All posts by admin

Đau Khổ Vì Chồng Bất Lực

Thiếu thốn đời sống vợ chồng khiến tôi có nhiều suy nghĩ lệch lạc về sex. Đôi lúc, nỗi khao khát còn lớn hơn cả tình yêu. Và tôi chỉ ước mình có thể bỏ trốn để lao vào một người đàn ông khác. Anh cũng hiểu được tâm trạng đó của tôi nên ngày càng ích kỷ và ghen tuông.

 

Đau khổ vì chồng bất lực
Đau khổ vì chồng bất lực – Ảnh minh họa

Trong khi nhiều gia đình khác có lẽ đang đi chơi, đang có những ngày tụ tập bên người thân trong kỳ nghỉ dài thì tôi lại cô đơn buồn tủi trong chính ngôi nhà mình với cái thai ngày một lớn lên trong bụng.

Hai năm kết hôn, tôi luôn phải gặm nhấm một mình với một bí mật khủng khiếp về chồng tôi, về cuộc hôn nhân của chúng tôi mà chưa dám hé môi nói với ai nửa lời. Và giờ, sau chuỗi ngày bi kịch dài của mình, tôi không còn muốn là nhân vật chính trong cái bí mật ấy của chồng tôi nữa.

Nhớ lại đêm tân hôn cách đây 2 năm của mình, tôi đã cố tình diện chiếc váy ngủ quyến rũ nhất và háo hức đón chờ lần đầu tiên của cả hai vợ chồng. Nhưng sáng ra, tôi vẫn là gái còn trinh.

Tôi đã khóc vì tủi thân không được chồng chạm đến. Sự thờ ơ lãnh cảm của chồng mới cưới đêm tân hôn khiến tôi thấy mình bị xúc phạm. Chẳng lẽ tôi không đủ xinh đẹp và hấp dẫn trong mắt anh? Hay anh gay, là kẻ bất lực nên cưới tôi để che mắt thiên hạ?

Thế mà ngày còn hẹn hò, tôi cứ nghĩ anh trong sáng đàng hoàng. Nếu sinh lý có vấn đề thì tại sao anh chưa từng thổ lộ với tôi.

Nhưng anh phủ nhận tất cả những hoài nghi đó. Anh chỉ nói tạm thời đang mắc phải chút vấn đề và sẽ nhanh chóng hồi phục. Anh cũng khóc và xin tôi chờ đợi anh.

Tháng đầu sau hôn nhân, chúng tôi chung sống như bạn bè. Vẫn yêu, vẫn chăm sóc, vẫn ngủ chung giường nhưng không hề có tiếp xúc cơ thể. Điều đó khiến tôi ức chế và bí bách. Tôi thèm được chồng ân ái.

Từ bé đến lớn, tôi chỉ biết lao đầu vào học hành dưới sự thúc ép của bố mẹ. Tôi chưa từng được tự do tụ tập bạn bè, chưa từng được chọn trang phục theo ý muốn, chưa từng được theo đuổi sở thích cá nhân. Tôi chưa từng được sống cho riêng mình.

Vì thế, 2 năm sau khi học xong đại học, tôi lấy chồng. Đây cũng là cuộc hôn nhân do bố mẹ tôi sắp đặt. Song, lần đầu gặp anh, tôi cũng có rất nhiều thiện cảm. Anh đẹp trai, có một vị trí công việc tốt và đặc biệt là con trai người bạn thân của bố mẹ tôi.

Vì thế, ngày cưới, tôi vui mừng vì sắp được giải phóng, được bước vào một đời sống có tình dục, có cuộc sống có tự do. Nhưng rồi thực tế lại không như ý muốn. Tôi thấy mình như đang bước từ một nhà tù này sang một nhà tù khác.

Ban ngày, anh là một người đàn ông năng động, đầy nhiệt huyết với công việc. Anh cũng luôn thể hiện yêu thương và chiều chuộng tôi trước mặt bố mẹ và bạn bè. Nhưng ban đêm, anh trốn tránh chuyện ấy với vợ bằng cách làm việc đến 2-3h sáng. Hoặc nếu có đi ngủ sớm, anh cũng trơ như một khúc gỗ.

Tôi đã khuyên anh chia sẻ với tôi để cùng nhau đi chữa bệnh nhưng anh khăng khăng từ chối và quả quyết mình đang trong quá trình điều trị. Không chỉ mang bệnh tật, anh còn không có một chút nỗ lực hay tỏ ý muốn gần gũi vợ.

Anh bảo tôi chờ đợi nhưng sự kiên nhẫn của tôi chỉ có giới hạn. Tôi không còn muốn làm tu sĩ khi nhu cầu sinh lý cứ lớn dần và áp lực sinh con từ hai bên gia đình ngày một tăng lên.

Tôi dọa nếu anh không ngủ với tôi thì tôi sẽ ngoại tình. Anh sợ mất tôi nên thề thốt sẽ cố gắng làm tròn nghĩa vụ làm chồng.

Lần đầu tiên của chúng tôi xảy ra khiến tôi mất hết ý niệm về tình dục. Chúng tôi “yêu” trong sự nhăn nhó, trách móc khổ sở của anh. Tôi hoàn toàn không cảm nhận được một chút hưng phấn nào.

Từ đầu đến cuối chỉ có mình tôi là người cầm cương, hay không muốn nói là hoàn toàn tự biên tự diễn. Tôi biết vấn đề sinh lý anh mắc phải là rất lớn. Nhưng ngặt nỗi, sĩ diện và tự trọng của anh còn lớn hơn thế. Vậy nên anh đã van xin, yêu cầu, thậm chí đe dọa tôi giữ bí mật.

Thiếu thốn đời sống vợ chồng khiến tôi có nhiều suy nghĩ lệch lạc về sex. Đôi lúc, nỗi khao khát còn lớn hơn cả tình yêu. Và tôi chỉ ước mình có thể bỏ trốn để lao vào một người đàn ông khác. Anh cũng hiểu được tâm trạng đó của tôi nên ngày càng ích kỷ và ghen tuông.

Không có sex nên tôi mắc chứng bốc hỏa như phụ nữ tiền mãn kinh. Chúng tôi thường xuyên cãi cọ. Lúc tức giận, tôi không ngần ngại gọi anh là “đồ bất lực”. Còn anh cũng không tiếc lời mắng tôi “lăng loàn”.

Cứ phải lâu lắm vợ chồng tôi mới sex một lần. 2,3 lần mỗi tháng cũng đã là quá nhiều. Lần sex nào cũng bắt đầu bằng việc trách móc, kết thúc bằng nước mắt và không hề có một chút cảm giác.

Hơn một năm sau đó, cuối cùng tôi cũng may mắn thụ thai được. Từ lúc đó tới giờ, chồng cắt mọi khoản ân ái gần gũi và để mặc tôi “tự xử”. Thoát được cảnh vợ chồng mà chồng tôi vui mừng như gỡ được một gánh nặng. Điều đó khiến tôi tủi thân vô cùng.

Đáng khinh và bi kịch hơn nữa là ngay cả anh cũng không tin vào khả năng có con của mình. Anh hoài nghi và thường xuyên dày vò chất vấn tôi vì không cho rằng tôi đang mang thai con anh.

Những ngày tháng tôi mang bầu, anh đay nghiến tôi như thể tôi là hạng đàn bà chung chạ. Nhu cầu cơ bản là được sex của tôi cũng bị anh châm biếm nguyền rủa. Anh còn khăng khăng một mực sẽ thử ADN khi con chào đời.

Có lúc, nhìn lại quãng thời gian sống cùng nhau, tôi giật mình vì chưa hề có một ngày vui trọn vẹn. Từ lúc tôi phát hiện ra chồng yếu sinh lý cũng là lúc tôi phải chịu đựng sự giam hãm, ích kỷ và bạc nhược. Tôi đã bỏ ra 1/3 cuộc đời để sống như ý muốn của bố mẹ. Nay tôi không còn muốn cam chịu thêm nữa. Tôi chỉ muốn sống cho bản thân mình.

Tôi muốn ly hôn, muốn tự do để được là chính mình. Nhưng con tôi sắp chào đời. Mà trẻ con thì phải có gia đình. Không chỉ thế, bố mẹ tôi sẽ không thể chịu đựng nổi cú sốc khi con gái mẫu mực của họ lại làm mẹ đơn thân chỉ sau 2 năm hôn nhân. Còn mối quan hệ giữa gia đình anh và gia đình tôi vẫn rất tốt đẹp vì thông gia 2 bên vốn là bạn bè thân của nhau nữa?

