All posts by admin

Bạn gái bị anh rể cài camera quay lén lúc tắm

Vô tình tôi phát hiện đoạn clip của em đang tắm. Ông anh rể vào tắm rồi cài camera xong mới giục em đi tắm, vì thứ bảy, chủ nhật em xuống trông con cho chị. Đoạn video được giấu khá kỹ trong máy tính của ông ta.

 

Camera quay lén trong phòng thay đồ nữ - Ảnh minh họa
Camera quay lén trong phòng thay đồ nữ – Ảnh minh họa

Tôi năm nay 28 tuổi, em 23, quê em và tôi khác tỉnh nhưng đều làm việc tại Hà Nội, yêu thương nhau. Em là người xinh xắn dễ mến, được rất nhiều người tán tỉnh và theo đuổi. Mọi chuyện của chúng tôi sẽ tốt đẹp nếu như không có người anh rể em xen vào. Anh rể được mọi người trong gia đình em rất quý mến và kính trọng, bản thân em xem anh rể là thần tượng, mỗi khi đi chơi em thường nhắc đến anh rể làm tôi cũng có phần kính trọng dù chưa một lần gặp.

Tôi bắt đầu nghi ngờ tư cách ông anh rể này vì từ lúc yêu em ông thường gọi điện hay nhắn tin, tôi không để ý cho đến đợt nghỉ Tết nguyên đán, vì ở xa chúng tôi chỉ nói qua điện thoại trong khoảng 21h đến 22h tối, anh rể hay nhắn tin vào giờ đó, còn bắt xóa đi những tin nhắn mà ông cho là tình ngay lý gian. Tôi biết được vì em là người rất thật, mỗi khi nhắn tin với ai em lại nói dù tôi chẳng bao giờ để ý.

Chuyện cứ lặp đi lặp lại được một tuần, tôi quyết định khi xuống thủ đô làm việc sẽ âm thầm điều tra xem ông anh rể này thế nào. Mỗi khi có hai đứa ở bên, tôi lén xem tin nhắn trong máy em, dù việc này đối với tôi chẳng tốt đẹp tí nào, chủ yếu xem tin nhắn hay những cuộc gọi đều của anh rể gửi cho, có nhiều nội dung vượt qua tình thân trong gia đình. Nghi ngờ có cơ sở, tôi âm thầm theo dõi máy em và ở gần em nhiều hơn.

Em vô tư hay người trong cuộc nên không nhận ra, cứ nói về anh rể mà không biết tôi đang ngày càng khó chịu vì những lần ông gọi điện. Tôi âm thầm chịu đựng đến một ngày tháng 5 vừa rồi, mối nghi ngờ đã có cơ sở chắc chắn. Trong một lần máy tính em bị hỏng, mượn máy anh rể về làm việc, em đưa nhờ tôi cài hộ một số phần mềm. Theo thói quen tôi thường tìm tòi những phần mềm hay trong máy bạn bè, vô tình phát hiện đoạn clip anh rể gài camera trong nhà tắm, ông vào tắm rồi cài camera xong mới giục em đi tắm vì thứ bảy, chủ nhật em xuống trông con cho chị, được giấu khá kỹ trong máy tính.

Tôi không ngạc nhiên, một đêm không ngủ được tôi quyết định nói cho em biết toàn bộ vào sáng hôm sau. Em sốc và khóc nhiều, người run lên, tôi biết thần tượng trong em sụp đổ và bị tổn thương, với em anh rể là người tốt, lo liệu việc làm cho em. Em chỉ nói rất xấu hổ, không dám gặp tôi. Tôi ở bên cạnh động viên rất nhiều, nói hãy giữ bí mật này, xem như mình chưa biết về anh rể và nói với em cứ xuống nhà chị trông cháu bình thường, chỉ nên tránh khi có anh ở nhà khi không có chị.

Chuyện qua đi được 2-3 tháng nhưng lòng tôi không lúc nào yên, mỗi khi máy em có tin nhắn hay anh rể gọi đến tôi biết em khó xử. Em biết tôi buồn mỗi khi anh rể mời em uống nước những lúc đó cô chỉ khóc. Rồi một ngày em nói ý định chia tay làm tôi bất ngờ, em nói hai chị em ruột không bỏ được, sau này về sống với nhau chỉ sợ có chuyện gì tôi lại nói chuyện này ra.

Tôi biết nếu chia tay anh rể em sẽ phải chịu một phần hậu quả, tôi sẽ nói ra tất cả, đồng nghĩa với việc sẽ mất em. Khi viết ra những dòng này anh rể  em không còn gọi hay nhắn tin như trước nữa, có lẽ ông đã biết khi trong máy không còn đoạn video đó, nhưng với chúng tôi lúc này thật khó xử vì em rất yêu tôi và tôi cũng vậy. Mong mọi người hãy chia sẻ giúp tôi.

Thành

 

Muốn ly hôn vì lấy phải chồng đần

Anh nhu nhược và yếu đuối, vụng về và lười suy nghĩ, chỉ được cái chăm đi làm từ sáng sớm đến đêm khuya, được bao nhiêu tiền đưa cả cho vợ. Anh lấy việc đưa tiền cho vợ là niềm vui, không giữ lại cho mình chút nào.

 

Sau khi kết hôn tôi rất thất vọng nhưng sợ tai tiếng, ngày ấy ly hôn là chuyện rất lớn, nhất là vừa lấy chồng xong. Tôi lại là giáo viên, xuất thân trong một gia đình tuy nghèo nhưng khá nề nếp, vả lại việc chọn chồng do mình. Không hiểu tại sao khi yêu tôi cũng nhận ra phần nào sự thiếu quyết đoán, hiểu biết hạn chế nhưng vẫn nghĩ có thể thay đổi được anh. Mặc dù sau 20 năm chung sống anh cũng thay đổi rất nhiều, không thể hơn được nữa.

Trước đây khi thấy anh nhu nhược tôi cũng chán nhưng cuộc sống quá bận rộn tôi ít có thời gian để buồn hoặc cố tìm công việc để không suy nghĩ vẩn vơ. Một phần tự an ủi có lẽ đó là số phận, nếu lấy người khác có thể cũng như anh. Cũng may bù lại tôi có hai đứa con khỏe mạnh, ngoan ngoãn, học tốt, chồng hiền lành, do đó cuộc sống không sóng gió lắm, có chăng chỉ sóng gió trong lòng thôi.

Cách đây hơn chục năm, tôi định gửi thư lên báo xin một lời khuyên, vô tình anh đọc được, như người mất hồn suốt mấy ngày liền. Đi làm thì thôi chứ về đến nhà anh như cái bóng, tôi đi đâu anh theo đấy, anh năn nỉ cho cơ hội để thay đổi, thậm chí một câu nói của anh vừa làm tôi buồn cười vừa cảm động: “Nhà anh có phúc ba đời mới lấy được em”, vừa ngô nghê vừa thật thà. Tôi lại mềm lòng, anh và các con rất cần tôi.

