Category Archives: Tâm sự tình yêu

Anh vẫn yêu em dù thế nào đi nữa…

Đã không còn như trước nữa rồi, mình đã không còn như trước nữa, mình đã có thể định nghĩa về nó, điều tuyệt diệu nhất con người đã tạo ra trong cái thế giới này. Thứ làm thế giới này tuyệt diệu đúng vậy là tình yêu…

Tình yêu vĩnh cửu
Tình yêu vĩnh cửu – Ảnh minh họa

Tôi yêu, yêu một cô gái, người con gái tôi cho rằng đẹp nhất trong mắt tôi hiện giờ, tôi sẽ làm mọi điều chỉ để được ở bên cô ấy, ngay lần dầu nói chuyện cùng cô ấy tôi đã bị cuốn hút ngay, giọng nói ấy, đôi mắt ấy, tiếng cười ấy.
Thế chuyện quái gì khiến tôi phải viết ra những cảm xúc của mình, nếu tôi đang có một cô gái và yêu cô ấy, hạnh phúc và vui sướng, tại sao tôi lại lập blog nói về những cảm xúc đau đớn của mình, chuyện gì đang xảy ra vậy chứ.
Có một điều duy, chỉ duy nhất có một điều tôi ghét về cô ấy đó là gã bạn trai cô ấy. Đấy mới là vấn đề, đó chính là mọi nguồn rắc rối, đó chính là lúc tôi bế tắc, đó là lúc tôi hờn tồi ghen, tôi giận dữ…
Vâng tôi là người đến sau, một điều chắc chắn kẻ đến sau sẽ gánh phần đau khổ, dễ dàng từ bỏ bị loại khỏi cuộc chơi. Không phải tôi không nhìn thấy điều đó ngay từ đầu, không phải tôi không biết cô ấy có bạn trai. Đây hoàn toàn là câu chuyện của những cảm xúc trào dâng của cả hai người, là tôi và cô ấy. Dĩ nhiên không phải tình đơn phương, không đời nào tôi lại lao vào một cuộc tình đơn phương như vậy, cô ấy và tôi yêu nhau. Và dĩ nhiên điều ngăn cách tôi lúc này là gã trai kia.
Nếu tôi là con người của trước kia, tôi sẽ bỏ cuộc ngay từ đầu, tôi sẽ không đấu tranh cho tình yêu của mình, tôi sẽ chạy thật xa, và nhanh quên đi. Nhưng tôi đã qua cái thời chấp nhận mọi chuyện rồi. Không tôi muốn có cuộc đời mà mình định đoạt, tôi muốn sống vì những thứ mình yêu qúy, và em là người tôi sẵn sàng dùng cuộc sống của mình để đổi lấy… lúc này xét về mọi mặt, tôi không có gì ngoài con tim rực cháy của mình, mọi người trong cái cộng đồng tôi đang sống sẽ quay mặt hoặc phản đối tôi, mọi thứ dường như đều đẩy tôi ra xa khỏi cô ấy. Từ bỏ ư, em kêu anh từ bỏ ư ? Quá dễ dàng, không gì khác dễ dàng hơn với người khác, không phải anh, anh sẽ không từ bỏ vì anh yêu em thật sự.
Ai cũng sẽ bảo anh đang phí thời gian của mình cho một cuộc tình không có kết quả, nhưng có phải con người ta đã trở nên quá thực dụng trong cái thời buổi hiện tại, và không còn quan tâm đến những điều lãng mạn, và vĩ đại nhất của chữ tình không ?
Có gì sai chứ khi ta bỏ ra thời gian dành cho tình yêu của mình, đấu tranh vì nó, sống vì nó.
Lý do ư ? Yêu mà
Tại sao ư? Yêu mà
Cái gì chứ ? Yêu mà
Em nói đúng, anh sẽ đau, rất đau, rất mệt mỏi, anh đã trải qua rồi, và đã tưởng như không thể chịu đựng thêm được. Anh muốn chấm dứt tất cả bằng mạng sống này cơ ( anh đã nghĩ như vậy, khi gặp một nỗi đau quá lớn mình sẽ có ý nghĩ muốn chấm dứt nó …. )
Nhưng không anh đã khác trước rồi, dĩ nhiên anh ghen, và anh rất muốn làm điều gì đó thật tồi tệ kìa… nhưng không ! Anh đã thấy con tim mình đã đổi khác rồi. Anh sẽ cho em thấy, tình yêu trong mình vĩ đại như thế nào, nó đã trở thành một biểu tượng rồi.
Anh ngưỡng mộ nó, một cách chân thành, vì tình yêu đó anh sẵn sàng châp nhận vượt qua tất cả mọi hờn dỗi ghen tuôn kia, vì anh đã quá yêu em rồi…
Bất chấp mọi con mắt nhìn của người đời, bất chấp tất cả mọi điều đang đẩy anh ra xa, anh vẫn sẽ yêu em. Trong ba năm, trong ba năm này hãy cũng xem mọi chuyện sẽ kết thúc như thế nào. Lời hứa anh giành cho em sẽ vẫn có giá trị trong ba năm này.
Sau ba năm, dù thế nào đi nữa vẫn sẽ có một kết cục, và anh hay em sẽ là người đặt kết cục cho nó ?
Anh vẫn yêu em dù thế nào đi nữa…

 

Bạn đọc: Khoa Pham đã chia sẻ cùng GocTamSu

Người tình tri kỷ

Tôi 1 phụ nữ đã ly hôn khá lâu, công viêc làm ăn khá tốt, một hôm rảnh rổi vui vẻ vào mạng tôi găp anh, môt doanh nhân thành đạt, lúc đầu chúng tôi chỉ vui vẻ trao đổi thông tin với nhau qua messege, những công việc làm ăn, chuyện tình cảm cá nhân riêng tư v.vvv. riết rồi tình cảm đến với nhau lúc nào không rõ, anh ấy nói thấy nhớ tôi mỗi khi lên mạng mà không thấy tôi và tôi cũng thấy mến anh đôi chút.

 

Tâm sự người tình tri kỷ
Tâm sự người tình tri kỷ – Ảnh minh họa

Nhưng tôi là 1 phụ nữ đã thất bại trong hôn nhân, nên rất cẩn trọng trong tình cảm, tôi lúc nào cũng giữ khỏang cách với anh, mặc dù trong thâm tâm tôi cũng mến anh, nhưng thực tế không cho phép chúng tôi được tọai nguyện. Vì anh đã có gia đình và có 1 đứa con. Qua trao đổi tôi biết anh rất quý gia đình của mình, còn tình cảm đối với tôi thì a không lý giải được.

