All posts by admin

Yêu nàng thông minh – chỉ có thể là chàng cực kỳ phong độ

Nàng thông minh có thể kéo dài cuộc trò chuyện đến vài giờ mà đàn ông vẫn muốn nghe. Nàng đi nhiều, hiểu lắm, đọc nhiều sách, trải nghiệm vô kể, nên câu chuyện của nàng không dừng lại ở căn nhà, cái bếp.

Đàn ông có thể tìm được người “chém gió” từ các chính sách của Obama, đến chiến sự biển Đông, từ chuyện đá bóng đến chơi tennis, từ ngôi sao Holywood đến The Voice Việt Nam. Bên cạnh nàng, đàn ông được chia sẻ, được mở mang kiến thức mỗi ngày, thấy như nói chuyện với thằng bạn thân trong hình hài của một phụ nữ thanh lịch.

Nhưng khổ cho chàng, bởi để sống với nàng dài lâu thì câu chuyện cứ phải thú vị mãi. Mà vốn tích lũy trong từ điển kiến thức của chàng thì có giới hạn, nhiều khi mới nói với nhau vài ba lần, chàng đã ngậm tăm chẳng còn biết phản biện thế nào trước hàng loạt câu hỏi và những thông tin cứ liên tục “update” của nàng.

Nàng thông minh tài giỏi
Nàng thông minh tài giỏi

Anh bạn tôi lấy một nàng thông minh đã tâm sự rằng: “Nàng giống Facebook, update thông tin mới liên tục. Nhưng khổ nỗi, nếu Facebook người ta chỉ cần comment hay like cái gì mình biết, thì với Facebook sống này, bạn phải like và comment tất tật. Ấy là chưa kể đến việc các comment của tớ còn phải trí tuệ, hóm hỉnh, nếu không muốn nàng cười khẩy sau lưng”.

Đàn bà thông minh thú vị bởi nàng chẳng bao giờ đặt áp lực tài chính lên đàn ông. Nàng kiếm được tiền, tự mua được tài sản, tự sắm sửa những thứ yêu thích cho bản thân. Nàng cũng chẳng bao giờ đòi hỏi chàng phải là đại gia, phải mua cho nàng L.V hay Gucci, chẳng đòi nhà cũng chẳng nhắc việc mua xe, không mảy may vặn vẹo chuyện lương bổng hay lục lụi túi áo chỉ để “vét” vài đồng bạc lẻ chưa “cống nộp”.

Sống như thế, đàn ông đáng ra phải rất thoải mái. Cớ sao họ lại than phiền cảm thấy áp lực? Đơn giản vì đàn ông tự cảm thấy phải khiêm nhượng và không thể “nổ, chém gió, chặt bão” trước nàng, trước hàng loạt những đàn ông khác vây quanh cuộc sống của nàng.

Cái hay của nàng thông minh là nàng luôn bảo “Chỉ cần tình yêu thôi”, nhưng không đàn ông nào ở bên cạnh nàng chỉ trao tặng tình yêu, tất cả đều ép mình vươn lên để trở thành người đàn ông đẳng cấp nhất, đủ khả năng dành cho nàng những thứ xa xỉ nhất. Vậy thì sự mệt mỏi này, áp lực này là lỗi của đàn ông, nàng vô can!

Nàng xinh đẹp quyến rũ
Nàng xinh đẹp quyến rũ

Đàn bà thông minh hấp dẫn bởi nàng không van xin tình yêu. Nàng không quỵ lụy hay chèo kéo khi cuộc tình chấm dứt. Nàng cũng không dùng nước mắt, không đem pháp lý hay trách nhiệm ra làm cái thòng lọng giữ đàn ông ở lại. Như thế thì nhẹ nhõm cho đàn ông quá còn gì? Nhưng bước ra khỏi cánh cửa của nàng thông minh, đàn ông lại thường tức tối tìm cách quay trở lại.

Bởi chàng không chịu nổi thực tế phũ phàng, rằng con mồi “ngon lành” kia nhanh chóng hẹn hò với hàng tá thợ săn khác mà không mảy may đau khổ! Nàng thông minh nên nàng biết cách không làm mình mất giá khi chia tay, thậm chí “giá” của nàng còn cao hơn trước. Thế nên đàn ông rời bỏ nàng thường có cảm giác đau đớn, như thể trót bán vàng lúc giá 22 mà giờ đây nó đã lên thẳng 47.

Nàng thông minh biết rõ, thói đời, người ta thường không nhớ những gì mình đã có, mà lại đau vì những khoản lãi chưa hình thành bị mất đi, nên nàng có cách hành hạ đàn ông rất riêng, chứ không dại dột như đám gái trẻ dại, vội vã khóc than hay rủa xả đàn ông từ Facebook đến blog, chỉ xấu thiếp hổ chàng.

Sống với nàng thông minh tuyệt vời không? Tôi vẫn tin đàn bà thông minh tuyệt vời lắm. Chỉ là món quà này không dành cho những anh chàng yếu tim hay nhút nhát. Bởi đàn bà thông minh vốn là chiếc cúp vàng im lặng đầy thử thách, mà đương nhiên rồi: cúp vàng thì chỉ ngoan ngoãn nằm trong tay của các nhà vô địch

Từ FB của PHU NHƠN

Tình cảm thay đổi khi em vào năm cuối đại học

Thời gian nhanh thật đã thấm thoát ba năm rồi, ba năm mà tôi quen và yêu một người con gái. Người con gái mà tôi đã nguyện yêu em đến hết cả cuộc đời này. Vậy mà cuộc sống tình cảm nó đag dần đổi thay kể từ khi chúng tôi bắt đầu bước sang năm thứ tư.

 

Tình yêu sinh viên
Tình yêu sinh viên – Ảnh minh họa

Tôi đã làm quen với e thật sự rất tình cờ qua một người bạn cùng học chung cấp ba với tôi. Tôi đã làm quen và nói chuyện với em 3 tháng đó cũg là khoảng thời gian chúng tôi chưa nhìn thấy mặt nhau. và cũng là 3 tháng tôi nghỉ hè cuối lớp 11.

Ba tháng đó tôi đã nói chuyện nhắn tin với em như một người bạn. ngày ngày nói chuyện vui vẻ dẫu chúng tôi vẫn chưa gặp mặt nhau nhưng cũng không biết sao tôi lại thấy mình có một thứ gì đó một thứ tình cảm gì đó với em. 3 tháng chúng tôi nhắn tin nói chuyện với nhau.hai kẻ xa lạ mà ngỡ như gần. để rồi ngày tôi bắt đầu bước vào lớp 12 cũng là cuối cấp cũng là ngày tôi gặp em người con gái mà tôi nói chuyện ba tháng qua.

