Tag Archives: gia đình tan vỡ

Bị chồng đánh ngay trên giường mổ đẻ

Mặc dù nhiều lần bị anh tát nhưng lần này tôi sốc vô cùng, suy nghĩ rất nhiều và bị trầm cảm sau sinh một thời gian dài. Mãi sau, tôi lại được nghe từ miệng mẹ chồng nói bà không ra lúc tôi sinh vì gặp gái đẻ đen đủi, bà kiêng.

Chồng vũ phu
Chồng vũ phu – Ảnh minh hoạ

Chồng hơn tôi năm tuổi, là kỹ sư xây dựng, yêu nhau từ khi tôi là sinh viên năm hai, cưới nhau sau bốn năm, hiện con trai tôi sắp hai tuổi. Gia đình tôi ở ngoại thành Hà Nội, có quyền thế và địa vị tầm cỡ; gia đình chồng ở miền Trung, rất nghèo, mọi công to việc lớn từ cưới xin, thủ tục, kinh tế, công việc đều một tay gia đình tôi lo liệu, gia đình chồng gần như bỏ mặc. Tôi sinh con, mẹ chồng lấy lý do bố chồng ốm nên không ra thăm cháu, cũng không được một lời gọi điện hỏi thăm con dâu và cháu. Chính vì điều này nên hai vợ chồng lời qua tiếng lại và chồng đã tát tôi ngay khi tôi còn trên giường mổ.

Mặc dù nhiều lần bị anh tát nhưng lần này tôi sốc vô cùng, suy nghĩ rất nhiều và bị trầm cảm sau sinh một thời gian dài. Mãi sau, tôi lại được nghe từ miệng mẹ chồng nói bà không ra lúc tôi đẻ vì gặp gái đẻ đen đủi, bà kiêng. Mẹ chồng tôi bề ngoài mới tiếp xúc thì thấy hiền lành, chân chất, qua thời gian thấy bà không đơn giản, có phần không thật, đơm đặt; bà hay để ý, thì thầm to nhỏ với con trai về cả hai con dâu (tôi là con dâu thứ).

Không biết có phải do điều kiện gia đình nhà tôi khá hơn không mà bà xử sự với con tôi và cháu trai cả của bà khác hẳn. Mọi quan tâm bà dành hết cho cháu nhà anh trai chồng, còn con tôi bà bỏ mặc. Dịp đầy tháng, sinh nhật con, tôi mời bà ra cho biết chỗ ăn chỗ ở của con cái và gặp gỡ gia đình thông gia nhưng bà chưa lần nào ra. Bất kể sinh nở, đầy tháng, đầy năm, ốm đau đi viện bà cũng kệ. Tôi gọi điện về thì gọi, còn bà chưa gọi cho tôi lấy một lần, nhiều khi tôi gọi bà cũng chả buồn nghe. Chồng luôn nghe theo và bênh mẹ, bất kể bà đúng hay sai.

Bà chính là nguyên nhân trong những lần vợ chồng tôi mâu thuẫn, đánh chửi. Tôi là người sống thẳng thắn, biết điều, ngoại hình xinh xắn, có trình độ học vấn, công việc được xã hội trọng vọng. Trước đây, quanh tôi có nhiều người thành đạt, hơn hẳn anh về mọi mặt nhưng tôi gạt tất cả để đến với anh. Bản thân chúng tôi cưới nhau vì tình yêu dành cho nhau quá lớn. Bố mẹ tôi cũng đồng cảm và ủng hộ cho hai đứa rất nhiều, vì lẽ ấy nên hoàn cảnh nhà anh cũng không làm tôi nhụt chí mà càng thương và yêu anh hơn.

Phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng, tôi lấy chồng lại rơi xuống đáy mà chẳng hơn được ai. Sau khi cưới, chồng tôi trở nên hoàn toàn khác, lộ rõ là người hay chấp vặt, để bụng, thù dai và giả tạo. Chồng chửi tôi ngay khi vừa ngồi lên xe hoa, đánh tôi nhiều lần tại nhà riêng, giữa đường, thậm chí ở ngay tại nhà bố mẹ tôi. Mâu thuẫn vợ chồng âm ỉ bắt đầu từ khi tôi mang thai ở những tháng đầu, câu nói đầu tiên chồng dành cho tôi khi mang bầu mà đến chết không thể quên là “Bỏ nó đi”. Thai yếu, có nguy cơ bị sảy cũng phần lớn do tôi bị yếu tố tâm lý từ mẹ chồng và chồng gây ra.

Tôi mang bầu nhưng cứ nói gì đến chuyện gia đình nhà chồng là anh thẳng tay tát, giúi cổ. Tôi bất mãn, stress liên tục và tiêu cực mỗi khi bế tắc; cắt tay, thuốc ngủ đủ cả nhưng số tôi dai dẳng, chưa thể giải thoát được. Tôi lấy chồng vì tình cảm sâu đậm, hết mực yêu thương chồng nên sau mỗi lần tôi như thế anh lại khóc lóc van xin hứa thay đổi, tôi nguôi ngoai và cho qua.

Mọi chuyện xảy ra tôi đều giấu kín, gia đình bạn bè người thân không hề biết được bản chất chồng tôi thế nào. Vợ chồng tôi trước kia sống riêng nhưng vừa rồi anh đã chuyển công tác nên vợ chồng về nhà tôi sống. Từ đây, mọi chuyện mới vỡ lở. Công việc, sự nghiệp của anh đều do gia đình tôi tạo dựng. Cơ hội kiếm tiền rất nhiều, nếu tu chí lo làm ăn, vợ chồng yêu thương nhau thì cuộc sống sung túc đủ đầy. Đằng này, mỗi khi vợ chồng to tiếng anh lại không nói không rằng, phớt hết vợ con, qua mặt gia đình tôi, đùng đùng bỏ nhà, bỏ việc đi. Từ đầu năm đến giờ không dưới bốn lần anh bỏ đi như thế.

Cách đây hơn một tháng, tại nhà bố mẹ tôi, vì một chuyện nhỏ nhặt giữa vợ chồng con cái, chồng xưng mày tao, chửi tôi là mất dạy và sấn sổ tát tôi nảy đom đóm mắt. Tai tôi ù đi, nước mắt giàn giụa, mọi uất ức lâu nay như được dịp trào ra, bùng nổ. Tôi nấc nghẹn lên mà hét vào mặt chồng “Xưa nay tôi có tiếng ăn học tử tế, từ khi về nhà chồng mới phải chịu tiếng ác là đứa mất dạy. Anh có dạy mà tồi tệ thế à”.

Lúc sau trước mặt bố mẹ tôi, anh vẫn giả tạo như không có chuyện gì (phòng bố mẹ tôi ngay đó nhưng ông bà vướng khách không biết chuyện). Kể từ giây phút đó, tình cảm vợ chồng trong tôi như đã chết. Chồng tôi sau đấy vẫn đi làm bình thường được mấy hôm thì bỏ. Nhà tôi cũng không rõ anh đi đâu vì anh không nói, khi biết cách anh hành xử với tôi gia đình tôi rất giận, cũng không muốn biết anh đi đâu. Sau này, tôi mới biết chồng về nhà bố mẹ đẻ.

Tôi có gọi nói qua với mẹ chồng nhưng thái độ bà bàng quan, dửng dưng. Vợ chồng tôi từ hôm đấy đến giờ không liên lạc gì. Cuộc hôn nhân tồi tệ, tất cả những cú va chạm đã làm tôi cùn và chai lỳ đi quá nhiều. Trước đây, tôi hết lòng vì chồng, huỷ hoại bản thân quá nhiều mà quên mất sống cho mình. Thật sự đến giờ tôi muốn rũ bỏ dứt khoát, tôi căm ghét và không còn cần gì người chồng này nữa. Vấn đề trước mắt nếu ly hôn, bố mẹ tôi sẽ khổ tâm nhiều bởi gia đình nhà tôi vẫn muốn hàn gắn lại vì nhiều lý do. Vì nặng lòng với bố mẹ mà lúc này ly hôn hay hàn gắn tôi vẫn chưa đưa ra được quyết định cuối cùng cho mình. Xin nhận được những lời chia sẻ.

Quỳnh

Không mặn mà với chồng vì thấy anh ‘thiếu lửa’

Tôi có nhu cầu mạnh nữa nhưng thường thấy hụt hẫng với chồng vì anh luôn khởi động rất qua loa dù tôi đã to nhỏ rất nhiều. Dần dà tôi thấy không mặn mà gì chuyện chăn gối với chồng nữa dù ham muốn vẫn có.