Tôi quý anh, và cũng rất tôn trọng gia đình của anh, tôi không muốn phá vỡ nó, vì tôi không muốn gia đình anh tan vỡ giống như vết xe đổ của tôi ngày trước. Tôi chỉ muốn làm bạn với anh, và cùng chia sẻ vui buồn với anh qua tin nhắn messege. Thời gian qua đi anh nói anh càng mến tôi nhiều hơn, anh quý tôi vì tôi là 1 phụ nữ kiên cường, vượt qua nỗi đau của chuyện gia đình, mạnh mẽ thành đạt trong cuốc sống và nuôi dạy các con nên người. Mặc dù chúng tôi chỉ biết mặt nhau qua WC trên internet, chưa từng gặp nhau ngòai đời. Tôi đã từ chối gặp mặt anh, vì nhiều lý do… tôi sợ tôi không làm chủ được tình cảm của mình… tôi không tự tin vì tôi chỉ kém anh 1 tuổi ( riêng vợ của anh còn khá trẻ, nhỏ tuổi hơn anh nhiều)…và tôi sợ sự thật khi gặp nhau rồi, có thể làm thất vọng hình tượng của nhau và rồi tình cảm dành cho nhau trước đây sẽ không còn nữa….tôi không tự tin.

Tôi viện đủ lý do để từ chối gặp anh. Cho đến 1 ngày tôi không còn thấy anh lên mạng nữa, liên lạc với anh nhiều lần thì không được, tôi cứ tưởng anh cũng như bao người đàn ông khác, khi chinh phục phụ nữ không thành thì bỏ cuộc…nhưng sự thật không phải như vậy, thời gian qua lâu tôi có tìm hiểu, được biết rằng anh bị đột quỵ và tai biến nặng, không còn làm chủ bản thân mình được nữa.

Tôi hối hận vô cùng tôi trách móc mình đã nghĩ sai về anh và giờ đây tôi không biết phải giúp anh bằng cách nào để anh vượt qua khỏi cơn bạo bệnh. Tôi âm thầm lặng lẽ theo dõi anh từng ngày qua 1 người bạn, giúp anh điều trị châm cứu và chạy chữa nhiều nơi….. thời gian rồi cũng trôi qua trời thương cho sự vượt khó của anh và lòng kiên trì của tôi đã cho anh khỏi bệnh, a nói được nhiều hơn và tập đi lại dần dần… khi thật sự bình phục trở lại bình thường, a mới biết được sự thật, thời gian vừa qua tôi đã giúp anh tìm lại niềm vui sống.

Anh khát khao được gặp mặt tôi dù chỉ 1 lần, còn riêng tôi, tôi đã gặp mặt anh trong 1 lần đưa anh đi điều trị nhưng anh không hề hay biết. Đến lúc này đây tôi không thể từ chối anh được nữa, tôi cho anh cái hẹn. Chúng tôi gặp nhau, anh ôm chầm lấy tôi trong sự ngỡ ngàng của tôi và bao nhiêu người khác chung quanh, anh không hề mắc cở, còn riêng tôi cứ chết lặng trong vòng tay của anh….anh nói tôi ác với anh lắm đã  7 năm trôi qua rồi, sao bao nhiêu sóng gió xảy ra giờ tôi mới cho anh gặp mặt. Anh hiểu hết sự âm thầm lặng lẽ của tôi đã giúp anh 1 phần nào khỏi bệnh, anh quý và mến tôi nhiều hơn và nói không thể nào xa tôi. Còn riêng tôi, tôi đã buông xuôi tất cả, việc gì đến cứ đến tôi cũng không kiềm chế được tình cảm của mình.

Chúng tôi đến với nhau, thật sự tôi thấy rất hạnh phúc khi ở bên anh….chúng tôi chưa vượt qua giới hạn cho phép. Chỉ những cái ôm siết nhẹ và những nụ hôn cháy bỏng của anh khi chúng tôi gặp nhau thế là đủ.

Hai năm nữa trôi qua, tình cảm của anh và tôi không hề thay đổi và có chiều tiến triển hơn, tôi không biết phải làm sao để từ chối anh được nữa, trong tôi đang giằng xé rất nhiều nếu đến với anh tôi sẽ có tội rất lớn với gia đình anh, vợ anh, còn từ chối anh thì chắc chắn không thể.

Giờ tôi không biết phải làm sao? Riêng anh rất có trách nhiệm với gia đình của mình, với vợ của anh, anh rất tôn trọng. Chúng tôi không còn trẻ nữa (anh 45 còn tôi 44).

Hãy cho chúng tôi 1 lời khuyên chân thành nhất vì hiện giờ tôi đang từ chối anh. Anh thì không muốn mất tôi 1 lần nào nữa…..

 Bạn đọc: LeVy69

Sắp Đám Cưới Với Người Không Yêu

Tôi viết ra những dòng tâm sự này bởi tôi chẳng thể chia sẻ với ai xung quanh mình lúc này. Tôi thấy có lỗi với người chồng sắp cưới, thấy có tội với chính mình khi không sống thật lòng với cảm xúc.

Sắp Đám Cưới Với Người Không Yêu
Sắp Đám Cưới Với Người Không Yêu

Tôi là đứa con gái gần 30 tuổi – một quả bom nổ chậm trong nhà, tôi phải lấy chồng để không ai phải suy nghĩ, lo lắng cho tôi.

Từ khi tôi nhận lời cầu hôn cũng là lúc tôi bắt đầu nói dối mỗi lần được ai đó hỏi: “Bạn đang rất hạnh phúc đúng không?”. Thật sự tôi cảm thấy lo lắng, căng thẳng và chán nản nhiều hơn là hạnh phúc, sướng vui. Bởi người tôi muốn kết hôn không phải là người chồng sắp cưới.

Tôi có một mối tình 5 năm với người bạn đại học và cả hai đều nghĩ rằng suốt cuộc đời này sẽ chỉ dành cho nhau. Nhưng rồi mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn sau chuyến đi du học 2 tháng của anh. Bây giờ thì anh chuẩn bị đón đứa con đầu lòng sau 7 tháng kết hôn, còn tôi cũng sắp lên xe hoa. Cuộc sống của tôi và anh dường như thế đã gọi là an bài nhưng trong lòng tôi vẫn nhức nhối không thôi.

