Viết cho anh…chàng chiến sỹ công an trẻ !

Nhớ có lần anh nói ” Vì tình mang ba lô phía trước….Vì nước mang ba lô phía sau” Nghe xong em phì cười, ai nghĩ người như anh lại nói được câu như thế.

Chiến sĩ công an trẻ - Ảnh mang tính minh họa

Nhưng mà, khi về nhà suy nghĩ, rồi nghe anh nói…em mới biết rằng, đó không hẳn là một câu nói đùa… ừ, em biết, cái ba lô mang phía trước ấy là mang cả trái tim anh, mang cả niềm tin yêu anh dành cho ai đó…Còn trên lưng anh, đeo một chiếc ba lô nhiệm vụ, ba lô mang nặng ân tình đất nước, gánh cả trách nhiệm và nỗi niềm anh gửi gắm lí tưởng và tương lai của mình. Và vì thế….em lại thêm phần khâm phục anh, chàng chiến sỹ công an trẻ ạ!

Gặp anh lần đầu trong một buổi chiều thu ảm đạm, nhưng dường như nụ cười của anh đã cuốn hết cái ảm đạm đó, mà mang tới nắng thu đong đầy ấm áp. Em bị chinh phục bởi nụ cười của anh, rất đỗi gần gũi dễ gần, nụ cười không kiêu sa oai hùng, mà sao nó khiến em lạc nhịp đến vậy?  Cái cánh nói chuyện chân thành, thật thà, còn pha chút ngây ngô dễ thương…Ấn tượng với anh là như thế đó! Chắc chẳng bao giờ em nghĩ rằng sẽ chỉ với một nụ cười, mà lại khiến em vương vấn mà ấn tượng, bất kể chưa hiểu gì về họ như anh….Để rồi sau buổi chiều hôm ấy, nụ cười như tỏa nắng mùa thu ấy theo em vào cả những giấc mơ. Sau một khoảng thời gian với những nỗi đau, mất mát, hết tin vào cả cái gọi là tình người…Nhẹ nhàng em lại bị một nụ cười làm cho mong, cho nhớ…Chỉ vì anh đó, chàng chiến sỹ công an trẻ …

Vẫn biết, dẫu rằng đó chỉ là sự ấn tượng, cái cảm mến của lần đầu gặp mặt, nhưng trong em vẫn loay hoay trăm ngàn câu hỏi. Có chăng không chỉ duy nhất lần gặp ấy thôi, chỉ duy nhất một lần đó thôi, em được ngắm nụ cười ấy…Bởi vì, một người như anh, vừa điển trai, lại là một chiến sỹ công an nữa. Biết sao lại có thể kết bạn với một đứa sinh viên bình thường mà chẳng có chút gì nổi bật như em…Chắc chưa bao giờ việc quen một người lại khiến em suy nghĩ nhiều đến thế….Hay chăng, đôi lúc, dặn lòng em thầm hứa….cái tự tin, ngạo mạn trong em không cho phép mình phải hạ mình để có thể có thêm một người bạn như anh…Nhưng sâu thẳm, rất thích cách anh nói chuyện, rất vui khi nghe những câu nói khù khờ của anh, vẫn rất muốn thêm một lần nữa…được thấy nụ cười của anh…

Rồi dần dần, những câu hỏi trong em được trả lời bằng những tin nhắn của anh, những tin nhắn mang một niềm thương nhớ của một chàng trai xa quê, đau đáu nỗi nhớ mà chẳng biết tỏ cùng ai…Những đêm dài, bất chợt chuông tin nhắn rung trong đêm, em biết, đó là lúc anh phải gác….Chàng chiến sỹ công an như anh, lại có những phút nhớ nhà, những lúc niềm yêu thương anh dành cho mẹ cồn cào đến thế…Và em thêm niềm khâm phục anh, khâm phục nhiệm vụ mà anh đang làm, khâm phục lí tưởng sống và cả tình yêu thương gia đình của anh. Niềm vui của em chỉ cần thế, đôi lúc, em thấy sao mình khờ…Sao cứ mãi để một phần niềm vui của mình  để một người mang đến mà chẳng phải tự mình tìm kiếm. Nhưng biết sao được, giữa cái xô bồ, cái bon chen trong cuôc đời, em lại được cảm nhận những tình cảm rất thật từ một người con trai ngỡ như khô khan, qui tắc trong bao nhiêu điều lệnh, công văn, qui định cơ chứ!!!

