THỜI GIAN ĐÂU MÀ LÀM NHƯ VẬY …

Đây là lý do thường được chúng ta được đưa ra cho cách làm không hiệu quả của chúng ta …

Thật ra thời gian của chúng ta có rất nhiều, phải gọi là rất rất nhiều. Nhưng thời gian thực làm của ta thì lại rất ít rất rất ít. Thường chúng ta bị cuốn vào cũng chuyện vô bổ, đọc báo nhảm nhí, chơi game, bla bla các thứ…

“Thời gian đâu mà làm như vậy”, chỉ là sự ngụy biện cho sự cẩu thả trong cách làm, của sự không chuyên nghiệp. Dù bạn biết rằng kết quả nếu làm như hiện tại, và nếu thay đổi chắc chắn sẽ khác xa nhau, nhưng bạn vẫn cứ làm theo cách hiện tại …

Đó là sự ngụy biện cho sự lười biếng, và không ham học, sợ sự thay đổi …

Trong nghề BĐS cũng gặp rất nhiều trường hợp như vậy, trong cách khai thác khách hàng, bạn sẵn sàng bỏ tiền mua tool để spam cả ngày, sẵn sàng gọi cả ngày không có khách hàng phản hồi, nhưng không chịu ngồi xuống 1 ngày để tối ưu và cá nhân hóa những cái email, những kịch bản salephone …

Thời gian đâu mà làm như vậy … Bạn trông có vẻ rất bận rộn, nhưng thật ra bạn thật sự “rảnh”, rảnh vì bạn đang làm những việc vô ích nhưng vẫn cắm cúi để làm, rảnh vì tương lai bạn sẽ bị đào thải ra khỏi xu thế, khỏi cái nghề đang nuôi bạn…

Hành vi của khách hàng luôn thay đổi hằng ngày, hằng giờ, chúng ta không chịu thay đổi thì chúng ta sẽ từ từ rời xa nghề sale… Và đến một lúc nào đó, giật mình nhìn lại, sao những đứa em, những người bạn sao nó đi xa quá… giật mình …

Tự nhắc nhở mình phải luôn thay đổi, thay đổi và khác biệt hay là chết …

Phạm Nhật

Đàn bà hơn thua ai thì kệ, chứ hơn thua chồng mình được gì?

Con bạn gọi điện khóc: Tao chia tay chồng rồi mày?

Lâu rồi nó không gọi, gọi lại thông báo chuyện buồn. Mình không hỏi tại sao, nó cũng thút thít kể, cái rấm rức của một người “đàn bà” từng trải.

Anh đừng buông tay em - Tâm sự gia đình
Anh đừng buông tay em – Tâm sự gia đình

– Ổng có bồ mày à! Con bồ đó lại không bằng tao về ngoại hình, trình độ, lẫn công việc. Mày à! nhưng nó hơn tao là có được trái tim của chồng tao.

Nó vẫn cứ khóc, mình chẳng biết nói gì. Ừ thì bằng cấp, trình độ, ngoại hình….hoàn hảo nhưng trái tim người đàn ông nào cũng vài ba vết khuyết, có rồi lại muốn có thêm.

Bạn mình 27 tuổi xuân, lấy chồng 3 năm, con gái nay 1 tuổi. Ngoại hình xinh xắn, bằng cấp đầy mình, lương cũng khá cao. Chỉ là nó phải đi công tác thường xuyên, bếp nhà lúc nào cũng lạnh.

Nó lúc nào cũng tự hào bảo mình: “Mày phải tự do tài chính, có tiền chồng nó mới không khinh mình. Nhà tao tiền chồng chồng tiêu, tiền vợ vợ xài, không ai đụng ai hết. ổng đâu nói gì được tao đâu, mà tao cũng đâu cần vòi vĩnh ổng, thích là mua tự tặng mình à”

Chồng nó hay chọc vui với mình: Vợ anh nấu ăn không giỏi nhưng chọn quán ăn là giỏi nhất. Vợ chồng nhà anh 1 năm chẳng hết nổi bình ga, muốn ăn gì oder về là xong. Em coi có ai sướng như vợ chồng anh không, có con rồi mà như son rỗi đó.

Hồi đó, nghe chồng nó nói vậy mình thấy con bạn mình thật sướng, có ông chồng hiểu, chiều chuộng hết mình. Nhưng mà:

” Đàn ông nông cạn biển khơi
Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu”

Ngày hôm nó phát hiện chồng ngoại tình, nó khóc lên khóc xuống, nó so sánh bồ nhí ông ấy:” Thà yêu ai đẹp hơn tao, giỏi hơn tao thì yêu mà yêu một con không bằng tao về mọi thứ, mày coi chịu được không”…. và nó rồi lại khóc.

Chồng nó gọi cho mình than thở: Anh đâu muốn chia tay, giá mà D đừng đem sự giỏi giang của mình ra nói. Giá mà D có thể làm một người phụ nữ bình thường, giá mà nhà anh như bao nhà khác, anh cực 1 chút cũng được. Anh về có cơm nóng, có vợ, có con, có gia đình cùng nhau quây quần em coi có gì khó không? Anh nói D bao nhiêu lần rồi, mà D vẫn cho rằng tự do tài chính, sự nghiệp thì tốt hơn….

Mình hiểu: lòng tự trọng của nó, tính cao ngạo của nó, sự hiếu thắng của nó với chồng, nhà chồng, xã hội….đã bị bôi đen, thẳng ra là thất bại. Nhiều hơn là tình yêu với chồng, hơn là cách giữ lửa một gia đình.