Đã rất nhiều ngày tôi cố đặt mình và họ lên bàn cân nhưng vẫn không thể quyết định được. Tôi không muốn tổn thương chồng và bố mẹ, không muốn con mình lớn lên trong cảnh thiếu cha. Nhưng đồng thời, tôi cũng không muốn chôn vùi mọi thứ khi bản thân chỉ ở độ tuổi 26.

Hôm nay, những suy nghĩ đó cứ lòng vòng quanh quẩn không lối thoát khiến tôi vô cùng đau khổ. Xin những người ngoài cuộc hãy cho tôi một lời khuyên. Chỉ còn hơn 1 tháng nữa là con tôi chào đời rồi. Tôi có nên bắt đầu kể cho bố mẹ chồng và bố mẹ đẻ nghe bí mật khủng khiếp 2 năm sống chung của vợ chồng tôi không? Tôi có nên tìm cách sống cho bản thân mình ngay từ bây giờ?

Bố Của Con Gái

Có một người bố bắt xe hơn 600 cây số, nghỉ phép về nhà…rồi không nghỉ ngơi một chút nào chạy xe hơn 50 cây số nữa ra cùng con gái, chẳng là con gái bố đang sắp bước vào kì thi khó khăn nhất trong cuộc đời mà, bố phải ra với con gái bố, phải động viên cho con gái bố chứ….

 

Ngày của Cha - Ảnh minh họa
Ngày của Cha – Ảnh minh họa

Có một người bố chưa một lần dự sinh nhật cùng con, chưa một lần thổi cùng con gái một cây nến trong ngày sinh nhật, chỉ vì hơn mười tám năm con gái được sinh ra trên đời thì cũng bằng ấy thời gian người bố ấy lặn lội không sót một công trường nhà máy nào để cho con một cuộc sống tốt đẹp hơn, để con gái có thể bằng bạn bằng bè, để con gái không phải thua kém bạn đồng trang lứa..

Có một người bố, duy nhất một lần đánh con chỉ vì con ngủ gật trên bàn học, chỉ một lần, bố đánh con, lại làm con đau, đôi mắt con sưng mọng vì trận đòn của bố… B ố suốt ngày lao động vất vả, tay đao tay búa, bố đâu biết chỉ một cái bạt tai của bố lại khiến con gái yêu của bố đau đến như vậy, để rồi bố chạy khắp nơi nào mật gấu, nào thuốc xông, nào thuốc nhỏ mắt… Tất cả những gì bố có thể làm được là bố cố gắng để cho con gái bố, không để con gái bố đau…và chưa một lần nào nữa bố đánh con dù lỗi con phạm phải to gấp mấy lần cái lúc con ngủ gật trên bàn…

Có một người bố, trong lúc khó khăn nhất, trong lúc phải nghỉ làm vì không có việc, chỉ vì con gái bố đạt được giải trong kì thi học sinh giỏi, chỉ muốn mua cho con chút gì đó, bố đã mượn xe của ông nội…đi chạy xe ôm suốt cả buổi chiều chỉ để kiếm tiền mua cho con hai lát cá thu…ấy vậy mà sao con không biết, đủng đỉnh không thèm đặt đũa, trách bố sao không mua thịt gà cho con….lúc đó con đâu biết bố đã phải nuốt nước mắt vào lòng….

Có một người bố luôn để tấm hình hai con gái cưng vào nơi trang trọng nhất của ví tiền, của vali đi làm, bố còn dán cả vào trong số nhật kí giờ làm nữa, vì bố luôn nhớ tới con gái rượu và con gái bia của bố mà…

Có một người bố luôn hạnh phúc khi nhà mình có hai con vịt giời, luôn tươi cười tự hào về con gái bố, ừ công nhân đấy, nông dân đấy nhưng con gái bố vẫn có thể vào học trường chuyên của thị trấn, để rồi, khi con gái đạp xe đi học phía trước, bố lại đạp theo sau để an tâm là con gái bố không gặp chuyện gì trên đường trong những ngày mưa bão….

Có một người bố, chưa được tốt nghiệp cấp ba đâu, nhưng vẫn luôn kiểm tra bài tập của con gái, luôn nhắc nhở con gái phải học thật chăm chỉ để không phải sống khổ cực như bố mẹ… người bố đó đã khóc khi đọc được bài văn con gái viết khi cô giáo cho đề bài viết về người thân… một bài văn nhận một con 7, bình thường như bao bài văn khác, nhưng đối với bố đó là cả niềm vui lớn lao… vì con gái viết về bố, về tất cả những gì con gái biết về bố, nhưng con gái bố nào đâu biết đâu, bố con gái đã khóc vì nó…

Có một người bố bắt xe hơn 600 cây số, nghỉ phép về nhà…rồi không nghỉ ngơi một chút nào chạy xe hơn 50 cây số nữa ra cùng con gái, chẳng là con gái bố đang sắp bước vào kì thi khó khăn nhất trong cuộc đời mà, bố phải ra với con gái bố, phải động viên cho con gái bố chứ….

Có một người bố, ngày tiễn con gái đi xa hết kiểm tra vali lại gọi điện cho nhà xe…bố sợ con gái của bố chậm giờ..bố chỉ dặn con gái một điều “ra ngoài con chịu thiệt đi một tí nhưng đừng để ai nói gì mình con nhé!” và đó là câu nói mà con gái luôn mang theo bên mình…Và còn nhiều điều nữa về bố, mà con gái không thể kể hết ra, cũng như không thể nói thành lời…

Một người bố, có thể với tất cả mọi người nó cũng như bao người bố khác trên đời, nhưng đối với con gái…đó là cả một khoảng trời mà không bao giờ con gái quên …

Bố của con gái, một người đàn ông như bao người đàn ông khác, nhưng chẳng có một từ ngữ nào có thể nói lên được hết niềm tự hào của con gái dành cho người. Bố là niềm tin, là hạnh phúc, là nơi mà con gái tìm đến những lúc con vấp ngã trên đường đời, là bóng cây mát mẻ mỗi trưa hè con tìm về đợi gió, là chiếc ô che chắn cho con….

Bố! Con gái luôn biết, bố luôn mang trong lòng một nỗi mặc cảm về mình. Bố không là ông này ông nọ, bố không thể là sếp này sếp kia…Bố chẳng thể một tay cho chúng con đầy đủ như bao lứa bạn bè ở quê. Nhưng mà, từ lúc sinh ra, chúng con đã hiểu được tất cả những nỗi nhọc nhằn và cả tình yêu thương bố dành trọn cho chúng con…

Ai bảo sinh con gải ra chẳng được nhờ bố nhỉ? Ai bảo nhất thiết là phải có con trai nối dõi đâu phải không bố. Tất cả những gì bố dành cho mẹ, cho con, và cả em con nữa…đó là những thứ thiêng liêng cao cả nhất mà duy chỉ có một người bố mới dành cho chúng con thôi!!

Con gái rất yêu bố, con gái nhớ bố, con gái thương bố rất nhiều!!! Đêm lạnh, con nằm trong chăn ấm nệm êm, nhưng con biết ngoài kia, bố vẫn đang phải vật lộn với mưu sinh cuộc sống, vẫn hằng ngày hằng giờ làm việc, chỗ bố nằm là những tấm ván ghép tạm, chăn bố đắp là chiếc áo sờn hết cả đường chỉ…Con gái hứa, sẽ không phụ lòng của bố, sẽ học hành thật giỏi giang và thành công trong cuộc sống!

Bố thân yêu!

Người Tình Hay Con Đĩ

Người yêu tôi bây giờ là một người đơn giản, cô ấy không quá hiền và cũng chẳng có cá tính dữ dội mấy, cô ấy không tự design một món quà cho tôi, không bất ngờ đến trước cửa nhà tôi trao cho tôi một nụ hôn, không nhét một cái gối to vào bụng và tưởng tượng rằng chúng tôi sắp có con… không, cô ấy không làm những điều mà người yêu trước của tôi làm.

Cô ấy chỉ đơn giản gọi cho tôi một cú điện thoại mỗi ngày. Nếu muốn đi chơi với tôi, cô ấy sẽ lên kế hoạch trong vòng mấy ngày trước. Đến ngàyValentine cô ấy tặng tôi một miếng chocolate hình trái tim, trơn bóng không như miếng chocolate mà người yêu trước của tôi tự làm, có tên tôi và tên cô ấy trên đó.

 

Người Tình hay Đĩ - Ảnh minh họa
Người Tình hay Đĩ – Ảnh minh họa

Có thể có sự khác biệt quá lớn trong cách yêu của hai người và cho dù biết rằng người yêu trước của tôi yêu tôi một cách dữ dội hơn thì tôi cũng không dám sống trong tình yêu ấy, tôi sợ sẽ bị nhấn chìm điều tôi cần là một tình yêu đơn giản, có thể dẫn đến hôn nhân thì càng tốt. Sau khoảng 2 tháng chia tay, tôi vẫn nhớ cô ấy nhiều lắm, tôi không thể bắt gặp cô ấy trong hình hài người yêu mới nên tôi thường tự thần ra một mình, người yêu mới của tôi thấy vậy cũng hỏi thăm nhưng cũng chỉ là hỏi thăm cho qua chuyện, cô ấy không quan tâm nhiều đến điều mà tôi đang nghĩ.

