All posts by admin

Chồng muốn kết hôn với ‘gái già’ để có tiền trả nợ

Anh nói tôi hãy thông cảm cho anh, để anh phục vụ bà ta và làm tất cả những gì bà ấy yêu cầu, kể cả chuyện lên giường với bà ấy, anh cũng chấp nhận, miễn sao anh có tiền để trả nợ. Tôi như chết lặng, không nói được gì ngoài việc âm thầm chịu đựng.

Tôi năm nay 32 tuổi, sống và làm việc ở TP HCM, từng ly hôn 11 năm và có một bé trai 11 tuổi. Tôi một mình nuôi con cho đến một ngày cách đây gần 2 năm, khi tôi đi đám cưới một người bạn và quen biết anh, người hơn tôi 15 tuổi. Qua quá trình tìm hiểu tôi và anh rất hợp nhau. Sau 5 tháng hẹn hò, tình yêu đã nảy nở và chúng tôi đi đến quyết định về sống chung cùng nhau dưới một mái nhà.

Tôi thật sự cảm thấy rất hạnh phúc và cứ nghĩ rằng đã tìm thấy nửa kia của mình, nhưng thật không ngờ ông trời cứ trêu đùa tôi mãi. Qua quá trình chung sống, tôi mới phát hiện ra cách đây mấy năm, anh làm ăn thua lỗ nên bị vỡ nợ. Tôi đã hỏi anh tại sao lại giấu không cho tôi biết thì anh trả lời rằng anh sợ tôi bỏ rơi anh trong lúc khốn khó nhất, vì số nợ đó rất lớn, gần 3 tỷ đồng.

Tôi đã rất buồn và thất vọng nhưng nghĩ anh đang rất cần tôi bên cạnh nên tôi đã cố gắng động viên, cùng anh vượt qua từng bước và giúp anh lấy lại niền tin trong công việc, cuộc sống. Rồi chuyện gì đến cũng đến, vì lo công nợ anh thức trắng hàng đêm. Trong lúc buồn và thất vọng, anh đã đăng ký hồ sơ của mình lên mục kết bạn bốn phương, anh làm quen với một bà việt kiều Mỹ.

Kể từ đó hai người thường xuyên liên lạc qua mạng và qua điện thoại, anh bỏ qua những lời tôi can ngăn và vẫn tiếp tục duy trì mối quan hệ đó. Anh đã cầu xin tôi chấp nhận để anh giữ liên lạc với người đó, tôi thật sự đau đớn và thất vọng đến tột cùng nhưng vì quá yêu anh, hơn nữa tôi cũng không có đủ khả năng để giúp về mặt vật chất nên đành cắn răng chịu đựng, làm ngơ những chuyện đó.

Theo như anh kể lại cho tôi biết thì bà ấy làm nail ở Mỹ, rất giàu có, năm nay 45 tuổi, đã ly dị chồng và có một con trai đang học đại học. Bà ấy ra điều kiện với anh là kết hôn cùng thì bà ấy sẽ giúp anh trả nợ được phần nào, mặc dù bà ta biết anh đang sống cùng tôi. Còn về phần anh, anh thực sự không dám nói thật cho bà ấy biết số nợ chính xác của anh mà chỉ nói là số nợ đó khoảng 800 triệu.

Rồi điều tôi lo lắng nhất cũng xảy ra, cách đây mấy hôm anh cho tôi biết bà ta đã về nước. Bà nói với anh đợi bà ta về gặp mặt gia đình rồi sau đó sẽ gặp anh để làm thủ tục kết hôn. Vậy là hai người đã gặp nhau, anh ôm quần áo ra khách sạn ở cùng người phụ nữ đó, chỉ thỉnh thoảng mới điện thoại cho tôi.

Anh nói tôi hãy thông cảm cho anh, để anh phục vụ bà ta và làm tất cả những gì bà ấy yêu cầu, kể cả chuyện lên giường với bà ấy, anh cũng chấp nhận, miễn sao anh có tiền để trả nợ. Tôi như chết lặng, không nói được gì ngoài việc âm thầm chịu đựng. Một ngày trôi qua rồi hai ngày và giờ đã qua gần một tuần anh vẫn ở khách sạn cùng bà ấy. Tôi cũng thực sự không biết liệu bà ấy có giúp được anh như anh từng hy vọng không.

Còn tôi giờ đây lòng tin với anh đã bị sụp đổ hoàn toàn, trái tim tôi đã tan vỡ và rỉ máu thêm một lần nữa vì bị chính người mình hết mực thương yêu phản bội một cách tàn nhẫn. Tôi không biết phải làm sao trong lúc này, tôi thực sự đau khổ và dằn vặt không thể thoát ra được. Xin các anh chị cho tôi một lời khuyên, tôi phải làm gì trong lúc này, có nên chia tay anh không, làm vậy tôi có thể thanh thản không?

Liên

Gái đoảng ‘vớ’ được trai đảm

Thay vì chuẩn bị hành trang làm dâu, Hạnh đặt mục tiêu tìm một anh chồng đảm.

Gái “tiểu thư” quyết săn chồng đảm

Hạnh là gái Hà Nội gốc, nhà con một nên được chiều từ tấm bé. Việc lớn, việc nhỏ trong nhà Hạnh xưa nay vẫn mình mẹ lo cả. Rất nhiều lần mẹ Hạnh nhắc nhở: “Nhìn mẹ mà học tập, con gái lớn rồi, còn phải chồng con chứ”. Hạnh cười trừ: “Kiểu gì con cũng phải kiếm anh chồng khéo léo, chu đáo để lo hộ con mẹ ạ”.

Tưởng đùa thế mà Hạnh kiếm thật. Tuấn được lòng bố mẹ Hạnh ngay từ ngày đầu ra mắt. Anh cao to, đẹp trai, ‎ý tứ từ lời ăn tiếng nói cho đến hành động. Mẹ Hạnh mừng thầm cho con, nhưng cũng lo vì không biết khi về nhà chồng, cô có làm tròn trách nhiệm con dâu.

Ngày về ra mắt nhà Tuấn, mẹ Hạnh dặn dò từng ly từng t‎ý. Nhận nhiệm vụ rán nem, cô cẩn thận đổ dầu ngập chảo và đợi dầu sôi già mới cho từng chiếc nem vào nhưng cuối cùng, đĩa nem vẫn bị nửa cháy xém, nửa trắng trắng.

Đến lúc thái lá chanh, Hạnh loay hoay mãi mà không thể nào thái được thành sợi, cô quay ra băm băm chặt chặt khiến cả nhà tưởng Hạnh làm món thịt băm.

Từ ngày lấy nhau, giờ giấc đi làm của Hạnh thất thường nên cũng ít khi cô phải vào bếp. Những hôm hiếm hoi được thưởng thức cơm vợ nấu thì Tuấn biết trước kiểu gì mâm cơm cũng “nhất món”: rau luộc, thịt luộc, trứng luộc, đậu luộc… Vậy mà hôm thì Hạnh cho cả nhà ăn rau tái, hôm lại nát bét. Sở trường nấu ăn của Hạnh có lẽ là biến món kho thành món luộc, món xào lại thành món kho.

Ít nấu ăn nên Hạnh cũng chẳng để ‎ý lau dọn bếp núc bao giờ. Đợt nào Tuấn đi công tác là y như rằng gián, kiến, chuột được dịp hoành hành ngang dọc.

Đúng như mục tiêu đặt ra, Tuấn lo toan và đảm đang hết phần của vợ. Nếu lần nào Hạnh đi chợ cũng “tha” về rau héo, cá ươn thì Tuấn luôn biết lựa chọn từng mớ rau xanh, từng miếng thịt mềm… Đã thế, anh chẳng bao giờ mua đắt, có lẽ một phần cũng vì cả khu chợ, hàng nào anh cũng quen mặt.

Chồng đảm đang
Chồng đảm đang

Đi làm về, Tuấn cứ thoăn thoắt vừa cắm cơm, nhặt rau, thái thịt…, chỉ một loáng căn bếp đã thơm nức. Món nào đĩa nấy, mâm cơm vừa tươm tất, vừa đẹp mắt. Từ muối dưa, muối cà cho đến các món cầu kì… món gì anh cũng rành cả.