Chuyện của nó chưa kết thúc….nhưng suy nghĩ của mình lại mở ra….
Đàn bà dễ có mấy tay
Đời xưa mấy mặt đời này mấy gan
Đã đành là thói hồng nhan
Càng cay nghiệt lắm , càng oan trái nhiều

Đàn bà hơn thua ai thì kệ, chứ hơn thua chồng mình được gì? Đàn ông muôn đời vẫn muốn mình làm phái mạnh, được chở che người phụ nữ họ yêu. Phụ nữ trong thời đại nào thì vẫn là người giữ lửa cho bếp gia đình, cho mái ấm không trở thành mái lạnh, dù họ có giỏi giang, thành đạt đến bao nhiêu, cuối cùng gia đình vẫn là quan trọng nhất.

Cũng chẳng thể trách sự độc lập của mỗi cá thể ở xã hội hiện địa này. Cũng ko biện minh cho hành động ngoại tình của chồng là vì hoàn cảnh.

Chỉ là mỗi người bớt 1 chút thời gian của mình, bớt đi cái tôi của mình để trở về sau một ngày dài vất vả. Cùng nhau gây dựng lên một gia đình, thì nhà sẽ mái ấm đúng nghĩa.

p/s: Cho một ngày cuối tuần giông gió…cho D….cho N….Mong 2 bạn được yên bình.

Nguyễn Hương Thùy

Câu chuyện cảm động đầy yêu thương của người vợ muốn cho chồng mắt

Tối nay mình nghe được 1 câu chuyện cảm động từ 1 chương trình những câu chuyện cảm động tình yêu trên radio, câu chuyện về tình nghĩa vợ chồng.

Câu chuyện cảm động
Câu chuyện cảm động

Cô vợ 28 tuổi, Anh chồng 31 tuổi, Anh chồng bị mù cách đây 18 năm còn cô vợ thì hoàn toàn lành lặn, họ cưới nhau cách đây 3 năm, hiện tại đã có với nhau 1 đứa con hoàn toàn khoẻ mạnh và họ đến với chương trình từ thiện này với mơ ước của người vợ được lấy 1 mắt hiến cho chồng mình.

Người vợ rất yêu thương chồng và chủ động đề nghị được hiến 1 mắt cho chồng vì Cô muốn Chồng được nhìn thấy Con, được chơi đùa cùng Con, và được nhìn thấy chính bản thân mình mặc dù lúc đó khuôn mặt mình không còn lành lặn xinh đẹp nữa.

Mình chợt cảm thấy xấu hổ vì đã có những lúc vợ chồng mình chẳng thèm nói với nhau câu nào, chẳng thèm nhìn mặt nhau vì những lý do vụn vặt, hay có những khi gào thẳng vào mặt nhau những yêu cầu, những mệnh lệnh, những ấm ức của cuộc sống cứ thế trút lên đầu nhau mà chẳng mảy may suy nghĩ đến cảm nhận của đối phương.

Nếu lỡ 1 ngày chúng ta không còn có cơ hội bên cạnh yêu thương nhau, hoặc hoạ may chúng ta gặp những bất hạnh thì liệu chúng ta có dành cho nhau những hy sinh to lớn đó không? Bản thân mình cũng chẳng dám trả lời…

Cuộc sống với nhiều lo toan với những thực tế phũ phàng, nhưng mong rằng chúng ta hãy sống chậm lại để dành nhiều thời gian hơn cho gia đình, trân quý nhau nhiều hơn và để được học lại cách yêu thương nhau.

Kết thúc của câu chuyện tình cảm động về tình yêu là ca phẫu thuật mắt không được tiến hành, người vợ dù rất rất muốn hiến mắt cho chồng nhưng vẫn không được, vì 2 lý do:
– Sau khi thăm khám thì mắt của người chồng thuộc loại không thể cứu chữa hay thay ghép gì được.
– Theo tính nhân văn trong ngành y thì không được phép lấy mắt của người đang sống khoẻ mạnh để ghép cho người khác, dù là người cho tự nguyện hay không tự nguyện.

Dù sao cũng chúc cho Anh Chị luôn có nhiều sức khoẻ và tình yêu mãi đẹp như vậy, Anh tuy không nhìn thấy ánh sáng nhưng Anh lại có 1 người vợ xinh đẹp vô cùng, Anh Chị nghèo nhưng lại tràn ngập hạnh phúc đơn giản bởi vì Anh Chị biết cách yêu thương nhau!

Nhớ nhé

Cần những khoảng lặng trong cuộc đời

Đôi khi ta cần một khoảng lặng một khoảng lặng rất riêng, rất nhỏ để trút hết đi tất cả những phiền muộn, những u buồn để chúng ta có thể nhìn lại những gì ta đã trải qua trong quá khứ và ngẫm nghĩ về tương lai phía trước, để gặm nhấm những nỗi buồn không tên trong tâm hồn của ta, để lặng lẽ ngắm nhìn cuộc sống, nhìn thời gian trôi một cách vô định…

Khoảng lặng cuộc sống
Khoảng lặng cuộc sống

Cuộc sống là thế, tấp nập, hối hả bon chen nhiều khi khiến ta cảm thấy mệt mỏi, khiến ta cảm thấy lạc lõng, chơi vơi giữa dòng đời. Với cuộc sống đầy rẩy những khó khăn, mệt mõi. Đôi khi ta lại cần một khoảng lặng cho riêng mình.
Đôi khi ta cần một khoảng lặng cho tâm hồn mình thanh thản, cần có một chút không gian riêng để cho biết bản thân mình cần gì và muốn gì
Một khoảng lặng để ta có thể thả hồn theo gió hay đơn giản chỉ là để tìm lại chút gì đó cho riêng mình…Một khoảng lặng để ngẫm nghĩ về cuộc đời về những con người mỗi ngày cứ lặng lẽ âm thầm lướt qua nhau.
Nhưng khoảng lặng không thể tồn tại mãi mãi được nó như là một giấc mơ khi giật mình tỉnh giấc ta lại trở về với cuộc sống thường nhật hằng ngày, lại tiếp tục với dòng đời hối hả bon chen.
Nhưng những khoảng lặng đấy nó giúp ta tìm thấy được những gì sau thẳm trong con người ta. Những gì ẩn chứa sau một lớp vỏ bọc hằng ngày ta cứ phải mang theo. Một khoảng lặng rất nhỏ đủ để khiến ta cảm thấy thanh thản và bình yên.

