All posts by admin

Cơn Gió Thoảng

Anh đến và đi như một cơn gió thoáng qua…nó vô tình hay vô hình như chính anh…

 

Cơn gió thoảng - Ảnh minh họa
Cơn gió thoảng – Ảnh minh họa

Một ngày tình cờ 10 năm trước anh đã bước vào cuộc đời tôi lặng lẽ và nhẹ nhàng nhưng lại khiến trái tim tôi rung động…nhưng rồi một ngày anh bước đi mà không ngoảnh đầu quay lại không nhìn…rớt từng giọt nước mắt vì tình yêu hy vọng đã tan…cơn gió ấy đã đi, và tôi tưỡng nó sẻ ra đi mãi mãi…

Bốn tháng trong buồn nhớ tôi gặp lại anh trong lớp Orientation vào Trường Đại Học CSU Hayward, Tim tôi như muốn vở tung ra vì vui mừng hồi hộp. Tâm trí tôi đã không còn tỉnh táo, lòng ngực bỗng thoát ra một hơi nống làm tay chân run rẩy lên và toàn thân nống bỗng. Tôi vội vàng chạy trốn vào gốc tường cạnh đó vì không muốn gặp ánh mắt anh. Một cảm giác khó diễn tả và như mình đang mơ. Giật mình tỉnh giấc khi anh cất tiếng “Hi N., how are you?” anh đã nhìn thấy tôi, tôi lúng túng, ngượng ngùng tôi chỉ biết mĩm cười và nói “Hello T.”.
Sau lần đó tôi thật không thể không nghỉ về anh và luôn luôn tìm kiếm hình bống anh tuy đã biết ra rằng anh đã có tình duyên mới nên đã rời xa tôi từ lúc ban đầu kia. Tôi vẩn không hiểu lý do và cho rằng mình không phải là người mà anh tìm kiếm nên đành ngậm ngùi chấp nhận buồn đau.
Hơn hai năm chôn vùi mình vào sách vở tôi cũng đã bắt đầu quen dần và như lãng quên đi anh, tôi củng đã có người mà tôi yêu mến. Và tôi cũng rất vui vì tôi và anh giờ là đôi bạn và mình có thể chia sẽ một cách tự nhiên hơn tuy nhiên cái cảm giác đặc biệt kia dành riêng cho anh trong thâm tâm tôi luôn phải đè nén mổi khi tôi đối diện anh. Thế là tôi cũng đã đến lúc kết thúc cuộc đời Sinh Viên, lễ ra trường của tôi anh đã đến tham dự và rất vui vẻ cùng các bạn bè của tôi. Ai củng tham dự chỉ có anh ta người tôi đang yếu mến là vắng mặt, tôi thật thất vọng…nhưng ngược lại nhìn thấy anh những nổi buồn đã vơi đi. Tôi biết được anh vẫn còn rất quan ở trong trái tim tôi. Cám ơn anh đã mang niềm vui khi tôi rất cần đến, và cứ thế anh bắt đầu thay thế anh ấy xuất hiện trong tâm trí cũng như bên cạnh tôi.
Anh đã dẫn tôi cùng bạn bè chung nhà trọ đi ăn tối gọi là Graduation Dinner anh bao, và số rượu bia còn lại của buổi tiệc ra trường tất cả bọn mình đã uống và xĩn hết. Thế là tôi và nhóm ban không cho anh lái xe về khi tâm trí không tĩnh và cả nhóm đã nằm ở phòng khách nhà trọ anh còn nhớ không? Tuy tất cả nằm chung và đã ngủ say hết chỉ còn anh và tôi mình không chợp mắt được vì ngại ngùng và trong lòng còn nhiều thắc mắc muốn được hỏi rỏ. Vì tất cả đang ngu say mình không thể nói chuyện thành tiếng nên anh và tôi đã viết lên lòng bàn tay của nhau những câu hỏi và câu trã lời. Anh ơi, kỷ niệm đó tôi không thể nào quên được cho đến giờ và mai sau, anh đã hôn lén lên má tôi trong đêm và tôi làm như mình không biết đến và anh đã lặng lẽ ra về. Nghỉ đến là lệ rơi vì cả hai đang rơi vào con đường hầu như là không lối thoát. Yêu một người và không ở cạnh được người ấy, mãnh lực tình yêu đó rất mạnh và có thể thiêu đốt được mọi vật.

Sau khi anh ấy chơi trò chơi cút bắt tôi đã cho đó là một cuộc chia tay không lời. Và mùa Hè năm đó, anh đã làm người bạn thân và mình đã cùng trãi qua những buổi họp mặt bạn bè và những đêm vui nhảy ở vủ trường. Một đêm mình đã uống quá chén và anh đã hôn tôi, một nụ hôn nồng nàn lần đầu tiên. Tôi như đang trong m ơ, không tỉnh táo vì đã quá chén. Cho dù vậy tôi vẩn cảm giác được mình không thể làm điều này và tôi đã đẩy anh ra và chạy vào nhà. Tôi thật khó xử vì tuy anh ấy không bên cạnh tôi nhưng vì tui tôi vẩn chưa hề nói lời chia tay và anh, anh và cô ấy cũng không khá gì tôi và anh ấỵ Cả hai đều không rỏ ràng…
Tôi không biết cảm giác anh thế nào sau khi tôi bỏ đi, trong lòng cảm thấy khó chịu và lòng không ổn tôi đã gọi điện cho anh. Anh nhấc máy nhưng không nói một lời, làm tôi càng khó chịu hơn và tôi đã hỏi anh: “What just happened between us?” anh cười ngượng rồi hỏi: “Do you know I like you?” một câu hỏi rất quá đơn giãn nhưng trong tâm trí tôi nó thật phức tạp nó chứa rất nhiều sự thắc mắc, hờn dổi và oán tránh. Tôi đã lặng im một lúc và suy nghỉ…
Bao nhiêu năm quen biết anh, chưa một lần anh nói anh thích tôi và anh luôn dấu kính cảm giác của mình, tôi thật không hiểu được anh. Sự im lặng đến khó hiểu và anh đã làm cho tôi điên đảo mỗi khi nghỉ đến. Giờ này ở đây tôi đang có thể cho anh biết tôi thích anh biết nhường nào, tôi đã muốn nói điều nay bấy lâu nay để anh biết lòng tôi…nhưng tôi không nói nên lời…
Sao tôi phải giận hờn anh? Tôi không có tư cách đó, tự ái quá độ tôi bỗng cất lên: “Why now…?” Tôi chỉ nói được bấy nhiêu thôi, anh ơi lòng tôi đau nhói vì lời tôi muốn nói là tôi còn rất nhiều và rất nhiều điêu ngọt ngào để tỏ bày với anh nhưng tôi không thể nói được tôi quá yếu đuối…