Chồng khéo đủ đường

Khác với Hạnh, thảm họa vụng về của Minh không phải nấu ăn mà là “chuyên gia đổ vỡ”. Không lúc nào đầu gối cô không có vết bầm tìm chỉ vì thói quen đá thúng đụng nia. Hễ Minh đi đến đâu là chồng lại nghe thấy những tiếng choang, keng… liên tục.

Cô thường xuyên phải mua sắm bát đũa mới cũng vì sở trường đánh rơi, đánh vỡ này. Toàn bộ vung nồi trong bếp chẳng chiếc nào còn tròn trịa.

Tính Minh xuề xòa, cô hay bê cả nồi canh đặt giữa mâm, chồng có thắc mắc thì Minh bao biện: “Đằng nào cũng ăn, có khác gì nhau đâu, lại đỡ phải rửa cái bát”.

Thời gian con còn bé, Minh có thói quen tống hết tã lót, quần áo, khăn khố cả nhà vào máy giặt. Có hôm khi phơi cô phát hiện cả cái bỉm tè dầm của con te tua sau khi bị quay nát.

Ngồi tán gẫu với bạn bè, Minh hay dí dỏm khoe món quà qu‎ý giá nhất đời mình đó là anh chồng khéo léo. Theo lời Minh thì anh Quân – chồng cô – cái gì cũng biết, cũng sành và còn làm rất giỏi. Từ nấu ăn, chăm con đến đối nhân xử thế hay cả… “chuyện ấy”, việc gì Quân làm Minh cũng vừa lòng.

Minh kể: “Ngay cả chuyện khâu vá, mình loay hoay đến lần thứ 3 vẫn chưa khâu kín được vết tuột chỉ, chồng cầm độ 2 phút đã xong, vết khâu còn chả nhận ra vì giống y đường may bằng máy”.

Riêng chuyện chăm con thì Minh phục chồng sát đất. Một lần, khẽ thấy con cọ quậy, vợ thì ngủ say không biết gì, Quân áp tai vào lưng con thấy tiếng thở nặng nặng, lọc xọc, đoán con bị viêm phổi anh gọi vợ dậy đưa ngay đi viện.

Từ từng chiếc tã, cái áo của con đến chọn sữa, mua nôi mình chồng Minh lo hết. Suốt thời gian con bé, cứ đêm thấy con ọ ẹ là anh biết con đói liền bật dậy pha sữa.

Minh ở cữ, nhà chỉ có hai vợ chồng, sáng sáng anh Quân dậy sớm đi chợ, nấu ăn sáng và chuẩn bị cơm bữa trưa tươm tất cho vợ rồi mới chỉn chu áo quần đến cơ quan.

Nhìn Quân đảm đang mọi việc trong nhà, chẳng ai nghĩ anh còn là phó giám đốc một công ty xây dựng tư nhân. Trong công việc, anh quan hệ rộng, bạn bè, anh em ai cũng qu‎ý, ở nhà, anh lại được lòng cả hai bên nội ngoại.

Lần nào đi công tác về, Quân cũng túi lớn túi bé quà cho vợ, không đồ ăn thì áo quần, mỹ phẩm.

Dù kém chồng 2 tuổi nhưng ai cũng khen Minh trẻ trung, xinh đẹp. Khi bạn bè hỏi nhỏ bí quyết làm đẹp, Minh chỉ hớn hở cười đùa: “Bí quyết lớn nhất là “vớ” được chồng “xịn” nên sướng thân”.

Theo TTVN

Ác mộng làm dâu

Tôi không ngờ cuộc đời làm dâu của mình lại trái ngang thế này.

Từ ngày về làm dâu đến nay đã hơn 1 năm, ấn tượng còn lại trong con là 1 con số 0 tròn trĩnh. Người ta nói gia đình là chốn bình yên để mọi người trở về sau lo toan mệt mỏi, nhưng mỗi khi về nhà mình con có cảm giác sợ hãi hơn là bình yên, sợ hãi cái ánh mắt soi mói, sợ hãi cái cách sống giả tạo, sợ hãi cách miệt thị vì con là gái miền Nam, con không có công việc ổn định…

Con sợ cái cách mọi người cười trước mặt mà đâm chọc sau lưng… Nhà có 2 chị em với nhau nhưng bố mẹ hãy nhìn xem, con dâu mẹ ai sẽ là người tốt. Con muốn sống tốt, muốn hòa hợp với gia đình mình, ai là người có trách nhiệm, ai là người sống dối trá, ai là người vòi vĩnh bố mẹ? Con sinh ra vốn dĩ là người tự lập, không việc gì con chưa trải qua, để có được ngày hôm nay con đã phải cố gắng rất nhiều sau bao năm bươn trải.

Con vì theo con trai mẹ mà bỏ công việc hiện tại của mình và trở thành người thất nghiệp. Có lẽ mẹ không hài lòng về con. Con lầm lũi đi làm ngoài, cuối cùng cũng tìm được việc như mình mong muốn, có mức thu nhập đủ nuôi sống bản thân con, cày ngày, cày đêm để kiếm thêm. Biết bao giờ mới thay đổi cái quan niệm làm nhà nước mới ổn định của bố mẹ? Chồng con, ngoài giờ hành chính ở cơ quan, 2 năm ròng rã, tuần nào anh cũng về phụ giúp bố mẹ việc vườn rẫy, nhà hết thuốc, hết cám, hết thức ăn, lúc nào mẹ cũng í ới…người đi mua là con, người mang về là chồng con.

Ác mộng làm dâu - Ảnh minh họa
Ác mộng làm dâu – Ảnh minh họa
Tôi không ngờ cuộc đời làm dâu của mình lại trái ngang thế này.

Từ ngày về làm dâu đến nay đã hơn 1 năm, ấn tượng còn lại trong con là 1 con số 0 tròn trĩnh. Người ta nói gia đình là chốn bình yên để mọi người trở về sau lo toan mệt mỏi, nhưng mỗi khi về nhà mình con có cảm giác sợ hãi hơn là bình yên, sợ hãi cái ánh mắt soi mói, sợ hãi cái cách sống giả tạo, sợ hãi cách miệt thị vì con là gái miền Nam, con không có công việc ổn định…

Con sợ cái cách mọi người cười trước mặt mà đâm chọc sau lưng… Nhà có 2 chị em với nhau nhưng bố mẹ hãy nhìn xem, con dâu mẹ ai sẽ là người tốt. Con muốn sống tốt, muốn hòa hợp với gia đình mình, ai là người có trách nhiệm, ai là người sống dối trá, ai là người vòi vĩnh bố mẹ? Con sinh ra vốn dĩ là người tự lập, không việc gì con chưa trải qua, để có được ngày hôm nay con đã phải cố gắng rất nhiều sau bao năm bươn trải.

Con vì theo con trai mẹ mà bỏ công việc hiện tại của mình và trở thành người thất nghiệp. Có lẽ mẹ không hài lòng về con. Con lầm lũi đi làm ngoài, cuối cùng cũng tìm được việc như mình mong muốn, có mức thu nhập đủ nuôi sống bản thân con, cày ngày, cày đêm để kiếm thêm. Biết bao giờ mới thay đổi cái quan niệm làm nhà nước mới ổn định của bố mẹ? Chồng con, ngoài giờ hành chính ở cơ quan, 2 năm ròng rã, tuần nào anh cũng về phụ giúp bố mẹ việc vườn rẫy, nhà hết thuốc, hết cám, hết thức ăn, lúc nào mẹ cũng í ới…người đi mua là con, người mang về là chồng con.

Con nghĩ đó là trách nhiệm nên không toan tính cho dù số tiền bỏ ra không ít đâu, dù vợ chồng con phải sống trong nhà trọ 30m2, sống thiếu thốn thế nào cũng không bao giờ kêu ca. Bố mẹ có nhà cho thuê, đi xe hơi… tiền vàng cất, bố mẹ có bao giờ biết công sức vợ chồng con bỏ ra.