Trinh Thanh

Người đi qua đời tôi

Tôi đã đi qua nhiều người, và nhiều người cũng đã đi qua tôi. Cái chúng tôi trao nhau có những khi nhiều hơn một ánh mắt, dài hơn một con đường, hân hoan hơn cô dâu trong một lễ cưới và đau đớn hơn cả người bộ hành ảo tưởng về một dòng sông.

Có những người ở lại, và những người ra đi, có những người lại chỉ ngang qua như gió thoảng… Cái sự đến và đi, đôi khi ngỡ ngàng hơn chúng ta thường nghĩ. Cuộc đời con người vốn có nhiều cái giật mình, và một trong số đó là cái giật mình thảng thốt khi ta đánh rơi những cái vốn tin rằng sẽ mãi mãi bên cạnh. Người đời thường nói, chỉ đến khi mất đi, ta mới biết rằng mình đã có. Có lẽ vì vậy nên có những người đã được sắp xếp đến bên cuộc đời, chỉ để ta biết rằng cái giá của nuối tiếc chỉ được đánh cược trong một giây ta hờ hững.

Người đến với tôi
Người đến với tôi

Có những người tôi chọn đứng cạnh, và những người tôi rời bỏ (bỏ rơi?). Tôi sống chưa đủ lâu, nhưng cuộc sống của những người trẻ tự cho mình quyền vấp váp tin rằng đã đủ để biết được ai là người xứng đáng để mình tin. Chọn lựa một ánh mắt trong hàng triệu ánh nhìn ta bắt gặp trên đường để đi cùng nhau chẳng phải một điều dễ, cớ gì để không học lấy cách mà nâng niu?
Nhưng cuộc đời vốn không giản dị như cách người này tặng người kia một viên kẹo đường, rồi mỉm cười tin rằng bây giờ và vĩnh viễn về sau trên môi luôn ngọt ngào đến thế. Đã qua rồi cái tuổi tin rằng chỉ cần mình sống tốt, và cuộc sống sẽ cười. Cái tốt của mình, còn phải đặt trong hàng ngàn cái tốt khác nữa, có khó quá hay không?

Để một người đi qua cuộc đời, suy cho cùng vẫn luôn là một điều đáng tiếc, dù họ có mang đến cho chúng ta điều tồi tệ thế nào đi chăng nữa. Một bàn chân đi qua, thì kỷ niệm vẫn còn đó, vết thương còn đó, nỗi buồn và cả niềm vui vẫn ở đó, dù thời gian có đi dài đến bao nhiêu…

Chỉ là nước mắt mặn thêm, niềm tin bé lại, và ánh nhìn cuộc sống chậm rãi hơn.

Có một ngày, một người quan trọng nào đó cũng sẽ rời bạn mà đi. Nếu muốn ăn năn, hãy tự nhắc đến cái nỗi vô tâm, rong chơi dài rộng của bản thân, dù là vì lý do gì đi nữa mà họ để bạn lại một mình. Cứ tự trách mình rằng sao không yêu cho đủ, sao không sống thật hết lòng…

Nhiều khi chỉ ước cái nỗi vô tâm nhỏ như hạt cát, cái sự bận tâm về những điều day dứt còn bé hơn nỗi vô tâm.

Trước sau, tôi đã khóc, đã cười, đã sống, đã ngất nhiều giữa những mối quan hệ. Và rồi tôi lớn lên.

Tôi vẫn đang và sẽ buồn, đang và sẽ vui với những cái gặp mặt mà cuộc đời sắp xếp.

Chỉ mong rằng, Người Cần Tôi, Tôi Đến, Người Tôi Cần, Đừng Đi.!!!

Trịnh Thành

Cảm ơn vì ngày xưa con bé vấp hòn đá ngã Ba Mẹ đã không đánh vào hòn đá.

Cơm gia đình. Nghĩ gì gì đó trong đầu.
Cắm đũa xuống bát, tôi hỏi:
_Mẹ. Mẹ có xót con không?
_Xót con chuyện gì?
_Ví dụ như con yếu đuối, con cần được che chở.. bla bla…
Bà phá lên cười tưởng xém sặc cơm.
Cha.
_Còn cha?
_Con là đứa cha lo nhiều lắm. Nhưng cha chỉ có thể cho con được cuộc đời. Còn cay đắng khi nào chẳng có. Tự con phải chiến đấu giành lấy cuộc sống với những điều con mong muốn!.

Bữa cơm cứ thế lặng lặng với những tiếng canh nước, đằng hắng..

4 tuổi. Té khá nặng, Ba Mẹ để tôi tự hết đau, hết khóc rồi ngồi dậy băng bó.
14 tuổi. Thi rớt trường chuyên, Ba Mẹ cho tôi xách xe đi suốt 1 ngày, khi nào cái đầu nguội thì quay về nhà ăn cơm.
20 tuổi. Chia tay tình yêu đầu, ba mẹ để tôi khóc hết ngày, tự nhận thức lấy nguyên nhân nỗi khổ của mình rồi đứng lên đi tìm người xứng đáng khác.

Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi nhìn thấy các bạn khác, được ba mẹ che dù, xách cặp, nâng đỡ.. Tôi nhìn lại mấy vết thương trên gối, trên tay, trên mặt mình.. Và tự hỏi: “Ba Mẹ có xót con không?!”
….
Ở tuổi này. Nhận thức của một đứa đủ lớn để hiểu Con thì lúc nào cũng là Con của Cha Mẹ. Cũng thương. Đau. Và xót..
Nhưng có lẽ, để con tự lớn và nhận thức cuộc sống của nó bao giờ cũng tốt cho nó hơn là ba mẹ phải sống giùm con.

“Cha chỉ cho con một cuộc đời
Còn cay đắng thì khi nào chẳng có
Như cây, phải lớn lên cùng nắng gió!..”

Rồi. Mỗi khi tôi gặp một cú vấp nào trên con đường mình đi, vượt qua được, luôn biết ơn Ba Mẹ. Cảm ơn vì ngày xưa con bé, vấp hòn đá ngã, Ba Mẹ đã không đánh vào hòn đá và bắt nó xin lỗi con!.
🙂

100 ngày tiễn Ngoại…

Thế giới ngoài kia vẫn ồn ào, bận rộn mỗi ngày, như thể đất trời chẳng có gì đổi khác.

Xứ mình vẫn lồng lộng nắng, lồng lộng gió thổi từng trảng nóng qua đám cỏ úa khô bên động cát chơ vơ giữa đồng ruộng. Động cát ấy, chiều 8/3, đã có thêm một người nằm xuống.

Dòng ký ức chảy tràn về phía con như một cuộn phim tua ngược, từng nét rõ ràng, như chỉ mới 3 tuần trước đó thôi còn tung tăng bà cháu đi ăn sáng, còn ngồi trên ván nói chuyện Tết quê giờ khác xưa, còn chụp hình selfie cười khúc khích.

Nhớ dáng ngoại lúc nào đứng cũng ráng ưỡn vai ra sau, đưa bụng về trước để giữ lưng đừng còng. Cái dáng ấy, mỗi lúc con đi, đều ra đứng tiễn trước sân, gần khuất hẻm nhìn lại vẫn thấy ngoại một tay vịn cột, tay còn lại vẫy vẫy, cười nói vọng theo: ờ ờ, đi phẻ, đi phẻ nhen… Mới Tết đây thôi, cái dáng đứng thân thuộc ấy còn vẫy tay với con trong bộ bà ba xanh thẫm, có ngờ đâu lại là lần tiễn cuối cùng…

Mở tủ ra chỉ còn lủng lẳng những chiếc móc treo buồn bã. Những chiếc móc áo đủ thể loại cũng đã già non gần 20 năm phục vụ, xếp hàng cô đơn trong chiếc tủ trống trơn. Không còn gì để giữ lại mùi hương, ngoài chiếc nón lá, cái quạt nan và bọc kim chỉ với những rẻo vải con con ngoại giữ gìn để phòng khi vá vệt sờn vết rách. Mắt ngoại còn tinh, tay ngoại còn nhanh nhẹn. Lần trước con về còn thấy ngoại ngồi cặm cụi nhiếp lại vạt áo dưới vệt nắng sớm rọi qua giường. Cái dáng ngồi tỉ mẩn mà khoan thai ấy làm con thấy những bộn bề phố thị ngoài kia hình như bó cục lại, nhỏ bé đến vô cùng.
Nhớ thúng rau muống của ngoại, theo đôi chân già đi từ vườn nhà ra đến chợ, chắt chiu từng đồng một cho bữa cơm đủ cá đủ canh ngày thơ trẻ. Nhớ tiếng vó ngựa lốc cốc gõ vào tâm trí trong buổi sớm bà cháu quá giang xe chở rau từ rẫy nho về Phú Quý cho kịp giờ con đi học, sau đêm ngủ canh giàn nho chín. Nhớ dáng ngoại mấy buổi tinh mơ gà gáy, quấn khăn choàng hầu, co trong 3 lớp áo ra mở cửa đón cháu học xa về. Nhớ mùi cơm chiên quen thuộc của ngoại đánh thức con dậy trong những sáng xa nhà về nằm ngủ nướng. Nhớ cái bụng ấm của ngoại con hay mò mẫm quờ quạng rồi cười hăng hắc mỗi tối bị nhắc nhở “tắt điện thoại, ngủ đi”. Nhớ cái nhíu mày của ngoại hồi trước khi cùng chơi đổ cá ngựa với bầy cháu mới lớn mà đứa nào đứa nấy chỉ khoái chí chực chờ để đá không cho ngựa ngoại về chuồng, mãi sau này, lớn hơn tí mới biết nháy mắt nhau vờ quên lượt để nhường cho ngoại về đích trước…

Giờ thì ngoại đã về đích rồi, chiến mã của ngoại đã vào chuồng ngủ yên không động đậy. Ngôi nhà ấy chẳng còn ai mở cửa đón con về ngủ trễ. Chiếc giường ấy chẳng còn ai nằm vắt chân đung đưa nghĩ ngợi. Chiếc mõ trên bàn thờ Phật ấy chẳng còn ai gõ tụng mỗi sớm. Chiếc ghế ấy chẳng còn ai kéo ra để ngồi coi tivi mỗi chiều…
Vẫn biết là “sinh ký, tử quy”, vẫn biết đời vô thường, có không không có, mà đường về, thiếu một bóng thương thuộc, đường trĩu nặng làm sao…

Ái Vân

Chuyện tình yêu đầu và lính.