Mấy ngày gần đây, nhìn bố mẹ tất bật quét sơn tường, sửa sang nhà cửa, đặt cỗ, sắm bàn ghế… mà nước mắt tôi cứ trào ra. Tôi không biết điều mình sắp làm có đúng hay không? Nhưng dù đúng hay sai thì cũng chẳng có nghĩa lý gì cả bởi mọi việc đã đâu vào đấy, người lớn gặp nhau rồi. Tôi như người “cưỡi trên lưng cọp” mà không tài nào nhảy xuống.

Tôi viết ra những dòng tâm sự này bởi tôi chẳng thể chia sẻ với ai xung quanh mình lúc này. Tôi thấy có lỗi với người chồng sắp cưới, thấy có tội với chính mình khi không sống thật lòng với cảm xúc. Nhưng tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, là đứa con gái gần 30 tuổi của cha mẹ – một quả bom nổ chậm trong nhà, tôi phải lấy chồng để không ai phải suy nghĩ, lo lắng cho tôi. Thôi thì cứ tặc lưỡi mà làm. Bố mẹ tôi xưa kia cũng lấy nhau theo sự sắp đặt của ông bà mà vẫn sống chung ngần ấy năm, không một lời to tiếng.

Trong đầu tôi bây giờ, một cảm giác trống rỗng và uể oải. Tôi biết chắc chắn mình phải bước tiếp nhưng tôi muốn tìm sự sẻ chia của những người cùng cảnh đi trước để tôi biết tôi phải làm gì trong cuộc sống sau này. Tôi nghĩ hạnh phúc với mình thật quá xa vời nhưng xin hãy chỉ cho tôi cách sống bình yên bên cạnh người mình không yêu?

Bạn gái bị anh rể cài camera quay lén lúc tắm

Vô tình tôi phát hiện đoạn clip của em đang tắm. Ông anh rể vào tắm rồi cài camera xong mới giục em đi tắm, vì thứ bảy, chủ nhật em xuống trông con cho chị. Đoạn video được giấu khá kỹ trong máy tính của ông ta.

 

Camera quay lén trong phòng thay đồ nữ - Ảnh minh họa
Camera quay lén trong phòng thay đồ nữ – Ảnh minh họa

Tôi năm nay 28 tuổi, em 23, quê em và tôi khác tỉnh nhưng đều làm việc tại Hà Nội, yêu thương nhau. Em là người xinh xắn dễ mến, được rất nhiều người tán tỉnh và theo đuổi. Mọi chuyện của chúng tôi sẽ tốt đẹp nếu như không có người anh rể em xen vào. Anh rể được mọi người trong gia đình em rất quý mến và kính trọng, bản thân em xem anh rể là thần tượng, mỗi khi đi chơi em thường nhắc đến anh rể làm tôi cũng có phần kính trọng dù chưa một lần gặp.

Tôi bắt đầu nghi ngờ tư cách ông anh rể này vì từ lúc yêu em ông thường gọi điện hay nhắn tin, tôi không để ý cho đến đợt nghỉ Tết nguyên đán, vì ở xa chúng tôi chỉ nói qua điện thoại trong khoảng 21h đến 22h tối, anh rể hay nhắn tin vào giờ đó, còn bắt xóa đi những tin nhắn mà ông cho là tình ngay lý gian. Tôi biết được vì em là người rất thật, mỗi khi nhắn tin với ai em lại nói dù tôi chẳng bao giờ để ý.

Chuyện cứ lặp đi lặp lại được một tuần, tôi quyết định khi xuống thủ đô làm việc sẽ âm thầm điều tra xem ông anh rể này thế nào. Mỗi khi có hai đứa ở bên, tôi lén xem tin nhắn trong máy em, dù việc này đối với tôi chẳng tốt đẹp tí nào, chủ yếu xem tin nhắn hay những cuộc gọi đều của anh rể gửi cho, có nhiều nội dung vượt qua tình thân trong gia đình. Nghi ngờ có cơ sở, tôi âm thầm theo dõi máy em và ở gần em nhiều hơn.

Em vô tư hay người trong cuộc nên không nhận ra, cứ nói về anh rể mà không biết tôi đang ngày càng khó chịu vì những lần ông gọi điện. Tôi âm thầm chịu đựng đến một ngày tháng 5 vừa rồi, mối nghi ngờ đã có cơ sở chắc chắn. Trong một lần máy tính em bị hỏng, mượn máy anh rể về làm việc, em đưa nhờ tôi cài hộ một số phần mềm. Theo thói quen tôi thường tìm tòi những phần mềm hay trong máy bạn bè, vô tình phát hiện đoạn clip anh rể gài camera trong nhà tắm, ông vào tắm rồi cài camera xong mới giục em đi tắm vì thứ bảy, chủ nhật em xuống trông con cho chị, được giấu khá kỹ trong máy tính.

Tôi không ngạc nhiên, một đêm không ngủ được tôi quyết định nói cho em biết toàn bộ vào sáng hôm sau. Em sốc và khóc nhiều, người run lên, tôi biết thần tượng trong em sụp đổ và bị tổn thương, với em anh rể là người tốt, lo liệu việc làm cho em. Em chỉ nói rất xấu hổ, không dám gặp tôi. Tôi ở bên cạnh động viên rất nhiều, nói hãy giữ bí mật này, xem như mình chưa biết về anh rể và nói với em cứ xuống nhà chị trông cháu bình thường, chỉ nên tránh khi có anh ở nhà khi không có chị.

Chuyện qua đi được 2-3 tháng nhưng lòng tôi không lúc nào yên, mỗi khi máy em có tin nhắn hay anh rể gọi đến tôi biết em khó xử. Em biết tôi buồn mỗi khi anh rể mời em uống nước những lúc đó cô chỉ khóc. Rồi một ngày em nói ý định chia tay làm tôi bất ngờ, em nói hai chị em ruột không bỏ được, sau này về sống với nhau chỉ sợ có chuyện gì tôi lại nói chuyện này ra.

Tôi biết nếu chia tay anh rể em sẽ phải chịu một phần hậu quả, tôi sẽ nói ra tất cả, đồng nghĩa với việc sẽ mất em. Khi viết ra những dòng này anh rể  em không còn gọi hay nhắn tin như trước nữa, có lẽ ông đã biết khi trong máy không còn đoạn video đó, nhưng với chúng tôi lúc này thật khó xử vì em rất yêu tôi và tôi cũng vậy. Mong mọi người hãy chia sẻ giúp tôi.