Chăn gối - Ảnh minh hoạ
Chăn gối – Ảnh minh hoạ

Tôi 31 tuổi, chồng hơn bốn tuổi, chúng tôi kết hôn được bốn năm và có hai con một trai một gái rất đáng yêu. Tôi không xinh nhưng là người phụ nữ của gia đình, thích vun vén nhà cửa, chăm sóc chồng con, cũng có trình độ và thu nhập tạm ổn. Chồng tôi tầm thước, khá điển trai, là mẫu người tình cảm, yêu gia đình, chỉ có điều hơi khó tính và gia trưởng. Mọi việc lớn nhỏ trong nhà anh đều muốn tôi phải làm theo, nếu phật lòng là anh giận, không buồn nói chuyện.

Tôi vốn thẳng tính, muốn chuyện gì vợ chồng cũng nên bàn luận chứ không phải nhất nhất nghe lời vì tôi cũng có suy nghĩ, chính kiến, nhất là chuyện chăm sóc con cái vốn là bản năng của phụ nữ. Vậy mà hễ tôi lên tiếng anh lại cho là không biết tiếp thu, vì thế vợ chồng hay tranh cãi rồi giận hờn, tuy nhiên chỉ là những chuyện nho nhỏ nên cũng mau chóng làm hoà, căng thẳng lắm cũng vài ba ngày. Tôi tập nhún nhường, chiều theo ý anh để gia đình vui vẻ nhưng nhiều khi khó làm cho mọi thứ hoàn toàn đâu vào đó như anh muốn. Anh hay trách móc nên nhiều khi tôi cũng thấy nản, không muốn nói chuyện nhiều, cứ tập trung chăm sóc nhà cửa con cái, không suy nghĩ nhiều nữa.

Không biết phải vì thế không mà tôi với chồng ngày càng xa cách, quan hệ vợ chồng hầu như không còn. Thời gian đầu sống với nhau anh tỏ ra rất ham muốn nhưng rồi chuyện đó thưa dần. Một lần anh bảo có vấn đề về tâm lý, hễ có chuyện suy nghĩ là anh hầu như không nhớ tới chuyện chăn gối (trong gia đình những chuyện lặt vặt sao tránh khỏi), tuy vậy nếu tôi chủ động thì anh vẫn ổn. Phần tôi không ngại chuyện đó, thậm chí có nhu cầu mạnh nữa nhưng thường thấy hụt hẫng với chồng vì anh luôn khởi động rất qua loa dù tôi đã to nhỏ rất nhiều. Dần dà tôi thấy không mặn mà gì chuyện chăn gối với chồng nữa dù ham muốn vẫn rất nhiều.

Từ khi sinh bé thứ hai (nay cháu đã gần một tuổi), do hai con còn nhỏ rất quấn mẹ nên tối mỗi đứa nằm một bên, chồng tôi nằm bên ngoài kế đứa lớn; anh cứ để vậy chẳng ý kiến gì. Có một hôm tôi bế cháu vào góc nằm cạnh anh, anh mới bảo vợ chồng nằm như vậy sẽ xa cách lắm, khó nói chuyện rồi phát sinh nhiều thứ, anh nói muốn tôi sau này dù vợ chồng cãi nhau cũng muốn tôi nằm cạnh như thế. Tôi cảm thấy vui vì ít ra anh cũng không bàng quan về quan hệ vợ chồng như mình nghĩ, từ đó tối nào cũng đợi con ngủ say (thường đã khuya) tôi lại ẵm bé nằm vào góc, khá bất tiện và nhiều khi nửa đêm cháu sờ không thấy mẹ lại khóc nữa. Vậy mà rồi lại thấy anh chẳng quan tâm gì, cứ có chút chuyện không hài lòng về tôi anh lại bỏ ra ngủ phòng khách. Tôi vốn đã nản nên cũng mặc, để cháu nằm giữa như vậy khá lâu rồi và anh cũng chẳng động tĩnh gì.

Tôi biết vợ chồng cứ vậy sẽ không ổn, biết anh cũng thấy vậy, anh chẳng bao giờ chủ động làm gì cả, tôi có muốn gì thì làm. Tôi hiểu phụ nữ nên là người giữ hơi ấm gia đình nhưng phụ nữ cũng cần một người đàn ông mạnh mẽ, đi bước trước và chiều chuộng một chút để họ thấy mình được cần đến. Tôi không biết phải làm gì để nhóm lửa cho quan hệ vợ chồng khi bản thân cũng thấy mình đang “mất lửa”.

Bồ của chồng chỉ bằng tuổi con trai tôi

Anh bảo người con gái này đeo đuổi anh suốt, tình nguyện làm người không danh phận của anh, không cần sinh con đẻ cái, chỉ cần được anh yêu.

 

Chồng có bồ bằng tuổi con trai
Chồng có bồ bằng tuổi con trai – Ảnh minh họa

Tôi lấy chồng khi còn rất trẻ, anh hơn tôi 10 tuổi và đã trải qua nhiều mối tình. Tôi nghĩ việc lấy anh là do cái duyên ông trời sắp đặt bởi anh khá hào hoa, ăn nói khéo với người ngoài nhưng trong gia đình lại nóng tính, gia trưởng. Tôi hình thức không đẹp nhưng bù lại biết cách sống, cả gia đình và bạn bè ai cũng yêu quý, luôn tìm đến tôi dù có bất kỳ chuyện buồn vui nào. Mọi người nói chỉ có tôi mới chịu được tính khí nóng nảy của anh. Tôi có hai người con, một trai một gái, một cháu đang học năm cuối đại học, cháu út đang học năm đầu. Các con tôi ngoan ngoãn, thương mẹ hết mực và học rất giỏi.

Ai cũng nói tôi số sướng vì hình thức không có, nghề nghiệp chỉ là tiểu thương bình thường mà lại có chồng quyền cao chức trọng, con cái học giỏi, có ở trong nhà mới biết những cay đắng tôi đã trải qua. Chồng khi lấy tôi đã có chút sự nghiệp ở trong cơ quan nhà nước, sau đó anh đi học lên dần dần và chấp nhận đi lên miền biên giới xa xôi, nắm giữ một vị trí rất quan trọng (tôi xin phép không tiết lộ thêm). Kể từ khi lấy anh đến giờ, tôi nuôi con một mình, một tay nuôi dạy chúng nên người. Tiền tôi kiếm ra để trang trải cho ba mẹ con; còn anh lo tiền để mua đất, xây nhà, sắm sửa mọi thứ.

Cũng nói thêm, do tính anh gia trưởng và không gần gũi con nên các con rất xa cách bố. Một năm anh về một, hai lần chỉ có quát tháo, nạt nộ chứ chưa bao giờ gọi điện tâm tình với con. Khi con lớn học đại học thì anh nuôi, còn tôi nuôi đứa út và bản thân. Về kinh tế, tôi làm ra ít hơn anh nhiều nhưng không phụ thuộc.

Công việc của anh do ở miền xa nên lương rất cao, do tính sĩ diện nên tiền anh chi tiêu phần lớn vào những cuộc vui và ai biết cách nịnh thì anh chi cho họ không tiếc tay. Với gia đình, khoảng 18 năm đầu hôn nhân, anh cũng lo được đất đai ở một vị trí đẹp và xây nhà cao cửa rộng, năm năm trở lại đây anh thay đổi hoàn toàn con người. Trước đó, anh đã phản bội tôi ít nhất ba lần (có thể nhiều hơn nhưng do ở xa nên tôi không kiểm soát được hết). Những lần đó đều là các mối tình tại nơi anh công tác, tôi nghĩ do xa vợ nên nhiều lần quyết tâm chia tay rồi anh lại thuyết phục tôi quay về. 18 năm đầu đó, dù có những sóng gió, anh vẫn là người biết lo cho gia đình, trân trọng vợ con hơn bây giờ.

Năm năm trở lại đây, anh thay đổi hoàn toàn, trước hết là về những cuộc điện thoại không ngừng nghỉ ngày đêm. Một năm anh về nhà một, hai lần nhưng lúc nào cũng có điện thoại liên miên, nửa đêm đang ngủ anh cũng giật mình vì tiếng tin nhắn. Anh bảo đó chỉ là bạn bè tri kỷ, đừng quan tâm làm gì nhưng tôi nghĩ không bạn bè nào gọi cho nhau ngày ba bốn lần, mỗi lần nói chuyện cả tiếng đồng hồ và nhắn tin suốt. Điện thoại anh luôn cài mật khẩu, không cho ai đụng vào. Con gái út có lần định lấy máy bố chơi điện tử, anh quát tháo và đập phá nhiều đồ đạc trong nhà.