Chúng tôi gặp nhau trong buổi sáng tập trung toàn trường .e người kon gái bắt đầu bước vào trường còn ngượng ngùng bỡ ngỡ.tôi đã lấy hết can đảm gặp e trong buổi tựu trường đó, gặp nhau chúng tôi chẳng nói gì. Nhìn ánh mắt e ngại ngùng rồi em bỏ ra về .tôi biết lần đầu mà nên cũng chẳng gì là ngạc nhiên. và rồi chúng tôi vẫn nhắn tin nói chuyện như mọi ngày. ngày 2-9 cũng là ngày em nhận lời yêu kể từ đó 2 đứa quấn quýt bên nhau thông cảm cho nhau. vui buồn có nhau. em cũng mới lớn tôi cũg chẳng hơn em là bao. Vẫn trẻ con.chúng tôi yêu thương quan tâm nhau ngày nào cũng vậy vẫn những dòng tin nhắn không thay đổi ấy vậy mà chẳng thấy nhàm chán cứ như mới vậy. nói chuyện với em thật sự là rất thích bởi em đồng cảm cho tôi. vì tôi cũng là thằng con trai cũng chẳng đẹp chẳng ga lăng chẳng có gì.

Nhà lại nghèo nữa,mẹ chỉ có tôi,và tôi cũng chỉ có mẹ từ khi sinh ra, mẹ đã chắt chiu từng đồng cho tôi ăn học nhưng tôi học cũng chẳng giỏi gì cũng chỉ thuộc loại chung bình trong lớp .bởi vậy tôi cũng biết thân phận nên cũng chẳng biết chơi bời gì. ấy vậy em yêu tôi chẳng chút suy nghĩ đắn đo em nói em hiểu tôi em noí không suy nghĩ về gia cảnh tôi.

Chúng tôi cứ yêu nhau nv tình cảm ngày càng đậm sâu. tôi ra trường cũng là lúc tôi bắt đầu cuộc sống mới cho mình. Vì hoàn cảnh nên tôi không được như chúng bạn cùng lứa không được học lên cao, không được với tới ước mơ của mình. Tôi cũng làm hồ sơ dự thi các trường tôi thich nhưng về nhà hỏi mẹ mẹ nói không thi. Tôi cũg buồn lắm nhưng tôi biết nếu tôi đi học mẹ sẽ không biết xoay sở tiền cho tôi học thế nào nữa. Khi đó tôi cũng buồn lắm nhưng bên cạnh tôi khi đó có em người động viên tôi người mà tôi yêu thương luôn bên cạnh tôi.

Vẫn yêu vẫn thương nhau như mới yêu vẫn đến bên cạnh tôi mỗi khi như vậy. và thời gian cũng thấm thoát thêm 2 năm e cũng học 12 .

Chúng tôi bắt đầu có những dự định cho tương lai cho cuộc sống,em cũg từng hứa với tôi rất nhiều điều về tương lai và cuộc sống. Ngày e thi tốt nghiệp rồi đại học chúng tôi nhắn tin và nói chuyện với nhau ít em cũng nói với tôi em ôn thi rồi song mình nói chuyện nhắn tin thoải mái.tôi đồng ý cuối ngày chúng tôi cũng vẫn nhắn tin nói chuyện với nhau nhưng một chút ít rồi đi ngủ và cứ vậy tới khi em thi xong.

Nhưng cũng bắt đầu đó là cũng dần thật sự ít như vậy. và thi xong cũng là lúc chúng tôi bắt đầu cãi vã nhau. Em bát đầu nói chuyện với tôi ít dần và nói những lời nói ngắn gọn với tôi. bắt đầu em chê bai tôi dần, mọi chuyện bắt đầu lạ dần lạ dần mà tôi thì chẳng hiểu mình làm sai điều gì.và gặp nhau cũg ít hơn. Nói chuyện với e mà e cứ hờ hững với tôi.
Em trách móc tôi nhiều hơn.
E cho tôi cảm giác gọi chờ đợi trong vô vọg bắt đầu suất hiện.

Tôi ngóng chờ em.

Nói chuyện với nhau tôi xin em nói chuyện với tôi dù 15′ thôi nhưng hãy bình thường Như ngày trước vậy mà đâu cũng vào đấy. rồi một ngày một ngày em làm tôi thật buồn, chuyện buồn này sẽ chẳng một người đàn ông nào có thể chịu đựng được. Nhưng rồi tôi cũng đã nén nhịn chịu đựng rồi bỏ qua cho e. nhưng mọi chuyện nó ngày càng phức tạp hơn với tôi và e. e chán chẳng muốn nói chuyện tôi nữa có khi chúng tôi nói chuyện vài ba câu e nói e buồn ngủ hoặc những hôm nói chuyện e không thíc vậy là tôi cứ chờ đợi tin nhắn em hoài mà chẳng chả lời lại. thật sự giờ đây tôi buồn mà chẳng thể nào nói sao để em hiểu bởi tôi yêu em quá nhiều .3 năm khoảng thời gian yêu nhau lâu vậy cũng khoảng thời gian dài để tôi và e hiểu nhau. vậy mà bây giờ em như vậy. tôi không hiểu do e lớn dần lên suy nghĩ khác về tôi. Về tương lai sau này hay là một chuyện gì đó khác nữa, tôi không biết là 3 năm rồi mà e lại có thể đối sử với tôi như vậy .

Hay vì em chán hay chuyện gì khác nữa, sao e lại thay đổi nhanh như vậy nữa một người nết na đâu? một tình yêu hạnh phúc đâu nữa. e thay đổi nhiều qá. còn tôi thì chẳng ngĩ được gì bây giờ. yêu em mà cứ thấy dần trong tuyệt vọng. tôi không biết giờ em còn nghĩ đến tình cảm của tôi khi này không nữa .

Tôi không biết tình cảm này nó sẽ như thế nào nếu thiếu em nữa. tôi mong sao như lúc xưa để được lại cái tình cảm xưa đó. bây giờ thật nghĩ tới mà buồn ngĩ ngợi ghê ghớm chắc em không bao giờ hiểu được vì tình cảm em đang dần lạnh và không còn quan tâm tới tôi nữa rồi.

Bây giờ tôi phải làm sao đây? phải như thế nào mà tôi còn yêu em nhiều quá tôi không muốn mình có thêm một mối tình nào khác ngoài em. tôi phải làm sao đây???

Dang Long

Bồ của chồng chỉ bằng tuổi con trai tôi

Anh bảo người con gái này đeo đuổi anh suốt, tình nguyện làm người không danh phận của anh, không cần sinh con đẻ cái, chỉ cần được anh yêu.

 

Chồng có bồ bằng tuổi con trai
Chồng có bồ bằng tuổi con trai – Ảnh minh họa

Tôi lấy chồng khi còn rất trẻ, anh hơn tôi 10 tuổi và đã trải qua nhiều mối tình. Tôi nghĩ việc lấy anh là do cái duyên ông trời sắp đặt bởi anh khá hào hoa, ăn nói khéo với người ngoài nhưng trong gia đình lại nóng tính, gia trưởng. Tôi hình thức không đẹp nhưng bù lại biết cách sống, cả gia đình và bạn bè ai cũng yêu quý, luôn tìm đến tôi dù có bất kỳ chuyện buồn vui nào. Mọi người nói chỉ có tôi mới chịu được tính khí nóng nảy của anh. Tôi có hai người con, một trai một gái, một cháu đang học năm cuối đại học, cháu út đang học năm đầu. Các con tôi ngoan ngoãn, thương mẹ hết mực và học rất giỏi.