Thành

 

Làm tình cũ có bầu, anh đòi chia tay tôi

“Mình không hợp nhau, vì anh không còn yêu em nữa”, tôi thực sự bị sốc vì tin nhắn vô tình đó, muốn gặp để nói cụ thể, rõ ràng, nhưng anh lại bảo không còn gì để nói hết.

Chia tay vì làm bạn gái cũ có bầu
Chia tay vì làm bạn gái cũ có bầu

Tôi mới biết anh đang rất buồn vì làm bạn gái cũ có thai nên không muốn tiếp tục quen tôi. Nếu anh nói trước thì tôi đâu có mặt dầy mà níu kéo. Anh sống buông thả, tôi đã cố gắng hết sức để níu kéo, nhưng tôi biết không còn kịp nữa rồi.

Tôi được may mắn sinh ra trong gia đình gia giáo, cha mẹ là viên chức nhà nước, lập nghiệp từ hai bàn tay trắng, nuôi sáu chị em chúng tôi ăn học. Tất cả đều nối nghiệp cha mẹ, ra trường có công ăn việc làm ổn định. Tôi là con út trong gia đình nên ai cũng thương, cảm thấy hạnh phúc mới đúng, nhưng lại đau khổ về chuyện tình cảm.

Từ trước đến giờ, tôi không thể tìm được nửa kia của mình, 24 tuổi nhưng chưa một lần yêu ai, vì tôi ít nói, sống khép kín nên có rất ít bạn. Cho đến khi gặp anh, là bạn học chung lớp lúc đại học, chúng tôi hay trò chuyện, anh rất hiểu tôi và tôi cũng vậy, nhưng anh đã có bạn gái nên tôi chỉ xem là bạn thân để tâm sự chuyện vui buồn trong cuộc sống.

Thời gian một năm gần đây, chúng tôi mất liên lạc vì đã ra trường, ai cũng cố gắng tìm cho mình một công việc riêng. Một hôm, anh nhắn tin muốn tôi làm bạn gái, anh tâm sự rằng đã sống như vợ chồng với 3 người bạn gái cũ, đều chia tay vì không hợp. Anh nói sẽ giữ gìn cho tôi nếu làm bạn gái anh, những người bạn gái trước không còn trong trắng nên anh mới sống như vợ chồng với họ. Tôi tìm hiểu anh một thời gian, trò chuyện, nhắn tin thường xuyên, gặp gỡ được vài lần.

Tôi quyết định nhận lời làm bạn gái anh, vì thật sự cũng đang tìm kiếm nửa kia của mình, thấy rất hợp bởi anh sống tình cảm, ăn nói có duyên, lại rất chiều tôi, đối xử với bạn bè, người thân đều rất tốt. Gần đây tôi lại phát hiện một chuyện động trời. Hôm đó, anh đi chơi với tôi nhưng lại tắt điện thoại, linh tính mách bảo anh có chuyện giấu, lựa lúc anh sơ ý tôi đã cầm điện thoại, thấy hàng chục tin nhắn yêu thương của anh và người yêu cũ.

Tôi bật khóc, anh liền vỗ về và bảo: “Anh không còn tình cảm với người đó nữa, lúc quen em, anh đã chia tay, nhưng người đó không quên được anh nên đã chủ động nhắn tin đòi quay lại. Anh không thể không nhận lời vì người đó đã sống cùng anh một năm trước khi quen em”.

Tôi giận dữ bỏ về, nghĩ anh đã bắt cá hai tay nên quyết định chia tay. Anh ấy xin lỗi, năn nỉ tôi cho cơ hội. Anh nói thật sự đã yêu tôi, hứa sẽ không làm tôi buồn nữa. Rồi vài tuần sau đó, chúng tôi làm hòa, chúng tôi vẫn nhắn tin thường xuyên.

Có một hôm, anh bảo tối mai người bạn gái cũ sẽ qua nhà trọ anh chơi, sáng bữa sau mới về, em đừng nhắn tin cho anh nhé, lỡ cô ấy biết thì khổ. Tôi nói với anh, nếu anh yêu em thì nên nói dứt khoát với người bạn gái đó để đến với em, nếu anh không làm được thì mình chia tay thôi. Em không muốn cả 3 chúng ta đau khổ. Anh ấy nói: “Không được, nếu anh nói cô ấy sẽ không tha cho em đâu, cô ấy dữ lắm”.

Thật sự tôi đau khổ rất nhiều, vì đó là mối tình đầu nên không muốn mất anh, nhưng liệu tôi có thể tiếp tục hay không? Quá khứ của anh tôi không cần biết, nhưng anh trong hiện tại đã nói yêu tôi lại còn quan hệ với người yêu cũ. Tôi hỏi: Anh xem em là gì? Anh trả lời: Người đó là bạn gái cũ của anh và gần chấm dứt. Còn em là người yêu mới của anh.

Gần đây, anh lại nhắn tin cho tôi, đòi quan hệ, tôi đã nói rõ ràng cho anh biết tôi không muốn quan hệ trước hôn nhân, muốn làm chuyện đó trong đêm tân hôn. Anh nói trước sau gì em cũng là vợ anh, sợ đến lúc lấy em, anh không còn sức nữa.

Tôi không đồng ý, anh lại giận và không liên lạc với tôi nữa. Một thời gian sau, anh lại xin lỗi và mong tôi tha thứ, chúng tôi làm lành. Khi tôi biết mình đã thật sự yêu anh, yêu nhiều lắm, yêu tới mức lúc nào cũng nghĩ về anh, thì bỗng nhận được tin nhắn, anh nói: Mình không hợp nhau, vì anh không còn yêu em nữa”. Tôi thực sự bị sốc vì tin nhắn vô tình đó, muốn gặp để nói cụ thể, rõ ràng, nhưng anh lại bảo không còn gì để nói hết.

Tôi đau khổ biết nhường nào khi đặt hết niềm tin vào anh, chỉ một câu nói mà phải chia tay, không có lý do chính đáng. Chẳng lẽ anh đối với tôi không có tý tình cảm nào, trong khi anh là người chủ động ngỏ lời yêu tôi.