Thôi thế đã hết rồi, tất cả những yêu dấu giờ đã tan thành mây khói, tôi đã đánh mất anh mất cái cơ hội được có anh bên mình. Anh đã ra đi sau cái đêm thơ mộng đến bão bùng đó. Hết thật rồi, anh đã không muốn gặp tôi nữa tôi đã làm anh đau và tổn thương đến tận đáy con tim và tôi lại chỉ biết khóc …

Đã hơn ba năm trôi qua, dòng đời vẫn êm trôi và hình bóng anh đã dần phai mờ theo thời gian. Vào một ngày kia tôi chợt nhận được một tin nhắn với số máy rất lạ, tin nhắn gọn ghẽ chỉ có mấy chử: “Do you want to go lunch sometime?” Tôi rất ngạc nhiên không biết có ai nhắn nhầm không? Thắc mắc đắn đo và tôi đã tìm hỏi mới giám gọi phone để tìm hiểu, tôi đoán biết sẽ không ai nhấc máy nếu tôi dấu đi số điện thoại của mình, đúng như sự suy đoán của tôi không ai trả lời chỉ nghe được giọng nói quen thuộc “please leave a message!”…
Thế là anh lại về bên tôi thêm một lần nửa, tôi đã gặp lại anh, anh gầy hơn xưa rất nhiều. Chuyện xưa kia như không còn là ngại vật giửa chúng tôi nửa. Đôi bạn lâu năm gặp lại rất quá nhiều điểu để chia sẽ. Thế là chúng tôi lại bắt đầu làm lại tình bạn từ đầu. Chúng tôi không hề mệt mỏi phải làm lại tình bạn từ đầu sau bao nhiêu năm, thay vào đó chúng tôi rất trân quý những cuộc bạn bè hò hẹn.
…Mang theo nhiều hy vọng khát khao và một tình yêu mãnh liệt. Dù bao năm cách trở nhưng ở một gốc nào đó ở trong tim, anh và tôi vẩn một lòng hướng về nhau. Nhưng vì nghiệt ngã của cuộc đời, tình ta không thể trọn vẹn trao nhau như mình mơ ước. Yêu anh từ ngày đầu mình quen biết, nếu anh không lặng lẻ ra đi thì tình ta không trái ngang như giờ đây…
Bao năm lòng an lặng, nay anh trở về lại sống gió lòng tôi. Ngã ba tình nghiệt ngã tôi biết đi về đâu? Tôi lại một lần nửa yêu anh và hơn lúc ban đầu tuy rằng tôi giờ đây đã có vị Hôn Phu và ngày lên xe hoa củng đã định sẳn. Tôi yêu cả hai người đàn ông, tôi thật tham lam và xấu xa. Trong suốt thời gian anh trở về, tôi sống trong hồi hộp và lo âu khó xử. Chọn lựa anh ấy là đúng nghỉa đúng tình, còn chọn anh thì cuộc đời tôi sẻ ra sao? Vì anh chưa hề cho tôi niềm tinh, và nếu chọn anh tôi sẻ là kẻ phụ tình…
Thế là anh lại đã không còn bên tôi, anh ra đi thêm một lần nửa và là mãi vỉnh viển. Tôi chỉ còn biết câm nín…. tôi đã khóc rất nhiều. Nổi đau ấy không có gì so sánh được vì tôi đã phụ anh, phụ tình yêu của anh. Tôi xin lổi, tôi phải một lần nửa mất anh.
Hôm trước gặp lại anh, anh đã có tình duyên mới, cô ấy rất dịu dàng đáng yêu. Tôi mừng hạnh phúc cho anh. Tôi giờ mới hiểu được lòng anh đau như thế nào khi tôi lên xe hoa trong khi anh đang rất muốn dử được lấy tôi trong vòng tay. Xin lổi nhé, vì giờ đây lòng tôi đang quoặn đau…

Như cơn gió kia, anh đến rồi đi để lại tôi chỉ còn mùi hương của gió. Chiều nay trên đỉnh núi kia cơn gió thoãng qua và mang anh về trong tâm trí tôi. Thổn thức của kí ức nồng nàn làm mắt tôi đẫm lệ, có yêu mới nhớ và nổi nhớ chỉ là niềm đau…Tôi nhắm mắt lại để nhìn thấy gương mặt và hình giáng thân quen, mỉm cười nhìn rồi chợt bay theo gió…

~KNP
May 15, 2013

Cần 1 lời khuyên cho sự lựa chọn!

Chào chị!

Em đang quen một người có gia đình nhưng anh ấy đã li dị vợ. Tụi em quen nhau gần 5 năm rồi chị ạ.

5 năm-đủ để tụi em nghi đến một mái ấm hạnh phúc. Nhưng điều đó quá xa xỉ đối với em vì nghèo là 1 cái tội chị ạ.

Trước đây thì không, nhưng giờ đây-trong hoàn cảnh của em thì em tin nó đúng là vậy.
Em quen anh ấy trong sự không hài lòng từ phía Nội và ba em. Chỉ có mẹ là người hiểu nhưng đôi khi trong lời nói mẹ cũng làm em rất buồn. Vì gia đình em không được khá giả như người ta nên ba mẹ em luôn mong em tốt.