Bất ngờ một hôm. Tôi nhận được tin nhắn của người yêu cũ.

“Anh thế nào rồi? Anh có được hạnh phúc không?”

Tôi reply ngay sau đó.

“Không hạnh phúc lắm! Nhưng giản đơn là được, anh cần nó…”

Một lúc lâu tôi không thấy cô ấy reply.

Tay tôi vẫn cầm điện thoại, vẫn chờ một dòng tin nhắn. Một lúc,một lúc lâu nữa. Tôi không chịu được nữa, tôi phải gọi lại, phải nghe bằng được giọng của cô ấy. Bất chợt, tôi chưa kịp bấm số thì điện thoại của tôi reo. Số của cô ấy, tay tôi run như lần đầu tôi bấm số làm quen với cô ấy.

– Em à, có chuyện gì không? Tôi cố lạnh lùng.
– Mình làm người tình anh nhé…
– Vậy là sao?
– Anh không cần phải yêu em chỉ cần anh đến bên em những lúc anh cần em có được không anh?
– Ừ

Tôi biết tôi ừ là vì tôi còn quá yêu cô ấy và tôi không có cảm giác tội lỗi mấy với người yêu mới đơn giản là vì tình yêu mới không có gì đặc biệt, nổi trội.

Chúng tôi gặp nhau ở một quán cà phê nhỏ và đầy hoa cúc cắm ở xung quanh các vách tường.
– Anh tưởng em thích các quán cà phê có gam màu trầm cơ mà?
– Ồ, quen em lâu như vậy mà anh cũng không biết là em dễ thay đổi hơn là một cái lật tay sao?

Tôi cười, cô ấy vẫn hóm hỉnh như vậy, vẫn duyên dáng như vậy.
Chúng tôi về nhà của cô ấy, yêu nhau cũng khá lâu rồi nhưng thực ra tôi chưa bao giờ lên nhà cô ấy, tôi chỉ đứng tiễn cô ấy ngoài cổng khu chung cư, cô ấy bảo cô ấy chỉ sống một mình nên không muốn đàn ông lên, sợ lắm chuyện phát sinh, tôi bật cười, tôi đâu đến nỗi dê như thế, mà bây giờ là thời đại gì rồi mà cô ấy còn sợ chuyện đó. Vậy mà bây giờ,cô ấy chủ động mời tôi lên nhà.

Mọi người hàng xóm và bác bảo vệ già có vẻ quí cô ấy, người mỉm cười, người chào cô ấy, riêng bác bảo vệ thì nháy mắt với cô ấy một cái.
– Con bé này. Thế là cũng chịu dẫn người yêu lên nhà rồi hả?

Cô ấy cười nụ
Nhà của cô ấy quá rộng đối với người ở một mình, chúng tôi ngồi uống nước, nói chuyện, bất chợt, cô ấy cố ý dựa vào ai tôi, tôi ôm lấy vai cô ấy, chúng tôi ngồi lặng một lúc, rồi cô ấy kéo khuôn mặt tôi lại thật gần, thật gần tôi vẫn còn nghe rõ. Lúc nụ hôn buông lơi lần đầu, cô ấy tựa trán cô ấy vào trán tôi thì thầm: “Em nhớ anh đã từng nhớ không chịu nổi”. Tôi hôn cô ấy mãnh liệt hơn.Và chuyện đó đã xảy ra. Đó là lần đầu của hai chúng tôi.

Người ta bảo hạnh phúc xuất phát từ tình yêu chân thực thường không thể đi đôi với thực tế cuộc sống. Nhưng trong tôi vẫn tham lam, vẫn muốn có cả hai, tôi cần một người tình như cố ấy,nhưng tôi lại cần người yêu như người yêu tôi,và tôi chấp nhận sự thoả hiệp của chính mình.
CON ĐĨ…..
– Anh có biết định nghĩa của người tình không??? Cô ấy nói trong tư thế nằm sấp và tay chống cằm.
– Không, cũng chưa bao giờ anh suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này.
– Một người tình thì kém xa một người yêu và hơn con đĩ một tẹo.
– Con đĩ… em nói nghe kinh quá.

Cô ấy không nói gì thêm, chỉ cười.

Chúng tôi duy trì quan hệ được hơn một năm. Đó là khoảng thời gian hạnh phúc… nhưng lý trí của tôi vẫn đè bẹp hạnh phúc thực tại này. Có lẽ tôi sinh ra đã vậy. Không có từ mơ mộng mang tên cuộc sống. Tôi quyết định cưới vợ, không phải cô ấy mà là người yêu mới của tôi.

Khi tôi nói chuyện này với cô ấy, cô ấy không hề biểu lộ chút ngạc nhiên, thậm chí cô ấy còn lạnh lùng nói:
– Anh này… anh không tính giá cả cho những lần chúng ta quan hệ hay sao???

Tôi giật mình, tôi nghĩ cô ấy nói đùa…tôi cười xoà

Mặt cô ấy đột nhiên nghiêm lại:
– Em nói nghiêm túc đấy. Không có gì là không có giá đâu.

Tôi không tin vào đôi tai mình nữa. Hoá ra tôi yêu nhầm một con đĩ mất rồi. Tôi vẫn cố cười.
– Bao nhiêu hả em?
– Tuỳ tâm anh thôi…
– OK! Mai anh sẽ mang đến, hôm nay anh không mang nhiều tiền.

Hôm sau, tôi mang một phong bì tiền gồm 2000$ đến nhà cô ấy.Trong đó tôi còn để kèm mảnh giấy “Gửi em đĩ thân yêu, thế này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ thì bảo anh đưa thêm nhé, cảm ơn em đã vui vẻ cùng anh, à mà với mấy thằng khác em đừng đòi trọn gói như thế nhé, xong ca nào dứt điểm ca ấy đi”.Tôi biết tôi quá cay độc khi viết những dòng ấy nhưng tôi quá tức giận.

Cô ấy không liên lạc với tôi nữa. Cuối năm, chỉ còn 3 tháng nữa là cuối năm, tôi chuẩn bị cho lễ cưới.
Tôi và vợ tôi sống lặng lẽ, đời sống tâm hồn hay chăn gối đều không sâu sắc.Được gần một năm, tôi phát hiện ra cô ấy ngoại tình, không đau khổ, giằng xé, chỉ hơi ngạc nhiên… Chúng tôi chia tay nhau trong sự thoả thuận ngầm rằng chưa có con cái quả là một điều may mắn.

Tôi bắt đầu nhớ đến người yêu cũ.Cô ấy thế nào rồi, có chồng chưa, hay vẫn là một con đĩ bao trọn gói.
Tôi quyết định đến thăm nhà cô ấy. Đứng ngoài cửa tôi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, có lẽ cô ấy đã có gia đình, ít nhất tôi cũng không phải ngại vì sợ phải bắt gặp cảnh cô ấy đang nằm với một người đàn ông khác.

Tôi gõ cửa. Một người phụ nữ ra mở cửa.
– Anh hỏi ai?
– Cho tôi hỏi Thư có nhà không?

Cô ấy không nói gì, lẳng lặng mời tôi vào uống nước. Xong đâu đấy cô mới chậm rãi kể chuyện.
– Cách đây gần một năm chính vì đứa bé này, con bé Thư nhà tôi đã đánh đổi chính mạng sống của nó.

Tôi đau nhói trong tim.
– Thư chết rồi hả chị? Chị không đùa chứ? Tại sao hả chị?
– Ừ! Hồi đó, bác sĩ khuyên nó là phá cái thai đi, nó bị bệnh tim, sinh con rất nguy hiểm, nhưng nó nhất quyết không chịu.
Tôi bàng hoàng, thì ra đây là sự thật. Sự thật đến chói tai và nhói lòng. Tôi ngồi thừ một lúc rồi bất chợt lên tiếng.
– Vậy bố đứa trẻ đâu?
– Con Thư nó là người đặc biệt, nó luôn làm những điều không ai đoán trước được, và có lẽ bố đứa trẻ là điều mà nó cũng muốn giữ kín. Nhưng tôi có một tấm hình nó giữ, hình như là của người đó, và hình như, đó là cậu. Đúng rồi, bây giờ tôi mới để ý, hình như đúng là cậu.