Chuyển tình yêu của tôi bắt đầu từ thủa tôi còn ngối trên ghế nhà trường . Hồi đó tôi còn trẻ con, ngây thơ đâu có như thời bây giời . Năm tôi học 12 lúc này cũng là lúc tôi biết yêu, một tình yêu đẹp và thuần khuyết nhất cho tới bây giời.
Người con gái tôi yêu đầu tiên mang một cái tên có lẽ nói ra sẽ lo ai tin được. Cô ấy mang họ Nguyễn tên Giàu , một cái tên có lẽ sẽ không ai quên khi gặp cô gái đó, một cô gái nhỏ nhắn xinh xắn . Chúng tôi tình cờ quen nhau qua một cuộc điện thoại nhầm máy , rồi từ cuộc điện thoại đó chúng tôi bắt đầu nói chuyện với nhau . Cũng có những lúc cãi nhau có khi la chửi nhau cũng có . Nhưng như thế thì tình cảm trong tôi lại lớn lên rất nhiều tôi kông hiểu vì sao nữa .
Cứ như vậy chúng trôi trao cho nhau những dòng tin nhắn mang đầy yêu thương cảm xúc của đôi bạn trẻ yêu nhau . Nhưng vậy mà thấm thoát nhưng dòng tin nhắn và những cuộc điện thoại cũng trải qua 2 năm hơn. Chúng tôi yêu nhau qua những dòng tin nhắn và rồi một ngày đầu tháng 3 tôi đã gặp được cô gái đó người mà thôi luôn yêu thương qua những dòng tâm sự ngắn ngủi .
Lúc gặp cô gái đó lòng tôi bồi hồi run rẩy xúc động khi gặp được nàng người mà tôi luôn yêu . Chúng tôi gặp nhau nói chuyện với nhau trong khoảng thồi gian rất ngắn , rồi tôi cũng phải nói lời chia tay để ra về ma chưa kịp nắm lấy đôi bàn tay bé nhỏ của cô ấy , cữ thế thời gian trôi qua đi một cách lặng lẽ đến một ngày , tôi nhận được giấy đi nghĩa vụ quân sự tôi đã không dám nói với nàng điều này vì tôi sợ làm e buồn . Cứ như vậy một mình tôi ôm nỗi buồn ma không giám nói ra suốt 2 tháng trời. Nhưng rồi cái gì đến cũng đến lúc tôi nhận được giấy . Đó là lệnh khám trúng tuyển và chuyển bị lên đường tôi vừa vui , những cũng buồn vui vì mình góp một phần nhò cho xa hội và là người lính cụ Hồ , buồn vì sẽ phải chia tay người con gái tôi yêu nhất , lúc khi tôi gọi nói cô ấy sẽ đi xa một thời gian thì cô ấy cũng biết là tôi đi lính cô ấy buồn , khóc nghe tiếng khocy tôi như có hàng ngàn con dao đâm qua tim mình , tôi cố kìm lòng khong khóc dố cô ấy và hứa sẽ về sớm . Rồi ngày ấy cũng tới 09/09 cũng tới tôi được mọi người đưa về huyện nhận quân phục và mọi thứ . Lúc đó tôi đã mặc trên vai mình bộ áo quần màu xanh tôi vui mừng và hãnh diện lắm . Hôm đó nhận đồ xong tôi trốn về để đi gặp Giàu người con gái tôi yêu lần cuối vì tôi biết e sẽ không đi tới nơi để tiễn chân tôi được . Cuộc gặp gỡ của tôi cũng chỉ kéo dài 30 phút m tôi chỉ kịp nắm lấy tay nàng ở phút cuối lúc tôi bước chân ra về . Tôi kịp nhìn vào mắt nàng và nói hãy đợi anh về . Và lấy chiếc kẹp tóc tôi coi nó như là vật kỷ niệm cũng như là vật định tình . , rồi tôi rơi xa cô ấy lúc quay về tôi đã khóc thật nhiều , tôi khóc vì tất cả sẽ ra sao khi 18 tháng quân trường tôi trở về .
Rồi ngày 10/09 sáng sớm mọi ngưới từ ba me anh em mọi người thân tôi cũng tập trung ở huyên còn chính tôi thì cũng ngồi ngay ngắn nghe đọc tuyên thệ chiến sỹ mới , trao hoa quà và lúc kết thúc buổi lệ bầy trời bỗng dưng đổ những hạt mưa xuống mưa ko lớn chỉ đủ làm ướt ào thôi lúc đí tôi cũng cãm nhận được nỗi buồn man mát trong lòng mình , tôi nhìn xum quanh muốn tìm gia đình người thân để nhìn họ , khi tôi nhìn thấy mọi người hai hàng lệ rơi trên gò má mẹ tôi , tim tôi như thắt lại tôi cố gắng mạnh mẻ bước tới cười và nói ” không sao đâu me ơi . Chỉ 18 tháng thôi ngắn mà . Con sẽ về sớm thôi. Con sẽ về khi hoa đào nở rộ mà .” Nói xong tôi quay lung bước đi lòng như dao cắt nước mắt tôi rơi , nhưng vẩn cố gắng bước những bước nặng trĩu lên chiếc xe khách lúc lên xe tôi vẫn nhìn xum quanh như muốn tìm ai đó . Người con gái tôi yêu này không tới long tới buồn , rồi lúc ổn định xong xe lăn bánh từ từ ra khỏi ủy ban huyện chạy trên con đường quốc lộ 1A xe chạy chảy tới mảnh đất Quảng trị với bao mưa gió nắng . Xe chạy 4h thì tới nơi là mảnh đất nơi tôi dùng chân Cam Lộ . Quảng Trị . Mảnh đất của bom đạn . Tôi được vào tiểu đội 1 trung đội 1 đại đội 1 tiểu đoàn 4 trung đoàn 19 sư đoàn 968. Vào đây mọi thứ thật mới lạ với những đứa chưa biết gì là mình như tôi , sau 1 ngày chúng tôi quen nhau vui vẻ hòa đồng . Rồi chúng tôi cũng bước vào quá trình gian khổ của đời lính huấn luyện tân binh gian lhôi nhưng vui , nhưng trong lòng tôi vẫn luôn mang giữ hình bóng người yêu ở nhà lúc nào cũng vậy , từ lúc học thao trường cho tới khi học chính trị tôi đều nhớ nàng . Trong lính chỉ có thư mà thôi lúc rảnh rổi tôi viết thư và gửi cho cô ấy . Nhưng tôi ko biết là nó có tới tay cô ấy không . Để cho nang biết tôi nhớ và yêu nàng biết bao nhiêu . Cứ vậy thời gian trôi đi cũng kết thúc 3 tháng tân binh gian khổ . Lúc này tôi được cử đi học tại Nghệ An , ngày 26/12 năm đó tôi lên đường ra Nghệ An . Tay cầm theo lệnh chuyển quân trên xe tất cả có 15 người xe chạy ngược lại Quảng Bình , nơi quê tôi ….. Ra tới mảnh đất Nam Đàn Nghệ An . Tôi được phân vào học lớp Hữu Tuyến Điện hay gọi là Thông Tin. Lúc ra ngoài này học tôi được dùng điện thoại . Lúc này tôi có gọi cho Giàu người con gái tôi yêu lúc đầu chúng tôi vẫn nói chuyện bình thường , nhưng rồi sau vài lần nói chuyện rồi trong một lần nói chuyện với nhau cố ấy đòi chia tay . Tôi hơi sốc và bất ngờ . Nên tôi hỏi vì sao cô ấy không nói gì rồi tắt máy , nhiều lần tôi cố gắng liên lạc cho cô nhưng không được rồi lúc nghe máy vẫn là câu nói chia tay vì cô ấy có người khác rồi và rồi tôi đã khóc thật nhiều rồi tôi ốm nặng phải đi viện nằm lúc này tôi buồn và chán không muốn học gì nữa rồi lại một lần nữa khi tôi có đủ bình tĩnh tôi gọi cho cô ấy vẫn là lới nói chia tay sau bao nhiêu sự níu kéo của tôi tôi gật đầu chấp nhận chia tay vì tôi biết mình sẽ không làm được gì nữa đó mới là ngày 24/02 . Rồi thời gian cũng qua mổt cách lang lẽ , có lúc tưởng chùng như …
Nếu có bạn nào cùng cãm xúc thì tôi sẽ viết tiếp . Biết là tôi viết không hay ko hoa mỹ . Nhưng là lời thật lòng tâm sự thật ……