Nỗi niềm tâm sự
Bỏ tình yêu để đi nước ngoài kiếm tiền lo cho gia đình

Và cơ hội đó càng nhen nhóm lên khi 1 lần cô em về nước nói sẽ lo cho em qua Mỹ để làm nuôi giúp gia đình. Ba me em mừng lắm, ba luôn khuyên bảo em nhưng em biết trong lời khuyên đó như khẳng định em phải đi, lòng em như rối bời.

Em đã nói chuyện với anh ấy và anh ấy nói bao lâu cũng sẽ chờ em về.

Nếu em đi thì có thực sự anh ấy sẽ chờ em không? Mà chờ sao được chị ơi! Khi bây giờ anh ấy đã 36 t rồi.

Còn nếu không đi thì gia đình em sau này sẽ ra sao khi mẹ em bị bệnh phải chắc chiêu mới có tiền mua thuốc, ba em tối nào cũng mất ngủ vì chuyện tiền nong?Rồi những người không ủng hộ tình cảm của em và anh ấy sẽ nói em ra sao?

Thật sự trong lòng em không muốn đi chút nào .Em không nghĩ có một ngày em phải bắt đầu lại từ đầu nơi đất khách.

Còn về phần cô em, kể từ khi cô đề cập chuyện đó tới nay cũng gần 2 năm rồi nhưng cô luôn nói em chờ! Em cũng đã 28 tuổi rồi còn gì, Chờ đến khi nào nữa đây. Mà mỗi lần chờ thì em chi muốn ở lại với anh ấy, sống một cuộc sống thật hạnh phúc cho dù là về tinh thần.

Như vậy không tốt sao chị? Cuộc sống bây giờ cua em thật vô vị. Sống không có định hướng, không có mục đích, sống như để tồn tai.

Chán lắm chị ơi!

Thời gian gần đây,sáng nào ngủ dậy mở mắt ra thì điều đầu tiên em nghĩ là em sống để lam gì??? Ba em lâu lâu cứ vì chuyện đó mà tạo áp lực cho em.

Không ai hiểu em và không ai biết nghĩ cho cảm giác của em chị ơi!em chỉ cần 1 cuộc sống đơn giản thôi!

Nhièu lúc e muốn cùng anh ấy bỏ đi thật xa nhưng anh ấy lại khuyên bảo em: đi như vậy rồi em có sống được thanh thản, bình yên không?

Em đau lòng lắm chị ơi! Mỗi lần nghĩ tới 1 trong 2 điều em phải lựa chọn là nước mắt cứ chảy không ngừng.

Xin chị giúp em, cho em một loi khuyen để em nhẹ lòng nha chị.

Thân!

 

Theo bạn đọc Châu Phương gởi GocTamSuc

Anh vẫn yêu em dù thế nào đi nữa…

Đã không còn như trước nữa rồi, mình đã không còn như trước nữa, mình đã có thể định nghĩa về nó, điều tuyệt diệu nhất con người đã tạo ra trong cái thế giới này. Thứ làm thế giới này tuyệt diệu đúng vậy là tình yêu…

Tình yêu vĩnh cửu
Tình yêu vĩnh cửu – Ảnh minh họa

Tôi yêu, yêu một cô gái, người con gái tôi cho rằng đẹp nhất trong mắt tôi hiện giờ, tôi sẽ làm mọi điều chỉ để được ở bên cô ấy, ngay lần dầu nói chuyện cùng cô ấy tôi đã bị cuốn hút ngay, giọng nói ấy, đôi mắt ấy, tiếng cười ấy.
Thế chuyện quái gì khiến tôi phải viết ra những cảm xúc của mình, nếu tôi đang có một cô gái và yêu cô ấy, hạnh phúc và vui sướng, tại sao tôi lại lập blog nói về những cảm xúc đau đớn của mình, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ.
Có một điều duy, chỉ duy nhất có một điều tôi ghét về cô ấy đó là gã bạn trai cô ấy. Đấy mới là vấn đề, đó chính là mọi nguồn rắc rối, đó chính là lúc tôi bế tắc, đó là lúc tôi hờn tồi ghen, tôi giận dữ…
Vâng tôi là người đến sau, một điều chắc chắn kẻ đến sau sẽ gánh phần đau khổ, dễ dàng từ bỏ bị loại khỏi cuộc chơi. Không phải tôi không nhìn thấy điều đó ngay từ đầu, không phải tôi không biết cô ấy có bạn trai. Đây hoàn toàn là câu chuyện của những cảm xúc trào dâng của cả hai người, là tôi và cô ấy. Dĩ nhiên không phải tình đơn phương, không đời nào tôi lại lao vào một cuộc tình đơn phương như vậy, cô ấy và tôi yêu nhau. Và dĩ nhiên điều ngăn cách tôi lúc này là gã trai kia.
Nếu tôi là con người của trước kia, tôi sẽ bỏ cuộc ngay từ đầu, tôi sẽ không đấu tranh cho tình yêu của mình, tôi sẽ chạy thật xa, và nhanh quên đi. Nhưng tôi đã qua cái thời chấp nhận mọi chuyện rồi. Không tôi muốn có cuộc đời mà mình định đoạt, tôi muốn sống vì những thứ mình yêu qúy, và em là người tôi sẵn sàng dùng cuộc sống của mình để đổi lấy… lúc này xét về mọi mặt, tôi không có gì ngoài con tim rực cháy của mình, mọi người trong cái cộng đồng tôi đang sống sẽ quay mặt hoặc phản đối tôi, mọi thứ dường như đều đẩy tôi ra xa khỏi cô ấy. Từ bỏ ư, em kêu anh từ bỏ ư ? Quá dễ dàng, không gì khác dễ dàng hơn với người khác, không phải anh, anh sẽ không từ bỏ vì anh yêu em thật sự.
Ai cũng sẽ bảo anh đang phí thời gian của mình cho một cuộc tình không có kết quả, nhưng có phải con người ta đã trở nên quá thực dụng trong cái thời buổi hiện tại, và không còn quan tâm đến những điều lãng mạn, và vĩ đại nhất của chữ tình không ?
Có gì sai chứ khi ta bỏ ra thời gian dành cho tình yêu của mình, đấu tranh vì nó, sống vì nó.
Lý do ư ? Yêu mà
Tại sao ư? Yêu mà
Cái gì chứ ? Yêu mà
Em nói đúng, anh sẽ đau, rất đau, rất mệt mỏi, anh đã trải qua rồi, và đã tưởng như không thể chịu đựng thêm được. Anh muốn chấm dứt tất cả bằng mạng sống này cơ ( anh đã nghĩ như vậy, khi gặp một nỗi đau quá lớn mình sẽ có ý nghĩ muốn chấm dứt nó …. )
Nhưng không anh đã khác trước rồi, dĩ nhiên anh ghen, và anh rất muốn làm điều gì đó thật tồi tệ kìa… nhưng không ! Anh đã thấy con tim mình đã đổi khác rồi. Anh sẽ cho em thấy, tình yêu trong mình vĩ đại như thế nào, nó đã trở thành một biểu tượng rồi.
Anh ngưỡng mộ nó, một cách chân thành, vì tình yêu đó anh sẵn sàng châp nhận vượt qua tất cả mọi hờn dỗi ghen tuôn kia, vì anh đã quá yêu em rồi…
Bất chấp mọi con mắt nhìn của người đời, bất chấp tất cả mọi điều đang đẩy anh ra xa, anh vẫn sẽ yêu em. Trong ba năm, trong ba năm này hãy cũng xem mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào. Lời hứa anh giành cho em sẽ vẫn có giá trị trong ba năm này.
Sau ba năm, dù thế nào đi nữa vẫn sẽ có một kết cục, và anh hay em sẽ là người đặt kết cục cho nó ?
Anh vẫn yêu em dù thế nào đi nữa…