Chị dẫn tôi vào phòng Thư. Căn phòng vẫn nguyên cách trang trí. Những kỉ niệm xa xăm ùa về thấm đẫm nước mắt. Chị mở một hòm nhỏ và cầm ra một bức ảnh. Đúng rồi, đây là ảnh tôi, tôi nhớ hồi yêu nhau cô ấy xin tôi một bức ảnh để cài vào ví. Chị đưa thêm cho tôi một phong bì.

– Đây là tiền của Thư đưa tôi, bảo khi nào con nó lớn thì đưa cho con nó, nó đề phòng nếu nó sinh con mà không may ra đi, tôi cũng khá ngạc nhiên, nó có dư tiền trong tài khoản vậy mà nó phải cần 2000$ trong phong bì này đưa cho con nó là sao? Tôi nghĩ đó là của bố đứa trẻ. Có lẽ đó là cậu. Tôi nói có đúng không? À, nó còn giữ một bức thư nhỏ, có lẽ là gửi cho cậu, tôi không dám dở ra xem.

Tôi vội vàng dở bức thư màu chữ đã hơi hoen đi một tí. Không phải bức thư dành cho tôi mà là bức thư tôi đã dành cho cô ấy……

“Gửi em đĩ thân yêu, thế này đã đủ chưa? Nếu chưa đủ thì bảo anh đưa thêm nhé, cảm ơn em đã vui vẻ cùng anh, à mà với mấy thằng khác em đừng đòi trọn gói như thế nhé, xong ca nào dứt điểm ca ấy đi”

Hình như là tôi đã nhầm con đĩ với một người tình. Ầ không, không phải người tình, mà là người yêu, mà cũng chẳng phải, là vợ tôi. Thực sự là vợ tôi!!!

Giá em đừng ghen với tình cũ

Anh và em đều không phải là tình đầu của nhau. Cứ ngỡ sự trưởng thành, chín chắn sẽ giúp chúng mình cập bến đỗ bình yên. Nào ngờ chỉ vì phút bồng bột, em đánh mất anh mãi mãi…

Phút bồng bột - Ảnh minh họa
Phút bồng bột – Ảnh minh họa

Anh đến bên em nhẹ nhàng lặng lẽ như cơn gió, trầm lắng như tính cách của anh, tình yêu chúng mình trôi qua êm ả. Anh và em hiếm khi tranh cãi hay giận hờn vu vơ bởi cả hai đều sợ làm người khác tổn thương và sợ những ồn ào đổ vỡ. Vả lại, anh hiền lành ít nói và hay nhường nhịn em.

Hằng ngày, anh đều đặn đón em đi làm, chăm chút cho em từng li từng tí từ bữa ăn đến viên thuốc lúc ốm đau. Em vẫn thường xuyên sang dọn dẹp nhà cửa, sắm sửa áo quần hay các vật dụng giúp anh. Thỉnh thoảng, hai đứa cùng đi du lịch để hâm nóng tình yêu và giải tỏa căng thẳng. Có lẽ chừng ấy cũng đủ làm em cảm thấy mình may mắn và hạnh phúc khi có anh.

Dạo này anh hay lặng lẽ bần thần nhìn về nơi xa xăm và thỉnh thoảng lại lấy cuốn album cũ ra ngắm. Em hỏi thì anh chỉ bâng quơ trả lời: “Tính anh thích suy ngẫm. Không sao đâu em!”. Dù em từng yêu người khác trước anh nhưng lòng em đôi lúc không chịu nổi khi nghĩ mình là người đến sau. Chuyện này như đốm lửa khơi lại quá khứ và em tự hỏi: “Phải chăng anh chưa thể nào quên tình cũ?”.

Em rối bời bởi cảm giác bị sẻ chia, mối nghi ngờ cứ lớn dần. Dù lúc đến với nhau, anh và em đã thành thật mọi chuyện và coi đó như quá khứ đã qua. Em bắt đầu lao vào tìm mọi cách để thử thách anh. Em liên tục kiểm tra điện thoại, lấy mật khẩu email, Facebook của anh để biết mọi liên hệ của anh.

Em còn dùng số điện thoại khác giả vờ làm “người cũ” hỏi thăm mong hàn gắn chuyện xưa. Em đã không còn là em nữa, em lục tung mọi ngõ ngách căn trong phòng nhỏ của anh. Mọi giấy tờ, bưu ảnh, thư từ ngày xưa của bạn bè anh, em đều đem đốt sạch. Em điên cuồng xóa bỏ mọi dấu vết của mối tình đầu của anh dù nó chẳng còn lại gì. Những việc làm của em đều không có kết quả, không có gì chứng tỏ anh còn liên hệ với người yêu cũ nhưng tất cả không qua được mắt anh.

Mọi chuyện tưởng đã êm xuôi khi tâm hồn em bình yên trở lại, nhưng với anh thì không. Anh không phản ứng ngay trước những hành động của em mà một thời gian sau anh tránh gặp em, chỉ gửi cho em bức thư dài. Anh viết rằng tính anh ít nói nên mượn chữ để trải lòng, anh hiểu cảm giác của em nhưng anh thấy buồn khi em không như anh nghĩ: chín chắn, chu đáo và sâu sắc.

Anh giải thích thêm: “Thời gian trước anh thẫn thờ chỉ vì nghe tin bạn gái cũ qua đời vì tai nạn. Anh buồn nhưng không có nghĩa anh không yêu em, em vẫn là hiện tại của anh. Tình yêu muốn bền vững thì phải có niềm tin vào nhau. Anh không thể tiếp tục vì trái tim anh thật sự bị tổn thương…”.

Anh lặng lẽ rời xa em như ngày anh đến. Hai trái tim chúng mình lại lỡ nhịp lần nữa. Em đã mãi lạc mất anh thật rồi. Giá như em trân trọng những gì mình có. Giá như anh bao dung hơn và giá như em đừng thử thách trái tim anh…

Mắt Biếc / Theo Tuổi Trẻ

 

Người yêu lương nghìn đô “đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành”

Dù thu nhập khá, có ô tô riêng, có nhà ở Hà Nội nhưng anh luôn chi li, tính toán trong chuyện chi tiêu. Lấy anh tôi sẽ có được người chồng biết lo toan cho gia đình, chín chắn hay chỉ là phải chịu đựng một ông chồng có tính Grăng-đê?

Tôi năm nay 29 tuổi đang làm kế toán cho một công ty tư nhân ở Hà Nội. Qua mai mối, tôi được người quen giới thiệu cho anh.

Anh là người đàn ông không đẹp trai nhưng cao ráo, công việc ổn định. Là dân tỉnh lẻ nhưng từ thời sinh viên anh đã được ba mẹ mua cho một căn hộ chung cư khá rộng rãi ở quận Hà Đông.

Bằng số tiền tích góp sau nhiều năm đi làm anh cũng tự mua cho mình một chiếc ô tô riêng.

Nói qua một chút về bản thân tôi, tôi được mọi người nhận xét là xinh xắn, tốt nghiệp đại học tôi cũng tự tìm được công việc ưng ý. Mặc dù vậy, điều kiện gia đình tôi không bằng gia đình anh và hiện tại tôi cũng đang phải ở nhà thuê.

Tưởng như tôi đã tìm được nửa hoàn hảo của mình nhưng càng ngày anh càng bộc lộ tính chi li đến tằn tiện của anh.

Ki bo - Ảnh minh họa
Ki bo – Ảnh minh họa

Lương cứng của anh là 15 triệu, nhiều tháng có thưởng thêm nên thu nhập của anh thường trên 20 triệu, gấp đôi mức lương của tôi vì vậy trong tư tưởng của anh lúc nào cũng cho rằng tôi là “chuột sa chĩnh gạo”, yêu được con người vừa có công việc ngon lành lại có nhà ở Hà Nội.

Nhiều lần ngồi trên xe anh, anh lại nói nửa đùa nửa thật: “Nhất em rồi, lấy chồng ở Hà Nội mà chẳng phải lo nhà cửa, xe cộ gì. Bạn anh đầy đứa chưa có nhà đi ở trọ nay chuyển mai đi vất vả lắm”.

Mặc dù thu nhập khá nhưng anh chi tiêu rất tằn tiện. Nhiều khi đang giờ làm, tôi lại nhận được tin nhắn “cầu cứu” của anh. Thường là anh nhờ mua gấp cho anh thẻ cào điện thoại vì anh “đang có việc gấp” không mua được.

Dù mỗi lần chỉ phải mua thẻ 100 – 200 nghìn nhưng những tin nhắn nhờ cậy như trên lặp lại với tần suất thường xuyên nhiều lần khiến tôi rất khó chịu vì mỗi lần như thế tôi đều phải xin sếp chạy ra ngoài mua thẻ.