Nếu thiếu tôi không biết anh sẽ sống ra sao. Anh nhu nhược và yếu đuối, vụng về và lười suy nghĩ, chỉ được cái chăm đi làm từ sáng sớm đến đêm khuya, được bao nhiêu tiền đưa cả cho vợ. Anh lấy việc đưa tiền cho vợ là niềm vui, không giữ lại cho mình chút nào nên mọi việc trong nhà cũng như sắm sửa cho anh, chi tiêu cho gia đình chồng đều do tôi hết.

Việc chăm và nuôi dạy con cũng do tôi. Anh an phận, ngại thay đổi những gì đang có. Mọi thay đổi trong công việc cũng như cuộc sống của anh đều do tôi quyết định. Tuy nhiên, có những cái tôi không thể thay đổi được anh, đó là tính cẩu thả, lười giao tiếp, ăn mặc luộm thuộm. Không biết từ lúc nào tôi coi anh như một đứa con để chấp nhận, chăm sóc, lo toan cho anh.

Nói thêm một chút, trước khi lấy tôi anh là lao động bên Đức về, cũng có chút vốn liếng, hy vọng anh biết làm ăn, sau kết hôn tôi để mặc anh xoay sở, nhưng vốn liếng cứ cạn dần. Tôi là giáo viên lương chỉ đủ nuôi mình, khi có con chúng tôi rất khó khăn. Không xin được về cơ quan cũ làm, anh phải chạy xe ôm kiếm sống, thu nhập chỉ đủ chi phí hàng ngày, không dư được tí nào. Thêm một đứa nữa ra đời, kinh tế càng khó khăn hơn, tôi phải xoay sở co kéo để nuôi con.

Do cơ quan tôi cách nhà hơn chục cây số, công việc buộc phải đúng giờ giấc, một phần vì buồn anh nên tôi và đứa nhỏ ở lại trường, anh và cháu lớn ở cùng gia đình, chiều thứ bảy anh vào đón mẹ con tôi về. Vắng vợ, lại làm xe ôm nên trông anh luộm thuộm và xộc xệch. Mỗi lần anh vào đón tôi thấy xấu hổ vì vẻ bề ngoài của chồng.

Rồi tôi chuyển công tác về gần nhà, công việc cũng có vị thế, anh vẫn vậy, tôi ngại mọi người trong cơ quan biết anh, tìm mọi cách xin cho anh một công việc ổn định nhưng không được vì anh không có trình độ, giao tiếp lại kém. Cuối cùng tôi quyết định cho anh đi học lái xe. Vay mượn tiền để kiếm được cái bằng lái, lại mượn tiền đặt cọc cho anh vào một hãng taxi.

Anh cứ mặc vợ lo liệu, bảo gì làm nấy, thậm chí đã vay tiền đưa anh để nộp cho công ty taxi anh cũng không nộp, để nguyên trong tủ đến khi tôi phải làm toáng lên và đưa đi nộp anh mới đi. Nhờ nghề lái xe, anh chăm chỉ nên kinh tế khấm khá dần. Tôi lại tích cóp vay mượn để mua trả góp một chiếc xe Matiz. Cứ thế, trả hết tiền xe tôi lại vay tiền đổi nhà, rồi đổi xe.

Hết lo toan việc này đến việc khác, giờ kinh tế ổn định, hai con đã vào đại học. Lúc chúng còn nhỏ tôi có chúng làm niềm vui, đi đâu cũng chỉ ba mẹ con. Giờ chúng không còn thích đi với mẹ nữa, tôi mới thực sự cảm thấy cô đơn mặc dù luôn tìm công việc để làm thêm, tránh nhàn rỗi.

Hiện nay ngoài công việc ở cơ quan tôi có một cơ sở cho mình, dù chưa có lãi nhưng công việc phù hợp và là niềm đam mê nên tôi rất thích. Cuộc sống không phải chỉ có công việc, còn quan hệ bạn bè, đồng nghiệp và hàng xóm láng giềng, anh cứ như ở một thế giới khác, chẳng quan hệ với ai, tôi có nhắc nhở anh cũng vẫn thế. Tuổi này rồi mà đi đâu tôi cứ một mình thì vô duyên quá. Những lúc mệt mỏi, khó khăn trong công việc anh không thể sẻ chia, nói anh cũng chẳng hiểu và chẳng thể tham gia góp ý được gì.

Chưa kể khi có vấn đề gì với gia đình chồng, tôi hứng chịu tất cả, anh chẳng thể bảo vệ hoặc che chở gì cho vợ. Trong mắt gia đình bên nội, chồng là người hiền lành, chăm chỉ làm ăn, chẳng có lỗi gì cả. Mà đúng thật, anh chẳng có lỗi gì ngoài cái lỗi “đần”. Mọi người xót xa vì thấy anh vất vả từ sáng sớm đến đêm khuya, họ chẳng hề biết tôi không chỉ vất vả về công việc mà còn lo toan mọi thứ. Tưởng rằng đã xác định chấp nhận số phận nhưng khi có khúc mắc với gia đình bên nội tôi chỉ muốn thoát khỏi anh, buồn không tả nổi.

Gần 50 tuổi, một lần nữa tôi lại muốn ly hôn. Hơn hai chục năm qua tôi luôn tự điều chỉnh, chưa một lần ai phải can thiệp, khuyên giải gì đến chuyện vợ chồng nhưng bây giờ tôi cần một lời khuyên. Chân thành cảm ơn.

Thùy / Theo Vnexpress

 

Tôi quyết định lấy gái bán hoa về làm vợ

Ngày còn thanh niên, tôi quyết tâm chỉ yêu và lấy gái trinh. Tôi đã làm như vậy, và đã bị chính cô gái trinh tiết của mình đẩy đời mình xuống vực thẳm. Thế rồi, tôi đã được một cô gái làng chơi không trinh tiết cứu vớt. Cuộc hôn nhân đầu tiên, tôi”lấy vợ về làm đĩ”. Cuộc hôn nhân thứ hai, tôi lấy đĩ về làm vợ.

Tôi đã từng qua một chuyến đò. Vợ cũ của tôi còn zin trăm phần trăm khi chúng tôi đến với nhau. Đêm tân hôn, nhìn giọt máu đỏ thấm trên ga giường trắng, tôi hạnh phúc vì mình đã lấy được người vợ trinh tiết, ngoan hiền đúng như ước nguyện.

Ôm em vào lòng, tôi thì thầm:”Cảm ơn em đã giữ gìn đến tận giờ phút này cho anh!”. Cuộc sống hôn nhân lúc đầu rất đầm ấm, vui vẻ. Buổi sáng tôi đèo em đi làm. Buổi trưa, cơ quan cách xa nhà không về được, em gọi điện hỏi tôi ăn gì chưa, dặn dò tôi không được bỏ bữa, nhớ ăn uống đủ. Chiều về hai đứa lại đèo nhau ra chợ, rồi cùng về nhà nấu nướng. Ngày ấy, cuộc sống của chúng tôi tuy đơn sơ, mộc mạc mà hạnh phúc biết chừng nào!

Giông bão xảy ra khi một ngày, tôi phải đi công tác xa nhà, lại đúng vào sinh nhật đầu tiên của vợ từ ngày chúng tôi lấy nhau. 12 giờ đúng ngày sinh nhật em, tôi gọi về chúc mừng. Nghe em thút thít nói nhớ tôi mà tôi nghẹn lòng. Sáng sớm hôm sau, tôi gọi điện nhờ thằng bạn thân ở nhà mua giùm tôi một bó hoa lớn đến tặng em để an ủi em đôi chút.