Về kinh tế, trước đây lương anh cũng cao, chi tiêu thoáng tay nhưng dù sao mỗi lần về anh vẫn giữ được khoảng một nửa số tiền kiếm được để gom góp mua đất xây nhà. Gần đây, sáu tháng anh không gửi tiền, chỉ mang về được khoảng ¼ số tiền lương. Anh nói số còn lại tiêu cho các mối quan hệ công việc hết rồi. Anh đưa tiền về ít ỏi nhưng lại tổ chức ăn uống suốt ngày, số còn lại không còn được bao nhiêu, sau đó anh cũng xách đi nốt nói là lo công việc. Anh bảo giờ lo cho đứa lớn vậy là được rồi, còn tôi đừng quan tâm đến số tiền của anh vì anh còn nhiều việc lớn phải làm, tôi không hiểu được đâu.

Điểm mấu chốt là tôi phát hiện ra những lá thư, những dòng nhật ký anh viết cho cùng lúc hai người con gái. Những cái này anh luôn mang theo vali trong người, đi đâu cũng mang theo. Một người tôi biết là quan hệ với nhau đã ba năm rồi, giờ vẫn còn yêu; còn một người trẻ chỉ bằng tuổi con trai tôi. Anh bảo người con gái này đeo đuổi anh suốt, tình nguyện xin làm người không danh phận của anh, không cần sinh con đẻ cái, chỉ cần được anh yêu.

Tôi không tin chuyện đó vì anh và cô bé này ở rất xa nhau, cô bé đó gặp anh khi lên miền núi làm tình nguyện rồi sau về thành phố học, tôi thấy nhiều giấy chuyển tiền anh gửi cho cô này chưa kịp vứt, số tiền rất lớn. Chắc chắn cô ta chỉ lợi dụng anh vì có mất gì đâu ngoài việc nhắn tin với nhau. Anh kể với tôi về cô bé đó rất nhiều và bảo xem như anh em kết nghĩa, nói tôi hãy chấp nhận. Quan trọng nhất là giờ anh không công khai ngoại tình nhưng tỏ rõ quan điểm là sống với anh phải chấp nhận con người anh vậy, nếu không chấp nhận thì anh cũng không cần.

Tôi không phải người yếu đuổi, nếu chỉ giữa vợ chồng với nhau thì tôi đã chia tay cách đây ba năm. Tôi không bi lụy tình cảm nam nữ nhưng với các con lại yếu mềm. Hai đứa con tôi quá tuyệt vời, chúng mới thật đáng yêu biết bao. Khi tôi biết anh như vậy đã ngọt nhạt, gay gắt, làm căng thẳng cũng có, đôi lúc còn xin anh hãy gác những niềm vui cá nhân sang một bên để con trai tốt nghiệp năm nay, con gái ổn định năm thứ nhất, sau đó sẽ giải phóng cho anh đi tìm hạnh phúc.

Anh không muốn như vậy, không muốn mất gia đình cũng không chịu mất những người kia. Tôi bỏ nhà khang trang gia đình đang sống, đưa con đến ở ngôi nhà cũ dưới làng, khi về anh cũng theo chúng tôi xuống ở đó như không có chuyện gì. Anh bảo vợ con là tài sản quý giá, anh chẳng bao giờ chấp nhận mất cả. Anh nói có đi đâu thì tôi và con cũng là của anh. Tôi muốn chia tay anh không đồng ý; nếu đưa đơn ra tòa, tòa giải quyết thì mẹ con tôi ở đâu anh cũng đi theo đó mà thôi.

Các con tôi những lần như vậy chỉ nghĩ là do bố quá gia trưởng nên mẹ không chịu được chứ chúng không biết về những chuyện kinh khủng khác về anh. Con trai cả của tôi bề ngoài mạnh mẽ sống nội tâm, nếu chúng tôi ra tòa không biết cháu sẽ suy sụp như thế nào. Con gái út vẫn còn nhìn cuộc sống màu hồng lắm. Cháu không yêu bố nhưng ít nhất cũng tự hào vì bố được xã hội trọng vọng. Tôi không muốn đánh mất những điều tốt đẹp đó trong tâm hồn con mình.

Các bạn đừng nghĩ tôi cần kinh tế vì tôi đã dám từ bỏ nhà cao cửa rộng để ra đi nghĩa là không cần gì cả, chỉ nghĩ cho con và bố mẹ tôi. Tôi sợ bố mẹ không ngẩng mặt nhìn xóm giềng được nếu tôi bỏ chồng. Gia đình chồng cũng yêu quý tôi lắm, mẹ anh luôn xem tôi là con dâu tốt nhất. Các anh chị và các cháu cũng luôn bảo vệ, nói tôi còn hơn cả tình máu mủ, nếu có việc gì giữa chúng tôi thì họ vẫn đứng về phía tôi. Tất nhiên không ai biết chuyện bồ bịch của anh, vì như tôi nói muốn giữ cho tâm hồn các con được bình yên.

Giờ đây khi đối diện với những ngày anh về nhà mà nghĩ đến người khác, rồi công khai bất cần gia đình, tôi muốn tung hê tất cả. Tôi không biết mình có nên nói thật với các con để tìm con đường giải thoát cho mình hay không. Sau bao nhiêu năm gìn giữ danh dự cho gia đình và con cái, có phải đến lúc tôi nên sống cho chính mình? Mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên để biết con đường đi đúng đắn nhất. Chân thành cảm ơn.

Nga

Chồng dùng bạo lực để nói chuyện với tôi và con

Chồng không những đánh tôi mà còn làm như vậy để dạy dỗ con gái. Con bé hơn 2 tuổi, đi chơi bên hàng xóm không biết giờ về. Lúc cháu về đang uống sữa, anh tức giận lấy chân giúi lên đầu con bé.

Lúc viết những dòng này vợ chồng tôi đã không nói chuyện với nhau được ba tháng dù vẫn ở chung trong một ngôi nhà, vẫn ngủ chung trên một chiếc giường. Tôi không muốn nghĩ nhiều đến chuyện này, bởi những cuộc chiến tranh cả nóng và lạnh đã xảy ra trong nhà tôi không phải ít lần. Nhưng chả lẽ cứ để cuộc sống nhạt nhẽo, vô vị ấy kéo dài ra mãi? Chúng tôi vẫn còn trẻ, tôi trân trọng hạnh phúc của mình nhưng nếu không có hạnh phúc thì biết phải trân trọng cái gì đây?

Tôi, một người phụ nữ vừa bước qua tuổi 30, anh hơn tôi 6 tuổi. Chúng tôi có học thức và đều là viên chức nhà nước, đồng lương tuy ít ỏi, nhưng cuộc sống không đến mức thiếu thốn. Anh là mối tình đầu, cũng là mối tình duy nhất của tôi. Tôi chọn anh, tin tưởng anh vì thấy anh là người đàn ông mạnh mẽ, hiếu thảo, có trách nhiệm. Tôi nghĩ người đàn ông như thế nhất định sẽ không bỏ rơi vợ con, không phải kẻ hèn nhát. Trong mắt tôi, anh là một người tuyệt vời.

Nhưng cuộc sống gia đình đã không như tôi tưởng. Ngày cưới anh gắt gỏng, cằn nhằn với tôi chỉ vì một chuyện nhỏ nhặt. Tôi đã không có hạnh phúc trọn vẹn trong ngày lẽ ra là hạnh phúc nhất của đời người. Khi có thai 5 tháng, trong ngày mồng 2 Tết, anh đi đến đâu cũng nửa đùa nửa thật chê vợ mang bầu con gái. Con gái có tội tình gì chứ? Tôi thấy thương mình, thương con, nước mắt tuôn rơi, nhưng cố kìm nén. Đến khi vừa bước về nhà tôi òa khóc, anh hỏi, tôi không nói được, chỉ nước mắt tuôn trào. Anh đạp tôi, một vết bầm tím dưới bắp chân. Tôi đã lờ mờ nhận thấy viễn cảnh cuộc đời sau cú đạp đó của anh. Người đàn ông này đã nói sẽ không bao giờ đánh vợ, giờ đã làm điều ngược lại.