Khi khuyên anh chuyển sang trả sau thì anh chống chế: “Trả sau lại gọi vô tội vạ không kiểm soát được. Thằng Hoàng (em họ đang ở nhờ nhà anh) nó thấy anh trả sau rồi toàn lấy gọi chùa cho bạn gái mà tiền chả chịu share gì”.

Có lần, đi ăn bò nầm nướng ở một quán vỉa hè vào buổi tối. Trên bàn nhân viên quán có để sẵn đĩa dưa chuột, củ đậu… Trong lúc chờ nhân viên mang đồ ăn ra tôi hồn nhiên ăn củ đậu thì anh ngăn lại bảo “cái này nó cũng tính tiền đấy em ạ”.

Tôi mặc kệ lời anh nói, cứ chén tì tì, đến lúc tính tiền anh làu bàu: “Đấy đã bảo mà, một đĩa củ đậu mà nó chém những 15 nghìn, em xem này”. Anh tỏ vẻ khó chịu mặc dù hóa đơn buổi ăn hôm đó chỉ trị giá 280 nghìn.

Tôi cũng là phụ nữ suy nghĩ khá song phẳng về khoản “tình phí”. Từ khi yêu anh, tôi chưa bao giờ đòi hỏi quà cáp đắt tiền, mỗi lần đi ăn chung, nếu hôm này anh trả thì hôm sau tôi sẽ chủ động trả.

Nhưng lần nào tôi thanh toán tiền thì anh rất vui vẻ còn lúc nào anh trả tiền thì anh có vẻ khó chịu, luôn miệng kêu đắt.

Anh làu bàu: “Có 2 bát bún cá mà hét 80 nghìn, cá này chắc toàn cá chết mua rẻ từ mấy bà bán ế ngoài chợ rồi về tẩm gia vị chiên lên chứ có gì mà chém ác thế”. Vừa ăn xong bát bún nghe câu nói của anh tôi chỉ chực buồn nôn.

Anh mua ô tô nhưng ít khi dùng, từ khi yêu tôi, anh thường xuyên mượn xe của tôi để đi (tôi đi vespa). Nhà trọ gần công ty nên tôi đi bộ để đi làm, nên việc anh mượn xe thường xuyên tôi cũng vui vẻ để anh đi.

Nhưng mỗi lần đưa xe cho anh mượn tôi đều đổ xăng đầy bình nhưng khi anh trả thì xăng đã đến vạch đỏ. Nhiều lần không để ý tôi đã phải dắt bộ vì hết xăng giữa đường. Tôi bức xúc thì anh lại chống chế: “Anh bận quá”, “Lúc anh đi qua cây xăng thì đông quá anh lại ngại chờ lâu”…

Lần gần đây nhất là tôi nhắn tin bảo qua nhà anh chơi. Anh nhắn lại là tiện qua chơi thì mua cho anh cái chăn mỏng đắp mùa hè theo kiểu mà anh ưa thích. Khi đến anh hỏi giá và tôi bảo là 450 nghìn.

Anh xuýt xoa: “Sao em mua đắt thế anh thấy trên mạng rao có 400 nghìn thôi”. Đang háo hức được anh khen là chọn màu đẹp thì anh bảo “Trừ vào tiền lần trước anh trả tiền sửa xe cho em nhé”. Tôi choáng váng.

Tuần trước khi chúng tôi đi chơi xa thì xe hỏng giữa đường, vào quán sửa hết 500 nghìn. Lúc ấy không mang theo nhiều tiền mặt, anh đã đứng ra trả cho tôi. Tôi chưa có dịp trả lại anh thì anh đã nhanh chóng giải quyết “khoản nợ” đó bằng cách này.

Nhiều lần giận dỗi xuất phát từ cách chi tiêu, liên quan đến tiền nong. Đây là vấn đề tế nhị tôi rất ngại đề cập với người yêu. Mỗi lần tôi nói anh đều chống chế: “Anh làm thế là để tiết kiệm cho tương lai của chúng ta” rồi “Em không biết quý trọng đồng tiền”…

Tôi thấy rất phân vân, nhiều bạn bè tôi e ngại “Còn yêu nhau mà tính toán thế sau lấy nhau về có lẽ hắn còn đếm tiền lẻ cho mày đi chợ”.

Nhưng ngoài những điểm trên anh là con người có điều kiện kinh tế vững vàng, chững chạc lại có chí tiến thủ nhưng liệu với những điều ấy tôi có được hạnh phúc khi đến với anh?

 

Lê Hiếu

Yêu từ xa

Hôm nay đã là ngày thứ ba trong chính sách “tuần cấm vận” của hai đứa mình: không gặp mặt, không đi chơi, chat yahoo hay video cũng không nốt, chỉ “được phép” thỉnh thoảng nhắn cho nhau một cái tin hay một cuộc điện thoại ngắn ngủi. Anh thực sự thấy hình như mình đang “đi tu toàn tập”. Ai bảo mình đang yêu nhau cơ chứ, phải cố thôi!

Yêu từ xa qua tin nhắn
Yêu từ xa qua tin nhắn

Hôm nay trời trở gió se se lạnh, lại thêm mưa phùn khiến anh càng nhớ những giây phút ấm áp ôm em trong lòng. Được ôm em và nhìn nụ cười rạng rỡ của em là giây phút anh cảm thấy rất hạnh phúc. Tuy mình ở cách nhau không quá xa, chỉ khoảng gần hai tiếng ngồi xe bus thôi thế mà hai kẻ si tình lại phải “xa nhau” như thế này sao?

Mỗi sáng thức dậy, anh lại nhận được một tin nhắn của em: “Anh ơi, dậy thôi! Ngày mới tốt lành anh nhé!” Bất giác, anh mỉm cười, nhìn vào từng dòng tin nhắn, trả lời lại em hoặc lấy máy gọi lại cho em. “Ơi anh!” – Giọng em nhẹ nhàng và dịu dàng quá! Anh thấy lòng mình thật ấm áp! Cũng có khi anh ngủ quên, hoặc mệt quá không muốn dậy, mãi gần trưa mới nhận tin nhắn của em. Chỉ biết nhắn lại: “Em của anh, em đi ăn trưa đi nhá, không được lười lại ăn mỳ gói đâu đấy!” Em gần như ngay lập tức reply lại, không trách móc, không giận dỗi vì em biết thói quen ngủ nướng của anh, nhất là đang trong giai đoạn tương đối rảnh rỗi này. “Vâng, em biết rồi, anh ăn ngon miệng nhé!” Anh biết, cũng có khi em lại lười hay để tiết kiệm thời gian làm việc mà không đi ăn. Ngốc ơi, thương ngốc quá!

Nhiều khi em hỏi, dạo này anh lười nhắn tin lắm nhé, toàn thấy gọi trực tiếp thôi. Anh cười: “Thì anh muốn nghe thấy giọng nói của em mà!”, còn em thì thích nhắn tin hơn vì “Em muốn lưu lại những tình cảm tốt đẹp của hai đứa mình.” Nghe đều có lý, em nhỉ? Anh đi tập thể thao mỗi buổi chiều cũng không quên gọi cho em, hoặc chúc em buổi tối vui vẻ. Anh tưởng tượng ra cảnh em đang tất bật với bài vở, công việc, không có thời gian tham gia hoạt động nào, ít nhất là môn chạy bộ hay đánh cầu lông mà em yêu thích, lòng anh lại như nghẹn lại. Em đang cố gắng vì ngày hai đứa gặp lại nhau!

Tối đến. Lên mạng. Anh tìm kiếm trên danh sách bạn bè nickname của em, hoặc là nó tối thui, hoặc là ở trạng thái bận, không sáng vàng rực rỡ như mọi khi. Anh chỉ dám nhìn đó thôi, không dám “nhảy vào” nói chuyện với em, với người mà mình yêu thương. Lặng lẽ. Một lúc sau, em thoát nick, “bỏ” lại anh một mình bơ vơ, cô đơn trong thế giới ảo. Công việc. Bài vở. Em đang cố gắng hết sức rồi! Và cứ thế, anh mở hết trang báo này đến trang báo khác, đọc hết tin tức này đến tin tức khác, hận một nỗi không thể lao ngay đến bên em được.

Em ơi, anh nhớ em rồi đấy! Em thường nhắc anh phải đi ngủ sớm, 12g đêm là muộn nhất anh nhé! Anh cầm điện thoại, buồn buồn nhắn cho em: “Em ơi, khuya rồi, em nghỉ sớm đi! Ngủ ngon tình yêu của anh!”. “Vâng, anh cũng ngủ ngon nhé, anh của em!”. Anh biết, sau tin nhắn đó là em lại lao vào công việc như con thiêu thân. Em mệt mỏi, em gầy đi rồi đấy. Em cần nghỉ ngơi! Uớc gì anh có thể giúp em được phần nào. Rồi anh lại chìm vào giấc ngủ, để sáng mai thức giấc điều đầu tiên anh bắt gặp là tin nhắn đầy yêu thương của em.