Chuyến công tác ấy tôi hoàn thành nhiệm vụ trước một tuần so với kế hoạch. Vì muốn vợ bất ngờ, tôi không chờ đến sáng để về xe cơ quan mà bắt chuyến tàu đêm chỉ để về bên em sớm hơn vài tiếng. 5 giờ sáng, tôi về đến nhà và bất ngờ khi xe máy của bạn tôi đang dựng trước cửa. Tôi nhẹ nhàng mở cổng và đi lên phòng hai vợ chồng. Tôi chết đứng khi thấy vợ tôi và bạn thân của tôi đang lõa lồ quấn lấy nhau ngủ say như chết. Tôi phát điên lên, nhảy vào dựng thằng bạn dậy và xông đến đấm nó. Vợ tôi lao vào can ngăn. Em quỳ xuống níu tay tôi khóc… Tất cả là do cái ngu của tôi đã nhờ bạn tôi đến tặng hoa và an ủi em hôm sinh nhật. Ngày hôm ấy, vợ tôi quá cô đơn và tủi thân, và hai người đã không cưỡng lại được.

Tôi đau đớn vô cùng vì bị hai người thân yêu nhất của mình phản bội. Đau khổ hơn nữa, cô ấy còn là mối tình đầu của tôi. Tôi đã đặt biết bao tin yêu vào tình cảm ấy, vậy mà… Tôi tìm quên trong cờ bạc,chìm sâu trong men rượu. Cuối cùng, vợ tôi không thể chịu được nữa và đưa đơn ly dị. Cuộc hôn nhân đầu tiên kết thúc khi tôi chỉ mới 27 tuổi, chỉ sau vài tháng chúng tôi kết hôn. Tôi càng thêm hận đời, chẳng quan tâm làm việc mà càng ngày càng đổ đốn. Ngày nào tôi cũng lang thang ở các quán bar chơi bời đến sáng.Một thời gian, tôi còn tìm quên đau khổ trong ma túy. Cha mẹ rồi bạn bè khuyên bảo nhưng tôi không đoái hoài, chẳng thèm để vào tai. Cuộc sống của tôi cứ chìm trong màn đêm như vậy…

Cho đến một ngày, tôi gặp L. Khi ấy, em đang bị một đám du côn đánh ở bên đường. Máu yêng hùng nổi lên, tôi lao vào cứu em. Sau đấy, tôi cũng bị một trận đòn thừa sống thiếu chết. L đưa tôi đang mê man vì trận đòn về nhà chăm sóc. Bàn tay em mềm mại vuốt nhẹ trên trán tôi. Đã lâu lẳm rồi tôi mới nhận được sự quan tâm của một người phụ nữ. Khi tỉnh dậy, câu chuyện của L làm cho tôi cảm động.

Em sinh ra trong một gia đình nghèo khó, lại đông con. Là chị cả, không được học hành tử tế, em phải ra thành phố làm việc giúp gia đình từ khi mới 15 tuổi. Cuộc đời xô đẩy em vào con đường nghiệt ngã, em trở thành gái làng chơi. Sau này, em gặp được một người khách nhân hậu giúp em thoát khỏi chốn nhền nhện, các em của L. cũng đã lớn, có thể tự lo cho bản thân. L bỏ nghề, làm công nhân cho một nhà máy ở vùng ven đô. Tuy cuộc sống có khó khăn nhưng trong sạch. Tối ấy, lũ du côn theo đuổi đánh em là do vợ của một khách cũ nghĩ em vẫn còn qua lại với chồng mình thuê để dọa em.

Đêm ấy, trong vòng tay của L, tôi tâm sự hết với em chuyện đời mình. Tôi khóc nức nở như một đứa trẻ, tâm hồn tôi cuối cùng cũng được xoa dịu. Tôi khâm phục L vì em đã dũng cảm bước ra từ bóng tối để sống tiếp. Nhìn lại mình, tôi thấy mình thật hèn hạ khi cứ mãi chìm trong đau khổ, tự mình chôn vùi cuộc đời. Những ngày tháng sau đó, tôi quyết tâm làm lại đời mình. L luôn bên cạnh tôi những lúc khó khăn ấy. Có những khi tôi lên cơn thèm thuốc, L ôm chặt lấy tôi khóc và luôn miệng an ủi. Đôi khi, em đưa bàn tay cho tôi cắn toét máu, cho đến khi tôi dứt cơn nghiện. Sau khi cai thành công, tôi và L dốc hết vốn liếng của hai đứa mở một quán cà phê nho nhỏ. Trời còn thương hai chúng tôi, quán ngày càng đông khách, cuộc sống cũng khấm khá dần. Hai đứa càng có động lực để cố gắng.

Tuy đã sống chung như vợ chồng từ lâu nhưng chúng tôi vẫn chưa kết hôn chính thức. Với L, tôi nảy sinh một tình cảm sâu đậm, vừa là yêu, vừa là thương, vừa là biết ơn, đồng cảm. Tôi quyết định cho em một danh phận, không muốn người ngoài dè bỉu chúng tôi cặp kè, bồ bịch. Ngày tôi dẫn em về nhà, mẹ tôi sau khi nghe câu chuyện của L đã thẳng thừng đuổi em ra khỏi cửa.

Mẹ tôi gào khóc chửi tôi ngu, rước”cave”về nhà. Tôi quyết tâm thuyết phục mẹ. Có những lúc rất căng thẳng, mẹ tôi nói sẵn sàng từ mặt tôi nếu tôi lấy L. Dù L nói em không cần danh phận gì, chỉ cần ở bên tôi cả đời, tôi vẫn không muốn để em bị thiệt thòi. Cho đến một ngày, tôi … cùn. Tôi nói với mẹ tôi:”Xin mẹ hãy xem lại con trai mẹ! Con đã từng cờ bạc, rượu chè, thậm chí hít ma túy! Mẹ nghĩ rằng con có thể lấy được những cô gái”trong sạch”như mẹ muốn ư? Có người chịu giúp con, bên con cả đời như L là con đã may mắn lắm rồi. Vả lại, L chính là người đã cứu vớt đời con. Con đã quyết rồi, mong mẹ đồng ý nhận L là con dâu”. Nói rồi, tôi dẫn L đi đăng kí kết hôn dù cho mẹ tôi vẫn còn phản đối kịch liệt. Hôn lễ của chúng tôi đơn giản, chỉ có vài người bạn đến chung vui nhưng thật sự rất hạnh phúc.