 

Với tôi ngày 8 tháng 3 mãi là một kỷ niệm đẹp

Ngày ấy tôi và anh là những sinh viên học cùng lớp, tôi ngưỡng mộ vì tài học giỏi, anh luôn giữ vững thành tích học của mình với thứ hạng nhất nhì trường. Còn tôi thì học hành chẳng ra gì, không phải vì tôi không thông minh mà tôi muốn chống đối lại với bố mẹ mình vì ông bà đã ép tôi học ngành kế toán cho dễ xin việc nhà nước, trong khi đó sở thích của tôi là điện ảnh. Anh một người học giỏi nhất lớp được thầy chủ nhiệm chỉ định phải dạy dỗ thế nào cải thiện tình hình học hành của tôi.

8 tháng 3
8 tháng 3

Tuy đã học đến năm 2 nhưng tôi với hắn chưa hề nói chuyện với nhau vì hai chúng tôi là hai thế giới khác biệt hoàn toàn. Tôi chẳng nhìn thấy hắn có điểm gì thú vị mà sao bọn con gái trong trường trong lớp cứ nhốn nháo lên mỗi lần hắn đi ngang qua. Mỗi lần chạm mặt hắn là tôi lại hất cằm quay ngoắt đi cho bõ ghét còn hắn thì như biết được tôi không thích nên cũng không muốn lại gần tôi. Và điểm khác biệt nữa khiến tôi và hắn không thể nói chuyện được với nhau, đó là tôi luôn chơi với nhóm bạn sống theo phong cách của tiểu thư con nhà giàu có còn hắn thì chơi thân với mấy người bạn tỉnh lẻ.

Khi nghe thầy giáo chủ nhiệm yêu cầu hắn phải dạy dỗ tôi thế nào đó sao cho kết quả kỳ học này các môn học của tôi tối thiểu mỗi môn cũng phải trên 5 điểm, chứ không thể 9/10 môn phải thi lại như mấy kỳ trước nữa. Hắn phá lên cười nói với thầy trước cả lớp: “thầy ơi tha cho em, kiểu người dốt lâu khó đào tạo đó em xin đầu hàng, ai đời con gái gì mà thi toàn trứng với gậy mà không xấu hổ”. Nghe tức lộn ruột tôi đứng phắc dậy: “thưa thầy em không cần gia sư gì hết em tự biết mình phải học thế nào”. Thầy gạt phắt những lời nói trẻ con của chúng tôi mà vẫn giữ vững lập trường của thầy. Bị gượng ép học chung nên tôi và hắn chẳng vui vẻ gì chỉ liếc mắt nhìn nhau như muốn ăn tươi nuốt sống nhau.

