họ thì yêu họ thật lòng.

Tôi viết lên đây không phải chỉ những gì tôi trải nghiệm mà có thể nói là đại diện của những người đàn ông, tôi nhiều tuổi rồi nên không thích đi câu nữa. Các bà (cứ gọi chung là như vậy đi) nếu hiểu được bản chất của một nửa thế giới này thì mới mong các bà giữ được hạnh phúc gia đình. Những ai không hiểu sẽ coi rẻ những người đàn ông như chúng tôi, nhưng biết làm sao được Thượng đế đã tạo những người đàn ông như thế rồi.

Continue reading Tôi cặp bồ vì ham muốn vô độ của đàn ông

Hơn một năm yêu mới biết mình là người thứ ba

Người ta nói nếu người đàn ông thật sự yêu một người phụ nữ thì anh ta dành 70% thời gian và 50% tiền bạc cho người phụ nữ đó. Em chẳng biết cái công thức đó đúng đến đâu nhưng có sự thật là bất kể đêm hay ngày, trừ lúc làm việc trên công ty thì lúc nào anh và em cũng chat, email, nhắn tin, gọi điện.

Continue reading Hơn một năm yêu mới biết mình là người thứ ba

Có nên ly hôn người chồng nghiện rượu?

Nhiều lần anh nhậu xỉn về là quậy, đập đồ tum lum hết, có lần đã dùng bóng đèn bị bể đâm vào mặt tôi, hậu quả là mặt tôi bị sẹo. Có lần anh còn dùng cây hàn để chém tôi và con. Bình thường anh cũng hiền lắm, nhưng khi có rượu vào là anh trở thành một người khác. (Trâm)

Tôi là người thuộc thế hệ 8x nửa cuối, tôi kết hôn từ tuổi 20 và giờ chúng tôi đã có với nhau một cháu trai 3 tuổi. Chồng tôi là người nhỏ nhắn, đang là sinh viên năm cuối. Có lẽ anh còn quá trẻ nên ham chơi, anh năm nay 27 tuổi. Những lúc con bệnh chỉ mình tôi chở con đi bác sĩ, năn nỉ anh đi cùng thì anh bảo mắc nhậu rồi. Đi đâu thường cũng chỉ có tôi chở con đi, bạn bè hỏi tôi sao không bao giờ thấy chồng chở đi vậy?

Continue reading Có nên ly hôn người chồng nghiện rượu?

Chồng tôi là người cha tuyệt vời nhưng lại không yêu vợ

3 năm chung sống, khi tôi hỏi “Anh không yêu vợ à?”, anh trả lời: “Mất hết cảm giác rồi”. Có khi cả tháng chúng tôi vẫn ăn chung, ngủ chung, sống chung dưới một mái nhà nhưng không nói với nhau câu nào. Bức xúc quá, tôi hỏi, anh lại bảo: “Em cứ coi như anh chết rồi đi”. (Thu)

Anh không bao giờ đi qua đêm, cũng rất ít khi đi nhậu bạn bè rủ đi chơi , anh cũng thường từ chối. Sáng anh đi làm đúng giờ, tối lại về nhà đúng giờ. Anh là một người cha tuyệt vời, anh yêu con nhiều lắm, anh chỉ muốn ở nhà chơi với con, chưa một lần anh quát mắng con, lúc nào hai cha con cũng chơi đùa vui vẻ. Nghe thế, người phụ nữ nào cũng ao ước.

Continue reading Chồng tôi là người cha tuyệt vời nhưng lại không yêu vợ