Tag Archives: ki bo

Người yêu lương nghìn đô “đo lọ nước mắm đếm củ dưa hành”

Dù thu nhập khá, có ô tô riêng, có nhà ở Hà Nội nhưng anh luôn chi li, tính toán trong chuyện chi tiêu. Lấy anh tôi sẽ có được người chồng biết lo toan cho gia đình, chín chắn hay chỉ là phải chịu đựng một ông chồng có tính Grăng-đê?

Tôi năm nay 29 tuổi đang làm kế toán cho một công ty tư nhân ở Hà Nội. Qua mai mối, tôi được người quen giới thiệu cho anh.

Anh là người đàn ông không đẹp trai nhưng cao ráo, công việc ổn định. Là dân tỉnh lẻ nhưng từ thời sinh viên anh đã được ba mẹ mua cho một căn hộ chung cư khá rộng rãi ở quận Hà Đông.

Bằng số tiền tích góp sau nhiều năm đi làm anh cũng tự mua cho mình một chiếc ô tô riêng.

Nói qua một chút về bản thân tôi, tôi được mọi người nhận xét là xinh xắn, tốt nghiệp đại học tôi cũng tự tìm được công việc ưng ý. Mặc dù vậy, điều kiện gia đình tôi không bằng gia đình anh và hiện tại tôi cũng đang phải ở nhà thuê.

Tưởng như tôi đã tìm được nửa hoàn hảo của mình nhưng càng ngày anh càng bộc lộ tính chi li đến tằn tiện của anh.

Ki bo - Ảnh minh họa
Ki bo – Ảnh minh họa

Lương cứng của anh là 15 triệu, nhiều tháng có thưởng thêm nên thu nhập của anh thường trên 20 triệu, gấp đôi mức lương của tôi vì vậy trong tư tưởng của anh lúc nào cũng cho rằng tôi là “chuột sa chĩnh gạo”, yêu được con người vừa có công việc ngon lành lại có nhà ở Hà Nội.

Nhiều lần ngồi trên xe anh, anh lại nói nửa đùa nửa thật: “Nhất em rồi, lấy chồng ở Hà Nội mà chẳng phải lo nhà cửa, xe cộ gì. Bạn anh đầy đứa chưa có nhà đi ở trọ nay chuyển mai đi vất vả lắm”.

Mặc dù thu nhập khá nhưng anh chi tiêu rất tằn tiện. Nhiều khi đang giờ làm, tôi lại nhận được tin nhắn “cầu cứu” của anh. Thường là anh nhờ mua gấp cho anh thẻ cào điện thoại vì anh “đang có việc gấp” không mua được.

Dù mỗi lần chỉ phải mua thẻ 100 – 200 nghìn nhưng những tin nhắn nhờ cậy như trên lặp lại với tần suất thường xuyên nhiều lần khiến tôi rất khó chịu vì mỗi lần như thế tôi đều phải xin sếp chạy ra ngoài mua thẻ.

Khi khuyên anh chuyển sang trả sau thì anh chống chế: “Trả sau lại gọi vô tội vạ không kiểm soát được. Thằng Hoàng (em họ đang ở nhờ nhà anh) nó thấy anh trả sau rồi toàn lấy gọi chùa cho bạn gái mà tiền chả chịu share gì”.

Có lần, đi ăn bò nầm nướng ở một quán vỉa hè vào buổi tối. Trên bàn nhân viên quán có để sẵn đĩa dưa chuột, củ đậu… Trong lúc chờ nhân viên mang đồ ăn ra tôi hồn nhiên ăn củ đậu thì anh ngăn lại bảo “cái này nó cũng tính tiền đấy em ạ”.

Tôi mặc kệ lời anh nói, cứ chén tì tì, đến lúc tính tiền anh làu bàu: “Đấy đã bảo mà, một đĩa củ đậu mà nó chém những 15 nghìn, em xem này”. Anh tỏ vẻ khó chịu mặc dù hóa đơn buổi ăn hôm đó chỉ trị giá 280 nghìn.

Tôi cũng là phụ nữ suy nghĩ khá song phẳng về khoản “tình phí”. Từ khi yêu anh, tôi chưa bao giờ đòi hỏi quà cáp đắt tiền, mỗi lần đi ăn chung, nếu hôm này anh trả thì hôm sau tôi sẽ chủ động trả.

Nhưng lần nào tôi thanh toán tiền thì anh rất vui vẻ còn lúc nào anh trả tiền thì anh có vẻ khó chịu, luôn miệng kêu đắt.

Anh làu bàu: “Có 2 bát bún cá mà hét 80 nghìn, cá này chắc toàn cá chết mua rẻ từ mấy bà bán ế ngoài chợ rồi về tẩm gia vị chiên lên chứ có gì mà chém ác thế”. Vừa ăn xong bát bún nghe câu nói của anh tôi chỉ chực buồn nôn.

Anh mua ô tô nhưng ít khi dùng, từ khi yêu tôi, anh thường xuyên mượn xe của tôi để đi (tôi đi vespa). Nhà trọ gần công ty nên tôi đi bộ để đi làm, nên việc anh mượn xe thường xuyên tôi cũng vui vẻ để anh đi.

Nhưng mỗi lần đưa xe cho anh mượn tôi đều đổ xăng đầy bình nhưng khi anh trả thì xăng đã đến vạch đỏ. Nhiều lần không để ý tôi đã phải dắt bộ vì hết xăng giữa đường. Tôi bức xúc thì anh lại chống chế: “Anh bận quá”, “Lúc anh đi qua cây xăng thì đông quá anh lại ngại chờ lâu”…

Lần gần đây nhất là tôi nhắn tin bảo qua nhà anh chơi. Anh nhắn lại là tiện qua chơi thì mua cho anh cái chăn mỏng đắp mùa hè theo kiểu mà anh ưa thích. Khi đến anh hỏi giá và tôi bảo là 450 nghìn.

Anh xuýt xoa: “Sao em mua đắt thế anh thấy trên mạng rao có 400 nghìn thôi”. Đang háo hức được anh khen là chọn màu đẹp thì anh bảo “Trừ vào tiền lần trước anh trả tiền sửa xe cho em nhé”. Tôi choáng váng.

Tuần trước khi chúng tôi đi chơi xa thì xe hỏng giữa đường, vào quán sửa hết 500 nghìn. Lúc ấy không mang theo nhiều tiền mặt, anh đã đứng ra trả cho tôi. Tôi chưa có dịp trả lại anh thì anh đã nhanh chóng giải quyết “khoản nợ” đó bằng cách này.

Nhiều lần giận dỗi xuất phát từ cách chi tiêu, liên quan đến tiền nong. Đây là vấn đề tế nhị tôi rất ngại đề cập với người yêu. Mỗi lần tôi nói anh đều chống chế: “Anh làm thế là để tiết kiệm cho tương lai của chúng ta” rồi “Em không biết quý trọng đồng tiền”…

Tôi thấy rất phân vân, nhiều bạn bè tôi e ngại “Còn yêu nhau mà tính toán thế sau lấy nhau về có lẽ hắn còn đếm tiền lẻ cho mày đi chợ”.

Nhưng ngoài những điểm trên anh là con người có điều kiện kinh tế vững vàng, chững chạc lại có chí tiến thủ nhưng liệu với những điều ấy tôi có được hạnh phúc khi đến với anh?

 

Lê Hiếu