Không có 1 xu cho vợ chồng con, nhiều khi cần gấp tiền để làm gì đó cũng không dám mượn, Tết đến, quần áo con mua mẹ lại bảo: “Mày mang của nợ này về làm gì” và chê không mặc. Con mua cái gì mẹ cũng chê. Con từ 1 đứa học hành đàng hoàng, về vườn con vẫn vác từng bao cà phê, nhặt từng hạt tiêu, thức cùng mẹ may bao may túi… băm chuối, chăm gà vịt, thức khuya dậy sớm.

Con đã cố gắng rất nhiều, bầu bì nhưng con vẫn vác bụng đi khắp nơi, đi gần đi xa, đường gập ghềnh ngồi cứ ôm bụng sợ ảnh hưởng em bé, con chui xuống gầm xe, đi vào kho bãi, đi đo đạc công trình, thức khuya dậy sớm xử lý hồ sơ để kiếm vài trăm ngàn đồng. Người ngoài còn xót cho con, lo cho sức khỏe của con, hỗ trợ con.

Con kiếm từng đồng và tích cóp, chi tiêu cho gia đình nhỏ của con. Tụi con cưới nhau 1 năm nhưng dư chừng đó là mãn nguyện lắm rồi, dù sao đi nữa con cũng chỉ mới đi làm 8 tháng. Chồng con, ngoài giờ làm, đêm anh còn đi kiếm việc làm thêm để cùng con lo cho em bé sắp chào đời, vợ chồng cật lực mẹ có hiểu đâu. Còn anh chị, họ dư giả, của ăn của để, nhà, đất…bố mẹ còn bỏ tiền xây nhà cho họ, xây xong nhà thật hoành tráng rồi để trống 1 năm nay. Trong khi tụi con, nay ở nhà trọ này, mai ở nhà trọ khác, vợ chồng ôm nhau khóc khi chủ nhà lấy nhà không báo trước, dầm mưa đi tìm nhà trọ.

Rồi con bị động thai, cái thai đã không còn nữa, con phải nằm viện một tuần mẹ cũng không hỏi con lấy một lời. Cuộc sống tần tảo, mẹ chưa bao giờ cho con một miếng ăn ngon lành. Mẹ cứ giáng cái tội lấy vợ nghèo của con trai mẹ thì phải tội, còn mẹ không liên quan gì.

Anh nhẹ nhàng ôm con vào lòng, một câu nói của anh làm con hạnh phúc và quan trọng hơn tất cả. Bố mẹ à, nước mắt chảy xuôi, hãy sống suy nghĩ sâu hơn sống tình nghĩa hơn để mai này khi nằm xuống, khi bệnh tật không phải nhìn con bằng ánh mắt hối tiếc. Cuộc đời này vốn là như vậy, để xem ai sẽ hơn ai? Ai sẽ là người cán đích trước, vợ chồng con và anh chị ai sẽ là người kề cận chăm sóc lúc bố mẹ nằm xuống. Giờ đây con đang suy nghĩ, mình sẽ làm gì tiếp theo?

Theo Eva

Sự cố thuê người yêu dịp Tết

“Ơ, thằng Hưng hôm qua còn gọi cho anh. Nó bảo em về quê nghỉ Tết rồi mà. Sao bây giờ em lại biến thành người yêu chú anh vậy?”.
“Em …” – mặt Huyền đỏ bừng, không biết nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Mạnh Linh. Cả họ cũng đều đưa mắt nhìn anh, đợi 1 câu giải thích hợp lí.

28 tuổi nhưng Minh vẫn dửng dưng với chuyện chồng con. Đã có tấm bằng thạc sĩ kinh tế và công việc rất khá nhưng cô chưa thỏa mãn. Còn tấm bằng Tiến sĩ chờ cô kia, lấy chồng làm sao được? Cô thấy 1 mình thế này vẫn hạnh phúc vui vẻ chán, đâu cần chồng với con cho thêm nợ, ít ra là ngay lúc này cô chẳng thiết.
Cô không đoái hoài không có nghĩa là bố mẹ cô cũng vậy. 2 năm nay, bố mẹ cô đã như kiến bò trong chảo nóng. Mỗi tối họ không gọi điện nỉ non với cô thì sẽ ngủ không yên. Trăm phương nghìn kế không thuyết phục được cô, cuối cùng mẹ cô đưa ra tối hậu thư: Tết này mà cô không tự dẫn 1 chàng về thì mẹ cô sẽ ra tay quyết hộ cô 1 mối, không để cô thích làm gì thì làm nữa.

Cực chẳng đã, Minh bèn thuê 1 chàng người yêu để ra mắt bố mẹ, hòng yên thân được lúc nào hay lúc ấy. Cô đã nhanh chóng lựa được 1 anh ở công ty dịch vụ, khá đẹp trai, mau mồm mau miệng lắm. “Hơi có phần xởi lởi quá, nhưng như thế mới được lòng các cụ ở quê” – Minh thầm nghĩ.

Lúc nhìn thấy mặt mũi người có thể là chàng rể tương lai, bố mẹ Minh vui suýt khóc. Thế là sắp “đá” được quả bom nổ chậm ra khỏi nhà rồi. Tất nhiên, anh chàng kia được tiếp đãi thịnh tình hơn bao giờ hết.
Chàng “chém” rất nhiệt tình: “Cháu đang theo học Tiến sĩ ở Mỹ, sang năm về rồi sẽ tính chuyện 2 đứa. Bố mẹ cháu đều ở Hà Nội, có sẵn nhà rồi chỉ chờ cháu lấy vợ về ở thôi”. Chàng nói vậy, ý là thời gian tới có muốn cháu cũng chẳng về thăm 2 bác được đâu ạ!

Lại thấy chàng ăn nói mồm miệng, liên tục hỏi thăm bác thế này, bác thế kia, bố mẹ Minh đã vui càng vui thêm, chỉ thiếu nước đốt pháo ăn mừng.

Tối, ăn cơm xong, Minh đi rửa bát để bố mẹ ngồi tiếp chuyện chàng. Nhưng Minh đâu biết, anh chàng lại tót ra sân gọi điện cho bạn. Chả biết gọi cho bạn nào mà anh anh, em em ngọt xớt. Chuyện cũng chẳng đáng nói nếu như cái âm lượng của chàng không to tướng lên, bố mẹ Minh trong nhà nghe không sót câu nào. Nào là “Anh nhớ em quá”, “Ước gì được ôm em 1 cái”… “Tình chàng ý thiếp” chán chê mê mỏi gần nửa tiếng. Minh trong bếp ra cũng vừa kịp nghe rõ mồn một câu cuối: “Hôn tạm biệt cục cưng của anh nè! Chụt!”.

Sự cố thuê người yêu ăn tết
Sự cố thuê người yêu ăn tết

Cô chết đứng. Chỉ hận không ra “đập” te tua cái anh chàng vô duyên vô ý tứ kia 1 trận. Bố mẹ cô thì im lặng chẳng nói chẳng rằng, cứ nhìn cô chằm chằm.

Mẹ lôi cô lên lầu, thái độ sặc mùi thuốc súng: “Chuyện là thế nào? Nó không phải người yêu con hay nó là 1 thằng lăng nhăng mà con không biết?”

Minh ức lắm, chỉ tại cái tên chết tiệt vô duyên kia thôi. Cô đành cắn răng nhận rằng mình không có mắt, yêu nhầm tên đa tình, hứa hẹn lần sau sẽ xem xét kĩ càng hơn. Bố mẹ cô mà biết ông bà bị “lừa” thì coi như cô xong đời, sau này người yêu thật có khi cũng chẳng tin nữa ấy chứ.

Sáng hôm sau, Minh nhanh chóng tống tiễn anh chàng kia về, nhắn nhủ “tình cảm” rằng: “Tôi nhất định sẽ đòi bồi thường, dám cung cấp cho tôi hàng kém chất lượng!”.

Mạnh Linh cũng cùng cảnh ngộ chưa muốn lấy vợ mà ông bà ở quê cứ giục loạn lên. Ông bà đâu có nghĩ như bọn trẻ, rằng 33 vẫn thanh niên chán, rằng đàn ông con trai chưa có sự nghiệp thì ai thiết lập gia đình.
Vậy là để tránh đau đầu nhức óc với những lời khuyên bảo có, quát mắng có, giận hờn có của mẹ, anh cũng tập tễnh đến thuê 1 nàng người yêu cho mình.