Một năm sau, L sinh cho tôi một bé trai kháu khỉnh. Mẹ tôi có thể từ mặt con trai, con dâu bà nhưng lại không thể nhẫn tâm từ mặt đứa cháu đích tôn. Bà chấp nhận hòa hoãn với vợ chồng tôi để được gặp cháu. Dần dần, sự tảo tần, hiếu thảo, biết cư xử của L đã lấy được cảm tình của mẹ tôi. Gia đình tôi cuối cùng cũng đã được trọn vẹn. Đến nay, nhiều năm qua đi, tôi đã làm bố của hai đứa trẻ. Cuộc sống của tôi tuy không dư dả nhưng đầm ấm. Quá khứ xa xưa của cả tôi và vợ đều đã lùi xa vào dĩ vãng…

Ngày còn thanh niên, tôi quyết tâm chỉ yêu và lấy gái trinh. Tôi đã làm như vậy, và đã bị chính cô gái trinh tiết của mình đẩy đời mình xuống vực thẳm. Thế rồi, tôi đã được một cô gái làng chơi không trinh tiết cứu vớt. Cuộc hôn nhân đầu tiên, tôi”lấy vợ về làm đĩ”. Cuộc hôn nhân thứ hai, tôi”lấy đĩ về làm vợ”. Và tôi đã hạnh phúc. Tôi nhận ra một điều rằng, khi còn trẻ, tôi đã quá ích kỉ khi nhất quyết phải lấy gái trinh. Bến đỗ của đời tôi đâu phải là cái màng mỏng manh ấy mà là một người chung thủy biết yêu thương, chăm sóc chồng con. Đó mới là điều mà một người đàn ông cần tìm kiếm!

Chị sui

Anh không tin vào mắt mình. Đúng là em rồi! Dẫu mái tóc huyền giờ đã ngả màu muối tiêu, dẫu cái đuôi mắt biết cười giờ đã hằn vết chân chim…, nhưng anh vẫn nhận ra cái thần, cái nét của cô nữ sinh ngày xưa. Đã 35 năm rồi, chúng mình không gặp nhau. Anh cứ ngỡ như mình đang mơ…

Hoa hồng - Ảnh minh họa
Hoa hồng – Ảnh minh họa

Em là mối tình đầu của anh, mối tình ngây ngô, hồn nhiên như bao mối tình tuổi mới lớn khác. Một chàng trai thầm mến cô bạn xinh xắn lớp bên, rồi thư bỏ ngăn bàn, rồi lẽo đẽo theo sau những chiều tan học. Anh vẫn còn nhớ như in cảm giác hạnh phúc khi lần đầu tiên em gật đầu đồng ý cho anh chở về nhà. Anh còn “ăn gian”, cố gắng đạp xe thật chậm, lòng cứ mong đường về nhà em xa mãi. Rồi những buổi hẹn hò, những chiều lang thang… dẫu đã 35 năm, nhưng anh chợt thấy như mới ngày hôm qua.

 

Nhưng tình đầu thường chẳng bao giờ có hậu. Gia đình em đột ngột ra nước ngoài định cư. Sau đó, gia đình anh cũng chuyển đi nơi khác sinh sống. Chúng mình bặt tin nhau. Nhớ em khắc khoải, anh thỉnh thoảng lại chạy về nơi cũ, dò hỏi người quen, chỉ mong được đôi chút thông tin về em… Nhưng tất cả chỉ hoài công. Rồi nhiều năm sau, anh cũng lập gia đình, sinh con đẻ cái. Dẫu lang bạt nhiều nơi, dẫu dòng đời xô đẩy, tim anh vẫn dành một phần chất chứa hình ảnh của em – mối tình đầu ngây thơ của anh.

Và giờ đây, sau 35 năm, chúng mình ngồi đối diện nhau, sững sờ vì gặp lại trong một hoàn cảnh oái ăm. Con trai em đang yêu con gái anh, và đây là buổi gặp gỡ đầu tiên của hai gia đình để bàn chuyện đám hỏi. Chẳng biết tạo hóa muốn trêu ghẹo hay muốn đền bù cho chúng mình? Nhưng thôi, anh kìm lòng khoan ôn lại chuyện cũ, mà mở miệng gọi em một tiếng: “Chị sui!”.

Nguyễn Minh

Những…nửa tấm hình

Hôm nay, tình cờ khi lục tìm một số giấy tờ cũ, một loạt những… nửa tấm hình ngày xưa của tôi rơi ra. Chỉ nửa tấm thôi, là hình một mình tôi, từng chụp chung với Hân thuở ấy, lúc hai đứa còn bên nhau dưới mái trường đại học.

Những nữa tấm hình
Những nữa tấm hình – Ảnh minh họa

Thời đó, để có một tấm hình chẳng dễ dàng gì. Mỗi lần muốn chụp hình phải mượn máy, hoặc nhờ máy của bạn bè, ké 1 – 2 pô, rồi hồi hộp chờ hình rửa ra… xem đẹp hay xấu, nhắm mắt hay mở mắt, rõ hay mờ. Hân tin là nếu tấm hình bị mờ hay nhắm mắt là xui lắm, phải xé bỏ, chỉ giữ lại tấm nào đẹp, rõ ràng, mở đủ hai con mắt… cho hên! Khi chụp chung với bạn bè, thỉnh thoảng chúng tôi cũng bạo gan nắm tay nhau chụp riêng cho hai đứa một tấm. Mỗi lần có được tấm hình riêng như vậy, tôi quý lắm, cẩn thận nâng niu, cất giữ. Hân cũng quý những tấm hình đó nhưng cứ mỗi lần có chuyện giận nhau là Hân lại… cắt đôi nó ra, trả lại cho tôi nửa tấm, là phần hình của tôi. Chưa đủ, Hân còn bắt tôi phải cắt đôi tấm hình tôi đang giữ, trả lại cho Hân nửa tấm, phần của Hân.

Tình yêu thời sinh viên tuy đẹp như thơ, nhưng cũng lắm chuyện giận hờn. Cứ nhìn mớ hình nửa tấm này, cũng đủ thấy chúng tôi đã giận nhau không biết bao nhiêu lần. Giận thì cắt đôi, hết giận lại chụp hình chung “hàn gắn”, rồi giận, rồi lại “hàn gắn”… Giờ tôi chẳng thể nhớ nổi chúng tôi đã giận nhau vì những chuyện gì, chỉ biết sau mỗi lần giận hờn, hai đứa như hiểu nhau, cảm thông và yêu nhau nhiều hơn. Và dĩ nhiên, những tấm hình chụp sau đó cũng tình tứ hơn.

Nhưng một lần, chúng tôi đã giận hờn không sao hàn gắn được! Khi đó, cả hai đã cùng ra trường. Tôi loay hoay xin việc, chỉ nhận được những lời hứa hẹn suông, đành đi phụ nhà hàng tiệc cưới, bưng bê, dọn dẹp… chờ thời. Hân thì được một người anh kết nghĩa giúp tìm việc làm ở chi nhánh công ty do anh ta làm giám đốc, ngay khi Hân chưa chính thức nhận bằng tốt nghiệp. Thời gian đầu chưa thạo việc, sau giờ làm là Hân chạy ngay đến nhà anh ta nhờ chỉ vẽ, cho ý kiến. Những lúc gặp rắc rối là Hân đều tìm đến anh ta. Thời điểm đó, những điều này đối với tôi là một sự xúc phạm, làm tổn thương lòng tự trọng vô cùng. Tôi ra tối hậu thư cho Hân: Nếu còn yêu tôi thì phải bỏ việc do anh ta giới thiệu, để khỏi phải nhờ vả và gặp gỡ anh ta; nếu tiếp tục “kết nghĩa” với anh ta thì chấm dứt với tôi!