Ai cũng nói tôi số sướng vì hình thức không có, nghề nghiệp chỉ là tiểu thương bình thường mà lại có chồng quyền cao chức trọng, con cái học giỏi, có ở trong nhà mới biết những cay đắng tôi đã trải qua. Chồng khi lấy tôi đã có chút sự nghiệp ở trong cơ quan nhà nước, sau đó anh đi học lên dần dần và chấp nhận đi lên miền biên giới xa xôi, nắm giữ một vị trí rất quan trọng (tôi xin phép không tiết lộ thêm). Kể từ khi lấy anh đến giờ, tôi nuôi con một mình, một tay nuôi dạy chúng nên người. Tiền tôi kiếm ra để trang trải cho ba mẹ con; còn anh lo tiền để mua đất, xây nhà, sắm sửa mọi thứ.

Cũng nói thêm, do tính anh gia trưởng và không gần gũi con nên các con rất xa cách bố. Một năm anh về một, hai lần chỉ có quát tháo, nạt nộ chứ chưa bao giờ gọi điện tâm tình với con. Khi con lớn học đại học thì anh nuôi, còn tôi nuôi đứa út và bản thân. Về kinh tế, tôi làm ra ít hơn anh nhiều nhưng không phụ thuộc.

Công việc của anh do ở miền xa nên lương rất cao, do tính sĩ diện nên tiền anh chi tiêu phần lớn vào những cuộc vui và ai biết cách nịnh thì anh chi cho họ không tiếc tay. Với gia đình, khoảng 18 năm đầu hôn nhân, anh cũng lo được đất đai ở một vị trí đẹp và xây nhà cao cửa rộng, năm năm trở lại đây anh thay đổi hoàn toàn con người. Trước đó, anh đã phản bội tôi ít nhất ba lần (có thể nhiều hơn nhưng do ở xa nên tôi không kiểm soát được hết). Những lần đó đều là các mối tình tại nơi anh công tác, tôi nghĩ do xa vợ nên nhiều lần quyết tâm chia tay rồi anh lại thuyết phục tôi quay về. 18 năm đầu đó, dù có những sóng gió, anh vẫn là người biết lo cho gia đình, trân trọng vợ con hơn bây giờ.

Năm năm trở lại đây, anh thay đổi hoàn toàn, trước hết là về những cuộc điện thoại không ngừng nghỉ ngày đêm. Một năm anh về nhà một, hai lần nhưng lúc nào cũng có điện thoại liên miên, nửa đêm đang ngủ anh cũng giật mình vì tiếng tin nhắn. Anh bảo đó chỉ là bạn bè tri kỷ, đừng quan tâm làm gì nhưng tôi nghĩ không bạn bè nào gọi cho nhau ngày ba bốn lần, mỗi lần nói chuyện cả tiếng đồng hồ và nhắn tin suốt. Điện thoại anh luôn cài mật khẩu, không cho ai đụng vào. Con gái út có lần định lấy máy bố chơi điện tử, anh quát tháo và đập phá nhiều đồ đạc trong nhà.

Về kinh tế, trước đây lương anh cũng cao, chi tiêu thoáng tay nhưng dù sao mỗi lần về anh vẫn giữ được khoảng một nửa số tiền kiếm được để gom góp mua đất xây nhà. Gần đây, sáu tháng anh không gửi tiền, chỉ mang về được khoảng ¼ số tiền lương. Anh nói số còn lại tiêu cho các mối quan hệ công việc hết rồi. Anh đưa tiền về ít ỏi nhưng lại tổ chức ăn uống suốt ngày, số còn lại không còn được bao nhiêu, sau đó anh cũng xách đi nốt nói là lo công việc. Anh bảo giờ lo cho đứa lớn vậy là được rồi, còn tôi đừng quan tâm đến số tiền của anh vì anh còn nhiều việc lớn phải làm, tôi không hiểu được đâu.

Điểm mấu chốt là tôi phát hiện ra những lá thư, những dòng nhật ký anh viết cho cùng lúc hai người con gái. Những cái này anh luôn mang theo vali trong người, đi đâu cũng mang theo. Một người tôi biết là quan hệ với nhau đã ba năm rồi, giờ vẫn còn yêu; còn một người trẻ chỉ bằng tuổi con trai tôi. Anh bảo người con gái này đeo đuổi anh suốt, tình nguyện xin làm người không danh phận của anh, không cần sinh con đẻ cái, chỉ cần được anh yêu.

Tôi không tin chuyện đó vì anh và cô bé này ở rất xa nhau, cô bé đó gặp anh khi lên miền núi làm tình nguyện rồi sau về thành phố học, tôi thấy nhiều giấy chuyển tiền anh gửi cho cô này chưa kịp vứt, số tiền rất lớn. Chắc chắn cô ta chỉ lợi dụng anh vì có mất gì đâu ngoài việc nhắn tin với nhau. Anh kể với tôi về cô bé đó rất nhiều và bảo xem như anh em kết nghĩa, nói tôi hãy chấp nhận. Quan trọng nhất là giờ anh không công khai ngoại tình nhưng tỏ rõ quan điểm là sống với anh phải chấp nhận con người anh vậy, nếu không chấp nhận thì anh cũng không cần.

Tôi không phải người yếu đuổi, nếu chỉ giữa vợ chồng với nhau thì tôi đã chia tay cách đây ba năm. Tôi không bi lụy tình cảm nam nữ nhưng với các con lại yếu mềm. Hai đứa con tôi quá tuyệt vời, chúng mới thật đáng yêu biết bao. Khi tôi biết anh như vậy đã ngọt nhạt, gay gắt, làm căng thẳng cũng có, đôi lúc còn xin anh hãy gác những niềm vui cá nhân sang một bên để con trai tốt nghiệp năm nay, con gái ổn định năm thứ nhất, sau đó sẽ giải phóng cho anh đi tìm hạnh phúc.

Anh không muốn như vậy, không muốn mất gia đình cũng không chịu mất những người kia. Tôi bỏ nhà khang trang gia đình đang sống, đưa con đến ở ngôi nhà cũ dưới làng, khi về anh cũng theo chúng tôi xuống ở đó như không có chuyện gì. Anh bảo vợ con là tài sản quý giá, anh chẳng bao giờ chấp nhận mất cả. Anh nói có đi đâu thì tôi và con cũng là của anh. Tôi muốn chia tay anh không đồng ý; nếu đưa đơn ra tòa, tòa giải quyết thì mẹ con tôi ở đâu anh cũng đi theo đó mà thôi.

Các con tôi những lần như vậy chỉ nghĩ là do bố quá gia trưởng nên mẹ không chịu được chứ chúng không biết về những chuyện kinh khủng khác về anh. Con trai cả của tôi bề ngoài mạnh mẽ sống nội tâm, nếu chúng tôi ra tòa không biết cháu sẽ suy sụp như thế nào. Con gái út vẫn còn nhìn cuộc sống màu hồng lắm. Cháu không yêu bố nhưng ít nhất cũng tự hào vì bố được xã hội trọng vọng. Tôi không muốn đánh mất những điều tốt đẹp đó trong tâm hồn con mình.