Để rồi, bắt đầu sau những quan tâm, em lại thầm hỏi, tại sao lại là em mà không là một ai khác.Tại sao người như anh lại có thể nói được tất thảy những suy nghĩ cho em.Tại sao em lại cứ đi lo lắng cho một ai đó khi phải gác trong đêm, khó nghĩ khi lỡ nói đùa đụng vào sâu thẳm nỗi buồn trái tim anh. Tại sao cứ lo lắng bồn chồn khi nghe anh bị ốm, tại sao, vì sao em chẳng rõ…Tại sao không thể nhắn tin cho anh như những người em quen bình thường khác, một sự tôn trọng em giành cho anh, chẳng dám nhắn tin vì sợ anh đang bận làm nhiệm vụ.Những nỗi niềm em chẳng thể gọi thành tên, nhưng rất thật….Vẫn hằng ngày đi học, đi làm, rồi về nhà….Nhưng giữa những cái ồn ào, lo lắng đó…vẫn sâu trong em một niềm vui nho nhỏ, khi nghĩ rằng…vẫn có một người để mình tâm sự, và trút hết nỗi lòng trong cái thành phố hàng trăm con người nhưng không có tình người này.

Cho dù ở đâu, nghe tới hai tiếng đồng hương ai ai cũng cảm thấy nhẹ nhàng mà rất đỗi thân quen.Vì thế cho nên với em, anh đến nhẹ nhàng như vậy đó, chẳng cuốn em theo quá nhiều thứ tình cảm đơn thuần, cũng không quá hững hờ khi coi đó là những mối quan hệ xã giao.Biết không anh, em hiểu thêm cuộc sống nội tâm ẩn sâu bên trong màu áo xanh đẹp đẽ đó, em biết nhiều hơn về cuộc sống của anh, về những con người hằng ngày sống và chiến đấu làm nhiệm vụ bảo vệ Tổ Quốc.Cái mà trước giờ em chỉ nghĩ mơ hồ đó cũng là  một cái nghề, em còn chẳng thể phân biệt được công an, bộ đội là khác nhau…

Vậy mà sau khi gặp anh em hiểu, em biết, em còn thích nghe anh kể chuyện nữa cơ…Chuyện gác đêm, chuyện ăn cơm, chuyện sinh hoạt hằng đêm, chuyện duyệt binh, chuyện tăng gia sản xuất…cơ man nào là chuyện, anh kể trong sự say sưa của em….Để rồi khi đang bị cuốn hút bởi những điều thú vị đó, em lại được anh phán cho một câu xanh rờn, hết giờ…đi ngủ, tóm lại là em chẳng biết một cái gì tất. Đó, thế đó, cứ làm em hứng thú, rồi xì ngay cái hứng thú trong cơn cao trào của em, cái mặt em bí xị mỗi lần như thế, và bên kia em biết có người đang đứng gác trong đêm với nụ cười nham nhở, đắc thắng… Ấy vậy, mà em vui, em thấy chẳng có gì phải ngại ngùng hết…Chỉ là, đôi lúc thẫn thờ tự hỏi, liệu rằng tình bạn này có được lâu dài…?

Và cũng vì thế em tin tưởng nó, chân thành mà chẳng nghĩ tới một điều gì quá xa xôi….Để rồi, anh bảo anh thích em, muốn em là bạn gái. Cái giây phút nhận được tin nhắn đó…vẫn mãi in trong lòng, ngổn ngang trong em là bao suy nghĩ, bao câu hỏi em đặt ra mà chẳng có câu trả lời….Tình cảm anh dành cho em là như thế nào? thích…hay đơn giản chỉ là sự ấn tượng, cũng có thể chỉ là cái cảm mến đơn thuần khi anh muốn có người san sẻ bớt nỗi buồn…Em đặt mình vào trăm ngàn suy nghĩ, trốn tránh anh, trốn cả những câu trả lời….Em biết, tình cảm mình đã dần chai sạn từ lâu, vết thương trong quá khứ vẫn ngày ngày rỉ máu, cái vô tâm, hờ hững với mọi thứ xung quanh đã ăn sâu vào thói quen…Đơn giản, em thích anh nhưng cái xa hơn cái đó, em chẳng bao giờ nghĩ tới…Em thuộc về cô đơn, và anh…lại là người khiến cho cái cô đơn đó của em…bị lung lay…