 

Hân đã khóc và giải thích rất nhiều nhưng tôi khăng khăng bỏ ngoài tai. Cuối cùng thì một xấp… nửa tấm hình của tôi được gởi đến theo đường bưu điện. Tôi đau điếng, nhưng cũng đầy sĩ diện, gom ngay mớ hình chụp chung với Hân còn lại đem cắt đôi, gởi trả lại phần hình của Hân, cũng theo đường bưu điện.

Từ đó chúng tôi mất nhau. Tôi lập gia đình, bình yên, nhưng sâu thẳm trong tim vẫn là nỗi buồn cho người cũ, khi biết tin Hân theo chồng đi xa, sống không hạnh phúc. Người đó lại không phải là ông anh kết nghĩa đã làm cho tôi ghen tuông, tức tối ngày xưa!

Không sinh được con, tôi muốn ly dị chồng

Không sinh được con cho chồng, tôi có nên ly dị để anh đi tìm hạnh phúc mới… để có con nối dõi tông đường

 

Tôi và chồng cưới nhau được hơn 10 năm nhưng vẫn chưa sinh được con. Chồng tôi lại là cháu đích tôn của một dòng họ và là con trai duy nhất của một gia đình có 5 người con.

Xin ly dị chồng vì vô sinh
Xin đơn phương ly dị để chồng có vợ khác có con nối dõi

Không sinh được con, bố mẹ và người nhà chồng luôn bóng gió bảo tôi ly dị để chồng đi tìm hạnh phúc mới. Chồng tôi thương vợ nên cũng tìm đủ mọi cách để có một đứa con, ai mách ở đâu làm được là vợ chồng tôi lại tìm đến, năm ngoái chúng tôi còn bỏ hết công việc để đi cấy ghép ở bệnh viện hàng năm trời, nhưng vẫn không đậu được thai.

Biết tôi không thể có con, bố mẹ chồng tôi giận lắm, tuy ông bà không nói thẳng với tôi nhưng cũng thường xuyên điện thoại gọi chồng tôi về và thúc giục chồng tôi sớm ly dị để cưới vợ sinh con.
Tôi cũng chẳng trách gì nhà chồng, mà chỉ trách số tôi không may mắn, nên đã không sinh được cho anh một đứa con. Tôi cũng thông cảm về sự sốt ruột của bố mẹ chồng tôi, vì chồng tôi tuổi cũng không còn trẻ.
Mỗi lần như vậy chồng tôi lại rất buồn, anh suy nghĩ đến rạc cả người. Tôi biết, anh đang rất khó xử vì không muốn bỏ tôi, nhưng lại cũng không muốn làm người con trai bất hiếu với gia đình, dòng họ.
Thương chồng, nhưng tôi cũng chẳng giúp gì được cho chồng. Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, tôi yêu cầu anh ly dị, nhưng chồng tôi không đồng ý, anh bảo làm như vậy thì thiệt thòi cho tôi. Tôi biết, anh vẫn con thương tôi, lo cho tôi, nhưng anh càng thương tôi, lo cho tôi bao nhiêu tôi lại càng cảm thấy mình có lỗi với anh, với gia đình anh bấy nhiêu.
10 năm làm vợ anh, anh chưa bao giờ đối xử tệ bạc với tôi, vậy mà việc đơn giản nhất của một người phụ nữ là sinh cho anh một đứa con tôi cũng không thể làm được. Tôi muốn đơn phương làm đơn ly dị với anh, để anh đi tìm hạnh phúc mới cho mình.
Huyền

Chồng vô sinh, tôi rối bời khi tình cũ đề nghị có con

Anh bảo rằng muốn có con với tôi, muốn trở lại vì không thể quên. Anh đang ly thân và nuôi con. Lý trí và tình nghĩa bảo tôi không chấp nhận lời anh nhưng ham muốn mang nặng đẻ đau giọt máu của mình đã khiến tôi bối rối.

Tôi đã đọc nhiều câu chuyện của người thứ 3 và người hiếm muộn, vô sinh, mong rằng có trường hợp nào đó giống mình để được chia sẻ và suy ngẫm cuộc đời. Giờ tôi thấy bối rối vô cùng, mong quý độc giả hãy hiểu, thông cảm và giúp một lối đi thay vì “ném đá” một người xấu xa như tôi.

Cách nay hơn 5 năm, trong lần đi làm thêm, tôi biết anh – người đàn ông chững chạc hơn 9 tuổi, có vợ con, lúc ấy tôi chỉ là sinh viên năm 3. Tôi xem anh như người anh đáng kính vì đã giúp tôi rất nhiều trong công việc làm thêm, anh thường chỉ dạy và khuyên nhủ tôi nên cố gắng trong việc học và cuộc sống.

Chúng tôi thường đi ăn sáng hoặc ăn trưa rồi cà phê vào những ngày nghỉ trùng nhau. Tôi biết anh đã có vợ con và bản thân cũng tự nhủ không muốn trở thành người thứ ba phá hoại hạnh phúc gia đình anh nên luôn giữ khoảng cách nhất định. Thời điểm đó con anh được 3 tuổi, vợ anh đi du học nước ngoài, hàng ngày anh gửi bé đi nhà trẻ hoặc nguời thân, anh đi làm chiều tối về với con.

Tình bạn, tình anh em chúng tôi thật đẹp và trong sáng. Thời gian trôi, anh trở thành một phần trong cuộc sống sinh viên của tôi và chúng tôi có tình cảm khi nào không biết. Đến khi chợt thấy anh đi rước con, tôi mới nhận ra mình đã sai và tự hỏi mình đã làm gì. Lúc đó tôi biết mình đã có thai với anh được 5 tuần, tôi nhẫn tâm tự ý bỏ nó mà không cho một ai biết kể cả anh.

Biết mình sai, tôi đã sửa. Tôi chuyển nhà trọ, đổi luôn số điện thoại, quyết không liên lạc với anh nữa vì biết anh còn có gia đình, vợ con, công việc, danh dự và vì anh không của riêng tôi. Tôi nhớ anh lắm, nhớ vô cùng nhưng không dám liên lạc.

Được khoảng một tháng tự dưng anh gọi vào số mới của tôi, tôi nhờ bạn học cùng lớp nghe hộ và nói là nhầm số. Sau này tôi mới biết anh gọi về quê gặp ba tôi để xin số điện thoại mới, anh không quên nói là người giới thiệu việc làm cho tôi khi ra trường nên ba mới cho (lúc đó tôi chuẩn bị báo cáo luận văn). Tôi cũng không hiểu nổi anh kiếm đâu ra số điện thoại của gia đình tôi ở quê.

Gọi không được, anh không dừng lại ở đó, anh mượn người rước con hộ và đứng đợi tôi ở cổng trường suốt mấy tuần, tôi đã gặp anh. Thời gian đó, tôi đang làm luận văn và chuẩn bị báo cáo nên muốn mọi việc suôn sẻ trước khi ra trường. Sau đợt “biệt tích” của tôi, anh quan tâm, lo lắng nhiều hơn. Anh còn chủ động làm hẳn một hồ sơ xin việc cho tôi một chỗ làm tốt gần trường để được ở bên anh.