Các bạn đừng nghĩ tôi cần kinh tế vì tôi đã dám từ bỏ nhà cao cửa rộng để ra đi nghĩa là không cần gì cả, chỉ nghĩ cho con và bố mẹ tôi. Tôi sợ bố mẹ không ngẩng mặt nhìn xóm giềng được nếu tôi bỏ chồng. Gia đình chồng cũng yêu quý tôi lắm, mẹ anh luôn xem tôi là con dâu tốt nhất. Các anh chị và các cháu cũng luôn bảo vệ, nói tôi còn hơn cả tình máu mủ, nếu có việc gì giữa chúng tôi thì họ vẫn đứng về phía tôi. Tất nhiên không ai biết chuyện bồ bịch của anh, vì như tôi nói muốn giữ cho tâm hồn các con được bình yên.

Giờ đây khi đối diện với những ngày anh về nhà mà nghĩ đến người khác, rồi công khai bất cần gia đình, tôi muốn tung hê tất cả. Tôi không biết mình có nên nói thật với các con để tìm con đường giải thoát cho mình hay không. Sau bao nhiêu năm gìn giữ danh dự cho gia đình và con cái, có phải đến lúc tôi nên sống cho chính mình? Mong các bạn hãy cho tôi lời khuyên để biết con đường đi đúng đắn nhất. Chân thành cảm ơn.

Nga

Nhiều lần bị sếp tán tỉnh

Sếp nhiều lần bảo tôi đi công tác cùng, tôi nghĩ cách thoái thác hoặc chấp nhận đi nhưng tìm cớ về nhà ngay sau khi xong công việc.

 

Sếp tán tỉnh
Sếp tán tỉnh – Ảnh minh họa

 

Tôi 35 tuổi, có gia đình và hai con trai kháu khỉnh, công việc và thu nhập ổn định, chồng quan tâm đến vợ con, cuộc sống khá hạnh phúc. Tôi làm việc tại một công ty nhà nước được hơn 13 năm rồi. Trong công việc, tôi được đồng nghiệp nhận xét là có trình độ, nhanh nhẹn tháo vát, có tinh thần trách nhiệm, nhìn hình thức bề ngoài cũng bình thường, không có gì nổi bật. Thỉnh thoảng có đồng nghiệp nam để ý, quan tâm, nhắn tin, mời cà phê nhưng tôi luôn từ chối. Với tôi, gia đình và chồng con là quan trọng nhất.

Cuộc sống của tôi sẽ không có gì phải suy nghĩ nếu không có những rắc rối liên quan đến cấp trên trực tiếp. Đó là một người đàn ông hơn tôi 15 tuổi, thành đạt, giàu có, có gia đình hạnh phúc với hai con trưởng thành. Cách đây khoảng 5 năm, trong một chuyến công tác, sếp đã buông lời tán tỉnh, như với những người khác tôi đã khéo léo từ chối. Sau đó, tôi vẫn làm việc bình thường, cư xử đúng mực, mọi việc trôi đi như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cách đây khoảng 4 tháng sếp lại buông lời tán tỉnh. Tất nhiên tôi vẫn từ chối, nói hai người đều có gia đình nên không thể làm như vậy được. Từ đó đến giờ sếp luôn tìm cách quan tâm, gọi điện, nhắn tin, bày tỏ tình cảm, có lúc không có ai còn tìm cách ôm hôn làm tôi rất khó xử. Nhiều lần sếp còn bố trí để tôi đi công tác cùng, tôi nghĩ cách thoái thác hoặc đi cùng rồi khi xong việc lấy lý do đến thăm nhà người thân ở gần đó để về trước. Trước mọi hành động hay chỉ đạo của sếp, tôi đều phải suy nghĩ xem có ý đồ gì trong đó không nên cảm thấy căng thẳng vô cùng. Tôi biết chẳng có chuyện tình yêu gì ở đây mà chỉ là thói chán cơm thèm phở của đàn ông mà thôi.

Nhiều lần tôi đã nói thẳng suy nghĩ của mình, yêu cầu sếp không được nhắn tin gọi điện nếu không có việc gì, không được có những hành động thái quá nữa nhưng sếp không chấp nhận. Phải nói thêm ngoài những hành động trên, sếp cũng là người có trình độ, tinh thần trách nhiệm trong công việc, đối xử công bằng với tất cả nhân viên, được mọi người nể phục, lãnh đạo tin tưởng, bề ngoài có đôi chút lạnh lùng.

Công việc của tôi ở công ty khá tốt, phù hợp với chuyên môn, tôi đã phấn đấu nhiều năm để có được vị thế như hôm nay nên không hề muốn phải từ bỏ công việc vì một lý do thế này. Bên cạnh đó tôi cũng sợ cứ như vậy sẽ thấy mệt mỏi, hơn nữa nếu đồng nghiệp biết được sẽ vô cùng xấu hổ, còn nếu chồng biết được gia đình sẽ bị xào xáo lên bởi chồng tôi rất ghen. Mong mọi người hãy cho tôi lời khuyên. Chân thành cảm ơn.

Nga

Viết cho Mối tình đầu

Anh sắp về lại vùng cao nguyên đất đỏ, em ở lại Sài thành với những trăn trở về tương lai. Chuyện tình yêu của tụi mình cũ xì, cũ đến nổi đôi lần nhìn những món quà anh tặng em còn giữ được ( tại em đãng trí, cái gì cũng có thể quên và đánh mất), nên dù cố gắng lắm em cũng chẳng nhớ nổi anh từng tặng em như thế nào, hay em từng cướp nó từ tay anh ra sao:).

Mối tình đầu
Mối tình đầu – Ảnh minh họa

Chuyện tình yêu của tụi mình, cảm ơn trời đất nó là mối tình trong veo chưa một lần vụ lợi, chẳng có chút tính toán gì, nhìn tương lai một màu hồng phơi phới. Nên bây giờ đôi lúc em cũng mỉm cười trách mình: Ai chà, nếu như em mà giống bây giờ thì chắc anh không thể nào rời khỏi vòng kim cô của em đâu. Nhưng em lại rất vui vì nó cứ ngây ngô như thế, yêu điên khùng như thế, chia tay khùng điên như thế nên nó mới không bị cuộc đời làm lấm lem, chỉ bị chính người trong cuộc tuột tay đánh mất.

Anh nè, đôi lúc em tự hỏi: anh có bao giờ nghĩ về em không nhỉ? Chắc có nghĩ cũng toàn những gì xấu xa lúc mới chia tay thôi phải không anh? =)). Em nghĩ lại mà còn bực mình với chính em, ” yêu gì mà ngu, mà điên thế”. Vậy nhưng cũng đủ vui rồi 😀 vì trong đời con người ta có bao lần để yêu mà ngu ngơ như thế.

Chuyện xấu xí ấy bỏ qua, bởi dẫu có muốn giữ thì thời gian cũng không cho phép giữ. ^^. Nên em chẳng muốn nhắc lại làm gì.