Em ơi, bao giờ cho hết “tuần cấm vận” này nhỉ. Anh thực sự rất nhớ em!

 

RGH

Chồng ‘ăn chả’, tôi cũng ‘ăn nem’

Sau đợt tập huấn trở về, chúng tôi nhắn tin hỏi han nhau, tôi thấy nhớ người đó vô cùng. Cứ thế chúng tôi lao vào nhau như điên dại, người đó cho tôi cảm giác hạnh phúc mà tôi chưa hề có được ở chồng, từ sự quan tâm dù là nhỏ nhất, chưa bao giờ làm cho tôi buồn.

Ông ăn Chả Bà ăn Nem
Ông ăn Chả Bà ăn Nem

Tôi năm nay 30 tuổi, có chồng và một con trai 8 tuổi. Cuộc sống của tôi vốn rất hạnh phúc trong 2 năm đầu, sau có những mâu thuẫn với mẹ chồng và em chồng nên tôi thường xuyên than phiền với anh. Chồng tôi rất thương và sợ mẹ nên tôi luôn phải sống trong chịu đựng. Anh chỉ khuyên tôi nên cố gắng sống chứ không có cách nào giúp tôi thoát khỏi những rắc rối đó.

Đời sống tình dục của tôi cũng không được mãn nguyện. Anh chỉ một mình hưởng hạnh phúc ấy, không cần biết cảm xúc của tôi ra sao. Có khi tôi chuẩn bị cho một buổi tối rất lãng mạn và hạnh phúc, anh lại từ chối với lý do mệt. Tôi phát hiện anh có người khác sau một lần đọc được tin nhắn từ điện thoại của anh.

Điều tra ngầm tôi biết anh và cô ấy đã đi quá giới hạn cho phép. Tôi rất đau khổ, hận anh, nghĩ sẽ trả thù anh vì tôi rất trẻ, xinh đẹp nên cũng có rất nhiều người đàn ông thích. Tôi chẳng bao giờ để ý đến họ vì chỉ yêu chồng. Nghĩ là thế nhưng thấy anh hối hận và chăm sóc mẹ con tôi nên lại quên ngay ý định đó. Sự việc diễn ra cách đây 4 năm, tôi đã quên đi quá khứ, tưởng chừng như thế là xong, ai ngờ số phận lại không buông tha tôi.

Trong một chuyến tập huấn 10 ngày, tôi ngồi cùng một người kém 3 tuổi. Chúng tôi chỉ nói chuyện xã giao, càng nói chuyện tôi và người đó càng thấy hợp về thói quen như: cùng đeo đồng hồ tay phải, cùng đọc báo từ cuối lên, cùng mặc quần áo của một hãng nổi tiếng. Khi nói chuyện người đó hay nhìn tôi rất lâu và cười, nụ cười làm tôi thấy vui.

Người đó gọi tôi bằng chị, sau đợt tập huấn trở về, chúng tôi vẫn nhắn tin hỏi han nhau, tôi thấy nhớ người đó vô cùng. Bất ngờ là người đó cũng nói rất nhớ tôi, nhớ nụ cười ánh mắt của tôi. Cứ thế chúng tôi lao vào nhau như điên dại, người đó cho tôi cảm giác hạnh phúc mà tôi chưa hề có được ở chồng, từ sự quan tâm dù là nhỏ nhất, chưa bao giờ làm cho tôi buồn. Tôi giận dỗi điều gì người ấy tìm mọi cách làm lành, lúc đầu tôi nghi ngờ tình yêu này, dần dần đã tin những lời người đó nói.

Có những hôm người đó đi 30 km chỉ để gặp tôi 5 phút. Người đó đang có vợ sắp cưới, nhưng bảo việc cưới vợ là nghĩa vụ và trách nhiệm, còn người yêu là tôi. Ngày cưới người ta tôi như chết, tôi thay số điện thoại, nhưng mỗi khi lắp sim cũ vào lại thấy bao nhiêu tin nhắn nói vẫn yêu tôi, không thể rời xa. Tôi lại tin vào những lời nói đó.

Biết bao nhiêu lần định chia tay vì cảm thấy tội lỗi với gia đình, có lỗi với vợ người ta, nhưng người đó không chịu và chính bản thân tôi thấy việc rời xa cũng khó quá. Cho đến hôm nay, gần một tháng không gặp nhau, người đó nhắn tin và gọi điện rất nhiều nhưng tôi không trả lời. Tôi muốn dừng lại trước khi quá muộn dù vẫn rất nhớ.

Ngày nào người đó cũng nhắn khoảng 15 tin nhắn kể cả tôi không nhắn lại với những lời lẽ rất ngọt ngào, cầu xin tôi đừng như thế nữa. Tôi đang giao động, muốn dừng lại nhưng có lẽ suốt đời này không quên được. Tôi phải làm sao để giữ vững lập trường, để có thể quên đi những điều tôi đã sai lầm. Mong các bạn hãy giúp tôi, xin cảm ơn các bạn rất nhiều.

Liên

Anh tìm mọi cách né đám cưới

Ban đầu anh bảo công việc không ổn định, sau thì nói bố phản đối, rồi em gái tôi mới cưới, nhà có hai chị em lấy chồng cùng năm sợ không tốt.

Tôi năm nay 24 tuổi, đã đi làm và anh 25 tuổi, vừa học liên thông cuối tuần vừa đi làm. Tôi và anh yêu nhau được gần một năm. Hai đứa đã về nhà nhau ra mắt và cũng xác định chuyện lâu dài. Mấy lần về nhà anh, tôi cũng đến nhà họ hàng mà không thấy có ý kiến phản đối hay mọi người có ý chê trách tôi điều gì. Cả hai đều xác định là cuối năm nay cưới.

Gần đây công ty anh gặp một số khó khăn nên phá sản. Anh đang phải làm thêm mấy việc linh tinh. Chúng tôi ít có thời gian gặp nhau nhưng tôi cũng hiểu và thông cảm cho anh. Mấy hôm trước anh có nói với tôi, không thể cưới nhau trong năm nay được vì công việc của anh như vậy. Lấy nhau bây giờ mà có con cũng khổ và bảo tôi đợi anh 2 năm nữa.

Anh bảo tôi cứ suy nghĩ kỹ rồi trả lời. Sau mấy ngày suy nghĩ, tôi trả lời anh rằng: “Thật sự em vẫn muốn cưới trong năm nay, khổ thì em có thể chịu cùng anh. Mình từ từ mới sinh con cũng không sao. Em sợ phải chờ đợi lâu, vì không ai có thể biết trước điều gì. Mình cứ để thêm 1-2 tháng nữa xem tình hình công việc như thế nào rồi quyết định sau.

Tránh né đám cưới
Tránh né đám cưới – Ảnh minh họa: Inmagine.

Lúc này anh lại bảo là năm nay chưa được vì đầu năm vừa rồi em gái em mới cưới, nhà có hai chị em cưới cùng một năm, sợ làm ăn không tốt. Hơn nữa, bố anh cũng phản đối hai đứa đến với nhau vì tôi công việc không ổn định. Anh bảo định nói từ lâu nhưng sợ tôi buồn, không dám nói và anh muốn kéo dài thời gian để thuyết phục bố. Nhưng cũng bảo tôi đừng hy vọng nhiều ở anh mà hãy nghĩ đến tương lai của mình. Anh không muốn tôi sau này phải khổ, hối hận khi đã yêu anh. Anh nói rất yêu tôi nhưng vì công việc như vậy, bố lại phản đối nên xin lỗi vì thời gian qua đã làm tôi buồn và suy nghĩ nhiều như vậy. Anh không nói hẳn nhưng có lẽ anh muốn chia tay tôi.

Thực sự tôi rất yêu anh. Tôi không muốn xa anh lúc này. Tôi phải làm thế nào đây? Thật ra tôi và anh xác định đám cưới nên có thời gian ở cùng nhau, tôi và anh đã đi quá giới hạn. Tôi nói với anh rằng tôi sẽ cùng anh trải qua giai đoạn này và hai đứa cùng cố gắng thuyết phục bố anh. Tôi phân vân không biết những gì anh nói với tôi có đúng không? Tôi chỉ sợ đây là cái cớ để anh rời xa tôi. Tôi không biết phải làm như thế nào nữa.

Hultra Nguyễn

Từ người yêu, tôi thành người thứ ba

Đang yêu tôi, anh nghe lời cha mẹ cưới một người cùng quê. Anh bảo: ‘Đợi anh, anh sẽ sớm chia tay người đó, một năm thôi em!’.

Người yêu bỏ rơi
Người yêu bỏ rơi – Ảnh minh họa: Inmagine.