Rồi tôi tha lỗi cho anh. Sinh con được một tháng, anh đi học xa nhà vì đó là cơ hội. Tôi không cản dù lúc này cần anh nhất. Con vừa được hơn 2 tháng, tôi đi làm để không mất cơ hội việc làm, có thể trang trải cuộc sống gia đình. Quãng đường 50 km mỗi ngày tuy có vất vả nhưng đó không phải là trở ngại lớn nhất cho tôi. Mẹ anh, rồi mẹ tôi (có khi không có ai) thay phiên nhau chăm sóc cháu đến khi được 11 tháng rưỡi.

Bắt đầu từ đó, cuộc sống của tôi chỉ có 2 mẹ con. Có hôm đi làm về đã hơn 18h, thấy con sốt, tôi lại đi nhờ người chở hai mẹ con đi khám. Bố mẹ chồng ở xa, không thông cảm, lại trách tôi không thường xuyên gọi điện về thăm hỏi ông bà (dù chồng tôi đi học tuần nào cũng về giúp đỡ ông bà, và ông bà thì quan niệm chỉ con cái mới phải thăm hỏi cha mẹ chứ cha mẹ không bao giờ thăm hỏi con).

Chồng tôi, để vừa lòng bố mẹ cũng quay ra trách móc tôi. Thậm chí, nếu tôi không làm vừa lòng ông bà thì “tôi cho cô tự do luôn”. Anh nói thương tôi đi làm vất vả, chăm con vất vả, nhưng khi con bệnh anh bảo: “Làm cái gì mà để cho nó bệnh”, rồi giận dỗi, cả tháng trời không hỏi thăm mẹ con tôi một câu. Năm đầu tiên khi anh đi học, vì có mẹ ở chăm sóc cháu nên anh phải gửi thêm tiền về cho tôi.

Năm thứ hai, chỉ hai mẹ con nên tôi nói anh không cần gửi tiền về nữa. Khi con được 2 tuổi, anh học xong, về nhà, tôi giao số tiền ít ỏi tiết kiệm được để anh sửa nhà. Ai cũng nói chồng tôi đi học, vậy mà về còn có tiền sửa nhà. Tôi những tưởng như thế là đã qua cơn bĩ cực để tới hồi thái lai, vậy mà hơn 3 năm qua, chúng tôi đã có không biết bao nhiêu những giận hờn, cãi cọ. Đau đớn nhất là việc chồng tôi không chỉ thượng cẳng chân hạ cẳng tay với vợ mà còn thường xuyên làm như vậy để dạy dỗ con gái.

Con bé hơn 2 tuổi, đi chơi không biết giờ về, ba mẹ chạy bổ đi tìm, mãi mới thấy con đang ở bên nhà hàng xóm. Tôi đem cháu về, đang cho uống sữa thì anh về, tức giận lấy chân giúi lên đầu con bé. Tôi phản đối, nói “Nó còn nhỏ, biết gì đâu mà đánh nó như vậy”, anh ta thẳng tay tát vào mặt tôi. Tôi đi làm xa, trời mưa, đường ngập, về đến nhà than thở với chồng, anh không an ủi mà còn gắt: “Ngu, đi đường kia không đi còn kêu cái gì”. Tôi nói: “Đường kia cũng ngập, lại toàn xe tải, đi sao được mà đi”. Thế là qua vài câu nói đi nói lại, anh ta xông vào phòng tắm giữa lúc tôi không có mảnh vải che thân, đánh tôi. Đó là lần đầu tiên tôi chống cự, sau 3-4 lần bị chồng đánh, một nỗi nhục nhã, ê chề, là nỗi đau mà tôi nghĩ sẽ không bao giờ quên được.

Vào mùa hè, khi con tôi 4 tuổi, gia đình về thăm quê, trước mặt bố mẹ anh, anh lại đánh tôi. Tôi nấu cơm không ngon, trước mặt bố mẹ anh, anh cằn nhằn mắng chửi. Ngồi xuống mâm cơm, con bé ăn chậm, anh đánh mắng con. Tôi giận không ăn, anh chửi đuổi mẹ con tôi đi. Tôn trọng bố mẹ anh, tôi đã nín nhịn tất cả. Đi tàu, tôi say tàu, lấy dầu gió ra bôi, anh cằn nhằn “Bôi dầu thì ra ngoài mà bôi”. Tôi chán nản không muốn nói gì, chiến tranh lạnh lại xảy ra. Có lần, ức quá, tôi mua thuốc ngủ về uống hơn chục viên, không phải để chết mà để ngủ một giấc cho dài, sâu.

Có lần, không sao ngủ được, tôi lấy rượu ra uống rồi nói ra tất cả những đắng cay, uất ức phải chịu, tất cả những gì tôi đã không muốn nói, muốn kể. Anh xin lỗi, thừa nhận sai nhiều hơn tôi, rồi kể tội tôi: “Em cũng phải xem lại, em còn gọi tôi là lão trước mặt bạn, như thế có được không”. Tôi hỏi còn gì nữa không, anh ta không kể được gì mà nói “Em tự xem lại mình đi”. Sau lần nói chuyện cởi mở đó, tôi tưởng đã hiểu nhau, nghĩ anh sẽ không bao giờ còn sử dụng vũ lực trong gia đình nữa.

Con tôi 5 tuổi, anh bắt cháu học, tối nào cũng bắt viết bài. Con bé thông minh, nhanh nhẹn, nhưng nó không kiên trì và viết không được đẹp lắm, anh ngồi kè kè bên con, quát mắng, rồi tiện tay đập con bất cứ chỗ nào. Anh còn đâm đầu nhọn bút chì vào tay con rỉ máu. Anh lấy thành tích đó ra dọa con: “Nhanh lên nào, có muốn ba đâm bút chì vào tay con không”. Con bé nước mắt ngắn dài trong suốt 2 tiếng được ba dạy.

Tôi nói: “Con mới 5 tuổi, đâu cần thiết phải học nhiều như vậy. Bé ở lớp bị nhốt trong phòng cả ngày, tối về phải được chơi chứ”. Anh không nghe, nói “Chơi nhiều hư ra, mai mốt lên lớp một không theo kip”. Tôi nói: “Viết chữ đâu phải là tất cả, con cần nhiều kỹ năng khác nữa: nhận thức, kỹ năng sống, những cái đó quan trọng hơn, sao anh không dạy”. Dù không muốn con học sớm, nhưng tôi vẫn phải giành lấy việc dạy con, để con đỡ bị đánh.

Ấy vậy mà tôi cho con nghỉ sớm anh nhảy vô bắt con học tiếp. Tôi cho con tự viết, anh lại bảo để ba dạy. Tôi can, không cho anh đánh con, anh xô tôi ngã sấp xuống nhà, giận dữ, tôi xé cuốn tập của con, nói: “Học để sống hay học để chết”. Anh làm con bị tổn thương ghê gớm, đến mức cho con đi chơi mà nhất định không cho mẹ rủ ba đi cùng. Con tưởng tượng chuyện: “Bé học thật giỏi, nên được cô khen, bé múa cũng đẹp, nên cô cho quà. Bé mang về nhà, tặng cho mẹ, mẹ đi mua quà, cho bé đồ nhỏ, cho mẹ đồ to”. Tôi hỏi: “Đồ của ba đâu”, con nói “Không có đồ của ba vì ba đánh con, ba đâm bút chì vào tay con chảy máu, ba còn ném mẹ ngã nữa nè”.

Ba tháng qua, vì chuyện đó mà chúng tôi không nói chuyện. Anh không góp tiền xài chung nữa mà giữ lương xài riêng. Các khoản tiêu trong gia đình ai thấy thiếu, ai cần tự đi mua bằng tiền của mình. Gia đình anh có chuyện, dù giận nhau nhưng tôi vẫn đưa tiền, giục anh phải về. Anh không lấy tiền cũng không về. Chúng tôi cũng không có chuyện gì để nói nữa, tôi đã nghĩ đến chuyện dọn ra ngoài sống để đi làm cho gần hơn, cho cuộc sống bớt ngột ngạt. Nhưng như thế có tốt hơn không nhỉ? Cuộc sống của chúng tôi sẽ đi về đâu đây?

Yên

Suy nhược thần kinh vì lấy nhầm chồng

Anh về nhà tôi ở khi trong tay không có cái gì, mà giờ chăn ấm nệm êm, cơm canh đầy đủ. Vậy mà anh nghe lời bạn bè bỏ bê vợ con, công việc làm ăn. Giờ đây anh còn hỗn với mẹ tôi, người đã hy sinh vì tôi và anh quá nhiều.