Nói đến thời gian, có lẽ 5 năm hơn là khoảng thời gian khá dài để anh và em, mỗi người yêu thêm, quen thêm 1 vài người nữa. Nên con tim của chúng mình cũng chẳng còn đủ chỗ để cất thêm dù 1 chút xíu về nhau. Vậy là AQ thôi, em thấy mình hạnh phúc vì đã từng là người yêu đầu chiếm trọn trái tim anh, mà chưa lấm lem bởi người nào khác. Anh cũng phải thấy anh cũng may mắn như thế nhé ^^

Trời à, hoài niệm về mối tình đầu thì có tỉ tỉ điều để nhớ…nhưng toàn nhớ để cười, vì nước mắt không dành cho những gì thiêng liêng và tốt đẹp. Và em hi vọng, có 1 ngày nào đó, chúng mình ngồi trước mặt nhau, uống cùng nhau ly cafe Tây Nguyên thơm nồng, và nhìn nhau như 2 người bạn cũ.

Ngày nào đó, em sẽ giới thiệu với anh về chồng em, về con em, về gia đình em, và anh cũng thế. Ngày nào đó, ừ em tin sẽ có ngày đó trên đời.

P/S: Đôi lúc, thỉnh thoảng lại cảm ơn ông trời, để mình gặp nhiều người, trải qua nhiều chuyện để trân trọng hiện tại của mình,Anh người đi cùng mình suốt quãng đời về sau. Đôi lúc, cảm ơn quảng thời gian đã qua để mình nâng niu hơn, biết giữ gìn hơn những người quan trọng ở bên mình.

Nguyễn Thùy Hương

Lời mẹ dặn dò trước lúc lên xe hoa…

Cuộc sống hôn nhân thời gian đầu sẽ như một bản nhạc cao trào, sẽ có lúc con cảm thấy rất hạnh phúc, và sẽ có lúc con cảm thấy nó thật mệt mỏi. Đó là điều mà cặp vợ chồng nào cũng sẽ trải qua. Con tưởng tượng, con và chồng là hai cá tính, như hai cục nam châm, lúc hút lúc đẩy. Sẽ có lúc chồng sẽ làm con rất hạnh phúc, nhưng cũng có lúc nào đó chồng con sẽ làm con phiền lòng. Con đừng nên để những điều phiền lòng làm hỏng hạnh phúc của mình.

Vì người đàn ông con yêu, con lấy làm chồng, ắt phải có điểm gì đó mà con sẵn sàng chung sống với anh suốt đời. Con nên nhẹ nhàng với những nhược điểm của chồng con và nên hướng chồng con tới những ưu điểm mà chồng con có. Con đừng cố gắng biến anh ấy thành một con người hoàn hảo, vì thay đổi một điều cố hữu rất khó, khó như bản thân con học cách chấp nhận nhược điểm của chồng con vậy. Bởi vậy, cái con có thể làm là hãy hướng chồng con tới những ưu điểm mà anh ấy có để cuộc sống của tụi con thêm ngọt ngào và dịu êm như những bản tình ca lãng mạng.

 

Mẹ dặn, cãi nhau, dù ai đúng, ai sai đi chăng nữa, cũng nên có người này nhịn, người kia nhịn. Con có thể nhịn chồng lúc này, và chồng con sẽ nhịn con lúc sau. Có vấn đề gì hãy đợi lúc hai đứa bình tĩnh, nhẹ nhàng nói cho nhau nghe. Người ta có câu: “Chim khôn nói tiếng rảnh rang, người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe.” Làm con gái thì nên nhẹ nhàng, mềm mỏng với chồng thì chồng sẽ hiểu sẽ thông cảm cho con. Đàn ông là người vốn dĩ rất mạnh mẽ, nhưng trong sâu thẳm họ lại rất tình cảm. Chồng con thương con, chồng con sẽ không bao giờ để con chịu vất vả, chịu khổ. Bởi vậy, con nếu con muốn cuộc sống hôn nhân ngọt ngào thì con nên ngọt ngào với chồng con.

 

Mẹ dặn, hạnh phúc gia đình con không chỉ phụ thuộc vào con, vào chồng con mà còn bị ảnh hưởng bởi rất nhiều mối quan hệ gia đình, xã hội. Để giải quyết hết những rắc rối bên ngoài có thể làm gia đình con xáo trộn, con nên nói chuyện với chồng. Hãy nói cho chồng con hiểu rằng: Những gì con lo lắng, băn khoăn là vì sợ ảnh hưởng tới hạnh phúc gia đình mình, con cần sự giúp đỡ, sự góp ý kiến của chồng con. Anh sẽ cùng con giải quyết mọi vấn đề.

 

(st)

Lời bố dạy con trai trước khi lấy vợ….

Lời bố dạy con trai trước khi lấy vợ….

 

 

Quá khứ là thứ đã qua, hiện tại mới là cuộc sống!

Nếu quá khứ của vợ con có lỗi lầm, đừng chấp nhặt, cũng đừng đay nghiến..

Vì đồng ý lấy vợ, là con đã chấp nhận tất cả những gì thuộc về cô ấy….

 

♥ Bố bảo rằng, con có thể không là người bố tuyệt vời nhất thế giới nhưng hãy là người bố tuyệt vời nhất trong lòng những đứa con.

 

♥ Bố bảo lúc giận có thể cãi nhau nhưng đừng thượng cẳng chân hạ cẳng tay. Cãi nhau không có nghĩa con dùng những lời lẽ xúc phạm dành cho người mà con sẽ đầu gối tay ấp cả cuộc đời. Cãi nhau có nghĩa là nói hết những gì trong lòng để 2 vợ chồng con hiểu lẫn nhau, thông cảm cho nhau, xoá đi hết mọi hiểu lầm. Bản thân con còn chẳng hiểu được con, thế nên đừng mong người khác phải hiểu con khi con cứ giữ trong lòng.

 

♥ Bố bảo cãi nhau với phụ nữ thì đừng có nói nhiều. Chỉ cần nói vừa đủ. Độ khuếch tán âm thanh của đàn ông chẳng bao giờ bằng phụ nữ. Một người vợ chân chính sẽ đủ tinh tế để biết khi nào cần nói, lúc nào nên im lặng, ngay cả trong khi nóng giận nhất.

 

♥ Bố bảo nhìn vào chiếc giường là biết cuộc sống vợ chồng có hạnh phúc hay không. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đừng mang chăn gối ra sofa ngủ, cũng đừng quay lưng vào người vợ của con. Hãy ôm cô ấy vào bờ vai và khuôn ngực nóng hổi của con. Tất cả sẽ qua đi, chỉ tình yêu còn lại.

 

♥ Bố bảo nhìn vào chiếc giường là biết cuộc sống vợ chồng có hạnh phúc hay không. Dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, đừng mang chăn gối ra sofa ngủ, cũng đừng quay lưng vào người vợ của con, hãy ôm cô ấy vào bờ vai và khuôn ngực nóng hổi của con. Tất cả sẽ qua đi, chỉ tình yêu còn lại.

 

♥ Bố bảo dù ở ngoài xã hội, con có là xe ôm, hay ông lớn, ông bé, thì về nhà con vẫn là trụ cột của gia đình. Vợ con có thể là người phụ nữ rất đảm đang, cô ấy có thể đóng đinh, sửa ống nước hay tháo quạt trần nhưng hãy làm việc đó, trừ khi con quá bận. Nó vừa thể hiện sự công bằng, vừa thể hiện sự chia sẻ vợ chồng.