 

Bạn đọc: Khoa Pham đã chia sẻ cùng GocTamSu

Người tình tri kỷ

Tôi 1 phụ nữ đã ly hôn khá lâu, công viêc làm ăn khá tốt, một hôm rảnh rổi vui vẻ vào mạng tôi găp anh, môt doanh nhân thành đạt, lúc đầu chúng tôi chỉ vui vẻ trao đổi thông tin với nhau qua messege, những công việc làm ăn, chuyện tình cảm cá nhân riêng tư v.vvv. riết rồi tình cảm đến với nhau lúc nào không rõ, anh ấy nói thấy nhớ tôi mỗi khi lên mạng mà không thấy tôi và tôi cũng thấy mến anh đôi chút.

 

Tâm sự người tình tri kỷ
Tâm sự người tình tri kỷ – Ảnh minh họa

Nhưng tôi là 1 phụ nữ đã thất bại trong hôn nhân, nên rất cẩn trọng trong tình cảm, tôi lúc nào cũng giữ khỏang cách với anh, mặc dù trong thâm tâm tôi cũng mến anh, nhưng thực tế không cho phép chúng tôi được tọai nguyện. Vì anh đã có gia đình và có 1 đứa con. Qua trao đổi tôi biết anh rất quý gia đình của mình, còn tình cảm đối với tôi thì a không lý giải được.

Tôi quý anh, và cũng rất tôn trọng gia đình của anh, tôi không muốn phá vỡ nó, vì tôi không muốn gia đình anh tan vỡ giống như vết xe đổ của tôi ngày trước. Tôi chỉ muốn làm bạn với anh, và cùng chia sẻ vui buồn với anh qua tin nhắn messege. Thời gian qua đi anh nói anh càng mến tôi nhiều hơn, anh quý tôi vì tôi là 1 phụ nữ kiên cường, vượt qua nỗi đau của chuyện gia đình, mạnh mẽ thành đạt trong cuốc sống và nuôi dạy các con nên người. Mặc dù chúng tôi chỉ biết mặt nhau qua WC trên internet, chưa từng gặp nhau ngòai đời. Tôi đã từ chối gặp mặt anh, vì nhiều lý do… tôi sợ tôi không làm chủ được tình cảm của mình… tôi không tự tin vì tôi chỉ kém anh 1 tuổi ( riêng vợ của anh còn khá trẻ, nhỏ tuổi hơn anh nhiều)…và tôi sợ sự thật khi gặp nhau rồi, có thể làm thất vọng hình tượng của nhau và rồi tình cảm dành cho nhau trước đây sẽ không còn nữa….tôi không tự tin.

Tôi viện đủ lý do để từ chối gặp anh. Cho đến 1 ngày tôi không còn thấy anh lên mạng nữa, liên lạc với anh nhiều lần thì không được, tôi cứ tưởng anh cũng như bao người đàn ông khác, khi chinh phục phụ nữ không thành thì bỏ cuộc…nhưng sự thật không phải như vậy, thời gian qua lâu tôi có tìm hiểu, được biết rằng anh bị đột quỵ và tai biến nặng, không còn làm chủ bản thân mình được nữa.

Tôi hối hận vô cùng tôi trách móc mình đã nghĩ sai về anh và giờ đây tôi không biết phải giúp anh bằng cách nào để anh vượt qua khỏi cơn bạo bệnh. Tôi âm thầm lặng lẽ theo dõi anh từng ngày qua 1 người bạn, giúp anh điều trị châm cứu và chạy chữa nhiều nơi….. thời gian rồi cũng trôi qua trời thương cho sự vượt khó của anh và lòng kiên trì của tôi đã cho anh khỏi bệnh, a nói được nhiều hơn và tập đi lại dần dần… khi thật sự bình phục trở lại bình thường, a mới biết được sự thật, thời gian vừa qua tôi đã giúp anh tìm lại niềm vui sống.

Anh khát khao được gặp mặt tôi dù chỉ 1 lần, còn riêng tôi, tôi đã gặp mặt anh trong 1 lần đưa anh đi điều trị nhưng anh không hề hay biết. Đến lúc này đây tôi không thể từ chối anh được nữa, tôi cho anh cái hẹn. Chúng tôi gặp nhau, anh ôm chầm lấy tôi trong sự ngỡ ngàng của tôi và bao nhiêu người khác chung quanh, anh không hề mắc cở, còn riêng tôi cứ chết lặng trong vòng tay của anh….anh nói tôi ác với anh lắm đã  7 năm trôi qua rồi, sao bao nhiêu sóng gió xảy ra giờ tôi mới cho anh gặp mặt. Anh hiểu hết sự âm thầm lặng lẽ của tôi đã giúp anh 1 phần nào khỏi bệnh, anh quý và mến tôi nhiều hơn và nói không thể nào xa tôi. Còn riêng tôi, tôi đã buông xuôi tất cả, việc gì đến cứ đến tôi cũng không kiềm chế được tình cảm của mình.