Sau đó, tôi mới biết anh đang rất buồn vì làm bạn gái cũ có thai nên không muốn tiếp tục quen tôi. Nếu anh nói trước thì tôi đâu có mặt dầy mà níu kéo. Anh sống buông thả, tôi đã cố gắng hết sức để níu kéo, nhưng tôi biết không còn kịp nữa rồi. Tôi khuyên anh nên lấy bạn gái cũ, là cách tốt nhất cho cả ba.

Tôi làm vậy có đúng không? Thật sự tâm trạng tôi rất rối bời, biết anh vẫn còn yêu và tôi cũng yêu anh nhưng phải làm sao khi người con gái kia có thai rồi? Các bạn cho tôi lời khuyên đi, tôi phải làm gì bây giờ.

Mất trinh, tôi vẫn được chồng yêu

Chồng tôi bảo, cái quan trọng nhất của người phụ nữ không phải là trinh tiết mà là tính nết và tình yêu…

Mất trinh chồng vẫn yêu
Chồng tôi bảo, cái quan trọng nhất của người phụ nữ không phải là trinh tiết mà là tính nết và tình yêu…

Tôi là một người phụ nữ mất trinh, và cũng đã lấy chồng, nhưng cuộc sống vợ chồng tôi vẫn vô cùng hạnh phúc, chồng tôi vẫn yêu tôi, trân trọng tôi.

Tôi xin kể câu chuyện của mình, vợ chồng tôi cưới nhau đã được 5 năm, có một đứa con. Trước khi lấy chồng, tôi cũng trải qua 2 mối tình, tất nhiên, mối tình nào với tôi cũng có sex. Khi gặp chồng tôi và yêu anh ấy chúng tôi cũng “quan hệ” trước khi cưới.

Tôi cũng không giấu giếm chuyện trước đây mà rất thẳng thắn với chồng rằng tôi chẳng còn trinh tiết, nên nếu anh cần một người con gái trinh tiết cho đến tận đêm tận hôn thì chúng tôi nên chia tay. Nghe tôi nói thế, chồng tôi cười lớn và bảo, thời đại này ai còn soi mói trinh tiết của phụ nữ nữa mà em phải lo. Chồng tôi bảo, cái quan trọng nhất của người phụ nữ không phải là trinh tiết mà là tính nết và tình yêu của họ dành cho người đàn ông như thế nào.
Chúng tôi cưới nhau, và sống với nhau đến nay đã được 5 năm, chưa bao giờ chồng tôi nhắc đến chuyện trinh tiết với vợ. Anh ấy vẫn rất yêu thương, tôn trọng tôi.
Mấy hôm nay đọc chủ đề trinh tiết, tôi mở ra cho chồng cùng xem, đọc bài biết của anh Khang, Tuấn, Man,… chồng tôi cười và bảo: Mấy thằng đàn ông dỗi hơi. Thế ký 21 rồi không lo làm ăn, phấn đấu để lo cho vợ, cho con cuộc sống đủ đầy, sung túc lại cứ đi săm soi trinh với cả tiết của vợ.
Trinh tiết thì có mài ra được mà ăn không? Tất nhiên là không rồi. Trinh tiết mất đi rồi có lấy lại được không?. Tất nhiên là không rồi?. Đay nghiến trinh tiết có làm cho bạn hạnh phúc không?. Tất nhiên lại càng không?. Trinh tiết có hủy hoại hạnh phúc gia đình bạn không?. Có!
Bấy nhiêu câu hỏi và câu trả lời đủ để thấy rằng, đay nghiến trinh tiết với vợ chẳng có ý nghĩa gì, thậm chí nó còn làm cho con người ta thêm đau khổ.
Thanh

Vì em là Nguyệt…

Lãnh tháng lương đầu tiên, thay vì đưa hết cho mẹ như cách người khác hay làm, tôi lại đưa cho Nguyệt. Tôi bảo em: “Thích gì thì cứ mua sắm thoải mái đi”. Nhưng em lắc đầu: “Em không cần đâu, anh cứ giữ đó, sau này có chuyện gì thì có mà xài”.

Và em vẫn ngày ngày đẩy chiếc xe đi bán trái cây dạo kiếm những đồng tiền lời nhỏ nhoi để lo cho người cha già bị bệnh nằm một chỗ mấy năm nay. Những đồng tiền nhỏ nhoi ấy mấy năm qua cũng đã cho tôi cơm áo no đủ để hoàn thành tâm nguyện học hành. Tôi thấy mình thật may mắn khi gặp được Nguyệt giữa cuộc sống đầy bon chen, tranh giành này. Lòng tự nhủ, bao giờ ăn học thành tài, có công ăn việc làm ổn định, tôi sẽ bù đắp cho em.

Tôi đã thực hiện tâm nguyện ấy bằng cách đưa cho em tháng lương đầu tiên của mình. Nhưng em đã từ chối. Em bảo rằng, làm con, trước tiên phải lo cho cha mẹ. Em biết gia đình tôi ở quê còn rất khó khăn. Mẹ tôi lại nay đau, mai yếu. Em bảo những gì em làm cho tôi bao nhiêu năm qua chẳng qua chỉ là tình cảm giữa những con người nghèo khó với nhau chứ em không dám nghĩ đến việc sẽ lấy tôi làm chồng bởi em dốt nát, thấp hèn.

Lần đầu tiên khi nghe em nói đến mấy từ “dốt nát, thấp hèn” tôi đã cười trong bụng cho rằng em nghĩ quẫn. Thế mà sau này, khi đã đi làm, sống trong môi trường mới toàn những người học cao, hiểu rộng, tôi thấy đúng là giữa tôi và em có một khoảng cách vô hình. Tôi thuê nhà ở riêng, dần dần ít lui tới xóm trọ của em, không còn hứng thú với những món ăn em nấu vào những ngày cuối tuần… Và rồi tôi quên em lúc nào không hay…