Tôi biết mình yêu anh đến dường nào, và anh cũng yêu tôi, nhưng bỗng chốc tôi từ người đầu tiên của anh trở thành kẻ thứ ba, cướp hạnh phúc người khác. Nghe lời cha mẹ, anh đi cưới một người cùng quê. Tôi nghe tin như hụt hẫng, một năm trước anh yêu tôi và một năm sau anh lấy cô gái ấy, cả bầu trời tối đen trước mặt tôi.

Tôi và anh chia tay nhưng vẫn còn lưu luyến nhắn tin, gọi điện thoại nói chuyện cùng nhau. Rồi thời gian trước khi anh lấy vợ, tôi hận anh lắm nhưng không hiểu vì sao tôi lại không kiềm chế được cảm xúc. Và anh cùng tôi lại làm người yêu của nhau, hạnh phúc cùng nhau.

Mấy tháng trước khi anh lấy vợ, tôi không hề liên lạc với anh. Mặc dù thời gian đó anh gọi điện thoại bảo: “Nhớ em, nhớ từng kỷ niệm của hai đứa. Hãy đợi anh, anh sẽ sớm chia tay người đó, một năm thôi em”. Tôi biết là không thể nhưng lại tin vào điều mơ hồ ấy. Tôi ngốc đến mức độ như vậy, mù quáng.

Rồi anh cũng đám cưới, cuối năm tôi hay tin vợ anh có thai. Một lần mắt tôi như tối đen lại, cả bầu trời trong tôi sụp đổ. Tôi hận anh, căm thù con người ấy, người đã làm tôi đau từ lần này đến lần khác. Và giờ đây, trái tim tôi vẫn nhớ về anh, không chấp nhận một người nào khác. Dù nhớ nhưng tôi không chấp nhận anh, và không ngờ anh lại đối xử với tôi như vậy. Giờ đây có lẽ tôi không tin vào bất cứ thứ tình yêu ai dành cho mình.

 

Cách dạy con của bà mẹ phương Tây

Dâu Tây dạy con, mẹ chồng đại khai nhãn giới” với mong muốn chia sẻ cùng độc giả cách dạy con ở tuổi lên 3 của một bà mẹ nước ngoài.

Con trai tôi du học, sau khi tốt nghiệp thì định cư tại Mỹ, và đã kiếm cho tôi cô con dâu người Tây tên Susan. Hiện giờ, cháu trai Peter đã 3 tuổi. Mùa hè năm nay, con trai đăng ký visa “thăm người thân”. Thời gian 3 tháng tôi lưu lại Mỹ, con dâu Tây Susan có cách giáo dục con cái làm tôi đây – người mẹ chồng – phải đại khai nhãn giới.

Không ăn thì cứ nhịn đói

Mỗi buổi sáng, sau khi Peter thức dậy, Susan để phần ăn sáng lên bàn và bận rộn làm việc khác. Peter sẽ tự mình leo lên chiếc ghế, uống sữa, ăn bánh sandwich, sau khi ăn no, nó sẽ tự về phòng của mình, tự tìm quần áo trên tủ, rồi tự lấy giày, tự mình mặc lên. Bất kể chỉ mới 3 tuổi thôi, vẫn chưa phân biệt rõ ràng mặt trái hay mặt phải của bít tất, giày trái hay giày phải.

Có một lần, Peter lại mặc ngược chiếc quần lên người, tôi vội vàng chạy đến muốn thay lại cho cháu, nhưng đã bị Susan cản lại. Nó nói, nếu cảm thấy không thoải mái tự cháu sẽ cởi ra, và mặc lại; nếu nó không cảm thấy không có gì là không thoải mái, vậy thì tùy. Và nguyên ngày đó, Peter mặc cái quần ngược đó chạy tới chạy lui, Susan như không thấy gì hết.

Một lần nữa, Peter ra ngoài chơi với cháu nhà hàng xóm, chưa được bao lâu thì nó chạy thở hổn hển về đến nhà, nói với Susan: “Mẹ ơi, Lusi nói cái quần của con mặc ngược rồi, đúng không? Lusi là con nhà hàng xóm, năm nay 5 tuổi. Susan mỉm cười nói: “Đúng vậy, con có muốn mặc lại không?” Peter gật gật đầu, tự mình cởi quần ra, xem tỉ mỉ rồi, bắt đầu mặc lại. Từ lần đó về sau, Peter không bao giờ mặc ngược quần nữa.

Tôi đã không kiềm được mà nhớ lại, cháu gái ngoại của tôi lúc 5 – 6 tuổi chưa biết dùng đũa, lúc học tiểu học còn chưa biết cột dây giày, và bây giờ đang theo trung học dạng ký túc xá, mỗi cuối tuần là đem một đống quần áo dơ về nhà.

Có một buổi trưa, Peter giận dỗi, không chịu ăn cơm. Susan la rầy mấy câu, Peter giận hờn đẩy khay cơm xuống đất, thức ăn trên khay rớt đầy trên đất. Susan nhìn Peter, giọng nói nghiêm khắc: “Xem ra con đúng là không muốn ăn thật! Nhớ lấy, từ giờ đến sáng mai, con không được ăn gì hết.” Peter gật gật đầu, kiên quyết trả lời: “Yes!” Và tôi chợt cười thầm, hai mẹ con này cứng đầu như nhau!

Buổi chiều, Susan bàn với tôi, nhờ tôi nấu cho bữa tối. Tôi lại thầm nghĩ, nhất định Susan thấy sáng nay cháu không ăn gì hết, nên muốn buổi tối cháu ăn ngon và nhiều hơn. Tôi bèn trổ tài nấu ăn, làm món sườn chua ngọt mà Peter thích nhất, món tôm, và còn dùng mì Ý để làm món mì kiểu Việt Nam mà Peter rất thích, người nhỏ nhỏ như thế mà có thể ăn được một tô lớn.

Bắt đầu bữa cơm tối, Peter vui mừng nhảy lên ghế ngồi. Susan đến lấy đi dĩa và nĩa của con, nói: “Chúng ta giao ước rồi phải không, hôm nay con không được ăn gì hết, chính con cũng đồng ý rồi đó”. Peter nhìn nét mặt nghiêm túc của người mẹ, “òa” lên khóc, vừa khóc vừa nói: “Mẹ ơi, con đói, con muốn ăn cơm”. “Không được, nói rồi là phải giữ lời”. Susan không một chút động lòng. Tôi thấy đau lòng muốn thay cháu cầu xin, nói đỡ lời dùm, nhưng thấy ánh mắt ra hiệu của con trai tôi. Nhớ lại lúc mới đến Mỹ, con trai có nói với tôi: “Ở nước Mỹ, lúc cha mẹ giáo dục con cái, người ngoài không nên nhúng tay, bất kể là trưởng bối cũng không ngoại lệ”. Không còn cách nào, tôi chỉ còn giữ im lặng mà thôi. Bữa cơm đó, từ đầu đến cuối, Peter tội nghiệp chỉ ngồi chơi với chiếc xe mô hình, mắt trừng trừng nhìn ba người lớn chúng tôi ăn như hổ đói. Đến đó tôi mới biết dụng ý của Susan khi nhờ tôi nấu. Tôi tin rằng, lần sau, trong lúc Peter muốn giận hờn quăng liệng thức ăn, nhất định sẽ nghĩ đến kinh nghiệm bụng đói nhìn ba mẹ và bà nội ăn cao lương mỹ vị. Bụng đói không dễ chịu tí nào, huống chi là đối mặt với món mình thích ăn.

Buổi tối, tôi và Susan cùng đến chúc Peter ngủ ngon. Peter cẩn thận dè dặt hỏi: “Mẹ ơi, con đói lắm, giờ con có thể ăn món Việt không?” Susan mỉm cười lắc đầu, kiên quyết nói: “Không!”. Peter nuốt nước miếng, lại hỏi: “Vậy để con ngủ dậy rồi khi mở mắt con được ăn chứ?” “Đương nhiên được rồi”, Susan thật dịu dàng khẽ đáp. Peter đã cười tươi hẳn ra.