Chúng tôi đến với nhau, thật sự tôi thấy rất hạnh phúc khi ở bên anh….chúng tôi chưa vượt qua giới hạn cho phép. Chỉ những cái ôm siết nhẹ và những nụ hôn cháy bỏng của anh khi chúng tôi gặp nhau thế là đủ.

Hai năm nữa trôi qua, tình cảm của anh và tôi không hề thay đổi và có chiều tiến triển hơn, tôi không biết phải làm sao để từ chối anh được nữa, trong tôi đang giằng xé rất nhiều nếu đến với anh tôi sẽ có tội rất lớn với gia đình anh, vợ anh, còn từ chối anh thì chắc chắn không thể.

Giờ tôi không biết phải làm sao? Riêng anh rất có trách nhiệm với gia đình của mình, với vợ của anh, anh rất tôn trọng. Chúng tôi không còn trẻ nữa (anh 45 còn tôi 44).

Hãy cho chúng tôi 1 lời khuyên chân thành nhất vì hiện giờ tôi đang từ chối anh. Anh thì không muốn mất tôi 1 lần nào nữa…..

 Bạn đọc: LeVy69

“Tân hôn anh không thấy cái thứ đỏ đỏ kia thì hôm sau ly hôn”

Tôi hỏi: “Có phải vì em không còn? Em đừng lo, anh không để ý đâu”, thì em đã trả lời tôi như thế!. Có lẽ vì vậy, 4 năm yêu em, tôi thành hòa thượng đến giờ.

Chứng minh tình yêu
Tôi năm nay 28 tuổi và người yêu hiện tại kém tôi 3 tuổi. Chúng tôi yêu nhau được 4 năm và yêu trong sáng. Có thể nói tình yêu của 2 đứa chúng tôi hoàn toàn trong sáng (Ảnh minh họa)

Tôi năm nay 28 tuổi và người yêu hiện tại kém tôi 3 tuổi. Chúng tôi yêu nhau được 4 năm và yêu trong sáng. Có thể nói tình yêu của 2 đứa chúng tôi hoàn toàn trong sáng.

Có thể nhiều anh sẽ cười cho rằng tôi kém cỏi. Thời bây giờ có mấy ai yêu 4 năm mà chỉ yêu chay thế đâu. Ừ, đúng là buồn cười thật nhưng tôi lại vui (dù trước đây tôi cũng khá nổi tiếng đào hoa).

Người yêu hiện giờ của tôi thật sự rất đặc biệt. Cô ấy không xinh đẹp, không quá giỏi giang. Nếu đứng giữa 10 người thì chắc không ai ấn tượng với em. Nhưng nếu nói chuyện 1 lần thì có lẽ khó mà quên được.

Lần đầu tôi gặp em trong 1 lần sinh nhật bạn. Chúng tôi chơi trò “Ai nói thật”. Khi đến lượt em, có người đã hỏi :

– Em sẽ làm gì trước khi lấy chồng. Tại sao???

– Xây dựng sự nghiệp ạ. Để sau này ly hôn cho dễ, ít nhất sẽ không phải cắn răng chịu đựng vì phụ thuộc kinh tế.

Tôi đã ấn tượng mạnh và quyết tâm tán đổ. May mắn là tôi cũng đẹp trai, ăn nói có duyên và đặc biệt là kiên trì nên sau 1 năm tán tỉnh em đã thành người yêu tôi. Lúc ấy em còn là sinh viên.

Sau 1 thời gian yêu nhau, tôi đã từng ngỏ ý muốn vào khách sạn. Em đều thẳng thừng từ chối cho đến 1 lần em đến nhà tôi chơi đúng lúc bố mẹ tôi đi vắng.

Là thằng con trai bình thường, ai mà không muốn chứ. Vì thế sau khi hôn em, lại thêm thiên thời địa lợi nhân hòa nên tôi đã táy máy động tay. Thấy em không kháng cự nên tôi định đi tới bến luôn. Ai ngờ, em ôm tôi và nói nhỏ vào tai:

– Nếu anh không dừng lại thì hôm nay chúng ta vui vẻ song vài hôm nữa gặp nhau ở tòa.

– Ừ, nếu em nhẫn tâm.

Tôi cười vì nghĩ em đùa. Ai ngờ em buôn tôi ra và nằm xuống nhìn thằng vào tôi rồi nói.

– Anh thử thì biết.

Thật sự tôi tin em dám vì khi nhận lời yêu tôi, em đã nói trước mọi thứ để em tự nguyện. Nếu tôi dám, em sẽ cố gắng đầu tư lịch cho tôi bóc. Nhưng tôi vẫn cố gắng thuyết phục.

– Có phải vì em không còn? Em đừng lo, anh không để ý đâu.

– Được, nếu trong đêm tân hôn anh không thấy được cái thứ đỏ đỏ kia thì ngay hôm sau chúng ta sẽ ly hôn.

Tôi choáng, không ngờ em dám nói thẳng như thế. Nhưng cũng vì vậy mà tôi yêu em đến không thoát được. Và tôi thành hòa thượng đến giờ.

Có thể nhiều bạn nói người yêu tôi còn nên tôi nói gì chẳng được. Ừ, tôi thừa nhận. Thằng bạn tôi từng đùa: “Nhỡ em ấy vá thì sao, 5 triệu ném ra kia thành gái trinh luôn chứ gì”. Tôi cười, dù em có vá thật thì tôi vẫn yêu thôi.

Nên cánh mày râu đừng vội kết luận để rồi vác gạch về nhà. Cứ tìm kiểu gì chẳng có. Đừng vội kết luận mà không dám tìm hiểu vì ai cũng có 1 nửa của mình mà. Các anh mà ế kiểu gì cũng có đứa ế theo anh (đùa tý).