Giờ nghĩ lại, có lẽ tôi quên Nguyệt từ khi Lan xuất hiện. Cô bạn đồng nghiệp xinh đẹp, duyên dáng kề cận hằng ngày đã làm lu mờ hình ảnh cô gái nghèo lam lũ đã đi cạnh tôi suốt 4 năm ở mái trường đại học và gần 2 năm sau khi ra trường. Tôi không gặp, không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn của em. Tôi muốn Nguyệt mặc nhiên chấp nhận một sự lãng quên khi tôi đã bước vào môi trường mới. Những tin nhắn của em thưa thớt dần rồi thôi hẳn. Thú thật, khi thấy tin nhắn của em, tôi không hề mở ra đọc mà vội vàng bấm xóa. Tôi không muốn có bất cứ một vướng bận nào về khoảng thời gian có em trong đời…
Vì em là Nguyệt
Vì em là Nguyệt – Hình minh họa
Rồi tôi cưới vợ. Tất nhiên là tôi cưới cô đồng nghiệp xinh đẹp đang kề cận mỗi ngày. Vợ tôi là người rất biết ăn ngon, mặc đẹp, biết tận hưởng những thú vui của cuộc sống, biết chiều chồng.
 Điều duy nhất nàng không biết là vào bếp nấu những bữa ăn ngon hoặc giặt giũ, dọn dẹp nhà cửa cho gọn gàng. Tất cả những thứ ấy tôi đều phải làm. Tôi vui vẻ làm và thấy hạnh phúc khi vợ tôi hài lòng. Đổi lại, tôi chỉ mong nàng sinh cho tôi một đứa con vì mẹ tôi tuổi ngày càng cao, bà cụ muốn thấy cháu nội đích tôn trước khi nhắm mắt lìa đời… Thế nhưng Lan từ chối thẳng thừng: “Em chưa muốn vướng bận”. Tôi hết năn nỉ lại giận hờn nhưng cũng chẳng làm vợ tôi xiêu lòng. Riết rồi tôi không dám về quê vì sợ mẹ tôi lại hỏi han, thúc giục.

Tôi cưới vợ 10 năm nhưng căn nhà vẫn lạnh lẽo vì không có tiếng bi bô của con trẻ. Tôi và Lan như hai người bạn, trừ khi lên giường thì chúng tôi là vợ chồng, còn những lúc khác thì mạnh ai nấy đi, mạnh ai nấy làm… Đôi lúc tôi tự nhủ, vợ chồng như thế này thì thật chẳng ra làm sao…

Chẳng biết từ bao giờ tôi lại nhớ đến vầng trăng nhỏ của mình ngày xưa. Tên em là Nguyệt và lòng em cũng trong trẻo như ánh trăng rằm. Không biết bây giờ em sống ra sao…

Như một kẻ mộng du, một người mất phương hướng, tôi dò tìm trong ký ức những kỷ niệm về em. Tôi tìm về khu trọ cũ. Chẳng ai biết em vì mọi thứ đã thay đổi rất nhiều. Tôi nhớ mang máng đường về nhà em vì có lần đã theo em về thăm ba khi ông trở bệnh nặng. Tôi nhớ không sai. Nhưng con đường đất đỏ ngày xưa giờ đã là con đường trải nhựa. Ngôi nhà lá lụp xụp ngày xưa giờ thành ngôi biệt thự khang trang có hàng rào bao bọc… Tôi ngập ngừng gọi cửa.

Ra mở cửa cho tôi là một người phụ nữ mà thoạt nhìn tôi biết ngay đó là Nguyệt. 10 năm chưa đủ để làm đổi thay những nét thân quen của một thời yêu dấu. Chỉ có khác là bây giờ Nguyệt đẹp đằm thắm, sang trọng. Em ngỡ ngàng khi nhận ra tôi…

“Ba mất, anh thì biệt tăm, em đành phải về đây để chăm sóc mộ phần và nhang khói cho ba… Rồi người ta quy hoạch, giải tỏa, đền bù. Tự dưng có một số tiền lớn, em xây lại nhà, mua thêm mấy căn ở thành phố rồi tổ chức lại công việc làm ăn. Cũng chỉ quẩn quanh với chuyện buôn bán trái cây thôi anh à…”- em nhẹ nhàng kể.

Chúng tôi đang nói chuyện thì có tiếng gọi cửa. Em hơi sựng lại một chút rồi đứng bật dậy bước nhanh ra cổng. Khi quay trở vào, em đi cùng một đứa bé khoảng 9-10 tuổi. Thằng bé khoanh tay chào tôi trong khi Nguyệt giới thiệu: “Đây là chú Minh, bạn của mẹ. Thôi, con vô rửa tay ăn cơm đi, để mẹ nói chuyện với chú”.

Thằng bé đi rồi, Nguyệt nói luôn: “… Ngày biết có nó, em đã nhắn cho anh nhưng không thấy anh trả lời…”. Nói đến đây, giọng Nguyệt nghẹn lại.

Tôi ngó Nguyệt trừng trừng, không tin vào tai mình. Nguyệt không giấu giếm, không úp mở mà nói thẳng với tôi lai lịch của thằng bé. Tôi không ngờ lần gặp lại sau 10 năm xa cách tôi lại đón nhận một điều khủng khiếp như vậy…

… “Anh sao thế?”- vợ tôi dò hỏi khi thấy tôi cứ bần thần sau chuyến đi ấy. Tôi không biết trả lời sao, nửa muốn nói thật, nửa muốn che đậy.

Sau khi nói rõ mọi chuyện, Nguyệt cũng nói thẳng là không cho phép tôi nhìn con, không cho phép tôi làm xáo trộn cuộc sống của nó. “Anh đừng quên rằng em là Nguyệt. Em dám làm những chuyện mà người khác không dám làm. Nếu anh lộn xộn, em sẽ nói hết mọi chuyện với vợ anh. Khi đó thì anh đừng trách sao em lại chen vào hạnh phúc gia đình anh”- Nguyệt đe tôi.

Thật sự là tôi không hề sợ chuyện đó. Nhưng tôi là người có lỗi trong mọi chuyện. Tôi chỉ sợ cả Nguyệt và thằng bé sẽ không tha thứ cho tôi. Và như thế thì mọi chuyện sẽ càng trở nên tồi tệ…

Hiếu Minh

 

Hết dại?

Tôi và anh quen nhau khi còn là sinh viên; tôi năm nhất, anh năm ba. Anh làm thơ, viết văn, đàn hay nên nằm trong “tầm ngắm” của nhiều sinh viên nữ, trong khi tôi không được xinh xắn lắm. Tôi chủ động làm quen với anh và thường đến phòng trọ của anh, không ngần ngại trao cho anh tất cả. Tiền ba mẹ gởi lên, tôi cũng dùng sắm sửa cho anh.