Lần đầu tiên hắn đến nhà tôi câu đầu tiên hắn chào tôi là: “nhìn nhà bạn giàu có thế này thảo nào bạn học hành tệ hại vậy”. Nể hắn làm lớp trưởng nếu không tôi tống cổ hắn ra ngoài ngay lập tức rồi. Từ khi là sinh viên đến nay thì đây là lần đầu tiên tôi ngồi vào bàn học ở nhà chứ từ trước đến giờ tôi chỉ học trên lớp được chữ nào thì sài chữ đấy thôi. Hắn dạy nghiêm túc như một người thầy vậy, làm tôi không muốn học cũng phải căng óc ra mà suy nghĩ không hắn lại coi thường nói xấu việc tôi học dốt nữa thì thật ghét.

Ngày nào hắn cũng đến dậy bảo tôi tận tình khiến bố mẹ tôi rất quý và tin tưởng hắn, bố mẹ tôi khen hắn lễ phép hiền lành, còn tôi thì cũng dần dần có thiện cảm với hắn vì hắn học giỏi thật bài nào hắn cũng giải quyết thật nhẹ nhàng trong khi đó tôi dằn vặt suy nghĩ mấy ngày cũng chẳng ra.

Có những khi học nhiều tôi lại rủ hắn đi chơi cho vui tôi dẫn hắn đến những quán ăn vặt còn hắn dẫn tôi đến chỗ công viên hay đại loại chỗ nào không tốn tiền. Nhưng chuyện tiền nong không quan trọng mà quan trọng chúng tôi có những ngày thoải mái. Những lúc ngồi bên nhau nói chuyện tôi hiểu về hắn nhiều hơn, bố hắn là chủ tịch huyện còn mẹ hắn làm hiệu trưởng của một trường tư thục vậy mà sao hắn luôn thể hiện khiêm tốn tiết kiệm thế trong khi tôi lại hênh hoang tự mãn quá. Có lẽ hắn đã dậy cho tôi về bài học đầu đời về học làm người khiêm nhường.

Có lần tôi tò mò hỏi hắn có người yêu chưa thì hắn có vẻ do dự không muốn nói: “uhm, uhm có rồi”. Không cần hỏi người hắn yêu là ai tôi cũng đoán được đó là đứa con gái nhỏ tuổi hơn hắn suốt ngày hắn trở đi trở về nghe mọi người nói là hai người sống chung với nhau nữa chứ. Thế mà tôi lại càng ngày càng nhớ hắn, mỗi ngày hắn không đến dậy là tôi lại đứng ngồi không yên vừa muốn gọi điện thoại vừa muốn giữ thể diện của người con gái bất cần hắn.

Có người yêu rồi mà sao hắn vẫn nhìn tôi một cách tình tứ khác thường, đôi lúc bất chợt như linh cảm được hắn đang nhìn tôi thì liếc mắt sang hắn thì tự nhiên trái tim tôi đập thình thịch khi bắt gặp ánh mắt của hắn đang đắm đuối nhìn tôi không ngớt. Cách cư xử lạ lùng của hắn khiến tôi nghĩ hắn là kẻ đang muốn bắt cá hai tay, tôi sẽ không dễ mắc lừa hắn đâu. Dù trái tim tôi đang rất yêu hắn nhưng tôi vẫn phải cố kìm nén tạo khoảng cách để không bị trở thành người thừa trong cuộc tình tay ba của hắn.

Những lúc ngồi học bài chung hắn học rất nghiêm túc khiến tôi cảm thấy rất căng thẳng vậy mà sao dạo này nhìn hắn có vẻ thân thiện gần gũi lại hay trọc ghẹo tôi nữa. Có tiếp xúc nhiều với hắn tôi mới cảm nhận được hắn quả là một người đàn ông đáng để lấy làm chồng, hắn không bảo thủ cứng nhắc nhưng lại rất quả quyết khi hắn đúng, hắn dạy tôi cách nấu ăn khuyên tôi nên phát huy sở thích của mình chứ đừng cố gắng học cho bố mẹ mà lãng phí mất cuộc đời….Nhưng có lẽ hắn mãi mãi chẳng bao giờ thuộc về tôi.

Hôm ấy là ngày 8/3 dưới sự chỉ huy của hắn lớp tôi có một ngày đón chào ngày của chị em thật hoành tráng. Mỗi chị em phụ nữ một bông hoa hồng rất đẹp, nhiều bạn gái còn ôm mấy bó hoa nữa và tôi cũng có mấy bó hoa của mấy bạn trai trong lớp tặng riêng. Nhưng bó hoa tôi mong đợi nhất từ tay hắn thì vẫn mất hút, tôi tự nhủ thôi mình là gì của hắn mà hắn phải tặng chứ. Cả lớp đi ăn rất linh đình lại còn đi hát karaoke đến tận 22h đêm.

Suốt buổi tối hắn chẳng thèm quan tâm đến tôi mà chỉ lo lắng cho mọi người vậy mà đến giờ về hắn mới ngỏ ý đưa tôi về, tôi giận dỗi nói: “thôi bạn về với người yêu của mình luôn đi tớ có cuộc hẹn với người khác rồi”. Nói rồi tôi chẳng để hắn thanh minh giải thích phóng một mạch về đến nhà. Đang đứng đợi cổng chờ chị giúp việc mở cổng thì hắn cũng dừng xe ở bên cạnh. Hắn hớn hở cười toe toét: “nói hẹn với ai lại về nhà thế à? Thôi còn sớm đi theo tớ có chuyện cần nói”. Chưa kịp phản ứng gì hắn đã dắt xe tôi vào nhà và bảo tôi lên xe hắn chở đi. Tôi như cún con răm rắp làm theo sự chỉ huy của hắn vậy.