Hiểu được dụng ý của anh, tôi mỉm cười chấp nhận và nguyện sẽ tự chọn cho mình một con đường riêng sau khi ra trường. Nói là làm, ngày tôi báo cáo luận văn xong anh đến chúc mừng tôi đạt điểm A và mời ăn cơm. Lần gặp đó là lần gặp cuối cùng của chúng tôi cho đến thời điểm này.

Ba tháng sau khi ra trường và xa anh, tôi đã làm đám hỏi với chồng hiện tại. Chúng tôi cùng tuổi, nhà gần nhau ở quê, trước đây tôi và chồng chỉ biết nhau qua loa thôi, sau khi ra trường về quê gặp lại, lúc đó chồng nghỉ phép về quê chơi. Vài ngày qua lại và biết tôi có ý định tìm việc nên đã mở lời với gia đình sẽ xin cho tôi công việc tốt. Trong khi đợi chờ công việc đó, tôi tự xin cho mình công việc ở thành phố bon chen, năng động và đầy cám dỗ cách xa anh 200 km, cũng là nơi chồng đang làm việc.

Gia đình chồng ban đầu thấy “chấm” tôi nên có ý muốn ràng buộc, họ không muốn có chuyện “công anh xúc tép nuôi cò” nên tôi đã đồng ý cưới. Gia đình chồng xem tôi là một cô gái ngoan, lễ phép, biết trước sau, có học thức, có gia cảnh tốt, tôi đã sống trong cái vỏ bọc hoàn hảo ấy cho đến bây giờ.

Họ đâu biết rằng tôi từng có tình cảm và qua lại với người đàn ông có vợ con, không còn trong trắng, từng phá thai. Hơn hết, vì trốn tránh mối quan hệ ấy, vì muốn có một công việc tốt sau khi ra trường, muốn có cuộc sống mới nơi thành thị, muốn làm lại từ đầu mà tôi chịu lấy con cháu họ.

Tôi thầm biết ơn vì những điều họ dành cho mình nên luôn làm tròn trách nhiệm của một người vợ đảm đang, người dâu thảo. Họ quý mến, yêu thương và tin tưởng một người không ra gì như tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy áy náy. Giờ tôi 28 tuổi, có một công việc ổn, thu nhập tương đối, nói chung cuộc sống hiện tại rất thoải mái, hạnh phúc và vui vẻ.

Sau 4 năm bên cạnh người chồng tuyệt vời, yêu thương, chúng tôi quyết định có em bé nhưng đau đớn và trớ trêu, chồng tôi không thể có con vì trước đây anh bị bệnh quai bị, sau bao lần chạy chữa kết quả đều vô vọng.

Anh buồn và sa đà nhiều, tôi thấy anh tâm trạng lắm, thường khuyên chồng đừng buồn và thất vọng vì giờ y học phát triển sẽ có hy vọng, biết đâu có kỳ tích. Trong thâm tâm tôi vẫn muốn có con nhưng thấy chồng vậy nên không muốn làm chồng buồn hơn. Tôi yêu chồng và tự trách mình, sao lại là chồng mà không là tôi?

Tôi không gặp anh 4 năm, anh cũng không biết tôi làm gì, chỉ biết tôi có cuộc sống yên bình bên chồng và sống ở TP HCM. Lâu lâu anh cũng liên lạc qua điện thoại hỏi thăm sức khỏe, gia đình, công việc qua loa, có ý gặp mặt khi đi công tác ở thành phố nhưng tôi đều từ chối và nói rõ mối quan hệ giữa mình và anh đã là quá khứ và vì lịch sự nên tôi mới nói chuyện điện thoại với anh. Anh luôn nói rằng không quên được tôi, nhưng khi nghe anh nói những chuyện liên quan đến tình cảm tôi cúp máy.

Mấy ngày trước, anh lại liên lạc, điều làm tôi bất ngờ anh bảo rằng muốn có con với tôi, muốn trở lại vì không thể quên. Anh đang ly thân và đang nuôi con. Mọi ký ức ùa về, tôi đã đắn đo suy nghĩ, so sánh thiệt hơn, chấp nhận và không chấp nhận thì tôi và những người xung quanh được gì, mất gì, nhất là chồng tôi hiện giờ, tôi yêu chồng nhiều lắm. Lý trí và tình nghĩa bảo tôi không chấp nhận lời anh nhưng lòng ham muốn thiên chức làm mẹ, ham muốn mang nặng đẻ đau giọt máu của mình đã khiến tôi bối rối.

Đồng ý anh là tôi mất đi hiện tại những gì đã cố công gây dựng, cũng đồng nghĩa với việc tôi trở thành người phụ bạc vô ơn với gia đình chồng. Tôi đang trong một vòng xoay luẩn quẩn. Hãy cho tôi một hướng đi để được bình yên. Cảm ơn mọi người!

Ngân

 

Lột xác sau khi chồng ngoại tình với bạn thân

Chúng tôi yêu nhau cách đây 3 năm, khi tôi 24 tuổi còn anh lại vừa bước sang tuổi tứ tuần. Đó là một khoảng cách xa đủ để bất kỳ bà mẹ nào cũng xót xa con gái. Chúng tôi không được gia đình ủng hộ.

 

Thay đổi bản thân sau khi chồng ngoại tình
ôi biết tôi muốn cho người đàn ông tôi đã chọn thêm một cơ hội để chúng tôi lại có thể “đi xa” cùng nhau. Ảnh minh họa: Internet

Suốt một năm, tôi phải thề thốt, van xin, cự cãi tới mức suýt từ mặt gia đình. Mừng là cuối cùng, chúng tôi được bên nhau.
Cuộc sống hôn nhân hai năm đầu tiên rất hạnh phúc. Tôi nghỉ việc công ty, chuyển sang đi dạy, dành thời gian chăm sóc gia đình. Tôi lo cho anh từng chút một, từ cái áo, lịch hẹn khách hàng, đến bữa nhậu ở nhà. Bạn bè nói tôi đừng nên cung phụng chồng như thế, dễ sinh hư. Nhưng tôi luôn thấy đó là niềm vui lớn nhất của mình.
Rồi sóng gió ập đến. À không, thực ra là nó đến âm ỉ trong căn nhà này, đến từ lúc nào đó mà tôi chẳng hay biết. Anh ngoại tình với… bạn thân của tôi… Nỗi đau lớn chẳng phải là vì bị chồng phụ bạc, mà là bị chính người mình tin tưởng nhất phá vỡ hạnh phúc gia đình. Tôi gần như suy sụp hoàn toàn trong thời gian đó.

Tôi loay hoay tìm lý do: tôi không làm việc nhiều, không xao nhãng gia đình, không bạn bè ngày đêm… Thức khuya hơn để dọn nhà, dậy sớm hơn để chuẩn bị quần áo cho chồng. Tôi tuyệt đối là tuýp người chỉ biết có gia đình, vậy tại sao anh lại chọn người con gái kia, bạn thân của tôi? Phải rồi, hẳn vì cô ấy xinh đẹp. Cô ấy luôn là người biết cách chăm sóc vẻ ngoài của mình nên luôn luôn tươi trẻ. Mà đàn ông thì ai chả thích gái đẹp? Tôi đã tự dằn vặt mình như thế.