Hoa Dại - Ảnh minh họa
Hoa Dại – Ảnh minh họa

Rồi tôi đau đớn nhận ra, anh không chỉ có mình tôi. Anh cặp bồ hết cô này đến cô khác. Tôi “đánh ghen” nhưng chỉ nhận được những gáo nước lạnh, bởi chẳng là gì của anh. Bạn gái và cả anh đều hỏi thẳng tôi: “Lấy tư cách gì mà ghen?” Tôi giận vài ngày, anh năn nỉ, thế là tôi lại xiêu lòng. Thậm chí, kẹt tiền bao gái, anh còn đến mượn với câu nói: “Cô ấy chỉ là trò vui của anh. Em mới là người anh yêu”. Nghe mát lòng, tôi lại móc hết tiền đưa anh.

Anh tốt nghiệp nhưng chưa tìm được việc làm. Để cung phụng anh, tôi nhận làm việc bán thời gian. Có lần anh điện tôi đến một quán nước, bảo tôi mang theo số tiền kha khá. Tôi đến, anh bỏ tôi ngồi ở quán nước bên này với vài người bạn của anh, sang một quán gần đó nói chuyện với một cô gái, rồi họ cùng lên xe đi với nhau, bỏ tôi ngơ ngác. Vậy mà sau đó anh năn nỉ tôi: “Anh nợ em nhiều, có gì anh dùng cả cuộc đời này trả em thôi”. Thế là tôi lại ngu muội tiếp tục vừa học, vừa “cày” để có tiền lo cho anh.

Ngày anh cưới vợ, tôi chạy xe qua hẻm nhà trọ của anh, nhìn những mâm quả mà khóc tái tê. Tôi đã ngã bệnh suốt mấy tháng, nhờ gia đình và cả các bác sĩ bệnh viện tâm thần, tôi mới dần hồi phục. Khoảng hai năm sau ngày cưới vợ, anh tìm đến phòng trọ xin quay lại với tôi, nói là đã chia tay vợ. Tôi không muốn một lần nữa phụ lòng tin của ba mẹ nên lẳng lặng dời phòng trọ.

Hiện tôi vẫn độc thân và có cuộc sống khá ổn định. Qua bạn bè, tôi biết anh đã ly hôn đang sống lang bạt cùng nhiều phụ nữ. Anh có điện và nhắn tin cho tôi nhiều lần nhưng tôi không bắt máy, không trả lời tin nhắn. Tôi không muốn là một món đồ chơi, một kho bạc nhỏ, một người phục vụ miễn phí cho anh. Một người bạn khuyên tôi biết đâu sau khi sống với nhiều phụ nữ, giờ anh đã thức tỉnh và biết trân trọng tình yêu của tôi? Tôi không tin được vào điều đó. Tôi chỉ muốn yên ổn.

LINH HỒNG

Không tin, có nên yêu?

GocTamSu – Tôi gặp cô ấy trên mạng khoảng 4 tháng trước. Hai người có vẻ hợp nhau nên chúng tôi bắt đầu hẹn hò. Tôi luôn có những quy tắc riêng trong chuyện hẹn hò, không tỏ ra quá vồ vập. Tôi thấy rõ là cô ấy có thích tôi.

Không tin có nên yêu
Không tin có nên yêu

Biểu hiện: Cô ấy sẽ làm mọi chuyện theo ý tôi, và cô ấy hay khen tôi thông minh trong cách trò chuyện. Những gì cô ấy nói thường chứng tỏ chúng tôi sẽ bên nhau suốt đời.

Nhưng gần đây hình như tôi đã phạm sai lầm. Tôi đưa Linh, cô gái tôi mới quen, đến gặp gỡ vài nhóm bạn của mình. Họ đều thích cô ấy, cô ấy tỏa sáng và cư xử rất khéo léo. 2 tháng trước, một người bạn của tôi tổ chức đi chơi xa mừng anh ấy lấy bằng thạc sĩ. Vì anh ấy cũng đưa bạn gái đi cùng nên tôi dắt Linh theo. Linh chưa hề gặp bạn tôi, nhưng tôi nghi ngờ cô ấy có tìm hiểu về anh bạn mình qua Facebook. Cô ấy bảo đã mơ thấy anh ấy. Tôi nghĩ chuyện này dị, nhưng tôi không tỏ thái độ khó chịu.

Lúc quen tôi, Linh ăn mặc rất bình thường. Nhưng trong chuyến đi chơi này, cô ấy lại thay đổi phong cách: Quần soóc ngắn, tóc hoàn hảo, sơn sửa móng chân móng tay. Tôi thì như kiểu: “Oa, cô ấy trông rất đẹp, nhưng trưng ra thế để rong ruổi trên ô tô à?”.

Cái điều lo sợ của tôi được xác nhận khi hai người họ gặp nhau. Linh rõ ràng là bị anh bạn tôi cuốn hút tới mức không giấu được. Cô ấy tung cho bạn tôi đủ loại tín hiệu “đèn xanh”, chăm chú tới mọi điều anh ấy nói, rồi hỏi han, đi theo anh bạn tôi… có lúc tôi còn bắt gặp cô ấy nhìn bạn tôi rất lâu nữa.

May mà chuyến đi cũng chỉ trong 1 ngày, nhưng tôi thấy tổn thương. Tôi giận điên lên vào cái buổi tối lúc đưa Linh về nhà, đến nỗi tôi nói chia tay chẳng cần lý do. Cô ấy khóc đôi chút. Cô ấy cũng chẳng hỏi tôi vì sao có quyết định như thế, còn tôi thì mặc định là cô ấy biết rõ vì sao.

Một tuần không liên lạc khiến tôi chẳng yên. Tôi tự hỏi mình có nên ngồi xuống cùng cô ấy để nói rõ vì sao mối quan hệ kết thúc hay không? Liệu cô ấy có biết rõ lý do như tôi vẫn nghĩ?

Sơn Tùng

Mối tình đã qua thời sinh viên

Mình chia tay anh nhé, anh và em không thể đi chung trên cùng 1 con đường bởi em cũng đã có người khác rồi, anh quên em đi nhé”

Mối tình thời sinh viên
Mối tình thời sinh viên – Ảnh minh họa

Tôi còn nhớ năm đó, chúng tôi cùng đi thi đại học với nhau, mỗi người một quê, nhưng cùng nhau trọ chung 1 phòng trọ có khoảng 14 người cả phụ huynh và các sĩ tử. Chúng tôi đã quen nhau từ đó, mối người thi một ngành khác nhau, nhưng có chung một đặc điểm là dều tự đi thi mà không có ai đưa đi như các bạn khác, chính vì thế chúng tôi làm quen, nói chuyện.