Hắn dẫn tôi đến công viên quen thuộc của hai đứa thường lui tới sau buổi học. Hai đứa ngồi im lặng như chờ nhau nói trước, không chịu được sự im lặng lẫn giận dỗi trong lòng tôi tung ra một chàng: “buổi tối nay cậu bận rộn nhỉ đúng là lớp trưởng gương mẫu nó khác, mà sao bạn không về với người yêu đi chứ ngày quan trọng thế này để người ta ở nhà một mình thật tội mà tớ không bao giờ yêu người đàn ông lăng nhăng đâu. Thôi bạn về đi mình vẫn ổn”.

Hắn chẳng nói chẳng rằng gì mà ôm chặt lấy tôi và đặt môi lên môi tôi khiến tôi không hiểu nổi hắn muốn gì nữa, cố giẫy giụa ra nhưng hắn khỏe quá khiến tôi phải ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của hắn. Hắn buông tôi ra: “em đã nói xong chưa? Là lớp trưởng anh phải có trách nhiệm với cả lớp chứ, người anh hay trở mỗi ngày và sống chung đấy là em gái của anh đấy, em đừng có nghĩ lung tung mà tan nát trái tim anh. Em đồng ý làm vợ của anh nhé”. Niềm vui trong tôi như vỡ òa ra, tôi hạnh phúc hơn bao giờ hết, vậy mà bấy lâu nay tôi cứ nghi ngờ hắn thật tội nghiệp hắn quá.

Hai con đã 10 tuổi rồi nhưng anh và tôi vẫn không thể quên được ngày 8/3 năm ấy, để kỷ niệm ngày đẹp năm đó, năm nào vào ngày này chúng tôi cũng đến công viên ngày ấy để ôn lại một thời giận dỗi nghi ngờ thăm dò nhau nhưng lại rất ngọt ngào da diết.

Hồng

 

Đừng mong chờ điều gì ở bất cứ ai, hãy đứng lên và tìm lấy bát cơm cho chính mình

“Đừng mong chờ điều gì ở bất cứ ai, hãy đứng lên và tìm lấy bát cơm cho chính mình”
Đây là câu nói khắc cốt ghi tâm đối với tôi trong cuộc đối thoại lần đầu tiên giữa 3 đứa con cùng người Cha đáng kính.
20 năm về trước Ông là một người con có hiếu, người anh có trách nhiệm, người chồng hoàn hảo, người Cha mẫu mực. Ông gánh trên đôi vai mình biết bao nhiêu con người, ra đời lập nghiệp với đôi bàn tay trắng và xây dựng lên cơ ngơi của chính ông.
Có thể nói lúc bấy giờ không điều gì là ông không thể đạt được,không thể có được. Thời điểm này chúng tôi gọi đó là thời kỳ “Huy Hoàng” của Ông.

cha


Ông là mẫu người đàn ông mà có lẽ k cần phải thắc mắc tại vì sao Mẹ tôi lại ghen nhiều như thế. Ngoại hình đẹp trai, phong độ, hào hoa, hát hay, đàn giỏi, nấu ăn ngon, làm ra tiền… Phụ nữ theo ông, vây quanh ông rất nhiều… Cv lại cuốn ông đi khiến ông chẳng còn thời gian cho gia đình, cho chúng tôi… Thế nên ông cũng làm Mẹ buồn phần nào. Nhưng Ông lại thuộc tuýp người tình cảm, không thích thể hiện bộc bạch ra bên ngoài.. Vì thế chỉ có Mẹ mới hiểu, chịu đựng đc và chấp nhận Ông trong suốt bao năm.


Tôi thường trách ông sao Ba không cho chúng con thứ gì hết vậy? ( vì lúc tôi 8 tuổi mới nhận đc con búp bê đầu tiên do ông mua sau 3 năm chờ đợi).


Ông gọi 3 đứa vào và bảo với chúng tôi rằng: “Những gì Ba có hôm nay là do đôi tay này làm ra, do đôi chân này bước đi, do bộ não này phán đoán và do con người này kiên trì cố gắng. Hôm nay Ba có tất cả nhưng biết đâu ngày mai Ba không còn nữa những thứ này cũng sẽ không còn nữa, các con đừng mong chờ vào những thứ này. Hãy đón nhận cái Ba dành cho các con đó là sức khoẻ, cuộc sống, tri thức và gia đình. Để dựa vào đó các con có thể kiếm lấy bát cơm cho chính mình, chỉ có của mình các con mới ăn ngon mà không sợ bị người khác cướp mất”…


Quả nhiên Ông nói không sai? 1 time sau đó biến cố lớn xãy ra đối với gia đình chúng tôi. Ông không còn bên cạnh chúng tôi nữa… Nhưng những bài học, những lời nói của ông luôn dõi theo chúng tôi. Cho đến ngày hôm nay tôi thầm cảm ơn ông đã cho tôi những hành trang rất giá trị để bước vào đời, để trưởng thành và để bảo vệ gia đình mình.


Nơi tôi có thể chia sẽ mọi thứ, có thể dựa vào bất cứ lúc nào. Vui buồn gì tôi cũng nghĩ đến đầu tiên. Cùng nhau trải qua sóng gió mà tưởng chừng như chúng tôi không thể gượng dậy được nữa…đó là gia đình tôi. Tất cả nằm trong sự yêu thương, thấu hiểu, lắng nghe, gắn kết, nghị lực mà chúng tôi có được từ Cha. Thầm hứa với lòng, với ông đứa con gái nhỏ bé này sẽ làm hết sức có thể để bảo vệ gìn giữ gia đình luôn tràn ngập tiếng cười, sự yêu thương, hạnh phúc và sẽ chia.
Con yêu Ba!
-Sg 03/03/16-

Trần Mỹ Linh

– Nhỏ to tâm sự chuyện tình cảm tình yêu hôn nhân gia đình và cuộc sống