 

♥ Bố bảo sau khi kết hôn sẽ hơn một lần con cảm thấy hối hận, thậm chí có mối quan hệ ngoài chồng ngoài vợ. Mỗi lần như vậy con hãy nhớ rằng: “Người bồ hiện tại yêu con mười phần, người vợ hiện tại cũng đã từng yêu con mười phần” nhưng khi bước vào hôn nhân, vai trò của phụ nữ càng trở nên phức tạp hơn, ngoài tình yêu họ còn có cả trách nhiệm.

 

Vì vậy, khi đã kết hôn, người ta sẽ không thể yêu con mười phần được nữa. Họ phải dành một phần trong số đó để yêu bố mẹ chồng, rồi lại một phần để yêu bố mẹ họ, còn thêm một phần nữa cho con cái.

Và như thế, mười phần tình yêu khi bước qua hôn nhân chỉ còn lại bảy phần. Bằng cách này hay cách khác, ba phần con mất đi từ người vợ sẽ được nhận lại gấp đôi từ gia đình và con cái của con. Và một lí do nữa, người bồ sẽ chỉ đem lại cho con hạnh phúc nhất thời, còn người vợ sẽ đem lại cho con hạnh phúc bền vững. Thật tuyệt vời phải không?

 

♥ Bố bảo thời kì mang thai là thời kì khó khăn nhất đối với người phụ nữ. Là bởi vì muốn có được thiên thần thì phải qua thời gian khổ cực. Chính vợ con là người đã gánh vác sự khổ cực đó để đem lại niềm vui cho cả nhà. Thế nên đừng thở dài khi thấy vợ con chẳng còn được vẻ đẹp thời thiếu nữ, hay cũng đừng tức giận khi con nằm cạnh vợ mà chẳng thể làm gì. Hãy cùng cô ấy cảm nhận niềm vui của những ông bố bà mẹ, chắc sẽ thú vị lắm.

 

♥ Bố bảo chuyện mẹ chồng nàng dâu là chuyện muôn thuở.

Thế nên con hãy là sợi dây kết nối hai người phụ nữ yêu con nhất trên đời. Đừng để mẹ cảm thấy bà đã mất con trai và vợ con cảm thấy chồng mình là người nhu nhược. Như thế mới là đàn ông chân chính.

 

♥ Bố bảo rằng đừng tưởng người mẹ mới dạy dỗ được con. Theo nghiên cứu của các nhà khoa học, trong thời gian người mẹ mang thai thì người cha mới là người ảnh hưởng lớn nhất đến tình cảm và sự phát triển của trẻ. Con có thể không là người bố tuyệt vời nhất thế giới nhưng hãy là người bố tuyệt vời nhất trong lòng những đứa con. Bố bảo: “Phụ nữ là để yêu, không phải để hiểu”. Nhưng nếu không hiểu, thì con chẳng thể yêu. Hãy hiểu họ bằng chính trái tim mộc mạc của con.

 

♥ Bố bảo “Phụ nữ là để yêu, không phải để hiểu”, nhưng nếu không hiểu, thì con chẳng thế yêu. Hãy hiểu họ bằng chính trái tim mộc mạc của con. Bố bảo: “Quá khứ là thứ đã qua, hiện tại mới là cuộc sống”. Nếu quá khứ của vợ con có lỗi lầm, đừng chấp nhặt, cũng đừng đay nghiến, vì đồng ý lấy vợ, là con đã chấp nhận tất cả những gì thuộc về cô ấy. Hãy khoan dung và độ lượng. Dù không nói ra nhưng chắc chắn, cô ấy sẽ yêu con đến suốt cuộc đời, một tình yêu bao gồm cả sự biết ơn và tôn trọng.

.

Và cuối cùng bố bảo, cuộc sống luôn thay đổi, con hãy biết trân trọng từng ngày.

 

(st)

Bi hài chuyện “của hồi môn” của các nàng dâu mới

Câu nệ về hình thức hay gia đình muốn “đẹp mặt” với hàng xóm, nhiều nàng dâu mới đã phải khóc dở mếu dở với đủ các cảnh huống bi hài quanh chuyện của hồi môn.

 

Những món "của hồi môn" đôi khi trở thành thước đo giàu sang trong đám cưới
Những món “của hồi môn” đôi khi trở thành thước đo giàu sang trong đám cưới (ảnh minh họa).

 

Của hồi môn được coi là một chút kỷ niệm của gia đình hai bên dành tặng cho cặp dâu rể trong ngày trọng đại của cuộc đời. Trong quan niệm của một vài người, của hồi môn còn là “bộ mặt” của gia đình trong lễ cưới của con cái. Vì thế nên dù nhà có nghèo đến đâu đi nữa thì vẫn phải sắm đủ lệ bộ cho con đem về nhà chồng. Quá câu nệ về hình thức, không ít nàng dâu mới đã phải lâm vào cảnh khóc dở mếu dở với đủ chuyện bi hài về “của hồi môn”.

Lấy chồng đã 3 năm nhưng Hoàn (Hoài Đức, HN) vẫn không thể nào quên ngày cưới nhớ đời. Rục rịch chuẩn bị đám cưới ngót nghét một năm trời, gia đình hai bên thuộc hàng có điều kiện nên cả bố mẹ chồng và bố mẹ đẻ đều muốn chuẩn bị một chút quà kỷ niệm nhỏ cho đôi dâu rể. Sau lễ ăn hỏi, hai bà mẹ cùng đi đặt kiềng và nhẫn vàng, dự định sẽ trao tặng cho các con trong đám cưới.

Biết chuyện, hai vợ chồng Hoàn đều hỉ hả vì được biết là số vàng hai bên cho cũng kha khá, chắc mẩm sẽ để dành được một khoản “đậm” để lo cho những dự tính tương lai sau này. Riêng Hoàn thì chưa gì đã “mát mặt” với bạn bè và đặc biệt là mấy cô bạn đồng nghiệp cùng công ty. “Kiểu gì họ cũng được một phen lác mắt ghen tị khi nhìn thấy số của hồi môn rủng rỉnh của mình trong đám cưới” – Hoàn nghĩ thầm.

Người tính không bằng trời tính. Trước hôm rước dâu, Hoàn bỗng nghe thấy tiếng bố mẹ kêu ầm ỹ lên khi đem số vàng ra kiểm tra lại. “Ông bà cẩn thận khi đặt làm còn khắc một dòng chữ nhỏ ở mặt sau của kiềng và nhẫn vàng. Đến tận lúc đó mới phát hiện ra tên của hai vợ chồng mình bị viết sai. Sợ con đeo vào sẽ gặp đen đủi nên ông bà tức tốc mang ra cửa hàng kêu họ sửa lại. Nhưng người ta bảo đêm hôm không có thợ làm nên phải ngày mai mới lấy được, trong khi sáng sớm mai mình đã lên xe hoa về nhà chồng” – Hoàn kể lại tình huống thót tim mà mình gặp phải ngay trước đám cưới.