Khi nhận được kết quả thi đại học, tôi vui lắm vì được học ngành mình yêu thích ngành Quản trị văn phòng của trường Đại Học Khoa học xã hội và Nhân văn – Đại Học Quốc Gia Hà Nội. Từ khi thi xong đến khi tôi chính thức nhập học cả tôi và bạn ấy đều không liên lạc và không biết thông tin thêm gìvề nhau. Nhưng có lẽ do ông trời đã se duyên kết phận chúng tôi đến với nhau, khi vào một ngày trờioi bức, tôi đang đi học từ đường Nguyễn Trãi về đến gần cung đường Ngã tư sở thì bỗng dưng một cơn mưa  lớn ập tới bất ngờ, làm tôi chạy vội vào một quán đóng cửa gần đó để tránh mưa, từ đằng xa có một cô gái đang cầm trên tay chiếc ô màu xanh cũng đang lại gần, tôi chợt nhìn thấy một bóng dáng quen quen như đã gặp đâu đó mà chưa nhận ra, thứ nhất là do cũng lâu không gặp, thứ hai tôi đang lau chiếc kính cận của tôi bằng chiếc vạt áo phông đang mặc trên người để lau đi những hạt mưa như chút nước ập đến đó.

Điều kỳ diệu đã đến khi tôi đeo lại cặp kính cận của mình thì cũng là lúc cô bé ấy đến gần bên tôi rồi nhẹ nhàng nói “bạn cho tớ đứng cùng nhé, trời mưa bất chợt mà to quá” tôi nhẹ nhàng cúi đầu xuống rồi gật nhẹ. Bỗng nhiên hai đôi mắt à không nếu tính cả 2 mắt kính nữa thì chắc được gọi là 6 mắt chứ nhỉ! (cười) chúng tôi cùng nhìn nhau rồi kêu tên nhau như bạn đã quá lấu không gặp, chúng tôi nhận ra nhau từ đó sau hết một học kỳ năm thứ nhất, Khoảng 1 tuần sau, do mấy thằng bạn tôi chúng nó chuyển đi sang ở cùng anh, sang ở gần trường ở bên Hoàng Quốc Việt… nên 4 thằng trọ cùng nhau cũng tách ra, tôi phải tìm phòng trọ ở một mình và cần một phòng giá rẻ, thật may mắn, tôi tìm đến xóm trọ cô ấy  và tìm với giá 800 nghìn đồng một tháng. Mặc dù với sinh viên như vậy cũng khá đắt nếu như ở một mình, nhưng không sao tôi vẫn ở. Vậy là một điều bất ngờ nữa lại đến khi hai đứa cùng xóm trọ. Tình bạn của chúng tôi ngày càng được vun đắp lâu bền, hàng ngày chúng tôi cùng nhau đi học trên chiếc xe đạp cảu tôi, rồi cùng nhau về phòng trọ, thật may mắn chúng tôi hầu hết lịch khá trùng nhau nên việc đi cùng không khó, sáng đi học, chiều chúng tôi lại được cùng nhau đạp xe ra Hồ Gươm tận hưởng những chiếc kem Tràng Tiền thơm ngon đặc trưng của thủ đô. Rồi cùng nhau đạp xe vòng quanh Hà Nội, từ đó tôi càng yêu cô bé ấy hơn, cho đến một ngày tôi quyết định tỏ tình cùng cô ấy. Thật hạnh phúc cô ấy đã nhận lời. Năm nhất trôi qua trong lòng của tôi và cô ấy với biết bao kỷ niệm vui, buồn, với biết bao nhiêu những điều thú vị mà sau này có thể kể cùng cho con cháu nghe về “thiên tình sử” của mình. Bước vào năm hai, tôi đi dạy thêm cho các bạn ôn thi Đại học, cô ấy thì được làm cho một nhà hàng gần trường. Kể từ đó chúng tôi ít liên lạc với nhau đi, ít khi nhắn tin cho nhau, khi cả hai về đến phòng là cũng đã muộn.

Cho đến hết năm  thứ ba, cô ấy chuyển phòng trọ đến ở cùng 1 người bạn nữa với lý do là “ở cùng bạn cho vui và đi làm cho tiện” Trên danh nghĩa chúng tôi vẫn là người yêu của nhau, nhưng thực tế dường như cô ấy đã có sự thay đổi, có khi tôi nhắn tin cho cô ấy cả ngày mà chẳng thấy hồi âm, gọi điện thì cũng không nghe máy. Những cuộc đi chơi, những tin nhắn thưa dần. Tôi quyết định nghỉ 1 ngày để xem cô ấy đang làm gì và cùng ai mà bận vậy, những thắc mắc của tôi được giải đáp khi xuất hiện ngay trước măt tôi, một chàng trai khoảng 27, 28 tuổi nhưng nhìn có vẻ là một chàng công tử, cô ấy ôm chặt lấy chàng trai kia, rồi phóng xe lướt qua tôi, có lẽ cô ấy không biết tôi đang xuất hiện ngay trước đó. Tôi đã có một cuộc hẹn riêng với cô ấy. Hai đứa đang ngồi trên tầng 2 của quán caphe như đã hẹn trước đó, chúng tôi nhìn nhau nhưng vẫn còn có điều gì đó vẫn còn e  dè, bỗng nhiên cơn gió lớn từ đâu tới đã thổi cuốn theo những chiếc lá không bay mờ ảo trên không trung rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống ngay bên nhoài cửa sổ nơi cả hai đứa đang ngước mắt nhìn  tới điểm đích đó.

Gọi cho mình 1 cốc “đen đá” cô ấy nói với tôi những lời nói tôi chưa bao giờ nghĩ đến với hai chúng tôi “Mình chia tay anh nhé, anh và em không thể đi chung trên cùng 1 con đường bởi em cũng đã có người khác rồi, anh quên em đi nhé” tôi còn chưa kịp hoàn hồn định hình chuyện gì thì cô ấy vội vã với chiếc túi xách của mình rồi khuất sau bậc cầu thang, tôi nhìn xuống đường thì thấy một chiếc ô tô hạng sang đang đứng đỗ đó, sau đó tôi đã thấy cô ấy lên xe cùng chàng trai hôm trước. Vậy là chũng tôi đã chia tay kết thúc mối tình ngày còn sinh viên. Kết thúc để mong bắt đầu mới được hoàn hảo hơn nữa……

Nguyễn Văn Tiệp