Tôi 24 tuổi, mới sinh con được một tháng. Vừa từ bệnh viện trở về, tình trạng của tôi bác sĩ chẩn đoán suy nhược thần kinh, có lẽ phải lên bệnh viện tâm thần điều trị mới hết bệnh được. Tôi mất ngủ nghiêm trọng và cảm giác đầu đau như búa bổ, căng như dây đàn, như có tiếng bước chân “thình thịch” trong đầu. Nguyên do cho cái sự đau đầu này bắt nguồn từ chồng tôi.

Năm tôi 23 tuổi, lứa tuổi đủ biết, đủ suy nghĩ, tôi đã là chủ một spa, chủ một quán cà phê đang ăn nên làm ra. Gia đình tôi chỉ có hai mẹ con. Cha mất sớm, mẹ cứ giục gái lớn rồi phải lo lấy chồng đừng lo cho sự nghiệp quá. Tôi thì thuộc dạng dễ nhìn, da trắng, ăn nói có duyên.

Thực ra lúc đó tôi không thiếu người theo đuổi, nhưng không hiểu vì sao tôi không chấp nhận họ. Người thì công tử bột quá, chỉ biết lấy tiền cha mẹ tiêu pha phung phí, người thì giàu có nhưng tính tình cực kì bảo thủ, ghen tuông vô lối, nói rằng nếu lấy nhau về thì tôi chỉ phải ở nhà sinh con và không được ra ngoài nữa. Rồi tôi gặp anh, chồng tôi bây giờ. Anh là đại diện bên cung cấp hàng hóa cho tôi. Anh hoàn toàn khác biệt tôi, anh ốm, cao nhồng, da đen trũi, thậm chí phải gọi là xấu.

Ban đầu gặp anh tôi thực sự gục ngã bởi chất nam tính, hiền hiền, ít nói. Bằng chất giọng Huế ngọt ngào anh tâm sự là con trưởng của gia đình có bảy anh chị em, một mình anh làm việc ở đất Đà Nẵng này 10 năm và hàng tháng gửi tiền về lo cho mẹ già, em nhỏ ăn học. Tôi quá cảm phục anh, anh đúng là người đàn ông tôi cần tìm bấy lâu nay.

Tôi và anh định ngày cưới sau hai tháng quen biết. Mặc dù lúc mới quen được một tháng tôi về thăm nhà, nhà anh nghèo tới mức cái nhà vệ sinh cũng không có, mẹ anh già yếu nói không nổi, em gái anh bệnh tật. Vậy mà tôi vẫn quyết cưới anh. Bởi tôi nghĩ nghèo không phải là cái tội, miễn biết lo làm ăn thì cái gì cũng xong hết.

Từ lúc quen cho đến lúc cưới, anh tỏ rõ vô cùng yêu thương tôi, anh chăm tôi từng miếng ăn giấc ngủ, biết công việc tôi nhiều anh lo mua thuốc bổ ép tôi uống, mua đồ ăn ngon ép tôi ăn cho lại sức.

Anh nói anh rất biết thờ cúng, biết sửa điện nước. Anh thường mua trái cây chưng bàn thờ cúng cha tôi. Biết mẹ tôi thích ăn thịt heo rừng anh nhờ người bạn trên núi mua giùm về nấu cho mẹ tôi ăn. Anh nói chuyện có duyên khiến mẹ tôi rất hài lòng về anh. Không cần biết lương anh làm bao nhiêu, với tôi anh là người đàn ông của gia đình mà tôi cần. Vậy là quá đủ!

Ngày cưới tôi vui mừng rạng rỡ bên sự chúc mừng của gia đình, bạn bè. Nhưng đúng là không ai lường được chữ “Ngờ”, lúc hai vợ chồng đếm tiền cưới xong thì tự dưng anh lăn ra… ốm, ra bộ đau đầu lắm. Rồi hai vợ chồng phải hủy kế hoạch đi tuần trăng mật ở Đà Lạt mà tôi và anh quyết định về quê anh chơi, thăm mẹ anh, nhân tiện cho anh hưởng không khí trong lành ở quê luôn.

Tôi không có đêm tân hôn như bao người con gái khác, anh đau ốm cả tuần liền sau đó, sờ người anh không nóng mà anh cứ bảo anh ớn lạnh trong người. Thật kì lạ!

Tôi hỏi anh bị gì anh nói ra đi, em thấy anh không có dấu hiệu của bệnh. Lúc đó anh mới nói thật nói đang nợ người ta 50 triệu, anh lấy sổ đỏ nhà anh đi cầm ngoài nên giờ đến thời hạn phải trả mà anh hết tiền. Tôi hỏi anh cầm sổ làm gì, anh nói cầm để có tiền lo đám cưới. Tôi ngỡ ngàng, tiền lo đám cưới hai đứa cùng lo chứ không phải riêng anh, mà tôi biết số tiền anh bỏ ra không đến mức 50 triệu, chỉ khoảng 1/5 là cùng. Nhưng tôi vẫn không hỏi anh nhiều, rút 50 triệu ra đưa anh lấy sổ về. Tôi sợ mẹ anh lo, mẹ già lắm rồi, tôi không muốn mẹ bận tâm nhiều mấy chuyện này. Anh khỏe lại liền ngay sau đó.

Chưa hết khi tôi phát hiện thêm anh rất yếu sinh lý, thậm chí anh không có khả năng làm đàn ông nữa. Hay là anh không muốn tôi cũng không biết. Nói ra ai cũng không tin nhưng vợ chồng mới cưới mà một tháng một lần, anh phải mua thuốc thảo dược tăng cường uống. Rồi cuối cùng tôi cũng có thai sau hai tháng cưới. Tôi vui mừng khôn xiết, còn tưởng anh như thế thì khó có con, có lẽ nhờ trời phật thương cho sự cầu nguyện ngày đêm của tôi.

Vừa mang thai, anh nói quyết định nghỉ việc để tự sản xuất. Tôi đồng tình theo anh. Tôi nghĩ anh làm được, vì lời anh nói và kế hoạch đưa ra tôi thấy hay. Và còn bởi anh đã làm công bấy lâu, giờ có vợ, bao nhiêu thứ phải lo hơn nữa, tôi cũng muốn anh ra làm chủ, tự đứng trên đôi chân của mình. Nghĩ bây giờ có thai rồi tôi không thể quán xuyến hết mọi việc nên sang quán lấy tiền đó đưa anh mở rộng sản xuất. Còn tôi ở nhà dưỡng thai.

Tôi phát hiện thêm anh là người cực kì sợ ma. Sao lúc quen tôi siêng lên bàn thờ thắp hương vậy, mà giờ một cây hương anh cũng không dám thắp. Nhà có bóng đèn bị cháy anh cũng không dám thay, sợ giật điện. Tôi phải ì ạch vác cái bụng bầu của mình mà thay bóng đèn hết tất thảy trong nhà. Nối điện cũng là tôi làm nốt.

Tôi cứ để anh tự sản xuất như thế khoảng hai tháng. Hoạt động kinh doanh anh không hề đưa tôi một đồng lời nào, tôi hỏi thì anh nói mới kinh doanh nên cho người ta gối đầu hết. Tôi còn phải đưa thêm tiền anh mua máy móc, thiết bị.

Tôi mang thai được khoảng 4 tháng thì một ngày anh chạy về nhà với vẻ mặt hoảng hốt, anh nói nợ người ta 100 triệu, tiền lãi 30% /tháng, mượn xã hội đen nên bây giờ lãi lên gần 200 triệu rồi. Nếu trong vòng 3 ngày không chả là người ta tới nhà quậy. Tôi như câm lặng trước sự thật anh mượn nợ người ta trước cả khi quen tôi. Và tôi không hề biết số nợ này anh mượn để làm cái gì nữa. Anh nói là để làm ăn trong khi anh đang làm công mà làm ăn gì.

Gia đình tôi sống ở Đà Nẵng mấy chục năm chưa hề có điều tiếng gì. Vậy mà giờ đây xã hội đen đe dọa đến nhà tôi quậy, thiệt tình lúc đó tôi hoảng loạn cực độ. Tiền đâu trả người ta đây khi toàn bộ vốn liếng tôi đã đưa anh kinh doanh hết rồi?