Anh khôn đáo để, chọn 1 nàng nhìn trẻ trung, vẫn còn là sinh viên, để tiện đối đáp với bố mẹ: “Còn chờ cô ấy ra trường đã chứ!”. Mà nàng này cũng đúng là sinh viên năm 2 thật, Tết nhất đi làm thêm kiếm ít phí sinh hoạt mà!
Dẫn nàng về, Mạnh Linh hãnh diện lắm. Lại không à? Nàng xinh xắn, dịu dàng, lại rất ngoan ngoãn lễ phép. Ai cũng khen anh khéo chọn, rồi “chậm mà chắc”. Quả thực, anh cũng thấy thích nàng ấy. Nếu như không phải nàng bảo nàng đã có người yêu, có khi sau vụ này anh quay ra tán nàng cũng nên.

Anh em họ hàng nghe nói anh dẫn người yêu về ra mắt nên tụ tập rất đông ở nhà anh để chiêm ngưỡng chuyện lạ. Chả gì cũng là “ông chú già” trong họ sắp “xuất chuồng”!

Thằng cháu họ (đang là sinh viên năm 3) vừa đến đã kêu lên thất thanh: “Ơ, có phải Huyền không thế?”
Nàng bất ngờ, lúng túng: “Vâng… em…”.

“Ơ, thằng Hưng hôm qua còn gọi cho anh. Nó bảo em về quê nghỉ Tết rồi mà. Sao bây giờ em lại biến thành người yêu chú anh vậy?”.

“Em …” – mặt Huyền đỏ bừng, không biết nói gì, chỉ đưa mắt nhìn Mạnh Linh. Cả họ cũng đều đưa mắt nhìn anh, đợi 1 câu giải thích hợp lí.

Anh thì như bị nghìn mũi tên bắn vào người, tuyệt vọng không còn gì để mất. Làm sao mà anh ngờ được người yêu của Huyền lại là bạn của thằng cháu trời đánh của anh và bọn nó còn biết nhau nữa. “Mà cái thằng cháu mình cũng vô tâm, quá đáng thật đấy, nỡ đưa mình lên đoạn đầu đài thế này!” – Mạnh Linh nghĩ.
Thế là anh đành thành khẩn khai ra sự thật. Đấy, lại thêm thêm cái tội dối trá. Bao giờ mới gột được tiếng nhơ này đây?

Theo HPGĐ

Đau lòng chồng ngoại tình với vợ anh hàng xóm

Anh xin tôi tha thứ và làm lại cuộc đời, vì hai cháu nhỏ tôi đã cho anh cơ hội lần hai. Tôi không nghĩ anh lại lừa tôi lần nữa, ngày mà mọi nhà sum vầy cúng ông công ông táo thì tôi lại phát hiện ra một sự thật kinh khủng, chồng tôi và cô ta vẫn quan hệ với nhau.

Tôi không biết phải tin vào ai, bởi người mà tôi đầu gối tay ấp bấy lâu nay lại là người lừa dối tôi nhiều nhất. Tôi và anh quen nhau thời còn là sinh viên, anh học cùng lớp với tôi, nhìn bề ngoài anh không có gì hấp dẫn nhưng lại có tài tán gái rất giỏi và đeo bám hết mình. Chúng tôi lấy nhau sau 5 năm yêu. Mẹ phản đối cuộc hôn nhân này vì không muốn tôi lấy người bằng tuổi và đặc biệt mẹ không thích cho tôi lấy chồng xa, nhưng tôi bỏ ngoài tai tất cả để đến với anh.

Chồng ngoại tình với vợ hàng xóm
Chồng ngoại tình với vợ hàng xóm – Nếu bỏ chồng thì con không có bố, nhưng liệu tôi có thể lại tha thứ cho chồng lần lữa không?

Sau một năm lấy nhau tôi và anh đã sinh một cháu trai rất kháu khỉnh, công việc của tôi và anh cũng ổn định. Mọi biến cố xảy ra bắt đầu từ khi anh tham gia công việc kinh doanh bên ngoài, anh đi triền miên không nghĩ gì đến vợ con. Tôi một thân một mình làm mọi việc vì chúng tôi ở riêng và tôi hay càu nhàu khi anh về khuya.
Đến năm 2009 chúng tôi xây nhà và anh chơi thân với một anh bạn hàng xóm hơn 5 tuổi. Vợ anh cùng quê với tôi, rất xinh đẹp, chúng tôi chơi thân với nhau như chị em trong nhà. Một năm sau tôi sinh cháu thứ hai là năm 2010, tôi sinh mổ nhưng anh cũng chỉ vào thăm con mấy lần còn mặc kệ tôi và hai bà nội ngoại, anh tỏ ra thờ ơ.

 

Trong tôi lúc đó đã hoài nghi về một điều mà tôi không mong muốn là anh phải lòng vợ anh bạn thân, mọi chuyện sáng tỏ khi cháu thứ hai được 10 tháng thì chồng cô ta có mang đến cho tôi một đoạn chát của hai người. Tôi như người trên trời rơi xuống đất, gào khóc, mẹ chồng tôi biết chuyện đã sang tận nhà cô ta nói chuyện. Nhưng lạ thay không hiểu anh ta làm thề nào mà chồng cô ta lại phải xin lỗi tôi và nói anh ấy bịa ra đoạn chát đó. Tôi tin chồng mình đúng nhưng cũng từ đó tôi không qua lại nhà cô ta nữa.

Đầu năm 2012 vợ chồng anh bạn thân bỏ nhau không hiểu lý do gì vì kể từ ngáy đó tôi không qua lại nữa. Cũng trong thời điểm đó, trong một lần anh mở hòm thư quên không tắt, tôi đã tò mò mở ra xem. Tôi gần như ngạt thở và điên loạn. Tôi đọc được lá thư anh viết cho vợ anh bạn hàng xóm với lời lẽ yêu thương mà anh từng nói với tôi ngày còn sinh viên. Lúc này thì anh không còn đường chối cãi.

Anh xin tôi tha thứ và làm lại cuộc đời, vì hai cháu nhỏ tôi đã cho anh cơ hội lần hai. Tôi không nghĩ anh lại lừa tôi lần nữa, ngày mà mọi nhà sum vầy cúng ông công ông táo thì tôi lại phát hiện ra một sự thật kinh khủng, chồng tôi và cô ta vẫn quan hệ với nhau.

Tôi đã bình tĩnh lại và nhắn tin hẹn cô ta, cô ta đã thú nhận tất cả. Mỗi lời nói của cô ta như nhát dao cứa vào tim tôi, tôi không còn biết phải làm gì để thoát khỏi tình trạng này. Tôi thương hai con, nếu bỏ chồng thì con không có bố, nhưng liệu tôi có thể lại tha thứ cho chồng lần lữa không? Mấy ngày nay tôi như người mất hồn chẳng thiết ăn, chẳng muốn dọn nhà đón tết. Hôm nay là ngày bên ngoại tất niên nhưng tôi không về và nói bị ốm, nhưng liệu tôi có nói dối mãi được không, tôi sợ bố mẹ không có tết nên không dám về.

Theo HPGĐ

Duyên nợ tình online

Vì những câu nói của anh mà cô cố gắng thay đổi bản thân, cố gắng theo đuổi ước mơ của mình. Cho nên dù anh có quên cô, không nhớ cô là ai thì cô cũng hy vọng một ngày nào đó sẽ được gặp anh để cảm ơn.

Tình online
Tình online

Chỉ một vài lần trò chuyện trên mạng nhưng cô đã thấy thực sự bị cuốn hút bởi anh. Không phải vì lời anh nói ngọt ngào, dịu dàng bởi cô đâu thích cái bản tính cố hữu đó của đàn ông. Trái lại, anh nói chuyện thẳng thắn, chân thành và đôi lúc có cái gì đó gia trưởng, độc đoán. Nhưng với cô đó lại là điểm thu hút nhất của anh.