 

Điều anh không nghĩ…

Trước đây, nếu ai đó nói rằng tình yêu có giới hạn thì anh sẽ không bao giờ tin. Đối với anh, tình yêu là vô cùng. Chính em đã cho anh thấy điều đó. Em yêu anh vô điều kiện và vô hạn.

Điều anh không nghĩ...
Điều anh không nghĩ… – Ảnh Minh Họa
Em có thể đội mưa đến tìm anh chỉ để trao cho anh một hộp xôi nóng và một nụ hôn. “Anh ăn đi cho có sức làm việc” – em cười và vội quay đi.
Lúc đó, anh không nhận ra đôi má em rất lạnh. Bàn tay em cũng lạnh. Lẽ ra anh phải bảo em vào nhà, lau khô đầu tóc, ủ ấm cho em trước khi để em về. Thế nhưng, anh không nghĩ đến điều đó mà chỉ sung sướng tận hưởng cảm giác, có một người yêu mình thật nhiều thì rất tốt.Có những đêm, đang làm việc, anh đói bụng và nhắn vu vơ cho em: “Đói bụng quá”. Vậy là chỉ lát sau đã thấy em xuất hiện với hộp cháo nóng hổi trên tay. Khi em quay đi, anh không hề nghĩ đến quãng đường rất vắng, mà em thì chỉ có một mình. Lúc đó anh bận xì xụp với tô cháo nóng hổi, thơm lừng…

 

Rồi lại có những lần không thấy em đến thăm, anh lại lo lắng nhìn đống quần áo đã mấy ngày không có người giặt giũ. Anh thầm trách móc em bận mấy thì cũng phải ghé qua xem anh có cần gì không chứ! Lúc đó, anh không hề nghĩ, em cũng có thể ngã bệnh như bao nhiêu người khác sau khi đã hứng trọn cơn mưa…

 

Anh đúng là một kẻ ngốc nghếch trong tình yêu. Thế mới biết, không phải học nhiều chữ, đọc nhiều sách thánh hiền mà có thể khai sáng được con tim. Nhưng anh chỉ nhận ra điều đó khi còn lại một mình trong căn phòng lạnh lẽo. Ngoài kia trời đang mưa. Ngồi trong nhà mà anh còn thấy lạnh. Thế mà ngày xưa, anh cứ vô tư để một người con gái đội mưa vì mình mà không hề biết rằng em đang buốt giá…

 

Giờ đây, anh ước có thể làm điều ngược lại với em nhưng đã quá muộn màng…

 

Theo Nhật Trung
NLĐ

Chồng Đòi “Yêu” Liên Tục Vì Ghen

Không biết ai ác ý, đã thổi bùng trong anh cơn ghen ngùn ngụt, đêm về nhà đã mỏi, anh còn đòi hỏi mình suốt hơn hai tiếng.

Chồng Đòi "Yêu" Liên Tục Vì Ghen
Chồng Đòi “Yêu” Liên Tục Vì Ghen

Giờ đây tôi thấm thía đòn bạo hành tình dục của chồng, có người bị chồng bạo hành bằng cách bỏ đói, còn tôi lại bị bội thực vì ăn quá no.

Tâm trạng tôi đang rất giằng xé và chán nản khi viết những dòng này. Bởi lẽ, tôi không ngờ người chồng thân yêu của mình lại có những hành động đáng sợ đến vậy.

Chúng tôi lấy nhau bằng tình yêu sét đánh, nhưng cũng kéo dài 1 năm trước khi cưới. Anh có một doanh nghiệp kinh doanh vật liệu xây dựng nhỏ, kinh tế khá vững vàng.

Giờ đây tôi thấm thía đòn bạo hành tình dục của chồng, có người bị chồng bạo hành bằng cách bỏ đói,
còn tôi lại bị bội thực vì ăn quá no…

Khác với những ông chủ khác, coi thương trường như là chiến trường, vì thế mà ganh đua, giành giật, ai cũng gớm ghê… Chồng mình vẫn giữ đức tính hiền lành, ăn ở đầu cuối có trước có sau, đối tác, bạn hàng ai cũng quí mến.

Bố mẹ mình cũng vậy. Ngay khi gặp mặt anh, bố mẹ mình quí anh hơn cả con trai. Nhà chỉ có hai cô con gái, vậy mà bố mẹ chê mình không thương tiếc, nào nũng nịu, không biết làm ăn… còn anh thì nào giỏi giang, nào tử tế.

Đúng là cuộc đời, không ai biết được chữ ngờ…

Cưới nhau rồi, vợ chồng ở riêng một nhà, kinh tế có, cứ nghĩ mình được sống cuộc đời sung sướng. Không thể ngờ được mình lại phải chịu sự đau khổ đến cùng cực này.

Trước đây chuyện gối chăn của chúng mình hết sức êm ấm, anh hiền lành ngay cả trên giường, thậm chí hơi khù khờ, nhưng nhờ tình yêu, mọi việc đều rất tuyệt vời.

Nhưng không biết nghe ai khích bác mà anh trở nên điên cuồng đến vậy?

Ở công ty, vốn nhờ thân hình cao ráo, cách ăn mặc có gu và sự linh hoạt trong giao tiếp mà mình luôn được giao cho nhiệm vụ đối ngoại. Vì vậy, đôi khi mình tiếp khách đến khuya mới về.

Không biết ai ác ý, đã thổi bùng trong anh cơn ghen ngùn ngụt, đêm về nhà đã mỏi, anh còn đòi hỏi mình suốt hơn hai tiếng.

Mình rã rời, nhưng không ngờ những ngày sau, chồng vẫn không dừng lại. Thậm chí, anh tìm đọc những sách báo và hùng hục làm theo.

Với đôi tay thô thiển, sự bắt chước nửa vời của anh, mình thấy buồn lòng vô cùng. Thấy vợ chán nản và không hào hứng, anh lại sáng tạo ra chiêu trò mới.

Nhiều hôm mình đang ở công ty cũng bị anh gọi về tra hỏi. Công việc của anh có thể thoải mái thời gian, chứ bắt mình thỉnh thoảng lại xin nghỉ việc, đúng là điều khó chịu.