Tôi cầu cứu mẹ trong nước mắt, mẹ khi nghe sự tình cũng tá hỏa theo luôn. Mẹ nhanh chóng lấy sổ nhà tôi đi cầm ngoài 200 triệu lãi 5% /tháng đưa cho chồng tôi trả nợ. Lúc trả nợ mẹ có đi với anh, mẹ cầm giấy mượn tiền của anh rõ ràng là anh mượn trước lúc quen tôi 3 tháng. Một sự thật kinh khủng về con người mà tôi ngỡ là…

Thì ra bấy lâu nay tôi tin tưởng giao cho anh công việc kinh doanh sản xuất anh không lo làm, chỉ lo ăn chơi đàn đúm bỏ bê khách hàng, vì thế tiền tôi rót vào công ty đi đâu hết. Bụng bầu đã 6 tháng tôi còn phải đứng ra lo liệu nguồn hàng, lương nhân viên, chăm sóc khách hàng và lo cho gia đình nữa. Thật quá sức, nhưng tôi vẫn cố gắng làm để dành tiền sinh con. Nhưng nào có để dành được đồng nào đâu, một lon sữa bầu tôi cũng không dám uống, thuốc dưỡng thai cũng không có. Tôi dồn toàn bộ để duy trì công ty và trả nợ cho người ta.

Khi mang thai được hơn 8 tháng, anh lại tiếp tục lòi ra một món nợ nữa, cũng là nợ trước khi quen tôi. Không còn gì để nói, tôi cắn răng nói với mẹ vay thêm trả cho người ta. Vì tôi sợ xã hội đen đến nhà sẽ làm ô nhục nhà tôi. Vậy là trên vai tôi lại thêm một gánh nặng. Làm được đồng nào tôi trả nợ cho anh hết đồng nấy, tôi không có trong người một ngàn để dành sinh con. Nợ nhỏ nợ to của anh người ta réo rắt đòi, trong khi Tết đến nơi mà nhà tôi chưa mua sắm gì, lo dồn từng đồng trả nợ cho anh.

Từng đêm xuống tôi thức trắng đêm lo lắng đến ngày sinh, tôi khóc ướt gối anh cũng không biết, hay giả vờ không biết? Thậm chí nếu thấy tôi khóc anh cũng bỏ đi chỗ khác, không một lời an ủi.

Ngày sinh cũng đến, anh không có bên cạnh, tôi vỡ ối sớm đau bụng 16 tiếng mới được cho lên bàn sinh, con trai chỉ 2,5 kg, cháu khóc không thành tiếng, vì trong lúc sinh tôi kiệt sức không rặn nổi, ngất xỉu nên em bé bị ngộp. Bác sĩ phải rạch âm đạo tôi cứu bé, kết quả là tôi bị khâu tới 27 mũi, đau tê tái. Con trai yếu phổi, nhẹ cân, còn anh lúc đó đi uống cà phê, anh còn nói “đẻ như gà ấy mà, lo gì”.

Mẹ anh chỉ vào thăm tôi một buổi rồi vội vàng ra về, bà sợ chăm tôi đẻ. Cuối cùng tất tần tật mọi việc từ bệnh viện cho đến ở nhà mẹ tôi lo hết, mẹ lo đi chợ nấu ăn, xông hơi cho tôi. Mẹ bị tai biến mạch máu não đã 15 năm, sức khỏe yếu nên tôi không đành lòng để mẹ làm, 5 ngày sau khi sinh tôi đã tự ra giặt đồ, tự tắm bé. Còn chồng tôi, anh đi từ sáng đến tối mịt về lăn ra ngủ, không quan tâm. Thậm chí còn không thèm nhìn con, anh nói con không giống anh. Anh vô tư điện thoại hẹn hò người khác trước mặt tôi khi tôi còn trong tháng. Tôi luyện cho mình tâm không suy nghĩ, tôi cần cha cho con mình. Tôi sợ bạn bè, hàng xóm chê cười. Tôi câm lặng.

Một ngày tôi thấy mẹ ngồi khóc tức tưởi, tôi vặn hỏi lắm mẹ mới nói chồng tôi hỗn với mẹ, hỗn nhiều lần rồi mà bấy lâu nay vì tôi mang bầu, lại mới sinh nên mẹ không cho tôi biết. Tôi quỳ sụp dưới chân mẹ, “con ngàn lần xin lỗi mẹ, con rước quỷ về nhà rồi”.

Anh về nhà tôi ở khi trong tay không có cái gì, mà giờ chăn ấm nệm êm, cơm canh đầy đủ. Thấy anh bơ vơ cô độc một mình lăn lộn ở Đà Nẵng này tôi cứu anh, yêu anh, cho anh một mái ấm gia đình. Anh muốn ăn gì tôi cũng cố gắng nấu theo ý, muốn làm gì tôi đều tôn trọng anh không nói. Anh ba bữa viêm họng, năm bữa là cảm sốt, tôi đều làm tròn bổn phận người vợ chăm sóc, lo anh từng viên thuốc, chanh pha mật ong anh uống hàng ngày.

Với gia đình anh tôi cũng không tệ, ngoài gửi tiền về hàng tháng tôi hay điện thoại thăm hỏi sức khỏe, gửi thuốc bổ về cho mẹ anh, trời trở lạnh là tôi mua áo ấm khăn choàng gửi liền cho mẹ anh. Vậy mà anh nghe lời bạn bè bỏ bê vợ con, công việc làm ăn. Thế mà giờ đây anh còn hỗn với mẹ tôi, đấng sinh thành ra tôi, mẹ đã hy sinh vì tôi và anh quá nhiều. Có bao giờ anh có một lời cảm ơn mẹ, hay anh vô tâm cho rằng làm cha làm mẹ phải thế?

Con trai tôi một buổi tối tự dưng cháu khóc điếng người, co quắp chân tay, nghĩ rằng cháu bị đau bụng tôi vội xoa dầu cho cháu, chồng tôi thấy vậy mới nói “Nó bị giống anh hồi nhỏ, khi nào khóc điếng anh cũng co quắp chân tay như vậy”. Tôi ngạc nhiên tỏ ý không hiểu thì anh nói tiếp “Nhà anh có tiền sử bị động kinh, bảy anh chị em thì bị hết bảy người”. Tôi bàng hoàng!

Tô từng là một đứa trẻ mất cha từ nhỏ, tôi hiểu mặc cảm của một đứa con không có cha là như thế nào, buồn lắm, tủi thân lắm, bạn bè trêu chọc, hàng xóm chê cười “đồ không cha”. Tôi biết phải làm thế nào đây? Với gánh nặng nợ nần trên vai, mà nợ đó không phải do tôi gây ra, con tôi thì quá nhỏ dại. Tôi sợ cháu sẽ tủi thân và tổn thương vì không có cha khi lớn. Tôi bế tắc và suy nghĩ tới mức đau đầu không thấy đường đi, phải nhập viện. Nhiều lúc nghĩ quẩn chỉ muốn ôm con xuống sông Hàn nhảy cầu tự vẫn thôi. Nhưng trẻ con không có tội tình gì, tôi quá đau khổ, xin hãy giúp tôi, hãy cho tôi lời khuyên.

Hân / Theo VnExpress

Chồng cặp bồ khi tôi đang bệnh tật

Anh gửi tin nhắn cho cô ấy, rất tình cảm và mùi mẫn, thứ mà anh chưa bao giờ dành cho tôi. Từ lúc gặp cô ấy, anh trở nên buồn và đa cảm hơn. Anh vẫn là anh của trước kia, nhưng tâm hồn không còn thuộc về tôi nữa.

Tôi và anh lấy nhau được hơn 15 năm, trải qua không ít sóng gió, khó khăn. Cả hai đều lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, anh dãi nắng dầm mưa làm hết việc này đến việc khác, lo lắng cho gia đình được no đủ. Còn tôi do sức khỏe yếu nên chỉ có thể làm tạp vụ tại một công ty nhỏ, chắt chiu dành dụm cùng anh lo cho 2 đứa con: một trai một gái xinh đẹp và ngoan ngoãn. Gia đình không sung túc nhưng trong mắt nhiều người, có thể nói là đầm ấm, hạnh phúc.

Tôi rất kính nể chồng, bởi anh là người chồng, người cha rất có trách nhiệm và thương con. Trên hết, tôi tin tưởng anh sẽ không bao giờ phản bội, bởi tính anh xưa nay không hề để ý đến phụ nữ. Anh không có mối quan tâm nào khác ngoài gia đình và các con. Anh lại không quan tâm gì đến vẻ ngoài của mình, không trau chuốt, không màu mè, ngược lại, anh đối với mọi người bằng cả tấm chân tình của mình mặc cho mọi người có thể coi thường anh bởi vẻ bề ngoài thô kệch, xấu xí. Tôi yêu anh bởi tâm hồn đáng quý, không xa hoa kiểu cách. Cuộc sống tình dục giữa chúng tôi cũng khá hòa hợp.