Anh nói không thích con gái theo đuổi nghề du lịch nay đây mai đó. Anh thẳng thắn khuyên cô tìm một công việc ổn định hơn để sau này còn có thời gian lo cho gia đình. Một phần vì tự ái, một phần vì công việc lúc đó không đúng với chuyên ngành cô theo học, nên cô tự hứa với bản thân phải thi đậu vào một cơ quan nơi mà cô có thể phát huy được hết khả năng của bản thân mặc dù cô biết điều đó hết sức khó khăn. Cuối cùng sự cố gắng của cô cũng được đáp lại khi gần một năm sau cô thực hiện được ước mơ của mình. Cô đã thi đậu vào một cơ quan phát thanh trung ương. Đến giờ thì cô có thể tự hào khoe với anh về điều đó.

Cô biết anh qua mạng, một lần tình cờ cô vào chat room để giết thời gian tại công ty bởi vì công việc lúc đó quá tẻ nhạt, anh nhảy vào nick của cô để làm quen. Câu chuyện của cô và anh sau đó cũng chỉ xoay quanh về những mối quan hệ, về công việc, bạn bè, gia đình. Nhiều lúc đó còn là những tranh luận gay gắt khi hai người bất đồng quan điểm. Nhưng cô luôn có cảm giác tin tưởng anh. Sau này cô mới biết cô và anh ngày trước học chung trường cấp 3, lên đại học cô học trong Sài Gòn sau đó ra Hà Nội làm việc, còn anh thì ngược lại. Đó là khoảng thời gian một năm về trước, và giờ anh cũng đang làm việc tại Hà Nội.

Cô cũng được nghe kể qua về anh thông qua một người bạn học chung khóa với anh. Cô rất muốn gặp anh xem ngoài đời anh có giống so với hình dung của cô. Nhưng cô lại chưa đủ can đảm! Cô không đẹp, ngoại hình hết sức bình thường nên có lẽ cũng vì điều này mà cô không cảm thấy tự tin gặp anh, cô sợ sẽ trở thành con vịt xấu xí trong mắt anh và sợ sẽ làm anh thất vọng.

25 tuổi, trong khi bạn bè cùng trang lứa đã lần lượt lên xe hoa thì cô vẫn một mình rong ruổi trên hành trình của riêng mình. Chẳng phải vì cô không có ai theo đuổi, nhưng sao khi đi chơi, café, nói chuyện với họ mà cô không có một cảm giác gì khác lạ, chỉ có thể dừng lại ở một tình bạn theo nghĩa đơn thuần mà thôi. Chứ không như anh, chưa một lần gặp mặt nhưng đã làm cho con tim cô đập sai nhịp mất rồi.

Gặp anh ư? Có thể anh cũng đã quên cô rồi cũng nên. Anh chỉ xuất hiện một vài lần trên mạng, đem đến cho cô một luồng sinh khí mới, sau đó biến mất. Còn cô vì những câu nói của anh mà cố gắng thay đổi bản thân, cố gắng theo đuổi ước mơ của mình. Cho nên dù anh có quên cô, không nhớ cô là ai thì cô cũng hy vọng một ngày nào đó sẽ được gặp anh để cảm ơn. Bởi vì nếu không có những câu nói của anh thì giờ này cô vẫn đang loay hoay trong một mớ bòng bong của những sự lựa chọn, hoặc là đang an phận với một công việc nhàm chán và không phù hợp với chuyên môn, khả năng của mình.

Cô luôn tin vào chữ “duyên” trong cuộc gặp gỡ ảo của anh và cô, chỉ còn chờ xem liệu cái “nợ” kia có đủ để tạo thành một cuộc gặp gỡ thật sự cho cô và anh nữa hay không thôi. Nếu như anh vô tình đọc được tâm sự này của cô thì hy vọng anh hãy hiểu rằng, đôi lúc cô làm phiền anh bằng những câu chào trên yahoo, mà anh đã vô tình hay cố ý không trả lời thì đó cũng chỉ là sự cố gắng của cô khi muốn nói lời cảm ơn anh vì một điều mà có lẽ anh chẳng bao giờ bận tâm hay chẳng bao giờ biết tới.

Cô không phải và có thể sẽ mãi mãi không là gì của anh nhưng cô luôn mong anh luôn được hạnh phúc và hãy cứ sống thật tốt theo những gì anh đã nói. Nếu như thật sự ta có “duyên nợ” thì chắc chắn sẽ tìm thấy nhau. Vậy nhé anh.

Nguyên Hà

Tết nhà nghèo

Ba mươi Tết, ba tôi vẫn lọc cọc chạy chiếc xe cũ chở khách, má tôi vẫn lui cui bày quán bán hàng. Hai mươi năm qua, chưa lần nào tôi đón một cái Tết trọn vẹn.

Tết nhà nghèo - Ảnh minh họa
Tết nhà nghèo – Ảnh minh họa

Tôi về quê lúc Tết đã cận kề, ngày hai bảy tháng Chạp. Những gia đình khá giả trong xóm đã bắt đầu treo cờ, chưng mấy chậu mai hay cây cảnh được tỉa tót và chăm bón trước Tết cả tháng trời. Vài gia đình có con từ nước ngoài về, đang quây quần bàn bạc xem Tết này nên đi đâu, làm gì. Đâu đó nhà nào đang vo nếp, mùi đậu xanh thơm lừng, màu xanh tàu lá chuối bày la liệt giữa sân, mọi thứ được chuẩn bị chu đáo, sẵn sàng tạo ra món ăn không thể thiếu trong ngày Tết – bánh chưng. Dọc đường không ngớt người qua lại, bàn tán xôn xao, ai cũng háo hức chờ đón khoảnh khắc giao thời.

Ba má tôi không có ở nhà, mình thằng em đang ngồi xem phim. Thấy tôi, nó mừng như bắt được của vì khi nào về tôi cũng có quà cho nó. Thấy nó nhai ngồm ngoàm mấy cái bánh quy mà lòng tôi không khỏi xót xa. Vừa ăn, nó vừa tíu tít kể chuyện: “Chị ba biết không? Anh hai dạo này quấy lắm, ba đã xin cho chỗ đi làm vậy mà không lo làm, suốt ngày chỉ thấy đi chơi với mấy người bỏ học và tụ tập ăn nhậu thôi. Hai chẳng thương ba má chi hết”. Anh hai tôi hơn tôi một tuổi, từ nhỏ nổi tiếng quậy phá. Má tôi phải khóc lóc, năn nỉ lắm anh mới học hết lớp 12 mà không có nổi tấm bằng tốt nghiệp. Những năm anh tôi còn đi học, ba má phải chắt chiu từng đồng, làm ngày làm đêm. Đôi lúc má tôi mê sảng, khóc thét khi mơ thấy anh tôi chơi với kẻ xấu, bất chấp sự can ngăn của gia đình. Giờ anh tôi vẫn thế, chơi nhiều hơn làm. Tôi tự hỏi không biết ba má phải trăn trở, lo lắng cho anh đến bao giờ?
Tôi đảo mắt nhìn quanh, chợt giật mình nhận ra từ ngoài ngõ vào trong nhà, từ phòng khách xuống nhà bếp mọi thứ vẫn lạnh ngắt, không được làm mới cũng chẳng được trang hoàng gì thêm. Lòng tôi thắt lại. Tết đã về tận ngõ nhưng không gõ cửa gia đình tôi.

Năm nay em tôi không có quần áo mới. Ba má tôi quyết định hai năm mới sắm đồ Tết cho nó một lần, dành số tiền ít ỏi đó cho tôi ăn học. Ngày giáp Tết, ba tôi vẫn đứng ở cổng chợ, “bòn” từng người khách một; má tôi tranh thủ từng chiếc vé số kiếm thêm vài đồng cho mâm cỗ tối giao thừa. Vậy là Tết này không bánh chưng xanh, không quần áo mới, không phong bì đỏ, chỉ có tình yêu thương của ba má luôn đủ đầy, ấm áp.