Chẳng còn cách nào khác, Hoàn vừa bực mình vừa buồn khi nghĩ đến cảnh tay không về nhà chồng. Đúng 30 phút trước khi nhà trai đến, một bà cô họ hàng đã nảy ra một ý: dùng vàng giả thế chỗ số vàng thật, coi như “lấp chỗ trống”, tránh để đám cưới mất vui. “Quả thực là mình chưa khi nào nghĩ rằng đám cưới lại cho mình cảm giác thót tim giống như xem phim hành động đến thế. Lúc mẹ mình lên trao vàng cho con gái, mình căng thẳng đến tim đập chân run, mắt láo liên nhìn quanh chỉ sợ ai phát hiện ra thì đúng là không biết nên giấu mặt vào đâu nữa. Thành ra đến lúc lên xe dâu, mình thậm chí chả có chút mảy may nào hồi hộp của một cô dâu mới nữa” – Hoàn tâm sự.

Lo lắng suốt quãng đường về, vừa xấu hổ không dám tiết lộ cho chồng biết, về đến nhà chồng, Hoàn chỉ sốt sắng mong cho lễ cưới sớm kết thúc để được lên phòng “trút gánh nặng”. Vừa tiễn người khách cuối cùng ra về, Hoàn phóng như bay lên phòng, chốt cửa và gói gọn chỗ vàng “của hồi môn”, nhét cẩn thận dưới đáy chiếc túi xách. Cả tối tân hôn, Hoàn lờ đi khi chồng nhắc đến số vàng cưới và bảo muốn giữ lại.

“Mãi đến hôm sau, nhận được số vàng cưới hàng xịn trong tay thì mình mới dám vứt đống vàng giả ra thùng rác. Cũng may là đám cưới diễn ra suôn sẻ, không mảy may một ai biết về bí mật này, trừ mấy người họ hàng nhà mình. Xem lại đống ảnh chụp hôm cưới, nhìn bộ mặt lo lắng đến nghệt ra của mình, ai cũng phải buồn cười nhưng chỉ nghĩ đơn giản là do sắp về nhà chồng chứ chắc chẳng ai nghĩ nó lại bắt nguồn từ chuyện của hồi môn buồn cười thế này đâu” – Hoàn cười vui vẻ cho biết.

Cũng là dâu mới nhưng hoàn cảnh gia đình có chút khó khăn chứ không được dư dả như Hoàn, Mai (Quảng Ninh) từng trải qua phút tủi phận khi “đi tay không về nhà chồng”. Gia đình làm nông, phía dưới Mai lại có 2 em nhỏ đang tuổi ăn tuổi học, nên Mai cũng bàn bạc với chồng tương lai chuẩn bị đám cưới giản dị, bớt nỗi lo chi phí cho bố mẹ. Hiểu hoàn cảnh của vợ, chồng Mai cũng đồng ý sẽ tiết kiệm đến hết mức có thể để đám cưới vẫn đầy đủ thủ tục mà vui vẻ.

Chuyện chẳng có gì đáng nói nếu như bố mẹ chồng tương lai không quá quan trọng về hình thức. Kinh tế có khá giả hơn nhà Mai nhưng cũng không phải thuộc hạng đại gia gì, nhưng cả hai ông bà đều công tác tại phường, nên chủ trương là kiểu gì đám cưới con cũng phải tổ chức rình rang để làng xóm “còn trông vào mà nể”.

Nói là làm, tất cả những khâu không cần thiết trong lễ ăn hỏi và lễ cưới mà vợ chồng Mai cắt đi thì ông bà lại bới thêm vào, thậm chí còn làm cầu kỳ hơn so với dự tính. Biết nhà Mai khó khăn, nên trước đám cưới, bố mẹ chồng tương lai có gọi Mai vào hỏi chuyện. Sau một hồi bàn đi tính lại, ông bà quyết định sẽ mua một chiếc dây chuyền nhỏ cho con dâu mang về đeo lúc hành lễ ở nhà gái, đương nhiên phần lễ của bên nhà trai vẫn có đầy đủ. Ái ngại nhưng vì không muốn phật lòng bố mẹ chồng tương lai, Mai cũng miễn cưỡng đồng ý dù trong lòng chẳng vui vẻ gì.

 

Của hồi môn
Mỗi lần có ai nhắc đến “của hồi môn” là hai vợ chồng Mai lại giật mình thon thót (ảnh minh họa).

“Lúc mình mang chiếc dây chuyền vàng về, bố mẹ mình buồn lắm, mẹ mình rơm rớm nước mắt và bảo bố mẹ khổ tâm lắm vì không lo được cho đám cưới của con tươm tất. Hôm cưới, mặt mẹ mình buồn rười rượi, mình để ý thấy còn thi thoảng lấy tay chấm nước mắt. Âu cũng vì hai chữ sỹ diện cả nên bên nhà mình cũng phải chịu thiệt thòi. Nhà mình từ trước đến nay sống hiền lành nên cũng không muốn đôi co, nhất là trong việc trọng đại cả đời của con cái. Hôm cưới, nhạc nhẽo tưng bừng mà nhà gái thì buồn, nhà trai thì hỉ hả, trái ngược hoàn toàn luôn” – Mai buồn bã kể lại.

Đám cưới xong xuôi, đến khi tính toán lại thì nhà trai bị “lỗ” nặng do chi tiêu quá tay. Bố mẹ chồng đã già, lương ba cọc ba đồng nên toàn bộ số nợ nần đều dồn cả vào con trai và con dâu gánh vác. “Mấy hôm bí tiền, hai vợ chồng phải đem số vàng hồi mồn đi bán hết cả. Sau đó, vợ chồng nai lưng cày kéo kiếm tiền mà nợ vẫn hoàn nợ. Suốt một thời gian, mình bị ám ảnh về tiền bạc, đám cưới. Mỗi lần có ai nhắc đến của hồi môn là hai vợ chồng giật mình thon thót” – Mai chia sẻ.

T.H

Mẹ – đâu phải của riêng anh…

Mẹ – đối với em đó còn là sự kính trọng, là nghĩa vụ của người con dâu, của một đứa con trong gia đình, và rộng lớn hơn – đó là chữ “Hiếu” mà em sẽ chia sẻ cùng anh trong cuộc đời này.

 

Mẹ không chỉ của riêng anh (ảnh minh họa)
Mẹ không chỉ của riêng anh (ảnh minh họa)

 

Quen biết em lâu như vậy rồi, thời gian yêu nhau tính ra cũng ngót 5 đầu ngón tay, anh phải hiểu rằng em là đứa con biết lấy chữ “Hiếu” làm trọng. Anh đã chọn em, đã cho em được chân thành gọi anh là “chồng chưa cưới”, thì cũng đã đến lúc anh nên để em được gọi bác là “Mẹ” – theo đúng nghĩa của phận làm con.

Mấy hôm mẹ nằm viện, chẳng may anh lại phải đi công tác xa nên không thể đến chăm sóc bà hằng ngày. Hôm đưa chìa khóa nhà cho em, anh nói: “Thỉnh thoảng, nếu rảnh thì em qua nhà nấu cơm cho mẹ giùm anh nhé, mẹ anh khá kén ăn, anh sợ bà không quyen với đồ ăn trong viện.…”.