Vợ về, anh cởi phăng quần áo mình, hít hà khắp vùng ấy xem vợ có lăng nhăng, có mùi lạ nào không… rồi hùng hục lao vào cuộc. Anh cư xử lúc ấy như một thằng điên, một người bấn loạn.

Để rồi, sau đó anh lại ôm ấp, lại xin lỗi, lại xoa dịu… và lại đòi hòi, lại đòi yêu mà không quan tâm gì đến tâm trạng của mình.

Mình buồn lắm, mình yêu anh và chẳng hề có ý nghĩ nào phản bội anh cả. Mình cũng biết anh rất yêu mình, nhưng anh lại đòi hòi mình đáp ứng để chứng minh sự chung thủy.

Mọi người giúp mình với!

 

Độc giả:  Bảo Nguyệt

Sắp Đám Cưới Với Người Không Yêu

Tôi viết ra những dòng tâm sự này bởi tôi chẳng thể chia sẻ với ai xung quanh mình lúc này. Tôi thấy có lỗi với người chồng sắp cưới, thấy có tội với chính mình khi không sống thật lòng với cảm xúc.

Sắp Đám Cưới Với Người Không Yêu
Sắp Đám Cưới Với Người Không Yêu

Tôi là đứa con gái gần 30 tuổi – một quả bom nổ chậm trong nhà, tôi phải lấy chồng để không ai phải suy nghĩ, lo lắng cho tôi.

Từ khi tôi nhận lời cầu hôn cũng là lúc tôi bắt đầu nói dối mỗi lần được ai đó hỏi: “Bạn đang rất hạnh phúc đúng không?”. Thật sự tôi cảm thấy lo lắng, căng thẳng và chán nản nhiều hơn là hạnh phúc, sướng vui. Bởi người tôi muốn kết hôn không phải là người chồng sắp cưới.

Tôi có một mối tình 5 năm với người bạn đại học và cả hai đều nghĩ rằng suốt cuộc đời này sẽ chỉ dành cho nhau. Nhưng rồi mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn sau chuyến đi du học 2 tháng của anh. Bây giờ thì anh chuẩn bị đón đứa con đầu lòng sau 7 tháng kết hôn, còn tôi cũng sắp lên xe hoa. Cuộc sống của tôi và anh dường như thế đã gọi là an bài nhưng trong lòng tôi vẫn nhức nhối không thôi.

Mấy ngày gần đây, nhìn bố mẹ tất bật quét sơn tường, sửa sang nhà cửa, đặt cỗ, sắm bàn ghế… mà nước mắt tôi cứ trào ra. Tôi không biết điều mình sắp làm có đúng hay không? Nhưng dù đúng hay sai thì cũng chẳng có nghĩa lý gì cả bởi mọi việc đã đâu vào đấy, người lớn gặp nhau rồi. Tôi như người “cưỡi trên lưng cọp” mà không tài nào nhảy xuống.

Tôi viết ra những dòng tâm sự này bởi tôi chẳng thể chia sẻ với ai xung quanh mình lúc này. Tôi thấy có lỗi với người chồng sắp cưới, thấy có tội với chính mình khi không sống thật lòng với cảm xúc. Nhưng tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, là đứa con gái gần 30 tuổi của cha mẹ – một quả bom nổ chậm trong nhà, tôi phải lấy chồng để không ai phải suy nghĩ, lo lắng cho tôi. Thôi thì cứ tặc lưỡi mà làm. Bố mẹ tôi xưa kia cũng lấy nhau theo sự sắp đặt của ông bà mà vẫn sống chung ngần ấy năm, không một lời to tiếng.

Trong đầu tôi bây giờ, một cảm giác trống rỗng và uể oải. Tôi biết chắc chắn mình phải bước tiếp nhưng tôi muốn tìm sự sẻ chia của những người cùng cảnh đi trước để tôi biết tôi phải làm gì trong cuộc sống sau này. Tôi nghĩ hạnh phúc với mình thật quá xa vời nhưng xin hãy chỉ cho tôi cách sống bình yên bên cạnh người mình không yêu?

Teen… quá quy định!

Anh đi làm về trễ, em dọn vội mâm cơm. Ngồi chưa nóng chỗ, mới và vài đũa, em đã bỏ chén xuống: “Em no rồi, anh ăn một mình nha. Cứ để mâm cơm đó chút em dọn”. Nói xong, em lật đật chạy vào phòng mở ti vi. Khỏi cần xem đồng hồ, anh cũng biết đã 18g30, ti vi chuẩn bị chiếu bộ phim… hoạt hình em yêu thích. Thấy cảnh này, ai dám nói vợ anh đã 30 tuổi.

Teen qua quy dinh
Teen qua quy dinh

Hồi mới gặp nhau, anh bị thu hút bởi vẻ ngây thơ, hồn nhiên và trong sáng của em. Anh yêu em vì đôi môi lúc nào cũng cười chúm chím, đôi mắt lúc nào cũng lóng lánh niềm vui. Nhìn cứ như một đứa trẻ. Bên em, anh cũng thấy mình trẻ lại, quên hết muộn phiền. Rồi hai đứa thành vợ, thành chồng. Thời gian qua mau, 5 năm, 10 năm, anh dần chững chạc hơn xưa nhưng em thì ngược lại, dẫu đã “hàng băm” mà vẫn “teen” như thuở nào; thậm chí còn “teen quá quy định”, khiến cuộc sống vợ chồng nhiều khi lâm cảnh dở khóc, dở cười …

 

Sáng, em đi làm. Giờ nghỉ trưa, sống chết gì em cũng phải tạt về nhà một tí, bởi: “Tội nghiệp mấy đứa tụi nó không ai lo”. Nghe vậy, người không biết tưởng vợ chồng mình đông con lắm. Thật ra “mấy đứa tụi nó” là hai con chó, hai con chuột hamster và cả đống cá cảnh. “Mấy đứa tụi nó” làm em tất bật cả ngày với đủ thứ việc không tên: cho ăn, thay nước hồ cá, tắm chó và chuột… Nhiều năm qua, em chẳng đi đâu xa được, về quê cũng không, du lịch cũng không, bởi “không ai giữ giùm mấy đứa tụi nó”.