Tôi không trách ba má tôi vô tâm, vì với gia đình tôi, Tết cũng như những ngày khác trong năm. Không, hình như có khác đấy! Khác là những ngày đó ba má tôi sẽ bận rộn hơn đôi chút, tất bật hơn đôi chút vì… công việc làm ăn. Bận đến nổi quên mất đứa con gái đi học xa đã về nhà từ hồi nào, để đến khi tôi khăn gói vào lại Sài Gòn, má chỉ kịp ôm tôi, bật khóc rồi giúi vào tay tôi mấy tờ giấy bạc, nói trong nghẹn ngào: “Tiền ba má kiếm được mấy hôm Tết vừa rồi đó, con giữ lấy mà tiêu”.
Ba tôi tủi thân, không ra tiễn tôi. Tôi đã bước đi khá xa, nước mắt lăn dài, phía sau vẳng lên tiếng thằng em tôi “Má ơi, hết Tết rồi hả má?”.

Theo THUÝ ANH / PNO

Giá trị của đồng tiền

Có lẽ ở sâu thẳm tâm hồn anh vẫn còn một chỗ trống cần được lấp đầy, khi mà cuộc sống đối với anh quá dễ dàng, kiếm tiền dễ, tiêu tiền dễ, bạn bè tôn sùng. Có lẽ vì những điều đó mà anh không còn thời gian để phát hiện ra, chỉ dành thời gian cho những thứ phù phiếm xa hoa.

Giá trị của đồng tiền - Ảnh minh họa
Giá trị của đồng tiền – Ảnh minh họa

Tại sao? Tại sao lại có sự thay đổi từ một con người vốn chỉ coi đồng tiền là công cụ để mua vui. Một con người có thể nướng hơn ba triệu cho một chai Chivas chỉ một đêm trong vũ trường để rồi sáng mai lại phải đi cày kiếm sống. Có phải chăng đồng tiền mà người ta kiếm quá dễ dàng thì người ta cũng dùng nó dễ dàng như thế. Cho dù đồng tiền ấy chính do tay người đó kiếm ra, đồng tiền ấy do mồ hôi, nước mắt mới có được.

Tại sao? Tại sao một con người khi đã dành dụm được hơn 40 triệu lại có thể nướng nó không thương tiếc vào bar, vào nhậu nhẹt trong vòng một tuần. Tại sao? Và càng khó hiểu hơn, tại sao bây giờ có thể ngồi để nói với người khác “thực sự bây giờ anh mới biết kiếm đồng tiền là như thế nào”. Đồng tiền của anh là những lần chạy xe đường rừng cả trăm km, là những lần vác mấy tấn nông sản, là những hôm trời mưa phải nằm ngủ ngoài rừng giữ xe với đàn muỗi, con nào con nấy to như con ruồi bay vo ve.

“Anh quý lắm, quý lắm em ơi” anh nói khi mắt rưng rưng như muốn khóc. Rồi anh tiếp, ngày trước làm ngoài Hà Nội một tháng anh có thể kiếm gần chục triệu, còn bây giờ chỉ hơn sáu triệu nhưng anh lại thấy nó khác. Sáu triệu của anh bây giờ anh vẫn còn thấy nó những ngày cuối tháng, không giống như những đồng tiền của 10 triệu ngày trước. Ngày trước anh chỉ biết là mình đã kiếm được nó, còn nó ra sao chỉ có thể hỏi những người chủ quán bar hay quán nhậu, những chỗ mà anh và bạn bè thường xuyên lui tới, chả kể cuối tuần hay đầu tuần, chỉ cần có tiền là anh có thể đến được.

Con người anh mạnh mẽ là thế, ngang tàng là thế, nhưng sau khi trải lòng mình với những ký ức mà anh từng xem là oai hùng thì lại mềm yếu, cứ như một cọng bún chỉ cần vẩy thêm vài giọt nước nữa là tan ra. Ăn chơi là thế, giang hồ là thế nhưng tại sao? Tại sao, điều gì làm một con người tưởng chừng cả đời chỉ biết chửi thề và đấm đá lại có thể khóc khi thấy hai đứa bé mặt mày nhếch nhác cầm túi vào mua gạo ở xứ người.

Có lẽ ở sâu thẳm tâm hồn anh vẫn còn một chỗ trống cần được lấp đầy, một điều mà anh không thấy trước kia, khi mà cuộc sống đối với anh quá dễ dàng, kiếm tiền dễ, tiêu tiền dễ, bạn bè tôn sùng. Có lẽ vì những điều đó mà anh không còn thời gian để phát hiện ra, mà chỉ dành thời gian cho những thứ phù phiếm xa hoa, những thứ mà anh tưởng anh chỉ cần bỏ tiền ra mua là được.

Nhưng anh nói anh đã lầm, những thứ như vậy không ai bán mà mua, có chăng do mình tưởng tượng ra hoặc nếu có ai đó bán đi nữa thì anh cũng không đủ tiền để mua và duy trì những điều đó. Anh càng chạy theo nó thì càng bị cuốn vào và lại càng không thể dứt ra được, cứ như thế anh phải cày, cày để có tiền đổi lấy sự tôn sùng, cày để có tiền và xài tiền để có được tiếng thơm “thằng này chơi đẹp”.

Mọi thứ với anh bây giờ đã khác. Khác thật sự, không phải khác cách kiếm tiền vì anh vẫn làm nghề lái xe. Điều khác ở đây là ở cách anh đối xử với đồng tiền, ở chỗ anh nhìn nhận đúng giá trị thực sự của mình, ở chỗ mỗi lần anh nghĩ mình không thể làm được, không thể vượt qua được, những lần như vậy anh lại tự nhắc mình “người ta làm được tại sao mình lại không thể”.

Rồi anh lại nghĩ đến người mẹ ở quê, anh lại chảy nước mắt. Anh khóc, không phải khóc vì tuyệt vọng, vì sự kém cỏi của bản thân mà khóc cho những quyết tâm cộng thêm hình ảnh người mẹ lam lũ “một nắng hai sương”. Những điều đó giúp anh có thêm động lực hơn. Những lần như vậy lại càng làm cho anh cảm thấy thấm thía ý nghĩa cuộc sống, ý nghĩa của đồng tiền. Đồng tiền không phải là những đồng tiền của 10 triệu, mà là đồng tiền của mồ hôi, của sự quyết tâm, của một ý chí kiên cường và cả của những giọt nước mắt anh rơi khi nghĩ về mẹ.

Anh nói “Cái số anh nó thế. Ban đầu trời cho sướng nhưng anh lại không biết trân trọng, khi mà mọi thứ đã vụt qua thì anh phải bắt đầu lại từ đầu với hai bàn tay trắng”. Có lẽ anh nói đúng nhưng trời không cho không ai cái gì, cũng không lấy mất đi của ai cái gì cả, mất cái này sẽ được cái khác.

Qua những việc trước đây mà giờ anh đã khác, khác theo nghĩa tích cực. Từ những thứ mà anh chưa bao giờ nghĩ tới và anh cho là những điều dở hơi. Giờ anh đã có một ước mơ, một ước mơ nghiêm túc, một ước mơ mà có nằm mơ trước đây anh cũng không mơ tới, một điều mà ngay cả khi nằm mơ anh cũng không dám nghĩ đến.

“Anh mơ sẽ có tiền mua con xe ben để chạy kiếm tiền, trước hết cho bản thân rồi sau đó mới tính tới chuyện khác”. Đối với nhiều người số tiền khoảng hơn 200 triệu là một việc “nhẹ như lông hồng” nhưng với anh và với nhiều người xuất thân ở vùng quê như anh thì đó là một “giấc mơ hạng sang”, một giấc mơ đáng phải mơ rồi.

Giờ anh đang từng bước hiện thực ước mơ của mình vì “Anh quý đồng tiền lắm em ơi”. Anh hỏi “Bây giờ có phải trễ không em, anh chuẩn bị 29 tuổi rồi, nếu thực hiện được dự định của mình thì anh phải mất hơn ba năm nữa”. Không có gì là trễ đâu anh, nhất là một người khi đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm, bao nhiêu sóng gió như anh. Như em đã nói, con người ta sống qua năm tháng không được cái này cũng được cái khác, ngày trước anh chỉ có sự trải nghiệm, kinh nghiệm sống, biết phân biệt được cái đúng cái sai, biết được giá trị thực sự của cuộc sống, giá trị của đồng tiền.