Có một bài thơ của nữ thi sĩ Xuân Quỳnh mà em rất thích Mẹ của anh: “Phải đâu mẹ của riêng anh. Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi. Mẹ tuy không đẻ không nuôi. Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong. Ngày xưa má mẹ cũng hồng. Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau. Bây giờ tóc mẹ trắng phau. Để cho mái tóc trên đầu anh đen. Đâu con dốc nắng đường quen. Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần. Thương anh thương cả bước chân. Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao…”

Lúc đó, em chỉ lặng gật đầu, nhưng trong thâm tâm – thực sự lúc đó em đã chạnh lòng. Có lẽ với bất kỳ người con gái nào cũng vậy chứ không chỉ riêng em mới có cảm giác đó. Anh lo lắng cho mẹ, và phải chăng anh cũng đang lo em không thể tận tụy vào chăm sóc bà, sợ rằng em sẽ không thể phục vụ bà tốt bằng anh?

Một người con gái sắp làm vợ, làm con dâu mà người chồng sắp cưới của cô ta lại tỏ ra không tin tưởng, không an tâm với lòng chân thành và khả năng chăm sóc gia đình, liệu có cô gái trưởng thành nào sẽ không chạnh lòng?

Và…“mẹ anh”, cái từ mà anh vô tình buông lơi khi nói với em – phải chăng đó là khoảng cách, là sự phân biệt ? Em là vợ sắp cưới của anh, và bà sẽ sớm là mẹ của em mà! Thậm chí, ngay cả khi chưa chính thức kết hôn thì em cũng đã sớm coi bà là mẹ.

Ngày thứ hai của chuyến công tác, anh lại dặn em thật kỹ:

– Em à, buổi sáng em cho mẹ ra ngoài đi bộ một chút – ở nhà mẹ vẫn quen thế rồi, với cả nhớ cho mẹ uống sữa nhé! bà thích sữa không đường.

Những điều đơn giản đó em sẵn sàng có thể chủ động làm được mà (?!)

Từ lâu rồi, anh và mẹ tự chăm sóc cho nhau, luôn chỉ quen với cuộc sống của hai người, nên anh càng lo lắng – điều đó em hiểu. Nhưng tại sao anh lại tỏ ra khách sáo khi để em chăm sóc mẹ? Em sẵn sàng đến chăm bà thường xuyên, đó là điều cần, nên và phải làm của đứa con dâu tương lai, nhất là khi anh lại đang vắng nhà.

Lẽ đời đã đúc rút, liệu mấy ai có thể lo lắng, biết yêu thương cha mẹ một cách thực lòng hơn những đứa con ruột rà? Nhưng anh à, em sẽ là con dâu của mẹ, là con cái trong nhà, mà người ta vẫn thường nói: “con gái là con người ta, con dâu mới thật mẹ cha mua về”. Em yêu anh, yêu tất cả những gì thuộc về anh. Nhưng anh ơi, mẹ – đối với em đó còn là sự kính trọng, là nghĩa vụ của người con dâu, của một đứa con trong gia đình, và rộng lớn hơn – đó là chữ “Hiếu” mà em sẽ chia sẻ cùng anh trong cuộc đời này.

Từ xưa đế nay, vẫn lắm chuyện “mẹ chồng – nàng dâu” chẳng hay ho gì, nhất là ở cái thời buổi vàng thau lẫn lộn như bây giờ thì con dâu đanh đá với mẹ chồng là chuyện không mấy lạ lùng nữa. Và ngay cả chuyện con dâu rất mực yêu thương mẹ chồng, coi mẹ chồng như mẹ đẻ cũng sẽ là chuyện khó… Nhưng em đã chọn anh, quyết định bước vào gia đình anh – gia đình vốn từ lâu chỉ có hai người. Em đủ chín chắn để hiểu về nghĩa vụ, trách nhiệm và tình yêu để có thể bảo vệ cuộc sống đó.

Theo An Ninh Thủ Đô

Hãy buông nhau ra, anh nhé!

Anh à, bây giờ em cũng chẳng biết phải nói như thế nào nữa. Em thích anh, em yêu anh mất rồi đấy.

 

Tình yêu gia đình số phận
Tình yêu gia đình số phận – Ảnh minh họa

 

Anh lúc nào cũng nói muốn nghe em nói 2 câu nói đó, rằng anh đã mong chờ được nghe em nói câu ấy từ khi gặp em.

Đúng là em chưa từng nói với anh như vậy nhưng em đã nghĩ thế và tự nhủ với mình như thế.

Em không dám nói với anh những điều đó là vì em sợ. Em sợ sau câu nói ấy, chúng ta sẽ đều đi quá giới hạn. Dù sao thì em vẫn đang có 1 gia đình cần em vun vén, chăm sóc. Và anh cũng sắp đón thêm 2 em bé xinh xắn đáng yêu nữa.

Lúc nào anh cũng trêu em: bọn đàn ông xung quanh em nhiều thế kia, làm sao anh chống chọi được? Nhưng anh không thấy sao, anh chỉ cần là anh, ngồi bên cạnh em và lắng nghe em nói bằng tất cả sự chân thành của anh, vậy là anh đã tự loại tất cả những đối thủ kia khỏi cuộc đua rồi…

Em đã khóc khi anh nói anh thấy mình bồi hồi, luống cuống khi ở bên cạnh em, được hẹn hò với em.

Khi chúng ta mới quen nhau anh đã nói nếu đến một lúc nào đó anh thực sự có tình cảm với em, anh sẽ tự điều chỉnh lại bản thân mình ngay. Thì anh ạ, đã đến lúc rồi đấy. Em nghĩ ngay từ bản thân em ra, em khuyên anh đừng nên chơi sổ xố với hạnh phúc gia đình.

Em không biết phải định nghĩa tình cảm giữa anh và em như thế nào, chỉ biết rằng nếu chúng ta cứ tán tỉnh nhau như thế này, em sẽ không vượt qua được đâu…Vì em đã yêu anh, yêu anh rất nhiều rồi!

Anh à, em muốn lắm một lần được anh ôm vào lòng, được nhắm mắt dù chỉ là 1 phút thôi trong vòng tay ấm áp và yên bình ấy. Nhưng lúc nào em cũng cố gắng để không thể hiện cảm xúc trước anh, để anh không biết rằng em yêu anh.

Em đã nghĩ rất nhiều, mình có yêu nhau bao nhiêu đi nữa thì cũng không thể được ở bên nhau, không thể công khai hạnh phúc của mình, đúng không anh?

Anh có nhớ hôm buổi trưa chúng mình vào ăn ở Lê Duẩn không? Chị chủ cửa hàng đã hỏi em: hai vợ chồng ăn gì? Câu hỏi ấy khiến em ngượng nhưng cũng đau lòng quá anh ạ! Không lẽ người ngoài thấy mình đẹp đôi thật vậy sao?

Có chăng, em sẽ cứ cố mạn phép được gọi anh là tình nhân, tình nhân yêu dấu của em trong những ngày tưởng chừng như em sắp bị cuộc sống quật ngã. Chỉ thế thôi là đủ anh nhỉ?!

…Em ước gì mình gặp nhau lúc anh chưa ràng buộc, và em chưa thuộc về ai… Nhưng số phận này đã an bài cho anh và em những cuộc đời riêng. Thôi thì, hãy buông tay nhau và xoá mọi kí ức về nhau anh nhé!

Em xin lỗi…