Suốt nhiều đêm, tôi không thể ngủ. Cứ nhắm mắt, những hình ảnh của hai người họ lại xuất hiện. Im lặng và tha thứ, chờ đợi anh quay về? Hay làm ầm lên một lần và kết thúc mọi thứ để giải thoát cho cả ba? Tôi đã nghĩ đến việc ly dị vì dù sao chúng tôi cũng chưa có con, không phải là quá ràng buộc. Nhưng ràng buộc vì… tôi biết mình còn yêu anh. Tôi hiểu mình cần có cách giải quyết thay vì nằm khóc một mình mỗi đêm hai vợ chồng nằm bên nhau. Nhưng càng nghĩ, tôi càng bế tắc. Gần như tôi đã rơi vào trạng thái trầm cảm.

Tôi không dám nói với ai cả. Bạn bè? Họ cũng là bạn của cô gái kia. Gia đình? Mặt mũi nào mà kể lể nữa. Với mẹ thì càng không, bà sẽ đau lòng lắm. Tôi chỉ dám nói đôi điều bâng quơ với mấy cô sinh viên nhỏ của mình. Nghĩ rằng sự non nớt của tụi nó sẽ giúp tôi thấy mọi thứ còn màu hồng.

Nhưng tôi nhầm. Bọn trẻ giờ hiểu nhiều quá. Tôi chỉ cần nói đôi ba câu, tụi nó đã hỏi dò lại tất cả những cảm giác mà tôi đang phải trải qua. Tôi òa khóc ngay trước 4 cô sinh viên của mình vì tìm được người để giãi bày. Những uất ức mấy tháng qua đột ngột vỡ ra thành nước mắt, tôi tạm quên mất mình là một giảng viên.

 

Chúng tôi đi mua sắm. Chưa bao giờ tôi mua nhiều thứ cho mình như vậy, mua cả những thứ áo váy xưa giờ chưa từng mặc. Ảnh minh họa: Internet

Bọn trẻ kiên nhẫn nghe tôi kể, nghe tôi hỏi, nghe tôi than thở. Một hồi sau, chúng nó khuyên tôi phải thay đổi, phải biết chăm sóc cho bản thân hơn, đừng chỉ lo cho gia đình. Tôi thấy ngờ ngợ, vợ vì chồng không phải là tốt lắm sao? Nhưng trong thời điểm đó, tôi gần như không có ai bên cạnh để dựa dẫm, nên tôi theo chúng.

Chúng tôi đi mua sắm. Chưa bao giờ tôi mua nhiều thứ cho mình như vậy, mua cả những thứ áo váy xưa giờ chưa từng mặc. Hóa ra mình có chồng rồi mình vẫn có thể xinh như thế! Rồi chúng tôi đi ăn ở hàng quán các nơi, lần đầu tiên, tôi gọi điện cho chồng và bảo anh ấy tự lo bữa tối.

Chúng tôi mặc đẹp, đi chơi phố đêm và cùng nhau làm vài dự án nhỏ. Mấy cô sinh viên còn mua cho tôi một lọ thuốc vitamin nào đó có tên Complebiol. Lúc đầu tôi nghĩ đó là loại đặc trị gì đó cho căn bệnh “suy sụp tinh thần”. Nhưng sau mới biết đó là thuốc lấy lại cân bằng dưỡng chất trong cơ thể, đồng thời giúp giữ vẻ ngoài trở nên tươi tắn hơn. Qua mấy tháng kinh hoàng vừa rồi, tôi mất ngủ, bỏ bữa đến mức da sạm đi, tóc rụng nhiều, dễ bị mệt mỏi đột ngột nên giờ tụi nó muốn tôi uống Vitamin để bổ sung.

Và… chồng tôi nghi ngờ tôi ngoại tình. Nhưng không tìm được bằng chứng, anh chuyển sang dò xét mọi việc làm của tôi. Suốt cả tuần, thay vì đi chơi với “ai đó”, anh ở nhà. Nghe tôi than chán, anh lại chở tôi đi dạo, cà phê cà pháo như hồi còn yêu nhau. Tôi bỗng nhận ra cũng lâu rồi, từ hồi trở thành vợ, tôi đã tước đi quyền được anh chiều chuộng. Có hôm vô tình gặp mấy anh bạn, họ khen tôi dạo này xinh hơn, chồng tôi xem ra tự hào lắm. Có vẻ mấy cô sinh viên của tôi “mát tay” quá. Không những quần áo mà tới thuốc thang cũng biết phải dùng loại gì cho bệnh gì.

Tôi không biết giờ chồng tôi đã dứt hẳn với cô bạn tôi chưa. Tôi cũng không có ý định hỏi dò thêm điều gì. Bởi tôi biết mọi thứ xuất phát từ đâu và làm thế nào để cải thiện tình hình. Ai cũng có những sai phạm: tôi bỏ quên chính mình để anh lãng quên gia đình. Vậy nên chúng tôi đều cần thời gian để tha thứ và tự sửa đổi. Người ta nói: “nếu muốn đi nhanh, hãy đi một mình. Còn nếu muốn đi xa, hãy đi cùng nhau”. Tôi biết tôi muốn cho người đàn ông tôi đã chọn thêm một cơ hội để chúng tôi lại có thể “đi xa” cùng nhau.

Tôi nhận ra, không phải cứ chăm lo cho chồng là tốt. Phụ nữ thông minh còn phải biết chăm sóc cho chính mình, khiến người ta dù có là chồng vẫn không mang cảm giác sở hữu, vẫn phải biết sợ mất. Vờ lơ làm việc nhà một tí cũng không sao, miễn bản thân biết mình đang làm gì và đâu là gia đình thực sự là được. Tôi không nghĩ là người đàn ông tôi đã và đang yêu sẽ từ chối cơ hội để được trở về yên bình trong căn nhà của chúng tôi, như ngày xưa… Tôi tin là vậy.

Theo Phương Lam
Eva.vn

Muốn giải tỏa nhu cầu vì xa bạn trai quá lâu

Nhiều đêm, tôi nhớ anh đến cồn cào, thèm được cảm giác âu yếm, yêu thương. Xa anh lâu quá, tôi muốn làm người thứ ba để thỏa mãn nhu cầu của bản thân. Tôi cảm thấy có lỗi với người yêu, xấu hổ với bản thân.

Tôi năm nay 27 tuổi, công việc tương đối ổn định, đang có người yêu. Tình cảm tôi và anh rất tốt đẹp, duy chỉ có việc anh công tác quá xa, chúng tôi thường xuyên không gặp gỡ, thời gian bên nhau quá ít ỏi. Có khi anh công tác liên tục 2 tháng liền mới về gặp tôi khoảng một tuần. Mọi chuyện cũng do tôi không thể kiềm chế được bản thân, chúng tôi đã quan hệ với nhau. Nên khi xa anh, cảm giác thiếu thốn chuyện đó với tôi quá kinh khủng. Tôi cũng biết anh đi là vì công việc để lo cho tương lai của cả hai, nhưng có lẽ phần bản năng trong tôi quá cao.