Cách đây 3 năm, tôi mắc bệnh sỏi thận khá nặng. Kể từ đó, mỗi lần quan hệ vợ chồng thì tôi rất đau, anh cũng biết thế nên chưa bao giờ bắt hoặc ép buộc tôi phải chiều anh. Thương chồng, tôi vẫn làm bộ ham muốn để có thể chiều anh được phần nào, nhưng thời gian cũng không được lâu. Thời gian gần đây, bệnh tôi nặng hơn, nên hoàn toàn tôi không có khả năng làm chuyện đó được nữa. Anh biết thế, anh nói có thể điều chỉnh ham muốn được, nên tôi cũng không lo lắng chuyện anh ngoại tình. Sự thật là như vậy.

Mọi việc đến với tôi khá bất ngờ. Tôi biết chuyện anh ngoại tình, lừa dối tôi đã hơn một năm. Cô gái đó trẻ, xinh đẹp, có học thức và công việc ổn định. Có thể nói cô ấy đủ điều kiện để gặp một người đàn ông trẻ, có điều kiện kinh tế và vị trí xã hội xứng tầm. Nhưng sao cô ấy lại chọn chồng tôi? Mà không, là chồng tôi chọn cô ấy mới đúng.

Anh không thuộc tuýp người dễ dàng săn đón phụ nữ, kể cả phụ nữ đẹp, trừ khi cô ấy đặc biệt với anh. Tôi biết được chuyện này bởi vô tình đọc được tin nhắn anh gửi cho cô ấy, rất tình cảm và mùi mẫn, thứ mà anh chưa bao giờ dành cho tôi. Hai người đó vẫn gặp nhau hàng ngày, đưa nhau đi chơi, vui vẻ hạnh phúc như bao cặp đang yêu khác. Tôi thấy ở anh sự giận hờn, buồn bã. Tôi tận mắt thấy anh ngồi lặng lẽ ở quán café hàng giờ, hoặc đi lang thang đâu đó bất định. Từ lúc gặp cô ấy, anh trở nên buồn và đa cảm hơn. Anh vẫn là anh của trước kia, nhưng tâm hồn không còn thuộc về tôi nữa.

Gia đình tôi không thuộc loại sang giàu gì để có thể nói cô ấy đến với anh vì tiền. Tiền bạc đều do tôi nắm giữ, anh vẫn đều đặn đưa lương tháng cho tôi, chỉ giữ lại một ít để café và đổ xăng. Anh tuyệt nhiên không bao giờ qua đêm ở ngoài, vẫn về ăn tối, dạy bài cho các con, đưa vợ con đi ăn, đủ biết trong anh gia đình vẫn còn quan trọng nhường nào.

Anh sẽ không bao giờ từ bỏ gia đình để đến với cô ấy, nhưng tôi phải làm gì lúc này đây? Tôi sợ mình nói ra, ắt hẳn gia đình tôi sẽ không còn như xưa nữa. Tôi muốn các con vẫn tôn trọng bố, bởi chúng thần tượng anh. Nhưng đến cả chuyện gối chăn tôi cũng không làm được, tôi có quyền gì để cản anh đến với cô ấy? Hay tôi cứ tiếp tục im lặng, để anh có thể thỏa mãn với cô ấy, nhưng vẫn là người của gia đình? Xin mọi người hãy cho tôi lời khuyên trong lúc này.

Mây

Mất chồng vì lỡ ngoại tình

Không có gì quan trọng hơn tình yêu của anh với người đó, kể cả gia đình hay con cái. Anh cặp bồ rất công khai, không một chút e dè hay giấu giếm. Thậm chí chửi tôi không tiếc lời trước mặt người đàn bà đó.

Tôi năm nay 33 tuổi, lấy chồng được 10 năm. Tôi từng có một gia đình hạnh phúc, chồng tôi là người tốt, tôi có 2 con trai, các con rất khôi ngô ngoan ngoãn, cuộc sống của tôi cả về vật chất lẫn tinh thần đều ổn. Tôi là người phụ nữ không xấu, cũng không phải quá đẹp nhưng sống hòa đồng, thân thiện, hiền lành và tốt bụng, có nhiều bạn và cũng có rất nhiều người yêu quý. Tôi từng là mẫu người phụ nữ rất chung thủy, mà hiện tại khi chưa có ai biết chuyện của tôi họ vẫn nghĩ tôi là người như vậy.

Nhưng sự thật không phải thế các bạn ạ, tôi đang trong tình trạng đau khổ đến tận cùng bởi chính lỗi lầm đã gây ra. 7 tháng trước, tôi có mối quan hệ với một người đàn ông khác, anh ta là bạn cũ từ rất lâu của tôi, chơi thân với anh ta. Cuộc sống của anh ta trong hạnh phúc hôn nhân gặp rất nhiều ngang trái, trắc trở và buồn, anh ta luôn thổ lộ, tâm sự với tôi. Ban đầu tôi chỉ quý anh ta như một người bạn và luôn chia sẻ, lâu dần cho tới một ngày anh ta nói đã yêu tôi nhiều và từ lâu lắm.

Tôi đã rất nghiêm túc từ chối nhiều lần vì hơn ai hết tôi từng có suy nghĩ không tốt về chuyện ngoại tình, nhất là phụ nữ, nhưng không hiểu vì lý do gì mọi chuyện lại đến với tôi tự nhiên như thế. Tôi đã thích anh ta và đã ngoại tình, gặp nhau rất ít nhưng khi có thời gian chúng tôi thường liên lạc qua hòm thư điện tử.

Vào cái ngày định mệnh ấy trong tháng 3 ấy, tôi cũng không hiểu tại sao chồng biết chuyện. Anh đã rất tức giận và đau khổ, tra hỏi và đưa ra bằng chứng là một tập ảnh chụp lại những dòng chữ trong nội dung trò chuyện trên địa chỉ email của tôi. Tôi rất sợ và yếu đuối nhưng dám làm dám chịu, tôi đã thừa nhận tất cả mọi chuyện với chồng và quỳ lạy van xin sự bao dung của anh. Xưa nay tôi chưa từng nói dối chồng bất kỳ điều gì, nên tôi nghĩ chỉ có sự thành khẩn mới mong giảm nhẹ được tội cho mình.

Kể từ lúc đó tôi bỗng như người tỉnh mộng, tôi nhận ra anh và gia đình quan trọng với tôi đến nhường nào. Tôi đau đớn lắm, hận bản thân mình ghê gớm và cuộc sống của tôi đã hoàn toàn thay đổi, tủi nhục, ê chề lắm. Chẳng phải tôi đau vì bản thân mà vì nhìn người chồng thân yêu đã bao lâu nay hết lòng vì tôi và gia đình giờ đây chịu đau đớn khổ sở vì mình.

Anh từng nói với tôi rất nhiều lần rằng anh không thể tha thứ cho phụ nữ như tôi, sớm muộn gì anh cũng rời xa tôi, sẽ cưới vợ mới. Câu chuyện đau lòng của tôi giờ đây như mới thật sự bắt đầu: Sau một tháng, anh đã chủ động làm quen với những người phụ nữ khác trên mạng. Rất nhanh chóng anh đã tìm được người tâm đầu ý hợp, vì chồng tôi rất đẹp, phong độ, lại thành đạt.

Hàng ngày anh chát, gọi điện, nhắn tin cho cô ấy và không bao lâu sau họ đã là của nhau rất nhanh và còn rất say đắm nữa. Tôi biết rõ mọi chuyện nhưng vì là người gây ra lỗi nên với anh, tôi cũng không dám biểu hiện gì, chỉ biết rằng con tim đang tan nát từng ngày, từng giờ vì những gì đang diễn ra. Tôi đáng phải chịu như vậy, cho dù anh có như thế nào đi nữa tôi cũng không thể ngăn cản hoặc can thiệp được.