Sau bài học này, Peter rất tích cực ăn cơm, nó không muốn vì “tuyệt thực” mà lỡ bữa ăn ngon, và chịu cực hình bụng đói. Mỗi lần nhìn thấy Peter ngoạm từng phần lớn thức ăn, lúc miệng và mặt dính đầy thức ăn, tôi lại nhớ đến cháu ngoại, hồi bằng tuổi Peter; mấy người cầm tô cơm đí theo sau đuôi nó, dỗ dành, mà nó còn chưa chịu ngoan ngoãn ăn, mà còn ra điều kiện: ăn xong chén cơm mua một kiện đồ chơi, ăn thêm một chén thì mua thêm một kiện đồ chơi…

Ăn miếng trả miếng

Có một lần, chúng tôi dắt Peter ra công viên chơi. Rất nhanh, Peter đã cùng hai cô bé chơi nấu ăn với nhau. Cái nồi nhỏ bằng mủ, cái xẻng nhỏ, cái thau nhỏ, những cái chén nhỏ xếp đầy trên đường. Bất ngờ, Peter tinh nghịch cầm cái nồi bằng nhựa lên, đập rất mạnh lên đầu một cô bé. Cô bé bần thần một lúc trước khi oà khóc thật lớn. Cháu gái kia thấy tình hình vậy cũng òa khóc theo. Đại khái, Peter cũng không nghĩ đến hậu quả nghiêm trọng như vậy sẽ xảy ra, đứng qua một bên, trợn mắt nhìn. Susan đi tới. Sau khi hiểu được đầu đuôi sự việc, nó không quát nạt một tiếng, cầm lấy cái nồi ấy, gõ mạnh một cái lên đầu Peter. Peter không phòng bị, té ngã xuống bãi cỏ, khóc nức nở. Susan hỏi Peter: “Đau không? Lần sau có còn làm thế nữa không?” Peter vừa khóc vừa lắc đầu. Tôi tin rằng, lần sau nó sẽ không làm thế nữa.

Cậu của Peter tặng cho cháu một chiếc xe đạp nhỏ, Peter rất thích, khư khư giữ làm bảo bối không cho ai đụng vào. Lusi cô bé trong xóm, là bạn thân của Peter, đã mấy lần thỉnh cầu Peter cho chạy thử chiếc xe nhỏ này, Peter không đồng ý. Một lần, mấy cháu đang chơi chung với nhau, Lusi thừa lúc Peter không để ý, lén lén nhảy lên chiếc xe và đạp mau đi. Khi biết ra, Peter rất phẫn nộ, đến méc mẹ.

Susan đang ngồi nói chuyện và uống café với mẹ của những đứa nhỏ kia, liền mỉm cười trả lời con: “Chuyện của chúng con thì chúng con tự giải quyết, mẹ không xen vào được.” Peter bất lực quay đi. Một lát sau, Lusi chạy chiếc xe về. Vừa thấy Lusi, Peter lập tức chạy tới đẩy bạn té xuống đất, giật lại chiếc xe. Lusi ngồi bệt dưới đất, khóc ré lên. Susan ẵm Lusi dậy và dỗ dành một lát. Rất nhanh sau đó Lusi đã chơi vui vẻ lại với những bạn còn lại. Peter tự mình chạy xe tới lui một lát thì cảm thấy hơi nhàm chán, nhìn thấy những bạn kia chơi thật vui vẻ với nhau nên nó muốn tham gia chung. Nó chạy tới chỗ Susan, lầu bầu thưa: “Mẹ, con muốn chơi với Lusi và tụi nó”.

Susan không đả động gì và trả lời: “Con tự kiếm mấy bạn ấy vậy!” “Mẹ ơi, mẹ đi với con nhen”, Peter thỉnh cầu. “Chuyện này không được rồi, lúc nãy con đã làm cho Lusi khóc, giờ con lại muốn chơi với mọi người, vậy con phải tự đi giải quyết vấn đề”. Peter leo lên chiếc xe và chạy từ từ đến chỗ Lusi, lúc gần đến chỗ, thì nó lại quay ngược đi. Chạy tới lui mấy vòng như vậy, không biết từ lúc nào mà Peter và Lusi lại vui vẻ với nhau, hợp thành nhóm ồn ào.

Dạy dỗ chăm nom con cái là chuyện của cha mẹ

Song thân Susan biết tôi đang ở Mỹ, nên lái xe từ California đến thăm chúng tôi. Nhà có khách tới, Peter rất hào hứng, chạy lên chạy xuống. Nó lấy cái thùng đựng đầy nước, rồi xách đi tới đi lui trong nhà. Susan cảnh cáo nó mấy lần rồi, rằng không được làm nước văng lung tung trong nhà. Peter để ngoài tai. Cuối cùng Peter đã làm nước đổ hết ra nền. Chưa thấy mình làm sai, Peter còn đắc ý dẫm đạp lên vũng nước, làm ướt hết quần áo.

Tôi lập tức chạy đi lấy cây lau nhà để dọn dẹp. Susan giật lại cây lau nhà và đem đưa cho Peter, nói với nó: “Lau sàn cho khô, cởi đồ ướt ra và tự mình giặt sạch”, Peter không chịu vừa khóc vừa la. Susan không nói thêm lời nào, lập tức kéo nó đến phòng trữ đồ, đóng chặt cửa lại. Nghe từ bên trong tiếng khóc hoảng sợ của nó, tim tôi đau thắt lại, rất muốn chạy đến ẵm cháu ra. Bà ngoại của Peter lại cản tôi, nói: “Đó là chuyện của Susan”.

Một lát sau, Peter không khóc nữa, nó ở trong phòng trữ đồ hét thật lớn: “Mẹ ơi, con sai rồi!” Susan đứng ở ngoài hỏi: “Thế giờ con biết phải làm gì chưa?” “Con biết”. Susan mở cửa ra, Peter chạy từ phòng trữ đồ ra, nước mắt đầy mặt. Nó cầm cây lau nhà cao gấp đôi nó ra sức lau cho khô sàn nhà. Sau đó tự cởi quần áo dơ ra, xách trên tay, trần truồng chạy vô nhà tắm, hí hửng giặt đồ. Ông bà ngoại của nó nhìn vào thái độ kinh ngạc của tôi, thích thú mỉm cười. Sự việc này làm tôi cảm động vô cùng.

Ở rất nhiều gia đình Trung Quốc, cha mẹ giáo dục con cái thì thường phát sinh vấn đề “đại thế chiến”. Trẻ luôn luôn được ngoại nuông chiều, nội thì can ngăn, vợ chồng cãi nhau, gà bay chó chạy.

Sau này, tôi và ông bà ngoại của Peter trong khi trò chuyện có nhắc đến chuyện này, một câu họ nói đã gây ấn tượng sâu sắc cho tôi: “Con trẻ là con cái của cha mẹ chúng, trước tiên phải tôn trọng cách giáo dục của cha mẹ”.

Đứa bé tuy còn nhỏ, nhưng thường mang tính nghịch ngợm bẩm sinh. Nếu quan sát thấy các thành viên trong gia đình có mâu thuẫn, nó sẽ nhạy bén lợi dụng sơ hở. Việc này không cải thiện hành vi của nó, và chẳng ích lợi gì cho nó. Ngược lại còn làm cho vấn đề càng nghiêm trọng hơn, thậm chí còn gây ra những vấn đề khác.

Ngoài ra, nếu các thành viên trong gia đình xung đột, không khí gia đình không hòa thuận, trẻ sẽ có cảm giác bất an, sự phát triển tâm lý của nó sẽ bị ảnh hưởng bất lợi. Cho nên, dù ông bà cha mẹ bất đồng về cách giáo dục con cháu, hay là vợ chồng có quan niệm giáo dục khác nhau, cũng không nên để lộ sự mâu thuẫn trước mặt con cái. Ông bà ngoại của Peter ở lại một tuần và chuẩn bị về Cali. Hai ngày trước khi đi, ông ngoại của Peter rất nghiêm túc hỏi con gái mình: “Peter muốn chiếc xe đào đất, ba có thể mua cho nó chứ?”. Susan suy nghĩ rồi nói: “Ba mẹ lần này đã mua cho nó đôi giày trượt băng làm qùa rồi. Đợi đến Noel ba hãy mua chiếc xe đó cho nó!”

Tôi không biết ông ngoại của Peter nói như thế nào với thằng nhóc này, mà sau đó tôi dắt cháu đi siêu thị, nó chỉ tay vào món đồ chơi, khoe: “Ông ngoại nói, đến Noel sẽ mua tặng cháu cái này” với giọng thích thú và mong đợi.

Susan nghiêm khắc với con như vậy nhưng Peter lại yêu thương mẹ hết mực. Khi chơi ở ngoài, cháu hay thu thập một số hoa lá mà cháu cho là đẹp rồi trịnh trọng tặng mẹ. Người ngoài tặng quà cho cháu, cháu luôn gọi mẹ cùng mở quà; có thức ăn ngon, cháu luôn để phần một nửa cho mẹ.

Nghĩ đến nhiều đứa trẻ coi thường và lạnh nhạt đối xử đối với cha mẹ, tôi không thể không kính phục cô con dâu Tây này của tôi. Theo tôi, cách giáo dục con cái của bà mẹ Phương Tây này rất xứng đáng để các bà mẹ Phương Đông như tôi học theo…

(Sưu tầm)