Tôi thật sự xấu hổ, có lúc tôi nghĩ tìm một người đàn ông để giải quyết nhu cầu, chuyện đó sẽ không có bất kỳ ràng buộc nào. Dù đó chỉ là suy nghĩ nhưng tôi cảm thấy xấu hổ vô cùng. Nhiều đêm, tôi nhớ anh đến cồn cào, thèm được cảm giác âu yếm, yêu thương. Xa anh lâu quá, tôi muốn làm người thứ ba để thỏa mãn nhu cầu của bản thân. Hiện tại, tôi còn chút suy nghĩ để không buông thả như vậy. Tôi chỉ nghĩ như thế thôi, những suy nghĩ đen tối, xấu xa và đầy nhục dục.

Tôi cảm thấy có lỗi với người yêu, xấu hổ với bản thân. Tôi cố gắng làm nhiều việc để quên đi chuyện đó nhưng không thể, bản năng của tôi quá cao. Tôi không biết mình sẽ chung thủy được bao lâu, thật sự yêu anh nhưng xa quá nhiều sợ mình bị cám dỗ. Tôi đang cố gắng để giữ lấy sự chung thủy nhưng mà đầu tôi cứ nghĩ vơ vẩn lung tung. Tôi có xấu xa quá không, có đáng bị khinh không?

Em chỉ là nốt nhạc trong bản nhạc tình yêu của anh

Chia tay đi anh, sẽ không còn những phút giây ta giận hờn hay trách móc nhau nữa. Chia tay đi anh, ta chỉ còn là những người bạn của nhau lướt qua nhau để hỏi nhau vài câu, anh khỏe không? Rồi lại lướt qua nhau như hai người xa lạ. Giờ đây em không còn là gì của anh nữa, chỉ là bạn thế thôi. Nhưng cớ sao anh lại muốn quay lại để trái tim em phải đau khổ nhiều hơn.

Hạnh phúc ai cũng muốn có được hạnh phúc, nhưng đâu phải ai cũng sẽ tìm thấy hạnh phúc đâu đúng không anh? Hôm nay chỉ mình em ngồi chờ anh dưới cơn mưa, cắm tai phone em nghe những bản nhạc buồn của những cuộc tình chẳng đi về đâu, giống như đôi ta, lúc gần lắm, lúc lại xa vời. Hôm nay em thấy dòng người lướt qua vội vã, em mong trong đó có anh nhưng điều đó không đến, em vẫn chờ anh và rồi cơn mưa cứ như cô gái 18 lúc mưa,lúc tạnh làm em không thể đoán được nó sẽ tiếp tục đi đến đâu nữa. Em muốn dừng lại, sao anh còn đưa ra những thử thách, những thách thức mà chúng ta không nên có. Em biết khi chia tay nhau anh sẽ còn vô vàn niềm vui từ những người khác, những tình yêu mới mà anh ấp ủ bấy lâu. Em biết anh cần một người hoàn mỹ, nhưng em không thể bởi em chỉ là một cô gái quê mùa, song hành cùng nó là một trái tim biết yêu thương anh có thể hiểu được điều đó cho em chăng?

Dưới cơn mưa nặng hạt của tiết trời Hà Nội, em muốn được nắm tay anh thật chặt, muốn được cùng anh xây đắp những bến bờ hạnh phúc, nhưng điều đó chỉ là mong muốn “love Want” để rồi quay lại thực tại thì em đã mất anh, mất người em yêu thương nhất. Có chăng chỉ là những phút giây là kỷ niệm, là quá khứ chỉ còn lại mình em với cơn mưa chiều.

Nốt nhạc tình yêu - Góc tâm sự
Nốt nhạc tình yêu – Góc tâm sự

Những cơn gió mạnh mẽ đã vô tình cướp giật đi cành cây còn đang xanh tươi, còn đang muốn ở trên thân cây thêm nữa, nhưng có lẽ không thể bởi nó còn yếu ớt quá để rồi dễ bọ quật đổ bởi gió. Gió vô tình mang đi những yêu thương để lại hậu quả mà chẳng ai muốn. Có hàng trăm, hàng ngàn người qua lại nhưng chẳng có nổi một người cảm thấy xót thương và giúp cành cây ấy nằm gọn lại một  chỗ. Nó như tình yêu của em bị anh là gió vô tình cướp đi rồi anh để em bơ vơ giữa dòng đời xuôi ngược. Tình yêu đôi ta đã từng có lúc trầm, lúc bổng, có những lúc lại ngân nga rồi hòa quyện cùng gió. Mang hương sắc một cuộc tình để rồi lại bơ vơ, lạc vào giấc nơ không có thật. Giờ đây em như khúc nhạc ngày hè biến tấu sao cho hay, cho đi vào lòng người, nhưng thực tế trong lòng em chỉ còn những phút giât ngồi một mình và lắng nghe hơi thở của con tim, lắng nghe tiếng đập rộn rã trong lòng.

Lạnh quá anh ơi, em không còn đủ sức trong lời bài hát dài đằng đẵng của anh nữa người nghệ sĩ sáng tác của em à! Có những lúc em tưởng rằng em sẽ là một bản nhạc trong bài hát mà anh sáng tác, nhưng không anh ơi! Em chỉ là một nốt nhỏ của các nốt đồ, rê, mi, pha, son…. Nào đó nhưng chỉ được xuất hiện với tần suất 1 lần trong một bài. Anh đã mang đến cho em hạnh phúc vậy vì sao anh không tiếp tục? phải chăng với anh, em chỉ là cô bé khờ dại ngày nào, có những suy nghĩ còn chưa thực sự chín chắn, những bốc đồng của tuổi trẻ.

Em lại bước đi dưới cơn mưa rập rình muốn làm em ướt áo, lúc tạnh, lúc mưa rồi kèm theo đó là cơn gió lớn. Vậy là chia tay, chia tay rồi đó đúng không anh người nghệ sĩ tài ba.Tình yêu của chúng ta phải chăng nó giống như bản nhạc  tình yêu mà anh đã viết lên đó, anh chỉ mượn tạm em trong lời bài hát mà thực tế anh đâu có hoàn toàn thích, em chỉ giúp cho bài hát ấy được hoàn hảo hơn mà thôi. Trái tim em đã nhiều lần nhỏ lệ, vậy anh cũng sẽ buông tha  cho em anh nhé! Nốt nhạc ấy giờ đã vô tác dụng rồi đúng không anh? Vậy anh hãy mạnh mẽ từ bỏ em đi, để em tiếp tục mong muốn để mình là một bản nhạc hoàn chỉnh của ai đó, chứ không phải để rồi dấu chấm lặng đã mang anh đi xa mãi và mang cả trái tim của em đi về nơi xa ấy.

Vậy anh nhé! Sau hôm nay thôi chúng ta sẽ chỉ là bạn, sự vô tâm của anh ngày hôm nay sẽ cho em nhớ, em biết em là gì trong bản nhạc ấy. Kết thúc một bài hát sẽ là một dấu chấm lặng để kết một bản nhạc trầm lắng, lúc vui, lúc buồn. Bản nhạc tình yêu này sẽ cùng em đi đến hết cuộc đời. Trái tim yếu đuối hãy mạnh mẽ lên để bước tiếp, em sẽ luôn tự nhủ điều đó với mình. Chia tay thế là chia tay.

Nguyễn Văn Tiệp