Nhưng tôi thật sự rất đau đớn, khi bị chồng phát hiện cũng là khi tôi thật sự nhận ra rằng, người tôi yêu và cần nhất là anh. Tôi đã mù quáng chạy theo những lời nói ngọt ngào, những cử chỉ âu yếm và cái cảm giác thật sự được “yêu” của người đàn ông kia mà ngộ nhận đó là tình yêu. Tôi đã sai, đã quá ngu muội để rồi giờ đây cái hậu quả tôi phải chịu nó ngang trái, đau đớn đến thế này.

Nỗi đau mà với tôi không thể nói ra bằng lời được và tôi cũng chưa từng nghĩ tới. Khi chồng có mối quan hệ với người đàn bà khác, cô này từng bỏ chồng và hiện sống một mình nuôi con, tôi không biết viết làm sao để miêu tả nỗi đau này vì tôi yêu rất yêu chồng. Chưa bao giờ tôi thấy sợ mất anh như bây giờ.

Anh đã nói với tôi, tạm thời hãy chấp nhận sống trên danh nghĩa để nuôi dạy con cái, mọi mối quan hệ của anh tôi không được phép can thiệp hay để ý, kể cả việc nếu anh ấy có con riêng với người đàn bà kia. Tôi biết thân phận mình nên không dám nói hay đòi hỏi gì ở anh, chỉ thấy lo lắng cho anh mà thôi. Tôi sợ lắm khi nhìn anh đau khổ, chán nản hay không vui vì tất cả cảm giác đó như đang xảy ra trực tiếp với tôi vậy.

Đến nay đã 6 tháng trôi qua rồi, mối quan hệ của anh với người đàn bà kia cũng rất sâu đậm. Tôi bây giờ sống mà như đã chết trong từng ấy ngày, tôi chưa một lần được ăn ngon, ngủ yên, phần vì lương tâm cắn rứt bởi lỗi lầm mình gây ra. Nhưng đau hơn cả là vì hàng ngày trước mặt tôi phải chứng kiến việc chia sẻ chồng mình với người đàn bà khác.

Khi về nhà anh nói với tôi “cô hãy tự lo cho bản thân, hãy đi tìm một người để đến với người đó đi. Cuộc sống của tôi với cô không còn tiếp tục hy vọng gì nữa”, đến chết anh cũng không chịu tha thứ cho tôi. Tôi đau lắm, biết chẳng có quyền gì mà ghen tuông hay trách móc anh cả vì tôi đáng tội. Nhưng bản thân anh cũng biết rằng tôi chỉ bị “tai nạn”, tôi ngu muội chứ có thật lòng yêu đương gì người đàn ông kia, và anh cũng biết rõ tôi yêu anh đến nhường nào. Nhưng không một lời quan tâm, chia sẻ, chỉ cho tôi những lời cay nghiệt làm bản thân tôi gục ngã.

Chuyện của tôi ngoài chồng ra vẫn chưa có một ai biết, nhưng mọi chuyện đúng là không thể giấu mãi được, cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra. Gần đây gia đình tôi nói nhiều vì chồng không chịu làm ăn gì cả, chỉ lo chơi bời hết ngày này qua ngày khác. Khi gia đình nói nhiều quá không chịu được, anh ấy nói có nỗi khổ riêng và đã nói ra tất cả mọi chuyện.

Ngày anh nói ra với bố mẹ cũng là ngày tôi quyết định thú nhận tất cả với gia đình, tôi biết chỉ có nói ra lương tâm tôi mới được thanh thản và nhẹ nhõm. Vậy là cả gia đình chồng đã biết, tôi luôn tưởng rằng khi gia đình chồng biết chuyện mọi người sẽ khinh rẻ, coi thường tôi. Nhưng không, giống như tôi đã nghĩ, gia đình có trách móc tôi nhiều nhưng cũng thương tôi không ít vì 10 năm sống cùng, tôi chưa từng có một điều tiếng gì và tôi thầm cảm ơn gia đình mình nhiều lắm.

Hiện tại chồng tôi vẫn sống như thế, không có gì quan trọng hơn tình yêu của anh, kể cả gia đình hay con cái, anh cặp bồ rất công khai, không một chút e dè hay giấu giếm. Bố mẹ chồng và cả gia đình tôi luôn góp ý, khuyên nhủ, thậm chí còn lên án gay gắt quyết liệt chuyện chồng quan hệ với người đàn bà kia, vì gia đình tôi không muốn vợ chồng tôi tan vỡ, vì con cái chồng tôi có thể quay đầu lại. Nhưng tất cả sự quan tâm đó chồng tôi không hề để ý, nó không thể tác động một chút nào đến suy nghĩ của anh.

Nhà tôi cách nhà người đàn bà kia gần 30 km nhưng chồng tôi không quản nắng mưa, thường xuyên đều đặn sang gặp người đàn bà đó. Ngang trái hơn là anh có thể kể mọi chuyện nhỏ nhất từ những lời nói của gia đình tôi, những cử chỉ hành động của tôi cho người đàn bà đó nghe.

Ngay cả việc tôi quỳ lạy van xin bố mẹ chồng và gia đình chồng tha thứ cho tôi như thế nào anh cũng kể tỉ mỉ cho người đó biết. Gần đây, khi bị tác động nhiều đến chuyện quan hệ yêu đương, anh ấy càng tỏ ra khó chịu, khinh ghét, ghẻ lạnh tôi, thậm chí chửi tôi không tiếc lời trước mặt người đàn bà đó. Còn tôi chỉ biết lặng im mà tâm can tan nát.

Không biết bạn đọc có ai từng chịu hoàn cảnh như tôi không, hãy giúp tôi, hãy cho tôi lời khuyên chân thành, tôi không biết mình phải làm gì bây giờ. Ngày nào, đêm nào cũng vậy, tôi chỉ biết oán hận bản thân mình trong sự dằn vặt, đau đớn, tôi suy sụp hoàn toàn, không còn đủ sức để nhìn về tương lai của mình nữa.

Tôi không muốn mất chồng, rất sợ mất anh ấy. Tôi từng nghĩ sẽ cam chịu tất cả ngay cả việc chồng không còn tình cảm gì với mình và bắt buộc mình phải sống chung chồng với người đàn bà khác. Tôi chấp nhận tất cả chỉ để được ở gần anh ấy và quan trọng hơn là các con của tôi không phải chịu cảnh bố mẹ chia lìa. Xin hãy giúp tôi. Cảm ơn các anh chị rất nhiều và mong được nhận những lời khuyên chân thành.

Ngọc

Phụ nữ đàng hoàng không sống hai mặt

Ban ngày bạn và người tình lén lút ra ngoài để quan hệ thân xác, tối về nhà bạn vẫn chu đáo, thân mật, yêu thương và quan hệ thân xác với chồng bạn, vậy bạn thấy thế nào? Bạn vẫn “chu đáo và nhiệt tình” với chồng y như với người tình sao? (Nguyen)

Continue reading Phụ nữ đàng hoàng không sống hai mặt

Choáng vì bạn của chồng đến xin được làm ‘bà hai’

Tim tôi như ngừng đập, tôi như Từ Hải chết đứng, không tin vào mắt mình sự hiện diện của cô ta. Khi chồng tôi ra ngoài về, tôi có mời chồng ngồi ghế, 3 mặt một lời, cô ta trơ trẽn nói thẳng với tôi rằng: “Chồng chị có tình cảm với tôi, tôi và anh đã đi quá giới hạn”. (Chi)

Continue reading Choáng vì bạn của chồng đến xin được làm ‘bà hai’

Có nên ly hôn người chồng nghiện rượu?

Nhiều lần anh nhậu xỉn về là quậy, đập đồ tum lum hết, có lần đã dùng bóng đèn bị bể đâm vào mặt tôi, hậu quả là mặt tôi bị sẹo. Có lần anh còn dùng cây hàn để chém tôi và con. Bình thường anh cũng hiền lắm, nhưng khi có rượu vào là anh trở thành một người khác. (Trâm)

Tôi là người thuộc thế hệ 8x nửa cuối, tôi kết hôn từ tuổi 20 và giờ chúng tôi đã có với nhau một cháu trai 3 tuổi. Chồng tôi là người nhỏ nhắn, đang là sinh viên năm cuối. Có lẽ anh còn quá trẻ nên ham chơi, anh năm nay 27 tuổi. Những lúc con bệnh chỉ mình tôi chở con đi bác sĩ, năn nỉ anh đi cùng thì anh bảo mắc nhậu rồi. Đi đâu thường cũng chỉ có tôi chở con đi, bạn bè hỏi tôi sao không bao giờ thấy chồng chở đi vậy?

Continue reading Có nên ly hôn người chồng nghiện rượu?