Ai cũng nói, chỉ cần lên chức mẹ em sẽ hết “teen”, nhưng vợ chồng mình hiếm muộn, chạy chữa mãi cũng chưa có con. Công việc của em cũng nhàn nhã, lại không vướng bận con cái, nên tính nhí nhảnh của em càng có cơ hội bộc lộ. “Teen” ở nhà còn chấp nhận được, đằng này ra đường em vẫn… “teen”. Tuổi đã 30 mà quần áo, trang sức, giày dép, kiểu tóc của em như mấy bé 16, 17. Đã vậy, em toàn đòi anh dắt đi ăn kem, đi xem phim hoạt hình, đọc truyện. Anh hơn em 10 tuổi, đã xấp xỉ 40, nhìn em “teen” như vậy, nhiều người cứ tưởng anh… dắt bồ nhí đi chơi.

Cái tính nhí nhảnh, vô tư của em nhiều khi cũng làm anh buồn. Hình như cuộc sống với em đơn giản lắm: đi làm, về nhà, chơi với “mấy đứa tụi nó”, cơm nước cho chồng, vậy là xong. Lương em một tháng chỉ có ba triệu, đủ tiền mua đồ ăn cho “mấy đứa tụi nó” và mua vé xem phim hoạt hình. Mọi gánh nặng cuộc sống đổ vào công việc kinh doanh của anh. Làm ăn không phải lúc nào cũng suôn sẻ, khi bị cạnh tranh giành khách, khi bị đối tác quỵt nợ… những lúc ấy, anh cần một người vợ chững chạc để chia sẻ, để nương tựa tinh thần. Nhưng nhiều lần, ôm một bầu tâm sự nặng trĩu tìm em, lại thấy cảnh em ngồi trước ti vi ôm bụng cười ngặt nghẽo cùng Tom và Jerry, hay đang tất bật “tắm cho bé chuột”, anh lại thôi.

Trời không chịu đất thì đất phải chịu trời, anh cũng không nỡ phá đi cái nét “teen” của em. Thôi thì, đành xem đó như một phần của cuộc sống mình, vui cùng cái sự “teen” của em, vui cùng Tom và Jerry, cùng chó, chuột và cá…

Lê Thiên

Chẳng thích chồng đi công tác

Chồng à, sao anh hay phải đi công cán thế, một năm đi những hai lần, mỗi lần toàn hai đến ba ngày, thậm chí có đợt mất hẳn năm ngày em chẳng được ôm anh.

Nhớ chồng
Sao chồng hay đi công tác thế

Anh thừa biết em luôn lo lắng, buồn bã như thế nào mỗi khi chiều về chẳng thấy dáng anh quanh em, cho nhà cửa ấm áp, cho em thêm khí thế còn nấu ăn cho mấy bố con, để ăn uống xong xuôi thì cả nhà dắt nhau đi dạo bộ, tạt vào đâu đó uống nước, thư giãn. Em kể anh nghe những câu chuyện mà em thấy thú vị, em kể cũng truyền cảm, hấp dẫn hay sao mà chồng lúc nào cũng thích nghe, có khi lại trách “Sao hay thế mà giờ mới kể”.

Ở nhà vắng chồng em cứ loanh quanh mãi mới hết việc, thu dọn xong, cho con ngủ em chẳng còn việc gì để làm, lại lên giường ôm cái áo còn vương mồ hôi của anh dù cũng chả ngủ ngay nổi.

Vì vẫn nhớ cảm giác đang nằm lại “ra lệnh” cho chồng quay mặt đi, vài lần đầu chồng còn kháng cự yếu ớt kêu mỏi, nhưng sau vợ chỉ cần chẹp miệng một cái, chồng chẹp cái thứ hai là lại xoay người sang bên, tự giác vén áo lên phó mặc số phận, chấp nhận để vợ “tra tấn” bằng cách áp cái bụng bầu bỏng rãy vào phản lưng anh cho mát, anh làm bộ rú lên một tiếng thảm thiết rồi lại ngủ ngon lành. Nghe đâu thiếu cái bụng nóng như than hồng ấy chồng đâm khó ngủ.

Rồi em nhớ có những sáng chồng ra vẻ nghiêm khắc gọi “Dậy đi, không còn sớm nữa đâu” rồi nói như quát con: “Lớn bằng cái bồ rồi mà cứ để phải gọi mới dậy”, thấy vợ vẫn nằm im thì xông vào thơm cho tỉnh ngủ mới tót xuống dưới nhà.

Hôm qua tự nhủ thèm món cơm rang, em nấu nhiều cơm mà quên mất là anh đi công tác, vậy là thừa cơm rồi, ai sẽ rang cho mẹ con em ăn đây. Đó là món tủ của anh, lúc đầu anh còn giấu nghề không bày em biết, sau thì anh có hướng dẫn kỹ càng như thế nào thì em cũng không tài gì rang ngon được như anh.

Sau đó em nhớ cái vẻ mặt chồng thẳng băng khi vợ nói “Em yêu anh”, chỉ khách sáo đáp lại “Cảm ơn” và vợ thì cũng lạnh nhạt không kém trả lời “Không có gì” thế rồi hai đứa hâm cười phá lên.

Lại nhớ lần khi toàn bộ mọi người có mặt ở quảng trường đều nghểnh cổ xem bắn pháo hoa, thì đằng này hai đứa lãng mạn dở hơi tranh thủ thơm nhau chíu chít, dưới nền trời rực rỡ màu pháo đang bung ra lộng lẫy.

Bệnh “sến” tưởng theo thời gian sẽ thuyên giảm dần vậy mà càng ngày em càng thấy mình bi lụy hơn trong tình cảm, chồng đi vắng một cái là ủ dột, nẫu hết cả ruột.

Em tưởng chỉ có gái son mới nhớ chồng nhiều, trong khi em hai con rồi mà vẫn quay quắt mỗi khi anh xa nhà là sao?

 

TSL