Vẫn nhắn tin thường xuyên, vẫn là những lời hỏi thăm nhẹ nhàng ân cần, em nhận được sự quan tâm từ anh, để rồi nhận lời như một cách vô thức…Và chỉ sau một ngày em nhận ra mình đã sai, chẳng chuẩn bị tâm lí khi nhận lời, chẳng nghĩ được trước sau khi đáp lại tình cảm của anh là một chữ “ừ” hững hờ….Và thế, em trách em vô tâm, em chỉ biết nghĩ cho mình mà không biết tới tình cảm của anh. Rồi bao câu hỏi trong em, anh cứ ở trong đó cả tuần, thời gian nào anh giành cho em? Anh sẽ mãi bận bịu với nhiệm vụ, thời gian nào anh nhớ tới em chăng? Anh sẽ phải học lên tiếp, xa em, xa thành phố này…

Em có giữ nổi bước chân anh không? Sau này, anh sẽ vẫn mãi bên em  như bây giờ…hay lại xa em, đến một phương trời khác. Với em, anh cứ như cơn gió, em sợ, mây kéo gió đi, gió vi vu khắp chốn, còn em là cây…chỉ ở một chỗ, đuổi sao cho kịp bước chân anh? Để những hoài nghi, những câu nói vẫn mang theo cuối là dấu chấm hỏi….Vẫn chưa đủ tin tưởng vào tình cảm mà anh bảo là duy nhất ấy….Đôi ba lần em thấy nỗi nhớ người cũ vẫn phảng phất trong anh, vậy…có bao giờ, cô gái khác cũng có tâm trạng như em bây giờ, khi anh nhắc tới người cũ….và đó, là em…..!!!Cho dù bây giờ, em chưa thể biết được, cái anh giành cho em đích thực là tình yêu hay chưa? hay chỉ là thứ mà mọi người vẫn thường bảo là cái na ná … Vậy đó, nên em sợ, em chưa đủ tự tin….em chẳng dám thêm một lần chạm vào hạnh phúc…để rồi cái nhận lại chỉ là những nỗi đau dài, cấu xé, quay quắt hằng đêm….Anh, chàng công an có nụ cười tỏa nắng….anh có biết được những suy nghĩ trong lòng em không?

 

Để bây giờ, với em, nhắn tin với anh đã là một chuyện khó, em nhận ra trong sự im lặng đến rợn người đó là cả một nỗi tổn thương vô cùng lớn mà em chính là thủ phạm gây ra cho anh, em mất ngủ và trách mình sao quá vô tâm,  giá mà em vẫn có thể bình thường với anh như trước, giá mà em không để những hoài nghi lấn át hết cả suy nghĩ của mình, giá mà em dũng cảm bước qua nỗi đau ngày trước,giá em có thể vui vẻ với anh như chưa từng có việc gì xảy ra. Mang tình cảm ấy ra đùa giỡn, để rồi bây giờ em tự giam mình trong nỗi ân hận, nỗi giày vò hằng đêm chất chứa….Ngoài trời đang mưa, anh có phải gác đêm nay không? Anh nhớ mặc ấm vào nhé…kẻo lại cảm, lại ốm, lại chẳng ai chăm sóc cho anh được….Em nhớ anh, nhớ nụ cười, nhớ ánh mắt ân cần…cái mà em đã vô tâm, vô tình…để tuột mất….

Xin cho một lần duy nhất em gọi em xưng anh với anh, cho dù chưa bao giờ mình nói chuyện với nhau theo cách này cả, với em bây giờ vẫn là câu hỏi ấy…vẫn nỗi niềm ấy…Biết ở nơi đó anh có thấu hay không?…Nếu thời gian quay trở lại, em sẽ chẳng mở cánh cửa ấy, rồi đóng sầm lại một cách tàn nhẫn như thế nữa đâu….Vì em biết, chàng trai ấy, chàng lính trẻ ấy….cần em, và điều quan trọng hơn…là em cần anh, duy nhất anh trong cái thành phố đông đúc này…..!!!

Theo  Truyện Ngắn Hay

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.