Còn ba năm tiếp theo đây của anh, nó giúp anh có tiền để thực hiện ước mơ, có thêm kinh nghiệm trong nghề lái xe, có được những bài học khi anh vượt qua những thử thách trong tương lai. Và có một điều quan trọng nữa là anh có cuộc sống cùng “một ước mơ sống”.

Trời đêm những ngày cuối năm ở Sài Gòn se lạnh, anh phải về để chuẩn bị chuyến xe đêm sang Campuchia. Anh từ biệt và không ngừng nhắc “anh thực sự quý đồng tiền”. Và tôi cũng chỉ kịp chúc anh một năm mới với những điều tốt đẹp và chúc cho ước mơ của anh sớm trở thành hiện thực.

Xuân Chung

Valentine và những viên chocolate không hoàn hảo

Thời gian sẽ xoa dịu mọi nỗi đau. Nỗi đau có thể được xoa dịu, nhưng nỗi nhớ anh thì vẫn cồn cào lắm!

 

– Này bé, Valentine này làm chocolate tặng anh đi.

– Gì cơ? Em với anh có phải người yêu đâu mà tặng chocolate chứ???

– Đâu cứ phải ngưởi yêu mới tặng chocolate cho nhau.

-Nhưng mà…

Nhưng mà… Chuyện tình yêu của nó và anh bắt đầu như thế. Thật giản đơn, giản đơn như chính tính cách trẻ con của nó vậy. Bây giờ nghĩ lại, mọi chuyện vẫn giống như một giấc mơ…

Sau một hồi năn nỉ ỉ ôi, anh đã “bắt ép” được nó làm chocolate tặng anh.

-Nhưng mà em ghét ăn chocolate lắm anh ạ!

– Em làm cho anh ăn chứ anh có bắt em ăn đâu mà.

– Nhưng em làm xấu lắm!

-Ăn rồi còn biết gì xấu với đẹp nữa mà lo.

-Nhưng…

Có vẻ như mọi sự khước từ của nó đều không có tác dụng với anh. Trước giờ vẫn vậy, nó chẳng bao giờ thắng nổi anh trong mấy cuộc đấu khẩu như thế. Nhưng nó lại chẳng bao giờ giận anh vì điều đó. Cũng đơn giản thôi, bởi anh chưa bao giờ làm cho nó buồn.

Valentine. Người ta nô nức kéo nhau đi mua quà, mua hoa, mua chocolate… Nhi cũng hì hục xắn tay vào bếp làm chocolate tặng anh. Cả buổi tối ngồi search Google về cách làm mà bây giờ vẫn thật lóng ngóng. Xoong nồi văng tứ tung, chocolate đen trắng bôi đầy lên quần áo, lên tóc, lên mặt. “Đồ sói già gian ác, anh sẽ phải trả giá vì đã hành hạ tôi như thế này” — nó cười thầm. Phải rồi, nó cũng có bao giờ chịu thua anh đâu…

Tối Valentine. Các con phố tràn ngập những đôi tình nhân nắm tay nhau, nhìn thật hạnh phúc biết bao! Nó ngồi sau xe anh, vẫn tức tối nghĩ cách cho “đồ sói già” kia phải “trả giá”.

– Bé muốn đi đâu?

-Em muốn đi ăn. (Hôm nay thì anh chết với tôi, hà hà)

– Biết rồi, nhưng mà muốn ăn gì mới được chứ ?

-Đi ăn bao nhiêu lần mà anh không nhớ à? Đi ăn kem trước đi, xong rồi đi ăn phở cuốn, xong rồi đến KFC này, cả bánh gối với bánh bột lọc nữa, với lại cả…

-Ôi ôi, mẹ trẻ đòi đi tour ấy hả? Chết mất…

-Hí hí, anh phải trả công em đã hì hục làm chocolate tặng anh chứ!

Ngày Valentine ấy với nó đã rất vui. Valentine năm đó cũng là ngày anh nói lời tỏ tình với nó. Chuyện tình của nó vẫn giản đơn như chính cuộc sống của nó. Không toan tính, không xô bồ, chỉ đơn giản là những khoảnh khắc ngọt ngào anh dành tặng cho nó, là những phút nó hờn dỗi vu vơ…

Đã 3 mùa Valentine qua… Những viên chocolate nó làm ngày một đẹp hơn, những tình cảm nó dành cho anh cũng ngày một tăng lên. Nhưng có lẽ, cuộc đời không để cho nó sống một cách đơn giản như vậy mãi được.

Valentine thứ 4 nó làm chocolate cho anh. Vẫn là những viên chocolate nhỏ xinh với đủ hình dáng ngộ nghĩnh, đó là cuộc sống thú vị khi nó có anh bên cạnh. Còn trái tim màu trắng ở giữa chính là tình yêu không bao giờ thay đổi của anh và nó. Những viên chocolate được gói trong chiếc hộp màu đỏ với chiếc nơ buộc kiểu cách. Nó hồi hộp chờ anh tới đón… 7 giờ… 8 giờ… Nó bắt đầu cảm thấy giận anh. Anh đã bao giờ để nó phải chờ như vậy đâu. Nếu bận thì anh phải gọi điện cho nó trước chứ. Nó không thể là người xuống nước trước được. Dù gì anh cũng là người có lỗi cơ mà.

8 giờ 25 phút. “Tình yêu em trao mãi không hề phai… Mà vì con tim nhân gian mãi như đùa vui…” Điện thoại reo. Là số của anh. Không kịp nghe anh nói, không nghe anh giải thích, nó đã buông lời trách móc anh ngay :

– Anh làm cái gì thế hả? Anh không đến được thì phải báo trước chứ? Để người ta chờ dài cổ như thế à???

– Alo, dạ thưa chị, chị có thể đến bệnh viện ngay được không ạ! Anh ấy vừa bị tai nạn…

– Anh… Anh nói gì cơ???

Sững sờ. Nó lao ngay đến bệnh viện — nơi anh đang cố gắng những giây phút cuối cùng chờ nó đến.

Giản đơn. Anh đã bỏ cô lại như thế. Lần đầu tiên, và có lẽ là lần duy nhất, lần cuối cùng anh làm nó buồn. Nó đã khóc, khóc nhiều… Mỗi buổi sáng, nó đến lớp với cặp mắt sưng húp. Người nó gầy rộc đi. Ba mẹ, bạn bè an ủi nó nhiều lắm! Nhưng có lẽ mọi sự cố gắng đều không thể thay thế được anh của nó.

Valentine goc tam su
Valentine goc tam su

Người ta nói, thời gian sẽ xoa dịu mọi nỗi đau. Nó cũng không phải là ngoại lệ. Nỗi đau có thể được xoa dịu, nhưng nỗi nhớ anh thì vẫn cồn cào lắm!

 Valentine thứ 5, nhưng lại là Valentine đầu tiên không có anh… Nó vẫn không thể bỏ thói quen làm những viên chocolate trái tim. Một mình lang thang dọc con phố cũ, ngắm nhìn những đôi tình nhân tay trong tay, nó lại nhớ anh. Từng kỷ niệm chợt ùa về, choáng ngợp trong suy nghĩ… Chợt, một bàn tay khẽ lau giọt nước mắt đang lăn trên má nó.

– Ơ, Nam Anh à? Sao Valentine lại đi một mình thế này?

– Nhi cũng thế còn gì?

-Ừ nhỉ. Nhi xin lỗi.

-Hãy mở cửa trái tim mình, Nhi à. Anh Huy sẽ không vui nếu Nhi cứ như thế này đâu…

Nó mân mê những viên chocolate nhỏ xíu. Đẹp đấy, nhưng lại thật dễ dàng tan chảy. Có lẽ anh nói đúng! Nó không nên cứ sống mãi trong mộng mị, trong giấc mơ về những viên chocolate ngọt ngào này nữa. Đã đến lúc phải đối mặt với sự không hoàn hảo ấy! “Anh à, có lẽ đó là điều mà anh luôn mong muốn ở cô bé của anh phải không?!?”

“Valentine và những viên chocolate không hoàn hảo” được chuyển thể từ email của Ngọc Ánh (Hà Nội).

Độc thoại Valentine

Em từng hãnh diện với bạn bè vì có anh, vì được anh yêu và vì những gì chúng ta đã có với nhau. Bên nhau em thấy mọi vật đều đáng yêu, cuộc sống không gì là khó khăn cả. Nếu có điều ước, em sẽ ước sao cho những đôi lứa yêu nhau sẽ mãi vui vẻ bên nhau và mãi mãi có nhau.

Valentine
Valentine

Hạt giống tình yêu em tặng anh ngày Valentine đã nảy mầm nhờ bàn tay anh chăm sóc, anh đặt nó trên cửa sổ cạnh bàn làm việc để xem như “sự hiện diện của em bên anh hàng ngày”. Tình yêu mộc mạc đơn giản là thế nhưng thật sâu đậm và hạnh phúc khi ta có nhau.

Cái ngày mà kẻ cô đơn sợ nhất đó là ngày tết, nhưng dù có sợ bao nhiêu đi nữa cũng không thể nào tránh khỏi. Tết và Valentine đã rủ nhau đến cùng lượt và nỗi buồn vì vô đơn cũng tăng lên gấp bội. Kể từ dạo yêu anh, em đã bắt đầu thấy sợ những ngày tết, không phải sợ vì “già thêm 1 tuổi” mà sợ vì những ngày ấy em phải sống trong cô đơn, vắng anh, anh ạ.

Valentine cách đây 6 năm, anh đã tỏ tình với em, theo cách nói của anh thì đó là “tình yêu công nghệ”. Anh đã ngỏ lời yêu em bằng cách nhờ tổng đài gửi tặng lời yêu thương, để rồi kể từ đó anh đã bứt em ra khỏi cuộc sống yên ả mà em vốn đang sống. Trái tim của em đã biết “loạn nhịp”, nó bắt đầu vui buồn theo nhịp điệu tình yêu, vui vẻ hạnh phúc cũng nhiều và đau khổ suy sụp cũng không ít. Đôi khi em nghĩ “giá có thể làm lại từ đầu, em sẽ chọn cách không yêu anh” để tránh cho mình không đau khổ như ngày hôm nay. Nhưng liệu có được không anh khi mà “định mệnh đã sắp đặt”.

Định mệnh đã đem chúng mình đến với nhau, nhờ đó em đã biết thế nào là cảm xúc rung động của tình yêu, thế nào là cảm giác hạnh phúc, điều mà trước khi yêu anh em không hề biết đến. Đi bên cạnh anh, em thấy tự hào khi chúng mình là 1 đôi không lẫn vào đâu được. Nơi nào chúng mình đến cũng để lại ấn tượng cho người xung quanh.

Em thắc mắc “tại sao” anh bảo rằng “vì mình vốn là 1 đôi” mà, còn em thì nói rằng “có lẽ tại vì anh giống người Hàn Quốc quá đó, người ta tưởng em là fan mê trai Hàn Quốc nên mới để ý thôi”. Khi phải đi 1 mình, em sẽ phải nghe hỏi câu quen thuộc “anh ấy đâu rồi”? Cho dù chỉ mới 1 lần gặp mặt mình cũng để lại ấn tượng đẹp cho người đối diện phải không anh?

Em từng hãnh diện với bạn bè vì có anh, vì được anh yêu và vì những gì chúng ta đã có với nhau. Bên nhau em thấy mọi vật đều đáng yêu, cuộc sống không gì là khó khăn cả. Em quan niệm “có tình yêu là có tất cả’ và mình đã làm được điều này phải không anh? Có nhau mình đã có tất cả: công danh, sự nghiệp, niềm vui và hạnh phúc. Còn gì hơn thế nữa chứ? Ước gì cuộc tình sẽ chỉ luôn mang 1 màu hồng anh nhỉ? Nếu có điều ước, em sẽ ước sao cho những đôi lứa yêu nhau sẽ mãi mãi vui vẻ bên nhau và mãi mãi có nhau.

Những ngày tết “cô đơn” em ngồi ngắm lại tấm ảnh “cây tình yêu”, tác phẩm của Valentine năm thứ 2 chúng ta yêu nhau: em đã tặng anh 1 hạt giống, em gọi nó là “hạt giống tình yêu” anh đem vô công ty trồng vào trong cái ly nhựa, tưới nước từng ngày và đợi nó nhú mầm, với niềm tin sẽ có điều kỳ diệu xảy ra. Và rồi khi 2 vỏ hạt tách làm đôi để nhú lên cây con đã có dòng chữ “I love you” trên thân hạt. Chúng mình đã cùng theo dõi sự phát triển của nó hàng ngày, anh đặt nó ngay bên cửa sổ cạnh bàn làm việc và bảo rằng “xem như có em bên cạnh” hàng ngày anh cho em xem qua webcam coi nó lớn được bao nhiêu.

Nhưng rồi dù có chăm sóc tưới nước hàng ngày, nó cũng không đủ dinh dưỡng để lớn thêm được nữa, chỉ vài tháng sau nó cũng tàn. Biết rằng đó là điều không tránh khỏi nhưng em vẫn thấy tiếc và luôn nhủ lòng “không được để tình yêu của mình tàn theo năm tháng”.

Trong 6 năm yêu nhau, tình yêu của mình đã có lúc tưởng rằng sẽ “tàn” như “cây tình yêu” kia rồi. Đã hai lần anh giết chết tình yêu của mình, em đã rất đau khổ đã suy sụp hoàn toàn về thể chất lẫn tinh thần trong mấy tháng liền. Nhưng rồi em cũng gượng dậy được và có lẽ do “định mệnh” đã an bài, mình vẫn là “một đôi” sau bao nhiêu giông tố. Cho dù trái tim em đã có “vết sẹo” do tình yêu gây ra nhưng em vẫn tha thứ, vẫn dành trọn tình cảm cho anh, chỉ vì một lẽ “em yêu anh quá nhiều”, liệu em có ngu ngốc quá không anh? Em đã vì tình yêu mà đánh mất lòng tự trọng rồi anh nhỉ?

Trước kia em đã nói “em không phải là người đàn bà dễ yêu” và giờ đây em có thể thêm vào câu đó rằng “khi đã yêu thì em cũng không dễ dàng để ai đó lấy mất tình yêu của mình”. Trước kia em có thể buông tay dễ dàng với ý nghĩ “để người mình yêu được hạnh phúc” còn bây giờ em không còn “cao thượng” đến vậy. Vì em nghĩ “hạnh phúc không dễ gì tìm được, vì thế phải biết giữ lấy”.

Có lẽ ở mỗi lứa tuổi khác nhau mà cách nhìn nhận cũng khác nhau. Giờ em đã tìm được tình yêu cho mình thì em phải biết trân trọng và giữ lấy nó chứ. Em phải biết sống cho bản thân mình chứ, đã 1 lần em đánh mất nó chỉ vì “cao thượng” rồi, giờ em đã có cách nhìn khác để bảo vệ tình yêu của mình.

Cuộc sống đã dạy em rằng “dù có sợ bao nhiêu đi nữa cũng không sao tránh khỏi.” vì thế em phải chọn biện pháp đối mặt thôi. Dù cho trái tim em yếu đuối, dù cho em là con bé “mau nước mắt” nhưng em vẫn phải đối mặt với những gì mình sợ. Vì bờ vai mà em cần chưa trọn vẹn là của em, vì thế em biết làm gì hơn là phải sống thật mạnh mẽ và tự đương đầu với sóng gió đây anh?

Em đã tin tưởng anh là người đàn ông mạnh mẽ, dám sống vì tình yêu và dám bảo vệ tình yêu của mình nên em đã trao trọn trái tim. Tuy niềm tin ấy đã đổ vỡ nhưng em vẫn hy vọng anh sẽ nhận ra rằng mình phải sống làm sao đừng để phụ lòng người đã thương yêu mình hết lòng. Em vẫn hy vọng tình yêu của em sẽ làm anh thay đổi.

Valentine lại đến, dịch vụ gửi những lời yêu thương qua tổng đài điện thoại đã không còn hoạt động, hạt giống tình yêu cũng đã lỗi thời, nhưng em vẫn mong rằng tình yêu chúng mình mãi mãi “xanh” như ngày mới bắt đầu. Vì bắt đầu cho một tình yêu đã khó, gìn giữ và bảo vệ tình yêu càng khó hơn phải không anh?